Chương 132: Thật Càn Quấy
Tử Hằng
29/01/2023
Editor: Ngáo
Beta: Khanh
Lúc bước ra khỏi thư phòng, Ngọc Vong Ngôn cảm thấy thân thể mềm nhũn vô lực.
Sự sợ hãi trong lòng hắn dâng lên mãnh liệt, tựa như vuốt mèo cào tới cào lui, làm thế nào cũng không xua đi được.
Phụ vương...
Hắn gọi thầm trong lòng.
Xưng hô này được hắn gọi nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy xa lạ mà hoảng sợ.
Hắn cho rằng mình rất hiểu phụ vương, việc xấu của phụ vương cũng không bao giờ gạt được hắn. Thế nhưng phụ vương trở nên hung ác và âm hiểm như vậy từ bao giờ?
Phụ vương luôn mặt ủ mày chau, luôn dạy bảo hắn đã thay đổi từ khi nào?
Ngọc Vong Ngôn bước đi trong vô định, mỗi một bước đều vô vọng. Khi hắn đi ngang qua cây hoa lựu, ngay cả tay áo vướng vào cành cây và bị kéo rách cũng không biết.
Dường như nghe thấy được tiếng chim khách đáp xuống cành cây, Ngọc Vong Ngôn hơi hoàn hồn lại một chút, ngoảnh đầu lại nhìn thư phòng đã đóng chặt cửa, không một kẽ hở giống như một cái lồng tối tăm u ám.
Ngọc Vong Ngôn nhíu mày. Vì sao phụ vương lại muốn đóng cửa phòng chặt như vậy, có phải là vì tâm tình suy sụp nên bèn nhốt mình trong căn phòng tối mờ?
Vốn không định suy đoán nhiều nhưng bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên một bóng đen. Ngọc Vong Ngôn còn nhớ rõ lúc mới bước vào Tấn vương phủ, hắn rõ ràng nhìn thấy một bóng đen bay vụt qua phía trên nóc thư phòng nhưng phụ vương lại bảo hắn nhìn lầm.
Lẽ nào...
Một giả thiết táo bạo nảy sinh ở trong lòng Ngọc Vong Ngôn. Hắn bị ý nghĩ này làm cho kinh hãi, nhất thời sâu trong đáy mắt lóe lên một chút run rẩy.
Hắn bước đi gấp gáp, nhanh chóng đi đến cửa chính, vội vã bước xuống bậc thang ở cửa, tai vẫn luôn duy trì nghe ngóng cảnh giác.
Cuối cùng, hắn nghe thấy tiếng gió có người thi triển khinh công. Ngọc Vong Ngôn liền quay đầu lại nhìn, thấy trên nóc thư phòng có một bóng đen vụt qua. Nhìn thân pháp thì cái bóng đen và bóng người lúc nãy là cùng một người.
Đáy lòng Ngọc Vong Ngôn chùng xuống.
Phụ vương, quả nhiên người bí mật bồi dưỡng cao thủ như vậy, ngay cả hắn cũng giấu sao?
Ngọc Vong Ngôn chần chừ. Một âm thanh từ sâu trong lòng đang không ngừng thuyết phục khiến hắn nhanh chóng quay trở lại thư phòng, suy nghĩ cách để gặp mặt bọn họ, hỏi phụ vương cho rõ ràng, giữa phụ tử với nhau không nên lừa dối nhau.
Thế nhưng nếu làm như thế thì tất cả sự tín nhiệm giữa hắn và phụ vương đều mất hết. Nửa đời này của phụ vương đều gập ghềnh trắc trở, vì sao hắn lại không thể mắt nhắm mắt mở mà phải nhất định đi làm khó phụ vương?
"Vong Ngôn!"
Ngay khi nội tâm Ngọc Vong Ngôn đang giằng xé, giọng nói Tiêu Sắt Sắt vọng tới tựa như tiếng chuông trong trẻo làm chấn động nội tâm hắn.
Hắn thiếu chút nữa tưởng mình bị ảo giác. Không phải bảo Sắt Sắt ở trong Đế cung chờ hắn hay sao? Sao nàng lại...
Tiếng vó ngựa lọc cọc dần dần chạy đến gần. Sơn Tông ngồi cạnh phu xe, khoanh tay ôm Lưu Vân Bôn Hác kiếm còn tra vỏ ở trước ngực, khóe môi nở một nụ cười yếu ớt.
Rèm xe ngựa được vén một góc, Tiêu Sắt Sắt hơi hé người ra, vẫy tay với Ngọc Vong Ngôn: "Vong Ngôn!"
"Sắt Sắt..." Mặt Ngọc Vong Ngôn còn chút kinh ngạc nhưng chớp mắt liền hoàn toàn trở nên lo lắng, xen lẫn sợ hãi.
"Không được xuống xe!" Hắn bỗng dưng gằn giọng, trong giọng nói có sự nghiêm túc khiến Tiêu Sắt Sắt nhất thời sửng sốt.
"Sơn Tông, quay đầu xe lại, trở về Cẩn vương phủ!" Ngọc Vong Ngôn ra lệnh đồng thời giẫm lên mặt đất, thân ảnh nhẹ nhàng bay tới, dừng ngay tại chiếc xe ngựa.
Tiêu Sắt Sắt bất ngờ, ngẩn người, vội chìa tay nắm tay Ngọc Vong Ngôn, nhẹ nhàng dồn sức kéo hắn vào trong xe ngựa. Cùng lúc ấy phu xe và Sơn Tông cùng nhau kéo dây cương lái xe ngựa đổi hướng đi về Cần vương phủ.
Phía trong xe có chút tối nhưng đôi mắt Ngọc Vong Ngôn sáng như ngọc, sâu trong con ngươi có một đám lửa đang lay động giống như đang nghiêm túc suy tính thiệt hơn.
"Vong Ngôn..." Trong lòng Tiêu Sắt Sắt lo lắng. Nhưng nàng còn chưa nói hết câu thì đã bị Ngọc Vong Ngôn ôm lấy.
"Sắt Sắt." Hắn dùng rất nhiều sức ôm nàng nhưng lại sợ khiến nàng đau. Tiêu Sắt Sắt cảm nhận được sự mâu thuẫn ấy.
Thân mình bị hắn ôm chặt vào lồng ngực. Một tay của hắn vòng qua eo nàng, tay kia đè bả vai nàng vào trong ngực. Tiếng tim đập thình thịch sát bên tai Tiêu Sắt Sắt, mạnh mẽ kèm theo hơi thở nặng nề của Ngọc Vong Ngôn.
"Vong Ngôn, chàng sao vậy?" Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng thì thầm, ôm lấy hắn trong vô thức, dùng hành động dịu dàng như để nói với hắn rằng mình không sao.
"Sắt Sắt..." Ngọc Vong Ngôn vẫn không chịu buông ra, qua một hồi lâu mới nói: "Không phải bảo nàng chờ ta ở Đế cung sao?"
"Ta..." Tiêu Sắt Sắt nói: "Nghe Sơn Tông nói chàng tới chỗ phụ vương, nên ta bảo hắn cùng đi qua đây, đón chàng về nhà."
Beta: Khanh
Lúc bước ra khỏi thư phòng, Ngọc Vong Ngôn cảm thấy thân thể mềm nhũn vô lực.
Sự sợ hãi trong lòng hắn dâng lên mãnh liệt, tựa như vuốt mèo cào tới cào lui, làm thế nào cũng không xua đi được.
Phụ vương...
Hắn gọi thầm trong lòng.
Xưng hô này được hắn gọi nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy xa lạ mà hoảng sợ.
Hắn cho rằng mình rất hiểu phụ vương, việc xấu của phụ vương cũng không bao giờ gạt được hắn. Thế nhưng phụ vương trở nên hung ác và âm hiểm như vậy từ bao giờ?
Phụ vương luôn mặt ủ mày chau, luôn dạy bảo hắn đã thay đổi từ khi nào?
Ngọc Vong Ngôn bước đi trong vô định, mỗi một bước đều vô vọng. Khi hắn đi ngang qua cây hoa lựu, ngay cả tay áo vướng vào cành cây và bị kéo rách cũng không biết.
Dường như nghe thấy được tiếng chim khách đáp xuống cành cây, Ngọc Vong Ngôn hơi hoàn hồn lại một chút, ngoảnh đầu lại nhìn thư phòng đã đóng chặt cửa, không một kẽ hở giống như một cái lồng tối tăm u ám.
Ngọc Vong Ngôn nhíu mày. Vì sao phụ vương lại muốn đóng cửa phòng chặt như vậy, có phải là vì tâm tình suy sụp nên bèn nhốt mình trong căn phòng tối mờ?
Vốn không định suy đoán nhiều nhưng bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên một bóng đen. Ngọc Vong Ngôn còn nhớ rõ lúc mới bước vào Tấn vương phủ, hắn rõ ràng nhìn thấy một bóng đen bay vụt qua phía trên nóc thư phòng nhưng phụ vương lại bảo hắn nhìn lầm.
Lẽ nào...
Một giả thiết táo bạo nảy sinh ở trong lòng Ngọc Vong Ngôn. Hắn bị ý nghĩ này làm cho kinh hãi, nhất thời sâu trong đáy mắt lóe lên một chút run rẩy.
Hắn bước đi gấp gáp, nhanh chóng đi đến cửa chính, vội vã bước xuống bậc thang ở cửa, tai vẫn luôn duy trì nghe ngóng cảnh giác.
Cuối cùng, hắn nghe thấy tiếng gió có người thi triển khinh công. Ngọc Vong Ngôn liền quay đầu lại nhìn, thấy trên nóc thư phòng có một bóng đen vụt qua. Nhìn thân pháp thì cái bóng đen và bóng người lúc nãy là cùng một người.
Đáy lòng Ngọc Vong Ngôn chùng xuống.
Phụ vương, quả nhiên người bí mật bồi dưỡng cao thủ như vậy, ngay cả hắn cũng giấu sao?
Ngọc Vong Ngôn chần chừ. Một âm thanh từ sâu trong lòng đang không ngừng thuyết phục khiến hắn nhanh chóng quay trở lại thư phòng, suy nghĩ cách để gặp mặt bọn họ, hỏi phụ vương cho rõ ràng, giữa phụ tử với nhau không nên lừa dối nhau.
Thế nhưng nếu làm như thế thì tất cả sự tín nhiệm giữa hắn và phụ vương đều mất hết. Nửa đời này của phụ vương đều gập ghềnh trắc trở, vì sao hắn lại không thể mắt nhắm mắt mở mà phải nhất định đi làm khó phụ vương?
"Vong Ngôn!"
Ngay khi nội tâm Ngọc Vong Ngôn đang giằng xé, giọng nói Tiêu Sắt Sắt vọng tới tựa như tiếng chuông trong trẻo làm chấn động nội tâm hắn.
Hắn thiếu chút nữa tưởng mình bị ảo giác. Không phải bảo Sắt Sắt ở trong Đế cung chờ hắn hay sao? Sao nàng lại...
Tiếng vó ngựa lọc cọc dần dần chạy đến gần. Sơn Tông ngồi cạnh phu xe, khoanh tay ôm Lưu Vân Bôn Hác kiếm còn tra vỏ ở trước ngực, khóe môi nở một nụ cười yếu ớt.
Rèm xe ngựa được vén một góc, Tiêu Sắt Sắt hơi hé người ra, vẫy tay với Ngọc Vong Ngôn: "Vong Ngôn!"
"Sắt Sắt..." Mặt Ngọc Vong Ngôn còn chút kinh ngạc nhưng chớp mắt liền hoàn toàn trở nên lo lắng, xen lẫn sợ hãi.
"Không được xuống xe!" Hắn bỗng dưng gằn giọng, trong giọng nói có sự nghiêm túc khiến Tiêu Sắt Sắt nhất thời sửng sốt.
"Sơn Tông, quay đầu xe lại, trở về Cẩn vương phủ!" Ngọc Vong Ngôn ra lệnh đồng thời giẫm lên mặt đất, thân ảnh nhẹ nhàng bay tới, dừng ngay tại chiếc xe ngựa.
Tiêu Sắt Sắt bất ngờ, ngẩn người, vội chìa tay nắm tay Ngọc Vong Ngôn, nhẹ nhàng dồn sức kéo hắn vào trong xe ngựa. Cùng lúc ấy phu xe và Sơn Tông cùng nhau kéo dây cương lái xe ngựa đổi hướng đi về Cần vương phủ.
Phía trong xe có chút tối nhưng đôi mắt Ngọc Vong Ngôn sáng như ngọc, sâu trong con ngươi có một đám lửa đang lay động giống như đang nghiêm túc suy tính thiệt hơn.
"Vong Ngôn..." Trong lòng Tiêu Sắt Sắt lo lắng. Nhưng nàng còn chưa nói hết câu thì đã bị Ngọc Vong Ngôn ôm lấy.
"Sắt Sắt." Hắn dùng rất nhiều sức ôm nàng nhưng lại sợ khiến nàng đau. Tiêu Sắt Sắt cảm nhận được sự mâu thuẫn ấy.
Thân mình bị hắn ôm chặt vào lồng ngực. Một tay của hắn vòng qua eo nàng, tay kia đè bả vai nàng vào trong ngực. Tiếng tim đập thình thịch sát bên tai Tiêu Sắt Sắt, mạnh mẽ kèm theo hơi thở nặng nề của Ngọc Vong Ngôn.
"Vong Ngôn, chàng sao vậy?" Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng thì thầm, ôm lấy hắn trong vô thức, dùng hành động dịu dàng như để nói với hắn rằng mình không sao.
"Sắt Sắt..." Ngọc Vong Ngôn vẫn không chịu buông ra, qua một hồi lâu mới nói: "Không phải bảo nàng chờ ta ở Đế cung sao?"
"Ta..." Tiêu Sắt Sắt nói: "Nghe Sơn Tông nói chàng tới chỗ phụ vương, nên ta bảo hắn cùng đi qua đây, đón chàng về nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.