Trọng Sinh Chi Nhật Kí Nuôi Lớn Vợ Yêu
Chương 106: Đừng ép thằng bé
Nhĩ Lai Ngã Khứ
16/09/2021
Nghỉ đông đến, Hạ Dư Huy vẫn như cũ, mỗi ngày trạch trong nhà.
Ngẫu nhiên sẽ bị mẹ Cao kéo ra ngoài mua đồ ăn, hoặc đi dạo vòng vòng với Cao Chí Bác, nhiều nhất là hai tiếng đồng hồ.
Bởi vì Hạ Dư Huy sợ lạnh.
Mùa đông là mùa cậu ghét nhất, cậu tình nguyện ở nhà cả một ngày cũng không muốn bước nửa bước chân ra đường.
Thân thể cậu vốn đã không được ấm áp, nằm cạnh lò sưởi cả ngày cũng không ấm lên được bao nhiêu, nói gì đến ra ngoài.
Ngày giỗ của mẹ Hạ sắp tới, Cao Chí Bác giành thời gian ở nhà cùng Hạ Dư Huy.
Nhìn người đã tập dương cầm cả một buổi trưa, Cao Chí Bác bất đắc dĩ thở dài.
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy: "Bảo bối, nghỉ một lát nhé?"
Hạ Dư Huy mắt điếc tai ngơ, cúi đầu, không muốn Cao Chí Bác nhìn thấy nét mặt mình.
Cao Chí Bác biết Hạ Dư Huy đang dùng phương thức này để phát tiết cảm xúc của bản thân.
Mấy năm nay, Hạ Dư Huy luôn lừa mình dối người, chưa bao giờ đi thăm mộ mẹ Hạ.
Ngày mai chính là ngày giỗ của mẹ Hạ nhưng trong nhà không ai dám bắt cậu đi.
Mẹ Cao chỉ hận không thể nghe theo mọi yêu cầu của Hạ Dư Huy.
Ba Hạ thì không dám, ông sợ Hạ Dư Huy lại mất khống chế, làm ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cao Chí Bác muốn cho Hạ Dư Huy thời gian để tiêu hóa việc mẹ Hạ đã qua đời, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì 10 năm. Dù sao cũng sẽ có một ngày hả Hạ Dư Huy tháo gỡ được khúc mắc này, sẵn lòng đối mặt với mộ của mẹ Hạ. Bây giờ Hạ Dư Huy không muốn làm gì cả, Cao Chí Bác hắn cũng có thể ở bên cạnh với cậu.
Không bao lâu sau tiếng đàn liền dừng lại, Hạ Duy vẫn cúi đầu không nói gì.
Cao Chí Bác ôm người vào lòng, xoa xoa gáy cậu.
Hạ du Huy vùi đầu vào ngực Cao Chí Bác, lặng lặng đợi.
Một lúc sau Hạ Duy mới ngẩng đầu nói: "Anh ơi, em muốn ăn tam đinh."
Đó là món ăn trước đây mẹ Hạ thường làm cho Hạ Dư Huy.
Cao Chí Bác nâng mặt Hạ Dư Huy lên, khoé mắt cậu đã phiếm hồng, hắn cúi đầu hôn lên trán cậu: "Được, anh làm cho em. Bảo bối còn muốn ăn gì nữa?"
Hạ Dư Huy lắc đầu, không hé răng.
Năm ngoái Cao Chí Bác làm gà Cung Bảo, đó cũng là một món ăn mẹ Hạ thường làm.
Năm nay Cao Chí Bác làm tam đinh rồi còn làm thêm một bàn những món Hạ Dư Huy thích, nhưng không có gà Cung Bảo.
Ba Cao và ba Hạ hôm nay không đi làm, khó có dịp người một nhà tụ tập bên nhau.
Mẹ Cao liên tục gắp thức ăn cho Hạ Dư Huy, không hề đề cập gì đến chuyện của mẹ Hạ, chỉ kể vài chuyện râu ria dạo gần đây.
Bà nội Cao cũng liên tục gắp đồ ăn cho Hạ Dư Huy, lâu lâu lại nói đáp lời mẹ Cao.
Ba cao thi thoảng cũng góp vui, kể vài chuyện thú vị ở công ty.
Chỉ có ba Hạ từ đầu đến cuối không nói một câu, luôn nhìn Hạ Dư Huy muốn nói lại thôi.
"Dương Dương, ngày mai..."
"Ba Cường, ba thấy sườn xào chua ngọt này ngon không?"
Ba Hạ vừa mở miệng đã bị Cao Chí Bác chặn họng.
Ba Hạ gật đầu: "Không tệ đâu, tay nghề của Bác Nhi thật tốt, sau này có thể làm đầu bếp được đấy. Về sau ai có thể gả cho con chính là có phúc khí ba lời."
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy: "Phải là con đã tích đức tám đời mới có thể cưới được bảo bối nhà mình làm vợ. Ba nói đúng không?"
Ba Hạ nhìn con trai mình, cười khan một tiếng.
Cơm nước xong, mẹ Cao kéo Hạ Dư Huy đi xem tivi. Cao Chí Bác nói chuyện với ba Cao và ba Hạm
Ba Cao đã mua lại miếng đất bên cạnh hồ Bắc, đang chuẩn bị thi công. Quả nhiên không ngoài dữ liệu của Cao Chí Bác, bên trên đã bắt đầu quy hoạch huyện Vĩnh Bình thành khu du lịch trọng điểm của thành phố.
Miếng đất bên hồ Bắc kia nếu ở hai tháng sau, giá so với bây giờ phải là gấp đôi.
Cao Chí Bác lại gợi ý một vài hướng đi trong tương lai cho ba Cao và ba Hạ, hai người nghe xong cũng nhất trí.
Đôi lúc ba Cao và ba Hạ thật sự nghi ngờ, không hiểu sao một đứa trẻ mười bốn tuổi như Cao Chí Bác lại có những suy nghĩ kinh người như vậy.
Cao Chí Bác chuyển chủ đề: "Ba Cường, con biết mai là ngày giỗ của mẹ Phương. Dương Dương Dương hiện tại vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật này, nếu một hai ép em ấy phải đối mặt, con sợ em ấy sẽ không chịu nổi."
Ba Hạ khó khăn nói: "Ba biết, nhưng đã hai năm rồi, Phương Phương hẳn là rất nhớ thằng bé."
Trong lòng Cao Chí Bác cũng rất khó chịu: "Vậy tối nay con sẽ khuyên em ấy, nhưng nếu vẫn không được, ba cũng đừng ép."
Bà Hạ nghe thấy từ "ép", cười khổ, ông nào nỡ chứ.
Đó là đứa con trai duy nhất của ông, là kết tinh tình yêu của ông và mẹ Hạ, ông nào nợ ép thằng bé.
Chính vì đây là kết tinh tình yêu giữa hai người nên ông mới muốn Hạ Dư Huy đi gặp mẹ Hạ.
Bà Cao vỗ vai ba Hạ, trong lòng cũng không dễ chịu.
Buổi tối, lúc đi ngủ, Cao Chí Bác ôm Hạ du Huy vào lòng, để chân cậu đặt trên bụng mình.
Sức khỏe Hạ Dư Huy không được tốt, vừa tới mùa đông tay chân lại lạnh không chịu được, như một khối băng vậy, cho dù ngày nào cũng ngâm nước ấm nhưng không giữ được bao lâu.
Ban đầu Cao Chí Bác cũng không có phương pháp gì để giữ ấm cho Hạ Dư Huy, rồi sau đó liền nghĩ ra cách dùng bụng làm ấm, không ngờ cũng có chút tác dụng.
Cho nên suốt cả mùa đông này bụng Cao Chí Bác bị Hạ Dư Huy chà đạp không thương tiếc.
"Bảo bối vừa nãy xem phim gì với mẹ thế?"
"Em không biết, em xem không hiểu."
Cao Chí Bác cười khẽ: "Buổi tối Lâm Hữu có gọi điện cho em mà, hai người nói gì thế?"
"Không nói gì cả."
"Không muốn cho anh biết à?"
"Thật sự không nói gì mà, chỉ có hai câu."
"Hai câu gì?"
"Cậu ấy hỏi em đang làm gì. Em nói em đang xem tivi. Em lại hỏi cậu ấy đang làm gì. Cậu ý nói đang nói chuyện với ba cậu ấy. Sau đó hai người bọn em cũng nói gì nữa đâu."
"Haha, thực ra Lâm Hữu rất muốn nói chuyện phiếm với em đấy, vậy nên lần sau cố gắng nói thêm mấy câu nhé."
“Phải không?”
"Ừ, nên là sau cố gắng nói nhiều một chút, đây là lễ phép cơ bản, biết chưa?"
Cao Chí Bác ôm chặt Hạ Dư Huy: "Ngày mai đi cùng anh được không?"
Cơ thể Hạ Dư Huy căng chặt: "Em buồn ngủ rồi."
Cao Trí đang nhìn chằm chằm Hạ Dư Huy một lúc, mãi lâu sau mới hôn lên trán cậu: "Vậy ngủ đi."
Rõ ràng ngủ không được nhưng lại nhắm chặt hai mắt, Cao Chí Bác bất đắc dĩ nhìn Hạ Dư Huy.
Thực ra Cao Chí Bác cũng chưa từng đi thăm mộ mẹ Hạ, đây cũng là một phương thức trốn tránh của hắn.
Tuy rằng hắn nói là dẫn Hạ Dư Huy đi nhưng chỉ có hắn mới biết rõ, hắn cũng đang tìm một chỗ dựa.
Tới gần sáng Hạ Dư Huy mới chìm vào giấc ngủ, Cao Chí Bác vẫn nằm nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng.
Giờ này năm ngoái, hắn cũng cả đêm không ngủ.
Đột nhiên cơ thể Hạ Dư Huy run lên, Cao Chí Bác vội vàng ôm chặt cậu, thấp giọng dỗ dành.
Hạ Dư Huy không ngừng rên rỉ đau khổ.
Không phải gọi mẹ thì là gọi anh.
Mặc kệ là ai cũng đều mang theo cảm giác hoảng sợ và bất lực.
Cao Chí Bác nhẹ giọng dỗ: "Đừng sợ, anh đang ở cạnh em mà."
Hạ du Huy bấu chặt vào tay Cao Chí Bác, không ngừng rúc vào lòng hắn, rõ ràng hai người đã dính sát vào nhau không còn một chỗ hở nhưng cậu vẫn không ngừng rúc vào.
Giống như càng ở gần Cao Chí Bác, những điều đáng sợ đó càng không thể khiến cậu sợ hãi.
Lòng Cao Chí Bác đau như cắt.
Ngày hôm sau, khi những người khác đi thăm mộ mẹ Hạ, Hạ Dư Huy vẫn còn đang ngủ.
Cao Chí Bác tiễn người lớn đi xong lại quay về phòng ôm Hạ Dư Huy.
Đến giữa trưa Hạ Dư Huy mới tỉnh, Cao Chí Bác đợi cậu rửa mặt chải đầu xong thì xuống lầu nấu cơm.
Bên tai lại vang lên tiếng đàn bi thương, tay Cao Chí Bác dừng một lúc, ngày này năm ngoái Hạ Dư Huy cũng đàn khúc này suốt một ngày dài.
Khúc nhạc này là của một vị nghệ thuật gia giành tặng người vợ đã mất của mình, bên trong chứa biết bao nhiêu tình cảm cùng nhớ thương nồng đậm.
Hôm nay Hạ Dư Huy rất trầm mặc, Cao Chí Bác nói chuyện với cậu, cậu không đáp lại dù chỉ một câu.
Cao Chí Bác biết cậu đang rất khó chịu.
Ăn cơm xong, Hạ Dư Huy lại ngồi trở lại trước dương cầm, tiếp tục đàn.
Cao Chí Bác lẳng lặng ngồi bên.
Trong trời đông giá rét này, từng ánh nắng đều rất quý giá, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ vào, ôm chặt lấy hai người, vừa ấm áp lại nhu thuận.
Cao Chí Bác bỗng có cảm giác những tia nắng đang ôm lấy hai người giống như cái ôm của mẹ Hạ. Cao Chí Bác nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi nheo mắt lại như để tìm kiếm một bóng hình.
Hai người ngồi suốt một buổi trưa, một người đàn, một người nghe.
Bọn họ dùng cách của riêng mình để trốn tránh, cũng dùng cách của riêng mình để tưởng nhớ người đã khuất.
Ngẫu nhiên sẽ bị mẹ Cao kéo ra ngoài mua đồ ăn, hoặc đi dạo vòng vòng với Cao Chí Bác, nhiều nhất là hai tiếng đồng hồ.
Bởi vì Hạ Dư Huy sợ lạnh.
Mùa đông là mùa cậu ghét nhất, cậu tình nguyện ở nhà cả một ngày cũng không muốn bước nửa bước chân ra đường.
Thân thể cậu vốn đã không được ấm áp, nằm cạnh lò sưởi cả ngày cũng không ấm lên được bao nhiêu, nói gì đến ra ngoài.
Ngày giỗ của mẹ Hạ sắp tới, Cao Chí Bác giành thời gian ở nhà cùng Hạ Dư Huy.
Nhìn người đã tập dương cầm cả một buổi trưa, Cao Chí Bác bất đắc dĩ thở dài.
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy: "Bảo bối, nghỉ một lát nhé?"
Hạ Dư Huy mắt điếc tai ngơ, cúi đầu, không muốn Cao Chí Bác nhìn thấy nét mặt mình.
Cao Chí Bác biết Hạ Dư Huy đang dùng phương thức này để phát tiết cảm xúc của bản thân.
Mấy năm nay, Hạ Dư Huy luôn lừa mình dối người, chưa bao giờ đi thăm mộ mẹ Hạ.
Ngày mai chính là ngày giỗ của mẹ Hạ nhưng trong nhà không ai dám bắt cậu đi.
Mẹ Cao chỉ hận không thể nghe theo mọi yêu cầu của Hạ Dư Huy.
Ba Hạ thì không dám, ông sợ Hạ Dư Huy lại mất khống chế, làm ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cao Chí Bác muốn cho Hạ Dư Huy thời gian để tiêu hóa việc mẹ Hạ đã qua đời, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì 10 năm. Dù sao cũng sẽ có một ngày hả Hạ Dư Huy tháo gỡ được khúc mắc này, sẵn lòng đối mặt với mộ của mẹ Hạ. Bây giờ Hạ Dư Huy không muốn làm gì cả, Cao Chí Bác hắn cũng có thể ở bên cạnh với cậu.
Không bao lâu sau tiếng đàn liền dừng lại, Hạ Duy vẫn cúi đầu không nói gì.
Cao Chí Bác ôm người vào lòng, xoa xoa gáy cậu.
Hạ du Huy vùi đầu vào ngực Cao Chí Bác, lặng lặng đợi.
Một lúc sau Hạ Duy mới ngẩng đầu nói: "Anh ơi, em muốn ăn tam đinh."
Đó là món ăn trước đây mẹ Hạ thường làm cho Hạ Dư Huy.
Cao Chí Bác nâng mặt Hạ Dư Huy lên, khoé mắt cậu đã phiếm hồng, hắn cúi đầu hôn lên trán cậu: "Được, anh làm cho em. Bảo bối còn muốn ăn gì nữa?"
Hạ Dư Huy lắc đầu, không hé răng.
Năm ngoái Cao Chí Bác làm gà Cung Bảo, đó cũng là một món ăn mẹ Hạ thường làm.
Năm nay Cao Chí Bác làm tam đinh rồi còn làm thêm một bàn những món Hạ Dư Huy thích, nhưng không có gà Cung Bảo.
Ba Cao và ba Hạ hôm nay không đi làm, khó có dịp người một nhà tụ tập bên nhau.
Mẹ Cao liên tục gắp thức ăn cho Hạ Dư Huy, không hề đề cập gì đến chuyện của mẹ Hạ, chỉ kể vài chuyện râu ria dạo gần đây.
Bà nội Cao cũng liên tục gắp đồ ăn cho Hạ Dư Huy, lâu lâu lại nói đáp lời mẹ Cao.
Ba cao thi thoảng cũng góp vui, kể vài chuyện thú vị ở công ty.
Chỉ có ba Hạ từ đầu đến cuối không nói một câu, luôn nhìn Hạ Dư Huy muốn nói lại thôi.
"Dương Dương, ngày mai..."
"Ba Cường, ba thấy sườn xào chua ngọt này ngon không?"
Ba Hạ vừa mở miệng đã bị Cao Chí Bác chặn họng.
Ba Hạ gật đầu: "Không tệ đâu, tay nghề của Bác Nhi thật tốt, sau này có thể làm đầu bếp được đấy. Về sau ai có thể gả cho con chính là có phúc khí ba lời."
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy: "Phải là con đã tích đức tám đời mới có thể cưới được bảo bối nhà mình làm vợ. Ba nói đúng không?"
Ba Hạ nhìn con trai mình, cười khan một tiếng.
Cơm nước xong, mẹ Cao kéo Hạ Dư Huy đi xem tivi. Cao Chí Bác nói chuyện với ba Cao và ba Hạm
Ba Cao đã mua lại miếng đất bên cạnh hồ Bắc, đang chuẩn bị thi công. Quả nhiên không ngoài dữ liệu của Cao Chí Bác, bên trên đã bắt đầu quy hoạch huyện Vĩnh Bình thành khu du lịch trọng điểm của thành phố.
Miếng đất bên hồ Bắc kia nếu ở hai tháng sau, giá so với bây giờ phải là gấp đôi.
Cao Chí Bác lại gợi ý một vài hướng đi trong tương lai cho ba Cao và ba Hạ, hai người nghe xong cũng nhất trí.
Đôi lúc ba Cao và ba Hạ thật sự nghi ngờ, không hiểu sao một đứa trẻ mười bốn tuổi như Cao Chí Bác lại có những suy nghĩ kinh người như vậy.
Cao Chí Bác chuyển chủ đề: "Ba Cường, con biết mai là ngày giỗ của mẹ Phương. Dương Dương Dương hiện tại vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật này, nếu một hai ép em ấy phải đối mặt, con sợ em ấy sẽ không chịu nổi."
Ba Hạ khó khăn nói: "Ba biết, nhưng đã hai năm rồi, Phương Phương hẳn là rất nhớ thằng bé."
Trong lòng Cao Chí Bác cũng rất khó chịu: "Vậy tối nay con sẽ khuyên em ấy, nhưng nếu vẫn không được, ba cũng đừng ép."
Bà Hạ nghe thấy từ "ép", cười khổ, ông nào nỡ chứ.
Đó là đứa con trai duy nhất của ông, là kết tinh tình yêu của ông và mẹ Hạ, ông nào nợ ép thằng bé.
Chính vì đây là kết tinh tình yêu giữa hai người nên ông mới muốn Hạ Dư Huy đi gặp mẹ Hạ.
Bà Cao vỗ vai ba Hạ, trong lòng cũng không dễ chịu.
Buổi tối, lúc đi ngủ, Cao Chí Bác ôm Hạ du Huy vào lòng, để chân cậu đặt trên bụng mình.
Sức khỏe Hạ Dư Huy không được tốt, vừa tới mùa đông tay chân lại lạnh không chịu được, như một khối băng vậy, cho dù ngày nào cũng ngâm nước ấm nhưng không giữ được bao lâu.
Ban đầu Cao Chí Bác cũng không có phương pháp gì để giữ ấm cho Hạ Dư Huy, rồi sau đó liền nghĩ ra cách dùng bụng làm ấm, không ngờ cũng có chút tác dụng.
Cho nên suốt cả mùa đông này bụng Cao Chí Bác bị Hạ Dư Huy chà đạp không thương tiếc.
"Bảo bối vừa nãy xem phim gì với mẹ thế?"
"Em không biết, em xem không hiểu."
Cao Chí Bác cười khẽ: "Buổi tối Lâm Hữu có gọi điện cho em mà, hai người nói gì thế?"
"Không nói gì cả."
"Không muốn cho anh biết à?"
"Thật sự không nói gì mà, chỉ có hai câu."
"Hai câu gì?"
"Cậu ấy hỏi em đang làm gì. Em nói em đang xem tivi. Em lại hỏi cậu ấy đang làm gì. Cậu ý nói đang nói chuyện với ba cậu ấy. Sau đó hai người bọn em cũng nói gì nữa đâu."
"Haha, thực ra Lâm Hữu rất muốn nói chuyện phiếm với em đấy, vậy nên lần sau cố gắng nói thêm mấy câu nhé."
“Phải không?”
"Ừ, nên là sau cố gắng nói nhiều một chút, đây là lễ phép cơ bản, biết chưa?"
Cao Chí Bác ôm chặt Hạ Dư Huy: "Ngày mai đi cùng anh được không?"
Cơ thể Hạ Dư Huy căng chặt: "Em buồn ngủ rồi."
Cao Trí đang nhìn chằm chằm Hạ Dư Huy một lúc, mãi lâu sau mới hôn lên trán cậu: "Vậy ngủ đi."
Rõ ràng ngủ không được nhưng lại nhắm chặt hai mắt, Cao Chí Bác bất đắc dĩ nhìn Hạ Dư Huy.
Thực ra Cao Chí Bác cũng chưa từng đi thăm mộ mẹ Hạ, đây cũng là một phương thức trốn tránh của hắn.
Tuy rằng hắn nói là dẫn Hạ Dư Huy đi nhưng chỉ có hắn mới biết rõ, hắn cũng đang tìm một chỗ dựa.
Tới gần sáng Hạ Dư Huy mới chìm vào giấc ngủ, Cao Chí Bác vẫn nằm nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng.
Giờ này năm ngoái, hắn cũng cả đêm không ngủ.
Đột nhiên cơ thể Hạ Dư Huy run lên, Cao Chí Bác vội vàng ôm chặt cậu, thấp giọng dỗ dành.
Hạ Dư Huy không ngừng rên rỉ đau khổ.
Không phải gọi mẹ thì là gọi anh.
Mặc kệ là ai cũng đều mang theo cảm giác hoảng sợ và bất lực.
Cao Chí Bác nhẹ giọng dỗ: "Đừng sợ, anh đang ở cạnh em mà."
Hạ du Huy bấu chặt vào tay Cao Chí Bác, không ngừng rúc vào lòng hắn, rõ ràng hai người đã dính sát vào nhau không còn một chỗ hở nhưng cậu vẫn không ngừng rúc vào.
Giống như càng ở gần Cao Chí Bác, những điều đáng sợ đó càng không thể khiến cậu sợ hãi.
Lòng Cao Chí Bác đau như cắt.
Ngày hôm sau, khi những người khác đi thăm mộ mẹ Hạ, Hạ Dư Huy vẫn còn đang ngủ.
Cao Chí Bác tiễn người lớn đi xong lại quay về phòng ôm Hạ Dư Huy.
Đến giữa trưa Hạ Dư Huy mới tỉnh, Cao Chí Bác đợi cậu rửa mặt chải đầu xong thì xuống lầu nấu cơm.
Bên tai lại vang lên tiếng đàn bi thương, tay Cao Chí Bác dừng một lúc, ngày này năm ngoái Hạ Dư Huy cũng đàn khúc này suốt một ngày dài.
Khúc nhạc này là của một vị nghệ thuật gia giành tặng người vợ đã mất của mình, bên trong chứa biết bao nhiêu tình cảm cùng nhớ thương nồng đậm.
Hôm nay Hạ Dư Huy rất trầm mặc, Cao Chí Bác nói chuyện với cậu, cậu không đáp lại dù chỉ một câu.
Cao Chí Bác biết cậu đang rất khó chịu.
Ăn cơm xong, Hạ Dư Huy lại ngồi trở lại trước dương cầm, tiếp tục đàn.
Cao Chí Bác lẳng lặng ngồi bên.
Trong trời đông giá rét này, từng ánh nắng đều rất quý giá, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ vào, ôm chặt lấy hai người, vừa ấm áp lại nhu thuận.
Cao Chí Bác bỗng có cảm giác những tia nắng đang ôm lấy hai người giống như cái ôm của mẹ Hạ. Cao Chí Bác nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi nheo mắt lại như để tìm kiếm một bóng hình.
Hai người ngồi suốt một buổi trưa, một người đàn, một người nghe.
Bọn họ dùng cách của riêng mình để trốn tránh, cũng dùng cách của riêng mình để tưởng nhớ người đã khuất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.