Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 33

Mai Quả

06/06/2017

12 Replies161. Tỉnh lại

Khi La Duy tỉnh lại, đã là đêm giao thừa. Trong tướng phủ đang tụng kinh cúng bái hành lễ.

“Công tử?” Vệ Lam vẫn canh giữ ở bên giường nhìn thấy La Duy mở mắt, còn tưởng rằng lần này La Duy cũng giống như những lần trước, chỉ vô ý thức mở mắt, sau đó lại mê man.

La Duy nhìn Vệ Lam một hồi lâu: “Lam?” Giọng y nhỏ đến nỗi khó có thể nghe thấy hai tiếng Vệ Lam.

“Công tử?!” Vệ Lam thất thanh kêu lên.

La Duy mặt cau thành một đoàn: “Ngươi làm sao vậy?” Y hỏi Vệ Lam.

“Công tử tỉnh rồi?” Vệ Lam sợ La Duy lại ngất đi, đưa tay vào trong ổ chăn của La Duy, lắc lắc bả vai y: “Có phải đã thật sự tỉnh hay không?”

“Ta chỉ ngủ một giấc thôi mà.” La Duy nhếch miệng muốn cười, thế nhưng lại phát hiện khuôn mặt mình cứng đơ, không động đậy: “Sao ngươi lại như sắp khóc thế?” Y hỏi Vệ Lam.

“Ngụy đại nhân!” Vệ Lam chạy ra cửa gọi đám người Ngụy thái y ở bên ngoài: “Công tử tỉnh, lần này là tỉnh thật!”

Một lát sau, các thái y chạy vào.

Ngụy thái y vừa chạy đến bên giường La Duy, vừa hỏi Vệ Lam: “Công tử không ngất đi nữa sao?”

Vệ Lam đi theo sau Ngụy thái y nói: “Công tử vừa mới nói chuyện với tiểu nhân!”

Ngụy thái y đến trước giường, thăm dò, liền thấy La Duy mở to hai mắt. Lúc này này trong hai mắt rõ ràng có thần thái, nói không dễ nghe, thì là thế này mới giống ánh mắt của một người còn sống.

Tin La Duy tỉnh lại rất nhanh đã truyền khắp toàn phủ. La Tri Thu vừa chạy tới chỗ La Duy, vừa sai người vào cung truyền tin, như vậy Hưng Võ đế cũng có thể qua một năm an ổn.

La Duy không hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngay lập tức, mọi người đều bước vào, Nhị ca không thể đi lại, được người nâng vào. Còn có Tiểu La Ưu, khi nhìn thấy y đã bật khóc, lại bị Hứa Nguyệt Diệu gắt gao bưng kín miệng, liên thanh nấc lên. Mẫu thân Phó Hoa miệng không ngừng niệm Phật, mà các thái y liền vội vàng chúc mừng phụ thân La Tri Thu. La Duy tự hỏi, niềm vui này từ đâu đến?

“Tiểu Duy.” La Tắc sai người đưa hắn tới bên giường La Duy, nói: “Bây giờ ngươi có chỗ nào không thoải mái không?!”

“Nhị ca.” La Duy nói: “Chân của huynh…?”

“Cứ coi như Nhị ca chân què, cũng không chết được.” La Tắc nói: “Ngươi cũng đừng lo cho ta, ngươi còn có chỗ nào không thoải mái không? Mau nói với thái y.”

“Đệ…” La Duy liếm môi, nói: “Đệ muốn uống nước.”

Vệ Lam vội chạy đi rót nước mang đến, đưa tới bên miệng La Duy, giúp La Duy uống từng ngụm.

La Duy nhìn Vệ Lam trước mặt, ký ức trước khi hôn mê lại ùa về.

“Công tử?” Vệ Lam tay ướt nhẹp mồ hôi, hắn nhìn La Duy, rơi nước mắt, cuống quít hỏi: “Công tử lại không thoải mái sao?”

Vệ Lam hắng giọng, gọi mọi người lại đây.

Ngụy thái y khẩn trương bắt mạch cho La Duy, sợ rằng không lâu sau, bệnh tình La Duy sẽ tái phát.

“Ta không sao.” La Duy vội nói với mọi người: “Chỉ là mắt hơi mờ.”

Không ai để ý La Duy, đều chỉ nhìn Ngụy thái y.

“Ta thực sự không sao cả.” La Duy cường điệu nói, y chỉ cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đè nặng, mỗi lần hô hấp đều phải cố hết sức, đầu hơi choáng, còn những thứ khác, La Duy không cảm nhận được.

“Tam công tử mạch tượng vững vàng.” Ngón tay Ngụy thái y rời khỏi cổ tay La Duy.

“Tiểu Duy.” La Tắc thở phào một hơi nói: “Ngươi đúng là hù chết ta!”

La Duy nói: “Bệnh của đệ nặng lắm sao?”

“Ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?” La Tắc hỏi.

“Tam công tử không thể hao tâm tốn sức.” Ngụy thái y thấy La Duy lại định động não suy nghĩ, vội nói: “Nên tĩnh dưỡng cho tốt.”

“Hôm nay là giao thừa.” Vệ Lam nói với La Duy.

“Giao thừa?” La Duy không thể tin được, y vừa tỉnh lại, đã là giao thừa?

“Ngươi định làm cái gì?” Vệ Lam thấy La Duy muốn đứng dậy, vội La Duy lại hỏi.

“Ta muốn nhìn ngoài trời.” La Duy nói: “Mọi người không đùa ta đấy chứ?”

Thì ra La Duy cũng có lúc ngớ ngẩn, chỉ nhìn sắc trời là biết đang ngày nào hay sao? Trong phòng người đều muốn cười, nhưng lại sợ La Duy nghĩ nhiều, chỉ có thể chịu đựng.

“Vệ Lam còn có thể lừa ngươi hay sao?” La Tri Thu mở miệng nói: “Ngươi ngủ mấy ngày nay, hiện tại trên người có chỗ nào không khỏe, hãy nói với các thái y.”

“Không có gì.” La Duy nói.

“Ngực công tử không đau nữa?” Ngụy thái y hỏi.

“Tàm tạm.”

Tàm tạm tức là vẫn đau? Ngụy thái y cúi đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.

“Sao lại có người niệm kinh?” La Duy nghiêng tai nghe ngóng, rồi hỏi: “Trong nhà làm Phật sự?”

Đối với loại người trời sinh tính hay bận tâm, mới từ quỷ môn quan trở về, đã có hàng vạn câu hỏi, những người trong phòng đều không biết nên làm thế nào.

“Là nương mời đến.” Phó Hoa nói: “Trong phủ chúng ta cần giải xui, để sang năm ba huynh đệ các ngưoi vô bệnh vô tai.”

“Cám ơn mẫu thân.” La Duy cám ơn Phó Hoa, khó có dịp được mẫu thân nghĩ đến cùng với đại ca nhị ca. Quan hệ với mẫu thân tốt đẹp lên, coi như là một đại sự khi y sống lại đi.

“Đứa nhỏ này!” Phó Hoa lại cảm thấy khó chịu nói: “Ngươi còn khách khí với nương như vậy? Nương là người ngoài sao?”

“Được rồi.” La Tri Thu nghe Phó Hoa nói vậy, sợ nếu nói thêm vài lời, La Duy lại suy nghĩ thêm mấy tầng, vội vàng nói: “Chúng ta để Duy nhi nghỉ ngơi đi, Lam, ngươi hãy trông chừng nó.”

Đám người Ngụy thái y ra gian ngoài kê đơn cho La Duy.

La Tắc và La Ưu lưỡng lự không muốn đi, nhưng Hứa Nguyệt Diệu sợ La Tắc ở trong này, La Duy lại muốn hỏi chuyện bên ngoài, bèn lôi hai cha con ra ngoài.

“Thiếp còn chưa nói cho Tiểu Duy biết các cữu cữu đã đến.” Ra khỏi phòng La Duy, Phó Hoa mới nhớ đến bốn huynh trưởng của mình đã đến thượng đô để cùng đón năm mới với cả nhà, bà chưa kịp nói cho La Duy.

“Nói sau cũng không sao.” La Tri Thu giữ chặt Phó Hoa định quay vào phòng: “Duy nhi mới tỉnh lại, chuyện gì cũng đừng nói với nó.”

Phó Hoa cùng La Tri Thu đi khỏi. Các huynh trưởng của bà lúc này đã đến thượng đô, một là vì Tiết Độ Sứ từ bốn phương cuối năm đều phải vào kinh báo cáo công tác, hai là vì nghe tin La Duy bệnh tình nguy kịch. Phó gia có bốn Tiết Độ Sứ canh giữ biên giới, đều miệt mài đi thẳng, sợ rằng chỉ chậm một bước thôi, sẽ không được nhìn mặt La Duy lần cuối.

“Duy nhi tỉnh rồi?” Quả nhiên khi vợ chồng La Tri Thu về đến chính viện, bốn đại cữu ca của La Tri Thu đã chờ ở đó, nhìn thấy hai vợ chồng tiến vào, đại lão gia Phó gia Phó Kính Tông liền hỏi.

“Tỉnh rồi.” La Tri Thu nói: “Nhưng thân mình vẫn chưa khỏe lại.”

“Tỉnh là tốt rồi!” Tam lão gia Phó gia Phó Kính Tổ liền nói nói: “Ta đã nói rồi, Duy nhi mạng lớn, sao có thể nói mất là mất được?”

Ấn tượng của bốn huynh đệ Phó gia đối với La Duy vẫn dừng lại ở quá khứ, không có nhiều hảo cảm với La Duy, nhưng đây là nhi tử nhỏ nhất của tiểu muội, hơn nữa sau khi tới thượng đô, thấy trong cung không ngừng ban cho La Duy nhiều thứ, bốn huynh đệ Phó gia không hề tỏ ra khinh thường La Duy.

“Hôm nay phải uống một bữa thật say.” Nhị lão gia Phó gia Phó Kính Chỉ nói: “Tiểu Duy qua được cửa này, chúng ta phải ăn mừng một phen.”

La Tri Thu gật đầu, sai quản gia bày tiệc rượu. La Tri Thu không thích nhậu nhẹt, bất quá hôm nay ông phải uống một ly mới được.

162. Công tử, A Sửu là ai?

Phòng ngủ chỉ còn lại La Duy và Vệ Lam.

“Đói không?” Vệ Lam hỏi.

La Duy lắc đầu.

“Cứ ăn một chút đi.” Vệ Lam nói: “Không ăn sao có thể khỏe lên được?”

“Được rồi.” La Duy nói: “Ta ăn.”

Vệ Lam thấy lần này La Duy dễ dàng đồng ý ăn thứ gì đó, không thể tin được: “Công tử muốn ăn thật à?”

“Kỳ thật, ta không đói bụng.” La Duy nói.

“Công tử chờ một chút, ta đi xem cháo đã nấu xong chưa?” Vệ Lam vội đứng dậy đi ra ngoài, sợ đứng đây lâu thêm một chút, La Duy lại đổi ý. Việc khuyên La Duy ăn cái gì đó, Vệ Lam đã thử nhiều lần, thực sự rất khó khăn.

La Duy nhìn Vệ Lam chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã mang một bát trứng sữa hấp tiến vào.

“Phòng bếp vẫn chưa nấu cháo xong.” Vệ Lam ngồi xuống bên cạnh La Duy: “Tiểu Tiểu ở đó trông coi, công tử ăn trứng sữa hấp trước đi.”

La Duy ngoan ngoãn há miệng, Vệ Lam đút cho y ăn. Trứng sữa hấp không hề cho gia vị, Vệ Lam khi kiểm tra độ nóng của thức ăn đã nếm thử, thật sự chẳng có mùi vị gì, nhưng hắn thấy La Duy ăn thứ nhạt nhẽo này rất ngon lành, càng không hiểu nổi khẩu vị La Duy.

Vệ Lam không biết rằng, lúc này tâm tư La Duy căn bản không để ở món ăn, nhìn Vệ Lam trước mắt, La Duy bắt đầu cảm thấy thế sự vô cùng kỳ diệu, vốn tưởng rằng là một người không hề liên quan gì đến kiếp trước của mình, ai ngờ Vệ Lam lại chính là A Sửu.

“Thứ này ăn ngon lắm sao?” Vệ Lam hỏi, nếu La Duy thích ăn thứ không có chút hương vị này, vậy sau này hắn sẽ bảo nhà bếp không cho gia vị vào thức ăn. Nếu La Duy có thể ngoan ngoãn chịu khó ăn uống, Vệ Lam cũng thấy vui lây.

La Duy lại nói: “Lam, ảnh vệ Kỳ Lân khi đến lúc độc phát, có phải toàn thân sẽ thối rữa hay không?”

“Đúng.” Vệ Lam nói, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy một tiền bối của mình phát độc, hoàn toàn thay đổi, da thịt thối rữa.

“Khi ảnh vệ bị phát độc, Kỳ Lân sơn trang xử lý như thế nào?”

“Nếu độc phát, sẽ không dùng người này nữa.” Vệ Lam nói: “Để người ấy rời khỏi sơn trang, tự sinh tự diệt.”

La Duy nói: “Cứ như vậy sao?”

Vệ Lam gật đầu, đây là kết cục tốt nhất, có thể cho ảnh vệ đó tự tìm một nơi chôn thân, còn hơn bị giết chết, hoặc là bị lôi đi thử thuốc. Vệ Lam xúc một thìa trứng sữa hấp đưa tới miệng La Duy, chuyện của Kỳ Lân sơn trang hắn không muốn nói nhiều với La Duy, nếu có thể quên, Vệ Lam cũng mong mình đừng nhớ rõ những ký ức này.

La Duy nhìn bộ dáng Vệ Lam, liền biết người này còn giấu diếm y những gì. Ảnh vệ Kỳ Lân Võ công cao cường, khi ấy y nghĩ mãi cũng không hiểu, vì cái gì những người này phải chịu nhục mà không thể phản kháng. Cuối cùng vẫn là Long Thập và Lâm thái y chữa bệnh cho Vệ Lam kể với y, ảnh vệ Kỳ Lân từ nhỏ đã uống thuốc, nếu một ngày không uống bí dược của Kỳ Lân sơn trang, toàn thân sẽ đau đớn sống không bằng chết. Nếu không phải Lạc Thính Triều thức thời, giao phương thuốc bí dược ra, Lâm thái y cũng không thể giải được độc trên người Vệ Lam. La Duy sau khi nói chuyện với Lâm thái y, mới nhớ tới khi y mang Vệ Lam đi Úc Châu, dọc đường về thượng đô, Vệ Lam mỗi ngày đều phải uống một viên thuốc cỡ bằng hạt đậu tương, khi đó y còn tưởng rằng là thuốc đại phu kê đơn cho Vệ Lam, nên chưa từng hỏi qua.

“Công tử.” Tiểu Tiểu ở ngoài cửa gọi.

La Duy nhìn ra cửa.

“Vào đi.” Vệ Lam lên tiếng.

Tiểu Tiểu mang cháo vào, nói: “Công tử, ăn chút cháo đi, vừa nấu xong đấy.”

La Duy ngửi mùi cháo, không có vị thuốc, mới yên lòng, xem ra Ngụy thái y đã buông tha cho y, không bắt y ăn thức ăn trộn thuốc.

“Vẫn là Vệ đại ca làm tốt.” Tiểu Tiểu thấy bát trứng sữa hấp vơi đi hơn phân nửa, liền nhìn Vệ Lam vỗ tay: “Công tử ăn hết cả bát thức ăn rồi!”

La Duy liếc nhìn Tiểu Tiểu: “Mấy ngày nay người trong viện chúng ta thế nào?”

“Nô tài còn phải canh bếp sắc thuốc.” Tiểu Tiểu nghe La Duy hỏi, lập tức muốn chạy: “Thất Tử không thể trông bếp một mình, công tử, nô tài đi xem thế nào, công tử để Vệ đại ca giúp người ăn cháo đi.”



La Duy hỏi Vệ Lam: “Ta có nói cái gì à? Chỉ hỏi nó một câu, sao nó lại chạy?”

“Tướng gia có lệnh.” Vệ Lam đáp: “Ai cũng không được nói chuyện bên ngoài với công tử, không thể để công tử lo nghĩ nhiều.”

La Duy nói: “Vậy tức là bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Vệ Lam vội liếc nhìn La Duy: “Nhị điện hạ tới Nguyệt Châu, Tạ công tử cũng cùng đi.”

Miếng cháo La Duy vừa nuốt xuống như mắc lại trong cổ họng: “Tạ Ngữ cùng đi với nhị điện hạ?”

“Không phải.” Vệ Lam nói: “Nhị điện hạ đi cùng Trần tướng quân.”

Tạ Ngữ đi Nguyệt Châu, La Duy thấy thật hào hứng, y rất muốn xem một đôi quân thần tâm đầu ý hợp trong kiếp trước, hiện tại đối đầu, ai sẽ thắng ai đây.“Bọn họ hiện tại đến Nguyệt Châu chưa?”

“Tạ công tử chưa báo tin về.” Vệ Lam nói: “Còn có, các cữu lão gia đều đang ở trong phủ.”

“Ai?”

Vệ Lam nói: “Chính là bốn huynh trưởng của phu nhân.”

La Duy chép miệng: “Là bọn họ à, vào kinh báo cáo công tác thôi.” Kiếp trước y không thân thiết với bốn cữu cữu này, sau khi La gia gặp chuyện không may, Phó gia liền cắt đứt quan hệ với bọn họ. Phó gia lúc ấy làm như vậy, bo bo giữ mình, không có gì sai, chỉ là nếu muốn La Duy thực sự có cảm tình với Phó gia, thì không có khả năng. Nhìn bát cháo đã vơi phân nửa, La Duy thương lượng với Vệ Lam: “Chỗ còn lại để lát nữa ăn được không, ta ăn không vào.”

Ngụy thái y mới vừa dặn dò Vệ Lam, La Duy vừa tỉnh lại, phải ăn thật nhiều, không ăn cũng phải bắt y ăn. Vệ Lam nói với La Duy: “Trong bếp còn rất nhiều cháo, lát nữa công tử muốn ăn, Vệ Lam lại đi lấy.” Vệ Lam nói rồi tự uống hết chỗ cháo trong bát.

“Thật tốt.” La Duy rút tay trong chăn ra, thay Vệ Lam lau khóe miệng.

Tay La Duy ủ trong chăn nên thật ấm, khiến tâm Vệ Lam cũng trở nên ấm áp: “Công tử nói cái gì thật tốt cơ?”

La Duy nói: “Như bây giờ ấy, Lam sẽ luôn canh giữ ở nơi này chứ?”

Vệ Lam buông bát: “Công tử gặp chuyện không may, Vệ Lam sao có thể rời đi? Chỉ mong công tử về sau đừng dọa người như thế nữa.”

“Được.” La Duy đáp ứng Vệ Lam: “Về sau không dọa ngươi nữa.”

“Công tử, tại sao khi ngươi nhìn bức họa của ta liền té xỉu? Còn người tên A Sửu là ai?” Vệ Lam hỏi. Vấn đề này đã ấp ủ trong lòng hắn mấy ngày này, lúc này, Vệ Lam liền hỏi, quên mất Ngụy thái y đã dặn dò gì, không thể khiến La Duy suy nghĩ.

“Không phải bởi vì cái bánh bao thịt kia đâu.” La Duy cười nói: “Là đúng lúc ấy thấy không thoải mái.”

“Thật chứ?”

“Đúng vậy, ta lại có thể bị một cái bánh bao thịt dọa à?”

“Vậy A Sửu là ai?”

“Cái gì A Sửu?”

“Khi công tử hôn mê đã gọi cái tên này.”

“Ta không biết.” La Duy giả bộ ngẩn ngơ: “Ta nói hai chữ này sao?”

163. Cám ơn ngươi

“Có thể là trong mơ ta thấy cái gì đó.” La Duy nói với Vệ Lam: “Ta khi đó hình như là nằm mơ.”

“Trong giấc mơ của công tử, có một người là A Sửu?”

“Có thể, không thì sao ta lại gọi cái tên ấy chứ?” La Duy xua tay: “Nếu ta gọi tên một cô nương, thì Lam hỏi ta còn được, còn A Sửu này có cái gì phải hỏi?”

“Công tử còn mơ thấy cô nương?”

“Sao thế được?” La Duy nhìn bộ dáng nghiêm túc của Vệ Lam, cảm giác lừa một người thành thật đích xác sẽ khiến trong lòng băn khoăn: “Ta không phải đã có Lam rồi sao?”

Vệ Lam cười rộ lên, vuốt ve đôi tay đặt bên ngoài chăn của La Duy, vẫn ấm áp, hắn mới yên tâm. Lời La Duy nói, Vệ Lam sẽ tin hơn phân nửa, La Duy nói A Sửu này là một người xuất hiện trong giấc mơ, Vệ Lam từ nay về sau không hề hỏi lại nữa.

Thất Tử mang thuốc đến, vào phòng, trực tiếp đặt bát thuốc vào tay Vệ Lam, sau đó cứ như sợ La Duy hỏi cái gì, hô La Duy một tiếng công tử, rồi bỏ chạy ra ngoài.

“Ta tự uống.” La Duy cầm bát thuốc trong tay Vệ Lam, uống liền mấy ngụm.

Vệ Lam ngửi thấy vị thuốc đông y, miệng chợt thấy đắng, hắn không biết La Duy sao có thể mặt không đổi sắc uống hết bát thuốc này.

“Ngươi đi đâu vậy?” La Duy thấy Vệ Lam đặt bát thuốc lên bàn, định mở cửa đi ra ngoài, vội hỏi.

“Ta đi lấy chút mứt hoa quả.” Vệ Lam nói: “Trong phòng không còn.”

“Ta cũng không phải trẻ con.” La Duy nói: “Ta không thích ăn đồ ngọt.”

Vệ Lam rót ly nước cho La Duy súc miệng: “Công tử, thuốc không đắng sao?”

“Đắng chứ.” La Duy nói: “Nhưng ta cũng muốn bệnh tình mau chóng tốt lên.”

“Công tử có thể nghĩ vậy là tốt rồi.” Vệ Lam ngồi xuống nói: “Phu nhân nói mời đại sư đến làm Phật sự, công tử sẽ đổi vận, xem ra là thật.”

“Vậy sao?”

“Công tử lần này tỉnh lại, thoạt nhìn vui vẻ hơn lúc trước.”

La Duy vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói với Vệ Lam: “Cùng nằm với ta một lát đi.”

“Người ta rất lạnh.” Vệ Lam vội nói: “Công tử không thể bị cảm lạnh.”

“Để ta ôm một chút.” La Duy nhỏ giọng nói.

Vệ Lam nằm nghiêng bên cạnh La Duy, không để La Duy vươn tay ra khỏi ổ chăn nữa.

“Như vậy ta ôm như thế nào đây?” La Duy hỏi.

Vệ Lam ôm cả La Duy cùng cái chăn ôm vào lòng: “Công tử cứ chăm sóc thân thể cho tốt là được rồi, về sau đừng dọa Vệ Lam nữa.”

La Duy nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, A Sửu còn sống, sinh mệnh A Sửu chưa đi đến điểm cuối cùng, A Sửu không phải nhận hết mọi khổ sở, thật là một chuyện vô cùng may mắn. La Duy may mắn sống lại một kiếp, y tới Kỳ Lân sơn trang, thật may khi Vệ Lam vươn tay về phía y, y đã không bỏ mặc, thật may y đã chữa khỏi vết thương của Vệ Lam, giải dược nghiện của hắn, cũng thật may vì y luôn đối xử với Vệ Lam rất tốt, không có một chút hư tình giả ý.“Cám ơn ngươi.” La Duy nhẹ giọng nói với Vệ Lam.

“Công tử cảm ơn ta cái gì?” Vệ Lam hỏi.

“Cám ơn ngươi đã nguyện ý ở bên ta.”

“Không chỉ có Vệ Lam.” Vệ Lam bật cười nói: “Mà con có rất nhiều người nguyện ở bên công tử.”

La Duy vùi đầu trước ngực Vệ Lam, trên người Vệ Lam lây dính mùi thuốc trong phòng, không phải là thảo dược thanh hương, mà là bát thuốc mang theo hương vị chát đắng. Y nghĩ, là Vệ Lam khi đó vươn tay về phía y, cho nên bọn họ mới không lướt qua nhau. Vệ Lam sẽ không bị phát độc nữa, sẽ không bị Kỳ Lân sơn trang trục xuất, sẽ không phải ăn xin ở Tuyên Châu, chỉ là mọi chuyện đã đổi thay, cho nên trên đời sẽ không còn A Sửu, giống như kiếp này không còn có tội nô năm ấy.

“Thập Cửu cũng thực cảm kích công tử.” Cằm Vệ Lam cọ trên má La Duy: “Công tử ngày ấy cũng dọa đến bọn họ.”

“Bọn họ còn ở trong phủ sao?”

“Không có lệnh của công tử, bọn họ không dám rời khỏi phủ.”

“Ta dọa người đến thế à?” La Duy nở nụ cười: “Ta muốn giữ bọn họ lại bên mình, Lam thấy có được không?”

Vệ Lam nghiêm túc nói: “Thập Cửu võ công tốt nhất, chỉ là tuổi hắn lớn nhất trong số chúng ta, thân thể cho dù đã nghỉ ngơi, cũng vẫn giữ lại bệnh cũ.”

“Hiểu Nghĩa dược trang nói bọn họ đều đã khỏi hẳn rồi.” La Duy nói: “Tại sao bệnh của Thập Cửu còn chưa hết?”

“Có tốt lên, chỉ là võ nghệ của Thập Cửu ca không thể so với trước kia.” Vệ Lam nói với La Duy: “Ta nghĩ Thập Cửu ca cũng sợ công tử không cần đến hắn.”

“Ngươi đang biện hộ cho hắn?” La Duy hỏi.

“Có khả năng khi Thập Cửu ca ở Hiểu Nghĩa dược trang đã sử một chút thủ đoạn, mới khiến người trong dược trang tưởng hắn đã khỏe lên.”

“Dược nghiện trên người hắn không thể trừ?” La Duy lập tức hỏi.

“Không phải.” Vệ Lam vội hỏi: “Chỉ là nội lực sẽ giảm sút rất nhiều.”

“Vậy thì không có gì.” La Duy thế này mới nói: “Nếu là Thập Cửu ca của ngươi, vậy cứ để hắn lại trong phủ làm một vài việc vặt, tùy ý hắn, không làm gì cũng được.”

“Thập Cửu ca sẽ không tâm an.”

“Ta sẽ bảo hắn chép sách cho ta.” La Duy suy nghĩ hồi lâu, mới nói được một câu.

Lúc này lại đến phiên Vệ Lam hồi lâu không nói.

“Thế nào?” La Duy hỏi.

“Vậy cứ để hắn không làm gì đi.” Vệ Lam không thể tưởng tượng ra nổi bộ dáng Thập Cửu cầm bút viết chữ.

“Yên tâm đi.” La Duy nói với Vệ Lam: “Hết thảy đều sẽ tốt đẹp mà.”

La Duy tựa trong lòng Vệ Lam nói chuyện, liền mệt mỏi thiếp đi. Giấc ngủ này lại khiến Vệ Lam khẩn trương, gọi Ngụy thái y vào.

“Không ngại.” Ngụy thái y nhìn La Duy, nói với Vệ Lam: “Công tử mới vừa uống thuốc, lúc này dược tính mới bắt đầu có tác dụng.”

Thất Tử nói: “Công tử nhà nô tài đã ngủ lâu như vậy, ngài còn muốn để công tử ngủ?”

“Người thân thể suy yếu thì phải ngủ.” Ngụy thái y thiếu chút nữa mất phong độ, định trợn trắng mắt với Thất Tử.

“Ngươi nói nhỏ chút!” Tiểu Tiểu bắt Thất Tử im miệng: “Đánh thức công tử thì sao?”

“Ra ngoài hết đi.” Ngụy thái y đuổi hết mọi người ra ngoài, Tiểu Tiểu này cổ họng cũng không nhỏ hơn Thất Tử là bao.

Trong phòng sau một trận tranh cãi ầm ĩ, rốt cục lại chỉ còn lại có Vệ Lam cùng La Duy. Vệ Lam ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay vén mấy sợi tóc tán loạn của La Duy, La Duy còn muốn cảm ơn hắn, bồi hắn cả đời này, có lẽ Vệ Lam không bao giờ có thể biết được chân tướng.

Tổng quản thái giám điện Trường Minh Triệu Phúc phụng chỉ Hưng Võ đế đến thăm La Duy, nghe Ngụy thái y nói La Duy lại ngủ, không vào trong nữa, chỉ đứng bên ngoài, chờ Ngụy thái y viết y án (bệnh án), để gã mang về dâng lên Hưng Võ đế.

Ngụy thái y lĩnh chỉ, dựa bàn viết y án, những thái y khác đứng ở một bên nhìn, thỉnh thoảng lên tiếng khiến Ngụy thái y nhìn bọn họ vài cái. Ngụy thái y viết y án này cũng cảm thấy mệt, nếu cứ như vậy, đến khi La Duy hết bệnh, ông cũng tổn thọ rất nhiều năm.

Triệu Phúc cùng La Tri Thu vào phòng ngoài trong viện của La Duy, tiểu thái giám theo phía sau cầm trong tay một hộp gấm dài, nói với La Tri Thu: “Tướng gia, hôm nay nhị điện hạ sai người trở về gặp bệ hạ, nhị điện hạ đã đến Nguyệt Châu. Đây là nhân sâm Tuyết Sơn trăm năm nhị điện hạ tại tìm được trên đường, để Tam công tử bồi bổ thân mình. Bệ hạ sau khi bảo thái y trong cung kiểm tra, lệnh cho nô tài mang đến, để Tam công tử dùng.”

164. Dối lừa nhau

Nhân sâm Tuyết Sơn trăm năm, La Tri Thu cũng chỉ từng nhìn thấy trong sách, chưa bao giờ được nhìn tận mắt. Long Huyền sao lại có được bảo vật này, La Tri Thu tạm không nghĩ tới, điều khiến ông giật mình là, Long Huyền sao lại tặng nó cho La Duy. Triệu Phúc cũng nói rõ, Hưng Võ đế đã tìm người kiểm tra, nhân sâm này không có vấn đề, La Duy có thể dùng.

“Tướng gia nhận lấy đi.” Triệu Phúc thấy La Tri Thu đứng ở nơi đó chậm chạp bất động, liền đặt hộp gấm vào tay ông.

“Hạ quan thay tiểu nhi đa tạ bệ hạ cùng nhị điện hạ.” La Tri Thu tiếp nhận hộp gấm, miệng nói cảm ơn. Bởi vì đây là Long Huyền đưa tới, cho nên La Tri Thu cũng không cần quỳ xuống cảm tạ Hưng Võ đế ban cho.

Ngụy thái y lúc này đã viết xong y án, đưa tới cho Triệu Phúc. Hưng Võ đế còn ở trong cung chờ tin tức, Triệu Phúc cũng không dám ở lâu, nói với La Tri Thu vài câu chúc tết Cát Tường, sau khi được La Tri Thu thưởng, mang theo người về cung.

La Tri Thu liền đem nhân sâm Tuyết Sơn cho Ngụy thái y xem, hỏi Ngụy thái y: “Nhân sâm này con ta có thể sử dụng không?”

Ngụy thái y nhìn nhân sâm Tuyết Sơn trong hộp gấm, hai mắt phát sáng, nói: “Tướng gia, đây là nhân sâm Tuyết Sơn đấy!”



La Tri Thu nói: “Đúng, đây là nhị điện hạ ban cho, nói đã trăm năm.”

Vừa nghe đây là nhân sâm Tuyết Sơn trăm năm, Ngụy thái y càng đứng ngồi không yên, sai người gọi các thái y khác đến. Mấy người vây quanh nhân sâm Tuyết Sơn này, cứ như cúng bái.

La Tri Thu lại hỏi: “Nhân sâm này La Duy có thể sử dụng không?”

“Có thể.” Ngụy thái y nói: “Vật ấy tuy không giống như trong truyền thuyết nói là có thể cải tử hồi sinh, nhưng là cực phẩm, không thể tốt hơn.”

Các thái y đều gật đầu nói phải.

La Tri Thu liền đem nhân sâm Tuyết Sơn giao cho Ngụy thái y, do dự hồi lâu, vẫn lo lắng nói với Ngụy thái y.“Ngụy đại nhân cũng biết tiểu nhi cùng nhị điện hạ có hiềm khích, lần này nhị điện hạ không nghĩ đến chuyện cũ, tặng linh dược, bổn tướng vô cùng cảm kích. Chỉ là La Duy tuổi còn nhỏ, bổn tướng sợ nó không biết tốt xấu, cho nên hy vọng Ngụy đại nhân đừng nói về lai lịch của nhân sâm này cho nó.”

Ngụy thái y đáp ứng, ông chỉ cần chữa khỏi bệnh của La Duy, bằng sự sủng ái mà Hưng Võ đế dành cho La Duy, ông có thể được ban vô số, nói không chừng còn có thể thăng quan tiến chức, mấy chuyện tranh đấu của hoàng thân quốc thích, Ngụy thái y coi như không nghe không thấy.

La Duy ngủ đến tận hoàng hôn, mở mắt ra đã nhìn thấy Vệ Lam canh giữ bên cạnh.

“Tỉnh rồi?” Vệ Lam đặt tay lên trán La Duy trán, không sốt.

“Ta muốn ăn.” La Duy nói.

“Công tử muốn ăn cái gì?” Vệ Lam hỏi: “Ta tới phòng bếp bảo bọn họ làm.”

“Trứng sữa hấp cũng được đấy, bảo bọn họ làm đi.” La Duy nói.

“Được, công tử chờ một chút.” Vệ Lam đứng dậy định đi.

“Bảo bọn Thập Cửu vào gặp ta.” La Duy lại gọi Vệ Lam.

Vệ Lam nói: “Công tử có chuyện gì sai bảo bọn họ sao?”

“Chuyện lần trước mới nói một nửa.” La Duy nói: “Ngươi không phải cũng nói ta lần đó dọa bọn họ sợ sao? Để bọn họ nói chuyện với ta một lát đi.”

“Chỉ là nói chuyện? Công tử, tướng gia và các thái y đại nhân đều nói, ngươi không thể phiền lòng.”

“Ta có chuyện muốn sai bọn họ làm.” La Duy thấy Vệ Lam khó xử, quyết định nói thật với Vệ Lam: “Lam, chúng ta đều tỉnh táo, sao lại không suy nghĩ chuyện gì, nếu không thì đó là ngốc tử.”

Vệ Lam thỏa hiệp, La Duy đã quyết, hắn còn có thể nói gì nữa? Ra ngoài bảo năm người Thập Cửu tới gặp La Duy, rồi hắn tới phòng bếp, bảo phòng bếp làm thức ăn cho La Duy, món trứng sữa hấp không có chút gia vị nào.

Trong phòng, La Duy tự mặc quần áo, xuống giường, ngồi ở bên bàn tròn. Đầu vẫn hơi choáng, chỉ mặc quần áo thôi, đã thấy hơi khó thở. La Duy nhíu mày, thân thể sao lại xấu đến tình trạng này?

Năm người Thập Cửu tiến vào, thấy La Duy ngồi ở chỗ kia chờ bọn họ, định quỳ xuống hành lễ.

“Không cần.” La Duy vội vàng nói: “Ta vừa đếm, trong phòng này vừa hay có năm ghế trống, các ngươi ngồi đi.”

“Thuộc hạ không dám.” Thập Cửu cúi đầu nói.

“Ngồi đi.” La Duy nói: “Cho các ngươi ngồi, các ngươi lại không ngồi à? Ở trước mặt ta không cần mấy nghi thức xã giao đó.”

Trong năm người, Tứ Thập Nhị là nhỏ nhất, nghe La Duy đầy mặt tươi cười nói như vậy, liền đặt mông ngồi xuống, còn hỏi La Duy: “Công tử, thân thể người sao rồi?”

“Tốt hơn nhiều.” La Duy cười nhìn Thập Cửu, Thập Cửu này đến Vệ Lam cũng phải kêu một tiếng Thập Cửu ca, người này hẳn là có thể dùng nhất trong đám ảnh vệ.

“Tạ ơn công tử.” Thập Cửu cùng La Duy nói lời cảm tạ, mới đi đến ghế đối diện với La Duy ngồi xuống.

Thập Cửu ngồi xuống, ba người còn lại cũng đều ngồi xuống.

“Chuyện của Thập Cửu, Vệ Lam đã nói với ta.” La Duy muốn trước khi Vệ Lam trở về nói cho xong mọi chuyện, liền không khách sáo, nhìn Thập Cửu nói.

Thập Cửu ngồi thẳng, hắn thấy La Duy tươi cười ôn hòa, không có vẻ gì tức giận.

“Thập Cửu cũng đừng quá để ý.” La Duy nói với Thập Cửu: “Các huynh đệ của ngươi đều ở đây, người người võ nghệ đều không tệ, bọn họ đều cần ngươi chiếu cố. Nội lực bị hao tổn, chậm rãi luyện là được.”

“Thập Cửu ca, nội lực huynh bị hao tổn?” Tứ Thập Nhị kêu lên.

“Sao hả?” La Duy hỏi Tứ Thập Nhị: “Thập Cửu ca không đánh nổi ngươi, ngươi liền không nghe lời hắn?”

“Nghe chứ ạ.” Tứ Thập Nhị là ảnh vệ nhưng vẫn giữ tính nết trẻ con: “Thuộc hạ nghe lời Thập Cửu ca mà!” Nhìn La Duy một chút, lại nói: “Cũng nghe lời công tử nữa.”

“Đừng nói bậy!” Thập Cửu mắng Tứ Thập Nhị: “Ngươi tất nhiên là phải nghe lời công tử!”

La Duy cười đến ho khan vài tiếng: “Nghe lời ta, cũng phải nghe lời Thập Cửu ca.” Y nói với họ: “Ca ca chính là ca ca, hắn sẽ không hại các ngươi.”

Bốn người đều gật đầu. Thập Cửu khi còn là ảnh vệ, xếp hạng cao nhất, cũng là tuổi lớn nhất. Ảnh vệ Kỳ Lân đều được dạy từ nhỏ, lời của tiền bối huynh trưởng, đối với các ảnh vệ mà nói, cũng không khác gì thánh chỉ. Cho dù dược tính trong cơ thể họ rất mạnh, có khi thật sự không thể giảm bớt, phải cùng nhau giao hoan phát tiết, nhưng tình cảm của các ảnh vệ với nhau vẫn là tình cảm gia đình, không xấu xa như người ngoài nói.

“Đệ tử của cha ta là Tạ Ngữ, Tạ công tử đã đi Nguyệt Châu.” La Duy nói với các ảnh vệ: “Việc này các ngươi đều đã biết?”

“Nhị Thập Cửu đã nói qua.” Thập Cửu nói, nói cho hết lời, mới nhớ Nhị Thập Cửu giờ gọi Vệ Lam, vội nói với La Duy: “Ý thuộc hạ là, Vệ Lam đã nói với chúng thuộc hạ rồi.”

La Duy không lưu tâm, cười nói: “Cha mẹ Tạ công tử sẽ tới thượng đô, ta muốn các ngươi hộ tống họ tới Nguyệt Châu.”

165. Công tử đối với ngươi tốt chứ?

Việc hộ tống, các ảnh vệ tất nhiên thành thạo, trừ Thập Cửu, bốn người kia cũng không co rằng đây là việc khó.

“Vậy các ngươi đi đi.” La Duy nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: “Cũng là lúc phải ăn cơm chiều rồi, đi chuẩn bị ăn cơm đi.” Y nói với các ảnh vệ: “Ăn no bụng rồi, các ngươi lại tới gặp ta.”

Các ảnh vệ đứng dậy, trừ Thập Cửu, tất cả đều đi ra ngoài.

“Tướng phủ có tốt hơn so với Kỳ Lân sơn trang không?” La Duy hỏi Thập Cửu.

Thập Cửu cung kính nói: “Công tử là ân nhân cứu mạng của các ảnh vệ, bọn thuộc hạ tất nhiên sẽ đền đáp công tử.”

“Chim khôn chọn cành mà đậu.” La Duy nói: “Ta có thể cam đoan với ngươi, tả tướng phủ sẽ là cây đại thụ che chở các ngươi cả đời này.”

Thập Cửu đứng trước La Duy, vẻ mặt càng cung kính.

“Ngươi đã qua tuổi ba mươi.” La Duy không bảo Thập Cửu ngồi xuống nữa, nói với Thập Cửu: “Ảnh vệ Kỳ Lân có thể sống quá ba mươi, nhiều năm qua, hình như chỉ có một mình ngươi. Ta nghĩ điều này có hai nguyên nhân, một là ngươi võ công thật sự rất tốt, hai là ngươi biết cách làm chủ nhân vui hơn các ảnh vệ khác.”

“Công tử…”

“Thập Cửu.” La Duy khoát tay, để Thập Cửu nghe y nói: “Trước mặt ngươi, ta cũng nói thật. La Duy ta không phải chính nhân quân tử gì cả, cứu các ngươi không phải bởi vì ta là người tốt, ta cũng cần báo đáp. Thập Cửu, chỉ cần ngươi sau này không phản ta, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi hiểu ý ta chứ?”

Thập Cửu quỳ một gối xuống trước mặt La Duy: “Mạng của thuộc hạ là công tử cứu, công tử chính là chủ nhân của Thập Cửu, Thập Cửu không dám sinh lòng phản bội.”

“Được.” La Duy nâng Thập Cửu dậy: “Ảnh vệ các ngươi nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh (một người tổn hại thì tất cả tổn hại, một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa), ngươi hãy nhớ kỹ những lời này của ta.”

“Thuộc hạ nhớ rồi.” Thập Cửu thành khẩn nhìn La Duy: “Công tử, ngoài tả tướng phủ, chúng thuộc hạ không còn có nơi nào để đi.”

“Sau khi tới Nguyệt Châu, ngươi phải tận lực bảo hộ Tạ công tử.” La Duy nghe Thập Cửu nói xong, cười, khẽ nói với Thập Cửu: “Chuyện của hắn ngươi tùy thời mật báo về cho ta.”

“Vâng.”

“Nếu hắn cùng với nhị điện hạ kết giao.” La Duy ép giọng tới cực thấp: “Nếu bất lợi cho tả tướng phủ, ngươi liền.” La Duy đưa tay chém xuống một nhát.

“Vâng, thuộc hạ biết.” Thập Cửu biết hoàng gia triều đình, hầu môn thâm trạch so với Kỳ Lân sơn trang, kỳ thật càng thêm tăm tối.

“Tạ công tử làm người tỉnh táo, ở trước mặt hắn tốt nhất ngươi đừng nói lời nào.” La Duy tiếp tục dặn dò: “Việc này một mình ngươi biết là được rồi.”

“Vâng.”

“Trữ Sơ Ảnh của Danh Kiếm sơn trang rất có khả năng cũng sẽ tới Nguyệt Châu.” La Duy đến trước giàn hoa, mở một ngăn kéo, lấy ra một khối lệnh bài giao cho Thập Cửu: “Ta sẽ bảo Hiểu Nghĩa dược trang cử thêm người đi với ngươi, Kỳ Lân sơn trang cũng sẽ có người đến, nếu Trữ Sơ Ảnh dám đến, ngươi liền hạ thủ, ta không muốn giữ lại cái mạng của gã.”

Thập Cửu hỏi: “Còn lệnh bài này?”

“Trữ Sơ Ảnh nếu chết ở trong tay ngươi, liền đem lệnh bài này ném cách xác chết của gã không xa, ngươi biết rõ nên làm như thế nào chưa?”

Thập Cửu nhìn lệnh bài trong tay, khắc hình phi long tứ trảo (rồng bay bốn vuốt), mặt trên có chữ viết, hắn cũng không đọc được.

La Duy cũng nhìn thoáng qua lệnh bài này, chữ “Huyền” ở mặt trên lung lay trước mắt La Duy: “Cũng không cần miễn cưỡng.” La Duy nhìn Thập Cửu nói: “Kể cả Trữ Sơ Ảnh không chết, ta cũng sẽ không trách các ngươi, nhớ kỹ đừng để bại lộ thân phận, việc này cũng không được cho Tạ công tử biết.”

“Thuộc hạ biết.” Thập Cửu cất lệnh bài vào trong ngực.

“Ngươi cũng đi dùng cơm đi.” La Duy lại hiện ra ý cười: “Các ngươi cũng không thể gọi bằng con số mãi được. Ăn cơm xong, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, xem tên mọi người là thế nào. Đúng rồi, Thập Cửu, trước đây ngươi tên gì?”

Thập Cửu nói: “Cha mẹ thuộc hạ là gia nô trong Kỳ Lân sơn trang, bởi vì phụ thân phạm lỗi, cho nên thuộc hạ vừa sinh ra đã phải vào doanh trại ảnh vệ, không có tên.”

“Thì ra là như vậy.” La Duy nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Thực xin lỗi, nhắc tới vết thương lòng của ngươi. Vậy cha mẹ ngươi còn sống không?”

“Thuộc hạ chưa từng gặp qua bọn họ.” Thập Cửu nói: “Có thể đã sớm mất rồi.”

“Lần sau gặp Lạc Thính Triều, ta sẽ hỏi hắn một chút.” La Duy nói lời này là thật tâm.

“Đa tạ công tử.” Thập Cửu nói lời cảm tạ La Duy. Hỏi một chút vẫn hơn là không hỏi, như vậy ít nhất hắn cũng có thể biết tình hình của cha mẹ mình. Tuy rằng chưa từng gặp cha mẹ, nhưng hắn biết khả năng họ còn sống là rất ít, hắn luôn tin rằng, cha mẹ đã sớm chết, nhưng dù sao cũng là những người dẫn hắn bước vào nhân thế, là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.

“Đi thôi.” La Duy cười trấn an Thập Cửu: “Ta sẽ mau chóng thay ngươi hỏi tin tức này.”

Thập Cửu lui ra ngoài.

La Duy bưng chén uống một ngụm nước, nước rất lạnh, uống vào miệng, La Duy phun hết ra ngoài. La Duy đặt chén trà vào trong khay, Tạ Ngữ, huynh tốt nhất đừng qua lại với Long Huyền, kiếp này ta không hề khi dễ huynh, cha ta cũng coi huynh như con, cho nên nếu huynh phản bội, cũng đừng trách ta độc ác, nếu phải nhìn huynh bị Long Huyền sai khiến, không bằng ta tiễn huynh lên đường trước, La Duy mặc niệm trong lòng.

Gian ngoài, Ngụy thái y thấy Thập Cửu đi ra, thật muốn vọt vào mắng La Duy một trận. Làm đại phu quả thật khó khăn, không phải La tam công tử khó phục vụ hơn so với các chủ nhân trong cung, mà là người này chẳng bao giờ nghe lời các đại phu cả! Vừa mới thoát khỏi cánh cửa sinh tử, người này lập tức quản biết bao nhiêu chuyện. Ngụy thái y không tin La Duy tìm các ảnh vệ chỉ để nói chuyện phiếm. Cùng La Duy ở chung mấy ngày nay, Ngụy thái y phát hiện, La Duy cũng thường nói mấy câu nhàn thoại với Vệ Lam.

“Ngươi cũng nên thoải mái đi.” Thái y bên cạnh thấy Ngụy thái y thiếu kiên nhẫn, nhịn không được mà khuyên nhủ: “Ngươi cũng không thể không cho tam công tử nói chuyện với hạ nhân, y bị nhốt trong phòng, cũng rất buồn chán.”

Ngươi thì biết cái gì? Ngụy thái y thầm nói, La Vân khởi này y hệt nhị điện hạ trong cung! Khuôn mặt lúc nào cũng tỏ vẻ tươi cười, nhìn thật ôn hòa, kỳ thật đều là người rất lạnh lùng. Nghĩ tới hai người kia là đối nghịch, Ngụy thái y run lên, sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.

Thập Cửu ra khỏi phòng La Duy, liền thấy Vệ Lam đứng dưới hành lang, nhìn lò sưởi đầy than hồng.

“Ngươi sao không đi vào?” Thập Cửu hỏi Vệ Lam.

Vệ Lam nhỏ giọng nói: “Công tử bàn chuyện với mọi người, đệ không nên đi vào.”

Thập Cửu nói: “Công tử thường ngày vẫn cùng ngươi nói chuyện, không để ngươi ở bên sao?”

“Không phải.” Vệ Lam sợ Thập Cửu hiểu lầm La Duy, vội vàng nói: “Công tử chưa từng nói thế, là đệ không muốn nghe, cảm thấy như vậy là không tốt.”

“Biết bổn phận đấy chứ.” Thập Cửu hít một hơi.

“Thập Cửu ca, công tử đối với hạ nhân luôn rất tốt.” Vệ Lam nói: “Huynh đi theo công tử lâu rồi sẽ biết.”

“Công tử đối với ngươi tốt chứ?” Thập Cửu hỏi.

“Rất tốt.” Vệ Lam không nghi ngờ mà gật đầu.

Thập Cửu không nói cái gì nữa, lại bắt đầu lo lắng cho Vệ Lam, La Duy giết chóc vô thường, thật sự sẽ đối với một người toàn tâm toàn ý sao? Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook