Chương 51
Hoàn Hoàn
18/02/2017
CHƯƠNG 51: Ma quỷ
Tôi rất nhanh liền quen thân với mấy người cùng thuê với anh Tô Văn,bọn họ một là người Hongkong , một là người Hàn Quốc , mọi người rất thân thiết.Vị Hongkong kia gia cảnh tựa hồ rất tốt, tiêu tiền như nước , hắn cũng học y khoa , bởi vì quen biết anh Tô Văn cho nên mới mang anh tới đây ở chung với hắn. Dường như bài tập của hắn đều là anh Tô Văn làm giúp, mỗi lần thi đều dựa vào bài chép của anh Tô Văn mới hiểm hiểm đạt yêu cầu . . . . . Bất quá những thứ này tự nhiên không phải là miễn phí, hắn theo tiền lương bình thường một giờ dạy kèm trả cho anh Tô Văn .
Lúc này tôi đâu còn thời gian đi nói với hắn ‘ sao chép bài tập là không tốt ’ ? Tôi cảm giác kể từ khi ra nước ngoài,tôi liền đem vòng vây của mình thu nhỏ lại, giống như là con nhím ngăn người khác. Hồi đó trước khi tôi làm một chuyện sẽ tinh tế suy tính một lần lại một lần: làm như vậy có thể quấy nhiễu người khác hay không?Có thể thay đổi vận mệnh của người khác hay không?Nhưng sau khi đến nước ngoài lại bất đồng, nơi này tôi chỉ quen biết anh Tô Văn ,vô luận làm chuyện gì cũng đều chỉ vây quanh anh .Về phần người khác muốn nói cái gì. . . . . tất cả đều là tự do của họ.
“A, em muốn tìm việc làm ở đây?”Cảng Nam nói một hơi tiếng Trung không xuôi, “Bạn anh ở quán bar thật ra thiếu một tay. . . . . Bất quá nếu giới thiệu em, anh trai em khẳng định không tha cho anh.”
Quan hệ tôi và anh Tô Văn không có công khai, chỉ là gọi anh em với nhau. Mặc dù đây là nước ngoài, có thể yêu người đồng tính nhưng cũng không phải là chuyện có thể tùy tiện công khai,chuyện không theo bản chất này có thể là đối tượng bị người khác bài xích.Tôi vừa nghe đến có cơ hội đi làm ,mắt lập tức liền sáng lên, “Không quan hệ không quan hệ, anh em thì em sẽ nói với ảnh, anh đừng nhắc tới làđược rồi. Cái đó, anh nói quán bar đó. . . tuyển việc gì?Em cái gì cũng rõ, đi không thành vấn đề sao?”
“Bê chén dĩa gì đó . . . . . Bạn anh chỉ yêu cầu diện mạo không tồi,những thứ khác cái gì cũng không có nói.” Cảng Nam cười cười, “Bản thân anh cảm thấy anh trai em càng có thể làm, dáng dấp không tệ không nói, làm việc cũng khiến người ta yên tâm. . . . . .”
Tôi vội vàng tiếp chuyện, “Thật ra thì em làm việc cũng rất cẩn thận , nếu không, anh để cho em làm thử trước mấy ngày? Coi như tích lũy chút kinh nghiệm cũng là tốt.”
“Ừ. . . . . . Địa chỉ ở chỗ này, em tới nói anh giới thiệu là được.”Cảng Nam sau khi nói xong, chợt cực kỳ YD (*** đãng) cười nói, “Nếu em muốn kiếm nhiều tiền ,dứt khoát tìm cô nào nuôi em đi.Không lo ăn không lo mặc , thật tốt.”
Tôi đè nén chán ghét trong lòng , lắc đầu nói, “Nam tử hán đại trượng phu, làm như vậy cũng quá không có tiền đồ.”
“Trên thế giới này người có tiền đồ, có mấy ai quang minh lỗi lạc ?” Cảng Nam thờ ơ hừ hai tiếng, sau đó vùi đầu vào điện thoại của hắn, một hồi gọi cho ‘Sally’, một hồi cho ‘Lily’ ,tán gái đến không biết trời đất.Hắn lúc này là bắt cá hai tay? Bắt cá nhiều như vậy chân cũng không đủ hắn đạp.
Cũng mặc kệ nói thế nào, tôi vẫn cám ơn hắn, rất phấn chấn cầm danh thiếp quán bar kia đi về phía phòng bếp. Công việc đã tìm ra, mà tôi lại không dám thuyết phục anh Tô Văn , để cho anh đồng ý cho tôi tới loại nơi nguy hiểm như quán bar mà làm. Nếu không thì. . . . .giấu anh Tô Văn ? Tôi biết anh Tô Văn vào tối thứ ba năm bảy làm ca đêm,lúc rạng sáng mới có thể chạy về nhà. Vậy tôi cũng làm ca tối ở quán bar vào tối thứ ba năm bảy. . . . . .
Ngày tháng năm sinh còn chưa vứt.Nói không chừng quán bar người ta nhìn gai mắt khuôn mặt có chút trẻ con của tôi.Nhưng bất kể thế nào, tôi cũng muốn đi thử một chút vận khí, không thể không duyên cớ bỏ lỡ cơ hội tốt. Trước đây,tôi còn chưa từng gạt anh Tô Văn làm việc . . . . . . Cũng không biết có thể gạt được anh hay không. Đun nước, đem cháo yến mạch hòa tan, tôi cố gắng ổn định tâm tình của mình. Tự nhiên, ừ, không sai, nhất định phải giữ vững tự nhiên. . . . . . Coi như chuyện này chưa phát sinh qua.
“Hey!” Nam sinh Hàn Quốc đang trong phòng bếp nấu canh, thân thiết chào tôi .Hắn dáng dấp sáng sủa,cười lên rất giống Hạ Phi. Chỉ bằng điểm này, cảm tình tôi đối với hắn liền tốt hơn so với tên Cảng Nam kia nhiều. Tôi cười cười với hắn, sau đó bưng lên chén cháo yến mạch,cái chén nóng hổi, cẩn thận dời bước vào gian phòng mình.
Nhưng lúc xuyên ra phòng bếp, đi vào đại sảnh ,thân thể của tôi bị người từ phía sau hung hăng đẩy một cái. Tôi lập tức liền mất đi thăng bằng, té ngã trên đất. Chén cháo yến mạch trong tay rơi đầy đất, chút chất lỏng nóng hổi rơi vào cánh tay của tôi , nóng một mảnh hồng tích, áo sơ mi trắng mới mặc mấy ngày cũng bị dính vào vết bẩn màu vàng nhạt .Tôi đầu tiên chỉ cảm thấy kinh ngạc, mê mang, sau đó lại bị vết phỏng trên cánh tay hấp dẫn tất cả lực chú ý ,qua nửa ngày sau mới đột nhiên nhớ tới cái gì nghiêng đầu sang chỗ khác, đi tìm đầu sỏ. Hành lang vắng vẻ,nào có bóng người tồn tại?Trong lòng tôi một trận sợ hãi, giống như có ngàn con gì trơn trượt sát qua da của tôi,khó chịu làm người tôi hít thở không thông.
Thanh âm cái chén rơi trên mặt đất bể tan tành ,rất nhanh liền đem mọi người trong phòng dẫn tới đây. Anh Tô Văn bước nhanh đem tôi đở dậy, đem cánh tay của tôi thả vào nước lạnh tẩy sạch.Cảng Nam từ cuối hành lang lao ra liếc tôi một cái, chẳng qua là lầm bầm một câu ‘ đi đường cẩn thận hơn chút ’ rồi trở lại gian phòng của mình. Nam sinh Hàn Quốc ở trong phòng bếp rất tốt giúp tôi đem mảnh vụn trên sàn nhà quét đi,nhìn hắn mặt tràn đầy quan tâm ,cũng không giống như người có thể làm ra loại chuyện đó .. Trong nhà tổng cộng năm người,anh Tô Văn sẽ không vô cớ tới đẩy tôi. . . . . . Vậy thì chỉ còn lại BEN .
“Thế nào, Tiểu Xương?”Anh Tô Văn cau mày nhìn tôi, ngón tay thon dài khẽ xoa cánh tay của tôi. Tôi miễn cưỡng cười cười, trong lòng thiên hồi bách chuyển, mặt lại cố làm bình tĩnh nói, “Đi bộ không cẩn thận trật chân té . Không có chuyện gì lớn .”
“Đều đã lớn người ,còn không cẩn thận như vậy.” Anh Tô Văn giống như trừng phạt gõ đầu tôi một cái, ngón tay đặt trên tay tôi chợt nặng chợt nhẹ. Tôi nghĩ nếu như không phải bởi vì nam sinh Hàn Quốc kia còn đứng ở đại sảnh làm bóng đèn, anh Tô Văn có thể sẽ đổi một loại phương thức‘ trừng phạt ’ .Tôi lúng túng ho khan ,nhẹ tay kéo ống tay áo anh Tô Văn, ý bảo y thu liễm ,sau đó nghiêng đầu đối với nam sinh Hàn Quốc nói,”Thank you for your help, Lewis. Em, just a question, have you seen anyone in the corridor before?” ( cám ơn anh đã giúp,Lewis. Xin cho phép em hỏi chút, lúc trước anh ở hành lang có thấy người nào khác không ?)
Lewis lắc đầu một cái, “Sorry, I just heard the noise, but paid no attention to the corridor before that.” ( thật xin lỗi, anh chỉ nghe được tiếng ồn, trước không có chú ý tới trong hành lang có người nào hay không)
Đáp án này làm tôi có chút nản chí, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhỏm. Như vậy cũng chưa có căn cứ xác thực có thể thuyết phục tôi, người ác ý đem tôi đẩy ngã chính là BEN . Nhưng nhà cứ như vậy mấy người, không phải là y đẩy , chẳng lẽ là quỷ?Tôi nhìn cánh tay mình vết phỏng màu đỏ,rất là nhức đầu thở dài. Anh Tô Văn nhíu mày nhìn sang thì tôi lại vội vàng lắc đầu một cái, ý bảo mình không có sao.
. . . . . . Anh Tô Văn và BEN vốn là quan hệ coi như không tệ, không mặn không lạt , cũng coi là quân tử chi giao. Nhưng kể từ khi tôi tới sau, hai người bọn họ quan hệ liền ác liệt hơn nhiều, BEN tựa hồ đem bất mãn cùng địch ý đối với tôi lan tràn tới trên người anh Tô Văn , luôn dùng vẻ mặt âm trầm quan sát anh Tô Văn .Y đồng dạng cũng nhằm vào tôi, chưa từng cho tôi cái nhìn hòa nhã,nụ cười đối với tôi hơn nữa mâu thuẫn. . . . . . Tôi chỉ coi y là một đứa nhỏ được người trong nhà cưng chìu đến lên trời,vì vậy tính tình cũng thay đổi mạc danh kỳ diệu rất vặn vẹo. Cũng chưa từng nghĩ đến y có thể đối với tôi làm ra chuyện này. . . . .
Tôi thấp thỏm bất an siết chặt quả đấm. Nếu như đẩy tôi thật sự là y. . . . . . Vậy y lại có mục đích gì đây? Tôi đến tột cùng làm chuyện thương thiên hại lý gì, để cho y đối với tôi chán ghét như vậy ?. . . . . . Trước khi hết thảy xác định , tôi không muốn dễ dàng đem hiểu lầm về BEN nói cho anh Tô Văn .Vạn nhất đem người cho oan uổng làm sao bây giờ. . . . . . Hơn nữa, tôi không muốn để cho anh Tô Văn phân ra tinh thần tới lo lắng tôi. Trước chuyện đã xảy ra quá nhanh, nói không chừng tôi thật sự là bị trật chân té , chẳng qua là ảo giác cho là có người đang phía sau đẩy mình thôi.
“Tiểu Xương, nghĩ gì thế?” Anh Tô Văn kéo cánh tay của tôi, trực tiếp đem đôi môi áp vào cánh tay của tôi .Trước bị phỏng sau lại bị ‘ ướp lạnh ’ , da tay có chút tê dại, nhưng bị anh Tô Văn liếm như thế,tôi lại cảm giác da mình nhảy cảm muốn chết, dưới da mạch máu màu xanh nhanh chóng nhúc nhích, thật giống như sắp nổ tung .Tôi mặt đỏ lên, vội vàng thu hồi cánh tay, lắc đầu nói, “Không có, không nghĩ gì.” Một lát sau sau lại nhẫn nại không được hỏi, “Anh BEN trên lầu í,tại sao thái độ đối với chúng tôi ác liệt như vậy?Còn có, y tại sao không cùng người nhà của mình ở cùng một chỗ, mà là một mình ở nơi này?”
“Người nhà BEN ba năm trước gặp tai nạn đều chết hết, chỉ có y còn sống. Y thừa kế tiền bảo hiểm công ty và hai căn nhà,bất quá sau tai nạn. . . . . khi tỉnh lại tinh thần tựa hồ bị quá lớn kích thích, quên rất nhiều chuyện.” Tôi rút tay về sau,anh Tô Văn lại quy củ trở về giá sách,vừa tìm kiếm tài liệu vừa hướng tôi nói nói, “Thật ra thì ở trước khi em tới,y đối với anh thái độ cũng là lúc tốt lúc xấu. Đứa bé kia tâm tình không quá ổn định, cũng không phải thật sự đối với chúng tôi có ác ý.”
. . . . . . Không có ác ý ,y lại đẩy ngã tôi sao? Tôi thế nào cảm thấy y giống như là một quả bom không biết lúc nào nổ,tùy thời cũng sẽ nổ tung.
“Em cảm thấy cậu ta rất ghét em.”Tôi do dự nói, “Mà em lại không biết mình đắc tội cậu ta hồi nào.”
“Chung sống lâu là tốt.” Anh Tô Văn qua loa nói tôi một câu, sau đó hết sức chuyên chú xem sách.Buổi sáng phải lên lớp buổi tối phải làm thuê, anh mỗi một phút thời gian đều lợi dụng đầy đủ.Tôi ngượng ngùng đi quấy rầy anh Tô Văn học tập,bản thân cũng mở sách bắt đầu chuẩn bị nghiệp lớn. Ra nước ngoài du học cũng không tệ lắm, mới mấy ngày mà thôi liền học rất nhiều kiến thức, khẩu ngữ cũng được tăng cường, chẳng qua, nếu như anh ấy có thể không khổ cực giống như bây giờ liền hoàn mỹ. . . . . .
Buổi tối anh Tô Văn đi làm, tôi trong lúc rảnh rỗi liền gọi cho Hạ Phi . Dĩ vãng có cái gì phiền lòng lúc tôi cũng sẽ cùng hắn kể khổ,thói quen này đến nước ngoài cũng không có thay đổi, chẳng qua là bận tâm đến vấn đề chi phí,tôi chỉ thật dài nói ngắn , “Phi Tử. . . . . . Cậu nói xem tớ tốt như vậy, sao lại bị người xa lạ ghét? Thật chẳng lẽ là tớ đời trước thiếu cậu ta cái gì?”
“Cùng cậu chung sống lâu mọi người sẽ không quá ghét cậu. Mới vừa gặp mặt . . . . . Có thể là bởi vì gương mặt cậu quá kém.”
“Hừ, cám ơn.” Tôi sầu mi khổ kiểm một tay nâng lên cằm, “À,hôm nay cậu ta chẳng qua là đẩy tớ một cái, ai biết hai ngày nữa câu ta sẽ làm cái gì. . . . . .”
“Vậy thì nhanh dọn nhà đi.” Hạ Phi khẩu khí chợt khẩn trương, cũng không giống như trước,luôn nói móc tôi.
“Nào có như cậu nói dễ dàng như vậy. Tìm cái phòng thật phiền toái , hơn nữa ai biết người mướn chung lại quái dị cỡ nào,nói không chừng so với nơi này còn nguy hiểm hơn.”
“Vậy cậu nói chuyện với nó một chút, cười nhiều với nó. . . . . . Dù sao ngu ngốc cũng vô địch. Tớ năm đó liền. . . . . .” Hạ Phi mất tự nhiên dừng một chút, sau đó giọng nói trở nên cực kỳ ác liệt ,”Đáng giận,tớ lại không thể bay qua giúp cậu giải quyết nó. Nếu là nó ở trước mắt tớ, tớ nhất định bắt nó cho –.”
“Ha ha, vẫn bạo lực như vậy.” Tôi che miệng lại, cố gắng không để cho mình cười ra, nhưng cuối cùng vẫn là rách công.
“Hồng Xương. . . . . . Nếu ở nước ngoài ngột ngạt,trở về nước đi. Chúng tớ vĩnh viễn đều hoan nghênh cậu trở lại.”
“Ừ. . . . . . Tớ biết. Nhưng còn trẻ chính là phải ở bên ngoài đánh liều, mới không uổng phí thanh xuân một lần. Cậu đi Thượng Hải cũng không phải là vì vậy sao?” Tôi hỏi ngược lại. Hạ Phi bên kia trầm mặc rất lâu , đang lúc tôi hoài nghi điện thoạt đã mất liên lạc,mới nghe được hắn nói, “Nghe lời cậu nói, sao tớ cảm giác mình cho tới bây giờ chưa có thanh xuân. Ha ha. Rất tốt rất tốt, tớ sẽ đi thanh xuân thanh xuân ngay bây giờ .”
“Ừ, vậy tớ cũng đi tìm BEN nói chuyện một chút.” Tôi cúp điện thoại, mắt liếc đồng hồ SWATCH trên tray, trong lòng hơi ấm lên,giống như tràn đầy dũng khí .Loại cảm giác này vẫn duy trì đến khi tôi đi lên thang lầu, gõ cửa phòng BEN mới thôi.
– –
“BEN, cậu có ở bên trong không?”Cửa gỗ màu trắng điêu khắc hoa văn quyến rũ ,có tia ánh sáng ảm đạm xuyên qua.BEN hẳn ở đây,nhưng y có thể đáp lại tôi hay không cũng là cả vấn đề. Tôi trù trừ đứng ở cửa, tay phải nắm quyền nhẹ gõ cửa phòng, ở trong đầu tổ chức ngôn ngữ.
“Hừ. . . . . . Cậu tìm tôi có chuyện gì.” Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, tôi phản xạ có điều kiện lui về sau từng bước, thiếu chút nữa té lầu. Sợ bóng sợ gió một cuộc, tay của tôi rơi một tầng thật mỏng mồ hôi lạnh. Trước mắt BEN hai tay khoanh lại, ngũ quan tuấn mỹ dưới ánh đèn chói mắt, mi mắt hạ xuống toát ra bóng mờ.Cặp mắt màu hổ phách kia, màu sắc nhạt đến cơ hồ trong suốt. . . . . Đăng bởi: admin
Tôi rất nhanh liền quen thân với mấy người cùng thuê với anh Tô Văn,bọn họ một là người Hongkong , một là người Hàn Quốc , mọi người rất thân thiết.Vị Hongkong kia gia cảnh tựa hồ rất tốt, tiêu tiền như nước , hắn cũng học y khoa , bởi vì quen biết anh Tô Văn cho nên mới mang anh tới đây ở chung với hắn. Dường như bài tập của hắn đều là anh Tô Văn làm giúp, mỗi lần thi đều dựa vào bài chép của anh Tô Văn mới hiểm hiểm đạt yêu cầu . . . . . Bất quá những thứ này tự nhiên không phải là miễn phí, hắn theo tiền lương bình thường một giờ dạy kèm trả cho anh Tô Văn .
Lúc này tôi đâu còn thời gian đi nói với hắn ‘ sao chép bài tập là không tốt ’ ? Tôi cảm giác kể từ khi ra nước ngoài,tôi liền đem vòng vây của mình thu nhỏ lại, giống như là con nhím ngăn người khác. Hồi đó trước khi tôi làm một chuyện sẽ tinh tế suy tính một lần lại một lần: làm như vậy có thể quấy nhiễu người khác hay không?Có thể thay đổi vận mệnh của người khác hay không?Nhưng sau khi đến nước ngoài lại bất đồng, nơi này tôi chỉ quen biết anh Tô Văn ,vô luận làm chuyện gì cũng đều chỉ vây quanh anh .Về phần người khác muốn nói cái gì. . . . . tất cả đều là tự do của họ.
“A, em muốn tìm việc làm ở đây?”Cảng Nam nói một hơi tiếng Trung không xuôi, “Bạn anh ở quán bar thật ra thiếu một tay. . . . . Bất quá nếu giới thiệu em, anh trai em khẳng định không tha cho anh.”
Quan hệ tôi và anh Tô Văn không có công khai, chỉ là gọi anh em với nhau. Mặc dù đây là nước ngoài, có thể yêu người đồng tính nhưng cũng không phải là chuyện có thể tùy tiện công khai,chuyện không theo bản chất này có thể là đối tượng bị người khác bài xích.Tôi vừa nghe đến có cơ hội đi làm ,mắt lập tức liền sáng lên, “Không quan hệ không quan hệ, anh em thì em sẽ nói với ảnh, anh đừng nhắc tới làđược rồi. Cái đó, anh nói quán bar đó. . . tuyển việc gì?Em cái gì cũng rõ, đi không thành vấn đề sao?”
“Bê chén dĩa gì đó . . . . . Bạn anh chỉ yêu cầu diện mạo không tồi,những thứ khác cái gì cũng không có nói.” Cảng Nam cười cười, “Bản thân anh cảm thấy anh trai em càng có thể làm, dáng dấp không tệ không nói, làm việc cũng khiến người ta yên tâm. . . . . .”
Tôi vội vàng tiếp chuyện, “Thật ra thì em làm việc cũng rất cẩn thận , nếu không, anh để cho em làm thử trước mấy ngày? Coi như tích lũy chút kinh nghiệm cũng là tốt.”
“Ừ. . . . . . Địa chỉ ở chỗ này, em tới nói anh giới thiệu là được.”Cảng Nam sau khi nói xong, chợt cực kỳ YD (*** đãng) cười nói, “Nếu em muốn kiếm nhiều tiền ,dứt khoát tìm cô nào nuôi em đi.Không lo ăn không lo mặc , thật tốt.”
Tôi đè nén chán ghét trong lòng , lắc đầu nói, “Nam tử hán đại trượng phu, làm như vậy cũng quá không có tiền đồ.”
“Trên thế giới này người có tiền đồ, có mấy ai quang minh lỗi lạc ?” Cảng Nam thờ ơ hừ hai tiếng, sau đó vùi đầu vào điện thoại của hắn, một hồi gọi cho ‘Sally’, một hồi cho ‘Lily’ ,tán gái đến không biết trời đất.Hắn lúc này là bắt cá hai tay? Bắt cá nhiều như vậy chân cũng không đủ hắn đạp.
Cũng mặc kệ nói thế nào, tôi vẫn cám ơn hắn, rất phấn chấn cầm danh thiếp quán bar kia đi về phía phòng bếp. Công việc đã tìm ra, mà tôi lại không dám thuyết phục anh Tô Văn , để cho anh đồng ý cho tôi tới loại nơi nguy hiểm như quán bar mà làm. Nếu không thì. . . . .giấu anh Tô Văn ? Tôi biết anh Tô Văn vào tối thứ ba năm bảy làm ca đêm,lúc rạng sáng mới có thể chạy về nhà. Vậy tôi cũng làm ca tối ở quán bar vào tối thứ ba năm bảy. . . . . .
Ngày tháng năm sinh còn chưa vứt.Nói không chừng quán bar người ta nhìn gai mắt khuôn mặt có chút trẻ con của tôi.Nhưng bất kể thế nào, tôi cũng muốn đi thử một chút vận khí, không thể không duyên cớ bỏ lỡ cơ hội tốt. Trước đây,tôi còn chưa từng gạt anh Tô Văn làm việc . . . . . . Cũng không biết có thể gạt được anh hay không. Đun nước, đem cháo yến mạch hòa tan, tôi cố gắng ổn định tâm tình của mình. Tự nhiên, ừ, không sai, nhất định phải giữ vững tự nhiên. . . . . . Coi như chuyện này chưa phát sinh qua.
“Hey!” Nam sinh Hàn Quốc đang trong phòng bếp nấu canh, thân thiết chào tôi .Hắn dáng dấp sáng sủa,cười lên rất giống Hạ Phi. Chỉ bằng điểm này, cảm tình tôi đối với hắn liền tốt hơn so với tên Cảng Nam kia nhiều. Tôi cười cười với hắn, sau đó bưng lên chén cháo yến mạch,cái chén nóng hổi, cẩn thận dời bước vào gian phòng mình.
Nhưng lúc xuyên ra phòng bếp, đi vào đại sảnh ,thân thể của tôi bị người từ phía sau hung hăng đẩy một cái. Tôi lập tức liền mất đi thăng bằng, té ngã trên đất. Chén cháo yến mạch trong tay rơi đầy đất, chút chất lỏng nóng hổi rơi vào cánh tay của tôi , nóng một mảnh hồng tích, áo sơ mi trắng mới mặc mấy ngày cũng bị dính vào vết bẩn màu vàng nhạt .Tôi đầu tiên chỉ cảm thấy kinh ngạc, mê mang, sau đó lại bị vết phỏng trên cánh tay hấp dẫn tất cả lực chú ý ,qua nửa ngày sau mới đột nhiên nhớ tới cái gì nghiêng đầu sang chỗ khác, đi tìm đầu sỏ. Hành lang vắng vẻ,nào có bóng người tồn tại?Trong lòng tôi một trận sợ hãi, giống như có ngàn con gì trơn trượt sát qua da của tôi,khó chịu làm người tôi hít thở không thông.
Thanh âm cái chén rơi trên mặt đất bể tan tành ,rất nhanh liền đem mọi người trong phòng dẫn tới đây. Anh Tô Văn bước nhanh đem tôi đở dậy, đem cánh tay của tôi thả vào nước lạnh tẩy sạch.Cảng Nam từ cuối hành lang lao ra liếc tôi một cái, chẳng qua là lầm bầm một câu ‘ đi đường cẩn thận hơn chút ’ rồi trở lại gian phòng của mình. Nam sinh Hàn Quốc ở trong phòng bếp rất tốt giúp tôi đem mảnh vụn trên sàn nhà quét đi,nhìn hắn mặt tràn đầy quan tâm ,cũng không giống như người có thể làm ra loại chuyện đó .. Trong nhà tổng cộng năm người,anh Tô Văn sẽ không vô cớ tới đẩy tôi. . . . . . Vậy thì chỉ còn lại BEN .
“Thế nào, Tiểu Xương?”Anh Tô Văn cau mày nhìn tôi, ngón tay thon dài khẽ xoa cánh tay của tôi. Tôi miễn cưỡng cười cười, trong lòng thiên hồi bách chuyển, mặt lại cố làm bình tĩnh nói, “Đi bộ không cẩn thận trật chân té . Không có chuyện gì lớn .”
“Đều đã lớn người ,còn không cẩn thận như vậy.” Anh Tô Văn giống như trừng phạt gõ đầu tôi một cái, ngón tay đặt trên tay tôi chợt nặng chợt nhẹ. Tôi nghĩ nếu như không phải bởi vì nam sinh Hàn Quốc kia còn đứng ở đại sảnh làm bóng đèn, anh Tô Văn có thể sẽ đổi một loại phương thức‘ trừng phạt ’ .Tôi lúng túng ho khan ,nhẹ tay kéo ống tay áo anh Tô Văn, ý bảo y thu liễm ,sau đó nghiêng đầu đối với nam sinh Hàn Quốc nói,”Thank you for your help, Lewis. Em, just a question, have you seen anyone in the corridor before?” ( cám ơn anh đã giúp,Lewis. Xin cho phép em hỏi chút, lúc trước anh ở hành lang có thấy người nào khác không ?)
Lewis lắc đầu một cái, “Sorry, I just heard the noise, but paid no attention to the corridor before that.” ( thật xin lỗi, anh chỉ nghe được tiếng ồn, trước không có chú ý tới trong hành lang có người nào hay không)
Đáp án này làm tôi có chút nản chí, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhỏm. Như vậy cũng chưa có căn cứ xác thực có thể thuyết phục tôi, người ác ý đem tôi đẩy ngã chính là BEN . Nhưng nhà cứ như vậy mấy người, không phải là y đẩy , chẳng lẽ là quỷ?Tôi nhìn cánh tay mình vết phỏng màu đỏ,rất là nhức đầu thở dài. Anh Tô Văn nhíu mày nhìn sang thì tôi lại vội vàng lắc đầu một cái, ý bảo mình không có sao.
. . . . . . Anh Tô Văn và BEN vốn là quan hệ coi như không tệ, không mặn không lạt , cũng coi là quân tử chi giao. Nhưng kể từ khi tôi tới sau, hai người bọn họ quan hệ liền ác liệt hơn nhiều, BEN tựa hồ đem bất mãn cùng địch ý đối với tôi lan tràn tới trên người anh Tô Văn , luôn dùng vẻ mặt âm trầm quan sát anh Tô Văn .Y đồng dạng cũng nhằm vào tôi, chưa từng cho tôi cái nhìn hòa nhã,nụ cười đối với tôi hơn nữa mâu thuẫn. . . . . . Tôi chỉ coi y là một đứa nhỏ được người trong nhà cưng chìu đến lên trời,vì vậy tính tình cũng thay đổi mạc danh kỳ diệu rất vặn vẹo. Cũng chưa từng nghĩ đến y có thể đối với tôi làm ra chuyện này. . . . .
Tôi thấp thỏm bất an siết chặt quả đấm. Nếu như đẩy tôi thật sự là y. . . . . . Vậy y lại có mục đích gì đây? Tôi đến tột cùng làm chuyện thương thiên hại lý gì, để cho y đối với tôi chán ghét như vậy ?. . . . . . Trước khi hết thảy xác định , tôi không muốn dễ dàng đem hiểu lầm về BEN nói cho anh Tô Văn .Vạn nhất đem người cho oan uổng làm sao bây giờ. . . . . . Hơn nữa, tôi không muốn để cho anh Tô Văn phân ra tinh thần tới lo lắng tôi. Trước chuyện đã xảy ra quá nhanh, nói không chừng tôi thật sự là bị trật chân té , chẳng qua là ảo giác cho là có người đang phía sau đẩy mình thôi.
“Tiểu Xương, nghĩ gì thế?” Anh Tô Văn kéo cánh tay của tôi, trực tiếp đem đôi môi áp vào cánh tay của tôi .Trước bị phỏng sau lại bị ‘ ướp lạnh ’ , da tay có chút tê dại, nhưng bị anh Tô Văn liếm như thế,tôi lại cảm giác da mình nhảy cảm muốn chết, dưới da mạch máu màu xanh nhanh chóng nhúc nhích, thật giống như sắp nổ tung .Tôi mặt đỏ lên, vội vàng thu hồi cánh tay, lắc đầu nói, “Không có, không nghĩ gì.” Một lát sau sau lại nhẫn nại không được hỏi, “Anh BEN trên lầu í,tại sao thái độ đối với chúng tôi ác liệt như vậy?Còn có, y tại sao không cùng người nhà của mình ở cùng một chỗ, mà là một mình ở nơi này?”
“Người nhà BEN ba năm trước gặp tai nạn đều chết hết, chỉ có y còn sống. Y thừa kế tiền bảo hiểm công ty và hai căn nhà,bất quá sau tai nạn. . . . . khi tỉnh lại tinh thần tựa hồ bị quá lớn kích thích, quên rất nhiều chuyện.” Tôi rút tay về sau,anh Tô Văn lại quy củ trở về giá sách,vừa tìm kiếm tài liệu vừa hướng tôi nói nói, “Thật ra thì ở trước khi em tới,y đối với anh thái độ cũng là lúc tốt lúc xấu. Đứa bé kia tâm tình không quá ổn định, cũng không phải thật sự đối với chúng tôi có ác ý.”
. . . . . . Không có ác ý ,y lại đẩy ngã tôi sao? Tôi thế nào cảm thấy y giống như là một quả bom không biết lúc nào nổ,tùy thời cũng sẽ nổ tung.
“Em cảm thấy cậu ta rất ghét em.”Tôi do dự nói, “Mà em lại không biết mình đắc tội cậu ta hồi nào.”
“Chung sống lâu là tốt.” Anh Tô Văn qua loa nói tôi một câu, sau đó hết sức chuyên chú xem sách.Buổi sáng phải lên lớp buổi tối phải làm thuê, anh mỗi một phút thời gian đều lợi dụng đầy đủ.Tôi ngượng ngùng đi quấy rầy anh Tô Văn học tập,bản thân cũng mở sách bắt đầu chuẩn bị nghiệp lớn. Ra nước ngoài du học cũng không tệ lắm, mới mấy ngày mà thôi liền học rất nhiều kiến thức, khẩu ngữ cũng được tăng cường, chẳng qua, nếu như anh ấy có thể không khổ cực giống như bây giờ liền hoàn mỹ. . . . . .
Buổi tối anh Tô Văn đi làm, tôi trong lúc rảnh rỗi liền gọi cho Hạ Phi . Dĩ vãng có cái gì phiền lòng lúc tôi cũng sẽ cùng hắn kể khổ,thói quen này đến nước ngoài cũng không có thay đổi, chẳng qua là bận tâm đến vấn đề chi phí,tôi chỉ thật dài nói ngắn , “Phi Tử. . . . . . Cậu nói xem tớ tốt như vậy, sao lại bị người xa lạ ghét? Thật chẳng lẽ là tớ đời trước thiếu cậu ta cái gì?”
“Cùng cậu chung sống lâu mọi người sẽ không quá ghét cậu. Mới vừa gặp mặt . . . . . Có thể là bởi vì gương mặt cậu quá kém.”
“Hừ, cám ơn.” Tôi sầu mi khổ kiểm một tay nâng lên cằm, “À,hôm nay cậu ta chẳng qua là đẩy tớ một cái, ai biết hai ngày nữa câu ta sẽ làm cái gì. . . . . .”
“Vậy thì nhanh dọn nhà đi.” Hạ Phi khẩu khí chợt khẩn trương, cũng không giống như trước,luôn nói móc tôi.
“Nào có như cậu nói dễ dàng như vậy. Tìm cái phòng thật phiền toái , hơn nữa ai biết người mướn chung lại quái dị cỡ nào,nói không chừng so với nơi này còn nguy hiểm hơn.”
“Vậy cậu nói chuyện với nó một chút, cười nhiều với nó. . . . . . Dù sao ngu ngốc cũng vô địch. Tớ năm đó liền. . . . . .” Hạ Phi mất tự nhiên dừng một chút, sau đó giọng nói trở nên cực kỳ ác liệt ,”Đáng giận,tớ lại không thể bay qua giúp cậu giải quyết nó. Nếu là nó ở trước mắt tớ, tớ nhất định bắt nó cho –.”
“Ha ha, vẫn bạo lực như vậy.” Tôi che miệng lại, cố gắng không để cho mình cười ra, nhưng cuối cùng vẫn là rách công.
“Hồng Xương. . . . . . Nếu ở nước ngoài ngột ngạt,trở về nước đi. Chúng tớ vĩnh viễn đều hoan nghênh cậu trở lại.”
“Ừ. . . . . . Tớ biết. Nhưng còn trẻ chính là phải ở bên ngoài đánh liều, mới không uổng phí thanh xuân một lần. Cậu đi Thượng Hải cũng không phải là vì vậy sao?” Tôi hỏi ngược lại. Hạ Phi bên kia trầm mặc rất lâu , đang lúc tôi hoài nghi điện thoạt đã mất liên lạc,mới nghe được hắn nói, “Nghe lời cậu nói, sao tớ cảm giác mình cho tới bây giờ chưa có thanh xuân. Ha ha. Rất tốt rất tốt, tớ sẽ đi thanh xuân thanh xuân ngay bây giờ .”
“Ừ, vậy tớ cũng đi tìm BEN nói chuyện một chút.” Tôi cúp điện thoại, mắt liếc đồng hồ SWATCH trên tray, trong lòng hơi ấm lên,giống như tràn đầy dũng khí .Loại cảm giác này vẫn duy trì đến khi tôi đi lên thang lầu, gõ cửa phòng BEN mới thôi.
– –
“BEN, cậu có ở bên trong không?”Cửa gỗ màu trắng điêu khắc hoa văn quyến rũ ,có tia ánh sáng ảm đạm xuyên qua.BEN hẳn ở đây,nhưng y có thể đáp lại tôi hay không cũng là cả vấn đề. Tôi trù trừ đứng ở cửa, tay phải nắm quyền nhẹ gõ cửa phòng, ở trong đầu tổ chức ngôn ngữ.
“Hừ. . . . . . Cậu tìm tôi có chuyện gì.” Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, tôi phản xạ có điều kiện lui về sau từng bước, thiếu chút nữa té lầu. Sợ bóng sợ gió một cuộc, tay của tôi rơi một tầng thật mỏng mồ hôi lạnh. Trước mắt BEN hai tay khoanh lại, ngũ quan tuấn mỹ dưới ánh đèn chói mắt, mi mắt hạ xuống toát ra bóng mờ.Cặp mắt màu hổ phách kia, màu sắc nhạt đến cơ hồ trong suốt. . . . . Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.