Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 97
Mai Quả
06/06/2017
8 RepliesPhiên ngoại 1
Ngoài cung, lửa cháy nhuộm hồng không gian.
Tư Mã Thanh Sa ngồi trong Ngự Thư Phòng của hắn, bên người đã không còn một ai.
Tiếng chém giết rõ mồn một truyền vào, Tư Mã Thanh Sa thậm chí có thể nghe được tiếng binh khí cắt rời thân thể.
Cửa bị người bên ngoài một cước đá văng ra, Tư Mã Thanh Sa lúc này mới ngẩng đầu lên.
Một tướng quân trẻ tuổi, cả người đẫm máu, đằng đằng sát khí cầm kiếm đi đến.
Tư Mã Thanh Sa nhìn người thanh niên mũi kiếm không ngừng tích lạc máu tươi, không biết có bao nhiêu kẻ đã chết trên tay người này, nghĩ đến đây, Tư Mã Thanh Sa trong lòng đau xót.
“Tư Mã Thanh Sa?” Tướng quân trẻ tuổi dừng bước cách Tư Mã Thanh Sa không xa, mở miệng hỏi, dường như có chút không tin, đường đường là Hoàng đế Bắc Yến, giờ phút này lại cô độc ngồi trong hoàng cung rộng lớn.
“Ngươi là ai?” Tư Mã Thanh Sa hỏi, hắn đã già đi, nhưng mắt chưa mờ, hắn nhìn mặt người thanh niên, tuy rằng dính điểm điểm vết máu, nhưng không át đi vẻ thanh tú trên khuôn mặt.
“Tại hạ là tướng quân La Ưu – Đại Chu Kì Vân, La Quân Tri.”
Tư Mã Thanh Sa sửng sốt, thì thào lẩm bẩm: “Thì ra là U Yến La gia.”
“Tư Mã Thanh Sa.” Tướng quân trẻ tuổi ngạo nghễ nói: “Người đến Bắc Yến diệt ngươi, tất nhiên sẽ là người La gia ta!”
“Nam Bình quận vương thế tử?” Tư Mã Thanh Sa lại hỏi.
“Đúng.” La Ưu nhìn đế vương lớn tuổi trước mắt, nghe nói Tư Mã Thanh Sa nhiều năm bệnh liệt giường, nay xem ra lời đồn là thật: “Tư Mã Thanh Sa, chỉ cần ngươi đầu hàng, vua của ta sẽ tha cho bộ tộc Tư Mã thị.” La Ưu nói.
“Ngươi đừng vào.” Tư Mã Thanh Sa nở nụ cười, nói với La Ưu: “Bắc Yến không có Hoàng đế đầu hàng, ngươi ra ngoài đi, không cần xuống Hoàng Tuyền cùng trẫm.”
“Ngươi nói cái gì?” La Ưu chợt thấy không hay, vội vàng muốn bước lên phía trước, bắt Tư Mã Thanh Sa.
Trong tay Tư Mã Thanh Sa có rất nhiều cây nến đỏ, nói: “La Ưu, ngươi không ngửi được mùi trong phòng sao?”
La Ưu mang binh một đường xung phong liều chết tiến vào, khứu giác sớm tràn mùi máu tươi đã trở nên chết lặng, mùi gì cũng ngửi không ra. Nghe Tư Mã Thanh Sa hỏi, lại nhìn cây nến trong tay Tư Mã Thanh Sa, La Ưu vội vàng nhìn lại, mới phát hiện trên mặt đất dường như tụ một tầng chất lỏng.
“Ngươi mau ra ngoài đi.” Tư Mã Thanh Sa nói: “Người La gia, trẫm không muốn làm thương tổn.”
“Ngươi!” La Ưu không biết lời này của Tư Mã Thanh Sa có ý gì, nhưng không kịp hỏi nhiều, lại nhìn nến đỏ trong tay Tư Mã Thanh Sa từng giọt rơi trên mặt đất .
“Đi ra ngoài!” Tư Mã Thanh Sa quát to.
La Ưu lui ra ngoài, ánh mắt đảo qua khuôn mặt Tư Mã Thanh Sa, La Ưu kinh ngạc phát hiện, Tư Mã Thanh Sa đang cười, là một nụ cười giải thoát.
“Tướng quân!” Bên ngoài Ngự Thư Phòng, các bộ hạ thấy La Ưu rút lui, đều vội vàng tiến lên.
“Lui!” La Ưu chỉ kịp nói ra một chữ.
Mọi người cùng nhau lui lại.
Ánh lửa dường như ngập tràn trong nháy mắt, nuốt chửng Ngự Thư Phòng Bắc Yến của Tư Mã thị.
La Ưu không lệnh cho bộ hạ cứu hoả, chất lỏng trên sàn nhà hẳn là dầu, không cứu được .
“Tướng quân?” Có thuộc cấp muốn hỏi La Ưu.
La Ưu chỉ khoát tay, thuộc cấp này liền không nói gì thêm nữa.
Người La gia, trẫm không muốn làm thương tổn. La Ưu nghĩ lại lời nói của Tư Mã Thanh Sa, lời này có ý gì? Lần này diệt Yến, do bá phụ hắn cùng phụ thân treo soái ấn, đệ tử La gia cơ hồ toàn bộ xuất động, diệt Bắc Yến, nói là Chu Quân, cũng có thể nói là La gia, vì sao Tư Mã Thanh Sa lại nói, hắn không muốn làm thương tổn người La gia?
Tư Mã Thanh Sa nhìn đại hỏa hừng hực trước mặt, Bắc Yến cùng Chu triều sẽ có một trận chiến, chỉ là hắn từng tưởng rằng, trận chiến này sẽ xảy ra khi hắn không còn sống nữa, không nghĩ tới hiện tại đã thấy được kết cục. Theo mật báo từ Chu triều, La thị nhất định phải đánh trận này. La thị, Tư Mã Thanh Sa cười lắc đầu, sau khi La Duy chết, La thị lửa giận bừng bừng, hận không thể giết chết quân vương Long Huyền của bọn họ, nên chỉ có thể dõi theo hắn, kẻ từng hại La Duy mấy năm thống khổ – Tư Mã Thanh Sa .
Đại hỏa tới chân, mang theo mịt mù sương khói, khiến Tư Mã Thanh Sa hô hấp gian nan.
Một tòa thành lúc này xuất hiện trong ánh lửa, rực rỡ trước mắt Tư Mã Thanh Sa, trong biển lửa diễm lệ ấy, Tư Mã Thanh Sa cố gắng mở to hai mắt.
Thành Nghiệp Già.
Tư Mã Thanh Sa ra sức giãy dụa tiến về phía trước, trước mặt đúng là thành Nghiệp Già! Trên thành lâu, trong gió tuyết, hắn thấy một thân ảnh mơ hồ, nhiều năm trước, trong trời đông giá rét, thiếu niên ấy cười đẹp tựa gió xuân, chính tại trên thành Nghiệp Già này.
“La Duy!” Tư Mã Thanh Sa hô to cái tên ấy.
Phật châu mặc ngọc lưu ly sáng rực trong biển lửa, đứt tung trên mặt đất.
“Quân Tri.” La Khải đứng ở xa xa nhìn Ngự Thư Phòng rực lửa trong chốc lát, mới đi về phía trước, đứng phía sau La Ưu.
“Bá phụ.” La Ưu nhìn thấy La Khải, vội vàng hành lễ với La Khải.
La Khải nhìn đứa cháu này, trên người đều là máu, nhưng hình như hắn không bị thương.“Bị thương không?” La Khải mở miệng hỏi.
“Không ạ,” La Ưu nói, chần chừ một chút, rồi kéo La Khải cách xa khỏi đám người, dừng lại, nhỏ giọng nói với La Khải: “Bá phụ, Tư Mã Thanh Sa ở trong đó, không hề bước ra.”
La Khải nói: “Ừ, việc này ta đã biết, Quân Tri, việc này không phải lỗi của ngươi, cho nên ngươi không cần tự trách.”
La Ưu nói: “Bá phụ, chất nhi lúc ấy cũng ở trong Ngự Thư Phòng, Tư Mã Thanh Sa chờ khi chất nhi ra khỏi đó, mới phóng hỏa.”
“Vậy sao?” La Khải cũng sửng sốt.
La Ưu lại càng nhỏ giọng nói với La Khải: “Tư Mã Thanh Sa nói, hắn sẽ không làm thương tổn người La gia, đây là ý gì?”
La Khải mạnh mẽ nhìn về phía hoàng cung tràn ánh lửa, Tư Mã Thanh Sa đối với Tiểu Duy cũng…?
“Bá phụ?” La Ưu thấy sắc mặt La Khải nháy mắt trở nên khó coi, vội vàng hỏi: “Người, người làm sao vậy? Bá phụ, La gia chúng ta cùng Tư Mã Thanh Sa có ẩn tình gì sao?”
“Nói bậy!” La Khải vội mắng La Ưu: “Nói ra lời này, ngươi sợ người khác không bắt được thóp La gia sao?”
La Ưu vội vàng ngậm miệng, bá phụ La Khải so với phụ thân La Tắc của hắn, đối xử với các tiểu bối xưa nay nghiêm khắc hơn, đệ tử La thị không ai không sợ bá phụ này.
“Câu nói kia ngươi hãy quên đi.” La Khải nói với La Ưu: “Sau này đừng nhắc tới với người ngoài nghe chưa.”
“Nhưng chất nhi không hiểu!”
“Ân oán của người lớn, ngươi muốn ta nói với ngươi như thế nào?” La Khải nhỏ giọng nói: “Ngươi không cần phải hiểu.”
La Ưu lúc này thật cẩn thận hỏi một câu: “Là có liên quan tới tiểu thúc sao?”
La Khải cũng không trả lời, chỉ hỏi La Ưu: “Nhớ kỹ lời ta chứ?”
“Vâng.” La Ưu vội đáp: “Chất nhi nhớ kỹ, về sau tuyệt đối không nhắc lại.”
“Hắn là kẻ thù của chúng ta.” La Khải nói: “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ điểm này là được.”
Một tiếng nổ vang lên, Ngự Thư Phòng Tư Mã thị sụp xuống trong đại hỏa.
Bình Chương đế lên ngôi mười lăm năm, phá thành Hạ Phương, diệt Bắc Yến, hoàng đế Tư Mã Thanh Sa tự thiêu tuẫn quốc.
Kỳ thực hoàng đế Tư Mã Thanh Sa không phải chết ngày hôm nay, mà đã chết từ lúc hắn vẫn là hoàng tử Tư Mã thị của Bắc Yến kia, cùng với thành Nghiệp Già, vội vàng quay đầu nhìn lại, Tư Mã Thanh Sa đã chết, từ nay về sau vạn kiếp bất phục.
Phiên ngoại 2
Thung lũng Thanh Sơn ngoài thành Tuyên Châu, hướng đến sự u tĩnh, là tị ẩn sơn lâm, không màng thế sự.
Bắc Vân quận vương thế tử La Sương, Nam Bình quận vương thế tử La Ưu, thường ngày một nam một bắc, không có cách nào gặp mặt, cũng chỉ có lễ thanh minh ba năm một lần, hai người mới có cơ hội gặp nhau trong thung lũng Thanh Sơn.
La Ưu tuy không phải trưởng tôn La gia, nhưng lại lớn tuổi nhất, cho nên nói chính xác, trưởng tử La Sương của La Khải mới là trưởng tôn La gia, nhưng ở trước mặt La Ưu, La Sương chưa bao giờ dám tự coi mình lớn hơn.
“Ngươi tới muộn một ngày.” Mang theo phu nhân và nhi nữ, La Sương đến Thanh Sơn sau La Ưu một ngày, nhìn La Sương phong trần mệt mỏi đuổi tới, nhìn phía sau La Sương, là thị vệ tên Mạc Ly, La Ưu bất động thanh sắc nhíu mày.
“Đường không dễ đi mà.” La Sương cười nói: “Đại ca, các chất nhi chất nữ của đệ đâu? Cho đệ gặp chúng nó đi.”
“Ly, ngươi cũng đến đây à?” La Ưu không để ý tới La Sương, nói với Mạc Ly phía sau La Sương.
“Ưu thiếu gia.” Mạc Ly vội hành lễ với La Ưu.
“Ừ.” La Ưu gật đầu.
“Đi nào.” La Sương kéo La Ưu: “Lâu lắm mới gặp Mạc Ly một lần, ca, huynh không thể hòa nhã với Mạc Ly sao?”
“Sao ngươi lại dẫn hắn đến đây?” La Ưu hỏi.
Mạc Ly ở phía sau hai thế tử, co rụt thân mình, dáng người hắn cường tráng, giờ co rụt lại, nhìn có chút đáng thương.
“Đệ dẫn hắn tới gặp gặp tiểu thúc.” La Sương lại không e dè nói: “Tiểu thúc không giống mọi người đâu.”
“Chúng ta thì làm sao?” La Ưu hỏi.
“Thế Lợi!” La Sương để mặc La Ưu, miệng gọi các chất nhi chất nữ, rồi chạy khỏi La Ưu.
La Ưu quay đầu nhìn Mạc Ly, đầy vẻ không vui.
Mạc Ly càng không dám ngẩng đầu.
“Đi thôi.”Phu nhân La Ưu, trưởng công chúa Tích Mộ của Bình Chương đế Long Huyền đi tới, kéo La Ưu lại.
La Ưu lúc này mới bỏ lại Mạc Ly.
“Đó là người Sương đệ đưa đến.” Tích Mộ công chúa khuyên trượng phu: “Bá phụ cũng không thèm quản nó, chàng quản được sao?”
La Ưu quay đầu lại liếc nhìn, đứng ở nơi đó, là Mạc Ly đang không biết phải làm sao, nói: “Người như thế, diện mạo bình thường, nó coi trọng hắn ở điểm nào? Còn đưa đến gặp tiểu thúc? Nếu tiểu thúc còn sống, người này có thể sống sót mà rời khỏi La phủ hay không cũng khó nói lắm!”
“Chàng đang nói xấu tiểu thúc đấy à?”
Tích Mộ công chúa nói câu này, khiến La Ưu im miệng.
Khi La Sương đến căn nhà gỗ trong sơn cốc, đã là hoàng hôn, thừa dịp La Ưu tự tay tu sửa nhà gỗ, La Sương mang theo Mạc Ly ra trước mộ La Duy.
“Ta thật sự phải đi sao?” Mạc Ly có chút khiếp đảm nói: “Đó là Cẩm vương gia đấy!”
“Ngươi sợ cái gì?” La Sương kéo Mạc Ly về phía mộ La Duy: “Cẩm vương gia chính là tiểu thúc của ta, ta nhớ rõ trước đây, tiểu thúc còn bế ta trong La Tướng phủ ở thượng đô! Mẫu thân ta kể, khi ta mới từ trong bụng mẹ chui ra, tiểu thúc cũng đã bế ta ở Vân Quan, chỉ tiếc…” La Sương có chút không cam tâm nói: “Ta chẳng nhớ được gì hết.”
Mạc Ly lúc này lại nhìn mộ Cẩm vương gia sững sờ, một đống đất đơn giản như vậy lại là mộ Cẩm vương gia?
“Dưới tàng cây du đồng kia, mới là nơi tiểu thúc ta táng cốt.” La Sương chỉ vào một cây du đồng cành lá xum xuê, nói với Mạc Ly: “Cái cây đã lớn rồi, khi tiểu thúc quy táng ở nơi này, nó mới chỉ là một cây non.”
“Không có mộ bia sao?” Mạc Ly nói.
“Tổ phụ nói tiểu thúc không cần, tiểu thúc chỉ cần một người thôi.” La Sương nói: “Dưới tàng cây này mai sau sẽ còn chôn một người nữa.”
“Là ai?”
“Không biết.” La Sương nói: “Có lẽ là người tiểu thúc yêu nhất kiếp này, không thì vì sao người phải ở chỗ này chờ hắn?”
Mạc Ly “A?” một tiếng.
“Tiểu thúc.” La Sương lúc này kéo tay Mạc Ly, đi tới dưới tàng cây du đồng: “Hắn là Mạc Ly, cái tên này là con đặt cho hắn, vận khí con không tồi, trên đường đi lại nhặt được người này. Lên tiếng đi.” La Sương quay đầu nói với Mạc Ly.
“Vương gia.” Mạc Ly vội lên tiếng.
“Gọi tiểu thúc!” La Sương bất đắc dĩ nói: “Ngươi gọi vương gia là sao?”
“Ta cũng phải gọi tiểu thúc?”
“Tiểu thúc.” La Sương nhìn nơi chôn cất La Duy nói: “Người đừng trách hắn không hiểu chuyện, Mạc Ly hơi ngốc, bất quá con lại thích, tiểu thúc, người con thích, tiểu thúc cũng sẽ thích phải không?”
Mạc Ly đỏ mặt. Hắn thật sự không biết vương thế tử này suy nghĩ cái gì, hắn là trẻ mồ côi, tự mình cũng chẳng nhìn ra bản thân có chỗ nào tốt, diện mạo bình thường, không thông minh, võ nghệ cũng không cao, văn tài càng không có, miệng cũng ngốc, căn bản chẳng có gì hơn người, không biết vì sao Bắc Vân vương thế tử lại nói thích hắn. Nhìn La Sương ngồi ở dưới tàng cây, liên miên cằn nhằn nói chuyện phiếm với Cẩm vương gia, Mạc Ly bất giác mỉm cười.
“Tiểu thúc…” La Sương nói: “Con đặt tên cho hắn là Mạc Ly, hẳn là người này cả đời sẽ không bỏ rơi con chứ? Con cũng không muốn giống như tiểu thúc, một mình chờ ở nơi này, không biết còn phải chờ bao lâu, cho đến khi chờ được người kia. Tiểu thúc, con rất thông minh phải không, người con thích, con sẽ giữ chặt hắn bên mình, để cho hắn một khắc cũng không rời khỏi con.”
“Thế tử.” Mạc Ly tiến đến.
“Ngồi xuống đi.” La Sương ấn Mạc Ly ngồi xuống, nói: “Khi chúng ta chết đi, cũng tìm một thân cây quy táng, Ly, ngươi xem, nơi này phong cảnh thật đẹp.”
Mạc Ly nhìn sơn lâm bốn phía, sơn thâm lâm tịch, chim trả không kêu: “Nơi này thực tĩnh lặng.” Mạc Ly nói: “Vương gia một mình ở trong này không tịch mịch sao?”
“Vẫn gọi vương gia?”
“Ý ta là tiểu thúc.”
“Đây là nơi chốn thuộc về tiểu thúc, cha ta nói, thiên hạ to như vậy, mà tiểu thúc chỉ thích nơi này.” La Sương nói: “Hơn nữa, người tiểu thúc chờ nhất định sẽ đến, tiểu thúc chẳng qua đang đợi một người trở về nhà mà thôi.”
“Trở về nhà?”
“Căn nhà gỗ đại ca đang tu sửa, chính là nơi tiểu thúc và người kia từng ở.”
“Vương… tiểu thúc từng ở nơi này?”
“Chuyện quá khứ, ta biết không nhiều.” La Sương nắm tay Mạc Ly nói: “Ngươi nói xem người tiểu thúc thích là ai? Tiểu thúc ta như vậy, người tiểu thúc thích, sẽ là một người như thế nào?”
Mạc Ly lắc đầu, thế nhân đều nói Cẩm vương gia là người độc nhất vô nhị, người Cẩm vương thích, có lẽ cũng là một người độc nhất vô nhị đi?
La Sương thấy Mạc Ly có chút buồn rầu, nở nụ cười, tiến sát lại, khẽ hôn lên bờ môi Mạc Ly.
Mạc Ly bối rối nhìn quanh, sợ bị ai thấy.
“Sợ ca ta?” La Sương buồn cười hỏi.
Mạc Ly chán nản cúi đầu, nói: “Ưu thiếu gia nhìn thấy ta liền phiền.”
“Huynh ấy lúc nào chả như vậy.” La Sương cười nói: “Nhưng mà đại ca của ta ngoài lạnh trong ấm, nếu huynh ấy thực sự thấy ngươi phiền lòng, nhất định sẽ giết ngươi, còn để ngươi sống nữa sao ?”
“Giết… giết ta?” Mạc Ly choáng váng.
“Ngươi nghĩ rằng đại ca ta là loại người nào?” La Sương cười ha hả.
Tán cây du đồng phát ra tiếng kêu xào xạc.
La Sương ngẩng đầu nhìn lại, thỏa mãn tươi cười. Tiểu thúc, con tìm được người mình thích rồi, mặc dù hơi ngốc, nhưng con sẽ đối xử tốt với hắn. Tiểu thúc phải phù hộ cho con đấy, để Mạc Ly cả đời không rời khỏi con!
“Xú tiểu tử!”
La Sương tựa hồ nghe thấy bên tai có người tại cười khẽ, vội xoay người nhìn.
“Làm sao thế?” Mạc Ly vội hỏi.
“Không có gì!” La Sương quay đầu, nhìn Mạc Ly cười nói: “Tiểu thúc nói người cũng thích ngươi.”
…………….
Lúc đầu tính gọi Mạc Ly là “y”, vì cứ nghĩ La Sương công, cuối cùng càng đọc càng thấy La Sương thụ, nên bạn Gián chuyển sang gọi Mạc Ly là “hắn” cho bản thân thỏa mãn =)))))) Đăng bởi: admin
Ngoài cung, lửa cháy nhuộm hồng không gian.
Tư Mã Thanh Sa ngồi trong Ngự Thư Phòng của hắn, bên người đã không còn một ai.
Tiếng chém giết rõ mồn một truyền vào, Tư Mã Thanh Sa thậm chí có thể nghe được tiếng binh khí cắt rời thân thể.
Cửa bị người bên ngoài một cước đá văng ra, Tư Mã Thanh Sa lúc này mới ngẩng đầu lên.
Một tướng quân trẻ tuổi, cả người đẫm máu, đằng đằng sát khí cầm kiếm đi đến.
Tư Mã Thanh Sa nhìn người thanh niên mũi kiếm không ngừng tích lạc máu tươi, không biết có bao nhiêu kẻ đã chết trên tay người này, nghĩ đến đây, Tư Mã Thanh Sa trong lòng đau xót.
“Tư Mã Thanh Sa?” Tướng quân trẻ tuổi dừng bước cách Tư Mã Thanh Sa không xa, mở miệng hỏi, dường như có chút không tin, đường đường là Hoàng đế Bắc Yến, giờ phút này lại cô độc ngồi trong hoàng cung rộng lớn.
“Ngươi là ai?” Tư Mã Thanh Sa hỏi, hắn đã già đi, nhưng mắt chưa mờ, hắn nhìn mặt người thanh niên, tuy rằng dính điểm điểm vết máu, nhưng không át đi vẻ thanh tú trên khuôn mặt.
“Tại hạ là tướng quân La Ưu – Đại Chu Kì Vân, La Quân Tri.”
Tư Mã Thanh Sa sửng sốt, thì thào lẩm bẩm: “Thì ra là U Yến La gia.”
“Tư Mã Thanh Sa.” Tướng quân trẻ tuổi ngạo nghễ nói: “Người đến Bắc Yến diệt ngươi, tất nhiên sẽ là người La gia ta!”
“Nam Bình quận vương thế tử?” Tư Mã Thanh Sa lại hỏi.
“Đúng.” La Ưu nhìn đế vương lớn tuổi trước mắt, nghe nói Tư Mã Thanh Sa nhiều năm bệnh liệt giường, nay xem ra lời đồn là thật: “Tư Mã Thanh Sa, chỉ cần ngươi đầu hàng, vua của ta sẽ tha cho bộ tộc Tư Mã thị.” La Ưu nói.
“Ngươi đừng vào.” Tư Mã Thanh Sa nở nụ cười, nói với La Ưu: “Bắc Yến không có Hoàng đế đầu hàng, ngươi ra ngoài đi, không cần xuống Hoàng Tuyền cùng trẫm.”
“Ngươi nói cái gì?” La Ưu chợt thấy không hay, vội vàng muốn bước lên phía trước, bắt Tư Mã Thanh Sa.
Trong tay Tư Mã Thanh Sa có rất nhiều cây nến đỏ, nói: “La Ưu, ngươi không ngửi được mùi trong phòng sao?”
La Ưu mang binh một đường xung phong liều chết tiến vào, khứu giác sớm tràn mùi máu tươi đã trở nên chết lặng, mùi gì cũng ngửi không ra. Nghe Tư Mã Thanh Sa hỏi, lại nhìn cây nến trong tay Tư Mã Thanh Sa, La Ưu vội vàng nhìn lại, mới phát hiện trên mặt đất dường như tụ một tầng chất lỏng.
“Ngươi mau ra ngoài đi.” Tư Mã Thanh Sa nói: “Người La gia, trẫm không muốn làm thương tổn.”
“Ngươi!” La Ưu không biết lời này của Tư Mã Thanh Sa có ý gì, nhưng không kịp hỏi nhiều, lại nhìn nến đỏ trong tay Tư Mã Thanh Sa từng giọt rơi trên mặt đất .
“Đi ra ngoài!” Tư Mã Thanh Sa quát to.
La Ưu lui ra ngoài, ánh mắt đảo qua khuôn mặt Tư Mã Thanh Sa, La Ưu kinh ngạc phát hiện, Tư Mã Thanh Sa đang cười, là một nụ cười giải thoát.
“Tướng quân!” Bên ngoài Ngự Thư Phòng, các bộ hạ thấy La Ưu rút lui, đều vội vàng tiến lên.
“Lui!” La Ưu chỉ kịp nói ra một chữ.
Mọi người cùng nhau lui lại.
Ánh lửa dường như ngập tràn trong nháy mắt, nuốt chửng Ngự Thư Phòng Bắc Yến của Tư Mã thị.
La Ưu không lệnh cho bộ hạ cứu hoả, chất lỏng trên sàn nhà hẳn là dầu, không cứu được .
“Tướng quân?” Có thuộc cấp muốn hỏi La Ưu.
La Ưu chỉ khoát tay, thuộc cấp này liền không nói gì thêm nữa.
Người La gia, trẫm không muốn làm thương tổn. La Ưu nghĩ lại lời nói của Tư Mã Thanh Sa, lời này có ý gì? Lần này diệt Yến, do bá phụ hắn cùng phụ thân treo soái ấn, đệ tử La gia cơ hồ toàn bộ xuất động, diệt Bắc Yến, nói là Chu Quân, cũng có thể nói là La gia, vì sao Tư Mã Thanh Sa lại nói, hắn không muốn làm thương tổn người La gia?
Tư Mã Thanh Sa nhìn đại hỏa hừng hực trước mặt, Bắc Yến cùng Chu triều sẽ có một trận chiến, chỉ là hắn từng tưởng rằng, trận chiến này sẽ xảy ra khi hắn không còn sống nữa, không nghĩ tới hiện tại đã thấy được kết cục. Theo mật báo từ Chu triều, La thị nhất định phải đánh trận này. La thị, Tư Mã Thanh Sa cười lắc đầu, sau khi La Duy chết, La thị lửa giận bừng bừng, hận không thể giết chết quân vương Long Huyền của bọn họ, nên chỉ có thể dõi theo hắn, kẻ từng hại La Duy mấy năm thống khổ – Tư Mã Thanh Sa .
Đại hỏa tới chân, mang theo mịt mù sương khói, khiến Tư Mã Thanh Sa hô hấp gian nan.
Một tòa thành lúc này xuất hiện trong ánh lửa, rực rỡ trước mắt Tư Mã Thanh Sa, trong biển lửa diễm lệ ấy, Tư Mã Thanh Sa cố gắng mở to hai mắt.
Thành Nghiệp Già.
Tư Mã Thanh Sa ra sức giãy dụa tiến về phía trước, trước mặt đúng là thành Nghiệp Già! Trên thành lâu, trong gió tuyết, hắn thấy một thân ảnh mơ hồ, nhiều năm trước, trong trời đông giá rét, thiếu niên ấy cười đẹp tựa gió xuân, chính tại trên thành Nghiệp Già này.
“La Duy!” Tư Mã Thanh Sa hô to cái tên ấy.
Phật châu mặc ngọc lưu ly sáng rực trong biển lửa, đứt tung trên mặt đất.
“Quân Tri.” La Khải đứng ở xa xa nhìn Ngự Thư Phòng rực lửa trong chốc lát, mới đi về phía trước, đứng phía sau La Ưu.
“Bá phụ.” La Ưu nhìn thấy La Khải, vội vàng hành lễ với La Khải.
La Khải nhìn đứa cháu này, trên người đều là máu, nhưng hình như hắn không bị thương.“Bị thương không?” La Khải mở miệng hỏi.
“Không ạ,” La Ưu nói, chần chừ một chút, rồi kéo La Khải cách xa khỏi đám người, dừng lại, nhỏ giọng nói với La Khải: “Bá phụ, Tư Mã Thanh Sa ở trong đó, không hề bước ra.”
La Khải nói: “Ừ, việc này ta đã biết, Quân Tri, việc này không phải lỗi của ngươi, cho nên ngươi không cần tự trách.”
La Ưu nói: “Bá phụ, chất nhi lúc ấy cũng ở trong Ngự Thư Phòng, Tư Mã Thanh Sa chờ khi chất nhi ra khỏi đó, mới phóng hỏa.”
“Vậy sao?” La Khải cũng sửng sốt.
La Ưu lại càng nhỏ giọng nói với La Khải: “Tư Mã Thanh Sa nói, hắn sẽ không làm thương tổn người La gia, đây là ý gì?”
La Khải mạnh mẽ nhìn về phía hoàng cung tràn ánh lửa, Tư Mã Thanh Sa đối với Tiểu Duy cũng…?
“Bá phụ?” La Ưu thấy sắc mặt La Khải nháy mắt trở nên khó coi, vội vàng hỏi: “Người, người làm sao vậy? Bá phụ, La gia chúng ta cùng Tư Mã Thanh Sa có ẩn tình gì sao?”
“Nói bậy!” La Khải vội mắng La Ưu: “Nói ra lời này, ngươi sợ người khác không bắt được thóp La gia sao?”
La Ưu vội vàng ngậm miệng, bá phụ La Khải so với phụ thân La Tắc của hắn, đối xử với các tiểu bối xưa nay nghiêm khắc hơn, đệ tử La thị không ai không sợ bá phụ này.
“Câu nói kia ngươi hãy quên đi.” La Khải nói với La Ưu: “Sau này đừng nhắc tới với người ngoài nghe chưa.”
“Nhưng chất nhi không hiểu!”
“Ân oán của người lớn, ngươi muốn ta nói với ngươi như thế nào?” La Khải nhỏ giọng nói: “Ngươi không cần phải hiểu.”
La Ưu lúc này thật cẩn thận hỏi một câu: “Là có liên quan tới tiểu thúc sao?”
La Khải cũng không trả lời, chỉ hỏi La Ưu: “Nhớ kỹ lời ta chứ?”
“Vâng.” La Ưu vội đáp: “Chất nhi nhớ kỹ, về sau tuyệt đối không nhắc lại.”
“Hắn là kẻ thù của chúng ta.” La Khải nói: “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ điểm này là được.”
Một tiếng nổ vang lên, Ngự Thư Phòng Tư Mã thị sụp xuống trong đại hỏa.
Bình Chương đế lên ngôi mười lăm năm, phá thành Hạ Phương, diệt Bắc Yến, hoàng đế Tư Mã Thanh Sa tự thiêu tuẫn quốc.
Kỳ thực hoàng đế Tư Mã Thanh Sa không phải chết ngày hôm nay, mà đã chết từ lúc hắn vẫn là hoàng tử Tư Mã thị của Bắc Yến kia, cùng với thành Nghiệp Già, vội vàng quay đầu nhìn lại, Tư Mã Thanh Sa đã chết, từ nay về sau vạn kiếp bất phục.
Phiên ngoại 2
Thung lũng Thanh Sơn ngoài thành Tuyên Châu, hướng đến sự u tĩnh, là tị ẩn sơn lâm, không màng thế sự.
Bắc Vân quận vương thế tử La Sương, Nam Bình quận vương thế tử La Ưu, thường ngày một nam một bắc, không có cách nào gặp mặt, cũng chỉ có lễ thanh minh ba năm một lần, hai người mới có cơ hội gặp nhau trong thung lũng Thanh Sơn.
La Ưu tuy không phải trưởng tôn La gia, nhưng lại lớn tuổi nhất, cho nên nói chính xác, trưởng tử La Sương của La Khải mới là trưởng tôn La gia, nhưng ở trước mặt La Ưu, La Sương chưa bao giờ dám tự coi mình lớn hơn.
“Ngươi tới muộn một ngày.” Mang theo phu nhân và nhi nữ, La Sương đến Thanh Sơn sau La Ưu một ngày, nhìn La Sương phong trần mệt mỏi đuổi tới, nhìn phía sau La Sương, là thị vệ tên Mạc Ly, La Ưu bất động thanh sắc nhíu mày.
“Đường không dễ đi mà.” La Sương cười nói: “Đại ca, các chất nhi chất nữ của đệ đâu? Cho đệ gặp chúng nó đi.”
“Ly, ngươi cũng đến đây à?” La Ưu không để ý tới La Sương, nói với Mạc Ly phía sau La Sương.
“Ưu thiếu gia.” Mạc Ly vội hành lễ với La Ưu.
“Ừ.” La Ưu gật đầu.
“Đi nào.” La Sương kéo La Ưu: “Lâu lắm mới gặp Mạc Ly một lần, ca, huynh không thể hòa nhã với Mạc Ly sao?”
“Sao ngươi lại dẫn hắn đến đây?” La Ưu hỏi.
Mạc Ly ở phía sau hai thế tử, co rụt thân mình, dáng người hắn cường tráng, giờ co rụt lại, nhìn có chút đáng thương.
“Đệ dẫn hắn tới gặp gặp tiểu thúc.” La Sương lại không e dè nói: “Tiểu thúc không giống mọi người đâu.”
“Chúng ta thì làm sao?” La Ưu hỏi.
“Thế Lợi!” La Sương để mặc La Ưu, miệng gọi các chất nhi chất nữ, rồi chạy khỏi La Ưu.
La Ưu quay đầu nhìn Mạc Ly, đầy vẻ không vui.
Mạc Ly càng không dám ngẩng đầu.
“Đi thôi.”Phu nhân La Ưu, trưởng công chúa Tích Mộ của Bình Chương đế Long Huyền đi tới, kéo La Ưu lại.
La Ưu lúc này mới bỏ lại Mạc Ly.
“Đó là người Sương đệ đưa đến.” Tích Mộ công chúa khuyên trượng phu: “Bá phụ cũng không thèm quản nó, chàng quản được sao?”
La Ưu quay đầu lại liếc nhìn, đứng ở nơi đó, là Mạc Ly đang không biết phải làm sao, nói: “Người như thế, diện mạo bình thường, nó coi trọng hắn ở điểm nào? Còn đưa đến gặp tiểu thúc? Nếu tiểu thúc còn sống, người này có thể sống sót mà rời khỏi La phủ hay không cũng khó nói lắm!”
“Chàng đang nói xấu tiểu thúc đấy à?”
Tích Mộ công chúa nói câu này, khiến La Ưu im miệng.
Khi La Sương đến căn nhà gỗ trong sơn cốc, đã là hoàng hôn, thừa dịp La Ưu tự tay tu sửa nhà gỗ, La Sương mang theo Mạc Ly ra trước mộ La Duy.
“Ta thật sự phải đi sao?” Mạc Ly có chút khiếp đảm nói: “Đó là Cẩm vương gia đấy!”
“Ngươi sợ cái gì?” La Sương kéo Mạc Ly về phía mộ La Duy: “Cẩm vương gia chính là tiểu thúc của ta, ta nhớ rõ trước đây, tiểu thúc còn bế ta trong La Tướng phủ ở thượng đô! Mẫu thân ta kể, khi ta mới từ trong bụng mẹ chui ra, tiểu thúc cũng đã bế ta ở Vân Quan, chỉ tiếc…” La Sương có chút không cam tâm nói: “Ta chẳng nhớ được gì hết.”
Mạc Ly lúc này lại nhìn mộ Cẩm vương gia sững sờ, một đống đất đơn giản như vậy lại là mộ Cẩm vương gia?
“Dưới tàng cây du đồng kia, mới là nơi tiểu thúc ta táng cốt.” La Sương chỉ vào một cây du đồng cành lá xum xuê, nói với Mạc Ly: “Cái cây đã lớn rồi, khi tiểu thúc quy táng ở nơi này, nó mới chỉ là một cây non.”
“Không có mộ bia sao?” Mạc Ly nói.
“Tổ phụ nói tiểu thúc không cần, tiểu thúc chỉ cần một người thôi.” La Sương nói: “Dưới tàng cây này mai sau sẽ còn chôn một người nữa.”
“Là ai?”
“Không biết.” La Sương nói: “Có lẽ là người tiểu thúc yêu nhất kiếp này, không thì vì sao người phải ở chỗ này chờ hắn?”
Mạc Ly “A?” một tiếng.
“Tiểu thúc.” La Sương lúc này kéo tay Mạc Ly, đi tới dưới tàng cây du đồng: “Hắn là Mạc Ly, cái tên này là con đặt cho hắn, vận khí con không tồi, trên đường đi lại nhặt được người này. Lên tiếng đi.” La Sương quay đầu nói với Mạc Ly.
“Vương gia.” Mạc Ly vội lên tiếng.
“Gọi tiểu thúc!” La Sương bất đắc dĩ nói: “Ngươi gọi vương gia là sao?”
“Ta cũng phải gọi tiểu thúc?”
“Tiểu thúc.” La Sương nhìn nơi chôn cất La Duy nói: “Người đừng trách hắn không hiểu chuyện, Mạc Ly hơi ngốc, bất quá con lại thích, tiểu thúc, người con thích, tiểu thúc cũng sẽ thích phải không?”
Mạc Ly đỏ mặt. Hắn thật sự không biết vương thế tử này suy nghĩ cái gì, hắn là trẻ mồ côi, tự mình cũng chẳng nhìn ra bản thân có chỗ nào tốt, diện mạo bình thường, không thông minh, võ nghệ cũng không cao, văn tài càng không có, miệng cũng ngốc, căn bản chẳng có gì hơn người, không biết vì sao Bắc Vân vương thế tử lại nói thích hắn. Nhìn La Sương ngồi ở dưới tàng cây, liên miên cằn nhằn nói chuyện phiếm với Cẩm vương gia, Mạc Ly bất giác mỉm cười.
“Tiểu thúc…” La Sương nói: “Con đặt tên cho hắn là Mạc Ly, hẳn là người này cả đời sẽ không bỏ rơi con chứ? Con cũng không muốn giống như tiểu thúc, một mình chờ ở nơi này, không biết còn phải chờ bao lâu, cho đến khi chờ được người kia. Tiểu thúc, con rất thông minh phải không, người con thích, con sẽ giữ chặt hắn bên mình, để cho hắn một khắc cũng không rời khỏi con.”
“Thế tử.” Mạc Ly tiến đến.
“Ngồi xuống đi.” La Sương ấn Mạc Ly ngồi xuống, nói: “Khi chúng ta chết đi, cũng tìm một thân cây quy táng, Ly, ngươi xem, nơi này phong cảnh thật đẹp.”
Mạc Ly nhìn sơn lâm bốn phía, sơn thâm lâm tịch, chim trả không kêu: “Nơi này thực tĩnh lặng.” Mạc Ly nói: “Vương gia một mình ở trong này không tịch mịch sao?”
“Vẫn gọi vương gia?”
“Ý ta là tiểu thúc.”
“Đây là nơi chốn thuộc về tiểu thúc, cha ta nói, thiên hạ to như vậy, mà tiểu thúc chỉ thích nơi này.” La Sương nói: “Hơn nữa, người tiểu thúc chờ nhất định sẽ đến, tiểu thúc chẳng qua đang đợi một người trở về nhà mà thôi.”
“Trở về nhà?”
“Căn nhà gỗ đại ca đang tu sửa, chính là nơi tiểu thúc và người kia từng ở.”
“Vương… tiểu thúc từng ở nơi này?”
“Chuyện quá khứ, ta biết không nhiều.” La Sương nắm tay Mạc Ly nói: “Ngươi nói xem người tiểu thúc thích là ai? Tiểu thúc ta như vậy, người tiểu thúc thích, sẽ là một người như thế nào?”
Mạc Ly lắc đầu, thế nhân đều nói Cẩm vương gia là người độc nhất vô nhị, người Cẩm vương thích, có lẽ cũng là một người độc nhất vô nhị đi?
La Sương thấy Mạc Ly có chút buồn rầu, nở nụ cười, tiến sát lại, khẽ hôn lên bờ môi Mạc Ly.
Mạc Ly bối rối nhìn quanh, sợ bị ai thấy.
“Sợ ca ta?” La Sương buồn cười hỏi.
Mạc Ly chán nản cúi đầu, nói: “Ưu thiếu gia nhìn thấy ta liền phiền.”
“Huynh ấy lúc nào chả như vậy.” La Sương cười nói: “Nhưng mà đại ca của ta ngoài lạnh trong ấm, nếu huynh ấy thực sự thấy ngươi phiền lòng, nhất định sẽ giết ngươi, còn để ngươi sống nữa sao ?”
“Giết… giết ta?” Mạc Ly choáng váng.
“Ngươi nghĩ rằng đại ca ta là loại người nào?” La Sương cười ha hả.
Tán cây du đồng phát ra tiếng kêu xào xạc.
La Sương ngẩng đầu nhìn lại, thỏa mãn tươi cười. Tiểu thúc, con tìm được người mình thích rồi, mặc dù hơi ngốc, nhưng con sẽ đối xử tốt với hắn. Tiểu thúc phải phù hộ cho con đấy, để Mạc Ly cả đời không rời khỏi con!
“Xú tiểu tử!”
La Sương tựa hồ nghe thấy bên tai có người tại cười khẽ, vội xoay người nhìn.
“Làm sao thế?” Mạc Ly vội hỏi.
“Không có gì!” La Sương quay đầu, nhìn Mạc Ly cười nói: “Tiểu thúc nói người cũng thích ngươi.”
…………….
Lúc đầu tính gọi Mạc Ly là “y”, vì cứ nghĩ La Sương công, cuối cùng càng đọc càng thấy La Sương thụ, nên bạn Gián chuyển sang gọi Mạc Ly là “hắn” cho bản thân thỏa mãn =)))))) Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.