Trọng Sinh Chi Nhật Kí Nuôi Lớn Vợ Yêu
Chương 69: Ra tay
Nhĩ Lai Ngã Khứ
18/07/2021
Edit: Bông
Ở sân bóng rổ đã có vài người đang đợi, thấy Cao Chí Bác đi cùng Hướng Diệp thì trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Hướng Diệp xấu hổ cười cười.
Cao Chí Bác đều nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ. Hắn cũng không muốn chơi cùng một đám trẻ con thế này đâu, nhưng hiện tại hắn mới chỉ mười một tuổi, cần phải thiết lập cho mình một vòng nhân mạch trước khi bước vào sự luẩn quẩn của xã hội. Không phải cứ là người có tiền có thế mới đáng để kết giao, rất nhiều người bình thường nhưng lại rất hữu dụng. Hơn nữa tình bạn là thuần khiết nhất, hắn cần vài người phụ tá đắc lực.
Hướng Diệp quay đầu nhìn về phía Cao Chí Bác: "Mày biết đánh bóng rổ không?"
Cao Chí Bác gật gật đầu, trước kia ở đại học cũng khá thích chơi bóng rổ, tuy rằng không so được với tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng kỹ thuật cũng không tồi.
Một đám người không để Cao Chí Bác vào mắt, trao đổi ánh mắt với nhau, Cao Chí Bác có thể nhìn thấy ý cười nhạo trong đó. Đám người này muốn làm hắn xấu mặt đây mà.
Hướng Diệp có chút khó xử, vừa rồi nói chuyện hắn có thể cảm thấy được là Cao Chí Bác không phải không coi ai ra gì, chỉ là tính cách tương đối lạnh nhạt. Hơn nữa không có người bắt chuyện nên hắn mới ít giao lưu với mọi người. Nghĩ như vậy, Hướng Diệp liền coi Cao Chí Bác như em trai mình.
"Nếu không, chúng ta chơi trò khác đi?" Hướng Diệp dò hỏi mấy người kia.
Quả nhiên bị phản đối.
"Chúng ta đã nói tan học đi đánh bóng rổ mà!"
"Đúng vậy, chúng ta chỉ có 7 người, không phân chia đội được. Hiện tại có thêm hắn là vừa đủ, 2 đội 4 người."
"Đúng vậy, hắn cũng nói là muốn đánh mà. Mày có muốn đánh hay không hả Hướng Diệp?"
Hướng Diệp bất đắc dĩ nhìn bọn họ, đang không biết trả lời thế nào thì Cao Chí Bác đột nhiên lên tính: "Đánh."
Hướng Diệp nhìn Cao Chí Bác, ý tứ là đừng thể hiện.
Cao Chí Bác cười cười, lấy quả bóng rổ từ tay mấy người kia, đi về phía rổ bóng.
Nhìn rổ bóng trên đầu, Cao Chí Bác tính toán tư thế và lực đạo. Hiện tại hắn không có chiều cao 1m88 như trước, muốn nhẹ nhàng úp rổ thì có chút khó khăn. Nhưng...Cao Chí Bác hắn là người gặp khó khăn sẽ lùi bước sao? Đương nhiên...Không phải!
Bóng rổ rời khỏi tay, lần đầu tiên trong lòng Cao Chí Bác có chút khẩn trương, nhìn bóng bay gần đến rổ, đụng vào vành rổ rồi bật ra, quả nhiên vẫn thiếu một chút lực.
"Ha ha ha ha"
Phía sau vang lên tiếng cười Cao Chí Bác lui ra phía sau một bước tiếp lấy bóng, để bóng dạo qua vai mình một vòng, không hề dừng lại mà tiếp tục ném thẳng vào rổ. Sau đó...tiếng cười ngừng lại.
Cao Chí Bác tiếp được bóng từ trên rổ rơi xuống, đi đến trước mặt mấy người kia, cười cười: "Lâu rồi không chơi. Có chút lạ tay.
Phốc....Một đám người có cảm giác muốn phun ra một búng máu. Người này là muốn khoe khoang đấy à?
Hướng Diệp cũng hoảng sợ, phát ngốc nửa ngày mới phục hồi tinh thần, vui mừng vỗ vai Cao Chí Bác: "Sao mày ngầu quá vậy! Học tập thì thôi không nói, chơi bóng rổ cũn đỉnh như vậy! Còn muốn để người khác sống hay không!"
Cao Chí Bác cười cười: "Từ nhỏ đã được ba dạy chơi. Kỹ thuật cũng không tốt lắm."
Hướng Diệp dựng ngón tay cái, ngầu!
Cao Chí Bác không nói gì, chỉ cười.
Chiêu thức vừa rồi làm vài người thay đổi cái nhìn với Cao Chí Bác, trong mắt toàn là sự sùng bái. Tuổi này là thời kỳ tràn đầy tình yêu với thể thao, nhìn một đứa trẻ nhỏ hơn mình 2 tuổi mà giỏi như vậy, vừa ghen ghét vừa hâm mộ. Nhưng nhiều nhất vẫn là muốn học tập, chiêu xoay bóng trên vai kia, đủ ngầu!
Lập tức có người tiến lên: "Này, Cao Chí Bác, chiêu vừa rồi mày có thể dạy tao không? Quá ngầu!"
"Đúng vậy, đúng vậy, ba mày đánh bóng rổ còn giỏi hơn đúng không? Là cầu thủ chuyên nghiệp à?"
"Ai, ai, ai, không phải nói đánh bóng rổ sao, còn đánh nữa không đây?" Hướng Diệp quắc mắt nhìn bọn họ ồn ào.
Vài người lập tức quát: "Đánh! Sao lại không đánh!"
Hướng Diệp lập tức nói: "Tao cùng đội với Cao Chí Bác, ai muốn vào đội nữa?"
"Tao tao tao!"
"Tao muốn! Tao muốn!"
Vài người lập tức ồn ào nhưng cuối cùng vẫn chỉ có hai người được vào đội Hướng Diệp.
Chỉ còn 5' nữa là vào học nên bọn họ cũng không kéo dài lâu, nói qua về luật chơi rồi lập tức bắt đầu.
Tuy rằng hiện tại không có chiều cao 1m88 nhưng chơi một hồi Cao Chí Bác cũng tìm lại được linh cảm.
Nghỉ hè theo Ngũ Thắng học 1 tháng cũng không uổng công, thân thể Cao Chí Bác đã linh hoạt hơn nhiều, thể lực so với trước đây cũng tốt hơn không ít.
Làm vài động tác giả, tránh người đang chắn trước mặt, chạy lên vài bước, giơ tay ném rổ.
"Đẹp!"
"Quá ngầu!"
Tiếng chuông vào học vang lên.
Hướng Diệp nhìn tỷ số rồi tuýt còi: "3-0, Cao Chí Bác thắng! Bên thua đi mua nước đi!"
"Lên mặt cái gì! Toàn là nhờ Cao Chí Bác! Mày ăn ké còn không biết xấu hổ!"
"Kệ tao! Ít ra không bị thua! Mau đi đi! Khát lắm rồi!"
Bên thua ủ rũ đi mua đồ uống, Hướng Diệp ôm vai Cao Chí Bác, một bộ dạng anh em tốt: "Thứ Bảy rảnh không?"
Ra một thân mồ hôi, Cao Chí Bác lấy áo lau mồ hôi trên mặt: "Làm gì?"
"Dạy tao đánh bóng rổ."
"Được."
Hướng Diệp sung sướng đập lên lưng Cao Chí Bác một cái: "Anh em tốt!"
Cao Chí Bác cười cười, nhận lấy đồ uống lạnh, uống liền một hơi nửa chai, sảng khoái!
Vài người vừa nói vừa cười bước vào phòng học, một trận bóng rổ, kéo giãn không ít khoảng cách.
Buổi tối tan học, Cao Chí Bác nhìn mấy người vât quanh mình, nhướng mày.
Hướng Diệp lập tức làm ra tư thế bảo hộ Cao Chí Bác: "Ếch xanh, mày muốn làm gì?"
Kẻ cầm đầu Cao Chí Bác mới nhìn thấy hai lần, là học sinh khối trên, mỗi lần nhìn thấy hắn ánh mắt đều rất tệ. Hiện tại mới biết biệt danh của gã là Ếch xanh, nhìn kỹ lại thì giống Ếch thật! Bốn người khác hắn chưa nhìn thấy bao giờ, có lẽ cũng là học sinh khối trên.
Ếch xanh có quen biết Hướng Diệp, nhìn y một cái rồi nói: "Chuyện này mày đừng xen vào." Sau đó lại nhìn về phía Cao Chí Bác hỏi: "Mày chính là Cao Chí Bác?"
Ếch xanh đang nhai kẹo cao su, tự cảm thấy mình rất đẹp trai, hất cằm nhìn Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác lười để ý đến đám trẻ trâu này, mở khóa xe đạp chuẩn bị đi.
Ếch xanh lập tức đá vào xe của hắn: "Hỏi mày đấy! Sao không trả lời? Điếc à?"
Cao Chí Bác nhìn chằm chằm gã, không nói chuyện.
Hướng Diệp lập tức tiến lên đẩy Ếch xanh, quát: "Mày con mẹ nó muốn làm sao?"
Ếch xanh phi một tiếng nhổ kẹo cao su ra: "Hướng Diệp! Ông đây cảnh cáo mày một lần nữa! Chuyện này mày đừng có mà xen vào!"
Hướng Diệp cũng phát hỏa, nhìn Ếch xanh, vẻ mặt tức giận: "Tao cứ quản đấy! Mày con mẹ nó đánh tao xem nào!"
Cao Chí Bác kéo Hướng Diệp ra phía mình.
Ếch xanh tưởng Cao Chí Bác sợ, giơ chân định đạp đổ xe hắn nhưng không đủ sức, lúng túng quát lên: "Tao con mẹ nó đã sớm chướng mắt mày!"
Cao Chí Bác nhìn bộ dạng vênh váo của gã chỉ cảm thấy buồn cười.
Hướng Diệp tức giận chỉ vào gã: "Tao con mẹ nó cũng đã chướng mắt mày lâu rồi!"
Ếch xanh chỉ vào Hướng Diệp nói: "Mày biết anh tao là ai không?"
Cao Chí Bác thật muốn trợn trắng mắt nói anh mày thì liên quan gì ở đây.
"Anh tao là Tần Lỗi học ở cấp 3 đấy!" ( Tần Lỗi là một trong năm đồ đệ của Ngũ Thắng)
Cao Chí Bác nhướng mày, không biết Tần Lỗi mà biết em trai mình ở bên ngoài dùng tên mình làm xằng làm bậy thì sẽ có phản ứng gì.
Hướng Diệp đương nhiên biết Tần Lỗi, xì một tiếng khinh miệt: "Anh tao còn là Sói Mắt Độc đây này!" ( một tên lưu manh ở K thị)
Ếch xanh tức giận mắng to một tiếng, muốn đánh Hướng Diệp.
Cao Chí Bác giơ chân đạp Ếch xanh lùi lại vài bước, ngồi bệt xuống đất.
Một đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn, Ếch xanh đau đến nhe răng nhếch miệng, nhìn Cao Chí Bác mắng to: "Mày dám đánh tao? Ông đây hôm nay không giết chết mày thì sẽ theo họ mày!" Nói xong từ mặt đất bò dậy, vẫy tay với bốn người kia tiến lên vây quanh Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác đẩy Hướng Diệp sang bên cạnh, xoay người đối mặt với 5 người kia.
Hướng Diệp bị Cao Chí Bác đẩy ngã, đau đến nỗi phải hít một hơi khí lạnh, không hiểu tại sao mình lại bị một đứa trẻ nhỏ hơn 2 tuổi đẩy ngã nhẹ nhàng như vậy được, đang chuẩn bị bò dậy thì thấy Cao Chí Bác một thân một mình xử lý cả đám người kia.
Hướng Diệp ngồi dưới đất trợn mắt há mồm nhìn, vẻ mặt không thể tin nổi.
Mấy người này sao phải là đối thủ của Cao Chí Bác, Cao Chí Bác theo Ngũ Thắng học không phải là cầm kỳ thi họa mà là đánh thật đấm thật. Đối phó với mấy đứa trẻ con quả thực là dễ như trở bàn tay.
Vài người bị Cao Chí Bác một quyền một cước đánh cho nằm lăn ra đất kêu oai oái, Cao Chí Bác không liếc bọn họ lấy một cái, dắt xe đạp đến cạnh Hướng Diệp hỏi: "Ngã đau không?"
Hướng Diệp cảm thấy Cao Chí Bác chính là một vị thần, học tập giỏi, đánh bóng rổ hay, đánh nhau lợi hại, đây quả thực chính là thần tượng của y! Không biết Cao Chí Bác còn giấu nghề không nữa.
Hướng Diệp bò dậy, nhìn Cao Chí Bác, đi quanh hắn một vòng, ôm cánh tay hắn kêu lên: "Cao Chí Bác! Từ nay về sau, mày chính là thần tượng của tao! Tao sẽ theo mày học tập!"
Cao Chí Bác bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, nhưng nhìn vài thái độ bảo vệ hắn lúc nãy của Hướng Diệp, quyết định sẽ kết bạn với y.
Nhưng sau này Hướng Diệp lớn lên, không chỉ một lần muốn chọc mù hai mắt mình, lúc trước vì cái gì mà không mở to hai mắt ra để nhìn người? Vì cái gì mà lại xem Cao Chí Bác là thần tượng? Quả nhiên là thiếu niên vô tri!
< Cập nhật truyện tranh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >
Ở sân bóng rổ đã có vài người đang đợi, thấy Cao Chí Bác đi cùng Hướng Diệp thì trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Hướng Diệp xấu hổ cười cười.
Cao Chí Bác đều nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ. Hắn cũng không muốn chơi cùng một đám trẻ con thế này đâu, nhưng hiện tại hắn mới chỉ mười một tuổi, cần phải thiết lập cho mình một vòng nhân mạch trước khi bước vào sự luẩn quẩn của xã hội. Không phải cứ là người có tiền có thế mới đáng để kết giao, rất nhiều người bình thường nhưng lại rất hữu dụng. Hơn nữa tình bạn là thuần khiết nhất, hắn cần vài người phụ tá đắc lực.
Hướng Diệp quay đầu nhìn về phía Cao Chí Bác: "Mày biết đánh bóng rổ không?"
Cao Chí Bác gật gật đầu, trước kia ở đại học cũng khá thích chơi bóng rổ, tuy rằng không so được với tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng kỹ thuật cũng không tồi.
Một đám người không để Cao Chí Bác vào mắt, trao đổi ánh mắt với nhau, Cao Chí Bác có thể nhìn thấy ý cười nhạo trong đó. Đám người này muốn làm hắn xấu mặt đây mà.
Hướng Diệp có chút khó xử, vừa rồi nói chuyện hắn có thể cảm thấy được là Cao Chí Bác không phải không coi ai ra gì, chỉ là tính cách tương đối lạnh nhạt. Hơn nữa không có người bắt chuyện nên hắn mới ít giao lưu với mọi người. Nghĩ như vậy, Hướng Diệp liền coi Cao Chí Bác như em trai mình.
"Nếu không, chúng ta chơi trò khác đi?" Hướng Diệp dò hỏi mấy người kia.
Quả nhiên bị phản đối.
"Chúng ta đã nói tan học đi đánh bóng rổ mà!"
"Đúng vậy, chúng ta chỉ có 7 người, không phân chia đội được. Hiện tại có thêm hắn là vừa đủ, 2 đội 4 người."
"Đúng vậy, hắn cũng nói là muốn đánh mà. Mày có muốn đánh hay không hả Hướng Diệp?"
Hướng Diệp bất đắc dĩ nhìn bọn họ, đang không biết trả lời thế nào thì Cao Chí Bác đột nhiên lên tính: "Đánh."
Hướng Diệp nhìn Cao Chí Bác, ý tứ là đừng thể hiện.
Cao Chí Bác cười cười, lấy quả bóng rổ từ tay mấy người kia, đi về phía rổ bóng.
Nhìn rổ bóng trên đầu, Cao Chí Bác tính toán tư thế và lực đạo. Hiện tại hắn không có chiều cao 1m88 như trước, muốn nhẹ nhàng úp rổ thì có chút khó khăn. Nhưng...Cao Chí Bác hắn là người gặp khó khăn sẽ lùi bước sao? Đương nhiên...Không phải!
Bóng rổ rời khỏi tay, lần đầu tiên trong lòng Cao Chí Bác có chút khẩn trương, nhìn bóng bay gần đến rổ, đụng vào vành rổ rồi bật ra, quả nhiên vẫn thiếu một chút lực.
"Ha ha ha ha"
Phía sau vang lên tiếng cười Cao Chí Bác lui ra phía sau một bước tiếp lấy bóng, để bóng dạo qua vai mình một vòng, không hề dừng lại mà tiếp tục ném thẳng vào rổ. Sau đó...tiếng cười ngừng lại.
Cao Chí Bác tiếp được bóng từ trên rổ rơi xuống, đi đến trước mặt mấy người kia, cười cười: "Lâu rồi không chơi. Có chút lạ tay.
Phốc....Một đám người có cảm giác muốn phun ra một búng máu. Người này là muốn khoe khoang đấy à?
Hướng Diệp cũng hoảng sợ, phát ngốc nửa ngày mới phục hồi tinh thần, vui mừng vỗ vai Cao Chí Bác: "Sao mày ngầu quá vậy! Học tập thì thôi không nói, chơi bóng rổ cũn đỉnh như vậy! Còn muốn để người khác sống hay không!"
Cao Chí Bác cười cười: "Từ nhỏ đã được ba dạy chơi. Kỹ thuật cũng không tốt lắm."
Hướng Diệp dựng ngón tay cái, ngầu!
Cao Chí Bác không nói gì, chỉ cười.
Chiêu thức vừa rồi làm vài người thay đổi cái nhìn với Cao Chí Bác, trong mắt toàn là sự sùng bái. Tuổi này là thời kỳ tràn đầy tình yêu với thể thao, nhìn một đứa trẻ nhỏ hơn mình 2 tuổi mà giỏi như vậy, vừa ghen ghét vừa hâm mộ. Nhưng nhiều nhất vẫn là muốn học tập, chiêu xoay bóng trên vai kia, đủ ngầu!
Lập tức có người tiến lên: "Này, Cao Chí Bác, chiêu vừa rồi mày có thể dạy tao không? Quá ngầu!"
"Đúng vậy, đúng vậy, ba mày đánh bóng rổ còn giỏi hơn đúng không? Là cầu thủ chuyên nghiệp à?"
"Ai, ai, ai, không phải nói đánh bóng rổ sao, còn đánh nữa không đây?" Hướng Diệp quắc mắt nhìn bọn họ ồn ào.
Vài người lập tức quát: "Đánh! Sao lại không đánh!"
Hướng Diệp lập tức nói: "Tao cùng đội với Cao Chí Bác, ai muốn vào đội nữa?"
"Tao tao tao!"
"Tao muốn! Tao muốn!"
Vài người lập tức ồn ào nhưng cuối cùng vẫn chỉ có hai người được vào đội Hướng Diệp.
Chỉ còn 5' nữa là vào học nên bọn họ cũng không kéo dài lâu, nói qua về luật chơi rồi lập tức bắt đầu.
Tuy rằng hiện tại không có chiều cao 1m88 nhưng chơi một hồi Cao Chí Bác cũng tìm lại được linh cảm.
Nghỉ hè theo Ngũ Thắng học 1 tháng cũng không uổng công, thân thể Cao Chí Bác đã linh hoạt hơn nhiều, thể lực so với trước đây cũng tốt hơn không ít.
Làm vài động tác giả, tránh người đang chắn trước mặt, chạy lên vài bước, giơ tay ném rổ.
"Đẹp!"
"Quá ngầu!"
Tiếng chuông vào học vang lên.
Hướng Diệp nhìn tỷ số rồi tuýt còi: "3-0, Cao Chí Bác thắng! Bên thua đi mua nước đi!"
"Lên mặt cái gì! Toàn là nhờ Cao Chí Bác! Mày ăn ké còn không biết xấu hổ!"
"Kệ tao! Ít ra không bị thua! Mau đi đi! Khát lắm rồi!"
Bên thua ủ rũ đi mua đồ uống, Hướng Diệp ôm vai Cao Chí Bác, một bộ dạng anh em tốt: "Thứ Bảy rảnh không?"
Ra một thân mồ hôi, Cao Chí Bác lấy áo lau mồ hôi trên mặt: "Làm gì?"
"Dạy tao đánh bóng rổ."
"Được."
Hướng Diệp sung sướng đập lên lưng Cao Chí Bác một cái: "Anh em tốt!"
Cao Chí Bác cười cười, nhận lấy đồ uống lạnh, uống liền một hơi nửa chai, sảng khoái!
Vài người vừa nói vừa cười bước vào phòng học, một trận bóng rổ, kéo giãn không ít khoảng cách.
Buổi tối tan học, Cao Chí Bác nhìn mấy người vât quanh mình, nhướng mày.
Hướng Diệp lập tức làm ra tư thế bảo hộ Cao Chí Bác: "Ếch xanh, mày muốn làm gì?"
Kẻ cầm đầu Cao Chí Bác mới nhìn thấy hai lần, là học sinh khối trên, mỗi lần nhìn thấy hắn ánh mắt đều rất tệ. Hiện tại mới biết biệt danh của gã là Ếch xanh, nhìn kỹ lại thì giống Ếch thật! Bốn người khác hắn chưa nhìn thấy bao giờ, có lẽ cũng là học sinh khối trên.
Ếch xanh có quen biết Hướng Diệp, nhìn y một cái rồi nói: "Chuyện này mày đừng xen vào." Sau đó lại nhìn về phía Cao Chí Bác hỏi: "Mày chính là Cao Chí Bác?"
Ếch xanh đang nhai kẹo cao su, tự cảm thấy mình rất đẹp trai, hất cằm nhìn Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác lười để ý đến đám trẻ trâu này, mở khóa xe đạp chuẩn bị đi.
Ếch xanh lập tức đá vào xe của hắn: "Hỏi mày đấy! Sao không trả lời? Điếc à?"
Cao Chí Bác nhìn chằm chằm gã, không nói chuyện.
Hướng Diệp lập tức tiến lên đẩy Ếch xanh, quát: "Mày con mẹ nó muốn làm sao?"
Ếch xanh phi một tiếng nhổ kẹo cao su ra: "Hướng Diệp! Ông đây cảnh cáo mày một lần nữa! Chuyện này mày đừng có mà xen vào!"
Hướng Diệp cũng phát hỏa, nhìn Ếch xanh, vẻ mặt tức giận: "Tao cứ quản đấy! Mày con mẹ nó đánh tao xem nào!"
Cao Chí Bác kéo Hướng Diệp ra phía mình.
Ếch xanh tưởng Cao Chí Bác sợ, giơ chân định đạp đổ xe hắn nhưng không đủ sức, lúng túng quát lên: "Tao con mẹ nó đã sớm chướng mắt mày!"
Cao Chí Bác nhìn bộ dạng vênh váo của gã chỉ cảm thấy buồn cười.
Hướng Diệp tức giận chỉ vào gã: "Tao con mẹ nó cũng đã chướng mắt mày lâu rồi!"
Ếch xanh chỉ vào Hướng Diệp nói: "Mày biết anh tao là ai không?"
Cao Chí Bác thật muốn trợn trắng mắt nói anh mày thì liên quan gì ở đây.
"Anh tao là Tần Lỗi học ở cấp 3 đấy!" ( Tần Lỗi là một trong năm đồ đệ của Ngũ Thắng)
Cao Chí Bác nhướng mày, không biết Tần Lỗi mà biết em trai mình ở bên ngoài dùng tên mình làm xằng làm bậy thì sẽ có phản ứng gì.
Hướng Diệp đương nhiên biết Tần Lỗi, xì một tiếng khinh miệt: "Anh tao còn là Sói Mắt Độc đây này!" ( một tên lưu manh ở K thị)
Ếch xanh tức giận mắng to một tiếng, muốn đánh Hướng Diệp.
Cao Chí Bác giơ chân đạp Ếch xanh lùi lại vài bước, ngồi bệt xuống đất.
Một đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn, Ếch xanh đau đến nhe răng nhếch miệng, nhìn Cao Chí Bác mắng to: "Mày dám đánh tao? Ông đây hôm nay không giết chết mày thì sẽ theo họ mày!" Nói xong từ mặt đất bò dậy, vẫy tay với bốn người kia tiến lên vây quanh Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác đẩy Hướng Diệp sang bên cạnh, xoay người đối mặt với 5 người kia.
Hướng Diệp bị Cao Chí Bác đẩy ngã, đau đến nỗi phải hít một hơi khí lạnh, không hiểu tại sao mình lại bị một đứa trẻ nhỏ hơn 2 tuổi đẩy ngã nhẹ nhàng như vậy được, đang chuẩn bị bò dậy thì thấy Cao Chí Bác một thân một mình xử lý cả đám người kia.
Hướng Diệp ngồi dưới đất trợn mắt há mồm nhìn, vẻ mặt không thể tin nổi.
Mấy người này sao phải là đối thủ của Cao Chí Bác, Cao Chí Bác theo Ngũ Thắng học không phải là cầm kỳ thi họa mà là đánh thật đấm thật. Đối phó với mấy đứa trẻ con quả thực là dễ như trở bàn tay.
Vài người bị Cao Chí Bác một quyền một cước đánh cho nằm lăn ra đất kêu oai oái, Cao Chí Bác không liếc bọn họ lấy một cái, dắt xe đạp đến cạnh Hướng Diệp hỏi: "Ngã đau không?"
Hướng Diệp cảm thấy Cao Chí Bác chính là một vị thần, học tập giỏi, đánh bóng rổ hay, đánh nhau lợi hại, đây quả thực chính là thần tượng của y! Không biết Cao Chí Bác còn giấu nghề không nữa.
Hướng Diệp bò dậy, nhìn Cao Chí Bác, đi quanh hắn một vòng, ôm cánh tay hắn kêu lên: "Cao Chí Bác! Từ nay về sau, mày chính là thần tượng của tao! Tao sẽ theo mày học tập!"
Cao Chí Bác bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, nhưng nhìn vài thái độ bảo vệ hắn lúc nãy của Hướng Diệp, quyết định sẽ kết bạn với y.
Nhưng sau này Hướng Diệp lớn lên, không chỉ một lần muốn chọc mù hai mắt mình, lúc trước vì cái gì mà không mở to hai mắt ra để nhìn người? Vì cái gì mà lại xem Cao Chí Bác là thần tượng? Quả nhiên là thiếu niên vô tri!
< Cập nhật truyện tranh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.