Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ

Chương 179: Kỳ Thi Hỗn Loạn

Tử Hằng

03/02/2023

Edit: Khánh Ngọc

Beta: Hạ Nhi Liên Y

Tiểu thái giám kia mới đi ra không bao lâu, ngoài điện liền truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.

m thanh từ xa tới gần, càng ngày càng dày đặc, khiến cho các thí sinh vốn đang múa bút thành văn trong điện nhận thấy được bầu không khí bất an, dừng việc hành văn, quay đầu nhìn lại.

Vừa nhìn thấy, mọi người đều bị dọa sợ. Chỉ thấy Ngự Lâm quân vọt tới trước Tiêu Lan điện, đưa hai cánh tay phân chia đội ngũ, đem đại điện vây quanh lại.

Mấy vị trong dòng họ Vương gia kinh ngạc hai mặt nhìn nhau, đứng lên, hỏi: “Có chuyện gì?”

Một người từ phía sau Ngự Lâm quân đi ra, váy dài hoa phục, ung dung hoa lệ, chính là Dư Thu Thủy.

Mấy vị lão nhân đều từng gặp qua Dư Thu Thủy, trước mắt càng kinh ngạc: “Dư nương nương, Tiêu Lan điện đang tiến hành khảo thi đình, tại sao ngài lại tới?”

Tấn vương cũng đứng lên, lập tức đi đến sau điện, một bên buồn bã nói: “Dư nương nương đến đây đi, hoàng huynh ở phía sau điện chờ ngươi… Vong Ngôn, ngươi cũng lại đây.”

“Vâng.” Ngọc Vong Ngôn đáp ứng, mắt đảo qua trên mặt Ngọc Khuynh Huyền, xoay người mà đi.

Mọi người hai mắt nhìn nhau, các thí sinh cũng buông bút, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Dường như khi ba người vừa rời đi, ngoài điện trở nên xôn xao liên tục, tiểu thái giám kia vừa rồi đổi nước trà vọt tiến vào, một tiếng kêu, nhóm Ngự Lâm quân cầm giới dũng mãnh đi vào, đem toàn bộ người trong Tiêu Lan điện vây quanh lại. Bầu không khí tức khắc nguy hiểm nồng đậm bức người.

Các thí sinh sắc mặt đồng loạt trở nên tái nhợt, cũng không có tâm trạng giải bài thi, có người mở miệng muốn hỏi, liền thấy Ngự Lâm quân cầm khởi đối với mình đâm tới, thí sinh này sợ tới mức chạy nhanh né tránh, đối diện với ánh mắt cảnh cáo của tướng sĩ Ngự Lâm quân.

Tiêu Khác từ phía chính giữa thí sinh đi qua, muốn đi về phía các hoàng tử, đột nhiên bị Tiêu Trí Viễn kéo tay áo lại.

“Cha, có chuyện gì vậy?” Tiêu Trí Viễn chớp mắt, đáy mắt trong suốt giống như đem đao quang kiếm ảnh trở thành nhẹ như hư không, chỉ là vẫn hàm chứa một chút cẩn thận.

Tiêu Khác trở tay giữ chặt Tiêu Trí Viễn, đem hắn túm đi: “Lại đây.”

Tiêu Trí Viễn ý thức được cái gì, vội nói: “Cha, hiện tại vẫn đang trong lúc khảo thí mà.”

“Cùng ta lại đây!” Tiêu Khác hung tợn trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái.

Đem Tiêu Trí Viễn lôi kéo đi ra ngoài, Ngự Lâm quân các tướng sĩ lập tức hành động, tới gần bao quanh thí sinh cùng các vị phó giám khảo. Các thí sinh kinh hãi biến sắc, đánh ngã nghiên mực, bút lông rớt xuống, mực đen đổ lên bài thi. Mọi người hoang mang rối loạn dồn đến một chỗ, mà cùng lúc đó, trong điện vốn dĩ cận vệ canh gác cũng sôi nổi xuất binh khí, đem tông thân cùng các hoàng tử vây quanh, đưa bọn họ cùng thí sinh giám khảo dồn đến một gốc trước điện.

Ngũ điện hạ mày nhảy dựng, quát: “Làm gì vậy hả! Muốn tạo phản sao!”

Đại điện hạ thực hiện động tác cực nhỏ, bất động thanh sắc đè lại tay Ngũ điện hạ. Tình hình này rõ ràng là trong cung có biến hóa, nhân cơ hội khảo thi của triều đình chiếm Tiêu Lan điện, bức bách phụ hoàng hạ chiếu truyền ngôi. Sau điện… Đại điện hạ giật mình một cái, mới vừa nhớ tới Tấn vương, Dư Quý phi và Cẩn vương cùng đi sau điện, chẳng lẽ bọn họ đều tham dự bức vua thoái vị?

Ngũ điện hạ không để ý tới Đại điện hạ khuyên can, tức giận nói: “Không phải Tấn hoàng thúc và Tiêu Hữu Thừa tướng bố trí Ngự Lâm quân bảo vệ Tiêu Lan điện vào ngày thi đình sao? Là ai muốn tạo phản? Ra đây!”

Tiêu Khác đã đem Tiêu Trí Viễn kéo đến bên cạnh Ngọc Khuynh Huyền, hắn nhìn Ngũ điện hạ, làm ra biểu tình vô cùng đau đớn: “Lão thần thực xin lỗi Ngũ điện hạ, kỳ thật, chỉ cần Ngũ điện hạ thuận theo thời thế, Nhị điện hạ sẽ không bạc đãi huynh đệ nhà mình.”

Ngũ điện hạ bừng tỉnh đại ngộ: “Là nhị ca!” Chỉ vào Ngọc Khuynh Huyền nói: “Nhị ca, ngươi cư nhiên bức vua thoái vị tạo phản! Ngươi thật to gan!”



Đại điện hạ sợ Ngũ điện hạ nói thêm gì nữa sẽ mất mạng, chạy nhanh che miệng hắn. Tiêu Thư Đồng không biết từ nơi nào chui ra, ý cười nhìn bọn họ, một bên nghịch móng tay đã được sơn lên, ngân nga lạnh nhạt nói: “Ngũ điện hạ nói quá nhiều, lại lộn xộn như vậy, chúng ta có thể không khách khí.”

“Ngươi… Ngô ngô…” Ngũ điện hạ bị Đại điện hạ che miệng, tất cả câu nói kế tiếp đều là âm thanh ngô ngô, mặt hắn dần đỏ lên.

Các thí sinh co rúm lại thành một đoàn, mấy phó giám khảo không phải cùng một đảng với Tiêu Khác, lúc này sắc mặt cũng tương tự khó coi.

Ngọc Khuynh Vân đứng ở phía trước bọn họ, nhìn thẳng vào đám người Ngự Lâm quân và Ngọc Khuynh Huyền, nói: “Tứ vương làm loạn vừa mới bình ổn không lâu, các ngươi lại ở cung đình rầm rộ, bất trung bất nghĩa, hổ thẹn với phụ hoàng cùng bá tánh Đại Nghiêu.”

Ngọc Khuynh Huyền đáy mắt lạnh lùng, quái dị trả lời: “Tứ đệ, nếu ngươi không nói có lẽ bổn điện hạ sẽ quên ngươi. Ta khuyên ngươi đừng tự tìm chết, giả câm giả điếc, bổn điện hạ sẽ tha ngươi một mạng.”

Ngọc Khuynh Vân thản nhiên cười. Ngọc Khuynh Huyền nói, hắn hoàn toàn không tin, cũng sẽ không khuất phục.

Ngay sau đó, trong điện đột nhiên có hai đội cận vệ cầm binh giới, cùng người Ngọc Khuynh Huyền đánh.

Trong Tiêu Lan điện truyền đến mùi máu tanh át đi mùi mực và hương hoa…

Sau điện.

Lâm gia biểu muội ngồi xổm bên cạnh Thiên Anh đế, vẫn chiếu cố người suy yếu ở trên ghế, một cơn gió ngang qua cũng đủ lay hắn.

Nàng mở hòm thuốc ra, lấy ra ngân châm, đôi tay run rẩy và sợ hãi lộ rõ. Nàng nhìn Thiên Anh đế, Tấn vương và Dư Thu Thủy, cảm thấy ánh mắt bọn họ rất lạnh lẽo, oán hận, không biết bọn họ định làm gì.

Lâm gia biểu muội đành phải hướng tới ánh mắt cầu cứu Ngọc Vong Ngôn: “Biểu ca…”

Tấn vương lạnh lùng nói: “Ngươi tránh ra, không phải chuyện của ngươi.”

“Tấn vương điện hạ…”

“Còn chưa cút đi!” Dư Thu Thủy hung tợn nói, đi ra phía trước, hướng tới Lâm gia biểu muội tát.

Cái tát này rất nặng, Lâm gia biểu muội thân mình nhỏ yếu, bị tát đến ngã trên mặt đất: “Dư nương nương…”

Thiên Anh đế mở to hai mắt nhìn: “Khụ khụ…” Lại chỉ có thể phát ra vài tiếng ho khan.

Liếc Thiên Anh đế, Dư Thu Thủy trào phúng nói: “Hoàng thượng lúc này cũng không khác gì một kẻ sắp chết, hay là để gia đình chúng ta tiễn ngươi một đoạn?”

“Thu Thủy, ngươi… Khụ khụ, khụ khụ…” Thiên Anh đế vươn tay hướng tới Dư Thu Thủy, nhưng không có sức lực duy trì, cánh tay vô lực rơi xuống, đáy mắt ẩn hiện lên khiếp sợ cùng thống khổ bị lừa gạt.

Tấn vương chắp tay đằng sau, thở dài: “Nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chờ được, cùng nhau giải quyết chuyện nhà ở trong này.” Hắn nhìn về phía Ngọc Vong Ngôn, nói: “Hoàng bá phụ ngươi đã suy yếu, qua hôm nay, Đại Nghiêu hoàng đế chính là Nhị điện hạ. Cái danh hiệu này rất thích hợp với hắn. hắn đoạt đi nương ngươi, hiện tại hắn lại phạm phải sai lầm, còn muốn trơ mắt nhìn nhi tử mình bị vây quanh ở Tiêu Lan điện.”

Ngọc Vong Ngôn trầm mặc một lát, nói: “Vốn định phá hủy vương triều Ngọc thị, nhưng không thể để lỡ thời cơ. Nhưng mà cùng hợp tác với nhị điện hạ lột da hổ, phụ vương mẫu phi có từng lo lắng?”

Dư Thu Thủy cười cười, tươi cười kia xán lạn mà oán độc, chói mắt: “Không có hậu quả, chúng ta là chi thứ Ngọc thị, uy hiếp không được địa vị của Nhị điện hạ. Hắn đã đáp ứng phụ vương ngươi, nếu thành công, vinh hoa phú quý, đây là việc đại sự đáng vui mừng!”

Thiên Anh đế rốt cuộc nâng lên khẩu khí, cố hết sức nói: “Lão nhị âm hiểm xảo trá… Hắn nói, các ngươi không thể tin…”

“Bây giờ hoàng thượng châm ngòi ly gián cũng không thể cứu được mạng ngươi.” Dư Thu Thủy dương cằm, mặt đầy châm chọc cười, bỗng nhiên trên mặt hung ác, quát: “Vong Ngôn, giết hắn! Giúp mẫu phi báo thù!”



Ngọc Vong Ngôn nhìn mắt Dư Thu Thủy, từ trong tay áo lấy ra lưỡi dao sắc bén, rút đao ra khỏi vỏ.

Huân hương sương khói lượn lờ quanh đao lạnh lẽo, mơ hồ có ánh sáng lam nhạt lạnh lẽo, gương mặt Ngọc Vong Ngôn có chút mơ hồ.

Hắn chậm rãi đi hướng Thiên Anh đế, tay cầm chủy thủ, đao trước mắt.

Lâm gia biểu muội trừng lớn mắt, từ trên mặt đất bò dậy, bổ nhào vào ghế nằm đằng trước, dùng thân thể của mình chặn Thiên Anh đế, hô: “Biểu ca, ngươi muốn làm gì! Ngươi không thể giết bệ hạ!”

Ngọc Vong Ngôn từng chữ một nói: “Hắn cướp đi mẫu phi ta, hơn hai mươi năm, gia không thành gia.”

“Biểu ca nói không chừng việc này chỉ là hiểu lầm! Ngươi không cần xúc động!” Lâm gia biểu muội toàn thân phát run, lại vẫn như cũ bảo vệ trước mặt Thiên Anh đế.

Ngọc Vong Ngôn cúi đầu nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”

“Không… Ta không cho.”

“Ta không muốn nói lần thứ hai.” m thanh lạnh hơn.

Lâm gia biểu muội quay đầu lại nhìn Thiên Anh đế một cái, hướng về phía Dư Thu Thủy hô: “Dì! Các ngươi không thể làm như vậy!”

Dư Thu Thủy giương cằm lên, ngữ khí ác độc nói: “Tiểu tiện nhân, nếu không tránh ra, ngươi cũng sẽ chết!”

“Dì, ngươi…” Lâm gia biểu muội hoảng sợ trừng mắt nhìn Dư Thu Thủy, không thể tin tưởng người ôn nhu như vậy lại có thái độ đó.

Lâm gia biểu muội còn đang ngây người, liền bị Ngọc Vong Ngôn một tay đẩy ra, lại lần nữa ngã trên mặt đất.

Ngọc Vong Ngôn đem chủy thủ, đối với ngực Thiên Anh Đế, đâm đi xuống.

Chủy thủ một khắc đâm xuyên thịt kia, Thiên Anh đế vẻ mặt thống khổ cùng ngực tràn ra máu, Lâm gia biểu muội thét chói tai, thái dương bị dọa chảy ra mồ hôi lạnh, run rẩy che miệng lại.

Thiên Anh đế sắc mặt tái nhợt, biểu tình lại là đau lòng nhiều hơn việc thân thể bị thương. Hắn cúi đầu nhìn vết thương ở ngực, hô hấp càng thêm suy yếu, hơi thở mong manh chữ gian nan tràn ra đôi môi: “Vong Ngôn… Thu Thủy… Hoàng đệ…”

Ngọc Vong Ngôn vẫn nắm chủy thủ, lạnh nhạt nói: “Hoàng bá phụ không nên đối thần chất quá mức tín nhiệm, thậm chí giao cả quyền cao.”

“Vong Ngôn…” Thiên Anh đế âm thanh thấp như sắp biến mất, đột nhiên bị một trận tiếng cười cao vút che lại.

Tiếng cười kịch liệt, hưng phấn, nghe tới gần như điên cuồng, lại có phần vui sướng khi người gặp họa, quanh quẩn toàn bộ sau điện. Là Tấn vương đang cười, tươi cười đem biểu tình trên mặt hắn trở nên vặn vẹo, hắn cười đến cuồng loạn, làm như cứng rắn lại mãnh liệt, thậm chí Dư Thu Thủy kinh ngạc thu hồi biểu tình ác độc, ngơ ngẩn nhìn hắn.

“Hoàng đệ, ngươi…” Thiên Anh đế ngã vào giường nệm, ngực đã là một mảnh máu đỏ.

Ngọc Vong Ngôn cũng lộ ra thần sắc khó hiểu: “Phụ vương?”

Trong mắt Tấn vương mang sát khí, khóe miệng toét ra tươi cười, giống như một đạo vết sẹo: “Tốt tốt! Ngọc Vong Ngôn, ngươi quả nhiên là nhi tử ngoan của phụ vương! Không uổng công ta nuôi dưỡng ngươi hơn hai mươi năm, ngươi quả nhiên hạ xuống đòn này!”

Ngọc Vong Ngôn nhướng mày không nói.

Tấn Vương cười nói: “Nói cho ngươi một việc, ngươi vừa rồi giết không phải Hoàng bá phụ ngươi, mà là phụ hoàng ngươi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook