Chương 105: Thế Giới Của Hai Người
Tử Hằng
25/01/2023
Edit: Hạ Nhi Liên Y
Beta: Thúy An
—-------------------------------
Buổi chiều ngày tiếp theo, nhóm người Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt cùng trở về Hồ Dương, nhìn sắc mặt cực kém của Đặng Luân đang báo cáo về việc Nam Lâm hầu bị người ta hạ độc chết trong ngục.
Tin tức này không khác gì sét đánh giữa trời quang, làm cho sắc mặt Ngọc Vong Ngôn lạnh lại giống như một khối băng.
Trong phủ Thứ sử, Đặng Luân cùng họ Tư Mã nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất chờ đợi Ngọc Vong Ngôn lên tiếng, vốn là muốn hỏi Ngọc Khuynh Vân, nhưng cũng tự hiểu được phải giữ cái miệng, cho nên tất cả đều đồng loạt quỳ xuống.
Dù sao có vị điện hạ Ngọc Khuynh Vân ở đây, Ngọc Vong Ngôn tự nhiên sẽ không trừng phạt nặng Đặng Luân. Mà Ngọc Khuynh Vân là người hiền lành, tâm cũng mềm mỏng, nên trực tiếp cho bọn Đặng Luân đứng lên, chỉ nói là vào trong ngục nhìn xem, cũng không trách cứ.
Trong ngục, ngọn đèn dầu mập mờ, rêu xanh mọc loang lổ khắp nơi. Nhóm cai ngục tất cả đã quỳ xuống, từng người từng người quỳ ngay ngắn từ ngoài cửa cho đến mật thất.
Tối qua bọn họ bị chuốc thuốc mê, lúc tỉnh lại mới phát hiện ra, tù nhân trong mật thất kia là người mà Thứ sử đại nhân căn dặn phải trông coi cho thật tốt, ai ngờ hắn lại chết, cai ngục trông coi không tốt chính là tội lớn, bọn họ vì vậy mới sợ mất đầu.
Thi thể Nam Lâm hầu vẫn nằm bất động trong mật thất. Bởi vì trúng độc mà bờ môi của hắn hiện ra màu đen, khóe môi có một dòng máu đen ứa ra. Nhìn lại phía tay hắn, trong tay có một cái bình sứ, miệng bình còn lưu lại chất lỏng màu đỏ.
Trường An cẩn thận né qua thi thể rồi nhặt cái bình sứ lên, ngửi miệng bình nói: “Là Hạc Đỉnh Hồng, độ tinh khiết cao như vậy, chỉ một ngụm cũng đủ để mất mạng.”
Sơn Tông quan sát bốn phía xung qanh của mật thất nói: “Không có dấu vết đột nhập của người từ bên ngoài, nhưng thuộc hạ đã kiểm tra qua nơi giam giữ Nam Lâm hầu, trên người cũng không có dấu vết gì, tám phần là người từ bên ngoài lén đi vào.”
Nếu là người bên ngoài lén đi vào trong, vậy chứng minh rằng Nam Lâm hầu không phản kháng, tự mình uống hết Hạc Đỉnh Hồng.
Nếu vậy thì tối hôm qua bọn họ nói chuyện gì?
Nhóm người không khỏi nhìn xung quanh xem có manh mối gì nữa không, Đặng Luân mang theo Trưởng sử Hòa Tư Mã đứng bên cạnh, cúi đầu đợi lệnh.
Hà Cụ ôm kiếm đi qua, liếc nhìn bọn họ một cái, lúc đồng tử dời đi thì vô tình thấy một thứ quen thuộc.
Đó là?
Hà Cụ vội đi đến, phía dưới khe hở của góc tưởng ngoài mật thất phát hiện một đóa hoa.
Hắn cúi người nhặt đóa hoa lên, để trong lòng bàn tay rồi ngắm nhìn một lúc, trong lòng chợt có một tia xét đánh ngang qua, hắn suýt chút nữa đã phát ra âm thanh.
Đó là một đóa hoa lê, lại mang một màu đỏ.
Đây là dấu hiệu của “Nàng”, Hà Cụ sẽ không nhầm lẫn. “Nàng” đi đến đâu cũng có hoa lê màu đỏ này đi cùng. Hoa lê đỏ, cũng chính là vũ khí giết người của nàng.
Hà Cụ mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn Nam Lâm hầu đã chết.
Người hôm qua tới gặp Nam Lâm hầu, chẳng lẽ là “Nàng”?
Hà Cụ không biết “Nàng”, cũng không tin nàng sẽ làm chuyện như vậy. Hơn nữa “Nàng” cũng không có quan hệ gì với Nam Lâm hầu? Nam Lâm hầu là một nhánh của hoàng tộc Ngọc thị Đại Nghiêu, mà “Nàng” lại ở đô thành Tương quốc, “Nàng” ngay cả người của Vũ lăng Hà thị cũng không giao tiếp…
“Hà Cụ huynh đệ?” m thanh của Sơn Tông vang lên ở phía sau lưng.
Hà Cụ hoàn hồn, thân mình có hơi run, cũng may mắn là không quá rõ ràng.
Hắn đè nén giọng, âm trầm nói: “Chuyện gi?”
Sơn Tông cười hỏi: “Ta thấy ngươi nãy giờ vẫn ngồi xổm nơi đó, là phát hiện được manh mối gì sao?”
“Không!” Hà Cụ nói xong thì bàn tay năm chặt lại, hoa lê đỏ trong tay cũng bị nghiền nát thành bụi phấn.
Trước khi sự tình còn chưa rõ ràng hắn sẽ không bán đứng “Nàng”.
Ánh sáng trong mật thất rất mờ, hương vị ẩm ướt vẫn còn đọng lại trong không khí, nơi này kín gió nên có chút không thoải mái.
Ngọc Vong Ngôn thấy Tiêu Sắt Sắt hơi nhíu mi, biết nàng khó chịu nên kêu người đưa nàng ra bên ngoài đợi.
Hắn đi đến trước mặt Đặng Luân, bình tĩnh hỏi: “Tình huống phủ Nam Lâm hầu như thế nào?”
Đặng Luân vội nói: “Khởi bẩm Vương gia, gia quyến của Hầu phủ đều khỏe mạnh, Hầu công tử cũng không có chuyện gì.”
“Không ai ám sát bọn họ sao?” Ngọc Vong Ngôn hỏi lại.
“Tuyệt đối không có.” Đặng Luân nói.
Đáp án này cũng nằm trong dự đoán của Ngọc Vong Ngôn, hắn trao đổi ánh mắt với Ngọc Khuynh Vân, đôi đồng tử đen sẫm nhìn xuống, ánh nhìn lạnh như băng giấu đi mấy phần sát khí.
Hắn nói khẽ với Ngọc Khuynh Vân: “Nam Lâm hầu mặc dù đã chết nhưng nhất định vẫn có người của hắn nắm được nhược điểm của Triệu gia và nấp ở chỗ tối. Triệu gia biết điều ấy cho nên mới không động đến người nhà của hắn. Đây hắn là giao dịch của bọn họ.”
Ngọc Khuynh Vân nói: “Nếu như vậy cõ lẽ chúng ta nên bắt được người kia trước rồi mới nắm được nhược điểm Triệu gia.”
“Người nọ không phải là kẻ đầu đường xó chợ.” Ngọc Vong Ngôn chắc chắn nói, lông mày cũng giãn bớt ra, thản nhiên cười lạnh: “Trông chừng gia quyến của Nam Lâm hầu, xem bọn hắn tiếp xúc với ai, đặc biệt là công tử phủ Nam Lâm… Rồi cũng đến lúc nào đó, người kia sẽ tự tìm đến hắn.”
Rất nhanh chuyện Nam Lâm hầu chết đã được truyền đi, vốn việc này cũng không che giấu được nên Ngọc Vong Ngôn đã thương lượng với Ngọc Khuynh Vân trước, sau đó đơn giản thả tin tức ra ngoài.
Nhóm dân chúng luôn mong ngóng triều đình trừng trị những tên cặn bã này, hiện giờ nghe thấy hắn đã chết trong ngục, tự nhiên cũng rất cao hứng. Không ít dân chúng bởi vậy mà cùng nhau kéo đến chúc mừng chuyện này. Sự tiêu điều ở Hồ Dương thật lâu lắm mới thấy tràn ngập sinh khí náo nhiệt như thế.
Lật đổ Nam Lâm hầu, thu phục Đặng Luân, kế tiếp chính là tiêu diệt đám cướp biển.
Vốn dĩ Ngọc Vong Ngôn tự mình muốn đi, nhưng lại bị Ngọc Khuynh Vân ngăn cản, để cho hắn ở cùng Tiêu Sắt Sắt nghỉ ngơi một ngày.
Lúc đầu Ngọc Vong Ngôn có chút lo lắng cho Ngọc Khuynh Vân, có lẽ người lần trước ám sát hắn vẫn còn ở Hồ Dương.
Không lâu sau thì Ngọc Vong Ngôn cũng hiểu được ý định của Ngọc Khuynh Vân. Ngọc Khuynh Vân bởi vì chuyện của Hà thôn mà một bụng đầy ám khí cùng hận ý, tất nhiên phải có nơi để phát tiết. Như vậy nếu có thể phát tiết trên người đám cướp biển, cũng là vì trừ hại cho dân.
Lúc này Ngọc Vong Ngôn đang ở lại trong phủ Tiêu Khác, mà tiêu diệt đám cướp biển là gánh nặng đè lên vai Ngọc Khuynh Vân và Đặng Luân.
Ngày mười bảy tháng tư, thời tiết không được tốt lắm, giữa khoảng không âm trầm, mây dày đặc, giống như dự báo doanh trại của đám cướp biển đằng xa kia đã trải qua một trận mưa máu.
Mà trong phủ Tiêu Khải, dây đu dưới cây mây già nua trong hoa viên chậm chạp đung đưa, trên bàn có hai người vẻ mặt tươi cười, trong mắt ngoại trừ nhau thì mọi thứ còn lại đều như vân đạm phong kinh, tất cả đều bị bỏ quên bên ngoài thế giới của hai người.
Từ sau khi đến Hồ Dương, hai người cũng chưa có thời gian có thể ở cùng nhau như vậy.
Hiện giờ vất vả lắm mới có được khoảnh khắc này, lại khó để giữ lấy, sợ Ngọc Khuynh Vân xảy ra chuyện gì, phá vỡ thế giới của hai người họ.
“Sắt Sắt, nàng muốn đi dạo trên đường không?” Ngọc Vong Ngôn ôn nhu hỏi, tay đặt sau lưng Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng vỗ.
Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Không muốn, ở đây có thể ở chung với chàng.”
Ngọc Vong Ngôn thân thiết nói: “Mấy ngày nay luôn bôn ba, nàng không được nghỉ ngơi tốt, thật ra ta hy vọng hôm nay nàng có thể dùng thời gian này để an dưỡng cho tốt.”
Biết rằng hắn che chở nàng, vì nàng mà suy nghĩ, trong lòng Tiêu Sắt Sắt rất ngọt ngào, trên mặt lại cố ý bày ra vẻ mặt không hờn không giận, lẩm bẩm nói: “Thì ra Vong Ngôn không muốn ở cùng ta, vậy ta đi tìm Thư Ngâm tỷ tỷ và Triệu tiểu thư…” Sau đó giả vờ rời đi.
“Sắt Sắt.” Ngọc Vong Ngôn kéo nàng lại, bàn tay rất muốn ôm lấy nàng.
Nhưng mà lúc đưa tay ra, kéo Tiêu Sắt Sắt, té xuống đùi Ngọc Vong Ngôn, hờn dỗi đánh hắn một cái.
“Sắt Sắt, nàng không sao chứ?” Ngực Ngọc Vong Ngôn như treo lên, “Mau để bổn vương xem xem.”
“Nhìn cái gì?” Tiêu Sắt Sắt cười: “Rõ ràng ban ngày mà Vương gia muốn lột y phục ta sao?”
Ngọc Vong Ngôn ngẩn ra, nhất thời không biết nói gì, đáy mắt nhìn như gợn sóng không chút sợ hãi, nhưng đã có một tia co quắp, như người cá ẩn mình trong hồ, trốn tránh ánh mắt nhạy bén của Tiêu Sắt Sắt.
Nàng buồn cười, tiếng cười ôn nhu nhẹ nhàng phiêu đãng trong tai Ngọc Vong Ngôn.
Phu quân của nàng, mặt mày trầm ổn, đối với người ngoài ít cười ít nói, nhưng ở trước mặt nàng lại lộ ra vẻ đáng yêu, là bởi vì nàng đã chiến thắng tất cả đi.
Tiêu Sắt Sắt ôn nhu nói: “Vương gia muốn cởi y phục ta, cũng nên bế ta vào phòng, vào phòng thì chỉ còn lại hai chúng ta…”
“Sắt Sắt…” Ngọc Vong Ngôn thuận tế ôm lấy nàng, hướng tới phòng mà bước đi.
Beta: Thúy An
—-------------------------------
Buổi chiều ngày tiếp theo, nhóm người Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt cùng trở về Hồ Dương, nhìn sắc mặt cực kém của Đặng Luân đang báo cáo về việc Nam Lâm hầu bị người ta hạ độc chết trong ngục.
Tin tức này không khác gì sét đánh giữa trời quang, làm cho sắc mặt Ngọc Vong Ngôn lạnh lại giống như một khối băng.
Trong phủ Thứ sử, Đặng Luân cùng họ Tư Mã nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất chờ đợi Ngọc Vong Ngôn lên tiếng, vốn là muốn hỏi Ngọc Khuynh Vân, nhưng cũng tự hiểu được phải giữ cái miệng, cho nên tất cả đều đồng loạt quỳ xuống.
Dù sao có vị điện hạ Ngọc Khuynh Vân ở đây, Ngọc Vong Ngôn tự nhiên sẽ không trừng phạt nặng Đặng Luân. Mà Ngọc Khuynh Vân là người hiền lành, tâm cũng mềm mỏng, nên trực tiếp cho bọn Đặng Luân đứng lên, chỉ nói là vào trong ngục nhìn xem, cũng không trách cứ.
Trong ngục, ngọn đèn dầu mập mờ, rêu xanh mọc loang lổ khắp nơi. Nhóm cai ngục tất cả đã quỳ xuống, từng người từng người quỳ ngay ngắn từ ngoài cửa cho đến mật thất.
Tối qua bọn họ bị chuốc thuốc mê, lúc tỉnh lại mới phát hiện ra, tù nhân trong mật thất kia là người mà Thứ sử đại nhân căn dặn phải trông coi cho thật tốt, ai ngờ hắn lại chết, cai ngục trông coi không tốt chính là tội lớn, bọn họ vì vậy mới sợ mất đầu.
Thi thể Nam Lâm hầu vẫn nằm bất động trong mật thất. Bởi vì trúng độc mà bờ môi của hắn hiện ra màu đen, khóe môi có một dòng máu đen ứa ra. Nhìn lại phía tay hắn, trong tay có một cái bình sứ, miệng bình còn lưu lại chất lỏng màu đỏ.
Trường An cẩn thận né qua thi thể rồi nhặt cái bình sứ lên, ngửi miệng bình nói: “Là Hạc Đỉnh Hồng, độ tinh khiết cao như vậy, chỉ một ngụm cũng đủ để mất mạng.”
Sơn Tông quan sát bốn phía xung qanh của mật thất nói: “Không có dấu vết đột nhập của người từ bên ngoài, nhưng thuộc hạ đã kiểm tra qua nơi giam giữ Nam Lâm hầu, trên người cũng không có dấu vết gì, tám phần là người từ bên ngoài lén đi vào.”
Nếu là người bên ngoài lén đi vào trong, vậy chứng minh rằng Nam Lâm hầu không phản kháng, tự mình uống hết Hạc Đỉnh Hồng.
Nếu vậy thì tối hôm qua bọn họ nói chuyện gì?
Nhóm người không khỏi nhìn xung quanh xem có manh mối gì nữa không, Đặng Luân mang theo Trưởng sử Hòa Tư Mã đứng bên cạnh, cúi đầu đợi lệnh.
Hà Cụ ôm kiếm đi qua, liếc nhìn bọn họ một cái, lúc đồng tử dời đi thì vô tình thấy một thứ quen thuộc.
Đó là?
Hà Cụ vội đi đến, phía dưới khe hở của góc tưởng ngoài mật thất phát hiện một đóa hoa.
Hắn cúi người nhặt đóa hoa lên, để trong lòng bàn tay rồi ngắm nhìn một lúc, trong lòng chợt có một tia xét đánh ngang qua, hắn suýt chút nữa đã phát ra âm thanh.
Đó là một đóa hoa lê, lại mang một màu đỏ.
Đây là dấu hiệu của “Nàng”, Hà Cụ sẽ không nhầm lẫn. “Nàng” đi đến đâu cũng có hoa lê màu đỏ này đi cùng. Hoa lê đỏ, cũng chính là vũ khí giết người của nàng.
Hà Cụ mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn Nam Lâm hầu đã chết.
Người hôm qua tới gặp Nam Lâm hầu, chẳng lẽ là “Nàng”?
Hà Cụ không biết “Nàng”, cũng không tin nàng sẽ làm chuyện như vậy. Hơn nữa “Nàng” cũng không có quan hệ gì với Nam Lâm hầu? Nam Lâm hầu là một nhánh của hoàng tộc Ngọc thị Đại Nghiêu, mà “Nàng” lại ở đô thành Tương quốc, “Nàng” ngay cả người của Vũ lăng Hà thị cũng không giao tiếp…
“Hà Cụ huynh đệ?” m thanh của Sơn Tông vang lên ở phía sau lưng.
Hà Cụ hoàn hồn, thân mình có hơi run, cũng may mắn là không quá rõ ràng.
Hắn đè nén giọng, âm trầm nói: “Chuyện gi?”
Sơn Tông cười hỏi: “Ta thấy ngươi nãy giờ vẫn ngồi xổm nơi đó, là phát hiện được manh mối gì sao?”
“Không!” Hà Cụ nói xong thì bàn tay năm chặt lại, hoa lê đỏ trong tay cũng bị nghiền nát thành bụi phấn.
Trước khi sự tình còn chưa rõ ràng hắn sẽ không bán đứng “Nàng”.
Ánh sáng trong mật thất rất mờ, hương vị ẩm ướt vẫn còn đọng lại trong không khí, nơi này kín gió nên có chút không thoải mái.
Ngọc Vong Ngôn thấy Tiêu Sắt Sắt hơi nhíu mi, biết nàng khó chịu nên kêu người đưa nàng ra bên ngoài đợi.
Hắn đi đến trước mặt Đặng Luân, bình tĩnh hỏi: “Tình huống phủ Nam Lâm hầu như thế nào?”
Đặng Luân vội nói: “Khởi bẩm Vương gia, gia quyến của Hầu phủ đều khỏe mạnh, Hầu công tử cũng không có chuyện gì.”
“Không ai ám sát bọn họ sao?” Ngọc Vong Ngôn hỏi lại.
“Tuyệt đối không có.” Đặng Luân nói.
Đáp án này cũng nằm trong dự đoán của Ngọc Vong Ngôn, hắn trao đổi ánh mắt với Ngọc Khuynh Vân, đôi đồng tử đen sẫm nhìn xuống, ánh nhìn lạnh như băng giấu đi mấy phần sát khí.
Hắn nói khẽ với Ngọc Khuynh Vân: “Nam Lâm hầu mặc dù đã chết nhưng nhất định vẫn có người của hắn nắm được nhược điểm của Triệu gia và nấp ở chỗ tối. Triệu gia biết điều ấy cho nên mới không động đến người nhà của hắn. Đây hắn là giao dịch của bọn họ.”
Ngọc Khuynh Vân nói: “Nếu như vậy cõ lẽ chúng ta nên bắt được người kia trước rồi mới nắm được nhược điểm Triệu gia.”
“Người nọ không phải là kẻ đầu đường xó chợ.” Ngọc Vong Ngôn chắc chắn nói, lông mày cũng giãn bớt ra, thản nhiên cười lạnh: “Trông chừng gia quyến của Nam Lâm hầu, xem bọn hắn tiếp xúc với ai, đặc biệt là công tử phủ Nam Lâm… Rồi cũng đến lúc nào đó, người kia sẽ tự tìm đến hắn.”
Rất nhanh chuyện Nam Lâm hầu chết đã được truyền đi, vốn việc này cũng không che giấu được nên Ngọc Vong Ngôn đã thương lượng với Ngọc Khuynh Vân trước, sau đó đơn giản thả tin tức ra ngoài.
Nhóm dân chúng luôn mong ngóng triều đình trừng trị những tên cặn bã này, hiện giờ nghe thấy hắn đã chết trong ngục, tự nhiên cũng rất cao hứng. Không ít dân chúng bởi vậy mà cùng nhau kéo đến chúc mừng chuyện này. Sự tiêu điều ở Hồ Dương thật lâu lắm mới thấy tràn ngập sinh khí náo nhiệt như thế.
Lật đổ Nam Lâm hầu, thu phục Đặng Luân, kế tiếp chính là tiêu diệt đám cướp biển.
Vốn dĩ Ngọc Vong Ngôn tự mình muốn đi, nhưng lại bị Ngọc Khuynh Vân ngăn cản, để cho hắn ở cùng Tiêu Sắt Sắt nghỉ ngơi một ngày.
Lúc đầu Ngọc Vong Ngôn có chút lo lắng cho Ngọc Khuynh Vân, có lẽ người lần trước ám sát hắn vẫn còn ở Hồ Dương.
Không lâu sau thì Ngọc Vong Ngôn cũng hiểu được ý định của Ngọc Khuynh Vân. Ngọc Khuynh Vân bởi vì chuyện của Hà thôn mà một bụng đầy ám khí cùng hận ý, tất nhiên phải có nơi để phát tiết. Như vậy nếu có thể phát tiết trên người đám cướp biển, cũng là vì trừ hại cho dân.
Lúc này Ngọc Vong Ngôn đang ở lại trong phủ Tiêu Khác, mà tiêu diệt đám cướp biển là gánh nặng đè lên vai Ngọc Khuynh Vân và Đặng Luân.
Ngày mười bảy tháng tư, thời tiết không được tốt lắm, giữa khoảng không âm trầm, mây dày đặc, giống như dự báo doanh trại của đám cướp biển đằng xa kia đã trải qua một trận mưa máu.
Mà trong phủ Tiêu Khải, dây đu dưới cây mây già nua trong hoa viên chậm chạp đung đưa, trên bàn có hai người vẻ mặt tươi cười, trong mắt ngoại trừ nhau thì mọi thứ còn lại đều như vân đạm phong kinh, tất cả đều bị bỏ quên bên ngoài thế giới của hai người.
Từ sau khi đến Hồ Dương, hai người cũng chưa có thời gian có thể ở cùng nhau như vậy.
Hiện giờ vất vả lắm mới có được khoảnh khắc này, lại khó để giữ lấy, sợ Ngọc Khuynh Vân xảy ra chuyện gì, phá vỡ thế giới của hai người họ.
“Sắt Sắt, nàng muốn đi dạo trên đường không?” Ngọc Vong Ngôn ôn nhu hỏi, tay đặt sau lưng Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng vỗ.
Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Không muốn, ở đây có thể ở chung với chàng.”
Ngọc Vong Ngôn thân thiết nói: “Mấy ngày nay luôn bôn ba, nàng không được nghỉ ngơi tốt, thật ra ta hy vọng hôm nay nàng có thể dùng thời gian này để an dưỡng cho tốt.”
Biết rằng hắn che chở nàng, vì nàng mà suy nghĩ, trong lòng Tiêu Sắt Sắt rất ngọt ngào, trên mặt lại cố ý bày ra vẻ mặt không hờn không giận, lẩm bẩm nói: “Thì ra Vong Ngôn không muốn ở cùng ta, vậy ta đi tìm Thư Ngâm tỷ tỷ và Triệu tiểu thư…” Sau đó giả vờ rời đi.
“Sắt Sắt.” Ngọc Vong Ngôn kéo nàng lại, bàn tay rất muốn ôm lấy nàng.
Nhưng mà lúc đưa tay ra, kéo Tiêu Sắt Sắt, té xuống đùi Ngọc Vong Ngôn, hờn dỗi đánh hắn một cái.
“Sắt Sắt, nàng không sao chứ?” Ngực Ngọc Vong Ngôn như treo lên, “Mau để bổn vương xem xem.”
“Nhìn cái gì?” Tiêu Sắt Sắt cười: “Rõ ràng ban ngày mà Vương gia muốn lột y phục ta sao?”
Ngọc Vong Ngôn ngẩn ra, nhất thời không biết nói gì, đáy mắt nhìn như gợn sóng không chút sợ hãi, nhưng đã có một tia co quắp, như người cá ẩn mình trong hồ, trốn tránh ánh mắt nhạy bén của Tiêu Sắt Sắt.
Nàng buồn cười, tiếng cười ôn nhu nhẹ nhàng phiêu đãng trong tai Ngọc Vong Ngôn.
Phu quân của nàng, mặt mày trầm ổn, đối với người ngoài ít cười ít nói, nhưng ở trước mặt nàng lại lộ ra vẻ đáng yêu, là bởi vì nàng đã chiến thắng tất cả đi.
Tiêu Sắt Sắt ôn nhu nói: “Vương gia muốn cởi y phục ta, cũng nên bế ta vào phòng, vào phòng thì chỉ còn lại hai chúng ta…”
“Sắt Sắt…” Ngọc Vong Ngôn thuận tế ôm lấy nàng, hướng tới phòng mà bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.