Chương 155: Tỷ Đệ Nhận Nhau
Tử Hằng
29/01/2023
Edit: Khánh Ngọc
Mặt trăng mọc lên ở phía đông, chim trở về tổ.
Dải mây màu tím kéo dài trên bầu trời, ánh mặt trời cũng sắp lặn.
Rốt cuộc bọn họ cũng đến nơi trước khi trời tối, tiến vào bên trong theo cổng bắc Đại Nghiêu.
Vừa vào cổng, Ngọc Vong Ngôn sắp xếp chỗ cho Tiêu Sắt Sắt xong thì tự mình đi thẩm vấn hai gã thích khách kia. Tứ chi của bọn họ đều bị trói, không thể trốn thoát, cằm cũng bị chặn, không thể cắn lưỡi hoặc là nuốt độc tự sát.
Bọn thị vệ lục soát hai người, không tìm được đồ vật chứng minh thân phận. Chẳng qua cũng không có gì kỳ quái, bọn hắn muốn che giấu người ở sau, cho nên cái gì cũng không mang theo.
Trên tường thành hiện lên bóng dáng cô đơn của Tiêu Sắt Sắt.
Váy nàng bị ánh trăng nhuộm một màu lạnh lẽo, nàng khoác áo lông cừu, y phục ấm áp, thân thể lạnh từ ngoài vào trong.
“Tỷ.” Giữa không gian yên tĩnh, âm thanh Trương Dật Phàm rất rõ ràng.
Tiêu Sắt Sắt xoay người, trên mặt chua xót, vết nhăn xuất hiện trên mặt khi cười: “Dật Phàm.”
Trương Dật Phàm bước nhanh tới, vội vàng nói: “Người… Người có phải Cẩm Sắt tỷ tỷ không? Hà Cụ trước khi chết nắm chặt tay áo ta nói, người là tỷ của ta Trương Cẩm Sắt!”
Hắn nôn nóng trừng mắt với Tiêu Sắt Sắt, trong đầu đã nghĩ ra rất nhiều phản ứng của Tiêu Sắt Sắt. Nhưng Trương Dật Phàm không nghĩ tới, Tiêu Sắt Sắt chỉ cười, cười một cách bất đắc dĩ, thống khổ.
“Dật Phàm, thực xin lỗi, ta vẫn chưa nói với ngươi…”
Trương Dật Phàm trong lòng tức giận, quát: “Một năm! Thời gian một năm, tỷ đều không nhận người đệ đệ này!”
“Thực xin lỗi, ta không muốn liên lụy đến ngươi…”
Liên lụy? Lời nói này, làm Trương Dật Phàm cảm thấy cơn giận bùng nổ.
“Trương Cẩm Sắt, tỷ nói hươu nói vượn cái gì! Ta là đệ đệ của tỷ, còn sợ bị tỷ liên lụy? Sao tỷ ích kỷ thế, không nói cho ta biết tỷ còn sống!”
“Ta…” Tiêu Sắt Sắt buồn bã gục đầu xuống, xong lại ngẩng đầu ngắm trăng, đáy lòng bi thương.
Ích kỷ. Dật Phàm nói đúng, nàng thật là một người ích kỉ. Đến bây giờ vẫn chỉ lo lắng cho mình, tự ý quyết định làm một người khác mà không nghĩ tới hành vi của mình sẽ dày vò người khác như thế nào.
Trước kia nàng đối đãi như vậy với Vong Ngôn. Hiện tại, là Dật Phàm. Mà phụ thân đến nay vẫn chưa biết gì.
Tiêu Sắt Sắt buồn bã chế giễu: “Ta không phải là người thân tốt…”
Im lặng thật lâu.
Ánh trăng như nước, lạnh lẽo.
Trương Dật Phàm nhìn chăm chú Tiêu Sắt Sắt, sắc mặt chậm rãi trầm xuống, lại đột nhiên đỏ lên, tức giận nói: “Không cho tỷ nói mình như vậy! Ta là đệ đệ, người phê phán tỷ chỉ có thể là ta, không tới phiên tỷ tự quyết định!”
“Dật Phàm…”
“Cẩm Sắt tỷ tỷ.” Trương Dật Phàm giọng điệu mềm xuống, “Cẩm Sắt tỷ tỷ, tỷ phải biết rằng, tỷ có thể trở về so bất cứ gì đều làm ta vui vẻ. Ngọc Khuynh Dương và Trương Cẩm Lam làm điều xấu xa gì ta đều biết, tỷ chết oan, ta nhất định phải giết hai người xấu xa kia, giúp tỷ lấy lại công đạo!”
“Dật Phàm…” Tiêu Sắt Sắt cảm động cười, trên mặt lại không hề chua xót, “Lúc này ta có việc lớn, không nghĩ tới việc tha cho hai người kia, nhưng Cẩm Lam là tỷ của ta. Thật ra ta không thể nóng vội, chỉ cần đạt được mục đích, cho dù là dùng mười năm công phu cũng được. Nhưng mà hôm nay, sợ là ta không thể nhẫn…”
Nàng nắm chặt nắm tay, lạnh lùng nói: “Hồ Dương Triệu thị cùng Ngọc Khuynh Dương hiện giờ là con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống, không biết tốn bao nhiêu thời gian để làm bọn họ tan rã. Hà Cụ đã chết, ta không thể để Hà Hoan cùng ta vào sinh ra tử! Ta chờ không được, cũng không muốn chờ! Ta muốn đem tất cả sức lực, một kích làm cho bọn họ vạn kiếp bất phục!”
Nhìn Tiêu Sắt Sắt quyết tâm như thế, Trương Dật Phàm có chút giật mình, từ trước Cẩm Sắt tỷ tỷ ôn nhu động lòng người, hiện giờ người ở trước mặt hắn, lại phảng phất lạnh lẽo.
Nhưng mà, hắn cũng không có cảm thấy xa lạ.
Khóe miệng nở một nụ cười giống Tiêu Sắt Sắt, Trương Dật Phàm nói: “Ta muốn đám người xấu kia phải chết, Cẩm Sắt tỷ tỷ, ta giúp tỷ! Không thể lại cho đám người xấu kia ung dung ngoài vòng pháp luật!”
Tiêu Sắt Sắt cười nhu hoà: “Tốt…”
“Ừ!” Tươi cười này, giống như lúc trước. Cẩm Sắt tỷ tỷ, kỳ thật chưa bao giờ thay đổi.
Chỗ tối, một đôi mắt xem hết toàn bộ. Tiêu Trí Viễn trốn ở cửa thang tường thành, nghe hai người nói, cả người lung lay sắp đổ.
Tỷ tỷ của hắn, thế mà nói mình là Cẩm Trắc phi của Thái tử.
Nàng nói nàng trọng sinh trở về, chẳng lẽ nói, trước kia tỷ tỷ ngã trên cây xuống cũng đã chết, mới làm Trương Cẩm Sắt hoàn hồn ở trên người tỷ ấy?
Chuyện tình thần bí này làm Tiêu Trí Viễn ngẩn ngơ thật lâu, tay chân lạnh lẽo.
Thì ra tỷ tỷ không phải hết ngốc, mà thời điểm tỉnh lại, đã không ngốc…
Trong lòng nhất thời không biết là tư vị gì, bị Tiêu Sắt Sắt lừa, lại một chút cũng không cảm thấy phẫn nộ, mà là vui mừng vì lúc trước tỷ tỷ ngốc không còn ngốc để người khi dễ, thân phận tiểu thư số mệnh nha hoàn. Ngược lại là đối với Tiêu Sắt Sắt, tràn ngập đau lòng.
Tiêu Sắt Sắt là thật sự xem hắn là đệ đệ mà đối đãi, hắn có thể cảm nhận được.
Tiêu Trí Viễn không khỏi nhớ tới Tiêu Thư Đồng, Tiêu Thư Đồng phải gả làm nhị Vương phi, sau này nếu cha đứng về phía Tiêu Thư Đồng, Tiêu Sắt Sắt nên làm sao bây giờ?
Bóng đêm trôi qua càng thêm nồng đậm.
Tiêu Sắt Sắt về chỗ ở sát trong cổng thành.
Ngọc Vong Ngôn đã vừa đấm vừa xoa thẩm vấn hai gã tử sĩ kia, còn dùng tiền tài thu mua bọn họ, muốn bọn họ đem hai cái rương mang đến cho chủ nhân.
Hai cái rương gỗ kia, Tiêu Sắt Sắt liếc mắt một cái, nàng đại khái biết, bên trong chính là cái gì.
“Vong Ngôn, kế hoạch chuyện này là của ai?” Nàng hỏi.
Ngọc Vong Ngôn mày nhăn thật chặt, nói: “Triệu Tả thừa tướng.”
Tiêu Sắt Sắt trong lòng tức giận đột nhiên dâng cao, hận không thể lập tức làm người nọ nợ máu trả bằng máu.
Thì ra là muốn cho Hồ Dương Triệu thị cùng đảng Thái Tử một đòn trí mạng, trước mắt, không có lý do gì để không tàn nhẫn.
Ngực phập phồng kịch liệt, Tiêu Sắt Sắt đè ép lửa giận xuống, bình tĩnh nói: “Triệu gia cùng Ngọc Khuynh Dương bên kia có phải xảy ra chuyện gì không, cho nên mới xuống tay tàn nhẫn?”
Ngọc Vong Ngôn nhẹ gật đầu nói: “Ngọc Khuynh Dương phát hiện ngọc bội của hai tên tử sĩ kia bị thay đổi. Triệu Tả thừa tướng cho rằng ngọc bội ở trên tay ta, cho nên nghĩ chúng ta đã kiệt sức, ngựa đã hết hơi, để chúng ta giết chết Bắc Nguỵ. Loại bỏ được chúng ta, lại có thể lấy đi ngọc bội, một công đôi việc.”
Là như thế này a. Tiêu Sắt Sắt cười thảm, đáy mắt lạnh lẽo mãnh liệt: “Vong Ngôn, ta muốn cho Triệu Tả thừa tướng lập tức chết, ta chờ không kịp.”
“Ta biết.” Ngọc Vong Ngôn ôm lấy Tiêu Sắt Sắt, ôn nhu nói: “Ta cũng nghĩ như thế, hai cái rương kia, chính là vũ khí lấy mạng hắn.”
“Ừ…” Tiêu Sắt Sắt chui đầu vào ngực Ngọc Vong Ngôn, nghe tim hắn mạnh mẽ đập, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Không cần lời nói, bọn họ cũng biết ý lẫn nhau.
Lần này hồi kinh thuận lợi, nhất định phải cho Triệu thị cùng Ngọc Khuynh Dương một đòn trí mạng.
Mặt trăng mọc lên ở phía đông, chim trở về tổ.
Dải mây màu tím kéo dài trên bầu trời, ánh mặt trời cũng sắp lặn.
Rốt cuộc bọn họ cũng đến nơi trước khi trời tối, tiến vào bên trong theo cổng bắc Đại Nghiêu.
Vừa vào cổng, Ngọc Vong Ngôn sắp xếp chỗ cho Tiêu Sắt Sắt xong thì tự mình đi thẩm vấn hai gã thích khách kia. Tứ chi của bọn họ đều bị trói, không thể trốn thoát, cằm cũng bị chặn, không thể cắn lưỡi hoặc là nuốt độc tự sát.
Bọn thị vệ lục soát hai người, không tìm được đồ vật chứng minh thân phận. Chẳng qua cũng không có gì kỳ quái, bọn hắn muốn che giấu người ở sau, cho nên cái gì cũng không mang theo.
Trên tường thành hiện lên bóng dáng cô đơn của Tiêu Sắt Sắt.
Váy nàng bị ánh trăng nhuộm một màu lạnh lẽo, nàng khoác áo lông cừu, y phục ấm áp, thân thể lạnh từ ngoài vào trong.
“Tỷ.” Giữa không gian yên tĩnh, âm thanh Trương Dật Phàm rất rõ ràng.
Tiêu Sắt Sắt xoay người, trên mặt chua xót, vết nhăn xuất hiện trên mặt khi cười: “Dật Phàm.”
Trương Dật Phàm bước nhanh tới, vội vàng nói: “Người… Người có phải Cẩm Sắt tỷ tỷ không? Hà Cụ trước khi chết nắm chặt tay áo ta nói, người là tỷ của ta Trương Cẩm Sắt!”
Hắn nôn nóng trừng mắt với Tiêu Sắt Sắt, trong đầu đã nghĩ ra rất nhiều phản ứng của Tiêu Sắt Sắt. Nhưng Trương Dật Phàm không nghĩ tới, Tiêu Sắt Sắt chỉ cười, cười một cách bất đắc dĩ, thống khổ.
“Dật Phàm, thực xin lỗi, ta vẫn chưa nói với ngươi…”
Trương Dật Phàm trong lòng tức giận, quát: “Một năm! Thời gian một năm, tỷ đều không nhận người đệ đệ này!”
“Thực xin lỗi, ta không muốn liên lụy đến ngươi…”
Liên lụy? Lời nói này, làm Trương Dật Phàm cảm thấy cơn giận bùng nổ.
“Trương Cẩm Sắt, tỷ nói hươu nói vượn cái gì! Ta là đệ đệ của tỷ, còn sợ bị tỷ liên lụy? Sao tỷ ích kỷ thế, không nói cho ta biết tỷ còn sống!”
“Ta…” Tiêu Sắt Sắt buồn bã gục đầu xuống, xong lại ngẩng đầu ngắm trăng, đáy lòng bi thương.
Ích kỷ. Dật Phàm nói đúng, nàng thật là một người ích kỉ. Đến bây giờ vẫn chỉ lo lắng cho mình, tự ý quyết định làm một người khác mà không nghĩ tới hành vi của mình sẽ dày vò người khác như thế nào.
Trước kia nàng đối đãi như vậy với Vong Ngôn. Hiện tại, là Dật Phàm. Mà phụ thân đến nay vẫn chưa biết gì.
Tiêu Sắt Sắt buồn bã chế giễu: “Ta không phải là người thân tốt…”
Im lặng thật lâu.
Ánh trăng như nước, lạnh lẽo.
Trương Dật Phàm nhìn chăm chú Tiêu Sắt Sắt, sắc mặt chậm rãi trầm xuống, lại đột nhiên đỏ lên, tức giận nói: “Không cho tỷ nói mình như vậy! Ta là đệ đệ, người phê phán tỷ chỉ có thể là ta, không tới phiên tỷ tự quyết định!”
“Dật Phàm…”
“Cẩm Sắt tỷ tỷ.” Trương Dật Phàm giọng điệu mềm xuống, “Cẩm Sắt tỷ tỷ, tỷ phải biết rằng, tỷ có thể trở về so bất cứ gì đều làm ta vui vẻ. Ngọc Khuynh Dương và Trương Cẩm Lam làm điều xấu xa gì ta đều biết, tỷ chết oan, ta nhất định phải giết hai người xấu xa kia, giúp tỷ lấy lại công đạo!”
“Dật Phàm…” Tiêu Sắt Sắt cảm động cười, trên mặt lại không hề chua xót, “Lúc này ta có việc lớn, không nghĩ tới việc tha cho hai người kia, nhưng Cẩm Lam là tỷ của ta. Thật ra ta không thể nóng vội, chỉ cần đạt được mục đích, cho dù là dùng mười năm công phu cũng được. Nhưng mà hôm nay, sợ là ta không thể nhẫn…”
Nàng nắm chặt nắm tay, lạnh lùng nói: “Hồ Dương Triệu thị cùng Ngọc Khuynh Dương hiện giờ là con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống, không biết tốn bao nhiêu thời gian để làm bọn họ tan rã. Hà Cụ đã chết, ta không thể để Hà Hoan cùng ta vào sinh ra tử! Ta chờ không được, cũng không muốn chờ! Ta muốn đem tất cả sức lực, một kích làm cho bọn họ vạn kiếp bất phục!”
Nhìn Tiêu Sắt Sắt quyết tâm như thế, Trương Dật Phàm có chút giật mình, từ trước Cẩm Sắt tỷ tỷ ôn nhu động lòng người, hiện giờ người ở trước mặt hắn, lại phảng phất lạnh lẽo.
Nhưng mà, hắn cũng không có cảm thấy xa lạ.
Khóe miệng nở một nụ cười giống Tiêu Sắt Sắt, Trương Dật Phàm nói: “Ta muốn đám người xấu kia phải chết, Cẩm Sắt tỷ tỷ, ta giúp tỷ! Không thể lại cho đám người xấu kia ung dung ngoài vòng pháp luật!”
Tiêu Sắt Sắt cười nhu hoà: “Tốt…”
“Ừ!” Tươi cười này, giống như lúc trước. Cẩm Sắt tỷ tỷ, kỳ thật chưa bao giờ thay đổi.
Chỗ tối, một đôi mắt xem hết toàn bộ. Tiêu Trí Viễn trốn ở cửa thang tường thành, nghe hai người nói, cả người lung lay sắp đổ.
Tỷ tỷ của hắn, thế mà nói mình là Cẩm Trắc phi của Thái tử.
Nàng nói nàng trọng sinh trở về, chẳng lẽ nói, trước kia tỷ tỷ ngã trên cây xuống cũng đã chết, mới làm Trương Cẩm Sắt hoàn hồn ở trên người tỷ ấy?
Chuyện tình thần bí này làm Tiêu Trí Viễn ngẩn ngơ thật lâu, tay chân lạnh lẽo.
Thì ra tỷ tỷ không phải hết ngốc, mà thời điểm tỉnh lại, đã không ngốc…
Trong lòng nhất thời không biết là tư vị gì, bị Tiêu Sắt Sắt lừa, lại một chút cũng không cảm thấy phẫn nộ, mà là vui mừng vì lúc trước tỷ tỷ ngốc không còn ngốc để người khi dễ, thân phận tiểu thư số mệnh nha hoàn. Ngược lại là đối với Tiêu Sắt Sắt, tràn ngập đau lòng.
Tiêu Sắt Sắt là thật sự xem hắn là đệ đệ mà đối đãi, hắn có thể cảm nhận được.
Tiêu Trí Viễn không khỏi nhớ tới Tiêu Thư Đồng, Tiêu Thư Đồng phải gả làm nhị Vương phi, sau này nếu cha đứng về phía Tiêu Thư Đồng, Tiêu Sắt Sắt nên làm sao bây giờ?
Bóng đêm trôi qua càng thêm nồng đậm.
Tiêu Sắt Sắt về chỗ ở sát trong cổng thành.
Ngọc Vong Ngôn đã vừa đấm vừa xoa thẩm vấn hai gã tử sĩ kia, còn dùng tiền tài thu mua bọn họ, muốn bọn họ đem hai cái rương mang đến cho chủ nhân.
Hai cái rương gỗ kia, Tiêu Sắt Sắt liếc mắt một cái, nàng đại khái biết, bên trong chính là cái gì.
“Vong Ngôn, kế hoạch chuyện này là của ai?” Nàng hỏi.
Ngọc Vong Ngôn mày nhăn thật chặt, nói: “Triệu Tả thừa tướng.”
Tiêu Sắt Sắt trong lòng tức giận đột nhiên dâng cao, hận không thể lập tức làm người nọ nợ máu trả bằng máu.
Thì ra là muốn cho Hồ Dương Triệu thị cùng đảng Thái Tử một đòn trí mạng, trước mắt, không có lý do gì để không tàn nhẫn.
Ngực phập phồng kịch liệt, Tiêu Sắt Sắt đè ép lửa giận xuống, bình tĩnh nói: “Triệu gia cùng Ngọc Khuynh Dương bên kia có phải xảy ra chuyện gì không, cho nên mới xuống tay tàn nhẫn?”
Ngọc Vong Ngôn nhẹ gật đầu nói: “Ngọc Khuynh Dương phát hiện ngọc bội của hai tên tử sĩ kia bị thay đổi. Triệu Tả thừa tướng cho rằng ngọc bội ở trên tay ta, cho nên nghĩ chúng ta đã kiệt sức, ngựa đã hết hơi, để chúng ta giết chết Bắc Nguỵ. Loại bỏ được chúng ta, lại có thể lấy đi ngọc bội, một công đôi việc.”
Là như thế này a. Tiêu Sắt Sắt cười thảm, đáy mắt lạnh lẽo mãnh liệt: “Vong Ngôn, ta muốn cho Triệu Tả thừa tướng lập tức chết, ta chờ không kịp.”
“Ta biết.” Ngọc Vong Ngôn ôm lấy Tiêu Sắt Sắt, ôn nhu nói: “Ta cũng nghĩ như thế, hai cái rương kia, chính là vũ khí lấy mạng hắn.”
“Ừ…” Tiêu Sắt Sắt chui đầu vào ngực Ngọc Vong Ngôn, nghe tim hắn mạnh mẽ đập, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Không cần lời nói, bọn họ cũng biết ý lẫn nhau.
Lần này hồi kinh thuận lợi, nhất định phải cho Triệu thị cùng Ngọc Khuynh Dương một đòn trí mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.