Chương 160: Hoài Bích Có Tội
Tử Hằng
29/01/2023
Edit: Khánh Ngọc
Ở trong phòng, Tiêu Sắt Sắt gặp được Trương Tiềm.
Thời gian ngắn ngủi, Trương Tiềm giống như già đi mười tuổi, đầu đầy tóc bạc, biểu tình tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, đôi mắt sưng đỏ.
Hắn khoanh chân ngồi trên đệm, dựa vào bàn nhỏ, không có một chút nức nở, lại làm cho người ta đau lòng.
Rốt cuộc Tiêu Sắt Sắt nhịn không được ngàn vạn loại cảm xúc, môi đỏ mở ra, phát ra một tiếng “Cha” cùng tiếng khóc nức nở.
Trương Tiềm kinh ngạc nhìn về Tiêu Sắt Sắt.
“Cha, là ta, ta là Cẩm Sắt.” Tiêu Sắt Sắt đánh về phía Trương Tiềm , cuồng loạn nói: “Ta là Cẩm Sắt, là nữ nhi của ngài!”
“Ngươi… Ngươi nói cái gì?” Trương Tiềm phát ra âm thanh khô cằn.
“Là ta, cha, thật là ta.” Tiêu Sắt Sắt lấy ra cây sáo, “Đây là đồ vật mà mẹ để lại cho ta, cha nhất định là biết.”
Trương Tiềm run lên, nháy mắt hai mắt đẫm lệ giàn giụa.
Đây là cây sáo làm bằng sừng trâu cổ xưa , thô ráp có vết rạn, đây là vật của gia tộc, hắn không bao giờ nhận sai!
“Chứa Nhi, là đồ vật của Chứa Nhi …… Ngươi là Cẩm Sắt, ngươi thật là Cẩm Sắt!”
“Cha, là ta!” Tiêu Sắt Sắt bổ nhào vào Trương Tiềm, nắm lấy đôi tay thô ráp của cha, “Cha, thực xin lỗi, nữ nhi bất hiếu…”
Trương Tiềm khóc: “Đừng nói nữa, ngươi đừng nói nữa, tất cả đều trách ta… Bi kịch của các ngươi đều là bởi vì ta.”
“Cha…”
Trương Dật Phàm thở dài, quát lên: “Cẩm Sắt tỷ tỷ đã trở lại, hỉ sự lớn như vậy các ngươi khóc cái gì! Cha, người còn khóc! Người không phải nên cười sao! Trương Cẩm Lam là gieo gió gặt bão, Cẩm Sắt tỷ tỷ rửa sạch oan khuất, kết quả này không tốt sao!”
Trương Tiềm lau nước mắt, khóc ròng nói: “Trách ta, chỉ do người cha này, chỉ do một người là ta…”
“Cha, ngài đừng nói nữa, chú ý thân thể.” Tiêu Sắt Sắt vỗ vai Trương Tiềm, tận lực khuyên.
Trương Dật Phàm hừ lạnh một tiếng, xoay người đi giúp hai người đổ nước.
“Cẩm Sắt, ngươi… Sợ là không tha thứ cho cha.” Trương Tiềm bỗng nhiên cúi đầu, mang theo nước mắt.
Tiêu Sắt Sắt nâng con ngươi, “Cha đừng nói như vậy, ta chưa bao giờ trách cha cái gì.”
Trương Tiềm lắc đầu, khó có thể mở miệng nói: “Không… Ngươi không hiểu cha đang nói cái gì. Kỳ thật cha… Ta… Thật ra ta biết, đó chính là âm mưu của Thái tử và Cẩm Lam.”
Tiêu Sắt Sắt sống lưng lạnh lẽo.
Trương Dật Phàm hai mắt mở lớn, nói: “Người quả nhiên mở một mắt nhắm một mắt!”
“Dật phàm, để cha nói cho hết.” Tiêu Sắt Sắt vẫn bình tĩnh, vỗ mu bàn tay Trương Tiềm.
Trương Tiềm nói: “Điều đó ta đều biết, thái tử điện hạ còn uy hiếp ta, nếu như để lộ, hắn sẽ tiêu diệt Trương thị. Ta không có cách nào, chỉ có thể nhìn người đang sống sờ sờ bị đánh chết ở trên pháp trường…” Trương Tiềm nói, lần thứ hai che mặt khóc rống lên.
Tiêu Sắt Sắt tâm đau, rõ ràng sự việc đã qua một năm, vì sao hiện tại nhắc tới, nàng càng bi thương hơn so với khi đó?
Đúng vậy, khi đó toàn bộ cơ thể nàng chính là thù hận và thẹn thùng, mà hiện tại, thẹn thùng dần dần bị Vong Ngôn thay đổi, thù hận đã chôn vùi theo kẻ thù đã chết, còn lại là bi thương. Cảnh còn người mất, sự mãnh liệt lập tức chiếm lấy thể xác của nàng.
Tiêu Sắt Sắt gắt gao nắm lấy tay Trương Tiềm, như muốn làm hắn phấn chấn, cười nói: “Ta hiện tại đã trở lại, còn gả cho người yêu ta, ta tìm được bến đỗ rồi, ta thấy rất tốt. Là sự thật, cha!”
Không gian tràn ngập tiếng nức nở, Trương Tiềm giật mình bừng tỉnh nói: “Đúng vậy, ngươi là Cẩn Vương Phi, Cẩn Vương Phi……”
Trương Dật Phàm vội đem nước đưa cho Trương Tiềm, “Cha biết, Cẩn Vương đối với tỷ có bao nhiêu tốt! Biết được tỷ mượn xác hoàn hồn, ngoại trừ ta và ngươi, Cẩn Vương là vui mừng nhất, đem tỷ bảo vệ giống bảo vật! Lúc trước Cẩn Vương tới cầu hôn ta thấy hắn không tồi, Trương Dật Phàm có thể nhìn lầm người hay sao!”
Tiêu Sắt Sắt buồn cười, rưng rưng cười nói: “Là ta không biết nhìn người, mang đến cho các ngươi thống khổ và bi thương.”
Trương Dật Phàm vung tay lên, “Chuyện xưa không đề cập tới! Tỷ, ngươi chỉ việc sinh hạ hài tử thật tốt, tương lai vui vẻ, những việc lúc trước đừng nghĩ!”
“Ừ…” Tiêu Sắt Sắt gật đầu, đôi tay cùng Trương Tiềm gắt gao nắm nhau.
“Đúng rồi, Cẩm Sắt, khối ngọc bội kia…” Trương Tiềm bỗng nhiên thần sắc ngưng trọng lên.
Tiêu Sắt Sắt buông tay hắn ra, từ trong lòng cẩn thận đem ngọc bội lấy ra, mở ra bọc lụa đỏ bao lấy ngọc bội , “Là khối này, Cẩn Vương vì nó phí không ít sức lực.”
Nhìn ngọc bội quen thuộc, Trương Tiềm nghĩ đến Hà thị đã qua đời, lại là bi thương, thở dài: “Thất phu vô tội, người tài có tội, đây là cái tai họa a!”
“Đúng vậy, là tai họa…” Tiêu Sắt Sắt đem ngọc bội gắt gao nắm lấy, tay nhỏ run rẩy bất tri bất giác dùng toàn bộ sức lực, phảng phất như muốn bóp nát khối ngọc bội này.
Lại nhìn bụng nhỏ của nàng nhô lên, Tiêu Sắt Sắt nỗ lực bình tĩnh đè xuống nỗi lòng, không thể làm chính mình kích động ảnh hưởng đến thai nhi. Nàng lẩm bẩm: “Không có việc gì, ta có chừng mực, các ngươi không cần lo lắng.”
Đúng lúc này, có người hầu gõ cửa phòng, ở ngoài cửa nói: “Cẩn Vương Phi, công công phụng mệnh bệ hạ tới phủ, nói là mời ngài vào cung một chuyến, bệ hạ muốn gặp ngài.”
Trương Dật Phàm nghe xong, sắc mặt lạnh lùng, “Bệ hạ sao biết tỷ ở phủ thái bộc?”
“Trong tay hắn nắm giữ Đại Nghiêu, tai mắt đông đảo, chẳng có gì lạ.” Tiêu Sắt Sắt nhàn nhạt nói, tâm lại treo lên.
Hồ Dương Triệu thị và bè đảng thái tử đã diệt, kế tiếp, Thiên Anh đế sẽ nhằm vào nàng.
“Dật Phàm, ngươi chăm sóc tốt cho cha, ta vào cung.” Tiêu Sắt Sắt để lại lời nói, trấn an hai người tươi cười, vỗ về bụng nhỏ, đi tới phòng khách.
Trương Tiềm không yên tâm về nàng, lại để Trương Dật Phàm đi theo, cùng Tiêu Sắt Sắt đến cửa chính phủ thái bộc.
Bên ngoài cửa chính công công tiến đến thỉnh Tiêu Sắt Sắt vào cung đi tới đi lui. Tiêu Sắt Sắt liếc mắt một cái liền nhận ra công công này là thái giám tổng quản hầu hạ Thiên Anh đế, lần này vì truyền một nữ quyến là nàng mà tự mình đến đây. Chuyện này làm Tiêu Sắt Sắt càng thêm xác định ý đồ của bọn họ .
Hơi hơi phất tay đuổi Trương Dật Phàm, Tiêu Sắt Sắt đi lên trước, mỉm cười nói: “Phiền công công đợi lâu, là Hoàng bá bá truyền ta tiến cung sao?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Thái giám tổng quản vội vàng hành lễ, “Tham kiến Cẩn Vương Phi.”
“Công công không cần đa lễ.” Tiêu Sắt Sắt cười, giả vờ đỡ hắn một chút, “Còn muốn hỏi công công, thân thể Hoàng bá bá tốt hơn chưa?”
“Đã tốt hơn rồi, vì vậy đã vội vã muốn gặp Cẩn Vương Phi, thỉnh Cẩn Vương Phi cùng ta đi một chuyến.” Thái giám tổng quản tươi cười, vẫn luôn hạ eo, làm ra tư thế mời.
Tiêu Sắt Sắt tươi cười, ôn nhu nhạt nhẽo, đáy mắt lại dần mất đi độ ấm. Nàng cười, đem ngọc bội trên tay đưa đến trước mặt, “Hoàng bá bá vội vã muốn thấy không phải là ta, mà là khối ngọc bội này, công công, ta nói đúng không?”
Trên mặt thái giám tổng quản lập tức trở nên rét lạnh, lập tức trấn định , cười nói: “Cẩn Vương Phi, đừng làm cho Hoàng Thượng chờ sốt ruột, thứ lão nô lắm miệng một câu, tính tình của Hoàng Thượng ngài cũng biết.”
Tiêu Sắt Sắt cười nhạt nói: “Vậy làm phiền công công thay ta chuyển lời đến Hoàng bá bá, hài nhi trong bụng ta nháo đến lợi hại, không chịu được bôn ba. Ngọc bội ta hủy rồi, không bao giờ có người sẽ uy hiếp đến giang sơn Đại Nghiêu, thỉnh ngài yên tâm.”
Thái giám tổng quản biến sắc.
Không đợi hắn nói chuyện, Tiêu Sắt Sắt nhắc tới, hung hăng đem ngọc bội quăng trên mặt đất.
“Phiền công công phái người lục tìm mảnh nhỏ, chuyển cho Hoàng bá bá đi.” Tiêu Sắt Sắt thản nhiên xoay người, vừa đi vừa nói: “Tàng bảo đồ, không một người biết, sợ là chỉ có võ lăng Hà thị mới biết được. Cho nên, đem cái tai họa này huỷ đi, đó là việc ta có thể vì Hoàng bá bá làm.”
Thấy Tiêu Sắt Sắt từ từ rời đi, đại nội tổng quản khiếp sợ, trên đất là mảnh vụn ngọc bội và Tiêu Sắt Sắt đã đi xa, hắn quả thực không thể tin được, phu nhân ôn nhu đạm nhiên, thế nhưng trong một cái chớp mắt, tiền trảm hậu tấu, chặt đứt việc bệ hạ tìm kiếm bảo vật, cũng chừa đường sống cho mình.
Đại nội tổng quản chỉ lắc đầu thở dài, đối với nhóm nội thị đi theo ra lệnh: “Đem mảnh nhỏ nhặt lên hết, nhặt cẩn thận, một mảnh cũng đừng rơi rớt!”
Hai ngày này, Tiêu Sắt Sắt đều ở tại phủ thái bộc. Một là ở cùng cha và Trương Dật Phàm, hai là mấy ngày nay Ngọc Vong Ngôn vội vàng muốn xử lý sáu vị Vương gia vào kinh báo cáo việc công tác, không có thời gian chiếu cố Tiêu Sắt Sắt, liền đem nàng lưu tại phủ thái bộc, cùng thân nhân ở bên nhau.
Tiêu Sắt Sắt nghe lời đồng ý, kêu Hà Hoan lại đây, bảo Hà Hoan đi xem Ngọc Vong Ngôn thế nào.
Sáu vị Vương gia đều là công thần Ngọc thị hoàng tộc, tay cầm binh quyền, trấn thủ một phương. Trong lịch sử Đại Nghiêu từng phát sinh tiền lệ chư vương tác loạn, Vương gia nơi khác củng cố binh mã cũng bị cắt giảm rất nhiều, nháo lên không ít sóng gió. Hiện những năm gần đây, chư vương còn tính an phận, mỗi ba năm cùng vợ cả con vợ cả vào kinh báo cáo công tác một lần, chung sống yên ổn với triều đình.
Năm xưa chư vương vào kinh báo cáo việc công tác là do Tấn Vương và Thái Tử cùng an bài, hiện giờ Tấn Vương đi Tầm Dương đốc thúc vật tư, Thái Tử đã chết, Thiên Anh Đế liền đem nhiệm vụ giao cho Ngọc Vong Ngôn cùng Ngọc Khuynh Vân.
Tiêu Sắt Sắt rảnh rỗi không có việc gì, cùng Hà Hoan và Trương Dật Phàm hai người ra cửa đi một chút, muốn đi nhìn xem mộ của Trương Cẩm Sắt.
Hà Hoan bung dù, đưa Tiêu Sắt Sắt đi, Trương Dật Phàm theo ở phía sau, nhìn bốn phía, bỗng nhiên phát hiện cái gì.
“Tỷ, Hà Hoan đại ca, các ngươi xem đó là cái gì!”
Hai người nhìn lại, hôm nay trời quang, không khó để thấy nơi xa có doanh trướng và quân đội ra vào. Mấy người đều thường tới nơi này, lần trước tới, còn không thấy mấy thứ này.
Trương Dật Phàm nhíu mày nói: “Nơi này sao lại có quân doanh?”
“Có thể là quân đội mà các Vương gia mang đến để báo cáo công việc?” Hà Hoan vuốt lỗ tai đặt câu hỏi.
Trương Dật Phàm nói: “Chuyện này không có khả năng! Bọn họ vào kinh báo cáo công tác chỉ mang thân binh, không có chuyện lập doanh trại lộng lớn như vậy, cho dù sáu người ở cùng một chỗ cũng sẽ không lớn như vậy. Hơn nữa, ta xem cờ bên kia làm sao lại quen mắt như vậy …”
Hai chữ “Quen mắt” này, làm Tiêu Sắt Sắt rất để ý, nghĩ nghĩ, nói: “Hà Hoan, ngươi công phu tốt, qua đó nhìn xem là chuyện như thế nào, ngàn vạn không được làm người khác phát hiện ngươi.”
Hà Hoan gật gật đầu, “Vâng, tiểu thư, Dật Phàmcông tử, các ngươi ở bên này chờ ta, phải cẩn thận.” Dứt lời, thân ảnh như mũi tên bắn đi ra ngoài.
Ở trong phòng, Tiêu Sắt Sắt gặp được Trương Tiềm.
Thời gian ngắn ngủi, Trương Tiềm giống như già đi mười tuổi, đầu đầy tóc bạc, biểu tình tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, đôi mắt sưng đỏ.
Hắn khoanh chân ngồi trên đệm, dựa vào bàn nhỏ, không có một chút nức nở, lại làm cho người ta đau lòng.
Rốt cuộc Tiêu Sắt Sắt nhịn không được ngàn vạn loại cảm xúc, môi đỏ mở ra, phát ra một tiếng “Cha” cùng tiếng khóc nức nở.
Trương Tiềm kinh ngạc nhìn về Tiêu Sắt Sắt.
“Cha, là ta, ta là Cẩm Sắt.” Tiêu Sắt Sắt đánh về phía Trương Tiềm , cuồng loạn nói: “Ta là Cẩm Sắt, là nữ nhi của ngài!”
“Ngươi… Ngươi nói cái gì?” Trương Tiềm phát ra âm thanh khô cằn.
“Là ta, cha, thật là ta.” Tiêu Sắt Sắt lấy ra cây sáo, “Đây là đồ vật mà mẹ để lại cho ta, cha nhất định là biết.”
Trương Tiềm run lên, nháy mắt hai mắt đẫm lệ giàn giụa.
Đây là cây sáo làm bằng sừng trâu cổ xưa , thô ráp có vết rạn, đây là vật của gia tộc, hắn không bao giờ nhận sai!
“Chứa Nhi, là đồ vật của Chứa Nhi …… Ngươi là Cẩm Sắt, ngươi thật là Cẩm Sắt!”
“Cha, là ta!” Tiêu Sắt Sắt bổ nhào vào Trương Tiềm, nắm lấy đôi tay thô ráp của cha, “Cha, thực xin lỗi, nữ nhi bất hiếu…”
Trương Tiềm khóc: “Đừng nói nữa, ngươi đừng nói nữa, tất cả đều trách ta… Bi kịch của các ngươi đều là bởi vì ta.”
“Cha…”
Trương Dật Phàm thở dài, quát lên: “Cẩm Sắt tỷ tỷ đã trở lại, hỉ sự lớn như vậy các ngươi khóc cái gì! Cha, người còn khóc! Người không phải nên cười sao! Trương Cẩm Lam là gieo gió gặt bão, Cẩm Sắt tỷ tỷ rửa sạch oan khuất, kết quả này không tốt sao!”
Trương Tiềm lau nước mắt, khóc ròng nói: “Trách ta, chỉ do người cha này, chỉ do một người là ta…”
“Cha, ngài đừng nói nữa, chú ý thân thể.” Tiêu Sắt Sắt vỗ vai Trương Tiềm, tận lực khuyên.
Trương Dật Phàm hừ lạnh một tiếng, xoay người đi giúp hai người đổ nước.
“Cẩm Sắt, ngươi… Sợ là không tha thứ cho cha.” Trương Tiềm bỗng nhiên cúi đầu, mang theo nước mắt.
Tiêu Sắt Sắt nâng con ngươi, “Cha đừng nói như vậy, ta chưa bao giờ trách cha cái gì.”
Trương Tiềm lắc đầu, khó có thể mở miệng nói: “Không… Ngươi không hiểu cha đang nói cái gì. Kỳ thật cha… Ta… Thật ra ta biết, đó chính là âm mưu của Thái tử và Cẩm Lam.”
Tiêu Sắt Sắt sống lưng lạnh lẽo.
Trương Dật Phàm hai mắt mở lớn, nói: “Người quả nhiên mở một mắt nhắm một mắt!”
“Dật phàm, để cha nói cho hết.” Tiêu Sắt Sắt vẫn bình tĩnh, vỗ mu bàn tay Trương Tiềm.
Trương Tiềm nói: “Điều đó ta đều biết, thái tử điện hạ còn uy hiếp ta, nếu như để lộ, hắn sẽ tiêu diệt Trương thị. Ta không có cách nào, chỉ có thể nhìn người đang sống sờ sờ bị đánh chết ở trên pháp trường…” Trương Tiềm nói, lần thứ hai che mặt khóc rống lên.
Tiêu Sắt Sắt tâm đau, rõ ràng sự việc đã qua một năm, vì sao hiện tại nhắc tới, nàng càng bi thương hơn so với khi đó?
Đúng vậy, khi đó toàn bộ cơ thể nàng chính là thù hận và thẹn thùng, mà hiện tại, thẹn thùng dần dần bị Vong Ngôn thay đổi, thù hận đã chôn vùi theo kẻ thù đã chết, còn lại là bi thương. Cảnh còn người mất, sự mãnh liệt lập tức chiếm lấy thể xác của nàng.
Tiêu Sắt Sắt gắt gao nắm lấy tay Trương Tiềm, như muốn làm hắn phấn chấn, cười nói: “Ta hiện tại đã trở lại, còn gả cho người yêu ta, ta tìm được bến đỗ rồi, ta thấy rất tốt. Là sự thật, cha!”
Không gian tràn ngập tiếng nức nở, Trương Tiềm giật mình bừng tỉnh nói: “Đúng vậy, ngươi là Cẩn Vương Phi, Cẩn Vương Phi……”
Trương Dật Phàm vội đem nước đưa cho Trương Tiềm, “Cha biết, Cẩn Vương đối với tỷ có bao nhiêu tốt! Biết được tỷ mượn xác hoàn hồn, ngoại trừ ta và ngươi, Cẩn Vương là vui mừng nhất, đem tỷ bảo vệ giống bảo vật! Lúc trước Cẩn Vương tới cầu hôn ta thấy hắn không tồi, Trương Dật Phàm có thể nhìn lầm người hay sao!”
Tiêu Sắt Sắt buồn cười, rưng rưng cười nói: “Là ta không biết nhìn người, mang đến cho các ngươi thống khổ và bi thương.”
Trương Dật Phàm vung tay lên, “Chuyện xưa không đề cập tới! Tỷ, ngươi chỉ việc sinh hạ hài tử thật tốt, tương lai vui vẻ, những việc lúc trước đừng nghĩ!”
“Ừ…” Tiêu Sắt Sắt gật đầu, đôi tay cùng Trương Tiềm gắt gao nắm nhau.
“Đúng rồi, Cẩm Sắt, khối ngọc bội kia…” Trương Tiềm bỗng nhiên thần sắc ngưng trọng lên.
Tiêu Sắt Sắt buông tay hắn ra, từ trong lòng cẩn thận đem ngọc bội lấy ra, mở ra bọc lụa đỏ bao lấy ngọc bội , “Là khối này, Cẩn Vương vì nó phí không ít sức lực.”
Nhìn ngọc bội quen thuộc, Trương Tiềm nghĩ đến Hà thị đã qua đời, lại là bi thương, thở dài: “Thất phu vô tội, người tài có tội, đây là cái tai họa a!”
“Đúng vậy, là tai họa…” Tiêu Sắt Sắt đem ngọc bội gắt gao nắm lấy, tay nhỏ run rẩy bất tri bất giác dùng toàn bộ sức lực, phảng phất như muốn bóp nát khối ngọc bội này.
Lại nhìn bụng nhỏ của nàng nhô lên, Tiêu Sắt Sắt nỗ lực bình tĩnh đè xuống nỗi lòng, không thể làm chính mình kích động ảnh hưởng đến thai nhi. Nàng lẩm bẩm: “Không có việc gì, ta có chừng mực, các ngươi không cần lo lắng.”
Đúng lúc này, có người hầu gõ cửa phòng, ở ngoài cửa nói: “Cẩn Vương Phi, công công phụng mệnh bệ hạ tới phủ, nói là mời ngài vào cung một chuyến, bệ hạ muốn gặp ngài.”
Trương Dật Phàm nghe xong, sắc mặt lạnh lùng, “Bệ hạ sao biết tỷ ở phủ thái bộc?”
“Trong tay hắn nắm giữ Đại Nghiêu, tai mắt đông đảo, chẳng có gì lạ.” Tiêu Sắt Sắt nhàn nhạt nói, tâm lại treo lên.
Hồ Dương Triệu thị và bè đảng thái tử đã diệt, kế tiếp, Thiên Anh đế sẽ nhằm vào nàng.
“Dật Phàm, ngươi chăm sóc tốt cho cha, ta vào cung.” Tiêu Sắt Sắt để lại lời nói, trấn an hai người tươi cười, vỗ về bụng nhỏ, đi tới phòng khách.
Trương Tiềm không yên tâm về nàng, lại để Trương Dật Phàm đi theo, cùng Tiêu Sắt Sắt đến cửa chính phủ thái bộc.
Bên ngoài cửa chính công công tiến đến thỉnh Tiêu Sắt Sắt vào cung đi tới đi lui. Tiêu Sắt Sắt liếc mắt một cái liền nhận ra công công này là thái giám tổng quản hầu hạ Thiên Anh đế, lần này vì truyền một nữ quyến là nàng mà tự mình đến đây. Chuyện này làm Tiêu Sắt Sắt càng thêm xác định ý đồ của bọn họ .
Hơi hơi phất tay đuổi Trương Dật Phàm, Tiêu Sắt Sắt đi lên trước, mỉm cười nói: “Phiền công công đợi lâu, là Hoàng bá bá truyền ta tiến cung sao?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Thái giám tổng quản vội vàng hành lễ, “Tham kiến Cẩn Vương Phi.”
“Công công không cần đa lễ.” Tiêu Sắt Sắt cười, giả vờ đỡ hắn một chút, “Còn muốn hỏi công công, thân thể Hoàng bá bá tốt hơn chưa?”
“Đã tốt hơn rồi, vì vậy đã vội vã muốn gặp Cẩn Vương Phi, thỉnh Cẩn Vương Phi cùng ta đi một chuyến.” Thái giám tổng quản tươi cười, vẫn luôn hạ eo, làm ra tư thế mời.
Tiêu Sắt Sắt tươi cười, ôn nhu nhạt nhẽo, đáy mắt lại dần mất đi độ ấm. Nàng cười, đem ngọc bội trên tay đưa đến trước mặt, “Hoàng bá bá vội vã muốn thấy không phải là ta, mà là khối ngọc bội này, công công, ta nói đúng không?”
Trên mặt thái giám tổng quản lập tức trở nên rét lạnh, lập tức trấn định , cười nói: “Cẩn Vương Phi, đừng làm cho Hoàng Thượng chờ sốt ruột, thứ lão nô lắm miệng một câu, tính tình của Hoàng Thượng ngài cũng biết.”
Tiêu Sắt Sắt cười nhạt nói: “Vậy làm phiền công công thay ta chuyển lời đến Hoàng bá bá, hài nhi trong bụng ta nháo đến lợi hại, không chịu được bôn ba. Ngọc bội ta hủy rồi, không bao giờ có người sẽ uy hiếp đến giang sơn Đại Nghiêu, thỉnh ngài yên tâm.”
Thái giám tổng quản biến sắc.
Không đợi hắn nói chuyện, Tiêu Sắt Sắt nhắc tới, hung hăng đem ngọc bội quăng trên mặt đất.
“Phiền công công phái người lục tìm mảnh nhỏ, chuyển cho Hoàng bá bá đi.” Tiêu Sắt Sắt thản nhiên xoay người, vừa đi vừa nói: “Tàng bảo đồ, không một người biết, sợ là chỉ có võ lăng Hà thị mới biết được. Cho nên, đem cái tai họa này huỷ đi, đó là việc ta có thể vì Hoàng bá bá làm.”
Thấy Tiêu Sắt Sắt từ từ rời đi, đại nội tổng quản khiếp sợ, trên đất là mảnh vụn ngọc bội và Tiêu Sắt Sắt đã đi xa, hắn quả thực không thể tin được, phu nhân ôn nhu đạm nhiên, thế nhưng trong một cái chớp mắt, tiền trảm hậu tấu, chặt đứt việc bệ hạ tìm kiếm bảo vật, cũng chừa đường sống cho mình.
Đại nội tổng quản chỉ lắc đầu thở dài, đối với nhóm nội thị đi theo ra lệnh: “Đem mảnh nhỏ nhặt lên hết, nhặt cẩn thận, một mảnh cũng đừng rơi rớt!”
Hai ngày này, Tiêu Sắt Sắt đều ở tại phủ thái bộc. Một là ở cùng cha và Trương Dật Phàm, hai là mấy ngày nay Ngọc Vong Ngôn vội vàng muốn xử lý sáu vị Vương gia vào kinh báo cáo việc công tác, không có thời gian chiếu cố Tiêu Sắt Sắt, liền đem nàng lưu tại phủ thái bộc, cùng thân nhân ở bên nhau.
Tiêu Sắt Sắt nghe lời đồng ý, kêu Hà Hoan lại đây, bảo Hà Hoan đi xem Ngọc Vong Ngôn thế nào.
Sáu vị Vương gia đều là công thần Ngọc thị hoàng tộc, tay cầm binh quyền, trấn thủ một phương. Trong lịch sử Đại Nghiêu từng phát sinh tiền lệ chư vương tác loạn, Vương gia nơi khác củng cố binh mã cũng bị cắt giảm rất nhiều, nháo lên không ít sóng gió. Hiện những năm gần đây, chư vương còn tính an phận, mỗi ba năm cùng vợ cả con vợ cả vào kinh báo cáo công tác một lần, chung sống yên ổn với triều đình.
Năm xưa chư vương vào kinh báo cáo việc công tác là do Tấn Vương và Thái Tử cùng an bài, hiện giờ Tấn Vương đi Tầm Dương đốc thúc vật tư, Thái Tử đã chết, Thiên Anh Đế liền đem nhiệm vụ giao cho Ngọc Vong Ngôn cùng Ngọc Khuynh Vân.
Tiêu Sắt Sắt rảnh rỗi không có việc gì, cùng Hà Hoan và Trương Dật Phàm hai người ra cửa đi một chút, muốn đi nhìn xem mộ của Trương Cẩm Sắt.
Hà Hoan bung dù, đưa Tiêu Sắt Sắt đi, Trương Dật Phàm theo ở phía sau, nhìn bốn phía, bỗng nhiên phát hiện cái gì.
“Tỷ, Hà Hoan đại ca, các ngươi xem đó là cái gì!”
Hai người nhìn lại, hôm nay trời quang, không khó để thấy nơi xa có doanh trướng và quân đội ra vào. Mấy người đều thường tới nơi này, lần trước tới, còn không thấy mấy thứ này.
Trương Dật Phàm nhíu mày nói: “Nơi này sao lại có quân doanh?”
“Có thể là quân đội mà các Vương gia mang đến để báo cáo công việc?” Hà Hoan vuốt lỗ tai đặt câu hỏi.
Trương Dật Phàm nói: “Chuyện này không có khả năng! Bọn họ vào kinh báo cáo công tác chỉ mang thân binh, không có chuyện lập doanh trại lộng lớn như vậy, cho dù sáu người ở cùng một chỗ cũng sẽ không lớn như vậy. Hơn nữa, ta xem cờ bên kia làm sao lại quen mắt như vậy …”
Hai chữ “Quen mắt” này, làm Tiêu Sắt Sắt rất để ý, nghĩ nghĩ, nói: “Hà Hoan, ngươi công phu tốt, qua đó nhìn xem là chuyện như thế nào, ngàn vạn không được làm người khác phát hiện ngươi.”
Hà Hoan gật gật đầu, “Vâng, tiểu thư, Dật Phàmcông tử, các ngươi ở bên này chờ ta, phải cẩn thận.” Dứt lời, thân ảnh như mũi tên bắn đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.