Chương 9: Nghĩ thông suốt
Kiêm Gia Thị Thảo
25/03/2024
Sau khi về nhà, Hách Như Nguyệt đúng giờ tới bồi Đại Phúc Tấn ăn trưa, sau đó đánh một giấc thật ngon. Sau khi tỉnh dậy, nàng chạy sang phòng chị dâu chơi với em bé để tích điểm.
“Nghe nói hôm nay muội ra ngoài thành phải không?” Chị dâu mỉm cười hỏi Hách Như Nguyệt khi nàng đang chơi lục lạc với cháu trai nhỏ của mình.
Nàng biết mình không thể giấu được, dù sao có nhiều người đi theo nàng như vậy. Nhưng Hách Như Nguyệt đã chuẩn bị tốt nên đối đáp ra sao: “Vốn là muội muốn đi dạo quanh các cửa hàng trong thành, nhưng sau đó lại nghe nói có người trồng hoa ở phòng ấm tại Phong Đài. Mùa đông vẫn có thể ngắm hoa, nên muội nhất thời hiếu kì nên đi ra khỏi thành“.
Trọng điểm không phải vấn đề rời thành, mà là Nạp Lan công tử, Đồng Giai thị khẽ cười: “Sau đó thì sao? Gặp được ai?”
Mục tiêu của đối phương quá rõ ràng, Hách Như Nguyệt cười khổ: “Sau đó muội lạc đường, nhà ấm chưa thấy đâu lại đi nhầm tới từ thiện đường. Chị dâu cũng biết muội rất thích trẻ con mà.. Vừa đi vào thì gặp Nạp Lan công tử, mới biết được từ thiện đường đó là sản nghiệp của huynh ấy“.
Đứa cháu chơi mệt, bắt đầu thấy buồn ngủ, Hách Như Nguyệt bế thằng bé lên ru ngủ, Đồng Giai thị mím môi cười: “Muội thích trẻ con như vậy, nên kết hôn rồi sinh một đứa cho mình đi“.
Hách Như Nguyệt chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ tích điểm. Nàng thực sự cũng chưa nghĩ tới vấn đề này, nhưng khi được Đồng Giai thị nhắc nhở, nàng cảm thấy mình cần phải nghiêm túc suy nghĩ.
Nguyên chủ năm nay mười chín tuổi, ở xã hội hiện đại, nàng có thể còn đang học đại học, nhưng ở thời nhà Thanh, nàng đã bị coi là một một cô nương lỡ thì.
Ở thời đại này, làm phụ nữ đã khó, làm phụ nữ muốn lập nghiệp lại càng khó hơn.
Hách Như Nguyệt không có kinh nghiệm khởi nghiệp và nàng cũng không biết phụ nữ thời nhà Thanh xây dựng sự nghiệp như thế nào cho nên việc kết hôn có thể coi là một lối thoát.
Bình thường với xuất thân của nguyên chủ, cũng không đến mức không ai dòm tới. Nguyên nhân vẫn là năm đó một câu hứa hẹn của hoàng đế.
Nguyên chủ coi đó là thật.
Cho dù không biết nhiều về lịch sử nhà Thanh, nhưng Hách Như Nguyệt cũng biết rằng con đường nắm hoàng quyền của Khang Hy đầy chông gai. Ngao Bái chỉ là kẻ mạnh nhất trong số những chông gai đó. Ngoài Ngao Bái ra, còn cơ số chông gai khác như các đại thần phò tá, như Thái hậu..
Quyền lực giống như một loại thuốc kích thích, dùng lâu ngày không ai muốn buông ra, nam hay nữ, già hay trẻ đều không quan trọng, có thể tưởng tượng được muốn nắm lại nó khó đến mức nào.
Nếu năm đó hoàng đế khi còn chưa thu hồi hết quyền lực, không thể tự mình làm chủ, vì thế mà không thể thực hiện lời hứa với nguyên chủ, Hách Như Nguyệt hoàn toàn có thể hiểu được.
Trước khi xuyên không, nàng vì giành lấy quyền thế, cũng đã từng bị người khác áp chế, cũng từng không thể tự mình quyết định.
Nhưng bây giờ, hoàng đế đã không còn là hoàng đế của trước kia nữa. Chỉ bằng ý nghĩ cũng có thể định đoạt việc sống chết của người khác, tất cả quần thần đều cúi lạy, ngay cả Thái hậu cũng phải thối lui.
Cho dù đã có hoàng hậu, không thể hoàn toàn thực hiện lời hứa năm đó, nguyên chủ vẫn có thể được đưa vào cung, ban cho một vị trí.
Nhưng chuyện đó lại không xảy ra.
Có thể hoàng đế từ lâu đã quên rằng có một người như nguyên chủ tồn tại, cũng có thể hoàng đế vẫn còn nhớ, nhưng vì thời gian trôi qua quá lâu, nên hoàng đế không còn sự thích thú nữa.
Tuy nhiên, Hách Như Nguyệt cảm thấy rằng trong bối cảnh hiện nay, sự tồn tại của nguyên chủ có lẽ chỉ là một sự tượng trưng.
Tượng trưng cho vị hoàng đế trẻ của năm mười bốn tuổi đó không chịu sự sắp đặt, không chịu sự thao túng, khát khao nhất ngôn cửu đỉnh, nắm quyền quyết định, không cho phép người khác can thiệp.
Giống như Sa hoàng Peter III của Nga không yêu Catherine Đại đế mà lại ngoại tình với cung nữ bên cạnh, cũng giống như Thái tử Charles của Anh không yêu Công nương Diana nhưng yêu bà Camilla.
Không phải họ không có tầm nhìn, hay người kia không đủ giỏi, mà là họ không muốn bị biến thành con rối trên dây.
Sự khác biệt là hai người nước ngoài kia là bùn non không trát nổi mặt tường, nhưng Khang Hy là một kẻ tàn nhẫn, chỉ trong vài năm đã kiểm soát triều đình và đạt được thứ mình mong muốn.
Hoàng đế đạt được điều mình mong muốn, cũng chính là ý nghĩa tượng trưng của nguyên chủ đã mất đi ý nghĩa.
Nói cách khác, trong khoảng thời gian yêu hận này, hoàng đế đã sớm quay đầu, chỉ còn nguyên chủ là vẫn ở lại chỗ cũ, thậm chí còn vì điều đó mà chết.
Người cũng đã chết rồi, cho nên Hách Như Nguyệt cũng không muốn bình luận gì về nguyên chủ nữa. Đương nhiên nàng sẽ không ở đây chờ đợi như nguyên chủ, sống chết giữ lấy lời hứa chờ lương tâm của hoàng đế trỗi dậy.
Nếu nàng không lấy được chồng, nhưng nếu lấy chồng là một lối thoát thì cũng đừng trách nàng thực dụng, cần phải môn đăng hộ đối, nhân cách và tài năng cũng phải xuất chúng.
Nếu được lựa chọn, nàng là một nàng gái xinh đẹp, tất nhiên muốn gả cho một người đàn ông đẹp trai.
“Nếu thằng bé ngủ rồi thì hãy đặt nó lên giường đi“. Thành âm của Đồng Giai thị khiến Hách Như Nguyệt thoát khỏi dòng suy nghĩ xa xôi.
Hách Như Nguyệt đặt cháu trai lên giường, để bà vú chăm sóc, Đồng Giai thị dẫn nàng ra bên ngoài nói chuyện: “Nói đến chuyện kết hôn, muội thấy Nạp Lan Tính Đức thế nào?”
Nạp Lan Tính Đức à? Hách Như Nguyệt hai mắt sáng lên, huynh ấy quả thực là một ứng cử viên thích hợp.
Muốn bối cảnh có bối cảnh, nhân cách và tài năng thì không phải bàn, còn là một anh chàng đẹp trai, nhưng.. Hách Như Nguyệt ngập ngừng hỏi Đổng Giai thị: “Mệnh cứng khắc phu của muội là thật không, hay chỉ là một tin đồn?”
Nhờ mẹ nàng, nàng biết rằng người vợ đầu tiên của Nạp Lan Tính Đức trong lịch sử đã chết trẻ, nàng không muốn theo bước chân này.
Đồng Giai thị chớp chớp mắt, không trả lời thẳng: “Sợ cái gì? Nạp Lan Tính Đức cũng có danh mệnh cứng“.
Nói cách khác, mệnh cứng khắc phu của nàng cũng không phải là lời đồn.
Hách Như Nguyệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu hai người cùng có mệnh cứng thì hai bên cùng nhau tổn thương đi: “Chị dâu, Nạp Lan Tính Đức phù hợp, chọn là huynh ấy đi“.
Đồng Giai thị: “...”
Chuyện này đáng ra phải là Đại Phúc Tấn nói chuyện với Như Nguyệt, nhưng Đại Phúc Tấn nói năng không tốt, sự bà nói không tốt, chọc giận Như Nguyệt, Như Nguyệt lại tìm đến cái chết nên đã nhờ nàng đến ám chỉ.
Dù sao Như Nguyệt yêu hoàng đế đến điên cuồng, trong lòng vẫn nuôi mộng làm hoàng hậu, sáu năm qua, vì giấc mơ làm hoàng hậu này mà gia đình luôn rơi vào trạng thái bất an, còn cha chồng suýt thì mất chức.
Đại Phúc Tấn sợ nhưng không sợ, nghe nói hôm nay Như Nguyệt ra ngoài thành tình cờ gặp được Nạp Lan Tính Đức, hai người nói chuyện với nhau rất hợp nên mới dám nhắc đến chuyện này trước mặt Như Nguyệt.
Dù vậy, Đồng Giai thị vẫn chuẩn bị rất nhiều lời an ủi, thậm chí còn định ôm tiểu cô này ngồi khóc an ủi.
Không ngờ, khi nghe vậy, sắc mặt Như Nguyệt không hề thay đổi, nàng không tức giận đến tái mặt, cũng không đau lòng, thậm chí còn không có sự ngượng ngùng mà một cô nương trẻ nên có, trái lại nàng rất vui vẻ quyết định ngay tại chỗ chọn người đó.
Đồng Giai thị chưa kịp phản ứng, A Tiến, người đứng cạnh Như Nguyệt đã tức giận: “Cô nương, không thể được!”
Đồng Giai thị nhướng mày, Như Nguyệt hỏi nàng: “Tại sao lại không thể được?”
A Tiến: “...”
Hoàng thượng không cho phép nàng nói!
Gấp chết nàng rồi!
“Cô nương sống ở Am Thịnh Tâm và là một ni cô được lệnh xuất gia, làm sao cô nương có thể tùy tiện kết hôn với bất cứ ai?” May mắn thay, nàng có đầu óc nhanh nhạy.
Hách Như Nguyệt cho rằng là nguyên nhân nghiêm trọng nào đó: “Lúc đó ta còn trẻ, không hiểu chuyện, làm nhiều điều trái với lẽ thường, hoàng đế trừng phạt ta, ta cũng chấp nhận. Bây giờ ta đã trưởng thành, thông suốt rồi. Hoàng đế rất rộng lượng, nhất định sẽ không chấp nhặt một tiểu nữ tử như ta“.
Đồng Giai thị vui vẻ gật đầu, Như Nguyệt thật sự đã trưởng thành, trong khi A Tiến sắc mặt trầm xuống: “...”
Vốn không phải là ý này.
Đồng Giai thị suy nghĩ một chút rồi nói với Hách Như Nguyệt: “Việc này dễ giải quyết, ngày mai ta sẽ đi nói chuyện với Ngạch nương và nhờ Ngạch nương tìm cách vào cung gặp Hoàng hậu. Hoàng đế vẫn luôn tôn trọng Hoàng hậu, hơn nữa Hoàng hậu đang mang thai. Việc này nhờ Hoàng hậu ra mặt giúp có lẽ không thành vấn đề“.
Như Nguyệt không muốn làm phiền bà bầu, nhưng về cơ bản không ai có thể giải quyết được chuyện này ngoại trừ Hoàng hậu, nên nàng gật đầu và giao việc cho Đồng Giai thị và Đại Phúc Tấn quyết định.
Ba ngày sau, Đại Phúc Tấn vào cung và nói với hoàng hậu về hôn sự của Như Nguyệt và Nạp Lan, cầu hoàng hậu nói lời tốt đeph trước mặt hoàng đế, lấy lại Am Thịnh Tâm và cho phép Như Nguyệt kết hôn.
Hoàng hậu nghe vậy liền bật khóc, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn bình thường: “Đã sáu năm rồi, Như Nguyệt cuối cùng cũng vượt qua cửa quan này“.
Đến tối gặp hoàng đế, hoàng hậu liền đem chuyện Đại Phúc Tấn khẩn cầu nói với hoàng đế. Hoàng đế không hề trả lời, cho đến lúc rời khỏi Khôn Ninh Cung cũng không hề nhắc lại chuyện này.
Sáng hôm sau, Khang Hy bổ nhiệm tân Bố Chánh Sứ Vân Nam, hoàn toàn khởi động việc rút phiên chư hầu.
Tranh chấp giữa Sách Ngạch Đồ và Minh Châu cuối cùng cũng được giải quyết, vị trí chính thức của Minh Châu vẫn không thay đổi, nhưng việc ông ta chủ trương rút phiên chư hầu đã giúp ông ta trở thành người được hoàng đế yêu quý.
Rất nhiều triều thần thay đổi lập trường, tập trung xung quanh Minh Châu, trở thành một thế lực có thể cạnh tranh với Sách Ngạch Đồ.
Sách Ngạch Đồ dù thua cuộc cũng không tức giận, chỉ mỉm cười đáp lại sự giễu cợt của Minh Châu và chờ đợi hoàng đế ra tay sửa trị giúp mình.
Minh Châu cười như không cười, nàôngng cảm thấy Sách Ngạch Đồ đang âm mưu gì đó, nhất thời không nghĩ ra có chỗ nào xảy ra vấn đề, cho đến khi hoàng đế yêu cầu ông đến thư phòng để nói chuyện vào buổi chiều.
Khi hoàng đế gọi Minh Châu, Sách Ngạch Đồ như mở cờ trong bụng, ngươi còn làm màu trước mặt ta nữa đi, biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn chưa. Nhưng ngay giây tiếp theo, ông cũng bị gọi theo: “Sách Ngạch Đồ, ngươi cũng đến đây“.
Sách Ngạch Đồ: “...”
Hình như ông không có chuyện gì liên quan tới cả!
Thế là Sách Ngạch Đồ và Minh Châu với tâm trạng lo lắng bước vào Ngự Thư Phòng, Khang Hy ban ngồi, Minh Châu muốn ngồi xuống, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của Sách Ngạch Đồ, hắn không động đậy nên ông cũng không dám ngồi xuống.
Có cảm giác như bão sắp ập đến.
Thấy hai người không dám ngồi xuống, Khang Hy cũng không ép buộc mà chuyển sang chủ đề chính: “Chính là như này. Hôm qua hoàng hậu nói cho trẫm biết, gia tộc Nạp Lan làm thông gia với gia tộc Hách Xá Lí. Có chuyện này không?”
Cũng không biết là đang hỏi ai.
*Tác giả có lời muốn nói:
Sách Ngạch Đồ: “Thần không biết gì cả“.
Minh Châu: “Thần.. thần không đồng ý!”
Hách Như Nguyệt:.
“Nghe nói hôm nay muội ra ngoài thành phải không?” Chị dâu mỉm cười hỏi Hách Như Nguyệt khi nàng đang chơi lục lạc với cháu trai nhỏ của mình.
Nàng biết mình không thể giấu được, dù sao có nhiều người đi theo nàng như vậy. Nhưng Hách Như Nguyệt đã chuẩn bị tốt nên đối đáp ra sao: “Vốn là muội muốn đi dạo quanh các cửa hàng trong thành, nhưng sau đó lại nghe nói có người trồng hoa ở phòng ấm tại Phong Đài. Mùa đông vẫn có thể ngắm hoa, nên muội nhất thời hiếu kì nên đi ra khỏi thành“.
Trọng điểm không phải vấn đề rời thành, mà là Nạp Lan công tử, Đồng Giai thị khẽ cười: “Sau đó thì sao? Gặp được ai?”
Mục tiêu của đối phương quá rõ ràng, Hách Như Nguyệt cười khổ: “Sau đó muội lạc đường, nhà ấm chưa thấy đâu lại đi nhầm tới từ thiện đường. Chị dâu cũng biết muội rất thích trẻ con mà.. Vừa đi vào thì gặp Nạp Lan công tử, mới biết được từ thiện đường đó là sản nghiệp của huynh ấy“.
Đứa cháu chơi mệt, bắt đầu thấy buồn ngủ, Hách Như Nguyệt bế thằng bé lên ru ngủ, Đồng Giai thị mím môi cười: “Muội thích trẻ con như vậy, nên kết hôn rồi sinh một đứa cho mình đi“.
Hách Như Nguyệt chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ tích điểm. Nàng thực sự cũng chưa nghĩ tới vấn đề này, nhưng khi được Đồng Giai thị nhắc nhở, nàng cảm thấy mình cần phải nghiêm túc suy nghĩ.
Nguyên chủ năm nay mười chín tuổi, ở xã hội hiện đại, nàng có thể còn đang học đại học, nhưng ở thời nhà Thanh, nàng đã bị coi là một một cô nương lỡ thì.
Ở thời đại này, làm phụ nữ đã khó, làm phụ nữ muốn lập nghiệp lại càng khó hơn.
Hách Như Nguyệt không có kinh nghiệm khởi nghiệp và nàng cũng không biết phụ nữ thời nhà Thanh xây dựng sự nghiệp như thế nào cho nên việc kết hôn có thể coi là một lối thoát.
Bình thường với xuất thân của nguyên chủ, cũng không đến mức không ai dòm tới. Nguyên nhân vẫn là năm đó một câu hứa hẹn của hoàng đế.
Nguyên chủ coi đó là thật.
Cho dù không biết nhiều về lịch sử nhà Thanh, nhưng Hách Như Nguyệt cũng biết rằng con đường nắm hoàng quyền của Khang Hy đầy chông gai. Ngao Bái chỉ là kẻ mạnh nhất trong số những chông gai đó. Ngoài Ngao Bái ra, còn cơ số chông gai khác như các đại thần phò tá, như Thái hậu..
Quyền lực giống như một loại thuốc kích thích, dùng lâu ngày không ai muốn buông ra, nam hay nữ, già hay trẻ đều không quan trọng, có thể tưởng tượng được muốn nắm lại nó khó đến mức nào.
Nếu năm đó hoàng đế khi còn chưa thu hồi hết quyền lực, không thể tự mình làm chủ, vì thế mà không thể thực hiện lời hứa với nguyên chủ, Hách Như Nguyệt hoàn toàn có thể hiểu được.
Trước khi xuyên không, nàng vì giành lấy quyền thế, cũng đã từng bị người khác áp chế, cũng từng không thể tự mình quyết định.
Nhưng bây giờ, hoàng đế đã không còn là hoàng đế của trước kia nữa. Chỉ bằng ý nghĩ cũng có thể định đoạt việc sống chết của người khác, tất cả quần thần đều cúi lạy, ngay cả Thái hậu cũng phải thối lui.
Cho dù đã có hoàng hậu, không thể hoàn toàn thực hiện lời hứa năm đó, nguyên chủ vẫn có thể được đưa vào cung, ban cho một vị trí.
Nhưng chuyện đó lại không xảy ra.
Có thể hoàng đế từ lâu đã quên rằng có một người như nguyên chủ tồn tại, cũng có thể hoàng đế vẫn còn nhớ, nhưng vì thời gian trôi qua quá lâu, nên hoàng đế không còn sự thích thú nữa.
Tuy nhiên, Hách Như Nguyệt cảm thấy rằng trong bối cảnh hiện nay, sự tồn tại của nguyên chủ có lẽ chỉ là một sự tượng trưng.
Tượng trưng cho vị hoàng đế trẻ của năm mười bốn tuổi đó không chịu sự sắp đặt, không chịu sự thao túng, khát khao nhất ngôn cửu đỉnh, nắm quyền quyết định, không cho phép người khác can thiệp.
Giống như Sa hoàng Peter III của Nga không yêu Catherine Đại đế mà lại ngoại tình với cung nữ bên cạnh, cũng giống như Thái tử Charles của Anh không yêu Công nương Diana nhưng yêu bà Camilla.
Không phải họ không có tầm nhìn, hay người kia không đủ giỏi, mà là họ không muốn bị biến thành con rối trên dây.
Sự khác biệt là hai người nước ngoài kia là bùn non không trát nổi mặt tường, nhưng Khang Hy là một kẻ tàn nhẫn, chỉ trong vài năm đã kiểm soát triều đình và đạt được thứ mình mong muốn.
Hoàng đế đạt được điều mình mong muốn, cũng chính là ý nghĩa tượng trưng của nguyên chủ đã mất đi ý nghĩa.
Nói cách khác, trong khoảng thời gian yêu hận này, hoàng đế đã sớm quay đầu, chỉ còn nguyên chủ là vẫn ở lại chỗ cũ, thậm chí còn vì điều đó mà chết.
Người cũng đã chết rồi, cho nên Hách Như Nguyệt cũng không muốn bình luận gì về nguyên chủ nữa. Đương nhiên nàng sẽ không ở đây chờ đợi như nguyên chủ, sống chết giữ lấy lời hứa chờ lương tâm của hoàng đế trỗi dậy.
Nếu nàng không lấy được chồng, nhưng nếu lấy chồng là một lối thoát thì cũng đừng trách nàng thực dụng, cần phải môn đăng hộ đối, nhân cách và tài năng cũng phải xuất chúng.
Nếu được lựa chọn, nàng là một nàng gái xinh đẹp, tất nhiên muốn gả cho một người đàn ông đẹp trai.
“Nếu thằng bé ngủ rồi thì hãy đặt nó lên giường đi“. Thành âm của Đồng Giai thị khiến Hách Như Nguyệt thoát khỏi dòng suy nghĩ xa xôi.
Hách Như Nguyệt đặt cháu trai lên giường, để bà vú chăm sóc, Đồng Giai thị dẫn nàng ra bên ngoài nói chuyện: “Nói đến chuyện kết hôn, muội thấy Nạp Lan Tính Đức thế nào?”
Nạp Lan Tính Đức à? Hách Như Nguyệt hai mắt sáng lên, huynh ấy quả thực là một ứng cử viên thích hợp.
Muốn bối cảnh có bối cảnh, nhân cách và tài năng thì không phải bàn, còn là một anh chàng đẹp trai, nhưng.. Hách Như Nguyệt ngập ngừng hỏi Đổng Giai thị: “Mệnh cứng khắc phu của muội là thật không, hay chỉ là một tin đồn?”
Nhờ mẹ nàng, nàng biết rằng người vợ đầu tiên của Nạp Lan Tính Đức trong lịch sử đã chết trẻ, nàng không muốn theo bước chân này.
Đồng Giai thị chớp chớp mắt, không trả lời thẳng: “Sợ cái gì? Nạp Lan Tính Đức cũng có danh mệnh cứng“.
Nói cách khác, mệnh cứng khắc phu của nàng cũng không phải là lời đồn.
Hách Như Nguyệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu hai người cùng có mệnh cứng thì hai bên cùng nhau tổn thương đi: “Chị dâu, Nạp Lan Tính Đức phù hợp, chọn là huynh ấy đi“.
Đồng Giai thị: “...”
Chuyện này đáng ra phải là Đại Phúc Tấn nói chuyện với Như Nguyệt, nhưng Đại Phúc Tấn nói năng không tốt, sự bà nói không tốt, chọc giận Như Nguyệt, Như Nguyệt lại tìm đến cái chết nên đã nhờ nàng đến ám chỉ.
Dù sao Như Nguyệt yêu hoàng đế đến điên cuồng, trong lòng vẫn nuôi mộng làm hoàng hậu, sáu năm qua, vì giấc mơ làm hoàng hậu này mà gia đình luôn rơi vào trạng thái bất an, còn cha chồng suýt thì mất chức.
Đại Phúc Tấn sợ nhưng không sợ, nghe nói hôm nay Như Nguyệt ra ngoài thành tình cờ gặp được Nạp Lan Tính Đức, hai người nói chuyện với nhau rất hợp nên mới dám nhắc đến chuyện này trước mặt Như Nguyệt.
Dù vậy, Đồng Giai thị vẫn chuẩn bị rất nhiều lời an ủi, thậm chí còn định ôm tiểu cô này ngồi khóc an ủi.
Không ngờ, khi nghe vậy, sắc mặt Như Nguyệt không hề thay đổi, nàng không tức giận đến tái mặt, cũng không đau lòng, thậm chí còn không có sự ngượng ngùng mà một cô nương trẻ nên có, trái lại nàng rất vui vẻ quyết định ngay tại chỗ chọn người đó.
Đồng Giai thị chưa kịp phản ứng, A Tiến, người đứng cạnh Như Nguyệt đã tức giận: “Cô nương, không thể được!”
Đồng Giai thị nhướng mày, Như Nguyệt hỏi nàng: “Tại sao lại không thể được?”
A Tiến: “...”
Hoàng thượng không cho phép nàng nói!
Gấp chết nàng rồi!
“Cô nương sống ở Am Thịnh Tâm và là một ni cô được lệnh xuất gia, làm sao cô nương có thể tùy tiện kết hôn với bất cứ ai?” May mắn thay, nàng có đầu óc nhanh nhạy.
Hách Như Nguyệt cho rằng là nguyên nhân nghiêm trọng nào đó: “Lúc đó ta còn trẻ, không hiểu chuyện, làm nhiều điều trái với lẽ thường, hoàng đế trừng phạt ta, ta cũng chấp nhận. Bây giờ ta đã trưởng thành, thông suốt rồi. Hoàng đế rất rộng lượng, nhất định sẽ không chấp nhặt một tiểu nữ tử như ta“.
Đồng Giai thị vui vẻ gật đầu, Như Nguyệt thật sự đã trưởng thành, trong khi A Tiến sắc mặt trầm xuống: “...”
Vốn không phải là ý này.
Đồng Giai thị suy nghĩ một chút rồi nói với Hách Như Nguyệt: “Việc này dễ giải quyết, ngày mai ta sẽ đi nói chuyện với Ngạch nương và nhờ Ngạch nương tìm cách vào cung gặp Hoàng hậu. Hoàng đế vẫn luôn tôn trọng Hoàng hậu, hơn nữa Hoàng hậu đang mang thai. Việc này nhờ Hoàng hậu ra mặt giúp có lẽ không thành vấn đề“.
Như Nguyệt không muốn làm phiền bà bầu, nhưng về cơ bản không ai có thể giải quyết được chuyện này ngoại trừ Hoàng hậu, nên nàng gật đầu và giao việc cho Đồng Giai thị và Đại Phúc Tấn quyết định.
Ba ngày sau, Đại Phúc Tấn vào cung và nói với hoàng hậu về hôn sự của Như Nguyệt và Nạp Lan, cầu hoàng hậu nói lời tốt đeph trước mặt hoàng đế, lấy lại Am Thịnh Tâm và cho phép Như Nguyệt kết hôn.
Hoàng hậu nghe vậy liền bật khóc, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn bình thường: “Đã sáu năm rồi, Như Nguyệt cuối cùng cũng vượt qua cửa quan này“.
Đến tối gặp hoàng đế, hoàng hậu liền đem chuyện Đại Phúc Tấn khẩn cầu nói với hoàng đế. Hoàng đế không hề trả lời, cho đến lúc rời khỏi Khôn Ninh Cung cũng không hề nhắc lại chuyện này.
Sáng hôm sau, Khang Hy bổ nhiệm tân Bố Chánh Sứ Vân Nam, hoàn toàn khởi động việc rút phiên chư hầu.
Tranh chấp giữa Sách Ngạch Đồ và Minh Châu cuối cùng cũng được giải quyết, vị trí chính thức của Minh Châu vẫn không thay đổi, nhưng việc ông ta chủ trương rút phiên chư hầu đã giúp ông ta trở thành người được hoàng đế yêu quý.
Rất nhiều triều thần thay đổi lập trường, tập trung xung quanh Minh Châu, trở thành một thế lực có thể cạnh tranh với Sách Ngạch Đồ.
Sách Ngạch Đồ dù thua cuộc cũng không tức giận, chỉ mỉm cười đáp lại sự giễu cợt của Minh Châu và chờ đợi hoàng đế ra tay sửa trị giúp mình.
Minh Châu cười như không cười, nàôngng cảm thấy Sách Ngạch Đồ đang âm mưu gì đó, nhất thời không nghĩ ra có chỗ nào xảy ra vấn đề, cho đến khi hoàng đế yêu cầu ông đến thư phòng để nói chuyện vào buổi chiều.
Khi hoàng đế gọi Minh Châu, Sách Ngạch Đồ như mở cờ trong bụng, ngươi còn làm màu trước mặt ta nữa đi, biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn chưa. Nhưng ngay giây tiếp theo, ông cũng bị gọi theo: “Sách Ngạch Đồ, ngươi cũng đến đây“.
Sách Ngạch Đồ: “...”
Hình như ông không có chuyện gì liên quan tới cả!
Thế là Sách Ngạch Đồ và Minh Châu với tâm trạng lo lắng bước vào Ngự Thư Phòng, Khang Hy ban ngồi, Minh Châu muốn ngồi xuống, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của Sách Ngạch Đồ, hắn không động đậy nên ông cũng không dám ngồi xuống.
Có cảm giác như bão sắp ập đến.
Thấy hai người không dám ngồi xuống, Khang Hy cũng không ép buộc mà chuyển sang chủ đề chính: “Chính là như này. Hôm qua hoàng hậu nói cho trẫm biết, gia tộc Nạp Lan làm thông gia với gia tộc Hách Xá Lí. Có chuyện này không?”
Cũng không biết là đang hỏi ai.
*Tác giả có lời muốn nói:
Sách Ngạch Đồ: “Thần không biết gì cả“.
Minh Châu: “Thần.. thần không đồng ý!”
Hách Như Nguyệt:.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.