Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 76

Mai Quả

06/06/2017

13 Replies376. Con đẻ

“Thái Hậu nương nương có thể đuổi con ra khỏi hậu cung này được thì hay quá!” Khuôn mặt La Duy vốn lạnh như băng, thấy Liễu thị Thái Hậu nổi giận, y lại nở nụ cười: “Nếu Thái Hậu nương nương thực sự có bản lĩnh này, nhất định con sẽ quỳ xuống cảm tạ đại ân của Thái Hậu!”

“Ngươi!” Liễu thị Thái Hậu căm tức nhìn La Duy, nhất thời cứng họng.

Ngụy thái y từ phía sau đi lên, trước là cười lấy lòng Liễu thị Thái Hậu, sau mới kéo La Duy lại thì thầm: “Ta thấy Thái Hậu bị ngươi chọc tức rồi đấy, ngươi định khiến bà ta tức chết đấy à?”

La Duy nhướn mày, lệnh cho thị vệ phía sau: “Mang theo Mộc công tử, chúng ta đi.”

“Ngươi định đi đâu?!” Liễu thị Thái Hậu tưởng La Duy định đưa Mộc Cận tới gặp Long Huyền, vội quát: “Bệ hạ đang ở trên triều thảo luận chính sự!”

“Thái Hậu nương nương quả thật quan tâm bệ hạ.” La Duy vốn định đi rồi, nhưng bị Liễu thị Thái Hậu nói thế, y không đi nữa, dừng lại, nhìn về phía Liễu thị Thái Hậu: “Ngài là phi tần triều trước, quan tâm chính sự như vậy làm gì? Con nhớ Liễu gia đã không còn ai cả mà.”

La Duy không đề cập tới hai chữ Liễu gia thì không sao, Liễu thị Thái Hậu vừa nghe đến hai chữ này, lập tức liền giơ tay định đánh La Duy. Tiện nhân đáng chết! Y là sao quả tạ chiếu vào ba mẹ con bà, chỉ cần y còn sống, bà cũng đừng mong sống yên ổn.

La Duy sao có thể để bàn tay Liễu thị Thái Hậu chạm được vào mặt mình, y giữ chặt cổ tay Liễu thị Thái Hậu.

“Ấy ấy, không được đâu, không được đâu…” Ngụy thái y thấy hai người sắp đánh nhau, vội vàng giữ tay La Duy lại. Nói thế nào thì đây cũng là mẹ đẻ Hoàng đế, không phải nói đánh là có thể đánh ngay được. Tuy rằng ông cũng không ưa Liễu thị Thái Hậu, khi nữ nhân này còn tổng quản hậu cung thì tác oai tác quái, không để ý đến mặt mũi thái y viện, nhưng nam nhân tốt không đấu với nữ nhân! “Vương gia, vương gia, ngài hãy nghe ta nói, ngài buông tay đã nào, có gì thì chúng ta từ từ nói.”

“Ai với ngươi là chúng ta?!” Liễu thị Thái Hậu vốn bị La Duy dọa sợ, lúc này lại được Ngụy thái y làm tỉnh lại, mắng Ngụy thái y: “Kẻ nô tài này thật to gan!”

“Vâng, nô tài to gan hơn người thường một chút…” Ngụy thái y vội đáp: “Thái Hậu nương nương định làm gì vương gia đây? Ngài muốn giáo huấn vương gia thì nói miệng là được rồi, cần gì phải động chân động tay chứ? Nếu vương gia bị người đánh, việc này cho dù không truyền ra ngoài, nhưng để cung nhân biết thì cũng không hay ho gì phải không?”

La Duy đẩy Liễu thị Thái Hậu ra, nhưng y vẫn lưu tình, không đẩy bà ta xuống đất, mà chỉ đẩy vào người hai cung nhân.

“Thái Hậu nương nương!” Hai cung nhân không phụ sự mong đợi của La Duy, cùng vươn tay ra đỡ Liễu thị Thái Hậu.

“La Duy!” Mấy hạt châu trên trâm cài của Liễu thị Thái Hậu rơi xuống đất, búi tóc rối tung, mới nhìn qua thì thật giống như vừa bị La Duy đánh. “La Duy, ngươi dám đánh ai gia!”

La Duy hất tay Ngụy thái y, nhìn Liễu thị Thái Hậu nói: “Nhiều năm rồi mà Thái Hậu nương nương chẳng hề thay đổi, như vậy mà cũng là đánh người sao?”

“Vô pháp vô thiên!” Liễu thị Thái Hậu kêu lên, “Tiểu súc sinh vô pháp vô thiên, tưởng rằng tiên đế còn sống, vẫn có thể che chở cho ngươi sao?!”

“Sao ạ? Người giận tiên đế đối với người không tốt?” La Duy bước vài bước tới gần Liễu thị Thái Hậu, trước giờ y chưa từng cãi nhau với nữ nhân, nhưng hiện tại không còn quan trọng nữa, người này là mẹ Long Huyền, y muốn mắng sẽ mắng, “Thái Hậu, Liễu thị Thái Hậu.” Y khẽ nói: “Cho dù tiên đế còn sống, thì đã bao năm rồi không gặp ngươi nhỉ? Ngươi đã đếm thử chưa?”

“Câm miệng!” Liễu thị Thái Hậu la lớn.

“Ta không nói thì cả cái hoàng cung này cũng biết hết rồi.” La Duy nói: “Chẳng qua ngươi chỉ là một nữ nhân bị thất sủng mà thôi! Trước kia ngươi vẫn mắng ta như thế nào ấy nhỉ?”

“Tiện nhân!” Như La Duy mong muốn, Liễu thị Thái Hậu liền mắng.

“Tiện nhân, ngươi cũng biết mình là tiện nhân à?!” Lời La Duy nói, tất cả mọi người ở đây đều nghe được.

“Đừng nói nữa, vương gia, xin ngài thương xót.” Ngụy thái y thấy tình hình không ổn, vội kéo La Duy đi, nếu hai người thực sự đánh nhau… ông không lo cho Liễu thị Thái Hậu mà là lo cho La Duy. Nếu y đánh nữ nhân này, thì sẽ truyền ra tiếng xấu khó nghe, đánh một bà lão… nam nhân bình thường không thể làm việc này được! “Vương gia, chúng ta đi thôi!” Ngụy thái y vừa kéo La Duy vừa nháy mắt ra hiệu với đám thị vệ, mau mau dẫn nam sủng kia đi khỏi chỗ này! Nếu màn kịch này cứ tiếp diễn, thì bọn họ cũng không có kết cục tốt đâu!

“Ngươi không được đi!” Liễu thị Thái Hậu chỉ vào La Duy nói.

“Đi, đi, đi mau!” Ngụy thái y kéo La Duy đi.

“Các ngươi còn đứng đấy làm gì?! Còn không bắt nó lại cho ai gia?!” Liễu thị Thái Hậu ra lệnh.

Bọn hạ nhân đều choáng váng, trong cung đã bao giờ xảy ra trường họp này đâu. Tuy rằng ngày nào cũng có người chết, giết người không thấy máu, nhưng cái kiểu bất chấp thân phận mà làm ầm lên này thì là lần đầu tiên nhìn thấy.

Long Huyền lâm triều được nửa buổi, sau khi nghe được tin tức từ trong cung truyền ra, đành bãi triều sớm, để các đại thần chờ, hắn phải đến gặp La Duy. Mẫu thân hắn hận La Duy bao nhiêu, hắn biết hết, hắn sợ Liễu thị Thái Hậu sẽ làm La Duy bị thương. Điều khiến Long Huyền không nghĩ tới là, khi hắn chạy tới nơi, lại thấy Ngụy thái y cố gắng kéo La Duy lui về phía sau, còn mẫu thân mình đứng ở nơi đó, toàn thân run rẩy, dường như sắp tức chết.

“Các ngươi, các ngươi làm cái gì vậy?” Long Huyền vội vàng xuống kiệu, trực tiếp tới trước mặt La Duy, vừa hỏi vừa nhìn La Duy từ đầu đến chân xem y có bị thương chỗ nào không.

Liễu thị Thái Hậu thấy Long Huyền như vậy, thật sự tức chết rồi. “Bệ hạ!” Bà gào lên với Long Huyền.

Long Huyền bị tiếng kêu của Liễu thị Thái Hậu làm hoảng sợ, vội vã nhìn về phía bà: “Mẫu phi, sao vậy ạ?”

La Duy nghe Long Huyền gọi Liễu thị Thái Hậu là mẫu phi, nhếch miệng cười.

Liễu thị Thái Hậu tức giận đến nỗi giọng run run: “La Duy đại bất kính với ai gia, ngươi định xử lý nó như thế nào?”

Long Huyền nói: “Mẫu phi, Cẩm vương xa quê lâu ngày, không nhớ được nhiều quy củ, nếu y có nói gì bất kính với mẫu phi, thì mong mẫu phi đứng trách, cho y một chút thời gian, để y làm quen với quy định trong cung.”

“Hay lắm.” Liễu thị Thái Hậu nhìn xung quanh nói: “Các ngươi đều nghe thấy hết hả? Bệ hạ, ngài quả là một đứa con ngoan!” Liễu thị Thái Hậu hôm nay vốn định nhân lúc Long Huyền vào triều tranh thủ đến tìm La Duy, nhắc nhở La Duy một chút, để y biết điều mà an phận, không được hại đến Long Huyền. Nhưng bà không ngờ rằng, lòng tốt của mình lại chỉ rước về nỗi nhục, rồi lại nghe được câu nói kia của Long Huyền.

“Để trẫm sai người đưa mẫu phi về.” Long Huyền che trước người La Duy, nói với Liễu thị Thái Hậu: “Sắc mặt người kém quá, người nên về điện Hưởng Niên nghỉ ngơi đi ạ.”

Ngụy thái y cúi đầu, muốn cười, nhưng lại tự bắt mình không được cười. Liễu thị Thái Hậu sắc mặt không tốt, không phải là do bị La Duy mắng sao? Nếu Long Huyền nói thêm vài câu, chắc nữ nhân này sẽ chết vì tức ở đây mất.

“Bệ hạ!” Liễu thị Thái Hậu không cần hai cung nhân tới đỡ mình, nhìn Long Huyền nói: “Nếu ai gia không đi thì sao? Ngươi định làm gì ai gia hả?”

377. Những lời trước kia

“Mau đỡ Thái Hậu!” Long Huyền thấy Liễu thị Thái Hậu định bám mãi không dứt, trầm mặt,“Mẫu phi, người tới hồ Ngự Tâm làm gì? Không phải trẫm đã nói, nếu người trong cung không có việc gì thì không được đến hồ Ngự Tâm sao?”

Thấy Long Huyền không làm chủ cho mình, lại hỏi ngược lại là tại sao đến hồ Ngự Tâm, Liễu thị Thái Hậu thật sự đau lòng, đây là con đẻ của bà mà!

“Thái Hậu nương nương!” Mọi người thấy Liễu thị Thái Hậu sắp ngã xuống đất, đều sợ hãi kêu lên.

Đương nhiên La Duy không sợ, y đã nhìn Liễu thị Thái Hậu ngất một lần rồi, chỉ nói với Ngụy thái y bên cạnh: “Ngươi khám cho Thái Hậu nương nương đi.”

Ngụy thái y vội chạy tới gần Liễu thị Thái Hậu, ông thừa biết là do Thái Hậu quá tức giận, nhưng vẫn giả vờ bắt mạch, sau đó bẩm với Long Huyền: “Bệ hạ, Thái Hậu nương nương quá kích động, không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn thôi.”

Long Huyền nói: “Thật sự không có việc gì chứ?”

“Hạ quan lấy đầu ra đảm bảo.” Ngụy thái y lấy tính mạng ra đảm bảo, nếu bây giờ ông châm cứu cho Liễu thị Thái Hậu thì bà có thể tỉnh lại ngay.

“Đưa Thái Hậu trở về.” Long Huyền vung tay lên.

Các cung nhân không dám nhiều lời, bước lên đỡ Liễu thị Thái Hậu.

“Đưa lên kiệu mà khiêng đi.” Ngụy thái y mắng các cung nhân: “Các ngươi định dìu Thái Hậu nương nương đi đấy à?”

“Ngươi không sao chứ?” Long Huyền không đợi Liễu thị Thái Hậu về đã quay sang hỏi La Duy.

La Duy sửng sốt, chẳng lẽ người này thực sự cho rằng y bị bắt nạt?

“Bệ hạ.” Lúc này Ngụy thái y mới chạy tới, đứng cạnh Long Huyền thì thầm: “Hạ quan nghe thấy hết.”

“Ngươi nghe thấy cái gì?” Long Huyền lần này không hiểu ý Ngụy thái y, sốt ruột hỏi: “Sao ngươi còn ở đây? Ngươi không đi theo về diện Hưởng Niên à?”

“Hạ quan đi ngay đây!” Ngụy thái y nói rồi lại tới gần Long Huyền thêm vài bước, giọng nói còn nhỏ hơn ban nãy: “Thái Hậu nương nương mắng vương gia một trận, chuyện này hẳn vương gia sẽ không kể với bệ hạ.”

“Ngươi đi đi!” Lúc này La Duy thấy Ngụy thái y thật phiền, cứ như người này sợ thiên hạ không loạn vậy.

Ngụy thái y trợn mắt nhìn La Duy, y đúng là không hiểu lòng tốt của người ta, không phải ông đang nói giúp cho y sao? “Bệ hạ.” Ngụy thái y không để ý tới La Duy, nói tiếp với Long Huyền: “Vừa rồi Thái Hậu nương nương mắng vương gia…” Ngụy thái y đột nhiên nhớ lại, bản thân mình đã từng nói La Duy là tiện nhân một lần, liệu có bị Long Huyền xử tử không? Nhi tử không thể giết mẫu thân, cho nên thái y như ông chắc không giữ được mạng rồi.

“Nói gì?” Long Huyền thấy Ngụy thái y dài giọng, không đợi nổi: “Ngươi không biết nói gì sao?”

“Tiện nhân.” Ngụy thái y khẽ nói.

“Cái gì?” Long Huyền không nghe rõ.

“Tiện nhân!” Ngụy thái y lớn tiếng hơn một chút.

“Làm càn!” Quả không ngoài dự đoán của Ngụy thái y, Long Huyền trở mặt.

“Không phải hạ quan nói, là Thái Hậu nương nương!” Ngụy thái y vội vã thanh minh.

“Ngươi tới xem bệnh cho Thái Hậu nương nương đi.” La Duy đuổi Ngụy thái y: “Lát nữa hãy tới khám cho ta.”

Ngụy thái y nhìn Long Huyền.

“Ngươi đi đi.” Long Huyền nói.

Ngụy thái y cúi người lui xuống, cách được một quãng thì co giò chạy, đất này là đất thị phi, ông cứ chạy xa cho an toàn. Thế nhưng, Ngụy thái y vừa chạy vừa nghĩ, xét tình cảnh này, La Duy ở trong cung hẳn là có thể xưng vương xưng bá, nếu vừa rồi mình không giữ La Duy, mặc y đánh Thái Hậu, chắc cũng không liên lụy nhiều lắm đâu. Hoàng đế thật sự thích La Duy sao? Ngụy thái y miên man suy nghĩ, tổn thương người ta như vậy, là thích ư? Người bình thường không thể làm như thế được.

“Ngươi không sao chứ?” Ngụy thái y chạy đi rồi, Long Huyền liền hỏi La Duy.

“Không phải ngươi đang thượng triều sao, đến đây làm gì?” La Duy hỏi lại Long Huyền.

“Nghe nói ở đây xảy ra chuyện, nên ta đến xem sao.” Long Huyền nhớ lại lời Liễu thị Thái Hậu mắng La Duy, vô cùng áy náy: “Lời mẫu phi nói, ngươi đừng để trong lòng.”

“Ngươi thực sự gọi bà ta là mẫu phi?” La Duy tỏ vẻ khó tin, nói: “Không phải trước kia ngươi vẫn gọi bà là nương, còn nói ngày nào đó, nhất định phải quang minh chính đại gọi bà một tiếng mẫu hậu sao? Sao bây giờ lại không làm thế?”

Long Huyền ấn mạnh lên vai La Duy: “La Duy, ngươi vẫn nhớ những lời chúng ta từng nói trước kia?”

La Duy nghẹn một chút: “Chuyện trước kia, ta chỉ còn nhớ một chút thôi.”

Long Huyền mừng rỡ, ngơ ngẩn cười.

La Duy gỡ tay Long Huyền ra: “Ngươi không tới thăm Thái Hậu nương nương à?”

“Không bị đánh chứ?” Long Huyền nhẹ giọng hỏi La Duy.

“Không đâu.” La Duy nói: “Đám thị vệ kia không phải người chết, ta cũng không động đến một đầu ngón tay của Thái Hậu nương nương.”

“Ngươi không sao là tốt rồi.” Long Huyền nói.

Các cung nhân ở đây đều nghĩ, thế này nghĩa là Liễu thị Thái Hậu có chuyện gì thì cũng chẳng sao?

“Nơi này không có việc gì nữa, ngươi có thể vào triều, hoặc là tới thăm Thái Hậu nương nương.” La Duy không hiểu, y nhớ mấy lời trước kia y và Long Huyền nói với nhau thì có gì để hắn vui mừng chứ? Y nói với theo Long Huyền: “Ta cũng phải về nghỉ ngơi một lát.”

Long Huyền định nói ta biết ngươi đã không ngủ cả đêm qua, nhưng lập tức lại nghĩ, nếu nói như vậy La Duy sẽ cho rằng mình đang giám thị y, liền nói với La Duy: “Được, ta vào triều, ngươi về nghỉ ngơi đi.”

La Duy xoay người định đi.

“Bệ hạ.” Mộc Cận bị ép quỳ dưới đất thấy hai người mải mê nói chuyện mà quên sạch sự tồn tại của mình, đành mở miệng gọi Long Huyền.

La Duy thấy Mộc Cận kêu, lúc này mới nhớ ra ở đây còn có thêm một việc nữa.

“Sao ngươi lại ở đây?!” Long Huyền vừa rồi còn tươi cười, sau khi nhìn thấy Mộc Cận, vẻ tươi cười biến mất không tung tích.

“Ta đang định hỏi về y đây.” La Duy xoay người lại nói: “Nhưng chưa nói được mấy câu thì Thái Hậu nương nương đã đến.”

“Nô tài…” Mộc Cận giọng như muỗi kêu: “Nô tài chỉ đi ngang qua nơi này.”

Lời Mộc Cận nói, Long Huyền vừa nghe đã biết là nói dối, “Ngươi tới đây tìm Cẩm vương?” Hắn hỏi Mộc Cận.

“Không phải!” Mộc Cận vội lắc đầu: “Nô tài không dám.”

“Người của ngươi, ngươi quản cho chặt vào.” La Duy lạnh lùng liếc nhìn Mộc Cận, nhỏ giọng nói với Long Huyền: “Người hại đại ca ta ở Thiên Thủy Nguyên chính là y? Ngươi tìm được vật nhỏ này ở đâu thế?”

Mặt Long Huyền xanh mét.



Mộc Cận quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu.

“Các ngươi nói chuyện đi.” La Duy thấy Mộc Cận run rẩy như động vật nhỏ trên mặt đất, dáng vẻ bất lực đáng thương, đột nhiên mất đi hứng thú. Đại ca y bại dưới tay một người như thế, ngẫm lại thật không đáng giá. Vì thanh danh của đại ca La Khải, La Duy thấy tốt nhất là không nên để chuyện ở Thiên Thủy Nguyên đồn ra ngoài, có dịp y sẽ tìm cách tính sổ Mộc Cận sau.

“Ngươi về ăn uống nghỉ ngơi đi.” Long Huyền thấy La Duy định đi, liền dặn La Duy: “Đừng để bụng đói mà đi ngủ.”

La Duy không để ý đến Long Huyền, xoay người mang theo thị vệ bước lên cầu.

Long Huyền vẫn nhìn theo La Duy bước về phía Thúy Đảo, rồi mới lên kiệu, chỉ vào Mộc Cận nói: “Đưa y đi theo trẫm.”

378. Kết cục của thế thân

Khi đi qua chỗ nước sâu, Long Huyền lệnh thái giám nâng kiệu ngừng lại.

Phúc Lai quay đầu phất tay với hai thị vệ áp giải Mộc Cận.

Hai thị vệ vội đưa Mộc Cận đến trước mặt Long Huyền.

“La Khải cũng nhìn thấy ngươi rồi?” Long Huyền lúc này mới hỏi Mộc Cận.

Mộc Cận gật đầu, cầu xin Long Huyền: “Bệ hạ, nô tài biết lỗi rồi, về sau nô tài sẽ ngoan ngoãn ở điện Trường Minh, không dám chạy đi đâu nữa.”

“Trẫm đã bảo ngươi ở lại điện Trường Minh, đừng ra ngoài.” Long Huyền nói.

Mộc Cận nói: “Vâng, sau này nhất định nô tài sẽ nghe theo lời bệ hạ.”

“Ném y xuống cho trẫm.” Long Huyền chỉ vào chỗ nước sâu, hạ lệnh.

Mọi người sửng sốt.

Mộc Cận gào khóc.

“Nhanh lên.” Phúc Lai nghe Mộc Cận khóc, phản ứng lại đầu tiên, lệnh cho hai thị vệ: “Các ngươi có nghe thấy lời bệ hạ nói không?”

Hai thị vệ kéo Mộc Cận đến cạnh hồ.

“Bệ hạ, nô tài không biết bơi!” Mộc Cận gào khóc với Long Huyền.

Long Huyền giẫm lên bệ kiệu.

“Khởi giá.” Phúc Lai hô.

Mộc Cận bị đẩy xuống, nước hồ đầu xuân lạnh thấu xương, Mộc Cận vùng vẫy vài cái giữa hồ rồi chìm dần xuống. Nước tràn vào khoang miệng, Mộc Cận nhớ tới những người bạn của y trong gánh hát nhỏ kia. Mấy người bạn đó, có lẽ bây giờ vẫn theo sư phụ đi từ thành trì này sang thành trì khác, diễn kịch nam phong hoa tuyết nguyệt. Mộc Cận nhớ, khi y bị Phúc Vận mua lại từ gánh hát, sư phụ đã nói từ nay về sau y trở thành quý nhân rồi, ai cũng đều hâm hộ y, rốt cục y sẽ không bị người đời mắng là đồ con hát nữa, từ nay về sau y có thể hưởng cẩm y ngọc thực. Mộc Cận ngước nhìn mặt nước, cảnh vật phía trên bị nước hồ bẻ gãy, tỏa ra những tia sáng vặn vẹo. Mộc Cận không còn sức để giãy dụa nữa, giết người không phải mong muốn của y, nhưng tiến cung là do y tự nguyện. Long Huyền. Hơi thở cuối cùng ấy, biến thành tên gọi của một người, thoát ra từ miệng y. Dù cho là thế thân, thì vì sao chỉ một chút tấm lòng cũng không thể cho y chứ? Ai cũng nói con hát vô tình, kỳ thật trên đời này, kẻ vô tình nhất, là Long Huyền bước đi không hề quay đầu lại, là Cẩm vương với đôi mắt xinh đẹp nhưng ngập tràn băng giá, kẻ vô tình nhất… hẳn là bọn họ đi?

Hai thị vệ đứng ở bên hồ, nhìn mặt nước khôi phục vẻ yên tĩnh rồi mới rời đi. Bọn họ bẩm lại với Long Huyền, để nếu Long Huyền nói muốn mò xác thì bọn họ sẽ xuống vớt thi thể, nếu Long Huyền không nói gì, thì thi thể kia chỉ có thể chậm rãi phân hủy trong hồ mà thôi.

Long Huyền trở lại thượng triều, xử tử Mộc Cận với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một chuyện cỏn con, La Duy đã biết đến sự tồn tại của Mộc Cận, vậy thì không thể giữ lại người này nữa.

“Bệ hạ.” Long Tường không thể vào cung, nhưng lâm triều thì vẫn có thể, sau khi nhìn thấy Long Huyền liền tâu: “Thần đệ nghe nói đêm qua Cẩm vương đã vào cung?”

Quần thần vừa nghe Long Tường nói vậy, tất cả đều xì xào bàn tán.

Long Huyền nhìn về phía Tạ Ngữ, thấy Tạ Ngữ chỉ mắt nhìn mũi, lỗ mũi nhìn miệng đứng im, liền nói với Long Tường: “Không sai, Cẩm vương đã về kinh.”

“Sao bệ hạ lại cho y vào cung ở?” Long Tường lập tức hỏi.

“Cẩm vương chưa xây phủ ở ngoài cung.” Long Huyền nghi ngờ đêm qua Liễu thị Thái Hậu đã tìm Long Tường kể chuyện: “Ngươi muốn để y ở đâu chứ?”

“Không thể ở phủ La tướng sao?” Long Tường hỏi.

“Y là vương gia, ngươi lại để y ở trong tướng phủ? Vẫn còn coi y là tam công tử La gia sao?” Long Huyền nói.

“Vậy cho y ở phủ của thần đệ!” Long Tường nói: “Như vậy được rồi chứ?”

“Y sẽ ở trong phòng của ngươi?” Long Huyền hỏi tiếp.

“Nhưng y không thể ở lại trong cung được!” Long Tường nói: “Thượng đô lớn như vậy, chẳng lẽ không có trạch viện nào để y ở hay sao?”

“Chỉ là tạm thời thôi.” Long Huyền không tiện tranh cãi với Long Tường trước mặt quần thần: “Cẩm vương thân thể không tốt, trẫm để y ở tạm trong cung, cũng là để y tĩnh dưỡng, ngươi đừng hỏi chuyện của y nữa. Dụ vương, trẫm không nhớ là ngươi có quan hệ tốt với Cẩm vương đấy, ngươi đang quan tâm y đấy à?”

“Thần đệ…”

“Lui ra!” Long Huyền đột nhiên nghiêm khắc.

Long Tường quật cường đứng bất động.

“Ngươi vẫn muốn bị đánh phải không?” Long Huyền hỏi Long Tường: “Nếu ngươi muốn, trẫm sẽ thanh toàn cho ngươi!”

Chúng thần nghe Long Huyền nói vậy, đều vội vàng cầu xin cho Long Tường, Dụ vương gia bị Hoàng đế mắng càng ngày càng nhiều, khiến người ngoài không biết đôi huynh đệ hoàng gia này đang bị làm sao.

La Duy không biết chuyện xảy ra trên triều, khi y trở lại Y Cẩm viên, người vừa tới cửa thư phòng – nay là thái giảm tổng quản điện Duyên Niên – Thượng Hỉ tìm đến.

“Vương gia!” Thượng Hỉ nhìn thấy La Duy, vẻ mặt đầy kích động.

“Thượng công công.” La Duy vươn tay đỡ Thượng Hỉ, không để Thượng Hỉ quỳ: “Cô cô muốn gặp ta?”

Thượng Hỉ gật đầu, gã tới đây, tất nhiên là vì La Tri Ý muốn gặp La Duy.

“Ngươi chờ ta một chút.” La Duy nhìn quần áo mặc trên người mình từ hôm qua đến bây giờ, đi gặp La Tri Ý, y không muốn mất lễ tiết.

“Vương gia xin cứ tự nhiên, nô tài sẽ chờ ở trong này.” Thượng Hỉ vội đáp.

La Duy về phòng, không gọi ai vào hầu hạ mình thay quần áo.

Thượng Hỉ chờ ngoài cửa, lại được nhìn thấy La Duy, vẫn là dáng vẻ thiên gia quý tử năm đó, chỉ là khiến gã có cảm giác như đã cách mấy đời.

La Duy tự thay quần áo, sợ khiến La Tri Ý nhận ra y không ngủ cả đêm, vội vàng rửa mặt, để bản thân trông có vẻ có tinh thần một chút.

Đường từ Y Cẩm viên đến điện Duyên Niên không ngắn, La Duy ngồi kiệu, ánh nắng chiếu thẳng lên người, cảm thấy đôi chút ấm áp.

“Vương gia.” Thượng Hỉ đi theo cạnh kiệu La Duy, nhìn La Duy có vẻ như buồn ngủ, liền nói: “Có một việc, sợ là vương gia còn chưa biết.”

“Chuyện gì?” La Duy hỏi.

Thượng Hỉ nhìn nhìn chung quanh.

La Duy nghiêng mình ra khỏi kiệu: “Cô cô ta không khỏe?”

Thượng Hỉ vội lắc đầu, La Tri Ý giờ là chủ hậu cung, nếu nói Long Huyền đối xử với La Tri Ý không tốt, thì là chuyện dối gạt lương tâm.

“Vậy có chuyện gì?” La Duy hỏi.

“Mộc Cận kia bị bệ hạ xử tử.” Thượng Hỉ nhỏ giọng nói với La Duy.

La Duy gồi thẳng người lại, lần này Long Huyền ra tay nhanh quá, “Việc này hẳn là vừa xảy ra không lâu, sao các ngươi đã biết hết rồi?” Y hỏi Thượng Hỉ.

“Biết cả rồi ạ.” Thượng Hỉ đi sát kiệu La Duy: “Y luôn ở điện Trường Minh với bệ hạ mà.”

La Duy xua tay với Thượng Hỉ, Long Huyền để ai ở lại điện Trường Minh cũng không liên quan gì đến y hết, nếu Long Huyền không giết Mộc Cận, thì y cũng sớm nghĩ cách thôi. Sao có thể bỏ qua cho kẻ làm đại ca hắn bị thương cơ chứ? Mộc Cận chết, ngược lại giảm bớt nỗi lo trong lòng y, chỉ là Long Huyền… La Duy che miệng ho một tiếng, y nhất quyết không bỏ qua cho người này.

“Vương gia lạnh ạ?” Thượng Hỉ thấy La Duy ho khan, vội vàng hỏi.

“Không có việc gì.” La Duy lúc này đã tới trước điện Duyên Niên, nhìn thấy trước điện có không ít cung nhân đứng, liền hỏi Thượng Hỉ: “Có người đến gặp cô cô ta à?”

Thượng Hỉ nhìn đám cung nhân, nói: “Đó là người ở điện Phượng Nghi, hoàng hậu nương nương tới thăm đại hiện hạ.”

“Đại điện hạ?” La Duy biết con trưởng của Long Huyền, tên là Long Tiêu, do hoàng hậu Thường thị sinh ra.

“Đại điện hạ giờ được Thái Hậu nương nương nuôi dưỡng.” Thượng Hỉ nói: “Hoàng hậu nương nương ngày nào cũng đến thăm đại điện hạ.”

“Có ý tứ!” Khóe miệng La Duy treo lên nụ cười lạnh, Lĩnh Nam Thường thị, đã sớm nên kết thúc rồi.

379. Trẻ con dễ thay đổi

La Tri Ý thấy La Duy, đôi mắt đã ươn ướt: “Duy nhi!” Những lời sau đó muốn nói ra mãi chẳng thể thành lời.

“Cô cô!” La Duy cười gọi La Tri Ý, không hề có vẻ như đã xa cách La Tri Ý lâu ngày.

“Tiêu nhi.” La Tri Ý nói với đứa trẻ tên Long Tiêu trong lòng mình: “Đây là lục hoàng thúc của con, mau chào đi.”

Từ khi La Duy bước vào, Long Tiêu đã không rời mắt khỏi La Duy. Vì lục hoàng thúc này mà nó đã bị phụ hoàng mắng không ít lần, lại hại cả ngũ hoàng thúc bị đánh nữa.

“Con là đại điện hạ à?” La Duy cười với Long Tiêu: “Ta là lục hoàng thúc của con đây.”

“Lục hoàng thúc!” Long Tiêu gọi La Duy một tiếng, người xinh đẹp tinh xảo như La Duy, nếu đã mỉm cười dịu dàng với ai, thì rất ít người có thể cự tuyệt thiện ý ấy, huống chi Long Tiêu chỉ là một đứa trẻ con.

“Đại điện hạ lại đây, để ta nhìn con cho kỹ nào!” La Duy vẫy vẫy tay về phía Long Tiêu, gọi Long Tiêu lại gần.

“Nhanh lên.” La Tri Ý không biết vì sao La Duy thích nhi tử của Long Huyền, nhưng vẫn để Long Tiêu chạy tới.

Long Tiêu đến trước mặt La Duy, “Lục hoàng thúc…” Đứa trẻ lại gọi La Duy, hiếu kỳ mà nhìn y chằm chằm.

“Đứa nhỏ này…” La Duy lại nhìn Long Tiêu mấy lượt, rồi nói với La Tri Ý: “Trông giống cữu cữu (bác trai bên họ mẹ) của nó quá.”

La Tri Ý chưa bao giờ gặp Thường Lăng, nhưng La Duy đã nói như vậy, bà liền gật gật đầu: “Cháu ngoại giống cữu cữu, xưa nay vẫn đều như vậy.”

“Lục hoàng thúc, người đã gặp cữu cữu của con à?” Thấy La Duy nhắc tới cữu cữu, Long Tiêu bắt đàu hứng thú, vội hỏi La Duy: “Gặp ở đâu thế ạ?”

La Duy cười nói: “Ta đương nhiên đã gặp cữu cữu con, hắn là một đại tướng quân, đánh giặc rất lợi hại.”

“Lâu lắm rồi con không được gặp cữu cữu.” Long Tiêu tỏ vẻ rất nhớ Thường Lăng, trong số các trưởng bối của nó, ngoài phụ hoàng Long Huyền thì ai cũng đối xử với nó rất tốt, kể cả lục hoàng thúc từng hại nó bị đánh đòn này nhìn qua cũng có vẻ tốt bụng.

“Cữu cữu con là triều thần, hắn không thể lúc nào cũng vào cung gặp con được.” La Duy nói: “Nhưng con có thể nói với phụ hoàng, để phụ hoàng ân chuẩn cho cữu cữu vào cung gặp con, như vậy là được.”

“Phụ hoàng sẽ đồng ý chứ?”

“Hắn là cữu cữu con, cũng là người thân của con, sao phụ hoàng lại không đồng ý?” La Duy cười với Long Tiêu: “Tiêu nhi, con sợ phụ hoàng lắm à?”

Long Tiêu trước gật đầu, rồi sau đó lại lắc đầu: “Không sợ ạ.”

“Không sợ là được rồi.” La Duy xoa đầu Long Tiêu, “Con là con trưởng của hắn, thân phận cao quý, tương lai sẽ thừa kế hết tất cả của phụ hoàng, con cũng không thể quá mức nhát gan, như vậy phụ hoàng sẽ không thích, nếu phụ hoàng thích các đệ đệ thì phải làm sao bây giờ?”

Long Tiêu cúi đầu nhìn mũi chân, nó ứ thèm phụ hoàng thích!

La Duy ôm Long Tiêu vào lòng: “Đứa trẻ ngốc, con phải làm phụ hoàng thích con chứ.”

“Con biết.” Long Tiêu lúc này còn chưa tới lúc có tâm cơ, trả lời La Duy: “Cữu cữu cũng nói với con như vậy.”



La Tri Ý nhìn Thượng Hỉ ra hiệu.

Thượng Hỉ vội bảo tất cả mọi người bên trong lui ra ngoài.

“Vậy con cứ nghe theo lời cữu cữu nói là được.” La Duy nhẹ giọng nói với Long Tiêu: “Con có biết gia tộc của cữu cữu là gì không?”

“Biết ạ, Lĩnh Nam Thường thị!” Long Tiêu nói: “Mẫu hậu con từng nói thế.”

“Tiêu nhi thật thông minh.” La Duy khen Long Tiêu một câu, tất cả âm lãnh trong ánh mắt đều bị nụ cười che lấp.

“Con không thông minh…” Long Tiêu mặt đỏ đến tận mang tai, giọng lục hoàng thúc rất êm tai, không giống kẻ hại người như ngũ hoàng thúc nói.

“Sao Tiêu nhi có thể không thông minh được?” La Duy lập tức nói:“Về sau ai dám nói Tiêu nhi không giỏi, Tiêu nhi cứ kể cho lục hoàng thúc, lục hoàng thúc sẽ tìm hắn hỏi cho ra lẽ!”

“Là phụ hoàng.”

“Là phụ hoàng sao?” La Duy lại cười: “Con đừng cho rằng tất cả những lời phụ hoàng nói đều là sự thật, hắn chẳng khen ai thông minh bao giờ đâu. Tiêu nhi à…” La Duy đè thấp giọng: “Phụ hoàng con chẳng bao giờ khen ai cả.”

“Nhưng phụ hoàng…” Long Tiêu ngẩng đầu nhìn La Duy: “Nhưng phụ hoàng nói lục hoàng thúc rất giỏi, nói cả con và ngũ hoàng thúc đều không bằng lục hoàng thúc.”

“Thật sao?”

“Thật mà, người từng nói con kém lục hoàng thúc nhiều.” Long Tiêu nói tới đây, có chút gì đó oán giận,“Con cái gì cũng không bằng lục hoàng thúc.”

La Duy liền cười, cười cười đến nỗi phát ho.

“Lục hoàng thúc?” Long Tiêu thấy La Duy ho, vội vươn tay xoa ngực cho La Duy.

Hành động của Long Tiêu khiến trái tim La Duy mềm nhũn, đứa bé nàykhông giống phụ thân, chỉ là vừa nghĩ đến Long Huyền, lòng La Duy lại trở nên lạnh lẽo.

“Duy nhi, ngươi không sao chứ?” La Tri Ý hỏi.

“Không sao ạ.” La Duy nhìn La Tri Ý cười.

“Lục hoàng thúc, nếu bị bệnh phải gọi thái y khám!” Long Tiêu nói: “Khi con bị bệnh, lúc nào cũng phải gọi thái y hết.”

“Ừ, lục hoàng thúc không sao mà.” La Duy nói: “Tiêu nhi nhớ kỹ lời lục hoàng thúc nói đấy, đừng sợ phụ hoàng, hắn là phụ thân của con, sẽ không làm khó con đâu. Phụ hoàng con ấy à…” La Duy cười thần bí.

“Phụ hoàng làm sao cơ ạ?” Long Tiêu hỏi.

“Kỳ thật hắn rất sợ cữu cữu con.” La Duy nhỏ giọng nói.

Nụ cười trên khuôn mặt La Tri Ý cứng đờ.

Long Tiêu lại ngạc nhiên hỏi: “Sao lục hoàng thúc lại biết?”

“Ta không thể nói được.” La Duy nói: “Nếu phụ hoàng biết, lục hoàng thúc sẽ bị đánh giống ngũ hoàng thúc ngay. Ngũ hoàng thúc có thể chịu được tám mươi gậy, nhưng lục hoàng thúc thì không chịu nổi đâu.”

Long Tiêu nhìn La Duy, nó không thể tưởng tượng dáng vẻ lục hoàng thúc khi bị đánh giống ngũ hoàng thúc, bị người khác lột quần, đặt lên ghế dài đánh mông. Long Tiêu suy nghĩ một hồi, rốt cục cũng nghĩ ra một cách: “Con sẽ không nói cho phụ hoàng biết là lục hoàng thúc kể đâu.”

La Duy véo mũi Long Tiêu: “Thôi đi, chỉ cần phụ hoàng trừng mắt là Tiêu nhi khai sạch rồi, lục hoàng thúc không ngốc như vậy đâu!”

“Ngũ hoàng thúc nói rồi, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh!” Long Tiêu thấy La Duy không tin mình, nóng nảy, vội kéo ống tay áo La Duy: “Nhất định con sẽ không nói với phụ hoàng la lục hoàng thúc kể đâu, dù phụ hoàng đánh con, con cũng không nói.”

“Tiêu nhi.” La Tri Ý lên tiếng: “Ngươi đừng làm khó dễ lục hoàng thúc, mau ra đây với hoàng tổ mẫu nào.”

“Lục hoàng thúc!” Long Tiêu kéo ống ay áo La Duy không buông, nó thật sự hiếu kỳ, vì sao phụ hoàng lại sợ cữu cữu chứ? Nó vẫn tưởng là cữu cữu sợ phụ hoàng mà.

“Được rồi, được rồi.” La Duy cười ôm lấy Long Tiêu: “Vì trong tay cữu cữu có binh quyền!”

“Cữu cữu là đại tướng quân, tất nhiên là có binh quyền rồi.” Long Tiêu khó hiểu: “Vì thế mà phụ hoàng sợ cữu cữu sao?”

“Nếu Tiêu nhi gặp chuyện không may, cữu cữu sẽ mang binh đến cứu Tiêu nhi.” La Duy nói thẳng.

“Duy nhi!” La Tri Ý gọi La Duy, nhìn La Duy lắc đầu.

380. Thà rằng người đừng sinh ra con

Long Tiêu không hiểu lời La Duy nói, vẻ mặt mơ hồ nhìn y.

La Duy chỉ ngẩng đầu nhìn về phía La Tri Ý, miệng nói với Long Tiêu: “Tiêu nhi còn nhỏ, không cần phải biết quá nhiều, Tiêu nhi chỉ cần nhớ rõ, mặc kệ con xảy ra chuyện gì, thì cữu cữu đều sẽ giúp con, che chở cho con.”

Long Tiêu cái hiểu cái không gật đầu.

“Mẫu hậu con cũng là do cữu cữu che chở đấy.” La Duy ôm Long Tiêu ngồi trên đùi mình: “Cho nên cữu cữu là người vô cùng lợi hại!”

“Đúng ạ!” Long Tiêu dường như suy nghĩ thật cẩn thận, đôi bàn tay nhỏ vỗ một cái, nói với La Duy: “Lục hoàng thúc, thật ra Tiêu nhi thích cữu cữu nhất.”

“Vậy ngũ hoàng thúc thì sao?”

“Cũng thích ạ.”

“Thế lục hoàng thúc thì thế nào?”

Long Tiêu quay đầu, nhìn La Duy suy nghĩ.

La Duy làm bộ tổn thương, “Đây là lần đầu Tiêu nhi nhìn thấy ta, cho nên không thích ta sao?”

“Thích ạ!” Long Tiêu vô cùng thỏa mãn trước biểu hiện của La Duy. Phụ hoàng từng nói lục hoàng thúc giỏi như thế nào, hiện tại lục hoàng thúc lại phải lấy lòng nó, tiểu hài nhi thích hư vinh, rất thỏa mãn.

“Cám ơn con, Tiêu nhi.” La Duy cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Tiêu. Kiếp trước, Long Tiêu không phải người kế vị Long Huyền, mà chết ở hậu cung không tìm ra hung thủ. Nhưng khi đó y chỉ là một tội nô, không thể biết bí ẩn trong cung được. Đối với một hoàng tử đoản mệnh của kiếp trước, y lợi dụng nó, cũng là cách giải thoát sớm cho nó nhỉ?

“Lục hoàng thúc, con muốn đi gặp mẫu hậu.” Long Tiêu nói chuyện với La Duy một hồi, bỗng dưng nhớ đến mẫu hậu, nó muốn kể cho mẫu hậu những chuyện nó và La Duy nói với nhau hôm nay.

“Con định kể hết mấy lời của ta cho mẫu hậu đấy à?” La Duy chẳng cần đoán cũng biết tỏng tâm tư của trẻ con.

“Cả mẫu hậu con cũng không được kể sao?” Long Tiêu hỏi La Duy.

“Nếu mẫu hậu biết, nhất định sẽ nói cho phụ hoàng.” La Duy cười nói: “Tiểu nam tử hán, không được bán đứng lục hoàng thúc nha.”

“Vâng.” Long Tiêu đành gật đầu: “Con sẽ không kể cho mẫu hậu đâu.”

“Con có thể nói rằng con cảm thấy cữu cữu rất lợi hại.” La Duy dặn dò Long Tiêu: “Như vậy mẫu hậu cũng sẽ vui.”

“Vâng ạ.” Long Tiêu gật đầu, chuyện có thể khiến mẫu hậu vui, đương nhiên là nó sẽ làm.

“Bụng lép kẹp rồi!” La Duy cảm thấy mọi chuyện nguy hiểm, liền ấn bụng Long Tiêu cười nói: “Có phải Tiêu nhi muốn ăn gì hay không?”

La Tri Ý nghe La Duy nói vậy, vội lên tiếng: “Tiêu nhi, để Thượng Hỉ đưa ngươi đi gặp mẫu hậu, rồi ăn chút điểm tâm, được không nào?”

La Duy lập tức nói: “Hoàng hậu nương nương vẫn còn ở điện Duyên Niên ạ? Con vừa thấy phượng giá rời khỏi mà.”

Thường thị hoàng hậu rõ ràng đang ở điện Duyên Niên, La Duy lại cố tình nói hoàng hậu đã đi, La Tri Ý nhất thời thất thần.

“Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu đã đi rồi sao?” Long Tiêu vừa nghe nói mẫu hậu đã đi, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xịu xuống.

“Đúng vậy.” La Tri Ý thấy La Duy gật đầu ra hiệu với mình, đành nói với Long Tiêu: “Hoàng tổ mẫu già rồi, trí nhớ cũng kém, quên rằng mẫu hậu ngươi đã về đi trước, hôm nay mẫu hậu ngươi còn nhiều việc phải làm lắm.”

“Người đâu.” La Duy hướng ra ngoài điện hô một tiếng.

Thượng Hỉ luôn canh giữ bên ngoài vội vàng tiến đến.

“Đưa đại điện hạ vào trong dùng chút điểm tâm.” La Duy lệnh cho Thượng Hỉ: “Ta thấy đại điện hạ cũng mệt rồi, ngươi hầu hạ cẩn thận vào đấy, đừng để ai quấy rầy đại điện hạ.”

“Nô tài tuân lệnh.” Thượng Hỉ đáp.

“Tiêu nhi ngoan.” La Duy dỗ dành Long Tiêu: “Con vào trong nghỉ ngơi đi, để lục hoàng thúc nói chuyện với hoàng tổ mẫu, được không nào?”

Trẻ con thích người lớn nói giọng thương lượng với mình, Long Tiêu gật đầu, hiện tại ấn tượng của nó về La Duy vô cùng tốt.

“Đại điện hạ, mời.” Thượng Hỉ đưa Long Tiêu vào trong phòng.

Hai người đi rồi, La Tri Ý mới hỏi La Duy: “Duy nhi, ngươi định làm gì thế?”

La Duy đứng dậy, đi tới trước mặt La Tri Ý, có chút khổ sở hỏi bà: “Cô cô, mấy năm nay người có phải chịu khổ không?”

La Tri Ý lắc đầu, nói: “Ta là Thái Hậu, làm sao phải chịu khổ chứ?”

“Con cái của thái tử, ý con là thái tử trước kia, hiện đang ở nơi nào?” La Duy nhỏ giọng hỏi.

“Đang ở trong cung.” Khuôn mặt La Tri Ý lúc này mới lộ vẻ khổ sở: “Cha mẹ không còn, để tổ mẫu như ta nuôi cũng được mà, chúng ta là hoàng gia, dù sao cũng không sợ miệng lưỡi ai.”

“Thái tử thật sự là do bệ hạ ra lệnh xử tử?” La Duy hỏi.

La Tri Ý kinh ngạc một chút, rồi lập tức lắc đầu: “Sao ta biết được, mấy ngày ấy ta không nhìn thấy bệ hạ, cũng chính là phụ hoàng ngươi ấy!”

“Con là con cháu La gia.” La Duy nói.

La Tri Ý im lặng hồi lâu, cuối cùng nặng nề mà thở dài một hơi, nói với La Duy: “Duy nhi, ngài đã đi rồi, ngươi còn hận nữa sao? Ngươi là hoàng tử, nhưng lại không muốn nhận, máu chảy trong cơ thể ngươi là dòng máu Long thị, cả đời này ngươi cũng không thể trốn thoát đâu.”

“Vậy ư? Thà rằng năm đó mẫu thân không sinh ra con…” La Duy nhìn La Tri Ý nói: “Nếu mẫu thân làm thế, con sẽ càng cảm kích bà.”

“Duy nhi, mẫu thân ngươi…”

“Cô cô.” La Duy lắc đầu với La Tri Ý, để La Tri Ý đừng nói thêm gì nữa, “Con… con chưa từng nhìn thấy mẫu thân, ơn sinh thành không thể so với ơn dưỡng dục, đối với con, mẫu thân Phó thị càng quan trọng hơn nhiều.”

La Tri Ý kéo La Duy ngồi xuống, trong lời La Duy có hận ý, nhưng bà không có cách nào hóa giải.

“Cô cô, thái tử nhất định không phải do bệ hạ hạ lệnh xử tử.” Sau khi ngồi xuống cạnh La Tri Ý, La Duy liền nói: “Cho nên cô cô đừng trách trách bệ hạ.”

“Là Long Huyền?” La Tri Ý kêu lên, bà đã sớm hoài nghi về cái chết của thái tử, là Long Huyền một tay làm hại, nhưng hiện tại bà phải sống dựa vào Long Huyền, chuyện này bà không dám nghĩ nhiều nữa.

“Kẻ này không phải người tốt.” La Duy nói: “Cô cô hãy nhớ kỹ điều này là được.”

“Thật sự là Long Huyền sao?” La Tri Ý vội hỏi, hung thủ giết hại con bà chính là Long Huyền?

“Đôi khi, chúng ta không có chứng cớ, nhưng người đã chết, chúng ta hãy xem ai là người thu được lợi ích lớn nhất, như vậy có thể biết hung thủ là ai.” La Duy nói: “Cô cô cảm thấy sau cái chết của thái tử, ai là người được lợi nhất?”

La Tri Ý nói: “Tất nhiên là bệ hạ bây giờ.”

“Chúng ta đều bị kẻ này hại thật thảm…” La Duy cười khổ: “Cô cô ở trong điện Duyên Niên này có thoải mái không?”

“Sống quay ngày mà thôi.” La Tri Ý toàn thân vô lực nói, thái tử đã mất vài năm, nay nhớ đến Long Ngọc, bà đã không còn cái nỗi đau như xé nát tâm can nữa, chỉ còn lại cảm giác vô lực mà thôi, “Duy nhi.” Bà nói: “Bây giờ, ngay cả đám Long Hành cũng không thể nhìn thấy ta, bệ hạ không đồng ý cho chúng nó tiến cung.”

“Bọn họ đều là hoàng tử, bệ hạ sẽ không để họ đi lại tự do đâu.”

“Kỳ thật cũng là giam giữ, phải không?” La Tri Ý vô lực hỏi La Duy.

La Duy gật đầu. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook