Chương 100: Đi Một Mình Trong Cung Điện
Tử Hằng
22/01/2023
Editor: Thùy Linh
Beta: Cải xanh
“Tứ điện hạ!”
“Tứ điện hạ!”
Vô số âm thanh vang lên xung quanh Ngọc Khuynh Vân.
Hắn nghe thấy không rõ ràng, chỉ nghe thấy những âm thanh ong ong trong màng nhĩ, sau đó tất cả hình ảnh trước mắt hắn dường như lung lay sắp đổ, giống như một mảnh lụa nhiều màu đang dần phai màu, sau đó bị lật đổ.
“Tứ điện hạ!”
Hắn rơi vào dòng sông đang chảy cuồn cuộn, dần bị dòng nước bao phủ.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, sửng sốt hô “Tứ điện hạ”, trong lúc nhất thời quên mất ở đây đang diễn ra một trận đấu kịch liệt.
Nhóm thích khách không tiếp tục chém giết nữa, nhanh chóng bỏ chạy.
Trong nháy mắt bọn họ đã thi triển khinh công chạy xa.
“Tứ điện hạ! Tứ điện hạ!”
Quan binh nhìn về phía bờ sông, nước sông chảy quá xiết, đã không thấy thân ảnh của Ngọc Khuynh Vân. Có người đi dọc theo dòng nước chảy, nhìn về xa, ngoại trừ nước vẫn là nước.
Ngọc Vong Ngôn lặng người, hắn đi đến bờ sông nhìn xung quanh, biểu tình trầm mặc cùng lo âu, mãnh liệt hệt như dòng sông này.
Hắn khống chế âm thanh run rẩy, nói với bọn quan binh: “Dọc theo dòng nước chảy tìm người, mau! Nhất định phải tìm được người!”
“Tuân lệnh!” Bọn quan binh để lại một đội người để thu xử lý thi thể, còn lại theo chỉ đạo của du kích tướng quân, lập tức đi tìm người.
Đúng lúc này, phía xa có một đội thị vệ đang thúc ngựa nhanh chóng chạy đến, bụi tung mù mịt, tiếng vó ngựa như sét đánh.
Người dẫn đầu chính là Sơn Tông, gào to âm thanh “Vương gia”, sau đó giơ roi quất vào thân ngựa, nhảy lên, mượn lực từ đầu ngựa, bay tới trước mặt Ngọc Vong Ngôn.
“Vương gia, sự việc ở bên kia đã xong, ngài bên này…”
“Chúng ta gặp phục kích, Tứ điện hạ bị thương, rơi vào giữa sông.”
Con ngươi của Sơn Tông trầm xuống, chắp tay nói: “Thần sẽ mang theo thị vệ đi tìm, đúng lúc thần y cũng tới, thần sẽ kêu hắn đi theo.”
Một con ngựa dừng lại ở bên cạnh, người ở trên lưng ngựa chính là Ứng Trường An, quần áo tả tơi, tóc bù xù, cà lơ phất phơ nhảy xuống từ lưng ngựa, mỉm cười nói: “Tối hôm qua những người bị thương đó đều đã được kẻ hèn này xử lý tốt, người còn sống thì ném cho quân y, ta chính là ngại nhàm chán nên đi theo tìm các ngươi.”
Tiêu Sắt Sắt đi tới, không vui nói: “Ứng thần y sao còn cười được.”
“Đúng vậy, cười đến nỗi ta tưởng hắn đang tấu hài.” Sơn Tông liếc mắt nhìn Ứng Trường An một cái, nhảy lên ngựa: “Việc này không thể chậm trễ, Ứng thần y, đi thôi!”
“Được được được, ta đây liền đi.” Ứng Trường An trở lại lập tức.
Hai người mang theo thị vệ vương phủ nhanh chóng rời đi.
“Hu hu, tiểu thư tiểu thư, người không sao chứ!”
“Tiểu thư, người có bị thương không?”
Hà Cụ cùng Lục Ý chạy lại đây.
Lục Ý trên mặt còn mang theo nước mắt, bị dọa sợ, nhào vào lồng ngực Tiêu Sắt Sắt khóc thút thít: “Hu hu, tiểu thư tiểu thư, người có bị thương không?”
“Ta không sao, ngươi thì sao, có bị thương ở đâu không?”
“Lục Ý không sao.” Lục Ý xoa nước mắt, tức giận mắng: “Tiểu thư, người nói Triệu gia sao có thể làm như vậy! Chúng ta đã đến tận Hồ Dương bọn họ cũng không buông tha cho chúng ta, hu hu, khẩu khí này thật nuốt không trôi, bọn họ thật quá đáng!”
“Triệu gia?” Tiêu Sắt Sắt ngưng mắt, hoài nghi lẩm bẩm: “Ngươi thật sự cho rằng, sự việc lần này là Triệu gia làm sao?”
“A? Tiểu thư người có ý tứ gì? Không phải bọn họ còn có thể là ai?”
Hà Cụ mặt trầm xuống, hắn cũng hoài nghi suy đoán vừa rồi của bản thân.
Ngọc Vong Ngôn về phía mặt đất hỗn độn, một đội quan binh đang đào hố. Người chết ở nơi này, thi thể không thể mang trở về cố hương, chỉ có thể chôn tại chỗ, đem y quan hồi hương.
Nhìn họ như vậy, sương gió lạnh lẽo tâm Ngọc Vong Ngôn nhói đau. Hắn kéo tay Tiêu Sắt Sắt, nói: “Không phải Triệu gia.”
“A? Thật sự không phải do Triệu gia làm sao?” Lục Ý kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngọc Vong Ngôn.
“Không phải.” Ngọc Vong Ngôn chắc chắn nói: “Mục tiêu của bọn họ là Tứ điện hạ, Triệu thị sẽ không ra tay với Tứ điện hạ.”
Nghe Ngọc Vong Ngôn nói như vậy, Lục Ý bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy! Bọn họ chỉ đâm gục Tứ điện hạ vào dòng sông rồi bỏ chạy, lại không muốn giết chúng ta! Vậy bọn họ là do ai phái tới, bọn họ xuống tay cũng quá độc ác! Tứ điện hạ không phải là vẫn luôn ôn hòa sao, hắn đã trêu chọc ai?”
“Ngươi nha đầu này.” Tiêu Sắt Sắt dùng ánh mắt chứa một chút trách móc, đảo qua nhìn Lục Ý: “Đừng hỏi nhiều như vậy, Sơn Tông cùng Ứng thần y bọn họ đã đi tìm Tứ điện hạ, chúng ta mau chóng đem sự tình ở nơi nay xử lý tốt, trở về Hồ Dương.”
“Đúng vậy tiểu thư, chúng ta không thể bị người khác giết một cách không minh bạch!”
“Ngươi cũng đừng nhọc lòng.” Tiêu Sắt Sắt liếc nhìn Lục Ý một cái, trong lòng đã đoán ra đại khái.
Người muốn giết Ngọc Khuynh Vân, rất có thể là một trong các vị hoàng tử.
Hồ Dương nơi này thật đúng là náo nhiệt, đủ loại người đều có.
Con đường phía trước, chắc chắn không dễ đi.
Quay lại Ngọc Vong Ngôn, trong đáy mắt hắn là lo lắng, phẫn nộ. Sự phẫn nộ này thoạt nhìn mỏng như khói nhẹ, nhưng Tiêu Sắt Sắt lại biết, trong lòng hắn quay cuồng kịch liệt cỡ nào.
“Vong Ngôn, đừng lo lắng.” Tiêu Sắt Sắt nhẹ giọng lẩm bẩm.
Ngọc Vong Ngôn nặng nề nói: “Hắn bị thích khách chém vào ngực, lại rơi vào trong nước.”
“Nói không chừng hắn có thể gặp dữ hóa lành…” Tiêu Sắt Sắt nói như vậy, nhưng chính nàng cũng không chắc chắn.
Ngọc Vong Ngôn xoa tóc nàng, cười khổ nói: “Lời của Triệu Phóng Yên đã thành sự thật.”
“Còn không phải sao?”
Triệu Phóng Yên đã từng nói, bảo Ngọc Khuynh Vân không nên đến “Nơi có nước”, nếu không sẽ gặp phải sinh tử kiếp.
Một lời nói đã trở thành sự thật.
Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Bất quá Triệu tiểu thư cũng đã nói, kiếp nạn này Tứ hoàng tử sẽ không chết, có lẽ Tứ điện hạ có thể vượt qua cái này kiếp nạn. Sơn Tông bọn họ cũng đã đi tìm, có lẽ sẽ chóng chóng cứu được hắn thôi. Vong Ngôn, chúng ta nên suy nghĩ tích cực, trước xử lý sự việc nơi này, sớm về Hồ Dương đi.”
“… Được.” Ngọc Vong Ngôn lộ ra vẻ tươi cười.
“Cẩn… Cẩn Vương điện hạ.” Mãi đến lúc này, Đặng Luân mới nói chuyện. Hắn cong eo cúi đầu, làm như đang chờ Ngọc Vong Ngôn trách cứ hắn.
Ngọc Vong Ngôn nhìn Đặng Luân một cái, hắn biết vừa rồi lúc chiến đấu kịch liệt, hắn đã tìm một chỗ trốn đi, đến bây giờ mới dám đi ra.
“Thứ sử đại nhân không việc gì là tốt rồi.” Ngọc Vong Ngôn không nóng không lạnh nói, trong lòng chỉ lo cho Ngọc Khuynh Vân, không muốn quan tâm Đặng Luân.
Ban đêm.
Bầu trời Thuận Kinh thành, trời cao, đầy sao, trăng sáng.
Mái hiên Đế Cung, đắm chìm trong ánh sao, trên mái ngói trải một lớp sương sắc lưu quang.
Trong cung điện Triệu Phóng Yên đang dưỡng thương, tỳ nữ Thanh Thanh tiếp lấy bát thuốc từ tay y nữ. Ma ma đẩy cửa điện ra, mời Thanh Thanh đi vào.
“Tiểu thư, uống thuốc.” Thanh Thanh đến gần trên giường Triệu Phóng Yên.
“Để đó đi.” Triệu Phóng Yên thần sắc rũ xuống.
Vết thương ở chân mặc dù chưa hoàn toàn lành lại nhưng hoàn toàn có thể xuống đất đi đường. Càng nhanh hồi phục, ý nghĩa cách ngày gả cho Ngọc Khuynh Dương càng ngày càng gần.
Triệu Phóng Yên nhìn bàn chân đã gỡ xuống băng vải, bất lực.
Nếu nàng đem chân đánh gãy một lần nữa, chỉ sợ người Triệu gia cho dù là nâng, cũng muốn đem nàng nâng đến phủ Thái Tử đi.
“Tiểu thư…” Thanh Thanh nhìn bộ dáng Triệu Phóng Yên, trong lòng dâng lên chua sót.
“Thanh Thanh, đỡ ta ra bên ngoài hít thở không khí.”
“Dạ.”
Thanh Thanh giúp Triệu Phóng Yên đi giày, cẩn thận nâng nàng dậy.
Đi ra ngoài điện, Thanh Thanh kêu ma ma mang ghế dựa đến, trải đệm mềm lên, đỡ Triệu Phóng Yên ngồi xuống.
Đỉnh đầu hoa lệ mái hiên, Triệu Phóng Yên ngửa đầu, nhìn một đêm trời trăng mây sáng.
Huyền Quải, Tinh Tử, Hàng Lâu, Thuần Hỏa, Thuần Đuôi, mỗi một ngôi sao đều sáng lạn như hoa, trong đó có chút biến hóa, cũng là theo quỹ vận hành quy luật của trời.
Thanh Thanh cầm kiện áo choàng đỏ tía lại đây: “Tiểu thư, nên khoác áo choàng, thân thể hiện tại của người rất yếu.” Nàng đem áo choàng lên vai Triệu Phóng Yên, nhưng Triệu Phóng Yên lại bỗng nhiên run lên, áo choàng rơi xuống đất.
“Tiểu thư?” Thanh Thanh kêu.
Triệu Phóng Yên làm như không nghe thấy, nàng nhìn chằm chằm các ngôi sao, lưu quang đáy mắt nháy mắt như thành từng mảnh nhỏ.
Nàng bỗng nhiên đứng lên, chân chưa khỏi hẳn, không chịu được động tác kịch liệt, thoáng chốc cơn đau truyền đến, Triệu Phóng Yên không cam lòng ngã ngồi trên mặt đất.
Thanh Thanh kinh hô: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”
“Hắn, hắn…” Triệu Phóng Yên kích động nói: “Hắn… tại sao vẫn đi Hồ Dương!”
Thanh Thanh ngồi xổm xuống muốn đỡ Triệu Phóng Yên, đỡ nửa ngày mới nâng được dậy, lúc này mới phản ứng lại, “Tứ điện hạ đi Hồ Dương?”
“Hắn bản mạng tinh… Tứ điện hạ, vì sao người không nghe Phóng Yên khuyên bảo, ta làm sao có thể hại người!” Triệu Phóng Yên đột nhiên đẩy Thanh Thanh ra: “Ta muốn đi Hồ Dương! Ta muốn đi Hồ Dương!”
“Tiểu thư!” Thanh Thanh muốn ngăn, nhưng lại ngăn không được, muốn kêu người, nhưng lại không có can đảm ngỗ nghịch chủ tử.
Triệu Phóng Yên nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống ra, chạy ra khỏi cửa hông. Các ma ma đứng ở cửa thấy một màn này, vội vàng đuổi theo.
“Triệu tiểu thư! Triệu tiểu thư!” Trong khoảng thời gian ngắn, phía sau nàng đều là âm thanh kêu gọi nàng cùng tiếng bước chân.
Có cung nhân bị kinh động, mang theo đèn, tiến lên đuổi theo nàng.
Phía trước, vừa lúc có thái giám đang dắt theo một đàn ngựa, muốn mang vào chuồng. Triệu Phóng Yên chạy, đẩy thái giám ra, nhảy lên một con ngựa, phóng ngựa chạy đi.
Thái giám tức khắc hoảng loạn: “Người nào? Sao lại thế này!”
Triệu Phóng Yên gỡ roi trên lưng ngựa, hung hăng quất trên lưng ngựa. Ngựa điên cuồng phóng chạy, giống như tâm tình phát cuồng của nàng, chỉ muốn chạy đến Hồ Dương.
Tứ điện hạ, hắn tại sao không nghe nàng khuyên?
Hắn bản mạng tinh, ảm đạm như đã không còn trên thế gian.
Nàng không tin kết quả như vậy.
Nàng muốn đi Hồ Dương, chỉ muốn nhìn hắn một lần, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
“Triệu tiểu thư! Triệu tiểu thư!” Người đuổi theo phía sau nàng, càng ngày càng nhiều, Triệu Phóng Yên không ngừng quất mấy roi.
Lúc lao ra cửa cung, nàng thiếu chút nữa đụng vào một người. May mắn người nọ phản ứng kịp, mới không bị ngựa làm bị thương, nhưng vẫn té ngã trên đất.
“Khụ, khụ khụ……” Người nọ ho liên tục.
m thanh của tiếng ho này Triệu Phóng Yên từng nghe qua, Lục điện hạ Ngọc Khuynh Hàn.
“Lục điện hạ, thực xin lỗi!”
Triệu Phóng Yên tâm loạn thành một đoàn, phá tan cửa thủ vệ, cưỡi ngựa nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ngọc Khuynh Hàn ho khan, được tùy tùng nâng lên, híp mắt nhìn bóng người ngày càng xa, trong mắt buồn bã.
Người kia là… Triệu tiểu thư?
Triệu tiểu thư kích động như vậy, trừ bỏ bởi vì Tứ ca, còn có thể vì cái gì?
Xem ra “hắn” thật sự ra tay với Tứ ca, Tứ ca dữ nhiều lành ít…
Beta: Cải xanh
“Tứ điện hạ!”
“Tứ điện hạ!”
Vô số âm thanh vang lên xung quanh Ngọc Khuynh Vân.
Hắn nghe thấy không rõ ràng, chỉ nghe thấy những âm thanh ong ong trong màng nhĩ, sau đó tất cả hình ảnh trước mắt hắn dường như lung lay sắp đổ, giống như một mảnh lụa nhiều màu đang dần phai màu, sau đó bị lật đổ.
“Tứ điện hạ!”
Hắn rơi vào dòng sông đang chảy cuồn cuộn, dần bị dòng nước bao phủ.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, sửng sốt hô “Tứ điện hạ”, trong lúc nhất thời quên mất ở đây đang diễn ra một trận đấu kịch liệt.
Nhóm thích khách không tiếp tục chém giết nữa, nhanh chóng bỏ chạy.
Trong nháy mắt bọn họ đã thi triển khinh công chạy xa.
“Tứ điện hạ! Tứ điện hạ!”
Quan binh nhìn về phía bờ sông, nước sông chảy quá xiết, đã không thấy thân ảnh của Ngọc Khuynh Vân. Có người đi dọc theo dòng nước chảy, nhìn về xa, ngoại trừ nước vẫn là nước.
Ngọc Vong Ngôn lặng người, hắn đi đến bờ sông nhìn xung quanh, biểu tình trầm mặc cùng lo âu, mãnh liệt hệt như dòng sông này.
Hắn khống chế âm thanh run rẩy, nói với bọn quan binh: “Dọc theo dòng nước chảy tìm người, mau! Nhất định phải tìm được người!”
“Tuân lệnh!” Bọn quan binh để lại một đội người để thu xử lý thi thể, còn lại theo chỉ đạo của du kích tướng quân, lập tức đi tìm người.
Đúng lúc này, phía xa có một đội thị vệ đang thúc ngựa nhanh chóng chạy đến, bụi tung mù mịt, tiếng vó ngựa như sét đánh.
Người dẫn đầu chính là Sơn Tông, gào to âm thanh “Vương gia”, sau đó giơ roi quất vào thân ngựa, nhảy lên, mượn lực từ đầu ngựa, bay tới trước mặt Ngọc Vong Ngôn.
“Vương gia, sự việc ở bên kia đã xong, ngài bên này…”
“Chúng ta gặp phục kích, Tứ điện hạ bị thương, rơi vào giữa sông.”
Con ngươi của Sơn Tông trầm xuống, chắp tay nói: “Thần sẽ mang theo thị vệ đi tìm, đúng lúc thần y cũng tới, thần sẽ kêu hắn đi theo.”
Một con ngựa dừng lại ở bên cạnh, người ở trên lưng ngựa chính là Ứng Trường An, quần áo tả tơi, tóc bù xù, cà lơ phất phơ nhảy xuống từ lưng ngựa, mỉm cười nói: “Tối hôm qua những người bị thương đó đều đã được kẻ hèn này xử lý tốt, người còn sống thì ném cho quân y, ta chính là ngại nhàm chán nên đi theo tìm các ngươi.”
Tiêu Sắt Sắt đi tới, không vui nói: “Ứng thần y sao còn cười được.”
“Đúng vậy, cười đến nỗi ta tưởng hắn đang tấu hài.” Sơn Tông liếc mắt nhìn Ứng Trường An một cái, nhảy lên ngựa: “Việc này không thể chậm trễ, Ứng thần y, đi thôi!”
“Được được được, ta đây liền đi.” Ứng Trường An trở lại lập tức.
Hai người mang theo thị vệ vương phủ nhanh chóng rời đi.
“Hu hu, tiểu thư tiểu thư, người không sao chứ!”
“Tiểu thư, người có bị thương không?”
Hà Cụ cùng Lục Ý chạy lại đây.
Lục Ý trên mặt còn mang theo nước mắt, bị dọa sợ, nhào vào lồng ngực Tiêu Sắt Sắt khóc thút thít: “Hu hu, tiểu thư tiểu thư, người có bị thương không?”
“Ta không sao, ngươi thì sao, có bị thương ở đâu không?”
“Lục Ý không sao.” Lục Ý xoa nước mắt, tức giận mắng: “Tiểu thư, người nói Triệu gia sao có thể làm như vậy! Chúng ta đã đến tận Hồ Dương bọn họ cũng không buông tha cho chúng ta, hu hu, khẩu khí này thật nuốt không trôi, bọn họ thật quá đáng!”
“Triệu gia?” Tiêu Sắt Sắt ngưng mắt, hoài nghi lẩm bẩm: “Ngươi thật sự cho rằng, sự việc lần này là Triệu gia làm sao?”
“A? Tiểu thư người có ý tứ gì? Không phải bọn họ còn có thể là ai?”
Hà Cụ mặt trầm xuống, hắn cũng hoài nghi suy đoán vừa rồi của bản thân.
Ngọc Vong Ngôn về phía mặt đất hỗn độn, một đội quan binh đang đào hố. Người chết ở nơi này, thi thể không thể mang trở về cố hương, chỉ có thể chôn tại chỗ, đem y quan hồi hương.
Nhìn họ như vậy, sương gió lạnh lẽo tâm Ngọc Vong Ngôn nhói đau. Hắn kéo tay Tiêu Sắt Sắt, nói: “Không phải Triệu gia.”
“A? Thật sự không phải do Triệu gia làm sao?” Lục Ý kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngọc Vong Ngôn.
“Không phải.” Ngọc Vong Ngôn chắc chắn nói: “Mục tiêu của bọn họ là Tứ điện hạ, Triệu thị sẽ không ra tay với Tứ điện hạ.”
Nghe Ngọc Vong Ngôn nói như vậy, Lục Ý bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy! Bọn họ chỉ đâm gục Tứ điện hạ vào dòng sông rồi bỏ chạy, lại không muốn giết chúng ta! Vậy bọn họ là do ai phái tới, bọn họ xuống tay cũng quá độc ác! Tứ điện hạ không phải là vẫn luôn ôn hòa sao, hắn đã trêu chọc ai?”
“Ngươi nha đầu này.” Tiêu Sắt Sắt dùng ánh mắt chứa một chút trách móc, đảo qua nhìn Lục Ý: “Đừng hỏi nhiều như vậy, Sơn Tông cùng Ứng thần y bọn họ đã đi tìm Tứ điện hạ, chúng ta mau chóng đem sự tình ở nơi nay xử lý tốt, trở về Hồ Dương.”
“Đúng vậy tiểu thư, chúng ta không thể bị người khác giết một cách không minh bạch!”
“Ngươi cũng đừng nhọc lòng.” Tiêu Sắt Sắt liếc nhìn Lục Ý một cái, trong lòng đã đoán ra đại khái.
Người muốn giết Ngọc Khuynh Vân, rất có thể là một trong các vị hoàng tử.
Hồ Dương nơi này thật đúng là náo nhiệt, đủ loại người đều có.
Con đường phía trước, chắc chắn không dễ đi.
Quay lại Ngọc Vong Ngôn, trong đáy mắt hắn là lo lắng, phẫn nộ. Sự phẫn nộ này thoạt nhìn mỏng như khói nhẹ, nhưng Tiêu Sắt Sắt lại biết, trong lòng hắn quay cuồng kịch liệt cỡ nào.
“Vong Ngôn, đừng lo lắng.” Tiêu Sắt Sắt nhẹ giọng lẩm bẩm.
Ngọc Vong Ngôn nặng nề nói: “Hắn bị thích khách chém vào ngực, lại rơi vào trong nước.”
“Nói không chừng hắn có thể gặp dữ hóa lành…” Tiêu Sắt Sắt nói như vậy, nhưng chính nàng cũng không chắc chắn.
Ngọc Vong Ngôn xoa tóc nàng, cười khổ nói: “Lời của Triệu Phóng Yên đã thành sự thật.”
“Còn không phải sao?”
Triệu Phóng Yên đã từng nói, bảo Ngọc Khuynh Vân không nên đến “Nơi có nước”, nếu không sẽ gặp phải sinh tử kiếp.
Một lời nói đã trở thành sự thật.
Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Bất quá Triệu tiểu thư cũng đã nói, kiếp nạn này Tứ hoàng tử sẽ không chết, có lẽ Tứ điện hạ có thể vượt qua cái này kiếp nạn. Sơn Tông bọn họ cũng đã đi tìm, có lẽ sẽ chóng chóng cứu được hắn thôi. Vong Ngôn, chúng ta nên suy nghĩ tích cực, trước xử lý sự việc nơi này, sớm về Hồ Dương đi.”
“… Được.” Ngọc Vong Ngôn lộ ra vẻ tươi cười.
“Cẩn… Cẩn Vương điện hạ.” Mãi đến lúc này, Đặng Luân mới nói chuyện. Hắn cong eo cúi đầu, làm như đang chờ Ngọc Vong Ngôn trách cứ hắn.
Ngọc Vong Ngôn nhìn Đặng Luân một cái, hắn biết vừa rồi lúc chiến đấu kịch liệt, hắn đã tìm một chỗ trốn đi, đến bây giờ mới dám đi ra.
“Thứ sử đại nhân không việc gì là tốt rồi.” Ngọc Vong Ngôn không nóng không lạnh nói, trong lòng chỉ lo cho Ngọc Khuynh Vân, không muốn quan tâm Đặng Luân.
Ban đêm.
Bầu trời Thuận Kinh thành, trời cao, đầy sao, trăng sáng.
Mái hiên Đế Cung, đắm chìm trong ánh sao, trên mái ngói trải một lớp sương sắc lưu quang.
Trong cung điện Triệu Phóng Yên đang dưỡng thương, tỳ nữ Thanh Thanh tiếp lấy bát thuốc từ tay y nữ. Ma ma đẩy cửa điện ra, mời Thanh Thanh đi vào.
“Tiểu thư, uống thuốc.” Thanh Thanh đến gần trên giường Triệu Phóng Yên.
“Để đó đi.” Triệu Phóng Yên thần sắc rũ xuống.
Vết thương ở chân mặc dù chưa hoàn toàn lành lại nhưng hoàn toàn có thể xuống đất đi đường. Càng nhanh hồi phục, ý nghĩa cách ngày gả cho Ngọc Khuynh Dương càng ngày càng gần.
Triệu Phóng Yên nhìn bàn chân đã gỡ xuống băng vải, bất lực.
Nếu nàng đem chân đánh gãy một lần nữa, chỉ sợ người Triệu gia cho dù là nâng, cũng muốn đem nàng nâng đến phủ Thái Tử đi.
“Tiểu thư…” Thanh Thanh nhìn bộ dáng Triệu Phóng Yên, trong lòng dâng lên chua sót.
“Thanh Thanh, đỡ ta ra bên ngoài hít thở không khí.”
“Dạ.”
Thanh Thanh giúp Triệu Phóng Yên đi giày, cẩn thận nâng nàng dậy.
Đi ra ngoài điện, Thanh Thanh kêu ma ma mang ghế dựa đến, trải đệm mềm lên, đỡ Triệu Phóng Yên ngồi xuống.
Đỉnh đầu hoa lệ mái hiên, Triệu Phóng Yên ngửa đầu, nhìn một đêm trời trăng mây sáng.
Huyền Quải, Tinh Tử, Hàng Lâu, Thuần Hỏa, Thuần Đuôi, mỗi một ngôi sao đều sáng lạn như hoa, trong đó có chút biến hóa, cũng là theo quỹ vận hành quy luật của trời.
Thanh Thanh cầm kiện áo choàng đỏ tía lại đây: “Tiểu thư, nên khoác áo choàng, thân thể hiện tại của người rất yếu.” Nàng đem áo choàng lên vai Triệu Phóng Yên, nhưng Triệu Phóng Yên lại bỗng nhiên run lên, áo choàng rơi xuống đất.
“Tiểu thư?” Thanh Thanh kêu.
Triệu Phóng Yên làm như không nghe thấy, nàng nhìn chằm chằm các ngôi sao, lưu quang đáy mắt nháy mắt như thành từng mảnh nhỏ.
Nàng bỗng nhiên đứng lên, chân chưa khỏi hẳn, không chịu được động tác kịch liệt, thoáng chốc cơn đau truyền đến, Triệu Phóng Yên không cam lòng ngã ngồi trên mặt đất.
Thanh Thanh kinh hô: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”
“Hắn, hắn…” Triệu Phóng Yên kích động nói: “Hắn… tại sao vẫn đi Hồ Dương!”
Thanh Thanh ngồi xổm xuống muốn đỡ Triệu Phóng Yên, đỡ nửa ngày mới nâng được dậy, lúc này mới phản ứng lại, “Tứ điện hạ đi Hồ Dương?”
“Hắn bản mạng tinh… Tứ điện hạ, vì sao người không nghe Phóng Yên khuyên bảo, ta làm sao có thể hại người!” Triệu Phóng Yên đột nhiên đẩy Thanh Thanh ra: “Ta muốn đi Hồ Dương! Ta muốn đi Hồ Dương!”
“Tiểu thư!” Thanh Thanh muốn ngăn, nhưng lại ngăn không được, muốn kêu người, nhưng lại không có can đảm ngỗ nghịch chủ tử.
Triệu Phóng Yên nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống ra, chạy ra khỏi cửa hông. Các ma ma đứng ở cửa thấy một màn này, vội vàng đuổi theo.
“Triệu tiểu thư! Triệu tiểu thư!” Trong khoảng thời gian ngắn, phía sau nàng đều là âm thanh kêu gọi nàng cùng tiếng bước chân.
Có cung nhân bị kinh động, mang theo đèn, tiến lên đuổi theo nàng.
Phía trước, vừa lúc có thái giám đang dắt theo một đàn ngựa, muốn mang vào chuồng. Triệu Phóng Yên chạy, đẩy thái giám ra, nhảy lên một con ngựa, phóng ngựa chạy đi.
Thái giám tức khắc hoảng loạn: “Người nào? Sao lại thế này!”
Triệu Phóng Yên gỡ roi trên lưng ngựa, hung hăng quất trên lưng ngựa. Ngựa điên cuồng phóng chạy, giống như tâm tình phát cuồng của nàng, chỉ muốn chạy đến Hồ Dương.
Tứ điện hạ, hắn tại sao không nghe nàng khuyên?
Hắn bản mạng tinh, ảm đạm như đã không còn trên thế gian.
Nàng không tin kết quả như vậy.
Nàng muốn đi Hồ Dương, chỉ muốn nhìn hắn một lần, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
“Triệu tiểu thư! Triệu tiểu thư!” Người đuổi theo phía sau nàng, càng ngày càng nhiều, Triệu Phóng Yên không ngừng quất mấy roi.
Lúc lao ra cửa cung, nàng thiếu chút nữa đụng vào một người. May mắn người nọ phản ứng kịp, mới không bị ngựa làm bị thương, nhưng vẫn té ngã trên đất.
“Khụ, khụ khụ……” Người nọ ho liên tục.
m thanh của tiếng ho này Triệu Phóng Yên từng nghe qua, Lục điện hạ Ngọc Khuynh Hàn.
“Lục điện hạ, thực xin lỗi!”
Triệu Phóng Yên tâm loạn thành một đoàn, phá tan cửa thủ vệ, cưỡi ngựa nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ngọc Khuynh Hàn ho khan, được tùy tùng nâng lên, híp mắt nhìn bóng người ngày càng xa, trong mắt buồn bã.
Người kia là… Triệu tiểu thư?
Triệu tiểu thư kích động như vậy, trừ bỏ bởi vì Tứ ca, còn có thể vì cái gì?
Xem ra “hắn” thật sự ra tay với Tứ ca, Tứ ca dữ nhiều lành ít…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.