Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 7

Mai Quả

06/06/2017

4 Replies31. Công tử vô tình

La Duy vừa đi vừa nói với Triệu Phúc: “Triệu công công, người vừa tới đón nhị điện hạ có phải là Phúc công công không ?”

Triệu Phúc nói: “Gã là Phúc Vận ạ.”

La Duy nói: “Gã và công công đều có một chữ “Phúc” trong tên, công công và gã cùng vào cung một lượt?”

“Hồi bẩm công tử.” Triệu Phúc nói: “Nô tài sau này mới tới hầu hạ hoàng thượng, còn Phúc Vận đã là lão nhân trong cung.”

“Ồ, xin lỗi.” La Duy vội vàng nói: “Là ta hiểu lầm .”

Kiếp trước, Long Huyền xưng đế, Triệu Phúc liền bị Phúc Vận tự tay đánh chết. Hai người kia kỳ thật là đồng hương, cùng nhau tịnh thân, cùng nhau vào kinh, chỉ là năm đó Phúc Vận vào cung, mà Triệu Phúc lại vào phủ Võ vương. Hai người vì sao trở thành địch nhân, La Duy không biết, nhưng y chỉ cần biết hai người này có thâm thù đại hận là đủ rồi. Nếu Triệu Phúc biết Long Huyền sau này sẽ trở thành Hoàng đế, La Duy tin rằng nhất định gã sẽ không nguyện ý, không thể nào để chuyện này trở thành sự thật.

Triệu Phúc hiển nhiên không muốn nói về Phúc Vận, cười ha hả chuyển đề tài.

Đến điện Trường Minh, Triệu Phúc tự mình hầu hạ La Duy cởi áo tắm rửa.

La Duy nói với Triệu Phúc: “Triệu công công, ngươi đừng trách ta nói nhiều, con người, tốt nhất đừng gây thù chuốc oán.”

Triệu Phúc hỏi: “Công tử nói vậy là có ý gì?”

La Duy nói: “Công công, ta là thư đồng của nhị điện hạ mấy năm, chuyện Phúc Vận công công oán hận công công ta cũng đã nghe qua.”

“Tên nô tài này, gã…” Triệu Phúc định mở miệng mắng, chợt nhớ ra đang ở trước mặt La Duy, lại nhịn xuống.

La Duy cười nói: “Triệu công công, nhị điện hạ có chí lớn, Phúc công công mai sau sẽ như thế nào, chúng ta ai cũng đều rõ, một người đắc đạo, gà chó lên trời, công công hãy lưu ý.”

Khóe mắt Triệu Phúc khẽ động, người có thể ngồi ở vị trí tổng quản điện Trường Minh nhất định không phải là kẻ ngốc, “Công tử nói phải.” Gã một bên tay chân lanh lẹ hầu hạ La Duy, một bên thấp giọng nói: “Nô tài thụ giáo.” Liễu phi diễn màn kịch này, Triệu Phúc cũng biết nội tình, gã hiểu ý tứ của La Duy. Nếu Phúc Vận này gà chó lên tiên nhờ chủ tử, vậy thì Triệu Phúc gã chỉ có thể xuống địa ngục .

Hưng Võ đế một đêm ở lại điện Phượng Nghi của hoàng hậu, một đêm ở lại điện Nga Anh của Liễu phi. Chuyện Liễu phi sảy thai, từ nay về sau, trong cung ngoài cung, không ai dám bàn tán nửa lời.

Thượng Hỉ lại chạy tới gặp La Duy một lần, lúc này gã rất vui vẻ phục tùng La Duy.

“Hầu hạ nương nương cho tốt.” La Duy dặn dò Thượng Hỉ: “Cô cô ta trước kia sống thế nào, hiện tại hãy cứ làm như vậy.”

“Vậy Liễu phi nương nương thì sao ạ?”

“Nếu ả đến diện Phượng Nghi thì cứ tiếp đãi theo lẽ thường, nhưng hãy nói với nương nương đừng nhắc lại chuyện sảy thai. Còn nữa, Liễu phi vẫn là tổng quản hậu cung, nương nương cũng không nên hỏi chuyện trong cung làm gì.”

“Vâng, nô tài biết.”

La Duy gọi Thượng Hỉ tới gần, “Chuyện Thái Hậu phát hiện ra hoa hồng, ngươi tìm hiểu được những gì rồi?”

Thượng Hỉ nói: “Nô tài đã tìm hiểu, chỉ là ngày đó ở đại sảnh có rất nhiều người, không điều tra nổi.”

“Đều là những người ngươi biết?”

“Vâng, nô tài biết họ.”

“Vậy xử lý hết toàn bộ đi.”

Thượng Hỉ run run, xử lý tức là giết, “Công tử, có tận hai mươi mấy người đấy.”

La Duy lạnh nhạt nói: “Cứ nói điện Phượng Nghi mất vài thứ linh tinh, Thượng công công, loại chuyện này không cần ta phải dạy ngài chứ?”

Thượng Hỉ lập tức đáp lời: “Nô tài biết, điện Phượng Nghi quả thật bị mất vài thứ.”

“Ta sẽ bàn bạc với Triệu Phúc công công.” La Duy nói: “Chuyện lựa chọn để bổ sung người vào chỗ trống ngươi sẽ cùng gã giải quyết, không thể xảy ra vấn đề gì.”

“Vâng.” Thượng Hỉ vội vàng đáp.

“Ngươi đi đi.” La Duy đưa cho Thượng Hỉ một túi tiền, trưng ra vẻ mặt ôn hòa tươi cười.

Thượng Hỉ đi rồi, đi hai bước còn quay đầu nhìn La Duy. La Duy đã vùi đầu vào chồng sách, nhìn thế nào cũng là một công tử không biết tranh giành, một người như vậy, tâm thật khó lường .

32. Long kỵ vệ

Hưng Võ đế luôn suy nghĩ xem phải giải thích với La Duy như thế nào, rằng vì sao ngài không trị tội Liễu phi, lại không ngờ La Duy chẳng thèm hỏi đến vấn đề này, mà chỉ nói muốn đi Úc Châu.

“Ngươi đi Úc Châu ?” Hưng Võ đế vốn định cử người bí mật tới Úc Châu, ngài không tưởng tượng nổi La Duy đi Úc Châu để làm gì.

La Duy nói: “Tiểu thần chỉ đọc sách, bệ hạ hẳn cũng biết những thứ học được mà không dùng tới đều là vô dụng. Tiểu thần đi Úc Châu cũng là muốn vì muốn phụ giúp bệ hạ, tiểu thần không muốn quản chuyện tiền tài, chỉ muốn xem sự thật có phải như lời nhị ca của tiểu thần nói hay không, rằng ngay cả đồng, sắt cũng bị người tham ô.”

Hưng Võ đế nói: “Việc này trẫm đương nhiên sẽ xử lý.”

La Duy nói: “Vậy bệ hạ hãy xem tiểu thần như đôi mắt của mình, tiểu thần chỉ nhìn, sau khi trở về sẽ đem tất cả những điều nhìn thấy kể cho bệ hạ nghe.” Nói xong lời này, La Duy làm ra vẻ muốn nói gì lại thôi, chỉ ngóng trông nhìn Hưng Võ đế.

Hưng Võ đế kéo La Duy lại gần, “Ngươi còn chuyện gì muốn nói?”

La Duy cúi đầu: “Tiểu thần đã nhìn thấy chuyện không nên thấy, tiểu thần nghĩ hay là ra khỏi cung một thời gian, biết đâu sẽ tốt hơn.”

Hóa ra đứa nhỏ này vẫn sợ, Hưng Võ đế thầm thở dài, nói: “Vậy ngươi trở về nhà mấy ngày có được không?”

La Duy nói: “Nhưng phụ thân sẽ hỏi.”

Hưng Võ đế ôm La Duy vào lòng, nói: “Duy nhi, lúc này Úc Châu loạn lắm, ngươi đi trẫm không yên lòng.”

La Duy lập tức nói: “Tiểu thần chỉ nhìn, chỉ xem cũng không được sao?”

Cái gọi là liệt nữ sợ triền lang (đàn bà mạnh mẽ sợ đàn ông dây dưa), La Duy cứ bám lấy Hưng Võ đế, cuối cùng Hưng Võ đế nói sẽ suy xét.

Hưng Võ đế triệu La Tri Thu đến, việc này ngài nhất định phải thương lượng cùng La Tri Thu.

La Tri Thu mới đầu hoảng sợ, một đứa bé mười ba tuổi tới Úc Châu có thể làm cái gì? Nhưng nghĩ lại, thấy La Duy mấy ngày này hành động quyết liệt, đã sớm không thể coi đứa nhỏ này là trẻ con nữa.

Hưng Võ đế nói: “Duy nhi là người sáng suốt thông tuệ, trẫm muốn nhìn nó làm việc, xem nó có thể làm được những gì.”

La Tri Thu suy xét nhiều lần mới nói: “Vậy cứ để nó đi ạ.”

Vì thế buổi tối hôm nay, sau khi Hưng Võ đế cùng La Duy dùng bữa tối mới nói với La Duy: “Duy nhi, trẫm và phụ thân ngươi thương lượng rồi, trẫm đồng ý cho ngươi đi Úc Châu.”

La Duy lập tức kinh hỉ nói: “Tiểu thần nhất định không phụ kỳ vọng của bệ hạ.”



“Tất cả vào đi.” Hưng Võ đế quay ra phía ngoài điện hô một tiếng.

Năm nam tử áo đen tiến vào trong điện, song song quỳ xuống.

“Duy nhi.” Hưng Võ đế nói với La Duy: “Đây là năm Long kỵ vệ bên người trẫm, từ hôm nay trở đi bọn họ sẽ đi theo ngươi.”

“Nô tài khấu kiến công tử.” Năm Long kỵ vệ nhìn La Duy dập đầu hành lễ.

Long kỵ vệ kỳ thật chính là ám vệ bên người Hoàng đế, chỉ lấy Hoàng đế làm trọng, là những người Hoàng đế Đại Chu tin cậy nhất, sắc bén nhất, cũng là bức tường hộ vệ cuối cùng. Nguyên nhân là vì đặc thù của Long kỵ vệ, nên trước nay số lượng Long kỵ vệ bên cạnh Hoàng đế không nhiều, Long kỵ vệ bên cạnh Hưng Võ đế cũng chỉ có ba mươi người. La Duy không nghĩ Hưng Võ đế sẽ ban cho y năm Long kỵ vệ, Hưng Võ đế đối với y rất tốt, nhưng sự tốt đẹp này càng làm y lo lắng, nghi ngờ, Hoàng đế vì sao lại đối với một thần tử như y quá tốt?

“Duy nhi?” Thấy La Duy ngây ngốc đứng im, Hưng Võ đế phì cười gọi La Duy một tiếng.

La Duy lúc này mới phản ứng, quỳ xuống nói: “Tiểu thần có đức có tài gì, sao dám phiền Long kỵ vệ bên cạnh bệ hạ đi theo.”

Hưng Võ đế nói: “Không phái Long kỵ vệ thì trẫm không yên lòng.”

La Duy thầm nghĩ, chẳng lẽ năm người này đi theo giám thị y? Nhưng sau lại nghĩ, nếu là giám thị, phái thị vệ thường đi cũng được mà, vì sao phải phái Long kỵ vệ?

Hưng Võ đế chỉ vào Long kỵ vệ đang quỳ trên mặt đất, chỉ từ trái sang phải giới thiệu với La Duy, “Long Thập, Thập Nhất, tiếp cho đến Thập Tứ.”

Trước giờ Long kỵ vệ đều mang họ của quốc gia, cũng chỉ có họ chứ không có tên, chỉ có một dãy số để phân biệt. La Duy không nghĩ nhiều về quy định này, y nhìn kỹ năm tên Long kỵ vệ, họ đều đang tuổi tráng niên, diện mạo anh tuấn, nếu muốn làm người của hoàng gia, những thứ kia đều là điều kiện tất yếu. Kiếp trước ở trong cung ba tháng, La Duy bị thị vệ trong cung cường bạo, nhưng y không nhớ rõ tất cả các gương mặt, cho nên giờ phút này, y cũng không biết năm tên Long kỵ vệ này đã từng thưởng thức thân thể mình hay chưa.

33. Danh Kiếm, Kỳ Lân

La Duy không cần năm tên Long kỵ vệ này, nhưng hoàng mệnh khó chối, y cũng chỉ có thể mang theo năm người này trở về nhà.

La Tri Thu nhìn năm tên Long kỵ vệ phía sau La Duy, phản ứng không lớn, ông biết Hưng Võ đế sẽ phái Long kỵ vệ bảo hộ La Duy an toàn, ngược lại Phó Hoa và La Tắc giật mình không ít, La Duy hưởng thánh ân vượt qua tưởng tượng của họ.

La Tri Thu hỏi La Duy: “Ngươi có mang theo người trong phủ không?”

La Duy nói: “Hài nhi mang Thất Tử là được rồi ạ.”

La Tri Thu gật đầu, Thất Tử có luyện võ, lại luôn hầu hạ La Duy, người này cũng không tồi. “Ngươi tới Hà Lộ trước khi đi Úc Châu ?” Ông hỏi La Duy.

La Duy nói: “Hài nhi muốn tới Kỳ Lân sơn trang một chuyến.”

La Tri Thu và La Tắc đều sửng sốt.

Trong chốn giang hồ, đệ nhất thế lực là Danh Kiếm sơn trang, còn Kỳ Lân sơn trang tuy thế lực không nhỏ, nhưng vẫn bị coi là hắc đạo tà môn.

Nhiều năm qua, giang hồ Đại Chu do Danh Kiếm và Kỳ Lân tranh chấp, thế nhưng kết cục mọi chuyện đều giống nhau, tà không thể thắng chính, Danh Kiếm chính nghĩa thì được ủng hộ, mà Kỳ Lân thất bại thảm hại.

“Ngươi tới đó làm cái gì?” La Tắc vừa nghe tới Kỳ Lân sơn trang, lông mày nhíu chặt.

La Duy nói: “Danh Kiếm sơn trang đã là môn hạ dưới trướng nhị điện hạ, đệ không đi tìm Kỳ Lân sơn trang còn có thể tìm ai?”

“Ngươi nói cái gì ?!” La Tri Thu vỗ bàn đứng dậy.

Nhìn phụ thân hiếm khi mất đi vẻ trầm ổn, La Duy cười khổ. Lục thiếu gia Trữ Phi của Danh Kiếm sơn trang mai sau là đại tướng quân của Bình Chương đế Long Huyền, là một trong năm trăm vị tướng được Bình Chương đế chiêu mộ, cũng là người sau này mang binh khám xét phủ tả tướng.

La Tri Thu bước tới bước lui, rồi dừng lại nói: “Việc này có thể tin chứ?”

La Duy gật đầu: “Thiên chân vạn xác ạ.”

La Tri Thu nói: “Vậy vì sao hôm nay ngươi mới nói ?”

La Duy chớp mắt, “Hài nhi quên.”

“Quên?” La Tri Thu tức giận đến nghiến răng, lại không nổi giận được.

La Duy nhìn nhị ca La Tắc vẫn đang hốt hoảng, nói với La Tri Thu: “Phụ thân, với mưu đồ của nhị điện hạ và Hữu tướng, hài nhi nghĩ, bọn họ cũng cần thế lực giang hồ, không phải sao?”

La Tri Thu nói: “Danh Kiếm sơn trang là chính đạo võ lâm, nhân tài kiệt xuất, bọn họ sao có thể có dã tâm này?”

La Duy tiếp lời: “Cũng không khó đoán, bọn họ thuận theo thái tử là đương nhiên, nhưng vẫn trợ giúp nhị điện hạ, như vậy mai sau dù thế nào họ cũng là công thần, hai người nghĩ xem, Danh Kiếm sơn trang chẳng qua chỉ muốn một tiền đồ rộng mở mà thôi. Nếu hài nhi không tính toán sai, lần này xuân khoa Võ Cử (giải Trạng nguyên Võ), Lục công tử của Danh Kiếm sơn trang, Trữ Phi – Trữ Tử Chu nhất định sẽ đoạt giải nhất, công bố thiên hạ.”

La Tắc đứng dậy, phẫn nộ nói: “Nếu tiểu tử này tới, ta sẽ giết chết y!”

La Duy bật cười ra tiếng, “Nhị ca là trọng tướng triều đình, sao lại giận dữ với một người trong giang hồ chứ? Người giang hồ, ắt có người giang hồ đối phó.”

La Tri Thu nói: “Cho nên ngươi muốn dùng Kỳ Lân sơn trang đi đối phó Danh Kiếm sơn trang? Kỳ Lân sơn trang cũng không phải là chính đạo mà.”

La Duy nói: “Phụ thân tưởng rằng Danh Kiếm sơn trang sạch sẽ? Hữu tướng nhiều năm qua dựa vào Danh Kiếm sơn trang làm bao nhiêu chuyện xấu xa, giấu bao nhiêu điều mờ ám. Kỳ Lân sơn trang thì có sao? Chẳng qua chỉ là công cụ, chỉ cần xem dùng ai mà thôi.”

La Tri Thu lại ngồi xuống, “Sao ngươi dám chắc Kỳ Lân sơn trang sẽ nghe lời ngươi?”

La Duy nói: “Có lẽ bọn họ không coi trọng công danh lợi lộc, thế nhưng, có thể đem Danh Kiếm sơn trang đạp dưới chân là điều Kỳ Lân sơn trang cầu mong suốt bao đời.”

La Tri Thu cau mày, “Ngươi định hứa cho chúng cái gì?”

La Duy nhìn ánh đèn lay động, chỉ nói bốn chữ: “Mỏ muối Ích Châu.”

34. Mỏ muối Ích Châu

La Tri Thu kinh ngạc, “Muối là nghiệp triều đình, dân gian sao có thể nhúng tay?”

La Duy nói: “Nhưng cần có người vận chuyển muối. Đội vận chuyển muối Ích Châu trước nay đều là Danh Kiếm sơn trang, trời biết bọn họ đã buôn bán lời bao nhiêu. Phụ thân sẽ không tính nổi đâu, hơn nữa phủ Ích Châu còn rất nhiều môn sinh của Hữu tướng, nhưng hiện tại tri phủ Ích Châu lại là Trần Du, là môn sinh của phụ thân.”

“Trần Du làm tri phủ Ích Châu ?” Việc này La Tri Thu lần đầu tiên nghe nói.

“Thánh chỉ sáng sớm ngày mai sẽ được ban.” La Duy nói: “Bệ hạ đọc, hài nhi viết .”

“Bệ hạ vì sao làm vậy?”

“Ngày hôm trước hài nhi dùng bữa, thấy canh cá bị chua, sau đó không biết tại sao bệ hạ lại nói tới chuyện muối Ích Châu, bệ hạ nói tri phủ Ích Châu sắp hết nhiệm kỳ, hài nhi liền nói tri phủ Hành Châu – Trần Du – cũng sắp hết nhiệm kỳ rồi, người này lại là người Ích Châu.”

La Tri Thu cười, nụ cười này không mang nửa điểm vui thích, “Hữu tướng kinh doanh tại Ích Châu nhiều năm, Trần Du đi chỉ sợ tính mạng cũng khó bảo toàn.”

La Duy nói: “Hài nhi đi Kỳ Lân sơn trang còn có một chuyện, chính là muốn bọn họ bảo hộ Trần Du đại ca, thanh danh ảnh vệ Kỳ Lân có thể sánh với Long kỵ vệ bên cạnh hoàng thượng. Phụ thân ở trong triều cũng có thể giúp Trần Du đại ca một tay, nói Ích Châu nước sâu khó dò, phụ thân chỉ cần làm bộ dáng khó lường, Hữu tướng sẽ không dám lập tức có ý sát hại Trần Du đại ca.”

La Tri Thu nói: “Trần Du có thể dùng sao?”

La Duy nói: “Trần Du xuất thân ở Trần thị tại Ích Châu, chỉ là do nô thiếp sinh ra, cho nên vẫn bị Trần thị coi thường, Ích Châu Trần thị cùng Hữu tướng giao hảo, nhưng nếu Trần Du muốn một ngày kia vinh quang bái tổ, chỉ có con đường trở thành môn sinh tốt của phụ thân. Vợ Trần Du là người nhà tổng quản phủ Ích Châu, người này không có họ hàng với Hữu tướng, không thể bước vào cái vòng luẩn quẩn kia. Hài nhi nghĩ Trần Du đại ca là người khôn khéo, không cần phụ thân phải dạy nên làm như thế nào.”



La Tri Thu hắng giọng: “Ích Châu thiên biến vạn hóa, chỉ là không biết Trần Du có thể làm được bao nhiêu.”

Đôi mắt La Duy phản chiếu ánh nến, khuôn mặt tươi cười, đôi mắt lại băng lãnh. Ích Châu đương nhiên phải đổi chủ, muối Ích Châu chiếm một phần ba sản lượng muối của Đại Chu, là nguồn tiền chính của Long Huyền, không chặt đứt mạch này, Long Huyền thật sự có thể hóa rồng.

La Tắc luôn luôn im lặng lắng nghe, chỉ là nghe không hiểu lắm, phụ thân và tiểu đệ một hồi công phu đã bàn bạc xong sự tình, chẳng để ý hắn có hiểu gì hay không.

“Ngươi khi nào thì đi?” La Tri Thu hỏi La Duy.

“Đêm nay con sẽ đi.” La Duy nói: “Sớm ngày mai mong phụ thân sắp xếp vài người cùng Tiểu Tiểu tới Bình Nam.”

“Bình Nam?” La Tri Thu nói: “Hội đá quý Bình Nam?”

La Duy cười nói: “Ngày mai bệ hạ cũng sẽ nói với mọi người rằng hài nhi đi xem đá quý Bình Nam, vốn hài nhi hàng năm đều tới đó.”

“Biết rồi.” La Tri Thu đứng dậy.

La Tắc và La Duy cũng vội vàng đứng dậy.

“Vi phụ không tiễn ngươi.” La Tri Thu vỗ vỗ bả vai La Duy, “Sự tình ngươi tự lo liệu, nhưng hãy nhớ kỹ vạn sự phải cẩn thận, không được lơ là.”

“Vâng, hài nhi nhớ rồi ạ.” La Duy nói.

“Ngươi chờ một chút.” La Tri Thu nói rồi đi tới sau tấm bình phong của thư phòng, một lát sau mang ra cho La Duy một chiếc hộp.

La Duy tiếp nhận hộp gỗ, mở ra, thấy bên trong là một pho tượng phật cười bằng Bạch Ngọc.

“Đây là thứ Kỳ Lân sơn trang đưa cho vi phụ.” La Tri Thu nói: “Ngươi nên cầm đi để chứng minh thân phận.”

La Tắc ngạc nhiên: “Cha, chuyện xảy ra khi nào?”

La Tri Thu nói: “Kỳ Lân sơn trang luôn muốn một mối quan hệ với triều đình, đưa vi phụ một chút lễ mọn thì có gì lạ?”

La Duy không hiếu kỳ, kiếp trước khi cả nhà bị giết rồi tịch thu tài sản, tìm thấy không ít đồ tốt. Y ôm hộp gỗ, nói với La Tắc: “Nhị ca, huynh đưa đệ ra khỏi thành đi.”

La Tắc nói: “Lúc này cửa thành đã đóng rồi.”

La Duy từ trong ngực áo lấy ra lệnh mở cổng thành của Hưng Võ đế, “Bệ hạ muốn đệ rời thành ngay đêm nay, Nhị ca cứ để đệ đi theo đoàn thủ vệ ra cửa bắc Vĩnh An, đệ không muốn ai biết đêm nay có người ra khỏi thành.”

35. Đệ chỉ vì La gia

La Tri Thu không tiễn La Duy, ông trở lại ngồi bên thư án, công sự bận rộn còn chưa xong, có chút cảm xúc khó tả, ông cũng không muốn để La Duy nhìn thấy. Đứa trẻ này tâm tư kín đáo như mạch nước ngầm, có thể nói là đáng sợ, nếu có một ngày nó biết bản thân là hậu duệ hoàng gia, liệu nó còn có thể tình nguyện đứng hàng nhân thần không? La Tri Thu càng nghĩ càng sợ, cuối cùng không dám nghĩ nữa.

La Tắc đưa La Duy tới cửa bắc Vĩnh An.

“Chuyện trong nhà nhờ nhị ca chiếu cố.” La Duy cáo biệt La Tắc.

“Tiểu Duy.” La Tắc dặn đi dặn lại La Duy dọc đường đi phải cẩn thận, “Bên ngoài không giống ở nhà, hết thảy đều phải cẩn thận.”

La Duy lúc này lại nhớ tới một chuyện, lấy ra một bức họa từ trong tay áo đưa cho La Tắc, kề tai La Tắc nói nhỏ: “Nhị ca, người trong tranh là Trữ Phi, đề phòng Kỳ Lân sơn trang thất thủ, trước ngày thi võ, huynh hãy dặn lính canh cổng thành chú ý người này. Nếu y đến, huynh nhất định không được cho y vào trường thi.”

La Tắc nói: “Ngươi muốn ta giết y?”

La Duy nói: “Không cần, Nhị ca sắp xếp vài binh lính dọc đường gây gổ đánh nhau với y, nếu động chân động tay với quan binh, cả đời này y cũng đừng mong được bước chân vào trường thi.”

La Tắc gật đầu, hắn là người quang minh chính đại, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra chiêu này của La Duy, chỉ cảm thấy thật độc ác. “Tiểu Duy.” La Tắc nhịn không được hỏi La Duy: “Ngươi biết người tên Trữ Phi này?”

“Không biết ạ.” La Duy nói.

“Vậy vì sao ngươi hận y đến thế?” La Tắc hỏi.

La Duy cười rộ lên, nói: “Nhị ca, y là kẻ đối nghịch với nhà chúng ta, tất nhiên đệ phải đối phó y.”

La Tắc ngẫm lại, cũng thấy có lí,“ Ngươi nói đúng.”

La Duy nhìn vẻ mặt không thoải mái của La Tắc, chợt xao động, hỏi La Tắc: “Nhị ca, có phải huynh cảm thấy đệ làm vậy là không quang minh chính đại, không phải chuyện quân tử nên làm?”

La Tắc nhìn tiểu đệ của mình, hòa nhã nói: “Không, nhị ca biết ngươi là vì thái tử.”

La Duy đến gần La Tắc, kề bên tai La Tắc nhẹ giọng nói: “Đệ làm vì gia tộc chúng ta.”

La Tắc chấn động.

La Duy vẫn thì thầm với La Tắc: “Nếu thái tử gặp chuyện không may, La gia chúng ta phải làm thế nào đây? Nhị ca, ngai vàng trước giờ chỉ có một thôi.”

“Tiểu Duy?” La Tắc nghe lời này, theo bản năng định lấy tay che miệng La Duy.

“Được rồi, đệ phải đi đây.” La Duy cười lui ra phía sau vài bước, nói với La Tắc: “Nhị ca cũng có thể có nhiều thời gian ở bên nhị tẩu hơn, đệ muốn khi về kinh, có thể nghe được tin vui của Nhị ca và nhị tẩu!”

“Xú tiểu tử!” La Tắc không biết nên giận hay nên cười, cuối cùng đành phải cười mắng La Duy một tiếng, “Ngươi đi sớm về sớm, đừng để mọi người lo lắng.”

La Duy bàn giao xong mọi việc, cũng không ở lại lâu, mang theo năm tên Long kỵ vệ, cộng thêm Thất Tử, thúc ngựa tiến về phía bắc.

La Tắc về tới nhà, phu nhân Hứa Nguyệt Diệu còn chưa ngủ, vẫn đang đợi hắn.

“Tiểu đệ đi ra ngoài?” Hứa Nguyệt Diệu hỏi.

“Ừ.” La Tắc không cần Hứa Nguyệt Diệu hầu hạ, tự cởi áo khoác ngoài, “Ngày mai nó sẽ tới Bình Nam xem lễ hội đá.”

Hứa phu nhân nói: “Thì ra tiểu đệ này vẫn ham chơi, nếu mẫu thân biết sẽ tức giận.”

La Tắc nói lảng sang chuyện khác, hỏi về nhi tử ba tuổi của mình, “Ưu nhi ngủ rồi à?”

“Ngủ rồi.” Hứa Nguyệt Diệu rót cho La Tắc chén nước, đặt vào tay La Tắc, “Chơi đùa suốt một ngày, lúc này còn có thể không ngủ sao?”

“Nguyệt Diệu.”

“Vâng?”

La Tắc nói: “Kỳ thật tiểu đệ…”

“Tiểu đệ làm sao ?”

La Tắc không biết phải nói thế nào, hắn nghĩ La Duy cũng không ghét Hứa Nguyệt Diệu, nếu y ghét Hứa Nguyệt Diệu như y đã nói trước đây, có lẽ vị phu nhân này đã sớm bị y hại chết rồi. “Nguyệt Diệu.” La Tắc nói với thê tử: “Ta đã nói với nàng chưa nhỉ, trong nhà chúng ta, người lợi hại nhất chính là tiểu đệ.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook