Quyển 3 - Chương 1: Biến chuyển ( thượng)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
19/02/2014
Edit: Mị
Để Ôn Uyển trở thành một người hoàng tộc hợp cách, Thuần Vương bắt
đầu dạy cho nàng từ những điều cơ bản nhất. Dĩ nhiên đó cũng chỉ là lý
thuyết.
Nhưng Ôn Uyển lại nghe một cách rất chân thành. Bởi vì đây là những thứ nàng đang thiếu hụt, đối với nàng rất có ích.
Thuần Vương giải thích, Đại Tề chia làm sáu cấp bậc, bao gồm: Hoàng tộc, Quý Tộc, Quan viên, bên dưới quan viên là dân chúng, rồi mới đến thương nhân, thương nhân không thể tham gia khoa cử, một khi vào hộ tịch thương nhân, muốn tách ra thì khó càng thêm khó. Bậc thấp nhất là nô bộc, nếu không có chút tác dụng, có thể tuỳ ý bị chủ nhân giết chết.
Ở đây, Hoàng tộc là tôn quý nhất, chính xác là không thể xâm phạm. Bất kỳ ai nếu có dũng khí đắc tội với hoàng tộc thì chắc chắn chết không chỗ chôn.
Thuần Vương hỏi Ôn Uyển ” Ôn Uyển, cháu nghĩ mình thuộc hoàng tộc hay quý tộc?”
Ôn Uyển gật đầu, ý nói mình thuộc về Hoàng tộc. Từ lâu, nàng đã xem mình là người của hoàng gia. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì mẹ của nàng là công chúa.
Thuần Vương lắc đầu nói ” Cháu là quý tộc, không thuộc về Hoàng tộc. Chỉ có thành viên Yến thị mới thật sự là Hoàng tộc. Mẹ cháu là Công chúa, trong thân thể cháu có một nữa là huyết mạch hoàng gia, nhưng mà, cháu lại mang họ Bình, chứ không phải họ Yến, cháu ấy à, cũng chỉ có thể coi là Quý tộc. Đã biết khác nhau chỗ nào chưa?”
Ôn Uyển gật đầu. Người hoàng tộc đánh chết quý tộc, không cần đền mạng. Người quý tộc đánh chết người hoàng tộc, nhất định là phải đền mạng, thậm chí có khả năng bị xét nhà diệt tộc. Đây chính là định luật sinh tồn tàn khốc ở xã hội này.
Thuận Vương cũng không cùng Ôn Uyển nói tiếp, ngược lại hỏi ” Ta nghe nói, lúc đầu cháu cho là những thái giám, cung nữ kia vu hãm cháu đẩy Tư Nguyệt rơi xuống nước, là bởi vì cháu không quyền, không thế, cho nên mới dám khi dễ, hãm hại cháu.” Những lời này là Ôn công công được Hoàng đế gợi ý nói cho Thuận Vương.
Ôn Uyển lúc ấy một nửa cũng nghĩ như vậy, nên gật đầu.
Thuần Vương ha hả cười nói ” Cháu không phải có Hoàng thượng tứ phong cháu làm Hoàng Quý Quận chúa sao?”
Ôn uyển nghe mấy lời này xong, gật đầu, cái phong hào này, không những là Quận chúa của hoàng gia mà còn là một sự đảm bảo rất mạnh. Người khác nghe thấy cái phong hào này xong, sẽ biết nàng là người của hoàng gia.
Thuần Vương ha hả cười nói ” Hoàng quý Quận chúa, là Quận chúa tôn quý của Hoàng gia. Mạo phạm cháu, chẳng khác nào là mạo phạm uy nghiêm của Hoàng tộc, khiêu khích hoàng quyền. Lấy chữ Hoàng trong phong hào Quận chúa, Đại Tề hai trăm năm trở lại đây chỉ có một mình cháu. Cho nên phong hào như của cháu, chưa từng có ai đâu! Hoàng thượng thật là thương cái nha đầu nhà cháu. Có phong hào tốt như Hoàng quý Quận chúa, đối với Bình gia, đối với người trong thiên hạ mà nói, cháu chính là người hoàng tộc, mà không phải là người Bình gia. Bình gia, không có ai có tư cách quơ tay, múa chân trước mặt cháu, ngay cả Bình Quốc công cũng không thể, lại càng không nói tới cái tên phụ thân khốn kiếp kia của cháu. Không chỉ có Bình gia, chính là người trong hoàng tộc, cũng không có bất luận kẻ nào dám khi dễ cháu. Như Tư nguyệt, Tư Thông, cháu căn bản không cần để ý tới. Các nàng chọc cháu, trước hết cháu cứ rút roi ra. Xem bọn hắn còn ai dám khi dễ cháu. Không chỉ có như thế, phong hào này còn có một tầng ý nghĩa khác, cháu biết là gì không?”
Ôn Uyển kinh ngạc mở to hai mắt, không phải chỉ là một cái phong hàoà, ở đâu lại ra nhiều cái ý nghĩa như vậy a.
Thuần vương nhìn bộ dạng khả ái của Ôn Uyển, thì cười ha hả không ngừng ” còn có một tầng ý nghĩa hính là, Hoàng thượng tứ phong cháu là ‘Hoàng quý Quận chúa’, là muốn nói cho người trong thiên hạ biết. Cháu là người trong hoàng tộc, tuổi còn nhỏ đã có tâm lo cho thiên hạ, vì dân chúng bằng lòng hiến cả gia tài, là tấm gương cho thiên hạ noi theo. Để cho thiên hạ dân chúng đối với hoàng thất càng thêm tín nhiệm.”
Ôn uyển thật kinh ngạc, phong hào này, còn có nhiều ngoằn ngoèo, nhiều tầng ý nghĩa sâu xa như vậy, trước kia cũng chưa có người cùng nàng nói qua nha. Nàng nghĩ, lấy chữ Hoàng trong phong hào là vì nàng thuộc về hoàng tộc. Hiện tại Ôn Uyển mới hiểu Hoàng đế phong mình là Hoàng quý Quận chúa, còn có nhiều tầng ẩn ý ở bên trong như vậy, khụ, Hoàng đế quả không hổ là Hoàng đế. Khó trách kể từ ngày đó, lão cha hờ kia cũng không có tìm tới nàng gây phiền phức.
Bất quá, đối với cách giải thích về giai cấp của Thuần Vương, lúc trước Ôn Uyển cũng hiểu đại khái. Thế nhưng bảo nàng áp dụng, rất khó. Nàng lớn lên từ nhỏ trong cô nhi viện. Đã thấy nhiều chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ, trong lòng đúng là vẫn còn một chút cảm thông. Cộng thêm nàng ở Mỹ tám năm, trong một xã hội dân chủ người với người ngang hàng nhau, tư tưởng bị ảnh hưởng thâm căng cố đế. Làm cho nàng đột nhiên quên hết thảy, đứng trên cao để mọi người nhìn lên, còn có thể tuỳ ý giết người, nàng làm không được. Nhưng nếu lại tiếp tục trốn tránh cũng chỉ nàng bị chết nhanh hơn, thậm chí còn liên luỵ đến người bên cạnh, nàng, nhất định phải hoàn toàn dung nhập vào xã hội này. Cho dù không quen, khó hơn nữa cũng phải làm được, trừ khi nàng muốn chết.Darwin đã từng nói đây là quy luật sinh tồn..
Ôn Uyển bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu có người muốn hại nàng, nàng sẽ đánh trả, cho dù nhiễm máu tanh, vì bảo vệ cái mạng nhỏ nàng cũng sẽ không lùi bước. Liên quan tới an toàn của bản thân, chẳng lẽ người khác muốn giết ngươi, ngươi lại ngồi chờ chết. Không nói cổ đại, cho dù là hiện đại, giết người để tự vệ cũng có nha! Nhưng mà yêu cầu nàng tỏ ra cao cao tại thượng, quan sát mọi người, muốn gì làm nấy, có thể tuỳ ý ỷ thế hiếp người, điểm này nàng tạm thời còn không làm được. Sau này thì chưa biết.
Thuần vương chờ Ôn Uyển suy nghĩ xong, tiếp tục nói ‘’ Ôn Uyển, nếu để cho người khác biết, đường đường là Hoàng quý Quận chúa, lại cho rằng không quyền không thế, rồi bị thái giám, nha hoàn khi dễ. Cháu có biết hậu quả là gì không?”
Ôn Uyển khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu. Hậu quả nhất định là, bị xem thành kẻ ngu không chịu nổi, là một người rất dễ bị khi dễ. Sẽ bị tất cả người trong Hoàng tộc cùng quý tộc xem thường. Đoán chừng khắng định là không có kết quả gì tốt.
Thuần Vương lắc đầu ”Hậu quả này chưa tính là nghiêm trọng. Hậu quả nghiêm trọng chân chính là đến lúc đó người trong hoàng tộc sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng tước đoạt phong hào của cháu. Bởi vì với bộ dáng đó, cháu không xứng với phong hào tôn quý như vậy. Cháu biết như vậy với cháu có ý nghĩa gì không?’’
Có ý gì? Ý là nàng sẽ không giữ được lá bùa bảo vệ bản thân này sao. Cái này thì hậu quả quá nghiêm trọng đi. Ôn Uyển nghe đến đó, giật mình ngồi thẳng dậy.
Thuần Vương nhìn bộ dạng của Ôn Uyển, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói ” Ôn Uyển, đừng cho là ta nói cho vui, nếu như đổi lại là chính ta nghe được một lời nói về cháu như vậy, ta nhất định sẽ thượng tấu thỉnh cầu Hoàng thượng tước đoạt phong hào ‘Hoàng Quý Quận chúa’ của cháu. Bởi vì hành động của cháu đã bôi nhọ Hoàng tộc cao quý, cháu hành động như vậy, ở trong mắt chúng ta, chính là hạ tiện, cháu không xứng có được phong hào này.”
Nghe được những lời này, mắt Ôn Uyển trợn lớn suýt rớt ra ngoài, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nàng biết rõ ràng. Thuần vương nói là sự thật, hắn không phải đang nói đùa. Thuần Vương thấy bộ dạng Ôn Uyển như vậy, thì ngồi xuống trước mặt lẳng lặng chờ.
Một lúc sau, Ôn Uyển hướng Thuần Vương nặng nề gật đầu, tỏ vẻ nàng đã hiểu.
Thuần Vương trong lòng âm thầm gật đầu nói ”biết rồi là tốt. Sau này, cháu phải rõ ràng một chút. Thiên hạ này không có bất kỳ ai có thể khi dễ cháu. Nếu như bọn họ dám khi dễ cháu, cháu có thể giết gà doạ khỉ. Không cần sợ bị trả thù, càng không cần e ngại các mối hoạ về sau. Lúc trước việc cháu trốn tránh ở nông thôn, chính là biểu hiện cực kỳ hèn yếu. Sau này không được như thế nữa.”
Ôn Uyển gật đầu, cầm bút viết ” sẽ không, không bao giờ như vậy nữa.”
Thuần Vương vui mừng gật đầu, nha đầu này, năng lực tiếp nhận rất tốt ” Ừ, vậy là tốt rồi. Trước kia không có ai dạy cháu, cho nên chuyện lúc trước có thể bỏ qua. Nếu như lần này tái phạm, vậy thì không thể tha thứ. Cơ hội Hoàng thượng đã cho cháu, có thể nắm lấy hay không là tuỳ thuộc vào bản thân cháu. Nếu như đến lúc đó, cháu vẫn như cũ, một bộ chống đỡ hèn yếu, vậy cháu chỉ có thể đợi bị phế đi.”
Ôn Uyển cúi đầu không nói, những lời này bao hàm quá nhiều ý tứ, Ôn Uyển cần phải thận trọng suy nghĩ.
Thuần Vương tự mình dạy sáu ngày, tất cả đều là lý luận, cộng thêm ví dụ thực tế. Ôn Uyển lắng nghe rất chăm chú, cố gắng tiếp thu một cách nhanh nhất để dung nhập vào đầu.
Ôn Uyển thật sự bị câu nói của Thuần Vương về việc sẽ thượng tấu tước đoạt phong hào của nàng doạ sợ. Nàng nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất, ngắn nhất đem những điều này khắc luôn trong xương đi. Mà những điều Thuần Vương dạy nàng, đối với nàng rất có lợi. Cho nên nàng vô cùng chuyên tâm.
Thuần Vương thấy Ôn Uyển học nghiêm túc như vậy, vừa vui mừng, vừa buồn bực. Hắn dạy người khác, không có ai nghiêm túc học hỏi như vậy a! Cho nên nói người với người thật đúng là không giống nhau. Nhưng mà hiện tại, những thứ này chẳng qua là lý luận thôi, chỉ khi thấy nhiều, gặp gỡ nhiều, ngầm nhận thức được, đó mới thật sự là học được, mới coi là thay đổi chân chính. Dạy mấy ngày, thấy lý luận nữa cũng không đạt kết quả nhiều. Kế tiếp nên dạy, tất nhiên là nhìn thực tế, lấy hiện thực làm ví dụ cặn kẽ thì nàng mới hiểu rõ ràng lý thuyết.
Trong lúc Thuần Vương suy nghĩ thì thân tín đi vào ở bên tai Thuần Vương nói thầm mấy câu, Thuần Vương gật đầu, dẫn theo Ôn Uyển. Vừa ra ngoài, Ôn Uyển nhìn thấy một người đàn ông bị trói chặc, khoảng chừng ba mươi tuổi. Miệng bị bịt đang liều mạng giãy dụa, nhìn thấy Thuần Vương tới, trong mắt hoàn toàn tuyệt vọng.
” Người này, cấu kết với người ngoài, tham ô tiền của trong vương phủ. Đem chuyện cơ mật của vương phủ tiết lộ cho người ngoài, cháu nói, nên xử trí loại nô tài phản chủ này như thế nào?” Thuần Vương hỏi Ôn UYển.
Ôn Uyển ngạc nhiên, nếu là ở phủ của nàng, nàng sẽ ném cho Hạ Ảnh xử trí. Mặc dù trong lòng nàng, khẳng định cũng khó chịu. Nhưng là nàng vẫn nói có thể không giết thì cũng đừng giết. Chỉ cần không thực sự xúc phạm tới nàng, thì vẫn nói với Hạ Ảnh lưu cho hắn đường sống. Nàng không muốn giết người, không muốn biến thành một người ham giết chóc, lại càng không nguyện ý trở thành một người xem mạng người như cỏ rác, về phần rốt cuộc có xử tử hay không, nàng cũng không đi hỏi, mắt không thấy tâm sẽ không phiền. Theo lời của Hạ Ảnh thì những người này bảy phần vẫn còn sống, về phần tình cảnh sau này, Ôn Uyển không hỏi, Hạ Ảnh cũng không nói.
Nhưng mà ở trong hòang cung, nàng đã giết hai người rồi. Hiện tại muốn nói không giết người, bảo thả, nàng lại cảm thấy già mồm cãi láo. Hơn nữa Thuần vương dạy bảo nàng, nàng đã học được rất nhiều, nàng sẽ chỉ đứng chỉ bên nhìn xem. Vừa nhìn vừa cảnh cáo mình, những điều này cuối cũng cũng thành thói quen.
Nhưng Ôn Uyển lại nghe một cách rất chân thành. Bởi vì đây là những thứ nàng đang thiếu hụt, đối với nàng rất có ích.
Thuần Vương giải thích, Đại Tề chia làm sáu cấp bậc, bao gồm: Hoàng tộc, Quý Tộc, Quan viên, bên dưới quan viên là dân chúng, rồi mới đến thương nhân, thương nhân không thể tham gia khoa cử, một khi vào hộ tịch thương nhân, muốn tách ra thì khó càng thêm khó. Bậc thấp nhất là nô bộc, nếu không có chút tác dụng, có thể tuỳ ý bị chủ nhân giết chết.
Ở đây, Hoàng tộc là tôn quý nhất, chính xác là không thể xâm phạm. Bất kỳ ai nếu có dũng khí đắc tội với hoàng tộc thì chắc chắn chết không chỗ chôn.
Thuần Vương hỏi Ôn Uyển ” Ôn Uyển, cháu nghĩ mình thuộc hoàng tộc hay quý tộc?”
Ôn Uyển gật đầu, ý nói mình thuộc về Hoàng tộc. Từ lâu, nàng đã xem mình là người của hoàng gia. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì mẹ của nàng là công chúa.
Thuần Vương lắc đầu nói ” Cháu là quý tộc, không thuộc về Hoàng tộc. Chỉ có thành viên Yến thị mới thật sự là Hoàng tộc. Mẹ cháu là Công chúa, trong thân thể cháu có một nữa là huyết mạch hoàng gia, nhưng mà, cháu lại mang họ Bình, chứ không phải họ Yến, cháu ấy à, cũng chỉ có thể coi là Quý tộc. Đã biết khác nhau chỗ nào chưa?”
Ôn Uyển gật đầu. Người hoàng tộc đánh chết quý tộc, không cần đền mạng. Người quý tộc đánh chết người hoàng tộc, nhất định là phải đền mạng, thậm chí có khả năng bị xét nhà diệt tộc. Đây chính là định luật sinh tồn tàn khốc ở xã hội này.
Thuận Vương cũng không cùng Ôn Uyển nói tiếp, ngược lại hỏi ” Ta nghe nói, lúc đầu cháu cho là những thái giám, cung nữ kia vu hãm cháu đẩy Tư Nguyệt rơi xuống nước, là bởi vì cháu không quyền, không thế, cho nên mới dám khi dễ, hãm hại cháu.” Những lời này là Ôn công công được Hoàng đế gợi ý nói cho Thuận Vương.
Ôn Uyển lúc ấy một nửa cũng nghĩ như vậy, nên gật đầu.
Thuần Vương ha hả cười nói ” Cháu không phải có Hoàng thượng tứ phong cháu làm Hoàng Quý Quận chúa sao?”
Ôn uyển nghe mấy lời này xong, gật đầu, cái phong hào này, không những là Quận chúa của hoàng gia mà còn là một sự đảm bảo rất mạnh. Người khác nghe thấy cái phong hào này xong, sẽ biết nàng là người của hoàng gia.
Thuần Vương ha hả cười nói ” Hoàng quý Quận chúa, là Quận chúa tôn quý của Hoàng gia. Mạo phạm cháu, chẳng khác nào là mạo phạm uy nghiêm của Hoàng tộc, khiêu khích hoàng quyền. Lấy chữ Hoàng trong phong hào Quận chúa, Đại Tề hai trăm năm trở lại đây chỉ có một mình cháu. Cho nên phong hào như của cháu, chưa từng có ai đâu! Hoàng thượng thật là thương cái nha đầu nhà cháu. Có phong hào tốt như Hoàng quý Quận chúa, đối với Bình gia, đối với người trong thiên hạ mà nói, cháu chính là người hoàng tộc, mà không phải là người Bình gia. Bình gia, không có ai có tư cách quơ tay, múa chân trước mặt cháu, ngay cả Bình Quốc công cũng không thể, lại càng không nói tới cái tên phụ thân khốn kiếp kia của cháu. Không chỉ có Bình gia, chính là người trong hoàng tộc, cũng không có bất luận kẻ nào dám khi dễ cháu. Như Tư nguyệt, Tư Thông, cháu căn bản không cần để ý tới. Các nàng chọc cháu, trước hết cháu cứ rút roi ra. Xem bọn hắn còn ai dám khi dễ cháu. Không chỉ có như thế, phong hào này còn có một tầng ý nghĩa khác, cháu biết là gì không?”
Ôn Uyển kinh ngạc mở to hai mắt, không phải chỉ là một cái phong hàoà, ở đâu lại ra nhiều cái ý nghĩa như vậy a.
Thuần vương nhìn bộ dạng khả ái của Ôn Uyển, thì cười ha hả không ngừng ” còn có một tầng ý nghĩa hính là, Hoàng thượng tứ phong cháu là ‘Hoàng quý Quận chúa’, là muốn nói cho người trong thiên hạ biết. Cháu là người trong hoàng tộc, tuổi còn nhỏ đã có tâm lo cho thiên hạ, vì dân chúng bằng lòng hiến cả gia tài, là tấm gương cho thiên hạ noi theo. Để cho thiên hạ dân chúng đối với hoàng thất càng thêm tín nhiệm.”
Ôn uyển thật kinh ngạc, phong hào này, còn có nhiều ngoằn ngoèo, nhiều tầng ý nghĩa sâu xa như vậy, trước kia cũng chưa có người cùng nàng nói qua nha. Nàng nghĩ, lấy chữ Hoàng trong phong hào là vì nàng thuộc về hoàng tộc. Hiện tại Ôn Uyển mới hiểu Hoàng đế phong mình là Hoàng quý Quận chúa, còn có nhiều tầng ẩn ý ở bên trong như vậy, khụ, Hoàng đế quả không hổ là Hoàng đế. Khó trách kể từ ngày đó, lão cha hờ kia cũng không có tìm tới nàng gây phiền phức.
Bất quá, đối với cách giải thích về giai cấp của Thuần Vương, lúc trước Ôn Uyển cũng hiểu đại khái. Thế nhưng bảo nàng áp dụng, rất khó. Nàng lớn lên từ nhỏ trong cô nhi viện. Đã thấy nhiều chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ, trong lòng đúng là vẫn còn một chút cảm thông. Cộng thêm nàng ở Mỹ tám năm, trong một xã hội dân chủ người với người ngang hàng nhau, tư tưởng bị ảnh hưởng thâm căng cố đế. Làm cho nàng đột nhiên quên hết thảy, đứng trên cao để mọi người nhìn lên, còn có thể tuỳ ý giết người, nàng làm không được. Nhưng nếu lại tiếp tục trốn tránh cũng chỉ nàng bị chết nhanh hơn, thậm chí còn liên luỵ đến người bên cạnh, nàng, nhất định phải hoàn toàn dung nhập vào xã hội này. Cho dù không quen, khó hơn nữa cũng phải làm được, trừ khi nàng muốn chết.Darwin đã từng nói đây là quy luật sinh tồn..
Ôn Uyển bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu có người muốn hại nàng, nàng sẽ đánh trả, cho dù nhiễm máu tanh, vì bảo vệ cái mạng nhỏ nàng cũng sẽ không lùi bước. Liên quan tới an toàn của bản thân, chẳng lẽ người khác muốn giết ngươi, ngươi lại ngồi chờ chết. Không nói cổ đại, cho dù là hiện đại, giết người để tự vệ cũng có nha! Nhưng mà yêu cầu nàng tỏ ra cao cao tại thượng, quan sát mọi người, muốn gì làm nấy, có thể tuỳ ý ỷ thế hiếp người, điểm này nàng tạm thời còn không làm được. Sau này thì chưa biết.
Thuần vương chờ Ôn Uyển suy nghĩ xong, tiếp tục nói ‘’ Ôn Uyển, nếu để cho người khác biết, đường đường là Hoàng quý Quận chúa, lại cho rằng không quyền không thế, rồi bị thái giám, nha hoàn khi dễ. Cháu có biết hậu quả là gì không?”
Ôn Uyển khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu. Hậu quả nhất định là, bị xem thành kẻ ngu không chịu nổi, là một người rất dễ bị khi dễ. Sẽ bị tất cả người trong Hoàng tộc cùng quý tộc xem thường. Đoán chừng khắng định là không có kết quả gì tốt.
Thuần Vương lắc đầu ”Hậu quả này chưa tính là nghiêm trọng. Hậu quả nghiêm trọng chân chính là đến lúc đó người trong hoàng tộc sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng tước đoạt phong hào của cháu. Bởi vì với bộ dáng đó, cháu không xứng với phong hào tôn quý như vậy. Cháu biết như vậy với cháu có ý nghĩa gì không?’’
Có ý gì? Ý là nàng sẽ không giữ được lá bùa bảo vệ bản thân này sao. Cái này thì hậu quả quá nghiêm trọng đi. Ôn Uyển nghe đến đó, giật mình ngồi thẳng dậy.
Thuần Vương nhìn bộ dạng của Ôn Uyển, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói ” Ôn Uyển, đừng cho là ta nói cho vui, nếu như đổi lại là chính ta nghe được một lời nói về cháu như vậy, ta nhất định sẽ thượng tấu thỉnh cầu Hoàng thượng tước đoạt phong hào ‘Hoàng Quý Quận chúa’ của cháu. Bởi vì hành động của cháu đã bôi nhọ Hoàng tộc cao quý, cháu hành động như vậy, ở trong mắt chúng ta, chính là hạ tiện, cháu không xứng có được phong hào này.”
Nghe được những lời này, mắt Ôn Uyển trợn lớn suýt rớt ra ngoài, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nàng biết rõ ràng. Thuần vương nói là sự thật, hắn không phải đang nói đùa. Thuần Vương thấy bộ dạng Ôn Uyển như vậy, thì ngồi xuống trước mặt lẳng lặng chờ.
Một lúc sau, Ôn Uyển hướng Thuần Vương nặng nề gật đầu, tỏ vẻ nàng đã hiểu.
Thuần Vương trong lòng âm thầm gật đầu nói ”biết rồi là tốt. Sau này, cháu phải rõ ràng một chút. Thiên hạ này không có bất kỳ ai có thể khi dễ cháu. Nếu như bọn họ dám khi dễ cháu, cháu có thể giết gà doạ khỉ. Không cần sợ bị trả thù, càng không cần e ngại các mối hoạ về sau. Lúc trước việc cháu trốn tránh ở nông thôn, chính là biểu hiện cực kỳ hèn yếu. Sau này không được như thế nữa.”
Ôn Uyển gật đầu, cầm bút viết ” sẽ không, không bao giờ như vậy nữa.”
Thuần Vương vui mừng gật đầu, nha đầu này, năng lực tiếp nhận rất tốt ” Ừ, vậy là tốt rồi. Trước kia không có ai dạy cháu, cho nên chuyện lúc trước có thể bỏ qua. Nếu như lần này tái phạm, vậy thì không thể tha thứ. Cơ hội Hoàng thượng đã cho cháu, có thể nắm lấy hay không là tuỳ thuộc vào bản thân cháu. Nếu như đến lúc đó, cháu vẫn như cũ, một bộ chống đỡ hèn yếu, vậy cháu chỉ có thể đợi bị phế đi.”
Ôn Uyển cúi đầu không nói, những lời này bao hàm quá nhiều ý tứ, Ôn Uyển cần phải thận trọng suy nghĩ.
Thuần Vương tự mình dạy sáu ngày, tất cả đều là lý luận, cộng thêm ví dụ thực tế. Ôn Uyển lắng nghe rất chăm chú, cố gắng tiếp thu một cách nhanh nhất để dung nhập vào đầu.
Ôn Uyển thật sự bị câu nói của Thuần Vương về việc sẽ thượng tấu tước đoạt phong hào của nàng doạ sợ. Nàng nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất, ngắn nhất đem những điều này khắc luôn trong xương đi. Mà những điều Thuần Vương dạy nàng, đối với nàng rất có lợi. Cho nên nàng vô cùng chuyên tâm.
Thuần Vương thấy Ôn Uyển học nghiêm túc như vậy, vừa vui mừng, vừa buồn bực. Hắn dạy người khác, không có ai nghiêm túc học hỏi như vậy a! Cho nên nói người với người thật đúng là không giống nhau. Nhưng mà hiện tại, những thứ này chẳng qua là lý luận thôi, chỉ khi thấy nhiều, gặp gỡ nhiều, ngầm nhận thức được, đó mới thật sự là học được, mới coi là thay đổi chân chính. Dạy mấy ngày, thấy lý luận nữa cũng không đạt kết quả nhiều. Kế tiếp nên dạy, tất nhiên là nhìn thực tế, lấy hiện thực làm ví dụ cặn kẽ thì nàng mới hiểu rõ ràng lý thuyết.
Trong lúc Thuần Vương suy nghĩ thì thân tín đi vào ở bên tai Thuần Vương nói thầm mấy câu, Thuần Vương gật đầu, dẫn theo Ôn Uyển. Vừa ra ngoài, Ôn Uyển nhìn thấy một người đàn ông bị trói chặc, khoảng chừng ba mươi tuổi. Miệng bị bịt đang liều mạng giãy dụa, nhìn thấy Thuần Vương tới, trong mắt hoàn toàn tuyệt vọng.
” Người này, cấu kết với người ngoài, tham ô tiền của trong vương phủ. Đem chuyện cơ mật của vương phủ tiết lộ cho người ngoài, cháu nói, nên xử trí loại nô tài phản chủ này như thế nào?” Thuần Vương hỏi Ôn UYển.
Ôn Uyển ngạc nhiên, nếu là ở phủ của nàng, nàng sẽ ném cho Hạ Ảnh xử trí. Mặc dù trong lòng nàng, khẳng định cũng khó chịu. Nhưng là nàng vẫn nói có thể không giết thì cũng đừng giết. Chỉ cần không thực sự xúc phạm tới nàng, thì vẫn nói với Hạ Ảnh lưu cho hắn đường sống. Nàng không muốn giết người, không muốn biến thành một người ham giết chóc, lại càng không nguyện ý trở thành một người xem mạng người như cỏ rác, về phần rốt cuộc có xử tử hay không, nàng cũng không đi hỏi, mắt không thấy tâm sẽ không phiền. Theo lời của Hạ Ảnh thì những người này bảy phần vẫn còn sống, về phần tình cảnh sau này, Ôn Uyển không hỏi, Hạ Ảnh cũng không nói.
Nhưng mà ở trong hòang cung, nàng đã giết hai người rồi. Hiện tại muốn nói không giết người, bảo thả, nàng lại cảm thấy già mồm cãi láo. Hơn nữa Thuần vương dạy bảo nàng, nàng đã học được rất nhiều, nàng sẽ chỉ đứng chỉ bên nhìn xem. Vừa nhìn vừa cảnh cáo mình, những điều này cuối cũng cũng thành thói quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.