Chương 148: Mệnh Cứng
Tử Hằng
29/01/2023
Edit: Trúc Linh
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Chui qua lối rẽ nhỏ và đi theo ánh sáng phía trước, đôi mắt bị ánh nắng chiếu vào không mở ra được, bước chân cũng không nhịn được mà đi nhanh hơn.
Dù thể lực của Tiêu Sắt Sắt đã gần như không chống đỡ nổi, Tiêu Trí Viễn cõng Trương Dật Phàm cũng sắp kiệt sức nhưng bọn họ vẫn dũng tốc độ nhanh nhất để ra khỏi sơn động.
Trước mặt là ánh mặt trời chói chang, tia nắng ấm màu vàng làm cho ba người cảm nhận được sự ấm áp đã mất từ lâu.
Bởi vì Tiêu Trí Viễn đang cõng Trương Dật Phàm nên không có cách nào che đi đôi mắt, Tiêu Sắt Sắt vươn tay ra che đôi mắt của Tiêu Trí Viễn lại một cách chu đáo.
“Trí Viễn, Dật Phàm, chúng ta làm quen với ánh nắng một chút đã.” Tiêu Sắt Sắt nói.
Trương Dật Phàm híp mắt, nhìn về phía xa. Không còn nghi ngờ gì nữa, ánh nắng ấm áp của mặt trời đã nói cho bọn họ biết rằng bọn họ đã ra khỏi vực thẳm không thấy ban ngày kia và đang đi tới một thung lũng khác.
Ít nhất ở đây còn có thể thấy mặt trời, vậy thì việc phán đoán phương hướng cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Di chuyển ánh mắt nhìn Tiêu Sắt Sắt, nàng ân cần che chắn ánh mặt trời chiếu vào mắt của Tiêu Trí Viễn. Biểu tình ôn nhu như ánh sao tỏa sáng, nàng nâng một cánh tay khác lên, vén mái tóc che mất đôi mắt ra sau tai, ấn ba lần ở phía sau rồi mới buông tay xuống.
Động tác này ở trong mắt Trương Dật Phàm khơi dậy một mảnh chấn động, cũng khơi dậy một mảnh ký ức trước đây của hắn.
“Người và tỷ tỷ của ta rất giống nhau.” Trương Dật Phàm bình tĩnh nói.
Tiêu Sắt Sắt ngẩn ra.
Trương Dật Phàm nói: “Mỗi lần Cẩm Sắt tỷ tỷ đem tóc vén ra sau tai, tỷ ấy đều ấn phía sau ba lần, động tác này của người rất giống với tỷ ấy.” Dừng một chút, tự giễu thở dài: “Vừa rồi giống như ảo giác vậy, ta cứ tưởng người là tỷ ấy.”
“Dật Phàm…” Trái tim của Tiêu Sắt Sắt như bị bao phủ bởi một tầng bi thương, nụ cười yên lặng đẹp đẽ, xác nhận Tiêu Trí Viễn đã có thể thích ứng được với ánh sáng, nàng chậm rãi buông tay.
Tiêu Sắt Sắt nói: “Hiện tại đã có thể phân biệt rõ ràng hướng Bắc là hướng nào. Chúng ta nên tìm chỗ nghỉ ngơi trước, bổ sung thể lực sau đó lại tiếp tục đi.”
Nói xong, nàng tiến lên phía trước vài bước, muốn đi xem có nơi nào tốt để nghỉ ngơi không. Nhưng cơ thể của nàng bỗng nhiên chậm chạp không muốn phản ứng, sau đó là cơn chóng mặt xuất hiện, ý thức của nàng dần mất đi, trước mắt ánh lên từng ngôi sao.
Tiêu Sắt Sắt không chịu đựng được phát ra một tiếng ưm, nàng gần như muốn ngất đi, nhưng đột nhiên, tiếng nhạc tiến vào tai như gõ vào từng dây thần kinh của nàng, khiến nàng tỉnh táo ngay lập tức.
Đây là âm thanh của biên khánh!
Tại sao bọn họ đã đi đến bên kia ngọn núi rồi mà vẫn còn nghe thấy âm thanh này?
Rốt cuộc là người nào có thể làm được như vậy?
Tiêu Sắt Sắt mở to đôi mắt đỏ ngầu, hỏi: “Trí Viễn, Dật Phàm, các ngươi có nghe thấy âm thanh của biên khánh phát ra không?”
“Đệ nghe được.” Tiêu Trí Viễn nói: “Lúc trước khi còn ở trong sơn động, đệ mơ hồ nghe được âm thanh giống như vậy. Nhưng âm lượng lại không lớn như bây giờ. Tỷ tỷ, trong núi này ngoài chúng ta ra, còn có ai nữa sao?”
“Cái này ta cũng không biết…” Quá khó để nhận ra được người gõ chiếc chuông này, hơn nữa sự tình phát sinh trên người bọn họ mấy ngày qua đều quỷ dị giống nhau, Tiêu Sắt Sắt cũng không thể đưa ra kết luận.
Tiêu Trí Viễn giật mình, run run nói: “Tỷ tỷ, lẽ nào âm thanh này… không phải là do người gõ đúng không?”
“Cần gì phải nghi thần nghi quỷ!” Trương Dật Phàm nghe xong lời này cảm thấy cực kỳ khó chịu, chế giễu nói: “Ban ngày ban mặt, ma quỷ ở đâu ra? Không thấy tỷ tỷ của ngươi sắp té xỉu rồi sao? Mau đi tìm một chỗ rồi ngồi xuống đi.”
“Được, được.”
Tiêu Trí Viễn vội vàng cõng Trương Dật Phàm vọt tới trước mặt Tiêu Sắt Sắt, chủ động đi tìm đường. Nhìn thấy phía trước có mấy tảng đá lớn đủ cho bọn họ có thể ngồi lên được, Tiêu Trí Viễn vội gọi Tiêu Sắt Sắt cùng nhau qua đó.
Đứng bên cạnh tảng đá, Tiêu Trí Viễn dìu Trương Dật Phàm ngồi lên. Trương Dật Phàm lập tức khoanh chân mà ngồi, bắt đầu điều chỉnh hơi thở. Tiêu Trí Viễn lại đứng dậy, đi tới đỡ Tiêu Sắt Sắt, cẩn thận để nàng chậm rãi ngồi trên tảng đá.
“Tỷ tỷ, đệ còn một ít lương khô, tỷ ăn lót dạ trước đi.” Tiêu Trí Viễn lục tìm trong quần áo, sau đó lấy ra một cái túi nhăn nhúm rồi đưa lương khô ở bên trong cho Tiêu Sắt Sắt.Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc nói: “Sao dọc đường ta không thấy đệ lấy lương khô ra?”
Tiêu Trí Viễn cười nói: “Đệ sợ gặp phải tình huống xấu, chúng ta không thể tìm được thức ăn, cho nên đệ muốn dùng chút lương khô này để vượt qua cửa ải.” Nói xong liền xé miếng vải đặt trên đùi Trương Dật Phàm, sau đó bẻ lương khô theo từng khối, đặt ở trên đó.
“Dật Phàm huynh, đây là lương khô, lát nữa huynh ăn đi.”
Trương Dật Phàm bớt chút thì giờ cười nói: “Có tầm nhìn xa đấy, xem ra người đọc sách so với ta tưởng tượng còn lợi hại hơn nhiều.”
“Điều đó là đương nhiên, ta còn dùng ống trúc để đựng một ít nước trong ở đây, hai người nhớ uống.” Tiêu Trí Viễn nói, lại lấy ra một cái ống trúc từ trong quần áo.
“Ở đây còn có một ít thảo dược dùng để an thai cho tỷ tỷ, tối hôm qua đệ cũng đã giã một ít, tỷ tỷ, tỷ dùng một ít đi.”
Tiêu Sắt Sắt có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Trí Viễn tuổi còn nhỏ, lần đầu tiên bị rơi vào nghịch cảnh như vậy mà vẫn có thể suy xét đến những việc này, vì nàng và Dật Phàm mà suy tính.
Nàng nhìn về phía Tiêu Trí Viễn nở một nụ cười chân thành, ăn xong lương khô rồi uống nước, dùng thảo dược.. Bọn họ không có điều kiện để đun thảo dược thành chén thuốc, chỉ ăn như vậy nên rất khó chịu. Nhưng vì hài tử trong bụng, Tiêu Sắt Sắt một chút cũng không có kháng cự.
Một lúc lâu sau, Trương Dật Phàm gần như đã điều chỉnh lại hơi thở xong, cũng ăn xong lương khô, vừa ăn vừa cười: “Nhìn không ra, hai tỷ đệ các người đều rất hợp với ta, không giống với cái tên tiểu tử Tiêu Khải tính tình ích kỷ kia.” Thấy Tiêu Trí Viễn trừng mắt, hắn cũng không né tránh, nói với Tiêu Sắt Sắt: “Trước kia khi Cẩm Sắt tỷ tỷ bị xử tử, Cẩn Vương thương tâm đến mức không nhìn ra hình người, ta cũng trách Cẩm Sắt tỷ tỷ hai câu. Thật đúng là mắt mù mới cùng Ngọc Khuynh Dương kia kết làm phu thê. Tỷ ấy đã mất lâu như vậy, ta cũng lén lút vụng trộm đi đến mộ của tỷ cúng tế ít đồ, lúc nào cũng thấy Cẩn Vương. Ôi, nam tử si tình giống như Cẩn Vương biết tìm ở nơi nào chứ?”
Chuyện cũ năm xưa, nghe xong Tiêu Sắt Sắt cảm khái vạn phần. Những cảm xúc mãnh liệt từ trước đến nay giờ cũng đã chậm rãi lắng xuống yêu Ngọc Vong Ngôn. Phần tình yêu này so với những thẹn thùng, thống khổ, hận thù trước đó càng thêm sâu đậm.
Tiêu Sắt Sắt giống như hứa hẹn: “Hiện tại Vương gia đã không còn đau khổ, ta sẽ cùng đi với hắn, Cẩm Sắt tỷ tỷ trên trời có linh thiêng, nhất định cũng sẽ hy vọng như vậy. Nàng đã hối hận.”
“Nàng…đã hối hận?” Trương Dật Phàm lẩm bẩm, đột nhiên tầm mắt sắc bén nhìn vào gương mặt của Tiêu Sắt Sắt.
“Tỷ tỷ, người thật sự không phải là tỷ tỷ của ta? Trương Cẩm Sắt? Chúng ta cùng nhau lớn lên, mỗi một động tác của tỷ ấy ta đều rất quen thuộc, người cùng tỷ ấy rất giống nhau, có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Trong lúc nhất thời Tiêu Sắt Sắt không biết nên làm thế nào thì nghe Tiêu Trí Viễn nói: “Dật Phàm huynh, người chết đã đi xa, huynh xem tỷ tỷ của ta là tỷ tỷ của huynh không phải là được rồi sao. Xem hai người họ là một người không tốt lắm đâu.”
“Hừ, nhỏ nhen.” Trương Dật Phàm mắng.
Tiêu Trí Viễn trừng mắt nói: “Ta chỉ là muốn nói cho huynh hiểu.”
“Nói cái gì! Bộ mấy người đọc sách như các ngươi nói cái gì thì chính là cái đó sao? Hừ, tú tài gặp quan binh, có lý nói không rõ.” Trương Dật Phàm tiếp tục ăn lương khô, mặc Tiêu Trí Viễn rối tung lên.
Tiêu Trí Viễn trừng mắt nhìn Trương Dật Phàm, dở khóc dở cười, đành phải nói sang chuyện khác: “Dật Phàm huynh, năm sau là hội thi văn võ toàn quốc, nghe nói huynh cũng muốn tham gia. Vậy thì đoạt lấy danh hiệu Võ Trạng Nguyên đi.”
“Đương nhiên!”
Tiêu Trí Viễn nói: “Ta cũng muốn đi thi một lần, trước tiên ta chúc Dật Phàm huynh thắng ngay trận đầu, chúc huynh có thể trở thành Võ Trạng Nguyên.”
Trương Dật Phàm cũng không phải là người khách sáo, Tiêu Trí Viễn chúc hắn, hắn lại lười chúc lại, chỉ hừ nói: “Ừ!”
Thấy bọn họ như vậy, Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ lắc đầu.
Tuy nhiên, lúc này âm thanh phát ra từ chiếc chuông kia lại truyền tới.
Lúc này đây, tiếng nhạc so với trước càng thêm rõ ràng, tựa như người tấu nhạc ở cách đó không xa. Ba người im lặng không nói, tất cả đều cảnh giác bốn phía, quan sát xung quanh xem có bóng người nào không.
Nhưng mà xung quanh đây trừ núi đá cùng cây cối thì một bóng người cũng không thấy, nghi vấn dưới đáy lòng của ba người càng thêm mãnh liệt. Bên tai truyền đến âm thanh thanh thúy cổ xưa giống như giọt mưa dừng trên người bọn họ, một hạt lại một hạt, rất rõ ràng.
Đột nhiên, Trương Dật Phàm quay mặt hướng tới phương hướng nào đó, thấp giọng nói: “Có sát khí đang đến gần!”
Tiêu Trí Viễn cả kinh.
“Hai người các ngươi hãy trốn sau tảng đá, ta sẽ ứng phó với bọn chúng!” Trương Dật Phàm vừa nói vừa không tiếng động rút kiếm ra, dùng ánh mắt thúc giục Tiêu Sắt Sắt và Tiêu Trí Viễn đến nơi hắn đã an bài.
Tuy rằng Tiêu Sắt Sắt không yên tâm nhưng nàng cũng không biết võ công, đành cùng Tiêu Trí Viễn trốn phía sau tảng đá.
Trương Dật Phàm cũng lùi ra phía sau tảng đá mai phục, Tiêu Sắt Sắt và Tiêu Trí Viễn ở sau lưng hắn, nhìn thấy bóng hình của thanh kiếm. Y phục của hắn khẽ nhúc nhích, cơ bắp căng chặt lên.
Tiếng chuông vẫn chưa dừng lại, luồng sát khí cách bọn họ ngày càng gần.
Vào lúc luồng sát khí đang tiến gần đến tảng đá, Trương Dật Phàm bỗng nhiên lao ra, nhanh như sao băng, kiếm trong tay hướng đến phía người đi tới.
Tiêu Sắt Sắt ở phía sau tảng đá, chỉ nghe thấy tiếng binh khí va chạm nhau, giống như là đối phương chặn Trương Dật Phàm công kích, tiếp theo chính là âm thanh của trận chiến dữ dội, khiến tim Tiêu Sắt Sắt như muốn xuyên qua cổ họng.
Dật Phàm nhất định sẽ không có việc gì!
Nàng nắm chặt tay, muốn ló đầu ra xem như thế nào, lại nghe thấy tiếng nữ tử: “Ngươi không phải là cái tên tiểu quỷ ngỗ ngược sao?”
m thanh này là—
Tiêu Sắt Sắt vội vàng từ sau tảng đá chạy ra, hô to: “Bàng Linh!”
Xuất hiện trước mặt nàng là một bộ y phục màu đỏ như lửa, trên đó còn có bông hoa kỳ lạ, trong tay còn cầm Việt Nữ song kiếm, quả nhiên là Bàng Linh!
Nhìn qua Trương Dật Phàm, thấy Sơn Tông vẫn đang chắn kiếm của hắn. Sơn Tông đang dùng kiếm bằng một tay, vốn dĩ muốn ném Trương Dật Phàm đi nhưng khi thấy Tiêu Sắt Sắt thì lập tức thu kiếm.
“Vương phi!” Sơn Tông ôm kiếm, hành lễ.
Tiêu Trí Viễn cũng chạy ra, nhìn người tới, vui mừng nói: “Là các ngươi à! Thật tốt quá, các ngươi không có việc gì!”
Bàng Linh sốt ruột, mấy ngày nay đều lo lắng cho Tiêu Sắt Sắt, giờ thấy nàng không sao mới thở ra, lôi kéo tay Tiêu Sắt Sắt nói: “Chúng ta đúng là mạng lớn, rơi xuống nơi cao như vậy mà vẫn không chết, đúng là tai họa ngàn năm đổ xuống mà.”
Tiêu Sắt Sắt cũng kích động, sau khi thở phào nhẹ nhõm liền cảm thấy có chút suy sụp.
Nhưng mà Bàng Linh nói xong, âm thanh của tiếng chuông lại không thấy đâu. Tiêu Sắt Sắt đã nhận ra, nghi hoặc hỏi: “Sơn Tông, Bàng Linh, sau khi các ngươi rơi xuống núi có chuyện gì xảy ra không?”
Nhắc tới cái này, Bàng Linh lập tức lạnh mặt đi.
“Hai ngày nay chúng ta đụng phải quỷ! Người nói có kỳ quái không?”
Lời editor: Hôm qua đi chơi với đám bạn thế là đốt nhà người ta sau đó đi về nhà edit chương này gần xong thì tự dưng nó mất hết dữ liệu đành phải làm lại từ đầu. Đúng là không thể tạo nghiệp mà…
Lời beta: Đúng là tạo nghiệp mòa… Chuẩn bị một cái đầu lạnh và trái tim sắt đá để check lại nhóe editor~
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Chui qua lối rẽ nhỏ và đi theo ánh sáng phía trước, đôi mắt bị ánh nắng chiếu vào không mở ra được, bước chân cũng không nhịn được mà đi nhanh hơn.
Dù thể lực của Tiêu Sắt Sắt đã gần như không chống đỡ nổi, Tiêu Trí Viễn cõng Trương Dật Phàm cũng sắp kiệt sức nhưng bọn họ vẫn dũng tốc độ nhanh nhất để ra khỏi sơn động.
Trước mặt là ánh mặt trời chói chang, tia nắng ấm màu vàng làm cho ba người cảm nhận được sự ấm áp đã mất từ lâu.
Bởi vì Tiêu Trí Viễn đang cõng Trương Dật Phàm nên không có cách nào che đi đôi mắt, Tiêu Sắt Sắt vươn tay ra che đôi mắt của Tiêu Trí Viễn lại một cách chu đáo.
“Trí Viễn, Dật Phàm, chúng ta làm quen với ánh nắng một chút đã.” Tiêu Sắt Sắt nói.
Trương Dật Phàm híp mắt, nhìn về phía xa. Không còn nghi ngờ gì nữa, ánh nắng ấm áp của mặt trời đã nói cho bọn họ biết rằng bọn họ đã ra khỏi vực thẳm không thấy ban ngày kia và đang đi tới một thung lũng khác.
Ít nhất ở đây còn có thể thấy mặt trời, vậy thì việc phán đoán phương hướng cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Di chuyển ánh mắt nhìn Tiêu Sắt Sắt, nàng ân cần che chắn ánh mặt trời chiếu vào mắt của Tiêu Trí Viễn. Biểu tình ôn nhu như ánh sao tỏa sáng, nàng nâng một cánh tay khác lên, vén mái tóc che mất đôi mắt ra sau tai, ấn ba lần ở phía sau rồi mới buông tay xuống.
Động tác này ở trong mắt Trương Dật Phàm khơi dậy một mảnh chấn động, cũng khơi dậy một mảnh ký ức trước đây của hắn.
“Người và tỷ tỷ của ta rất giống nhau.” Trương Dật Phàm bình tĩnh nói.
Tiêu Sắt Sắt ngẩn ra.
Trương Dật Phàm nói: “Mỗi lần Cẩm Sắt tỷ tỷ đem tóc vén ra sau tai, tỷ ấy đều ấn phía sau ba lần, động tác này của người rất giống với tỷ ấy.” Dừng một chút, tự giễu thở dài: “Vừa rồi giống như ảo giác vậy, ta cứ tưởng người là tỷ ấy.”
“Dật Phàm…” Trái tim của Tiêu Sắt Sắt như bị bao phủ bởi một tầng bi thương, nụ cười yên lặng đẹp đẽ, xác nhận Tiêu Trí Viễn đã có thể thích ứng được với ánh sáng, nàng chậm rãi buông tay.
Tiêu Sắt Sắt nói: “Hiện tại đã có thể phân biệt rõ ràng hướng Bắc là hướng nào. Chúng ta nên tìm chỗ nghỉ ngơi trước, bổ sung thể lực sau đó lại tiếp tục đi.”
Nói xong, nàng tiến lên phía trước vài bước, muốn đi xem có nơi nào tốt để nghỉ ngơi không. Nhưng cơ thể của nàng bỗng nhiên chậm chạp không muốn phản ứng, sau đó là cơn chóng mặt xuất hiện, ý thức của nàng dần mất đi, trước mắt ánh lên từng ngôi sao.
Tiêu Sắt Sắt không chịu đựng được phát ra một tiếng ưm, nàng gần như muốn ngất đi, nhưng đột nhiên, tiếng nhạc tiến vào tai như gõ vào từng dây thần kinh của nàng, khiến nàng tỉnh táo ngay lập tức.
Đây là âm thanh của biên khánh!
Tại sao bọn họ đã đi đến bên kia ngọn núi rồi mà vẫn còn nghe thấy âm thanh này?
Rốt cuộc là người nào có thể làm được như vậy?
Tiêu Sắt Sắt mở to đôi mắt đỏ ngầu, hỏi: “Trí Viễn, Dật Phàm, các ngươi có nghe thấy âm thanh của biên khánh phát ra không?”
“Đệ nghe được.” Tiêu Trí Viễn nói: “Lúc trước khi còn ở trong sơn động, đệ mơ hồ nghe được âm thanh giống như vậy. Nhưng âm lượng lại không lớn như bây giờ. Tỷ tỷ, trong núi này ngoài chúng ta ra, còn có ai nữa sao?”
“Cái này ta cũng không biết…” Quá khó để nhận ra được người gõ chiếc chuông này, hơn nữa sự tình phát sinh trên người bọn họ mấy ngày qua đều quỷ dị giống nhau, Tiêu Sắt Sắt cũng không thể đưa ra kết luận.
Tiêu Trí Viễn giật mình, run run nói: “Tỷ tỷ, lẽ nào âm thanh này… không phải là do người gõ đúng không?”
“Cần gì phải nghi thần nghi quỷ!” Trương Dật Phàm nghe xong lời này cảm thấy cực kỳ khó chịu, chế giễu nói: “Ban ngày ban mặt, ma quỷ ở đâu ra? Không thấy tỷ tỷ của ngươi sắp té xỉu rồi sao? Mau đi tìm một chỗ rồi ngồi xuống đi.”
“Được, được.”
Tiêu Trí Viễn vội vàng cõng Trương Dật Phàm vọt tới trước mặt Tiêu Sắt Sắt, chủ động đi tìm đường. Nhìn thấy phía trước có mấy tảng đá lớn đủ cho bọn họ có thể ngồi lên được, Tiêu Trí Viễn vội gọi Tiêu Sắt Sắt cùng nhau qua đó.
Đứng bên cạnh tảng đá, Tiêu Trí Viễn dìu Trương Dật Phàm ngồi lên. Trương Dật Phàm lập tức khoanh chân mà ngồi, bắt đầu điều chỉnh hơi thở. Tiêu Trí Viễn lại đứng dậy, đi tới đỡ Tiêu Sắt Sắt, cẩn thận để nàng chậm rãi ngồi trên tảng đá.
“Tỷ tỷ, đệ còn một ít lương khô, tỷ ăn lót dạ trước đi.” Tiêu Trí Viễn lục tìm trong quần áo, sau đó lấy ra một cái túi nhăn nhúm rồi đưa lương khô ở bên trong cho Tiêu Sắt Sắt.Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc nói: “Sao dọc đường ta không thấy đệ lấy lương khô ra?”
Tiêu Trí Viễn cười nói: “Đệ sợ gặp phải tình huống xấu, chúng ta không thể tìm được thức ăn, cho nên đệ muốn dùng chút lương khô này để vượt qua cửa ải.” Nói xong liền xé miếng vải đặt trên đùi Trương Dật Phàm, sau đó bẻ lương khô theo từng khối, đặt ở trên đó.
“Dật Phàm huynh, đây là lương khô, lát nữa huynh ăn đi.”
Trương Dật Phàm bớt chút thì giờ cười nói: “Có tầm nhìn xa đấy, xem ra người đọc sách so với ta tưởng tượng còn lợi hại hơn nhiều.”
“Điều đó là đương nhiên, ta còn dùng ống trúc để đựng một ít nước trong ở đây, hai người nhớ uống.” Tiêu Trí Viễn nói, lại lấy ra một cái ống trúc từ trong quần áo.
“Ở đây còn có một ít thảo dược dùng để an thai cho tỷ tỷ, tối hôm qua đệ cũng đã giã một ít, tỷ tỷ, tỷ dùng một ít đi.”
Tiêu Sắt Sắt có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Trí Viễn tuổi còn nhỏ, lần đầu tiên bị rơi vào nghịch cảnh như vậy mà vẫn có thể suy xét đến những việc này, vì nàng và Dật Phàm mà suy tính.
Nàng nhìn về phía Tiêu Trí Viễn nở một nụ cười chân thành, ăn xong lương khô rồi uống nước, dùng thảo dược.. Bọn họ không có điều kiện để đun thảo dược thành chén thuốc, chỉ ăn như vậy nên rất khó chịu. Nhưng vì hài tử trong bụng, Tiêu Sắt Sắt một chút cũng không có kháng cự.
Một lúc lâu sau, Trương Dật Phàm gần như đã điều chỉnh lại hơi thở xong, cũng ăn xong lương khô, vừa ăn vừa cười: “Nhìn không ra, hai tỷ đệ các người đều rất hợp với ta, không giống với cái tên tiểu tử Tiêu Khải tính tình ích kỷ kia.” Thấy Tiêu Trí Viễn trừng mắt, hắn cũng không né tránh, nói với Tiêu Sắt Sắt: “Trước kia khi Cẩm Sắt tỷ tỷ bị xử tử, Cẩn Vương thương tâm đến mức không nhìn ra hình người, ta cũng trách Cẩm Sắt tỷ tỷ hai câu. Thật đúng là mắt mù mới cùng Ngọc Khuynh Dương kia kết làm phu thê. Tỷ ấy đã mất lâu như vậy, ta cũng lén lút vụng trộm đi đến mộ của tỷ cúng tế ít đồ, lúc nào cũng thấy Cẩn Vương. Ôi, nam tử si tình giống như Cẩn Vương biết tìm ở nơi nào chứ?”
Chuyện cũ năm xưa, nghe xong Tiêu Sắt Sắt cảm khái vạn phần. Những cảm xúc mãnh liệt từ trước đến nay giờ cũng đã chậm rãi lắng xuống yêu Ngọc Vong Ngôn. Phần tình yêu này so với những thẹn thùng, thống khổ, hận thù trước đó càng thêm sâu đậm.
Tiêu Sắt Sắt giống như hứa hẹn: “Hiện tại Vương gia đã không còn đau khổ, ta sẽ cùng đi với hắn, Cẩm Sắt tỷ tỷ trên trời có linh thiêng, nhất định cũng sẽ hy vọng như vậy. Nàng đã hối hận.”
“Nàng…đã hối hận?” Trương Dật Phàm lẩm bẩm, đột nhiên tầm mắt sắc bén nhìn vào gương mặt của Tiêu Sắt Sắt.
“Tỷ tỷ, người thật sự không phải là tỷ tỷ của ta? Trương Cẩm Sắt? Chúng ta cùng nhau lớn lên, mỗi một động tác của tỷ ấy ta đều rất quen thuộc, người cùng tỷ ấy rất giống nhau, có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Trong lúc nhất thời Tiêu Sắt Sắt không biết nên làm thế nào thì nghe Tiêu Trí Viễn nói: “Dật Phàm huynh, người chết đã đi xa, huynh xem tỷ tỷ của ta là tỷ tỷ của huynh không phải là được rồi sao. Xem hai người họ là một người không tốt lắm đâu.”
“Hừ, nhỏ nhen.” Trương Dật Phàm mắng.
Tiêu Trí Viễn trừng mắt nói: “Ta chỉ là muốn nói cho huynh hiểu.”
“Nói cái gì! Bộ mấy người đọc sách như các ngươi nói cái gì thì chính là cái đó sao? Hừ, tú tài gặp quan binh, có lý nói không rõ.” Trương Dật Phàm tiếp tục ăn lương khô, mặc Tiêu Trí Viễn rối tung lên.
Tiêu Trí Viễn trừng mắt nhìn Trương Dật Phàm, dở khóc dở cười, đành phải nói sang chuyện khác: “Dật Phàm huynh, năm sau là hội thi văn võ toàn quốc, nghe nói huynh cũng muốn tham gia. Vậy thì đoạt lấy danh hiệu Võ Trạng Nguyên đi.”
“Đương nhiên!”
Tiêu Trí Viễn nói: “Ta cũng muốn đi thi một lần, trước tiên ta chúc Dật Phàm huynh thắng ngay trận đầu, chúc huynh có thể trở thành Võ Trạng Nguyên.”
Trương Dật Phàm cũng không phải là người khách sáo, Tiêu Trí Viễn chúc hắn, hắn lại lười chúc lại, chỉ hừ nói: “Ừ!”
Thấy bọn họ như vậy, Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ lắc đầu.
Tuy nhiên, lúc này âm thanh phát ra từ chiếc chuông kia lại truyền tới.
Lúc này đây, tiếng nhạc so với trước càng thêm rõ ràng, tựa như người tấu nhạc ở cách đó không xa. Ba người im lặng không nói, tất cả đều cảnh giác bốn phía, quan sát xung quanh xem có bóng người nào không.
Nhưng mà xung quanh đây trừ núi đá cùng cây cối thì một bóng người cũng không thấy, nghi vấn dưới đáy lòng của ba người càng thêm mãnh liệt. Bên tai truyền đến âm thanh thanh thúy cổ xưa giống như giọt mưa dừng trên người bọn họ, một hạt lại một hạt, rất rõ ràng.
Đột nhiên, Trương Dật Phàm quay mặt hướng tới phương hướng nào đó, thấp giọng nói: “Có sát khí đang đến gần!”
Tiêu Trí Viễn cả kinh.
“Hai người các ngươi hãy trốn sau tảng đá, ta sẽ ứng phó với bọn chúng!” Trương Dật Phàm vừa nói vừa không tiếng động rút kiếm ra, dùng ánh mắt thúc giục Tiêu Sắt Sắt và Tiêu Trí Viễn đến nơi hắn đã an bài.
Tuy rằng Tiêu Sắt Sắt không yên tâm nhưng nàng cũng không biết võ công, đành cùng Tiêu Trí Viễn trốn phía sau tảng đá.
Trương Dật Phàm cũng lùi ra phía sau tảng đá mai phục, Tiêu Sắt Sắt và Tiêu Trí Viễn ở sau lưng hắn, nhìn thấy bóng hình của thanh kiếm. Y phục của hắn khẽ nhúc nhích, cơ bắp căng chặt lên.
Tiếng chuông vẫn chưa dừng lại, luồng sát khí cách bọn họ ngày càng gần.
Vào lúc luồng sát khí đang tiến gần đến tảng đá, Trương Dật Phàm bỗng nhiên lao ra, nhanh như sao băng, kiếm trong tay hướng đến phía người đi tới.
Tiêu Sắt Sắt ở phía sau tảng đá, chỉ nghe thấy tiếng binh khí va chạm nhau, giống như là đối phương chặn Trương Dật Phàm công kích, tiếp theo chính là âm thanh của trận chiến dữ dội, khiến tim Tiêu Sắt Sắt như muốn xuyên qua cổ họng.
Dật Phàm nhất định sẽ không có việc gì!
Nàng nắm chặt tay, muốn ló đầu ra xem như thế nào, lại nghe thấy tiếng nữ tử: “Ngươi không phải là cái tên tiểu quỷ ngỗ ngược sao?”
m thanh này là—
Tiêu Sắt Sắt vội vàng từ sau tảng đá chạy ra, hô to: “Bàng Linh!”
Xuất hiện trước mặt nàng là một bộ y phục màu đỏ như lửa, trên đó còn có bông hoa kỳ lạ, trong tay còn cầm Việt Nữ song kiếm, quả nhiên là Bàng Linh!
Nhìn qua Trương Dật Phàm, thấy Sơn Tông vẫn đang chắn kiếm của hắn. Sơn Tông đang dùng kiếm bằng một tay, vốn dĩ muốn ném Trương Dật Phàm đi nhưng khi thấy Tiêu Sắt Sắt thì lập tức thu kiếm.
“Vương phi!” Sơn Tông ôm kiếm, hành lễ.
Tiêu Trí Viễn cũng chạy ra, nhìn người tới, vui mừng nói: “Là các ngươi à! Thật tốt quá, các ngươi không có việc gì!”
Bàng Linh sốt ruột, mấy ngày nay đều lo lắng cho Tiêu Sắt Sắt, giờ thấy nàng không sao mới thở ra, lôi kéo tay Tiêu Sắt Sắt nói: “Chúng ta đúng là mạng lớn, rơi xuống nơi cao như vậy mà vẫn không chết, đúng là tai họa ngàn năm đổ xuống mà.”
Tiêu Sắt Sắt cũng kích động, sau khi thở phào nhẹ nhõm liền cảm thấy có chút suy sụp.
Nhưng mà Bàng Linh nói xong, âm thanh của tiếng chuông lại không thấy đâu. Tiêu Sắt Sắt đã nhận ra, nghi hoặc hỏi: “Sơn Tông, Bàng Linh, sau khi các ngươi rơi xuống núi có chuyện gì xảy ra không?”
Nhắc tới cái này, Bàng Linh lập tức lạnh mặt đi.
“Hai ngày nay chúng ta đụng phải quỷ! Người nói có kỳ quái không?”
Lời editor: Hôm qua đi chơi với đám bạn thế là đốt nhà người ta sau đó đi về nhà edit chương này gần xong thì tự dưng nó mất hết dữ liệu đành phải làm lại từ đầu. Đúng là không thể tạo nghiệp mà…
Lời beta: Đúng là tạo nghiệp mòa… Chuẩn bị một cái đầu lạnh và trái tim sắt đá để check lại nhóe editor~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.