Chương 56: Đôi Mắt Như Nước
Tử Hằng
16/01/2023
Edit: Bảo Xuyên
Beta: Quả Đào
----------------------------
Khi quay trở lại bên trong điện Tiêu Lan, ánh đèn rực rỡ khiến Tiêu sắt Sắt hơi nheo mắt, bên tai nghe thấy tiếng thì thầm của những vị khách.
Tiêu Sắt Sắt nhìn nhìn họ, rồi lại nhìn Tiêu Khác, cuối cùng nhìn về phía Ngọc Vong Ngôn.
“Bệ hạ, lão thần đường đột.” Tiêu Khác nói với Thiên Anh đế, chắp tay hành lễ và không nói gì nữa.
Thiên Anh đế vẫy tay cho hắn trở lại, Tiêu Sắt Sắt cũng đem ánh mắt trên người Ngọc Vong Ngôn rời đi.
“Bệ hạ, thần đã trở lại.”
Mặc dù vừa rồi chỉ đối diện nhìn nhau rất ngắn, nhưng trái tim của Ngọc Vong Ngôn khẽ run lên. Tiêu Sắt Sắt dùng sáo gốm để thu hút hồ điệp, hiện tượng dị thường như vậy sẽ khiến cho người khác nghi ngờ nàng. Ngọc Vong Ngôn biết rằng những người có mặt tại đây chắc hẳn một số người thắc mắc liệu Tiêu Sắt Sắt có ngốc không. Tình huống như vậy rất nguy hiểm và khó lường đối với nàng, hắn lo lắng hạ mắt xuống, trong đầu vẫn lưu lại một cái liếc mắt thê mỹ đa tình của nàng.
Tấn vương đôi mắt kín đáo nhìn Ngọc Vong Ngôn, cười nói: “Tài năng thiên phú thật là giỏi.”
“Đúng vậy, ngay cả hồ điệp cũng ngưỡng mộ Cẩn vương phi.” Giọng nói khó đoán của Ngọc Khuynh Huyền vang lên.
Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Ta đã nói mình rất lợi hại, nhưng các người đều không tin! Có phải không, phụ thân?”
Khuôn mặt của Tiêu Khác tối sầm, ừ một tiếng.
Hiện tại Trương Cẩm Lam cực kỳ khó chịu. Tuy rằng vừa rồi tỷ thí không có công bố kết quả, nhưng nhìn thái độ Thiên Anh đế đã quên mất con dâu tương lai của mình, chỉ lo khen ngợi Tiêu Sắt Sắt, đối xử khác biệt như thế, Trương Cẩm Lam thế nào cũng cảm thấy khó chịu không thể chấp nhận.
Nàng ta kiêu căng trừng mắt Ngọc Khuynh Dương, Ngọc Khuynh Dương vội nói: “Phụ hoàng, trận thứ ba là thi múa, Cẩm Lam đã chuẩn bị tốt.”
Thiên Anh đế lúc này mới nhớ đến Trương Cẩm Lam nói: “Vậy hãy bắt đầu tỷ thí trận thứ ba thôi.”
“Trận thứ ba, Cẩm Lam tỷ tỷ muốn lên trước sao?” Tiêu Sắt Sắt ngây thơ nói.
Trương Cẩm Lam nhanh chóng suy nghĩ, cười nói: “Lần này đổi lại, Cẩn vương phi đấu trước, như vậy mới công bằng.”
“Được rồi, theo ý Cẩm Lam tỷ tỷ.” Tiêu Sắt Sắt vỗ tay và nhìn Ngọc Khuynh Vân: “Tứ điện hạ có yêu cầu gì không, chỉ múa là được sao?”
Ngọc Khuynh Vân hòa nhã nói: “Thật ra ta có một ý tưởng khác.”
“Ngươi nói.” Thiên Anh đế ra hiệu cho Ngọc Khuynh Vân.
Ngọc Khuynh Vân nói: “Ca múa bình thường cũng chỉ có vài kiểu dáng quen thuộc, không bằng Cẩn vương phi và Cẩm Lam tiểu thư sáng tạo một chút, để cho mọi người có thể xem một điệu múa mới mẻ hơn.”
Tiêu Sắt Sắt vỗ tay nói: “Không thành vấn đề!”
Trương Cẩm Lam mỉm cười: “Thần nữ cũng cho rằng đây là một ý kiến hay.”
Trong bữa tiệc, Trương Tiềm vẫn luôn uống rượu, tóc mai bạc trắng cũng đã bị dính một ít rượu. Xuyên qua ánh đèn, hắn thấy nữ nhi mình giống như một người xa lạ.
“Ô…” Trương Tiềm trong lòng thở dài: Nếu không phải vì ‘sự tình’ năm xưa, nếu bản thân khi ấy có thể kiên định hơn, thì Cẩm Lam làm sao có thể trở thành như bây giờ? Thậm chí Cẩm Sắt cũng sẽ không chết…
“Hừ, cố làm ra vẻ!” Trương Dật Phàm đột nhiên vỗ đùi.
Trương Tiềm vội thấp giọng nói: “Nhi tử của ta, nơi này là điện Tiêu Lan, chớ nên để họa từ miệng mà ra!”
Trương Dật Phàm giận dữ chế nhạo: “Cô gia tương lai của phụ thân muốn giết ta từ lâu rồi, ít nhiều nhờ có cận vệ của Cẩn vương phủ. Đôi cẩu nam nữ kia, nên bị giết!”
“Yên lặng!” Trương Tiềm sợ đến mức cổ đổ mồ hôi lạnh, một tay che miệng Trương Dật Phàm, sợ hãi nhìn tứ phía.
“Cẩu nam nữ!” Trương Dật Phàm liếc nhìn Trương Cẩm Lam: "Bị lợi ích làm mê muội, người đó không phải tỷ của con.”
“Con, đừng nói nữa…”
Ở giữa điện Tiêu Lan, Tiêu Sắt Sắt khẽ vỗ tay nhìn Thiên Anh đế và các phi tần.
“Bệ hạ.” Nàng nóng lòng háo hức hỏi: “Thần đã thắng cuộc thi nhạc cụ vừa rồi phải không?”
Thiên Anh đế không chút do dự nói: “Tất nhiên.”
Trương Cẩm Lam mắt nổi lên oán giận, Triệu phi trừng mắt nhìn Tiêu Sắt Sắt.
Tiêu Sắt Sắt hỏi lại: “Bệ hạ, nếu thần trong vòng khiêu vũ này giành chiến thắng, có phải thần là thiên hạ đệ nhất hay không?”
Triệu phi sau khi nghe điều này đã lo lắng, vỗ bàn nói: “Khẩu khí lớn thật!”
“Ô, ngươi hung dữ với ta làm cái gì…” Tiêu Sắt Sắt ủy khuất nói.
“Triệu phi!” Hoàng đế tức giận đến mức rống lên tại chỗ: “Đi! Đưa nàng ta ra khỏi điện Tiêu Lan. Về cung đi! Đừng ở lại đây nói nhảm nữa.”
“Bệ hạ?” Triệu phi sắc mặt tái nhợt, nhìn Triệu hoàng hậu cầu cứu: “Tỷ Tỷ...”
Triệu hoàng hậu thất vọng nói: “Muội muội gần đây sức khỏe không tốt vẫn nên về nghỉ sớm đi.”
Triệu Phi bật dậy, nghiến răng nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Tiêu Sắt Sắt không bỏ lỡ cái liếc mắt của Triệu phi trước khi rời đi, hiển nhiên là ghi hận nàng trong lòng. Tiêu Sắt Sắt không dao động, hỏi lại Thiên Anh đế: “Nếu trong phần khiêu vũ này thần thắng, có phải liền đoạt được danh hiệu đệ nhất? Bệ hạ, giành được hạng nhất có khen thưởng gì không?”
“Ngươi muốn thưởng gì?” Thiên Anh đế hỏi.
“Thần nghĩ… Thần muốn bệ hạ đồng ý thỉnh cầu của thần!” Tiêu Sắt Sắt mặt vui cười như hoa.
Bởi vì vết xe đổ của Triệu phi, người Triệu gia không dám chen vào nói, phải biết tâm trạng của Thiên Anh đế hỉ nộ vô thường, hắn quen ức hiếp người nhà, ai dám động hắn vào lúc này?
Thiên Anh đế thấy Tiêu Sắt Sắt ngây thơ khờ khạo, đột nhiên lại bật cười.
“Được rồi, trẫm hứa với ngươi, nếu ngươi thắng, trẫm đáp ứng yêu cầu của ngươi!” Nhìn về phía Trương Cẩm Lam: “Cẩm Lam cũng vậy, khiêu vũ xong để lễ quan đến quyết định!”
“Thật tốt quá!” Tiêu Sắt Sắt vỗ tay: “Bệ hạ, ngài không thể chơi xấu, chơi xấu là một cẩu nhỏ!”
Trong lòng Tiêu Khác hoảng sợ.
Thiên Anh đế cười lớn: “Quân vô hí ngôn!”
Tiêu Khác lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lạnh lùng liếc Tiêu Sắt Sắt, cảm thấy không vui.
“Cẩn vương phi.” Ngọc Khuynh Vân ôn nhu nhắc nhở: “Cẩn vương phi có ý tưởng sáng tạo nào đối với vũ điệu không? Ta sẽ cho người sắp xếp.”
“Cảm ơn tứ điện hạ.” Tiêu Sắt Sắt đưa tay chỉ chỉ vào những tấm lụa vải đầy màu sắc trên trần của điện Tiêu Lan: “Ta muốn đem những tấm lụa kéo xuống!”
Ngọc Khuynh Vân hỏi ý kiến của Thiên Anh đế.
“Làm theo!” Hoàng đế ra lệnh.
Ngọc Khuynh Vân ngay lập tức ra hiệu cho các thị vệ, năm sáu đại nội thị vệ võ công cao cường, thân hình khỏe mạnh đạp cột nhảy lên, đồng thời vung thanh kiếm.
Sau một vài lần va chạm, từng tấm lụa đều cắt ra, những vảy lụa đầy màu sắc thả từ trần nhà xuống, lụa trải nhấp nhô trên sàn.
Tiêu Sắt Sắt không thay y phục, cởi áo choàng bằng lụa trên khuỷu tay và bước vào bên trong.
Lớp vài lụa từ trên rơi xuống tạo thành một vòng tròn, vây quanh nàng vào phía trong, Tiêu Sắt Sắt liếc nhìn ô vuông được chạm trổ hình phượng hoàng và rồng, nói với Ngọc Khuynh Vân: “Tắt đèn đi.”
Tỳ nữ thổi tắt từng ngọn đèn hoa sen, ngọn nến từng cái từng cái trở nên lờ mờ.
Điện Tiêu Lan trở nên tối tăm, trong điện chỉ còn lại một giá nến được treo ngược lên giữa trần nhà, đỉnh đầu của Tiêu Sắt Sắt cũng được che trong lớp vải lụa, mờ mờ ảo ảo.
Loại lờ mờ mông lung này giống như ảo mộng, Tiêu Sắt Sắt đứng giữa lớp vải lụa tựa như xa xăm, tựa thật tựa ảo, dung mạo nàng mơ hồ sau lớp vải lụa, ngọn đèn hơi mờ làm âm thanh càng thêm mị hoặc. Đôi mắt Tiêu Sắt Sắt chứa ẩn tình, ánh mắt trong như nước, giương tay áo, bắt đầu múa.
Beta: Quả Đào
----------------------------
Khi quay trở lại bên trong điện Tiêu Lan, ánh đèn rực rỡ khiến Tiêu sắt Sắt hơi nheo mắt, bên tai nghe thấy tiếng thì thầm của những vị khách.
Tiêu Sắt Sắt nhìn nhìn họ, rồi lại nhìn Tiêu Khác, cuối cùng nhìn về phía Ngọc Vong Ngôn.
“Bệ hạ, lão thần đường đột.” Tiêu Khác nói với Thiên Anh đế, chắp tay hành lễ và không nói gì nữa.
Thiên Anh đế vẫy tay cho hắn trở lại, Tiêu Sắt Sắt cũng đem ánh mắt trên người Ngọc Vong Ngôn rời đi.
“Bệ hạ, thần đã trở lại.”
Mặc dù vừa rồi chỉ đối diện nhìn nhau rất ngắn, nhưng trái tim của Ngọc Vong Ngôn khẽ run lên. Tiêu Sắt Sắt dùng sáo gốm để thu hút hồ điệp, hiện tượng dị thường như vậy sẽ khiến cho người khác nghi ngờ nàng. Ngọc Vong Ngôn biết rằng những người có mặt tại đây chắc hẳn một số người thắc mắc liệu Tiêu Sắt Sắt có ngốc không. Tình huống như vậy rất nguy hiểm và khó lường đối với nàng, hắn lo lắng hạ mắt xuống, trong đầu vẫn lưu lại một cái liếc mắt thê mỹ đa tình của nàng.
Tấn vương đôi mắt kín đáo nhìn Ngọc Vong Ngôn, cười nói: “Tài năng thiên phú thật là giỏi.”
“Đúng vậy, ngay cả hồ điệp cũng ngưỡng mộ Cẩn vương phi.” Giọng nói khó đoán của Ngọc Khuynh Huyền vang lên.
Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Ta đã nói mình rất lợi hại, nhưng các người đều không tin! Có phải không, phụ thân?”
Khuôn mặt của Tiêu Khác tối sầm, ừ một tiếng.
Hiện tại Trương Cẩm Lam cực kỳ khó chịu. Tuy rằng vừa rồi tỷ thí không có công bố kết quả, nhưng nhìn thái độ Thiên Anh đế đã quên mất con dâu tương lai của mình, chỉ lo khen ngợi Tiêu Sắt Sắt, đối xử khác biệt như thế, Trương Cẩm Lam thế nào cũng cảm thấy khó chịu không thể chấp nhận.
Nàng ta kiêu căng trừng mắt Ngọc Khuynh Dương, Ngọc Khuynh Dương vội nói: “Phụ hoàng, trận thứ ba là thi múa, Cẩm Lam đã chuẩn bị tốt.”
Thiên Anh đế lúc này mới nhớ đến Trương Cẩm Lam nói: “Vậy hãy bắt đầu tỷ thí trận thứ ba thôi.”
“Trận thứ ba, Cẩm Lam tỷ tỷ muốn lên trước sao?” Tiêu Sắt Sắt ngây thơ nói.
Trương Cẩm Lam nhanh chóng suy nghĩ, cười nói: “Lần này đổi lại, Cẩn vương phi đấu trước, như vậy mới công bằng.”
“Được rồi, theo ý Cẩm Lam tỷ tỷ.” Tiêu Sắt Sắt vỗ tay và nhìn Ngọc Khuynh Vân: “Tứ điện hạ có yêu cầu gì không, chỉ múa là được sao?”
Ngọc Khuynh Vân hòa nhã nói: “Thật ra ta có một ý tưởng khác.”
“Ngươi nói.” Thiên Anh đế ra hiệu cho Ngọc Khuynh Vân.
Ngọc Khuynh Vân nói: “Ca múa bình thường cũng chỉ có vài kiểu dáng quen thuộc, không bằng Cẩn vương phi và Cẩm Lam tiểu thư sáng tạo một chút, để cho mọi người có thể xem một điệu múa mới mẻ hơn.”
Tiêu Sắt Sắt vỗ tay nói: “Không thành vấn đề!”
Trương Cẩm Lam mỉm cười: “Thần nữ cũng cho rằng đây là một ý kiến hay.”
Trong bữa tiệc, Trương Tiềm vẫn luôn uống rượu, tóc mai bạc trắng cũng đã bị dính một ít rượu. Xuyên qua ánh đèn, hắn thấy nữ nhi mình giống như một người xa lạ.
“Ô…” Trương Tiềm trong lòng thở dài: Nếu không phải vì ‘sự tình’ năm xưa, nếu bản thân khi ấy có thể kiên định hơn, thì Cẩm Lam làm sao có thể trở thành như bây giờ? Thậm chí Cẩm Sắt cũng sẽ không chết…
“Hừ, cố làm ra vẻ!” Trương Dật Phàm đột nhiên vỗ đùi.
Trương Tiềm vội thấp giọng nói: “Nhi tử của ta, nơi này là điện Tiêu Lan, chớ nên để họa từ miệng mà ra!”
Trương Dật Phàm giận dữ chế nhạo: “Cô gia tương lai của phụ thân muốn giết ta từ lâu rồi, ít nhiều nhờ có cận vệ của Cẩn vương phủ. Đôi cẩu nam nữ kia, nên bị giết!”
“Yên lặng!” Trương Tiềm sợ đến mức cổ đổ mồ hôi lạnh, một tay che miệng Trương Dật Phàm, sợ hãi nhìn tứ phía.
“Cẩu nam nữ!” Trương Dật Phàm liếc nhìn Trương Cẩm Lam: "Bị lợi ích làm mê muội, người đó không phải tỷ của con.”
“Con, đừng nói nữa…”
Ở giữa điện Tiêu Lan, Tiêu Sắt Sắt khẽ vỗ tay nhìn Thiên Anh đế và các phi tần.
“Bệ hạ.” Nàng nóng lòng háo hức hỏi: “Thần đã thắng cuộc thi nhạc cụ vừa rồi phải không?”
Thiên Anh đế không chút do dự nói: “Tất nhiên.”
Trương Cẩm Lam mắt nổi lên oán giận, Triệu phi trừng mắt nhìn Tiêu Sắt Sắt.
Tiêu Sắt Sắt hỏi lại: “Bệ hạ, nếu thần trong vòng khiêu vũ này giành chiến thắng, có phải thần là thiên hạ đệ nhất hay không?”
Triệu phi sau khi nghe điều này đã lo lắng, vỗ bàn nói: “Khẩu khí lớn thật!”
“Ô, ngươi hung dữ với ta làm cái gì…” Tiêu Sắt Sắt ủy khuất nói.
“Triệu phi!” Hoàng đế tức giận đến mức rống lên tại chỗ: “Đi! Đưa nàng ta ra khỏi điện Tiêu Lan. Về cung đi! Đừng ở lại đây nói nhảm nữa.”
“Bệ hạ?” Triệu phi sắc mặt tái nhợt, nhìn Triệu hoàng hậu cầu cứu: “Tỷ Tỷ...”
Triệu hoàng hậu thất vọng nói: “Muội muội gần đây sức khỏe không tốt vẫn nên về nghỉ sớm đi.”
Triệu Phi bật dậy, nghiến răng nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Tiêu Sắt Sắt không bỏ lỡ cái liếc mắt của Triệu phi trước khi rời đi, hiển nhiên là ghi hận nàng trong lòng. Tiêu Sắt Sắt không dao động, hỏi lại Thiên Anh đế: “Nếu trong phần khiêu vũ này thần thắng, có phải liền đoạt được danh hiệu đệ nhất? Bệ hạ, giành được hạng nhất có khen thưởng gì không?”
“Ngươi muốn thưởng gì?” Thiên Anh đế hỏi.
“Thần nghĩ… Thần muốn bệ hạ đồng ý thỉnh cầu của thần!” Tiêu Sắt Sắt mặt vui cười như hoa.
Bởi vì vết xe đổ của Triệu phi, người Triệu gia không dám chen vào nói, phải biết tâm trạng của Thiên Anh đế hỉ nộ vô thường, hắn quen ức hiếp người nhà, ai dám động hắn vào lúc này?
Thiên Anh đế thấy Tiêu Sắt Sắt ngây thơ khờ khạo, đột nhiên lại bật cười.
“Được rồi, trẫm hứa với ngươi, nếu ngươi thắng, trẫm đáp ứng yêu cầu của ngươi!” Nhìn về phía Trương Cẩm Lam: “Cẩm Lam cũng vậy, khiêu vũ xong để lễ quan đến quyết định!”
“Thật tốt quá!” Tiêu Sắt Sắt vỗ tay: “Bệ hạ, ngài không thể chơi xấu, chơi xấu là một cẩu nhỏ!”
Trong lòng Tiêu Khác hoảng sợ.
Thiên Anh đế cười lớn: “Quân vô hí ngôn!”
Tiêu Khác lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lạnh lùng liếc Tiêu Sắt Sắt, cảm thấy không vui.
“Cẩn vương phi.” Ngọc Khuynh Vân ôn nhu nhắc nhở: “Cẩn vương phi có ý tưởng sáng tạo nào đối với vũ điệu không? Ta sẽ cho người sắp xếp.”
“Cảm ơn tứ điện hạ.” Tiêu Sắt Sắt đưa tay chỉ chỉ vào những tấm lụa vải đầy màu sắc trên trần của điện Tiêu Lan: “Ta muốn đem những tấm lụa kéo xuống!”
Ngọc Khuynh Vân hỏi ý kiến của Thiên Anh đế.
“Làm theo!” Hoàng đế ra lệnh.
Ngọc Khuynh Vân ngay lập tức ra hiệu cho các thị vệ, năm sáu đại nội thị vệ võ công cao cường, thân hình khỏe mạnh đạp cột nhảy lên, đồng thời vung thanh kiếm.
Sau một vài lần va chạm, từng tấm lụa đều cắt ra, những vảy lụa đầy màu sắc thả từ trần nhà xuống, lụa trải nhấp nhô trên sàn.
Tiêu Sắt Sắt không thay y phục, cởi áo choàng bằng lụa trên khuỷu tay và bước vào bên trong.
Lớp vài lụa từ trên rơi xuống tạo thành một vòng tròn, vây quanh nàng vào phía trong, Tiêu Sắt Sắt liếc nhìn ô vuông được chạm trổ hình phượng hoàng và rồng, nói với Ngọc Khuynh Vân: “Tắt đèn đi.”
Tỳ nữ thổi tắt từng ngọn đèn hoa sen, ngọn nến từng cái từng cái trở nên lờ mờ.
Điện Tiêu Lan trở nên tối tăm, trong điện chỉ còn lại một giá nến được treo ngược lên giữa trần nhà, đỉnh đầu của Tiêu Sắt Sắt cũng được che trong lớp vải lụa, mờ mờ ảo ảo.
Loại lờ mờ mông lung này giống như ảo mộng, Tiêu Sắt Sắt đứng giữa lớp vải lụa tựa như xa xăm, tựa thật tựa ảo, dung mạo nàng mơ hồ sau lớp vải lụa, ngọn đèn hơi mờ làm âm thanh càng thêm mị hoặc. Đôi mắt Tiêu Sắt Sắt chứa ẩn tình, ánh mắt trong như nước, giương tay áo, bắt đầu múa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.