Chương 129: Khéo Léo Thối Lui
Tử Hằng
29/01/2023
Editor: Vịt
Beta: Tiểu Thiên
-------------------------------
Ngọc Khinh Dương ngây người, không biết chuyện gì đang xảy ra, kêu lên theo bản năng: "Mẫu hậu…"
"Thần thiếp cáo lui!" Triệu hoàng hậu trừng mắt nhìn Ngọc Khuynh Dương một cái đầy nghiêm khắc rồi vội kéo hắn ra ngoài. Lúc gặp Tiêu Sắt Sắt ở trên đường, ánh mắt thâm độc ấy như muốn khoét một cái lỗ trên mặt nàng.
Tiêu Sắt Sắt nhìn Triệu hoàng hậu, mỉm cười: “Hoàng bá mẫu, ai bảo người nóng vội như vậy? Ngay cả người thân của mình cũng không xin tội giúp, khó trách lại chọc giận Hoàng bá phụ.”
“Hừ, Tiêu Sắt Sắt, ngươi đừng đắc ý quá sớm! Triệu thị vẫn chưa bại đâu!” Triệu hoàng hậu trừng mắt nhìn Tiêu Sắt Sắt trong chốc lát rồi kéo Ngọc Khuynh Dương đi.
Thiên Anh đế còn đang tức giận, hiển nhiên các vị Hoàng tử cũng không dám nói lời nào. Thấy Triệu Phóng Yên vẫn còn đang khóc, đôi mắt nàng đỏ ửng. Thiên Anh đế kìm nén cơn giận, đi tới bên cạnh thi thể, cúi người muốn vén vải trắng lên.
"Phụ hoàng, để nhi thần." Đại hoàng tử Ngọc Khuynh Huyền chạy tới bên cạnh Thiên Anh đế, một tay cầm lấy mảnh vải trắng, thấy Thiên Anh đế không lộ ra vẻ mặt không bằng lòng, lúc này hắn mới chậm rãi nâng mảnh vải lên.
Chủ tế nhắm nghiền đôi mắt, nửa đầu bạc trắng, ông đã được sửa soạn lại chỉnh tề.
Nhớ đến giọng nói và dáng vẻ của ông, nước mắt Triệu Phóng Yên lại lần nữa tuôn ra. Thiên Anh đế cũng tiếc hận, nói: "Nhớ năm đó, lúc trẫm còn nhỏ vẫn thường xuyên chơi đùa với hắn. Hắn lớn lên cùng trẫm, cúng tế cẩn trọng vì Đại Nghiêu, đến cuối cùng lại chết như thế này."
Triệu Phóng Yên cố nuốt nước mắt vào trong, gượng cười một cách đầy đau khổ, nói: "Việc cúng tế đã hoàn thành, sư phụ ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt."
"Ngươi cực khổ rồi, lần này ngươi cũng lập được công lớn." Thiên Anh đế đứng lên, nhìn Triệu Phóng Yên: "Ngươi điều chỉnh lại tâm trạng trước đã, nén bi thương, trẫm sẽ hậu thưởng cho đoàn cúng tế các ngươi."
"Thần nữ thay mặt mọi người tạ chủ long ân." Triệu Phóng Yên quỳ xuống.
“Bình thân." Thiên Anh đế ý bảo Tiêu Sắt Sắt đỡ nàng, lại nhìn sang Ngọc Khuynh Vân: "Lão Tứ, ngươi cũng đừng quỳ nữa. Có lẽ Phóng Yên muốn nghỉ ngơi trong cung một thời gian, lúc nào nàng muốn đi, ngươi hãy sai vài người hộ tống nàng về phủ."
"Nhi thần tuân lệnh, xin phụ hoàng yên tâm." Ngọc Khuynh Vân đứng dậy.
"Thần nữ đa tạ bệ hạ." Triệu Phóng Yên lẩm bẩm.
"Dạ."
Mọi người đều lui khỏi Linh cung. Trước khi đi, Tiêu Sắt Sắt không nhịn được mà nhìn người mất thêm lần nữa.
Những người này không chỉ là sư phụ và bằng hữu của Triệu Phóng Yên, mà còn là anh hùng của Đại Nghiêu. Dưới tình huống đó mà bọn họ vẫn có thể kiên trì giữ vững, ý chí này thật khiến Tiêu Sắt Sắt bội phục.
Chỉ là nhớ tới chuyện vừa rồi, nàng lại cảm thấy sợ.
Không nói đến Tầm Dương vương phi quỷ dị, chỉ nói riêng chuyện vừa rồi nếu như bị truyền tới Bắc Ngụy, Bắc Ngụy sẽ nghĩ Đại Nghiêu như thế nào? Sợ rằng sẽ cho là Đại Nghiêu chỉ đang giả vờ, căn bản không muốn chung sống hòa bình với Bắc Ngụy.
"Lão Nhị, ngươi và Cẩn vương phi đến Ngự thư phòng với trẫm."
Tiêu Sắt Sắt hoàn hồn, đáp lại Thiên Anh đế, nhưng trong lòng có chút chần chờ. Đợi lúc đi theo Thiên Anh đế ra khỏi Linh cung, suy nghĩ một chút, nàng vẫn nói ra: "Hoàng bá phụ, con là nữ tử, e là đến Ngự thư phòng, không hợp với quy tắc."
"Trẫm cho ngươi đến thì ngươi cứ đi, coi như là thay thế Vong Ngôn."
Nghe Thiên Anh đế nói vậy, Tiêu Sắt Sắt tự biết không nên từ chối.
Ai ngờ bọn họ còn chưa tới Ngự thư phòng thì đã thấy Triệu tả thừa tướng và Tiêu Khác, cùng với sứ thần Bắc Ngụy bước nhanh tới. Hai người kia một trái một phải đang khuyên sứ thần Bắc Ngụy cái gì đó, nhưng sứ thần vẫn vội vã chạy tới, từ xa đã hô: "Đại Nghiêu bệ hạ, thần có lời muốn nói!"
Thiên Anh đế nhíu mày, sắc mặt khó coi. Hắn biết sứ thần Bắc Ngụy muốn nói cái gì, nhất định chuyện cúng tế đã truyền đến tai sứ thần. Hắn đang muốn đại diện cho Bắc Ngụy đến chất vấn Đại Nghiêu, tại sao cúng tế cầu hòa bình lại bị trời phạt. Đại Nghiêu đang lừa dối Bắc Ngụy, hay là đang lừa gạt ông trời.
Quả nhiên sứ thần rất bất mãn, giọng điệu gần như chỉ trích, cũng nói Bắc Ngụy thật tâm thật ý muốn Ngọc Phách đế cơ làm Thái tử phi, Đại Nghiêu lại giả bộ đồng ý, nhưng cũng không phải không lừa được ông trời hay sao?
Ngọc Khuynh Huyền lên tiếng, giọng điệu quái đản: "Sứ thần đại nhân hãy bình tĩnh, đừng nóng nảy. Khí hậu Đại Nghiêu kì quái thất thường, sét đánh giữa trời quang cũng không phải điều gì hiếm lạ."
Sứ thần suýt nữa đã trở mặt. Trời quang mà sét đánh, hơn nữa lại liên tiếp đánh chết thầy tế, đây mà bảo không có gì hiếm lạ? Vị Nhị điện hạ này muốn trợn mắt nói dối sao?
"Lão Nhị, đừng nói bừa." Thiên Anh đế tức giận nói, rồi nhận lỗi với sứ thần: "Chuyện này đối với Đại Nghiêu mà nói cũng là tin dữ. Trẫm thật lòng hy vọng Ngọc Phách đi Bắc Ngụy, xúc tiến việc hữu hảo vĩnh viễn giữa hai nước, thật sự chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy."
Sứ thần phẫn nộ đáp: "Lần trước ở trên Tiêu Lan điện thì có bốn tên thích khách trà trộn vào trong hàng ngũ vũ cơ, ý đồ mưu sát thần. Hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy. Lòng thành tâm của quý quốc thật sự khiến chúng ta phải hoài nghi! Bây giờ thần đã không còn cách nào tin lời nói một phía của bệ hạ, không bằng bây giờ để thần ngay lập tức viết thư cho Hoàng đế Bắc Ngụy, thu hồi đề nghị kết thân!"
"Sứ thần đại nhân hãy nghĩ lại!" Sắc mặt Thiên Anh đế vô cùng khó coi.
Ngọc Khuynh Huyền không lên tiếng, cười như không cười. Tính khí vị phụ hoàng này của hắn ra sao, mọi người đều biết. Xử lý người nhà không xong, đối ngoại lại càng nhu nhược. Trước mắt Đại Nghiêu quả thật đuối lý, nhưng với loại dị tượng này có thể nói là thời tiết thay đổi. Phụ hoàng của hắn sao lại yếu kém như vậy chứ?
"Sứ thần đại nhân, có thể nghe ta nói một câu được không?" Tiêu Sắt Sắt tiến lên hai bước, đôi mắt lấp lánh nhìn chăm chú sứ thần.
"Vị này là…" Sứ thần quan sát Tiêu Sắt Sắt.
Ngọc Khuynh Huyền cười nói: "Vị này là Cẩn vương phi, là cháu dâu của phụ hoàng ta."
"Tham kiến Cẩn vương phi." Sứ thần vẫn dựa theo lễ phép, vấn an Tiêu Sắt Sắt.
"Sứ thần đại nhân không cần đa lễ." Tiêu Sắt Sắt mỉm cười, khóe mắt liếc Ngọc Khuynh Huyền một cái. Cái người thâm trầm này khiến nàng rất không thoải mái. Nhưng bây giờ là lúc đối ngoại, hắn không ra mặt là chuyện của hắn, bản thân nàng sẽ không làm ngơ.
"Sứ thần đại nhân, ngài nhắc đến hai việc, vậy chúng ta cứ nói từng cái một đi. Trước hết là vụ ám sát ở Tiêu Lan điện, thích khách đã bỏ mạng, thành án treo, vậy nên không có cách nào giải quyết. Đến nay Đại Nghiêu vẫn chưa từ bỏ mà vẫn tiếp tục truy xét hung thủ." Tiêu Sắt Sắt lại nói: "Chẳng qua là, ngài không thể dựa vào chuyện này mà hoài nghi lòng thành của Đại Nghiêu ta được. Ngày đó ngài và Tấn vương điện hạ ở chung với nhau, những thích khách kia cũng làm Tấn vương điện hạ bị thương, vậy cũng có thể nói mục tiêu của họ là Tấn vương điện hạ đúng chứ?"
"Cái này…" Sứ thần cẩn thận nhớ lại, phát hiện lúc ấy bởi vì sợ hãi, đầu óc hỗn loạn nên thấy những tên thích khách kia đánh về phía hắn. Nhưng đúng là hắn và Tấn vương ngồi rất gần nhau.
Tiêu Sắt Sắt nói: "Lá gan của mấy tên thích khách kia cũng thật lớn, ngay cả Tấn vương điện hạ mà cũng dám làm bị thương, không biết tên chủ mưu phía sau oán khí nặng thế nào. Sứ thần đại nhân, ngài nói có phải không?"
Sứ thần không lên tiếng.
Tiêu Sắt Sắt ung dung nói tiếp: "Vậy giờ nói chút về chuyện cúng tế hôm nay đi. Sứ thần đại nhân phải biết có những lúc tận mắt nhìn thấy nhưng cũng chưa chắc là thật. Huống chi ngài chỉ nghe nói lúc cúng tế xảy ra chuyện nên mới từ dịch quán chạy đến, cũng chưa tận mắt thấy xảy ra chuyện gì."
"Ý của Cẩn vương phi, thần không hiểu." Sứ thần trả lời.
Ánh mắt Tiêu Sắt Sắt lạnh lẽo, nói từng chữ: "Nếu như chuyện vừa rồi không phải do thiên tai, mà là do con người gây ra thì sao?"
Trong lòng sứ thần giật mình, cảm thấy toàn thân phát lạnh. Vị phu nhân trẻ tuổi này, tiếp theo muốn nói gì, một chút hắn cũng không đoán được.
"Sắt Sắt, có ý gì?" Thiên Anh đế nhíu mày.
"Hoàng bá phụ đừng vội, để con nói mấy câu." Tiêu Sắt Sắt chắp tay cúi người, nói với sứ thần: "Ta biết sứ thần chắc chắn sẽ cho rằng chuyện dị tượng như vậy không thể do người làm ra được. Nhưng sứ thần đại nhân chỉ nghe nói mà thôi, cũng không tận mắt chứng kiến không phải sao? Vậy thì sứ thần đại nhân sao có thể bảo đảm, điều ngài nghe chính là sự thật?"
"Cái này..." Sứ thần bị hỏi đến lung lay.
Tiêu Sắt Sắt nói: "Nếu như chuyện này không phải là thiên tai, mà là do người làm, vậy thì người này, rốt cuộc là người Đại Nghiêu ta, hay là người Bắc Ngụy, cái này rất khó nói."
Sứ thần lập tức cảm thấy không đúng. Hóa ra Cẩn vương phi nói những lời đó, là vì muốn hắt nước bẩn lên người Bắc Ngụy bọn họ.
"Toàn quốc Bắc Ngụy ta từ trên xuống dưới đều thành tâm muốn kết thân, Cẩn vương phi không nên mở miệng bôi nhọ."
"Đây không phải bôi nhọ, chẳng qua chỉ là giả thiết." Tiêu Sắt Sắt cười yếu ớt: "Chúng ta tin tưởng khát vọng hòa bình của quý quốc, Đại Nghiêu cũng vậy. Nhưng vẫn luôn có người mong ngóng phá hư hòa bình. Sứ thần đại nhân, ngài nói xem, nếu hôm nay ngài viết thư cho Hoàng đế quý quốc nói muốn hủy bỏ ước hẹn kết thân, lỡ như ngày nào đó chân tướng rõ ràng, chuyện này là do người gây ra, mà còn là người của quý quốc, vậy không phải kết cục sẽ rất tồi tệ sao?"
Sứ thần lạnh lùng nói: "Đây là lễ cúng tế của các ngươi, người tham gia cũng là người của các ngươi, người Bắc Ngụy chúng ta làm sao có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy ở hoàng cung Đại Nghiêu các ngươi!"
"Có thể là do người quý quốc ẩn náu trong cung điện. Nếu là thế, vậy người này do ai phái tới chứ?" Tiêu Sắt Sắt cười lạnh: "Sứ thần đại nhân thông minh như vậy, nhất định hiểu ý ta, cũng biết nếu loại giả thiết như thế này mà xảy ra thật, mọi chuyện càng thêm tồi tệ. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, đúng không?"
Sứ thần rất không vui, trừng mắt nhìn Tiêu Sắt Sắt. Không ngờ rằng một phụ nhân nội trạch lại có vài phần bản lãnh, hướng mũi dùi về phía hoàng thất Bắc Ngụy. Cho dù những thứ này chỉ là giả thiết của nàng, thậm chí chỉ có một phần vạn khả năng. Nhưng một lời thành sấm, như vậy lại thành Bắc Ngụy đuối lý.
"Cho nên, xin sứ thần đại nhân kiềm chế cơn giận, hộ tống Ngọc Phách đế cơ về phương Bắc kết thân. Dù sao đế cơ là người tài mạo song toàn mà Hoàng đế quý quốc đích thân lựa chọn, Đại Nghiêu chúng ta cũng ký thác hy vọng hòa bình trên người Đế cơ."
Sứ thần rất không cam lòng, nhưng thấy Tiêu Sắt Sắt cho một cái bậc thang, nên hắn chỉ đành hòa hoãn trả lời: "Vậy trước hết thần sẽ trở về dịch quán, xin Hoàng đế Đại Nghiêu có thể sớm ngày cho thần một câu trả lời hợp lý!"
"Trẫm sẽ dốc hết sức lực." Thiên Anh đế hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho Triệu tả thừa tướng và Tiêu Khác.
Hai lão thần vội vàng nói ngọt bên tai sứ thần, dụ dỗ hắn rời đi.
Beta: Tiểu Thiên
-------------------------------
Ngọc Khinh Dương ngây người, không biết chuyện gì đang xảy ra, kêu lên theo bản năng: "Mẫu hậu…"
"Thần thiếp cáo lui!" Triệu hoàng hậu trừng mắt nhìn Ngọc Khuynh Dương một cái đầy nghiêm khắc rồi vội kéo hắn ra ngoài. Lúc gặp Tiêu Sắt Sắt ở trên đường, ánh mắt thâm độc ấy như muốn khoét một cái lỗ trên mặt nàng.
Tiêu Sắt Sắt nhìn Triệu hoàng hậu, mỉm cười: “Hoàng bá mẫu, ai bảo người nóng vội như vậy? Ngay cả người thân của mình cũng không xin tội giúp, khó trách lại chọc giận Hoàng bá phụ.”
“Hừ, Tiêu Sắt Sắt, ngươi đừng đắc ý quá sớm! Triệu thị vẫn chưa bại đâu!” Triệu hoàng hậu trừng mắt nhìn Tiêu Sắt Sắt trong chốc lát rồi kéo Ngọc Khuynh Dương đi.
Thiên Anh đế còn đang tức giận, hiển nhiên các vị Hoàng tử cũng không dám nói lời nào. Thấy Triệu Phóng Yên vẫn còn đang khóc, đôi mắt nàng đỏ ửng. Thiên Anh đế kìm nén cơn giận, đi tới bên cạnh thi thể, cúi người muốn vén vải trắng lên.
"Phụ hoàng, để nhi thần." Đại hoàng tử Ngọc Khuynh Huyền chạy tới bên cạnh Thiên Anh đế, một tay cầm lấy mảnh vải trắng, thấy Thiên Anh đế không lộ ra vẻ mặt không bằng lòng, lúc này hắn mới chậm rãi nâng mảnh vải lên.
Chủ tế nhắm nghiền đôi mắt, nửa đầu bạc trắng, ông đã được sửa soạn lại chỉnh tề.
Nhớ đến giọng nói và dáng vẻ của ông, nước mắt Triệu Phóng Yên lại lần nữa tuôn ra. Thiên Anh đế cũng tiếc hận, nói: "Nhớ năm đó, lúc trẫm còn nhỏ vẫn thường xuyên chơi đùa với hắn. Hắn lớn lên cùng trẫm, cúng tế cẩn trọng vì Đại Nghiêu, đến cuối cùng lại chết như thế này."
Triệu Phóng Yên cố nuốt nước mắt vào trong, gượng cười một cách đầy đau khổ, nói: "Việc cúng tế đã hoàn thành, sư phụ ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt."
"Ngươi cực khổ rồi, lần này ngươi cũng lập được công lớn." Thiên Anh đế đứng lên, nhìn Triệu Phóng Yên: "Ngươi điều chỉnh lại tâm trạng trước đã, nén bi thương, trẫm sẽ hậu thưởng cho đoàn cúng tế các ngươi."
"Thần nữ thay mặt mọi người tạ chủ long ân." Triệu Phóng Yên quỳ xuống.
“Bình thân." Thiên Anh đế ý bảo Tiêu Sắt Sắt đỡ nàng, lại nhìn sang Ngọc Khuynh Vân: "Lão Tứ, ngươi cũng đừng quỳ nữa. Có lẽ Phóng Yên muốn nghỉ ngơi trong cung một thời gian, lúc nào nàng muốn đi, ngươi hãy sai vài người hộ tống nàng về phủ."
"Nhi thần tuân lệnh, xin phụ hoàng yên tâm." Ngọc Khuynh Vân đứng dậy.
"Thần nữ đa tạ bệ hạ." Triệu Phóng Yên lẩm bẩm.
"Dạ."
Mọi người đều lui khỏi Linh cung. Trước khi đi, Tiêu Sắt Sắt không nhịn được mà nhìn người mất thêm lần nữa.
Những người này không chỉ là sư phụ và bằng hữu của Triệu Phóng Yên, mà còn là anh hùng của Đại Nghiêu. Dưới tình huống đó mà bọn họ vẫn có thể kiên trì giữ vững, ý chí này thật khiến Tiêu Sắt Sắt bội phục.
Chỉ là nhớ tới chuyện vừa rồi, nàng lại cảm thấy sợ.
Không nói đến Tầm Dương vương phi quỷ dị, chỉ nói riêng chuyện vừa rồi nếu như bị truyền tới Bắc Ngụy, Bắc Ngụy sẽ nghĩ Đại Nghiêu như thế nào? Sợ rằng sẽ cho là Đại Nghiêu chỉ đang giả vờ, căn bản không muốn chung sống hòa bình với Bắc Ngụy.
"Lão Nhị, ngươi và Cẩn vương phi đến Ngự thư phòng với trẫm."
Tiêu Sắt Sắt hoàn hồn, đáp lại Thiên Anh đế, nhưng trong lòng có chút chần chờ. Đợi lúc đi theo Thiên Anh đế ra khỏi Linh cung, suy nghĩ một chút, nàng vẫn nói ra: "Hoàng bá phụ, con là nữ tử, e là đến Ngự thư phòng, không hợp với quy tắc."
"Trẫm cho ngươi đến thì ngươi cứ đi, coi như là thay thế Vong Ngôn."
Nghe Thiên Anh đế nói vậy, Tiêu Sắt Sắt tự biết không nên từ chối.
Ai ngờ bọn họ còn chưa tới Ngự thư phòng thì đã thấy Triệu tả thừa tướng và Tiêu Khác, cùng với sứ thần Bắc Ngụy bước nhanh tới. Hai người kia một trái một phải đang khuyên sứ thần Bắc Ngụy cái gì đó, nhưng sứ thần vẫn vội vã chạy tới, từ xa đã hô: "Đại Nghiêu bệ hạ, thần có lời muốn nói!"
Thiên Anh đế nhíu mày, sắc mặt khó coi. Hắn biết sứ thần Bắc Ngụy muốn nói cái gì, nhất định chuyện cúng tế đã truyền đến tai sứ thần. Hắn đang muốn đại diện cho Bắc Ngụy đến chất vấn Đại Nghiêu, tại sao cúng tế cầu hòa bình lại bị trời phạt. Đại Nghiêu đang lừa dối Bắc Ngụy, hay là đang lừa gạt ông trời.
Quả nhiên sứ thần rất bất mãn, giọng điệu gần như chỉ trích, cũng nói Bắc Ngụy thật tâm thật ý muốn Ngọc Phách đế cơ làm Thái tử phi, Đại Nghiêu lại giả bộ đồng ý, nhưng cũng không phải không lừa được ông trời hay sao?
Ngọc Khuynh Huyền lên tiếng, giọng điệu quái đản: "Sứ thần đại nhân hãy bình tĩnh, đừng nóng nảy. Khí hậu Đại Nghiêu kì quái thất thường, sét đánh giữa trời quang cũng không phải điều gì hiếm lạ."
Sứ thần suýt nữa đã trở mặt. Trời quang mà sét đánh, hơn nữa lại liên tiếp đánh chết thầy tế, đây mà bảo không có gì hiếm lạ? Vị Nhị điện hạ này muốn trợn mắt nói dối sao?
"Lão Nhị, đừng nói bừa." Thiên Anh đế tức giận nói, rồi nhận lỗi với sứ thần: "Chuyện này đối với Đại Nghiêu mà nói cũng là tin dữ. Trẫm thật lòng hy vọng Ngọc Phách đi Bắc Ngụy, xúc tiến việc hữu hảo vĩnh viễn giữa hai nước, thật sự chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy."
Sứ thần phẫn nộ đáp: "Lần trước ở trên Tiêu Lan điện thì có bốn tên thích khách trà trộn vào trong hàng ngũ vũ cơ, ý đồ mưu sát thần. Hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy. Lòng thành tâm của quý quốc thật sự khiến chúng ta phải hoài nghi! Bây giờ thần đã không còn cách nào tin lời nói một phía của bệ hạ, không bằng bây giờ để thần ngay lập tức viết thư cho Hoàng đế Bắc Ngụy, thu hồi đề nghị kết thân!"
"Sứ thần đại nhân hãy nghĩ lại!" Sắc mặt Thiên Anh đế vô cùng khó coi.
Ngọc Khuynh Huyền không lên tiếng, cười như không cười. Tính khí vị phụ hoàng này của hắn ra sao, mọi người đều biết. Xử lý người nhà không xong, đối ngoại lại càng nhu nhược. Trước mắt Đại Nghiêu quả thật đuối lý, nhưng với loại dị tượng này có thể nói là thời tiết thay đổi. Phụ hoàng của hắn sao lại yếu kém như vậy chứ?
"Sứ thần đại nhân, có thể nghe ta nói một câu được không?" Tiêu Sắt Sắt tiến lên hai bước, đôi mắt lấp lánh nhìn chăm chú sứ thần.
"Vị này là…" Sứ thần quan sát Tiêu Sắt Sắt.
Ngọc Khuynh Huyền cười nói: "Vị này là Cẩn vương phi, là cháu dâu của phụ hoàng ta."
"Tham kiến Cẩn vương phi." Sứ thần vẫn dựa theo lễ phép, vấn an Tiêu Sắt Sắt.
"Sứ thần đại nhân không cần đa lễ." Tiêu Sắt Sắt mỉm cười, khóe mắt liếc Ngọc Khuynh Huyền một cái. Cái người thâm trầm này khiến nàng rất không thoải mái. Nhưng bây giờ là lúc đối ngoại, hắn không ra mặt là chuyện của hắn, bản thân nàng sẽ không làm ngơ.
"Sứ thần đại nhân, ngài nhắc đến hai việc, vậy chúng ta cứ nói từng cái một đi. Trước hết là vụ ám sát ở Tiêu Lan điện, thích khách đã bỏ mạng, thành án treo, vậy nên không có cách nào giải quyết. Đến nay Đại Nghiêu vẫn chưa từ bỏ mà vẫn tiếp tục truy xét hung thủ." Tiêu Sắt Sắt lại nói: "Chẳng qua là, ngài không thể dựa vào chuyện này mà hoài nghi lòng thành của Đại Nghiêu ta được. Ngày đó ngài và Tấn vương điện hạ ở chung với nhau, những thích khách kia cũng làm Tấn vương điện hạ bị thương, vậy cũng có thể nói mục tiêu của họ là Tấn vương điện hạ đúng chứ?"
"Cái này…" Sứ thần cẩn thận nhớ lại, phát hiện lúc ấy bởi vì sợ hãi, đầu óc hỗn loạn nên thấy những tên thích khách kia đánh về phía hắn. Nhưng đúng là hắn và Tấn vương ngồi rất gần nhau.
Tiêu Sắt Sắt nói: "Lá gan của mấy tên thích khách kia cũng thật lớn, ngay cả Tấn vương điện hạ mà cũng dám làm bị thương, không biết tên chủ mưu phía sau oán khí nặng thế nào. Sứ thần đại nhân, ngài nói có phải không?"
Sứ thần không lên tiếng.
Tiêu Sắt Sắt ung dung nói tiếp: "Vậy giờ nói chút về chuyện cúng tế hôm nay đi. Sứ thần đại nhân phải biết có những lúc tận mắt nhìn thấy nhưng cũng chưa chắc là thật. Huống chi ngài chỉ nghe nói lúc cúng tế xảy ra chuyện nên mới từ dịch quán chạy đến, cũng chưa tận mắt thấy xảy ra chuyện gì."
"Ý của Cẩn vương phi, thần không hiểu." Sứ thần trả lời.
Ánh mắt Tiêu Sắt Sắt lạnh lẽo, nói từng chữ: "Nếu như chuyện vừa rồi không phải do thiên tai, mà là do con người gây ra thì sao?"
Trong lòng sứ thần giật mình, cảm thấy toàn thân phát lạnh. Vị phu nhân trẻ tuổi này, tiếp theo muốn nói gì, một chút hắn cũng không đoán được.
"Sắt Sắt, có ý gì?" Thiên Anh đế nhíu mày.
"Hoàng bá phụ đừng vội, để con nói mấy câu." Tiêu Sắt Sắt chắp tay cúi người, nói với sứ thần: "Ta biết sứ thần chắc chắn sẽ cho rằng chuyện dị tượng như vậy không thể do người làm ra được. Nhưng sứ thần đại nhân chỉ nghe nói mà thôi, cũng không tận mắt chứng kiến không phải sao? Vậy thì sứ thần đại nhân sao có thể bảo đảm, điều ngài nghe chính là sự thật?"
"Cái này..." Sứ thần bị hỏi đến lung lay.
Tiêu Sắt Sắt nói: "Nếu như chuyện này không phải là thiên tai, mà là do người làm, vậy thì người này, rốt cuộc là người Đại Nghiêu ta, hay là người Bắc Ngụy, cái này rất khó nói."
Sứ thần lập tức cảm thấy không đúng. Hóa ra Cẩn vương phi nói những lời đó, là vì muốn hắt nước bẩn lên người Bắc Ngụy bọn họ.
"Toàn quốc Bắc Ngụy ta từ trên xuống dưới đều thành tâm muốn kết thân, Cẩn vương phi không nên mở miệng bôi nhọ."
"Đây không phải bôi nhọ, chẳng qua chỉ là giả thiết." Tiêu Sắt Sắt cười yếu ớt: "Chúng ta tin tưởng khát vọng hòa bình của quý quốc, Đại Nghiêu cũng vậy. Nhưng vẫn luôn có người mong ngóng phá hư hòa bình. Sứ thần đại nhân, ngài nói xem, nếu hôm nay ngài viết thư cho Hoàng đế quý quốc nói muốn hủy bỏ ước hẹn kết thân, lỡ như ngày nào đó chân tướng rõ ràng, chuyện này là do người gây ra, mà còn là người của quý quốc, vậy không phải kết cục sẽ rất tồi tệ sao?"
Sứ thần lạnh lùng nói: "Đây là lễ cúng tế của các ngươi, người tham gia cũng là người của các ngươi, người Bắc Ngụy chúng ta làm sao có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy ở hoàng cung Đại Nghiêu các ngươi!"
"Có thể là do người quý quốc ẩn náu trong cung điện. Nếu là thế, vậy người này do ai phái tới chứ?" Tiêu Sắt Sắt cười lạnh: "Sứ thần đại nhân thông minh như vậy, nhất định hiểu ý ta, cũng biết nếu loại giả thiết như thế này mà xảy ra thật, mọi chuyện càng thêm tồi tệ. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, đúng không?"
Sứ thần rất không vui, trừng mắt nhìn Tiêu Sắt Sắt. Không ngờ rằng một phụ nhân nội trạch lại có vài phần bản lãnh, hướng mũi dùi về phía hoàng thất Bắc Ngụy. Cho dù những thứ này chỉ là giả thiết của nàng, thậm chí chỉ có một phần vạn khả năng. Nhưng một lời thành sấm, như vậy lại thành Bắc Ngụy đuối lý.
"Cho nên, xin sứ thần đại nhân kiềm chế cơn giận, hộ tống Ngọc Phách đế cơ về phương Bắc kết thân. Dù sao đế cơ là người tài mạo song toàn mà Hoàng đế quý quốc đích thân lựa chọn, Đại Nghiêu chúng ta cũng ký thác hy vọng hòa bình trên người Đế cơ."
Sứ thần rất không cam lòng, nhưng thấy Tiêu Sắt Sắt cho một cái bậc thang, nên hắn chỉ đành hòa hoãn trả lời: "Vậy trước hết thần sẽ trở về dịch quán, xin Hoàng đế Đại Nghiêu có thể sớm ngày cho thần một câu trả lời hợp lý!"
"Trẫm sẽ dốc hết sức lực." Thiên Anh đế hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho Triệu tả thừa tướng và Tiêu Khác.
Hai lão thần vội vàng nói ngọt bên tai sứ thần, dụ dỗ hắn rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.