Quyển 4 - Chương 134: Bạch thế Niên Hồi kinh
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
16/07/2014
Ôn Uyển không có để ý tới chuyện bên ngoài sôi nổi bàn luận. Việc đánh giặc quá xa xôi với nàng. Ôn Uyển đang suy nghĩ một chuyện. Vì nàng đã làm rất nhiều việc thiện, cứu mạng nhiều người nên Mộc lão đầu mới có thể cứu nàng. Nếu không, hiện tại nàng đã quy thiên. Cho nên, nàng muốn làm chút ít việc thiện, tích thêm phúc đức. Nói không chừng thời khắc mấu chốt cũng có thể cứu nàng một mạng.
Trước kia làm việc thiện là do nàng bị động , nói đúng ra, là gián tiếp thực hiện. Lúc này, Ôn Uyển chủ động muốn làm việc thiện, chủ động đi trợ giúp một số người.
“Con nói con muốn thành lập một hội từ thiện, trợ giúp những hài tử không nhà?” Hoàng đế cảm thấy rất hứng thú với việc Ôn Uyển đề nghị.
Ôn Uyển bút họa thêm, viết, đúng hơn là nàng muốn làm một chút việc có ý nghĩa, có thể giúp đỡ người khác còn hơn hiện tại làm một con sâu gạo, ngày ngày bị nhốt trong thâm cung. Hơn nữa lần này đại nạn, sở dĩ nàng có thể vượt qua là do cứu người tích đức. Cho nên nàng muốn tích phúc nhiều hơn nữa.
“Tốt, con đã muốn làm thì cứ làm. Nhưng mà, chỉ có thể ở hậu đài, con không thể ra mặt.”
Ôn Uyển gật đầu. Nàng cũng không muốn công khai danh tánh, chẳng qua nàng chỉ tìm chút chuyện để làm thôi. Dĩ nhiên, việc kinh doanh là không thể. Ôn Uyển cũng không nghĩ tới việc kinh doanh. Nàng không thể xuất cung, nếu chỉ trông cậy vào thủ hạ mà gặp kẻ lừa đảo, nàng bị gạt cũng không chừng. Ngoài ra, hiện tại nàng cũng không có ý tiếp tục kinh doanh.
Ôn Uyển mượn Trịnh vương hai mươi vạn lượng bạc. Nàng đã lệnh cho Hạ Thêm vô luận như thế nào cũng phải mua lại thương hành của Khương gia. Hạ Thêm nghe theo sự phân phó, đấu giá mua lại, đáng tiếc lại không có tiền thực hiện. Trịnh vương thấy vậy liền không dài dòng, lập tức móc hai mươi vạn lượng bạc bỏ vào quốc khố, đem khế ước giao cho Hạ Thêm.
Ôn Uyển cầm khế ước khế ước mà không chút ngại ngùng, cũng không tỏ ý sẽ trả bạc lại cho Trịnh Vương.Vài chiêu trò này cậu đều đã rõ, trả bạc lại mới là khách sáo. Dù sao, sau này nàng kiếm được tiền, sẽ đưa cậu phần lớn, nàng lấy phần nhỏ là được.
Dù nàng không lấy, đoán chừng sau này nàng cũng phải làm công cho Trịnh vương. Có khi trả lại tiền sẽ bị quở mắng một trận, không được nửa điểm tốt.
Trải qua chuyện lần này, Ôn Uyển thật lòng thật dạ muốn trợ giúp một số người. Qua tai nạn này, nàng tin tưởng ở hiền gặp lành nên vô cùng tích cực tích lũy càng nhiều phúc đức cho bản thân. Nhưng hiện tại hội từ thiện do nàng sáng lập không dự định quyên tiền. Trước tiên nó chỉ có quy mô nhỏ, đợi sau này nàng bắt đầu làm ăn kiếm tiền sẽ mở rộng từ từ cho tới lúc hoàn thiện.
Nhưng điều khiến Ôn Uyển không nghĩ tới là tin tức nàng muốn thành lập hội từ thiện hoàng gia đã lan truyền rất nhanh. Lập tức, các quý phu nhân tới tấp đòi đến cửa đòi quyên tiền, quyên vật, kể cả đồ trang sức.
Ôn Uyển ngạc nhiên. Nàng không ngờ sức ảnh hưởng của nàng lại lớn như vậy. Những quý phu nhân kia tự tổ chức quyên tiền, rồi nhờ Trịnh vương phi đưa vào hoàng cung. Chẳng qua đây chỉ là giai đoạn ban đầu, nhiều chế độ còn chưa hoàn thiện, chiêu mộ tiền của dễ có chỗ sơ hở nên Ôn Uyển chưa muốn quyên tiền. Nàng chỉ muốn dùng chút sức lực non nớt của mình làm một ít việc thiện, mà không phải dùng thân phận để bắt người ta quyên góp. Nhưng nếu mọi người nguyện ý làm chuyện tốt, Ôn Uyển đương nhiên không ngăn trở hảo ý của người khác.
Ôn Uyển cũng không để cho người khác suy nghĩ nhiều: “Vương Phi, Quận chúa nói, mọi người gom góp từ thiện, nàng rất cao hứng. Những thứ quyên góp này Quận chúa cũng sẽ dùng thật tốt. Nhưng không cần đưa cho nàng danh sách. Có tâm làm việc thiện, tự mình biết là được.”
Lời này của Ôn Uyển rất rõ ràng, ngươi có thể làm việc thiện nhưng không được để lại danh tánh. Ôn Uyển không muốn làm người khác nghi ngờ nàng đang thu thập quỹ riêng, ảnh hưởng tới mặt mũi của nàng.
Trịnh vương phi sửng sốt. Nàng không nghĩ Ôn Uyển lại để ý chuyện nhỏ như vậy. Nhưng đối với tính tình Ôn Uyển, nàng coi như cũng hiểu biết một hai, liền cười đồng ý.
Lời này vừa truyền ra, mọi người không còn nô nức tấp nập như trước nữa. Họ quyên tiền là muốn chiếm một vị trí ở trước mặt Ôn Uyển. Nếu được Ôn Uyển Quận chúa nói đôi lời hữu ích trước mặt hoàng thượng, thì trượng phu họ sẽ có lợi. Bây giờ tên cũng không được ghi lại, sự nhiệt tình của nhiều người liền suy giảm. Ôn Uyển cũng không để ý.
Có kinh phí trong tay, Ôn Uyển nghiêm túc trù tính mở một tiểu học đường miễn phí, thu dụng những em nhỏ ăn xin lưu lạc. Số lượng không nhiều lắm, trước tiên chỉ thu ba mươi người.
Đang lúc tâm tình Hoàng đế khoan khoái dễ chịu vì thấy Ôn Uyển thân thể đang dần dần tốt lên, lại làm từ thiện tích đức cho ông, thì tin chiến thắng từ biên quan truyền đến, vùng duyên hải đại thắng. Cả triều vô cùng phấn chấn.
Tề quân tập kích, đánh bại toàn bộ giặc Oa. Nghe nói đám giặc Oa kia có hơn hai vạn người. Vì giặc Oa e sợ uy danh Bạch thế Niên và Hổ Uy quân, nên Bạch Thế Niên nhân cơ hội sai người rải hịch văn chiêu hàng khiến lòng quân giặc Oa dao động. Nhân cơ hội này, Hổ Uy quân hợp lực cùng nhiều thủy quân tiến đánh. Giặc Oa đại bại, quân số vẻn vẹn hơn mấy trăm người đi thuyền tháo chạy tới chỗ nước sâu. Đến lúc này, họa giặc Oa vùng duyên hải và thế cục căn bản đã bình định, chỉ còn lưu lại số ít, không phải mối đe dọa.
Không chỉ như vậy, Bạch thế Niên còn bắt sống đại thủ lĩnh giặc Oa. Hoàng đế biết tin chiến thắng, thì mặt rồng rạng rỡ, hạ thánh chỉ lệnh Bạch thế Niên đem tù binh áp giải đến kinh thành.
Sáng sớm, Ôn Uyển vừa đánh quyền xong. Hạ Xảo đến chải đầu cho nàng. Ôn Uyển vấn kiểu tóc Lưu Vân, lộ ra vầng trán mượt mà. Qua hơn một tháng điều dưỡng, hai má nàng hồng nhuận hơn nhiều, đôi mắt hạnh đen bóng vô cùng linh động.
Hạ Dao nhìn Quận chúa càng ngày càng thanh lệ thì khẽ thở dài một tiếng.
Ôn Uyển khó hiểu: “Đang yên đang lành, ngươi than thở cái gì a? Đừng thở dài như bà cụ thế, phá hư tâm tình của ta.” hiện tại Ôn Uyển sợ nhất chính là bộ dạng mặt mày ủ rũ. Nàng mong muốn mỗi ngày đều phải vui vẻ, thỉnh thoảng nghe chút chuyện bát quái. Chờ sau này nàng mở phủ rồi, sẽ đem Đông Thanh về. Có Đông Thanh ở đây thì sẽ náo nhiệt không ít.
Hạ Dao lắc đầu “Trước kia, ta vẫn cho rằng Đông Thanh là người nói hưu nói vượn nhất. Bây giờ nghĩ lại, Đông Thanh mới là người mắt sáng như đuốc. Thế gian này, nếu nói xứng đôi với Quận chúa đấy à, sợ rằng chỉ có Bạch tướng quân.”
Ôn Uyển quýnh quáng: “Ngươi lại bị Đông Thanh nhập vào thân rồi sao?”
Đang tốt lành, sao đều thích kéo nàng lại chỗ Bạch thế Niên thế nhỉ? Đã bao nhiêu năm sống cùng nhau, họ không mệt, lỗ tai mình cũng nghe tới mọc kén rồi. Thật là, Bạch thế Niên kia rốt cuộc có cái gì tốt? Đáng để họ từng bước, từng bước kiên quyết đem hắn kết duyên với mình.
Hạ Dao tiếc hận nói: “Không đâu, thuộc hạ cảm thấy Đông Thanh nói rất có lý. Quận chúa là nữ tử tài năng kinh thế tuyệt luân. Bạch tướng quân là đại anh hùng cái thế , võ công, can đảm, không thiếu thứ gì. Nếu không, thuộc hạ thật sự không tìm được nam tử có thể xứng đôi với Quận chúa.” Hạ Dao nghĩ lần trước Ôn Uyển nói cõi đời này bàn về học vấn, năng lực còn ai có thể xứng đôi với nàng. Tìm tới tìm lui, dường như cũng chỉ có vị Bạch tướng quân này là thích hợp nhất.
Mắt Ôn Uyển xoay tròn: “Hắn khắc vợ a! Ngươi không sợ hắn khắc chết ta sao?”
Hạ Dao nheo mắt cười: “Điểm ấy thuộc hạ không sợ. Quận chúa chúng ta phúc trạch thâm hậu…Những thứ ma ma quỷ quỷ kia gặp Quận chúa liền nhường đường tha cho…Quận chúa, ta thực sự chỉ nói mà thôi. Người đừng xem là thật. Hoàng thượng sẽ không đem người gả cho cho Bạch tướng quân đâu.”
Ôn Uyển trong lòng oán thầm. Vậy không phải là nói nhảm sao? Ông ngoại Hoàng đế đã đáp ứng hôn sự của nàng với Yến Kì Hiên. Một nữ sao có thể hứa gả cho hai nam: “Hạ Dao, ngươi đã bái kiến Bạch tướng quân kia sao? Ta vẫn chỉ nghe kỳ danh, chưa thấy kỳ nhân. Mọi người đều nói hắn anh tuấn tiêu sái, phong lưu tuấn nhã, độc nhất vô nhị, kỳ tài ngút trời. Có đúng như lời khen trên trời không có, mặt đất khó tìm như vậy không?”
Hạ Dao khó có lúc thấy Ôn Uyển tám chuyện. Kể từ khi tiến cung, Ôn Uyển chưa lúc nào tham gia bàn tán cả. Hạ Dao liền cười nói: “Cái gì anh tuấn tiêu sái, phong lưu tuấn nhã? Ngày ngày đội ánh mặt trời chói chang để luyện binh, người còn có thể phong lưu tuấn nhã sao? Anh tuấn tiêu sái… cũng do những người nhàm chán nghĩ ra.Ta đã được bái kiến Bạch thế Niên Bạch tướng quân, nhưng đã nhiều năm trước rồi. Hiện tại có lẽ người đã biến đổi nhiều. Quận chúa, Nếu người muốn gặp, chờ hắn trở lại, nhất định sẽ gặp được.”
Ôn Uyển trợn mắt. Cái này không phải nói nhảm à. Hắn trở lại thì nhất định sẽ tiến cung gặp ông ngoại hoàng đế. Mình hầu hạ bên cạnh người, chắc chắn sẽ gặp được hắn thôi.
Hạ Dao hứng trí nói: “Quận chúa. Đoán chừng thời gian một tháng hẳn là Bạch tướng quân có thể đến kinh thành. Đến lúc đó Người có thể gặp.”
Ôn Uyển đối với việc có người ở bên cạnh mình lảm nhảm. Trên mặt tỏ vẻ không ưa, thực ra lại rất có hứng thú. Rốt cuộc hắn là hạng người gì lại được người đời truyền tụng đến mức kì diệu như thế. (Chính nàng cũng bị dân gian truyền tụng tới mức thần kỳ, chẳng qua là nàng tự động xem nhẹ mà thôi. )
Vùng duyên hải, Bạch thế Niên đang đứng một mình trên bờ, mắt hướng ra biển cả mênh mông bát ngát trước mặt. Biển xanh thăm thẳm, yên bình như Tây Hồ vào một buổi sáng mùa xuân (Trung Quốc có nhiều thắng cảnh Tây Hồ). Thỉnh thoảng, những cơn gió nhẹ thổi lên, tạo thành ngàn vạn gợn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt biển.
Trương Nghĩa từ đàng xa đi tới, cười nói: “Thế Niên, huynh có chút không nỡ phải không? Ta cũng không nỡ đây này ! Lần này trở về, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm rồi?”
Bạch thế Niên ánh mắt thâm thúy”Từ lúc đầu quân đến giờ, chớp mắt đã bảy năm.”
Trương Nghĩa cười ha hả không ngừng, nói ” Đúng vậy a, bảy năm a. Bảy năm thời gian, huynh từ một thiếu niên đã lột xác làm một đại anh hùng cái thế. Giờ trở lại kinh thành, đoán chừng nhiều người không nhận ra được. Thế Niên lần này trở về nếu lại đi biên quan, cũng nên thành thân trước đã.”
Sắc mặt Bạch thế Niên không vui. Thành thân, cũng tùy duyên phận!
Trương Nghĩa thấy vẻ mặt Bạch Thế Niên không vui, hỏi: “Sao vậy? Vì việc hôn sự mà rầu rỉ sao? Ha hả, huynh đừng rầu rỉ. Đại tướng quân hai mươi hai tuổi, bà mai còn không đạp vở cửa nhà huynh sao? Có vô số người muốn gả nữ nhi cho huynh nhưng huynh lạ cái là đều chướng mắt. Cũng không biết rốt cuộc huynh muốn cưới tiên nữ cỡ nào?”
Trên mặt Bạch thế Niên lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Hoàng thượng truy phong Tô quý phi làm Thánh Nguyên hoàng hậu, Ôn Uyển Quận chúa cũng được sắc phong Tôn quý Quận chúa. Hoàng thượng đã vì việc thượng vị Trịnh vương mà lót đường. Bạch gia chúng ta hết lần này tới lần khác lại cùng phe cánh với Triệu vương. Trở lại kinh thành lần này, đối với ta mà nói còn hung hiểm hơn ở nơi này.”
Trương Nghĩa trầm mặc một chút: “Thế Niên, có phải đã huynh sớm dự liệu được tình huống này nên mới nói chờ chiến trận nơi này kết thúc, thì phải đi biên quan không?”
Bạch Thế Niên lắc đầu”Đó chỉ là một nguyên nhân nhỏ. Kiến công lập nghiệp, dốc lòng vì sự nghiệp là nguyện vọng của ta. Ta chỉ lo lắng sau khi trở lại kinh thành mà muốn đi biên quan thì sẽ không dễ dàng. Kinh thành hiện tại đã là một vũng nước đục, tình hình biên quan cũng phức tạp hơn so với sự tưởng tượng của ta.”
Trương Nghĩa đánh giặc không tệ, nhưng nói đến quan hệ chính trị phức tạp thì hắn với Bạch thế Niên không cùng một cấp bậc.
Hai người đứng trên bờ trầm mặc. Thủy triều càng lúc càng dâng cao. Sóng biển hung hãn hơn, sóng sau đè sóng trước. Từng con sóng biển trắng xóa chen nhau xông tới, âm thanh tựa như sấm vang chớp giật, thế như vạn mã lao nhanh. Biển cả chỉ trong thoáng chốc đã biến thành chiến trường vô biên vô hạn. Gió biển thổi lên tiếng “Kèn lệnh” sắc lạnh, the thé. Sóng biển tựa như trăm ngàn chiến sĩ anh dũng mãnh liệt hướng bờ biển tiến công, phát ra tiếng la hét ầm ầm. Trên bờ, những tảng đá nặng ngàn cân chỉ cần bị thủy triều nhẹ nhàng phất một cái, tựa như có thể bổng chốc chìm xuống đáy biển. Từng con sóng đập vào bờ, tóe ra thành từng mảnh bọt trắng xóa.
Bạch thế Niên nhìn sóng biển càng ngày càng hung mãnh, liền cười nói: “Đã trải qua nhiều cửa ải khó khăn như vậy. Chắc chắn sẽ có biện pháp. Huynh không cần lo lắng cho ta.”
Trương Nghĩa cũng không muốn quay lại chủ đề nặng nề này, quay sang trêu đùa “Thế Niên, lần này trở lại kinh thành, huynh đã có thể đi tìm tiểu hồ ly của huynh. Cũng cho ta nhìn một chút, rốt cuộc là nữ tử tuyệt sắc ra sao khiến cho Thế Niên huynh nhớ mãi không quên. Ta cũng muốn gặp đây!”
Bạch thế Niên cười nhạt. Tiểu hồ ly khó mà tìm thấy.
Trương Nghĩa bỗng lo lắng: “Thế Niên, huynh nói xem, nếu như huynh tìm được tiểu hồ ly nhưng thân phận nàng lại không xứng, vậy nên làm thế nào đây?”
Bạch thế Niên cười nhạt: “Nếu như thân phận nàng tương xứng, ta nhất định cưới làm vợ. Nếu như thân phận không đủ, ta liền mang theo nàng đi biên quan. Tiểu hồ ly gan lớn lắm, ta thấy tính tình cũng đanh đá nữa. Đi biên quan, có lẽ nàng sẽ thích ứng. Chỉ e rằng, cả đời này ta tìm không ra nàng. Hoặc là, hiện tại nàng đã đính hôn.”
Mặc dù hắn nhớ nhung tiểu hồ ly, nhưng chỉ có thể ngầm tìm kiếm, không thể công khai. Nếu không vạn nhất nàng là khuê tú nhà ai thì sẽ ảnh hưởng danh tiếng người ta, nếu chẳng may tiểu hồ ly đã đính hôn cùng người khác, thế nào cũng sẽ hận chết hắn. Tuy hắn suốt những năm này chưa từng quên nàng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ phá hủy cả đời nàng. Hơn nữa, hắn là người sống trong mưa gió, đao kiếm, nàng đi theo hắn cũng sẽ không có hưởng phúc. Ngoài ra những lời đồn đại về hắn khi còn bé, hắn cũng vẫn luôn kiêng kỵ.
Trương Nghĩa tràn ngập tò mò với tướng mạo của tiểu hồ ly “Thế Niên, huynh có thể nói xem, tiểu cô nương kia rốt cuộc lớn lên có xinh đẹp lắm không? Có xinh đẹp như ngọc nữ ngồi trước Quan Âm Bồ Tát hay không?”
Bạch Thế Niên thoáng cười: “Chớ nghĩ vậy, nàng chính là loại người mà đặt ở trong đám người thì tìm cũng không ra. Không phải là tuyệt thế đại mỹ nhân gì.”
Trương Nghĩa tin lời Bạch thế Niên…, nhưng lại càng kỳ quái: “Thấy huynh nhớ nhung nhiều năm như vậy, ta còn tưởng là mỹ nhân rất xinh đẹp cơ đấy!”
Bạch thế Niên nhìn sóng biển dần dần thở nên bình thường “Từ nhỏ đến lớn, dạng mỹ nhân gì mà ta chưa từng gặp? Nhưng tại sao nhiều năm như vậy vẫn không quên được nàng, ta cũng không biết. Có thể như tục ngữ nói, đây chính là duyên phận. Cũng không biết nàng còn nhớ rõ ta không?”
Bạch thế Niên nhớ tới thần sắc tức giận của tiểu hồ ly liền mỉm cười. Đoán chừng cho dù nhớ được, nàng cũng sẽ coi hắn là kẻ dê xồm hèn hạ ( cũng tự biết mình đấy). Hận hắn còn không kịp, làm sao còn có thể tưởng niệm.
Trương Nghĩa nhún vai. Thế Niên là người xuất sắc như vậy, làm sao có thể bị người ta quên mất, chỉ cần gặp một lần thì cả đời cũng sẽ không quên.
Bạch thế Niên đột nhiên nhớ tới một chuyện “Dọc đường đi phải cẩn thận. Có thể giặc Oa chưa có từ bỏ ý định, sẽ cho người ám sát.”
Trương Nghĩa khí khái kêu lên: “Sợ cái gì? Bọn hắn tới bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu. Trăm người như một.”
Bạch thế Niên thì cho rằng mọi sự ổn thỏa thì tốt hơn.
Trước kia làm việc thiện là do nàng bị động , nói đúng ra, là gián tiếp thực hiện. Lúc này, Ôn Uyển chủ động muốn làm việc thiện, chủ động đi trợ giúp một số người.
“Con nói con muốn thành lập một hội từ thiện, trợ giúp những hài tử không nhà?” Hoàng đế cảm thấy rất hứng thú với việc Ôn Uyển đề nghị.
Ôn Uyển bút họa thêm, viết, đúng hơn là nàng muốn làm một chút việc có ý nghĩa, có thể giúp đỡ người khác còn hơn hiện tại làm một con sâu gạo, ngày ngày bị nhốt trong thâm cung. Hơn nữa lần này đại nạn, sở dĩ nàng có thể vượt qua là do cứu người tích đức. Cho nên nàng muốn tích phúc nhiều hơn nữa.
“Tốt, con đã muốn làm thì cứ làm. Nhưng mà, chỉ có thể ở hậu đài, con không thể ra mặt.”
Ôn Uyển gật đầu. Nàng cũng không muốn công khai danh tánh, chẳng qua nàng chỉ tìm chút chuyện để làm thôi. Dĩ nhiên, việc kinh doanh là không thể. Ôn Uyển cũng không nghĩ tới việc kinh doanh. Nàng không thể xuất cung, nếu chỉ trông cậy vào thủ hạ mà gặp kẻ lừa đảo, nàng bị gạt cũng không chừng. Ngoài ra, hiện tại nàng cũng không có ý tiếp tục kinh doanh.
Ôn Uyển mượn Trịnh vương hai mươi vạn lượng bạc. Nàng đã lệnh cho Hạ Thêm vô luận như thế nào cũng phải mua lại thương hành của Khương gia. Hạ Thêm nghe theo sự phân phó, đấu giá mua lại, đáng tiếc lại không có tiền thực hiện. Trịnh vương thấy vậy liền không dài dòng, lập tức móc hai mươi vạn lượng bạc bỏ vào quốc khố, đem khế ước giao cho Hạ Thêm.
Ôn Uyển cầm khế ước khế ước mà không chút ngại ngùng, cũng không tỏ ý sẽ trả bạc lại cho Trịnh Vương.Vài chiêu trò này cậu đều đã rõ, trả bạc lại mới là khách sáo. Dù sao, sau này nàng kiếm được tiền, sẽ đưa cậu phần lớn, nàng lấy phần nhỏ là được.
Dù nàng không lấy, đoán chừng sau này nàng cũng phải làm công cho Trịnh vương. Có khi trả lại tiền sẽ bị quở mắng một trận, không được nửa điểm tốt.
Trải qua chuyện lần này, Ôn Uyển thật lòng thật dạ muốn trợ giúp một số người. Qua tai nạn này, nàng tin tưởng ở hiền gặp lành nên vô cùng tích cực tích lũy càng nhiều phúc đức cho bản thân. Nhưng hiện tại hội từ thiện do nàng sáng lập không dự định quyên tiền. Trước tiên nó chỉ có quy mô nhỏ, đợi sau này nàng bắt đầu làm ăn kiếm tiền sẽ mở rộng từ từ cho tới lúc hoàn thiện.
Nhưng điều khiến Ôn Uyển không nghĩ tới là tin tức nàng muốn thành lập hội từ thiện hoàng gia đã lan truyền rất nhanh. Lập tức, các quý phu nhân tới tấp đòi đến cửa đòi quyên tiền, quyên vật, kể cả đồ trang sức.
Ôn Uyển ngạc nhiên. Nàng không ngờ sức ảnh hưởng của nàng lại lớn như vậy. Những quý phu nhân kia tự tổ chức quyên tiền, rồi nhờ Trịnh vương phi đưa vào hoàng cung. Chẳng qua đây chỉ là giai đoạn ban đầu, nhiều chế độ còn chưa hoàn thiện, chiêu mộ tiền của dễ có chỗ sơ hở nên Ôn Uyển chưa muốn quyên tiền. Nàng chỉ muốn dùng chút sức lực non nớt của mình làm một ít việc thiện, mà không phải dùng thân phận để bắt người ta quyên góp. Nhưng nếu mọi người nguyện ý làm chuyện tốt, Ôn Uyển đương nhiên không ngăn trở hảo ý của người khác.
Ôn Uyển cũng không để cho người khác suy nghĩ nhiều: “Vương Phi, Quận chúa nói, mọi người gom góp từ thiện, nàng rất cao hứng. Những thứ quyên góp này Quận chúa cũng sẽ dùng thật tốt. Nhưng không cần đưa cho nàng danh sách. Có tâm làm việc thiện, tự mình biết là được.”
Lời này của Ôn Uyển rất rõ ràng, ngươi có thể làm việc thiện nhưng không được để lại danh tánh. Ôn Uyển không muốn làm người khác nghi ngờ nàng đang thu thập quỹ riêng, ảnh hưởng tới mặt mũi của nàng.
Trịnh vương phi sửng sốt. Nàng không nghĩ Ôn Uyển lại để ý chuyện nhỏ như vậy. Nhưng đối với tính tình Ôn Uyển, nàng coi như cũng hiểu biết một hai, liền cười đồng ý.
Lời này vừa truyền ra, mọi người không còn nô nức tấp nập như trước nữa. Họ quyên tiền là muốn chiếm một vị trí ở trước mặt Ôn Uyển. Nếu được Ôn Uyển Quận chúa nói đôi lời hữu ích trước mặt hoàng thượng, thì trượng phu họ sẽ có lợi. Bây giờ tên cũng không được ghi lại, sự nhiệt tình của nhiều người liền suy giảm. Ôn Uyển cũng không để ý.
Có kinh phí trong tay, Ôn Uyển nghiêm túc trù tính mở một tiểu học đường miễn phí, thu dụng những em nhỏ ăn xin lưu lạc. Số lượng không nhiều lắm, trước tiên chỉ thu ba mươi người.
Đang lúc tâm tình Hoàng đế khoan khoái dễ chịu vì thấy Ôn Uyển thân thể đang dần dần tốt lên, lại làm từ thiện tích đức cho ông, thì tin chiến thắng từ biên quan truyền đến, vùng duyên hải đại thắng. Cả triều vô cùng phấn chấn.
Tề quân tập kích, đánh bại toàn bộ giặc Oa. Nghe nói đám giặc Oa kia có hơn hai vạn người. Vì giặc Oa e sợ uy danh Bạch thế Niên và Hổ Uy quân, nên Bạch Thế Niên nhân cơ hội sai người rải hịch văn chiêu hàng khiến lòng quân giặc Oa dao động. Nhân cơ hội này, Hổ Uy quân hợp lực cùng nhiều thủy quân tiến đánh. Giặc Oa đại bại, quân số vẻn vẹn hơn mấy trăm người đi thuyền tháo chạy tới chỗ nước sâu. Đến lúc này, họa giặc Oa vùng duyên hải và thế cục căn bản đã bình định, chỉ còn lưu lại số ít, không phải mối đe dọa.
Không chỉ như vậy, Bạch thế Niên còn bắt sống đại thủ lĩnh giặc Oa. Hoàng đế biết tin chiến thắng, thì mặt rồng rạng rỡ, hạ thánh chỉ lệnh Bạch thế Niên đem tù binh áp giải đến kinh thành.
Sáng sớm, Ôn Uyển vừa đánh quyền xong. Hạ Xảo đến chải đầu cho nàng. Ôn Uyển vấn kiểu tóc Lưu Vân, lộ ra vầng trán mượt mà. Qua hơn một tháng điều dưỡng, hai má nàng hồng nhuận hơn nhiều, đôi mắt hạnh đen bóng vô cùng linh động.
Hạ Dao nhìn Quận chúa càng ngày càng thanh lệ thì khẽ thở dài một tiếng.
Ôn Uyển khó hiểu: “Đang yên đang lành, ngươi than thở cái gì a? Đừng thở dài như bà cụ thế, phá hư tâm tình của ta.” hiện tại Ôn Uyển sợ nhất chính là bộ dạng mặt mày ủ rũ. Nàng mong muốn mỗi ngày đều phải vui vẻ, thỉnh thoảng nghe chút chuyện bát quái. Chờ sau này nàng mở phủ rồi, sẽ đem Đông Thanh về. Có Đông Thanh ở đây thì sẽ náo nhiệt không ít.
Hạ Dao lắc đầu “Trước kia, ta vẫn cho rằng Đông Thanh là người nói hưu nói vượn nhất. Bây giờ nghĩ lại, Đông Thanh mới là người mắt sáng như đuốc. Thế gian này, nếu nói xứng đôi với Quận chúa đấy à, sợ rằng chỉ có Bạch tướng quân.”
Ôn Uyển quýnh quáng: “Ngươi lại bị Đông Thanh nhập vào thân rồi sao?”
Đang tốt lành, sao đều thích kéo nàng lại chỗ Bạch thế Niên thế nhỉ? Đã bao nhiêu năm sống cùng nhau, họ không mệt, lỗ tai mình cũng nghe tới mọc kén rồi. Thật là, Bạch thế Niên kia rốt cuộc có cái gì tốt? Đáng để họ từng bước, từng bước kiên quyết đem hắn kết duyên với mình.
Hạ Dao tiếc hận nói: “Không đâu, thuộc hạ cảm thấy Đông Thanh nói rất có lý. Quận chúa là nữ tử tài năng kinh thế tuyệt luân. Bạch tướng quân là đại anh hùng cái thế , võ công, can đảm, không thiếu thứ gì. Nếu không, thuộc hạ thật sự không tìm được nam tử có thể xứng đôi với Quận chúa.” Hạ Dao nghĩ lần trước Ôn Uyển nói cõi đời này bàn về học vấn, năng lực còn ai có thể xứng đôi với nàng. Tìm tới tìm lui, dường như cũng chỉ có vị Bạch tướng quân này là thích hợp nhất.
Mắt Ôn Uyển xoay tròn: “Hắn khắc vợ a! Ngươi không sợ hắn khắc chết ta sao?”
Hạ Dao nheo mắt cười: “Điểm ấy thuộc hạ không sợ. Quận chúa chúng ta phúc trạch thâm hậu…Những thứ ma ma quỷ quỷ kia gặp Quận chúa liền nhường đường tha cho…Quận chúa, ta thực sự chỉ nói mà thôi. Người đừng xem là thật. Hoàng thượng sẽ không đem người gả cho cho Bạch tướng quân đâu.”
Ôn Uyển trong lòng oán thầm. Vậy không phải là nói nhảm sao? Ông ngoại Hoàng đế đã đáp ứng hôn sự của nàng với Yến Kì Hiên. Một nữ sao có thể hứa gả cho hai nam: “Hạ Dao, ngươi đã bái kiến Bạch tướng quân kia sao? Ta vẫn chỉ nghe kỳ danh, chưa thấy kỳ nhân. Mọi người đều nói hắn anh tuấn tiêu sái, phong lưu tuấn nhã, độc nhất vô nhị, kỳ tài ngút trời. Có đúng như lời khen trên trời không có, mặt đất khó tìm như vậy không?”
Hạ Dao khó có lúc thấy Ôn Uyển tám chuyện. Kể từ khi tiến cung, Ôn Uyển chưa lúc nào tham gia bàn tán cả. Hạ Dao liền cười nói: “Cái gì anh tuấn tiêu sái, phong lưu tuấn nhã? Ngày ngày đội ánh mặt trời chói chang để luyện binh, người còn có thể phong lưu tuấn nhã sao? Anh tuấn tiêu sái… cũng do những người nhàm chán nghĩ ra.Ta đã được bái kiến Bạch thế Niên Bạch tướng quân, nhưng đã nhiều năm trước rồi. Hiện tại có lẽ người đã biến đổi nhiều. Quận chúa, Nếu người muốn gặp, chờ hắn trở lại, nhất định sẽ gặp được.”
Ôn Uyển trợn mắt. Cái này không phải nói nhảm à. Hắn trở lại thì nhất định sẽ tiến cung gặp ông ngoại hoàng đế. Mình hầu hạ bên cạnh người, chắc chắn sẽ gặp được hắn thôi.
Hạ Dao hứng trí nói: “Quận chúa. Đoán chừng thời gian một tháng hẳn là Bạch tướng quân có thể đến kinh thành. Đến lúc đó Người có thể gặp.”
Ôn Uyển đối với việc có người ở bên cạnh mình lảm nhảm. Trên mặt tỏ vẻ không ưa, thực ra lại rất có hứng thú. Rốt cuộc hắn là hạng người gì lại được người đời truyền tụng đến mức kì diệu như thế. (Chính nàng cũng bị dân gian truyền tụng tới mức thần kỳ, chẳng qua là nàng tự động xem nhẹ mà thôi. )
Vùng duyên hải, Bạch thế Niên đang đứng một mình trên bờ, mắt hướng ra biển cả mênh mông bát ngát trước mặt. Biển xanh thăm thẳm, yên bình như Tây Hồ vào một buổi sáng mùa xuân (Trung Quốc có nhiều thắng cảnh Tây Hồ). Thỉnh thoảng, những cơn gió nhẹ thổi lên, tạo thành ngàn vạn gợn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt biển.
Trương Nghĩa từ đàng xa đi tới, cười nói: “Thế Niên, huynh có chút không nỡ phải không? Ta cũng không nỡ đây này ! Lần này trở về, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm rồi?”
Bạch thế Niên ánh mắt thâm thúy”Từ lúc đầu quân đến giờ, chớp mắt đã bảy năm.”
Trương Nghĩa cười ha hả không ngừng, nói ” Đúng vậy a, bảy năm a. Bảy năm thời gian, huynh từ một thiếu niên đã lột xác làm một đại anh hùng cái thế. Giờ trở lại kinh thành, đoán chừng nhiều người không nhận ra được. Thế Niên lần này trở về nếu lại đi biên quan, cũng nên thành thân trước đã.”
Sắc mặt Bạch thế Niên không vui. Thành thân, cũng tùy duyên phận!
Trương Nghĩa thấy vẻ mặt Bạch Thế Niên không vui, hỏi: “Sao vậy? Vì việc hôn sự mà rầu rỉ sao? Ha hả, huynh đừng rầu rỉ. Đại tướng quân hai mươi hai tuổi, bà mai còn không đạp vở cửa nhà huynh sao? Có vô số người muốn gả nữ nhi cho huynh nhưng huynh lạ cái là đều chướng mắt. Cũng không biết rốt cuộc huynh muốn cưới tiên nữ cỡ nào?”
Trên mặt Bạch thế Niên lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Hoàng thượng truy phong Tô quý phi làm Thánh Nguyên hoàng hậu, Ôn Uyển Quận chúa cũng được sắc phong Tôn quý Quận chúa. Hoàng thượng đã vì việc thượng vị Trịnh vương mà lót đường. Bạch gia chúng ta hết lần này tới lần khác lại cùng phe cánh với Triệu vương. Trở lại kinh thành lần này, đối với ta mà nói còn hung hiểm hơn ở nơi này.”
Trương Nghĩa trầm mặc một chút: “Thế Niên, có phải đã huynh sớm dự liệu được tình huống này nên mới nói chờ chiến trận nơi này kết thúc, thì phải đi biên quan không?”
Bạch Thế Niên lắc đầu”Đó chỉ là một nguyên nhân nhỏ. Kiến công lập nghiệp, dốc lòng vì sự nghiệp là nguyện vọng của ta. Ta chỉ lo lắng sau khi trở lại kinh thành mà muốn đi biên quan thì sẽ không dễ dàng. Kinh thành hiện tại đã là một vũng nước đục, tình hình biên quan cũng phức tạp hơn so với sự tưởng tượng của ta.”
Trương Nghĩa đánh giặc không tệ, nhưng nói đến quan hệ chính trị phức tạp thì hắn với Bạch thế Niên không cùng một cấp bậc.
Hai người đứng trên bờ trầm mặc. Thủy triều càng lúc càng dâng cao. Sóng biển hung hãn hơn, sóng sau đè sóng trước. Từng con sóng biển trắng xóa chen nhau xông tới, âm thanh tựa như sấm vang chớp giật, thế như vạn mã lao nhanh. Biển cả chỉ trong thoáng chốc đã biến thành chiến trường vô biên vô hạn. Gió biển thổi lên tiếng “Kèn lệnh” sắc lạnh, the thé. Sóng biển tựa như trăm ngàn chiến sĩ anh dũng mãnh liệt hướng bờ biển tiến công, phát ra tiếng la hét ầm ầm. Trên bờ, những tảng đá nặng ngàn cân chỉ cần bị thủy triều nhẹ nhàng phất một cái, tựa như có thể bổng chốc chìm xuống đáy biển. Từng con sóng đập vào bờ, tóe ra thành từng mảnh bọt trắng xóa.
Bạch thế Niên nhìn sóng biển càng ngày càng hung mãnh, liền cười nói: “Đã trải qua nhiều cửa ải khó khăn như vậy. Chắc chắn sẽ có biện pháp. Huynh không cần lo lắng cho ta.”
Trương Nghĩa cũng không muốn quay lại chủ đề nặng nề này, quay sang trêu đùa “Thế Niên, lần này trở lại kinh thành, huynh đã có thể đi tìm tiểu hồ ly của huynh. Cũng cho ta nhìn một chút, rốt cuộc là nữ tử tuyệt sắc ra sao khiến cho Thế Niên huynh nhớ mãi không quên. Ta cũng muốn gặp đây!”
Bạch thế Niên cười nhạt. Tiểu hồ ly khó mà tìm thấy.
Trương Nghĩa bỗng lo lắng: “Thế Niên, huynh nói xem, nếu như huynh tìm được tiểu hồ ly nhưng thân phận nàng lại không xứng, vậy nên làm thế nào đây?”
Bạch thế Niên cười nhạt: “Nếu như thân phận nàng tương xứng, ta nhất định cưới làm vợ. Nếu như thân phận không đủ, ta liền mang theo nàng đi biên quan. Tiểu hồ ly gan lớn lắm, ta thấy tính tình cũng đanh đá nữa. Đi biên quan, có lẽ nàng sẽ thích ứng. Chỉ e rằng, cả đời này ta tìm không ra nàng. Hoặc là, hiện tại nàng đã đính hôn.”
Mặc dù hắn nhớ nhung tiểu hồ ly, nhưng chỉ có thể ngầm tìm kiếm, không thể công khai. Nếu không vạn nhất nàng là khuê tú nhà ai thì sẽ ảnh hưởng danh tiếng người ta, nếu chẳng may tiểu hồ ly đã đính hôn cùng người khác, thế nào cũng sẽ hận chết hắn. Tuy hắn suốt những năm này chưa từng quên nàng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ phá hủy cả đời nàng. Hơn nữa, hắn là người sống trong mưa gió, đao kiếm, nàng đi theo hắn cũng sẽ không có hưởng phúc. Ngoài ra những lời đồn đại về hắn khi còn bé, hắn cũng vẫn luôn kiêng kỵ.
Trương Nghĩa tràn ngập tò mò với tướng mạo của tiểu hồ ly “Thế Niên, huynh có thể nói xem, tiểu cô nương kia rốt cuộc lớn lên có xinh đẹp lắm không? Có xinh đẹp như ngọc nữ ngồi trước Quan Âm Bồ Tát hay không?”
Bạch Thế Niên thoáng cười: “Chớ nghĩ vậy, nàng chính là loại người mà đặt ở trong đám người thì tìm cũng không ra. Không phải là tuyệt thế đại mỹ nhân gì.”
Trương Nghĩa tin lời Bạch thế Niên…, nhưng lại càng kỳ quái: “Thấy huynh nhớ nhung nhiều năm như vậy, ta còn tưởng là mỹ nhân rất xinh đẹp cơ đấy!”
Bạch thế Niên nhìn sóng biển dần dần thở nên bình thường “Từ nhỏ đến lớn, dạng mỹ nhân gì mà ta chưa từng gặp? Nhưng tại sao nhiều năm như vậy vẫn không quên được nàng, ta cũng không biết. Có thể như tục ngữ nói, đây chính là duyên phận. Cũng không biết nàng còn nhớ rõ ta không?”
Bạch thế Niên nhớ tới thần sắc tức giận của tiểu hồ ly liền mỉm cười. Đoán chừng cho dù nhớ được, nàng cũng sẽ coi hắn là kẻ dê xồm hèn hạ ( cũng tự biết mình đấy). Hận hắn còn không kịp, làm sao còn có thể tưởng niệm.
Trương Nghĩa nhún vai. Thế Niên là người xuất sắc như vậy, làm sao có thể bị người ta quên mất, chỉ cần gặp một lần thì cả đời cũng sẽ không quên.
Bạch thế Niên đột nhiên nhớ tới một chuyện “Dọc đường đi phải cẩn thận. Có thể giặc Oa chưa có từ bỏ ý định, sẽ cho người ám sát.”
Trương Nghĩa khí khái kêu lên: “Sợ cái gì? Bọn hắn tới bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu. Trăm người như một.”
Bạch thế Niên thì cho rằng mọi sự ổn thỏa thì tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.