Chương 181: Ma Cao Một Thước
Tử Hằng
03/02/2023
Edit: Phương Trúc
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Tiêu Sắt Sắt đi ra từ phía sau mảnh vải, mười ngón tay mềm mại tinh tế, lúc này từng cái vung tay của nàng giống như phát ra âm thanh mạnh mẽ. Nhếch lên, hạ xuống, nàng cũng dùng phương thức chiến đấu của mình, trùng sáo cổ xưa này chính là vũ khí của nàng, thổi ra âm thanh công kích do nàng chế tạo.
Dựa theo Ngọc Vong Ngôn an bài, từ khi bắt đầu thi nàng đã tránh phía sau tấm mành. Vong Ngôn nói, có lẽ, phụ vương và mẫu phi sẽ nhân ngày thi đình gây khó dễ cho Thiên Anh đế.
Nếu có thể cầu nguyện, nàng hy vọng lo lắng của Ngọc Vong Ngôn là dư thừa. Nhưng mà sự thật luôn tàn khốc, Tấn vương và Dư Thu Thủy tức giận, còn nói nhiều lời ác độc.
Những lời nói đó khiến Tiêu Sắt Sắt không thể chấp nhận, nàng đã mấy lần muốn xông ra chất vấn Tấn vương và Dư Thu Thủy.
Nàng cố gắng nhịn xuống, cũng biết Vong Ngôn giống nàng nhịn xuống.
Nhưng mà trong lòng Ngọc Vong Ngôn có bao nhiêu đau đớn và khó chịu? Nàng thật sự đau lòng.
Lúc này Hà Hoan ở trước điện đối phó người của Ngọc Khuynh Huyền, Tiêu Sắt Sắt ở phía sau điện, đem đau lòng cùng phẫn nộ của nàng đều hóa thành chiến ý.
Lời khuyên của tỷ tỷ vẫn còn vang trong tai nàng, dựa vào lời nói để đoán tình hình lúc này. Khi đó Tiêu Sắt Sắt vô cùng kiên định, nhưng bây giờ nàng càng kiên định hơn bàn thạch, sẽ không thay đổi.
Nàng và Vong Ngôn cùng tiến cùng lui, dùng phương thức chiến đấu của nàng!
Tiếng nhạc vừa vang lên, côn trùng cũng rục rịch.
Trên xà nhà, phía sau màn, dưới bàn, trong góc, đâu đâu cũng thấy côn trùng.
Tấn vương và Dư Thu Thủy kinh hãi, không rõ tại sao Tiêu Lan điện lại có nhiều độc trùng như vậy, gió thổi màn che khiến hai người thấy hai cái giỏ tre, mà trong đó có rết bò ra!
Tấn vương bừng tỉnh lẩm bẩm: “Giỏ tre và chậu hoa, thì ra là do các ngươi chuẩn bị…”
Ngọc Vong Ngôn không có trả lời, hắn và Tiêu Sắt Sắt hợp lại với nhau, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, để nàng có thể nửa dựa đầu vào vai của mình.
Sau một hồi chiến đấu tàn khốc, hắn vốn không nghĩ nàng sẽ bị cuốn vào. Nhưng lúc này bọn họ cùng tiến cùng lui, hắn sẽ bảo vệ nàng thật tốt, để nàng phát huy thực lực của ‘vạn cổ truy tung’.
Trước điện, Hà Hoan ngồi ở trên xà nhà, thổi ba ô điều khiển độc trùng bò ra ngoài.
m thanh ba ô trầm mạnh vang dội, côn trùng điên cuồng tấn công Ngự Lâm quân. Tuy rằng binh lính không kịp chuẩn bị tinh thần tham gia cuộc hỗn chiến này nhưng khi chúng nó vừa gia nhập, đội cận vệ của Thiên Anh đế lập tức mạnh mẽ. Khí thế nhóm cận vệ tăng vọt, giết được nhiều người hơn.
Tiếng kêu vang lên, các thí sinh phần lớn đều hoang mang tới mức lo sợ. Nhưng Ngọc Khuynh Huyền nhíu mày cười cười, bộ dạng vẫn bình tĩnh ung dung.
Hắn lau sạch một giọt máu bắn tung tóe ở trên trán, âm dương quái khí nói: “Các ngươi cho rằng bổn vương không thể chống trả được sao? A, vì để ngừa vạn nhất, bổn điện hạ đã chuẩn bị tốt một phần lễ vật, tặng cho các ngươi.”
Hắn vừa nói vừa nháy mắt với một tiểu thái giám. Tiểu thái giám lập tức ra ngoài điện Tiêu Lan, trong tay lấy ra một lá cờ nhỏ, lúc lá cờ vừa lay động thì hô to gì đó.
Tiếp theo, Tiêu Lan Điện từ tám phương hướng truyền đến thanh âm khua chiêng gõ trống. Hà Hoan trên xà nhà ngẩn ra một chút, tiếp tục thổi ba ô, lại phát hiện đám độc trùng này bắt đầu không chịu khống chế.
m thành khua chiêng gõ trống lớn hơn nữa, không có quy luật, tiếng vang lộn xộn rung trời chuyển đất, âm thanh này không chỉ lần đi tiếng sáo và ba ô của Hà Hoan Tiêu Sắt Sắt, cũng quấy nhiễu hai người tấu nhạc khúc.
Vốn khi tiếng binh khi va chạm, tiếng nhạc cũng rất rõ ràng nhưng bây giờ tiếng khua chiêng gõ trống đã lấn át hết, giai điệu bị phá hủy nên không thể điều khiển độc trùng.
Đám độc trùng mất đi chỉ huy, mê man vô chủ, ngay cả tính công kích cũng đánh mất, cuối cùng bị hai bên giết chết.
Hà Hoan vểnh tai nghe, đem ba ô thu hồi lại, rút ra kiếm, nhảy xuống xà nhà, một kiếm chém ngã một tướng sĩ Ngự Lâm quân, thô bạo giết.
Mà nhóm cận vệ bởi vì mất đi viện quân độc trùng, khí thế lại giảm xuống, trong lúc nhất thời bị Ngự Lâm quân giết làm rối loạn trận hình, không ngừng lui bước.
Mắt thấy tình huống càng thêm bất lợi, đúng lúc này, bỗng nhiên hai người từ bên ngoài Tiêu Lan Điện xông vào. Người kia xuất thủ rất lợi hại, gặp thần sát thần, ở phía trước mở ra đường máu. Mặt sau người nọ đi theo hắn, một đường chạy như điên, chạy qua phía đám thí sinh và người thân.
“Tứ điện hạ!” Nàng hô lên, xuyên qua âm thanh hỗn loạn trong điện lọt vào tai Ngọc Khuynh Vân.
Ngọc Khuynh Vân lòng lộp bộp run lên. Phóng Yên, nàng tới bằng cách nào?
Đám người hỗn chiến, một thân ảnh như gió vọt tới trước mặt Ngọc Khuynh Vân, là ứng Trường An. Hắn vì Triệu Phóng Yên mở đường, một tay cầm cái chày giã thuốc, thấy Ngự Lâm quân liền đánh, một tay kia cầm cái bao tải gì đó, chặt chẽ ôm bên người.
“Tới tới, tiểu nương tử, mau!” Thấy Ngọc Khuynh Vân ở trước mắt, Ứng Trường An quay đầu lại, đem chày giã thuốc đưa cho Triệu Phóng Yên.
Nàng giữ chặt chày giã thuốc, bị ứng Trường An dùng sức vùng, hai chân cách mặt đất, rơi xuống trước mặt Ngọc Khuynh Vân.
“Tứ điện hạ ——” Vội vã muốn mở miệng, lại không nghĩ Ngọc Khuynh Vân so với nàng còn nhanh hơn, khiến lời nói đến miệng bị bật trở về.
“Nơi nguy hiểm như vậy, ngươi tới làm cái gì?”
“Phóng Yên lo lắng điện hạ.” Nàng lẩm bẩm, nước mắt chực rơi, nàng quan tâm Tứ điện hạ, thật sự không thể ở trong vương phủ, liền cầu Ứng Trường An dù thế nào cũng phải mang nàng đến Tiêu Lan Điện.
Ngọc Khuynh Vân trong lòng hỗn loạn, muốn hung hăng răn dạy nàng, lời nói vừa đến bên miệng, nhìn nàng hai mắt đẫm lệ mênh mông, lại mềm lòng nói không nên lời tàn nhẫn.
Ứng Trường An cầm cái chày giã thuốc, một tay xách lên cái bao to, lên tiếng quát: “Đều dừng tay! Lại đánh người, ca liền điểm thuốc nổ! Chúng ta cùng chết!”
Hai chữ thuốc nổ đã dọa đến đám người đang chiến đấu kịch liệt bên dưới.
Ngọc Khuynh Huyền cũng giật mình, không nghĩ tới sau khi khắc chế triệu trùng thuật, lại bay ra giang hồ lưu manh, tay cầm thuốc nổ, trong mắt đằng đằng sát khí.
Ngọc Khuynh Huyền đã tra tên lưu manh này, nghe nói là một lang trung giang hồ, am hiểu dùng độc, tàn nhẫn độc ác, còn thần thần bí bí. Thuốc nổ lực phá hoại quá lớn, dù cho Ngọc Khuynh Huyền không tin nam nhân lưu mạnh này thật sự sẽ ấn kíp nổ, nhưng chó cùng rứt giậu, trong lúc nhất thời hắn cũng không dám lại gần.
Hỗn chiến tạm dừng, Hà Hoan chạy nhanh đến trước mặt Ngọc Khuynh Vân, hai tay nắm kiếm, bảo vệ những người phía sau. Trong lòng bội phục Triệu Phóng Yên can đảm, lại quay đầu cười nói với nàng: “Tứ vương phi, nơi này đánh đánh giết giết, ngươi không sợ a.”
Ứng Trường An bĩu môi chen vào nói: “Nàng sợ cái gì? Ca nghe nói nàng trước kia lúc hiến tế, nhiều người chết trước mặt như vậy, nàng cũng không sợ!” Nói xong lại cảm thấy mình khơi lại vết sẹo của người khác, chạy nhanh cười làm lành, sau đó nói sang chuyện khác rống to: “Chúng ta cái gì cũng không sợ! Cùng lắm thì bật lửa, đồng quy vu tận!”
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Tiêu Sắt Sắt đi ra từ phía sau mảnh vải, mười ngón tay mềm mại tinh tế, lúc này từng cái vung tay của nàng giống như phát ra âm thanh mạnh mẽ. Nhếch lên, hạ xuống, nàng cũng dùng phương thức chiến đấu của mình, trùng sáo cổ xưa này chính là vũ khí của nàng, thổi ra âm thanh công kích do nàng chế tạo.
Dựa theo Ngọc Vong Ngôn an bài, từ khi bắt đầu thi nàng đã tránh phía sau tấm mành. Vong Ngôn nói, có lẽ, phụ vương và mẫu phi sẽ nhân ngày thi đình gây khó dễ cho Thiên Anh đế.
Nếu có thể cầu nguyện, nàng hy vọng lo lắng của Ngọc Vong Ngôn là dư thừa. Nhưng mà sự thật luôn tàn khốc, Tấn vương và Dư Thu Thủy tức giận, còn nói nhiều lời ác độc.
Những lời nói đó khiến Tiêu Sắt Sắt không thể chấp nhận, nàng đã mấy lần muốn xông ra chất vấn Tấn vương và Dư Thu Thủy.
Nàng cố gắng nhịn xuống, cũng biết Vong Ngôn giống nàng nhịn xuống.
Nhưng mà trong lòng Ngọc Vong Ngôn có bao nhiêu đau đớn và khó chịu? Nàng thật sự đau lòng.
Lúc này Hà Hoan ở trước điện đối phó người của Ngọc Khuynh Huyền, Tiêu Sắt Sắt ở phía sau điện, đem đau lòng cùng phẫn nộ của nàng đều hóa thành chiến ý.
Lời khuyên của tỷ tỷ vẫn còn vang trong tai nàng, dựa vào lời nói để đoán tình hình lúc này. Khi đó Tiêu Sắt Sắt vô cùng kiên định, nhưng bây giờ nàng càng kiên định hơn bàn thạch, sẽ không thay đổi.
Nàng và Vong Ngôn cùng tiến cùng lui, dùng phương thức chiến đấu của nàng!
Tiếng nhạc vừa vang lên, côn trùng cũng rục rịch.
Trên xà nhà, phía sau màn, dưới bàn, trong góc, đâu đâu cũng thấy côn trùng.
Tấn vương và Dư Thu Thủy kinh hãi, không rõ tại sao Tiêu Lan điện lại có nhiều độc trùng như vậy, gió thổi màn che khiến hai người thấy hai cái giỏ tre, mà trong đó có rết bò ra!
Tấn vương bừng tỉnh lẩm bẩm: “Giỏ tre và chậu hoa, thì ra là do các ngươi chuẩn bị…”
Ngọc Vong Ngôn không có trả lời, hắn và Tiêu Sắt Sắt hợp lại với nhau, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, để nàng có thể nửa dựa đầu vào vai của mình.
Sau một hồi chiến đấu tàn khốc, hắn vốn không nghĩ nàng sẽ bị cuốn vào. Nhưng lúc này bọn họ cùng tiến cùng lui, hắn sẽ bảo vệ nàng thật tốt, để nàng phát huy thực lực của ‘vạn cổ truy tung’.
Trước điện, Hà Hoan ngồi ở trên xà nhà, thổi ba ô điều khiển độc trùng bò ra ngoài.
m thanh ba ô trầm mạnh vang dội, côn trùng điên cuồng tấn công Ngự Lâm quân. Tuy rằng binh lính không kịp chuẩn bị tinh thần tham gia cuộc hỗn chiến này nhưng khi chúng nó vừa gia nhập, đội cận vệ của Thiên Anh đế lập tức mạnh mẽ. Khí thế nhóm cận vệ tăng vọt, giết được nhiều người hơn.
Tiếng kêu vang lên, các thí sinh phần lớn đều hoang mang tới mức lo sợ. Nhưng Ngọc Khuynh Huyền nhíu mày cười cười, bộ dạng vẫn bình tĩnh ung dung.
Hắn lau sạch một giọt máu bắn tung tóe ở trên trán, âm dương quái khí nói: “Các ngươi cho rằng bổn vương không thể chống trả được sao? A, vì để ngừa vạn nhất, bổn điện hạ đã chuẩn bị tốt một phần lễ vật, tặng cho các ngươi.”
Hắn vừa nói vừa nháy mắt với một tiểu thái giám. Tiểu thái giám lập tức ra ngoài điện Tiêu Lan, trong tay lấy ra một lá cờ nhỏ, lúc lá cờ vừa lay động thì hô to gì đó.
Tiếp theo, Tiêu Lan Điện từ tám phương hướng truyền đến thanh âm khua chiêng gõ trống. Hà Hoan trên xà nhà ngẩn ra một chút, tiếp tục thổi ba ô, lại phát hiện đám độc trùng này bắt đầu không chịu khống chế.
m thành khua chiêng gõ trống lớn hơn nữa, không có quy luật, tiếng vang lộn xộn rung trời chuyển đất, âm thanh này không chỉ lần đi tiếng sáo và ba ô của Hà Hoan Tiêu Sắt Sắt, cũng quấy nhiễu hai người tấu nhạc khúc.
Vốn khi tiếng binh khi va chạm, tiếng nhạc cũng rất rõ ràng nhưng bây giờ tiếng khua chiêng gõ trống đã lấn át hết, giai điệu bị phá hủy nên không thể điều khiển độc trùng.
Đám độc trùng mất đi chỉ huy, mê man vô chủ, ngay cả tính công kích cũng đánh mất, cuối cùng bị hai bên giết chết.
Hà Hoan vểnh tai nghe, đem ba ô thu hồi lại, rút ra kiếm, nhảy xuống xà nhà, một kiếm chém ngã một tướng sĩ Ngự Lâm quân, thô bạo giết.
Mà nhóm cận vệ bởi vì mất đi viện quân độc trùng, khí thế lại giảm xuống, trong lúc nhất thời bị Ngự Lâm quân giết làm rối loạn trận hình, không ngừng lui bước.
Mắt thấy tình huống càng thêm bất lợi, đúng lúc này, bỗng nhiên hai người từ bên ngoài Tiêu Lan Điện xông vào. Người kia xuất thủ rất lợi hại, gặp thần sát thần, ở phía trước mở ra đường máu. Mặt sau người nọ đi theo hắn, một đường chạy như điên, chạy qua phía đám thí sinh và người thân.
“Tứ điện hạ!” Nàng hô lên, xuyên qua âm thanh hỗn loạn trong điện lọt vào tai Ngọc Khuynh Vân.
Ngọc Khuynh Vân lòng lộp bộp run lên. Phóng Yên, nàng tới bằng cách nào?
Đám người hỗn chiến, một thân ảnh như gió vọt tới trước mặt Ngọc Khuynh Vân, là ứng Trường An. Hắn vì Triệu Phóng Yên mở đường, một tay cầm cái chày giã thuốc, thấy Ngự Lâm quân liền đánh, một tay kia cầm cái bao tải gì đó, chặt chẽ ôm bên người.
“Tới tới, tiểu nương tử, mau!” Thấy Ngọc Khuynh Vân ở trước mắt, Ứng Trường An quay đầu lại, đem chày giã thuốc đưa cho Triệu Phóng Yên.
Nàng giữ chặt chày giã thuốc, bị ứng Trường An dùng sức vùng, hai chân cách mặt đất, rơi xuống trước mặt Ngọc Khuynh Vân.
“Tứ điện hạ ——” Vội vã muốn mở miệng, lại không nghĩ Ngọc Khuynh Vân so với nàng còn nhanh hơn, khiến lời nói đến miệng bị bật trở về.
“Nơi nguy hiểm như vậy, ngươi tới làm cái gì?”
“Phóng Yên lo lắng điện hạ.” Nàng lẩm bẩm, nước mắt chực rơi, nàng quan tâm Tứ điện hạ, thật sự không thể ở trong vương phủ, liền cầu Ứng Trường An dù thế nào cũng phải mang nàng đến Tiêu Lan Điện.
Ngọc Khuynh Vân trong lòng hỗn loạn, muốn hung hăng răn dạy nàng, lời nói vừa đến bên miệng, nhìn nàng hai mắt đẫm lệ mênh mông, lại mềm lòng nói không nên lời tàn nhẫn.
Ứng Trường An cầm cái chày giã thuốc, một tay xách lên cái bao to, lên tiếng quát: “Đều dừng tay! Lại đánh người, ca liền điểm thuốc nổ! Chúng ta cùng chết!”
Hai chữ thuốc nổ đã dọa đến đám người đang chiến đấu kịch liệt bên dưới.
Ngọc Khuynh Huyền cũng giật mình, không nghĩ tới sau khi khắc chế triệu trùng thuật, lại bay ra giang hồ lưu manh, tay cầm thuốc nổ, trong mắt đằng đằng sát khí.
Ngọc Khuynh Huyền đã tra tên lưu manh này, nghe nói là một lang trung giang hồ, am hiểu dùng độc, tàn nhẫn độc ác, còn thần thần bí bí. Thuốc nổ lực phá hoại quá lớn, dù cho Ngọc Khuynh Huyền không tin nam nhân lưu mạnh này thật sự sẽ ấn kíp nổ, nhưng chó cùng rứt giậu, trong lúc nhất thời hắn cũng không dám lại gần.
Hỗn chiến tạm dừng, Hà Hoan chạy nhanh đến trước mặt Ngọc Khuynh Vân, hai tay nắm kiếm, bảo vệ những người phía sau. Trong lòng bội phục Triệu Phóng Yên can đảm, lại quay đầu cười nói với nàng: “Tứ vương phi, nơi này đánh đánh giết giết, ngươi không sợ a.”
Ứng Trường An bĩu môi chen vào nói: “Nàng sợ cái gì? Ca nghe nói nàng trước kia lúc hiến tế, nhiều người chết trước mặt như vậy, nàng cũng không sợ!” Nói xong lại cảm thấy mình khơi lại vết sẹo của người khác, chạy nhanh cười làm lành, sau đó nói sang chuyện khác rống to: “Chúng ta cái gì cũng không sợ! Cùng lắm thì bật lửa, đồng quy vu tận!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.