Chương 12
Kiêm Gia Thị Thảo
28/03/2024
Vào ngày Mã Tề vội vàng lên đường nhậm chức, Khang Hy cũng đi đến Từ Ninh Cung thỉnh an Thái hoàng Thái hậu, thói quen này của hắn vẫn được giữ trong bao năm qua, bất kể nắng mưa.
Giống như hoàng đế, Thái hậu cũng có thói quen này. Lúc này Thái hậu đang ngồi trên kháng tự mình gọt cam cho Thái hoàng thái hậu. Khi Khang Hy bước vào, bà lại gọt một quả cam khác cho hắn.
Khang Hy ăn một miếng, khen ngợi tay gọt cam khéo léo của Thái hậu, khiến quả cam trở nên ngọt hơn. Thái hậu từ ái cười: “Làm hoàng đế rồi huyên thuyên như vậy. Rõ ràng là cam ngọt, liên quan gì đến việc gọt cam chứ“.
Khang Hi cũng tự tay gọt một quả cam đưa cho Thái hậu, rồi sau cung nữ bên cạnh Thái hậu cũng gọt cam dâng lên, sau đó cười hỏi hỏi: “Hoàng ngạch nương thử xem, cái nào ngọt hơn“.
Thái hậu ăn một miếng cam, chỉ vào quả cam mà Khang Hy bóc ra, cười nói: “Quả do hoàng đế gọt quả nhiên ngọt hơn“.
Cung nữ vừa gọt cam khi nãy cũng là một người thông minh, vội nói thêm: “Hoàng thượng rất hiếu thảo với Thái hậu, cho nên cam hoàng thượng gọt vỏ đương nhiên sẽ ngọt hơn“.
Thái hoàng Thái hậu ngồi quan sát toàn bộ quá trình, lạnh lùng nói: “Bệ hạ sợ là chỉ chuyên tâm gọt cam mà quên không ăn“.
Thái hậu không ngờ tới điều này, nghe đến lời này, hai mắt bà nóng lên, con trai của chính mình thì đã thế nào, cũng thể nào so sánh với việc được lên làm Hoàng đế.
Khang Hy đợi một lát, sau đó tự tay gọt một quả cam đưa cho Thái hoàng Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu cũng thử xem cam tôn tử của Người gọt có ngọt hơn không“.
Sau khi gọt cho mẫu hậu ruột của mình mới nhớ tới người làm hoàng tổ mẫu là bà.
Thái hoàng Thái hậu biết rõ nguyên nhân, vẫn không nhịn được nói: “Nghe nói nhi tử của Minh Châu bị bệnh?”
Khang Hy cụp mi: “Đúng là không điều gì có thể giấu giếm được Hoàng tổ mẫu“.
Thái hậu cầm một miếng cam lên ăn: “Lần này hoàng đế đã làm đúng, không thể để bọn họ liên thủ. Nếu các đại thần liên thủ, chẳng phải sẽ đe dọa đến hoàng quyền hay sao?”
Khang Hy gật đầu nói: “Thái hoàng Thái hậu thật sáng suốt“.
Trên miệng thì khen bà sáng suốt, trong lòng thì lại ghi hận bà chuyện kia, đừng nghĩ bà không biết gì.
Bà biết hoàng đế sẽ không thích nghe điều này, nhưng bà là Thái hoàng Thái hậu nhà Thanh, là hoàng tổ mẫu của hoàng đế, không quản cũng phải quản.
Nếu bà cũng hồ đồ giống như Thái hậu, chuyên chọn những điều Hoàng đế thích nghe, triều Thanh sớm đã loạn rồi: “Gia tộc Phú Sát thị lại là chuyện gì?”
Phú Sát Mã Tề chỉ là một tiểu nhân vật, không đáng để hoàng đế phải tính toán như vậy.
Khang Hi bỏ một miếng cam vào miệng, một lúc sau mới nói: “Trẫm thấy Mã Kỳ là một người có năng lực nên mới điều hắn về Hộ Bộ. Thuế quan là một công việc béo bở, có biết bao người dòm ngó. Hắn vẫn còn trẻ, thiếu lịch lãm, tất nhiên phải đưa ra ngoài cọ xát cọ xát“.
Hắn xưng là “Trẫm” trước mặt bà, điều này cho thấy hắn không thích nghe nhắc đến chuyện này tới mức nào.
Hắn càng không thích nghe, bà càng không thể để nữ nhân kia vào cung, kẻo hoàng đế sẽ lặp lại sai lầm của tiên hoàng, vì nữ nhân mà đến giang sơn cũng từ bỏ.
“Thái hoàng Thái hậu, mời Người ăn cam“. Giọng nói của Thái hậu truyền đến tai bà.
Bị người khác ngắt nhịp cuộc trò chuyện, Thái hoàng Thái hậu trừng mắt nhìn Thái hậu, dọa Thái hậu sợ hãi vội vàng cúi đầu xuống.
Thái hoàng Thái hậu nhướng mày, không có ý dừng lại: “Nhị cô nương Hách Xá Lí năm nay chắc phải hai mươi. Hoàng hậu đang mang long thai không tiện quyết định, nên ta định sẽ sắp xếp hôn nhân cho nàng ta. Con nghĩ sao?”
Nhìn thấy lông mày dài của Hoàng đế hơi cau lại, múi cam trong tay gần như biến dạng, Thái hậu mím môi, dũng cảm xen vào: “Đã đến giờ Thái hoàng Thái hậu uống thuốc rồi“.
Sau đó phân phó người bưng bát thuốc đến.
Đương nhiên Thái hoàng Thái hậu cũng nhìn thấy múi cam biến dạng trong tay hoàng đế, trong lòng thắt lại, như thể chuyện xưa lại xuất hiện.
Lúc bà trừng phạt Đổng Ngạc phi, tiên hoàng trên mặt cũng có vẻ nhẫn nại như vậy, nhưng gân xanh trên mu bàn tay đã nổi lên rõ ràng.
Sau đó, tiên hoàng vì Đổng Ngạc phi mà làm ra rất nhiều chuyện nực cười. Khi Đổng Ngạc phi qua đời, tiên hoàng ốm không dậy nổi, trong vòng một năm cũng đi theo.
Bà không muốn phải chịu đựng nỗi đau mất đi người thân một lần nữa.
Sau khi uống xong bát thuốc đắng, hoàng đế cung ăn xong quả cam trên tay liền cáo từ rời đi.
Sau khi hoàng đế bước xa rồi, Thái hoàng Thái hậu quay lại nhìn Thái hậu: “Thì ra ngươi cũng biết rõ mọi chuyện“. Thậm chí có chút thông minh hơn so với tưởng tượng của bà.
Vì thế bà càng tức giận: “Ngươi đã biết nội tình, sao không giúp ta thuyết phục hoàng thượng, ngược lại còn giúp hoàng đế đối chọi với ta!”
Mặc dù không phải kẻ ngốc, nhưng vẫn là kẻ thất bại, thành công thì ít, thất bại có thừa.
Thái hậu vẻ mặt cay đắng trả lời: “Thái hậu, hoàng thượng những năm nay đã chịu khổ nhiều rồi, chỉ mong có duy nhất điều này thôi, nên thành toàn cho Người đi“.
Thái hoàng Thái hậu nghiến răng hận ý, thuận tay nắm lấy một quả cam ném đi: “Hồ đồ! Hoàng đế nào không đau khổ! Huyền Diệp đau khổ, chúng ta chả nhẽ cũng không đau khổ!”
Ngón tay chỉ thẳng vào Thái hậu: “Không lẽ, ngươi muốn trong hậu cung lại xuất hiện thêm một Đổng Ngạc phi? Chẳng lẽ ngươi muốn Hoàng hậu giống ngươi, suốt ngày bị Hoàng quý phi đè đầu áp bức, ngày ngày uất ức. Người muốn ta lại lần nữa chịu nỗi thống khổ, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh hay sao?”
Thái hậu nhỏ giọng nói: “Thái hoàng Thái hậu đừng tức giận! Thần thiếp nghĩ là, Huyền Diệp không giống tiên đế. Dù sao Nhị cô nương của gia tộc Hách Xá Lí cũng là muội muội ruột của Hoàng hậu, không giống với Đổng Ngạc phi!”
“Tỷ muội ruột thì sao!” Thái hoàng Thái hậu ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trôi về nơi xa xăm, “Hải Lan Châu cũng là tỷ tỷ ruột của ta“.
Gia tộc Ái Tân Giác La chung tình, từ Hoàng Thái Cực đến Đa Nhĩ Cổn rồi đến Phúc Lâm, tất cả đều là những con quỷ mệnh đoản!
Thông minh quá sẽ có hại, yêu sâu sắc quá sẽ không sống lâu. Lần này lại đến lượt Huyền Diệp, bà rất sợ hãi.
Giang sơn nhà Thanh không còn có thể chịu đựng thêm bất kỳ khó khăn nào nữa.
Đầu tháng 4, Bố Chánh Sứ mới được bổ nhiệm đến Vân Nam bị giết, Bình Tây Vương Ngô Tam Quế nổi dậy, sau đó là Bình Nam Vương Thượng Khả Hỷ và Tĩnh Nam vương Cảnh Tinh Trung đồng thời nổi dậy, phần cực nam của nhà Thanh bị mất.
Trong suốt tháng tư, báo cáo chiến sự lần lượt được gửi về kinh, thủ vệ kinh thành tăng lên ba thành, hạn chế ra vào.
Cùng với tình hình hỗn loạn hiện tại và ngoài thành không an toàn, Hách Như Nguyệt được yêu cầu ở nhà, không đi đâu cả.
Cũng may trước đây nàng đã làm việc chăm chỉ, hẳn là có thể sẽ tích lũy đủ điểm để đổi Cỏ Huyết Gà trước tháng năm, cứu mạng hoàng hậu.
Trong hơn nửa năm từ khi đến gia tộc Hách Xá Lí, Hách Như Nguyệt dần dần khôi phục lại một ít ký ức về nguyên chủ, nhớ lại rất nhiều chuyện.
Ký ức trước mười bốn tuổi vẫn còn nguyên vẹn, trong những năm đó, người quan trọng nhất trong cuộc đời nguyên chủ chính là tỷ tỷ nàng.
Trái ngược với những gì mọi người nói, hoàng hậu đối với nguyên chủ rất tốt, nguyên chủ nhớ kỹ từng chi tiết một, không bao giờ quên.
Ký ức duy nhất mà cô có được về năm mười bốn tuổi là cảnh tượng nàng nhìn thấy trong giấc mơ khi lần đầu tiên đến đây, và toàn bộ vở kịch kết thúc với lời hứa của hoàng đế với nguyên chủ - Được rồi, trẫm sẽ giữ viện tử lớn đó cho nàng.
Sau đó không còn nữa.
Mọi việc xảy ra sau đó, nàng đều từ miệng người khác nghe được. Sau khi lục lọi ký ức của nguyên chủ, nàng thậm chí còn không thể ghép lại được khuôn mặt của Hoàng đế Khang Hy.
Vào cuối tháng 4, trong cung truyền đến tin tức rằng hoàng hậu phượng thể bất an, truyền nữ quyến trong gia tộc Hách Xá Lí vào cung để trông bệnh.
Thời gian được ấn định là hai ngày sau.
Đại Phúc Tấn và Đồng Giai thị thầm thì suốt một ngày, mới quyết định để Đồng Giai thị tiến hỏi Hách Như Nguyệt, liệu nàng có muốn vào cung thỉnh an hoàng hậu hay không.
Đồng Giai thị cẩn thận từng li từng tí, không dám thở mạnh, sợ hỏi còn chưa hỏi đã chọc tức Như Nguyệt.
Lúc đó Hách Như Nguyệt đang bận chăm sóc em bé để tích điểm nên từ chối mà không suy nghĩ: “Để lần sau đi, tới khi hoàng hậu hạ sinh, muội sẽ đi“.
Kết quả đúng như trong dự liệu, Đồng Giai thị cũng không ngạc nhiên. Nhưng có một chút bối rối. Không có đạo lý khi hoàng hậu hạ sinh lại gọi người nhà mẹ đẻ vào cung, người nhà mẹ đẻ ít nhất cũng phỉa đợi tới ba ngày sau mới được vào cung.
Thậm chí có lẽ còn phải đợi đến đầy tháng.
Đồng Giai thị cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho là Như Nguyệt lấy cớ không muốn vào cung, liền về trả lời Đại Phúc Tấn.
Đại Phúc Tấn không giấu được sự thất vọng. Hai ngày sau chỉ đưa theo Đồng Giai thị vào cung.
Trong Khôn Ninh Cung, hoàng hậu nhịn cơn chóng mặt, sớm dậy cho người trang điểm. Đang ở những tháng cuối nên nàng bị phù nề và chóng mặt, lúc nào cũng cảm thấy khó chịu nhưng nàng không muốn mình trông quá hốc hác.
Người thân một năm không mấy lần được gặp, không thể để bọn họ lo lắng.
Lần trước Như Nguyệt đã đích thân thêu yếm trẻ con gửi cho nàng. Sau nhiều năm như vậy chắc hẳn Như Nguyệt đã nghĩ thông và tha thứ cho nàng, có lẽ hôm nay muội ấy sẽ theo Ngạch nương và đại tẩu vào cung gặp nàng..
“Nhị cô nương rất thích cam, lại lấy thêm một ít tới đi“. Hoàng hậu đã ngồi trên kháng đợi từ rất sớm, thấy đĩa hoa quả trên bàn chỉ có ba quả cam nhỏ, vội vàng ra lệnh cho cung nữ bổ sung thêm một ít.
Nhìn cung nữ đã thay xong chiếc đĩa sứ trắng xanh, trên đĩa bày sáu quả cam lớn ngay ngắn, nàng mỉm cười hài lòng.
Khi nghe tin có người đến, nàng lấy tinh thần nắm tay cung nữ đi ra ngoài chào đón, nhưng bị Đại Phúc Tấn đi vào trước đỡ lại: “Nương nương“.
Sau đó, Đồng Giai thị bước vào, vừa nhìn thấy Hoàng hậu liền giật mình.
Mới lúc đầu năm, nàng tới chào hỏi, dung mạo hoàng hậu vẫn rất tốt. Nhưng chỉ mới qua mấy tháng, hoàng hậu đã gầy đi rất nhiều, không còn khí lực nữa.
Nàng đã từng sinh hai đứa cũng chưa từng xảy ra chuyện này, sau đó nàng lại nghĩ, thể chất của mỗi người là khác nhau, phản ứng đối với việc mang thai đương nhiên sẽ khác nhau.
Hơn nữa, có sản phụ nào không phải dạo qua cửa môn quan một lần đâu?
Nghĩ đến đây, nàng khẽ cười, theo sau Đại Phúc Tấn phúc lễ, sau đó được ma ma thiếp thân bên cạnh hoàng hậu đỡ dậy.
Sau khi hành lễ, hoàng hậu ban ngồi, hai người tạ ơn rồi ngồi xuống. Tuy nhiên, thấy hoàng hậu vẫn nhìn ra cửa, Đại Phúc Tấn miễn cưỡng giải thích: “Như Nguyệt thấy không được khỏe, sợ lây bệnh cho Hoàng hậu nương nương nên không tới“.
Bà cũng không muốn trù ẻo Như Nguyệt, nhưng hoàng hậu đang mang thai, người đang mang thai thường hay suy nghĩ nhiều. Nếu không giải thích rõ ràng, hoàng hậu có thể không vui.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt hoàng hậu quả nhiên đã nhạt đi một chút, Đồng Giai thị vội vàng cười nói thêm: “Hoàng hậu đừng lo lắng, Như Nguyệt chỉ thỉnh thoảng nhiễm phong hàn mà thôi. Muội ấy nói rằng khi hoàng hậu hạ sinh tiểu hoàng tử, muội ấy sẽ tự mình chuẩn bị một lễ vật thật dày gửi vào cung để chúc mừng nương nương“.
Hoàng hậu ngạc nhiên, sau đó hai mắt đỏ hoe, hỏi Đại Phúc Tấn: “Ngạch nương, Như Nguyệt thật sự bằng lòng vào cung gặp con sao?”
Gia tộc Hách Xá Lí có một bí mật mà ít người biết, nàng và Như Nguyệt thực ra là song sinh, nàng chỉ ra sớm hơn Như Nguyệt có một khắc.
Đều nói song sinh là không may mắn, A Mã và Ngạch nương không đành lòng xử lí bọn họ, vì vậy giữ bí mật chuyện này, chỉ nói nàng lớn hơn Như Nguyệt một tuổi.
Họ lớn lên không giống nhau. Muội ấy sinh ra đã giống A Mã, mắt mày ngay ngắn, lông mày lá liễu, đôi mắt hạnh đào, nhỏ nhắn trắng trẻo, từ nhỏ đã nhìn ra muội ấy sẽ là một cô nương xinh đẹp.
Tính cách của bọn họ cũng không giống nhau, nàng thì đoan trang trầm lặng, còn Như Nguyệt lại sôi nổi hoạt bát, cho dù có ai nhắc đến chuyện của cặp song sinh cũng sẽ không ai tin.
Họ lớn lên cùng nhau, đi chơi cùng nhau, ăn ngủ cùng nhau và nắm tay nhau cho đến năm mười bốn tuổi.
Hai con người hoàn toàn khác nhau như vậy, nhưng trong mười bốn năm ấy, chưa bao giờ xảy ra bất kì xung đột nào.
Cái nàng thích, thường thì Như Nguyệt sẽ không thích. Như Nguyệt thích, nàng cũng không thấy chút hứng thú nào. Tỉnh thoảng cũng có lúc cả hai đều thích, người chủ động nhượng bộ luôn là Như Nguyệt.
Nàng là tỷ tỷ, nàng cũng rất muốn nhường muội muội, nhưng mỗi lần Như Nguyệt đều là người buông tay trước, muội ấy sẽ nói: “Cho tỷ đó, muội không thích nó nữa“.
Mãi đến năm mười bốn tuổi vào cung, Như Nguyệt thích hoàng đế, nàng cũng thích hoàng đế.
Như Nguyệt biết nàng cũng thích hoàng đế, nhưng muội ấy không buông tay nhường nữa. Mà chỉ nói với nàng: “Việc này không phụ thuộc vào chúng ta, mà phụ thuộc vào tấm lòng của hoàng đế“.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ vào cung, cũng không phải lần đầu tiên gặp hoàng đế. Tình cảm của hoàng đế dành cho Như Nguyệt rõ ràng là có, nàng chỉ có thể bên cạnh chúc phúc.
Tuy nhiên, kết quả lại rất khác với những gì họ đã tưởng tượng. Nàng trở thành hoàng hậu của nhà Thanh, Như Nguyệt lại trở thành trò cười.
Nếu là nàng, nàng cũng sẽ ghét điều đó.
Nhưng cũng như Như Nguyệt đã nói trước đây, điều này không phụ thuộc vào họ, mà phụ thuộc vào Hoàng đế.
Vốn nàng tưởng hoàng đế chọn nàng, đợi đến đêm tân hôn ở một mình trong phòng trống. Lúc này nàng mới ý thức được, mọi chuyện không đơn giản như nàng nghĩ.
* Tác giả có lời muốn nói:
Hách Như Nguyệt: “Ngạch nương, con nhớ tỷ tỷ rồi, nhanh đưa con vào cung đi!”
Giống như hoàng đế, Thái hậu cũng có thói quen này. Lúc này Thái hậu đang ngồi trên kháng tự mình gọt cam cho Thái hoàng thái hậu. Khi Khang Hy bước vào, bà lại gọt một quả cam khác cho hắn.
Khang Hy ăn một miếng, khen ngợi tay gọt cam khéo léo của Thái hậu, khiến quả cam trở nên ngọt hơn. Thái hậu từ ái cười: “Làm hoàng đế rồi huyên thuyên như vậy. Rõ ràng là cam ngọt, liên quan gì đến việc gọt cam chứ“.
Khang Hi cũng tự tay gọt một quả cam đưa cho Thái hậu, rồi sau cung nữ bên cạnh Thái hậu cũng gọt cam dâng lên, sau đó cười hỏi hỏi: “Hoàng ngạch nương thử xem, cái nào ngọt hơn“.
Thái hậu ăn một miếng cam, chỉ vào quả cam mà Khang Hy bóc ra, cười nói: “Quả do hoàng đế gọt quả nhiên ngọt hơn“.
Cung nữ vừa gọt cam khi nãy cũng là một người thông minh, vội nói thêm: “Hoàng thượng rất hiếu thảo với Thái hậu, cho nên cam hoàng thượng gọt vỏ đương nhiên sẽ ngọt hơn“.
Thái hoàng Thái hậu ngồi quan sát toàn bộ quá trình, lạnh lùng nói: “Bệ hạ sợ là chỉ chuyên tâm gọt cam mà quên không ăn“.
Thái hậu không ngờ tới điều này, nghe đến lời này, hai mắt bà nóng lên, con trai của chính mình thì đã thế nào, cũng thể nào so sánh với việc được lên làm Hoàng đế.
Khang Hy đợi một lát, sau đó tự tay gọt một quả cam đưa cho Thái hoàng Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu cũng thử xem cam tôn tử của Người gọt có ngọt hơn không“.
Sau khi gọt cho mẫu hậu ruột của mình mới nhớ tới người làm hoàng tổ mẫu là bà.
Thái hoàng Thái hậu biết rõ nguyên nhân, vẫn không nhịn được nói: “Nghe nói nhi tử của Minh Châu bị bệnh?”
Khang Hy cụp mi: “Đúng là không điều gì có thể giấu giếm được Hoàng tổ mẫu“.
Thái hậu cầm một miếng cam lên ăn: “Lần này hoàng đế đã làm đúng, không thể để bọn họ liên thủ. Nếu các đại thần liên thủ, chẳng phải sẽ đe dọa đến hoàng quyền hay sao?”
Khang Hy gật đầu nói: “Thái hoàng Thái hậu thật sáng suốt“.
Trên miệng thì khen bà sáng suốt, trong lòng thì lại ghi hận bà chuyện kia, đừng nghĩ bà không biết gì.
Bà biết hoàng đế sẽ không thích nghe điều này, nhưng bà là Thái hoàng Thái hậu nhà Thanh, là hoàng tổ mẫu của hoàng đế, không quản cũng phải quản.
Nếu bà cũng hồ đồ giống như Thái hậu, chuyên chọn những điều Hoàng đế thích nghe, triều Thanh sớm đã loạn rồi: “Gia tộc Phú Sát thị lại là chuyện gì?”
Phú Sát Mã Tề chỉ là một tiểu nhân vật, không đáng để hoàng đế phải tính toán như vậy.
Khang Hi bỏ một miếng cam vào miệng, một lúc sau mới nói: “Trẫm thấy Mã Kỳ là một người có năng lực nên mới điều hắn về Hộ Bộ. Thuế quan là một công việc béo bở, có biết bao người dòm ngó. Hắn vẫn còn trẻ, thiếu lịch lãm, tất nhiên phải đưa ra ngoài cọ xát cọ xát“.
Hắn xưng là “Trẫm” trước mặt bà, điều này cho thấy hắn không thích nghe nhắc đến chuyện này tới mức nào.
Hắn càng không thích nghe, bà càng không thể để nữ nhân kia vào cung, kẻo hoàng đế sẽ lặp lại sai lầm của tiên hoàng, vì nữ nhân mà đến giang sơn cũng từ bỏ.
“Thái hoàng Thái hậu, mời Người ăn cam“. Giọng nói của Thái hậu truyền đến tai bà.
Bị người khác ngắt nhịp cuộc trò chuyện, Thái hoàng Thái hậu trừng mắt nhìn Thái hậu, dọa Thái hậu sợ hãi vội vàng cúi đầu xuống.
Thái hoàng Thái hậu nhướng mày, không có ý dừng lại: “Nhị cô nương Hách Xá Lí năm nay chắc phải hai mươi. Hoàng hậu đang mang long thai không tiện quyết định, nên ta định sẽ sắp xếp hôn nhân cho nàng ta. Con nghĩ sao?”
Nhìn thấy lông mày dài của Hoàng đế hơi cau lại, múi cam trong tay gần như biến dạng, Thái hậu mím môi, dũng cảm xen vào: “Đã đến giờ Thái hoàng Thái hậu uống thuốc rồi“.
Sau đó phân phó người bưng bát thuốc đến.
Đương nhiên Thái hoàng Thái hậu cũng nhìn thấy múi cam biến dạng trong tay hoàng đế, trong lòng thắt lại, như thể chuyện xưa lại xuất hiện.
Lúc bà trừng phạt Đổng Ngạc phi, tiên hoàng trên mặt cũng có vẻ nhẫn nại như vậy, nhưng gân xanh trên mu bàn tay đã nổi lên rõ ràng.
Sau đó, tiên hoàng vì Đổng Ngạc phi mà làm ra rất nhiều chuyện nực cười. Khi Đổng Ngạc phi qua đời, tiên hoàng ốm không dậy nổi, trong vòng một năm cũng đi theo.
Bà không muốn phải chịu đựng nỗi đau mất đi người thân một lần nữa.
Sau khi uống xong bát thuốc đắng, hoàng đế cung ăn xong quả cam trên tay liền cáo từ rời đi.
Sau khi hoàng đế bước xa rồi, Thái hoàng Thái hậu quay lại nhìn Thái hậu: “Thì ra ngươi cũng biết rõ mọi chuyện“. Thậm chí có chút thông minh hơn so với tưởng tượng của bà.
Vì thế bà càng tức giận: “Ngươi đã biết nội tình, sao không giúp ta thuyết phục hoàng thượng, ngược lại còn giúp hoàng đế đối chọi với ta!”
Mặc dù không phải kẻ ngốc, nhưng vẫn là kẻ thất bại, thành công thì ít, thất bại có thừa.
Thái hậu vẻ mặt cay đắng trả lời: “Thái hậu, hoàng thượng những năm nay đã chịu khổ nhiều rồi, chỉ mong có duy nhất điều này thôi, nên thành toàn cho Người đi“.
Thái hoàng Thái hậu nghiến răng hận ý, thuận tay nắm lấy một quả cam ném đi: “Hồ đồ! Hoàng đế nào không đau khổ! Huyền Diệp đau khổ, chúng ta chả nhẽ cũng không đau khổ!”
Ngón tay chỉ thẳng vào Thái hậu: “Không lẽ, ngươi muốn trong hậu cung lại xuất hiện thêm một Đổng Ngạc phi? Chẳng lẽ ngươi muốn Hoàng hậu giống ngươi, suốt ngày bị Hoàng quý phi đè đầu áp bức, ngày ngày uất ức. Người muốn ta lại lần nữa chịu nỗi thống khổ, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh hay sao?”
Thái hậu nhỏ giọng nói: “Thái hoàng Thái hậu đừng tức giận! Thần thiếp nghĩ là, Huyền Diệp không giống tiên đế. Dù sao Nhị cô nương của gia tộc Hách Xá Lí cũng là muội muội ruột của Hoàng hậu, không giống với Đổng Ngạc phi!”
“Tỷ muội ruột thì sao!” Thái hoàng Thái hậu ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trôi về nơi xa xăm, “Hải Lan Châu cũng là tỷ tỷ ruột của ta“.
Gia tộc Ái Tân Giác La chung tình, từ Hoàng Thái Cực đến Đa Nhĩ Cổn rồi đến Phúc Lâm, tất cả đều là những con quỷ mệnh đoản!
Thông minh quá sẽ có hại, yêu sâu sắc quá sẽ không sống lâu. Lần này lại đến lượt Huyền Diệp, bà rất sợ hãi.
Giang sơn nhà Thanh không còn có thể chịu đựng thêm bất kỳ khó khăn nào nữa.
Đầu tháng 4, Bố Chánh Sứ mới được bổ nhiệm đến Vân Nam bị giết, Bình Tây Vương Ngô Tam Quế nổi dậy, sau đó là Bình Nam Vương Thượng Khả Hỷ và Tĩnh Nam vương Cảnh Tinh Trung đồng thời nổi dậy, phần cực nam của nhà Thanh bị mất.
Trong suốt tháng tư, báo cáo chiến sự lần lượt được gửi về kinh, thủ vệ kinh thành tăng lên ba thành, hạn chế ra vào.
Cùng với tình hình hỗn loạn hiện tại và ngoài thành không an toàn, Hách Như Nguyệt được yêu cầu ở nhà, không đi đâu cả.
Cũng may trước đây nàng đã làm việc chăm chỉ, hẳn là có thể sẽ tích lũy đủ điểm để đổi Cỏ Huyết Gà trước tháng năm, cứu mạng hoàng hậu.
Trong hơn nửa năm từ khi đến gia tộc Hách Xá Lí, Hách Như Nguyệt dần dần khôi phục lại một ít ký ức về nguyên chủ, nhớ lại rất nhiều chuyện.
Ký ức trước mười bốn tuổi vẫn còn nguyên vẹn, trong những năm đó, người quan trọng nhất trong cuộc đời nguyên chủ chính là tỷ tỷ nàng.
Trái ngược với những gì mọi người nói, hoàng hậu đối với nguyên chủ rất tốt, nguyên chủ nhớ kỹ từng chi tiết một, không bao giờ quên.
Ký ức duy nhất mà cô có được về năm mười bốn tuổi là cảnh tượng nàng nhìn thấy trong giấc mơ khi lần đầu tiên đến đây, và toàn bộ vở kịch kết thúc với lời hứa của hoàng đế với nguyên chủ - Được rồi, trẫm sẽ giữ viện tử lớn đó cho nàng.
Sau đó không còn nữa.
Mọi việc xảy ra sau đó, nàng đều từ miệng người khác nghe được. Sau khi lục lọi ký ức của nguyên chủ, nàng thậm chí còn không thể ghép lại được khuôn mặt của Hoàng đế Khang Hy.
Vào cuối tháng 4, trong cung truyền đến tin tức rằng hoàng hậu phượng thể bất an, truyền nữ quyến trong gia tộc Hách Xá Lí vào cung để trông bệnh.
Thời gian được ấn định là hai ngày sau.
Đại Phúc Tấn và Đồng Giai thị thầm thì suốt một ngày, mới quyết định để Đồng Giai thị tiến hỏi Hách Như Nguyệt, liệu nàng có muốn vào cung thỉnh an hoàng hậu hay không.
Đồng Giai thị cẩn thận từng li từng tí, không dám thở mạnh, sợ hỏi còn chưa hỏi đã chọc tức Như Nguyệt.
Lúc đó Hách Như Nguyệt đang bận chăm sóc em bé để tích điểm nên từ chối mà không suy nghĩ: “Để lần sau đi, tới khi hoàng hậu hạ sinh, muội sẽ đi“.
Kết quả đúng như trong dự liệu, Đồng Giai thị cũng không ngạc nhiên. Nhưng có một chút bối rối. Không có đạo lý khi hoàng hậu hạ sinh lại gọi người nhà mẹ đẻ vào cung, người nhà mẹ đẻ ít nhất cũng phỉa đợi tới ba ngày sau mới được vào cung.
Thậm chí có lẽ còn phải đợi đến đầy tháng.
Đồng Giai thị cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho là Như Nguyệt lấy cớ không muốn vào cung, liền về trả lời Đại Phúc Tấn.
Đại Phúc Tấn không giấu được sự thất vọng. Hai ngày sau chỉ đưa theo Đồng Giai thị vào cung.
Trong Khôn Ninh Cung, hoàng hậu nhịn cơn chóng mặt, sớm dậy cho người trang điểm. Đang ở những tháng cuối nên nàng bị phù nề và chóng mặt, lúc nào cũng cảm thấy khó chịu nhưng nàng không muốn mình trông quá hốc hác.
Người thân một năm không mấy lần được gặp, không thể để bọn họ lo lắng.
Lần trước Như Nguyệt đã đích thân thêu yếm trẻ con gửi cho nàng. Sau nhiều năm như vậy chắc hẳn Như Nguyệt đã nghĩ thông và tha thứ cho nàng, có lẽ hôm nay muội ấy sẽ theo Ngạch nương và đại tẩu vào cung gặp nàng..
“Nhị cô nương rất thích cam, lại lấy thêm một ít tới đi“. Hoàng hậu đã ngồi trên kháng đợi từ rất sớm, thấy đĩa hoa quả trên bàn chỉ có ba quả cam nhỏ, vội vàng ra lệnh cho cung nữ bổ sung thêm một ít.
Nhìn cung nữ đã thay xong chiếc đĩa sứ trắng xanh, trên đĩa bày sáu quả cam lớn ngay ngắn, nàng mỉm cười hài lòng.
Khi nghe tin có người đến, nàng lấy tinh thần nắm tay cung nữ đi ra ngoài chào đón, nhưng bị Đại Phúc Tấn đi vào trước đỡ lại: “Nương nương“.
Sau đó, Đồng Giai thị bước vào, vừa nhìn thấy Hoàng hậu liền giật mình.
Mới lúc đầu năm, nàng tới chào hỏi, dung mạo hoàng hậu vẫn rất tốt. Nhưng chỉ mới qua mấy tháng, hoàng hậu đã gầy đi rất nhiều, không còn khí lực nữa.
Nàng đã từng sinh hai đứa cũng chưa từng xảy ra chuyện này, sau đó nàng lại nghĩ, thể chất của mỗi người là khác nhau, phản ứng đối với việc mang thai đương nhiên sẽ khác nhau.
Hơn nữa, có sản phụ nào không phải dạo qua cửa môn quan một lần đâu?
Nghĩ đến đây, nàng khẽ cười, theo sau Đại Phúc Tấn phúc lễ, sau đó được ma ma thiếp thân bên cạnh hoàng hậu đỡ dậy.
Sau khi hành lễ, hoàng hậu ban ngồi, hai người tạ ơn rồi ngồi xuống. Tuy nhiên, thấy hoàng hậu vẫn nhìn ra cửa, Đại Phúc Tấn miễn cưỡng giải thích: “Như Nguyệt thấy không được khỏe, sợ lây bệnh cho Hoàng hậu nương nương nên không tới“.
Bà cũng không muốn trù ẻo Như Nguyệt, nhưng hoàng hậu đang mang thai, người đang mang thai thường hay suy nghĩ nhiều. Nếu không giải thích rõ ràng, hoàng hậu có thể không vui.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt hoàng hậu quả nhiên đã nhạt đi một chút, Đồng Giai thị vội vàng cười nói thêm: “Hoàng hậu đừng lo lắng, Như Nguyệt chỉ thỉnh thoảng nhiễm phong hàn mà thôi. Muội ấy nói rằng khi hoàng hậu hạ sinh tiểu hoàng tử, muội ấy sẽ tự mình chuẩn bị một lễ vật thật dày gửi vào cung để chúc mừng nương nương“.
Hoàng hậu ngạc nhiên, sau đó hai mắt đỏ hoe, hỏi Đại Phúc Tấn: “Ngạch nương, Như Nguyệt thật sự bằng lòng vào cung gặp con sao?”
Gia tộc Hách Xá Lí có một bí mật mà ít người biết, nàng và Như Nguyệt thực ra là song sinh, nàng chỉ ra sớm hơn Như Nguyệt có một khắc.
Đều nói song sinh là không may mắn, A Mã và Ngạch nương không đành lòng xử lí bọn họ, vì vậy giữ bí mật chuyện này, chỉ nói nàng lớn hơn Như Nguyệt một tuổi.
Họ lớn lên không giống nhau. Muội ấy sinh ra đã giống A Mã, mắt mày ngay ngắn, lông mày lá liễu, đôi mắt hạnh đào, nhỏ nhắn trắng trẻo, từ nhỏ đã nhìn ra muội ấy sẽ là một cô nương xinh đẹp.
Tính cách của bọn họ cũng không giống nhau, nàng thì đoan trang trầm lặng, còn Như Nguyệt lại sôi nổi hoạt bát, cho dù có ai nhắc đến chuyện của cặp song sinh cũng sẽ không ai tin.
Họ lớn lên cùng nhau, đi chơi cùng nhau, ăn ngủ cùng nhau và nắm tay nhau cho đến năm mười bốn tuổi.
Hai con người hoàn toàn khác nhau như vậy, nhưng trong mười bốn năm ấy, chưa bao giờ xảy ra bất kì xung đột nào.
Cái nàng thích, thường thì Như Nguyệt sẽ không thích. Như Nguyệt thích, nàng cũng không thấy chút hứng thú nào. Tỉnh thoảng cũng có lúc cả hai đều thích, người chủ động nhượng bộ luôn là Như Nguyệt.
Nàng là tỷ tỷ, nàng cũng rất muốn nhường muội muội, nhưng mỗi lần Như Nguyệt đều là người buông tay trước, muội ấy sẽ nói: “Cho tỷ đó, muội không thích nó nữa“.
Mãi đến năm mười bốn tuổi vào cung, Như Nguyệt thích hoàng đế, nàng cũng thích hoàng đế.
Như Nguyệt biết nàng cũng thích hoàng đế, nhưng muội ấy không buông tay nhường nữa. Mà chỉ nói với nàng: “Việc này không phụ thuộc vào chúng ta, mà phụ thuộc vào tấm lòng của hoàng đế“.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ vào cung, cũng không phải lần đầu tiên gặp hoàng đế. Tình cảm của hoàng đế dành cho Như Nguyệt rõ ràng là có, nàng chỉ có thể bên cạnh chúc phúc.
Tuy nhiên, kết quả lại rất khác với những gì họ đã tưởng tượng. Nàng trở thành hoàng hậu của nhà Thanh, Như Nguyệt lại trở thành trò cười.
Nếu là nàng, nàng cũng sẽ ghét điều đó.
Nhưng cũng như Như Nguyệt đã nói trước đây, điều này không phụ thuộc vào họ, mà phụ thuộc vào Hoàng đế.
Vốn nàng tưởng hoàng đế chọn nàng, đợi đến đêm tân hôn ở một mình trong phòng trống. Lúc này nàng mới ý thức được, mọi chuyện không đơn giản như nàng nghĩ.
* Tác giả có lời muốn nói:
Hách Như Nguyệt: “Ngạch nương, con nhớ tỷ tỷ rồi, nhanh đưa con vào cung đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.