Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 74

Mai Quả

06/06/2017

26 Replies366. Có đau không?

Dặn dò tất cả những chuyện cần làm sau khi về Đông Nam cho nhị ca, La Duy dường như là cầm tay La Tắc chỉ dẫn mọi đường đi nước bước, cuối cùng lại nói với La Tắc: “Nếu nhị ca cảm thấy không đành lòng, thì hãy nhớ đến đệ và cha mẹ còn ở thượng đô, tất cả phải trông cậy vào binh quyền trong tay đại ca hộ mệnh.”

“Ta ở Đông Nam mà.” La Tắc nói với La Duy: “Cách mọi người xa như vậy, nếu mọi người thật sự xảy ra chuyện gì, liệu ta có thể về cứu kịp không? Có binh quyền trong tay thì sao chứ? Không phải ta vẫn trơ mắt nhìn ngươi sang Bắc Yến, nhìn Lam quên hết thảy hay sao.”

“Lần này khác chứ.” La Duy vỗ vỗ tay La Tắc: “Chỉ cần nhị ca đứng vững ở Đông Nam, Long Huyền sẽ không đuổi kịp nhị ca nữa. Đúng rồi, những kẻ trong quân không một lòng với nhị ca, thì đều phải nghĩ biện pháp diệt trừ.”

“Diệt trừ?”

“Không sai, đệ từng chỉ cho đại ca thấy trong binh lính Vân Quan có kẻ hai lòng.”

“Đại ca có làm không?”

“Làm chứ, nhưng hiện giờ, xem ra nên dứt khoát giết chết chứ không nên điều ra ngoài nữa.”

La Tắc nhìn vẻ tàn nhẫn trong mắt La Duy,“Được.” Hắn nói: “Nhị ca nghe lời ngươi, Tiểu Duy, sau này lời ngươi nói nhị ca đều nghe hết, chúng ta không thể lại để người hại được!”

“Vâng.” La Duy tiếp lời: “Không thể để mặc người khác hại mình. Nhị ca yên tâm đi Đông Nam đi, về phần cha mẹ ở thượng đô, đệ sẽ nghĩ cách để hai người được về U Yến.”

La Tắc gật đầu nói được, hắn muốn an ủi La Duy vài câu, nhưng hắn sẽ không làm vậy, y đứng đây thoải mái bàn chuyện chém giết người, khiến hắn vô cùng lúng túng.

“Đệ không sao.” La Duy nhìn La Tắc cười nói: “Nhị ca về hỉ đường đi, uống rượu đỡ cho Lam. Còn nữa, ngày mai hãy bảo đại ca vào cung gặp đệ, đệ không vào trong nữa.”

“Vệ Lam…”

“Nhị ca, Lam là người đệ để trong lòng, chỉ cần hắn vui vẻ là được, huynh đừng nói lung tung trước mặt hắn, đệ thấy hắn như bây giờ rất tốt, không muốn để hắn phải chịu khổ nữa.”

“Cha từng nói, ngươi sẽ buông tay…” La Tắc khổ sở nói: “Xem ra người rất hiểu ngươi.”

“Có lẽ mệnh đệ không tốt…” La Duy nói: “Cho nên Lam ở bên đệ sẽ không có kết cục hay.”

“Nói bậy!” La Tắc vừa nghe La Duy nói vậy liền nóng nảy,“Ai nói mệnh ngươi không tốt?!”

La Duy thấy La Tắc nổi nóng, liền cười cười: “Đệ nói bừa thế thôi, sao mệnh đệ lại không tốt chứ? Đệ còn có nhị ca che chở mà.”

“Ngươi đừng nói vậy.” La Tắc xấu hổ: “Ta vô dụng, không thể bảo vệ ngươi.”

“Sau này che chở bù là được mà.” La Duy siết chặt nắm tay, đấm nhẹ lên ***g ngực La Tắc, “Nhị ca của đệ là đại tướng quân, sao lại không bảo vệ cho đệ được?”

La Tắc ngửa mặt lên trời thở dài, “Tiểu Duy, ngươi đừng nói… nói thêm gì nữa, nhị ca sẽ càng cảm thấy có lỗi với ngươi.”

“Nhị ca.”

“Nhị ca về trước, nhị ca sẽ chăm sóc tốt cho Lam, coi như là vì ngươi, ta cũng muốn coi hắn là một đệ đệ khác.”

“Không cần vì đệ đâu.”

“Ta cứ nhìn thấy Lam sẽ nổi giận.” La Tắc nói: “Không phải lỗi của hắn, nhưng ta cũng vẫn giận, tạ giận mình vô dụng, ta còn từng đánh ngươi, ta…”

“Nhị ca!”

“Tiểu Duy, có đôi khi ta nghĩ, thà rằng ngươi vẫn là tên béo quay không hiểu chuyện ngày xưa, sẽ không khiến ai thích, nhưng ít nhất ngươi có thể sống bình yên.”

La Duy gục đầu dán vào lưng La Tắc,“Bây giờ đệ cũng sống tốt lắm, chỉ có chút không như ý mà thôi.”

Bàn tay to lớn của La Tắc khẽ xoa đầu La Duy, rồi vội vã rời đi.

La Duy tùy ý ngồi một chỗ dưới lan can hành lang, ngoài kia vẫn truyền đến tiếng nhạc, tiếng cười nói vui mừng, La Duy nghe những âm thanh đó, nhìn mưa phùn bay tán loạn, nhìn hoa cỏ trong vườn, đột nhiên không nhớ ra nơi này là chỗ nào trong tướng phủ. Quả nhiên là đã đi quá lâu sao? La Duy đột nhiên cười, muốn khóc mà không khóc được, nên y chỉ có thể cười. Ngẫm lại những lời vừa nói với nhị ca La Tắc, La Duy nghĩ có lẽ thực sự mình là kẻ không có trái tim, rõ ràng Lam không còn bên y nữa, nhưng y lại có thể nghĩ cách để nhị ca giết người ở Đông Nam, dừng bước như thế nào, để người La gia sống sót dưới tay Long Huyền ra sao.

Có đau không? La Duy hỏi chính mình, tại sao đau mà vẫn còn cười được?

“Tiểu thúc!” Giọng một nam hài vang lên, một đứa trẻ từ phía sau chạy tới ôm chầm lấy La Duy.

La Duy vội quay đầu lại, nam hài ôm y khoẻ mạnh kháu khỉnh, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể nhận ra là một người mạnh mẽ, là tài năng võ học sau này, “Ngươi… ngươi là Ưu nhi?” Tuy rằng nghe nam hài gọi mình là tiểu thúc, nhưng La Duy cũng không chắc chắn.

“Đúng vậy, tiểu thúc, con là La Ưu đây!” La Ưu reo lên.

“Lớn như vậy rồi à?” Nhìn đứa trẻ chập chững xưa kia đã sắp trở thành một thiếu niên, La Duy cảm khái: “Tiểu thúc suýt nữa không nhận ra Ưu nhi đấy.”

“Nhưng Ưu nhi liếc mắt một cái đã nhận ra tiểu thúc!” La Ưu cười nói.

“Xin lỗi…” La Duy định đưa tay chạm vào La Ưu.

“Ơ?” La Ưu quay đầu lại, như là đang tìm cái gì.

“Sao thế?” La Duy hỏi: “Rơi mất cái gì sao?”

“Tiểu thúc chờ con một lát!” La Ưu nói, rồi chạy biến về phía nó vừa chạy tới.

La Duy ngồi chờ, chỉ chốc lát sau đã thấy La Ưu ôm một đứa trẻ chạy tới đây. “Chậm một chút!” La Duy vội đứng dậy đón La Ưu, “Đừng để ngã, Ưu nhi ngươi đừng chạy.”

“Tiểu thúc, đây là Sương nhi.” La Ưu đặt La Sương vào lòng La Duy: “Người còn nhớ Sương nhi không?”

La Duy ôm lấy La Sương, “Sương nhi?” Y hỏi đứa trẻ đã biết đi này: “Ngươi là Sương nhi?”

“Thúc là ai?” Diện mạo La Sương lúc này có thể nhìn ra nét nào đó của phụ thân, đôi mắt tròn mở to nhìn La Duy hiếu kì.

“Đây là tiểu thúc.” La Ưu kêu lên: “La Sương là đồ ngốc! Ngay cả tiểu thúc cũng không nhận ra!”

“La Sương không phải đồ ngốc!” La Sương trợn mắt nhìn La Ưu, rồi nói với La Duy: “Người chính là tiểu thúc sao? Con đã nghe phụ thân và mẫu thân nhắc đến người. Ca ca…” Đứa trẻ lại chỉ vào La Ưu: “Đáng ghét!”

La Ưu nhảy dựng lên, định đánh La Sương.

“Được rồi, được rồi…” Hai đứa trẻ làm ầm ĩ, La Duy chịu không nổi, y vốn không giỏi dỗ trẻ con,“Sương nhi đừng ồn, tiểu thúc bế ngươi nha.”

“Đồ ngốc đừng nhúc nhích!” La Ưu nói với La Sương: “Nếu ngươi làm tiểu thúc mệt, gia gia(ông nội) sẽ tét mông ngươi!”

“Tiểu thúc mệt ạ?” Lúc này La Sương mới như nhớ ra cái gì đấy, hỏi La Duy.

La Duy bế La Sương, kéo La Ưu ngồi xuống dưới hành lang cùng mình: “Tiểu thúc không mệt, sao hai đứa lại chạy tới đây?”

“Con nghe nói tiểu thúc về.” La Ưu nói: “Nên mới đưa La Sương ngu ngốc đến tìm tiểu thúc. Tiểu thúc, Ưu nhi nhớ người.”

La Sương tuy rằng không nhớ chuyện lúc sống cùng La Duy, nhưng cũng bắt chước La Ưu nói: “Sương nhi cũng nhớ tiểu thúc.”

La Duy ôm hai đứa trẻ vào lòng: “Tiểu thúc cũng nhớ các ngươi.”

Ngoài cửa viện, La Khải ôm Diệp Tú: “Đi thôi, để hai đứa chăm sóc nó.”

Diệp Tú tựa trong lòng La Khải khóc: “Sau này tiểu thúc phải làm sao bây giờ?”

La Khải nhìn hai đứa trẻ nói chuyện với La Duy, thở dài: “Con người luôn có cách để sống sót, Tiểu Duy sẽ ổn thôi.”

367. Lại vào cung

Đêm hôm sau thượng đô vẫn đổ mưa phùn, gió đầu xuân chợt ấm chợt lạnh, đưa tới từng đợt hương hoa.

La Duy ra khỏi cửa lớn tướng phủ, nhìn thấy Long Huyền đang ở ngoài cửa chờ y.

“Về cung cùng ta nào.” Long Huyền nói với La Duy: “Ta đã lệnh cho Ngụy thái y vào cung.”

“Đi thôi.” La Duy đi tới trước mặt Long Huyền, nhìn chiếc xe ngựa phía sau Long Huyền: “Không phải bệ hạ muốn hai ta cùng ngồi một xe trở về chứ?”

“Ngồi cùng nhau cũng không sao.” Long Huyền nói.

“Thần không dám.” La Duy nói: “Đây là xe của đế vương, thần phúc bạc, sợ ngồi sau giảm thọ.”

“Vậy ngươi lên xe kia đi.” Long Huyền nhìn các đại thần tiễn hắn ra khỏi cửa phủ, một đám đều cúi đầu đứng trang nghiêm, vờ như không nghe thấy hắn và La Duy nói với nhau những gì.

La Duy nhìn hai chiếc xe ngựa.

Long Huyền nhìn La Duy lên xe rồi mới đánh xe đuổi theo: “Đi thôi.”

Thái giám tư lễ vội hô: “Khởi giá hồi cung!”

“Thần cung tiễn bệ hạ!” La Tri Thu cầm đầu các thần tử, cùng nhau quỳ xuống đất tiễn đưa.

Phó Hoa cùng hai con dâu đứng ở cửa, nay La Duy thân phận khác biệt, ba người chỉ là phu nhân trong nhà, không thể tùy tiện gặp mặt La Duy, chỉ có thể nhân lúc này tiễn đưa, nép trong cửa trộm nhìn La Duy một chút.

“Gầy quá.” Phó Hoa nhỏ giọng nói: “Đi ra ngoài một chuyến, lại gầy hẳn đi.”

Diệp Tú và Hứa Nguyệt Diệu đều rơi lệ, các nam nhân còn không có cách nào, phụ nữ như các nàng có thể làm gì đây?

Thánh giá tới trước cửa cung, Long Huyền suy nghĩ một chút rồi nói: “Mở cửa chính, hôm nay trẫm đưa Cẩm vương vào từ cửa chính.“

Cửa chính hoàng cung ầm ầm mở rộng.

La Duy ngồi ở trong xe, vào cung từ cổng nào, đối với y cũng chẳng hề có ý nghĩa.

“Bệ hạ, bây giờ về điện Trường Minh sao?” Phúc Vận đuổi theo hỏi.

“Tới Y Cẩm viên.” Long Huyền nói.

Xa giá tiến về Thúy Đảo chỗ Y Cẩm viên.

La Duy ở trong xe nghe được tiếng nước chảy, lúc này mới xốc rèm xe nhìn ra bên ngoài, trước mắt không phải đường tới điện Trường Minh. “Chúng ta đi đâu thế?” Y hỏi thái giám đánh xe.

“Hồi bẩm vương gia…” Thái giám này vội đáp: “Bệ hạ muốn dẫn vương gia tới Y Cẩm viên.”

“Y Cẩm viên?” La Duy nói: “Trong cung có chỗ này à?”

“Sau khi bệ hạ đăng cơ mới xây dựng nó.” Thái giám nói: “Là bệ hạ vì vương gia mà cố ý xây nên.”

La Duy buông màn xe, vì y mà xây nên? “Điên khùng!” La Duy thầm rủa Long Huyền.

Thánh giá Long Huyền tới Y Cẩm viên, liền đi tới gần xe La Duy ngồi: “La Duy, chúng ta đến nơi rồi, ngươi xuống dưới nhìn xem.”

La Duy hít sâu một hơi, nhìn cửa xe bị hai thái giám kéo ra, y được hai thái giám khác đỡ xuống xe.

“Ngươi có thích chỗ này không?” Long Huyền hỏi La Duy.

La Duy nhìn khu vườn trước mặt: “Không phải chỉ là vườn sao? Có cái gì đặc biệt? Ta không thấy.”

Long Huyền nhìn quanh bốn phía, mới nhớ ra là chưa đưa La Duy tới căn phòng nhỏ kia xem: “Là ta quên mất, chúng ta vào xem đi.”

La Duy tránh khỏi bàn tay Long Huyền: “Bệ hạ cứ đi trước, thần không biết bệ hạ định cho thần xem cái gì.”

“Chúng ta đi nào.” Long Huyền đành đi phía trước, coi như dẫn đường cho La Duy.

Khi La Duy định cất bước, nhìn thấy hai thị vệ định tiến lên ngăn cách y và Long Huyền, liền bật cười nói: “Ta có nên đi sau chót không?”

Hai thị vệ nghe La Duy nói vậy, đều đứng lại không dám bước tiếp. Bọn họ chỉ dựa theo quy củ làm việc, không ngờ lại khiến Cẩm vương gia phật ý.

Long Huyền quay đầu nói: “Cái gì mà sau chót? Xảy ra chuyện gì à?”

“Bệ hạ thân thể ngàn vàng.” La Duy nhìn hai thị vệ đang hận không thể biến mất ngay lập tức kia: “Ta theo sát, lỡ làm bệ hạ bị thương thì sao đây? Tội đáng chết vạn lần đấy.”

“Nô tài đáng chết!” Hai thị vệ vội vàng quỳ xuống.

“Ngươi so đo với nô tài làm cái gì?” Long Huyền quay lại bên cạnh La Duy: “Ngươi nói đi, ngươi muốn xử lý chúng thế nào?”



“Nô tài đáng chết, xin vương gia tha mạng!” Hai thị vệ sợ tới mức vội vã cầu xin La Duy.

“Những người này ta nhìn đã thấy phiền, nếu ta nói giết thì ngươi có định giết không?” La Duy cười hỏi Long Huyền.

Long Huyền nhìn đám tùy thị ở đây, suy nghĩ kỹ lời La Duy vừa nói, nếu giết vài người có thể khiến La Duy bớt giận, thì không có gì không thể, những người này chỉ là nô tài, muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.

“Ngươi nghĩ thế thật đấy à?” La Duy lắc đầu,“Ngươi thật sự coi họ như chó?”

“Ngươi vui là được.” Long Huyền nói với La Duy: “Ta nói rồi, bây giờ cái gì ta cũng có thể cho ngươi.” Hắn thấy La Duy định nói gì đó, vội thêm một câu: “Trừ việc thả ngươi đi.”

“Đều là mạng người…” La Duy cất bước lướt qua Long Huyền, đi về phía trước,“Đều là cha sinh mẹ dưỡng, nếu có thể thì ngươi hãy giết càng ít càng tốt.”

Long Huyền đuổi theo La Duy: “Ta đã nói rồi, tùy ngươi.”

Phúc Vận âm thầm giậm chân, để bắp chân run run của mình có điểm dừng.

“Người cầm đèn đâu?” Long Huyền hỏi.

Phúc Vận vội vã cầm đèn chạy lên, chạy trước La Duy vài bước, cẩn thận dẫn đường cho y.

La Duy nhìn Phúc Vận, đột nhiên hỏi Long Huyền: “Ngươi định để ta ở trên đảo này một mình à?”

Long Huyền nói: “Ngươi muốn người thế nào hầu hạ thì cứ nói đi, ta sẽ cho ngươi.”

Phúc Vận ở phía trước, trong lòng cầu xin trời phật, trăm ngàn lần đừng để La Duy nói ra tên gã, nếu rơi vào tay La Duy, mệnh gã ắt không thể kéo dài.

La Duy hỏi Phúc Vận: “Phúc tổng quản nay cao tận mây xanh, hẳn sẽ không bằng lòng hầu hạ ta rồi?”

Phúc Vận vội quỳ xuống: “Có thể hầu hạ vương gia, là phúc phận của nô tài.”

“Nói thật lòng chứ?”

“Nô tài không dám nói láo.”

La Duy nhìn về phía Long Huyền.

Long Huyền nói: “Vậy cứ để Phúc Vận đến hầu hạ ngươi là được.”

Phúc Vận âm thầm ai oán, mệnh mình chấm dứt rồi.

“Ta trước giờ luôn không thích nô tài này.” La Duy nói: “Sao có thể để gã đến hầu hạ ta? Ta còn sợ gã sẽ ám hại ta ấy chứ.”

“Nô tài không dám.” Phúc Vận vội dập đầu trước La Duy, “Nô tài dù gan to bằng trời cũng không dám có suy nghĩ như vậy, xin vương gia hiểu.”

“Ta còn chưa nói gì…” La Duy thản nhiên nói: “Đánh chó phải ngó mặt chủ, ta vẫn phải nể mặt chủ tử ngươi mà.”

“Ngươi không muốn nhìn thấy gã, thì sau này ta sẽ không cho gã tới đây.” Tất nhiên Long Huyền biết La Duy đang mượn Phúc Vận để chửi xéo hắn, nhưng hắn vẫn bình tĩnh đối đáp với La Duy: “Ta không muốn cứ mỗi khi ngươi nhìn thấy nô tài này lại nổi giận.”

“Ngươi đau lòng?”

“Ta chỉ không muốn ngươi vì một nô tài mà tự tổn hại đến thân phận mình.”

La Duy cười hai tiếng: “Hôm nay ta mới biết, thì ra ta cũng có thân phận đấy.”

“Ngươi dẫn đường đi.” Long Huyền nói với Phúc Vận đang quỳ gối. La Duy hôm nay nhất định muốn cãi nhau với hắn, Long Huyền chỉ không muốn La Duy nổi điên với hắn trước mặt nhiều người mà thôi.

368. La Duy, chúng ta còn nhiều thời gian

Căn nhà nhỏ trước mặt nhìn thật quen mắt, La Duy đứng dưới tàng cây du đồng, “Này, đây là du đồng?”

“Ngươi nhận ra à?” Long Huyền đứng cách La Duy không xa, nói: “Cảm thấy ở đây thế nào?”

La Duy kỹ nơi đây, càng nhìn càng quen mắt, nhìn hồi lâu rốt cục phát hiện, không phải giống hệt tiểu viện trong tướng phủ của y sao? “Ngươi…” Y nói với Long Huyền: “Ngay cả phòng ở tướng phủ của ta ngươi cũng mang đến? Rốt cuộc ngươi muốn gì đây?”

“Ngươi đừng hiểu lầm ta.” Long Huyền không ngờ khi La Duy nhìn thấy chỗ này, lại nghĩ đến chuyện hắn chuyển phòng của y về đây, “Là La Tướng không cần, nên ta mới mang tất cả đến đây.”

“Cha ta không có việc gì nên ở nhà chặt cây chơi à?” La Duy nói: “Hay là ngươi cũng rảnh rỗi không có việc gì làm?”

“Cứ cho là ta chuyển phòng ngươi đến đây đi.” Long Huyền nhượng bộ: “Về sau ngươi cứ ở đây là được.”

Nhìn mấy gian phòng trước mắt, La Duy trực tiếp vào thư phòng, vừa bước vào đã thấy đồ đạc bên trong cũng vô cùng quen thuộc.

Long Huyền bước vào theo, tiện tay khóa cửa lại.

La Duy ngồi xuống ghế, trong lòng thầm mắng Long Huyền là đồ điên.

Long Huyền ngồi xuống đối diện La Duy: “Ngụy thái y đang ở điện Trường Minh, ta đã sai người gọi ông ta đến, ngươi hãy chờ một chút.”

“Tạm thời ta chưa chết được.” La Duy nói.

Trong phòng im lặng, hai người đều có suy nghĩ riêng của mình.

Long Huyền đợi La Duy một lát, không để La Duy kịp tức giận: “Ngươi không có chuyện gì muốn nói cùng ta sao?”

“Ta đã không màng chính sự, không biết có thể nói cái gì với ngươi đây.” La Duy thấy thật phiền phức.

“Chuyện Vệ Lam, ngươi không có gì muốn hỏi ta à?” Long Huyền muốn nói hết, để sau đêm nay, hắn và La Duy đều không nhắc đến Vệ Lam nữa.

La Duy lạnh lùng nhìn Long Huyền,“Ta không cần phải nói chuyện về Lam với ngươi.”

“Ta sẽ cho hắn vinh hoa phú quý.” Long Huyền nói: “Hôm nay ngươi cũng tháy rồi, hắn đã là phò mã.”

“Xem ra ta phải cám ơn ngươi rồi.”

“La Duy, ta đã từng nói sẽ không làm tổn thương hắn.”

“Vong Xuyên suýt lấy đi tính mạng hắn, ngươi khiến hắn quên đi tất cả, còn nói không làm hắn tổn thương?” La Duy không thể lý giải tư duy của Long Huyền, “Ngươi nói cho ta biết, ngươi thấy như thế nào mới gọi là tổn thương?!”

“Chỉ là một tháng khổ sở.” Long Huyền nói: “Để hắn được làm người một lần nữa không tốt sao?”

“Trước kia hắn ở bên ta thì không phải là người?”

“Nếu ngươi thấy hai người ở bên nhau rất tốt, vậy thì sao hôm nay ngươi lại buông tay?” Long Huyền hỏi La Duy: “La Duy, chính ngươi cũng biết, khi Vệ Lam ở bên ngươi, hắn vĩnh viễn chỉ có thể là hạ nhân của ngươi thôi.”

La Duy bật cười, “Ngươi biết bao nhiêu chuyện về ta và Lam hả? Không hiểu gì thì đừng nói, trong mắt ngươi ai chả là hạ nhân?”

“Ngươi không phải!” Long Huyền nói.

“Ta là tảng đá đi khập khiễng của ngươi, ta biết chứ.” La Duy nhìn Long Huyền nói: “Bây giờ hai ta đều đã ở trong cung, ngươi có thể về điện Trường Minh được rồi.”

“Chờ Ngụy thái y đến rồi nói.” Long Huyền ngồi bất động: “Nơi này bốn phía là sông nước, thực thanh tĩnh, ngươi có thể ở trong này nghỉ ngơi.”

“Ngươi nói ta vẫn là Cẩm vương.”

“Phải, ta đã công bố thiên hạ.”

“Vậy ta có thể xây phủ ở ngoài cung không? Ngươi không chịu?”

“Ta nói rồi, ta sẽ không để mất ngươi một lần nào nữa.” Long Huyền lớn tiếng: “Ngươi cứ ở đây là được.”

“Ngươi vẫn cần đến hai vị huynh trưởng của ta?” Ánh mắt La Duy lóe sáng,“Ta là con tin để ngươi khống chế hai người họ?”

Long Huyền lập tức đứng bật dậy,“Ta sẽ không lợi dụng ngươi, La Duy, ta bây giờ chỉ muốn đối xử với ngươi thật tốt.”

“Ta không phải nữ nhân.” La Duy cũng đứng lên, nói với Long Huyền: “Ta không cần ngươi đối xử tốt với ta, cho dù không còn Lam nữa, thì ta cũng có thể tự lo cho mình!”

“Nếu ta nói ta muốn ở bên ngươi?”

“Hậu cung ba ngàn giai lệ, bên cạnh ngươi thứ không thiếu nhất chính là người.”

“Nhưng các nàng không phải ngươi.”

“Nhưng ta không muốn!”

Long Huyền đi lại vài bước trong phòng,“Chúng ta còn nhiều thời gian, bây giờ ngươi đừng vội vàng khẳng định.”

“Đủ rồi!” La Duy không muốn diễn kịch với Long Huyền nữa, “Ngươi nhốt ta ở chỗ này, chỉ là vì muốn khống chế quân đội trong tay tướng lĩnh thôi, chúng ta không cần phải nói mấy câu nhàm chán này. Mấy câu tình tứ kia ngươi giữ lại mà nói cho nữ nhân nghe đi, ta không ngại làm con tin của ngươi, chỉ là nếu ngươi đã giam ta ở chỗ này, thì ngươi cũng đừng hối hận.”

Long Huyền không thể khiến La Duy tin rằng lần này hắn thực sự không có ác ý, hắn có chút uể oải, “Ta thật sự muốn dùng La thị huynh đệ, bọn họ có bản lĩnh chiến đấu.” Long Huyền thử giải thích với La Duy, “Ta sẽ không bỏ mặc tướng tài như vậy.”

La Duy chỉ cười lạnh.

“Bệ hạ.” Ngoài phòng vang lên tiếng Phúc Vận, “Ngụy đại nhân đến.”

“Để ông ta vào.” Long Huyền đột nhiên cảm thấy Ngụy thái y đến thật đúng lúc để giải vây cho hắn.

Ngụy thái y bước vào, sau khi nhìn thấy La Duy, khuôn mặt liền cau lại, khí sắc La Duy rất tệ, dường như người này ở bên ngoài mấy năm nhưng xương cốt chẳng phát triển thêm chút nào.

“Xem cho vương gia đi.” Long Huyền lệnh cho Ngụy thái y.

La Duy nhìn Ngụy thái y gật gật đầu, xem như là chào hỏi.

“Vương gia.” Ngụy thái y đến trước mặt La Duy: “Hạ quan bắt mạch cho ngài.”

“Tự nhiên đi.” La Duy đưa tay đặt lên bàn trà: “Tốt nhất ngươi hãy nói cho ta biết, rằng ta có thể sống bao lâu.”

“Vương gia đừng đùa.” Trước mặt Long Huyền, Ngụy thái y không tiện nói nhiều với La Duy, chỉ có thể cười gượng bắt mạch. Vị thái y đi hộ giá trước đó đã bàn giao với Ngụy thái y, xem ra mạch tượng của Cẩm vương hao tổn quá lớn, thật sự không thể sống lâu. Kỳ thật Ngụy thái y không cần nghe người kia nói thì ông cũng biết hết, người này đã cạn kiệt, hoặc nói rõ hơn, La Duy đã sắp tới giới hạn rồi.

“Triệu Phúc hiện đang ở nơi nào?” La Duy để Ngụy thái y tiếp tục mạch, đột nhiên hỏi Long Huyền, ban đầu người hầu hạ bên Hưng Võ đế là Triệu Phúc.

Long Huyền sao có thể biết chuyện về một thái giám, chỉ đành gọi Phúc Vận tiến vào, hắn hỏi Phúc Vận: “Triệu Phúc đang ở đâu?”

Phúc Vận vội đáp: “Gã vẫn luôn nói muốn đi theo tiên đế, muốn được chôn theo tiên đế.”

“Ta muốn người này.” La Duy nói với Long Huyền: “Khi ở ở điện Trường Minh, gã cũng từng hầu hạ ta, ta cảm thấy gã không tồi.”

“Nhưng… nhưng… vương gia, gã buộc phải chôn theo tiên đế!” Phúc Vận lớn gan nói.

“Thế thì chọn người khác thay gã là được, ngươi cũng được đấy.” La Duy tùy ý nói: “Bản lĩnh hầu hạ của ngươi cũng không tồi đâu, chỉ là ta không thích ngày nào cũng phải nhìn thấy chó.”

Bàn tay Ngụy thái y run lên.

Phúc Vận tội nghiệp nhìn về phía Long Huyền.

“Gọi Triệu Phúc lại đây.” Long Huyền nói: “Ngươi lập tức dẫn gã đến.”

Tay Ngụy thái y lại run lên.

369. Vươn tay đoạt người

Phúc Vận nghe Long Huyền sai gã đưa Triệu Phúc lập tức tới đây, sợ tới mức mặt không còn chút máu: “Bệ hạ, hôm nay đã muộn rồi, ngày mai nô tài sẽ đưa Triệu Phúc đến đây.”

“Ngươi nuôi chó rồi để nó thương lượng với ngươi à?” La Duy cười: “Bệ hạ, không phải là những lúc nhàn rỗi, ngài sẽ bàn chuyện với con chó này đấy chứ?”

Long Huyền mặt không chút thay đổi nhìn Phúc Vận.

“Nô tài tuân chỉ.” Phúc Vận không dám ở đây thêm nữa, vội dập đầu rồi lui xuống.

“Ta có nên để nô tài này tới đây không nhỉ?” Long Huyền hỏi La Duy.



“Để giám thị ta?”

“Để ngươi đánh chửi cho hả giận.” Long Huyền nói: “Ta thấy ngươi có vẻ thích so đo với gã đấy.”

La Duy bĩu môi, “Nô tài này biết quá nhiều chuyện, không rõ ngươi còn định giữ gã đến khi nào.”

“Bởi vì ta còn cần đến gã.” Long Huyền nói: “Ta nói vậy ngươi có vừa lòng không?”

“Bệ hạ là vua của một nước, ta nào dám không hài lòng?” La Duy đáp.

Long Huyền nâng chén uống trà, hắn không khát, cũng hoàn toàn không muốn cãi nhau với La Duy.

La Duy lúc này lại cảm thấy hình như Ngụy thái y đang viết chữ trên cổ tay mình, y liếc nhìn Ngụy thái y, chỉ thấy Ngụy thái y tỏ vẻ nghiêm túc, dường như đang xem mạch cho y, nhưng nói ông đang viết chữ trên cổ tay y cũng chẳng sai. La Duy cẩn thận cảm nhận chữ Ngụy thái y viết trên cổ tay mình, là chữ “Long”.

Ngụy thái y liên tục viết vài chữ “Long” trên cổ tay La Duy, sau đó mới giương mắt nhìn về phía La Duy, ý hỏi ngươi có hiểu hay không đấy?

La Duy lắc đầu, viết chữ Long cho y xem là có ý gì? Nhắc nhở y rằng y cũng mang họ Long? Chuyện này chẳng lẽ y còn cần ai nhắc nhở hay sao?

Ngụy thái y chịu thua, lại viết lên cổ tay La Duy.

Lần này nét bút liền hơn, La Duy cảm nhận vài lần mới nhận ra chữ “kỵ”, Long kỵ… Long kỵ vệ? Y nhìn Ngụy thái y, nhép miệng ba chữ Long kỵ vệ.

Ngụy thái y nhìn La Duy chớp mắt.

La Duy vội hỏi Long Huyền: “Đúng rồi, mấy Long kỵ vệ bên cạnh bệ hạ thì sao?”

Long Huyền bị La Duy hỏi hóa sửng sốt: “Ngươi hỏi bọn họ làm gì?”

“Ta quen năm người trong số đó.” La Duy nói: “Ngươi cũng biết đấy, năm người kia từng theo ta tới Thiên Thủy Nguyên, ta hỏi một chút về họ không được à, bây giờ họ đang hầu hạ ngươi sao?”

“Năm người nào?”

“Thập đến Thập Tứ.” La Duy nói.

“Long kỵ vệ là ảnh vệ của Hoàng đế, ngươi không cần quan tâm đến bọn họ.” Long Huyền nghe vậy liền nói với La Duy: “Nếu ngươi muốn, ta có thể đưa vài người cho ngươi.”

La Duy khẳng định năm người Long Thập đã gặp chuyện không may rồi, “Năm người kia như bằng hữu của ta vậy, nếu bệ hạ thực sự có thể cho ta Long kỵ vệ, thì cứ chọn năm người này đi.”

Long Huyền trầm ngâm một lát rồi nói: “Phụ hoàng hạ lệnh năm người này phải chôn theo người, chờ hoàng lăng của người xây xong, họ sẽ phải chon theo, ta sẽ cử đến đây năm người khác.”

“Không phải ngươi đã nói trừ việc thả ta đi, thì ta muốn gì cũng có thể sao?” La Duy dùng chính lời của Long Huyền để đáp lại hắn: “Lệnh của bệ hạ ta không dám cãi, nhưng chỉ có năm Long kỵ vệ cũng không được sao?”

“Ngươi muốn cứu bọn họ?” Long Huyền không hề nóng ruột: “Muốn tìm vài người trung thành với ngươi đến chết?”

“Chuyện đắc nhân tâm thì sao ta có thể là đối thủ của bệ hạ?” Nếu La Duy biết tình cảnh của năm người Long Thập, chắc chắn sẽ không bỏ mặc: “Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, nói ra rồi có thể giữ lời không?”

Năm người Long Thập, Long Huyền sở dĩ không muốn giữ lại, vì họ khác với các Long kỵ vệ khác, không có mấy lòng trung thành với tân hoàng là hắn. Làm Long kỵ vệ, không có lòng trung, tất nhiên không thể giữ, Long Huyền thấy, để họ chết theo tiên đế cũng là tâm nguyện của bọn họ. Không ngờ hôm nay La Duy lại hỏi đến năm người này, lại nhất định phải cứu họ. Long Huyền ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói: “Được rồi, ta đồng ý, để năm người họ theo ngươi, như vậy ta cũng có thể yên tâm về an toàn của ngươi.”

“Đa tạ bệ hạ.” Long Huyền làm chuyện gì cũng tỏ vẻ như là vì y, La Duy thầm chán ghét, nhưng vì năm người Long Thập, y vẫn nói một tiếng tạ ơn Long Huyền.

Ngụy thái y đưa lưng về phía Long Huyền, cười nhe răng với La Duy, ra điều đã hoàn thành tâm nguyện.

La Duy trừng mắt nhìn Ngụy thái y.

“Thân thể y thế nào?” Long Huyền không nhìn thấy động tác nhỏ của Ngụy thái y, nhưng nhìn dáng vẻ La Duy, Long Huyền có thể nhìn thấu vài phần.

Ngụy thái y đã sớm chẩn xong mạch cho La Duy, nghe Long Huyền hỏi, vội làm như nghiêm túc bắt mạch, lát sau mới giả vờ lau mồ hôi trên trán, xoay người nói với Long Huyền: “Khởi bẩm bệ hạ, mạch tượng của vương gia không tốt lắm, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tốt nhất đừng để ai quấy rầy.”

“Trẫm biết không tốt rồi.” Long Huyền nói: “Nhưng cụ thể như thế nào?”

Ngụy thái y vội đọc sách thuốc lên cho Long Huyền nghe, không quan tâm Long Huyền có hiểu hay không, ông chỉ đọc một lèo.

Long Huyền khoát tay ngăn Ngụy thái y lại, “Ngươi định bắt trẫm tự học đấy à?”

“Thần không dám.” Ngụy thái y vội cúi người: “Bệ hạ cũng biết, thần là kẻ ăn nói vụng về mà.”

Long Huyền sao lại nhìn không ra Ngụy thái y đang làm trò với hắn, nhưng y thuật người này cao, hắn không thể sai người lôi ông ta ra ngoài chém được. “Ta giao La Duy cho ngươi.” Long Huyền cũng không hỏi nhiều, chỉ nói với Ngụy thái y: “Nếu y không khỏe lại, trẫm sẽ không tha cho ngươi.”

Lại nữa rồi, Ngụy thái y thầm oán thán, ai cũng chỉ biết nói với ông câu này, quay đầu ai oán nhìn La Duy, người này đúng là khắc tinh của ông mà!

La Duy bất đắc dĩ nhún vai với Ngụy thái y.

“Thần tuân chỉ.” Ngụy thái y đầy vẻ đau khổ hận thù tiếp chỉ.

La Duy bị biểu cảm trên mặt Ngụy thái y chọc cười, đây là lần đầu tiên y cười thật sự trong ngày hôm nay.

Ngụy thái y trong lòng dễ chịu hơn một chút, Vệ Lam xảy ra chuyện, La Duy không phát điên đã là khá lắm rồi, lại còn có thể cười, xem ra La Duy vẫn có thể tự dựa vào bản thân mà sống, ông không lo La Duy sẽ tự tìm đến cái chết nữa.

“Bệ hạ muốn giao năm người Long Thập cho ta, vì sao không hạ chỉ?” La Duy vẫn nhìn chằm chằm Long Huyền mà hỏi. Lời Long Huyền nói không thể tin, giấy trắng mực đen là chắc chắn nhất.

“Người đâu.” Long Huyền bị La Duy nhìn chằm chằm, đành phải gọi người vào.

“Bệ hạ.” Một thái giám chạy vào.

“Đi truyền chỉ.” Long Huyền nói trước mặt La Duy: “Các Long kỵ vệ: Long Thập, Long Thập Nhất, Long Thập Nhị, Long Thập Tam, Long Thập Tứ, năm người ngay hôm nay trở về thượng đô, trẫm có chuyện cần phân công.”

“Nô tài lĩnh chỉ.” Thái giám vội vã tiếp chỉ.

“Bọn họ tiếp chỉ, lúc nào có thể đến?” La Duy vẫn không yên tâm, lại hỏi.

“Một tháng nữa.” Long Huyền nói.

“Là tốc độ nhanh nhất hay chậm nhất?”

“Chậm nhất.” Long Huyền nói: “La Duy, ngươi không tin ta đến thế sao?”

“Không phải.” La Duy nói: “Ta chỉ muốn biết rõ thời gian, để khỏi sốt ruột thôi.”

370. Làm sao để thu phục lòng người?

Triệu Phúc và Phúc Vận kỳ thật là đồng hương, đều xuất thân nghèo khó, nhưng hai gia đình xưa nay bất hòa, cho nên tuy rằng hai người tịnh thân cùng tuổi, cùng nhau vào cung, nhưng hai người luôn chỉ có thể là kẻ thù. Khi đó Phúc Vận ở lại trong cung, mà Triệu Phúc bị phân tới chỗ Võ vương Hưng Võ đế, cho nên hai người kia từng tưởng rằng, tuy họ ghét nhau nhưng cả đời sẽ chẳng còn cơ hội gặp mặt nữa.

Không ngờ cuối cùng Võ vương gia đăng cơ thành Hưng Võ đế, Triệu Phúc là thân tín của Hưng Võ đế, trở thành tổng quản thái giám. Hai người lại gặp mặt, tuy đều là hoạn quan, nhưng thân phận cũng phân cao thấp. Triệu Phúc vẫn cho rằng mình đối xử với Phúc Vận không tồi, ít nhất từ khi gã là thái giám tổng quản thì chưa từng chèn ép Phúc Vận, cũng không âm thầm ra tay gì với Phúc Vận cả, nhiều lắm thì Phúc Vận chỉ giữ mấy bí mật, gã không nghĩ nhị hoàng tử Long Huyền sẽ trở thành Hoàng đế tiếp theo.

Sau khi nhị hoàng tử Long Huyền trở thành hoàng đế, Triệu Phúc mới phát hiện, gã đã xem thường hận thù của Phúc Vận đối với mình, danh sách tuẫn táng (chết theo vua) đã có tên tổng quản thái giám, nhưng Phúc Vận không hề để gã sống một ngày yên ổn. Ngay cả một người sắp chết cũng không buông tha, Triệu Phúc thật sự hối hận, vì sao khi gã có thể dễ dàng giết chết Phúc Vận thì lại không ra tay cơ chứ.

Bị lôi ra từ trong ngục, thời khắc bị bốn thái giám kéo đi, Triệu Phúc nghĩ, có lẽ bản thân đã đến giờ chết rồi, như vậy cũng hay, chết sớm chút nào gã sẽ bớt khổ chút ấy, thành ma rồi, có khi còn có thể tìm Phúc Vận báo thù này.

“Triệu công công?”

Khi Triệu Phúc nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp, Triệu Phúc nhận ra không phải mình đến lúc chết, mà là đã tìm được đường sống.“Vương gia!” Triệu Phúc quỳ rạp trước mặt La Duy, lặng im mà rơi nước mắt.

Nhìn Triệu Phúc cả người đầy thương tích khóc trước mặt mình, La Duy châm biếm liếc nhìn Long Huyền: “Bệ hạ, đây là người ngươi định đưa đi để hầu hạ tiên đế đấy à? Đánh thành như vậy, là muốn để tiên đế biết tân hoàng như ngươi có bao nhiêu uy phong sao?”

Long Huyền nhìn về phía Phúc Vận, cẩu nô tài này càng lúc càng lớn mật.

Phúc Vận đã sớm quỳ gối trên mặt đất, bẩm với Long Huyền: “Nô tài nhất định sẽ điều tra xem ai lớn gan như vậy!”

“Ngụy đại nhân.” La Duy nghe Phúc Vận nói vậy, liền quay đầu nói với Ngụy thái y: “Phiền ngài xem vết thương cho Triệu công công.”

“Vâng.” Ngụy thái y vội vàng đáp, không hề cảm thấy việc xem bệnh cho một hoạn quan là điều gì đó mất thân phận.

“Triệu công công đừng quá đau lòng.” La Duy nhìn hai tiểu thái giám đưa Triệu Phúc đến: “Mệnh ngươi phạm vào tiểu nhân, sau khi vết thương lành nhớ đi thắp hương bái Phật, xin Phật tổ mở mắt, sớm trừng trị tiểu nhân kia.”

“Mau, đỡ người vào!” Ngụy thái y nói: “Chúng ta phải tìm chỗ để gã nằm xuống mới khám bệnh được.”

“Bệ hạ?” Triệu Phúc nhìn về phía Long Huyền, không có Long Huyền gật đầu, ai dám rời khỏi đây cơ chứ?

“Đi đi.” Long Huyền phất tay.

Đoàn người đều lui xuống.

Phúc Vận quỳ gối giữa phòng, run cầm cập trước ánh mắt của Long Huyền và La Duy.

“Ngươi có nhất định muốn nô tài này chết hay không?” Long Huyền hỏi La Duy.

“Để gã chết, chẳng phải quá tiện cho gã à?” La Duy nhìn Phúc Vận: “Gã còn nhiều chuyện xấu chưa kịp làm thì phải? Bên cạnh bệ hạ có người có ích như thế, cứ để gã sống đi.”

“Tự ra ngoài chịu phạt đi.” Long Huyền nói với Phúc Vận, “Lúc nào Cẩm vương nói đủ thì dừng.”

“Ngươi bắt ta xem hành hình cả buổi tối?” La Duy nói: “Thế ta có cần phụ trách chữa thương cho gã nữa không?”

“Vào phòng nội giám.” Long Huyền sửa lại.

“Phúc tổng quản, ta không cần mạng của ngươi.” La Duy nói với Phúc Vận: “Ngươi cứ chịu một trăm gậy đi đã, chuyện còn lại, sau khi về chúng ta sẽ nói tiếp.”

“Nô tài tạ ơn vương gia tha mạng.” Phúc Vận dập đầu trước La Duy.

“Đừng đa lễ.” La Duy lạnh lùng: “Ta biết ngươi cũng hận không thể giết ta, kẻ nô tài này, chúng ta cùng xem đi, so với giết người, thì ta càng thích khiến người sống không bằng chết.”

“Cút xuống.” Long Huyền nghe La Duy nói, đột nhiên cảm thấy đại thái giám bên cạnh mình có chút đáng thương, dù sao gã cũng đã hầu hạ mình từ nhỏ.

Phúc Vận vội vàng lui xuống, nhất định là trốn không thoát đòn xả hận của La Duy, Phúc Vận bây giờ chỉ cầu mình còn tác dụng với chủ tử, nếu không chủ tử cũng sẽ không cần đến mạng của gã nữa.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Long Huyền hỏi La Duy: “Vừa lòng chưa?”

“Bệ hạ nên về điện Trường Minh đi.” La Duy nói: “Ta muốn nghỉ ngơi.”

“Vì Vệ Lam nên hận ta?”

“Ngươi từng nói sẽ cho hắn vinh hoa phú quý, lời tự ngươi nói ra thì chớ có quên.”

“Vệ Lam là người ta muốn dùng, trong chiến tranh đủ độc ác, xông pha chiến đấu có lẽ hơn cả Trữ Phi.”

La Duy hiểu thật giả trong lời Long Huyền, chỉ là ý cười nhợt nhạt trên mặt Long Huyền, La Duy lại không phân biệt nổi. Vẻ mặt Long Huyền luôn lạnh nhạt, nụ cười này lọt vào mắt La Duy, lại trở thành dụng tâm kín đáo.

“Ngươi nghỉ ngơi đi.” Long Huyền không nhiều lời vô ích với La Duy, chỉ có thể hành động cho y thấy mà thôi, người này vẫn chưa thật sự tin tưởng hắn.

La Duy vẫn đứng dậy đưa tiễn.

“Ngươi dừng bước đi, bên ngoài trời vẫn còn mưa.” Long Huyền ngăn La Duy lại: “Ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”

La Duy liền dừng lại trong phòng, ngày mai? Ngày mai người trong cung biết hắn trở lại, không biết sẽ ồn ào đến mức nào nữa, La Duy nghĩ vậy, nói với Long Huyền: “Chỗ của ta có phải là nơi không thể tùy tiện bước vào?”

Long Huyền dừng bước, quay đầu nói: “Sau này ở đây là nơi ở của ngươi, không có sự cho phép của ngươi thì không ai có thể tiến vào, ngươi cứ yên tâm ở lại đây.”

“Bệ hạ đi thong thả.” Nghe được câu này của Long Huyền, La Duy có chút an tâm, ít nhất chỗ y ở sẽ không biến thành chỗ người ở hậu cung đến giễu võ dương oai.

Long Huyền đội mưa rời Thúy Đảo.

Thánh giá vừa qua khỏi Trường Kiều đã có người ở điện Hưởng Niên ngăn phía trước, bẩm với Long Huyền: “Bệ hạ, Thái Hậu nương nương mời ngài qua một chuyến.”

Thân sinh mẫu thân muốn tìm mình làm gì, Long Huyền biết, chỉ có thể là vì La Duy, “Hôm nay không còn sớm, có chuyện ngày mai lại nói.” Long Huyền đáp.

Cung nhân lui sang một bên, ai dám ép Long Huyền làm chuyện gì cơ chứ? Cho dù là Liễu thị Thái Hậu tự mình đến đây, e rằng cũng không có lá gan này.

“Thời gian này đừng cho Dụ vương vào cung.” Long Huyền đi được nửa đường, đột nhiên lại nói với thái giám thừa chỉ bên cạnh: “Cho dù Liễu thị Thái Hậu có gọi nó, thì cũng không cho nó vào cung.”

“Nô tài tuân chỉ.”

Long Huyền khép hờ mắt, bây giờ chưa thể để Long Tường gặp mặt La Duy, nếu hai người gặp nhau, hắn không thể cam đoan Long Tường sẽ không làm La Duy bị thương. La Duy… Long Huyền lại nhớ đến La Duy, tuy rằng bề ngoài La Duy chỉ dám nói lời bất kính với hắn, nhưng nhất định người này đang nghĩ xem có cách nào trả thù hắn không. Chỉ là, Long Huyền mở mắt ra, ánh mắt hắn sáng như ngọn lửa, một vương gia phải làm gì để trả thù Hoàng đế? Chỉ cần trên tay hắn còn nắm Vệ Lam, thì La Duy có thể làm gì chứ? Lòng người là máu thịt, chỉ cần thời gian đủ dài, chỉ cần từ nay về sau hắn đối xử thật tốt với y, trái tim La Duy… Long Huyền nhìn bàn tay mình, có lý nào hắn lại không thể nắm lấy trái tim y? Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook