Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 78
Mai Quả
06/06/2017
32 Replies386. Tóc bạc sớm
“Hôm nay là ngày sau hôm tân hôn.” La Duy ngây ngốc hồi lâu mới lên tiếng: “Họ tới lại mặt, đã là muộn một ngày.”
“Để họ vào đi.” Long Huyền nói.
“Đừng.” La Duy xoay người nhặt công văn trên mặt đất: “Bây giờ ta không muốn nhìn thấy họ, bệ hạ gặp họ là được rồi.”
Long Huyền đứng dậy, La Duy không gặp Vệ Lam, đương nhiên hắn rất vui rồi, “Ta đi gặp bọn họ, ngươi ở trong này xem mật báo từ Nam Chiếu, chờ ta trở lại rồi hai ta cùng thương lượng.”
La Duy gật đầu.
Long Huyền đi ra ngoài.
La Duy cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong sân, vừa rồi còn nghe thấy tiếng Ngụy thái y gọi Lam, bây giờ thì một chút âm thanh cũng không nghe thấy. “Ngươi cũng ra ngoài đi.” Y nói với tiểu thái giám bên cạnh.
“Vâng.” Tiểu thái giám vội vàng lui xuống.
La Duy ném công văn lên bàn trà, không thể gặp, y tự nói với chính mình, gặp rồi thì trừ thương tâm khổ sở, y sẽ chẳng làm được gì hết. Nếu Vệ Lam không thể trở về bên y, thì thà rằng không gặp.
Ngoài đại sảnh, Vệ Lam và Yến Nhi hành đại lễ với Long Huyền.
“Lam.” Long Huyền ban cho đôi phu thê này ngồi, rồi nói với Vệ Lam: “Triều đình sắp có chiến sự, có lẽ ngày tân hôn của ngươi sẽ không thể kéo dài.”
“Thần tất nhiên lấy quốc sự làm trọng.” Vệ Lam nói: “Không biết bệ hạ định khi nào động binh?”
“Trẫm muốn ngươi ba ngày sau hãy tới chỗ đại huynh trưởng của ngươi ở Vân Quan.” Long Huyền nói: “Ngươi xem ba ngày sau ngươi có thể đi không?”
“Thần tuân chỉ.” Vệ Lam nói.
“Yến Nhi đừng trách trẫm.” Long Huyền lại nói với Yến Nhi: “Chờ thiên hạ bình định, phu thê các ngươi ắt có thời gian gần nhau.”
“Yến Nhi hiểu.” Yến Nhi cúi đầu đáp.
“Lam đối với ngươi có tốt không?” Long Huyền hỏi.
Yến Nhi gật đầu.
“Vậy trẫm an tâm rồi, thời gian các ngươi ở bên nhau không nhiều, mau về phủ đi thôi.” Long Huyền nói rồi nhìn Phúc Lai, “Mang những thứ trẫm ban từ điện Trường Minh đến chỗ phò mã.”
Vệ Lam và Yến Nhi lại đứng dậy tạ ơn Long Huyền ban thưởng.
Yến Nhi cảm tạ long ân, rồi nhìn ra phía ngoài, hỏi Long Huyền: “Bệ hạ, Cẩm vương gia không ở đây sao?”
“Y đang bận việc.” Long Huyền nói: “Hôm nay sẽ không gặp các ngươi.”
Vệ Lam có chút thất vọng, hắn vốn tưởng rằng lần này tiến cung có thể nhìn thấy Cẩm vương Duy, hắn cảm thấy người này quen thuộc đến lạ kỳ.
“Vậy khi nào Yến Nhi mới có thể nhìn thấy vương gia?” Yến Nhi một lòng cho rằng Long Huyền không muốn để La Duy gặp Vệ Lam, nên vẫn cố hỏi. Tuy rằng Yến Nhi không hy vọng La Duy và Vệ Lam gặp nhau, dù Vệ Lam đã là phu quân của nàng, nhưng Yến Nhi không qua được cánh cửa lương tâm, nàng cảm giác, nàng đoạt lấy Vệ Lam từ tay La Duy là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
“Ngươi ở lại thượng đô thì ắt có cơ hội gặp y.” Long Huyền cũng không giận, kiên nhẫn nói.
Nơi này đang nói chuyện, La Duy phái một tiểu thái giám đến, dâng một hộp gấm.
“Phò mã, công chúa.” Tiểu thái giám đứng trước mặt Vệ Lam và Yến Nhi, cầm hộp gấm dâng lên Vệ Lam: “Đây là chút quà nhỏ của vương gia tặng cho hai vị. Vương gia nói người không kịp chuẩn bị, hy vọng hai vị đừng ghét bỏ chút lễ mọn này.”
Vệ Lam vội nhận hộp gấm rồi cảm ơn tiểu thái giám, tay cầm hộp gấm, mới phát hiện chiếc hộp thật nặng.
“Mở ra xem đi.” Long Huyền nói: “Xem Cẩm vương tặng các ngươi quà gì.”
Tiểu thái giám mang quà vội tiến lên, giúp Vệ Lam mở hộp gấm.
Trong hộp gám trang trí tinh xảo tràn đầy nhân sâm hảo hạng.
“Vương gia nói phò mã trước kia từng bệnh nặng, nhân sâm này là để phò mã dùng bồi bổ.” Tiểu thái giám thuật lại lời La Duy.
“Phiền công công thay ta đa tạ vương gia.” Vệ Lam vội nói: “Không biết… không biết vương gia hiện tại có ở đây không? Có thể… có thể để ta gặp mặt tạ ơn không?”
“Phò mã gia.” Ngụy thái y lúc này mới mở miệng nói: “Cẩm vương gia có thể gặp ngài thì sao chứ? Ngài nên chờ dịp khác để tạ ơn, ngài cứ nhận lấy tấm lòng của vương gia là được rồi.”
Vệ Lam nghe Ngụy thái y nói vậy, lại thấy Yến Nhi nhìn hắn lắc đầu, thế này mới từ bỏ, hắn muốn gặp La Duy, nhưng lại không tìm ra lý do gì cả.
“Đi thôi.” Long Huyền đứng dậy nói: “Lần này, trẫm tiễn các ngươi ra khỏi Y Cẩm viên.”
Vệ Lam và Yến Nhi vội đi theo phía sau Long Huyền.
Ngụy thái y thừa dịp này, chạy tới thư phòng La Duy, vừa vào đã thấy La Duy đang đọc công văn.
“Ngươi kê đơn xong chưa?” La Duy nghe thấy tiếng bước chân của Ngụy thái y, ngẩng đầu lên, hỏi Ngụy thái y.
“Đơn thuốc kê xong lâu rồi, lát nữa sẽ sắc thuốc dâng cho công tử uống.” Ngụy thái y đi tới trước mặt La Duy, khẽ nói: “Vừa rồi ta đã bắt mạch cho Lam, hắn không có việc gì, thân mình xương cốt hết thảy đều bình thường, công tử đừng lo lắng.”
“Bây giờ ta không lo lắng cho hắn nữa.” La Duy nói.
“Còn nữa…” Ngụy thái y ghé sát tai La Duy, thấp giọng nói: “Ba ngày sau lam sẽ tới Vân Quan.”
La Duy nhìn về phía Ngụy thái y.
“Chính tai ta nghe được.” Ngụy thái y nói: “Bệ hạ nói muốn mở màn chiến sự.”
“Ta biết rồi.” La Duy miễn cưỡng cười với Ngụy thái y, Long Huyền từng nói muốn dùng Vệ Lam để mở mang bờ cõi, không ngờ lại là sự thật, “Đa tạ ngươi.” Y tạ ơn Ngụy thái y.
“Lam muốn gặp ngươi đấy.” Ngụy thái y khoát tay với La Duy, ý là mấy việc nhỏ này không cần tạ ơn: “Không ngờ ngươi lại thực sự không muốn gặp hắn.”
“Không gặp thì tốt hơn.” Dư quang nơi khóe mắt La Duy bắt được một sắc vàng nơi cửa, y liền quay lưng về phía cửa, nói với Ngụy thái y: “Lần này ra ngoài, ngươi định đi bao lâu? Thật sự là đi giải sầu?”
Ngụy thái y nghe La Duy hỏi như vậy, liền biết Long Huyền đã trở lại, vội tỏ ra cung kính trước La Duy: “Chậm thì nửa tháng, lâu thì một tháng, hạ quan nhất định sẽ trở về. Vương gia, hạ quan thật sự đi giải sầu, ngài xem xem…” Ngụy thái y để La Duy nhìn tóc mình, “Tóc trắng nhiều như vậy rồi.”
“Đó là bởi vì ngươi già rồi.” La Duy đáp.
Ngụy thái y nói đến tóc trắng, rồi nhìn thoáng qua mái tóc La Duy, vừa thấy đã reo lên: “Vương gia, ngươi cũng có tóc trắng!”
Long Huyền cất bước đi vào thư phòng, nói với Ngụy thái y: “Ngươi không đi xem sắc thuốc thế nào à?”
Ngụy thái y biết hắn đuổi mình đi, vội vã lui ra ngoài.
Long Huyền đi tới trước mặt La Duy.
“Ta vừa xem rồi, ngươi cho ta một chút thời gian.” La Duy nhìn Long Huyền nói: “Ta sẽ mau chóng xem xong.”
Long Huyền đưa tay xoa đầu La Duy.
“Ngươi làm cái gì thế?” La Duy định trốn.
“Có tóc trắng thật này…” Long Huyền đè chặt vai La Duy, hắn thật sự nhìn thấy tóc trắng trên đầu La Duy, số lượng không ít.
“Có tóc trắng cũng không chết được.” La Duy nói.
“Ngươi đừng động đậy.” Long Huyền ép La Duy không được cử động, rồi cẩn thận nhổ những sợi tóc trắng trên đầu La Duy xuống.
387. Dương Nguyên Tố có thể tin không?
Hơn mười sợi tóc trắng khiến tâm trạng Long Huyền rất xấu, hắn muốn nhổ hết tóc bạc trên đầu La Duy, nhưng khi nhìn kỹ, hắn mới phát hiện căn bản không có cách nào nhổ hết tóc bạc cho La Duy được, những sợi tóc bạc lẫn vào tóc đen, nhìn chói mắt, lại khiến người ta chẳng biết phải làm sao.
“Ngươi cứ coi là ta già rồi đi.” La Duy thấy Long Huyền sững sờ nhìn đám tóc trắng trong tay, liền nói.
“Sau này ngươi nên bảo dưỡng tóc đi, ngươi cứ không chịu ăn, như thế mãi sao được?” Long Huyền nói: “Ta sẽ bảo Ngụy thái y kê thêm thuốc bổ khích thích tiêu hóa cho ngươi.”
“Thuốc nào chẳng có ba phần độc.” La Duy nhìn công văn trong tay: “Ngươi chê ta uống thuốc chưa đủ nhiều?”
Ngụy thái y cùng một tiểu thái giám bưng thuốc đã sắc xong lên.
La Duy bưng chén thuốc, thử một chút, không quá nóng, liền uống cạn bát thuốc đắng ngắt.
“Vương gia, nước…” Tiểu thái giám nhìn La Duy uống thuốc, vội dâng nước lên cho y súc miệng.
“Tóc y…” Long Huyền nhìn La Duy uống thuốc, mới nói với Ngụy thái y: “Có cách nào làm đen lại không?”
“A?” Ngụy thái y giật mình há hốc miệng.
“Ngươi cũng nhìn thấy tóc trắng của y mà.” Long Huyền nói: “Ngươi định giả ngu với trẫm sao?”
“Có thuốc ạ!” Ngụy thái y vội đáp.
“Không cần.” La Duy nói: “Đừng coi ta là nữ nhân.”
“Ta coi ngươi là nữ nhân khi nào?” Long Huyền hỏi La Duy: “Năm nay ngươi lớn chừng nào rồi hả? Ngươi định cứ mặc kệ như thế cho đến khi đầu bạc trắng à?”
“Bạc trắng thì cứ để nó bạc trắng đi.” La Duy nói: “Ta không ngại mang cái đầu bạc gặp người, ngươi không cần lo cho tóc ta đâu.”
Long Huyền định nói nữa, nhưng lại không muốn cãi vã với La Duy, nên hắn đành quay ra nói chuyện với Ngụy thái y.
Ngụy thái y đứng ngoài phòng, nhìn Long Huyền như người xa lạ, là vì hắn sợ La Duy giận, muốn trốn tránh La Duy? Long Huyền lại biết sợ người, thật đúng là một đại kỳ quan.
“Rốt cuộc thân thể y kém đến mức nào?” Long Huyền nhỏ giọng hỏi Ngụy thái y: “Sao lại nhiều tóc trắng như thế?”
Ngụy thái y thầm nghĩ, còn do ai được nữa?
“Nói!” Long Huyền cao giọng, nếu không phải do người này y thuật cao siêu, thì hắn đã không giữ mạng ông ta lại rồi!
“Vương gia nhiều tâm sự.” Ông nói thật: “Tâm trạng tốt lên sẽ không sao nữa…”
“Đơn giản như vậy?”
Kỳ thật ngươi để Vệ Lam quay lại là được, đơn giản thế thôi. Ngụy thái y không dám nói ra câu này, chỉ có thể nói với Long Huyền: “Vâng, thần đã cho vương gia thuốc an thần, chịu khó nghỉ ngơi sẽ không sao nữa.”
“Nếu y có chuyện gì thì sao?” Long Huyền hỏi.
“Hạ quan lấy đầu ra đảm bảo.” Ngụy thái y lại đành mang tính mạng mình ra, “Chỉ cần vương gia không tức giận, thì nhất đính sẽ không sao.”
“Tóc có thể đen lại không?”
“Có thuốc, nhưng hiện tại vương gia không cần dùng.” Ngụy thái y nói: “Dùng quá nhiều thuốc cũng không tốt.”
Long Huyền phất tay để Ngụy thái y lui xuống.
Tiểu thái giám canh cửa thấy Ngụy thái y lui xuống, nhanh nhẹn mở cửa phòng đóng chặt giúp Long Huyền.
Long Huyền nhìn vào trong phòng, La Duy cúi người trên bàn trà, chăm chú đọc mật báo từ hoàng thất Nam Chiếu. Cửa sổ mở hé, thỉnh thoảng có gió thổi bay vài sợi tóc của La Duy, lúc này La Duy như người trong bức họa, khiến người nhìn cảnh đẹp ý vui. Long Huyền đứng nhìn La Duy, nhìn trong giây lát rồi mới bước vào phòng. “La Duy.” Hắn gọi.
“Sao?” La Duy ngẩng đầu nhìn Long Huyền.
Long Huyền xoay người, bê cả La Duy và ghế dựa dưới thân y lên.
“Ngươi làm cái gì thế?” La Duy hoảng sợ, định nhảy xuống khỏi ghế.
“Ngươi đừng cử động.” Long Huyền nói.
“Ngươi lại phát điên đấy à?!” La Duy bị cánh tay Long Huyền chèn ngang ngực chặn lại, không thể thoát ra.
Long Huyền đưa La Duy đến trước cửa sổ.
Ánh sáng khiến đôi mắt y tê rần.
“Sau này không có việc gì thì nên phơi nắng.” Long Huyền ngồi xổm xuống cạnh La Duy: “Như thế có lợi với cơ thể ngươi, không muốn đi ra ngoài thì ngồi cạnh cửa sổ cũng được.”
“Ngươi!” La Duy nhất thời không biết nên nói gì với Long Huyền, y thật sự không cần hắn đối xử với y như vậy.
“Thế nào rồi?” Long Huyền xoay người quay lại bàn trà, mang cả bàn trà và đống công văn đến bên cạnh La Duy.
La Duy đặt công văn trên tay lên bàn trà, “Chả có gì cả, mật thám của ngươi không báo được tin gì hữu dụng à? Toàn là mấy chuyện sinh hoạt vớ vẩn.”
“Không có kết quả sao?” Long Huyền ngồi xuống cạnh La Duy: “Ta cũng xem qua, không thấy ai dùng được.”
La Duy day day hai mắt, “Không phải đã nói Gia Ninh đế từng không ngồi vững ngôi vị thái tử sao? Kẻ uy hiếp vị trí thái tử của hắn còn sống không?”
“Là hoàng tử Khải Triết của Nam Chiếu.” Long Huyền nói: “Còn sống, vẫn được phong vương, nhưng không được ở lại kinh thành.”
“Xem ra Gia Ninh đế tốt bụng hơn ngươi một chút.” La Duy nói: “Ít nhất còn giữ cho huynh đệ một cái mạng…”
Long Huyền chỉ trầm mặc trước sự trào phúng của La Duy, người này không thể tức giận, vậy thì hắn chỉ có thể lui.
La Duy thấy Long Huyền không có phản ứng, dường như mất hứng châm chọc, lại quay về đề tài Nam Chiếu: “Đây là lãnh địa của Khải Triết vương?”
“Không sai.” Long Huyền nói: “Nơi này có mật báo về hắn.” Hắn tìm công văn có liên quan đến Khải Triết vương đưa cho La Duy, “Ngươi xem đi, ta cảm thấy kẻ này không có gì để trọng dụng.”
La Duy mở công văn, đọc nhanh như gió.
Long Huyền ngồi chờ, miệng nói với La Duy: “Mẫu phi của Khải Triết vương vẫn ở trong hoàng cung Nam Chiếu, người này là một đứa con có hiếu, chỉ bằng điểm này, chúng ta đã không có cách nào dùng hắn rồi.”
“Nếu mẫu phi hắn chết trong cung thì sao?” La Duy khép công văn lại, nhìn về phía Long Huyền.
“Giết Thái phi này?”
“Đừng nói với ta là ngươi không nghĩ tới đấy.”
“Không dễ mà giết được người này đâu.”
La Duy ném công văn lên bàn trà, “Không dễ đến mức nào?”
“Người của chúng ta không thể tới gần chỗ của nữ nhân.”
La Duy cười, “Cũng đúng, một Thái phi, vốn không đáng để ngươi phí công theo dõi.”
“Ngươi có cách à?” Long Huyền hỏi La Duy.
“Có tiền thì ắt có thể sai khiến ma quỷ.” La Duy nói: “Người mình không vào được, thì phải tiêu tiền để sai người lo liệu.”
Ngón tay Long Huyền gõ trên vạt áo:“Ngươi không nghĩ rằng, nếu dùng tiền bất thành, thì chúng ta càng khó làm việc sao?”
“Chuyện thâm cung lan truyền qua cái miệng, một nữ nhân Bắc Yến cầm giữ cả triều chính và hậu cung, ta không tin có bao nhiêu hoàng thân, trọng thần Nam Chiếu thực sự phục nàng.”
“Ý ngươi là, cho dù cuối cùng không thành công, thì chúng ta cũng có thể loan tin rằng nữ nhân Bắc Yến kia muốn giết người, sau khi thất bại mới vu oan giá họa cho Đại Chu ta?”
“Việc này không phải là việc khó.” La Duy nói: “Nếu Khải Triết vương thật sự là một đứa con có hiếu, thì khi mẫu phi chết, liệu hắn có khởi binh báo thù cho mẫu phi không? Đến khi ấy ngươi nói muốn giúp hắn báo thù, giúp hắn đoạt thiên hạ Nam Chiếu, Khải Triết vương có thể cự tuyệt ý tốt của ngươi không?”
Long Huyền đứng dậy, đi đi lại lại trong thư phòng, tự cân nhắc lại lời La Duy.
La Duy lại tiện nhắc đến Đông Thương, “Kỳ thật chuyện Nam Chiếu chẳng phải đại sự gì, ngươi nói ngươi định hợp tác với Dương Nguyên Tố bày kế diệt Bắc Yến, Dương Nguyên Tố này có thể tin không?”
388. Long Huyền xin lỗi
“Ngươi cảm thấy Dương Nguyên Tố này không thể tin?” Long Huyền dừng bước, hỏi La Duy.
“Ngươi chỉ nói hắn muốn giang sơn Bắc Yến, chẳng lẽ hắn lại không để ý đến giang sơn Đại Chu?” La Duy trả lời: “Ta đã từng ở gần kẻ này, hắn là người dã tâm bừng bừng, giống hệt ngươi vậy, muốn khắp thiên hạ đều thuộc về Đông Thương của hắn.”
“Ta biết.” Long Huyền nói: “Ta cũng từng trực tiếp nói chuyện với người này, khi đó ta còn tưởng rằng hắn sẽ không soán vị.”
“Dương Nguyên Tố bàn chuyện diệt Yến với ngươi, sao ngươi dám chắc hắn sẽ không bàn chuyện diệt Chu với Tư Mã Thanh Sa?” La Duy nói: “Long Huyền, theo ý ta, Bắc Yến mất Thiên Thủy Nguyên, đã không còn gì uy hiếp với Đại Chu nữa, ngược lại, Đông Thương… Ngươi nên nghĩ nhiều một chút.”
“Ngươi muốn ta diệt Đông Thương trước?”
“Trước khi diệt Bắc Yến, tốt nhất là ngươi nên diệt Đông Thương, không thì sau khi ngươi diệt Bắc Yến, ắt sẽ có một trận chiến giành thiên hạ với Đông Thương.”
“Cùng Đông Thương diệt Bắc Yến, rồi đấu một trận với Dương Nguyên Tố không được sao?”
“Có phải ngươi thấy công chúa Khánh Nguyên được bình an ở Đông Thương, cho nên mới tin Dương Nguyên Tố này?” La Duy hỏi Long Huyền: “Ngươi không nghĩ như thế thật đấy chứ?”
“Lòng người khó đoán.” Long Huyền đáp: “Ta không có cách nào để biết tâm tư của Dương Nguyên Tố cả.”
“Dương Nguyên Tố dã tâm bừng bừng, nhưng hắn có một điểm tốt, chính là chung tình. Những năm gần đây hắn và vợ cả vẫn tình sâu nghĩa nặng.” La Duy nói: “Công chúa Khánh Nguyên ở Đông Thương, theo ta nghĩ chỉ là vô vị, nàng không chiếm được trái tim Dương Nguyên Tố, công chúa chỉ là vật trang trí của ngươi và Dương Nguyên Tố mà thôi.”
“Có phải câu này quá khó nghe rồi hay không?”
“Lời thật vốn khó nghe.”
“La Duy.” Long Huyền nhìn La Duy: “Ngươi có biết là ngươi đang khuyên ta hợp tác với Tư Mã Thanh Sa không đấy?”
“Không sai.” La Duy nói: “Ý ta là thế, Thiên Thủy Nguyên vừa xây xong đường sông, mấy năm chiến sự khiến người chết vô số, cây cỏ khô cằn, đánh nữa thì sẽ sao đây? Lần này hợp tác với Dương Nguyên Tố đánh Bắc Yến, thà rằng hợp tác với Tư Mã Thanh Sa còn hơn, dù sao thì vì Bắc Yến, Tư Mã Thanh Sa nhất định sẽ một lòng hợp tác.”
Long Huyền nửa ngồi xổm trước mặt La Duy: “Ta sẽ không hợp tác với Tư Mã Thanh Sa, mấy năm nay ta vẫn hận không thể giết hắn! La Duy, ngươi thật sự rộng lượng đến thế sao?”
“Đánh Bắc Yến, cho dù ngươi đích thân ra trận, thì nhất định tướng quân vẫn là đại ca ta.” La Duy mặt không chút thay đổi: “Ta không thể nhìn đại ca ta rơi vào nguy hiểm. Chuyện giữa ta và Tư Mã Thanh Sa, không cần ngươi nhúng tay.”
“Xin lỗi.” Long Huyền nói.
La Duy sửng sốt.
“Là lỗi của ta.” Long Huyền định ôm La Duy vào lòng, nhưng cuối cùng lại chỉ đặt tay lên đầu vai y:“La Duy, khi đó ta không biết Tư Mã Thanh Sa có tâm tư với ngươi.”
La Duy gỡ tay Long Huyền,“Ngươi hối hận?” Y nói: “Vì giang sơn, không phải ngươi nên làm như vậy hay sao? Không thì chẳng biết bây giờ giang sơn Đại Chu sẽ lọt vào tay ai nữa.”
“Ta…” Long Huyền định nói hối hận, nhưng thấy mặt La Duy lạnh như sương như tuyết, hắn biết dù hắn có nói câu hối hận thì La Duy cũng sẽ không tin.
“Ngươi và Tư Mã Thanh Sa chỉ là lợi dụng lẫn nhau.” La Duy không muốn nói nhiều với Long Huyền nữa, quay mặt về phía cửa sổ: “Ta không muốn ngươi làm huynh đệ với Tư Mã Thanh Sa, ngươi và các đại thần bàn bạc lại đi, ta vẫn cho rằng không thể tin Đông Thương được.”
Long Huyền nói: “Việc này ta không thể bàn bạc với triều thần.”
“Cả triều văn võ bá quan, không ai có thể bàn bạc với ngươi sao?” La Duy lúc này mới quay lại, chợt thấy vẻ thương tâm trên khuôn mặt Long Huyền.
“Bọn họ có thể nói gì với trẫm chứ?” Long Huyền nói với La Duy: “Tạ Ngữ không tồi, chỉ là hắn đối với trẫm… nhìn thế nào cũng không giống một kẻ trung thành.”
“Tạ Ngữ một lòng vì nước, ngươi lại nghĩ về huynh ấy như thế nào hả? Huynh ấy không phải nịnh thần, ngươi muốn huynh ấy nịnh bợ lấy lòng ngươi sao?” Thấy Long Huyền có vẻ nghi ngờ Tạ Ngữ, La Duy có chút nóng nảy,“Ngươi lấy sự hoài nghi triều thần của ngươi để cân nhắc về tâm tư Dương Nguyên Tố đi! Đừng đưa đại ca ta theo, tự ngươi đi mà làm với Dương Nguyên Tố ấy!”
“Ngươi không tin ta?” Nghe La Duy nói vậy, Long Huyền đột nhiên hỏi.
“Cái gì?”
“Ngươi không tin ta có thể là một Hoàng đế tốt, thống nhất thiên hạ?”
“Thống nhất thiên hạ?” La Duy tức giận: “Đại Chu bây giờ liệu đã quốc thái dân an, ca múa mừng cảnh thái bình chưa? Trước khi thống nhất thiên hạ, ngươi có nghĩ là nên cai quản thiên hạ Đại Chu tốt hơn không?”
“Ta có ngươi bên cạnh mà…” Long Huyền nhỏ giọng nói với La Duy.
La Duy ngã trên ghế, dường như bị Long Huyền dọa sợ, “Ngươi nói cái gì? Cái gì mà có ta bên cạnh ngươi? Khi tiên hoàng còn sống, ta đã không hứng thú với thiên hạ này rồi, ngươi còn muốn ta phải nói thêm mấy lần nữa hả?”
“Ít nhất trước kia ngươi sẽ không khuyên ta phải cẩn thận trước Dương Nguyên Tố.” Tay Long Huyền mơn trớn trên gương mặt La Duy, “Ta cũng không thể thương lượng với ai khác việc này.”
“Ta nói vậy là vì đại ca và nhị ca ta, người phải liều mạng sẽ là bọn họ!” La Duy lạnh nhạt: “Ngươi đừng nghĩ quá nhiều.”
“Mặc kệ là vì ai, tóm lại ta cũng có lợi rồi.” Long Huyền vẫn dịu dàng với La Duy: “La Duy, làm ruộng khiến ngươi vui vẻ, hay là cùng ta mưu đồ thiên hạ khiến ngươi vui vẻ?”
La Duy nhíu mi, đương nhiên là y vui khi được ở cạnh Vệ Lam, đừng nói là làm ruộng, cho dù cùng Vệ Lam làm ăn xin y cũng bằng lòng. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện ba ngày sau Vệ Lam phải tới Vân Quan, mặc kệ bọn họ đánh Bắc Yến hay chuyển sang đánh Đông Thương, thì Vệ Lam đều phải ra chiến trường. Tâm trạng La Duy biến đổi nhiều lần, cuối cùng y len tiếng: “Bây giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì nữa.”
Long Huyền nghe La Duy nói như vậy, cũng cảm thấy mình vừa hỏi một câu thật ngu xuẩn,“Ta sẽ suy nghĩ lại lời ngươi.” Hắn nói với La Duy: “Chuyện Nam Chiếu, ta sắp xếp xong sẽ nói lại với ngươi.”
“Trước khi ngươi tiếp xúc với Khải Triết vương, hãy tìm hiểu xem người này là người như thế nào.” La Duy lại nói thêm một câu.
“Ừ, nghe lời ngươi.” Long Huyền đáp.
Một Long Huyền như vậy, La Duy thật sự không quen, dứt khoát không nhìn Long Huyền nữa.
“Bệ hạ, vương gia.” Ngoài cửa truyền đến tiếng một thái giám.
“Vào đi.” Long Huyền nói.
Một tiểu thái giám bưng bát thuốc đến.
“Lại phải uống thuốc?” Long Huyền nhìn bát thuốc trên tay tiểu thái giám, lập tức hỏi.
La Duy nhận bát thuốc trong tay tiểu thái giám, ngửa cổ, một hơi uống cạn.
“Một ngày ngươi phải uống bao nhiêu thuốc?” Long Huyền hỏi La Duy, bây giờ hắn đã biết vì sao mà La Duy ăn uống gì cũng như uống thuốc độc rồi, mỗi ngày đều phải uống thuốc đắng như thế, khẩu vị cũng tệ hẳn đi.
“Ngươi về điện Trường Minh xử lý công việc đi.” La Duy đưa bát thuốc cho tiểu thái giám,“Ta không trách gì đâu, dù sao thuốc trong cung cũng không hại chết ta được.”
“Vương gia!” Tiểu thái giám nghe La Duy nói vậy, sợ tới mức vội vã nói: “Thuốc này sắc ở Y Cẩm viên, chỉ có một mình nô tài làm thôi ạ.”
“Ngươi lui xuống đi.” La Duy nhìn tiểu thái giám cười an ủi, “Ta không nói ngươi, ngươi đừng sợ.”
Tiểu thái giám lại nhìn Long Huyền.
“Lui ra đi.” Long Huyền nói.
“Ngươi cũng đi đi.” La Duy nhìn tiểu thái giám lui xuống như chạy trốn, nói với Long Huyền: “Ta nghĩ ngươi còn rất nhiều chuyện phải làm.”
“Tối ta lại đến, để dùng bữa tối với ngươi.” Long Huyền không quan tâm La Duy có đồng ý hay không, nói xong liền đi ra ngoài.
389. Phụ tử duyên mỏng
Long Huyền đã đi thật lâu, La Duy vẫn ngồi trước cửa sổ không nhúc nhích. Y nhìn hoa cỏ ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ngày xuân tươi đẹp, hoa cỏ cũng nảy lộc đâm chồi. Y chợt nghĩ, nếu ở Thanh Sơn, có lẽ lúc này Vệ Lam đang bận bịu với vụ xuân. Nhớ tới Vệ Lam, theo thói quen sờ vào bên hông mình, trống rỗng, y mới nhớ đã tặng ngọc Uyên Ương cho Yến Nhi mất rồi, người ở bên cạnh Vệ Lam lúc này… là Yến Nhi.
Công văn trên bàn trà bị y lục lọi đến hỗn độn, La Duy thu tâm tư về, đây mới là những tháng ngày y phải sống. Cầm mật báo về Khải Triết vương của Nam Chiếu, La Duy đọc thật tỉ mỉ. Xem ra chỉ là bởi dã tâm của Long Huyền, nhưng sự tình lại liên quan đến các huynh trưởng của y, và cả Vệ Lam nữa, y không thể không theo sau hết lòng lo lắng giúp Long Huyền. Không cam tâm, nhưng không thể không làm.
Buổi chiều này cứ thế trôi qua.
Thường thị hoàng hậu khóc lóc với Liễu thị Thái Hậu trong điện Hưởng Niên.
La thị Thái Hậu dỗ dành đại điện hạ Long Tiêu trong điện Duyên Niên.
Long Huyền ở điện Trường Minh bàn quốc sự với các đại thần của hắn.
La Duy ngồi tại Y Cẩm viên, lật xem một quyển công văn.
Một ngày trong cung, có người nói rất dài, có người lại nói chỉ là thoáng qua.
Khi buổi chiều sắp hết, tiểu thái giám đỡ Triệu Phúc đến thư phòng gặp La Duy.
“Mau đứng lên đi.” Nhìn Triệu Phúc quỳ gối trước mặt mình, cúi đầu không nói, La Duy đứng dậy tự tay nâng Triệu Phúc lên: “Ở chỗ của ta ngươi không cần đa lễ, ngươi biết là ta không để ý mà.”
“Vương gia!” Triệu Phúc nhìn La Duy, hai mắt rưng rưng.
“Được rồi, Triệu công công của ta.” La Duy vội hỏi: “Từ lúc ta trở về, hình như lần nào ngươi nhìn thấy ta cũng khóc, ngươi muốn ta cũng phải khóc cùng ngươi sao? Trên người ngươi có vết thương, đừng quá đau lòng. Ta đã trở về rồi, ngươi sẽ không sao hết.”
Triệu Phúc liên tục lắc đầu, nói với La Duy: “Vương gia, ngài về trễ quá.”
La Duy thu lại nụ cười trên khuôn mặt, phất tay để tiểu thái giám đi cùng Triệu Phúc Lai lui ra ngoài, rồi tự tay y đỡ Triệu Phúc ngồi xuống.
“Nô tài không dám.” Triệu Phúc vội vã chối từ.
“Ta nói ta không thích khách khí mà.” La Duy kiên quyết đỡ Triệu Phúc ngồi: “Sau này ngươi cứ ở lại Y Cẩm viên, đừng lo về cẩu nô tài Phúc Vận kia.”
“Vương gia, ngài về trễ rồi…” Triệu Phúc vẫn nói với La Duy những lời này.
“Sao lại nói vậy?” La Duy hỏi.
Triệu Phúc nhìn quanh phòng, xác định trong phòng không người mới nói với La Duy: “Vương gia, khi đó bệ hạ luôn đợi vương gia trở về, bệ hạ muốn…”
“Tiên hoàng đã đi rồi.” La Duy khoát tay với Triệu Phúc: “Chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa.”
“Vương gia, ngôi vị hoàng đế này vốn là của người!” Triệu Phúc dường như gào lên với La Duy.
“Ta không muốn.” La Duy cười: “Cũng không giữ nổi.”
“Ngài… ngài vẫn hận tiên đế gia?”
“Người là Hoàng đế, sao ta có thể hận người?”
Triệu Phúc nhìn dáng vẻ La Duy, không hề có chút đau lòng nào khi nhắc đến Hưng Võ đế cả. Triệu Phúc không biết mình có nên trách La Duy không nữa.
“Cứ như vậy đi.” La Duy nhìn Triệu Phúc nói: “Triệu công công hãy coi như ta và tiên đế gia phụ tử duyên mỏng, là ta bất hiếu.”
Triệu Phúc cúi đầu lau nước mắt, vốn định kể với La Duy rằng sau khi y đi Bắc Yến, Hưng Võ hoàng đế bệnh không dậy nổi như thế nào, sau khi nhận được tin y đã chết thì bệnh nặng thêm ra sao, cuối cùng buông tay rời trần thế. Nhưng nhìn vẻ lạnh lùng của La Duy, Triệu Phúc lại chẳng thể nói nên lời.
“Đừng thương tâm.” La Duy đứng dậy rót nước cho Triệu Phúc: “Hiện tại có thể sống tiếp rồi, thì hãy nghĩ cho kỹ xem về sau muốn làm những gì đi.”
Triệu Phúc đỡ chén nước, uống một ngụm, là nước ấm, độ ấm vừa đủ. “Nô tài sau này sẽ hầu hạ vương gia cho đến khi nô tài chết.” Triệu Phúc nhìn La Duy nói: “Chỉ cần vương gia không ghét bỏ nô tài.”
“Ta ở trong cung, trừ ngươi ra thì chẳng tin ai khác được.” La Duy cười nói: “Nhưng mà, bây giờ ngươi chưa thể hầu hạ ta.”
“Vương gia?” Triệu Phúc bị dọa sợ, cúi người định quỳ trước mặt La Duy, nếu La Duy không cần gã hầu hạ, vậy thì gã vẫn sẽ khó thoát khỏi cái chết.
“Ngồi đi.” La Duy nâng Triệu Phúc dậy: “Bây giờ ngươi phải dưỡng thương cho tốt đã.”
Triệu Phúc cảm kích: “Vương gia, vết thương của nô tài không có gì đáng ngại.”
“Ngươi không biết đau à?” La Duy nói: “Chịu khó dưỡng thương, nhớ phải tỏ ra hết uy phong của tổng quản thái giám trước kia với ta đấy, ta không muốn nhìn thấy một Triệu Phúc khúm núm đâu.”
Triệu Phúc nói: “Nô tài sẽ hầu hạ vương gia thật cẩn thận, không dám gây thêm phiền toái cho vương gia.”
“Thêm phiền toái…” La Duy nói: “Cẩu nô tài Phúc Vận kia, ta đã giúp ngươi dạy dỗ rồi, bây giờ chắc đang nằm bẹp trên giường không dậy nổi.”
“Vương gia đánh gã?”
“Là vạn tuế gia của gã bảo gã tự đi chịu đòn, ta cần gì tự ra tay?”
“Vậy bây giờ ai đi theo bệ hạ ạ?”
“Ta chưa từng nhìn thấy đại thái giám kia bao giờ, tên Phúc Lai, nghe tên là biết nhập cung cùng đợt với ngươi.”
“Là gã à…” Triệu Phúc nói: “Người này vốn quản lý ti khố (ngân khố quốc gia), là người thành thật.”
“Người thành thật?” La Duy nhớ lại về đại thái giám đi theo Long Huyền kia, cười nói: “Trong cung này, người thành thật cũng có ngày nở mày nở mặt hay sao? Nhiều nhất là gã có thể làm người mà thôi.”
“Vương gia dạy phải.” Triệu Phúc vội nói.
“Ngươi về phòng đi nghỉ ngơi đi.” La Duy nhìn đầu Triệu Phúc đầy mồ hôi, vội hỏi Triệu Phúc: “Vết thương lại đau à?”
“Nô tài không sao ạ.” Triệu Phúc vội đứng dậy.
“Ngươi đừng cử động!” La Duy đi tới phía trước Triệu Phúc: “Ta kêu người đến đưa ngươi về.”
Tiểu thái giám lại bị La Duy gọi vào, cẩn thận đỡ Triệu Phúc ra ngoài.
“Vương gia.” Triệu Phúc đi vài bước, ngẫm nghĩ rồi quay lại: “Ngày mai nô tài sẽ đến hầu hạ vương gia.”
“Ngày mai ta sẽ gọi thái y đến khám cho ngươi.” La Duy nói: “Khi nào thái y nói ngươi có thể xuống giường hoạt động thì ngươi hãy đến đây, được chứ?”
“Nô tài mệnh tiện, sao dám phiền thái y đến khám?”
“Mạng ngươi trong mắt ta tuyệt đối không tiện, đừng suy nghĩ bậy bạ, mau về nghỉ ngơi.”
Triệu Phúc thở dài thở ngắn, được tiểu thái giám đỡ ra ngoài.
La Duy ngồi một mình trong phòng một lúc, không muốn nhìn thấy đống mật báo kia nữa, liền đứng dậy ra khỏi phòng.
“Vương gia.” Bên ngoài thư phòng, các thị vệ, thái giám thấy La Duy ra ngoài, đều vội vã khom người trước mặt y.
“Ta muốn đi dạo trên đảo một chút.” La Duy nói với bọn thị vệ: “Các ngươi không cần đi cùng ta đâu, ta muốn yên lặng một chút.”
Bọn thị vệ nghe La Duy nói muốn đi dạo một mình trên Thúy đảo, cũng yên tâm để y đi, bọn họ đặt không ít trạm gác ngầm trên đảo, không sợ có người khiến La Duy bị thương.
390. Mặt trời lặn đầu cầu
Khi La Duy ra đến sân, y ngoái đầu nhìn gian phòng đóng chặt cửa ở bên trái.
“Vương gia, ngài có định sắp xếp gì phòng này không ạ?” Một thái giám thấy La Duy nhìn chằm chằm vào căn phòng này, liền vội vã tới hỏi.
“Đừng cho ai ở phòng này, ta muốn giữ lại.” La Duy nói.
“Nô tài biết.” Thái giám này vội đáp.
La Duy đến trước cửa sổ gian phòng, xuyên qua song sắt cửa sổ nhìn thấy những thứ bày bên trong. Đây là phòng Vệ Lam từng ở, vẫn hệt như trong trí nhớ của La Duy, bọn hạ nhân ở Y Cẩm viên đã quét tước phòng này không còn một hạt bụi.
“Vương gia muốn vào sao ạ?” Thái giám đi theo sau La Duy hỏi.
“Không cần.” La Duy xoay người nói: “Ngày nào cũng phải quét dọn phòng này sạch sẽ, không có việc gì thì các ngươi đừng tự ý vào.”
“Nô tài tuân lệnh.” Thái giám kia khom người.
La Duy bước nhanh ra sân, kỳ thật giữ lại căn phòng này cũng chẳng dùng đến làm gì cả, chỉ là y đột nhiên nghĩ, ngọc Uyên Ương đã không còn, căn phòng này tốt xấu gì cũng giữ lại cho y một phần ký ức, để khi y chợt nhớ tới Vệ Lam, có thể nhìn ngắm căn phòng này, coi như Vệ Lam ra ngoài chưa về, tự dối lừa bản thân một chút cũng không sao.
Thái giám đứng ở cửa, nhìn La Duy bước đi thật nhanh, quay đầu nhìn gian phòng trống rỗng, cảm thấy thật hiếu kì. Căn phòng này trông hệt như những căn phòng bình thường khác, không biết ai đã từng ở, để Cẩm vương gia coi trọng đến nhường này.
La Duy đi lại không mục đích, lúc này trên Thúy đảo chim chóc ríu rít, hoa cỏ ngát hương, phong cảnh vô cùng đẹp. Nhưng trong mắt La Duy lại chẳng có gì vui thích, nơi này nhìn thế nào cũng không phải nơi y có thể dừng chân.
Rẽ vào một đường mòn lát đá hoa, trước mặt La Duy xuất hiện một hồ nước. Đứng bên bờ nhìn cá bơi trong nước, La Duy bước lên cầu gỗ giữa hồ, đứng trên cầu nhìn dòng nước ngẩn ngơ.
Hôm nay Long Huyền muốn dùng bữa tối với La Duy, nên sớm kết thúc chính sự trên điện Trường Minh. Khi hắn tới Y Cẩm viên, nghe bọn thái giám nói La Duy đi ra ngoài giải sầu một mình, hắn hỏi La Duy đi hướng nào, rồi một mình chạy đi tìm La Duy, không cần tùy thị.
Mấy con chim sẻ đậu trên thành cầu cách La Duy không xa, La Duy nhìn những chú chim trong giây lát, đột nhiên giậm chân, khiến lũ chim sẻ hoảng sợ bay đi mất. Nhìn những cánh chim sẻ bay xa, La Duy cảm thấy mình thật sự nhàm chán, không có việc gì nên mới ở đây đuổi chim.
Khi Long Huyền tìm được cây cầu kia, chỉ thấy mặt trời lặn đầu cầu, La Duy đứng ở nơi đó, thân thể dường như bị hoàng hôn nhuộm đẫm, có gì đó không chân thực, phảng phất như hắn và y đã là người của hai thế giới. “La Duy!” Long Huyền gọi tên La Duy, rồi chạy lên cầu đến trước mặt y.
La Duy chỉ cảm thấy hoa mắt, khi nhìn lại, đã nhìn thấy Long Huyền đứng trước mặt mình.
Long Huyền một tay ôm La Duy vào trong lòng.
La Duy chưa phục hồi tinh thần, phút chốc quên rằng mình cần giãy dụa.
Ôm La Duy vào trong lòng, hít hà mùi thảo dược trên người y, Long Huyền mới bình tâm lại sau cơn chấn động.
“Ngươi làm sao vậy?” La Duy kỳ quái hỏi.
Long Huyền cúi đầu, nhìn La Duy bởi vì sức khỏe không tốt mà đôi môi có vẻ tái nhợt.
“Rốt cuộc ngươi làm sao thế?” La Duy hỏi: “Ngươi ôm ta như vậy làm gì?”
“Ngươi đứng trên cầu làm gì?” Long Huyền hỏi La Duy.
“Không có việc gì thì đứng đây ngắm cảnh.” La Duy nói: “Sao? Ngươi sợ ta tự tử đấy à?”
“Ta biết ngươi biết bơi.” Long Huyền thoáng buông lỏng La Duy ra một chút.
“Được rồi.” Lúc này La Duy muốn tránh khỏi cái ôm của Long Huyền: “Ngươi buông ta ra.”
Đột nhiên cánh tay Long Huyền lại siết chặt La Duy, rồi lập tức đặt một nụ hôn lên môi y.
La Duy mở to hai mắt.
Long Huyền không hôn sâu, chỉ ngừng lại trên môi y, sau đó rời khỏi.
“Đồ khốn kiếp!” La Duy giáng cho Long Huyền một cái tát.
“Ngươi đừng ra ngoài nữa.” Long Huyền chỉ nhìn La Duy nói: “Ta không muốn ngươi xảy ra chuyện gì.”
La Duy cắn môi, thở hổn hển.
“Chúng ta về thôi.” Long Huyền kéo La Duy xuống cầu.
“Bây giờ ta không đói bụng.” La Duy đứng trên cầu không chịu đi.
Long Huyền xoay người lại đứng cùng La Duy: “Ta sẽ ở lại đây với ngươi.”
La Duy vò đầu bứt tai: “Long Huyền, ta van xin ngươi có được không?”
“Ngươi xin ta cái gì?”
“Ngươi đừng đối xử như ta vậy!” La Duy nói: “Ngươi hãy cứ là một kẻ không có hình bóng ai trong lòng, đừng diễn kịch trước mặt ta, ngươi không thể để ta thư thái một chút nào hay sao?”
“Ta không để ai trong lòng hết.” Long Huyền nói: “Nhưng ngươi, ta sủng ngươi thế nào cũng được.”
“Ngươi nhìn cho rõ đi!” La Duy chỉ vào mũi mình: “Ta không phải nữ nhân trong hậu cung của ngươi, ta là nam nhân!”
“Trừ La Duy, đời này ta không tin tưởng ai hết!” Long Huyền kéo tay La Duy: “La Duy, ta đã nói sau này sẽ không làm ngươi thương tổn nữa, ngươi không thể tin ta một lần sao?”
La Duy hất mạnh tay Long Huyền, nhìn hồ nước, y có thể nói gì với một kẻ điên cơ chứ?
“Nơi này ta đã sai người trồng cả hồ sen hồng…” Long Huyền nhìn La Duy nói: “Hè năm nay là có thể nhìn thấy rồi.”
“Tự dưng trồng hoa sen làm cái gì?” La Duy lạnh lùng hỏi.
“Muốn cho ngươi ngắm.”
“Trước nay ta chẳng thích ngắm hoa cỏ bao giờ.” La Duy đi xuống cầu.
“Vậy ngươi thích ngọc thạch chứ?” Long Huyền đi theo phía sau La Duy hỏi.
“Không thích nữa rồi.”
Hai người đều không biết nói gì, trầm mặc đi về phía Y Cẩm viên.
La Duy muốn mau trở về Y Cẩm viên, y không muốn đi cùng Long Huyền như vậy.
Giờ phút này Long Huyền chỉ cần được ở bên La Duy, khi đã bình tĩnh lại, nhớ đến cảnh tượng La Duy đứng trên cầu ban nãy, hắn mới thấy, mặt trời lặn đầu cầu, La Duy cẩm y ngọc đái (áo gấm đai ngọc) đứng dưới ánh hoàng hôn, kỳ thật hệt như người trong bức họa.
La Duy ban đầu đi rất nhanh, nhưng một lát sau đã mệt mỏi.
“Mệt thì nghỉ một chút.” Long Huyền kéo La Duy ngồi xuống ghế đá cạnh đường mòn.
“Không cần, chúng ta mau trở về thôi.”
“Ngươi muốn ta cõng ngươi trở về sao?” Long Huyền hỏi La Duy.
La Duy đứng ở đường mòn, còn Long Huyền thì ngồi xuống, hắn nhìn La Duy, trong lòng lại thêm phần lo lắng cho sức khỏe của y. Nếu cứ đi như vậy, người này sẽ thở gấp, thân thể như thế thì phải dưỡng thế nào đây?
Hoàng hôn, chim về núi ngủ.
La Duy đứng nghe tiếng chim hót mới nhớ tới một chuyện, y nói với Long Huyền: “Ngươi cho ta mượn Long Nhất dùng vài ngày đi.”
Long Huyền ánh mắt lạnh lùng, nhưng lập tức lại trở nên ấm áp: “Sao ngươi lại biết Long Nhất?”
“Hắn đứng đầu Long kỵ vệ, ta đương nhiên biết hắn. Sao? Kẻ này cũng phải chôn theo tiên hoàng à?” La Duy hỏi.
“Hắn thì không.” Long Huyền đáp: “Nhưng sao nhất định phải là hắn?”
“Người đứng đầu, võ công hẳn là cao nhất.” La Duy nói: Ta không nói sai chứ?”
“Hắn thống lĩnh Long kỵ vệ, không có nghĩa là võ công của hắn sẽ cao nhất.”
“Ngươi cho mượn hay không đây?” La Duy có vẻ mất kiên nhẫn: “Người này không ở trong cung?” Y hỏi, không phải là Long Nhất đã rời cung cùng Ngụy thái y đấy chứ?
………………………….
Tiện đây em muốn khoe với các thím là nhà em có thêm thím Gin là thành viên mới.
Gin là người Hoa sang VN từ nhỏ nên dùng tiếng Việt thạo như em với các thím vậy :3 Tuy thế, ở nhà thím Gin vẫn xài tiếng Bông, cho nên em kéo thím ấy về mần với em và cô Băng bộ Trọng sinh chi danh lưu cự tinh, nếu có thể thì sẽ là kịch truyền thanh trong tương lai gần
Mong các thím ủng hộ Gin ạ Đăng bởi: admin
“Hôm nay là ngày sau hôm tân hôn.” La Duy ngây ngốc hồi lâu mới lên tiếng: “Họ tới lại mặt, đã là muộn một ngày.”
“Để họ vào đi.” Long Huyền nói.
“Đừng.” La Duy xoay người nhặt công văn trên mặt đất: “Bây giờ ta không muốn nhìn thấy họ, bệ hạ gặp họ là được rồi.”
Long Huyền đứng dậy, La Duy không gặp Vệ Lam, đương nhiên hắn rất vui rồi, “Ta đi gặp bọn họ, ngươi ở trong này xem mật báo từ Nam Chiếu, chờ ta trở lại rồi hai ta cùng thương lượng.”
La Duy gật đầu.
Long Huyền đi ra ngoài.
La Duy cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong sân, vừa rồi còn nghe thấy tiếng Ngụy thái y gọi Lam, bây giờ thì một chút âm thanh cũng không nghe thấy. “Ngươi cũng ra ngoài đi.” Y nói với tiểu thái giám bên cạnh.
“Vâng.” Tiểu thái giám vội vàng lui xuống.
La Duy ném công văn lên bàn trà, không thể gặp, y tự nói với chính mình, gặp rồi thì trừ thương tâm khổ sở, y sẽ chẳng làm được gì hết. Nếu Vệ Lam không thể trở về bên y, thì thà rằng không gặp.
Ngoài đại sảnh, Vệ Lam và Yến Nhi hành đại lễ với Long Huyền.
“Lam.” Long Huyền ban cho đôi phu thê này ngồi, rồi nói với Vệ Lam: “Triều đình sắp có chiến sự, có lẽ ngày tân hôn của ngươi sẽ không thể kéo dài.”
“Thần tất nhiên lấy quốc sự làm trọng.” Vệ Lam nói: “Không biết bệ hạ định khi nào động binh?”
“Trẫm muốn ngươi ba ngày sau hãy tới chỗ đại huynh trưởng của ngươi ở Vân Quan.” Long Huyền nói: “Ngươi xem ba ngày sau ngươi có thể đi không?”
“Thần tuân chỉ.” Vệ Lam nói.
“Yến Nhi đừng trách trẫm.” Long Huyền lại nói với Yến Nhi: “Chờ thiên hạ bình định, phu thê các ngươi ắt có thời gian gần nhau.”
“Yến Nhi hiểu.” Yến Nhi cúi đầu đáp.
“Lam đối với ngươi có tốt không?” Long Huyền hỏi.
Yến Nhi gật đầu.
“Vậy trẫm an tâm rồi, thời gian các ngươi ở bên nhau không nhiều, mau về phủ đi thôi.” Long Huyền nói rồi nhìn Phúc Lai, “Mang những thứ trẫm ban từ điện Trường Minh đến chỗ phò mã.”
Vệ Lam và Yến Nhi lại đứng dậy tạ ơn Long Huyền ban thưởng.
Yến Nhi cảm tạ long ân, rồi nhìn ra phía ngoài, hỏi Long Huyền: “Bệ hạ, Cẩm vương gia không ở đây sao?”
“Y đang bận việc.” Long Huyền nói: “Hôm nay sẽ không gặp các ngươi.”
Vệ Lam có chút thất vọng, hắn vốn tưởng rằng lần này tiến cung có thể nhìn thấy Cẩm vương Duy, hắn cảm thấy người này quen thuộc đến lạ kỳ.
“Vậy khi nào Yến Nhi mới có thể nhìn thấy vương gia?” Yến Nhi một lòng cho rằng Long Huyền không muốn để La Duy gặp Vệ Lam, nên vẫn cố hỏi. Tuy rằng Yến Nhi không hy vọng La Duy và Vệ Lam gặp nhau, dù Vệ Lam đã là phu quân của nàng, nhưng Yến Nhi không qua được cánh cửa lương tâm, nàng cảm giác, nàng đoạt lấy Vệ Lam từ tay La Duy là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
“Ngươi ở lại thượng đô thì ắt có cơ hội gặp y.” Long Huyền cũng không giận, kiên nhẫn nói.
Nơi này đang nói chuyện, La Duy phái một tiểu thái giám đến, dâng một hộp gấm.
“Phò mã, công chúa.” Tiểu thái giám đứng trước mặt Vệ Lam và Yến Nhi, cầm hộp gấm dâng lên Vệ Lam: “Đây là chút quà nhỏ của vương gia tặng cho hai vị. Vương gia nói người không kịp chuẩn bị, hy vọng hai vị đừng ghét bỏ chút lễ mọn này.”
Vệ Lam vội nhận hộp gấm rồi cảm ơn tiểu thái giám, tay cầm hộp gấm, mới phát hiện chiếc hộp thật nặng.
“Mở ra xem đi.” Long Huyền nói: “Xem Cẩm vương tặng các ngươi quà gì.”
Tiểu thái giám mang quà vội tiến lên, giúp Vệ Lam mở hộp gấm.
Trong hộp gám trang trí tinh xảo tràn đầy nhân sâm hảo hạng.
“Vương gia nói phò mã trước kia từng bệnh nặng, nhân sâm này là để phò mã dùng bồi bổ.” Tiểu thái giám thuật lại lời La Duy.
“Phiền công công thay ta đa tạ vương gia.” Vệ Lam vội nói: “Không biết… không biết vương gia hiện tại có ở đây không? Có thể… có thể để ta gặp mặt tạ ơn không?”
“Phò mã gia.” Ngụy thái y lúc này mới mở miệng nói: “Cẩm vương gia có thể gặp ngài thì sao chứ? Ngài nên chờ dịp khác để tạ ơn, ngài cứ nhận lấy tấm lòng của vương gia là được rồi.”
Vệ Lam nghe Ngụy thái y nói vậy, lại thấy Yến Nhi nhìn hắn lắc đầu, thế này mới từ bỏ, hắn muốn gặp La Duy, nhưng lại không tìm ra lý do gì cả.
“Đi thôi.” Long Huyền đứng dậy nói: “Lần này, trẫm tiễn các ngươi ra khỏi Y Cẩm viên.”
Vệ Lam và Yến Nhi vội đi theo phía sau Long Huyền.
Ngụy thái y thừa dịp này, chạy tới thư phòng La Duy, vừa vào đã thấy La Duy đang đọc công văn.
“Ngươi kê đơn xong chưa?” La Duy nghe thấy tiếng bước chân của Ngụy thái y, ngẩng đầu lên, hỏi Ngụy thái y.
“Đơn thuốc kê xong lâu rồi, lát nữa sẽ sắc thuốc dâng cho công tử uống.” Ngụy thái y đi tới trước mặt La Duy, khẽ nói: “Vừa rồi ta đã bắt mạch cho Lam, hắn không có việc gì, thân mình xương cốt hết thảy đều bình thường, công tử đừng lo lắng.”
“Bây giờ ta không lo lắng cho hắn nữa.” La Duy nói.
“Còn nữa…” Ngụy thái y ghé sát tai La Duy, thấp giọng nói: “Ba ngày sau lam sẽ tới Vân Quan.”
La Duy nhìn về phía Ngụy thái y.
“Chính tai ta nghe được.” Ngụy thái y nói: “Bệ hạ nói muốn mở màn chiến sự.”
“Ta biết rồi.” La Duy miễn cưỡng cười với Ngụy thái y, Long Huyền từng nói muốn dùng Vệ Lam để mở mang bờ cõi, không ngờ lại là sự thật, “Đa tạ ngươi.” Y tạ ơn Ngụy thái y.
“Lam muốn gặp ngươi đấy.” Ngụy thái y khoát tay với La Duy, ý là mấy việc nhỏ này không cần tạ ơn: “Không ngờ ngươi lại thực sự không muốn gặp hắn.”
“Không gặp thì tốt hơn.” Dư quang nơi khóe mắt La Duy bắt được một sắc vàng nơi cửa, y liền quay lưng về phía cửa, nói với Ngụy thái y: “Lần này ra ngoài, ngươi định đi bao lâu? Thật sự là đi giải sầu?”
Ngụy thái y nghe La Duy hỏi như vậy, liền biết Long Huyền đã trở lại, vội tỏ ra cung kính trước La Duy: “Chậm thì nửa tháng, lâu thì một tháng, hạ quan nhất định sẽ trở về. Vương gia, hạ quan thật sự đi giải sầu, ngài xem xem…” Ngụy thái y để La Duy nhìn tóc mình, “Tóc trắng nhiều như vậy rồi.”
“Đó là bởi vì ngươi già rồi.” La Duy đáp.
Ngụy thái y nói đến tóc trắng, rồi nhìn thoáng qua mái tóc La Duy, vừa thấy đã reo lên: “Vương gia, ngươi cũng có tóc trắng!”
Long Huyền cất bước đi vào thư phòng, nói với Ngụy thái y: “Ngươi không đi xem sắc thuốc thế nào à?”
Ngụy thái y biết hắn đuổi mình đi, vội vã lui ra ngoài.
Long Huyền đi tới trước mặt La Duy.
“Ta vừa xem rồi, ngươi cho ta một chút thời gian.” La Duy nhìn Long Huyền nói: “Ta sẽ mau chóng xem xong.”
Long Huyền đưa tay xoa đầu La Duy.
“Ngươi làm cái gì thế?” La Duy định trốn.
“Có tóc trắng thật này…” Long Huyền đè chặt vai La Duy, hắn thật sự nhìn thấy tóc trắng trên đầu La Duy, số lượng không ít.
“Có tóc trắng cũng không chết được.” La Duy nói.
“Ngươi đừng động đậy.” Long Huyền ép La Duy không được cử động, rồi cẩn thận nhổ những sợi tóc trắng trên đầu La Duy xuống.
387. Dương Nguyên Tố có thể tin không?
Hơn mười sợi tóc trắng khiến tâm trạng Long Huyền rất xấu, hắn muốn nhổ hết tóc bạc trên đầu La Duy, nhưng khi nhìn kỹ, hắn mới phát hiện căn bản không có cách nào nhổ hết tóc bạc cho La Duy được, những sợi tóc bạc lẫn vào tóc đen, nhìn chói mắt, lại khiến người ta chẳng biết phải làm sao.
“Ngươi cứ coi là ta già rồi đi.” La Duy thấy Long Huyền sững sờ nhìn đám tóc trắng trong tay, liền nói.
“Sau này ngươi nên bảo dưỡng tóc đi, ngươi cứ không chịu ăn, như thế mãi sao được?” Long Huyền nói: “Ta sẽ bảo Ngụy thái y kê thêm thuốc bổ khích thích tiêu hóa cho ngươi.”
“Thuốc nào chẳng có ba phần độc.” La Duy nhìn công văn trong tay: “Ngươi chê ta uống thuốc chưa đủ nhiều?”
Ngụy thái y cùng một tiểu thái giám bưng thuốc đã sắc xong lên.
La Duy bưng chén thuốc, thử một chút, không quá nóng, liền uống cạn bát thuốc đắng ngắt.
“Vương gia, nước…” Tiểu thái giám nhìn La Duy uống thuốc, vội dâng nước lên cho y súc miệng.
“Tóc y…” Long Huyền nhìn La Duy uống thuốc, mới nói với Ngụy thái y: “Có cách nào làm đen lại không?”
“A?” Ngụy thái y giật mình há hốc miệng.
“Ngươi cũng nhìn thấy tóc trắng của y mà.” Long Huyền nói: “Ngươi định giả ngu với trẫm sao?”
“Có thuốc ạ!” Ngụy thái y vội đáp.
“Không cần.” La Duy nói: “Đừng coi ta là nữ nhân.”
“Ta coi ngươi là nữ nhân khi nào?” Long Huyền hỏi La Duy: “Năm nay ngươi lớn chừng nào rồi hả? Ngươi định cứ mặc kệ như thế cho đến khi đầu bạc trắng à?”
“Bạc trắng thì cứ để nó bạc trắng đi.” La Duy nói: “Ta không ngại mang cái đầu bạc gặp người, ngươi không cần lo cho tóc ta đâu.”
Long Huyền định nói nữa, nhưng lại không muốn cãi vã với La Duy, nên hắn đành quay ra nói chuyện với Ngụy thái y.
Ngụy thái y đứng ngoài phòng, nhìn Long Huyền như người xa lạ, là vì hắn sợ La Duy giận, muốn trốn tránh La Duy? Long Huyền lại biết sợ người, thật đúng là một đại kỳ quan.
“Rốt cuộc thân thể y kém đến mức nào?” Long Huyền nhỏ giọng hỏi Ngụy thái y: “Sao lại nhiều tóc trắng như thế?”
Ngụy thái y thầm nghĩ, còn do ai được nữa?
“Nói!” Long Huyền cao giọng, nếu không phải do người này y thuật cao siêu, thì hắn đã không giữ mạng ông ta lại rồi!
“Vương gia nhiều tâm sự.” Ông nói thật: “Tâm trạng tốt lên sẽ không sao nữa…”
“Đơn giản như vậy?”
Kỳ thật ngươi để Vệ Lam quay lại là được, đơn giản thế thôi. Ngụy thái y không dám nói ra câu này, chỉ có thể nói với Long Huyền: “Vâng, thần đã cho vương gia thuốc an thần, chịu khó nghỉ ngơi sẽ không sao nữa.”
“Nếu y có chuyện gì thì sao?” Long Huyền hỏi.
“Hạ quan lấy đầu ra đảm bảo.” Ngụy thái y lại đành mang tính mạng mình ra, “Chỉ cần vương gia không tức giận, thì nhất đính sẽ không sao.”
“Tóc có thể đen lại không?”
“Có thuốc, nhưng hiện tại vương gia không cần dùng.” Ngụy thái y nói: “Dùng quá nhiều thuốc cũng không tốt.”
Long Huyền phất tay để Ngụy thái y lui xuống.
Tiểu thái giám canh cửa thấy Ngụy thái y lui xuống, nhanh nhẹn mở cửa phòng đóng chặt giúp Long Huyền.
Long Huyền nhìn vào trong phòng, La Duy cúi người trên bàn trà, chăm chú đọc mật báo từ hoàng thất Nam Chiếu. Cửa sổ mở hé, thỉnh thoảng có gió thổi bay vài sợi tóc của La Duy, lúc này La Duy như người trong bức họa, khiến người nhìn cảnh đẹp ý vui. Long Huyền đứng nhìn La Duy, nhìn trong giây lát rồi mới bước vào phòng. “La Duy.” Hắn gọi.
“Sao?” La Duy ngẩng đầu nhìn Long Huyền.
Long Huyền xoay người, bê cả La Duy và ghế dựa dưới thân y lên.
“Ngươi làm cái gì thế?” La Duy hoảng sợ, định nhảy xuống khỏi ghế.
“Ngươi đừng cử động.” Long Huyền nói.
“Ngươi lại phát điên đấy à?!” La Duy bị cánh tay Long Huyền chèn ngang ngực chặn lại, không thể thoát ra.
Long Huyền đưa La Duy đến trước cửa sổ.
Ánh sáng khiến đôi mắt y tê rần.
“Sau này không có việc gì thì nên phơi nắng.” Long Huyền ngồi xổm xuống cạnh La Duy: “Như thế có lợi với cơ thể ngươi, không muốn đi ra ngoài thì ngồi cạnh cửa sổ cũng được.”
“Ngươi!” La Duy nhất thời không biết nên nói gì với Long Huyền, y thật sự không cần hắn đối xử với y như vậy.
“Thế nào rồi?” Long Huyền xoay người quay lại bàn trà, mang cả bàn trà và đống công văn đến bên cạnh La Duy.
La Duy đặt công văn trên tay lên bàn trà, “Chả có gì cả, mật thám của ngươi không báo được tin gì hữu dụng à? Toàn là mấy chuyện sinh hoạt vớ vẩn.”
“Không có kết quả sao?” Long Huyền ngồi xuống cạnh La Duy: “Ta cũng xem qua, không thấy ai dùng được.”
La Duy day day hai mắt, “Không phải đã nói Gia Ninh đế từng không ngồi vững ngôi vị thái tử sao? Kẻ uy hiếp vị trí thái tử của hắn còn sống không?”
“Là hoàng tử Khải Triết của Nam Chiếu.” Long Huyền nói: “Còn sống, vẫn được phong vương, nhưng không được ở lại kinh thành.”
“Xem ra Gia Ninh đế tốt bụng hơn ngươi một chút.” La Duy nói: “Ít nhất còn giữ cho huynh đệ một cái mạng…”
Long Huyền chỉ trầm mặc trước sự trào phúng của La Duy, người này không thể tức giận, vậy thì hắn chỉ có thể lui.
La Duy thấy Long Huyền không có phản ứng, dường như mất hứng châm chọc, lại quay về đề tài Nam Chiếu: “Đây là lãnh địa của Khải Triết vương?”
“Không sai.” Long Huyền nói: “Nơi này có mật báo về hắn.” Hắn tìm công văn có liên quan đến Khải Triết vương đưa cho La Duy, “Ngươi xem đi, ta cảm thấy kẻ này không có gì để trọng dụng.”
La Duy mở công văn, đọc nhanh như gió.
Long Huyền ngồi chờ, miệng nói với La Duy: “Mẫu phi của Khải Triết vương vẫn ở trong hoàng cung Nam Chiếu, người này là một đứa con có hiếu, chỉ bằng điểm này, chúng ta đã không có cách nào dùng hắn rồi.”
“Nếu mẫu phi hắn chết trong cung thì sao?” La Duy khép công văn lại, nhìn về phía Long Huyền.
“Giết Thái phi này?”
“Đừng nói với ta là ngươi không nghĩ tới đấy.”
“Không dễ mà giết được người này đâu.”
La Duy ném công văn lên bàn trà, “Không dễ đến mức nào?”
“Người của chúng ta không thể tới gần chỗ của nữ nhân.”
La Duy cười, “Cũng đúng, một Thái phi, vốn không đáng để ngươi phí công theo dõi.”
“Ngươi có cách à?” Long Huyền hỏi La Duy.
“Có tiền thì ắt có thể sai khiến ma quỷ.” La Duy nói: “Người mình không vào được, thì phải tiêu tiền để sai người lo liệu.”
Ngón tay Long Huyền gõ trên vạt áo:“Ngươi không nghĩ rằng, nếu dùng tiền bất thành, thì chúng ta càng khó làm việc sao?”
“Chuyện thâm cung lan truyền qua cái miệng, một nữ nhân Bắc Yến cầm giữ cả triều chính và hậu cung, ta không tin có bao nhiêu hoàng thân, trọng thần Nam Chiếu thực sự phục nàng.”
“Ý ngươi là, cho dù cuối cùng không thành công, thì chúng ta cũng có thể loan tin rằng nữ nhân Bắc Yến kia muốn giết người, sau khi thất bại mới vu oan giá họa cho Đại Chu ta?”
“Việc này không phải là việc khó.” La Duy nói: “Nếu Khải Triết vương thật sự là một đứa con có hiếu, thì khi mẫu phi chết, liệu hắn có khởi binh báo thù cho mẫu phi không? Đến khi ấy ngươi nói muốn giúp hắn báo thù, giúp hắn đoạt thiên hạ Nam Chiếu, Khải Triết vương có thể cự tuyệt ý tốt của ngươi không?”
Long Huyền đứng dậy, đi đi lại lại trong thư phòng, tự cân nhắc lại lời La Duy.
La Duy lại tiện nhắc đến Đông Thương, “Kỳ thật chuyện Nam Chiếu chẳng phải đại sự gì, ngươi nói ngươi định hợp tác với Dương Nguyên Tố bày kế diệt Bắc Yến, Dương Nguyên Tố này có thể tin không?”
388. Long Huyền xin lỗi
“Ngươi cảm thấy Dương Nguyên Tố này không thể tin?” Long Huyền dừng bước, hỏi La Duy.
“Ngươi chỉ nói hắn muốn giang sơn Bắc Yến, chẳng lẽ hắn lại không để ý đến giang sơn Đại Chu?” La Duy trả lời: “Ta đã từng ở gần kẻ này, hắn là người dã tâm bừng bừng, giống hệt ngươi vậy, muốn khắp thiên hạ đều thuộc về Đông Thương của hắn.”
“Ta biết.” Long Huyền nói: “Ta cũng từng trực tiếp nói chuyện với người này, khi đó ta còn tưởng rằng hắn sẽ không soán vị.”
“Dương Nguyên Tố bàn chuyện diệt Yến với ngươi, sao ngươi dám chắc hắn sẽ không bàn chuyện diệt Chu với Tư Mã Thanh Sa?” La Duy nói: “Long Huyền, theo ý ta, Bắc Yến mất Thiên Thủy Nguyên, đã không còn gì uy hiếp với Đại Chu nữa, ngược lại, Đông Thương… Ngươi nên nghĩ nhiều một chút.”
“Ngươi muốn ta diệt Đông Thương trước?”
“Trước khi diệt Bắc Yến, tốt nhất là ngươi nên diệt Đông Thương, không thì sau khi ngươi diệt Bắc Yến, ắt sẽ có một trận chiến giành thiên hạ với Đông Thương.”
“Cùng Đông Thương diệt Bắc Yến, rồi đấu một trận với Dương Nguyên Tố không được sao?”
“Có phải ngươi thấy công chúa Khánh Nguyên được bình an ở Đông Thương, cho nên mới tin Dương Nguyên Tố này?” La Duy hỏi Long Huyền: “Ngươi không nghĩ như thế thật đấy chứ?”
“Lòng người khó đoán.” Long Huyền đáp: “Ta không có cách nào để biết tâm tư của Dương Nguyên Tố cả.”
“Dương Nguyên Tố dã tâm bừng bừng, nhưng hắn có một điểm tốt, chính là chung tình. Những năm gần đây hắn và vợ cả vẫn tình sâu nghĩa nặng.” La Duy nói: “Công chúa Khánh Nguyên ở Đông Thương, theo ta nghĩ chỉ là vô vị, nàng không chiếm được trái tim Dương Nguyên Tố, công chúa chỉ là vật trang trí của ngươi và Dương Nguyên Tố mà thôi.”
“Có phải câu này quá khó nghe rồi hay không?”
“Lời thật vốn khó nghe.”
“La Duy.” Long Huyền nhìn La Duy: “Ngươi có biết là ngươi đang khuyên ta hợp tác với Tư Mã Thanh Sa không đấy?”
“Không sai.” La Duy nói: “Ý ta là thế, Thiên Thủy Nguyên vừa xây xong đường sông, mấy năm chiến sự khiến người chết vô số, cây cỏ khô cằn, đánh nữa thì sẽ sao đây? Lần này hợp tác với Dương Nguyên Tố đánh Bắc Yến, thà rằng hợp tác với Tư Mã Thanh Sa còn hơn, dù sao thì vì Bắc Yến, Tư Mã Thanh Sa nhất định sẽ một lòng hợp tác.”
Long Huyền nửa ngồi xổm trước mặt La Duy: “Ta sẽ không hợp tác với Tư Mã Thanh Sa, mấy năm nay ta vẫn hận không thể giết hắn! La Duy, ngươi thật sự rộng lượng đến thế sao?”
“Đánh Bắc Yến, cho dù ngươi đích thân ra trận, thì nhất định tướng quân vẫn là đại ca ta.” La Duy mặt không chút thay đổi: “Ta không thể nhìn đại ca ta rơi vào nguy hiểm. Chuyện giữa ta và Tư Mã Thanh Sa, không cần ngươi nhúng tay.”
“Xin lỗi.” Long Huyền nói.
La Duy sửng sốt.
“Là lỗi của ta.” Long Huyền định ôm La Duy vào lòng, nhưng cuối cùng lại chỉ đặt tay lên đầu vai y:“La Duy, khi đó ta không biết Tư Mã Thanh Sa có tâm tư với ngươi.”
La Duy gỡ tay Long Huyền,“Ngươi hối hận?” Y nói: “Vì giang sơn, không phải ngươi nên làm như vậy hay sao? Không thì chẳng biết bây giờ giang sơn Đại Chu sẽ lọt vào tay ai nữa.”
“Ta…” Long Huyền định nói hối hận, nhưng thấy mặt La Duy lạnh như sương như tuyết, hắn biết dù hắn có nói câu hối hận thì La Duy cũng sẽ không tin.
“Ngươi và Tư Mã Thanh Sa chỉ là lợi dụng lẫn nhau.” La Duy không muốn nói nhiều với Long Huyền nữa, quay mặt về phía cửa sổ: “Ta không muốn ngươi làm huynh đệ với Tư Mã Thanh Sa, ngươi và các đại thần bàn bạc lại đi, ta vẫn cho rằng không thể tin Đông Thương được.”
Long Huyền nói: “Việc này ta không thể bàn bạc với triều thần.”
“Cả triều văn võ bá quan, không ai có thể bàn bạc với ngươi sao?” La Duy lúc này mới quay lại, chợt thấy vẻ thương tâm trên khuôn mặt Long Huyền.
“Bọn họ có thể nói gì với trẫm chứ?” Long Huyền nói với La Duy: “Tạ Ngữ không tồi, chỉ là hắn đối với trẫm… nhìn thế nào cũng không giống một kẻ trung thành.”
“Tạ Ngữ một lòng vì nước, ngươi lại nghĩ về huynh ấy như thế nào hả? Huynh ấy không phải nịnh thần, ngươi muốn huynh ấy nịnh bợ lấy lòng ngươi sao?” Thấy Long Huyền có vẻ nghi ngờ Tạ Ngữ, La Duy có chút nóng nảy,“Ngươi lấy sự hoài nghi triều thần của ngươi để cân nhắc về tâm tư Dương Nguyên Tố đi! Đừng đưa đại ca ta theo, tự ngươi đi mà làm với Dương Nguyên Tố ấy!”
“Ngươi không tin ta?” Nghe La Duy nói vậy, Long Huyền đột nhiên hỏi.
“Cái gì?”
“Ngươi không tin ta có thể là một Hoàng đế tốt, thống nhất thiên hạ?”
“Thống nhất thiên hạ?” La Duy tức giận: “Đại Chu bây giờ liệu đã quốc thái dân an, ca múa mừng cảnh thái bình chưa? Trước khi thống nhất thiên hạ, ngươi có nghĩ là nên cai quản thiên hạ Đại Chu tốt hơn không?”
“Ta có ngươi bên cạnh mà…” Long Huyền nhỏ giọng nói với La Duy.
La Duy ngã trên ghế, dường như bị Long Huyền dọa sợ, “Ngươi nói cái gì? Cái gì mà có ta bên cạnh ngươi? Khi tiên hoàng còn sống, ta đã không hứng thú với thiên hạ này rồi, ngươi còn muốn ta phải nói thêm mấy lần nữa hả?”
“Ít nhất trước kia ngươi sẽ không khuyên ta phải cẩn thận trước Dương Nguyên Tố.” Tay Long Huyền mơn trớn trên gương mặt La Duy, “Ta cũng không thể thương lượng với ai khác việc này.”
“Ta nói vậy là vì đại ca và nhị ca ta, người phải liều mạng sẽ là bọn họ!” La Duy lạnh nhạt: “Ngươi đừng nghĩ quá nhiều.”
“Mặc kệ là vì ai, tóm lại ta cũng có lợi rồi.” Long Huyền vẫn dịu dàng với La Duy: “La Duy, làm ruộng khiến ngươi vui vẻ, hay là cùng ta mưu đồ thiên hạ khiến ngươi vui vẻ?”
La Duy nhíu mi, đương nhiên là y vui khi được ở cạnh Vệ Lam, đừng nói là làm ruộng, cho dù cùng Vệ Lam làm ăn xin y cũng bằng lòng. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện ba ngày sau Vệ Lam phải tới Vân Quan, mặc kệ bọn họ đánh Bắc Yến hay chuyển sang đánh Đông Thương, thì Vệ Lam đều phải ra chiến trường. Tâm trạng La Duy biến đổi nhiều lần, cuối cùng y len tiếng: “Bây giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì nữa.”
Long Huyền nghe La Duy nói như vậy, cũng cảm thấy mình vừa hỏi một câu thật ngu xuẩn,“Ta sẽ suy nghĩ lại lời ngươi.” Hắn nói với La Duy: “Chuyện Nam Chiếu, ta sắp xếp xong sẽ nói lại với ngươi.”
“Trước khi ngươi tiếp xúc với Khải Triết vương, hãy tìm hiểu xem người này là người như thế nào.” La Duy lại nói thêm một câu.
“Ừ, nghe lời ngươi.” Long Huyền đáp.
Một Long Huyền như vậy, La Duy thật sự không quen, dứt khoát không nhìn Long Huyền nữa.
“Bệ hạ, vương gia.” Ngoài cửa truyền đến tiếng một thái giám.
“Vào đi.” Long Huyền nói.
Một tiểu thái giám bưng bát thuốc đến.
“Lại phải uống thuốc?” Long Huyền nhìn bát thuốc trên tay tiểu thái giám, lập tức hỏi.
La Duy nhận bát thuốc trong tay tiểu thái giám, ngửa cổ, một hơi uống cạn.
“Một ngày ngươi phải uống bao nhiêu thuốc?” Long Huyền hỏi La Duy, bây giờ hắn đã biết vì sao mà La Duy ăn uống gì cũng như uống thuốc độc rồi, mỗi ngày đều phải uống thuốc đắng như thế, khẩu vị cũng tệ hẳn đi.
“Ngươi về điện Trường Minh xử lý công việc đi.” La Duy đưa bát thuốc cho tiểu thái giám,“Ta không trách gì đâu, dù sao thuốc trong cung cũng không hại chết ta được.”
“Vương gia!” Tiểu thái giám nghe La Duy nói vậy, sợ tới mức vội vã nói: “Thuốc này sắc ở Y Cẩm viên, chỉ có một mình nô tài làm thôi ạ.”
“Ngươi lui xuống đi.” La Duy nhìn tiểu thái giám cười an ủi, “Ta không nói ngươi, ngươi đừng sợ.”
Tiểu thái giám lại nhìn Long Huyền.
“Lui ra đi.” Long Huyền nói.
“Ngươi cũng đi đi.” La Duy nhìn tiểu thái giám lui xuống như chạy trốn, nói với Long Huyền: “Ta nghĩ ngươi còn rất nhiều chuyện phải làm.”
“Tối ta lại đến, để dùng bữa tối với ngươi.” Long Huyền không quan tâm La Duy có đồng ý hay không, nói xong liền đi ra ngoài.
389. Phụ tử duyên mỏng
Long Huyền đã đi thật lâu, La Duy vẫn ngồi trước cửa sổ không nhúc nhích. Y nhìn hoa cỏ ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ngày xuân tươi đẹp, hoa cỏ cũng nảy lộc đâm chồi. Y chợt nghĩ, nếu ở Thanh Sơn, có lẽ lúc này Vệ Lam đang bận bịu với vụ xuân. Nhớ tới Vệ Lam, theo thói quen sờ vào bên hông mình, trống rỗng, y mới nhớ đã tặng ngọc Uyên Ương cho Yến Nhi mất rồi, người ở bên cạnh Vệ Lam lúc này… là Yến Nhi.
Công văn trên bàn trà bị y lục lọi đến hỗn độn, La Duy thu tâm tư về, đây mới là những tháng ngày y phải sống. Cầm mật báo về Khải Triết vương của Nam Chiếu, La Duy đọc thật tỉ mỉ. Xem ra chỉ là bởi dã tâm của Long Huyền, nhưng sự tình lại liên quan đến các huynh trưởng của y, và cả Vệ Lam nữa, y không thể không theo sau hết lòng lo lắng giúp Long Huyền. Không cam tâm, nhưng không thể không làm.
Buổi chiều này cứ thế trôi qua.
Thường thị hoàng hậu khóc lóc với Liễu thị Thái Hậu trong điện Hưởng Niên.
La thị Thái Hậu dỗ dành đại điện hạ Long Tiêu trong điện Duyên Niên.
Long Huyền ở điện Trường Minh bàn quốc sự với các đại thần của hắn.
La Duy ngồi tại Y Cẩm viên, lật xem một quyển công văn.
Một ngày trong cung, có người nói rất dài, có người lại nói chỉ là thoáng qua.
Khi buổi chiều sắp hết, tiểu thái giám đỡ Triệu Phúc đến thư phòng gặp La Duy.
“Mau đứng lên đi.” Nhìn Triệu Phúc quỳ gối trước mặt mình, cúi đầu không nói, La Duy đứng dậy tự tay nâng Triệu Phúc lên: “Ở chỗ của ta ngươi không cần đa lễ, ngươi biết là ta không để ý mà.”
“Vương gia!” Triệu Phúc nhìn La Duy, hai mắt rưng rưng.
“Được rồi, Triệu công công của ta.” La Duy vội hỏi: “Từ lúc ta trở về, hình như lần nào ngươi nhìn thấy ta cũng khóc, ngươi muốn ta cũng phải khóc cùng ngươi sao? Trên người ngươi có vết thương, đừng quá đau lòng. Ta đã trở về rồi, ngươi sẽ không sao hết.”
Triệu Phúc liên tục lắc đầu, nói với La Duy: “Vương gia, ngài về trễ quá.”
La Duy thu lại nụ cười trên khuôn mặt, phất tay để tiểu thái giám đi cùng Triệu Phúc Lai lui ra ngoài, rồi tự tay y đỡ Triệu Phúc ngồi xuống.
“Nô tài không dám.” Triệu Phúc vội vã chối từ.
“Ta nói ta không thích khách khí mà.” La Duy kiên quyết đỡ Triệu Phúc ngồi: “Sau này ngươi cứ ở lại Y Cẩm viên, đừng lo về cẩu nô tài Phúc Vận kia.”
“Vương gia, ngài về trễ rồi…” Triệu Phúc vẫn nói với La Duy những lời này.
“Sao lại nói vậy?” La Duy hỏi.
Triệu Phúc nhìn quanh phòng, xác định trong phòng không người mới nói với La Duy: “Vương gia, khi đó bệ hạ luôn đợi vương gia trở về, bệ hạ muốn…”
“Tiên hoàng đã đi rồi.” La Duy khoát tay với Triệu Phúc: “Chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa.”
“Vương gia, ngôi vị hoàng đế này vốn là của người!” Triệu Phúc dường như gào lên với La Duy.
“Ta không muốn.” La Duy cười: “Cũng không giữ nổi.”
“Ngài… ngài vẫn hận tiên đế gia?”
“Người là Hoàng đế, sao ta có thể hận người?”
Triệu Phúc nhìn dáng vẻ La Duy, không hề có chút đau lòng nào khi nhắc đến Hưng Võ đế cả. Triệu Phúc không biết mình có nên trách La Duy không nữa.
“Cứ như vậy đi.” La Duy nhìn Triệu Phúc nói: “Triệu công công hãy coi như ta và tiên đế gia phụ tử duyên mỏng, là ta bất hiếu.”
Triệu Phúc cúi đầu lau nước mắt, vốn định kể với La Duy rằng sau khi y đi Bắc Yến, Hưng Võ hoàng đế bệnh không dậy nổi như thế nào, sau khi nhận được tin y đã chết thì bệnh nặng thêm ra sao, cuối cùng buông tay rời trần thế. Nhưng nhìn vẻ lạnh lùng của La Duy, Triệu Phúc lại chẳng thể nói nên lời.
“Đừng thương tâm.” La Duy đứng dậy rót nước cho Triệu Phúc: “Hiện tại có thể sống tiếp rồi, thì hãy nghĩ cho kỹ xem về sau muốn làm những gì đi.”
Triệu Phúc đỡ chén nước, uống một ngụm, là nước ấm, độ ấm vừa đủ. “Nô tài sau này sẽ hầu hạ vương gia cho đến khi nô tài chết.” Triệu Phúc nhìn La Duy nói: “Chỉ cần vương gia không ghét bỏ nô tài.”
“Ta ở trong cung, trừ ngươi ra thì chẳng tin ai khác được.” La Duy cười nói: “Nhưng mà, bây giờ ngươi chưa thể hầu hạ ta.”
“Vương gia?” Triệu Phúc bị dọa sợ, cúi người định quỳ trước mặt La Duy, nếu La Duy không cần gã hầu hạ, vậy thì gã vẫn sẽ khó thoát khỏi cái chết.
“Ngồi đi.” La Duy nâng Triệu Phúc dậy: “Bây giờ ngươi phải dưỡng thương cho tốt đã.”
Triệu Phúc cảm kích: “Vương gia, vết thương của nô tài không có gì đáng ngại.”
“Ngươi không biết đau à?” La Duy nói: “Chịu khó dưỡng thương, nhớ phải tỏ ra hết uy phong của tổng quản thái giám trước kia với ta đấy, ta không muốn nhìn thấy một Triệu Phúc khúm núm đâu.”
Triệu Phúc nói: “Nô tài sẽ hầu hạ vương gia thật cẩn thận, không dám gây thêm phiền toái cho vương gia.”
“Thêm phiền toái…” La Duy nói: “Cẩu nô tài Phúc Vận kia, ta đã giúp ngươi dạy dỗ rồi, bây giờ chắc đang nằm bẹp trên giường không dậy nổi.”
“Vương gia đánh gã?”
“Là vạn tuế gia của gã bảo gã tự đi chịu đòn, ta cần gì tự ra tay?”
“Vậy bây giờ ai đi theo bệ hạ ạ?”
“Ta chưa từng nhìn thấy đại thái giám kia bao giờ, tên Phúc Lai, nghe tên là biết nhập cung cùng đợt với ngươi.”
“Là gã à…” Triệu Phúc nói: “Người này vốn quản lý ti khố (ngân khố quốc gia), là người thành thật.”
“Người thành thật?” La Duy nhớ lại về đại thái giám đi theo Long Huyền kia, cười nói: “Trong cung này, người thành thật cũng có ngày nở mày nở mặt hay sao? Nhiều nhất là gã có thể làm người mà thôi.”
“Vương gia dạy phải.” Triệu Phúc vội nói.
“Ngươi về phòng đi nghỉ ngơi đi.” La Duy nhìn đầu Triệu Phúc đầy mồ hôi, vội hỏi Triệu Phúc: “Vết thương lại đau à?”
“Nô tài không sao ạ.” Triệu Phúc vội đứng dậy.
“Ngươi đừng cử động!” La Duy đi tới phía trước Triệu Phúc: “Ta kêu người đến đưa ngươi về.”
Tiểu thái giám lại bị La Duy gọi vào, cẩn thận đỡ Triệu Phúc ra ngoài.
“Vương gia.” Triệu Phúc đi vài bước, ngẫm nghĩ rồi quay lại: “Ngày mai nô tài sẽ đến hầu hạ vương gia.”
“Ngày mai ta sẽ gọi thái y đến khám cho ngươi.” La Duy nói: “Khi nào thái y nói ngươi có thể xuống giường hoạt động thì ngươi hãy đến đây, được chứ?”
“Nô tài mệnh tiện, sao dám phiền thái y đến khám?”
“Mạng ngươi trong mắt ta tuyệt đối không tiện, đừng suy nghĩ bậy bạ, mau về nghỉ ngơi.”
Triệu Phúc thở dài thở ngắn, được tiểu thái giám đỡ ra ngoài.
La Duy ngồi một mình trong phòng một lúc, không muốn nhìn thấy đống mật báo kia nữa, liền đứng dậy ra khỏi phòng.
“Vương gia.” Bên ngoài thư phòng, các thị vệ, thái giám thấy La Duy ra ngoài, đều vội vã khom người trước mặt y.
“Ta muốn đi dạo trên đảo một chút.” La Duy nói với bọn thị vệ: “Các ngươi không cần đi cùng ta đâu, ta muốn yên lặng một chút.”
Bọn thị vệ nghe La Duy nói muốn đi dạo một mình trên Thúy đảo, cũng yên tâm để y đi, bọn họ đặt không ít trạm gác ngầm trên đảo, không sợ có người khiến La Duy bị thương.
390. Mặt trời lặn đầu cầu
Khi La Duy ra đến sân, y ngoái đầu nhìn gian phòng đóng chặt cửa ở bên trái.
“Vương gia, ngài có định sắp xếp gì phòng này không ạ?” Một thái giám thấy La Duy nhìn chằm chằm vào căn phòng này, liền vội vã tới hỏi.
“Đừng cho ai ở phòng này, ta muốn giữ lại.” La Duy nói.
“Nô tài biết.” Thái giám này vội đáp.
La Duy đến trước cửa sổ gian phòng, xuyên qua song sắt cửa sổ nhìn thấy những thứ bày bên trong. Đây là phòng Vệ Lam từng ở, vẫn hệt như trong trí nhớ của La Duy, bọn hạ nhân ở Y Cẩm viên đã quét tước phòng này không còn một hạt bụi.
“Vương gia muốn vào sao ạ?” Thái giám đi theo sau La Duy hỏi.
“Không cần.” La Duy xoay người nói: “Ngày nào cũng phải quét dọn phòng này sạch sẽ, không có việc gì thì các ngươi đừng tự ý vào.”
“Nô tài tuân lệnh.” Thái giám kia khom người.
La Duy bước nhanh ra sân, kỳ thật giữ lại căn phòng này cũng chẳng dùng đến làm gì cả, chỉ là y đột nhiên nghĩ, ngọc Uyên Ương đã không còn, căn phòng này tốt xấu gì cũng giữ lại cho y một phần ký ức, để khi y chợt nhớ tới Vệ Lam, có thể nhìn ngắm căn phòng này, coi như Vệ Lam ra ngoài chưa về, tự dối lừa bản thân một chút cũng không sao.
Thái giám đứng ở cửa, nhìn La Duy bước đi thật nhanh, quay đầu nhìn gian phòng trống rỗng, cảm thấy thật hiếu kì. Căn phòng này trông hệt như những căn phòng bình thường khác, không biết ai đã từng ở, để Cẩm vương gia coi trọng đến nhường này.
La Duy đi lại không mục đích, lúc này trên Thúy đảo chim chóc ríu rít, hoa cỏ ngát hương, phong cảnh vô cùng đẹp. Nhưng trong mắt La Duy lại chẳng có gì vui thích, nơi này nhìn thế nào cũng không phải nơi y có thể dừng chân.
Rẽ vào một đường mòn lát đá hoa, trước mặt La Duy xuất hiện một hồ nước. Đứng bên bờ nhìn cá bơi trong nước, La Duy bước lên cầu gỗ giữa hồ, đứng trên cầu nhìn dòng nước ngẩn ngơ.
Hôm nay Long Huyền muốn dùng bữa tối với La Duy, nên sớm kết thúc chính sự trên điện Trường Minh. Khi hắn tới Y Cẩm viên, nghe bọn thái giám nói La Duy đi ra ngoài giải sầu một mình, hắn hỏi La Duy đi hướng nào, rồi một mình chạy đi tìm La Duy, không cần tùy thị.
Mấy con chim sẻ đậu trên thành cầu cách La Duy không xa, La Duy nhìn những chú chim trong giây lát, đột nhiên giậm chân, khiến lũ chim sẻ hoảng sợ bay đi mất. Nhìn những cánh chim sẻ bay xa, La Duy cảm thấy mình thật sự nhàm chán, không có việc gì nên mới ở đây đuổi chim.
Khi Long Huyền tìm được cây cầu kia, chỉ thấy mặt trời lặn đầu cầu, La Duy đứng ở nơi đó, thân thể dường như bị hoàng hôn nhuộm đẫm, có gì đó không chân thực, phảng phất như hắn và y đã là người của hai thế giới. “La Duy!” Long Huyền gọi tên La Duy, rồi chạy lên cầu đến trước mặt y.
La Duy chỉ cảm thấy hoa mắt, khi nhìn lại, đã nhìn thấy Long Huyền đứng trước mặt mình.
Long Huyền một tay ôm La Duy vào trong lòng.
La Duy chưa phục hồi tinh thần, phút chốc quên rằng mình cần giãy dụa.
Ôm La Duy vào trong lòng, hít hà mùi thảo dược trên người y, Long Huyền mới bình tâm lại sau cơn chấn động.
“Ngươi làm sao vậy?” La Duy kỳ quái hỏi.
Long Huyền cúi đầu, nhìn La Duy bởi vì sức khỏe không tốt mà đôi môi có vẻ tái nhợt.
“Rốt cuộc ngươi làm sao thế?” La Duy hỏi: “Ngươi ôm ta như vậy làm gì?”
“Ngươi đứng trên cầu làm gì?” Long Huyền hỏi La Duy.
“Không có việc gì thì đứng đây ngắm cảnh.” La Duy nói: “Sao? Ngươi sợ ta tự tử đấy à?”
“Ta biết ngươi biết bơi.” Long Huyền thoáng buông lỏng La Duy ra một chút.
“Được rồi.” Lúc này La Duy muốn tránh khỏi cái ôm của Long Huyền: “Ngươi buông ta ra.”
Đột nhiên cánh tay Long Huyền lại siết chặt La Duy, rồi lập tức đặt một nụ hôn lên môi y.
La Duy mở to hai mắt.
Long Huyền không hôn sâu, chỉ ngừng lại trên môi y, sau đó rời khỏi.
“Đồ khốn kiếp!” La Duy giáng cho Long Huyền một cái tát.
“Ngươi đừng ra ngoài nữa.” Long Huyền chỉ nhìn La Duy nói: “Ta không muốn ngươi xảy ra chuyện gì.”
La Duy cắn môi, thở hổn hển.
“Chúng ta về thôi.” Long Huyền kéo La Duy xuống cầu.
“Bây giờ ta không đói bụng.” La Duy đứng trên cầu không chịu đi.
Long Huyền xoay người lại đứng cùng La Duy: “Ta sẽ ở lại đây với ngươi.”
La Duy vò đầu bứt tai: “Long Huyền, ta van xin ngươi có được không?”
“Ngươi xin ta cái gì?”
“Ngươi đừng đối xử như ta vậy!” La Duy nói: “Ngươi hãy cứ là một kẻ không có hình bóng ai trong lòng, đừng diễn kịch trước mặt ta, ngươi không thể để ta thư thái một chút nào hay sao?”
“Ta không để ai trong lòng hết.” Long Huyền nói: “Nhưng ngươi, ta sủng ngươi thế nào cũng được.”
“Ngươi nhìn cho rõ đi!” La Duy chỉ vào mũi mình: “Ta không phải nữ nhân trong hậu cung của ngươi, ta là nam nhân!”
“Trừ La Duy, đời này ta không tin tưởng ai hết!” Long Huyền kéo tay La Duy: “La Duy, ta đã nói sau này sẽ không làm ngươi thương tổn nữa, ngươi không thể tin ta một lần sao?”
La Duy hất mạnh tay Long Huyền, nhìn hồ nước, y có thể nói gì với một kẻ điên cơ chứ?
“Nơi này ta đã sai người trồng cả hồ sen hồng…” Long Huyền nhìn La Duy nói: “Hè năm nay là có thể nhìn thấy rồi.”
“Tự dưng trồng hoa sen làm cái gì?” La Duy lạnh lùng hỏi.
“Muốn cho ngươi ngắm.”
“Trước nay ta chẳng thích ngắm hoa cỏ bao giờ.” La Duy đi xuống cầu.
“Vậy ngươi thích ngọc thạch chứ?” Long Huyền đi theo phía sau La Duy hỏi.
“Không thích nữa rồi.”
Hai người đều không biết nói gì, trầm mặc đi về phía Y Cẩm viên.
La Duy muốn mau trở về Y Cẩm viên, y không muốn đi cùng Long Huyền như vậy.
Giờ phút này Long Huyền chỉ cần được ở bên La Duy, khi đã bình tĩnh lại, nhớ đến cảnh tượng La Duy đứng trên cầu ban nãy, hắn mới thấy, mặt trời lặn đầu cầu, La Duy cẩm y ngọc đái (áo gấm đai ngọc) đứng dưới ánh hoàng hôn, kỳ thật hệt như người trong bức họa.
La Duy ban đầu đi rất nhanh, nhưng một lát sau đã mệt mỏi.
“Mệt thì nghỉ một chút.” Long Huyền kéo La Duy ngồi xuống ghế đá cạnh đường mòn.
“Không cần, chúng ta mau trở về thôi.”
“Ngươi muốn ta cõng ngươi trở về sao?” Long Huyền hỏi La Duy.
La Duy đứng ở đường mòn, còn Long Huyền thì ngồi xuống, hắn nhìn La Duy, trong lòng lại thêm phần lo lắng cho sức khỏe của y. Nếu cứ đi như vậy, người này sẽ thở gấp, thân thể như thế thì phải dưỡng thế nào đây?
Hoàng hôn, chim về núi ngủ.
La Duy đứng nghe tiếng chim hót mới nhớ tới một chuyện, y nói với Long Huyền: “Ngươi cho ta mượn Long Nhất dùng vài ngày đi.”
Long Huyền ánh mắt lạnh lùng, nhưng lập tức lại trở nên ấm áp: “Sao ngươi lại biết Long Nhất?”
“Hắn đứng đầu Long kỵ vệ, ta đương nhiên biết hắn. Sao? Kẻ này cũng phải chôn theo tiên hoàng à?” La Duy hỏi.
“Hắn thì không.” Long Huyền đáp: “Nhưng sao nhất định phải là hắn?”
“Người đứng đầu, võ công hẳn là cao nhất.” La Duy nói: Ta không nói sai chứ?”
“Hắn thống lĩnh Long kỵ vệ, không có nghĩa là võ công của hắn sẽ cao nhất.”
“Ngươi cho mượn hay không đây?” La Duy có vẻ mất kiên nhẫn: “Người này không ở trong cung?” Y hỏi, không phải là Long Nhất đã rời cung cùng Ngụy thái y đấy chứ?
………………………….
Tiện đây em muốn khoe với các thím là nhà em có thêm thím Gin là thành viên mới.
Gin là người Hoa sang VN từ nhỏ nên dùng tiếng Việt thạo như em với các thím vậy :3 Tuy thế, ở nhà thím Gin vẫn xài tiếng Bông, cho nên em kéo thím ấy về mần với em và cô Băng bộ Trọng sinh chi danh lưu cự tinh, nếu có thể thì sẽ là kịch truyền thanh trong tương lai gần
Mong các thím ủng hộ Gin ạ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.