Chương 73: Vọng Tộc Tranh Đấu
Tử Hằng
22/01/2023
Edit: Hạ Nhi Liên Y
Beta: Hạ Nhi Liên Y
------------------------------
Vuốt ve chiếc khăn đã làm xong, trong lòng Tiêu Sắt Sắt cũng không có cảm giác đạt được thành tựu, ngược lại là có chút chua xót.
Chiếc khăn thêu này vốn cũng vô tình, nhưng lúc may vá cẩn thận trong lòng lại nhớ đến Ngọc Vong Ngôn, từng mũi chỉ màu tím của đóa hoa sen kia đều là tình nghĩa mà nàng thêu xuống.
Chỉ tiếc cho dù đem chiếc khăn này đưa cho Ngọc Vong Ngôn, hắn cũng sẽ không nhận lấy.
Tiêu Sắt Sắt cất lại chiếc khăn, nói với Lục Ý: “Ta đi nhìn luống rau một chút.”
Nhắc tới luống rau, Lục Ý bỗng nhiên tỉnh táo.
Nàng cũng sẽ không quên nhóm tiểu thiếp đáng ghét kia mỗi ngày còn phải trồng rau. Nhưng mà nghĩ đến các nàng được nuông chiều từ bé giờ lại ăn mệt, Lục Ý cảm thấy đã nguôi giận.
“Tiểu thư chúng ta đi, nếu các nàng không nghe lời, vậy thì hung hăng giáo huấn các nàng!”
Tiêu Sắt Sắt bật cười. Giáo huấn cái gì? Trước mắt là Quách Giai Di đang nắm giữ quyền lực trong tay, chẳng qua là bản thân mình đi nhìn xem thôi.
Nhưng thật ra một chuyến này làm Tiêu Sắt Sắt phát giác, nhóm tiểu thiếp tuy rằng không ngừng kêu khổ, lại không biểu lộ quá nhiều cảm xúc với nàng.
Xem ra Quách Giai Di cũng rất có thủ đoạn, đem những người này răn dạy thành thật không ít.
Nhìn thấy rau dưa đã gần như sắp chí,. Lục ý giúp đỡ dìu Tiêu Sắt Sắt trở về phòng, Tiêu Sắt Sắt ngồi bên cửa sổ, luyện tập cho đến khi sương chiều buông xuống.
Ở trong kinh thành Thuận kinh to lớn náo nhiệt có một nơi âm u khiếp người.
Màn đêm nặng nề hết sức, nơi đó lạnh như băng, gian nan, mùi mồ hôi cùng với mốc meo khiến không khí càng đặc hơn. Người bị nhốt tại nơi này chỉ có thể chịu đựng, ban đêm càng tuyệt vọng kinh khủng, chậm rãi biến thành cái xác không hồn.
Thiên lao Thuận kinh.
Nơi giam giữ phạm nhân.
Trước kia những ngày cuối cùng mà Trương Cẩm Sắt còn sống đã nhìn thấy quang cảnh này mấy lần.
Tối qua Triệu phi qua đời, sau đó Triệu hoàng hậu bất tỉnh vì trúng độc, giữa trưa hôm nay Thiên Anh đế đã ban xuống ý chỉ, đem Đại Lý Tự Khanh giam vào thiên lao, chờ ngày tái thẩm.
Đại Lý Tự Khanh hiểu được, hậu cung gặp chuyện không may, lực chú ý của Thiên Anh đế đã rời đi, cũng không nhất thiết là lãng phí thời gian trên người hắn, chỉ phán quyết đơn giản.
Thời gian chờ đợi phán quyết giống như sống một ngày mà như một năm, thiên lao tối đen làm cho Đại Lý Tự Khanh không biết bên ngoài là ngày hay đêm, cho tới khi cai ngục đến đưa cơm thì hắn mới biết rằng bên ngoài đã vào đêm.
“Đại nhân, ngài ăn đi, nói không chừng là bữa cơm cuối cùng.”
Cai ngục mở hộp cơm, đem tất cả đồ ăn bày ra trước mặt Đại Lý Tự Khanh.
Cho dù là không hợp khẩu vị nhưng Đại Lý Tự Khanh vẫn vội vàng dùng đồ ăn lấp đầu cái bụng, vừa ăn vừa hỏi: “Tình hình người nhà bản quan ra sao?”
“Bọn họ ở trong phủ đều rất tốt.” Cai ngục nói: “Đại nhân ăn từ từ, đừng có gấp, đồ ăn ngon như vậy nói không chừng là bữa cuối cùng.”
“Bản quan…” Đại Lý Tự Khanh còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên trong dạ dày truyền đến những cơn đau quặn thắt, làm thân thể hắn không tự chủ phun ra một ngụm máu lẫn cơm.
“Ngươi…” Chén cơm trong tay được đập xuống đất, Đại Lý Tự Khanh hai mắt đăm đăm, trừng mắt tên cai ngục.
Cai ngục giọng nói lạnh lùng: “Ty chức không phải đã nói rồi sao? Bữa cơm này là bữa cơm cuối cùng của đại nhân.”
“Ngươi… Hạ độc…” Đại Lý Tự Khanh miệng phun ra ngụm máu đen, ngã quỵ trên mặt đất, có rút mấy cái rồi bất động.
Cai ngục xem xét xung quanh không thấy người khác. Hắn nhanh chóng cất lại đồ ăn rồi bỏ chạy, yên lặng rời khỏi thiên lao.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, Triệu gia cho hắn tiền, sai khiến hắn hạ độc Đại Lý Tự Khanh, hiển nhiên là không muốn đợi ngày tái thẩm.
Cầm những thỏi bạc trắng, tên cai ngục rất đắc ý, cũng không ngờ người mà hắn cảm kích khiến cho hắn nhận kết cục bị Triệu gia diệt khẩu.
Qua vài ngày điều tra chuyện hạ độc ở hậu cung cũng không có kết quả, ngược lại còn để lộ ra một chút dấu vết chỉ về Tương quý phi. Tương quý phi không cam lòng bị vu oan, ra sức giải thích, cuối cùng làm cho Thiên Anh đế giận dữ, lạnh nhạt với nàng ta. Đại Lý Tự Khanh chết có nhiều điều bí ẩn, Thiên Anh đế mặc dù nghi ngờ Triệu gia gây ra nhưng Triệu Tả thừa tướng để cho Ngọc Khuynh Dương biểu hiện ra trạng thái bi thống, khiến cho Thiên Anh đế động lòng trắc ẩn, đối với Ngọc Khuynh Dương và Triệu gia có thái độ tốt hơn một chút.
Chuyện tình có nhiều biến hóa, trong lòng Ngọc Vong Ngôn rõ ràng. Ngày hôm đó lâm triều, hắn cùng Tấn vương đứng ở điện Kiền Lân, nhìn Thiên Anh đế an ủi Ngọc Khuynh Dương.
Ngọc Khuynh Dương quỳ xuống đất đáp lại, Triệu Tả thừa tướng nhân cơ hội bẩm tấu, Đại Lý Tự Khanh chết đi hiển nhiên là để lại vị trí trống, ông ta mong muốn đề bạt người khác, sớm ngày lên triều.
Thiên Anh đế hỏi: “Triệu ái khanh sao không chọn người thích hợp tiến cử cho trẫm?”
Triệu Tả thừa tướng đáp: “Tuần phủ Tuyên Hòa Tằng Vũ cương trực ghét nịnh nọt, để hắn giữ chức Đại Lý Tự, cựu thần nghĩ là điều rất thích hợp.”
Đáy mắt Tấn vương nhất thời nổi lên một tầng lạnh lùng.
Thành Hồ Dương ở tỉnh Tuyên Hòa, Tuần phủ Tuyên hòa sao có thể không nịnh bợ Triệu thị?
Ngọc Khuynh Huyền không nặng không nhẹ nói: “Nhi thần thật ra nghe nói Tuần phủ Tuyên Hòa làm quan quả thực không tồi, chính là thái độ làm người rất không thành thật, dùng ‘ngay thẳng’ hai chữ này dường như không hợp lý.”
“Lời này là của ai nói ra, dám lừa gạt nhị điện hạ?” Triệu Tả thừa tướng nhíu mày nói: “Tuần phủ Tuyên Hòa Tằng Vũ là một người cương trực, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, hắn nhất định là công tư phân minh. Mấy năm nay hắn ở Tuyên Hòa thống trị người dân an khang giàu có và đông đúc, thần đều nhìn thấy rõ ràng.”
Ngọc Khuynh Huyền khẽ hừ một tiếng, hỏi Ngọc Khuynh Vân: “Tứ đệ, ngươi biết Tằng Vũ sao?”
Ngọc Khuynh Vân cười châm biếm: “Thần đệ cũng không hiểu rõ.”
Ngũ điện hạ nhanh mồm nhanh miệng nói: “Đại Nghiêu ta người cương trực công chính nhiều lắm, mọi người có thể tìm đến đề cử.”
“Ngũ đệ, chú ý chút.” Ngọc Khuynh Vân có chút không biết làm sao.
“Được lắm.” Thiên Anh đế cũng đã sớm quen thuộc với tình tính này của ngũ điện hạ, quay đầu hỏi Tấn vương: “Hoàng đệ cũng biết ai có thể tiếp nhận Đại Lý Tự?”
Tấn vương chắp tay: “Hoàng huynh, thứ lỗi cho thần đệ ngày thường không tập trung, chưa có chủ ý.”
“Vong Ngôn đâu?” Thiên Anh đế nói: “Vong Ngôn, ngươi nói.”
Vài tầm mắt oán độc từ các phương hướng bắn qua người Ngọc Vong Ngôn.
Hắn bước ra khỏi hàng, mặt không đổi sắc nói: “Tằng Vũ không thích hợp giữ chức vụ Đại Lý Tự.”
Phe cánh Triệu thị đều thay đổi sắc mặt.
Ngọc Vong Ngôn nói: “Tằng Vũ cơ trí có thừa nhưng ngay thẳng lại không đủ, không thể chấp hành pháp luật.”
Triệu Tả thừa tướng nhíu mi: “Cẩn vương hiểu rõ Tằng Vũ?”
“Chưa nói đến hiểu biết.” Ngọc Vong Ngôn đáy mắt lạnh như băng, “Chẳng qua bổn vương vừa vặn mới biết được.”
Tiêu Khác lạnh nhạt nói: “Cựu thần thật ra có vài lần qua lại với Tằng Vũ, giống như lời Cẩn vương nói, cựu thần đồng ý với quan điểm của Cẩn vương.”
Quan hệ hai người đương nhiên mật thiết! Triệu Tả thừa tướng oán hận liếc mắt Tiêu Khác, lập tức nháy mắt cùng phe cánh của Thái tử.
Vì thế hôm nay lúc lâm triều, chúng quan lại vây lại khẩu chiến chuyện Tằng Vũ được nửa canh giờ, nhìn thấy Triệu thị Hồ Dương cùng Tiêu thị Đường thành gây chiến, cũng không thiếu được những người xem náo nhiệt.
Cuối cùng Thiên Anh đế tâm tình phiền muộn lập tức bãi triều, việc này cũng không thương lượng được.
Ngoài điện Kiền Lân, thời tiết mùa xuân hơi se lạnh.
Ngọc Vong Ngôn cùng Tấn vương sóng bước đi ra, đồng tử màu đồng chợt ấm nhưng vẫn lạnh, giống như gió lạnh mùa xuân chợt ấm áp lên.
Tấn vương chắp hai tay sau lưng, cười nhạo thở dài: “Nhìn thấy chứ? Triệu thị cùng Tiêu thị.”
Ngọc Vong Ngôn không nói.
Tấn vương buồn bã nói: “Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Ngươi tùy lúc làm ngư ông, hiểu không?”
“Ta biết.”
Tấn vương ngữ điệu trầm xuống, nói: “Cho dù là hy sinh Tiêu Sắt Sắt.”
Ngọc Vong Ngôn chấn động nhíu mày, nhìn thật sâu vào đôi mắt Tấn vương, sau đó lập tức dời ánh mắt, nhìn ra một nơi xa màu lục nhạt, xuân đã về đến.
“Sao, làm không được?” Tấn vương ngừng lại, cười vô tình.
Ngọc Vong Ngôn không nói, bàn tay trong tay áo đã nắm chặt lại, cuối cùng tầm giọng đáp.
“Nên làm cái gì, tự ta hiểu rõ.”
“Hy vọng là ngươi thật sự hiểu rõ.” Tấn vương nói: “Đồ ngốc kia mới an toàn, không phải sao? Nhưng Tiêu Sắt Sắt rõ ràng không phải là kẻ ngốc. Nói thật, đêm kia nàng thừa nhận mình giả ngu, ta quả thực đã động sát tâm.”
Ngọc Vong Ngôn tâm tình co rụt lại, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, khiến cho bản thân mình nghe rõ tiếng tim đập mạnh, mãnh liệt làm hắn vô cùng khó hiểu.
Hắn rốt cuộc là bị làm sao, vì sao hiện tại còn lo lắng an nguy của Tiêu Sắt Sắt?
“Vong Ngôn, ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Tấn vương lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, ngữ điệu lạnh như băng,
Ngọc Vong Ngôn chậm rãi lắc đầu, tiếp tục đi xuống bậc thang, trong mắt là một mảng tối tăm…
Hai tháng của năm Ất Tỵ này giống như là thời buổi rối loạn, có liên quan đến việc chọn người giữ chức vụ Đại Lý Tự, mấy ngày trời cũng không thể chọn ra.
Đại Lý Tự giống như rắn mất đầu, đành phải tạm thời thay thế.
Mấy ngày triều đình tranh chấp không ngớt, Tiêu thị ngạo mạn việc Đại Lý Tự mất chỗ dựa, đã dần dần cùng Triệu thị Hồ Dương thế lực ngang nhau.
Ngọc Vong Ngôn tự mình đi gặp Thiên Anh đế, không đề cập đến chuyện Đại Lý Tự, chỉ nói Thiên Anh đế hằng ngày vất vả phiền não, không bằng đem chuyện này tạm gác lại mấy ngày, cải trang vi hành, nghe diễn hí giải buồn.
Thiên Anh đế đồng ý.
Ngày cải trang vi hành vô cùng tốt, trời vừa sáng, ánh nắng chói chang, khí lạnh màu xuân dần dần qua đi, làm cho người ta ấm áp.
Ngọc Vong Ngôn cùng Thiên Anh đế hẹn gặp ở vườn lê phía thành Nam cũ, y phục khói bụi đơn giản của Ngọc Vong Ngôn mờ mờ được nắng bao phủ, có vẻ gấm Tứ Xuyên càng nhẵn nhụi.
Một đai lưng màu xanh bó buộc trên thắt lưng chỉnh tề, trầm ổn. Ngọc Vong Ngôn đang muốn lên xe ngựa, ngoái đầu nhìn lại thấy Tiêu Sắt Sắt từ trong phủ đi ra, đứng ở trên mấy bậc thang lẳng lặng nhìn hắn.
Mấy ngày nay hắn né tránh Tiêu Sắt Sắt, bỗng nhiên lúc gặp lại khiến hắn có chút chấn động.
Hắn nhìn ánh mắt Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Thân thể thế nào?”
“Đã tốt hơn nhiều.” Tiêu Sắt Sắt từng bước đi tới, “Quách tỷ tỷ ít nhiều cũng thay ta làm nhiều chuyện, để cho ta dưỡng thân mình thật tốt.”
“Ừm.” Ngọc Vong Ngôn ngữ điệu lạnh lùng, “Lên xe đi.”
“Vương gia biết ý đồ của ta?”
Ngọc Vong Ngôn không nói, mở màn xe, dìu Tiêu Sắt Sắt tiến vào.
Không khí trong xe làm cho Tiêu Sắt Sắt có chút ngoài ý muốn, tay vịn vào cánh tay của Ngọc Vong Ngôn. Bức tranh này có vẻ nhìn ấm áp nhưng chẳng qua là bằng mặt không bằng lòng.
Hai người yên vị trên xe, Sơn Tông cùng phu xe đã ngồi cùng nhau khởi hành xe ngựa.
Hai người ngồi trong xe ngựa trầm mặc hồi lâu.
“Vương gia…”
Tiêu Sắt Sắt cười khổ: “Gần đây có khỏe không, có lại uống rượu không, uống rượu không tốt cho cơ thể.”
Ngọc Vong Ngôn nói: “Có Giai Di nhắc nhở, bổn vương không có việc gì.”
“Không có việc gì là tốt rồi, may ra còn có Quách tỷ tỷ.”
“... Đương nhiên.”
Ngọc Vong Ngôn nhìn ngoài cửa xe, nhìn đám người rộn ràng.
Mùa xuân đến, thành Thuận kinh có bao nhiêu là phồn thịnh…
Beta: Hạ Nhi Liên Y
------------------------------
Vuốt ve chiếc khăn đã làm xong, trong lòng Tiêu Sắt Sắt cũng không có cảm giác đạt được thành tựu, ngược lại là có chút chua xót.
Chiếc khăn thêu này vốn cũng vô tình, nhưng lúc may vá cẩn thận trong lòng lại nhớ đến Ngọc Vong Ngôn, từng mũi chỉ màu tím của đóa hoa sen kia đều là tình nghĩa mà nàng thêu xuống.
Chỉ tiếc cho dù đem chiếc khăn này đưa cho Ngọc Vong Ngôn, hắn cũng sẽ không nhận lấy.
Tiêu Sắt Sắt cất lại chiếc khăn, nói với Lục Ý: “Ta đi nhìn luống rau một chút.”
Nhắc tới luống rau, Lục Ý bỗng nhiên tỉnh táo.
Nàng cũng sẽ không quên nhóm tiểu thiếp đáng ghét kia mỗi ngày còn phải trồng rau. Nhưng mà nghĩ đến các nàng được nuông chiều từ bé giờ lại ăn mệt, Lục Ý cảm thấy đã nguôi giận.
“Tiểu thư chúng ta đi, nếu các nàng không nghe lời, vậy thì hung hăng giáo huấn các nàng!”
Tiêu Sắt Sắt bật cười. Giáo huấn cái gì? Trước mắt là Quách Giai Di đang nắm giữ quyền lực trong tay, chẳng qua là bản thân mình đi nhìn xem thôi.
Nhưng thật ra một chuyến này làm Tiêu Sắt Sắt phát giác, nhóm tiểu thiếp tuy rằng không ngừng kêu khổ, lại không biểu lộ quá nhiều cảm xúc với nàng.
Xem ra Quách Giai Di cũng rất có thủ đoạn, đem những người này răn dạy thành thật không ít.
Nhìn thấy rau dưa đã gần như sắp chí,. Lục ý giúp đỡ dìu Tiêu Sắt Sắt trở về phòng, Tiêu Sắt Sắt ngồi bên cửa sổ, luyện tập cho đến khi sương chiều buông xuống.
Ở trong kinh thành Thuận kinh to lớn náo nhiệt có một nơi âm u khiếp người.
Màn đêm nặng nề hết sức, nơi đó lạnh như băng, gian nan, mùi mồ hôi cùng với mốc meo khiến không khí càng đặc hơn. Người bị nhốt tại nơi này chỉ có thể chịu đựng, ban đêm càng tuyệt vọng kinh khủng, chậm rãi biến thành cái xác không hồn.
Thiên lao Thuận kinh.
Nơi giam giữ phạm nhân.
Trước kia những ngày cuối cùng mà Trương Cẩm Sắt còn sống đã nhìn thấy quang cảnh này mấy lần.
Tối qua Triệu phi qua đời, sau đó Triệu hoàng hậu bất tỉnh vì trúng độc, giữa trưa hôm nay Thiên Anh đế đã ban xuống ý chỉ, đem Đại Lý Tự Khanh giam vào thiên lao, chờ ngày tái thẩm.
Đại Lý Tự Khanh hiểu được, hậu cung gặp chuyện không may, lực chú ý của Thiên Anh đế đã rời đi, cũng không nhất thiết là lãng phí thời gian trên người hắn, chỉ phán quyết đơn giản.
Thời gian chờ đợi phán quyết giống như sống một ngày mà như một năm, thiên lao tối đen làm cho Đại Lý Tự Khanh không biết bên ngoài là ngày hay đêm, cho tới khi cai ngục đến đưa cơm thì hắn mới biết rằng bên ngoài đã vào đêm.
“Đại nhân, ngài ăn đi, nói không chừng là bữa cơm cuối cùng.”
Cai ngục mở hộp cơm, đem tất cả đồ ăn bày ra trước mặt Đại Lý Tự Khanh.
Cho dù là không hợp khẩu vị nhưng Đại Lý Tự Khanh vẫn vội vàng dùng đồ ăn lấp đầu cái bụng, vừa ăn vừa hỏi: “Tình hình người nhà bản quan ra sao?”
“Bọn họ ở trong phủ đều rất tốt.” Cai ngục nói: “Đại nhân ăn từ từ, đừng có gấp, đồ ăn ngon như vậy nói không chừng là bữa cuối cùng.”
“Bản quan…” Đại Lý Tự Khanh còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên trong dạ dày truyền đến những cơn đau quặn thắt, làm thân thể hắn không tự chủ phun ra một ngụm máu lẫn cơm.
“Ngươi…” Chén cơm trong tay được đập xuống đất, Đại Lý Tự Khanh hai mắt đăm đăm, trừng mắt tên cai ngục.
Cai ngục giọng nói lạnh lùng: “Ty chức không phải đã nói rồi sao? Bữa cơm này là bữa cơm cuối cùng của đại nhân.”
“Ngươi… Hạ độc…” Đại Lý Tự Khanh miệng phun ra ngụm máu đen, ngã quỵ trên mặt đất, có rút mấy cái rồi bất động.
Cai ngục xem xét xung quanh không thấy người khác. Hắn nhanh chóng cất lại đồ ăn rồi bỏ chạy, yên lặng rời khỏi thiên lao.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, Triệu gia cho hắn tiền, sai khiến hắn hạ độc Đại Lý Tự Khanh, hiển nhiên là không muốn đợi ngày tái thẩm.
Cầm những thỏi bạc trắng, tên cai ngục rất đắc ý, cũng không ngờ người mà hắn cảm kích khiến cho hắn nhận kết cục bị Triệu gia diệt khẩu.
Qua vài ngày điều tra chuyện hạ độc ở hậu cung cũng không có kết quả, ngược lại còn để lộ ra một chút dấu vết chỉ về Tương quý phi. Tương quý phi không cam lòng bị vu oan, ra sức giải thích, cuối cùng làm cho Thiên Anh đế giận dữ, lạnh nhạt với nàng ta. Đại Lý Tự Khanh chết có nhiều điều bí ẩn, Thiên Anh đế mặc dù nghi ngờ Triệu gia gây ra nhưng Triệu Tả thừa tướng để cho Ngọc Khuynh Dương biểu hiện ra trạng thái bi thống, khiến cho Thiên Anh đế động lòng trắc ẩn, đối với Ngọc Khuynh Dương và Triệu gia có thái độ tốt hơn một chút.
Chuyện tình có nhiều biến hóa, trong lòng Ngọc Vong Ngôn rõ ràng. Ngày hôm đó lâm triều, hắn cùng Tấn vương đứng ở điện Kiền Lân, nhìn Thiên Anh đế an ủi Ngọc Khuynh Dương.
Ngọc Khuynh Dương quỳ xuống đất đáp lại, Triệu Tả thừa tướng nhân cơ hội bẩm tấu, Đại Lý Tự Khanh chết đi hiển nhiên là để lại vị trí trống, ông ta mong muốn đề bạt người khác, sớm ngày lên triều.
Thiên Anh đế hỏi: “Triệu ái khanh sao không chọn người thích hợp tiến cử cho trẫm?”
Triệu Tả thừa tướng đáp: “Tuần phủ Tuyên Hòa Tằng Vũ cương trực ghét nịnh nọt, để hắn giữ chức Đại Lý Tự, cựu thần nghĩ là điều rất thích hợp.”
Đáy mắt Tấn vương nhất thời nổi lên một tầng lạnh lùng.
Thành Hồ Dương ở tỉnh Tuyên Hòa, Tuần phủ Tuyên hòa sao có thể không nịnh bợ Triệu thị?
Ngọc Khuynh Huyền không nặng không nhẹ nói: “Nhi thần thật ra nghe nói Tuần phủ Tuyên Hòa làm quan quả thực không tồi, chính là thái độ làm người rất không thành thật, dùng ‘ngay thẳng’ hai chữ này dường như không hợp lý.”
“Lời này là của ai nói ra, dám lừa gạt nhị điện hạ?” Triệu Tả thừa tướng nhíu mày nói: “Tuần phủ Tuyên Hòa Tằng Vũ là một người cương trực, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, hắn nhất định là công tư phân minh. Mấy năm nay hắn ở Tuyên Hòa thống trị người dân an khang giàu có và đông đúc, thần đều nhìn thấy rõ ràng.”
Ngọc Khuynh Huyền khẽ hừ một tiếng, hỏi Ngọc Khuynh Vân: “Tứ đệ, ngươi biết Tằng Vũ sao?”
Ngọc Khuynh Vân cười châm biếm: “Thần đệ cũng không hiểu rõ.”
Ngũ điện hạ nhanh mồm nhanh miệng nói: “Đại Nghiêu ta người cương trực công chính nhiều lắm, mọi người có thể tìm đến đề cử.”
“Ngũ đệ, chú ý chút.” Ngọc Khuynh Vân có chút không biết làm sao.
“Được lắm.” Thiên Anh đế cũng đã sớm quen thuộc với tình tính này của ngũ điện hạ, quay đầu hỏi Tấn vương: “Hoàng đệ cũng biết ai có thể tiếp nhận Đại Lý Tự?”
Tấn vương chắp tay: “Hoàng huynh, thứ lỗi cho thần đệ ngày thường không tập trung, chưa có chủ ý.”
“Vong Ngôn đâu?” Thiên Anh đế nói: “Vong Ngôn, ngươi nói.”
Vài tầm mắt oán độc từ các phương hướng bắn qua người Ngọc Vong Ngôn.
Hắn bước ra khỏi hàng, mặt không đổi sắc nói: “Tằng Vũ không thích hợp giữ chức vụ Đại Lý Tự.”
Phe cánh Triệu thị đều thay đổi sắc mặt.
Ngọc Vong Ngôn nói: “Tằng Vũ cơ trí có thừa nhưng ngay thẳng lại không đủ, không thể chấp hành pháp luật.”
Triệu Tả thừa tướng nhíu mi: “Cẩn vương hiểu rõ Tằng Vũ?”
“Chưa nói đến hiểu biết.” Ngọc Vong Ngôn đáy mắt lạnh như băng, “Chẳng qua bổn vương vừa vặn mới biết được.”
Tiêu Khác lạnh nhạt nói: “Cựu thần thật ra có vài lần qua lại với Tằng Vũ, giống như lời Cẩn vương nói, cựu thần đồng ý với quan điểm của Cẩn vương.”
Quan hệ hai người đương nhiên mật thiết! Triệu Tả thừa tướng oán hận liếc mắt Tiêu Khác, lập tức nháy mắt cùng phe cánh của Thái tử.
Vì thế hôm nay lúc lâm triều, chúng quan lại vây lại khẩu chiến chuyện Tằng Vũ được nửa canh giờ, nhìn thấy Triệu thị Hồ Dương cùng Tiêu thị Đường thành gây chiến, cũng không thiếu được những người xem náo nhiệt.
Cuối cùng Thiên Anh đế tâm tình phiền muộn lập tức bãi triều, việc này cũng không thương lượng được.
Ngoài điện Kiền Lân, thời tiết mùa xuân hơi se lạnh.
Ngọc Vong Ngôn cùng Tấn vương sóng bước đi ra, đồng tử màu đồng chợt ấm nhưng vẫn lạnh, giống như gió lạnh mùa xuân chợt ấm áp lên.
Tấn vương chắp hai tay sau lưng, cười nhạo thở dài: “Nhìn thấy chứ? Triệu thị cùng Tiêu thị.”
Ngọc Vong Ngôn không nói.
Tấn vương buồn bã nói: “Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Ngươi tùy lúc làm ngư ông, hiểu không?”
“Ta biết.”
Tấn vương ngữ điệu trầm xuống, nói: “Cho dù là hy sinh Tiêu Sắt Sắt.”
Ngọc Vong Ngôn chấn động nhíu mày, nhìn thật sâu vào đôi mắt Tấn vương, sau đó lập tức dời ánh mắt, nhìn ra một nơi xa màu lục nhạt, xuân đã về đến.
“Sao, làm không được?” Tấn vương ngừng lại, cười vô tình.
Ngọc Vong Ngôn không nói, bàn tay trong tay áo đã nắm chặt lại, cuối cùng tầm giọng đáp.
“Nên làm cái gì, tự ta hiểu rõ.”
“Hy vọng là ngươi thật sự hiểu rõ.” Tấn vương nói: “Đồ ngốc kia mới an toàn, không phải sao? Nhưng Tiêu Sắt Sắt rõ ràng không phải là kẻ ngốc. Nói thật, đêm kia nàng thừa nhận mình giả ngu, ta quả thực đã động sát tâm.”
Ngọc Vong Ngôn tâm tình co rụt lại, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, khiến cho bản thân mình nghe rõ tiếng tim đập mạnh, mãnh liệt làm hắn vô cùng khó hiểu.
Hắn rốt cuộc là bị làm sao, vì sao hiện tại còn lo lắng an nguy của Tiêu Sắt Sắt?
“Vong Ngôn, ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Tấn vương lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, ngữ điệu lạnh như băng,
Ngọc Vong Ngôn chậm rãi lắc đầu, tiếp tục đi xuống bậc thang, trong mắt là một mảng tối tăm…
Hai tháng của năm Ất Tỵ này giống như là thời buổi rối loạn, có liên quan đến việc chọn người giữ chức vụ Đại Lý Tự, mấy ngày trời cũng không thể chọn ra.
Đại Lý Tự giống như rắn mất đầu, đành phải tạm thời thay thế.
Mấy ngày triều đình tranh chấp không ngớt, Tiêu thị ngạo mạn việc Đại Lý Tự mất chỗ dựa, đã dần dần cùng Triệu thị Hồ Dương thế lực ngang nhau.
Ngọc Vong Ngôn tự mình đi gặp Thiên Anh đế, không đề cập đến chuyện Đại Lý Tự, chỉ nói Thiên Anh đế hằng ngày vất vả phiền não, không bằng đem chuyện này tạm gác lại mấy ngày, cải trang vi hành, nghe diễn hí giải buồn.
Thiên Anh đế đồng ý.
Ngày cải trang vi hành vô cùng tốt, trời vừa sáng, ánh nắng chói chang, khí lạnh màu xuân dần dần qua đi, làm cho người ta ấm áp.
Ngọc Vong Ngôn cùng Thiên Anh đế hẹn gặp ở vườn lê phía thành Nam cũ, y phục khói bụi đơn giản của Ngọc Vong Ngôn mờ mờ được nắng bao phủ, có vẻ gấm Tứ Xuyên càng nhẵn nhụi.
Một đai lưng màu xanh bó buộc trên thắt lưng chỉnh tề, trầm ổn. Ngọc Vong Ngôn đang muốn lên xe ngựa, ngoái đầu nhìn lại thấy Tiêu Sắt Sắt từ trong phủ đi ra, đứng ở trên mấy bậc thang lẳng lặng nhìn hắn.
Mấy ngày nay hắn né tránh Tiêu Sắt Sắt, bỗng nhiên lúc gặp lại khiến hắn có chút chấn động.
Hắn nhìn ánh mắt Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Thân thể thế nào?”
“Đã tốt hơn nhiều.” Tiêu Sắt Sắt từng bước đi tới, “Quách tỷ tỷ ít nhiều cũng thay ta làm nhiều chuyện, để cho ta dưỡng thân mình thật tốt.”
“Ừm.” Ngọc Vong Ngôn ngữ điệu lạnh lùng, “Lên xe đi.”
“Vương gia biết ý đồ của ta?”
Ngọc Vong Ngôn không nói, mở màn xe, dìu Tiêu Sắt Sắt tiến vào.
Không khí trong xe làm cho Tiêu Sắt Sắt có chút ngoài ý muốn, tay vịn vào cánh tay của Ngọc Vong Ngôn. Bức tranh này có vẻ nhìn ấm áp nhưng chẳng qua là bằng mặt không bằng lòng.
Hai người yên vị trên xe, Sơn Tông cùng phu xe đã ngồi cùng nhau khởi hành xe ngựa.
Hai người ngồi trong xe ngựa trầm mặc hồi lâu.
“Vương gia…”
Tiêu Sắt Sắt cười khổ: “Gần đây có khỏe không, có lại uống rượu không, uống rượu không tốt cho cơ thể.”
Ngọc Vong Ngôn nói: “Có Giai Di nhắc nhở, bổn vương không có việc gì.”
“Không có việc gì là tốt rồi, may ra còn có Quách tỷ tỷ.”
“... Đương nhiên.”
Ngọc Vong Ngôn nhìn ngoài cửa xe, nhìn đám người rộn ràng.
Mùa xuân đến, thành Thuận kinh có bao nhiêu là phồn thịnh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.