Chương 15
Kiêm Gia Thị Thảo
02/04/2024
Hách Như Nguyệt muốn ôm hoàng tử, nhưng vú nuôi thấy nàng chỉ là một tiểu cô nương, sợ nàng thiếu kinh nghiệm không giúp được nên giả vờ như không nghe thấy.
Hoàng hậu nương nương mất cả tính mạng mới sinh hạ được đích tử. Nếu như có chuyện gì xảy ra, toàn bộ gia tộc nhà bà đều bị chém đầu.
Hách Như Nguyệt biết vú nuôi không thể quyết định nên cũng không làm khó, lo lắng quay đầu nhìn Khang Hy, gọi một tiếng “Tỷ phu.”
Khang Hy trong lòng đau quặn, lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, long bào cũng lấm lem.
Lương Cửu Công sợ đến mức trong lòng kêu gào, cô nãi nãi, tiểu tổ tông, nàng lại gọi thêm một tiếng tỷ phu, đâm vào lòng hoàng thượng, sợ rằng hoàng thượng cũng sắp đi theo hoàng hậu luôn rồi.
“To gan!” Lương Cửu Công giắt đầu mình vào thắt lưng, bày ra bộ dáng hung dữ giả tạo với Hách Như Nguyệt: “Quân thần khác biệt, thỉnh cô nương hãy cẩn thận ngôn từ. Thất lễ và đại bất kính với hoàng đế đều là trọng tội!”
Đừng bắt ta phải quỳ xuống cầu xin! Lương Cửu Công khóc ròng trong lòng.
Khang Hy cầm lấy chiếc khăn tay do Lương Cửu Công đưa cho lau miệng, sau đó dùng khăn mềm lau miệng, sau đó trừng mắt nhìn Lương Cửu Công, lại nói với vú nuôi: “Đưa Thái tử cho nàng.”
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt. Đây là Hoàng thượng định lập Thái tử?
Vì thế tất cả mọi người đều vui mừng nhìn tiểu Thái tử trong lòng Hách Như Nguyệt, chỉ có Hách Như Nguyệt biết rằng cuộc đời bi thảm của tiểu gia hỏa này vừa chính thức bắt đầu.
Nàng đưa tay nhận lấy, ôm Thái tử tạ ơn, đứng dậy nói: “Thật đáng thương, con vừa mới mất Ngạch nương, lại phải gánh trọng trách Thái tử trên lưng, không biết có bao nhiêu sóng gió đang chờ đợi, con phải nhanh chóng trưởng thành, con có nghe thấy không?”
Vú nuôi cẩn thận từng li từng tí đưa qua, mắt không dám chớp nhìn từng hành động của Hách Như Nguyệt, phát hiện ra nàng nhìn có vẻ không biết làm, nhưng lại bế đứa bé khá khéo léo.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là Thái tử được nàng ôm trong lòng dường như nhận ra điều gì đó, chỉ khóc hai tiếng rồi liên tục rúc vào ngực nàng, vừa rúc vừa hức hức.
Hách Như Nguyệt đã chăm con cho Đồng Giai thị, tất nhiên hiểu được bộ dáng này của tiểu gia hỏa là muốn cái gì, mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ.
Nàng muốn đưa lại cho vú nuôi, nhưng lại sợ tiểu gia hỏa quấy khóc nên không dám trả. Nàng còn chưa gả, bị tiểu gia hỏa rúc ngực lên xuống như này thật rất xấu hổ.
Lúc nàng đang xấu hổ, trước mắt hiện lên một ánh vàng, tay nàng bỗng nhẹ đi, tiểu gia hỏa lại trở về trong ngực hoàng đế. Thằng bé mím chặt môi, nhưng vẫn không khóc mà chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé thành nắm đấm đưa vào miệng mút, một lúc sau mới ngủ thiếp đi.
Ngoan ngoãn đến mức đau lòng.
Có lẽ là vì gần đây nàng thân cận với đám trẻ con nhiều nên tâm nàng càng ngày càng mềm mại. Bây giờ nhìn thấy hài tử mồ côi mẹ, nàng càng cảm thấy đau lòng: “Hoàng thượng, Thái tử chắc đói rồi, hay là đưa cho vú nuôi, đợi Thái tử được ăn no, ngủ một giấc sẽ không khóc nữa.”
Hoàng đế bỗng nôn ra máu. Lương Cửu Công sợ hãi, vội vàng sai người triệu Hồ Viện Chính.
Lúc này Hồ Viện Chính cũng vừa tới.
Khang Hy có chút miễn cưỡng giao Thái tử cho vú nuôi. Sau khi dặn dò cẩn thận liền quay sang nhìn Hách Như Nguyệt: “Hộp thức ăn của nàng đâu? Trong đó có gì vậy?”
Lúc này Hách Như Nguyệt mới nhớ ra hộp đựng thức ăn, vội đi vào phòng sinh tìm. Lúc nàng bị ma ma kéo tay đến bên cạnh hoàng hậu, đã thuận tay đặt trên bàn bên cạnh.
Cỏ Huyết Gà đã không kịp dùng để cứu được hoàng hậu, thà đưa cho Khang Hy làm thuốc bổ, dù sao hắn vừa mới nôn ra mấy ngụm máu.
Thái tử đã mất mẹ, nếu A Mã cũng gặp chuyện nữa thì thật đáng thương.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, đây là dược thiện do thần nữ tự tay làm cho Hoàng hậu.” Vừa nói, nước mắt lại lần nữa trào ra, tuyến nước mắt nguyên chủ hoạt động quá nhạy.
Hách Như Nguyệt giơ tay lau khóe mắt: “Đây là thuốc bổ huyết tốt nhất, dược liệu trong đó cực kỳ hiếm, vứt đi thật đáng tiếc, hay là hoàng thượng dùng nó đi.”
Sẽ thật đáng tiếc nếu vứt đi? Lương Cửu Công trợn to hai mắt, ông theo hoàng đế từ năm mười ba tuổi. Đừng nói lúc lên ngôi, khi còn là hoàng tử, hoàng đế cũng chưa bao giờ sử dụng đồ vật mà người khác vứt đi!
Sau đó ông liền thấy hoàng đế gật đầu, Như Nguyệt cô nương mở hộp thức ăn ra, lấy bát đổ thuốc ra đưa cho hoàng đế, hoàng đế uống một ngụm. Lương Cửu Công: “...”
Hỏng rồi, còn chưa thử độc!
Khang Hy ngẩng đầu uống cạn bát thuốc, cảm giác được có một dòng nước ấm chạy khắp cơ thể, lòng bàn tay vốn lạnh lẽo dần dần trở nên ấm áp, ngay cả đầu óc cũng trở nên minh mẫn.
Nhị cô nương của gia tộc Hách Xá Lí luôn hận hoàng đế. Nàng đã treo cổ tự tử, cũng xuống cả tóc, tính cách cực đoan, Lương Cửu Công sợ rằng thuốc có vấn đề nên nhanh chóng yêu cầu Hồ Viện Chính chẩn mạch cho hoàng đế.
Nhị cô nương không sợ mất đầu nhưng ông sợ.
Sau khi xem mạch, Hồ Nguyên Chính hít một hơi thật sâu: “Mạch của bệ hạ ổn định, khí huyết đầy đủ, không có gì nghiêm trọng.”
Lương Cửu Công: “...”
Kỳ thật, không chỉ có Lương Cửu Công nghi hoặc, Hồ thái y cũng bối rối.
Trên đường đến đây, tiểu thái giám đã nói với ông rằng hoàng hậu đột ngột qua đời, hoàng đế tức giận đến mức nôn ra mấy ngụm máu, phải mất ba thùng nước mới rửa sạch được vết máu.
Người một khi đã nôn ra máu nhiều như vậy, lại trải qua vui buồn tột độ thì mạch không thể ổn định, chứ đừng nói đến việc có đủ khí huyết.
Nhưng mạch đập của hoàng đế quả thực là như thế này, Hồ Viện Chính tự hận mình có y thuật siêu phàm, không thể sai được.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lương Cửu Công và vẻ mặt bối rối của Hồ Viện Chính, Khang Hy quay sang Hách Như Nguyệt nói: “Dược thiện của nàng rất hiệu quả, trẫm cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
Hồ Viện Chính không hổ danh là người đứng đầu Thái y viện, vừa nghe đã nắm bắt đúng trọng điểm: “Dược thiện?”
Loại dược thiện nào có thể có tác dụng bổ máu mạnh như vậy? Hồ Viện Chính nhìn Hách Như Nguyệt khiêm tốn thỉnh giáo. Hách Như Nguyệt không giấu giếm: “Các thành phần khác đều bình thường, chỉ có Cỏ Huyết Gà là có tác dụng bổ huyết.”
Kỳ thật, đó chỉ là một bát kỷ tử đỏ được thêm vào dung dịch Cỏ Huyết Gà cô đặc.
Hồ Nguyên Chính chưa từng nghe qua: “Xin hỏi cô nương, loại dược liệu tên là Cỏ Huyết Gà này đến từ đâu?”
Hách Như Nguyệt không thể nói ra, sợ hù bọn họ nên nói bậy: “Tình cờ có được thôi. Nguồn gốc ta cũng không biết.”
Hồ Viện Chính là một người nổi tiếng yêu thích dược liệu. Nhà ông có nhiều dược liệu quý hơn những dược liệu ở Thái y viện. Nghe vậy, ông nói: “Dược liệu có tác dụng bổ huyết thần kỳ. Lão phu rất có hứng thú. Nếu cô nương lại có được, cô nương có thể bán cho lão phu, giá cả tùy cô nương.”
Tổ tiên của Hồ Viện Chính bán dược liệu, gia đình rất giàu có.
Sau khi ra khỏi Khôn Ninh Cung, Hồ Viện Chính được người từ Từ Ninh Cung mời qua, Thái hoàng Thái hậu vừa nhìn thấy mặt ông liền hỏi: “Hoàng thượng thế nào?”
Hồ Viện Chính có gì nói đó, sau đó liền hóa thành người yêu dược liệu, hết mình khen ngợi tác dụng bổ máu tức thời của Cỏ Huyết Gà, cuối cùng tiếc nuối nói: “Nếu như Như Nguyệt cô nương đến sớm hơn thì có lẽ Hoàng hậu đã được cứu.”
Thái hoàng Thái hậu không quan tâm đến cái gì gọi là Cỏ Huyết Gà, chỉ quan tâm đến chủ nhân của nó: “Ngươi nói bát thuốc này là do Nhị Cô nương gia tộc Hách Xá Lí mang vào cung, đưa cho hoàng đế uống?”
Hồ Viện Chính gật đầu: “Hoàng thượng đang vui mừng vì có đích tử, sau lại mất thê tử, chưa kịp vui mừng đã đau thương quá độ đến mức hộc máu. Nếu như Như Nguyệt cô nương không chịu lấy Cỏ Huyết Gà ra tương trợ. Thái y viện cũng đã gặp phiền phức.”
Dù thế nào đi nữa cũng phải nằm trên giường nửa tháng.
Thì ra là vậy, Thái hậu trầm ngâm một lát, nhưng cũng không nói gì.
Sau khi Hồ Viện Chính rời đi, Tô Ma Lạt Cô bóc một quả cam cho Thái hoàng Thái hậu, sau đó ngập ngừng nói: “Thái hoàng Thái hậu thường nói Thái hậu chiều chuộng Hoàng thượng. Nô tì lại thấy, người chiều chuộng Hoàng thượng nhất phải là Thái hoàng Thái hậu mới đúng. Hoàng hậu mới qua đời, Hoàng thượng chắc hẳn rất đau buồn. Thái hậu hay là thuận theo theo tâm ý của Hoàng thượng, giữ Như Nguyệt cô nương ở lại trong cung đi“.
Thái hoàng Thái hậu chế nhạo: “Ngươi nghĩ rằng Nhị cô nương không thể vào cung vì ta sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt “Không phải sao?” của Tô Ma Lạt Cô, Thái hậu lắc đầu: “Hoàng thượng của chúng ta, ý chí vững vô cùng. Nếu ngươi không tin ta, ta với ngươi đánh cược. Cho dù ta có yêu cầu giữ nàng ta ở lại, hoàng thượng không nhất định sẽ đồng ý.”
Tuy Tô Ma Lạt Cô đã hầu hạ Thái hậu nhiều năm như vậy, nhưng đôi khi vẫn không đoán được tâm tư của lão nhân gia nhà bà, càng đừng nói đến hoàng thượng, người lên ngôi năm 8 tuổi, 14 tuổi diệt Ngao Bái, 20 tuổi tay năm toàn thiên hạ.
Hai người đang vờn nhau, bà không hiểu được, càng không nắm được. Tuy nhiên, sau khi hoàng hậu mất, Thái hoàng Thái hậu mới lộ ra chút ít. Tô Ma Lạt Cô không muốn làm tụt hứng của lão nhân gia, tham gia vào cuộc vui: “Chuyện này, nô tỳ thật sự nguyện ý muốn đánh cược với Thái hoàng Thái hậu, Thái hoàng Thái hậu muốn cược cái gì?”
Thái hoàng Thái hậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta cứ đánh cược sao chép Kinh thư đi, toàn bộ Địa Tạng Kinh, ai thua người ấy chép, cũng để siêu độ cho Hoàng hậu mất sớm.”
Đúng như dự đoán, hoàng đế vào buổi chiều đã đến để tỏ lòng thành kính. Thái hoàng Thái hậu an ủi hoàng đế. Nhìn khí sắc hoàng đế ổn định, trong lòng bà yên tâm một chút, nhớ tới vụ cá cược giữa mình và Tô Ma Lạt Cô, liền hỏi: “Nghe nói người của Đại phòng gia tộc Hách Xá Lí đang ở đây?”
Thấy Khang Hy đáp lại, bà lại hỏi: “Nhị cô nương cũng tới?”
Khang Hy gật đầu, hạ mí mắt xuống không có biểu hiện dư thừa, cũng không nói thêm nửa lời.
Thái hậu liếc nhìn Tô Ma Lạt Cô rồi nói: “Hoàng hậu mới qua đời, ta biết hoàng đế đau lòng, Thái tử cũng cần một người đáng tin cậy chăm sóc. Hoàng thượng không dễ nói ra, để ta thay con nói, lưu Hách Như Nguyệt của gia tộc Hách Xá Lí ở lại trong cung.”
Lời còn chưa dứt, hoàng đế vốn vẫn bất động, kinh ngạc ngước mắt lên. Còn chưa kịp trả lời, Thái hậu lại nói: “Cô nương này còn trẻ, tư chất chưa đủ, chưa từng sinh con. Đột nhiên phong tước vị cao chỉ sợ lòng người không phục, liền để nàng giống Nữu Hỗ Lộc thị, bắt đầu từ Quý nhân đi.”
Khang Hy cảm thấy những lời này nghe quen quá. Sau khi nghe thấy Nữu Hỗ Lộc thị, mới nhớ ra lúc Thái hoàng Thái hậu nhét Nữu Hỗ Lộc thị vào hậu cung, hắn đã nói lời này với Thái hoàng Thái hậu.
Không ngờ rằng đến nay nó lại được áp dụng trên người Như Nguyệt.
Nếu chỉ là Quý nhân thì thôi đi, Khang Hy cụp mi nói: “Đa tạ ý tốt của Hoàng tổ mẫu, chỉ là hoàng hậu vừa mới qua đời, tôn tử chưa có tâm tư nghĩ tới chuyện này.”
Thái hậu lại nhìn Tô Ma Lạt Cô, Tô Ma Lạt Cô lúc này đang thấy rất bối rối. Khi Thái hậu nói sẽ giữ nàng ta ở lại, hoàng đế rõ ràng là bằng lòng, nhưng tại sao nghe được nửa câu sau, sao lại không muốn nữa rồi.
Chưa kể hậu cung có luật bất thành văn, mỗi gia đình quý tộc Thượng Tam Kỳ chỉ được phép có một nữ nhân giữ chức vụ cao, nếu lại đưa thêm một nữ nhi vào cung thì địa vị sẽ không cao.
Gia tộc Hách Xá Lí đã sinh ra một hoàng hậu, nếu Nhị cô nương lại vào cung, Quý nhân là địa vị cao nhất có thể ban cho nàng ấy.
Lúc đầu tiên hoàng để lại bốn vị phụ chính đại thần cho hoàng đế, Tô Khắc Tát Cáp và Ngao Bái đều đã chết, nhà Sách Ni có một hoàng hậu, bây giờ hoàng hậu qua đời, đến lượt gia tộc Át Tất Long đứng đầu.
(Sách Ni còn gọi là Tỏa Ni, Sách Nê, họ Hách Xá Lí thị, là công thần khai quốc của nhà Thanh, Nhất đẳng Công tước. Là người đứng đầu trong bốn vị Phụ chính đại thần của Khang Hi)
Dù sao, Át Tất Long đã đóng góp rất lớn khi hoàng đế giải tán đảng của Ngao Bái.
Nhưng danh hiệu đầu tiên của Nữu Hỗ Lộc thị cũng chỉ là Quý nhân.
Quý nhân là thứ phi, không được đứng đầu một cung, nhìn thấy phi tần cao cấp đều phải hành lễ, làm không tốt có thể gặp rắc rối, tuy nhiên, vấn đề này không tồn tại trong hậu cung của hoàng đế.
Trong cung chỉ có một hoàng hậu, tứ phi phía dưới hoàng hậu đều trống, lục tần cũng trống. Hiện tại hoàng hậu đã không còn, mọi người đều là thứ phi, không có phân biệt cao thấp.
Trừ khi.. Tô Ma Lạt Cô đột nhiên nhớ tới lời hứa của hoàng đế với Nhị cô nương của gia tộc Hách Xá Lí. Vốn dĩ bà cảm thấy hoàng đế sẽ tốt hơn tiên hoàng một chút, những không phải vậy, tâm tư sâu xa hơn nhiều.
Được rồi, bà lại thua rồi, bà về phòng sao chép Địa Tạng Kinh đây.
Tác giả có lời muốn nói:
Hách Như Nguyệt: Cái gì, ngươi nghe có đúng không, hoàng hậu thật sự để lại di ngôn như vậy cho ta sao?
Hoàng hậu nương nương mất cả tính mạng mới sinh hạ được đích tử. Nếu như có chuyện gì xảy ra, toàn bộ gia tộc nhà bà đều bị chém đầu.
Hách Như Nguyệt biết vú nuôi không thể quyết định nên cũng không làm khó, lo lắng quay đầu nhìn Khang Hy, gọi một tiếng “Tỷ phu.”
Khang Hy trong lòng đau quặn, lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, long bào cũng lấm lem.
Lương Cửu Công sợ đến mức trong lòng kêu gào, cô nãi nãi, tiểu tổ tông, nàng lại gọi thêm một tiếng tỷ phu, đâm vào lòng hoàng thượng, sợ rằng hoàng thượng cũng sắp đi theo hoàng hậu luôn rồi.
“To gan!” Lương Cửu Công giắt đầu mình vào thắt lưng, bày ra bộ dáng hung dữ giả tạo với Hách Như Nguyệt: “Quân thần khác biệt, thỉnh cô nương hãy cẩn thận ngôn từ. Thất lễ và đại bất kính với hoàng đế đều là trọng tội!”
Đừng bắt ta phải quỳ xuống cầu xin! Lương Cửu Công khóc ròng trong lòng.
Khang Hy cầm lấy chiếc khăn tay do Lương Cửu Công đưa cho lau miệng, sau đó dùng khăn mềm lau miệng, sau đó trừng mắt nhìn Lương Cửu Công, lại nói với vú nuôi: “Đưa Thái tử cho nàng.”
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt. Đây là Hoàng thượng định lập Thái tử?
Vì thế tất cả mọi người đều vui mừng nhìn tiểu Thái tử trong lòng Hách Như Nguyệt, chỉ có Hách Như Nguyệt biết rằng cuộc đời bi thảm của tiểu gia hỏa này vừa chính thức bắt đầu.
Nàng đưa tay nhận lấy, ôm Thái tử tạ ơn, đứng dậy nói: “Thật đáng thương, con vừa mới mất Ngạch nương, lại phải gánh trọng trách Thái tử trên lưng, không biết có bao nhiêu sóng gió đang chờ đợi, con phải nhanh chóng trưởng thành, con có nghe thấy không?”
Vú nuôi cẩn thận từng li từng tí đưa qua, mắt không dám chớp nhìn từng hành động của Hách Như Nguyệt, phát hiện ra nàng nhìn có vẻ không biết làm, nhưng lại bế đứa bé khá khéo léo.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là Thái tử được nàng ôm trong lòng dường như nhận ra điều gì đó, chỉ khóc hai tiếng rồi liên tục rúc vào ngực nàng, vừa rúc vừa hức hức.
Hách Như Nguyệt đã chăm con cho Đồng Giai thị, tất nhiên hiểu được bộ dáng này của tiểu gia hỏa là muốn cái gì, mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ.
Nàng muốn đưa lại cho vú nuôi, nhưng lại sợ tiểu gia hỏa quấy khóc nên không dám trả. Nàng còn chưa gả, bị tiểu gia hỏa rúc ngực lên xuống như này thật rất xấu hổ.
Lúc nàng đang xấu hổ, trước mắt hiện lên một ánh vàng, tay nàng bỗng nhẹ đi, tiểu gia hỏa lại trở về trong ngực hoàng đế. Thằng bé mím chặt môi, nhưng vẫn không khóc mà chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé thành nắm đấm đưa vào miệng mút, một lúc sau mới ngủ thiếp đi.
Ngoan ngoãn đến mức đau lòng.
Có lẽ là vì gần đây nàng thân cận với đám trẻ con nhiều nên tâm nàng càng ngày càng mềm mại. Bây giờ nhìn thấy hài tử mồ côi mẹ, nàng càng cảm thấy đau lòng: “Hoàng thượng, Thái tử chắc đói rồi, hay là đưa cho vú nuôi, đợi Thái tử được ăn no, ngủ một giấc sẽ không khóc nữa.”
Hoàng đế bỗng nôn ra máu. Lương Cửu Công sợ hãi, vội vàng sai người triệu Hồ Viện Chính.
Lúc này Hồ Viện Chính cũng vừa tới.
Khang Hy có chút miễn cưỡng giao Thái tử cho vú nuôi. Sau khi dặn dò cẩn thận liền quay sang nhìn Hách Như Nguyệt: “Hộp thức ăn của nàng đâu? Trong đó có gì vậy?”
Lúc này Hách Như Nguyệt mới nhớ ra hộp đựng thức ăn, vội đi vào phòng sinh tìm. Lúc nàng bị ma ma kéo tay đến bên cạnh hoàng hậu, đã thuận tay đặt trên bàn bên cạnh.
Cỏ Huyết Gà đã không kịp dùng để cứu được hoàng hậu, thà đưa cho Khang Hy làm thuốc bổ, dù sao hắn vừa mới nôn ra mấy ngụm máu.
Thái tử đã mất mẹ, nếu A Mã cũng gặp chuyện nữa thì thật đáng thương.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, đây là dược thiện do thần nữ tự tay làm cho Hoàng hậu.” Vừa nói, nước mắt lại lần nữa trào ra, tuyến nước mắt nguyên chủ hoạt động quá nhạy.
Hách Như Nguyệt giơ tay lau khóe mắt: “Đây là thuốc bổ huyết tốt nhất, dược liệu trong đó cực kỳ hiếm, vứt đi thật đáng tiếc, hay là hoàng thượng dùng nó đi.”
Sẽ thật đáng tiếc nếu vứt đi? Lương Cửu Công trợn to hai mắt, ông theo hoàng đế từ năm mười ba tuổi. Đừng nói lúc lên ngôi, khi còn là hoàng tử, hoàng đế cũng chưa bao giờ sử dụng đồ vật mà người khác vứt đi!
Sau đó ông liền thấy hoàng đế gật đầu, Như Nguyệt cô nương mở hộp thức ăn ra, lấy bát đổ thuốc ra đưa cho hoàng đế, hoàng đế uống một ngụm. Lương Cửu Công: “...”
Hỏng rồi, còn chưa thử độc!
Khang Hy ngẩng đầu uống cạn bát thuốc, cảm giác được có một dòng nước ấm chạy khắp cơ thể, lòng bàn tay vốn lạnh lẽo dần dần trở nên ấm áp, ngay cả đầu óc cũng trở nên minh mẫn.
Nhị cô nương của gia tộc Hách Xá Lí luôn hận hoàng đế. Nàng đã treo cổ tự tử, cũng xuống cả tóc, tính cách cực đoan, Lương Cửu Công sợ rằng thuốc có vấn đề nên nhanh chóng yêu cầu Hồ Viện Chính chẩn mạch cho hoàng đế.
Nhị cô nương không sợ mất đầu nhưng ông sợ.
Sau khi xem mạch, Hồ Nguyên Chính hít một hơi thật sâu: “Mạch của bệ hạ ổn định, khí huyết đầy đủ, không có gì nghiêm trọng.”
Lương Cửu Công: “...”
Kỳ thật, không chỉ có Lương Cửu Công nghi hoặc, Hồ thái y cũng bối rối.
Trên đường đến đây, tiểu thái giám đã nói với ông rằng hoàng hậu đột ngột qua đời, hoàng đế tức giận đến mức nôn ra mấy ngụm máu, phải mất ba thùng nước mới rửa sạch được vết máu.
Người một khi đã nôn ra máu nhiều như vậy, lại trải qua vui buồn tột độ thì mạch không thể ổn định, chứ đừng nói đến việc có đủ khí huyết.
Nhưng mạch đập của hoàng đế quả thực là như thế này, Hồ Viện Chính tự hận mình có y thuật siêu phàm, không thể sai được.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lương Cửu Công và vẻ mặt bối rối của Hồ Viện Chính, Khang Hy quay sang Hách Như Nguyệt nói: “Dược thiện của nàng rất hiệu quả, trẫm cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
Hồ Viện Chính không hổ danh là người đứng đầu Thái y viện, vừa nghe đã nắm bắt đúng trọng điểm: “Dược thiện?”
Loại dược thiện nào có thể có tác dụng bổ máu mạnh như vậy? Hồ Viện Chính nhìn Hách Như Nguyệt khiêm tốn thỉnh giáo. Hách Như Nguyệt không giấu giếm: “Các thành phần khác đều bình thường, chỉ có Cỏ Huyết Gà là có tác dụng bổ huyết.”
Kỳ thật, đó chỉ là một bát kỷ tử đỏ được thêm vào dung dịch Cỏ Huyết Gà cô đặc.
Hồ Nguyên Chính chưa từng nghe qua: “Xin hỏi cô nương, loại dược liệu tên là Cỏ Huyết Gà này đến từ đâu?”
Hách Như Nguyệt không thể nói ra, sợ hù bọn họ nên nói bậy: “Tình cờ có được thôi. Nguồn gốc ta cũng không biết.”
Hồ Viện Chính là một người nổi tiếng yêu thích dược liệu. Nhà ông có nhiều dược liệu quý hơn những dược liệu ở Thái y viện. Nghe vậy, ông nói: “Dược liệu có tác dụng bổ huyết thần kỳ. Lão phu rất có hứng thú. Nếu cô nương lại có được, cô nương có thể bán cho lão phu, giá cả tùy cô nương.”
Tổ tiên của Hồ Viện Chính bán dược liệu, gia đình rất giàu có.
Sau khi ra khỏi Khôn Ninh Cung, Hồ Viện Chính được người từ Từ Ninh Cung mời qua, Thái hoàng Thái hậu vừa nhìn thấy mặt ông liền hỏi: “Hoàng thượng thế nào?”
Hồ Viện Chính có gì nói đó, sau đó liền hóa thành người yêu dược liệu, hết mình khen ngợi tác dụng bổ máu tức thời của Cỏ Huyết Gà, cuối cùng tiếc nuối nói: “Nếu như Như Nguyệt cô nương đến sớm hơn thì có lẽ Hoàng hậu đã được cứu.”
Thái hoàng Thái hậu không quan tâm đến cái gì gọi là Cỏ Huyết Gà, chỉ quan tâm đến chủ nhân của nó: “Ngươi nói bát thuốc này là do Nhị Cô nương gia tộc Hách Xá Lí mang vào cung, đưa cho hoàng đế uống?”
Hồ Viện Chính gật đầu: “Hoàng thượng đang vui mừng vì có đích tử, sau lại mất thê tử, chưa kịp vui mừng đã đau thương quá độ đến mức hộc máu. Nếu như Như Nguyệt cô nương không chịu lấy Cỏ Huyết Gà ra tương trợ. Thái y viện cũng đã gặp phiền phức.”
Dù thế nào đi nữa cũng phải nằm trên giường nửa tháng.
Thì ra là vậy, Thái hậu trầm ngâm một lát, nhưng cũng không nói gì.
Sau khi Hồ Viện Chính rời đi, Tô Ma Lạt Cô bóc một quả cam cho Thái hoàng Thái hậu, sau đó ngập ngừng nói: “Thái hoàng Thái hậu thường nói Thái hậu chiều chuộng Hoàng thượng. Nô tì lại thấy, người chiều chuộng Hoàng thượng nhất phải là Thái hoàng Thái hậu mới đúng. Hoàng hậu mới qua đời, Hoàng thượng chắc hẳn rất đau buồn. Thái hậu hay là thuận theo theo tâm ý của Hoàng thượng, giữ Như Nguyệt cô nương ở lại trong cung đi“.
Thái hoàng Thái hậu chế nhạo: “Ngươi nghĩ rằng Nhị cô nương không thể vào cung vì ta sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt “Không phải sao?” của Tô Ma Lạt Cô, Thái hậu lắc đầu: “Hoàng thượng của chúng ta, ý chí vững vô cùng. Nếu ngươi không tin ta, ta với ngươi đánh cược. Cho dù ta có yêu cầu giữ nàng ta ở lại, hoàng thượng không nhất định sẽ đồng ý.”
Tuy Tô Ma Lạt Cô đã hầu hạ Thái hậu nhiều năm như vậy, nhưng đôi khi vẫn không đoán được tâm tư của lão nhân gia nhà bà, càng đừng nói đến hoàng thượng, người lên ngôi năm 8 tuổi, 14 tuổi diệt Ngao Bái, 20 tuổi tay năm toàn thiên hạ.
Hai người đang vờn nhau, bà không hiểu được, càng không nắm được. Tuy nhiên, sau khi hoàng hậu mất, Thái hoàng Thái hậu mới lộ ra chút ít. Tô Ma Lạt Cô không muốn làm tụt hứng của lão nhân gia, tham gia vào cuộc vui: “Chuyện này, nô tỳ thật sự nguyện ý muốn đánh cược với Thái hoàng Thái hậu, Thái hoàng Thái hậu muốn cược cái gì?”
Thái hoàng Thái hậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta cứ đánh cược sao chép Kinh thư đi, toàn bộ Địa Tạng Kinh, ai thua người ấy chép, cũng để siêu độ cho Hoàng hậu mất sớm.”
Đúng như dự đoán, hoàng đế vào buổi chiều đã đến để tỏ lòng thành kính. Thái hoàng Thái hậu an ủi hoàng đế. Nhìn khí sắc hoàng đế ổn định, trong lòng bà yên tâm một chút, nhớ tới vụ cá cược giữa mình và Tô Ma Lạt Cô, liền hỏi: “Nghe nói người của Đại phòng gia tộc Hách Xá Lí đang ở đây?”
Thấy Khang Hy đáp lại, bà lại hỏi: “Nhị cô nương cũng tới?”
Khang Hy gật đầu, hạ mí mắt xuống không có biểu hiện dư thừa, cũng không nói thêm nửa lời.
Thái hậu liếc nhìn Tô Ma Lạt Cô rồi nói: “Hoàng hậu mới qua đời, ta biết hoàng đế đau lòng, Thái tử cũng cần một người đáng tin cậy chăm sóc. Hoàng thượng không dễ nói ra, để ta thay con nói, lưu Hách Như Nguyệt của gia tộc Hách Xá Lí ở lại trong cung.”
Lời còn chưa dứt, hoàng đế vốn vẫn bất động, kinh ngạc ngước mắt lên. Còn chưa kịp trả lời, Thái hậu lại nói: “Cô nương này còn trẻ, tư chất chưa đủ, chưa từng sinh con. Đột nhiên phong tước vị cao chỉ sợ lòng người không phục, liền để nàng giống Nữu Hỗ Lộc thị, bắt đầu từ Quý nhân đi.”
Khang Hy cảm thấy những lời này nghe quen quá. Sau khi nghe thấy Nữu Hỗ Lộc thị, mới nhớ ra lúc Thái hoàng Thái hậu nhét Nữu Hỗ Lộc thị vào hậu cung, hắn đã nói lời này với Thái hoàng Thái hậu.
Không ngờ rằng đến nay nó lại được áp dụng trên người Như Nguyệt.
Nếu chỉ là Quý nhân thì thôi đi, Khang Hy cụp mi nói: “Đa tạ ý tốt của Hoàng tổ mẫu, chỉ là hoàng hậu vừa mới qua đời, tôn tử chưa có tâm tư nghĩ tới chuyện này.”
Thái hậu lại nhìn Tô Ma Lạt Cô, Tô Ma Lạt Cô lúc này đang thấy rất bối rối. Khi Thái hậu nói sẽ giữ nàng ta ở lại, hoàng đế rõ ràng là bằng lòng, nhưng tại sao nghe được nửa câu sau, sao lại không muốn nữa rồi.
Chưa kể hậu cung có luật bất thành văn, mỗi gia đình quý tộc Thượng Tam Kỳ chỉ được phép có một nữ nhân giữ chức vụ cao, nếu lại đưa thêm một nữ nhi vào cung thì địa vị sẽ không cao.
Gia tộc Hách Xá Lí đã sinh ra một hoàng hậu, nếu Nhị cô nương lại vào cung, Quý nhân là địa vị cao nhất có thể ban cho nàng ấy.
Lúc đầu tiên hoàng để lại bốn vị phụ chính đại thần cho hoàng đế, Tô Khắc Tát Cáp và Ngao Bái đều đã chết, nhà Sách Ni có một hoàng hậu, bây giờ hoàng hậu qua đời, đến lượt gia tộc Át Tất Long đứng đầu.
(Sách Ni còn gọi là Tỏa Ni, Sách Nê, họ Hách Xá Lí thị, là công thần khai quốc của nhà Thanh, Nhất đẳng Công tước. Là người đứng đầu trong bốn vị Phụ chính đại thần của Khang Hi)
Dù sao, Át Tất Long đã đóng góp rất lớn khi hoàng đế giải tán đảng của Ngao Bái.
Nhưng danh hiệu đầu tiên của Nữu Hỗ Lộc thị cũng chỉ là Quý nhân.
Quý nhân là thứ phi, không được đứng đầu một cung, nhìn thấy phi tần cao cấp đều phải hành lễ, làm không tốt có thể gặp rắc rối, tuy nhiên, vấn đề này không tồn tại trong hậu cung của hoàng đế.
Trong cung chỉ có một hoàng hậu, tứ phi phía dưới hoàng hậu đều trống, lục tần cũng trống. Hiện tại hoàng hậu đã không còn, mọi người đều là thứ phi, không có phân biệt cao thấp.
Trừ khi.. Tô Ma Lạt Cô đột nhiên nhớ tới lời hứa của hoàng đế với Nhị cô nương của gia tộc Hách Xá Lí. Vốn dĩ bà cảm thấy hoàng đế sẽ tốt hơn tiên hoàng một chút, những không phải vậy, tâm tư sâu xa hơn nhiều.
Được rồi, bà lại thua rồi, bà về phòng sao chép Địa Tạng Kinh đây.
Tác giả có lời muốn nói:
Hách Như Nguyệt: Cái gì, ngươi nghe có đúng không, hoàng hậu thật sự để lại di ngôn như vậy cho ta sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.