Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 3

Mai Quả

06/06/2017

2 Replies11. Gọi một tiếng nhị tẩu

La Duy về nhà, sau khi tới chào mẫu thân Phó Hoa, không trở về nơi ở của mình mà lại đến thẳng thư phòng ngồi nửa ngày.

Kiếp trước, La Duy không chịu học hành, nhưng sau khi trầm luân kiếp nam xướng, ngược lại học đủ cầm kỳ thi họa, thậm chí còn luyện thành một tay thi từ xuất chúng. Nói đến mới thấy nực cười, mà cũng có điểm chẳng hề nực cười, nam xướng dùng thân thể thỏa mãn khách nhân, cũng phải tranh thủ lấy lòng họ. Khi đó La Duy vô cùng chăm chỉ, bởi vì y phải sống, cho nên càng phải lấy lòng khách nhân, hi vọng có thể làm bọn họ vui vẻ, để nhận tra tấn ít hơn. Người khác gian khổ học tập là vì cầu công danh lợi lộc, nhưng y là cầu mạng sống, động lực khác nhau, nhu cầu càng bức thiết, dụng tâm càng khắc khổ.

“Công tử.” Tiểu Tiểu đi vào thư phòng, hiện tại nó đã chẳng thèm sợ La Duy, La Duy từ sau khi bị thương tỉnh lại chưa cùng lớn tiếng với nó “Ngài dùng cơm chứ?” Tiểu Tiểu đứng trước bàn hỏi La Duy, thuận tiện nhìn thoáng qua cuốn sách trong tay La Duy, là một quyển [Trì thế luận].

La Duy buông quyển sách, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối đen “Ừ.” Y nói với Tiểu Tiểu : “Ăn cơm đi.”

Tiểu Tiểu chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau cùng Thất Tử hai mang hai cái thực hạp đến, mặt bàn trong chớp mắt đã đầy ắp đồ ăn.

Đại công tử La gia cả năm bôn ba bên ngoài, đến nay vẫn chưa lập gia đình, La Tri Thu và La Tắc công vụ bận rộn, không biết khi nào hồi phủ, chỉ còn lại La Duy người người căm ghét, cho nên La phủ bình thường đều chỉ có hai người Hứa Nguyệt Diệu và Phó Hoa dùng cơm, những người còn lại trong gia đình sẽ ăn vào lúc khác.

La Duy nhìn một đầy bàn đồ ăn, nói với Tiểu Tiểu và Thất Tử: “Lần sau đừng mang nhiều như vậy, một mình ta ăn không hết.”

“Vâng.” Tiểu Tiểu và Thất Tử nhìn nhau, nghi vấn trong lòng càng ngày càng tích tụ, nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể vâng lời.

“Cha ta và nhị ca đã về chưa?” La Duy vừa ăn vừa hỏi.

Thất Tử nói: “Nhị công tử đã về từ lâu, còn tướng gia vừa mới hồi phủ ạ.”

“Các ngươi ăn chưa?” La Duy chỉ lấy chút rau dưa ăn, thịt cá từng là thứ y thích ăn nhất, nhưng kiếp trước từng bị ép tự tay xẻo thịt mình, tự tay nướng, rồi tự nuốt vào bụng, từ đó y nhìn thấy thịt liền cảm thấy ghê tởm.

Tiểu Tiểu nói: “Đã ăn ạ.”

La Duy không biết nói gì nữa, cúi đầu ăn cơm.

Tiểu Tiểu lại nói: “Công tử, hôm nay cá hấp không ngon sao?” Mấy ngày qua, La Duy không hề ăn một chút thịt cá, khiến Tiểu Tiểu chẳng thể nào nghĩ thông, sau khi bị bệnh, khẩu vị con người ta sẽ thay đổi ư?

“Hiện tại ta không muốn ăn thịt cá.” La Duy đã ăn xong, buông bát đũa nói với Tiểu Tiểu: “Kêu phòng bếp tạm thời không cần làm, lúc nào muốn ăn ta sẽ nói.”

Tiểu Tiểu gật đầu.

La Duy ăn xong, đi vài vòng trong sân xem như tản bộ, tính toán thời gian nhị ca La Tắc dùng xong cơm chiều, mới đi tìm La Tắc.

La Tắc dùng xong cơm chiều, đang ăn hoa quả, thấy La Duy liền vô cùng sửng sốt, La Duy chưa từng bước vào chỗ hắn ở nửa bước, không phải tiểu tử này không dám, mà là không muốn.

“Nhị ca.” La Duy gọi La Tắc một tiếng, lại nhìn Hứa Nguyệt Diệu bên cạnh đang muốn đi không được mà ở cũng không xong : “Nhị tẩu.”

Hứa Nguyệt Diệu ngạc nhiên đến nỗi không nhận ra La Duy, chân tay luống cuống, từ ngày nàng được gả về đây, tam công tử La Duy chưa bao giờ gọi nàng một tiếng nhị tẩu.

La Duy làm như không nhìn thấy Hứa Nguyệt Diệu tay chân thừa thãi, nói với La Tắc: “Bây giờ nhị ca có rảnh không? Có thể theo đệ đến một chỗ này?”

La Tắc nói: “Ngươi muốn ra khỏi phủ?”

“Không phải ạ.” La Duy nói : “Muốn cùng Nhị ca đi xem một thứ.”

La Tắc không biết La Duy này lại muốn làm cái quỷ gì, lòng tràn đầy hoài nghi, nhưng La Duy đã cố ý chạy tới gọi hắn, cho nên La Tắc vẫn đi cùng La Duy.

12. Nội gián trong phủ

“Thủ hạ của nhị ca có tay tiễn thủ (bắn cung) nào giỏi không ?” La Duy vừa đi vừa hỏi La Tắc.

“Có.” La Tắc nói, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, dừng lại nói với La Duy: “Ngươi muốn tiễn thủ? Lại định làm chuyện xấu gì?”

“Không phải…” La Duy cười rộ lên, “Nhị ca sai gã chờ dưới bức tường phía bắc phủ, đệ nghĩ lát nữa sẽ có bồ câu bay ra từ phủ nhà ta, nhị ca sai gã bắn hạ con chim là được.”

La Tắc cau mày, “Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?”

“Lát nữa sẽ có trò hay cho nhị ca xem!” La Duy cười đến thần bí, “Nhị ca yên tâm, đệ không làm chuyện xấu, mà dù có làm cũng sẽ không làm trong nhà mình.”

La Tắc nói: “Ta cũng không rảnh chơi đùa với ngươi.”

La Duy kéo tay La Tắc, như là trẻ con làm nũng người lớn : “Nhị ca cùng đệ đứng đây một chút thôi mà.”

La Tắc nổi da gà, La Duy từ nhỏ đã không hề thân cận hắn, huống chi là làm nũng như vậy.

Đêm đã khuya, La Tắc và La Duy trốn ở chỗ này đã lâu, rốt cục không thể nhẫn nại thêm, nói với La Duy: “Rốt cuộc ngươi muốn để ta nhìn thấy cái gì?”

“Người đến rồi!” La Duy chỉ tay về phía đối diện.

La Tắc nhìn lại, là lão nhân gia trong La phủ, tùy thị La Trung của La Tri Thu.

“Lão đến cho lũ bồ câu ăn.” La Duy nhỏ giọng nói với La Tắc.

La Tắc cũng nhỏ giọng nói: “Chuyện này người trong phủ ai cũng biết, ngươi đưa ta đến xem cảnh này?”

La Duy không nói gì, chỉ nhìn nhất cử nhất động của lão nhân gia La Trung cách đó không xa đến ngây người. La Tắc không có cách nào, chỉ có thể cùng La Duy nhìn lại, trong lòng hối hận, sao mình không ngăn cản tiểu tử này, lại còn cùng nó đến đây.

La Trung động tác thuần thục cho bồ câu ăn, đứng đợi bên cạnh ***g trong chốc lát, bắt ra một con bồ câu, đùa nghịch trong tay, sau đó thả chim bay mất. Lại một lát sau, bồ câu đã từ bên ngoài bay đến, đứng trên đỉnh ***g, kêu hai tiếng. La Trung tiến lên bắt bồ câu, tay sờ soạng chân trái chú chim.



“Trung thúc.” La Duy đi tới phía sau La Trung, kêu một tiếng.

La Trung cả kinh, thân thể cứng đờ.

La Duy bắt lấy bồ câu trong tay La Trung, La Trung đến lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn hai vị công tử như gặp quỷ. “Đã trễ thế này Trung thúc còn đến cho bồ câu ăn?” La Duy thái độ hòa ái hỏi La Trung, lại đưa bồ câu trong tay cho La Tắc.

La Tắc phát hiện trên chân bồ câu có một ống trúc nhỏ.

“Nhị công tử!” La Trung kêu lên, định xông về phía trước.

“Ngươi đừng làm ồn.” La Duy giơ tay, ngăn cản La Trung, nói: “Bây giờ ngươi còn có thể làm cái gì chứ?”

La Trung mặt xám như tro tàn, nhân lúc không ai chú ý ngầm chạy trốn, hai thị vệ bên cạnh La Duy phát hiện, giữ chặt hai tay La Trung, miệng lão cũng bị bịt lại .

La Tắc lấy được một mảnh giấy nhỏ từ trong ống trúc, mở ra, nương theo ánh trăng mà đọc.

Trên tờ giấy viết : “La Duy dị thường, cấp tốc điều tra nguyên do. Vụ án quặng Úc Châu, La Tướng có kế hoạch gì, lập tức báo cáo.”

La Tắc thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn La Trung, người này từ nhỏ đã hầu hạ La Tri Thu, là người nhìn La Tắc lớn lên, lão sao có thể là nội gián trong La phủ?

“Tướng quân!” Tiễn thủ chờ bên ngoài lúc này cầm một con bồ câu bước vào.

“Nhị ca!” La Duy nói: “Chúng ta đi gặp cha đi, rồi đóng cửa phủ, đêm nay không ai đượcra ngoài.”

La Tắc không dị nghị, lập tức ra lệnh, rồi cùng La Duy tới gặp La Tri Thu.

13. Lý do phản chủ

La Tri Thu nhìn hai tờ giấy La Tắc đưa cho mình, thần sắc không biến đổi nhiều, chỉ nhìn La Trung quỳ trước mặt mà kinh ngạc. Tại sao lại là lão? La Tri Thu hỏi chính mình, La Trung cùng ông lớn lên, luôn theo sát bên cạnh, là người biết khuôn phép, nhiều năm qua cơ hồ không phạm sai lầm, một người như vậy sao có thể phản bội?

“Trong phủ đêm trước có ba người khách, nghe giọng nói có lẽ là người Úc Châu.” Tin tức này là La Trung truyền ra đêm nay.

“Vì sao ngươi phải làm như vậy?” La Tri Thu hỏi La Trung.

La Trung không nói một lời, mặc kệ La Tri Thu hỏi lão cái gì, lão cũng chỉ cúi đầu không nói.

La Duy lạnh lùng nhìn La Trung, y cũng từng nghĩ người này đến chết vẫn trung thành với Tướng phủ, lại không ngờ rằng ngày đó La phủ bị xét nhà, y tận mắt thấy La Trung dẫn quan binh đi khám xét, phơi bày mọi mật thất trong Tướng phủ. Người này từ mười năm trước đã trở thành mật thám của Long Huyền, là tai mắt của Long Huyền tại Tướng phủ. Sống lại kiếp này, La Duy sao có thể để một nhân vật như thế này tồn tại?

“Phụ thân!” La Tắc càng nghĩ càng giận, hắn nghĩ như thế nào cũng không hiểu La gia đã đắc tội với người này ở đâu, khiến cho lão có lòng phản chủ?! “Kẻ này thật cứng đầu, có hỏi thế nào cũng không mở miệng!”

La Duy cầm ra một danh sách, nói với La Tri Thu: “Phụ thân hãy dựa vào danh sách này để bắt người đi ạ.”

“Đây là cái gì?” Ánh mắt La Tri Thu lướt nhanh qua tờ giấy.

La Duy nói : “Đều là mấy người ăn cây táo, rào cây sung.”

La Tắc lại kinh hãi, trừ La Trung, trong phủ còn có nội gian sao?

La Tri Thu hạ lệnh bắt người, cũng không hỏi nhiều. La Tri Thu biết La Duy có thể vạch mặt La Trung, có thể thấy y đã biết thêm không ít nội gian trong phủ, lúc này nghe lời La Duy chắc chắn không sai .

“Trung thúc.” La Duy lại xoay người nói với La Trung đang quỳ dưới đất : “Ngươi nhìn những cái tên trong đây đi, xem ta có nói bậy hay không ?”

La Trung lúc này ngẩng đầu nhìn La Duy, lão vẫn nghĩ La Duy là bao cỏ, không ngờ người này đã tận lực ngụy trang.

“Trung thúc.” La Duy cười, nhưng không còn vẻ kiêu ngạo ương ngạnh ngày xưa, mà càng thêm âm lãnh, “Đừng nhìn ta như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ ta hạ mình làm con chó bên người nhị hoàng tử, chỉ là để làm hắn vui vẻ sao? Nói thật, tìm ra các ngươi thật không dễ dàng, khiến ta hao phí rất nhiều khí lực, cũng mất tận mấy năm.”

Kiếp trước La Duy nào có loại đầu óc này, tất cả đều là Long Huyền vì muốn y nhận ra y có bao nhiêu ngu xuẩn, đem tất cả kể lại cho La Duy. La Duy nhớ rõ, kiếp trước La Trung sau này vinh hoa phú quý ra sao, lấy tư thái chủ nhân đứng trước mặt y, kể hết đủ loại chuyện trong Tướng phủ cho y biết.

Mười một kẻ nội gian đều bị bắt tới.

“Trung thúc, nhìn xem bằng hữu của ngươi có phải đều đang ở chỗ này hay không?” La Duy nói với La Trung.

La Trung nhìn nhìn, sau đó nhắm mắt lại, lão biết nhiều năm toan tính khổ tâm của nhị điện hạ Long Huyền cùng Hữu tướng Liễu Song Sĩ đã hoàn toàn sụp đổ, vừa đủ mười một người, một cũng không thiếu, một cũng không sai.

La Tri Thu bắt gặp thần sắc của La Trung, liền biết La Duy không bắt sai người.

Tiếng kêu oan âm vang một quãng, bọn họ không giống La Trung lập tức hiện hình, trước khi chết phải giãy dụa một phen.

“Phụ thân.” La Duy nói với La Tri Thu: “Chuyện thế này thà rằng sai sót, chứ không thể bỏ qua.”

La Tri Thu nói: “Vậy ngươi nói xem làm sao ngươi lại phát hiện bọn họ?”

La Duy đương nhiên nói được rõ ràng, những người này có ai không từng ở trước mặt y khoe chiến tích? Nói một hồi, những tiếng kêu oan tắt hẳn, những chuyện ngấm ngầm kia, vị tam công tử nàykể lại rành mạch như đã tận mắt chứng kiến vậy.

“Bọn họ vì cái gì mà làm như vậy?!” La Tắc nhìn về phía La Duy hét to.

La Duy không để ý đến La Tắc, nói: “Nhị ca tức giận làm gì, bọn họ không muốn cả đời làm nô, có kẻ cho bọn họ cơ hội trở thành người thượng lưu, có thể nửa đời vinh hoa phú quý, bọn họ đương nhiên sẽ không chối từ.”

14. Sinh làm nô giả nhiều bi ai



La Trung bỗng mở mắt trừng La Duy, đây đúng là lý do lão bán chủ, chỉ là không ngờ lại bị La Duy nói ra trước mặt mọi người.

La Duy mặt đối mặt với La Trung: “Kỳ thật Trung thúc thật hồ đồ, kẻ bán chủ cầu vinh, ngươi cho rằng chủ tử ngươi sau này sẽ không lo lắng việc ngươi sẽ lại bán đứng hắn sao? Chỉ là kẻ thất tín mà thôi, còn đòi cái gì vinh hoa phú quý?” Kỳ thật kiếp trước Long Huyền không bạc đãi La Trung, La Trung chiếm được vinh hoa phú quý như ý muốn, chỉ là kiếp này La Duy nhất định không để chuyện này tái diễn.

La Trung nhìn La Duy không chớp mắt, con mắt xinh đẹp của La Duy không hề lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ là một mảnh thanh minh trầm tĩnh, người này từ khi nào đã có ánh mắt như vậy?

La Duy hỏi La Trung: “Trung thúc không cầu xin tha thứ sao?”

La Trung đột nhiên cất tiếng cười to, trong phủ này, đại công tử La Khải cùng nhị công tử La Tắc từ bé đã gọi lão một tiếng Trung thúc, chỉ có La Duy này chưa từng gọi, hôm nay y gọi, lại là tràn ngập ý mỉa mai, “Không ngờ tiểu công tử mới là kẻ diễn trò hay nhất trong phủ!” La Trung cắn răng nói với La Duy.

“Không giả ngây giả dại…” La Duy nói : “Sao có thể ở bên cạnh chủ nhân ngươi thụ giáo lâu như vậy?”

“Ngươi thật sự chỉ là vì cầu phú quý?” La Tri Thu mở miệng hỏi La Trung, cảm giác bị người tín nhiệm nhất phản bội không hề dễ chịu, ông muốn hỏi cho rõ ràng.

La Trung lại nói: “Nhiều lời vô ích, La Trung chỉ xin được chết.”

La Duy nói: “Phụ thân, kỳ thực bên ngoài phủ Trung thúc còn có một gia đình, có hiền thê kiều nhi, lão cầu phú quý cũng là vì họ.”

“Ngươi!” La Trung căn bản đã sẵn sàng đón nhận cái chết, cho nên cũng không kích động, nhưng không ngờ La Duy lại biết đến gia đình ngoài phủ này của lão, trong nháy mắt toàn thân lạnh lẽo. Lão có chết cũng không sao, nhị điện hạ và Hữu tướng sẽ đối xử tử tế với người nhà của lão, nhưng hiện tại La Duy biết sự tồn tại của họ, liệu y sẽ làm gì bọn họ đây?

“Đừng sốt ruột.” La Duy nói: “ La phủ chúng ta dùng sự khoan dung đối xử với mọi người, chỉ cần ngươi nghe lời phụ thân ta, vợ con ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì.”

La Trung nói: “Ta đã phản bội một lần, sao dám phản bội lần thứ hai?”

La Duy liền nói: “Sợ chủ tử ngươi biết chuyện sẽ giết họ? Vậy thế này, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ để ngươi sống không bằng chết. Trung thúc, chi bằng ngươi hãy thử đánh một ván bạc đi, xem xem đắc tội chủ tử ngươi, hay là khiến ta tức giận thì hơn.”

La Tắc không rõ La Duy định làm gì La Trung, nhưng La Tri Thu lại rất rõ ràng, chỉ cần La Trung đưa chút tin tức giả ra ngoài, thì nay có thể nắm bắt chân tướng án mỏ quặng Úc Châu, chuyện này cùng với vụ án lớn nhất mà Hưng Võ đế đang lo lắng – đại án quan viên tham ô ở Đông Nam Ngũ Châu – có lẽ cũng sẽ có chuyển biến. Vì thế La Tri Thu nói với La Trung: “Ngươi bán chủ cầu vinh, có biết tội nặng thế nào không? Ngươi còn có một nhi tử, nó cũng là hạ nô trong La phủ. La Trung, có một số việc ngươi nên suy nghĩ kỹ một chút.”

Một câu này cắt đứt vọng tưởng của La Trung, lão không còn chỗ nào để trốn, thực sự muốn sống không được, muốn chết không xong.

La Duy ở một bên nói: “Phụ thân, con nghĩ trước hết cứ đưa vợ con Trung thúc vào phủ đi, dù sao cũng là hạ nô của La phủ, nhiều năm sống ở bên ngoài, có lẽ chẳng còn nhớ thế nào là bổn phận làm nô rồi.”

“Tướng gia!” La Trung hung hăng dập đầu, đến tận khi máu chảy. Lão sinh ra làm nô đã là số mệnh, nhưng con trai độc nhất của lão, sao có thể lại làm nô? Vậy thì mấy năm nay lão cho con đọc sách viết chữ là vì cái gì?

La Tri Thu thở dài một tiếng, nói với La Trung: “Ngươi chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của ta mà làm việc, vợ con ngươi ta sẽ bảo toàn.”

La Trung nặng nề dập đầu trên mặt đất.

15. Vi phụ lo lắng

Nội gian đều bị áp giải xuống, phòng khách chỉ còn lại ba phụ tử La thị.

La Tắc vẻ mặt như trong mộng hỏi La Duy: “Tiểu Duy, mấy năm nay ngươi đều đóng kịch?”

La Duy chỉ cười mà không trả lời.

La Tri Thu nói: “Hiện tại sao lại quyết định không đóng kịch nữa?”

La Duy nói: “Qua trận đánh kia, con đột nhiên cảm giác mạng người rất khó lường. Nếu lần này con không thay đổi, như vậy những thứ con tìm được từ chỗ nhị điện hạ không phải đều uổng phí sao? Cho nên con nghĩ, chuyện cần làm thì phải làm thật nhanh.”

La Tri Thu nói: “Vậy vì sao sau khi tỉnh lại ngươi không nói gì?”

La Duy mỉm cười nói: “Con cũng định nói, chỉ là nếu không phải phụ thân không có ở nhà, thì lại đến nhị ca không ở nhà, con không có cơ hội nói ra.”

La Tắc khó hiểu nói: “Vì sao phải có cả ta và phụ thân ở nhà mới nói được?”

La Duy nói: “Phụ thân sẽ không theo đệ tới nhìn La Trung cho bồ câu ăn, một mình nhị ca ở nhà cũng không thể làm chủ những việc thế này.”

La Tắc nói: “Ngươi muốn ta đi cùng ngươi làm cái gì? Mấy chuyện thế này, tự ngươi bắt La Trung lại không được sao?”

La Duy nói: “Thanh danh của đệ không tốt, nếu một mình đệ bắt La Trung, La Trung sẽ nói đệ cố ý hại lão, đệ sợ phụ thân và nhị ca khi ấy sẽ tin lão, không tin đệ.”

La Tri Thu hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cường bạo dân nữ bên đường cũng là giả vờ?”

“Kia chỉ là nhất thời hứng khởi, lúc ấy có nhị điện hạ và vài cận vệ đi cùng con.” La Duy thuần túy nói bừa: “Con chỉ muốn cho bọn họ nhìn thấy bộ dáng hoang đường của mình. Con càng hoang đường, nhị điện hạ lại càng không cảnh giác con.”

La Tắc ở một bên nghe đến nỗi đầu phát trướng, hắn là tướng quân, không quen mấy chuyện thế này, “Tiểu Duy, trong đầu ngươi đều là những thứ loạn thất bát nháo gì đó sao?”

La Duy chỉ cười với nhị ca, y không mong La Tắc có thể hiểu hết chính trị xấu xa. Kiếp trước tả tướng La Tri Thu thất bại ở chỗ, ông bồi dưỡng ra hai tướng quân không hiểu chính sự, chỉ biết quân sự, còn dưỡng ra một nghiệt tử bối tổ vong tông, không thể dưỡng ra một nhi tử có thể cùng ông đối mặt với những tranh đấu triều đình.

La Tri Thu hiện tại đã không thể đoán được La Duy trong tương lai sẽ như thế nào, trước kia ông tưởng bằng bản thân đường đường là Tả tướng, có thể bảo hộ đứa nhỏ này suốt đời, hiện tại Hưng Võ đế đã biết La Duy là con của ngài cùng La Tri Cẩm, ngài sẽ đối với La Duy như thế nào? Chỉ biết thiên uy khó dò, La Tri Thu không dám nghĩ sâu xa về vấn đề này thêm nữa. Lúc này La Tri Thu nhìn La Duy, trong lòng lại thêm phần bất an, nếu La Duy có thể giả ngây giả dại bên cạnh Long Huyền mấy năm, sau đó phản bội, một thiếu niên mười ba tuổi đã có tâm cơ như vậy, có thể nói thật đáng sợ, lại còn là nhi tử của đế vương. Một La Duy như vậy khi đã khởi động mạch nước ngầm hoàng gia, tuyệt đối sẽ không là một nhân vật bình ổn gió mưa.

La Duy lại không biết suy nghĩ trong lòng La Tri Thu lúc này, y nói với La Tri Thu: “Phụ thân, người hãy mau chóng nghĩ cách giúp con thoát khỏi thân phận thư đồng của hoàng tử này đi.”

“Biết rồi.” La Tri Thu nói: “Ngươi không nói ta cũng sẽ không để ngươi ở bên cạnh nhị điện hạ nữa. Chẳng qua Duy nhi, ngươi ở Thượng thư phòng vài năm mà không học được thứ gì sao?”

La Duy nói: “Học được một chút ạ, các sư phụ ở thư phòng đều là những đại nho đương thời, con thụ giáo được không ít.”

La Tri Thu đứng lên, nói với La Duy: “Chúng ta sang thư phòng nói chuyện đi” Lại nói với La Tắc: “Ngươi đi trấn an mẫu thân của ngươi đi, nói cho nàng trong phủ xảy ra chuyện, để nàng đừng nóng lòng.”

Nếu không phải hiện tại La Duy mang bộ dáng gió thổi liền bay, La Tắc thật sự rất muốn đánh đệ đệ này một trận, y lừa ca ca thảm như vậy, đệ đệ thế này không nên đánh hay sao? La Tắc hung hăng cốc đầu La Duy, cũng không để ý tới khuôn mặt khổ sở của La Duy, đi gặp mẫu thân Phó Hoa. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook