Chương 135: Áp Chế Vong Ngôn
Tử Hằng
29/01/2023
Edit: Trúc Linh
Beta: Thiên Mạc
Có khinh công của Hà Hoan và Hà Cụ hỗ trợ, ban đêm bọn họ thuận lợi đột nhập vào Đế Cung.
Vào ban đêm, Đế Cung trông giống như một con quái vật khổng lồ bao quanh bởi các tòa nhà, mái cong kiều giác, bóng dáng cao cao của bức tường đan xen với bóng cây, vừa uy nghiêm vừa ảm đạm.
Thỉnh thoảng sẽ có một vài thị vệ hay cung nữ vội vàng đi qua, mang theo những chiếc đèn lồng màu cam hồng, dưới chân là những chiếc bóng đen di chuyển theo bước chân ấy.
Tránh được những người này, ba người đến gần Linh cung. Trước mắt còn chưa hết giờ Tuất, bọn họ nấp vào bụi cây gần đó, chờ đợi thời cơ.
Vì phải đề phòng trước sau, Tiêu Sắt Sắt có chút mệt, thở hổn hển nói: “Chờ khoảng một nén nhang, chúng ta đi vào, đừng đi cửa chính mà hãy đi vào từ cửa sau. Triệu tiểu thư nửa đêm muốn gặp ta ở đây, e là còn có việc khác muốn nói, mọi người hãy cẩn thận quan sát xung quanh.”
Vẻ mặt Hà Cụ âm trầm, có chút lo lắng: “Ta cứ cảm thấy sự tình lần này có chút không đúng.”
“Không đúng chỗ nào, đại ca?” Hà Hoan chớp chớp mắt, nhìn hắn.
“Ta cũng không biết là có chỗ nào không đúng, nhưng chính là cảm thấy như vậy.”
Hà Cụ nói: “ Người đã chết nhiều năm như vậy, A Hoan, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy có điều gì đó không đúng?”
“Ừm…” Hà Hoan ngượng ngùng cười.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, thời gian đã qua một nén nhang. Hà Cụ đi đầu, Hà Hoan đi sau, hai người để Tiêu Sắt Sắt đi giữa bảo vệ cô, khi bước đến gần cửa, cả ba quay lại quan sát xung quanh thấy không có bất kỳ động tĩnh gì mới đi vào, Hà Hoan đem cửa đóng lại.
Ban đem ở Linh cung uy nghiêm, ảm đạm bao trùm tất cả sự u ám lẫn âm trầm của Đế Cung.
Tuy đã vào hè nhưng ở gian điện này dường như bị đông lạnh, không khí lạnh băng như địa ngục bốc hơi lên lan ra khắp nơi như âm hồn lượn lờ bên cạnh.
Những chiếc quan tài màu đen được chạm trổ với nhiều hoa văn khác nhau, khói gỗ đàn hương có chút từ khí.
Bước qua quan tài, Tiêu Sắt Sắt cảm thấy có vài phần khiếp sợ, dù đã cố kìm nén hết sức cũng không thể vượt qua được, đối diện với sự sinh tử của con người, trong tiềm thức của nàng vẫn sợ rằng có một chiếc nắp quan tài đột nhiên mở ra. Người bên trong đó đáng lẽ ra đã chết thì lại ngồi dậy, nhìn thẳng vào nàng rồi nở một nụ cười lạnh.
“Phóng Yên tham kiến Cẩn vương phi.”
m thanh này làm cho Tiêu Sắt Sắt phải hít một ngụm khí.
Thấy Triệu Phóng Yên từ từ đứng dậy từ phía sau một chiếc quan tài cao, bước ra ngoài.
Dưới ánh nến mờ ảo, khuôn mặt nàng có vẻ trắng bệch, ngày thường vốn sở hữu một vẻ đẹp tú mỹ nhưng giờ đây lại trở nên xanh xao và hốc hác.
Mặc ánh nến mờ nhạt, nàng nhìn qua càng giống như tiên nữ bước ra từ lăng mộ.
“Triệu tiểu thư.” Tiêu Sắt Sắt khách khí chào lại: “Ta đã đúng hẹn tới rồi, có hai người hộ tống ta tiến cung, là tử sĩ của ta, Triệu tiểu thư có thể yên tâm nói với ta.”
Triệu Phóng Yên gật đầu: “Ta tin tưởng người mà Cẩn vương phi mang đến.”
“Vậy… Triệu tiểu thư có thể trả lời mấy vấn đề của ta chứ?” Cách nhau hơn mười thước, ánh mắt Tiêu Sắt Sắt trong suốt, bình tĩnh mà thong dong.
Triệu Phóng Yên nói: “Ta biết cái gì thì sẽ nói ra hết.”
Tiêu Sắt Sắt kiên nhẫn hỏi: “Bức thư mà Triệu tiểu thư viết cho ta, là Tiêu gia đương gia chủ mẫu đưa cho ta, không biết Triệu tiểu thư làm thế nào biết ta trở về Tiêu phủ?”
Triệu Phóng Yên dáp: “Ta đến Cẩn vương phủ, là thị vệ nói cho ta biết, Cẩn Vương phi đã về Tiêu phủ.”
“Là như vậy à…” Ngẫm lại, Triệu Phóng Yên hẳn không phải người theo dõi bọn họ, nếu không phải nhờ võ công của Hà Cụ và Hà Hoan cao cường thì bọn họ vẫn còn bị theo dõi cả một đường.
“Vậy thì, Triệu tiểu thư ta còn có một vấn đề, hy vọng ngươi sẽ không gạt ta.” Tiêu Sắt Sắt bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn ta đến nơi này, là muốn nói cho ta biết làm thế nào để áp chế bệnh của Vong Ngôn. Ta muốn biết, Triệu tiểu thư làm sao biết được điều này?”
Triệu Phóng Yên cười khổ nói: “Nếu Phóng Yên nói với Cẩn vương phi rằng, việc này là Phóng Yên nhìn từ tinh tượng mà biết thì người có tin không?”
Tinh tượng!
Tiêu Sắt Sắt cả kinh trong lòng.
Năng lực xem tinh tượng của Triệu Phóng Yên, nàng đã sớm nhìn được, giờ đây kết hợp với phán đoán trong lòng nàng đã có chút tin tưởng lời của Triệu Phóng Yên.
Tiêu Sắt Sắt không khỏi có chút kích động : “Triệu tiểu thư, vậy xin ngươi nói cho ta biết làm thế nào để áp chế bệnh tình của Vong Ngôn?”
Triệu Phóng Yên hơi cúi đầu xuống, lông mi cúi xuống che khuất đôi mắt màu khói của nàng.
Nàng sờ cái túi mang bên người mình, lấy ra một cái bình gốm nhỏ được tráng men bằng ba màu, nâng lên để Tiêu Sắt Sắt có thể thấy rõ.
“Đây là linh dược trân quý của Triệu gia, Phóng Yên không dám nói nó có thể trị được bách bệnh, nhưng các loại dược liệu dùng để luyện ra linh dược này đều là những dược liệu vô cùng quý hiếm, đối với các loại bệnh khó chữa có thể làm giảm bớt phần nào.”
“Triệu tiểu thư…” Tiêu Sắt Sắt lộ ra một nụ cười cảm động nhưng chỉ lướt qua rồi vụt tắt, biểu tình có chút ngưng đọng: “Triệu tiểu thư, đây là linh dược quý hiếm của Triệu gia, sợ là mấy người bọn họ đã tốn không ít nhân lực cùng tiền tài để có được nó. Ngươi thực sự cứ như vậy mà đưa cho ta?”
“Tính mạng của con người quý giá hơn bất kỳ thứ khác.”
Triệu Phóng Yên thấp giọng nói, một tay đặt trên nắp quan tài, trong mắt là cảm xúc khó nói: “Thân nhân và bằng hữu mất đi là vết thương không thể nào lành được đối với người ở lại. Gia gia ta đã cho phép ta an táng họ ở đây, ta muốn tới bồi họ nhiều hơn một chút cho nên mới thỉnh Cẩn vương phi đến đây gặp mặt. Phóng Yên đã thất lễ rồi.”
“Không, thật sự cảm ơn ngươi.” Tiêu Sắt Sắt cảm động, hành lễ: “Mặc kệ linh dược này có tác dụng đối với bệnh của Vương gia hay không thì phần ân đức này ta đều ghi nhớ trong lòng…”
Thấy Tiêu Sắt Sắt đi về phía Triệu Phóng Yên, Hà Cụ nói: “Tiểu thư, để ta đi cho.”
Tiêu Sắt Sắt cười nhạt: “Không sao đâu, đây là linh dược cho Vương gia, vẫn là ta nên đi lấy thì hay hơn.”
Ánh nến leo lắt, chiếu lên y phục của Tiêu Sắt Sắt. Làn váy trên mặt đất lưu lại bóng dáng như gió thổi hoa động của nàng, nàng đến trước mặt Triệu Phóng Yên
“Triệu tiểu thư, cảm ơn ngươi.” Tiêu Sắt Sắt vươn bàn tay ra tỏ ý xin nhận.
Triệu Phóng Yên gật đầu, nhẹ nhàng cầm chiếc bình đến gần đặt vào tay Tiêu Sắt Sắt nhưng không ai ngờ, ngay sau đó trong tay áo nàng ta lại giấu một cây đao. Triệu Phóng Yên nắm lấy chuôi đao, một tay kia cầm bình dược, tay còn lại cầm đao phóng về phía Tiêu Sắt Sắt, chớp mắt liền đặt lưỡi đao trên cổ của nàng.
“Triệu tiểu thư!” Tiêu Sắt Sắt cả kinh nói.
“Tiểu thư!” Hà Hoan và Hà Cụ đồng thời rút kiếm ra, chĩa về phía Triệu Phóng Yên.
“Không được manh động.” Triệu Phóng Yên lạnh lùng nói, cây đao lại kề sát cổ Tiêu Sắt Sắt thêm nửa tấc.
Hà Hoan Hà Cụ không còn cách nào khác đành phải dừng lại, bày sẵn thế nghênh địch, sát khí của người chết tỏa ra khắp nơi, trong lúc nhất thời, Linh Cung càng trở nên u ám.
Tiêu Sắt Sắt đã lấy lại tinh thần, vừa nãy còn cảm thấy hoảng sợ, hiện tại đã bình tĩnh hơn, đồng thời cũng có chút thất vọng.
“Triệu tiểu thư, ngươi muốn ta tới đây, rốt cuộc là vì cái gì?” Tiêu Sắt Sắt thở dài, nhìn bình dược nằm trong tay Triệu Phóng Yên: “Đặc biệt, ngươi từ Triệu gia chạy tới đây cũng không dễ dàng gì. Ta thật không biết, trên người ta có chỗ nào hấp dẫn khiến ngươi hao tâm tổn khí như vậy?”
Triệu Phóng Yên trầm giọng nói: “Chân tướng.”
Tiêu Sắt Sắt cả kinh trong lòng: “ Chân tướng? Chân tướng gì?... Triệu tiểu thư, ngươi… Ngươi không phải là nghi ngờ ta dùng lưu huỳnh cùng hạnh hoa vô ảnh châm để hại chết sư môn của ngươi chứ?”
“ Cẩn vương phi, Phóng Yên làm như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ. Bởi vì ta biết, người của Cẩn vương nhất định biết được chuyện mà Phóng Yên không biết.”
Tiêu Sắt Sắt lần thứ hai bị làm cho giật mình. Triệu Phóng Yên không những hoài nghi nàng mà còn khẳng định nàng cùng Vong Ngôn có liên quan đến chuyện này. Về việc này, những gì Tiêu Sắt Sắt biết cũng chỉ có mấy lời suy đoán của Tầm Dương Vương phi. Tại sao Triệu Phóng Yên lại hoài nghi nàng cùng Vong Ngôn? Lẽ nào, Vong Ngôn và Triệu Phóng Yên đã gặp nhau, bị nàng ta nhìn ra có điều gì bất thường?
Tiêu Sắt Sắt hạ tầm mắt, bình tĩnh nói: “Triệu tiểu thư, rất xin lỗi, những gì ta biết đã nói hết ở đây vào đêm hôm qua. Ta chỉ là một nữ nhi, làm sao có thể so sánh được với những người có mánh khóe thông thiên được chứ.”
“Cẩn Vương phi, Phóng Yên thật sự… xin lỗi người.” Triệu Phóng Yên nói ra một cách khó khăn, sau đó nói với Hà Hoan và Hà Cụ: “Nếu không muốn Cẩn Vương phi bị thương thì lập tức mời Cẩn Vương điện hạ tới đây một chuyến.”
Hà Cụ uy hiếp nói: “Ngươi không biết võ công. Với khoảng cách này, nếu không phải sợ làm tiểu thư bị thương thì ta đã giết ngươi rồi.”
“Hà Cụ dừng tay.” Tiêu Sắt Sắt nói: “Đừng làm Triệu tiểu thư bị thương, nàng ấy không có ác ý.”
“Tiểu thư!”
“Đừng làm nàng bị thương.” Thái độ của Tiêu Sắt Sắt kiên quyết, lại nói thêm: “Triệu tiểu thư, tối qua bệnh của Vương gia phát tác rất nặng, hiện tại thân thể vẫn còn suy yếu, ta không muốn hắn phải lăn lộn tới đây.”
“Vậy thì sư phụ cùng bằng hữu của ta đều đã chết vô ích sao?” Triệu Phóng Yên buồn bã nói: “Cẩn vương điện hạ rõ ràng biết hết mọi chuyện, lại im lặng không chịu nói; đây là muốn cha mẹ, thê nhi cùng linh hồn linh thiêng của bọn họ ở trên trời không được siêu sinh sao?”
Đúng vậy, họ sao có thể cam chịu được?
Chết một cách vô ích như vậy, nhưng ngay cả chân tướng của cái chết cũng không được làm sáng tỏ.
Chỉ là, Vong Ngôn không phải là loại người thờ ơ trước cái chết của họ. Nếu hắn cố tình giấu giếm chuyện gì đó thì nhất định là hắn có nỗi khổ khó nói nào đó.
Tiêu Sắt Sắt do dự rồi nói tiếp: “Triệu tiểu thư, ta không muốn Vương gia vì ta mà bôn ba lại đây, nếu như ngươi muốn biết cái gì thì theo ta về Cẩn Vương phủ đi.”
“Cẩn Vương phi, xin lỗi.” Triệu Phóng Yên gắt gao nắm lấy chuôi đao: “Người nói ta tàn khốc vô tình cũng được. Đây là cơ hội cuối cùng cũng là duy nhất để ta có thể biết được chân tướng, vì thế ta sẽ không giao quyền chủ động lại cho các người.”
“Triệu tiểu thư, ngươi không sợ bị xử phạt sao?” Tiêu Sắt Sắt thở dài: “Tính tình quật cường của ngươi đang hại ngươi đấy…”
“Tiểu thư!” Hà Cụ tiến về phía trước một bước.
Triệu Phóng Yên lạnh lùng nói: “Không được tiến thêm bước nữa.”
Vẻ mặt Hà Cụ tràn đầy hung ác, trong mắt là sát khí nồng đậm: “A Hoan, giết nàng ta.”
“Nhưng tiểu thư không cho… Không cho chúng ta giết nàng.” Hà Hoan khó xử nhìn Hà Cụ, lại nhìn về phía Tiêu Sắt Sắt.
“Hà Hoan, Hà Cụ, nghe ta nói. Nếu các ngươi giết chết Triệu tiểu thư thì ta và Vương gia cũng không thể cứu được các ngươi. Ta không muốn mất đi các ngươi…”
Tiêu Sắt Sắt chậm rãi thở dài, hỏi Triệu Phóng Yên từng chữ một: “Triệu tiểu thư, ngươi mang linh dược đến cho Vương gia, là thật hay giả? Ta muốn nghe lời nói thật!”
“Là sự thật. Phóng Yên sẽ không ở đây mà lừa người.”
“Được, vậy ta tin ngươi…” Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ nói: “Chờ tới khi Vương gia đến, phiền ngươi đem linh dược cho chàng trước. Hà Hoan ngươi ở lại, Hà Cụ, ngươi đi mời Vương gia tới đây. Đừng để hắn biết ta bị người khác cầm dao kề cổ.”
“Tiểu thư!” Hà Cụ không cam lòng nhìn Tiêu Sắt Sắt, cuối cùng, rốt cuộc hắn vẫn thu kiếm lại, thân hình loé lên rồi bay ra ngoài cửa sổ.
Beta: Thiên Mạc
Có khinh công của Hà Hoan và Hà Cụ hỗ trợ, ban đêm bọn họ thuận lợi đột nhập vào Đế Cung.
Vào ban đêm, Đế Cung trông giống như một con quái vật khổng lồ bao quanh bởi các tòa nhà, mái cong kiều giác, bóng dáng cao cao của bức tường đan xen với bóng cây, vừa uy nghiêm vừa ảm đạm.
Thỉnh thoảng sẽ có một vài thị vệ hay cung nữ vội vàng đi qua, mang theo những chiếc đèn lồng màu cam hồng, dưới chân là những chiếc bóng đen di chuyển theo bước chân ấy.
Tránh được những người này, ba người đến gần Linh cung. Trước mắt còn chưa hết giờ Tuất, bọn họ nấp vào bụi cây gần đó, chờ đợi thời cơ.
Vì phải đề phòng trước sau, Tiêu Sắt Sắt có chút mệt, thở hổn hển nói: “Chờ khoảng một nén nhang, chúng ta đi vào, đừng đi cửa chính mà hãy đi vào từ cửa sau. Triệu tiểu thư nửa đêm muốn gặp ta ở đây, e là còn có việc khác muốn nói, mọi người hãy cẩn thận quan sát xung quanh.”
Vẻ mặt Hà Cụ âm trầm, có chút lo lắng: “Ta cứ cảm thấy sự tình lần này có chút không đúng.”
“Không đúng chỗ nào, đại ca?” Hà Hoan chớp chớp mắt, nhìn hắn.
“Ta cũng không biết là có chỗ nào không đúng, nhưng chính là cảm thấy như vậy.”
Hà Cụ nói: “ Người đã chết nhiều năm như vậy, A Hoan, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy có điều gì đó không đúng?”
“Ừm…” Hà Hoan ngượng ngùng cười.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, thời gian đã qua một nén nhang. Hà Cụ đi đầu, Hà Hoan đi sau, hai người để Tiêu Sắt Sắt đi giữa bảo vệ cô, khi bước đến gần cửa, cả ba quay lại quan sát xung quanh thấy không có bất kỳ động tĩnh gì mới đi vào, Hà Hoan đem cửa đóng lại.
Ban đem ở Linh cung uy nghiêm, ảm đạm bao trùm tất cả sự u ám lẫn âm trầm của Đế Cung.
Tuy đã vào hè nhưng ở gian điện này dường như bị đông lạnh, không khí lạnh băng như địa ngục bốc hơi lên lan ra khắp nơi như âm hồn lượn lờ bên cạnh.
Những chiếc quan tài màu đen được chạm trổ với nhiều hoa văn khác nhau, khói gỗ đàn hương có chút từ khí.
Bước qua quan tài, Tiêu Sắt Sắt cảm thấy có vài phần khiếp sợ, dù đã cố kìm nén hết sức cũng không thể vượt qua được, đối diện với sự sinh tử của con người, trong tiềm thức của nàng vẫn sợ rằng có một chiếc nắp quan tài đột nhiên mở ra. Người bên trong đó đáng lẽ ra đã chết thì lại ngồi dậy, nhìn thẳng vào nàng rồi nở một nụ cười lạnh.
“Phóng Yên tham kiến Cẩn vương phi.”
m thanh này làm cho Tiêu Sắt Sắt phải hít một ngụm khí.
Thấy Triệu Phóng Yên từ từ đứng dậy từ phía sau một chiếc quan tài cao, bước ra ngoài.
Dưới ánh nến mờ ảo, khuôn mặt nàng có vẻ trắng bệch, ngày thường vốn sở hữu một vẻ đẹp tú mỹ nhưng giờ đây lại trở nên xanh xao và hốc hác.
Mặc ánh nến mờ nhạt, nàng nhìn qua càng giống như tiên nữ bước ra từ lăng mộ.
“Triệu tiểu thư.” Tiêu Sắt Sắt khách khí chào lại: “Ta đã đúng hẹn tới rồi, có hai người hộ tống ta tiến cung, là tử sĩ của ta, Triệu tiểu thư có thể yên tâm nói với ta.”
Triệu Phóng Yên gật đầu: “Ta tin tưởng người mà Cẩn vương phi mang đến.”
“Vậy… Triệu tiểu thư có thể trả lời mấy vấn đề của ta chứ?” Cách nhau hơn mười thước, ánh mắt Tiêu Sắt Sắt trong suốt, bình tĩnh mà thong dong.
Triệu Phóng Yên nói: “Ta biết cái gì thì sẽ nói ra hết.”
Tiêu Sắt Sắt kiên nhẫn hỏi: “Bức thư mà Triệu tiểu thư viết cho ta, là Tiêu gia đương gia chủ mẫu đưa cho ta, không biết Triệu tiểu thư làm thế nào biết ta trở về Tiêu phủ?”
Triệu Phóng Yên dáp: “Ta đến Cẩn vương phủ, là thị vệ nói cho ta biết, Cẩn Vương phi đã về Tiêu phủ.”
“Là như vậy à…” Ngẫm lại, Triệu Phóng Yên hẳn không phải người theo dõi bọn họ, nếu không phải nhờ võ công của Hà Cụ và Hà Hoan cao cường thì bọn họ vẫn còn bị theo dõi cả một đường.
“Vậy thì, Triệu tiểu thư ta còn có một vấn đề, hy vọng ngươi sẽ không gạt ta.” Tiêu Sắt Sắt bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn ta đến nơi này, là muốn nói cho ta biết làm thế nào để áp chế bệnh của Vong Ngôn. Ta muốn biết, Triệu tiểu thư làm sao biết được điều này?”
Triệu Phóng Yên cười khổ nói: “Nếu Phóng Yên nói với Cẩn vương phi rằng, việc này là Phóng Yên nhìn từ tinh tượng mà biết thì người có tin không?”
Tinh tượng!
Tiêu Sắt Sắt cả kinh trong lòng.
Năng lực xem tinh tượng của Triệu Phóng Yên, nàng đã sớm nhìn được, giờ đây kết hợp với phán đoán trong lòng nàng đã có chút tin tưởng lời của Triệu Phóng Yên.
Tiêu Sắt Sắt không khỏi có chút kích động : “Triệu tiểu thư, vậy xin ngươi nói cho ta biết làm thế nào để áp chế bệnh tình của Vong Ngôn?”
Triệu Phóng Yên hơi cúi đầu xuống, lông mi cúi xuống che khuất đôi mắt màu khói của nàng.
Nàng sờ cái túi mang bên người mình, lấy ra một cái bình gốm nhỏ được tráng men bằng ba màu, nâng lên để Tiêu Sắt Sắt có thể thấy rõ.
“Đây là linh dược trân quý của Triệu gia, Phóng Yên không dám nói nó có thể trị được bách bệnh, nhưng các loại dược liệu dùng để luyện ra linh dược này đều là những dược liệu vô cùng quý hiếm, đối với các loại bệnh khó chữa có thể làm giảm bớt phần nào.”
“Triệu tiểu thư…” Tiêu Sắt Sắt lộ ra một nụ cười cảm động nhưng chỉ lướt qua rồi vụt tắt, biểu tình có chút ngưng đọng: “Triệu tiểu thư, đây là linh dược quý hiếm của Triệu gia, sợ là mấy người bọn họ đã tốn không ít nhân lực cùng tiền tài để có được nó. Ngươi thực sự cứ như vậy mà đưa cho ta?”
“Tính mạng của con người quý giá hơn bất kỳ thứ khác.”
Triệu Phóng Yên thấp giọng nói, một tay đặt trên nắp quan tài, trong mắt là cảm xúc khó nói: “Thân nhân và bằng hữu mất đi là vết thương không thể nào lành được đối với người ở lại. Gia gia ta đã cho phép ta an táng họ ở đây, ta muốn tới bồi họ nhiều hơn một chút cho nên mới thỉnh Cẩn vương phi đến đây gặp mặt. Phóng Yên đã thất lễ rồi.”
“Không, thật sự cảm ơn ngươi.” Tiêu Sắt Sắt cảm động, hành lễ: “Mặc kệ linh dược này có tác dụng đối với bệnh của Vương gia hay không thì phần ân đức này ta đều ghi nhớ trong lòng…”
Thấy Tiêu Sắt Sắt đi về phía Triệu Phóng Yên, Hà Cụ nói: “Tiểu thư, để ta đi cho.”
Tiêu Sắt Sắt cười nhạt: “Không sao đâu, đây là linh dược cho Vương gia, vẫn là ta nên đi lấy thì hay hơn.”
Ánh nến leo lắt, chiếu lên y phục của Tiêu Sắt Sắt. Làn váy trên mặt đất lưu lại bóng dáng như gió thổi hoa động của nàng, nàng đến trước mặt Triệu Phóng Yên
“Triệu tiểu thư, cảm ơn ngươi.” Tiêu Sắt Sắt vươn bàn tay ra tỏ ý xin nhận.
Triệu Phóng Yên gật đầu, nhẹ nhàng cầm chiếc bình đến gần đặt vào tay Tiêu Sắt Sắt nhưng không ai ngờ, ngay sau đó trong tay áo nàng ta lại giấu một cây đao. Triệu Phóng Yên nắm lấy chuôi đao, một tay kia cầm bình dược, tay còn lại cầm đao phóng về phía Tiêu Sắt Sắt, chớp mắt liền đặt lưỡi đao trên cổ của nàng.
“Triệu tiểu thư!” Tiêu Sắt Sắt cả kinh nói.
“Tiểu thư!” Hà Hoan và Hà Cụ đồng thời rút kiếm ra, chĩa về phía Triệu Phóng Yên.
“Không được manh động.” Triệu Phóng Yên lạnh lùng nói, cây đao lại kề sát cổ Tiêu Sắt Sắt thêm nửa tấc.
Hà Hoan Hà Cụ không còn cách nào khác đành phải dừng lại, bày sẵn thế nghênh địch, sát khí của người chết tỏa ra khắp nơi, trong lúc nhất thời, Linh Cung càng trở nên u ám.
Tiêu Sắt Sắt đã lấy lại tinh thần, vừa nãy còn cảm thấy hoảng sợ, hiện tại đã bình tĩnh hơn, đồng thời cũng có chút thất vọng.
“Triệu tiểu thư, ngươi muốn ta tới đây, rốt cuộc là vì cái gì?” Tiêu Sắt Sắt thở dài, nhìn bình dược nằm trong tay Triệu Phóng Yên: “Đặc biệt, ngươi từ Triệu gia chạy tới đây cũng không dễ dàng gì. Ta thật không biết, trên người ta có chỗ nào hấp dẫn khiến ngươi hao tâm tổn khí như vậy?”
Triệu Phóng Yên trầm giọng nói: “Chân tướng.”
Tiêu Sắt Sắt cả kinh trong lòng: “ Chân tướng? Chân tướng gì?... Triệu tiểu thư, ngươi… Ngươi không phải là nghi ngờ ta dùng lưu huỳnh cùng hạnh hoa vô ảnh châm để hại chết sư môn của ngươi chứ?”
“ Cẩn vương phi, Phóng Yên làm như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ. Bởi vì ta biết, người của Cẩn vương nhất định biết được chuyện mà Phóng Yên không biết.”
Tiêu Sắt Sắt lần thứ hai bị làm cho giật mình. Triệu Phóng Yên không những hoài nghi nàng mà còn khẳng định nàng cùng Vong Ngôn có liên quan đến chuyện này. Về việc này, những gì Tiêu Sắt Sắt biết cũng chỉ có mấy lời suy đoán của Tầm Dương Vương phi. Tại sao Triệu Phóng Yên lại hoài nghi nàng cùng Vong Ngôn? Lẽ nào, Vong Ngôn và Triệu Phóng Yên đã gặp nhau, bị nàng ta nhìn ra có điều gì bất thường?
Tiêu Sắt Sắt hạ tầm mắt, bình tĩnh nói: “Triệu tiểu thư, rất xin lỗi, những gì ta biết đã nói hết ở đây vào đêm hôm qua. Ta chỉ là một nữ nhi, làm sao có thể so sánh được với những người có mánh khóe thông thiên được chứ.”
“Cẩn Vương phi, Phóng Yên thật sự… xin lỗi người.” Triệu Phóng Yên nói ra một cách khó khăn, sau đó nói với Hà Hoan và Hà Cụ: “Nếu không muốn Cẩn Vương phi bị thương thì lập tức mời Cẩn Vương điện hạ tới đây một chuyến.”
Hà Cụ uy hiếp nói: “Ngươi không biết võ công. Với khoảng cách này, nếu không phải sợ làm tiểu thư bị thương thì ta đã giết ngươi rồi.”
“Hà Cụ dừng tay.” Tiêu Sắt Sắt nói: “Đừng làm Triệu tiểu thư bị thương, nàng ấy không có ác ý.”
“Tiểu thư!”
“Đừng làm nàng bị thương.” Thái độ của Tiêu Sắt Sắt kiên quyết, lại nói thêm: “Triệu tiểu thư, tối qua bệnh của Vương gia phát tác rất nặng, hiện tại thân thể vẫn còn suy yếu, ta không muốn hắn phải lăn lộn tới đây.”
“Vậy thì sư phụ cùng bằng hữu của ta đều đã chết vô ích sao?” Triệu Phóng Yên buồn bã nói: “Cẩn vương điện hạ rõ ràng biết hết mọi chuyện, lại im lặng không chịu nói; đây là muốn cha mẹ, thê nhi cùng linh hồn linh thiêng của bọn họ ở trên trời không được siêu sinh sao?”
Đúng vậy, họ sao có thể cam chịu được?
Chết một cách vô ích như vậy, nhưng ngay cả chân tướng của cái chết cũng không được làm sáng tỏ.
Chỉ là, Vong Ngôn không phải là loại người thờ ơ trước cái chết của họ. Nếu hắn cố tình giấu giếm chuyện gì đó thì nhất định là hắn có nỗi khổ khó nói nào đó.
Tiêu Sắt Sắt do dự rồi nói tiếp: “Triệu tiểu thư, ta không muốn Vương gia vì ta mà bôn ba lại đây, nếu như ngươi muốn biết cái gì thì theo ta về Cẩn Vương phủ đi.”
“Cẩn Vương phi, xin lỗi.” Triệu Phóng Yên gắt gao nắm lấy chuôi đao: “Người nói ta tàn khốc vô tình cũng được. Đây là cơ hội cuối cùng cũng là duy nhất để ta có thể biết được chân tướng, vì thế ta sẽ không giao quyền chủ động lại cho các người.”
“Triệu tiểu thư, ngươi không sợ bị xử phạt sao?” Tiêu Sắt Sắt thở dài: “Tính tình quật cường của ngươi đang hại ngươi đấy…”
“Tiểu thư!” Hà Cụ tiến về phía trước một bước.
Triệu Phóng Yên lạnh lùng nói: “Không được tiến thêm bước nữa.”
Vẻ mặt Hà Cụ tràn đầy hung ác, trong mắt là sát khí nồng đậm: “A Hoan, giết nàng ta.”
“Nhưng tiểu thư không cho… Không cho chúng ta giết nàng.” Hà Hoan khó xử nhìn Hà Cụ, lại nhìn về phía Tiêu Sắt Sắt.
“Hà Hoan, Hà Cụ, nghe ta nói. Nếu các ngươi giết chết Triệu tiểu thư thì ta và Vương gia cũng không thể cứu được các ngươi. Ta không muốn mất đi các ngươi…”
Tiêu Sắt Sắt chậm rãi thở dài, hỏi Triệu Phóng Yên từng chữ một: “Triệu tiểu thư, ngươi mang linh dược đến cho Vương gia, là thật hay giả? Ta muốn nghe lời nói thật!”
“Là sự thật. Phóng Yên sẽ không ở đây mà lừa người.”
“Được, vậy ta tin ngươi…” Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ nói: “Chờ tới khi Vương gia đến, phiền ngươi đem linh dược cho chàng trước. Hà Hoan ngươi ở lại, Hà Cụ, ngươi đi mời Vương gia tới đây. Đừng để hắn biết ta bị người khác cầm dao kề cổ.”
“Tiểu thư!” Hà Cụ không cam lòng nhìn Tiêu Sắt Sắt, cuối cùng, rốt cuộc hắn vẫn thu kiếm lại, thân hình loé lên rồi bay ra ngoài cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.