Trọng Sinh Chi Nịnh Sát

Chương 15

Mijia

01/03/2017

CHƯƠNG 15

Bởi một lần đi dạo phố bị Tưởng Trạch Hàm coi thành búp bê thay đồ mà làm ra đủ loại chà đạp, để trả thù, Tưởng Trạch Thần lần này lấy gậy ông đập lưng ông, mua cho anh một cái áo sơ mi in đầy những bông hoa to bự đặc chất quê mùa, mỹ kỳ danh viết rằng kỷ niệm lần đầu tiên cậu đi quay phim ở nông thôn.

Tưởng Trạch Hàm cười tủm tỉm nhận lấy, tuy rằng anh cũng có chút sửng sốt và cũng trái lương tâm mà khen một câu ‘đẹp lắm’, thế nhưng cái loại bộ dáng dở khóc dở cười lại bất đắc dĩ dung túng của anh khiến cho Tưởng Trạch Thần có chút ngượng ngùng, cảm thấy bản thân có điểm bụng dạ hẹp hòi — nếu như cậu nhận được một món quà như vậy, nhất định phải đem cái tên tặng quà chẳng có ý tốt ấy hung hăng đánh một trận rồi mới bỏ qua!

Kỳ thực, cái áo sơ mi hoa to bự này cũng không đến nỗi thô tục, kỳ thực chất vải cũng là hạng nhất, mặc vào rộng rãi thoải mái lại có chút mát mẻ, mùa hè mà mặc thì vô cùng dễ chịu. Chỉ có điều, cái áo sơ mi hoa này cùng Tưởng Trạch Hàm là hai vật thể hoàn toàn đối lập nhau, một trang nghiêm hoa quý, một… khụ ‘Bình dị gần gũi’. Tới ngày thứ hai sau ngày được nhận quà, khi Tưởng Trạch Hàm mặc cái áo này xuất hiện trước mặt Tưởng Trạch Thần, khiến Tưởng Trạch Thần sửng sốt khoảng chừng nửa phút mới hồi phục lại tinh thần, sau đó ở trên ghế salon cười đến hết lăn lại cào hết cào lại đấm, kết quả là lăn hẳn xuống đất.

Tưởng Trạch Hàm ôm ngực nhìn cậu em trai đang ‘Ai u u’ xoa xoa khuỷu tay bị ngã đau của mình, lần đầu tiên anh không thèm trấn an hay vuốt đuôi cậu, ngược lại là nhếch môi nhướng mày, một bộ “Em chính là tự làm bậy”.

Tuy rằng cái áo này Tưởng Trạch Hàm sẽ tuyệt đối không mặc ra ngoài, thế nhưng anh cũng không phiền lòng nếu mặc nó ở nhà, nhìn qua còn có chút thích thích nữa là khác — đương nhiên, Tưởng Trạch Thần biết, anh tuyệt đối cũng sẽ không thích cái loại quần áo thế này đâu.

Cái cảm giác cho dù mình làm ra trò đùa quái đản thế nào thì đều có người bao dung thật là tốt quá, hơn nữa loại bao dung này cũng không phải là cái loại khoan dung ngoài mặt mà thật sự mang theo phần ấm áp nhàn nhạt, chỉ thuộc về hai anh em.

Giờ này khắc này, Tưởng Trạch Hàm đang mặc một chiếc áo sơ mi, tựa ở trên ghế salon lật sách ảnh du lịch, mà Tưởng Trạch Thần thì tựa vào trên người anh, cùng anh bình phẩm từ đầu tới chân về các cảnh đẹp — bọn họ đang chọn nơi đi nghỉ mát.

Ở trong nội địa B thị, mỗi khi mùa hè đến đều nóng như lò thiêu khiến người ta căm phẫn, hơn nữa Tưởng Trạch Thần tuy rằng đạt được khen ngợi của một đạo diễn nhưng cũng sẽ không nhanh như vậy đã tìm được vai diễn mới, cho nên có dư dả thời gian đi khắp nơi.

Những nơi mà Tưởng Trạch Thần từ nhỏ đến lớn đi qua cũng không tính ít, đại đa số đều là cùng nhóm hồ bằng cẩu hữu đi chung, có một ít dịp thì là đi cùng nhóm ‘bạn gái’, mà cùng Tưởng Trạch Hàm đi chung thì thật sự là ít đến nỗi chẳng có mấy. Thứ nhất, hai người bọn họ cũng chẳng bao giờ thật tình chơi chung, thứ hai sao, công việc của Tưởng Trạch Hàm nhiều lắm, rất ít khi có thể trích ra thời gian, cho nên mỗi lần lên kế hoạch đều là hoãn rồi lại hoãn, hoãn đến mức cuối cùng Tưởng Trạch Thần chờ đến không nhịn được nữa, dứt khoát đi cùng đám bạn của mình.

—— Kỳ thực, tỉ mỉ hồi tưởng lại, anh em bọn họ vẫn luôn là đơn độc đi chơi như thế, cơ hội cùng đi dạo phố cũng không nhiều, có lẽ hồi bé cũng từng có đấy, nhưng đã bị Tưởng Trạch Thần quên chẳng còn sót lại bao nhiêu…

Cuối cùng, hai người chọn bãi biển.

Nhắc tới bãi biển, Tưởng Trạch Thần thích nhất chính là lướt sóng, lặn xuống nước cùng mỹ nữ bikini, chỉ tiếc hiện tại bởi vì hạn chế thân thể nên cậu chỉ có thể nhìn không thể động, cho nên cũng không có quá lớn hứng thú, ngược lại Tưởng Trạch Hàm hăng hái khá cao, cực lực kể cho cậu nghe rằng biển rộng cỡ nào xinh đẹp cỡ nào bát ngát đến đâu, đến bãi biển nghỉ hè là cỡ nào thú vị — đương nhiên, đây chỉ được Tưởng Trạch Thần xem như anh đang lừa gạt trẻ con mà thôi.

Nói tới việc đến bãi biển, Tưởng Trạch Hàm không nhịn được có chút tiếc rẻ vì nếu không phải Tưởng Trạch Thần còn chưa có hộ chiếu, muốn làm thủ tục xuất ngoại lại tốn một ít thời gian, thì anh đã dẫn cậu đến Hawaii chơi rồi. Có điều Tưởng Trạch Thần đối với Hawaii thật tình không có ấn tượng gì tốt — dù sao ở đời trước, khi cậu sắp chết, cái tên đáng ghét này vẫn lảm nhảm bên tai cậu việc đi Hawaii, Tưởng Trạch Thần cảm thấy hẳn mình đã có bóng ma với chuyện này…

Chỉ tiếc, vô luận hai anh em ‘cao hứng bừng bừng’ mà chuẩn bị xuất hành thế nào, kế hoạch luôn luôn cản không nổi biến hóa.

Ngày hôm sau khi đã dự tính hành trình xong xuôi, Tưởng Trạch Hàm nhận được điện thoại của bạn bè cha Tưởng gọi tới, nói là ông ta mới mua một triền núi ở Nam Sơn và còn xây biệt thư nghỉ hè, nhà mới khánh thành nên gọi cho mấy người bạn tới ở một thời gian, có không ít trẻ con đi theo nữa, bởi vì muốn cho đám trẻ đồng lứa nhận thức nhau một chút để cùng kết bạn, cho nên mới kêu hai anh em Tưởng gia đi cùng.

Đối với tin tức này, Tưởng Trạch Hàm cùng Tưởng Trạch Thần hai người đều là trong lòng biết rõ ràng. Việc buôn bán trọng yếu nhất là nhân mạch, bậc cha chú đã nối tốt quan hệ rồi, bọn nhỏ chỉ cần kế thừa quan hệ như vậy là được, mà từ nhỏ đã quen biết chơi chung với nhau, trưởng thành đương nhiên cũng sẽ thành bạn, quan hệ thân mật, nói chuyện công việc cũng tiện hơn rất nhiều.



Tưởng Trạch Hàm không muốn buông tha cơ hội tốt để đặt nền móng cho tương lai sau này, ở sau khi nhận được điện thoại thì do dự một chút, trong lòng vì thế giới hai người với em trai nhà mình bỗng nhiên bị một đám người xa lạ xen vào, lại thêm đáng ra là dịp vui chơi giải trí đơn thuần lại bỗng nhiên biến thành tính chất công lợi mà không vui, nhưng cũng không cự tuyệt.

Cúp điện thoại, quay đầu nhìn em trai đang tựa vào trên ghế salon lật sách giới thiệu về địa điểm đã lựa chọn, thấy bộ dạng cậu thoạt nhìn thật chờ mong, Tưởng Trạch Hàm không nhịn được có chút hổ thẹn tự trách, đi tới bên cạnh cậu ngồi xuống, vuốt tóc cậu, nỗ lực tìm lời để nói mà không khiến em trai mình quá mức bài xích chuyện bỗng nhiên bị đổi hành trình, “Tiểu Thần, lần sau chúng ta đi tới bãi biển có được không? Bây giờ, chúng ta tới nhà chú Trần trước nhé, chú ấy mới mua một triền núi, còn xây một căn biệt thự nghỉ hè rất lớn đó nha.”

Tưởng Trạch Thần nghiêng đầu, nhìn về phía Tưởng Trạch Hàm, kỳ thực cậu cũng loáng thoáng nghe được một vài câu từ cuộc điện thoại mới nãy của Tưởng Trạch Hàm, dù sao lên núi hay đi biển với cậu hiện tại mà nói đều không có gì khác nhau, cho nên cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ là gật đầu cười “Dạ! Em cũng vừa nghe được mà! Đi lên núi cũng rất vui!”

Không nghĩ tới em trai nhà mình một lời liền đồng ý như thế, nhìn qua cũng không hề có vẻ bất mãn và khó chịu, Tưởng Trạch Hàm sửng sốt một chút, cảm giác có điểm phức tạp, dang ra hai tay đem cậu kéo vào trong lòng, hôn hôn gò má cậu “Tiểu Thần thật ngoan, sau này anh hai nhất định sẽ dẫn em tới bãi biển chơi!”

“Dạ!” Tưởng Trạch Thần không thèm để ý chút nào mà gật đầu, tiếp tục cúi đầu lật sách giới thiệu — đương nhiên, cậu chỉ là đang giết thời gian mà thôi, nhưng ở trong mắt Tưởng Trạch Hàm lại như là đối bãi biển nhớ mãi không quên.

Nhu thuận hiểu chuyện, đứa bé biết chiều theo ý người khác chứ không phải khăng khăng đòi người khác làm theo ý của mình thực chọc người yêu mến, có đôi khi Tưởng Trạch Hàm ước mong rằng em trai mình đừng bao giờ lớn lên nữa, không nên trở nên hiểu chuyện săn sóc, mà vẫn nên cứ như ngày trước thôi, cứ mãi không kiêng nể gì mà khóc lóc đại náo khi gặp chuyện không vừa lòng hợp ý — như vậy, anh liền có thể không hề cố kỵ mà dựa theo kế hoạch vốn có của mình, chứ không phải giống như hiện tại, bởi vì một ánh mắt một động tác của đối phương mà lo âu nửa ngày, rất sợ thấy cậu bị ủy khuất, làm gì cũng do dự…

Ở dưới việc một người lo sợ rằng em trai của mình sẽ bị ủy khuất vì sắp xếp như thế mà càng thêm săn sóc dịu dàng, một người thì căn bản là chẳng hề để ý, anh em hai người cùng đám trẻ nhà bạn cha Tưởng leo lên xe, xe lăn bánh đi về Nam Sơn.

Vì để đám trẻ mau chóng quen biết nhau, chỗ ngồi của cả bọn đều được sắp xếp cẩn thận. Muốn trẻ con quen biết nhau cũng thật rất đơn giản, qua một hồi liền bỏ đi nhút nhát ban đầu, cùng nhau chơi chung, song song, cũng bất tri bất giác mà phân thành nhóm theo tuổi tác và cơ trí.

Ánh mắt của Tưởng Trạch Hàm từ bé đã tinh tường, lên xe không bao lâu thì liền tìm được một vài thiếu niên ‘cùng chung chí hướng’, cùng nhau nói chuyện phiếm tán dóc, phát hiện bọn họ về sau này đều có thể ‘con kế nghiệp cha’, trước đó cần nối được quan hệ tốt là vạn phần cần thiết. Còn đối với đám nhóc con cơ trí chưa nhiều và đám lớn xác nhưng ‘không làm việc đàng hoàng’ thì không thể khiến anh tốn hao tâm tư.

Tưởng Trạch Hàm ở nơi này rất thuận lợi mà tìm được đối tượng có thể nói chuyện với nhau, mà Tưởng Trạch Thần thì khổ hơn nhiều. Cậu một mình một chỗ, xung quanh ngoại trừ đám nhóc con đầu củ cải mới bốn năm tuổi thì là nhóm tiểu nhị thế tổ thích khoe ra đồng hồ Thụy Sĩ này của mình mua ở đâu bao nhiêu tiền của nhãn hiệu này nhãn hiệu kia, thì chẳng còn ai nữa cả, thực sự khiến cậu không có hăng hái để nói chuyện gì hết. Ở trong mắt Tưởng Trạch Thần, nhóm tiểu quỷ cùng đám thích khoe của đều có thứ bậc quá thấp, cậu cùng nhóm tiểu quỷ không có tiếng nói chung, mà những thứ mà đám khoe của khoe ra ở dưới ánh mắt hai mươi năm sau của cậu thì chúng cũng chả phải thứ gì tốt đẹp, cùng bọn chúng tiếp lời thì thuần túy chính là kéo thấp phẩm vị thẩm mỹ của Tưởng gia nhị thiếu !

Trộm liếc nhìn Tưởng Trạch Hàm cùng bè đảng, không thể không nói quả nhiên là người phân theo đàn vật họp theo loài, những người này đều đại đa số là có tiền đồ. Đương nhiên, lúc này bọn họ cũng không hề nói chuyện về mấy thứ nghiêm túc, chỉ là nói với nhau về mấy trận bóng đá bóng rổ, mà coi như là như vậy, Tưởng Trạch Thần cũng chen miệng vào không lọt…

Cũng không phải cậu đối với mấy thứ này không biết, thân là nhị thế tổ lấy phóng túng làm chủ nghiệp, đối với phương diện này cũng hiểu biết đôi chút! Có điều chỉ tiếc cậu sinh ra quá muộn, đối với tình huống về những trận thi đấu thể thao hiện nay cũng không rõ lắm — phải biết rằng cái trò vận động thể thao này còn ăn cơm thanh xuân hơn cả nghề diễn viên, diễn viên có thể diễn từ nhỏ tới già, mà vận động viên mặc kệ anh đạt được bao nhiêu thành tựu, nếu một ngày anh bước sang tuổi ba mươi suy yếu thì lui bước là điều không thể nghi ngờ. Hai mươi năm cũng đủ để giới thi đấu thể thao người mới thay người cũ rồi, những tuyển thủ Tưởng Trạch Thần biết trên cơ bản đều chưa xuất hiện, mà cho dù là những người cậu đã từng nghe nói đến thì cũng căn bản không dám nói chen vào.

—— Phải biết rằng, Tưởng Trạch Hàm cho cậu đọc rất ít lượng kiến thức kiểu này, có chăng chỉ là lướt qua mà thôi, vạn nhất cậu nói gì đó mà cậu không nên biết vậy thì cũng phiền phức lớn…

Vì vậy, ba nhóm đều không thể dung nhập, Tưởng Trạch Thần hậm hực rồi, sau khi hậm hực… Cậu ngủ…

Trò chuyện cả ngày, lại phát giác bên cạnh mình đột nhiên an tĩnh, Tưởng Trạch Hàm nghiêng đầu thì thấy em trai đang tựa đầu ở trên cửa xe ngủ say sưa, đầu còn theo độ xóc nảy của xe mà lúc nặng lúc nhẹ đập vào kính thủy tinh.

Nhất thời đã muốn cười, bất đắc dĩ vì em trai nhà mình thật sự là quá ham ngủ, Tưởng Trạch Hàm vươn tay kéo lấy bờ vai cậu, để cậu tựa vào đùi mình, câu được câu không mà vuốt tóc cậu, tiếp tục quay đầu cùng ‘bạn bè’ chuyện phiếm.

Trẻ con đều ham ngủ, mà nhất là loại sinh ra và lớn lên ở thành phố như Tưởng Trạch Thần thì tựa hồ càng thêm nhuần nhuyễn. Đợi đến khi cậu được Tưởng Trạch Hàm lay tỉnh thì đã tới nơi rồi — có thể nói, cậu ngủ trọn một đường.



Xoa con mắt, mơ mơ màng màng ngồi xuống, không đợi cậu hoàn toàn tỉnh táo lại thì liền bị Tưởng Trạch Hàm ôm lấy, trực tiếp xuống xe.

Ngoài xe, là một đám trẻ con sôi nổi đã sớm chạy xuống từ bao giờ, thấy Tưởng Trạch Thần được anh trai ôm xuống, vài nhóc con còn quăng cho cậu cái nhìn khinh bỉ, cười nhạo cậu lớn như vậy còn để anh trai ôm tới ôm lui, Tưởng Trạch Thần đương nhiên không cam lòng tỏ ra yếu kém, ôm cổ Tưởng Trạch Hàm rất thân thân mật mật, khiêu khích nhìn về phía lũ nhóc hất hất cằm, một bộ “Ta có anh hai cưng chiều, bọn mi không tức chết thì cũng ao ước chết”, nhất thời làn khí cừu hận được kéo tới tràn đầy trên người cậu.

Tưởng Trạch Hàm bật cười, vỗ nhẹ em trai nhà mình, sau đó đem cậu để lên trên mặt đất, để cậu chơi cùng đám trẻ khác, chỉ tiếc Tưởng Trạch Thần ở trên xe cũng chưa hòa nhập với đám nhóc, mà chính cậu cũng không thèm cùng đám nhóc xấu xa này chơi cùng — tuy rằng trong số bọn họ có không ít người là hồ bằng cẩu hữu của cậu khi lớn lên, thế nhưng hiện tại Tưởng Trạch Thần thật sự rất chướng mắt với bọn chúng — vì vậy cũng không thèm để ý tới ra hiệu ngầm của ông anh, cứ chậm rì rì một mình một người tới tới lui lui, tuy rằng thoạt nhìn như là nhàn nhã dạo chơi nhưng cố tình vẫn có bộ dáng cô đơn lẻ loi vì bị bạn cùng lứa bài xích.

Tưởng Trạch Hàm đương nhiên cũng thấy được, lúc này đưa cậu kéo đến bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi cậu có phải có gì không thoải mái với những bạn cùng lứa hay không, Tưởng Trạch Thần đương nhiên không thể nói thật rồi, chỉ là bĩu môi nhún vai nói cái đám kia suốt ngày hiệu này hiệu kia, cậu không hiểu, cũng không thèm hiểu, sáp vào cũng chẳng nói được gì nên thấy buồn chán, không thèm trò chuyện nữa.

Tuy rằng lúc nói lời này, đôi mắt bé nhỏ của Tưởng Trạch Thần rất rõ ràng hiện ra khinh bỉ, thế nhưng ở trong mắt Tưởng Trạch Hàm, đó chính là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, nhất thời anh vạn phần tự trách. Chính anh đối với mấy thứ này cũng không quá quan tâm, mà Tưởng Trạch Thần gần một năm nay cũng không ồn ào đòi hỏi thứ gì cả, cho nên cứ như vậy mà quên đi rằng em trai nhà mình cần một thứ gì đó để trang trí ‘mặt tiền’ — trẻ con ấy mà, đều thích khoe khoang so sánh, anh bởi vì em trai nhà mình quá hiểu chuyện lại không đòi hỏi linh tinh nên đã sơ sót điểm này, thật sự là quá không nên rồi.

“Tiểu Thần, em có muốn có không? Nếu như muốn thì anh hai có thể mua cho em mà, nha?” Sờ sờ đầu Tưởng Trạch Thần, Tưởng Trạch Hàm ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cậu.

Tưởng Trạch Thần do dự một chút, vẫn lắc đầu “Không cần đâu anh!”

Tuy rằng đã từng, cậu đích xác cũng bởi vì cái hành vi thích so so sánh sánh này mà nhiễm phải cái tật xấu thích những thứ quý giá, hơn nữa tật này một khi phát tác thì kéo dài gần hai mươi năm trời, thế nhưng giờ khắc này, cậu đối với những thứ dính dáng tới con đường xưa cũ của mình đều tránh xa e rằng không kịp, tuy rằng biết biểu hiện như vậy cùng tính cách của mình không hợp nhưng cũng không muốn giả bộ nữa.

Huống hồ, mấy thứ kia ở trong mắt Tưởng Trạch Thần căn bản không có lực hấp dẫn gì cả, tuy rằng thẩm mỹ của cậu làm người ta không dám khen tặng nhưng tính cách thà thiếu chứ không chịu ẩu của cậu cũng không khác mấy với của Tưởng Trạch Hàm — cậu không thích chính là không thích, chướng mắt chính là chướng mắt, coi như là tặng không cho cậu cậu cũng không cần!

“Tiểu Thần…” Do dự của Tưởng Trạch Thần đặt ở trong mắt Tưởng Trạch Hàm chính là em trai nhà mình muốn có nhưng lại xấu hổ, anh yêu thương cùng uyển chuyển khuyên nhủ “Anh hai có rất nhiều tiền nha, mua mấy thứ nho nhỏ đó chẳng đáng là gì đâu, Tiểu Thần nếu như thích, anh hai sẽ mua cho em, cũng không phải chuyện to tát cả.”

“Không cần thật mà.” Lần này, Tưởng Trạch Thần không hề chần chừ, kiên quyết lắc đầu “Em không thích mấy thứ kia đâu! Hơn nữa nếu như em thích cái gì, nếu muốn, em có thể tự mình mua mà! Em đã kiếm được tiền rồi đó nha! Cũng có thể mua quà cho anh hai nữa! Sau này anh hai muốn cái gì, em mua cho anh hai!”

Tưởng Trạch Hàm sửng sốt, nhất thời có chút dở khóc dở cười, số tiền em trai nhà mình kiếm được không bằng số lẻ của những món đồ kia, thế nhưng lời nói trẻ con này nghe vào trong tai lại làm cho tim anh mềm muốn nhũn ra, ấm áp thấm vào ruột gan.

“Ha ha ha, tốt, tốt lắm!” Nhóm người lớn mới bước xuống từ một chiếc xe khác cũng nghe được lời tuyên bố hùng hồn của Tưởng Trạch Thần, nhịn không được phá lên cười, vây quanh mà từ ái vuốt tóc của cậu, thẳng đến khi đem mái tóc mềm mại của cậu xoa thành tổ quạ “Anh Tưởng thực sự đã sinh được hai đứa con tốt lắm à nha! Đứa lớn rất có tiền đồ, tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu học trông nom công ty thế nào, đứa bé cũng có chí khí, nhỏ như vậy đã biết tự mình nỗ lực, không dựa vào gia đình, muốn cái gì thì tự mình mua tới, thực sự là quá tốt!”

Tưởng Trạch Thần khi nào thì được khích lệ qua như thế? Trong trí nhớ, ánh mắt của nhóm người lớn này nhìn cậu chẳng khác gì ánh mắt khi nhìn một thứ phế vật rác rưởi, tuy rằng biểu hiện thì cũng hòa hòa khí khí, thế nhưng trên thực tế lại là né còn không kịp. Nhất thời, Tưởng Trạch Thần tâm phấn chấn lên, cái đuôi ẩn hình cũng vểnh lên, xù xù bông bông mà lắc lư tới vui vẻ.

Em trai nhà mình được khích lệ, Tưởng Trạch Hàm cũng được hưởng vinh quang, ôm Tưởng Trạch Thần giúp cậu chỉnh sửa lại mái tóc bị người vuốt loạn, vui vẻ rất nhiều nhưng rồi lại có một loại lo lắng nói không nên lời, tuy rằng nhàn nhạt nhưng lại cắm rễ sâu vào trong tim, trừ không xong, gạt không đi.

—— Không chỉ lo lắng vì em trai có tiền đồ, sẽ uy hiếp vị trí của mình, cũng đồng dạng lo lắng cậu quá có tiền đồ, sẽ có một ngày cậu bay khỏi thế giới mà anh có thể nắm trong lòng bàn tay.

—— Nếu như, em trai của anh cứ luôn nho nhỏ như vậy, vĩnh viễn cũng không lớn lên thì thật là tốt biết bao? Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Nịnh Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook