Chương 169: Cùng Đường Bí Lối
Tử Hằng
31/01/2023
Edit: Khánh Ngọc
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Tiếng sấm chớp, mưa máu gió tanh.
Mấy trăm năm nay Thuận Kinh chưa từng bị người giẫm đạp.
Đường cái hỗn loạn, một đường tràn đầy máu tươi, tiếng kêu tới từ hoàng cung.
Đầu mùa xuân gió se lạnh và tàn nhẫn thổi qua hai bên sườn đường phố, gạch trên tường bị phun đầy vết máu, bị đông lạnh tạo thành một tầng sương hồng.
Phản quân quyết tâm giành chiến thắng.
Tướng sĩ Nam doanh Thuận Kinh đang dùng sinh mệnh trung thành của bọn họ để bảo vệ mọi người.
Binh lính, người của phủ Thuận Kinh, lan đến bá tánh… Từng khối thi thể nằm chồng chất, máu chảy thành sông, kéo dài thành bồn máu to dưới cửa cung! Trên tường cao vô số tử thi đang nằm, phản quân đánh vỡ cửa cung đạp lên thi thể và máu tươi tiến vào Đế Cung rộng rãi.
“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng không ổn! Hoàng Thượng không ổn rồi!”
Nội thị tiến đến báo tin, la khóc té ngã trước mặt Thiên Anh đế: “Phản quân, phản quân đánh tới cửa cung rồi! Nhóm Ngự Lâm quân cũng không ngăn cản được!”
Thiên Anh đế nâng thân mình.
Tiêu Sắt Sắt đứng lên.
Nàng giúp Thiên Anh đế vẩy nội thị lui ra, quay đầu lại nhìn về phía Lâm gia biểu muội nhàn nhạt nói: “Chiếu cố long thể bệ hạ cho tốt, ta đi xem.”
“Sắt Sắt…” Thiên Anh đế lo lắng kêu.
“Hoàng bá bá, ta đi ra ngoài nhìn xem, người đừng lo lắng. Ta nghĩ Vong Ngôn nhất định sẽ đến, cũng nhất định sẽ phá hủy dã tâm của Cát vương.”
Tiêu Sắt Sắt vừa nói vừa đi ra ngoài, một bàn tay còn đang ôn nhu từ từ vuốt ve bụng nhỏ, phần lớn mọi chuyện diễn ra giống như suy đoán của nàng.
Ngọc Vong Ngôn người này nàng quá hiểu. Hắn không sợ làm việc mạo hiểm, đối với chuyện này hắn tuyệt đối sẽ bảo đảm không phạm phải sai lầm.
Nàng tin hắn, tin tưởng không nghi ngờ.
Rời phòng đi ra bên ngoài, Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy mặt Tương Quý phi tràn đầy kiêu ngạo nhìn chằm chằm nàng, lại nhìn thấy Tiêu Thư Đồng còn đứng ở chỗ không người nghịch móng tay vừa được sơn lên, nhìn qua trông đoan trang và hiền thục.
Tiêu Sắt Sắt im lặng đi qua các nàng đi tới cửa Ngự Thư Phòng.
“Tiểu thư.” Hà Hoan ẩn nấp ở nơi tối tăm, không biết từ nơi nào bay tới dừng lại ở bên cạnh Tiêu Sắt Sắt.
“Hà Hoan, ngươi xem phản quân muốn đánh tới Ngự Thư Phòng trước.” Tiêu Sắt Sắt nhàn nhạt nói, hai người cùng nhìn phương xa.
Phương xa dòng người chen chúc xô đẩy.
Giết chóc đang tới gần, ngươi chết ta sống.
Đế Cung rộng lớn, người bị giết dường như trở nên nhỏ bé, nhỏ bé đến mức sinh mệnh cùng xương cốt trôi theo gió đông lạnh lẽo, tất cả sự ồn ào đều trở thành nỗi sợ hãi với tử thần, như hàng vạn hàng nghìn cái rễ cắm sâu vào trong lòng mỗi người.
Tướng sĩ phản quân mạnh mẽ tiến lên, từng đám người ngã xuống.
Tướng sĩ Ngự Lâm quân lui về phía sau chết vô số người.
Phản quân đang đánh tới Ngự Thư Phòng, giống như Tu La từ địa ngục, cả đoạn đường là thi thể và máu tươi. Tiếng sấm, tia chớp vang lên giữa không trung, vệt trắng lộ vẻ thê lương, mưa to như nổi giận không biết mệt mỏi, máu loãng chảy trên đất, cẩm thạch nhiễm đỏ như đang giơ nanh múa vuốt.
Không biết là ai đang kêu thảm thiết, một khối thi thể ngã xuống, mưa to cọ rửa trên người hắn làm máu đỏ tươi ào ạt chảy ra. Mà người khác chỉ dẫm lên hắn và tiếp tục giết, người chết không ngừng tăng.
Tâm của Tiêu Sắt Sắt như bị nghẽn lại, bị bóp chặt trong không khí, nàng thở ra khí lạnh.
Nàng phảng phất như chết lặng hỏi: “Hà Hoan, đã qua bao lâu từ lúc rời khỏi rồi.”
“Đã qua một nén nhang.”
“Mới qua một nén nhang à…” Nhưng vì sao nàng cảm thấy đã trôi qua rất lâu rồi?
Hà Hoan rút kiếm ra dứt khoát nói: “Tiểu thư, phản quân đang tiến tới muốn giết người, ta sẽ không để cho bọn họ tổn thương đến người!”
Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng cười: “Dù ai thắng ai thua, khi ta đi rồi, bọn họ đều sẽ không bỏ qua cho ta.”
“Tiểu thư!”
“Ta không đi.” Tiêu Sắt Sắt đứng ở cạnh cửa, mưa to dừng ở trước chân, bọt nước bắn tới sớm đã làm ướt váy nàng. Trong mắt nàng như là mặt trời sáng chói, bình tĩnh lại sâu xa nhìn phản quân dần dần tiến tới.
nBậc thang Ngự Thư Phòng cũng đã nhiễm máu.
Nhóm Ngự Lâm quân ở bậc thang chém giết, lui về phía sau và ngã xuống. Máu tươi theo bậc thang một tầng lại một tầng chảy xuống, càng ngày càng nhiều. Ngay lập tức Cát vương ở phía sau tướng sĩ phản quân giơ kiếm mắng Thiên Anh đế yếu đuối thất đức, trên thân kiếm chảy xuống máu loãng lại bị nước mưa cọ rửa sáng loáng.
“Đáng giận, không cản lại được!” Hà Hoan thấp giọng mắng một tiếng, ngay sau đó xuất hiện Ngự Lâm quân ngoan cố giơ kiếm ngăn cản phản quân.
Tiêu Sắt Sắt theo bản năng muốn kêu ra tên của hắn nhưng trước khi âm thanh phát ra thì nàng bịt kín miệng, không dám làm Hà Hoan phân tâm.
Mưa rền gió dữ rống giận, sắp đem trời đất nuốt hết. Tiêu Sắt Sắt híp mắt chỉ nhìn thấy tướng sĩ Ngự Lâm quân bên cạnh Hà Hoan càng ngày càng ít, có trọng thương trên mặt đất còn có người cố bò dậy ngăn cản phản quân lại bị địch nhân điên cuồng giết chết và bị đồng bạn bước qua, bộ mặt bọn họ thống khổ cũng bị nước mưa cọ rửa không có cách nào thấy rõ.
Nhóm Ngự Lâm quân đều mặc áo giáp màu xám xanh như là bị tằm ăn, càng ngày càng ít. Ngự Thư Phòng cách bọn họ càng ngày càng gần, các tướng sĩ ngã xuống còn dư lại mười người. Lại có người ngã xuống, còn dư lại chín người. Sau đó là tám người, bảy người, sáu người… Đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Hà Hoan.
“Ha… Ha…” Hà Hoan thở hổn hển che lại bả vai bị chém. Nơi đó máu nhiễm đỏ cả xiêm y, hỗn hợp nước mưa dính lên xương cốt vừa lạnh vừa đau.
Tướng sĩ Ngự Lâm quân ngã trên mặt đất còn chưa chết đang giãy giụa ngẩng đầu đầy máu loãng, tuyệt vọng nhìn phản quân từ bên người bọn họ đi qua. Bọn họ đã mất lực ngăn cản, tuyệt vọng nhìn về phía cửa Ngự Thư Phòng, gương mặt khó tin nhìn một phu nhân mang lục giáp xuất hiện, hoa rơi mỹ lệ, dùng ánh mắt thương xót nhìn bọn họ lại đang nhìn hướng phản quân, trong nháy mắt so với mưa mùa đông còn lạnh hơn.
“Cẩn vương phi?” Cát vương giống như nghe được chuyện cười hướng tới Tiêu Sắt Sắt hô to.
Nàng trong trẻo sâu thẳm cười lạnh: “Cát vương gia, lâu rồi không gặp.”
Người phía trước Hà Hoan đang dùng thanh kiếm bảo vệ nàng. Tiêu Sắt Sắt cười lạnh: “Tới bước này rồi, Cát vương gia vừa lòng không?”
Cát vương cười to ba tiếng điên cuồng: “Cẩn vương phi nhanh mồm dẻo miệng, mấy ngày nay bổn vương nhớ rõ ràng, không nghĩ tới lá gan Cẩn vương phi cũng lớn như vậy!”
“Đúng vậy, thật làm cho Cát vương gia thất vọng rồi, thiếp thân đích xác lá gan không nhỏ, cũng mất công Cát vương gia nhớ rõ thiếp thân như vậy, trong lòng thiếp thân thật sự là ngoài ý muốn.”
Cát vương tươi cười càng thêm thanh cao, lạnh lẽo nói: “Thiên Anh đế cứ ở Ngự Thư phòng đi! Có bản lĩnh thì ra đi! Làm sao lại trốn tránh ở bên trong không dám ra, để cháu dâu thay ngươi chống đỡ?”
Tiêu Sắt Sắt nói: “Bên ngoài gió quá lớn lại quá hỗn loạn, hoàng bá bá thích an tĩnh.”
“An tĩnh?” Cát vương giống như nghe được chuyện cười: “Ha ha ha! Thích an tĩnh! Vậy tốt thôi! Để bổn vương vào xem hắn an tĩnh như thế nào!”
Tiêu Sắt Sắt trên mặt lạnh băng nháy mắt trở nên tàn nhẫn: “Ngươi dám sao?”
Cát vương gia như không nghe thấy.
“Cát vương gia, các ngươi dám tới gần không? Không sợ chết à?”
Cát vương gia sửng sốt.
Tiêu Sắt Sắt nghiêm nghị nói: “Thiếp thân mang bụng to lại dám một mình một người đứng ở chỗ này, Cát vương gia cảm thấy ở cửa lớn Ngự Thư Phòng này có thể dễ dàng tiến vào sao?”
Có kị binh mai phục? Tâm của Cát vương đột nhiên trở nên khẩn trương, tầm mắt ổn định nhìn cửa lớn Ngự Thư Phòng kéo dài đi vào bên trong, tối tăm chậm rãi hòa vào trong bóng đêm, nhìn không thấu có ẩn chứa cái gì hay không. Lại nhìn xem xung quanh Ngự Thư Phòng trống vắng và an tĩnh, trừ bỏ tiếng sấm và tiếng mưa rơi cũng không có cái gì.
Nhưng Cát vương chính là mơ hồ cảm thấy có rất nhiều đôi mắt đang nhìn mình.
“Cát vương gia, ngươi và người của ngươi thật sự dám tới gần sao? Tin hay không nếu đi tới phía trước tất cả các ngươi sẽ mất mạng?” Tiêu Sắt Sắt lạnh nhạt như tượng băng.
Cát vương oán hận cắn răng nói: “Cẩn vương phi, ngươi không cần phô trương thanh thế. Vốn dĩ bổn vương có thể tha cho ngươi một mạng, ngươi dám can đảm lừa gạt bổn vương, bổn vương nhất định để ngươi chết thật khó coi.”
Tiêu Sắt Sắt không sợ hãi chút nào: “Cuối cùng là ai chết còn chưa biết đâu, Cát vương gia tự tin như vậy sao không cùng thiếp thân đánh cược. Ngươi và huynh đệ ngươi tiếp tục đi về phía trước đi, đi lên mười cái bậc thang nếu các ngươi không có người nào chết thì tính là thiếp thân thua, mặc cho Cát vương gia xử lý.”
Lần này Cát vương chỉ cảm thấy áo giáp ướt đẫm lại ra thêm một tầng mồ hôi lạnh, so với nước mưa còn lạnh hơn, lạnh đến mức máu đều muốn đông lại.
Hắn ta không thể không cẩn thận xem kỹ biểu tình của Tiêu Sắt Sắt, lạnh băng mà thong dong như vậy, nghiêm túc mà trấn định. Nếu nàng thật sự cùng đường bí lối, chỉ bằng một nữ tử như nàng sao có thể làm được như vậy? Không, nàng khẳng định là không sợ hãi, nàng biết Ngự Thư Phòng thiết lập kị binh mai phục. Hắn không thể đi đánh cược cái này!
Một ý nghĩ nảy ra, Cát vương nói: “Trong bốn doanh, có hai doanh đều bất ngờ làm phản, trợ giúp bổn vương phá cửa thành, càn quét thế lực phòng thủ bên trong. Không bao lâu bọn họ sẽ đánh tới Đế Cung, cùng hội hợp với quân đội của bổn vương, Thiên Anh đế mai phục cũng chỉ có thể cầm cự đến lúc đó! Ha ha, hắn chung quy là đánh không lại bổn vương!”
Tiếng sấm lại vang lên đinh tai nhức óc. Mưa rền gió dữ, khuôn mặt Tiêu Sắt Sắt bỗng nhiên trở nên buồn rầu, tiếng nói đơn bạc tràn ngập tuyệt vọng.
“Thôi, ta nhận thua.” Nàng uể oải lắc đầu thở dài: “Cũng không cần chờ đến lúc đó, Ngự Thư Phòng căn bản không có mai phục, các ngươi đi đến mười cái bậc thang phía trước cũng sẽ không có việc gì.” Nhẹ nhàng đẩy Hà Hoan ra, đi xuống: “Là thiếp thân thua, đã đánh cược thì phải chịu thua, thiếp thân nguyện ý nhận lấy xử lý của Cát vương gia.”
Nàng chậm rãi đi xuống toàn thân bại lộ ở trong mưa, nháy mắt đã bị xối đến ướt đẫm.
Hà Hoan kêu: “Tiểu thư!” Duỗi tay muốn bắt nàng, lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra.
“Hà Hoan, người thua chính là ta, ngươi ở chỗ này không cần nhúng tay vào việc trừng phạt của Cát vương gia.” Gió đem câu chữ đơn bạc của Tiêu Sắt Sắt truyền tới, nàng bước đi một cái bậc thang lại một cái bậc thang hướng tới Cát vương.
“Cát vương gia mời người xem, trên người thiếp thân chỉ mang lục giáp, có thể để thiếp thân nói vài câu thật lòng không.”
Nàng đi đến trước mặt Cát vương, đứng ở trước hắn một bậc thang, như cũ muốn ngước nhìn nam tử lưng hùm vai gấu cao lớn này.
Mưa làm ướt da thịt nàng, giọt mưa trên lông mi rơi giống như thủy tinh, cặp con ngươi động lòng người kia yên tĩnh như hai viên ngọc châu tử Lam Điền.
“Cát vương gia, thiếp thân gặp qua người, người là người dũng mãnh lại tham chiến nhiều. Dù cho Thiên Anh đế nghĩ thế nào, thiếp thân thật sự tâm phục khẩu phục.”
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Tiếng sấm chớp, mưa máu gió tanh.
Mấy trăm năm nay Thuận Kinh chưa từng bị người giẫm đạp.
Đường cái hỗn loạn, một đường tràn đầy máu tươi, tiếng kêu tới từ hoàng cung.
Đầu mùa xuân gió se lạnh và tàn nhẫn thổi qua hai bên sườn đường phố, gạch trên tường bị phun đầy vết máu, bị đông lạnh tạo thành một tầng sương hồng.
Phản quân quyết tâm giành chiến thắng.
Tướng sĩ Nam doanh Thuận Kinh đang dùng sinh mệnh trung thành của bọn họ để bảo vệ mọi người.
Binh lính, người của phủ Thuận Kinh, lan đến bá tánh… Từng khối thi thể nằm chồng chất, máu chảy thành sông, kéo dài thành bồn máu to dưới cửa cung! Trên tường cao vô số tử thi đang nằm, phản quân đánh vỡ cửa cung đạp lên thi thể và máu tươi tiến vào Đế Cung rộng rãi.
“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng không ổn! Hoàng Thượng không ổn rồi!”
Nội thị tiến đến báo tin, la khóc té ngã trước mặt Thiên Anh đế: “Phản quân, phản quân đánh tới cửa cung rồi! Nhóm Ngự Lâm quân cũng không ngăn cản được!”
Thiên Anh đế nâng thân mình.
Tiêu Sắt Sắt đứng lên.
Nàng giúp Thiên Anh đế vẩy nội thị lui ra, quay đầu lại nhìn về phía Lâm gia biểu muội nhàn nhạt nói: “Chiếu cố long thể bệ hạ cho tốt, ta đi xem.”
“Sắt Sắt…” Thiên Anh đế lo lắng kêu.
“Hoàng bá bá, ta đi ra ngoài nhìn xem, người đừng lo lắng. Ta nghĩ Vong Ngôn nhất định sẽ đến, cũng nhất định sẽ phá hủy dã tâm của Cát vương.”
Tiêu Sắt Sắt vừa nói vừa đi ra ngoài, một bàn tay còn đang ôn nhu từ từ vuốt ve bụng nhỏ, phần lớn mọi chuyện diễn ra giống như suy đoán của nàng.
Ngọc Vong Ngôn người này nàng quá hiểu. Hắn không sợ làm việc mạo hiểm, đối với chuyện này hắn tuyệt đối sẽ bảo đảm không phạm phải sai lầm.
Nàng tin hắn, tin tưởng không nghi ngờ.
Rời phòng đi ra bên ngoài, Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy mặt Tương Quý phi tràn đầy kiêu ngạo nhìn chằm chằm nàng, lại nhìn thấy Tiêu Thư Đồng còn đứng ở chỗ không người nghịch móng tay vừa được sơn lên, nhìn qua trông đoan trang và hiền thục.
Tiêu Sắt Sắt im lặng đi qua các nàng đi tới cửa Ngự Thư Phòng.
“Tiểu thư.” Hà Hoan ẩn nấp ở nơi tối tăm, không biết từ nơi nào bay tới dừng lại ở bên cạnh Tiêu Sắt Sắt.
“Hà Hoan, ngươi xem phản quân muốn đánh tới Ngự Thư Phòng trước.” Tiêu Sắt Sắt nhàn nhạt nói, hai người cùng nhìn phương xa.
Phương xa dòng người chen chúc xô đẩy.
Giết chóc đang tới gần, ngươi chết ta sống.
Đế Cung rộng lớn, người bị giết dường như trở nên nhỏ bé, nhỏ bé đến mức sinh mệnh cùng xương cốt trôi theo gió đông lạnh lẽo, tất cả sự ồn ào đều trở thành nỗi sợ hãi với tử thần, như hàng vạn hàng nghìn cái rễ cắm sâu vào trong lòng mỗi người.
Tướng sĩ phản quân mạnh mẽ tiến lên, từng đám người ngã xuống.
Tướng sĩ Ngự Lâm quân lui về phía sau chết vô số người.
Phản quân đang đánh tới Ngự Thư Phòng, giống như Tu La từ địa ngục, cả đoạn đường là thi thể và máu tươi. Tiếng sấm, tia chớp vang lên giữa không trung, vệt trắng lộ vẻ thê lương, mưa to như nổi giận không biết mệt mỏi, máu loãng chảy trên đất, cẩm thạch nhiễm đỏ như đang giơ nanh múa vuốt.
Không biết là ai đang kêu thảm thiết, một khối thi thể ngã xuống, mưa to cọ rửa trên người hắn làm máu đỏ tươi ào ạt chảy ra. Mà người khác chỉ dẫm lên hắn và tiếp tục giết, người chết không ngừng tăng.
Tâm của Tiêu Sắt Sắt như bị nghẽn lại, bị bóp chặt trong không khí, nàng thở ra khí lạnh.
Nàng phảng phất như chết lặng hỏi: “Hà Hoan, đã qua bao lâu từ lúc rời khỏi rồi.”
“Đã qua một nén nhang.”
“Mới qua một nén nhang à…” Nhưng vì sao nàng cảm thấy đã trôi qua rất lâu rồi?
Hà Hoan rút kiếm ra dứt khoát nói: “Tiểu thư, phản quân đang tiến tới muốn giết người, ta sẽ không để cho bọn họ tổn thương đến người!”
Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng cười: “Dù ai thắng ai thua, khi ta đi rồi, bọn họ đều sẽ không bỏ qua cho ta.”
“Tiểu thư!”
“Ta không đi.” Tiêu Sắt Sắt đứng ở cạnh cửa, mưa to dừng ở trước chân, bọt nước bắn tới sớm đã làm ướt váy nàng. Trong mắt nàng như là mặt trời sáng chói, bình tĩnh lại sâu xa nhìn phản quân dần dần tiến tới.
nBậc thang Ngự Thư Phòng cũng đã nhiễm máu.
Nhóm Ngự Lâm quân ở bậc thang chém giết, lui về phía sau và ngã xuống. Máu tươi theo bậc thang một tầng lại một tầng chảy xuống, càng ngày càng nhiều. Ngay lập tức Cát vương ở phía sau tướng sĩ phản quân giơ kiếm mắng Thiên Anh đế yếu đuối thất đức, trên thân kiếm chảy xuống máu loãng lại bị nước mưa cọ rửa sáng loáng.
“Đáng giận, không cản lại được!” Hà Hoan thấp giọng mắng một tiếng, ngay sau đó xuất hiện Ngự Lâm quân ngoan cố giơ kiếm ngăn cản phản quân.
Tiêu Sắt Sắt theo bản năng muốn kêu ra tên của hắn nhưng trước khi âm thanh phát ra thì nàng bịt kín miệng, không dám làm Hà Hoan phân tâm.
Mưa rền gió dữ rống giận, sắp đem trời đất nuốt hết. Tiêu Sắt Sắt híp mắt chỉ nhìn thấy tướng sĩ Ngự Lâm quân bên cạnh Hà Hoan càng ngày càng ít, có trọng thương trên mặt đất còn có người cố bò dậy ngăn cản phản quân lại bị địch nhân điên cuồng giết chết và bị đồng bạn bước qua, bộ mặt bọn họ thống khổ cũng bị nước mưa cọ rửa không có cách nào thấy rõ.
Nhóm Ngự Lâm quân đều mặc áo giáp màu xám xanh như là bị tằm ăn, càng ngày càng ít. Ngự Thư Phòng cách bọn họ càng ngày càng gần, các tướng sĩ ngã xuống còn dư lại mười người. Lại có người ngã xuống, còn dư lại chín người. Sau đó là tám người, bảy người, sáu người… Đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Hà Hoan.
“Ha… Ha…” Hà Hoan thở hổn hển che lại bả vai bị chém. Nơi đó máu nhiễm đỏ cả xiêm y, hỗn hợp nước mưa dính lên xương cốt vừa lạnh vừa đau.
Tướng sĩ Ngự Lâm quân ngã trên mặt đất còn chưa chết đang giãy giụa ngẩng đầu đầy máu loãng, tuyệt vọng nhìn phản quân từ bên người bọn họ đi qua. Bọn họ đã mất lực ngăn cản, tuyệt vọng nhìn về phía cửa Ngự Thư Phòng, gương mặt khó tin nhìn một phu nhân mang lục giáp xuất hiện, hoa rơi mỹ lệ, dùng ánh mắt thương xót nhìn bọn họ lại đang nhìn hướng phản quân, trong nháy mắt so với mưa mùa đông còn lạnh hơn.
“Cẩn vương phi?” Cát vương giống như nghe được chuyện cười hướng tới Tiêu Sắt Sắt hô to.
Nàng trong trẻo sâu thẳm cười lạnh: “Cát vương gia, lâu rồi không gặp.”
Người phía trước Hà Hoan đang dùng thanh kiếm bảo vệ nàng. Tiêu Sắt Sắt cười lạnh: “Tới bước này rồi, Cát vương gia vừa lòng không?”
Cát vương cười to ba tiếng điên cuồng: “Cẩn vương phi nhanh mồm dẻo miệng, mấy ngày nay bổn vương nhớ rõ ràng, không nghĩ tới lá gan Cẩn vương phi cũng lớn như vậy!”
“Đúng vậy, thật làm cho Cát vương gia thất vọng rồi, thiếp thân đích xác lá gan không nhỏ, cũng mất công Cát vương gia nhớ rõ thiếp thân như vậy, trong lòng thiếp thân thật sự là ngoài ý muốn.”
Cát vương tươi cười càng thêm thanh cao, lạnh lẽo nói: “Thiên Anh đế cứ ở Ngự Thư phòng đi! Có bản lĩnh thì ra đi! Làm sao lại trốn tránh ở bên trong không dám ra, để cháu dâu thay ngươi chống đỡ?”
Tiêu Sắt Sắt nói: “Bên ngoài gió quá lớn lại quá hỗn loạn, hoàng bá bá thích an tĩnh.”
“An tĩnh?” Cát vương giống như nghe được chuyện cười: “Ha ha ha! Thích an tĩnh! Vậy tốt thôi! Để bổn vương vào xem hắn an tĩnh như thế nào!”
Tiêu Sắt Sắt trên mặt lạnh băng nháy mắt trở nên tàn nhẫn: “Ngươi dám sao?”
Cát vương gia như không nghe thấy.
“Cát vương gia, các ngươi dám tới gần không? Không sợ chết à?”
Cát vương gia sửng sốt.
Tiêu Sắt Sắt nghiêm nghị nói: “Thiếp thân mang bụng to lại dám một mình một người đứng ở chỗ này, Cát vương gia cảm thấy ở cửa lớn Ngự Thư Phòng này có thể dễ dàng tiến vào sao?”
Có kị binh mai phục? Tâm của Cát vương đột nhiên trở nên khẩn trương, tầm mắt ổn định nhìn cửa lớn Ngự Thư Phòng kéo dài đi vào bên trong, tối tăm chậm rãi hòa vào trong bóng đêm, nhìn không thấu có ẩn chứa cái gì hay không. Lại nhìn xem xung quanh Ngự Thư Phòng trống vắng và an tĩnh, trừ bỏ tiếng sấm và tiếng mưa rơi cũng không có cái gì.
Nhưng Cát vương chính là mơ hồ cảm thấy có rất nhiều đôi mắt đang nhìn mình.
“Cát vương gia, ngươi và người của ngươi thật sự dám tới gần sao? Tin hay không nếu đi tới phía trước tất cả các ngươi sẽ mất mạng?” Tiêu Sắt Sắt lạnh nhạt như tượng băng.
Cát vương oán hận cắn răng nói: “Cẩn vương phi, ngươi không cần phô trương thanh thế. Vốn dĩ bổn vương có thể tha cho ngươi một mạng, ngươi dám can đảm lừa gạt bổn vương, bổn vương nhất định để ngươi chết thật khó coi.”
Tiêu Sắt Sắt không sợ hãi chút nào: “Cuối cùng là ai chết còn chưa biết đâu, Cát vương gia tự tin như vậy sao không cùng thiếp thân đánh cược. Ngươi và huynh đệ ngươi tiếp tục đi về phía trước đi, đi lên mười cái bậc thang nếu các ngươi không có người nào chết thì tính là thiếp thân thua, mặc cho Cát vương gia xử lý.”
Lần này Cát vương chỉ cảm thấy áo giáp ướt đẫm lại ra thêm một tầng mồ hôi lạnh, so với nước mưa còn lạnh hơn, lạnh đến mức máu đều muốn đông lại.
Hắn ta không thể không cẩn thận xem kỹ biểu tình của Tiêu Sắt Sắt, lạnh băng mà thong dong như vậy, nghiêm túc mà trấn định. Nếu nàng thật sự cùng đường bí lối, chỉ bằng một nữ tử như nàng sao có thể làm được như vậy? Không, nàng khẳng định là không sợ hãi, nàng biết Ngự Thư Phòng thiết lập kị binh mai phục. Hắn không thể đi đánh cược cái này!
Một ý nghĩ nảy ra, Cát vương nói: “Trong bốn doanh, có hai doanh đều bất ngờ làm phản, trợ giúp bổn vương phá cửa thành, càn quét thế lực phòng thủ bên trong. Không bao lâu bọn họ sẽ đánh tới Đế Cung, cùng hội hợp với quân đội của bổn vương, Thiên Anh đế mai phục cũng chỉ có thể cầm cự đến lúc đó! Ha ha, hắn chung quy là đánh không lại bổn vương!”
Tiếng sấm lại vang lên đinh tai nhức óc. Mưa rền gió dữ, khuôn mặt Tiêu Sắt Sắt bỗng nhiên trở nên buồn rầu, tiếng nói đơn bạc tràn ngập tuyệt vọng.
“Thôi, ta nhận thua.” Nàng uể oải lắc đầu thở dài: “Cũng không cần chờ đến lúc đó, Ngự Thư Phòng căn bản không có mai phục, các ngươi đi đến mười cái bậc thang phía trước cũng sẽ không có việc gì.” Nhẹ nhàng đẩy Hà Hoan ra, đi xuống: “Là thiếp thân thua, đã đánh cược thì phải chịu thua, thiếp thân nguyện ý nhận lấy xử lý của Cát vương gia.”
Nàng chậm rãi đi xuống toàn thân bại lộ ở trong mưa, nháy mắt đã bị xối đến ướt đẫm.
Hà Hoan kêu: “Tiểu thư!” Duỗi tay muốn bắt nàng, lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra.
“Hà Hoan, người thua chính là ta, ngươi ở chỗ này không cần nhúng tay vào việc trừng phạt của Cát vương gia.” Gió đem câu chữ đơn bạc của Tiêu Sắt Sắt truyền tới, nàng bước đi một cái bậc thang lại một cái bậc thang hướng tới Cát vương.
“Cát vương gia mời người xem, trên người thiếp thân chỉ mang lục giáp, có thể để thiếp thân nói vài câu thật lòng không.”
Nàng đi đến trước mặt Cát vương, đứng ở trước hắn một bậc thang, như cũ muốn ngước nhìn nam tử lưng hùm vai gấu cao lớn này.
Mưa làm ướt da thịt nàng, giọt mưa trên lông mi rơi giống như thủy tinh, cặp con ngươi động lòng người kia yên tĩnh như hai viên ngọc châu tử Lam Điền.
“Cát vương gia, thiếp thân gặp qua người, người là người dũng mãnh lại tham chiến nhiều. Dù cho Thiên Anh đế nghĩ thế nào, thiếp thân thật sự tâm phục khẩu phục.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.