Quyển 4 - Chương 132: Bí mật của Tô phi
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
16/07/2014
Edit: Thuy Vu
Beta: Tiểu Tuyền
Sở dĩ Hoàng đế muốn nhanh đem Ôn Uyển đón về hoàng cung như vậy vì ông đã thành thói quen có Ôn Uyển làm bạn. Nếu không có nàng ở bên cạnh hầu hạ, trong lòng ông sẽ cảm thấy vắng vẻ. Lần này thấy Ôn Uyển sắp chết, cảm giác cô tịch bổng đổ ập vào Hoàng đế. Mùi vị của sự cô độc khó mà chịu nỗi. Đây cũng là lý do vì sao ông vừa nghe thấy Ôn Uyển đã khá hơn nhiều, liền cho đem Ôn Uyển vào trong hoàng cung.
Hoàng đế đã dùng lý do như vậy nên Ôn Uyển tự nhiên cũng nghe theo. Nàng với Hiền phi, không phải ngươi chết thì ta mất. Không có con đường nào khác để đi. Nếu Ôn Uyển đã không nguyện ý bó tay chờ chết, nàng phải phản kích. Muốn nàng chết? Không dễ dàng như vậy.
Bà ta muốn nàng chết, nàng sẽ làm cho bà ta phải nhức nhối. Thật ra nàng rất muốn động vào Triệu vương. Đáng tiếc nàng không thể động. Ngay cả đến lúc nàng gần chết, không ngờ cũng chỉ lấy vài kẻ để xả giận. Mà không động đến thế lực củaTriệu vương, cũng không trừng phạt, chỉ sợ mắng một trận cũng không. Cho nên nói cháu gái và con trai của mình không cùng một cấp bậc a. Nếu nàng động đến Triệu vương, ông ngoại hoàng đế nhất định xé nàng thành ba mảnh. Triệu vương vẫn nên giữ lại cho cậu Trịnh vương đi! Nhưng mà, nàng vẫn có thể động đến một người khác.
Quách ma ma nhẹ giọng gọi: “Nương nương.” Kể từ khi hoàng đế ban thánh chỉ bà không được bước ra khỏi Hàm Phúc Cung một bước, trừ đưa cơm ra thì không có người đến đây. Cả cung điện an tĩnh đến kỳ lạ.
Từ thái giám đưa cơm, Quách ma ma biết Ôn Uyển đã khỏe lại rồi. Hiện tại, nàng đã được đón trở về hoàng cung một lần nữa. Trên dưới đã truyền tin đồn nói Ôn Uyển Quận chúa bị trúng độc, là bị ma ma nhiều năm trước được hoàng cung ban thưởng hạ độc. Đều nói chủ mưu sau lưng là Hiền phi nương nương. Nếu không, hoàng thượng làm sao lại hạ thánh chỉ như vậy. Chuyện này đang ầm ĩ, sôi sục cả lên.
Sau khi bị giam, Hiền phi vẫn giữ vững trầm mặc. Lúc này bà đang an tĩnh cầm kéo cắt xén một chậu cảnh. Ngày thường, bồn cảnh được sửa sang rất xinh đẹp. Lúc này, rể cây mọc loạn, lá cây thì vừa bị cắt xén một trận khiến cho cả bồn cây cảnh trông vô cùng lộn xộn.
Hoàng đế mặc dù giam cầm bà nhưng chi phí ăn mặc vẫn không bạc đãi.
Trong mắt Hiền phi lúc này không có một tia lửa giận, còn vô cùng bình thản “Không nghĩ, mệnh của nha đầu này cứng rắn đến mức như vậy.” Đã đến tình trạng này dù thất vọng như đưa đám cũng vô dụng. Hiền phi buông kéo
“Bước cờ này, ta vốn chỉ dự phòng, không tới thời khắc mấu chốt thì không dùng. Cõi đời này không có thuốc hối hận để uống. Nếu sớm biết như vậy, năm đó cho dù bị hoàng thượng giận dữ mắng mỏ một trận, ta cũng nên trừ khử nó. Làm sao còn để nó đủ lông đủ cánh như hôm nay. Ngay cả hoàng thượng cũng có thể bị nó thao túng, về sau e là khó có cơ hội hơn nữa. Hơn nữa hoàng thượng cũng sẽ không cho qua việc này. Lần này hoàng thượng không xử lý ta, một là còn nể tình ta hầu hạ ông ấy mấy chục năm, hai là nể mặt Hồng Bân. Nếu ta còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, cũng chỉ có đường chết mà thôi.”
Quách ma ma liền an ủi. “Ai lại biết rằng Ôn Uyển Quận chúa mạng lớn như vậy, còn hơn cả Tô quý phi năm đó. Thật khiến cho người ta phải sợ.”
Giọng của Hiền phi nhỏ như tiếng muỗi kêu: ” Đến bây giờ ngươi còn tưởng rằng ta đấu thắng Tô Phượng sao? Ta thua. Ta đã sớm bại dưới tay của bà ấy. Mặc dù hiện tại không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh Trịnh vương là nhi tử của bà ta, nhưng thái độ của hoàng thượng đã rất rõ ràng. Nếu không, tại sao lại có chuyển biến lớn như vậy? Chứng cớ có lẽ đang ở trong tay hoàng thượng. Nếu chưa có chứng cớ, hoàng thượng sẽ không ưu đãi Trịnh vương như vậy.”
Ma ma liền kinh hô “Nương nương, không thể nào! Điều này sao có thể! Đây tuyệt đối không thể nào! Trừ phi Tô quý phi điên rồi !” Ai lại không biết một hoàng tử do mẫu thân cao quý sinh ra cùng một hoàng tử do tiện tỳ sinh ra, có vận mệnh khác biệt thế nào? Người bình thường tuyệt đối sẽ không làm chuyện bực này.
“Ta ngày đó cũng có chút nghi ngờ. Người trong thiên hạ đều biết Tô Phượng thông tuệ, y lý cũng tinh thông, làm sao lại cùng trúng độc như Hoàng hậu. Bây giờ ngẫm lại, năm đó người độc hại hoàng hậu không phải là Thục phi, cũng không phải là Đức Phi. Bạch Hoàng quý phi lại càng không có chút quan hệ nào, người hạ độc hẳn là Tô Phượng.” Hiền phi suy nghĩ thật lâu mới nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó.
“Này. . . . . . nhưng Tô Phượng cùng Hoàng hậu nương nương giao hảo rất tốt, thân như tỷ muội. Hơn nữa, nếu như sát hại hoàng hậu, vậy thì cũng nên trù tính cho mình. Dựa theo nương nương đoán, nàng không chỉ độc chết hoàng hậu, còn đem nhi tử nuôi dưới danh nghĩa của một cung nhân đê tiện. Nàng làm vậy là vì sao?” Ma ma không tin.
“Ta không biết tại sao nàng lại muốn hại chết hoàng hậu. Nàng chịu chết là để thoát khỏi sự hiềm nghi đã độc chết hoàng hậu. Việc đánh tráo Trịnh vương và nữ nhi của Đỗ Dung Hoa, ngươi chỉ cần thử nghĩ tới hậu quả cũng sẽ hiểu lý do Tô Phượng làm như vậy. Nếu như không đánh tráo, hoàng thượng không có con trai trưởng; Bạch Hoàng quý phi liên lụy đến sự kiện độc hại hoàng hậu sẽ bị hoàng thượng ban cho cái chết; Tam hoàng tử bị hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, mất đi cơ hội thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước; còn Trịnh vương lúc ấy chính là hài tử mới ra đời, quý trọng nhất trong hoàng cung, lại có nhà mẹ là Tô gia mạnh mẻ như vậy, bên trong còn có Hoàng đế thương yêu. Ngươi nghĩ xem, nếu như vậy, hắn có thể bình an mà không thiếu cánh tay, không mất cái chân để sống đến bây giờ sao? Không nói người khác, chỉ một mình Bổn cung thôi, cũng tuyệt đối sẽ không để cho hắn sống sót.” Răng rắc! Kéo của Hiền phi cắt đứt một chạc cây. Nếu là như vậy, bà tuyệt đối sẽ không để cho Trịnh vương sống sót.
Hiền phi chán nản: “Ta hiện tại đã biết rõ vì sao ban đầu Hoàng thượng không đem Trịnh vương giao cho Tần phi có địa vị cao nuôi dưỡng. Không phải trong lòng Hoàng thượng chán ghét Trịnh vương mà bỏ qua quy củ chăm nom hài tử trong cung (Thục Viện sau này biết rõ Tần phi không có tư cách dưỡng dục hoàng tử, cũng sẽ giao cho Tần phi nuôi dạy. Trừ phi có ân điển đặc biệt, nhưng loại ân điển này lại là một sự vũ nhục đối với hài tử), đó là do Huệ phi đã động tay động chân. Như vậy sẽ khiến mọi người ảo giác Hoàng thượng hoàn toàn chán ghét, vứt bỏ người này, từ đó cũng sinh hiềm khích với hài tử.
Một hoàng tử xuất thân ti tiện, không được Hoàng thượng yêu thích thì dù ẩn tàng một thân tài hoa, sao ta lại phải đi để ý. Tuy rằng hắn tài năng, tài hoa hơn nữa, có năng lực hơn nữa thì có lợi ích gì, bị hoàng thượng chán ghét, thì sẽ vĩnh viễn sẽ không có cơ hội.”
Dù là ai thì cũng không nghĩ ra, sẽ có người làm việc điên cuồng như vậy. Nếu không, sao còn có thể cho hắn sống đến bây giờ. Tô Phượng, nếu bàn về sự tàn nhẫn, ta quả thật không bằng ngươi. Vì hoàn thành kế hoạch, ngay cả hài tử nhỏ bé yếu đuối của mình ngươi cũng có thể buông tay mặc kệ.
Quách ma ma nói không có chứng cớ. Trong mắt Hiền phi thoáng hiện tia phẫn nộ, tay cầm kéo cũng trở nên run rẩy, cũng may rất nhanh đã khống chế được.
“Không, Huệ phi nhất định đã để lại đồ vật. Vật kia chắc chắn được giấu trong hộp gỗ lim tơ vàng. Nhất định Hoàng thượng đã sớm lấy được cái hộp kia.”
“Không thể nào. Nếu đã sớm chiếm được, sao đến bây giờ còn chưa công bố. Nương nương, Người nghĩ nhiều rồi?” Ma ma vội vã khuyên .
“Kể từ sau khi hoàng hậu chết, Hoàng thượng đem tất cả tâm tư đặt ở việc triều chánh. Hơn ba mươi năm qua, Người đã cẩn trọng chỉnh đốn cục diện rối rắm mà Hiến Tông lưu lại thành một bầu trời sáng rõ như hôm nay. Mặc dù bây giờ còn có mối hoạ ngoại xâm, nhưng nội loạn đã tiêu trừ hơn phân nửa, sớm đã
một trời một vực so với thành quả Hiến Tông hoàng đế lưu lại.
Hoàng thượng dùng hơn ba mươi năm dẹp yên thiên hạ, triều thần tán thưởng. Mặc dù đoán ta không đoán được hết tâm tư của ông ấy, nhưng cũng có thể suy đoán một hai… Hiện tại ông ấy không lậpTrịnh vương làm Trữ, rất có thể là để tôi luyện Trịnh vương, dùng nhi tử của ta để tôi luyện Trịnh vương. Có lẽ ban đầu là dùng Trịnh vương tới tôi luyện nhi tử ta. . . . . .”
Mắt Hiền phi thoáng hiện lên lửa giận cuồn cuộn. Trước kia bà còn nghĩ Trịnh vương là để tôi luyện con trai của bà, nhưng bây giờ thì ngược lại. Lời còn chưa dứt, chiếc kéo thoáng chốc đã rơi xuống đất. Sắc mặt bỗng chốc trắng bệch, lộ ra bộ dạng như bị quỷ hù, cuối cùng liền quay lại vẻ tự nhiên.
“Hoàng thượng, Người . . .” Ma ma không nói được nữa.
Hiền phi lầm bầm: “Giờ ta đã biết tại sao ban đầu Tô Phượng phải hạ độc hoàng hậu . . . Thì ra là như vậy. Ha ha…Tô Phượng, ngươi điên rồi! Ngươi quả thật ngoan độc! Ngươi độc chết hoàng hậu, ám sát Thạc Vương. Hoàng thái hậu tức giận công tâm, cũng đi theo. Ba người họ chết đi, sẽ không có người khiến hoàng thượng di chuyển tâm tư. Thạc Vương không còn là gông cùm kiềm hãm hoàng thượng. Hoàng thái hậu cũng không thể lấy hiếu áp chế hoàng thượng, tạo thành mối nguy hại với trều đình nữa. Ha ha… Khó trách. Khó trách. Tô Phượng, ngươi điên rồi. Một mũi tên trúng ba con chim, ngươi quả thật không phụ danh hiệu đệ nhất tài nữ, cũng không uổng phí kì vọng của Tô Sử đối với ngươi. Ta bội phục ngươi…” Hiền phi càng nói càng cười ha hả. Ma ma lại không nghe được những lời tiếp theo.
Ôn Uyển phân phó: “Hạ Dao, ngươi tìm xem Cổ ma ma bây giờ đang ở đâu. Mặc dù bà ấy có sai sót này, nhưng đối xử với ta rất tốt. Dù sao đã quen biết một thời gian, ngươi giúp ta tìm xem.”
“Quận chúa, công chúa Phúc Linh đem Hân Dĩnh Quận chủ gả cho con trai trưởng của Đại bộc tự khanh gia Miêu đại nhân.”
Ôn Uyển dường như đã từng nghe qua cái tên này ở đâu.
“Chính là đệ đệ của cọp cái Miêu gia mà trong kinh thành vẫn nhắc tới. Nghe nói đệ đệ nàng là hài tử có phẩm tính thuần lương, tài hoa không tệ. Nhưng không biết tại sao công chúa lại chọn hắn.” Hạ Ảnh có chút nghi ngờ.
Ôn Uyển phỏng đoán một hai. Đoán chừng công chúa Phúc Linh bây giờ thấy tình thế càng ngày càng bất thường nên muốn tìm một hộ trung hậu đàng hoàng. Sau này, cho dù gây ra tai họa, có thân phận Quận chủ áp chế, thì con bà ấy cũng không ăn nhiều thiệt thòi. Phúc Linh công chúa hẳn là đã làm rất nhiều chuyện cho Triệu vương. Bà ta sợ sau này cậu đắc vị sẽ tìm người trả nợ. Dù Ôn Uyển khinh thường công chúa Phúc Linh, nhưng tấm lòng từ mẫu như vậy cũng thật khó thấy.
Ôn Uyển điều chỉnh một vài nha hoàn bên người. Người trước giờ vẫn nhàn rỗi, một mực chỉ để ý hoa hoa cỏ cỏ là Hạ Hương bị Ôn Uyển điều đến bên cạnh sai sử. Ôn Uyển quan sát vẻ ngoài của nha hoàn hầu hạ bên cạnh, cẩn thận đánh giá, nàng ta tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, cùng tuổi với Hạ Ảnh. Nhìn dáng vẽ lão luyện của nàng, Ôn Uyển cẩn thận thăm dò. Quả nhiên nàng ta trước đây là đại cung nữ bên cạnh ông ngoại.
Ôn Uyển rất xấu hổ. Sao một chút ấn tượng về nàng ấy cũng không có thế ?
Từ đó, Vĩnh Ninh Cung do Hạ Dao cùng Hạ Ảnh quản chế, Hạ Hương hiệp trợ, vô cùng vững chắc.
Hoàng đế chọn tới cho Ôn Uyển một ma ma am hiểu trù nghệ (việc nấu nướng đó mà). Ôn Uyển không khỏi nhủ thầm, chẳng lẽ còn không biết nàng đã bị hù tới vỡ mật, muốn luyện lá gan cho mình cũng không nên luyện như vậy. Không sợ đem mình hù chết sao?
Ôn Uyển phái người đi thăm dò, Trịnh vương cũng tra mười tám đời tổ tông của nàng ta. Mặc dù không có vấn đề, nhưng việc ẩm thực: ăn uống, thuốc bổ v.v…không do nàng quản lý, mà do Hạ Hương cùng Hạ Thu sắp xếp, lại cho Ôn Uyển xem qua. Hạ Thu và nàng ta mới cùng thực hiện. Dĩ nhiên, chủ yếu là do người này được hoàng thượng tỉ mỉ chọn lựa. Nếu không, Ôn Uyển cũng không cho nàng đụng tới.
Beta: Tiểu Tuyền
Sở dĩ Hoàng đế muốn nhanh đem Ôn Uyển đón về hoàng cung như vậy vì ông đã thành thói quen có Ôn Uyển làm bạn. Nếu không có nàng ở bên cạnh hầu hạ, trong lòng ông sẽ cảm thấy vắng vẻ. Lần này thấy Ôn Uyển sắp chết, cảm giác cô tịch bổng đổ ập vào Hoàng đế. Mùi vị của sự cô độc khó mà chịu nỗi. Đây cũng là lý do vì sao ông vừa nghe thấy Ôn Uyển đã khá hơn nhiều, liền cho đem Ôn Uyển vào trong hoàng cung.
Hoàng đế đã dùng lý do như vậy nên Ôn Uyển tự nhiên cũng nghe theo. Nàng với Hiền phi, không phải ngươi chết thì ta mất. Không có con đường nào khác để đi. Nếu Ôn Uyển đã không nguyện ý bó tay chờ chết, nàng phải phản kích. Muốn nàng chết? Không dễ dàng như vậy.
Bà ta muốn nàng chết, nàng sẽ làm cho bà ta phải nhức nhối. Thật ra nàng rất muốn động vào Triệu vương. Đáng tiếc nàng không thể động. Ngay cả đến lúc nàng gần chết, không ngờ cũng chỉ lấy vài kẻ để xả giận. Mà không động đến thế lực củaTriệu vương, cũng không trừng phạt, chỉ sợ mắng một trận cũng không. Cho nên nói cháu gái và con trai của mình không cùng một cấp bậc a. Nếu nàng động đến Triệu vương, ông ngoại hoàng đế nhất định xé nàng thành ba mảnh. Triệu vương vẫn nên giữ lại cho cậu Trịnh vương đi! Nhưng mà, nàng vẫn có thể động đến một người khác.
Quách ma ma nhẹ giọng gọi: “Nương nương.” Kể từ khi hoàng đế ban thánh chỉ bà không được bước ra khỏi Hàm Phúc Cung một bước, trừ đưa cơm ra thì không có người đến đây. Cả cung điện an tĩnh đến kỳ lạ.
Từ thái giám đưa cơm, Quách ma ma biết Ôn Uyển đã khỏe lại rồi. Hiện tại, nàng đã được đón trở về hoàng cung một lần nữa. Trên dưới đã truyền tin đồn nói Ôn Uyển Quận chúa bị trúng độc, là bị ma ma nhiều năm trước được hoàng cung ban thưởng hạ độc. Đều nói chủ mưu sau lưng là Hiền phi nương nương. Nếu không, hoàng thượng làm sao lại hạ thánh chỉ như vậy. Chuyện này đang ầm ĩ, sôi sục cả lên.
Sau khi bị giam, Hiền phi vẫn giữ vững trầm mặc. Lúc này bà đang an tĩnh cầm kéo cắt xén một chậu cảnh. Ngày thường, bồn cảnh được sửa sang rất xinh đẹp. Lúc này, rể cây mọc loạn, lá cây thì vừa bị cắt xén một trận khiến cho cả bồn cây cảnh trông vô cùng lộn xộn.
Hoàng đế mặc dù giam cầm bà nhưng chi phí ăn mặc vẫn không bạc đãi.
Trong mắt Hiền phi lúc này không có một tia lửa giận, còn vô cùng bình thản “Không nghĩ, mệnh của nha đầu này cứng rắn đến mức như vậy.” Đã đến tình trạng này dù thất vọng như đưa đám cũng vô dụng. Hiền phi buông kéo
“Bước cờ này, ta vốn chỉ dự phòng, không tới thời khắc mấu chốt thì không dùng. Cõi đời này không có thuốc hối hận để uống. Nếu sớm biết như vậy, năm đó cho dù bị hoàng thượng giận dữ mắng mỏ một trận, ta cũng nên trừ khử nó. Làm sao còn để nó đủ lông đủ cánh như hôm nay. Ngay cả hoàng thượng cũng có thể bị nó thao túng, về sau e là khó có cơ hội hơn nữa. Hơn nữa hoàng thượng cũng sẽ không cho qua việc này. Lần này hoàng thượng không xử lý ta, một là còn nể tình ta hầu hạ ông ấy mấy chục năm, hai là nể mặt Hồng Bân. Nếu ta còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, cũng chỉ có đường chết mà thôi.”
Quách ma ma liền an ủi. “Ai lại biết rằng Ôn Uyển Quận chúa mạng lớn như vậy, còn hơn cả Tô quý phi năm đó. Thật khiến cho người ta phải sợ.”
Giọng của Hiền phi nhỏ như tiếng muỗi kêu: ” Đến bây giờ ngươi còn tưởng rằng ta đấu thắng Tô Phượng sao? Ta thua. Ta đã sớm bại dưới tay của bà ấy. Mặc dù hiện tại không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh Trịnh vương là nhi tử của bà ta, nhưng thái độ của hoàng thượng đã rất rõ ràng. Nếu không, tại sao lại có chuyển biến lớn như vậy? Chứng cớ có lẽ đang ở trong tay hoàng thượng. Nếu chưa có chứng cớ, hoàng thượng sẽ không ưu đãi Trịnh vương như vậy.”
Ma ma liền kinh hô “Nương nương, không thể nào! Điều này sao có thể! Đây tuyệt đối không thể nào! Trừ phi Tô quý phi điên rồi !” Ai lại không biết một hoàng tử do mẫu thân cao quý sinh ra cùng một hoàng tử do tiện tỳ sinh ra, có vận mệnh khác biệt thế nào? Người bình thường tuyệt đối sẽ không làm chuyện bực này.
“Ta ngày đó cũng có chút nghi ngờ. Người trong thiên hạ đều biết Tô Phượng thông tuệ, y lý cũng tinh thông, làm sao lại cùng trúng độc như Hoàng hậu. Bây giờ ngẫm lại, năm đó người độc hại hoàng hậu không phải là Thục phi, cũng không phải là Đức Phi. Bạch Hoàng quý phi lại càng không có chút quan hệ nào, người hạ độc hẳn là Tô Phượng.” Hiền phi suy nghĩ thật lâu mới nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó.
“Này. . . . . . nhưng Tô Phượng cùng Hoàng hậu nương nương giao hảo rất tốt, thân như tỷ muội. Hơn nữa, nếu như sát hại hoàng hậu, vậy thì cũng nên trù tính cho mình. Dựa theo nương nương đoán, nàng không chỉ độc chết hoàng hậu, còn đem nhi tử nuôi dưới danh nghĩa của một cung nhân đê tiện. Nàng làm vậy là vì sao?” Ma ma không tin.
“Ta không biết tại sao nàng lại muốn hại chết hoàng hậu. Nàng chịu chết là để thoát khỏi sự hiềm nghi đã độc chết hoàng hậu. Việc đánh tráo Trịnh vương và nữ nhi của Đỗ Dung Hoa, ngươi chỉ cần thử nghĩ tới hậu quả cũng sẽ hiểu lý do Tô Phượng làm như vậy. Nếu như không đánh tráo, hoàng thượng không có con trai trưởng; Bạch Hoàng quý phi liên lụy đến sự kiện độc hại hoàng hậu sẽ bị hoàng thượng ban cho cái chết; Tam hoàng tử bị hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, mất đi cơ hội thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước; còn Trịnh vương lúc ấy chính là hài tử mới ra đời, quý trọng nhất trong hoàng cung, lại có nhà mẹ là Tô gia mạnh mẻ như vậy, bên trong còn có Hoàng đế thương yêu. Ngươi nghĩ xem, nếu như vậy, hắn có thể bình an mà không thiếu cánh tay, không mất cái chân để sống đến bây giờ sao? Không nói người khác, chỉ một mình Bổn cung thôi, cũng tuyệt đối sẽ không để cho hắn sống sót.” Răng rắc! Kéo của Hiền phi cắt đứt một chạc cây. Nếu là như vậy, bà tuyệt đối sẽ không để cho Trịnh vương sống sót.
Hiền phi chán nản: “Ta hiện tại đã biết rõ vì sao ban đầu Hoàng thượng không đem Trịnh vương giao cho Tần phi có địa vị cao nuôi dưỡng. Không phải trong lòng Hoàng thượng chán ghét Trịnh vương mà bỏ qua quy củ chăm nom hài tử trong cung (Thục Viện sau này biết rõ Tần phi không có tư cách dưỡng dục hoàng tử, cũng sẽ giao cho Tần phi nuôi dạy. Trừ phi có ân điển đặc biệt, nhưng loại ân điển này lại là một sự vũ nhục đối với hài tử), đó là do Huệ phi đã động tay động chân. Như vậy sẽ khiến mọi người ảo giác Hoàng thượng hoàn toàn chán ghét, vứt bỏ người này, từ đó cũng sinh hiềm khích với hài tử.
Một hoàng tử xuất thân ti tiện, không được Hoàng thượng yêu thích thì dù ẩn tàng một thân tài hoa, sao ta lại phải đi để ý. Tuy rằng hắn tài năng, tài hoa hơn nữa, có năng lực hơn nữa thì có lợi ích gì, bị hoàng thượng chán ghét, thì sẽ vĩnh viễn sẽ không có cơ hội.”
Dù là ai thì cũng không nghĩ ra, sẽ có người làm việc điên cuồng như vậy. Nếu không, sao còn có thể cho hắn sống đến bây giờ. Tô Phượng, nếu bàn về sự tàn nhẫn, ta quả thật không bằng ngươi. Vì hoàn thành kế hoạch, ngay cả hài tử nhỏ bé yếu đuối của mình ngươi cũng có thể buông tay mặc kệ.
Quách ma ma nói không có chứng cớ. Trong mắt Hiền phi thoáng hiện tia phẫn nộ, tay cầm kéo cũng trở nên run rẩy, cũng may rất nhanh đã khống chế được.
“Không, Huệ phi nhất định đã để lại đồ vật. Vật kia chắc chắn được giấu trong hộp gỗ lim tơ vàng. Nhất định Hoàng thượng đã sớm lấy được cái hộp kia.”
“Không thể nào. Nếu đã sớm chiếm được, sao đến bây giờ còn chưa công bố. Nương nương, Người nghĩ nhiều rồi?” Ma ma vội vã khuyên .
“Kể từ sau khi hoàng hậu chết, Hoàng thượng đem tất cả tâm tư đặt ở việc triều chánh. Hơn ba mươi năm qua, Người đã cẩn trọng chỉnh đốn cục diện rối rắm mà Hiến Tông lưu lại thành một bầu trời sáng rõ như hôm nay. Mặc dù bây giờ còn có mối hoạ ngoại xâm, nhưng nội loạn đã tiêu trừ hơn phân nửa, sớm đã
một trời một vực so với thành quả Hiến Tông hoàng đế lưu lại.
Hoàng thượng dùng hơn ba mươi năm dẹp yên thiên hạ, triều thần tán thưởng. Mặc dù đoán ta không đoán được hết tâm tư của ông ấy, nhưng cũng có thể suy đoán một hai… Hiện tại ông ấy không lậpTrịnh vương làm Trữ, rất có thể là để tôi luyện Trịnh vương, dùng nhi tử của ta để tôi luyện Trịnh vương. Có lẽ ban đầu là dùng Trịnh vương tới tôi luyện nhi tử ta. . . . . .”
Mắt Hiền phi thoáng hiện lên lửa giận cuồn cuộn. Trước kia bà còn nghĩ Trịnh vương là để tôi luyện con trai của bà, nhưng bây giờ thì ngược lại. Lời còn chưa dứt, chiếc kéo thoáng chốc đã rơi xuống đất. Sắc mặt bỗng chốc trắng bệch, lộ ra bộ dạng như bị quỷ hù, cuối cùng liền quay lại vẻ tự nhiên.
“Hoàng thượng, Người . . .” Ma ma không nói được nữa.
Hiền phi lầm bầm: “Giờ ta đã biết tại sao ban đầu Tô Phượng phải hạ độc hoàng hậu . . . Thì ra là như vậy. Ha ha…Tô Phượng, ngươi điên rồi! Ngươi quả thật ngoan độc! Ngươi độc chết hoàng hậu, ám sát Thạc Vương. Hoàng thái hậu tức giận công tâm, cũng đi theo. Ba người họ chết đi, sẽ không có người khiến hoàng thượng di chuyển tâm tư. Thạc Vương không còn là gông cùm kiềm hãm hoàng thượng. Hoàng thái hậu cũng không thể lấy hiếu áp chế hoàng thượng, tạo thành mối nguy hại với trều đình nữa. Ha ha… Khó trách. Khó trách. Tô Phượng, ngươi điên rồi. Một mũi tên trúng ba con chim, ngươi quả thật không phụ danh hiệu đệ nhất tài nữ, cũng không uổng phí kì vọng của Tô Sử đối với ngươi. Ta bội phục ngươi…” Hiền phi càng nói càng cười ha hả. Ma ma lại không nghe được những lời tiếp theo.
Ôn Uyển phân phó: “Hạ Dao, ngươi tìm xem Cổ ma ma bây giờ đang ở đâu. Mặc dù bà ấy có sai sót này, nhưng đối xử với ta rất tốt. Dù sao đã quen biết một thời gian, ngươi giúp ta tìm xem.”
“Quận chúa, công chúa Phúc Linh đem Hân Dĩnh Quận chủ gả cho con trai trưởng của Đại bộc tự khanh gia Miêu đại nhân.”
Ôn Uyển dường như đã từng nghe qua cái tên này ở đâu.
“Chính là đệ đệ của cọp cái Miêu gia mà trong kinh thành vẫn nhắc tới. Nghe nói đệ đệ nàng là hài tử có phẩm tính thuần lương, tài hoa không tệ. Nhưng không biết tại sao công chúa lại chọn hắn.” Hạ Ảnh có chút nghi ngờ.
Ôn Uyển phỏng đoán một hai. Đoán chừng công chúa Phúc Linh bây giờ thấy tình thế càng ngày càng bất thường nên muốn tìm một hộ trung hậu đàng hoàng. Sau này, cho dù gây ra tai họa, có thân phận Quận chủ áp chế, thì con bà ấy cũng không ăn nhiều thiệt thòi. Phúc Linh công chúa hẳn là đã làm rất nhiều chuyện cho Triệu vương. Bà ta sợ sau này cậu đắc vị sẽ tìm người trả nợ. Dù Ôn Uyển khinh thường công chúa Phúc Linh, nhưng tấm lòng từ mẫu như vậy cũng thật khó thấy.
Ôn Uyển điều chỉnh một vài nha hoàn bên người. Người trước giờ vẫn nhàn rỗi, một mực chỉ để ý hoa hoa cỏ cỏ là Hạ Hương bị Ôn Uyển điều đến bên cạnh sai sử. Ôn Uyển quan sát vẻ ngoài của nha hoàn hầu hạ bên cạnh, cẩn thận đánh giá, nàng ta tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, cùng tuổi với Hạ Ảnh. Nhìn dáng vẽ lão luyện của nàng, Ôn Uyển cẩn thận thăm dò. Quả nhiên nàng ta trước đây là đại cung nữ bên cạnh ông ngoại.
Ôn Uyển rất xấu hổ. Sao một chút ấn tượng về nàng ấy cũng không có thế ?
Từ đó, Vĩnh Ninh Cung do Hạ Dao cùng Hạ Ảnh quản chế, Hạ Hương hiệp trợ, vô cùng vững chắc.
Hoàng đế chọn tới cho Ôn Uyển một ma ma am hiểu trù nghệ (việc nấu nướng đó mà). Ôn Uyển không khỏi nhủ thầm, chẳng lẽ còn không biết nàng đã bị hù tới vỡ mật, muốn luyện lá gan cho mình cũng không nên luyện như vậy. Không sợ đem mình hù chết sao?
Ôn Uyển phái người đi thăm dò, Trịnh vương cũng tra mười tám đời tổ tông của nàng ta. Mặc dù không có vấn đề, nhưng việc ẩm thực: ăn uống, thuốc bổ v.v…không do nàng quản lý, mà do Hạ Hương cùng Hạ Thu sắp xếp, lại cho Ôn Uyển xem qua. Hạ Thu và nàng ta mới cùng thực hiện. Dĩ nhiên, chủ yếu là do người này được hoàng thượng tỉ mỉ chọn lựa. Nếu không, Ôn Uyển cũng không cho nàng đụng tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.