Chương 103: Lời Hứa Thành Tro
Tử Hằng
25/01/2023
Editor: Vịt
Beta: Mon
Trên đường chạy như điên trở về thôn Hữu Hà, trong lòng Ngọc Khuynh Vân vẫn luôn thấp thỏm không yên.
Nếu như kẻ chỉ sai đường kia và những tên thích khách muốn giết chết hắn là cùng một nhóm, vậy có nghĩa là bọn chúng cũng đang tìm kiếm hắn. Nếu như chúng tìm thấy thôn của Tiểu Hà và phát hiện những ký hiệu mà hắn đã để lại thì thôn Hữu Hà rất có thể. . . Ngọc Khuynh Vân không dám nghĩ tiếp nữa.
Cuối cùng bọn họ đã trở lại thôn Hữu Hà vào lúc chạng vạng tối. Mặc dù Ngọc Khuynh Vân đã tưởng tượng tới rất nhiều tình huống, nhưng vẫn không ngờ rằng khi đến nơi thì xuất hiện trước mặt bọn họ lại là những tòa nhà đang bốc cháy hừng hực trong biển lửa.
Khắp nơi đều là lửa, khói đen dày đặc xộc về phía Ngọc Khuynh Vân.
Hắn chạy như điên giữa làn khói mù, từng bức tường gạch đang không ngừng sụp đổ. Toàn thôn ngoại trừ âm thanh lửa cháy thì chỉ còn lại một loại yên tĩnh giống như ở nghĩa địa, không có tiếng thôn dân kêu gào, không có tiếng náo loạn, chỉ có tiếng lửa cháy cùng máu tươi chảy khắp nơi.
"Tứ điện hạ! Tứ điện hạ!" Những người phía sau không ngừng đuổi theo hắn.
Ứng Trường An xách theo cái hòm thuốc, tức giận nói: "Lúc rời đi vẫn còn tốt đẹp, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào tạo nghiệt? Còn có cái mùi này. . ."
Khắp thôn đều là mùi lửa cháy, gay mũi, thậm chí là hôi thối bao vây lấy Ngọc Khuynh Vân.
Hắn như một con thú bị vây nhốt, không thể nào chạy thoát khỏi địa ngục này.
"Tiểu Hà! Lão Trì!"
Không có ai trả lời hắn.
"A Ngưu! Chu đại phu! Lý lão bá!"
Vẫn không có ai trả lời hắn.
Ngọc Khuynh Vân chỉ có thể không ngừng tìm kiếm trong đống đổ nát, dỡ xuống từng mảnh vụn, hy vọng có thể tìm được một người nào đó.
Nhưng thứ hắn tìm được chỉ có những vết máu, từng vệt từng vệt dài dẫn đến hồ sen giữa làng.
Ở nơi này, Ngọc Khuynh Vân nhìn thấy cảnh tượng khiến cả đời hắn không thể nào quên.
Trong hồ sen chất đầy thi thể, là thi thể của người trong thôn! Trên người bọn họ toàn là máu, dính dớp bùn lầy, thi thể già trẻ gái trai đều bị chất đống giữa hồ!
Những người ở phía sau chạy đến, nhìn thấy tình cảnh này đều lảo đảo hít khí lạnh, quên cả nhúc nhích.
Chỉ có Ngọc Khuynh Vân, sau giây lát hóa đá lại bỗng chốc như nổi điên, vọt vào trong ao kéo ra từng cỗ thi thể.
"Tứ điện hạ!" Mọi người kêu lên, nhanh chóng xông đến.
"Cứu người, mau kéo bọn họ ra ngoài!" Ngọc Khuynh Vân hô: "Ứng công tử, cứu người!"
Một thi thể được nâng lên, Ứng Trường An nhanh chóng mở hòm thuốc lấy ra kim châm. Đầu tiên là đâm kim rồi thăm dò hơi thở, sau đó biểu tình dần ảm đạm, "Đã chết rồi."
"Thần y, người này." Người thứ hai được đưa lên bờ.
"Đã chết."
Người thứ ba, thứ tư. . .
"Chết, toàn bộ đều đã chết, chết hơn nửa canh giờ! Khốn kiếp! Là tên nào mất hết nhân tính lại làm ra trò này!"
Sơn Tông bước nhanh tới, kéo Ngọc Khuynh Vân, "Tứ điện hạ, ngài để ta đi."
"Không, ngươi buông tay." Ngọc Khuynh Vân giật lại tay áo, đôi tay dính đầy máu tươi và bùn lầy vẫn tìm kiếm khắp các thi thể, "Tiểu Hà, ta muốn tìm Tiểu Hà, cầu mong nàng không ở nơi này, không thể nào ở đây được. . ."
Nhưng lời hắn còn chưa dứt, tâm tư đã rơi xuống vực sâu vạn trượng. Hắn lôi ra một thân thể gầy nhỏ, là gương mặt quen thuộc, đôi môi từng rất linh động kia nay cũng đã mất đi huyết sắc .
"Tiểu Hà. . ." Ngọc Khuynh Vân như bị vạn tiễn xuyên tim, trong nháy mắt, hắn đột nhiên không dám cử động nữa, thân thể run rẩy nhưng lại cố dùng sức mà kêu: "Ứng công tử, mau đến xem Tiểu Hà!"
Sơn Tông vội nói: "Ta bế nàng lên bờ."
"Để ta." Ngọc Khuynh Vân đẩy Sơn Tông, lôi ra thi thể của Tiểu Hà.
Sơn Tông cùng hắn đi lên bờ, nhưng từ đầu tới cuối đều không dám nhìn vẻ mặt của Ngọc Khuynh Vân.
Ứng Trường An xách hòm thuốc nhanh chóng xông tới, lặp lại những động tác quen thuộc, vốn đã không ôm hy vọng gì nhưng lại cảm giác được nhịp tim yếu ớt.
Hắn lập tức châm cứu xử lý, sau đó quyết đoán ấn mạnh nhân trung (*) Tiểu Hà.
* Nhân trung hay còn gọi là Thọ đỉnh, Từ đỉnh, là bộ phận nằm giữa mũi và miệng, chính là vị trí rãnh lõm từ môi lên đến mũi.
"Khụ, khụ, khụ. . ." Tiểu Hà phát ra tiếng ho khan yếu ớt, bỗng chốc, trước mặt Ngọc Khuynh Vân hiện ra một đôi mắt ngây thơ. Ngây thơ đến thê lương, ngây thơ đến ảm đạm.
Cảm giác vui sướng quét qua nội tâm Ngọc Khuynh Vân, hắn vội vàng ôm chặt Tiểu Hà, thấp giọng kêu: "Tiểu Hà, nàng có ổn không?"
"Ngươi là. . . Vân đại ca. . ." thanh âm Tiểu Hà yếu ớt, "Tốt quá. . . May mà ngươi không sao. . ."
"Tiểu Hà, cố chịu đựng." Ngọc Khuynh Vân một bên cổ vũ, một bên nhìn về phía Ứng Trường An, "Hắn sẽ cứu nàng."
Ứng Trường An hơi chần chờ, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng. Hắn cầm kim châm đâm xuống mấy huyệt vị của Tiểu Hà, ánh mắt nhìn về phía nàng có chút đồng tình.
"Đừng . ." Con ngươi Tiểu Hà hướng về phía Ứng Trường An, "Đừng lãng phí sức lực. . ."
"Tiểu Hà!" Ngọc Khuynh Vân vội kêu lên.
"Vân đại ca. . ." Tiểu Hà cố hết sức, hướng ánh mắt trở lại, "Đừng cứu ta. . . Không cứu được. . . Ta sắp phải. . . Chết. . ."
"Đừng nói chữ kia, nàng sẽ không chết!" Ngọc Khuynh Vân ôm chặt tiểu Hà, "Ứng công tử, tại hạ cầu xin ngươi cho dù thế nào cũng phải giữ được tính mạng Tiểu Hà!"
Tiểu Hà cười yếu ớt: "Vân đại ca. . . Còn có thể để cho ta. . . Nhìn thấy. . . Ngươi. . . Ta. . . Cũng… Thỏa mãn. . ."
"Tiểu Hà!"
"Những người đó. . . Giết. . . Người của thôn. . . Cha chết. . . Thôn dân đều chết hết. . . Ta muốn. . . Đi. . . Đến bên bọn họ. . ."
"Không! Tiểu Hà! Đừng mà!" Ngọc Khuynh Vân điên cuồng van xin.
Tại sao, tại sao những người đó lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả cô nương ngây thơ đơn thuần như Tiểu Hà cũng không buông tha?
Hắn chẳng qua chỉ hy vọng Tiểu Hà và những người dân thôn Hữu Hà có thể vui vẻ sống tốt, tại sao một nguyện vọng đơn giản như vậy cũng bị phá hủy tan tành?
Đáy mắt Tiểu Hà dần tan rã, ánh sáng sinh mệnh cũng từ từ biến mất. Còn một chút sức lực cuối cùng, nàng khẽ nâng tay, bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm lấy cánh tay Ngọc Khuynh Vân.
"Vân đại ca. . . Không thể cùng ngươi đi. . . Hái hoa sen. . . Là ta. . . Nuốt lời..."
Ngay tại lúc Ngọc Khuynh Vân muốn cầm thật chặt tay nàng, bàn tay của Tiểu Hà liền rơi xuống.
Một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt Tiểu Hà, chảy qua má của nàng, ngưng tụ thành một viên trân châu bên khóe miệng. Đôi môi giống như vẫn đang nói chuyện, vẫn như hôm qua khẽ gọi "Vân đại ca", âm thanh giòn tan như châu ngọc.
Nhưng âm thanh như vậy chỉ có thể mãi mãi trở thành ký ức của Ngọc Khuynh Vân. Cô nương hồn nhiên ngây thơ ấy sẽ mãi mãi không bao giờ mở miệng nói chuyện nữa.
"Tiểu Hà, Tiểu Hà. . ."
Ngọc Khuynh Vân vẫn gọi tên nàng, hắn ôm thật chặt Tiểu Hà, dù cho nàng sẽ không bao giờ đáp lại hắn nữa.
Nếu như không phải bị hắn liên lụy, nàng làm sao có thể chết? Người trong thôn của Tiểu Hà sao lại phải chết?
Là hắn hại chết người của thôn Hữu Hà!
Tiểu Hà bởi vì hắn mà chết!
"Tứ điện hạ." Ứng Trường An xách hòm thuốc lui ra, "Thương thế của tiểu nương tử đã không có thuốc chữa, nàng sống đến bây giờ hoàn toàn dựa vào ý chí kiên cường. Mới vừa rồi kẻ hèn này tạm thời dùng y thuật để nàng hồi quang phản chiếu, cũng chỉ có thể kéo dài thời gian một chén trà giúp nàng nói lời trăng trối." Ngừng một chút, hắn khuyên nhủ: "Người hãy nén bi thương."
"Tứ điện hạ, xin hãy nén bi thương." Sơn Tông cũng thấy khó chịu, khẽ chuyển ánh mắt, hơi giật mình nói: "Vương gia? Vương phi?"
Là Tiêu Sắt Sắt cùng Ngọc Vong Ngôn chạy tới, nhưng hai người cũng không nghĩ khi đến sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Mà cách hai người không xa còn có một người khác chạy qua. Khi Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy nàng, cảm giác cổ họng như tắc nghẹn, không biết có nên chào hỏi một tiếng hay không.
Ngọc Vong Ngôn gọi: "Triệu tiểu thư."
Triệu Phóng Yên dắt ngựa, nhìn về phía Ngọc Vong Ngôn. Ngọn lửa hừng hực phía sau nàng tạo thành bối cảnh tàn khốc, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười thê lương.
"Phóng Yên tham kiến Cẩn vương, Cẩn Vương phi."
Tiêu Sắt Sắt như nghẹn ở cổ họng, nàng nghĩ, nếu như giờ phút này Ngọc Khuynh Vân là thống khổ, vậy thì Triệu Phóng Yên nhất định là ruột gan đứt đoạn từng khúc.
Không biết tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi này, nhưng chân nàng bị thương còn chưa khỏi, ngay cả đi bộ cũng khó khăn mà vẫn ngàn dặm xa xôi chạy tới đây. Cuối cùng, nghênh đón nàng lại là cảnh người yêu ôm thi thể của người khác, người chết oan uổng thì khẽ mỉm cười, người còn sống thì lại đau đớn tận xương tủy.
"Những ngôi sao. . . đã xuất hiện rồi." Triệu Phóng Yên ngửa đầu, nhìn bầu trời.
Hoàng hôn buông xuống, khắp bầu trời là những vì sao nhỏ cùng với mặt trăng sáng rực rỡ.
Ngôi sao bản mệnh của Ngọc Khuynh Vân không biết từ lúc nào đã xuất hiện, lại lần nữa sáng chói như ban đầu.
"Thật tốt quá, Tứ điện hạ đã vượt qua được tử kiếp."
Triệu Phóng Yên khẽ lầm bầm, hai hàng nước mắt lướt qua bên má, "Đây là kết quả tốt nhất. . . Nói vậy, ta cũng xem như được toại nguyện đi."
"Triệu tiểu thư!" Tiêu Sắt Sắt vẫn không nhịn được mở miệng.
Nàng không biết hiện tại mình nói chuyện có thích hợp hay không, nhưng nàng có thể cảm giác được, thời khắc này Ngọc Khuynh Vân chẳng qua chỉ là đau buồn, nhưng Triệu Phóng Yên thì tâm đã chết.
"Triệu tiểu thư, đến chỗ chúng ta đi." Tiêu Sắt Sắt nhẹ giọng an ủi nói.
"Đa tạ Cẩn Vương phi quan tâm." Triệu Phóng Yên gượng cười, vuốt ve bờm ngựa, nhìn về phía Ngọc Khuynh Vân, "Thấy được Tứ điện hạ bình an, Phóng Yên đã rất vui vẻ."
Dần dần, hỏa hoạn bên trong thôn Hà đã được dập tắt.
Những thôn dân trong ao cũng được đưa lên bờ, từng người nằm ở đó, không một ai sống sót.
Ngọc Khuynh Vân vẫn ôm Tiểu Hà, nhìn lão Trì và những thôn dân chất phác đã từng giúp đỡ hắn.
Chu đại phu đã từng trị thương cho hắn là một ông lão cổ hủ, đưa cho hắn quả hạch là Lý lão bá với trái tim yêu thương; còn có A Ngưu choai choai đào trứng chim hấp cho hắn nếm. . .
"Lão Trì, Chu đại phu, Lý lão bá, còn có. . . A Ngưu. . ."
Đều đã chết hết, tất cả thôn dân đều không còn ai.
Ngọc Khuynh Vân bỗng nhiên lẩm bẩm: "Là ta hại các ngươi, thôn Hữu Hà bởi vì ta nên mới gặp tai họa. . ."
"Không phải bởi vì Tứ điện hạ." Thanh âm Triệu Phóng Yên bỗng nhiên vang lên bên tai hắn.
Ngọc Khuynh Vân ngẩng đầu lên, hốt hoảng nhìn nàng.
"Tứ điện hạ, người chết sẽ bay lên trời, biến thành ngôi sao nhỏ." Triệu Phóng Yên khẽ cười, ánh mắt vụn vỡ bỗng lấp lánh như chất chứa những vì sao lộng lẫy, "Ngươi nhìn lên trời đi, có phải có những ngôi sao ngươi chưa từng thấy qua? Đó chính là người dân của thôn Hữu Hà."
"Người chết, sẽ biến thành những ngôi sao. . ." Ngọc Khuynh Vân hoảng hốt lặp lại, nhìn lên bầu trời.
Vô số ngôi sao lấp lánh rực rỡ, giống như khuôn mặt vui vẻ của từng người dân thôn Hà hiện lên trước mắt Ngọc Khuynh Vân.
Ngôi sao kia có vẻ cũ kỹ, có lẽ là Chu đại phu.
Ngôi sao kia nhân hậu hiền từ, chắc là Lý lão bá.
Ngôi sao kia lấp lóe tinh nghịch, giống như A Ngưu.
Còn có, một ngôi sao nhu hòa sáng ngời cùng ngôi sao sáng chói bên cạnh, là lão Trì và Tiểu Hà, nhất định là bọn họ!
Đôi mắt Ngọc Khuynh Vân ngân ngấn nước mắt, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ.
Bi ai, thống khổ, tự trách và mọi cảm xúc đằng sau nụ cười này đều tan vào trong bóng đêm mờ ảo. Cùng với hình ảnh xơ xác của thôn Hữu Hà đều sẽ trở thành vết thương cả đời không thể xóa nhòa trong lòng hắn.
Beta: Mon
Trên đường chạy như điên trở về thôn Hữu Hà, trong lòng Ngọc Khuynh Vân vẫn luôn thấp thỏm không yên.
Nếu như kẻ chỉ sai đường kia và những tên thích khách muốn giết chết hắn là cùng một nhóm, vậy có nghĩa là bọn chúng cũng đang tìm kiếm hắn. Nếu như chúng tìm thấy thôn của Tiểu Hà và phát hiện những ký hiệu mà hắn đã để lại thì thôn Hữu Hà rất có thể. . . Ngọc Khuynh Vân không dám nghĩ tiếp nữa.
Cuối cùng bọn họ đã trở lại thôn Hữu Hà vào lúc chạng vạng tối. Mặc dù Ngọc Khuynh Vân đã tưởng tượng tới rất nhiều tình huống, nhưng vẫn không ngờ rằng khi đến nơi thì xuất hiện trước mặt bọn họ lại là những tòa nhà đang bốc cháy hừng hực trong biển lửa.
Khắp nơi đều là lửa, khói đen dày đặc xộc về phía Ngọc Khuynh Vân.
Hắn chạy như điên giữa làn khói mù, từng bức tường gạch đang không ngừng sụp đổ. Toàn thôn ngoại trừ âm thanh lửa cháy thì chỉ còn lại một loại yên tĩnh giống như ở nghĩa địa, không có tiếng thôn dân kêu gào, không có tiếng náo loạn, chỉ có tiếng lửa cháy cùng máu tươi chảy khắp nơi.
"Tứ điện hạ! Tứ điện hạ!" Những người phía sau không ngừng đuổi theo hắn.
Ứng Trường An xách theo cái hòm thuốc, tức giận nói: "Lúc rời đi vẫn còn tốt đẹp, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào tạo nghiệt? Còn có cái mùi này. . ."
Khắp thôn đều là mùi lửa cháy, gay mũi, thậm chí là hôi thối bao vây lấy Ngọc Khuynh Vân.
Hắn như một con thú bị vây nhốt, không thể nào chạy thoát khỏi địa ngục này.
"Tiểu Hà! Lão Trì!"
Không có ai trả lời hắn.
"A Ngưu! Chu đại phu! Lý lão bá!"
Vẫn không có ai trả lời hắn.
Ngọc Khuynh Vân chỉ có thể không ngừng tìm kiếm trong đống đổ nát, dỡ xuống từng mảnh vụn, hy vọng có thể tìm được một người nào đó.
Nhưng thứ hắn tìm được chỉ có những vết máu, từng vệt từng vệt dài dẫn đến hồ sen giữa làng.
Ở nơi này, Ngọc Khuynh Vân nhìn thấy cảnh tượng khiến cả đời hắn không thể nào quên.
Trong hồ sen chất đầy thi thể, là thi thể của người trong thôn! Trên người bọn họ toàn là máu, dính dớp bùn lầy, thi thể già trẻ gái trai đều bị chất đống giữa hồ!
Những người ở phía sau chạy đến, nhìn thấy tình cảnh này đều lảo đảo hít khí lạnh, quên cả nhúc nhích.
Chỉ có Ngọc Khuynh Vân, sau giây lát hóa đá lại bỗng chốc như nổi điên, vọt vào trong ao kéo ra từng cỗ thi thể.
"Tứ điện hạ!" Mọi người kêu lên, nhanh chóng xông đến.
"Cứu người, mau kéo bọn họ ra ngoài!" Ngọc Khuynh Vân hô: "Ứng công tử, cứu người!"
Một thi thể được nâng lên, Ứng Trường An nhanh chóng mở hòm thuốc lấy ra kim châm. Đầu tiên là đâm kim rồi thăm dò hơi thở, sau đó biểu tình dần ảm đạm, "Đã chết rồi."
"Thần y, người này." Người thứ hai được đưa lên bờ.
"Đã chết."
Người thứ ba, thứ tư. . .
"Chết, toàn bộ đều đã chết, chết hơn nửa canh giờ! Khốn kiếp! Là tên nào mất hết nhân tính lại làm ra trò này!"
Sơn Tông bước nhanh tới, kéo Ngọc Khuynh Vân, "Tứ điện hạ, ngài để ta đi."
"Không, ngươi buông tay." Ngọc Khuynh Vân giật lại tay áo, đôi tay dính đầy máu tươi và bùn lầy vẫn tìm kiếm khắp các thi thể, "Tiểu Hà, ta muốn tìm Tiểu Hà, cầu mong nàng không ở nơi này, không thể nào ở đây được. . ."
Nhưng lời hắn còn chưa dứt, tâm tư đã rơi xuống vực sâu vạn trượng. Hắn lôi ra một thân thể gầy nhỏ, là gương mặt quen thuộc, đôi môi từng rất linh động kia nay cũng đã mất đi huyết sắc .
"Tiểu Hà. . ." Ngọc Khuynh Vân như bị vạn tiễn xuyên tim, trong nháy mắt, hắn đột nhiên không dám cử động nữa, thân thể run rẩy nhưng lại cố dùng sức mà kêu: "Ứng công tử, mau đến xem Tiểu Hà!"
Sơn Tông vội nói: "Ta bế nàng lên bờ."
"Để ta." Ngọc Khuynh Vân đẩy Sơn Tông, lôi ra thi thể của Tiểu Hà.
Sơn Tông cùng hắn đi lên bờ, nhưng từ đầu tới cuối đều không dám nhìn vẻ mặt của Ngọc Khuynh Vân.
Ứng Trường An xách hòm thuốc nhanh chóng xông tới, lặp lại những động tác quen thuộc, vốn đã không ôm hy vọng gì nhưng lại cảm giác được nhịp tim yếu ớt.
Hắn lập tức châm cứu xử lý, sau đó quyết đoán ấn mạnh nhân trung (*) Tiểu Hà.
* Nhân trung hay còn gọi là Thọ đỉnh, Từ đỉnh, là bộ phận nằm giữa mũi và miệng, chính là vị trí rãnh lõm từ môi lên đến mũi.
"Khụ, khụ, khụ. . ." Tiểu Hà phát ra tiếng ho khan yếu ớt, bỗng chốc, trước mặt Ngọc Khuynh Vân hiện ra một đôi mắt ngây thơ. Ngây thơ đến thê lương, ngây thơ đến ảm đạm.
Cảm giác vui sướng quét qua nội tâm Ngọc Khuynh Vân, hắn vội vàng ôm chặt Tiểu Hà, thấp giọng kêu: "Tiểu Hà, nàng có ổn không?"
"Ngươi là. . . Vân đại ca. . ." thanh âm Tiểu Hà yếu ớt, "Tốt quá. . . May mà ngươi không sao. . ."
"Tiểu Hà, cố chịu đựng." Ngọc Khuynh Vân một bên cổ vũ, một bên nhìn về phía Ứng Trường An, "Hắn sẽ cứu nàng."
Ứng Trường An hơi chần chờ, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng. Hắn cầm kim châm đâm xuống mấy huyệt vị của Tiểu Hà, ánh mắt nhìn về phía nàng có chút đồng tình.
"Đừng . ." Con ngươi Tiểu Hà hướng về phía Ứng Trường An, "Đừng lãng phí sức lực. . ."
"Tiểu Hà!" Ngọc Khuynh Vân vội kêu lên.
"Vân đại ca. . ." Tiểu Hà cố hết sức, hướng ánh mắt trở lại, "Đừng cứu ta. . . Không cứu được. . . Ta sắp phải. . . Chết. . ."
"Đừng nói chữ kia, nàng sẽ không chết!" Ngọc Khuynh Vân ôm chặt tiểu Hà, "Ứng công tử, tại hạ cầu xin ngươi cho dù thế nào cũng phải giữ được tính mạng Tiểu Hà!"
Tiểu Hà cười yếu ớt: "Vân đại ca. . . Còn có thể để cho ta. . . Nhìn thấy. . . Ngươi. . . Ta. . . Cũng… Thỏa mãn. . ."
"Tiểu Hà!"
"Những người đó. . . Giết. . . Người của thôn. . . Cha chết. . . Thôn dân đều chết hết. . . Ta muốn. . . Đi. . . Đến bên bọn họ. . ."
"Không! Tiểu Hà! Đừng mà!" Ngọc Khuynh Vân điên cuồng van xin.
Tại sao, tại sao những người đó lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả cô nương ngây thơ đơn thuần như Tiểu Hà cũng không buông tha?
Hắn chẳng qua chỉ hy vọng Tiểu Hà và những người dân thôn Hữu Hà có thể vui vẻ sống tốt, tại sao một nguyện vọng đơn giản như vậy cũng bị phá hủy tan tành?
Đáy mắt Tiểu Hà dần tan rã, ánh sáng sinh mệnh cũng từ từ biến mất. Còn một chút sức lực cuối cùng, nàng khẽ nâng tay, bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm lấy cánh tay Ngọc Khuynh Vân.
"Vân đại ca. . . Không thể cùng ngươi đi. . . Hái hoa sen. . . Là ta. . . Nuốt lời..."
Ngay tại lúc Ngọc Khuynh Vân muốn cầm thật chặt tay nàng, bàn tay của Tiểu Hà liền rơi xuống.
Một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt Tiểu Hà, chảy qua má của nàng, ngưng tụ thành một viên trân châu bên khóe miệng. Đôi môi giống như vẫn đang nói chuyện, vẫn như hôm qua khẽ gọi "Vân đại ca", âm thanh giòn tan như châu ngọc.
Nhưng âm thanh như vậy chỉ có thể mãi mãi trở thành ký ức của Ngọc Khuynh Vân. Cô nương hồn nhiên ngây thơ ấy sẽ mãi mãi không bao giờ mở miệng nói chuyện nữa.
"Tiểu Hà, Tiểu Hà. . ."
Ngọc Khuynh Vân vẫn gọi tên nàng, hắn ôm thật chặt Tiểu Hà, dù cho nàng sẽ không bao giờ đáp lại hắn nữa.
Nếu như không phải bị hắn liên lụy, nàng làm sao có thể chết? Người trong thôn của Tiểu Hà sao lại phải chết?
Là hắn hại chết người của thôn Hữu Hà!
Tiểu Hà bởi vì hắn mà chết!
"Tứ điện hạ." Ứng Trường An xách hòm thuốc lui ra, "Thương thế của tiểu nương tử đã không có thuốc chữa, nàng sống đến bây giờ hoàn toàn dựa vào ý chí kiên cường. Mới vừa rồi kẻ hèn này tạm thời dùng y thuật để nàng hồi quang phản chiếu, cũng chỉ có thể kéo dài thời gian một chén trà giúp nàng nói lời trăng trối." Ngừng một chút, hắn khuyên nhủ: "Người hãy nén bi thương."
"Tứ điện hạ, xin hãy nén bi thương." Sơn Tông cũng thấy khó chịu, khẽ chuyển ánh mắt, hơi giật mình nói: "Vương gia? Vương phi?"
Là Tiêu Sắt Sắt cùng Ngọc Vong Ngôn chạy tới, nhưng hai người cũng không nghĩ khi đến sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Mà cách hai người không xa còn có một người khác chạy qua. Khi Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy nàng, cảm giác cổ họng như tắc nghẹn, không biết có nên chào hỏi một tiếng hay không.
Ngọc Vong Ngôn gọi: "Triệu tiểu thư."
Triệu Phóng Yên dắt ngựa, nhìn về phía Ngọc Vong Ngôn. Ngọn lửa hừng hực phía sau nàng tạo thành bối cảnh tàn khốc, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười thê lương.
"Phóng Yên tham kiến Cẩn vương, Cẩn Vương phi."
Tiêu Sắt Sắt như nghẹn ở cổ họng, nàng nghĩ, nếu như giờ phút này Ngọc Khuynh Vân là thống khổ, vậy thì Triệu Phóng Yên nhất định là ruột gan đứt đoạn từng khúc.
Không biết tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi này, nhưng chân nàng bị thương còn chưa khỏi, ngay cả đi bộ cũng khó khăn mà vẫn ngàn dặm xa xôi chạy tới đây. Cuối cùng, nghênh đón nàng lại là cảnh người yêu ôm thi thể của người khác, người chết oan uổng thì khẽ mỉm cười, người còn sống thì lại đau đớn tận xương tủy.
"Những ngôi sao. . . đã xuất hiện rồi." Triệu Phóng Yên ngửa đầu, nhìn bầu trời.
Hoàng hôn buông xuống, khắp bầu trời là những vì sao nhỏ cùng với mặt trăng sáng rực rỡ.
Ngôi sao bản mệnh của Ngọc Khuynh Vân không biết từ lúc nào đã xuất hiện, lại lần nữa sáng chói như ban đầu.
"Thật tốt quá, Tứ điện hạ đã vượt qua được tử kiếp."
Triệu Phóng Yên khẽ lầm bầm, hai hàng nước mắt lướt qua bên má, "Đây là kết quả tốt nhất. . . Nói vậy, ta cũng xem như được toại nguyện đi."
"Triệu tiểu thư!" Tiêu Sắt Sắt vẫn không nhịn được mở miệng.
Nàng không biết hiện tại mình nói chuyện có thích hợp hay không, nhưng nàng có thể cảm giác được, thời khắc này Ngọc Khuynh Vân chẳng qua chỉ là đau buồn, nhưng Triệu Phóng Yên thì tâm đã chết.
"Triệu tiểu thư, đến chỗ chúng ta đi." Tiêu Sắt Sắt nhẹ giọng an ủi nói.
"Đa tạ Cẩn Vương phi quan tâm." Triệu Phóng Yên gượng cười, vuốt ve bờm ngựa, nhìn về phía Ngọc Khuynh Vân, "Thấy được Tứ điện hạ bình an, Phóng Yên đã rất vui vẻ."
Dần dần, hỏa hoạn bên trong thôn Hà đã được dập tắt.
Những thôn dân trong ao cũng được đưa lên bờ, từng người nằm ở đó, không một ai sống sót.
Ngọc Khuynh Vân vẫn ôm Tiểu Hà, nhìn lão Trì và những thôn dân chất phác đã từng giúp đỡ hắn.
Chu đại phu đã từng trị thương cho hắn là một ông lão cổ hủ, đưa cho hắn quả hạch là Lý lão bá với trái tim yêu thương; còn có A Ngưu choai choai đào trứng chim hấp cho hắn nếm. . .
"Lão Trì, Chu đại phu, Lý lão bá, còn có. . . A Ngưu. . ."
Đều đã chết hết, tất cả thôn dân đều không còn ai.
Ngọc Khuynh Vân bỗng nhiên lẩm bẩm: "Là ta hại các ngươi, thôn Hữu Hà bởi vì ta nên mới gặp tai họa. . ."
"Không phải bởi vì Tứ điện hạ." Thanh âm Triệu Phóng Yên bỗng nhiên vang lên bên tai hắn.
Ngọc Khuynh Vân ngẩng đầu lên, hốt hoảng nhìn nàng.
"Tứ điện hạ, người chết sẽ bay lên trời, biến thành ngôi sao nhỏ." Triệu Phóng Yên khẽ cười, ánh mắt vụn vỡ bỗng lấp lánh như chất chứa những vì sao lộng lẫy, "Ngươi nhìn lên trời đi, có phải có những ngôi sao ngươi chưa từng thấy qua? Đó chính là người dân của thôn Hữu Hà."
"Người chết, sẽ biến thành những ngôi sao. . ." Ngọc Khuynh Vân hoảng hốt lặp lại, nhìn lên bầu trời.
Vô số ngôi sao lấp lánh rực rỡ, giống như khuôn mặt vui vẻ của từng người dân thôn Hà hiện lên trước mắt Ngọc Khuynh Vân.
Ngôi sao kia có vẻ cũ kỹ, có lẽ là Chu đại phu.
Ngôi sao kia nhân hậu hiền từ, chắc là Lý lão bá.
Ngôi sao kia lấp lóe tinh nghịch, giống như A Ngưu.
Còn có, một ngôi sao nhu hòa sáng ngời cùng ngôi sao sáng chói bên cạnh, là lão Trì và Tiểu Hà, nhất định là bọn họ!
Đôi mắt Ngọc Khuynh Vân ngân ngấn nước mắt, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ.
Bi ai, thống khổ, tự trách và mọi cảm xúc đằng sau nụ cười này đều tan vào trong bóng đêm mờ ảo. Cùng với hình ảnh xơ xác của thôn Hữu Hà đều sẽ trở thành vết thương cả đời không thể xóa nhòa trong lòng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.