Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả
Chương 24
Mang Hài Nữ
21/02/2024
Lâm thị tiếp nhận cái ly, một tay khác vuốt ve vải dệt tốt nhất, hâm mộ không thôi, nàng khi nhập kinh, nguyên liệu tốt nhất cũng không bằng cái này.
Lê Uyển thấy mặt nàng lộ vẻ tham lam, hạ ánh mắt chán ghét dưới đáy lòng, nghi hoặc Lâm thị không đi tìm Lưu thị, tìm nàng thật là kỳ quái.
Tử Lan bưng canh gừng tới, Lâm thị uống một ngụm, nâng mắt lên, chậm rãi nói, “Uyển Nhi, ý chỉ Hoàng Thượng xuống…”
“Đó là chuyện tốt a, biểu ca khổ học tập khổ đọc sách mười mấy năm cuối cùng hết khổ!” Đáy lòng Lê Uyển minh bạch, Lưu Tấn Nguyên đối với sai sự không hài lòng, muốn đổi sai sự khác, nếu không, Lâm thị cùng Phương thị sẽ không ngồi ở nơi này.
Lâm thị thở dài, “Theo lý thuyết có sai sự đó là chuyện vui, nhưng ngươi nhìn thấy đó, cậu mợ ngươi chuyển đến trong kinh, hết thảy đều xa lạ, biểu ca ngươi đi, bên người cữu cữu ngươi liền không có người nói chuyện, huống hồ, biểu ca ngươi còn chưa đề thân, từ xưa mai mối đều là lệnh của cha mẹ, hắn rời kinh, việc hôn nhân sợ lại phải trì hoãn mấy năm tốt nhất…”
Nói xong lời cuối cùng, Lâm thị giơ tay xoa xoa mắt, dây thanh nghẹn ngào.
Đáy lòng Lê Uyển cười lạnh, thật cho rằng nàng còn giống đời trước bị các nàng nắm mũi dắt đi sao, đi theo thở dài một tiếng, “Cũng không biết Hoàng Thượng cho cái sai sự gì!”
“Bát phẩm huyện thừa, ngươi nói xem, biểu ca ngươi đi địa phương kia phải bao lâu mới ngẩn đầu lên được?” Lâm thị còn đang dụi mắt, Lê Uyển tưởng bà thật đem đôi mắt xoa đỏ.
Phương thị không nói chuyện, Lê Uyển cười khinh miệt, Phương thị thông minh, cự tuyệt việc hôn nhân nàng cùng Lưu Tấn Nguyên còn có thể làm cho Lưu thị giúp nàng mua tòa nhà nữa.
“Mợ có ý tưởng gì!” Lê Uyển chuyển hướng Phương thị, hỏi.
Phương thị đột nhiên bị hỏi, tay co quắp bất an nắm canh chén, ánh mắt né tránh, mi nhíu lại, nếu Lê Uyển không hiểu biết Phương thị thật đúng cho rằng tính tình nàng ôn hòa, không có chủ kiến, cực nghe bà bà nói.
Đời trước, Phương thị muốn dựa Lê phủ cùng hầu phủ, đối với nàng cực tốt, ở khắp nơi đều cúi đầu làm người, ấn tượng nàng đối với Phương thị cũng tốt, có chuyện gì cũng đều nguyện ý cùng nàng nói, đặc biệt đoạn thời gian kia nghĩ muốn hoài hài tử, Phương thị là người duy nhất mà nàng có thể trao đổi, chia sẻ, Lưu thị cứng nhắc, vẫn luôn muốn nàng an bài người cho Tần Mục Ẩn, chờ có hài tử ôm đến bên người nàng là được, nàng nghĩ Tần Mục Ẩn chạm vào nữ nhân khác tim nàng đau thắt muốn chết sao có thể nguyện ý chứ, vì thế, cùng Lưu thị tranh chấp vài lần, đều tan rã trong không vui, mà Phương thị thông cảm nàng, vẫn luôn an ủi nàng sẽ có hài tử.
Thẳng đến Bắc Duyên Hầu không còn, Lưu Tấn Nguyên thăng chức quan Phương thị mới dần dần kiêu ngạo lên, thấy nàng bắt đầu châm chọc mỉa mai, một câu là mắng nàng thứ giày rách, làm trò khiến Lưu thị cùng Lê Trung Khanh cũng mắng nàng, Lưu Tấn Nguyên kiên trì muốn cưới nàng, Phương thị còn vì thế dùng tự sát uy hiếp qua Lưu Tấn Nguyên, đáng tiếc, Phương thị không thành công, ngày ấy nàng cùng Lưu Tấn Nguyên thành thân, Tử Tình ôm bụng lớn hành lễ với nàng, Tử Tình vừa đi, Phương thị liền tới, lôi kéo tóc nàng mắng nàng tiện nhân, nàng mới thấy rõ gương mặt thật của Phương thị.
“Lê Uyển, ngươi sao không theo người hầu phủ cùng chết, đã chết thật tốt, Tấn Nguyên có tiền đồ tốt, cưới một cô nương trong sạch, giúp hắn một phen con đường làm quan, chính là, đều bị ngươi huỷ hoại, sao ngươi không chết đi?”
Thanh âm Phương thị khàn khàn bén nhọn, hà quan trên đầu Lê Uyển bị nàng kéo xuống, tóc tan đầy đất, Phương thị đem cây trâm đâm vào bụng nàng, mắng nàng một tiếng, sau đó chậm rãi kéo xuống, như thể rạch bụng nàng ra.
Ký ức cuối cùng đời trước cứ thế dâng lên, hai mắt Lê Uyển mơ hồ, vô luận Phương thị khi dễ nàng thế nào nàng đều chưa từng đánh trả, máu tươi tràn ngập dưới nền nhà, thấy nàng ngất đi rồi Phương thị mới thu tay lại rời đi, Lê Uyển sớm khóc không được, giãy giụa bò dậy, bưng chén rượu trên bàn lên uống một ngụm, sau đó liền hôn mê.
Khi tỉnh lại, nàng giơ tay sờ miệng vết thương nơi bụng mới chú ý trong tay cầm đao, mà bên cạnh, hai mắt Lưu Tấn Nguyên phồng to, một thân là huyết nằm ở bên người nàng, nàng sợ cực kỳ, xoa xoa thân thể Lưu Tấn Nguyên, hắn không dao động, run rẩy vươn tay thử, hắn đã không còn hô hấp.
Một khắc kia, gương mặt Phương thị vặn vẹo dữ tợn phóng đại hiện lên, Lê Uyển minh bạch, nàng sống không được, nàng há mồm gọi người, trong viện nha hoàn bà tử đều không thấy, nàng đẩy cửa ra, nơm nớp lo sợ đi ra ngoài, trong mơ hồ, nàng cảm thấy giải thoát rồi, nàng nghĩ, nếu nàng trở về Giang Nam, trở lại chỗ tòa nhà kia, nàng muốn nói cho Tần Mục Ẩn, nàng hồi kinh không phải vì muốn cuộc sống tốt hơn, mà là không nghĩ có người hại hắn, nàng còn nghĩ sẽ nói cho hắn, nàng không phải muốn hại hắn, nàng đi tìm người xin giúp đỡ, chính là, không ai nguyện ý giúp nàng.
Nàng yêu hắn.
Đau xót đời trước ập vào trong lòng, cái mũi Lê Uyển đau xót, nước mắt rơi xuống.
“Uyển Nhi nếu khó xử, bà ngoại ngươi tuổi đã lớn liền nghĩ người một nhà đều ở bên nhau có thể chiếu ứng lẫn nhau, chính là, ngươi gả vào hầu phủ là người hầu phủ…”
“Đúng vậy, mợ suy xét thật chu đáo!” Lê Uyển đánh gãy lời Phương thị nói, lau chùi nước mắt che giấu bi thống trong đó, làm bộ vẻ mặt khó xử, “Hoàng Thượng muốn biểu ca làm huyện thừa chính là nghĩ cho hắn một cơ hội bộc lộ tài năng, quan viên trong kinh sau lưng đều có chỗ dựa, biểu ca đi làm quan địa phương, mãn nhiệm kỳ ba năm, hồi kinh báo cáo công tác, khảo hạch thông qua là có thể đi lên, biểu ca tuổi trẻ, không đến mấy năm là có thể hồi kinh rồi, lưu tại trong kinh cơ hội thăng chức đều bị người đoạt đi, còn nữa, ở trước mặt Hoàng Thượng hầu gia không có tiếng nói!”
Lê Uyển chú ý tới thần sắc Phương thị ăn mệt, cùng với nét mặt đột biến của Lâm thị, tâm tình nàng vẫn không cao hứng nỗi, nói không chừng Lưu Tấn Nguyên sẽ lưu tại trong kinh, liền xem hắn cùng Vĩnh Bình Hầu phủ bắt tay nhau thế nào.
“Uyển Nhi, ngươi…” Vẻ mặt Lâm thị không thể tin tưởng, từ nhỏ quan hệ Lê Uyển cùng Lưu Tấn Nguyên rất tốt, hơn nữa, tính Lê Uyển bênh vực người nhà, bà cho rằng một khi mở miệng, Lê Uyển liền sẽ đi cầu hầu gia hỗ trợ.
Bản lĩnh Tần Mục Ẩn có bao nhiêu lớn, lần trước ở Lê phủ nghe Lê Uyển nói hắn không chức quan, Lâm thị cho rằng hắn giống những kẻ ăn chơi trác táng, ai ngờ, chuyện con rể quanh co lòng vòng, bà hỏi qua ngọc nương, là hầu gia trước mặt Hoàng Thượng nói lời hay giúp con rể, Hoàng Thượng mới sửa lại ý tứ.
Người có thể ở trước mặt hoàng thượng nói chuyện, bản lĩnh sao có thể nhỏ chứ, Lưu Tấn Nguyên nói vài lời, bà liền nghĩ thông suốt, hầu gia hỗ trợ đem Lưu Tấn Nguyên lưu lại, người ngoài nhìn vào thấy Lưu Tấn Nguyên có hầu phủ che chở, thân phận Lưu Tấn Nguyên theo nước thuận đẩy thuyền lên, ở trong kinh lại cưới một tiểu thư, đối với con đường làm quan của hắn càng có trợ giúp.
Không nghĩ tới, Lê Uyển từ chối bà.
Sắc mặt Lâm thị dị thường khó coi, khóe miệng Lê Uyển nhếch một chút, vô tội nói “Ta cũng khó xử a, sang năm nhị đệ liền tham gia kỳ thi mùa xuân, cùng một mẹ đẻ ra ta cũng chưa trước mặt hầu gia nói!” Lưu Tấn Nguyên cùng nàng còn cách một tầng đó.
Lâm thị nuốt nuốt nước miếng, vì muốn Lê Uyển mềm lòng, bà cùng Phương thị đánh dù một phen, nửa người lộ ở bên ngoài, lúc này, mới cảm giác trên người lạnh băng, lại uống một ngụm canh gừng, cũng chưa từ bỏ ý định, “Hầu gia thật không giúp được gì sao?”
Đáy lòng Lâm thị không tin Lê Uyển nói, âm thanh đều nâng lên, “Nghe nói chuyện cha ngươi bị Hoàng Thượng hạ lệnh cấm túc tạm thời, cách chức phạt bổng lộc, nếu không phải hầu gia ở giữa chu toàn, cha ngươi không chỉ bị phạt nửa tháng đâu!”
Con ngươi Lê Uyển co rụt lại, “Cha ta chỉ phạt nửa tháng sao?”
Xem biểu tình nàng giống như không biết, trong lòng Lâm thị lại bốc lên chờ mong, “Đúng vậy, vốn dĩ cha ngươi phải bị phạt ba tháng, hầu gia tiến cung cầu tình cho cha ngươi, nương ngươi nói, muốn đích thân tới cửa cảm tạ hầu gia, cha ngươi sợ động tĩnh quá lớn, chọc đến đồng liêu ghen ghét, chỉ cho quản gia mang theo mấy thứ thức ăn ngươi thích!”
Lê Uyển khiếp sợ không thôi, nàng cho rằng, Lưu thị cho quản gia tới là vay tiền, không nghĩ tới là để cảm tạ hầu gia.
Tần Mục Ẩn làm nhiều như vậy, là lo lắng nhà mẹ đẻ nàng mất mặt? Hay là thấy được cảnh túng quẫn của Lê phủ? Vô luận nào thế nào, tâm Lê Uyển đều ẩn ẩn đau.
Đời trước lì lợm cầu không tình nguyện hỗ trợ, cả đời này, bất tri bất giác hắn thành toàn.
“Bà ngoại, chuyện biểu ca người hỏi qua cha ta không?” Giọng nói Lê Uyển khàn khàn, kiềm chế cảm xúc bi thương đáy lòng, Lê Trung Khanh đã trở về Hình Bộ, Lâm thị sẽ không bỏ qua người có thể nhờ vả, huống chi, Lưu thị cái gì cũng đều dựa vào Lâm thị, không lý do gì sẽ giúp cha nàng.
Trên mặt Lâm thị hơi hiện lên tức giận, mặc dù một cái chớp mắt lướt qua cũng bị Lê Uyển thấy được, Lê Uyển nhấp môi “Trở về hỏi ý tứ cha ta một chút, hắn làm quan trong triều sẽ rõ ràng hơn chút!”
“Uyển Nhi, cha ngươi nói mỗi năm tiến sĩ lưu kinh hoặc là ngoại phóng đều là nội các an bài, Tấn Nguyên ở trong kinh không có chỗ dựa mới bị ngoại phóng, còn nói Hoàng Thượng ban thánh chỉ, không đi chính là kháng chỉ, muốn cả nhà chém đầu!” Nói xong, Lâm thị sợ hãi sờ sờ cổ.
Lê Uyển cười, Lê Trung Khanh bị buộc đến thế nào mới có thể mở miệng đe dọa Lâm thị như vậy.
Lâm thị biết vẫn không tin, thời điểm đi còn rầu rĩ không vui, cùng Phương thị mở dù, che áo khoác lại đi cực nhanh, Lê Uyển vốn định chuẩn bị ít lễ cho hai người họ mang về, thấy vậy, cũng thôi.
Đem người tiễn đi, Lê Uyển gọi Tử Lan vào nhà, hỏi nàng trở về hỏi thăm tin tức, nghe được cùng lời Lâm thị nói không sai biệt lắm, Lê Trung Khanh bị phạt bổng lộc, vốn là ba tháng, ngay sau đó Hoàng Thượng ban ý chỉ khen ngợi Lê Trung Khanh một phen, đổi thành nửa tháng.
Còn có, Lý thị lang tạm thời bị cách chức dài hơn nửa năm, nửa năm mọi người trong Lý phủ đều không được ra cửa, Lý Đông Đảo được nuông chiều, nửa năm không thể ra cửa, sợ là nghẹn muốn hỏng rồi.
Nghĩ đến điểm này, tâm tình Lê Uyển tốt lên rất nhiều.
Lê Uyển thấy mặt nàng lộ vẻ tham lam, hạ ánh mắt chán ghét dưới đáy lòng, nghi hoặc Lâm thị không đi tìm Lưu thị, tìm nàng thật là kỳ quái.
Tử Lan bưng canh gừng tới, Lâm thị uống một ngụm, nâng mắt lên, chậm rãi nói, “Uyển Nhi, ý chỉ Hoàng Thượng xuống…”
“Đó là chuyện tốt a, biểu ca khổ học tập khổ đọc sách mười mấy năm cuối cùng hết khổ!” Đáy lòng Lê Uyển minh bạch, Lưu Tấn Nguyên đối với sai sự không hài lòng, muốn đổi sai sự khác, nếu không, Lâm thị cùng Phương thị sẽ không ngồi ở nơi này.
Lâm thị thở dài, “Theo lý thuyết có sai sự đó là chuyện vui, nhưng ngươi nhìn thấy đó, cậu mợ ngươi chuyển đến trong kinh, hết thảy đều xa lạ, biểu ca ngươi đi, bên người cữu cữu ngươi liền không có người nói chuyện, huống hồ, biểu ca ngươi còn chưa đề thân, từ xưa mai mối đều là lệnh của cha mẹ, hắn rời kinh, việc hôn nhân sợ lại phải trì hoãn mấy năm tốt nhất…”
Nói xong lời cuối cùng, Lâm thị giơ tay xoa xoa mắt, dây thanh nghẹn ngào.
Đáy lòng Lê Uyển cười lạnh, thật cho rằng nàng còn giống đời trước bị các nàng nắm mũi dắt đi sao, đi theo thở dài một tiếng, “Cũng không biết Hoàng Thượng cho cái sai sự gì!”
“Bát phẩm huyện thừa, ngươi nói xem, biểu ca ngươi đi địa phương kia phải bao lâu mới ngẩn đầu lên được?” Lâm thị còn đang dụi mắt, Lê Uyển tưởng bà thật đem đôi mắt xoa đỏ.
Phương thị không nói chuyện, Lê Uyển cười khinh miệt, Phương thị thông minh, cự tuyệt việc hôn nhân nàng cùng Lưu Tấn Nguyên còn có thể làm cho Lưu thị giúp nàng mua tòa nhà nữa.
“Mợ có ý tưởng gì!” Lê Uyển chuyển hướng Phương thị, hỏi.
Phương thị đột nhiên bị hỏi, tay co quắp bất an nắm canh chén, ánh mắt né tránh, mi nhíu lại, nếu Lê Uyển không hiểu biết Phương thị thật đúng cho rằng tính tình nàng ôn hòa, không có chủ kiến, cực nghe bà bà nói.
Đời trước, Phương thị muốn dựa Lê phủ cùng hầu phủ, đối với nàng cực tốt, ở khắp nơi đều cúi đầu làm người, ấn tượng nàng đối với Phương thị cũng tốt, có chuyện gì cũng đều nguyện ý cùng nàng nói, đặc biệt đoạn thời gian kia nghĩ muốn hoài hài tử, Phương thị là người duy nhất mà nàng có thể trao đổi, chia sẻ, Lưu thị cứng nhắc, vẫn luôn muốn nàng an bài người cho Tần Mục Ẩn, chờ có hài tử ôm đến bên người nàng là được, nàng nghĩ Tần Mục Ẩn chạm vào nữ nhân khác tim nàng đau thắt muốn chết sao có thể nguyện ý chứ, vì thế, cùng Lưu thị tranh chấp vài lần, đều tan rã trong không vui, mà Phương thị thông cảm nàng, vẫn luôn an ủi nàng sẽ có hài tử.
Thẳng đến Bắc Duyên Hầu không còn, Lưu Tấn Nguyên thăng chức quan Phương thị mới dần dần kiêu ngạo lên, thấy nàng bắt đầu châm chọc mỉa mai, một câu là mắng nàng thứ giày rách, làm trò khiến Lưu thị cùng Lê Trung Khanh cũng mắng nàng, Lưu Tấn Nguyên kiên trì muốn cưới nàng, Phương thị còn vì thế dùng tự sát uy hiếp qua Lưu Tấn Nguyên, đáng tiếc, Phương thị không thành công, ngày ấy nàng cùng Lưu Tấn Nguyên thành thân, Tử Tình ôm bụng lớn hành lễ với nàng, Tử Tình vừa đi, Phương thị liền tới, lôi kéo tóc nàng mắng nàng tiện nhân, nàng mới thấy rõ gương mặt thật của Phương thị.
“Lê Uyển, ngươi sao không theo người hầu phủ cùng chết, đã chết thật tốt, Tấn Nguyên có tiền đồ tốt, cưới một cô nương trong sạch, giúp hắn một phen con đường làm quan, chính là, đều bị ngươi huỷ hoại, sao ngươi không chết đi?”
Thanh âm Phương thị khàn khàn bén nhọn, hà quan trên đầu Lê Uyển bị nàng kéo xuống, tóc tan đầy đất, Phương thị đem cây trâm đâm vào bụng nàng, mắng nàng một tiếng, sau đó chậm rãi kéo xuống, như thể rạch bụng nàng ra.
Ký ức cuối cùng đời trước cứ thế dâng lên, hai mắt Lê Uyển mơ hồ, vô luận Phương thị khi dễ nàng thế nào nàng đều chưa từng đánh trả, máu tươi tràn ngập dưới nền nhà, thấy nàng ngất đi rồi Phương thị mới thu tay lại rời đi, Lê Uyển sớm khóc không được, giãy giụa bò dậy, bưng chén rượu trên bàn lên uống một ngụm, sau đó liền hôn mê.
Khi tỉnh lại, nàng giơ tay sờ miệng vết thương nơi bụng mới chú ý trong tay cầm đao, mà bên cạnh, hai mắt Lưu Tấn Nguyên phồng to, một thân là huyết nằm ở bên người nàng, nàng sợ cực kỳ, xoa xoa thân thể Lưu Tấn Nguyên, hắn không dao động, run rẩy vươn tay thử, hắn đã không còn hô hấp.
Một khắc kia, gương mặt Phương thị vặn vẹo dữ tợn phóng đại hiện lên, Lê Uyển minh bạch, nàng sống không được, nàng há mồm gọi người, trong viện nha hoàn bà tử đều không thấy, nàng đẩy cửa ra, nơm nớp lo sợ đi ra ngoài, trong mơ hồ, nàng cảm thấy giải thoát rồi, nàng nghĩ, nếu nàng trở về Giang Nam, trở lại chỗ tòa nhà kia, nàng muốn nói cho Tần Mục Ẩn, nàng hồi kinh không phải vì muốn cuộc sống tốt hơn, mà là không nghĩ có người hại hắn, nàng còn nghĩ sẽ nói cho hắn, nàng không phải muốn hại hắn, nàng đi tìm người xin giúp đỡ, chính là, không ai nguyện ý giúp nàng.
Nàng yêu hắn.
Đau xót đời trước ập vào trong lòng, cái mũi Lê Uyển đau xót, nước mắt rơi xuống.
“Uyển Nhi nếu khó xử, bà ngoại ngươi tuổi đã lớn liền nghĩ người một nhà đều ở bên nhau có thể chiếu ứng lẫn nhau, chính là, ngươi gả vào hầu phủ là người hầu phủ…”
“Đúng vậy, mợ suy xét thật chu đáo!” Lê Uyển đánh gãy lời Phương thị nói, lau chùi nước mắt che giấu bi thống trong đó, làm bộ vẻ mặt khó xử, “Hoàng Thượng muốn biểu ca làm huyện thừa chính là nghĩ cho hắn một cơ hội bộc lộ tài năng, quan viên trong kinh sau lưng đều có chỗ dựa, biểu ca đi làm quan địa phương, mãn nhiệm kỳ ba năm, hồi kinh báo cáo công tác, khảo hạch thông qua là có thể đi lên, biểu ca tuổi trẻ, không đến mấy năm là có thể hồi kinh rồi, lưu tại trong kinh cơ hội thăng chức đều bị người đoạt đi, còn nữa, ở trước mặt Hoàng Thượng hầu gia không có tiếng nói!”
Lê Uyển chú ý tới thần sắc Phương thị ăn mệt, cùng với nét mặt đột biến của Lâm thị, tâm tình nàng vẫn không cao hứng nỗi, nói không chừng Lưu Tấn Nguyên sẽ lưu tại trong kinh, liền xem hắn cùng Vĩnh Bình Hầu phủ bắt tay nhau thế nào.
“Uyển Nhi, ngươi…” Vẻ mặt Lâm thị không thể tin tưởng, từ nhỏ quan hệ Lê Uyển cùng Lưu Tấn Nguyên rất tốt, hơn nữa, tính Lê Uyển bênh vực người nhà, bà cho rằng một khi mở miệng, Lê Uyển liền sẽ đi cầu hầu gia hỗ trợ.
Bản lĩnh Tần Mục Ẩn có bao nhiêu lớn, lần trước ở Lê phủ nghe Lê Uyển nói hắn không chức quan, Lâm thị cho rằng hắn giống những kẻ ăn chơi trác táng, ai ngờ, chuyện con rể quanh co lòng vòng, bà hỏi qua ngọc nương, là hầu gia trước mặt Hoàng Thượng nói lời hay giúp con rể, Hoàng Thượng mới sửa lại ý tứ.
Người có thể ở trước mặt hoàng thượng nói chuyện, bản lĩnh sao có thể nhỏ chứ, Lưu Tấn Nguyên nói vài lời, bà liền nghĩ thông suốt, hầu gia hỗ trợ đem Lưu Tấn Nguyên lưu lại, người ngoài nhìn vào thấy Lưu Tấn Nguyên có hầu phủ che chở, thân phận Lưu Tấn Nguyên theo nước thuận đẩy thuyền lên, ở trong kinh lại cưới một tiểu thư, đối với con đường làm quan của hắn càng có trợ giúp.
Không nghĩ tới, Lê Uyển từ chối bà.
Sắc mặt Lâm thị dị thường khó coi, khóe miệng Lê Uyển nhếch một chút, vô tội nói “Ta cũng khó xử a, sang năm nhị đệ liền tham gia kỳ thi mùa xuân, cùng một mẹ đẻ ra ta cũng chưa trước mặt hầu gia nói!” Lưu Tấn Nguyên cùng nàng còn cách một tầng đó.
Lâm thị nuốt nuốt nước miếng, vì muốn Lê Uyển mềm lòng, bà cùng Phương thị đánh dù một phen, nửa người lộ ở bên ngoài, lúc này, mới cảm giác trên người lạnh băng, lại uống một ngụm canh gừng, cũng chưa từ bỏ ý định, “Hầu gia thật không giúp được gì sao?”
Đáy lòng Lâm thị không tin Lê Uyển nói, âm thanh đều nâng lên, “Nghe nói chuyện cha ngươi bị Hoàng Thượng hạ lệnh cấm túc tạm thời, cách chức phạt bổng lộc, nếu không phải hầu gia ở giữa chu toàn, cha ngươi không chỉ bị phạt nửa tháng đâu!”
Con ngươi Lê Uyển co rụt lại, “Cha ta chỉ phạt nửa tháng sao?”
Xem biểu tình nàng giống như không biết, trong lòng Lâm thị lại bốc lên chờ mong, “Đúng vậy, vốn dĩ cha ngươi phải bị phạt ba tháng, hầu gia tiến cung cầu tình cho cha ngươi, nương ngươi nói, muốn đích thân tới cửa cảm tạ hầu gia, cha ngươi sợ động tĩnh quá lớn, chọc đến đồng liêu ghen ghét, chỉ cho quản gia mang theo mấy thứ thức ăn ngươi thích!”
Lê Uyển khiếp sợ không thôi, nàng cho rằng, Lưu thị cho quản gia tới là vay tiền, không nghĩ tới là để cảm tạ hầu gia.
Tần Mục Ẩn làm nhiều như vậy, là lo lắng nhà mẹ đẻ nàng mất mặt? Hay là thấy được cảnh túng quẫn của Lê phủ? Vô luận nào thế nào, tâm Lê Uyển đều ẩn ẩn đau.
Đời trước lì lợm cầu không tình nguyện hỗ trợ, cả đời này, bất tri bất giác hắn thành toàn.
“Bà ngoại, chuyện biểu ca người hỏi qua cha ta không?” Giọng nói Lê Uyển khàn khàn, kiềm chế cảm xúc bi thương đáy lòng, Lê Trung Khanh đã trở về Hình Bộ, Lâm thị sẽ không bỏ qua người có thể nhờ vả, huống chi, Lưu thị cái gì cũng đều dựa vào Lâm thị, không lý do gì sẽ giúp cha nàng.
Trên mặt Lâm thị hơi hiện lên tức giận, mặc dù một cái chớp mắt lướt qua cũng bị Lê Uyển thấy được, Lê Uyển nhấp môi “Trở về hỏi ý tứ cha ta một chút, hắn làm quan trong triều sẽ rõ ràng hơn chút!”
“Uyển Nhi, cha ngươi nói mỗi năm tiến sĩ lưu kinh hoặc là ngoại phóng đều là nội các an bài, Tấn Nguyên ở trong kinh không có chỗ dựa mới bị ngoại phóng, còn nói Hoàng Thượng ban thánh chỉ, không đi chính là kháng chỉ, muốn cả nhà chém đầu!” Nói xong, Lâm thị sợ hãi sờ sờ cổ.
Lê Uyển cười, Lê Trung Khanh bị buộc đến thế nào mới có thể mở miệng đe dọa Lâm thị như vậy.
Lâm thị biết vẫn không tin, thời điểm đi còn rầu rĩ không vui, cùng Phương thị mở dù, che áo khoác lại đi cực nhanh, Lê Uyển vốn định chuẩn bị ít lễ cho hai người họ mang về, thấy vậy, cũng thôi.
Đem người tiễn đi, Lê Uyển gọi Tử Lan vào nhà, hỏi nàng trở về hỏi thăm tin tức, nghe được cùng lời Lâm thị nói không sai biệt lắm, Lê Trung Khanh bị phạt bổng lộc, vốn là ba tháng, ngay sau đó Hoàng Thượng ban ý chỉ khen ngợi Lê Trung Khanh một phen, đổi thành nửa tháng.
Còn có, Lý thị lang tạm thời bị cách chức dài hơn nửa năm, nửa năm mọi người trong Lý phủ đều không được ra cửa, Lý Đông Đảo được nuông chiều, nửa năm không thể ra cửa, sợ là nghẹn muốn hỏng rồi.
Nghĩ đến điểm này, tâm tình Lê Uyển tốt lên rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.