Trọng Sinh Chi Nhật Kí Nuôi Lớn Vợ Yêu
Chương 87: Không có nhất định
Nhĩ Lai Ngã Khứ
06/08/2021
Edit: Bông
Buổi chiều có người tới tìm Cao Chí Bác, là vài người từng đánh bóng rổ cùng, vài người này thành tích đều không tốt, tuổi càng lớn càng có khí thế lưu manh, Cao Chí Bác cũng chẳng để ý nhiều.
Cao Chí Bác đánh bóng rổ cùng bọn họ, đương nhiên là thắng lợi áp đảo.
Không ít người đứng ngoài xem, các nữ sinh ra sức gào thét tên ai đó trong đội mà mình thích, những người được hét tên thì càng ra sức chơi bóng.
Cao Chí Bác cảm thấy hơi buồn cười, trước kia hắn cũng như thế này, vì muốn giành sự nổi bật trong mắt các nữ sinh mà chơi bóng hăng như uống máu gà, bây giờ nghĩ lại, thật không dám nhìn thẳng!
Chơi bóng xong, Cao Chí Bác lau mồ hôi, lướt qua những nữ sinh đang nhìn chằm chằm hắn, đi về phía dãy phòng học.
Hạ Dư Huy vẫn ngồi yên đọc sách, các bạn nhỏ khác hoặc tốp năm tốp ba vây ở một chỗ chơi hoặc chạy nhảy đùa giỡn trên hành lang, chỉ có cậu an an tĩnh tĩnh ngồi một chỗ.
Cao Chí Bác ngồi xuống, Hạ Dư Huy lập tức ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trên mặt lộ ra ý cười: "Sao anh lại tới đây?"
Cao Chí Bác sờ lên má Hạ Dư Huy: "Nhớ em."
Hạ Dư Huy có chút ngượng ngùng cười cười, thấy trên người Cao Chí Bác toàn là mồ hôi liền hỏi: "Anh vừa làm gì vậy?"
"Vừa chơi bóng rổ xong, mệt chết đi được!"
Hạ Dư Huy lấy bình nước của mình ra đưa cho Cao Chí Bác: "Anh uống đi."
Cao Chí Bác lập tức nhận lấy, đổ ra uống hai ngụm.
"Sao biết là anh đến?" Cao Chí Bác đưa lại bình nước cho Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy cúi đầu bỏ bình nước vào ngăn bàn: "Có mùi của anh."
Cao Chí Bác lập tức bật cười, giả vờ ngửi ngửi trên người: "Sao anh không ngửi được? À có mùi mồ hôi thật này, hôi không?"
Hạ Dư Huy cười ra tiếng: "Không hôi."
Cao Chí Bác còn muốn nói thêm nhưng chuông vào học vang lên, bất đắc dĩ quay lại lớp học của mình.
Bởi vì mới khai giảng xong, trường học rất có nhân tính, không lập tức bắt học sinh tham gia tiết tự học buổi tối mà dời đến một tuần sau. Một tuần này, Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy vẫn trở lại Cao gia.
Vừa trở về liền thấy trong nhà có một vị khách không mời mà đến, Hà Đại Tráng.
Hà Đại Tráng vừa thấy Hạ Dư Huy liền nhào đến, bị Cao Chí Bác giữ lại: "Làm cái gì đấy!"
Hà Đại Tráng giãy giụa, nhưng y không phải đối thủ của Cao Chí Bác, chỉ có thể bị áp chế gắt gao. Vừa tức giận vừa ủy khuất, nhìn về phía Hạ Dư Huy bằng một đôi mắt đỏ au: "Sao cậu không nói cho mình biết là cậu nhảy lớp? Làm mình đợi ở trường cả ngày hôm qua!"
Cao Chí Bác đột nhiên cảm thấy Hà Đại Tráng cũng hơi đáng thương, nếu không phải y nhớ thương vợ hắn, hắn cũng có thể cho y sắc mặt hòa nhã.
Hạ Dư Huy lập tức ngây ra, nhìn Hà Đại Tráng, cậu từ nhỏ đã chỉ chơi cùng Cao Chí Bác, đối với cái gọi là bạn bè có chút xa lạ, giờ phút này thấy mắt Hà Đại Tráng hồng hồng, không biết phải làm sao.
Cao Chí Bác bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống sopha, lại nhìn Hà Đại Tráng đứng ở cửa, ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây."
Hà Đại Tráng trừng Cao Chí Bác, đứng im.
Cao Chí Bác lập tức lạnh mặt, nhìn chằm chằm Hà Đại Tráng, trầm giọng nói: "Lại đây!"
Hà Đại Tráng bị ánh mắt Cao Chí Bác làm cho run sợ, tâm không cam tình không nguyện bước đến trước mặt Cao Chí Bác, khuôn mặt nhỏ hất lên, vẻ mặt kiêu ngạo: "Làm sao?"
Cao Chí Bác vươn tay ôm Hạ Dư Huy vào lòng, nhìn Hà Đại Tráng, gằn từng câu từng chữ: "Nhớ kỹ, Hạ Dư Huy là vợ anh, chú mày đừng hòng mơ tưởng! Mày muốn làm bạn với Hạ Dư Huy, có thể! Nhưng có tâm tư gì khác thì cút nhanh đ, ông đây nhẫn mày hơi lâu rồi đấy!"
Hà Đại Tráng bị Cao Chí Bác dọa phát khóc nhưng vẫn cố đè nén lại rồi hét lên: "Dựa vào cái gì mà chỉ anh có thể thích cậu ấy? Em cũng thích mà!"
Cao Chí Bác lười giải thích với Hà Đại Tráng, nhưng nhìn y sắp khóc tới nơi, lại cảm thấy bản thân chẳng khác gì đứa ngốc, đi so đo với một đứa trẻ, nghĩ nghĩ một hồi rồi đưa ra ví dụ: "Thế mẹ của chú mày trở thành mẹ của người khác, chú mày có nguyện ý không?"
Hà Đại Tráng lập tức nhảy dựng lên: "Đương nhiên là không! Đấy là mẹ em mà!"
"Hạ Dư Huy là vợ anh, chú mày cũng không được giành, đã hiểu chưa?"
Hà Đại Tráng ngây người nửa ngày, hét to: "Không hiểu! Cậu ấy có phải mẹ anh đâu!"
Cao Chí Bác thật muốn bóp chết đứa trẻ trước mặt, sao chỉ số thông minh lại thấp thế này?
Cao Chí Bác lại quên không nghĩ xem, bản thân đi phân cao cấp với một đứa trẻ ngốc, chỉ số thông minh cũng chẳng cao được.
Cuối cùng vẫn nhờ mẹ Cao phá vỡ bầu không khí xấu hổ: "Tráng Tráng, đến đây nếm thử pudding dâu tây dì Linh làm này."
Hà Đại Tráng mở to đôi mặt đỏ ửng nhìn về phía mẹ Cao, mẹ Cao hoảng sợ, vội vàng đi tới: "Cháu khóc đấy à?"
Hà Đại Tráng nhìn mẹ Cao không hé răng.
Mẹ Cao nhìn Cao Chí Bác hỏi: "Làm sao vậy?"
Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy hôn hôn: "Ai biết được."
Mẹ Cao lại hỏi Hà Đại Tráng vài câu, Hà Đại Tráng vẫn không nói lời nào, mẹ Cao bất đắc dĩ đi vào phòng bếp.
Hà Đại Tráng tức giận trừng mắt nhìn Cao Chí Bác rồi xoay người rời đi.
Cao Chí Bác đút cho Hạ Dư Huy một miếng pudding dâu tây, không thèm liếc mắt nhìn Hà Đại Tráng.
Buổi tối Cao Chí Bác hỏi Hạ Dư Huy xem bài giảng hôm nay có chỗ nào không hiểu không. Hạ Dư Huy gật gật đầu, hỏi Cao Chí Bác những vấn đề mình không biết.
Hạ Dư Huy không đi học lớp 6, hôm nay nhắc lại kiến thức cũ, cậu có vài chỗ không hiểu.
Cao Chí Bác nói qua một lần, lại giúp cậu ôn tập lại chương trình lớp 6. Đến 9 giờ, Cao Chí Bác lôi kéo người lên giường ngủ.
Hạ Dư Huy nằm trong lòng Cao Chí Bác, ấp úng: "Anh..."
Cao Chí Bác híp mắt, xoa xoa lưng Hạ Dư Huy: "Ơi?"
"Hôm nay có rất nhiều bạn nữ đến hỏi em về anh."
"Sau đó?"
"Bọn họ hình như rất thích anh."
"Phải không?"
"Vâng. Bọn họ hỏi em rất nhiều."
"Ồ?"
"Phiền chết đi được! Có người còn nhờ em chuyển tờ giấy gì đó cho anh ý."
"Vậy em trả lời thế nào?"
"Không để ý đến bọn họ."
"Ừ. Đừng để ý đến bọn họ."
"Vâng."
Một lúc sau, Hạ Dư Huy ngẩng đầu nhìn về phía Cao Chí Bác, nhẹ giọng gọi: "Anh..."
Cao Chí Bác cúi đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Bàn tay đặt trước ngực Cao Chí Bác hơi siết lại, Hạ Dư Huy khẩn trương hỏi: "Sau này anh sẽ có bạn gái à?"
Cao Chí Bác nghiêm túc nhìn Hạ Dư Huy nói: "Sẽ không!"
Mắt Hạ Dư Huy sáng lên: "Thật không?"
Cao Chí Bác nhìn chằm chằm Hạ Dư Huy: "Sao lại hỏi như vậy?"
Hạ Dư Huy rũ mắt, không nói gì.
Cao Chí Bác lật Hạ Dư Huy nằm lên người mình, cùng cậu mặt đối mặt, nghiêm túc hỏi: "Vì sao?"
Hạ Dư Huy rũ mắt, một lúc sau mới nói: "Bởi vì em cảm thấy anh cũng không chỉ có mỗi mình em. Anh còn có bạn bè, anh còn biết đánh bóng rổ, cũng có rất nhiều người yêu thích anh. Vậy nên em nghĩ sau này anh sẽ tìm được một người bạn gái ở bên mình."
Trong thế giới của Hạ Dư Huy, cậu chỉ có Cao Chí Bác. Nhưng Cao Chí Bác lại không chỉ có mình cậu.
Cao Chí Bác thở dài, trong thế giới của hắn đương nhiên chỉ có Hạ Dư Huy, nhưng hắn không được phép tùy hứng trước mặt người khác. Trong cái thế giới kẻ mạnh làm vua này, hắn phải bảo vệ Hạ Dư Huy, vậy nên phải nỗi lực vươn lên, mặc kệ là dựa vào đôi tay của chính mình hay là dẫm lên vai người khác để trèo lên, chỉ cần đạt được mục đích, hắn có thể không từ thủ đoạn. Cho nên hắn phải có bạn bè, phải có nhân mạch, chỉ có mối quan hệ thật rộng mới càng có nhiều tàu nguyên. Cao Chí Bác nghĩ nghĩ, trịnh trọng nói: "Bảo bối, em chỉ cần nhớ kỹ một việc, trái tim anh chỉ vì em mà đập. Không có Hạ Dư Huy cũng sẽ không có Cao Chí Bác. Em không cần phải sợ hãi, bởi vì không ai có thể cướp Cao Chí Bác khỏi tay em. Nhớ chưa?"
Hạ Dư Huy nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, nhẹ giọng vâng một tiếng.
Cao Chí Bác hôn hôn Hạ Dư Huy: "Sao đột nhiên lại hỏi?"
Hạ Dư Huy rũ mắt, thấp giọng nói: "Hôm nay cô giáo dạy về vấn đề sinh lý, cô nói, đàn ông phải ở cùng phụ nữ mới là bình thường. Anh...chúng ta không phải bình thường sao?"
Cao Chí Bác thở dài, cái gì nên đến vẫn phải đến, xã hội bây giờ còn chưa ủng hộ đồng tính luyến ái.
Có người trời sinh là GAY, nhưng họ vẫn là người cơ mà? Tại sao trong mắt người khác họ lại là một tồn tại dơ bẩn? Bọn họ nơm nớp lo sợ, thật cẩn thận sống ở thế giới này, gặp được người mình yêu lại không thể quang minh chính đại ở bên nhau, thậm chí còn phải vì quy tắc nam nữ kia mà chia lìa.
Cuộc sống là của bản thân mình, tại sao cứ phải nhờ người khác quyết định?
Đồng tính không đáng sợ, đáng sợ là họ không dám đối mặt với mọi người.
Cao Chí Bác nâng mặt Hạ Dư Huy lên, trao cho cậu một nụ hôn thật sâu.
Hạ Dư Huy bị Cao Chí Bác hôn đến nỗi nghẹn đỏ mặt.
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy, hỏi: "Em cảm thấy thế này là không bình thường sao?"
Hạ Dư Huy sửng sốt, không hiểu Cao Chí Bác có ý gì.
Cao Chí Bác lại vuốt mặt Hạ Dư Huy: "Thế giới này không có cái gọi là nhất định, cho nên không phải cái gì giáo viên nói cũng đúng. Về sau em sẽ phát hiện ra, thế giới này không chỉ có nam nữ mới có thể ở bên nhau, đàn ông với đàn ông, phụ nữ với phụ nữ, chỉ cần có tình yêu, chỉ cần cả hai người nguyện ý thì đều có thể ở bên nhau. Cho nên chúng ta không cần quan tâm người khác nghĩ gì."
Hạ Dư Huy cái hiểu cái không.
Cao Chí Bác thở dài, vẫn nên đợi Hạ Dư Huy lớn thêm chút nữa rồi sẽ tự hiểu ra.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >
Buổi chiều có người tới tìm Cao Chí Bác, là vài người từng đánh bóng rổ cùng, vài người này thành tích đều không tốt, tuổi càng lớn càng có khí thế lưu manh, Cao Chí Bác cũng chẳng để ý nhiều.
Cao Chí Bác đánh bóng rổ cùng bọn họ, đương nhiên là thắng lợi áp đảo.
Không ít người đứng ngoài xem, các nữ sinh ra sức gào thét tên ai đó trong đội mà mình thích, những người được hét tên thì càng ra sức chơi bóng.
Cao Chí Bác cảm thấy hơi buồn cười, trước kia hắn cũng như thế này, vì muốn giành sự nổi bật trong mắt các nữ sinh mà chơi bóng hăng như uống máu gà, bây giờ nghĩ lại, thật không dám nhìn thẳng!
Chơi bóng xong, Cao Chí Bác lau mồ hôi, lướt qua những nữ sinh đang nhìn chằm chằm hắn, đi về phía dãy phòng học.
Hạ Dư Huy vẫn ngồi yên đọc sách, các bạn nhỏ khác hoặc tốp năm tốp ba vây ở một chỗ chơi hoặc chạy nhảy đùa giỡn trên hành lang, chỉ có cậu an an tĩnh tĩnh ngồi một chỗ.
Cao Chí Bác ngồi xuống, Hạ Dư Huy lập tức ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trên mặt lộ ra ý cười: "Sao anh lại tới đây?"
Cao Chí Bác sờ lên má Hạ Dư Huy: "Nhớ em."
Hạ Dư Huy có chút ngượng ngùng cười cười, thấy trên người Cao Chí Bác toàn là mồ hôi liền hỏi: "Anh vừa làm gì vậy?"
"Vừa chơi bóng rổ xong, mệt chết đi được!"
Hạ Dư Huy lấy bình nước của mình ra đưa cho Cao Chí Bác: "Anh uống đi."
Cao Chí Bác lập tức nhận lấy, đổ ra uống hai ngụm.
"Sao biết là anh đến?" Cao Chí Bác đưa lại bình nước cho Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy cúi đầu bỏ bình nước vào ngăn bàn: "Có mùi của anh."
Cao Chí Bác lập tức bật cười, giả vờ ngửi ngửi trên người: "Sao anh không ngửi được? À có mùi mồ hôi thật này, hôi không?"
Hạ Dư Huy cười ra tiếng: "Không hôi."
Cao Chí Bác còn muốn nói thêm nhưng chuông vào học vang lên, bất đắc dĩ quay lại lớp học của mình.
Bởi vì mới khai giảng xong, trường học rất có nhân tính, không lập tức bắt học sinh tham gia tiết tự học buổi tối mà dời đến một tuần sau. Một tuần này, Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy vẫn trở lại Cao gia.
Vừa trở về liền thấy trong nhà có một vị khách không mời mà đến, Hà Đại Tráng.
Hà Đại Tráng vừa thấy Hạ Dư Huy liền nhào đến, bị Cao Chí Bác giữ lại: "Làm cái gì đấy!"
Hà Đại Tráng giãy giụa, nhưng y không phải đối thủ của Cao Chí Bác, chỉ có thể bị áp chế gắt gao. Vừa tức giận vừa ủy khuất, nhìn về phía Hạ Dư Huy bằng một đôi mắt đỏ au: "Sao cậu không nói cho mình biết là cậu nhảy lớp? Làm mình đợi ở trường cả ngày hôm qua!"
Cao Chí Bác đột nhiên cảm thấy Hà Đại Tráng cũng hơi đáng thương, nếu không phải y nhớ thương vợ hắn, hắn cũng có thể cho y sắc mặt hòa nhã.
Hạ Dư Huy lập tức ngây ra, nhìn Hà Đại Tráng, cậu từ nhỏ đã chỉ chơi cùng Cao Chí Bác, đối với cái gọi là bạn bè có chút xa lạ, giờ phút này thấy mắt Hà Đại Tráng hồng hồng, không biết phải làm sao.
Cao Chí Bác bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống sopha, lại nhìn Hà Đại Tráng đứng ở cửa, ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây."
Hà Đại Tráng trừng Cao Chí Bác, đứng im.
Cao Chí Bác lập tức lạnh mặt, nhìn chằm chằm Hà Đại Tráng, trầm giọng nói: "Lại đây!"
Hà Đại Tráng bị ánh mắt Cao Chí Bác làm cho run sợ, tâm không cam tình không nguyện bước đến trước mặt Cao Chí Bác, khuôn mặt nhỏ hất lên, vẻ mặt kiêu ngạo: "Làm sao?"
Cao Chí Bác vươn tay ôm Hạ Dư Huy vào lòng, nhìn Hà Đại Tráng, gằn từng câu từng chữ: "Nhớ kỹ, Hạ Dư Huy là vợ anh, chú mày đừng hòng mơ tưởng! Mày muốn làm bạn với Hạ Dư Huy, có thể! Nhưng có tâm tư gì khác thì cút nhanh đ, ông đây nhẫn mày hơi lâu rồi đấy!"
Hà Đại Tráng bị Cao Chí Bác dọa phát khóc nhưng vẫn cố đè nén lại rồi hét lên: "Dựa vào cái gì mà chỉ anh có thể thích cậu ấy? Em cũng thích mà!"
Cao Chí Bác lười giải thích với Hà Đại Tráng, nhưng nhìn y sắp khóc tới nơi, lại cảm thấy bản thân chẳng khác gì đứa ngốc, đi so đo với một đứa trẻ, nghĩ nghĩ một hồi rồi đưa ra ví dụ: "Thế mẹ của chú mày trở thành mẹ của người khác, chú mày có nguyện ý không?"
Hà Đại Tráng lập tức nhảy dựng lên: "Đương nhiên là không! Đấy là mẹ em mà!"
"Hạ Dư Huy là vợ anh, chú mày cũng không được giành, đã hiểu chưa?"
Hà Đại Tráng ngây người nửa ngày, hét to: "Không hiểu! Cậu ấy có phải mẹ anh đâu!"
Cao Chí Bác thật muốn bóp chết đứa trẻ trước mặt, sao chỉ số thông minh lại thấp thế này?
Cao Chí Bác lại quên không nghĩ xem, bản thân đi phân cao cấp với một đứa trẻ ngốc, chỉ số thông minh cũng chẳng cao được.
Cuối cùng vẫn nhờ mẹ Cao phá vỡ bầu không khí xấu hổ: "Tráng Tráng, đến đây nếm thử pudding dâu tây dì Linh làm này."
Hà Đại Tráng mở to đôi mặt đỏ ửng nhìn về phía mẹ Cao, mẹ Cao hoảng sợ, vội vàng đi tới: "Cháu khóc đấy à?"
Hà Đại Tráng nhìn mẹ Cao không hé răng.
Mẹ Cao nhìn Cao Chí Bác hỏi: "Làm sao vậy?"
Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy hôn hôn: "Ai biết được."
Mẹ Cao lại hỏi Hà Đại Tráng vài câu, Hà Đại Tráng vẫn không nói lời nào, mẹ Cao bất đắc dĩ đi vào phòng bếp.
Hà Đại Tráng tức giận trừng mắt nhìn Cao Chí Bác rồi xoay người rời đi.
Cao Chí Bác đút cho Hạ Dư Huy một miếng pudding dâu tây, không thèm liếc mắt nhìn Hà Đại Tráng.
Buổi tối Cao Chí Bác hỏi Hạ Dư Huy xem bài giảng hôm nay có chỗ nào không hiểu không. Hạ Dư Huy gật gật đầu, hỏi Cao Chí Bác những vấn đề mình không biết.
Hạ Dư Huy không đi học lớp 6, hôm nay nhắc lại kiến thức cũ, cậu có vài chỗ không hiểu.
Cao Chí Bác nói qua một lần, lại giúp cậu ôn tập lại chương trình lớp 6. Đến 9 giờ, Cao Chí Bác lôi kéo người lên giường ngủ.
Hạ Dư Huy nằm trong lòng Cao Chí Bác, ấp úng: "Anh..."
Cao Chí Bác híp mắt, xoa xoa lưng Hạ Dư Huy: "Ơi?"
"Hôm nay có rất nhiều bạn nữ đến hỏi em về anh."
"Sau đó?"
"Bọn họ hình như rất thích anh."
"Phải không?"
"Vâng. Bọn họ hỏi em rất nhiều."
"Ồ?"
"Phiền chết đi được! Có người còn nhờ em chuyển tờ giấy gì đó cho anh ý."
"Vậy em trả lời thế nào?"
"Không để ý đến bọn họ."
"Ừ. Đừng để ý đến bọn họ."
"Vâng."
Một lúc sau, Hạ Dư Huy ngẩng đầu nhìn về phía Cao Chí Bác, nhẹ giọng gọi: "Anh..."
Cao Chí Bác cúi đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Bàn tay đặt trước ngực Cao Chí Bác hơi siết lại, Hạ Dư Huy khẩn trương hỏi: "Sau này anh sẽ có bạn gái à?"
Cao Chí Bác nghiêm túc nhìn Hạ Dư Huy nói: "Sẽ không!"
Mắt Hạ Dư Huy sáng lên: "Thật không?"
Cao Chí Bác nhìn chằm chằm Hạ Dư Huy: "Sao lại hỏi như vậy?"
Hạ Dư Huy rũ mắt, không nói gì.
Cao Chí Bác lật Hạ Dư Huy nằm lên người mình, cùng cậu mặt đối mặt, nghiêm túc hỏi: "Vì sao?"
Hạ Dư Huy rũ mắt, một lúc sau mới nói: "Bởi vì em cảm thấy anh cũng không chỉ có mỗi mình em. Anh còn có bạn bè, anh còn biết đánh bóng rổ, cũng có rất nhiều người yêu thích anh. Vậy nên em nghĩ sau này anh sẽ tìm được một người bạn gái ở bên mình."
Trong thế giới của Hạ Dư Huy, cậu chỉ có Cao Chí Bác. Nhưng Cao Chí Bác lại không chỉ có mình cậu.
Cao Chí Bác thở dài, trong thế giới của hắn đương nhiên chỉ có Hạ Dư Huy, nhưng hắn không được phép tùy hứng trước mặt người khác. Trong cái thế giới kẻ mạnh làm vua này, hắn phải bảo vệ Hạ Dư Huy, vậy nên phải nỗi lực vươn lên, mặc kệ là dựa vào đôi tay của chính mình hay là dẫm lên vai người khác để trèo lên, chỉ cần đạt được mục đích, hắn có thể không từ thủ đoạn. Cho nên hắn phải có bạn bè, phải có nhân mạch, chỉ có mối quan hệ thật rộng mới càng có nhiều tàu nguyên. Cao Chí Bác nghĩ nghĩ, trịnh trọng nói: "Bảo bối, em chỉ cần nhớ kỹ một việc, trái tim anh chỉ vì em mà đập. Không có Hạ Dư Huy cũng sẽ không có Cao Chí Bác. Em không cần phải sợ hãi, bởi vì không ai có thể cướp Cao Chí Bác khỏi tay em. Nhớ chưa?"
Hạ Dư Huy nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, nhẹ giọng vâng một tiếng.
Cao Chí Bác hôn hôn Hạ Dư Huy: "Sao đột nhiên lại hỏi?"
Hạ Dư Huy rũ mắt, thấp giọng nói: "Hôm nay cô giáo dạy về vấn đề sinh lý, cô nói, đàn ông phải ở cùng phụ nữ mới là bình thường. Anh...chúng ta không phải bình thường sao?"
Cao Chí Bác thở dài, cái gì nên đến vẫn phải đến, xã hội bây giờ còn chưa ủng hộ đồng tính luyến ái.
Có người trời sinh là GAY, nhưng họ vẫn là người cơ mà? Tại sao trong mắt người khác họ lại là một tồn tại dơ bẩn? Bọn họ nơm nớp lo sợ, thật cẩn thận sống ở thế giới này, gặp được người mình yêu lại không thể quang minh chính đại ở bên nhau, thậm chí còn phải vì quy tắc nam nữ kia mà chia lìa.
Cuộc sống là của bản thân mình, tại sao cứ phải nhờ người khác quyết định?
Đồng tính không đáng sợ, đáng sợ là họ không dám đối mặt với mọi người.
Cao Chí Bác nâng mặt Hạ Dư Huy lên, trao cho cậu một nụ hôn thật sâu.
Hạ Dư Huy bị Cao Chí Bác hôn đến nỗi nghẹn đỏ mặt.
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy, hỏi: "Em cảm thấy thế này là không bình thường sao?"
Hạ Dư Huy sửng sốt, không hiểu Cao Chí Bác có ý gì.
Cao Chí Bác lại vuốt mặt Hạ Dư Huy: "Thế giới này không có cái gọi là nhất định, cho nên không phải cái gì giáo viên nói cũng đúng. Về sau em sẽ phát hiện ra, thế giới này không chỉ có nam nữ mới có thể ở bên nhau, đàn ông với đàn ông, phụ nữ với phụ nữ, chỉ cần có tình yêu, chỉ cần cả hai người nguyện ý thì đều có thể ở bên nhau. Cho nên chúng ta không cần quan tâm người khác nghĩ gì."
Hạ Dư Huy cái hiểu cái không.
Cao Chí Bác thở dài, vẫn nên đợi Hạ Dư Huy lớn thêm chút nữa rồi sẽ tự hiểu ra.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.