Chương 94: Không Phục Lại Đến
Tử Hằng
22/01/2023
Edit: Tuy Dụ
Beta: Thanh Thanh
Lúc này, vài thị vệ trong vương phủ mang tới một cái ghế tựa rộng rãi, Ngọc Vong Ngôn đỡ Tiêu Sắt Sắt ngồi xuống, ôm nàng nhìn Hầu công tử bị đánh.
Tiêu Sắt Sắt ra hiệu cho Đặng Luân đứng lên, hắn liền đứng lên do dự nói: “Cẩn vương điện hạ, thân thể Nam Lâm hầu công tử từ nhỏ đã yếu ớt, sáu mươi đại bản chỉ sợ là sẽ... vẫn là nên tạm ngừng trước đi.”
Ngọc Vong Ngôn nói: “Thứ sử đại nhân yên tâm, thị vệ của bổn vương biết nặng nhẹ, sẽ không đánh chết hắn.”
“Cái này…” Đặng Luân suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nam Lâm Hầu gia nhất định sẽ chạy tới…”
Tiêu Sắt Sắt nói: “Tới thì tới, là con trai hắn bất kính với ta trước. Khinh thường chính phi của thân vương chính là tội chết, không phải sao?”
“Việc này…” Đặng Luân nhanh trí tỉnh ngộ hành lễ, nhỏ giọng nói: “Cẩn vương phi nói đúng, hạ quan những năm này cũng chịu nhiều chèn ép của bọn họ, hạ quan thật sự là bất đắc dĩ vô cùng.”
Tiêu Sắt Sắt liếc Đặng Luân một cái. Vị Hồ Dương Thứ sử này thật đúng là khéo léo đưa đẩy, dáng vẻ bị uy hiếp nhưng chính vì thế mà hắn không đắc tội với ai hết.
Chờ đánh xong sáu mươi đại bản thì Nam Lâm Hầu gia cũng đã tới. Nhìn thấy đứa con trai duy nhất của mình bị đánh đến không ra hình dạng gì, cả người toàn là máu nằm trên đất, Nam Lâm Hầu gia suýt chút nữa thì ngất xỉu, được ba bốn gia đinh đỡ mới miễn cưỡng đứng vững, sắc mặt ông ta bi phẫn đan xen. Tất cả biến đổi trên mặt của Nam Lâm Hầu đều bị mọi người nhìn trong mắt, nhưng không có một ai mảy may đồng tình với ông ta cả, thậm chí trong lòng còn mắng tốt nhất là cũng đem lão già như ông ta đánh một trận.
Ngọc Vong Ngôn lúc này mới đỡ Tiêu Sắt Sắt đứng dậy, thân hình thẳng tắp đứng thẳng, ống tay áo thêu hoa văn bởi vì cử động của hắn mà hơi có nếp gấp, tựa như là gió thổi qua cánh hoa, trong nhu hòa lại hiện ra sự kiên cường.
Ngọc Vong Ngôn chỉ nói với Nam Lâm Hầu đúng một câu: “Quý công tử ngay cả vương phi của bổn vương cũng muốn cưỡng ép đòi cưới, theo như luật pháp, phải làm thế nào?”
Nam Lâm Hầu không thể nào phản bác lại được. Nhiều khi luật pháp đứng trước mặt quyền lợi thì cũng chỉ là một tấm giấy mỏng, dù là Ngọc Vong Ngôn đánh con trai ông ta mà không có lý do, thì ông ta cũng không thể làm gì hắn, huống chi Ngọc Vong Ngôn nói có sách mách có chứng, có đủ cả lý lẽ và chứng cứ.
Nam Lâm Hầu tức giận đến mức muốn hộc máu, đau lòng cho con trai độc nhất của mình bị đánh thành như vậy, muốn trút giận lên người Đặng Luân, nhưng ông ta lại không dám làm thế trước mặt Ngọc Vong Ngôn, cuối cùng chỉ có thể nhận thua, để cho một đám người khiêng con trai về.
Chuyện này cứ kết thúc như vậy, sáu mươi đại bản đã đủ đánh cho Nam Hầu công tử nửa sống nửa chết, dù không bị liệt thì cũng không thể đi ra ngoài làm xằng làm bậy được nữa.
Vì vậy ngày hôm đó, cả trong và ngoài Nam Lâm Hầu phủ hình thành hai thế giới tương phản. Bên ngoài phủ tất cả đều là tiếng khen ngợi, dân chúng ở đây vỗ tay tỏ vẻ vui mừng, bên trong phủ lại là vẻ buồn rầu ảm đạm, trên có lão thái quân, dưới có thiếp thất nô tỳ, tất cả đều cùng nhau khóc.
Nam Lâm Hầu vô cùng đau lòng, hận ý giống như là cỏ dại sinh trưởng, chiếm cả trái tim ông ta.
Con trai bảo bối, nhi tử duy nhất của ông ta cứ như vậy bị đánh thành phế nhân, Cẩn vương thật là, quả thật là...
“Cha, người mau tìm người tới chữa trị cho con đi!” Nam Hầu công tử nằm sấp trên giường, hắn bây giờ ngay cả nằm ngửa đều không thể nằm được. Quần áo của hắn bị cởi ra, có mấy lang trung đang bôi thuốc cho hắn, trên người hắn đều là da tróc thịt bong, máu thịt mơ hồ trộn lẫn vào nhau, hết sức thê thảm. Hắn vốn dĩ đã không còn hơi sức để nói chuyện, nhưng vừa nghĩ tới mình đã bị như vậy rồi mà vẫn không thể nào ôm được mỹ nhân về, lại vừa khóc vừa hận lại càng không cam lòng.
Mấy lang trung ở đây xem như là tốt nhất thành Hồ Dương, nhưng bọn họ đều không có cách gì để chữa cho Nam Hầu công tử, tất cả đều nói rằng thương thế Hầu công tử trừ phi có thể tìm được thần y trong truyền thuyết trên giang hồ kia, nếu không nhất định chữa trị không khỏi.
“Làm sao để tìm được vị thần y đó, các ngươi mau nói!” Nam Lâm Hầu lo lắng hỏi.
Những lang trung này đều lắc đầu, tỏ vẻ thần y trên giang hồ đều là rồng thấy đầu không thấy đuôi, không có duyên phận thì không gặp được. Ngược lại trong đó có một tên lang trung nói: “Thảo dân nghe người ta nói, gần đây có một thần y tới Hồ Dương, thường xuyên đi đến sòng bạc…”
Nam Lâm Hầu vừa nghe, trong lòng lập tức cháy lên hy vọng, ngay lúc này phái người mang một khoản tiền lớn đi mời vị thần y kia.
Bởi vì sự việc lần này mà Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt bị bại lộ thân phận, cho nên hai người lập tức cho thế thân của mình và vệ binh ở Thứ sử phủ rút lui, còn hai người bọn họ thì giả vờ dời đến phủ Tiêu Khải, giấu diếm Đặng Luân và quan lại có liên quan đến Thứ sử phủ rằng bọn họ sẽ tiếp tục lưu lại phủ đệ Tiêu Khải.
Buổi tối, khi hai người ăn cơm, Ngọc Vong Ngôn cảm thấy Tiêu Sắt Sắt đã vất vả cả ngày, trong lòng hắn cảm thấy thương tiếc nên hắn khuyên Tiêu Sắt Sắt đi nghỉ ngơi. Tiêu Sắt Sắt năn nỉ ỉ ôi kiên quyết buộc Ngọc Vong Ngôn cũng đi nghỉ sớm, cuối cùng bức bách thành công, Ngọc Vong Ngôn thổi tắt đèn, ôm Tiêu Sắt Sắt, đắp kín chăn lại ngủ.
Tiêu Sắt Sắt nở nụ cười xinh đẹp, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngày mai nên làm gì, chắc hẳn Vương gia đã tính toán xong rồi.”
“Ừ, ta mang nàng đi tìm một người.”
“Tìm ai?” Tiêu Sắt Sắt tò mò.
“Hắn tên Bạch Dã, là hộ vệ của ta, mở sòng bạc ở Hồ Dương.”
Sòng bạc? Tiêu Sắt Sắt âm thầm buồn cười. Không nghĩ tới, Ngọc Vong Ngôn còn chỉ thị thủ hạ của mình âm thầm kinh doanh sản nghiệp như vậy.
“Hắn giao thiệp rộng, các mối quan hệ cũng tích lũy không ít, trước đó ta từng hoài nghi kiếp trước nàng mất mạng là do Ngọc Khuynh Dương hãm hại, nên ta để Bạch Dã đi điều tra. Kết quả hắn tra ra là nàng bị oan.”
Trong lòng Tiêu Sắt Sắt không khỏi chua xót, Ngọc Vong Ngôn vuốt ve gò má nàng, dùng lực nhẹ nhàng an ủi nàng.
Nàng nhìn chăm chú vào Ngọc Vong Ngôn, nói: “Vương gia vì ta làm rất nhiều…”
Nhưng hắn cũng làm tổn thương nàng rất nhiều, Ngọc Vong Ngôn vẫn tự trách mình như cũ, thấy vẻ mặt Tiêu Sắt Sắt đã thả lỏng xuống, mới tiếp tục nói: “Bạch Dã là một người sành sỏi có năng lực và kinh nghiệm lăn lộn giang hồ, ta để hắn nghĩ biện pháp thâm nhập vào thị trường muối tư nhân, thậm chí ngay cả việc tìm cách lấy những sổ sách giao dịch bí mật đó, hắn đều có thể làm được.”
“Vậy thì hắn thật lợi hại.” Tiêu Sắt Sắt cười, đưa tay xoa xoa mi tâm của Ngọc Vong Ngôn: “Vương gia cũng mệt rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
“Ừm.”
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh.
Tiêu Sắt Sắt để Lục Ý và Hà Cụ ở lại phủ Tiêu Khải, Ngọc Vong Ngôn thì mang theo Sơn Tông, ba người Tiêu Sắt Sắt, Ngọc Vong Ngôn và Hà Cụ cải trang ăn mặc giản dị, cùng đi đến sòng bạc của Bạch Dã.
Sòng bạc này có cái tên rất thú vị, gọi là “Phong Nguyệt”. Sơn Tông cười nói, ban đầu lúc Bạch Dã đặt cái tên này, hắn còn nói đùa cái tên này nghe giống như không phải là sòng bạc mà là thanh lâu. Bạch Dã vì để cho sòng bạc này trở nên thích hợp với cái tên này, đã thuê không ít kép đào kép hát tới bán tiếng cười hay hát tiểu khúc gì đó.
Bên trong sòng bạc Phong Nguyệt, các thứ như mạt chược, bài, xúc xắc có thể thấy ở khắp nơi.
Bá tánh bởi vì sử dụng muối mà cuộc sống rất khó khăn, kinh tế tiêu điều, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến loại địa phương như sòng bạc. Trái lại, còn có nhiều người gửi gắm hy vọng vào việc thông qua đánh bạc tới kiếm chút tiền đi mua muối, cho nên sòng bạc càng thêm náo nhiệt.
“Vương gia, Vương phi, bên này.” Sơn Tông tinh mắt mỉm cười, dẫn đường cho hai người.
Tiêu Sắt Sắt một đường đi tới, quan sát những người đánh bạc, có người thì hưng phấn hô to, có người thì kêu rên thê thảm, những người vây xem lại càng hứng thú kích động hơn. Chỉ có hai người ngồi đối diện nhau trên một cái bàn nhỏ trong góc là không có bất kỳ ai vây xem xung quanh, thậm chí bọn họ còn đang chơi hoa quyền với nhau.
“Ngũ khôi thủ, lục lục lục*… Con mẹ nó ca lại thua rồi!” Một người trong đó đứng dậy vỗ bàn, khó chịu nói: “Bạch Dã, ngươi là yêu quái sao?”
*Ngũ khôi thủ a, lục lục lục a: một trò chơi trong văn hoá uống rượu của người Trung Quốc. Các con số trong các khẩu hiệu này là chìa khóa của trò chơi. Nói chung, cách chơi là khi hai người thực hiện một cú đấm, thì hai người đồng thời duỗi một tay ra, dùng bàn tay nắm chặt và duỗi ra từ một đến năm ngón tay để thể hiện các số từ 0 đến 5, đồng thời hét lên một số từ 0 đến 10. Nếu ngón tay của hai người cộng lại với số bạn hét thì người kia sẽ uống rượu.
“Ứng huynh nói gì vậy.” Bạch Dã bắt chéo hai chân, một tay nắm quạt xếp chậm rãi phe phẩy, một tay cầm viên đậu phộng từ dĩa tre bên cạnh, ném lên cao, chính xác rơi vào trong miệng.
“Quen tay mới có thể chơi tốt mà thôi, y thuật của Ứng huynh không phải cũng thế này sao?”
“Ca không phục, sao lại cứ không thắng được ngươi.”
“Không phục lại đến, dù sao ta không thiếu thời gian.” Bạch Dã ném viên đậu phộng, viên đậu phộng lại tiếp tục rơi trúng miệng hắn.
Thấy vậy, Sơn Tông nở nụ cười bất đắc dĩ với Ngọc Vong Ngôn, nói: “Bạch Dã vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ, lúc hắn cười thật sự rất gợi đòn.”
Hắn chính là Bạch Dã? Tiêu Sắt Sắt nhìn theo ánh mắt Sơn Tông, quan sát Bạch Dã, bộ dáng kia xác thực rất không đứng đắn, thần thái trên mặt lại bất cần đời. Nếu không phải trước đó từ miệng Ngọc Vong Ngôn biết được Bạch Dã là hộ vệ của Cẩn vương phủ, Tiêu Sắt Sắt thậm chí sẽ cho rằng hắn là kẻ phá gia ăn chơi trác táng.
“Người đó là ai?” Tiêu Sắt Sắt nhìn về phía người đang chơi hoa quyền với Bạch Dã.
Sơn Tông nói: “Hắn là thần y nổi danh trên giang hồ, tên là Ứng Trường An, mọi người hay gọi hắn là ‘Lạt thủ độc y’. ”
“Lạt thủ độc y…” Cái danh hiệu này, Tiêu Sắt Sắt từng nghe Trương Dật Phàm đề cập tới. Người này xuất thân từ Anh Túc cốc, đã bái đại la y tổ người có y thuật cao siêu có thể khiến người chết sống lại làm sư phụ, cho nên y thuật của vị “Lạt thủ độc y” này vô cùng cao siêu, độc thuật lại là nổi danh khắp các nước.
Không ngờ tới, Bạch Dã còn kết giao được một người như vậy.
Bạch Dã đột nhiên hướng tầm mắt qua phía ba người bọn họ, mặt mày hắn đầy hớn hở, cười hì hì, quạt xếp trong tay chuyển một cái, chuôi quạt gõ một tiếng thanh thúy lên bàn, đứng lên, cầm quạt chắp tay với Ứng Trường An: “Ứng huynh, có khách quý tới, ta phải đi tiếp đãi khách quý, huynh cứ tự nhiên đi.”
“Khách quý?” Ứng Trường An cầm một viên đậu phộng ăn, cũng nhìn qua phía Ngọc Vong Ngôn bên này, hắn nhìn Ngọc Vong Ngôn và Sơn Tông một hồi lâu, rồi lại đánh giá Tiêu Sắt Sắt, rồi cười nói: “Tiểu cô nương đây là có luyện chút cổ thuật.”
Tiêu Sắt Sắt âm thầm kinh ngạc.
Bạch Dã vung cây quạt đánh vào bả vai Ứng Trường An, “Ứng huynh, nơi này không phải chỗ nói chuyện.”
Ứng Trường An ôm khuỷu tay nói: “Các ngươi muốn tán gẫu sao? Mang theo ca! Chuyện thú vị ca làm sao có thể bỏ qua được.”
“Aiii…” Sơn Tông cười than thở.
Tiêu Sắt Sắt có chút tò mò, trước kia nàng là một đại tiểu thư, sau khi xuất giá lại một mực ở trong Cẩn vương phủ, đều gặp những người có xuất thân từ đại trạch thế gia vọng tộc, thấy rất ít những người có hành động và ngôn ngữ tùy tâm thế này, nhất là Ứng Trường An vừa mở miệng đã nói ra nàng có luyện chút cổ thuật, càng khiến cho Tiêu Sắt Sắt muốn hỏi hắn nhiều thêm mấy câu.
“Chủ tử.” Bạch Dã hai tay cầm chuôi quạt, chắp tay với Ngọc Vong Ngôn, mặt đầy vẻ cà lơ phất phơ mỉm cười.
“Hóa ra hắn chính là chủ tử của ngươi.” Ứng Trường An nói: “Được rồi, kẻ hèn Ứng Trường An, bái kiến, hôm nay thời tiết đúng là không tồi ha.”
Bạch Dã cười nói: “Ứng huynh là người mình, chủ tử, vào trong phòng nói đi.”
Ngọc Vong Ngôn nhẹ gật đầu, cho dù là đối đãi với người quen, hắn cũng không có biểu cảm rõ ràng gì.
Trên lầu ba của sòng bạc Phong Nguyệt, có một nhã gian, cách âm cực kỳ tốt, hiển nhiên là nơi vào lúc mật đàm cùng người khác thì Bạch Dã mới sử dụng.
Bạch Dã kêu mấy đào kép tới dâng trà, sau đó hắn lại đuổi hết tất cả xuống lầu một, lầu ba lớn cứ thế trống rỗng, trong nhã gian hương trà lượn lờ, có một lò sưởi nhỏ đang bốc khói, rất ấm áp.
Sơn Tông ôm kiếm, tựa người vào tường. Bạch Dã ngồi xuống, ở một bên ném đậu phộng vào trong miệng.
Tiêu Sắt Sắt nhân lúc này hỏi Ứng Trường An: “Thần y có thể nhìn ra ta tu luyện cổ thuật sao?”
Ứng Trường An cười đáp: “Kẻ hèn là chơi độc, nếu như cô nương đây hòa làm một với độc trùng, kẻ hèn dĩ nhiên nhìn ra được. Thế nhưng chỉ là ta nhìn tiểu cô nương chẳng qua là vui đùa một chút, thật không tính là cổ thuật.”
Tiêu Sắt Sắt híp mắt một cái, nói: “Xin thần y chỉ giáo.”
“Vinh hạnh, vinh hạnh.” Ứng Trường An cười hì hì nói: “Nữ nhân của Tương quốc bên kia chuyên tu luyện cổ thuật, từng người cũng sắp thành tinh rồi, ta từng gặp phải vài người, những con trùng mà bọn họ chơi đùa đều có thể luyện ra được cổ, trong tương lai tiểu cô nương nếu có may mắn gặp, sẽ biết rất kinh khủng! Ta cho cô nương một lời khuyên thật lòng, trông thấy thì đi đường vòng, tránh các nàng chơi xấu!”
“Đa tạ.” Tiêu Sắt Sắt cười nhàn nhạt thi lễ, nghĩ rằng Vũ Lăng Hà thị là đại vu thuật thế gia lớn nhất Tương quốc, chắc hẳn trong tộc có rất nhiều loại cổ thuật sư như thế này.
Beta: Thanh Thanh
Lúc này, vài thị vệ trong vương phủ mang tới một cái ghế tựa rộng rãi, Ngọc Vong Ngôn đỡ Tiêu Sắt Sắt ngồi xuống, ôm nàng nhìn Hầu công tử bị đánh.
Tiêu Sắt Sắt ra hiệu cho Đặng Luân đứng lên, hắn liền đứng lên do dự nói: “Cẩn vương điện hạ, thân thể Nam Lâm hầu công tử từ nhỏ đã yếu ớt, sáu mươi đại bản chỉ sợ là sẽ... vẫn là nên tạm ngừng trước đi.”
Ngọc Vong Ngôn nói: “Thứ sử đại nhân yên tâm, thị vệ của bổn vương biết nặng nhẹ, sẽ không đánh chết hắn.”
“Cái này…” Đặng Luân suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nam Lâm Hầu gia nhất định sẽ chạy tới…”
Tiêu Sắt Sắt nói: “Tới thì tới, là con trai hắn bất kính với ta trước. Khinh thường chính phi của thân vương chính là tội chết, không phải sao?”
“Việc này…” Đặng Luân nhanh trí tỉnh ngộ hành lễ, nhỏ giọng nói: “Cẩn vương phi nói đúng, hạ quan những năm này cũng chịu nhiều chèn ép của bọn họ, hạ quan thật sự là bất đắc dĩ vô cùng.”
Tiêu Sắt Sắt liếc Đặng Luân một cái. Vị Hồ Dương Thứ sử này thật đúng là khéo léo đưa đẩy, dáng vẻ bị uy hiếp nhưng chính vì thế mà hắn không đắc tội với ai hết.
Chờ đánh xong sáu mươi đại bản thì Nam Lâm Hầu gia cũng đã tới. Nhìn thấy đứa con trai duy nhất của mình bị đánh đến không ra hình dạng gì, cả người toàn là máu nằm trên đất, Nam Lâm Hầu gia suýt chút nữa thì ngất xỉu, được ba bốn gia đinh đỡ mới miễn cưỡng đứng vững, sắc mặt ông ta bi phẫn đan xen. Tất cả biến đổi trên mặt của Nam Lâm Hầu đều bị mọi người nhìn trong mắt, nhưng không có một ai mảy may đồng tình với ông ta cả, thậm chí trong lòng còn mắng tốt nhất là cũng đem lão già như ông ta đánh một trận.
Ngọc Vong Ngôn lúc này mới đỡ Tiêu Sắt Sắt đứng dậy, thân hình thẳng tắp đứng thẳng, ống tay áo thêu hoa văn bởi vì cử động của hắn mà hơi có nếp gấp, tựa như là gió thổi qua cánh hoa, trong nhu hòa lại hiện ra sự kiên cường.
Ngọc Vong Ngôn chỉ nói với Nam Lâm Hầu đúng một câu: “Quý công tử ngay cả vương phi của bổn vương cũng muốn cưỡng ép đòi cưới, theo như luật pháp, phải làm thế nào?”
Nam Lâm Hầu không thể nào phản bác lại được. Nhiều khi luật pháp đứng trước mặt quyền lợi thì cũng chỉ là một tấm giấy mỏng, dù là Ngọc Vong Ngôn đánh con trai ông ta mà không có lý do, thì ông ta cũng không thể làm gì hắn, huống chi Ngọc Vong Ngôn nói có sách mách có chứng, có đủ cả lý lẽ và chứng cứ.
Nam Lâm Hầu tức giận đến mức muốn hộc máu, đau lòng cho con trai độc nhất của mình bị đánh thành như vậy, muốn trút giận lên người Đặng Luân, nhưng ông ta lại không dám làm thế trước mặt Ngọc Vong Ngôn, cuối cùng chỉ có thể nhận thua, để cho một đám người khiêng con trai về.
Chuyện này cứ kết thúc như vậy, sáu mươi đại bản đã đủ đánh cho Nam Hầu công tử nửa sống nửa chết, dù không bị liệt thì cũng không thể đi ra ngoài làm xằng làm bậy được nữa.
Vì vậy ngày hôm đó, cả trong và ngoài Nam Lâm Hầu phủ hình thành hai thế giới tương phản. Bên ngoài phủ tất cả đều là tiếng khen ngợi, dân chúng ở đây vỗ tay tỏ vẻ vui mừng, bên trong phủ lại là vẻ buồn rầu ảm đạm, trên có lão thái quân, dưới có thiếp thất nô tỳ, tất cả đều cùng nhau khóc.
Nam Lâm Hầu vô cùng đau lòng, hận ý giống như là cỏ dại sinh trưởng, chiếm cả trái tim ông ta.
Con trai bảo bối, nhi tử duy nhất của ông ta cứ như vậy bị đánh thành phế nhân, Cẩn vương thật là, quả thật là...
“Cha, người mau tìm người tới chữa trị cho con đi!” Nam Hầu công tử nằm sấp trên giường, hắn bây giờ ngay cả nằm ngửa đều không thể nằm được. Quần áo của hắn bị cởi ra, có mấy lang trung đang bôi thuốc cho hắn, trên người hắn đều là da tróc thịt bong, máu thịt mơ hồ trộn lẫn vào nhau, hết sức thê thảm. Hắn vốn dĩ đã không còn hơi sức để nói chuyện, nhưng vừa nghĩ tới mình đã bị như vậy rồi mà vẫn không thể nào ôm được mỹ nhân về, lại vừa khóc vừa hận lại càng không cam lòng.
Mấy lang trung ở đây xem như là tốt nhất thành Hồ Dương, nhưng bọn họ đều không có cách gì để chữa cho Nam Hầu công tử, tất cả đều nói rằng thương thế Hầu công tử trừ phi có thể tìm được thần y trong truyền thuyết trên giang hồ kia, nếu không nhất định chữa trị không khỏi.
“Làm sao để tìm được vị thần y đó, các ngươi mau nói!” Nam Lâm Hầu lo lắng hỏi.
Những lang trung này đều lắc đầu, tỏ vẻ thần y trên giang hồ đều là rồng thấy đầu không thấy đuôi, không có duyên phận thì không gặp được. Ngược lại trong đó có một tên lang trung nói: “Thảo dân nghe người ta nói, gần đây có một thần y tới Hồ Dương, thường xuyên đi đến sòng bạc…”
Nam Lâm Hầu vừa nghe, trong lòng lập tức cháy lên hy vọng, ngay lúc này phái người mang một khoản tiền lớn đi mời vị thần y kia.
Bởi vì sự việc lần này mà Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt bị bại lộ thân phận, cho nên hai người lập tức cho thế thân của mình và vệ binh ở Thứ sử phủ rút lui, còn hai người bọn họ thì giả vờ dời đến phủ Tiêu Khải, giấu diếm Đặng Luân và quan lại có liên quan đến Thứ sử phủ rằng bọn họ sẽ tiếp tục lưu lại phủ đệ Tiêu Khải.
Buổi tối, khi hai người ăn cơm, Ngọc Vong Ngôn cảm thấy Tiêu Sắt Sắt đã vất vả cả ngày, trong lòng hắn cảm thấy thương tiếc nên hắn khuyên Tiêu Sắt Sắt đi nghỉ ngơi. Tiêu Sắt Sắt năn nỉ ỉ ôi kiên quyết buộc Ngọc Vong Ngôn cũng đi nghỉ sớm, cuối cùng bức bách thành công, Ngọc Vong Ngôn thổi tắt đèn, ôm Tiêu Sắt Sắt, đắp kín chăn lại ngủ.
Tiêu Sắt Sắt nở nụ cười xinh đẹp, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngày mai nên làm gì, chắc hẳn Vương gia đã tính toán xong rồi.”
“Ừ, ta mang nàng đi tìm một người.”
“Tìm ai?” Tiêu Sắt Sắt tò mò.
“Hắn tên Bạch Dã, là hộ vệ của ta, mở sòng bạc ở Hồ Dương.”
Sòng bạc? Tiêu Sắt Sắt âm thầm buồn cười. Không nghĩ tới, Ngọc Vong Ngôn còn chỉ thị thủ hạ của mình âm thầm kinh doanh sản nghiệp như vậy.
“Hắn giao thiệp rộng, các mối quan hệ cũng tích lũy không ít, trước đó ta từng hoài nghi kiếp trước nàng mất mạng là do Ngọc Khuynh Dương hãm hại, nên ta để Bạch Dã đi điều tra. Kết quả hắn tra ra là nàng bị oan.”
Trong lòng Tiêu Sắt Sắt không khỏi chua xót, Ngọc Vong Ngôn vuốt ve gò má nàng, dùng lực nhẹ nhàng an ủi nàng.
Nàng nhìn chăm chú vào Ngọc Vong Ngôn, nói: “Vương gia vì ta làm rất nhiều…”
Nhưng hắn cũng làm tổn thương nàng rất nhiều, Ngọc Vong Ngôn vẫn tự trách mình như cũ, thấy vẻ mặt Tiêu Sắt Sắt đã thả lỏng xuống, mới tiếp tục nói: “Bạch Dã là một người sành sỏi có năng lực và kinh nghiệm lăn lộn giang hồ, ta để hắn nghĩ biện pháp thâm nhập vào thị trường muối tư nhân, thậm chí ngay cả việc tìm cách lấy những sổ sách giao dịch bí mật đó, hắn đều có thể làm được.”
“Vậy thì hắn thật lợi hại.” Tiêu Sắt Sắt cười, đưa tay xoa xoa mi tâm của Ngọc Vong Ngôn: “Vương gia cũng mệt rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
“Ừm.”
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh.
Tiêu Sắt Sắt để Lục Ý và Hà Cụ ở lại phủ Tiêu Khải, Ngọc Vong Ngôn thì mang theo Sơn Tông, ba người Tiêu Sắt Sắt, Ngọc Vong Ngôn và Hà Cụ cải trang ăn mặc giản dị, cùng đi đến sòng bạc của Bạch Dã.
Sòng bạc này có cái tên rất thú vị, gọi là “Phong Nguyệt”. Sơn Tông cười nói, ban đầu lúc Bạch Dã đặt cái tên này, hắn còn nói đùa cái tên này nghe giống như không phải là sòng bạc mà là thanh lâu. Bạch Dã vì để cho sòng bạc này trở nên thích hợp với cái tên này, đã thuê không ít kép đào kép hát tới bán tiếng cười hay hát tiểu khúc gì đó.
Bên trong sòng bạc Phong Nguyệt, các thứ như mạt chược, bài, xúc xắc có thể thấy ở khắp nơi.
Bá tánh bởi vì sử dụng muối mà cuộc sống rất khó khăn, kinh tế tiêu điều, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến loại địa phương như sòng bạc. Trái lại, còn có nhiều người gửi gắm hy vọng vào việc thông qua đánh bạc tới kiếm chút tiền đi mua muối, cho nên sòng bạc càng thêm náo nhiệt.
“Vương gia, Vương phi, bên này.” Sơn Tông tinh mắt mỉm cười, dẫn đường cho hai người.
Tiêu Sắt Sắt một đường đi tới, quan sát những người đánh bạc, có người thì hưng phấn hô to, có người thì kêu rên thê thảm, những người vây xem lại càng hứng thú kích động hơn. Chỉ có hai người ngồi đối diện nhau trên một cái bàn nhỏ trong góc là không có bất kỳ ai vây xem xung quanh, thậm chí bọn họ còn đang chơi hoa quyền với nhau.
“Ngũ khôi thủ, lục lục lục*… Con mẹ nó ca lại thua rồi!” Một người trong đó đứng dậy vỗ bàn, khó chịu nói: “Bạch Dã, ngươi là yêu quái sao?”
*Ngũ khôi thủ a, lục lục lục a: một trò chơi trong văn hoá uống rượu của người Trung Quốc. Các con số trong các khẩu hiệu này là chìa khóa của trò chơi. Nói chung, cách chơi là khi hai người thực hiện một cú đấm, thì hai người đồng thời duỗi một tay ra, dùng bàn tay nắm chặt và duỗi ra từ một đến năm ngón tay để thể hiện các số từ 0 đến 5, đồng thời hét lên một số từ 0 đến 10. Nếu ngón tay của hai người cộng lại với số bạn hét thì người kia sẽ uống rượu.
“Ứng huynh nói gì vậy.” Bạch Dã bắt chéo hai chân, một tay nắm quạt xếp chậm rãi phe phẩy, một tay cầm viên đậu phộng từ dĩa tre bên cạnh, ném lên cao, chính xác rơi vào trong miệng.
“Quen tay mới có thể chơi tốt mà thôi, y thuật của Ứng huynh không phải cũng thế này sao?”
“Ca không phục, sao lại cứ không thắng được ngươi.”
“Không phục lại đến, dù sao ta không thiếu thời gian.” Bạch Dã ném viên đậu phộng, viên đậu phộng lại tiếp tục rơi trúng miệng hắn.
Thấy vậy, Sơn Tông nở nụ cười bất đắc dĩ với Ngọc Vong Ngôn, nói: “Bạch Dã vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ, lúc hắn cười thật sự rất gợi đòn.”
Hắn chính là Bạch Dã? Tiêu Sắt Sắt nhìn theo ánh mắt Sơn Tông, quan sát Bạch Dã, bộ dáng kia xác thực rất không đứng đắn, thần thái trên mặt lại bất cần đời. Nếu không phải trước đó từ miệng Ngọc Vong Ngôn biết được Bạch Dã là hộ vệ của Cẩn vương phủ, Tiêu Sắt Sắt thậm chí sẽ cho rằng hắn là kẻ phá gia ăn chơi trác táng.
“Người đó là ai?” Tiêu Sắt Sắt nhìn về phía người đang chơi hoa quyền với Bạch Dã.
Sơn Tông nói: “Hắn là thần y nổi danh trên giang hồ, tên là Ứng Trường An, mọi người hay gọi hắn là ‘Lạt thủ độc y’. ”
“Lạt thủ độc y…” Cái danh hiệu này, Tiêu Sắt Sắt từng nghe Trương Dật Phàm đề cập tới. Người này xuất thân từ Anh Túc cốc, đã bái đại la y tổ người có y thuật cao siêu có thể khiến người chết sống lại làm sư phụ, cho nên y thuật của vị “Lạt thủ độc y” này vô cùng cao siêu, độc thuật lại là nổi danh khắp các nước.
Không ngờ tới, Bạch Dã còn kết giao được một người như vậy.
Bạch Dã đột nhiên hướng tầm mắt qua phía ba người bọn họ, mặt mày hắn đầy hớn hở, cười hì hì, quạt xếp trong tay chuyển một cái, chuôi quạt gõ một tiếng thanh thúy lên bàn, đứng lên, cầm quạt chắp tay với Ứng Trường An: “Ứng huynh, có khách quý tới, ta phải đi tiếp đãi khách quý, huynh cứ tự nhiên đi.”
“Khách quý?” Ứng Trường An cầm một viên đậu phộng ăn, cũng nhìn qua phía Ngọc Vong Ngôn bên này, hắn nhìn Ngọc Vong Ngôn và Sơn Tông một hồi lâu, rồi lại đánh giá Tiêu Sắt Sắt, rồi cười nói: “Tiểu cô nương đây là có luyện chút cổ thuật.”
Tiêu Sắt Sắt âm thầm kinh ngạc.
Bạch Dã vung cây quạt đánh vào bả vai Ứng Trường An, “Ứng huynh, nơi này không phải chỗ nói chuyện.”
Ứng Trường An ôm khuỷu tay nói: “Các ngươi muốn tán gẫu sao? Mang theo ca! Chuyện thú vị ca làm sao có thể bỏ qua được.”
“Aiii…” Sơn Tông cười than thở.
Tiêu Sắt Sắt có chút tò mò, trước kia nàng là một đại tiểu thư, sau khi xuất giá lại một mực ở trong Cẩn vương phủ, đều gặp những người có xuất thân từ đại trạch thế gia vọng tộc, thấy rất ít những người có hành động và ngôn ngữ tùy tâm thế này, nhất là Ứng Trường An vừa mở miệng đã nói ra nàng có luyện chút cổ thuật, càng khiến cho Tiêu Sắt Sắt muốn hỏi hắn nhiều thêm mấy câu.
“Chủ tử.” Bạch Dã hai tay cầm chuôi quạt, chắp tay với Ngọc Vong Ngôn, mặt đầy vẻ cà lơ phất phơ mỉm cười.
“Hóa ra hắn chính là chủ tử của ngươi.” Ứng Trường An nói: “Được rồi, kẻ hèn Ứng Trường An, bái kiến, hôm nay thời tiết đúng là không tồi ha.”
Bạch Dã cười nói: “Ứng huynh là người mình, chủ tử, vào trong phòng nói đi.”
Ngọc Vong Ngôn nhẹ gật đầu, cho dù là đối đãi với người quen, hắn cũng không có biểu cảm rõ ràng gì.
Trên lầu ba của sòng bạc Phong Nguyệt, có một nhã gian, cách âm cực kỳ tốt, hiển nhiên là nơi vào lúc mật đàm cùng người khác thì Bạch Dã mới sử dụng.
Bạch Dã kêu mấy đào kép tới dâng trà, sau đó hắn lại đuổi hết tất cả xuống lầu một, lầu ba lớn cứ thế trống rỗng, trong nhã gian hương trà lượn lờ, có một lò sưởi nhỏ đang bốc khói, rất ấm áp.
Sơn Tông ôm kiếm, tựa người vào tường. Bạch Dã ngồi xuống, ở một bên ném đậu phộng vào trong miệng.
Tiêu Sắt Sắt nhân lúc này hỏi Ứng Trường An: “Thần y có thể nhìn ra ta tu luyện cổ thuật sao?”
Ứng Trường An cười đáp: “Kẻ hèn là chơi độc, nếu như cô nương đây hòa làm một với độc trùng, kẻ hèn dĩ nhiên nhìn ra được. Thế nhưng chỉ là ta nhìn tiểu cô nương chẳng qua là vui đùa một chút, thật không tính là cổ thuật.”
Tiêu Sắt Sắt híp mắt một cái, nói: “Xin thần y chỉ giáo.”
“Vinh hạnh, vinh hạnh.” Ứng Trường An cười hì hì nói: “Nữ nhân của Tương quốc bên kia chuyên tu luyện cổ thuật, từng người cũng sắp thành tinh rồi, ta từng gặp phải vài người, những con trùng mà bọn họ chơi đùa đều có thể luyện ra được cổ, trong tương lai tiểu cô nương nếu có may mắn gặp, sẽ biết rất kinh khủng! Ta cho cô nương một lời khuyên thật lòng, trông thấy thì đi đường vòng, tránh các nàng chơi xấu!”
“Đa tạ.” Tiêu Sắt Sắt cười nhàn nhạt thi lễ, nghĩ rằng Vũ Lăng Hà thị là đại vu thuật thế gia lớn nhất Tương quốc, chắc hẳn trong tộc có rất nhiều loại cổ thuật sư như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.