Chương 79: Trục Xuất Gia Môn
Tử Hằng
22/01/2023
Edit: Mai Loan
Beta: Hạ Nhi Liên Y
—--------------------------
Phù Dung viện của Tiêu phủ, khuê phòng của Tiêu Văn Thuý chưa bao giơ lạnh lẽo như lúc này.
Tiêu Khác, lão thái thái, đứng đối diện song song với Tiêu Văn Thuý, nhìn nàng ta với ánh mắt như muốn lăng trì. Hoàng thị ở bên vâng vâng dạ dạ không dám xen vào, Tiêu Thư Đồng nhàm chán liếc nhìn Tiêu Văn Thuý, sau đó đó cúi đầu tiếp tục đùa nghịch móng tay.
Tiêu Văn Thuý vẫn đang bị gia đinh kiềm chế, nàng ta vẫn không từ bỏ, dùng sức giãy giụa: “Phụ thân, nãi nãi! Tại sao các người lại đối xử với ta như vậy? Rõ ràng là do đồ ngốc Tiêu Sắt Sắt kia khinh người quá đáng!”
Lão thái thái trán nổi đầy gân xanh.
Tiêu Khác quát: “Tiêu Văn Thuý, rốt cuộc ngươi có biết sai hay không! Ta có thể tha thứ việc ngươi lẻn ra khỏi Phù Dung viện, nhưng ngươi cư nhiên lại muốn giết Sắt Sắt, ngươi không biết Sắt Sắt hiện tại là Cẩn vương phi hay sao?”
Tiêu Thư Đồng lạnh lùng nói: “Nàng ấy đương nhiên biết, vì vậy càng muốn dùng lưỡi đao đó lấy mạng nàng ta, nàng đã phát điên rồi.”
“Ta phi.” Tiêu Văn Thúy trợn trừng mắt nhìn Tiêu Thư Đồng: “Tiện nhân, ngươi không phải tỷ của ta! Đừng cho rằng ta không biết ngươi hướng khuỷu tay ra ngoài là vì cái gì, còn không phải là vì lấy lòng phụ thân và nãi nãi sao!”
Đáy mắt Tiêu Thư Đồng lạnh lùng, ngữ khí mang rõ ý mỉa mai: “Ta không phải đã nói rồi sao? Thân là nữ nhi Tiêu gia, ngươi không thể giải quyết vấn đề của Tiêu gia cũng không mang đến vinh quang cho tổ tiên thì thôi, ngươi lại dám kéo chân sau của Tiêu gia. Hiện tại tứ muội là Cẩn vương phi, ngươi hại nàng chính là hại Cẩn vương, ngươi thật sự cho rằng mọi người có thể cùng ngươi đi vào chỗ chết hay sao?”
“Ngươi, ngươi dám nguyền rủa ta chết!” Tiêu Văn Thúy nháy mắt nổi trận lôi đình, cắn vào tay thị vệ, hét lên rồi đứng dậy liều mạng cùng Tiêu Thư Đồng: “Tiện nhân, ngươi nguyền rủa ta, dám nguyền rủa ta, ta bóp chết ngươi!”
“Còn không đem nàng trói lại.” Lão thái thái gầm lên một tiếng, gõ mạnh đầu quải trượng: “Lão thân xây dựng Tiêu gia bao năm nay, cũng chưa thấy qua nghiệp chướng không nói lí như vậy!” Con ngươi lộ vẻ tàn khốc, liếc Hoàng thị một cái: “Thật là mẹ nào con nấy, nàng chính là học được tâm địa độc ác của ngươi.”
Hoàng thị đầu gối mềm nhũng, bùm quỳ xuống đất: “Mẫu thân khai ân, Văn Thuý nàng chỉ là, chỉ là tính tình kiêu căng một chút, nàng thật sự đã biết sai rồi!”
“Nếu mà nàng biết sa, thì mặt trời mọc ở hướng Tây.” Lão thái thái tức giận nói, lại nhìn Tiêu Thư Đồng với ánh mắt ôn hoà: “Đều là tỷ muội một mẹ đẻ ra, sao giáo dưỡng lại không bằng một góc của nha đầu Thư Đồng, thật uỷ khuất nha đầu Thư Đồng không sinh ra là con của vợ cả.”
Lại là những lời này.
Những lời này làm Hoàng thị sợ hãi vô cùng.
Lão thái thái luôn nói đích thứ khác biệt, cũng không hài lòng về thân phận thứ xuất của Tiêu Thư Đồng. Nếu ngày nào đó, lão thái thái đem Tiêu Thư Đồng ghi tên dưới danh nghĩa của Hạ thị đã chết kia, lúc đó bên cạnh mình không có Thư Đồng, lại không dạy dỗ tốt cho Văn Thúy, kết cục chẳng phải là bị ghẻ lạnh và vứt bỏ sao?
Tiêu Thư Đồng dịu dàng cười nói: “Thân là nữ nhi Tiêu gia, bất luận là thứ xuất, có một số việc thuộc vào bổn phận, cháu gái chỉ là chấp hành bổn phận thôi.”
Lão thái thái trong lòng đầy tức giận, vì những lời này mà bình tĩnh lại một chút, lão thái thái nhìn Tiêu Thư Đồng tán thưởng nói: “Uỷ khuất nha đầu Thư Đồng, ngươi nên là nữ nhi con vợ cả.”
“Tổ mẫu nói quá lời.” Tiêu Thư Đồng mặt không đổi sắc nói: “Trước mắt chuyện của Văn Thuý, ta tin Cẩn vương sẽ không bỏ qua, chúng ta phải giải thích rõ ràng.”
Tiêu Khác trừng mắt Tiêu Văn Thuý, gầm nhẹ nói: “Mặt mũi của Tiêu mỗ ta đều bị ngươi làm mất hết, còn không mau quỳ xuống bồi tội với Sắt Sắt.”
“Ta không đi.” Tiêu Văn Thuý hô: “Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì ta phải bồi tội với nàng! Nàng là cái thá gì, còn không phải có vận khí tốt được Cẩn vương nhìn trúng hay sao? Dựa vào cái gì các người đều nói giúp nàng ta!”
“Ngươi…” Tiêu Khác giận đến bốc khói, cho đến bây giờ sự nuông chiều đối với Tiêu Văn Thuý cùng với một ít tình cảm gia đình điều đã bị xoá sạch.
Hiện giờ Tiêu Văn Thuý trong mắt hắn chỉ là kẻ cản trở vinh quang của Tiêu gia.
Mặt Tiêu Khác lạnh lùng, trong mắt lộ ra một tia không đành lòng: “Tiêu Văn Thuý, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi đi quỳ xuống bồi tội với Sắt Sắt, ta giữ ngươi lại ở Tiêu gia. Nếu ngươi không đi, đừng trách ta đại nghĩa diệt thân, đem ngươi giao ra.”
Tiêu Văn Thuý sợ tới mức co rúm lại, hai mắt đẫm lệ: “Phụ thân! Tại sao người lại đối xử với ta thế này? Người không phải là phụ thân ta !Người không phải là phụ thân ta!”
“Được rồi, con đường ngươi đã chọn, nếu ngươi muốn xé rách mặt với ta thì Tiêu mỗ ta đây cũng không có nữ nhi như ngươi.” Tiêu khắc duỗi tay, hướng ra bên ngoài: “Đưa nhị tiểu thư tới phủ Cẩn vương, nói với Cẩn vương, Tiêu Văn Thuý đã bị gạch tên khỏi gia phả, trục xuất khỏi gia môn.”
Cái, cái gì ?
Những lời nói đó giống như một nắm đấm nặng nề nện trên ngực Tiêu Văn Thuý.
Tại sao lại như vậy? Nàng chỉ là không hiểu tại sao người phụ thân trước đây luôn quan tâm nàng, nhưng từ khi Tiêu Sắt Sắt gả cho Cẩn vương, mọi việc phụ thân đều thiên vị Tiêu Sắt Sắt, ngay cả nô tài Tiêu Tuý kia cũng có rất nhiều đãi ngộ tốt, chỉ vì một lời nói của Tiêu Sắt Sắt.
Đều là vì Tiêu Sắt Sắt.
Bởi vì đồ ngốc không biết xấu hổ đó.
Là Tiêu Sắt Sắt cướp hết tất cả mọi thứ của Tiêu Văn Thuý, còn bức nàng bị Tiêu gia đuổi ra khỏi nhà!
“A—-” Tiêu Văn Thúy nộ hỏa công tâm, yết hầu có một đợt ngọt ngọt, liền phun ra một búng máu.
Nàng ta nhìn máu của chính mình sợ tới nỗi bật khóc, khàn giọng kêu lên: “Dựa vào cái gì! Bởi vì đồ ngốc kia là con vợ cả sao? Các ngươi bất công! Các ngươi thật bất công!”
“Văn Thuý a.” Hoàng thị đau lòng tột đỉnh, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, đem Tiêu Văn Thuý ôm vào trong ngực: “Văn Thuý, nữ nhi bảo bối của ta, ngươi phải chú ý thân thể.”
“Nương.” Tiêu Văn Thuý ôm chặt Hoàng thị: “Người phải làm chủ cho ta! Phụ thân thiên vị Tiêu Sắt Sắt, nãi nãi cũng vậy! Đồ ngốc kia rốt cuộc có điểm nào tốt.”
Tiêu Khác đã từ bỏ rống giận Tiêu Văn Thuý. Một nữ nhi chỉ biết gây thêm phiền phức cho Tiêu gia này không có cũng được. Nếu đã vậy, cứ coi như Tiêu gia không có người này đi.
Lão thái thái thấy thế hừ lạnh một tiếng, chống quải trượng bước đi.
Vừa mới bước tới ngưỡng cửa thì thấy Ngọc Vong Ngôn cùng Tiêu Sắt Sắt bước song song tới đây.
Lão thái thái vội vàng hành lễ, nhưng vì lớn tuổi nên động tác của bà không được nhuần nhuyễn. Tiêu Sắt Sắt buông tay Ngọc Vong Ngôn bước nhanh tới đỡ lấy lão thái thái.
“Tổ mẫu, đều là người một nhà, không cần làm đại lễ như vậy.” Tiêu Sắt Sắt tươi cười dịu dàng, môi răng đều tăm tắp. Một nụ cười ôn hoà như vậy nhưng ở trong mắt lão thái thái lại không cảm nhận được một chút ấm áp nào.
Lão thái thái cúi thấp người: “Đa tạ Cẩn vương phi, lão thân không sao cả.”
“Vậy là tốt rồi.” Tiêu Sắt Sắt đỡ lão thái thái bước ra khỏi ngưỡng cửa: “Tổ mẫu đi thong thả, nghỉ ngơi trước đi. Chuyện của nhị tỷ tỷ xin tổ mẫu yên tâm, đều là tỷ muội, cho dù là vì Tiêu gia, ta cũng sẽ hành sự đúng mực.”
Lão thái thái nhìn Tiêu Sắt Sắt thật sâu, càng nhìn càng cảm thấy nhìn không thấu, gật gật đầu liền rời đi.
Đợi bà đi xa, Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Bà là trưởng bối, ta thật lòng quan tâm thân thể của bà, cần gì phải phòng ta.”
Ngọc Vong Ngôn không nói, đến gần Tiêu Sắt Sắt.
“Vương gia.” Nàng cười nhạt, nụ cười vẫn còn chua xót: “Vương gia, chúng ta đi vào thôi.”
Nàng dắt tay Ngọc Vong Ngôn, hắn không tránh né, giống như vật chết tuỳ nàng xử trí, cho đến khi hai người bước vào trong hắn mới thoáng siết chặt tay Tiêu Sắt Sắt.
Tiêu Sắt Sắt không thích phản ứng như vậy.
Nàng biết, Ngọc Vong Ngôn rất thống khổ, hắn không buông được nàng, vì vậy hắn chỉ có thể tự trách sâu trong trái tim mình đứng núi này trông núi nọ. Tình yêu và sự hối hận hắn dành cho Trương Cẩm Sắt luôn hành hạ ý chí của hắn.
Khi cả hai bước vào phòng, người đầu tiên chú ý đến họ là đại thiếu gia, lập tức hô lên. Sau đó người trong phòng cũng thấy bọn họ, trong phòng nhất thời không có một tiếng động, hai người liền trở thành tiêu điểm.
“Tỷ tỷ, tỷ phu hai người không sao chứ.” Tiêu Trí Viễn bước lại gần.
Tiêu Khác một tay ngăn lại Tiêu Trí Viễn, hướng Ngọc Vong Ngôn nói: “Cẩn vương thứ tội, lão thần không giáo dục tốt nữ nhi, hiện tại Tiêu Văn Thuý đã bị trục xuất khỏi Tiêu gia, nàng cùng Đường thành Tiêu thị không có nửa phần liên quan.”
Hai mẹ con đang ôm nhau ngồi dưới đất, cả hai đều nước mắt lưng tròng. Khác biệt chính là, Hoàng thị khóc một cách thê thảm, khi liếc đến Tiêu Sắt Sắt trong mắt hiện lên một chút hận thù, còn Tiêu Văn Thuý lại trừng mắt, hai mắt chất chứa thù hận, sát ý cuồn cuộn như dùng hết sức lực nhìn Tiêu Sắt Sắt ở đối diện.
Tiêu Sắt Sắt nhìn Tiêu Khác, lạnh lùng nói: “Dù sao cũng là quan hệ phụ tử hơn mười năm, nói chặt đứt liền chặt đứt, trong lòng phụ thân hẳn cũng không dễ chịu.”
“Cẩn vương phi không cần nói giúp nghịch nữ này.” Tiêu khác chém đinh chặt sắt nói: “Lão thần đã phân phó, xóa tên Tiêu Văn Thuý khỏi gia phả Tiêu gia. Hôm nay thần đem Tiêu Văn Thuý giao cho Cẩn vương phủ xử lý , nàng sống hay chết tùy vào quyết định của Cẩn Vương phủ.”
Hoàng thị kêu lên: “Lão gia, ngài không thể vô tình như vậy.”
“Câm miệng, ngươi mà nói thêm câu nữa thì ta liền hưu ngươi.”
Hoàng thị phẫn nộ nhìn Tiêu Khác, không dám mở miệng nói nữa.
“Nhạc phụ.” Ngọc vong Ngôn gọi.
Tiêu khác vội chắp tay: “Cẩn vương, mời nói.” Tầm mắt hắn quét tới tay nắm tay của Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ngọc Vong ngôn nói: “Sắt Sắt hơi mệt, bổn vương mang nàng về trước, chuyện hôm nay dừng ở đây, nhạc phụ xử trí, ta thấy vậy là thích đáng nhất.”
Tiêu Khác trong lòng hiểu rõ: “Lão thần minh bạch, vậy cung tiễn Cẩn vương và Cẩn vương phi hồi phủ.”
“Ừm.” Ngọc Vong Ngôn không muốn nhiều lời, cùng Tiêu Sắt Sắt rời đi, thậm chí tâm trạng đi thăm Tiêu Tuý cũng không có.
Hai người ngồi trên xe ngựa, huân hương trong xe nhất thời làm tâm trí trấn tĩnh lại.
Tiêu Sắt Sắt tựa lưng vào ghế ngồi, lặng lẽ đưa tay lên nhìn lòng bàn tay ửng đỏ, hơi ấm của Ngọc Vong ngôn vẫn còn trên tay. Nàng nhắm mắt, phảng phất cảm nhận tay hắn lại bao phủ lên nàng, thật nóng và ấm áp thấm vào da thịt, kéo dài mãi mãi.
Tiêu Sắt Sắt si ngốc nói nhỏ: “Vương gia, ta sẽ chăm sóc tốt.”
Ngọc Vong Ngôn không nói, nhìn cánh tay dưới áo choàng của Tiêu Sắt Sắt một lần nữa.
Nơi đó chính là nơi con dao của Tiêu Văn Thuý làm bị thương, hắn đã băng bó đơn giản cho nàng, trước mắt máu đã ngừng chảy, về phủ đắp dược một lần nữa liền có thể lành lại. Nghĩ đến tình cảnh lúc đó hắn vẫn cảm thấy còn sợ hãi.
“Bổn vương đã biết.” Hắn trả lời Tiêu Sắt Sắt: “Về phủ nàng phải nghỉ ngơi thật tốt, chuyện sau đó bổn vương sẽ sắp xếp.”
Tiêu Sắt Sắt lại nói: “Phụ thân ta… Thật sự là bằng mặt không bằng lòng, vi phạm quy ước.”
“Ngủ một lát đi.” Ngọc Vong Ngôn cúi người, di chuyển chậu than sưởi xuống một chút, không nhắc lại chuyện của Tiêu phủ.
Beta: Hạ Nhi Liên Y
—--------------------------
Phù Dung viện của Tiêu phủ, khuê phòng của Tiêu Văn Thuý chưa bao giơ lạnh lẽo như lúc này.
Tiêu Khác, lão thái thái, đứng đối diện song song với Tiêu Văn Thuý, nhìn nàng ta với ánh mắt như muốn lăng trì. Hoàng thị ở bên vâng vâng dạ dạ không dám xen vào, Tiêu Thư Đồng nhàm chán liếc nhìn Tiêu Văn Thuý, sau đó đó cúi đầu tiếp tục đùa nghịch móng tay.
Tiêu Văn Thuý vẫn đang bị gia đinh kiềm chế, nàng ta vẫn không từ bỏ, dùng sức giãy giụa: “Phụ thân, nãi nãi! Tại sao các người lại đối xử với ta như vậy? Rõ ràng là do đồ ngốc Tiêu Sắt Sắt kia khinh người quá đáng!”
Lão thái thái trán nổi đầy gân xanh.
Tiêu Khác quát: “Tiêu Văn Thuý, rốt cuộc ngươi có biết sai hay không! Ta có thể tha thứ việc ngươi lẻn ra khỏi Phù Dung viện, nhưng ngươi cư nhiên lại muốn giết Sắt Sắt, ngươi không biết Sắt Sắt hiện tại là Cẩn vương phi hay sao?”
Tiêu Thư Đồng lạnh lùng nói: “Nàng ấy đương nhiên biết, vì vậy càng muốn dùng lưỡi đao đó lấy mạng nàng ta, nàng đã phát điên rồi.”
“Ta phi.” Tiêu Văn Thúy trợn trừng mắt nhìn Tiêu Thư Đồng: “Tiện nhân, ngươi không phải tỷ của ta! Đừng cho rằng ta không biết ngươi hướng khuỷu tay ra ngoài là vì cái gì, còn không phải là vì lấy lòng phụ thân và nãi nãi sao!”
Đáy mắt Tiêu Thư Đồng lạnh lùng, ngữ khí mang rõ ý mỉa mai: “Ta không phải đã nói rồi sao? Thân là nữ nhi Tiêu gia, ngươi không thể giải quyết vấn đề của Tiêu gia cũng không mang đến vinh quang cho tổ tiên thì thôi, ngươi lại dám kéo chân sau của Tiêu gia. Hiện tại tứ muội là Cẩn vương phi, ngươi hại nàng chính là hại Cẩn vương, ngươi thật sự cho rằng mọi người có thể cùng ngươi đi vào chỗ chết hay sao?”
“Ngươi, ngươi dám nguyền rủa ta chết!” Tiêu Văn Thúy nháy mắt nổi trận lôi đình, cắn vào tay thị vệ, hét lên rồi đứng dậy liều mạng cùng Tiêu Thư Đồng: “Tiện nhân, ngươi nguyền rủa ta, dám nguyền rủa ta, ta bóp chết ngươi!”
“Còn không đem nàng trói lại.” Lão thái thái gầm lên một tiếng, gõ mạnh đầu quải trượng: “Lão thân xây dựng Tiêu gia bao năm nay, cũng chưa thấy qua nghiệp chướng không nói lí như vậy!” Con ngươi lộ vẻ tàn khốc, liếc Hoàng thị một cái: “Thật là mẹ nào con nấy, nàng chính là học được tâm địa độc ác của ngươi.”
Hoàng thị đầu gối mềm nhũng, bùm quỳ xuống đất: “Mẫu thân khai ân, Văn Thuý nàng chỉ là, chỉ là tính tình kiêu căng một chút, nàng thật sự đã biết sai rồi!”
“Nếu mà nàng biết sa, thì mặt trời mọc ở hướng Tây.” Lão thái thái tức giận nói, lại nhìn Tiêu Thư Đồng với ánh mắt ôn hoà: “Đều là tỷ muội một mẹ đẻ ra, sao giáo dưỡng lại không bằng một góc của nha đầu Thư Đồng, thật uỷ khuất nha đầu Thư Đồng không sinh ra là con của vợ cả.”
Lại là những lời này.
Những lời này làm Hoàng thị sợ hãi vô cùng.
Lão thái thái luôn nói đích thứ khác biệt, cũng không hài lòng về thân phận thứ xuất của Tiêu Thư Đồng. Nếu ngày nào đó, lão thái thái đem Tiêu Thư Đồng ghi tên dưới danh nghĩa của Hạ thị đã chết kia, lúc đó bên cạnh mình không có Thư Đồng, lại không dạy dỗ tốt cho Văn Thúy, kết cục chẳng phải là bị ghẻ lạnh và vứt bỏ sao?
Tiêu Thư Đồng dịu dàng cười nói: “Thân là nữ nhi Tiêu gia, bất luận là thứ xuất, có một số việc thuộc vào bổn phận, cháu gái chỉ là chấp hành bổn phận thôi.”
Lão thái thái trong lòng đầy tức giận, vì những lời này mà bình tĩnh lại một chút, lão thái thái nhìn Tiêu Thư Đồng tán thưởng nói: “Uỷ khuất nha đầu Thư Đồng, ngươi nên là nữ nhi con vợ cả.”
“Tổ mẫu nói quá lời.” Tiêu Thư Đồng mặt không đổi sắc nói: “Trước mắt chuyện của Văn Thuý, ta tin Cẩn vương sẽ không bỏ qua, chúng ta phải giải thích rõ ràng.”
Tiêu Khác trừng mắt Tiêu Văn Thuý, gầm nhẹ nói: “Mặt mũi của Tiêu mỗ ta đều bị ngươi làm mất hết, còn không mau quỳ xuống bồi tội với Sắt Sắt.”
“Ta không đi.” Tiêu Văn Thuý hô: “Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì ta phải bồi tội với nàng! Nàng là cái thá gì, còn không phải có vận khí tốt được Cẩn vương nhìn trúng hay sao? Dựa vào cái gì các người đều nói giúp nàng ta!”
“Ngươi…” Tiêu Khác giận đến bốc khói, cho đến bây giờ sự nuông chiều đối với Tiêu Văn Thuý cùng với một ít tình cảm gia đình điều đã bị xoá sạch.
Hiện giờ Tiêu Văn Thuý trong mắt hắn chỉ là kẻ cản trở vinh quang của Tiêu gia.
Mặt Tiêu Khác lạnh lùng, trong mắt lộ ra một tia không đành lòng: “Tiêu Văn Thuý, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi đi quỳ xuống bồi tội với Sắt Sắt, ta giữ ngươi lại ở Tiêu gia. Nếu ngươi không đi, đừng trách ta đại nghĩa diệt thân, đem ngươi giao ra.”
Tiêu Văn Thuý sợ tới mức co rúm lại, hai mắt đẫm lệ: “Phụ thân! Tại sao người lại đối xử với ta thế này? Người không phải là phụ thân ta !Người không phải là phụ thân ta!”
“Được rồi, con đường ngươi đã chọn, nếu ngươi muốn xé rách mặt với ta thì Tiêu mỗ ta đây cũng không có nữ nhi như ngươi.” Tiêu khắc duỗi tay, hướng ra bên ngoài: “Đưa nhị tiểu thư tới phủ Cẩn vương, nói với Cẩn vương, Tiêu Văn Thuý đã bị gạch tên khỏi gia phả, trục xuất khỏi gia môn.”
Cái, cái gì ?
Những lời nói đó giống như một nắm đấm nặng nề nện trên ngực Tiêu Văn Thuý.
Tại sao lại như vậy? Nàng chỉ là không hiểu tại sao người phụ thân trước đây luôn quan tâm nàng, nhưng từ khi Tiêu Sắt Sắt gả cho Cẩn vương, mọi việc phụ thân đều thiên vị Tiêu Sắt Sắt, ngay cả nô tài Tiêu Tuý kia cũng có rất nhiều đãi ngộ tốt, chỉ vì một lời nói của Tiêu Sắt Sắt.
Đều là vì Tiêu Sắt Sắt.
Bởi vì đồ ngốc không biết xấu hổ đó.
Là Tiêu Sắt Sắt cướp hết tất cả mọi thứ của Tiêu Văn Thuý, còn bức nàng bị Tiêu gia đuổi ra khỏi nhà!
“A—-” Tiêu Văn Thúy nộ hỏa công tâm, yết hầu có một đợt ngọt ngọt, liền phun ra một búng máu.
Nàng ta nhìn máu của chính mình sợ tới nỗi bật khóc, khàn giọng kêu lên: “Dựa vào cái gì! Bởi vì đồ ngốc kia là con vợ cả sao? Các ngươi bất công! Các ngươi thật bất công!”
“Văn Thuý a.” Hoàng thị đau lòng tột đỉnh, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, đem Tiêu Văn Thuý ôm vào trong ngực: “Văn Thuý, nữ nhi bảo bối của ta, ngươi phải chú ý thân thể.”
“Nương.” Tiêu Văn Thuý ôm chặt Hoàng thị: “Người phải làm chủ cho ta! Phụ thân thiên vị Tiêu Sắt Sắt, nãi nãi cũng vậy! Đồ ngốc kia rốt cuộc có điểm nào tốt.”
Tiêu Khác đã từ bỏ rống giận Tiêu Văn Thuý. Một nữ nhi chỉ biết gây thêm phiền phức cho Tiêu gia này không có cũng được. Nếu đã vậy, cứ coi như Tiêu gia không có người này đi.
Lão thái thái thấy thế hừ lạnh một tiếng, chống quải trượng bước đi.
Vừa mới bước tới ngưỡng cửa thì thấy Ngọc Vong Ngôn cùng Tiêu Sắt Sắt bước song song tới đây.
Lão thái thái vội vàng hành lễ, nhưng vì lớn tuổi nên động tác của bà không được nhuần nhuyễn. Tiêu Sắt Sắt buông tay Ngọc Vong Ngôn bước nhanh tới đỡ lấy lão thái thái.
“Tổ mẫu, đều là người một nhà, không cần làm đại lễ như vậy.” Tiêu Sắt Sắt tươi cười dịu dàng, môi răng đều tăm tắp. Một nụ cười ôn hoà như vậy nhưng ở trong mắt lão thái thái lại không cảm nhận được một chút ấm áp nào.
Lão thái thái cúi thấp người: “Đa tạ Cẩn vương phi, lão thân không sao cả.”
“Vậy là tốt rồi.” Tiêu Sắt Sắt đỡ lão thái thái bước ra khỏi ngưỡng cửa: “Tổ mẫu đi thong thả, nghỉ ngơi trước đi. Chuyện của nhị tỷ tỷ xin tổ mẫu yên tâm, đều là tỷ muội, cho dù là vì Tiêu gia, ta cũng sẽ hành sự đúng mực.”
Lão thái thái nhìn Tiêu Sắt Sắt thật sâu, càng nhìn càng cảm thấy nhìn không thấu, gật gật đầu liền rời đi.
Đợi bà đi xa, Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Bà là trưởng bối, ta thật lòng quan tâm thân thể của bà, cần gì phải phòng ta.”
Ngọc Vong Ngôn không nói, đến gần Tiêu Sắt Sắt.
“Vương gia.” Nàng cười nhạt, nụ cười vẫn còn chua xót: “Vương gia, chúng ta đi vào thôi.”
Nàng dắt tay Ngọc Vong Ngôn, hắn không tránh né, giống như vật chết tuỳ nàng xử trí, cho đến khi hai người bước vào trong hắn mới thoáng siết chặt tay Tiêu Sắt Sắt.
Tiêu Sắt Sắt không thích phản ứng như vậy.
Nàng biết, Ngọc Vong Ngôn rất thống khổ, hắn không buông được nàng, vì vậy hắn chỉ có thể tự trách sâu trong trái tim mình đứng núi này trông núi nọ. Tình yêu và sự hối hận hắn dành cho Trương Cẩm Sắt luôn hành hạ ý chí của hắn.
Khi cả hai bước vào phòng, người đầu tiên chú ý đến họ là đại thiếu gia, lập tức hô lên. Sau đó người trong phòng cũng thấy bọn họ, trong phòng nhất thời không có một tiếng động, hai người liền trở thành tiêu điểm.
“Tỷ tỷ, tỷ phu hai người không sao chứ.” Tiêu Trí Viễn bước lại gần.
Tiêu Khác một tay ngăn lại Tiêu Trí Viễn, hướng Ngọc Vong Ngôn nói: “Cẩn vương thứ tội, lão thần không giáo dục tốt nữ nhi, hiện tại Tiêu Văn Thuý đã bị trục xuất khỏi Tiêu gia, nàng cùng Đường thành Tiêu thị không có nửa phần liên quan.”
Hai mẹ con đang ôm nhau ngồi dưới đất, cả hai đều nước mắt lưng tròng. Khác biệt chính là, Hoàng thị khóc một cách thê thảm, khi liếc đến Tiêu Sắt Sắt trong mắt hiện lên một chút hận thù, còn Tiêu Văn Thuý lại trừng mắt, hai mắt chất chứa thù hận, sát ý cuồn cuộn như dùng hết sức lực nhìn Tiêu Sắt Sắt ở đối diện.
Tiêu Sắt Sắt nhìn Tiêu Khác, lạnh lùng nói: “Dù sao cũng là quan hệ phụ tử hơn mười năm, nói chặt đứt liền chặt đứt, trong lòng phụ thân hẳn cũng không dễ chịu.”
“Cẩn vương phi không cần nói giúp nghịch nữ này.” Tiêu khác chém đinh chặt sắt nói: “Lão thần đã phân phó, xóa tên Tiêu Văn Thuý khỏi gia phả Tiêu gia. Hôm nay thần đem Tiêu Văn Thuý giao cho Cẩn vương phủ xử lý , nàng sống hay chết tùy vào quyết định của Cẩn Vương phủ.”
Hoàng thị kêu lên: “Lão gia, ngài không thể vô tình như vậy.”
“Câm miệng, ngươi mà nói thêm câu nữa thì ta liền hưu ngươi.”
Hoàng thị phẫn nộ nhìn Tiêu Khác, không dám mở miệng nói nữa.
“Nhạc phụ.” Ngọc vong Ngôn gọi.
Tiêu khác vội chắp tay: “Cẩn vương, mời nói.” Tầm mắt hắn quét tới tay nắm tay của Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ngọc Vong ngôn nói: “Sắt Sắt hơi mệt, bổn vương mang nàng về trước, chuyện hôm nay dừng ở đây, nhạc phụ xử trí, ta thấy vậy là thích đáng nhất.”
Tiêu Khác trong lòng hiểu rõ: “Lão thần minh bạch, vậy cung tiễn Cẩn vương và Cẩn vương phi hồi phủ.”
“Ừm.” Ngọc Vong Ngôn không muốn nhiều lời, cùng Tiêu Sắt Sắt rời đi, thậm chí tâm trạng đi thăm Tiêu Tuý cũng không có.
Hai người ngồi trên xe ngựa, huân hương trong xe nhất thời làm tâm trí trấn tĩnh lại.
Tiêu Sắt Sắt tựa lưng vào ghế ngồi, lặng lẽ đưa tay lên nhìn lòng bàn tay ửng đỏ, hơi ấm của Ngọc Vong ngôn vẫn còn trên tay. Nàng nhắm mắt, phảng phất cảm nhận tay hắn lại bao phủ lên nàng, thật nóng và ấm áp thấm vào da thịt, kéo dài mãi mãi.
Tiêu Sắt Sắt si ngốc nói nhỏ: “Vương gia, ta sẽ chăm sóc tốt.”
Ngọc Vong Ngôn không nói, nhìn cánh tay dưới áo choàng của Tiêu Sắt Sắt một lần nữa.
Nơi đó chính là nơi con dao của Tiêu Văn Thuý làm bị thương, hắn đã băng bó đơn giản cho nàng, trước mắt máu đã ngừng chảy, về phủ đắp dược một lần nữa liền có thể lành lại. Nghĩ đến tình cảnh lúc đó hắn vẫn cảm thấy còn sợ hãi.
“Bổn vương đã biết.” Hắn trả lời Tiêu Sắt Sắt: “Về phủ nàng phải nghỉ ngơi thật tốt, chuyện sau đó bổn vương sẽ sắp xếp.”
Tiêu Sắt Sắt lại nói: “Phụ thân ta… Thật sự là bằng mặt không bằng lòng, vi phạm quy ước.”
“Ngủ một lát đi.” Ngọc Vong Ngôn cúi người, di chuyển chậu than sưởi xuống một chút, không nhắc lại chuyện của Tiêu phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.