Chương 6: Không gian
Kiêm Gia Thị Thảo
25/03/2024
Giữa lúc Tam phòng đang ồn ào thì Hách Như Nguyệt vui vẻ đang thưởng thức trái cây tươi do quản gia mua về từ bên ngoài và điểm tâm thơm ngon do nhà ăn mang đến.
Chỉ là nguyên chủ dạ dày hơi yếu, lại vừa mới trải qua một trận bệnh nặng nên mỗi thứ chỉ ăn được một ít. Sau khi nếm thử, nàng đưa hết cho những người hầu xung quanh, hứa với các nàng: “Từ giờ người nào đi theo ta, đều có thể ăn ngon mỗi ngày!”
Tuy nhiên, việc này vẫn chưa kết thúc.
Sau khi đồ ăn được cải thiện, đồ thưởng từ trong cung cũng đến, lần này không phải đồ trang sức đắt giá hay vải vóc tiếng tăm mà là một ngàn lạng bạc.
Lúc nàng cần ngủ liền có người cho kê gối cho nằm, Hách Như Nguyệt cảm thấy sau khi xuyên qua thế giới này vận may của mình bỗng tốt hẳn lên, không giống như trước khi xuyên qua, cái gì cũng phải cố gắng tranh giành.
“Bổng lộc hàng năm của Hoàng hậu là bao nhiêu?” Hách Như Nguyệt cân nhắc một chút, dùng bạc đo lường sức nặng của mình trong lòng hoàng hậu.
Cho dù mọi người xung quanh đều nói với nàng rằng hoàng hậu rất tốt với muội muội ruột của mình, nhưng Hách Như Nguyệt lại không hoàn toàn tin tưởng vào điều đó.
Nàng chỉ tin vào bản thân và tiền bạc.
A Tiến vừa giúp A Tài đếm bạc, vừa đáp: “Bổng lộc hàng năm của Hoàng hậu là một ngàn lạng bạc.”
Nói cách khác, hoàng hậu đưa cho nàng bổng lộc cả năm?
Là yêu chiều tuyệt đối đó hả? Điều đó là không thể, Hách Như Nguyệt không tin: “Ngoài bổng lộc hàng năm, Hoàng hậu chắc phải có những đường khác để kiếm bạc phải không?”
Cũng chỉ có A Tiến rõ ràng: “Còn có hiếu kính từ nhà mẹ đẻ, lễ tết từ Hoàng đế, Thái hậu và Thái hoàng Thái hậu, nhưng những phần thưởng đó thường đều có con dấu cung đình, chỉ có thể để trưng, không thể đổi thành bạc“.
“Hết rồi?“.
“Hết rồi“.
Hách Như Nguyệt lâm vào trầm tư.
Hiện tại, gia tộc Hách Xá Lí do Tam phòng quản gia, cho nên lòng hiếu kính từ nhà mẹ đẻ về cơ bản không trông đợi được gì, phần thưởng trong lễ tết càng không thể trông mong.
Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, trong dịp lễ tết không chỉ ban thưởng cho các phi tần mà còn ban thưởng cho nô tài..
Dù sao, có lẽ hoàng hậu còn thiếu tiền hơn cả nàng.
Đối mặt với tình cảm của Hoàng hậu, lần đầu tiên trong đời, Hách Như Nguyệt cảm thấy hụt hẫng.
Ngay lúc Hách Như Nguyệt đang lo lắng hoàng hậu thiếu tiền, A Tiến vừa nhìn đã biết được toàn bộ những thỏi bạc mới toanh này rất có thể đều đến từ kho bạc tư nhân của hoàng đế.
Chưa kể trong tay hoàng hậu lúc nào cũng không dư dả, nếu có thể một lúc đưa ra một ngàn lượng để ban thưởng, thì cho dù có lấy ra được cũng không thể nào toàn bộ đều là những thỏi bạc thẳng tắp như vậy được.
Nàng hôm qua vừa mới thông qua ám vệ cầu cứu trong cung, nói Tam phòng ngược đãi Nhị cô nương, Am Thịnh Tâm thiếu ăn thiếu mặc, hôm nay liền nhận được một khoản bạc rất lớn.
Có thể thấy Nhị cô nương vẫn có chỗ đứng trong lòng hoàng thượng, địa vị rất cao.
Thật trùng hợp, không chỉ có A Tiến thấy như vậy, mà ngay cả Sách Ngạch Đồ, người vừa trở về từ trong cung cũng thấy vậy.
May mắn thay, hắn đã sớm đoán ra ý đồ thực sự của Am Thịnh Tâm, không nghe lời đàn bà, kịp thời dùng tiền của mình thanh toán chi phí trong nhà cho Đại phòng, để hôm nay có thể bình tĩnh đối ứng khi hoàng đế hỏi chuyện.
Hoàng đế tuy rằng chỉ hỏi thăm tình huống của Đại phòng, giọng điệu bình tĩnh như đang nói chuyện phiếm, nhưng Sách Ngạch Đồ có thể nghe ra có chút bất mãn, sợ đến mức quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Khi trở về nhà, ông nghe nói Hoàng hậu đã ban thưởng cho nàng ta một ngàn lạng bạc trắng xóa, trong tiềm thức ông liền nghĩ đến Hoàng đế.
Đây là hoàng đế đang nhắc nhở hắn.
Vì vậy, Sách Ngạch Đồ ngay lập tức ra lệnh, đầu tiên phải đáp ứng mọi thứ Am Thịnh Tâm yêu cầu, đảm bảo cả về số lượng và chất lượng.
Có tiền nhưng không tiêu được nên Hách Như Nguyệt liền giao cho A Tài cất giữ, dự định sau này sẽ tìm cơ hội trả lại cho hoàng hậu.
Trong lúc khó khăn, dù nhận được một ân huệ nhỏ từ ai đó, ta cũng nên đền đáp gấp đôi. Sau khi đồng thời giải quyết được cả vấn đề sinh tồn lẫn ăn mặc, Hách Như Nguyệt bắt đầu nghiên cứu chiếc nhẫn vàng khi xuyên không nàng đã mang thao – Không gian dược liệu.
Hoàng hậu rất quan tâm đến nàng, do vậy, dù thế nào đi nữa nàng cũng phải tìm cách cứu mạng hoàng hậu.
Mặc dù nàng không biết nhiều về giai đoạn lịch sử này, nhưng nàng biết rằng Dận Nhưng là vị thái tử duy nhất của nhà Thanh vừa sinh ra đã mất mẹ.
Tính trên đầu ngón tay, nhiều nhất vẫn là nửa năm.
Dù không thể thay đổi mệnh cách khắc vợ của Khang Hy nhưng nàng vẫn có thể cố gắng giúp đỡ sản phụ đang bị băng huyết nặng.
Dù sao nàng cũng không phải người bình thường, nàng có chiếc nhẫn vàng.
Nhưng khi Hách Như Nguyệt điều khiển sóng não tiến vào không gian dược liệu, nàng đột nhiên muốn chửi rủa, đây là nhẫn vàng mịa gì vậy, có thể thay loại khác cho nàng được không?
Không gian dược liệu thực sự tồn tại, tuy dược liệu bên trong không nhiều nhưng đều là bảo bối cứu mạng.
Có rất nhiều loại dược liệu, ngay cả tên gọi nàng cũng chưa bao giờ được nghe tới. Nếu như không phải có công dụng và cách sử dụng được ghi trên bảng tên thì nàng hoàn toàn không dám sử dụng.
Nhưng mà, mọi loại thuốc cứu mạng đều không thể lấy một cách tùy tiện mà phải kiếm điểm để đổi lấy.
Nàng có thể chấp nhận kiếm điểm bằng cách hoàn thành nhiệm vụ, dù sao cũng không có bữa trưa nào là miễn phí, nhưng tại sao những nhiệm vụ này đều liên quan đến việc nuôi dạy con cái?
Ở cổ đại, nàng lớn lên trong khuê phòng, không, trong một ni viện, nàng là một hoàng hoa khuê nữ, mệnh cứng khắc chồng không ai không biết, kiếp này có lẽ nàng không thể kết hôn, vậy nàng có thể tìm đâu ra một hài tử để nuôi bây giờ?
Đó là hài từ, không phải một con mèo hay một con chó!
Tuy nhiên, thời gian được sống của hoàng hậu đã bắt đầu đếm ngược, chỉ còn tối đa nửa năm nữa. Ngần này thời gian, Hách Như Nguyệt không thể đi tìm người giúp nàng sinh hài tử, cho nên, nàng liền chuyển mục tiêu đi tìm hài tử của người khác.
Thật trùng hợp, Phúc Tấn của huynh trưởng là Thường Thái vừa sinh con trai thứ hai, lúc này còn chưa đầy tháng.
Không có ai quy định đứa bé nhất định phải là con của nàng, chỉ cần nàng có một đứa con để nuôi là được, thế là Hách Như Nguyệt gọi A Tiến đến bên cạnh: “A Tiến ngoan, cơ hội thể hiện tài năng của người tới rồi“.
Da đầu A Tiến căng lên, trong nội tâm gào thét, loại cơ hội này hay là thôi đi. Lần trước nàng đã phải thêu yếm và chép kinh, thời gian gấp mà trọng trách lại cao, mắt nàng gần như bị mù, tay gần như muốn gãy.
Nhìn thấy A Tiến lùi lại một bước, Hách Như Nguyệt liền biết là do lần trước bị bóc lột quá mức, mà còn chưa được thưởng bất cứ thứ gì.
Lúc đó trong túi tiền của nàng còn sạch sẽ hơn cả mặt nàng ý chứ, nửa cắc nàng cũng không lấy ra được, nhưng lần này thì khác, nàng đã có số bạc do Hoàng hậu ban thưởng.
Để cứu mạng hoàng hậu, dùng khoản bạc này đích thực chuẩn không phải chỉnh. Hách Như Nguyệt bảo A Tài lấy ra mười lạng bạc, đẩy trước mặt A Tiến: “Cầm đi, ta sẽ không để ngươi làm việc không công“.
Mười ngày sau, gia tộc Hách Xá Lí tổ chức tiệc đầy tháng, khách khứa đến chúc mừng đầy nhà, đều là những gia đình có địa vị trong kinh đến chúc mừng.
Không nói tới gia tộc Hách Xá Lí có một hoàng hậu, người đang mang trong mình Thái tử tương lai của nhà Thanh. Chỉ cần một người có địa vị cao như Sách Ngạch Đồ, cũng đủ trở thành đối tượng được các huân quý trong kinh nịnh nọt.
Mặc dù Hách Như Nguyệt đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn bị sự náo nhiệt trước mắt làm cho choáng váng, nhìn lại những bữa tiệc bản thân đã trải qua trước khi xuyên qua, chỉ là con muỗi.
Hách Như Nguyệt bị sự náo nhiệt trước mắt làm cho choáng váng, thì các vị khách nữ ở hậu viện cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy nàng đứng bên cạnh Đại Phúc Tấn giúp đỡ chiêu đãi khách khứa.
“Cô nương đứng cạnh Đại Phúc Tấn là ai? Tại sao ta chưa từng gặp nàng ấy?” Có người hỏi.
Sau khi Đảng của Ngao Bái bị diệt, trong triều có rất nhiều biến động, có người bị điều động khỏi kinh, có người được điều về kinh, vì vậy, hội quý phụ trong kinh thành được bổ sung rất nhiều người mới.
Tất nhiên, vẫn có rất nhiều người biết đến chuyện xưa: “Đó là muội muội ruột của hoàng hậu. Năm đó cũng náo loạn muốn làm Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu chỉ có một, vì thế nàng ấy nghĩ không thông đòi thắt cổ tự tử!”
“À, ta nhớ ra rồi, có phải là Nhị cô nương được Hoàng thượng ban thưởng am ni cô?” Sự việc năm đó gây chấn động dư luận, nàng ở tận Sơn Đông cũng nghe thấy tiếng bàn luận.
Có người giơ tay áo lên dụi dụi mắt: “Quả đúng là Nhị cô nương, nghe nói trước đó không lâu bị bệnh nặng sắp chết“.
“Còn không phải hoàng hậu yêu chiều muội muội này, làm loạn nhiều năm như vậy, nhưng nhận được tin Nhị cô nương bệnh nặng, liền ngay trong đêm phái thái y qua cứu người, người vì vậy mới được cứu sống“.
“Chớp mắt tiểu cô nương cũng đã lớn, càng ngày càng xinh đẹp duyên dáng. Năm đó, nhan sắc của Nhị cô nương gia tộc Hách Xá Lí được xếp vào hàng mỹ nhân, nổi danh khắp kinh thành.
“ Nếu không sao có thể mê muội được cả Hoàng đế? “
“ Mê muội được Hoàng đế mà không qua được khảo hạch của Thái hậu thì ngay cả đến cửa cung cũng đừng mong vào được! “
Có người nói thở dài, nhưng lại có người lại hả hê vì xui xẻo, trong lúc nhất thời cái gì cũng đều được nói ra. Đại Phúc Tấn sợ nữ nhi bị chọc tức nên định để nàng vào phòng trong để tránh đầu sóng.
Hách Như Nguyệt từ chối.
Nguyên chủ tâm ý nguội lạnh, mất đi mọi giác quan của cuộc sống, nguyện ý phụng nhờ cửa Phật, nhưng còn nàng, cho dù phải sống trong ni viện thì nàng cũng vẫn là một ni cô yêu thịt mê rượu.
Nàng không thể bị mắc kẹt ở đó cả đời, sớm muộn gì nàng cũng phải ra ngoài đối mặt với mưa gió.
Trước khi xuyên qua, nàng đã dùng mọi thủ đoạn để tranh đoạt tài sản của gia đình, có lời đồn thổi nào mà nàng chưa từng nghe qua, cũng không phải chưa từng xảy ra việc ngay tại hiện trường xé rách mặt nhau, một chút nghị luận cỏn con này vốn dĩ không thể khiến nàng tổn thương.
Hách Như Nguyệt đi theo Đại Phúc Tấn như không có chuyện gì xảy ra, dù có nghe được điều gì thì trên môi vẫn luôn nở nụ cười tươi tắn.
Lịch sự nhã nhặn, cư xử chừng mực, ăn nói từ tốn, nhỏ nhẹ ổn trọng. Một đường đi này tạo được ấn tượng tốt với mọi người, dư luận bắt đầu xoay chuyển.
Không vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì nàng được sinh ra trong gia tộc Hách Xá Lí và còn là là muội muội được hoàng hậu vô cùng yêu chiều.
Cho nên chưa cần Đại Phúc Tấn phải gợi ý, liền đã có nhiều gia tộc quý tộc hỏi thăm chuyện hôn sự của Nhị cô nương.
Suy cho cùng, có một cô nương xinh đẹp yêu kiều, gia thế tốt, nhân cách tốt, tuổi trẻ ai chả có lúc hoang đường, mệnh cứng thì có sao đâu? Chỉ cần tìm một người mệnh cứng giống nàng là được.
Thật là trùng hợp, tử vi của Nạp Lan Tính Đức cũng rất cứng, chưa kể gia tộc Nạp Lan còn bị Đa Nhĩ Cổn hại cho thê thảm. Hiện tại, cho dù Minh Châu có là Binh bộ Thượng thư, Nạp Lan Tính Đức có đẹp trai, thông minh và chăm chỉ cỡ nào đi nữa, nhưng lúc nghị hôn cũng không chiếm được chút ưu thế nào.
Ngay cả người dì góa bụa của hắn cũng sợ mệnh cứng khắc thê của Nạp Lan Tính Đức, cự tuyệt việc gả nữ nhi cho hắn. Ngạch nương của hắn là Giác La thị khi đó ép người vô cùng quá đáng, bức bách đối phương tới mức phải lợi dụng việc tuyển cung nữ trong cung, để nữ nhi của họ vào cung làm cung nữ.
Khi Giác La thị nhìn thấy Nhị cô nương Hách Như Nguyệt của gia tộc Hách Xá Lí, bà như người chết đuối đang nắm lấy cọng rơm cuối cùng.
Khi Lão gia định kết thân với Sách tướng, muốn chọn cưới nữ nhi của Sách Tướng cho nhi tử, bà đã cảm thấy mối hôn sự đó sẽ không thành, điều đó cũng đã trở thành sự thật.
Có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào đích nữ của Sách Tướng, nhưng dù kết quả có thế nào, nàng cũng sẽ không bao giờ thuộc về gia tộc Nạp Lan.
Vì vậy, khi xem mặt ở Mai Viên, nhi tử của bà đột nhiên trở về nói rằng có chuyện cần rời đi, bà cũng không thể chịu đựng được việc nhi tử của mình bị đối xử tệ nên cũng cứ vậy theo đi về.
Sau đó tiên hạ vi cường, không đợi gia tộc Hách Xá Lí bày tỏ thái độ, liền tỏ rõ lập trường.
Hôn nhân nhi tử của bà đã bị hủy bỏ một lần, nếu lại bị từ chối, sau này làm sao có thể bàn chuyện hôn nhân?
Nếu hôn sự của trưởng tử bị trì hoãn, tất cả huynh đệ phía sau cũng sẽ bị trì hoãn, cho dù Lão gia có trách bà liều lĩnh, đắc tội Sách Tướng, bà cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng Nhị cô nương khác, Nhị cô nương mệnh cứng khắc phu, bên ngoài mang tiếng xấu, lấy chồng đã khó chứ đừng nói đến việc ở lại kinh thành gả vào một gia đình quyền quý như họ.
Chỉ cần bà tỏ ý định kết thân, rất có thể trong gia tộc Hách Xá Lí sẽ không có ai phản đối, nếu chủ tử nương nương trong cung biết rằng gia tộc Nạp Lan sẵn lòng lấy muột muội ruột của nàng làm con dâu trưởng, biết đâu ngày sau sẽ chiếu cố gia tộc Nạp Lan nhiều hơn.
Điều quan trọng nhất là ngoài mệnh cách và dư luận bên ngoài, bà thấy Nhị cô nương chỗ nào cũng tốt, ngoại hình ưa nhìn, tính cách tốt, đối đãi khiêm tốn nhẹ nhàng, hào phóng.
Nếu cô ấy là người duy nhất có ý tưởng như vậy, có lẽ cô ấy sẽ phải suy nghĩ lại.
Nếu chỉ có mình bà có ý nghĩ như vậy thì có lẽ bà vẫn có thời gian để cân nhắc suy tính. Nhưng trên thực tế là đã có rất nhiều người cũng nghĩ đến điều này, muốn đánh chủ ý lên Nhị cô nương.
Giác La thị không muốn đợi lâu hơn nữa, đúng lúc trưởng tử của bà cũng có mặt ở đó, liền trốn đến một nơi hỏi riêng:“ Dung Nhược, con nghĩ thế nào về Nhị cô nương của gia tộc Hách Xá Lí? “
Nạp Lan Tính Đức mở to mắt nhìn Giác La thị, thấy nhi tử không có lập tức từ chối, khóe môi nhếch lên.
Nạp Lan Tính Đức còn chưa kịp trả lời, người hầu bên cạnh đã nói:“ Lần trước thiếu gia đi đạp tuyết thưởng mai ở phủ Hách Xá Lí, đã gặp qua Nhị cô nương, còn ôm Nhị cô nương nữa “.
“ Minh Yên, ngươi nói nhảm gì vậy! “
Nạp Lan Tính Đức rất kinh ngạc khi thấy Ngạch nương vừa từ chối Ngũ cô nương của gia tộc Hách Xá Lí, nhưng bây giờ lại có hứng thú với Nhị cô nương nhà họ, không sợ bị dùng chổi đuổi ra ngoài sao?
Nhưng người hầu lại nói nhiều quá, hủy hoại sự thanh bạch của nữ nhi nhà người ta, hắn không có thời gian suy nghĩ liền nói:“ Hôm đó trời có tuyết, đường trơn trượt nên con chỉ đỡ nàng ấy thôi “.
Minh Yên hiểu rõ Phúc Tấn đang lo lắng cho hôn sự của công tử. Hắn cũng rất lo lắng việc đó, hơn nữa, thiếu gia đối xử với Nhị cô nương gia tộc Hách Xá Lí quả thực khác với những người khác.
Hôm đó Ngũ cô nương cũng giả vờ trượt chân, thiếu gia nhìn thấy cũng chỉ giả vờ như không nhìn thấy, lúc Nhị cô nương sắp ngã, rõ ràng còn cách rất xa đã lao tới đỡ người ta.
“ Phúc Tấn, ngày đó thiếu gia vòng tay qua eo ôm Nhị cô nương, còn ôm những hai lần, sao có thể coi là đỡ thôi? “Minh Yên dũng cảm ra hiệu trước mặt Phúc Tấn, cuối cùng nói:“ Khi thiếu gia rời đi, tai cũng đỏ hết cả lên“.
Giác La thị cười lớn, làm gì có nam nhân nào không thích mỹ nhân? Ngay cả hoàng đế cũng bị vẻ đẹp của Nhị cô nương mê hoặc, huống chi là nhi tử ngốc nghếch của bà.
Nghĩ tới hoàng đế, Giác La thị cảm thấy có chút nặng nề.
Nhưng không sao cả, bà không phải người khác, bà là dì của hoàng đế, Dung Nhược là biểu đệ của hoàng đế, chuyện quá khứ đã xảy ra nhiều năm trước, hoàng đế bận rộn như vậy chắc gì đã còn nhớ.
Trong hậu cung có vô số mỹ nhân như vậy, chả nhẽ hoàng đế còn đi tranh giành nữ nhân với biểu đệ của mình.
* Sách Ngạch Đồ: Có kịch hay để xem rồi. Hhaha
Chỉ là nguyên chủ dạ dày hơi yếu, lại vừa mới trải qua một trận bệnh nặng nên mỗi thứ chỉ ăn được một ít. Sau khi nếm thử, nàng đưa hết cho những người hầu xung quanh, hứa với các nàng: “Từ giờ người nào đi theo ta, đều có thể ăn ngon mỗi ngày!”
Tuy nhiên, việc này vẫn chưa kết thúc.
Sau khi đồ ăn được cải thiện, đồ thưởng từ trong cung cũng đến, lần này không phải đồ trang sức đắt giá hay vải vóc tiếng tăm mà là một ngàn lạng bạc.
Lúc nàng cần ngủ liền có người cho kê gối cho nằm, Hách Như Nguyệt cảm thấy sau khi xuyên qua thế giới này vận may của mình bỗng tốt hẳn lên, không giống như trước khi xuyên qua, cái gì cũng phải cố gắng tranh giành.
“Bổng lộc hàng năm của Hoàng hậu là bao nhiêu?” Hách Như Nguyệt cân nhắc một chút, dùng bạc đo lường sức nặng của mình trong lòng hoàng hậu.
Cho dù mọi người xung quanh đều nói với nàng rằng hoàng hậu rất tốt với muội muội ruột của mình, nhưng Hách Như Nguyệt lại không hoàn toàn tin tưởng vào điều đó.
Nàng chỉ tin vào bản thân và tiền bạc.
A Tiến vừa giúp A Tài đếm bạc, vừa đáp: “Bổng lộc hàng năm của Hoàng hậu là một ngàn lạng bạc.”
Nói cách khác, hoàng hậu đưa cho nàng bổng lộc cả năm?
Là yêu chiều tuyệt đối đó hả? Điều đó là không thể, Hách Như Nguyệt không tin: “Ngoài bổng lộc hàng năm, Hoàng hậu chắc phải có những đường khác để kiếm bạc phải không?”
Cũng chỉ có A Tiến rõ ràng: “Còn có hiếu kính từ nhà mẹ đẻ, lễ tết từ Hoàng đế, Thái hậu và Thái hoàng Thái hậu, nhưng những phần thưởng đó thường đều có con dấu cung đình, chỉ có thể để trưng, không thể đổi thành bạc“.
“Hết rồi?“.
“Hết rồi“.
Hách Như Nguyệt lâm vào trầm tư.
Hiện tại, gia tộc Hách Xá Lí do Tam phòng quản gia, cho nên lòng hiếu kính từ nhà mẹ đẻ về cơ bản không trông đợi được gì, phần thưởng trong lễ tết càng không thể trông mong.
Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, trong dịp lễ tết không chỉ ban thưởng cho các phi tần mà còn ban thưởng cho nô tài..
Dù sao, có lẽ hoàng hậu còn thiếu tiền hơn cả nàng.
Đối mặt với tình cảm của Hoàng hậu, lần đầu tiên trong đời, Hách Như Nguyệt cảm thấy hụt hẫng.
Ngay lúc Hách Như Nguyệt đang lo lắng hoàng hậu thiếu tiền, A Tiến vừa nhìn đã biết được toàn bộ những thỏi bạc mới toanh này rất có thể đều đến từ kho bạc tư nhân của hoàng đế.
Chưa kể trong tay hoàng hậu lúc nào cũng không dư dả, nếu có thể một lúc đưa ra một ngàn lượng để ban thưởng, thì cho dù có lấy ra được cũng không thể nào toàn bộ đều là những thỏi bạc thẳng tắp như vậy được.
Nàng hôm qua vừa mới thông qua ám vệ cầu cứu trong cung, nói Tam phòng ngược đãi Nhị cô nương, Am Thịnh Tâm thiếu ăn thiếu mặc, hôm nay liền nhận được một khoản bạc rất lớn.
Có thể thấy Nhị cô nương vẫn có chỗ đứng trong lòng hoàng thượng, địa vị rất cao.
Thật trùng hợp, không chỉ có A Tiến thấy như vậy, mà ngay cả Sách Ngạch Đồ, người vừa trở về từ trong cung cũng thấy vậy.
May mắn thay, hắn đã sớm đoán ra ý đồ thực sự của Am Thịnh Tâm, không nghe lời đàn bà, kịp thời dùng tiền của mình thanh toán chi phí trong nhà cho Đại phòng, để hôm nay có thể bình tĩnh đối ứng khi hoàng đế hỏi chuyện.
Hoàng đế tuy rằng chỉ hỏi thăm tình huống của Đại phòng, giọng điệu bình tĩnh như đang nói chuyện phiếm, nhưng Sách Ngạch Đồ có thể nghe ra có chút bất mãn, sợ đến mức quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Khi trở về nhà, ông nghe nói Hoàng hậu đã ban thưởng cho nàng ta một ngàn lạng bạc trắng xóa, trong tiềm thức ông liền nghĩ đến Hoàng đế.
Đây là hoàng đế đang nhắc nhở hắn.
Vì vậy, Sách Ngạch Đồ ngay lập tức ra lệnh, đầu tiên phải đáp ứng mọi thứ Am Thịnh Tâm yêu cầu, đảm bảo cả về số lượng và chất lượng.
Có tiền nhưng không tiêu được nên Hách Như Nguyệt liền giao cho A Tài cất giữ, dự định sau này sẽ tìm cơ hội trả lại cho hoàng hậu.
Trong lúc khó khăn, dù nhận được một ân huệ nhỏ từ ai đó, ta cũng nên đền đáp gấp đôi. Sau khi đồng thời giải quyết được cả vấn đề sinh tồn lẫn ăn mặc, Hách Như Nguyệt bắt đầu nghiên cứu chiếc nhẫn vàng khi xuyên không nàng đã mang thao – Không gian dược liệu.
Hoàng hậu rất quan tâm đến nàng, do vậy, dù thế nào đi nữa nàng cũng phải tìm cách cứu mạng hoàng hậu.
Mặc dù nàng không biết nhiều về giai đoạn lịch sử này, nhưng nàng biết rằng Dận Nhưng là vị thái tử duy nhất của nhà Thanh vừa sinh ra đã mất mẹ.
Tính trên đầu ngón tay, nhiều nhất vẫn là nửa năm.
Dù không thể thay đổi mệnh cách khắc vợ của Khang Hy nhưng nàng vẫn có thể cố gắng giúp đỡ sản phụ đang bị băng huyết nặng.
Dù sao nàng cũng không phải người bình thường, nàng có chiếc nhẫn vàng.
Nhưng khi Hách Như Nguyệt điều khiển sóng não tiến vào không gian dược liệu, nàng đột nhiên muốn chửi rủa, đây là nhẫn vàng mịa gì vậy, có thể thay loại khác cho nàng được không?
Không gian dược liệu thực sự tồn tại, tuy dược liệu bên trong không nhiều nhưng đều là bảo bối cứu mạng.
Có rất nhiều loại dược liệu, ngay cả tên gọi nàng cũng chưa bao giờ được nghe tới. Nếu như không phải có công dụng và cách sử dụng được ghi trên bảng tên thì nàng hoàn toàn không dám sử dụng.
Nhưng mà, mọi loại thuốc cứu mạng đều không thể lấy một cách tùy tiện mà phải kiếm điểm để đổi lấy.
Nàng có thể chấp nhận kiếm điểm bằng cách hoàn thành nhiệm vụ, dù sao cũng không có bữa trưa nào là miễn phí, nhưng tại sao những nhiệm vụ này đều liên quan đến việc nuôi dạy con cái?
Ở cổ đại, nàng lớn lên trong khuê phòng, không, trong một ni viện, nàng là một hoàng hoa khuê nữ, mệnh cứng khắc chồng không ai không biết, kiếp này có lẽ nàng không thể kết hôn, vậy nàng có thể tìm đâu ra một hài tử để nuôi bây giờ?
Đó là hài từ, không phải một con mèo hay một con chó!
Tuy nhiên, thời gian được sống của hoàng hậu đã bắt đầu đếm ngược, chỉ còn tối đa nửa năm nữa. Ngần này thời gian, Hách Như Nguyệt không thể đi tìm người giúp nàng sinh hài tử, cho nên, nàng liền chuyển mục tiêu đi tìm hài tử của người khác.
Thật trùng hợp, Phúc Tấn của huynh trưởng là Thường Thái vừa sinh con trai thứ hai, lúc này còn chưa đầy tháng.
Không có ai quy định đứa bé nhất định phải là con của nàng, chỉ cần nàng có một đứa con để nuôi là được, thế là Hách Như Nguyệt gọi A Tiến đến bên cạnh: “A Tiến ngoan, cơ hội thể hiện tài năng của người tới rồi“.
Da đầu A Tiến căng lên, trong nội tâm gào thét, loại cơ hội này hay là thôi đi. Lần trước nàng đã phải thêu yếm và chép kinh, thời gian gấp mà trọng trách lại cao, mắt nàng gần như bị mù, tay gần như muốn gãy.
Nhìn thấy A Tiến lùi lại một bước, Hách Như Nguyệt liền biết là do lần trước bị bóc lột quá mức, mà còn chưa được thưởng bất cứ thứ gì.
Lúc đó trong túi tiền của nàng còn sạch sẽ hơn cả mặt nàng ý chứ, nửa cắc nàng cũng không lấy ra được, nhưng lần này thì khác, nàng đã có số bạc do Hoàng hậu ban thưởng.
Để cứu mạng hoàng hậu, dùng khoản bạc này đích thực chuẩn không phải chỉnh. Hách Như Nguyệt bảo A Tài lấy ra mười lạng bạc, đẩy trước mặt A Tiến: “Cầm đi, ta sẽ không để ngươi làm việc không công“.
Mười ngày sau, gia tộc Hách Xá Lí tổ chức tiệc đầy tháng, khách khứa đến chúc mừng đầy nhà, đều là những gia đình có địa vị trong kinh đến chúc mừng.
Không nói tới gia tộc Hách Xá Lí có một hoàng hậu, người đang mang trong mình Thái tử tương lai của nhà Thanh. Chỉ cần một người có địa vị cao như Sách Ngạch Đồ, cũng đủ trở thành đối tượng được các huân quý trong kinh nịnh nọt.
Mặc dù Hách Như Nguyệt đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn bị sự náo nhiệt trước mắt làm cho choáng váng, nhìn lại những bữa tiệc bản thân đã trải qua trước khi xuyên qua, chỉ là con muỗi.
Hách Như Nguyệt bị sự náo nhiệt trước mắt làm cho choáng váng, thì các vị khách nữ ở hậu viện cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy nàng đứng bên cạnh Đại Phúc Tấn giúp đỡ chiêu đãi khách khứa.
“Cô nương đứng cạnh Đại Phúc Tấn là ai? Tại sao ta chưa từng gặp nàng ấy?” Có người hỏi.
Sau khi Đảng của Ngao Bái bị diệt, trong triều có rất nhiều biến động, có người bị điều động khỏi kinh, có người được điều về kinh, vì vậy, hội quý phụ trong kinh thành được bổ sung rất nhiều người mới.
Tất nhiên, vẫn có rất nhiều người biết đến chuyện xưa: “Đó là muội muội ruột của hoàng hậu. Năm đó cũng náo loạn muốn làm Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu chỉ có một, vì thế nàng ấy nghĩ không thông đòi thắt cổ tự tử!”
“À, ta nhớ ra rồi, có phải là Nhị cô nương được Hoàng thượng ban thưởng am ni cô?” Sự việc năm đó gây chấn động dư luận, nàng ở tận Sơn Đông cũng nghe thấy tiếng bàn luận.
Có người giơ tay áo lên dụi dụi mắt: “Quả đúng là Nhị cô nương, nghe nói trước đó không lâu bị bệnh nặng sắp chết“.
“Còn không phải hoàng hậu yêu chiều muội muội này, làm loạn nhiều năm như vậy, nhưng nhận được tin Nhị cô nương bệnh nặng, liền ngay trong đêm phái thái y qua cứu người, người vì vậy mới được cứu sống“.
“Chớp mắt tiểu cô nương cũng đã lớn, càng ngày càng xinh đẹp duyên dáng. Năm đó, nhan sắc của Nhị cô nương gia tộc Hách Xá Lí được xếp vào hàng mỹ nhân, nổi danh khắp kinh thành.
“ Nếu không sao có thể mê muội được cả Hoàng đế? “
“ Mê muội được Hoàng đế mà không qua được khảo hạch của Thái hậu thì ngay cả đến cửa cung cũng đừng mong vào được! “
Có người nói thở dài, nhưng lại có người lại hả hê vì xui xẻo, trong lúc nhất thời cái gì cũng đều được nói ra. Đại Phúc Tấn sợ nữ nhi bị chọc tức nên định để nàng vào phòng trong để tránh đầu sóng.
Hách Như Nguyệt từ chối.
Nguyên chủ tâm ý nguội lạnh, mất đi mọi giác quan của cuộc sống, nguyện ý phụng nhờ cửa Phật, nhưng còn nàng, cho dù phải sống trong ni viện thì nàng cũng vẫn là một ni cô yêu thịt mê rượu.
Nàng không thể bị mắc kẹt ở đó cả đời, sớm muộn gì nàng cũng phải ra ngoài đối mặt với mưa gió.
Trước khi xuyên qua, nàng đã dùng mọi thủ đoạn để tranh đoạt tài sản của gia đình, có lời đồn thổi nào mà nàng chưa từng nghe qua, cũng không phải chưa từng xảy ra việc ngay tại hiện trường xé rách mặt nhau, một chút nghị luận cỏn con này vốn dĩ không thể khiến nàng tổn thương.
Hách Như Nguyệt đi theo Đại Phúc Tấn như không có chuyện gì xảy ra, dù có nghe được điều gì thì trên môi vẫn luôn nở nụ cười tươi tắn.
Lịch sự nhã nhặn, cư xử chừng mực, ăn nói từ tốn, nhỏ nhẹ ổn trọng. Một đường đi này tạo được ấn tượng tốt với mọi người, dư luận bắt đầu xoay chuyển.
Không vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì nàng được sinh ra trong gia tộc Hách Xá Lí và còn là là muội muội được hoàng hậu vô cùng yêu chiều.
Cho nên chưa cần Đại Phúc Tấn phải gợi ý, liền đã có nhiều gia tộc quý tộc hỏi thăm chuyện hôn sự của Nhị cô nương.
Suy cho cùng, có một cô nương xinh đẹp yêu kiều, gia thế tốt, nhân cách tốt, tuổi trẻ ai chả có lúc hoang đường, mệnh cứng thì có sao đâu? Chỉ cần tìm một người mệnh cứng giống nàng là được.
Thật là trùng hợp, tử vi của Nạp Lan Tính Đức cũng rất cứng, chưa kể gia tộc Nạp Lan còn bị Đa Nhĩ Cổn hại cho thê thảm. Hiện tại, cho dù Minh Châu có là Binh bộ Thượng thư, Nạp Lan Tính Đức có đẹp trai, thông minh và chăm chỉ cỡ nào đi nữa, nhưng lúc nghị hôn cũng không chiếm được chút ưu thế nào.
Ngay cả người dì góa bụa của hắn cũng sợ mệnh cứng khắc thê của Nạp Lan Tính Đức, cự tuyệt việc gả nữ nhi cho hắn. Ngạch nương của hắn là Giác La thị khi đó ép người vô cùng quá đáng, bức bách đối phương tới mức phải lợi dụng việc tuyển cung nữ trong cung, để nữ nhi của họ vào cung làm cung nữ.
Khi Giác La thị nhìn thấy Nhị cô nương Hách Như Nguyệt của gia tộc Hách Xá Lí, bà như người chết đuối đang nắm lấy cọng rơm cuối cùng.
Khi Lão gia định kết thân với Sách tướng, muốn chọn cưới nữ nhi của Sách Tướng cho nhi tử, bà đã cảm thấy mối hôn sự đó sẽ không thành, điều đó cũng đã trở thành sự thật.
Có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào đích nữ của Sách Tướng, nhưng dù kết quả có thế nào, nàng cũng sẽ không bao giờ thuộc về gia tộc Nạp Lan.
Vì vậy, khi xem mặt ở Mai Viên, nhi tử của bà đột nhiên trở về nói rằng có chuyện cần rời đi, bà cũng không thể chịu đựng được việc nhi tử của mình bị đối xử tệ nên cũng cứ vậy theo đi về.
Sau đó tiên hạ vi cường, không đợi gia tộc Hách Xá Lí bày tỏ thái độ, liền tỏ rõ lập trường.
Hôn nhân nhi tử của bà đã bị hủy bỏ một lần, nếu lại bị từ chối, sau này làm sao có thể bàn chuyện hôn nhân?
Nếu hôn sự của trưởng tử bị trì hoãn, tất cả huynh đệ phía sau cũng sẽ bị trì hoãn, cho dù Lão gia có trách bà liều lĩnh, đắc tội Sách Tướng, bà cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng Nhị cô nương khác, Nhị cô nương mệnh cứng khắc phu, bên ngoài mang tiếng xấu, lấy chồng đã khó chứ đừng nói đến việc ở lại kinh thành gả vào một gia đình quyền quý như họ.
Chỉ cần bà tỏ ý định kết thân, rất có thể trong gia tộc Hách Xá Lí sẽ không có ai phản đối, nếu chủ tử nương nương trong cung biết rằng gia tộc Nạp Lan sẵn lòng lấy muột muội ruột của nàng làm con dâu trưởng, biết đâu ngày sau sẽ chiếu cố gia tộc Nạp Lan nhiều hơn.
Điều quan trọng nhất là ngoài mệnh cách và dư luận bên ngoài, bà thấy Nhị cô nương chỗ nào cũng tốt, ngoại hình ưa nhìn, tính cách tốt, đối đãi khiêm tốn nhẹ nhàng, hào phóng.
Nếu cô ấy là người duy nhất có ý tưởng như vậy, có lẽ cô ấy sẽ phải suy nghĩ lại.
Nếu chỉ có mình bà có ý nghĩ như vậy thì có lẽ bà vẫn có thời gian để cân nhắc suy tính. Nhưng trên thực tế là đã có rất nhiều người cũng nghĩ đến điều này, muốn đánh chủ ý lên Nhị cô nương.
Giác La thị không muốn đợi lâu hơn nữa, đúng lúc trưởng tử của bà cũng có mặt ở đó, liền trốn đến một nơi hỏi riêng:“ Dung Nhược, con nghĩ thế nào về Nhị cô nương của gia tộc Hách Xá Lí? “
Nạp Lan Tính Đức mở to mắt nhìn Giác La thị, thấy nhi tử không có lập tức từ chối, khóe môi nhếch lên.
Nạp Lan Tính Đức còn chưa kịp trả lời, người hầu bên cạnh đã nói:“ Lần trước thiếu gia đi đạp tuyết thưởng mai ở phủ Hách Xá Lí, đã gặp qua Nhị cô nương, còn ôm Nhị cô nương nữa “.
“ Minh Yên, ngươi nói nhảm gì vậy! “
Nạp Lan Tính Đức rất kinh ngạc khi thấy Ngạch nương vừa từ chối Ngũ cô nương của gia tộc Hách Xá Lí, nhưng bây giờ lại có hứng thú với Nhị cô nương nhà họ, không sợ bị dùng chổi đuổi ra ngoài sao?
Nhưng người hầu lại nói nhiều quá, hủy hoại sự thanh bạch của nữ nhi nhà người ta, hắn không có thời gian suy nghĩ liền nói:“ Hôm đó trời có tuyết, đường trơn trượt nên con chỉ đỡ nàng ấy thôi “.
Minh Yên hiểu rõ Phúc Tấn đang lo lắng cho hôn sự của công tử. Hắn cũng rất lo lắng việc đó, hơn nữa, thiếu gia đối xử với Nhị cô nương gia tộc Hách Xá Lí quả thực khác với những người khác.
Hôm đó Ngũ cô nương cũng giả vờ trượt chân, thiếu gia nhìn thấy cũng chỉ giả vờ như không nhìn thấy, lúc Nhị cô nương sắp ngã, rõ ràng còn cách rất xa đã lao tới đỡ người ta.
“ Phúc Tấn, ngày đó thiếu gia vòng tay qua eo ôm Nhị cô nương, còn ôm những hai lần, sao có thể coi là đỡ thôi? “Minh Yên dũng cảm ra hiệu trước mặt Phúc Tấn, cuối cùng nói:“ Khi thiếu gia rời đi, tai cũng đỏ hết cả lên“.
Giác La thị cười lớn, làm gì có nam nhân nào không thích mỹ nhân? Ngay cả hoàng đế cũng bị vẻ đẹp của Nhị cô nương mê hoặc, huống chi là nhi tử ngốc nghếch của bà.
Nghĩ tới hoàng đế, Giác La thị cảm thấy có chút nặng nề.
Nhưng không sao cả, bà không phải người khác, bà là dì của hoàng đế, Dung Nhược là biểu đệ của hoàng đế, chuyện quá khứ đã xảy ra nhiều năm trước, hoàng đế bận rộn như vậy chắc gì đã còn nhớ.
Trong hậu cung có vô số mỹ nhân như vậy, chả nhẽ hoàng đế còn đi tranh giành nữ nhân với biểu đệ của mình.
* Sách Ngạch Đồ: Có kịch hay để xem rồi. Hhaha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.