Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên
Chương 48
Phong Lưu Thư Ngốc
09/03/2022
Âu Lăng Dật sau khi cáo biệt Âu Hình Thiên, liền xoay người chậm rãi đi về phía vườn trường, đợi đi qua chỗ ngã rẽ, rời khỏi phạm vi có thể nhìn thấy, y mới quay đầu lại, mày kiếm xinh đẹp khẽ nhăn nghiêm túc nhìn về góc nhỏ, vừa rồi Âu Lăng Dật bỗng dưng cảm nhận được tia ác ý cực đoan.
Sự ác ý kia âm trầm như băng hàn, tuy rằng đã cách một khoảng cách khá xa, nhưng vẫn tạo ra áp lực lên lưng y. Có lẽ là nhắm tới một người khác trong trường? Có lẽ là nhắm tới Âu Hình Thiên? Hay có lẽ chính là nhắm vào chính y? Trong lòng suy xét đủ các loại khả năng, Âu Lăng Dật không có bất luận cảm giác hoảng sợ. [Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn], đẳng sự tình chân chính phát sinh kia một viên, y tự nhiên có biện pháp ứng đối, nhưng việc cấp bách là làm cho chính mình phải nhanh chóng trở nên ngày càng cường đại.
Thần kinh bị cảm giác nguy hiểm vừa rồi kích thích, sau khi nghĩ thông suốt Âu Lăng Dật lập tức đem chuyện này vất ra sau đầu. Thời gian không sai biệt lắm, chuẩn bị vào tiết.
Đi vào phòng học, y không khỏi cảm giác được các học sinh đối với y bắn ra những dòng cảm xúc vô cùng bất đồng với ban sáng, nhiệt độ tăng cao rất nhiều.
“Âu Lăng Dật, cám ơn cậu.” Nữ sinh buổi sáng thay y nói công đạo đột nhiên đi tới trước bàn Âu Lăng Dật, thanh âm ngọt ngào, tươi cười xán lạn.
“Cảm ơn về chuyện gì?” bạn nhỏ Âu thực mơ hồ. Y coi như không có nghĩ ra bản thân đã giúp đỡ cái gì khiến nữ sinh này nảy sinh lòng biết ơn với y.
“Cám ơn cậu đã xử lý Lão Vu Bà a. Bà ta đã bị đình chỉ công tác rồi. Chúng ta chỉ cần chờ hội đồng phụ huynh và ban lãnh đạo nhà trường tuyên bố nữa thôi. Cậu không phát hiện các bạn trong lớp học ai nấy đều rất vui vẻ sao?”
“Không cần cảm ơn tôi, người giúp xử lý chuyện này là Hiệu trưởng.” Âu Lăng Dật ngữ khí lạnh nhạt trần thuật sự thật.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Nữ sinh hiển nhiên đánh giá cao tính cách khiêm tốn, thành thật của bạn nhỏ Âu, cho rằng y là đang ngượng ngùng, không muốn nhận công, vội vàng cúi người xuống thì thầm vào tai Âu Lăng Dật, nói nhỏ: “Đương nhiên phải cảm ơn cậu chứ, không có phụ thân cậu xuất hiện, việc này phỏng chừng nháo đến bây giờ vẫn chưa thể giải quyết được, chúng ta đều sẽ phải chịu thiệt!”
“Vậy cậu nên đi biết ơn phụ thân tôi mới đúng.” Cảm thấy nữ sinh cứ mãi lải nhải nói không ngừng, tranh cãi ầm ĩ khiến người ta phiền lòng, Âu Lăng Dật thanh âm nói ra mang theo một tia tinh thần lực lạnh lẽo, ý tứ đuổi người.
Nữ sinh ánh mắt hỗn độn một lát, lập tức quên mất mục đích làm thân, quấn quýt thiếu niên trước mắt, cứng ngắc trở lại chỗ ngồi của bản thân, ngồi thẳng xuống, không hề nhúc nhích.
Âu Lăng Dật miết liếc mắt một cái đã dại cả người, y khinh thường bĩu môi. Nếu như bình thường, y cũng sẽ không tùy ý dùng tinh thần lực điều khiển người khác, nhưng buổi sáng đã bị một đám nữ nhân náo loạn tận hai giờ đồng hồ, y thật sự không thể nghe thêm nhiều tiếng tạp âm hơn nữa. So sánh với người kia, thanh âm trầm thấp khêu gợi nam tính như ru ngủ của Âu Hình Thiên khác xa cả trời vực.
Hai bạn học theo sau Khương Ngọc Lan cũng chính là tên nữ sinh thấy cô vẻ mặt cứng ngắc trở về chỗ ngồi, biểu tình dại ra, giống như bị đả kích cực lớn, lại cảm nhận được trên người Âu Lăng Dật lan tỏa một luồng mát lạnh, hơi thở mang ý chớ tới gần, phân phân đánh mất lại đây phàn giao ý niệm trong đầu.
Khi cả phòng học bởi vì khí tức Âu Lăng Dật áp bách mà lâm vào trận quỷ dị an tĩnh, bỗng có một người đeo kính, tinh thần trông vô cùng phấn chấn, có đôi chút sôi nổi, nữ nhân đi vào phòng học.
Cô buông tập tài liệu trong tay xuống, xoay người đối mặt với các học sinh trong lớp học, phát hiện tất cả mọi người không cần cô phải nhắc nhở, đã tự động duy trì trật tự an tĩnh nhất có thể, trên mặt hiện lên biểu tình kinh dị, theo sau lại vừa lòng mỉm cười, cầm lấy phấn ở bảng đen viết xuống tên của bản thân, bắt đầu tự giới thiệu.
“Chào tất cả các em, tôi là giáo viên dạy môn toán mới được ban lãnh đạo nhà trường bổ nhiệm, cũng là chủ nhiệm mới của các em, chủ nhiệm Tiếu. Tiếp nhận lớp học tài giỏi như vậy, tôi tự thấy thực vinh hạnh, thật lòng mà nói, áp lực cũng rất lớn. Nhưng là tôi tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng các em. Ba năm tiếp theo, tôi sẽ cố gắng cùng các em phấn đấu, tạo ra một tập thể đoàn kết hữu ái, học tập đi lên để có một tương lai tươi đẹp, có được không?”
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Chủ nhiệm Ngô nói với tông giọng cực kỳ phấn kích, nhưng không kém phần cứng ngắc, vừa nghe qua đã biết trước đó đã luyện tập nhiều lần, xem ra là giáo viên mới chân bước chân ráo đi vào xã hội.
Một đám học sinh con ông cháu cha lập tức vui vẻ vì biết được nhà trường đã tìm đúng chủ nhiệm, đều đối với cô vỗ tay nhiệt liệt, vô cùng hoan nghênh. Chủ nhiệm mới tính tình thật tốt, thật nhiệt tình, thật thành tâm hơn nữa còn hiểu tâm lý học sinh, người phấn chấn như vậy mới xứng làm giáo viên.
Cảm giác được bọn nhỏ thành tâm hoan nghênh mình, chủ nhiệm Tiếu sắc mặt đỏ hồng tươi cười ngại ngùng, nhưng sau lại nhíu nhíu mày. Bởi vì cô phát hiện, chỗ bên cạnh cửa sổ có một nam sinh không có hưởng ứng vỗ tay, giờ phút này mặt vô biểu tình nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nam sinh chỉ lộ ra sườn mặt, nhưng đã đủ xinh đẹp tuyệt mỹ, quanh thân bao bọc bởi hơi thở cao ngạo, xa cách. Đứa trẻ kia đại khái chính là người Hiệu trưởng giao cho cô, muốn cô đặc biệt chiếu cố đứa trẻ thiên tài này đi? Quả nhiên giống như trong hình dung cô y đúc, thập phần quái gở. Phụ huynh của đứa nhỏ cũng không dễ dàng a, vì thay đổi con trai, còn đặc biệt tìm chủ nhiệm bày ra phương án can thiệp. Nghĩ đến nhiệm vụ bí mật của mình mà phụ thân đứa nhỏ cố ý đưa tới, về hội chứng tự bế cô đã học qua một khóa chuyên nghiệp nên hiểu rõ trường hợp Âu Lăng Dật gặp phải, chủ nhiệm Tiếu đột nhiên cảm giác chính mình đang gánh vác trên vai trách nhiệm trọng đại.
Vì đứa trẻ đơn thuần trong sáng trước mắt, vì sự kỳ vọng phụ huynh tha thiết chờ đợi, vì Hiệu trưởng tin tưởng, cô nhất định cố gắng quan tâm em, chiếu cố em, thay đổi em biến thành con người mới. Nhìn bạn nhỏ Âu, cô âm thầm nắm tay.
“Được rồi, như vậy tiếp theo mời các bạn học sinh tự giới thiệu bản thân mình nhé, để cho cô hiểu hơn về lớp. Đừng ngại ngùng gì hết cô không ăn thịt các em đâu.” Thu hồi ánh nhìn chăm chú đối với Âu Lăng Dật, chủ nhiệm Tiếu vỗ tay, thu hút sự chú ý của đám học sinh.
Học sinh từng đám trật tự đứng lên giới thiệu, đến lượt Khương Ngọc Lan, Âu Lăng Dật quay sang phía cô liếc mắt một cái, chỉ với một ánh nhìn liền chặt đứt được sự khống chế tinh thần lực trên người nàng, Khương Ngọc Lan toàn thân hơi run lên, tuy rằng không rõ ràng chuyện gì đang xảy ra nhưng xung quanh nhờ có bạn học nhắc nhở lập tức đứng lên tự giới thiệu.
Đám trẻ này đều là những đứa nhỏ được gia tộc giáo dưỡng tỉ mỉ mà lớn lên, cá tính rõ ràng, tự giới thiệu rất đặc sắc, phấn khích cực kỳ, nghe được chủ nhiệm Tiếu liên tục vỗ tay khen ngợi. Đợi đến phiên Âu Lăng Dật giới thiệu, ánh mắt của cô càng thêm sáng ngời, vạn phần chờ mong.
“Tôi gọi là Âu Lăng Dật.” Y đứng lên, hơi khom người cúi chào, thanh âm cứng nhắc nói ra tên của mình, dứt lời Âu Lăng Dật lại tao nhã ngồi xuống.
“…” Yên ắng ~ không khí trong phòng học phi thường yên lặng!
“Bạn học Âu Lăng Dật có thể nói nhiều hơn một chút được không?” Chủ nhiệm Tiếu đi đến chỗ ngồi Âu Lăng Dật, cúi đầu hỏi y, nở một nụ cười tiêu chuẩn có chút cẩn thận, sợ mình cười khiến y khó chịu, hoặc là thanh âm lớn, liền làm sợ thiếu niên đơn thuần, trong sáng trước mắt. Những đứa trẻ cách biệt với xã hội thường sẽ hay nhạy cảm, sẽ chịu nhiều tổn thương, Âu Lăng Dật y là đứa trẻ sống nội tâm không nên tự chịu những thứ đó mà là nhận tình yêu thương đến từ mọi người!
“…” Đáp lại câu hỏi của cô là đỉnh đầu đen bóng của Âu tiểu thiếu gia.
“A, biết tên là tốt rồi. Như vậy, kế tiếp ai đây? Tiếp tục nào.” Trong phòng học một mảnh lặng thinh, chủ nhiệm Tiếu dù có nhiệt tình đến mấy cũng có chút chống đỡ không kịp, chỉ có thể xấu hổ mở miệng nói học sinh quay trở lại giới thiệu.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Cố Nam hiểu chuyện không nỡ để chủ nhiệm ngại, đứng lên sinh động hài hước kể về bản thân, cứu chủ nhiệm Tiếu đỡ quê, sau đó thuận lợi ngồi xuống.
Rốt cuộc nghe xong cả lớp giới thiệu, chủ nhiệm Tiếu cảm giác nhẹ nhàng thở ra: “Tốt, giới thiệu cũng làm giới thiệu hết rồi, để tôi nêu một vài công việc cần làm cho tháng sau, tháng sau là tháng kỷ niệm thành lập trường học sinh nào muốn biểu diễn tiết mục thể hiện tài năng thì mau đăng ký ở danh sách nhé, chúng ta sẽ cùng họp để quyết định. Các bạn học muốn diễn tiết mục riêng hay tham gia theo nhóm đều viết đầy đủ, nộp lên, tôi sẽ thống kê sau đó sắp xếp việc xét tuyển và luyện tập.”
Vốn là mọi kiểu kỹ năng, tinh thông tất thảy, lại cực kỳ thích biểu diễn trước đám đông, từng lớp lớp học sinh anh tài tranh nhau báo danh, thái độ phi thường xông xáo. Chủ nhiệm Tiếu vẫn như cũ nhìn chằm chằm Âu Lăng Dật bất vi sở động, trên đầu bay lượn một làn khói đen, trong lòng lạnh lẽo. Quả nhiên, nhiệm vụ Hiệu trưởng đích thân giao cho mình có độ khó cực cao a.
Thu lại danh sách đăng ký, cô nhanh chóng nhìn qua tổng kết, cả lớp 25 học sinh, đã hết 24 bạn học báo danh, tốt lắm!
“Bạn học Âu, tại sao em lại không tham gia thế? Các bạn khác ai cũng đăng ký tiết mục cho mình cả, hoạt động này rất ý nghĩa đó. Em nên học cách hòa nhập với bạn bè a!” Đến cạnh vị trí thiếu niên ngồi bên cửa sổ, thanh âm chủ nhiệm Tiếu tận lực ôn nhu, chỉ dẫn từng bước.
“Có bao nhiêu người tham gia hoạt động này?” Âu Lăng Dật quay đầu, lông mi mảnh dày tinh xảo nhẹ nhàng chớp động.
“Rất nhiều, trên cơ bản tất cả mọi người sẽ tới, còn có học sinh trường khác, các vị phụ huynh, đặc biệt nhà trường đã mời đến nhiều khách quý.” Quan sát sắc mặt thiếu niên càng lúc càng sáng khi liệt kê số người tham gia, chủ nhiệm Tiếu hơi hơi nhận ra.
“Tôi tham gia.” Cúi đầu tự hỏi trong chốc lát, hướng về phía chủ nhiệm Tiếu, Âu Lăng Dật đồng ý. Đây là một cơ hội tuyệt vời để y luyện tập tinh thần lực thuần thục.
“A, tốt ~ tốt lắm. Em hiện tại điền tên đi, viết tên của em cùng nội dung biểu diễn là được.” Không nghĩ mới nói hai ba câu đã có thể thuyết phục được Âu Lăng Dật lạnh lùng, chủ nhiệm Tiếu có chút không dám tin, sau khi hoàn hồn lập tức đem danh sách và cách thức tham gia lặp lại một lần, sợ y vừa rồi nghe chưa rõ ràng.
Trên thực tế, Âu Lăng Dật vừa rồi thật đúng là không nghe. Giờ phút này nghe xong yêu cầu, y cầm tờ giấy trắng tinh, ở trên đó dứt khoát viết xuống tên mình cùng nội dung tiết mục, nhanh chóng trả cho chủ nhiệm.
Mỉm cười tiếp nhận tờ đăng ký của Âu Lăng Dật, chủ nhiệm Tiếu không khỏi tò mò gấp gáp nhìn tên tiết mục, trong lòng phi thường kinh ngạc: Nhị hồ độc tấu? Ở giữa một đống tiết mục như đàn dương cầm độc tấu, đàn violon độc tấu, phía cuối danh sách có một tiết mục với cái tên vô cùng mới lạ, quả nhiên là đứa trẻ đặc biệt!
Sau khi sôi nổi thảo luận, đăng ký, hai tiết tiếp theo trôi qua hài hòa, xem như kết thúc một ngày đi học, Âu Lăng Sương đứng đợi bên ngoài lớp học, không ngừng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng em trai.
“Tiểu Dật, chị ở đây nè.” Tìm được vị trí Âu Lăng Dật, cô hớn hở vẫy tay, thanh âm phấn khởi vui vẻ, rõ ràng tâm tình cực tốt. Nếu mỗi ngày không phải đối mặt với kẻ giả tạp Âu Thiên Bảo, mà lại trông thấy em trai cảnh đẹp ý vui, tâm tình Âu Lăng Sương không tốt mới là lạ.
Hai người tay trong tay cùng nhau hướng phía trước đi đến, bước ra cổng trường lập tức thấy Âu Thiên Bảo đứng bên lề đường láo liên xung quanh, như là đang đợi ai đó.
“Thiên Bảo, xe cậu chưa đến đón cậu sao?” Ba người đã từ lâu không đi xe chung với nhau, Âu Lăng Sương thấy gã đứng một mình mới đi về phía Âu Thiên Bảo tò mò hỏi. Bình thường xe của gã đều sẽ đến sớm nửa giờ chờ gã, tuyệt không có tình huống để cho gã phải chờ đợi.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Tài xế của tôi mới gọi bảo không đến được, hôm nay tôi về chung với các cậu được không?” Âu Thiên Bảo do dự trả lời, một bộ biểu tình yếu ớt lo sợ sẽ bị Âu Lăng Sương cự tuyệt.
Thấy vẻ mặt dối trá lại tiếp tục trò diễn kịch, Âu Lăng Sương trong lòng buồn nôn một chút, Âu Lăng Dật quyết đoán quay đầu.
Lại nói, phụ thân bọn họ là một người có tính tình cứng rắn, lãnh khốc như vậy rốt cuộc tại sao có thể đem con trai nuôi thành thế kia? Hở một chút là cos cậu ấm yếu ớt bệnh tật, hở một chút là cos thiếu niên xinh đẹp nhưng chết tâm, có thể hay không cos thành một con người bình thường a ~ đây là tiếng lòng dấu kín của Âu Lăng Sương.
Bắt gặp hai người tránh đi tầm mắt gã, cũng chả để ý tới chính mình, Âu Thiên Bảo trong mắt oán độc chợt lóe mà qua.
Âu Lăng Sương chợt thấy ánh mắt Âu Thiên Bảo biến hóa, trong lòng lộp bộp một chút, dâng lên một cỗ lo sợ, suy nghĩ nếu không để gã đi cùng rất có thể làm tăng giá trị hận thù của anh em, vội vàng tỏ thái độ: “Đương nhiên được! chẳng lẽ chúng tớ có thể ném cậu sang một bên mà mặc kệ sao? Phụ thân đã tình thương như núi còn không bỏ rơi chúng ta.”
Âu Lăng Sương cuối cùng cũng nói ra một câu trung lập, thật sâu bên trong nội tâm Âu Thiên Bảo dâng lên một trận mềm mại, nói hắn trong lòng ôi thiếp, độ cong trông vô cùng dối trá nơi khóe miệng cũng chân thật vài phần.
Âu Thiên Bảo vừa lòng, Âu Lăng Sương không yên, Âu Lăng Dật phiền chán, ba người với ba loại tâm trạng khác nhau khiến bầu không khí không trở nên căng thẳng vô cùng, bọn họ chỉ có thể đứng trước cổng trường tự lâm vào trầm mặc.
Sự ác ý kia âm trầm như băng hàn, tuy rằng đã cách một khoảng cách khá xa, nhưng vẫn tạo ra áp lực lên lưng y. Có lẽ là nhắm tới một người khác trong trường? Có lẽ là nhắm tới Âu Hình Thiên? Hay có lẽ chính là nhắm vào chính y? Trong lòng suy xét đủ các loại khả năng, Âu Lăng Dật không có bất luận cảm giác hoảng sợ. [Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn], đẳng sự tình chân chính phát sinh kia một viên, y tự nhiên có biện pháp ứng đối, nhưng việc cấp bách là làm cho chính mình phải nhanh chóng trở nên ngày càng cường đại.
Thần kinh bị cảm giác nguy hiểm vừa rồi kích thích, sau khi nghĩ thông suốt Âu Lăng Dật lập tức đem chuyện này vất ra sau đầu. Thời gian không sai biệt lắm, chuẩn bị vào tiết.
Đi vào phòng học, y không khỏi cảm giác được các học sinh đối với y bắn ra những dòng cảm xúc vô cùng bất đồng với ban sáng, nhiệt độ tăng cao rất nhiều.
“Âu Lăng Dật, cám ơn cậu.” Nữ sinh buổi sáng thay y nói công đạo đột nhiên đi tới trước bàn Âu Lăng Dật, thanh âm ngọt ngào, tươi cười xán lạn.
“Cảm ơn về chuyện gì?” bạn nhỏ Âu thực mơ hồ. Y coi như không có nghĩ ra bản thân đã giúp đỡ cái gì khiến nữ sinh này nảy sinh lòng biết ơn với y.
“Cám ơn cậu đã xử lý Lão Vu Bà a. Bà ta đã bị đình chỉ công tác rồi. Chúng ta chỉ cần chờ hội đồng phụ huynh và ban lãnh đạo nhà trường tuyên bố nữa thôi. Cậu không phát hiện các bạn trong lớp học ai nấy đều rất vui vẻ sao?”
“Không cần cảm ơn tôi, người giúp xử lý chuyện này là Hiệu trưởng.” Âu Lăng Dật ngữ khí lạnh nhạt trần thuật sự thật.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Nữ sinh hiển nhiên đánh giá cao tính cách khiêm tốn, thành thật của bạn nhỏ Âu, cho rằng y là đang ngượng ngùng, không muốn nhận công, vội vàng cúi người xuống thì thầm vào tai Âu Lăng Dật, nói nhỏ: “Đương nhiên phải cảm ơn cậu chứ, không có phụ thân cậu xuất hiện, việc này phỏng chừng nháo đến bây giờ vẫn chưa thể giải quyết được, chúng ta đều sẽ phải chịu thiệt!”
“Vậy cậu nên đi biết ơn phụ thân tôi mới đúng.” Cảm thấy nữ sinh cứ mãi lải nhải nói không ngừng, tranh cãi ầm ĩ khiến người ta phiền lòng, Âu Lăng Dật thanh âm nói ra mang theo một tia tinh thần lực lạnh lẽo, ý tứ đuổi người.
Nữ sinh ánh mắt hỗn độn một lát, lập tức quên mất mục đích làm thân, quấn quýt thiếu niên trước mắt, cứng ngắc trở lại chỗ ngồi của bản thân, ngồi thẳng xuống, không hề nhúc nhích.
Âu Lăng Dật miết liếc mắt một cái đã dại cả người, y khinh thường bĩu môi. Nếu như bình thường, y cũng sẽ không tùy ý dùng tinh thần lực điều khiển người khác, nhưng buổi sáng đã bị một đám nữ nhân náo loạn tận hai giờ đồng hồ, y thật sự không thể nghe thêm nhiều tiếng tạp âm hơn nữa. So sánh với người kia, thanh âm trầm thấp khêu gợi nam tính như ru ngủ của Âu Hình Thiên khác xa cả trời vực.
Hai bạn học theo sau Khương Ngọc Lan cũng chính là tên nữ sinh thấy cô vẻ mặt cứng ngắc trở về chỗ ngồi, biểu tình dại ra, giống như bị đả kích cực lớn, lại cảm nhận được trên người Âu Lăng Dật lan tỏa một luồng mát lạnh, hơi thở mang ý chớ tới gần, phân phân đánh mất lại đây phàn giao ý niệm trong đầu.
Khi cả phòng học bởi vì khí tức Âu Lăng Dật áp bách mà lâm vào trận quỷ dị an tĩnh, bỗng có một người đeo kính, tinh thần trông vô cùng phấn chấn, có đôi chút sôi nổi, nữ nhân đi vào phòng học.
Cô buông tập tài liệu trong tay xuống, xoay người đối mặt với các học sinh trong lớp học, phát hiện tất cả mọi người không cần cô phải nhắc nhở, đã tự động duy trì trật tự an tĩnh nhất có thể, trên mặt hiện lên biểu tình kinh dị, theo sau lại vừa lòng mỉm cười, cầm lấy phấn ở bảng đen viết xuống tên của bản thân, bắt đầu tự giới thiệu.
“Chào tất cả các em, tôi là giáo viên dạy môn toán mới được ban lãnh đạo nhà trường bổ nhiệm, cũng là chủ nhiệm mới của các em, chủ nhiệm Tiếu. Tiếp nhận lớp học tài giỏi như vậy, tôi tự thấy thực vinh hạnh, thật lòng mà nói, áp lực cũng rất lớn. Nhưng là tôi tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng các em. Ba năm tiếp theo, tôi sẽ cố gắng cùng các em phấn đấu, tạo ra một tập thể đoàn kết hữu ái, học tập đi lên để có một tương lai tươi đẹp, có được không?”
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Chủ nhiệm Ngô nói với tông giọng cực kỳ phấn kích, nhưng không kém phần cứng ngắc, vừa nghe qua đã biết trước đó đã luyện tập nhiều lần, xem ra là giáo viên mới chân bước chân ráo đi vào xã hội.
Một đám học sinh con ông cháu cha lập tức vui vẻ vì biết được nhà trường đã tìm đúng chủ nhiệm, đều đối với cô vỗ tay nhiệt liệt, vô cùng hoan nghênh. Chủ nhiệm mới tính tình thật tốt, thật nhiệt tình, thật thành tâm hơn nữa còn hiểu tâm lý học sinh, người phấn chấn như vậy mới xứng làm giáo viên.
Cảm giác được bọn nhỏ thành tâm hoan nghênh mình, chủ nhiệm Tiếu sắc mặt đỏ hồng tươi cười ngại ngùng, nhưng sau lại nhíu nhíu mày. Bởi vì cô phát hiện, chỗ bên cạnh cửa sổ có một nam sinh không có hưởng ứng vỗ tay, giờ phút này mặt vô biểu tình nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nam sinh chỉ lộ ra sườn mặt, nhưng đã đủ xinh đẹp tuyệt mỹ, quanh thân bao bọc bởi hơi thở cao ngạo, xa cách. Đứa trẻ kia đại khái chính là người Hiệu trưởng giao cho cô, muốn cô đặc biệt chiếu cố đứa trẻ thiên tài này đi? Quả nhiên giống như trong hình dung cô y đúc, thập phần quái gở. Phụ huynh của đứa nhỏ cũng không dễ dàng a, vì thay đổi con trai, còn đặc biệt tìm chủ nhiệm bày ra phương án can thiệp. Nghĩ đến nhiệm vụ bí mật của mình mà phụ thân đứa nhỏ cố ý đưa tới, về hội chứng tự bế cô đã học qua một khóa chuyên nghiệp nên hiểu rõ trường hợp Âu Lăng Dật gặp phải, chủ nhiệm Tiếu đột nhiên cảm giác chính mình đang gánh vác trên vai trách nhiệm trọng đại.
Vì đứa trẻ đơn thuần trong sáng trước mắt, vì sự kỳ vọng phụ huynh tha thiết chờ đợi, vì Hiệu trưởng tin tưởng, cô nhất định cố gắng quan tâm em, chiếu cố em, thay đổi em biến thành con người mới. Nhìn bạn nhỏ Âu, cô âm thầm nắm tay.
“Được rồi, như vậy tiếp theo mời các bạn học sinh tự giới thiệu bản thân mình nhé, để cho cô hiểu hơn về lớp. Đừng ngại ngùng gì hết cô không ăn thịt các em đâu.” Thu hồi ánh nhìn chăm chú đối với Âu Lăng Dật, chủ nhiệm Tiếu vỗ tay, thu hút sự chú ý của đám học sinh.
Học sinh từng đám trật tự đứng lên giới thiệu, đến lượt Khương Ngọc Lan, Âu Lăng Dật quay sang phía cô liếc mắt một cái, chỉ với một ánh nhìn liền chặt đứt được sự khống chế tinh thần lực trên người nàng, Khương Ngọc Lan toàn thân hơi run lên, tuy rằng không rõ ràng chuyện gì đang xảy ra nhưng xung quanh nhờ có bạn học nhắc nhở lập tức đứng lên tự giới thiệu.
Đám trẻ này đều là những đứa nhỏ được gia tộc giáo dưỡng tỉ mỉ mà lớn lên, cá tính rõ ràng, tự giới thiệu rất đặc sắc, phấn khích cực kỳ, nghe được chủ nhiệm Tiếu liên tục vỗ tay khen ngợi. Đợi đến phiên Âu Lăng Dật giới thiệu, ánh mắt của cô càng thêm sáng ngời, vạn phần chờ mong.
“Tôi gọi là Âu Lăng Dật.” Y đứng lên, hơi khom người cúi chào, thanh âm cứng nhắc nói ra tên của mình, dứt lời Âu Lăng Dật lại tao nhã ngồi xuống.
“…” Yên ắng ~ không khí trong phòng học phi thường yên lặng!
“Bạn học Âu Lăng Dật có thể nói nhiều hơn một chút được không?” Chủ nhiệm Tiếu đi đến chỗ ngồi Âu Lăng Dật, cúi đầu hỏi y, nở một nụ cười tiêu chuẩn có chút cẩn thận, sợ mình cười khiến y khó chịu, hoặc là thanh âm lớn, liền làm sợ thiếu niên đơn thuần, trong sáng trước mắt. Những đứa trẻ cách biệt với xã hội thường sẽ hay nhạy cảm, sẽ chịu nhiều tổn thương, Âu Lăng Dật y là đứa trẻ sống nội tâm không nên tự chịu những thứ đó mà là nhận tình yêu thương đến từ mọi người!
“…” Đáp lại câu hỏi của cô là đỉnh đầu đen bóng của Âu tiểu thiếu gia.
“A, biết tên là tốt rồi. Như vậy, kế tiếp ai đây? Tiếp tục nào.” Trong phòng học một mảnh lặng thinh, chủ nhiệm Tiếu dù có nhiệt tình đến mấy cũng có chút chống đỡ không kịp, chỉ có thể xấu hổ mở miệng nói học sinh quay trở lại giới thiệu.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Cố Nam hiểu chuyện không nỡ để chủ nhiệm ngại, đứng lên sinh động hài hước kể về bản thân, cứu chủ nhiệm Tiếu đỡ quê, sau đó thuận lợi ngồi xuống.
Rốt cuộc nghe xong cả lớp giới thiệu, chủ nhiệm Tiếu cảm giác nhẹ nhàng thở ra: “Tốt, giới thiệu cũng làm giới thiệu hết rồi, để tôi nêu một vài công việc cần làm cho tháng sau, tháng sau là tháng kỷ niệm thành lập trường học sinh nào muốn biểu diễn tiết mục thể hiện tài năng thì mau đăng ký ở danh sách nhé, chúng ta sẽ cùng họp để quyết định. Các bạn học muốn diễn tiết mục riêng hay tham gia theo nhóm đều viết đầy đủ, nộp lên, tôi sẽ thống kê sau đó sắp xếp việc xét tuyển và luyện tập.”
Vốn là mọi kiểu kỹ năng, tinh thông tất thảy, lại cực kỳ thích biểu diễn trước đám đông, từng lớp lớp học sinh anh tài tranh nhau báo danh, thái độ phi thường xông xáo. Chủ nhiệm Tiếu vẫn như cũ nhìn chằm chằm Âu Lăng Dật bất vi sở động, trên đầu bay lượn một làn khói đen, trong lòng lạnh lẽo. Quả nhiên, nhiệm vụ Hiệu trưởng đích thân giao cho mình có độ khó cực cao a.
Thu lại danh sách đăng ký, cô nhanh chóng nhìn qua tổng kết, cả lớp 25 học sinh, đã hết 24 bạn học báo danh, tốt lắm!
“Bạn học Âu, tại sao em lại không tham gia thế? Các bạn khác ai cũng đăng ký tiết mục cho mình cả, hoạt động này rất ý nghĩa đó. Em nên học cách hòa nhập với bạn bè a!” Đến cạnh vị trí thiếu niên ngồi bên cửa sổ, thanh âm chủ nhiệm Tiếu tận lực ôn nhu, chỉ dẫn từng bước.
“Có bao nhiêu người tham gia hoạt động này?” Âu Lăng Dật quay đầu, lông mi mảnh dày tinh xảo nhẹ nhàng chớp động.
“Rất nhiều, trên cơ bản tất cả mọi người sẽ tới, còn có học sinh trường khác, các vị phụ huynh, đặc biệt nhà trường đã mời đến nhiều khách quý.” Quan sát sắc mặt thiếu niên càng lúc càng sáng khi liệt kê số người tham gia, chủ nhiệm Tiếu hơi hơi nhận ra.
“Tôi tham gia.” Cúi đầu tự hỏi trong chốc lát, hướng về phía chủ nhiệm Tiếu, Âu Lăng Dật đồng ý. Đây là một cơ hội tuyệt vời để y luyện tập tinh thần lực thuần thục.
“A, tốt ~ tốt lắm. Em hiện tại điền tên đi, viết tên của em cùng nội dung biểu diễn là được.” Không nghĩ mới nói hai ba câu đã có thể thuyết phục được Âu Lăng Dật lạnh lùng, chủ nhiệm Tiếu có chút không dám tin, sau khi hoàn hồn lập tức đem danh sách và cách thức tham gia lặp lại một lần, sợ y vừa rồi nghe chưa rõ ràng.
Trên thực tế, Âu Lăng Dật vừa rồi thật đúng là không nghe. Giờ phút này nghe xong yêu cầu, y cầm tờ giấy trắng tinh, ở trên đó dứt khoát viết xuống tên mình cùng nội dung tiết mục, nhanh chóng trả cho chủ nhiệm.
Mỉm cười tiếp nhận tờ đăng ký của Âu Lăng Dật, chủ nhiệm Tiếu không khỏi tò mò gấp gáp nhìn tên tiết mục, trong lòng phi thường kinh ngạc: Nhị hồ độc tấu? Ở giữa một đống tiết mục như đàn dương cầm độc tấu, đàn violon độc tấu, phía cuối danh sách có một tiết mục với cái tên vô cùng mới lạ, quả nhiên là đứa trẻ đặc biệt!
Sau khi sôi nổi thảo luận, đăng ký, hai tiết tiếp theo trôi qua hài hòa, xem như kết thúc một ngày đi học, Âu Lăng Sương đứng đợi bên ngoài lớp học, không ngừng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng em trai.
“Tiểu Dật, chị ở đây nè.” Tìm được vị trí Âu Lăng Dật, cô hớn hở vẫy tay, thanh âm phấn khởi vui vẻ, rõ ràng tâm tình cực tốt. Nếu mỗi ngày không phải đối mặt với kẻ giả tạp Âu Thiên Bảo, mà lại trông thấy em trai cảnh đẹp ý vui, tâm tình Âu Lăng Sương không tốt mới là lạ.
Hai người tay trong tay cùng nhau hướng phía trước đi đến, bước ra cổng trường lập tức thấy Âu Thiên Bảo đứng bên lề đường láo liên xung quanh, như là đang đợi ai đó.
“Thiên Bảo, xe cậu chưa đến đón cậu sao?” Ba người đã từ lâu không đi xe chung với nhau, Âu Lăng Sương thấy gã đứng một mình mới đi về phía Âu Thiên Bảo tò mò hỏi. Bình thường xe của gã đều sẽ đến sớm nửa giờ chờ gã, tuyệt không có tình huống để cho gã phải chờ đợi.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Tài xế của tôi mới gọi bảo không đến được, hôm nay tôi về chung với các cậu được không?” Âu Thiên Bảo do dự trả lời, một bộ biểu tình yếu ớt lo sợ sẽ bị Âu Lăng Sương cự tuyệt.
Thấy vẻ mặt dối trá lại tiếp tục trò diễn kịch, Âu Lăng Sương trong lòng buồn nôn một chút, Âu Lăng Dật quyết đoán quay đầu.
Lại nói, phụ thân bọn họ là một người có tính tình cứng rắn, lãnh khốc như vậy rốt cuộc tại sao có thể đem con trai nuôi thành thế kia? Hở một chút là cos cậu ấm yếu ớt bệnh tật, hở một chút là cos thiếu niên xinh đẹp nhưng chết tâm, có thể hay không cos thành một con người bình thường a ~ đây là tiếng lòng dấu kín của Âu Lăng Sương.
Bắt gặp hai người tránh đi tầm mắt gã, cũng chả để ý tới chính mình, Âu Thiên Bảo trong mắt oán độc chợt lóe mà qua.
Âu Lăng Sương chợt thấy ánh mắt Âu Thiên Bảo biến hóa, trong lòng lộp bộp một chút, dâng lên một cỗ lo sợ, suy nghĩ nếu không để gã đi cùng rất có thể làm tăng giá trị hận thù của anh em, vội vàng tỏ thái độ: “Đương nhiên được! chẳng lẽ chúng tớ có thể ném cậu sang một bên mà mặc kệ sao? Phụ thân đã tình thương như núi còn không bỏ rơi chúng ta.”
Âu Lăng Sương cuối cùng cũng nói ra một câu trung lập, thật sâu bên trong nội tâm Âu Thiên Bảo dâng lên một trận mềm mại, nói hắn trong lòng ôi thiếp, độ cong trông vô cùng dối trá nơi khóe miệng cũng chân thật vài phần.
Âu Thiên Bảo vừa lòng, Âu Lăng Sương không yên, Âu Lăng Dật phiền chán, ba người với ba loại tâm trạng khác nhau khiến bầu không khí không trở nên căng thẳng vô cùng, bọn họ chỉ có thể đứng trước cổng trường tự lâm vào trầm mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.