Quyển 7 - Chương 88: Cái chết của Phương Vũ Đồng (thượng)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
20/10/2015
Dung ma ma thấy vẻ không tin trong mắt Thái Tử Phi, lại khẽ thì thầm: “Thái Tử Phi, những lời này không phải là trọng tâm. Trọng tâm là, Quách thị gây chia rẽ quan hệ của Thái Tử Phi và Tam điện hạ, khiến Tam điện hạ càng thân thiết với Quận chúa hơn. Mà Quách thị nói, Quận chúa muốn bồi dưỡng Tam điện hạ, sau này giúp Tam điện hạ thượng vị, làm cho Tam điện hạ hoàn toàn nghe lời nàng, biến Tam điện hạ thành con rối để nắm trong tay càng nhiều quyền lực hơn. Sau khi hết thảy mọi chuyện xảy ra, Tam điện hạ trở nên xa cách với Thái Tử Phi, thân cận với Quận chúa hơn, đến khi Tam điện hạ trưởng thành, Tam điện hạ và Trưởng tôn điện hạ sẽ huynh đệ tương tàn. Mưu đồ của Quách thị, chính là tương lai, không phải hiện tại.”
Như Vũ nghe Dung ma ma nói, hai tay run bần bật, trong mắt dần hiện lên vẻ ngoan lệ: “Nước cờ này xem ra vô dụng rồi, thế thì cứ để cho nó vô dụng đến cùng đi. Ả thật sự cho rằng ta không thể làm gì được ả ta sao? Muốn nhìn Linh Nguyên và Linh Đông huynh đệ tương tàn, ta sẽ để cho ả nhìn đủ.” Khi nói những lời này, móng tay sắc nhọn xoẹt qua mặt chiếc bàn tròn bằng đá cẩm thạch, để lại trên đó một vết xước.
Lúc mới biết tin tức kia, Dung ma ma cũng run rẩy cả người. Không thể nào, Quận chúa Ôn Uyển sẽ không làm loại chuyện như vậy .
Sau khi Như Vũ dặn dò xong, sắc mặt đã có vẻ bình tĩnh lại: “Ma ma, ngươi nói xem Quách thị nói có mấy phần là thật?” Giúp Linh Đông thượng vị, vậy tất nhiên sẽ phải đạp Linh Nguyên xuống. Nàng tuyệt đối không cho phép Linh Đông làm ra loại chuyện tàn sát ca ca. Tuyệt đối không để chuyện giống như của Tam hoàng tử và Thái tử xảy ra một lần nữa.
Ma ma hơi ngập ngừng, một chuyện trọng đại như thế này, nàng không dám tùy tiện đưa ra kết luận: “Thái Tử Phi, chuyện này còn phải quan sát thêm đã. Không thể vì vài ba câu của Quách thị mà đã vội vã đưa ra kết luận.” Thấy vẻ mặt Như Vũ thay đổi nhanh chóng, lại vội vàng nói thêm một câu: “Thái Tử Phi, hiện giờ Thái tử nguy cơ trùng trùng. Những chuyện này, nói ra vẫn còn quá sớm.” Ý của Dung ma ma là, Thái tử còn chưa thượng vị, mà chuyện huynh đệ tương tàn lại là chuyện của không biết bao nhiêu năm sau. Giờ đã bàn đến chuyện này, là quá nóng vội. Nếu không cẩn thận, còn có thể làm hỏng chuyện lớn.
Như Vũ không nói gì. Tình hình bây giờ như thế nào, nàng hiểu rất rõ, tất nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ thầm nghĩ trong lòng: “Ôn Uyển, hi vọng không phải là như lời Quách thị nói.” Hải Như Vũ hi vọng như vậy không phải là không có căn cứ, Ôn Uyển hoàn toàn không có ý định này. Nhưng trong lòng Như Vũ cũng hiểu, cho dù Ôn Uyển không có ý định này. Nhưng nếu sau này Linh Đông xuất sắc, lại có thêm sự giúp đỡ của Ôn Uyển, không ai có thể bảo đảm tương lai sẽ như thế nào. Chẳng qua giờ đúng thật không phải lúc bàn luận về chuyện này. Về phần tương lai, trong mắt Hải Như Vũ hiện lên thống khổ, chuyện tương lai để tương lai hãy nói.
Ôn Uyển tốn mất nửa tháng, cuối cùng cũng tìm ra sáu đại thần có điểm đáng ngờ. Tất nhiên, không thể nói sáu người này đều có vấn đề. Có vấn đề hay không thì các nàng phải điều tra tìm hiểu mới biết được.
Ôn Uyển nhìn một phòng đầy tư liệu, đúng là làm nàng mệt muốn chết. Trong đầu chỉ có tư liệu và tư liệu. Trước khi chuyển tờ danh sách đi, Ôn Uyển nhìn lại sáu cái tên trên danh sách, trong đó có hai cái tên được khoanh bằng mực đỏ: “Hai người này, điều tra thật cẩn thận.” Sau đó lại chỉ một cái tên, nói: “Đặc biệt là người này. Quan trọng nhất.”
Hạ Ảnh gật đầu, lập tức chuyển tài liệu này cho hoàng đế.
Hoàng đế không ôm quá nhiều kỳ vọng, nhưng nhìn đến danh sách, vẫn phái người đi nằm vùng bên cạnh. Hi vọng có thể tra được dấu vết.
Ôn Uyển bưng một chén trà quất mật ong, thong thả uống. Uống xong thì tựa vào ghế, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng. Hơn một tháng qua thật là mệt mỏi, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới được.
Ôn Uyển nghỉ ngơi ba ngày. Thật ra là nghỉ ngơi hai ngày, còn một ngày thì dành ở bên cạnh các con. Nghỉ ngơi xong rồi, lại tiếp tục bận rộn. Việc ở ngân hàng và cửa hàng, đã nhiều tháng rồi Ôn Uyển không quan tâm tới. Cũng may người phía dưới đã quen với việc phủi tay bỏ mặc mọi việc của Ôn Uyển. Nếu không có chuyện quan trọng gì, tất cả các chưởng quỹ đều có thể xử lý tốt. Ôn Uyển chỉ quản những việc quan trọng.
Ôn Uyển đang bận rộn, Hạ Dao thấy Hạ Ngữ vẻ mặt nghiêm trọng đi tới, liền hỏi chuyện gì. Hạ Ngữ nói Phong Vương Phủ phái người tới, nói tình trạng của Vương phi đang rất kém, muốn gặp mặt Ôn Uyển một lần cuối.
Hạ Dao bảo Hạ Ngữ đi ra ngoài, sau đó cũng đi theo ra. Vừa đi vừa cân nhắc: “Ngươi nói với người đó, bảo Quận chúa gần đây bề bộn nhiều việc. Chờ đến khi có thời gian rảnh, nhất định sẽ đến gặp Vương Phi bọn họ.”
Hạ Dao ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng không muốn nói chuyện này cho Ôn Uyển. Hạ Ảnh cũng tán thành suy nghĩ của Hạ Dao: “Ta thấy hiện tại Quận chúa quả thật không thích hợp đến Phong Vương Phủ. Quận chúa và Phong Vương Phi đã lâu không còn qua lại. Hiện tại muốn gặp mặt Quận chúa lần cuối, chắc chắn là để cầu xin Quận chúa. Nữ nhân này, lúc trước không lý do lại xa cách với Quận chúa. Bây giờ trước khi chết lại muốn gặp Quận chúa. Gặp Quận chúa để làm gì? Nhất định là muốn cầu cạnh Quận chúa. Không thể để Quận chúa lội vào vũng nước đục này được. Không nên nói cho Quận chúa thì hơn.” Với tính cách của Quận chúa, nhất định sẽ đi.
Thái Tử Phi Như Vũ nghe tin Phương Vũ Đồng bệnh nặng liền đến Phong Vương phủ một chuyến. Vũ Đồng không thấy Ôn Uyển đi cùng, rất thất vọng.
Thấy khuôn mặt Phương Vũ Đồng trắng bệch, tái nhợt, hốc hác đến dọa người, Như Vũ khẽ thở dài: “Ngươi sao thế? Sao lại không biết thương bản thân như vậy?”
Vũ Đồng cười, không kể khổ, chỉ nói với Như Vũ một ít chuyện, đều là những chuyện hồi còn chưa thành thân. Vũ Đồng nhớ tới người hoa si mà Ôn Uyển nói: “Còn nhớ vị công tử họ Vương mà Ôn Uyển bảo là hoa si không?” Kỳ thật, chẳng phải nàng cũng sa vào si niệm đó sao? Nếu không phải ngày còn ở nhà quá êm ấm, sau lại gả cho Vương gia vợ chồng ân ái, trở thành người hoàng tộc được người người hâm mộ, sẽ không càng ngày càng hãm sâu như vậy. Muốn quay đầu lại thì đã quá muộn.
Như Vũ ảo não nghe Vũ Đồng nói điều hối tiếc nhất trong cuộc đời là đã gả vào hoàng thất. Nếu năm đó sớm hứa hôn, sự tình sẽ không trở thành như bây giờ. Hoàng gia. Chém giết ngấm ngầm. Nàng đã được thể nghiệm rất sâu sắc. Chỉ có điều, thế gian này không hề có chữ nếu. Chỉ có thể hướng về phía trước, không thể đắm chìm mãi trong quá khứ. Nếu không sẽ lâm vào vũng bùn không thể thoát khỏi.
Vũ Đồng thều thào: “Như Vũ, thật ra ta rất muốn gặp Ôn Uyển. Ta thật sự rất muốn gặp nàng.” Trong lòng nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi Ôn Uyển.
Như Vũ đại khái đoán được Vũ Đồng muốn hỏi cái gì: “Không cần hỏi. Ta đã sớm nói với ngươi rồi, chuyện Hà thị không liên quan đến Ôn Uyển. Sao người cứ tự đưa mình vào ngõ cụt như vậy? Người khác nói đôi ba câu ngươi đã coi là thật. Nếu không phải. . . . . .” Cái nên tin thì không tin, cái không nên tin thì lại tùy tiện tin tưởng. Nếu không phải như vậy, sẽ không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.
Vũ Đồng im lặng.
Như Vũ khẽ thở dài, cuối cùng an ủi mấy câu rồi đi ra ngoài. Đi ra ngoài lại quay đầu nhìn Phong Vương Phủ một cái, đây là lần gặp mặt cuối cùng. Không được trượng phu yêu thương, lại không có con, không biết tự yêu thương bản thân, sẽ rơi vào tình cảnh như vậy.
Ôn Uyển thay một bộ quần áo đi thăm các con. Thấy ba con đều đang nghiêm túc nghe tiên sinh giảng bài, đặc biệt là Minh Cẩn, không lười biếng cũng không mất tập trung. Ôn Uyển mỉm cười hài lòng. Kể từ khi Minh Cẩn nghe những chuyện mà Ôn Uyển từng trải qua, không còn nghịch ngợm nữa, rất ngon. Đáng yêu hơn ngày trước rất nhiều. Hơn nữa, Minh Duệ còn nói với Minh Cẩn, chỉ sau khi bé học giỏi võ công, mới có thể bảo vệ mẹ thật tốt, mới không để mẹ bị người ta bắt nạt. Vì vậy, Minh Cẩn đã hạ quyết tâm phải học võ công thật giỏi, sau này lớn lên có thể bảo vệ mẫu thân không bị người xấu bắt nạt.
Ôn Uyển không ngờ nàng kể chuyện của mình cho các con lại còn có tác dụng như vậy. Nhưng kết quả rất tốt, nhìn bây giờ Minh Cẩn học tập rất chăm chỉ, luyện võ không ngại khổ.
Ôn Uyển đang ở chỗ các con, lại nghe nói La phu nhân tới. Ôn Uyển thấy trên mặt Mai Nhi lộ vẻ đau buồn: “Sao thế?” Cái này bộ dáng, tám chín phần là có người chết.
Mai Nhi không ngừng chảy nước mắt: “Ôn Uyển, Vũ Đồng chẳng còn trụ được mấy ngày nữa.” Sau khi thành thân, nàng không giống Ôn Uyển ngày càng trở nên xa cách với những tỷ muội khác, ngược lại, quan hệ ngày càng thân thiết. Quan hệ với Thái Tử Phi và Phương Vũ Đồng cũng càng ngày càng tốt. Đặc biệt là sau khi mấy khuê tú như Ngọc Tú, Y Y rời khỏi kinh thành, lại càng qua lại với Phương Vũ Đồng thường xuyên hơn. Quan hệ của Mai Nhi với Phương Vũ Đồng cũng thân không kém với Ôn Uyển. Ôn Uyển cho rằng điều này là do Mai Nhi được rèn luyện mà thành. Không nói đến khôn khéo, xử sự khéo đưa đẩy. Chỉ nói ở phương diện giao tiếp, Mai Nhi thật sự mạnh hơn Ôn Uyển rất nhiều.
Ôn Uyển rất ngạc nhiên, Hạ Dao và Hạ Ảnh không hề nói cho nàng biết. Nhưng ngẫm lại thì thầy bình thường, loại chuyện như vậy không phải là chuyện tốt lành gì, không cần thiết phải nói cho nàng biết.
Hạ Dao thấy Mai Nhi đang khóc rất thương tâm, bĩu môi. Lục hoàng tử sủng ái Hà thị, lạnh nhạt với nàng, nàng liền tích tụ trong lòng đến mức để con bị sinh non. Mình không buông ra thì sẽ tự dìm chết mình. Điều này có thể trách được ai. Nếu Quận chúa và Mai Nhi cũng giống Phương Vũ Đồng, thì chắc đã xanh cỏ từ lâu rồi. Cho nên, Phương Vũ Đồng rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, chỉ có thể trách chính nàng, không trách được ai.
Mai Nhi lau nước mắt, hai mắt vẫn còn sưng. Hứa Tịnh Thu đi rồi, Mai Nhi chỉ thở dài một tiếng, hiện tại Phương Vũ Đồng cũng không còn, nàng thật sự rất buồn. Nghĩ đến Phương Vũ Đồng tuổi còn trẻ đã ra đi, tim thắt lại như bị dao cứa.
Ôn Uyển thở dài thật sâu. Giờ ngoại trừ than thở ra, nàng thật sự không biết làm gì.
Mai Nhi sau khi ổn định tâm trạng, nói: “Ôn Uyển, Vũ Đồng nói với ta, nói muốn gặp mặt ngươi một lần cuối. Ta cũng không biết nàng muốn gặp ngươi để làm gì. Nhưng nàng nói đây là tâm nguyện cuối cùng của nàng. Ta, ta thấy nàng bệnh tình nguy kịch như vậy, ta không biết phải từ chối như thế nào. Ôn Uyển, nếu có thể, ngươi đi gặp nàng một lần đi! Coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nàng.”
Ôn Uyển khó hiểu: “Gặp ta? Sao lại muốn gặp ta?” Cái gì gọi là tâm nguyện cuối cùng là muốn được gặp nàng. Đây là tình huống gì thế? Nàng không phải là cha mẹ của Phương Vũ Đồng, hơn nữa quan hệ của hai người đã xa cách rất nhiều. Gặp nàng để làm gì?
Mai Nhi lau nước mắt rồi nói: “Ta cũng không biết tại sao nàng cứ khăng khăng muốn gặp ngươi như vậy. Ôn Uyển, ngươi đừng trách ta nhiều chuyện. Ta thật sự không chịu nổi nên mới đồng ý. Rốt cuộc cũng có một chút tình cảm. Ôn Uyển, nếu có thể, đi gặp nàng đi! Cũng là gặp mặt một lần cuối.”
Đã từng là bạn bè, mặc dù đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa. Nhưng nếu đưa ra tâm nguyện cuối cùng là muốn gặp nàng một lần cuối, thì Ôn Uyển cũng không đến mức vô tình như vậy.
Ôn Uyển gật đầu: “Bây giờ ngươi có rảnh không, đi luôn bây giờ đi!” Chọn ngày không bằng gặp ngày. Hơn nữa, bệnh tình đã nguy kịch, liệu còn được bao nhiêu ngày. Ai biết đến ngày mai, người còn hay đã mất. Nếu là nguyện vọng cuối cùng của nàng, vậy sẽ cho nàng được thỏa lòng!
Mai Nhi lập tức gật đầu: “Được. Bây giờ sẽ đi luôn.”
Ôn Uyển giản lược hết mọi thứ, ngồi lên xe ngựa cùng đi với Mai Nhi. Thấy vành mắt Mai Nhi vẫn còn đỏ, không biết phải an ủi như thế nào.
Mai Nhi sẽ không bởi vì Ôn Uyển không khóc mà cho rằng Ôn Uyển máu lạnh gì gì đó. Nói trở lại, quen biết nhiều năm như vậy, mỗi lần gặp đều thấy Ôn Uyển rất vui vẻ. Hơn nữa, lúc đối mặt nguy nan, Ôn Uyển luôn trấn định bình tĩnh. Ngay bản thân nàng lần đó suýt mất mạng cũng vẫn ung dung, không hề sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Ôn Uyển đến Phong Vương Phủ. Nhưng bố cục kiến trúc của Vương Phủ không khác nhiều so với phủ Quận chúa (phủ Quận chúa trước đây là phủ thân vương). Ôn Uyển đi thẳng tới chính viện. Trong viện tràn ngập không khí tang thương, nhìn là đoán được có người chết (hoặc là có người sắp chết).
Ôn Uyển và Mai Nhi cùng vào trong phòng. Ôn Uyển vừa vào phòng, đầu lông mày liền nhăn lại. Trong phòng, khắp nơi đều tràn ngập mùi thuốc, mùi thuốc kia khiến Ôn Uyển thấy khó thở.
Ôn Uyển cố nén khó chịu trong lòng, cùng Mai Nhi đi vào. Vừa bước vào, liền thấy Phương Vũ Đồng đang nằm trên giường. Vũ Đồng lúc này, khuôn mặt hốc hác, tái nhợt, toàn thân lộ ra tử khí.
Phương Vũ Đồng thấy Ôn Uyển, giãy dụa muốn ngồi dậy. Nha hoàn hầu hạ bên cạnh vội vàng nâng nàng dậy, đặt một chiếc gối sau lưng nàng. Phương Vũ Đồng nói một tiếng: “Ôn Uyển, ngươi đã đến rồi. . . . . .” Còn chưa nói hết, đã ho khan dữ dội.
Ôn Uyển đứng bên cạnh giường, nàng không biết mình nên nói gì. Mà đúng hơn, là không biết có thể nói cái gì. An ủi, thái y đã nói không còn hy vọng, nàng an ủi thì sẽ rất giả. Làm an lòng. Nàng có cái gì có thể làm Phương Vũ Đồng an lòng. Lần này tới đây, đơn giản chỉ là thực hiện nốt một phần đạo nghĩa cuối cùng. Nhưng lần sau nếu có chuyện như vậy nữa, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không đồng ý nữa. Chỉ là tự tìm phiền phức cho mình thôi.
Phương Vũ Đồng thấy vẻ mặt hờ hững của Ôn Uyển, hoàn toàn đối lập với vẻ đau lòng của Mai Nhi, trong lòng cảm thấy cay đắng. Mai Nhi cũng nhận ra bầu không khí không thích hợp này: “Vũ Đồng, ngươi nói nguyện vọng cuối cùng là muốn gặp Ôn Uyển lần cuối. Ta đã cất công mời nàng tới gặp. Vũ Đồng, ngươi có gì muốn nói Ôn Uyển thì nói đi.” Nàng biết mình làm như vậy rất lỗ mãng. Nhưng thấy Vũ Đồng chẳng còn sống được bao lâu. Lại còn hết lời cầu xin, chỉ mong có thể được hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này. Rốt cuộc Mai Nhi vẫn mềm lòng.
Vũ Đồng nói mấy câu với Đại nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh, những người khác trong phòng đều đi ra ngoài. Chỉ để lại một Đại nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ.
Phương Vũ Đồng mở miệng nói chuyện rất khó khăn, nói cũng rất chậm. Nhưng lại rất rõ ràng. Giọng nói nhỏ nhưng mọi người đều có thể nghe rõ ràng: “Ôn Uyển, ta biết sau khi ta thành thân đã cố ý xa lánh ngươi, khiến ngươi không vui. Thật ra thì, ta cũng chẳng hiểu vì cớ gì lại biến thành như vậy.”
Hạ Dao và Hạ Ảnh thật sự đã nghĩ sai, Phương Vũ Đồng xa cách Ôn Uyển, không phải bởi vì Phương Vũ Đồng cảm thấy địa vị của Ôn Uyển cao hơn nàng, muốn nàng hạ thấp tư thái mà xa lánh Ôn Uyển. Nguyên nhân thực sự, là bởi vì Phương Vũ Đồng nghe người khác nói nàng có thể được gả vào hoàng thất, trở thành hoàng tử phi, là nhờ Ôn Uyển. Bởi vì nguyên nhân này, khiến nàng cảm thấy không thoải mái khi đối mặt với Ôn Uyển. Sau đó nữa, lại nghe nói hoàng thượng vốn có ý tác hợp trượng phu và Ôn Uyển, nhưng giữa Ôn Uyển và trượng phu có khoảng cách không thể thành đôi được, nên mới nhường lại cho nàng. Vì những gút mắt này, quan hệ với Ôn Uyển lại càng trở nên xa cách. Bây giờ nghĩ lại, những lời này đều là lời vô căn cứ. Hoàng thượng có gả, là bởi vì cha nàng. Về phần Ôn Uyển, vẫn trung thành ba đời không kết thân. Sao có thể có liên quan tới trượng phu của nàng được?
Ôn Uyển lắc đầu: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, đều là chuyện đã qua, ta còn nhớ làm gì.” Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi. Lại nói Phương Vũ Đồng không qua lại với nàng, tuy là lúc đầu đúng là nàng có chút không thoải mái, nhưng tính nàng vốn vậy, nguyện ý làm bạn thì vui vẻ, không muốn nữa thì cũng không sao. Thời gian qua đi, nàng đã buông xuống. Mà, Ôn Uyển cũng chẳng có thời gian rảnh để nghĩ đến những chuyện này. Nàng bận rộn như vậy, làm gì có thời gian đi quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này. Chỉ là thỉnh thoảng nói đến mới có thể nhắc đến một hai câu.
Ánh mắt Phương Vũ Đồng ảm đạm, lại lấy hết sức ngước nhìn lên, giơ tay lại gần. Ôn Uyển tránh đi, không nắm được Ôn Uyển mà túm được Mai Nhi. Nhưng tiếp theo đó lại là một trận ho.
Ôn Uyển thấy bộ dáng kia của nàng, biết là nàng có lời muốn nói: “Có gì muốn hỏi thì hỏi hết đi, cái gì ta biết thì sẽ nói cho ngươi.”
Phương Vũ Đồng nhìn Ôn Uyển: “Ôn Uyển, ta biết ngươi và Bạch tướng quân tình cảm sâu đậm. Ta với Vương gia, đã từng vợ chồng ân ái, lại không nghĩ rằng cuối cùng lại ra nông nỗi này. . . . . . Ta thật sự không biết, tại sao lại ra nông nỗi này.” Nói xong, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
Ôn Uyển lắc đầu: “Thế nhân đều nhìn ta hiện tại dưới một người, trên vạn người, thấy ta đang rất được tôn kính. Nhưng trước đó thì sao, có người nào nghĩ tới ta từng phải sống cực khổ như thế nào không? Những chuyện đó nếu xảy ra trên người ngươi, sợ ngươi đã sớm không qua nổi.”
Phương Vũ Đồng không nói gì, không nói những chuyện khác, bắt nàng đi làm nha hoàn, dù chỉ là một ngày, nàng có chết cũng không làm.
Ôn Uyển sắc mặt lạnh nhạt: “Ta nói với ngươi những thứ này, không phải là muốn nói cho ngươi biết ta đã từng phải chịu bao nhiêu khổ sở mới có vinh hoa ngày hôm nay. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, những chuyện ta gặp phải trong những năm qua nhiều hơn ngươi rất nhiều, chịu khổ lại càng nhiều hơn ngươi, nhưng thân ở trong nghịch cảnh, ta vẫn không ngã lòng, lại càng không thỏa hiệp. Nếu ta là ngươi, rơi vào trong tình cảnh như thế này, ta sẽ không chỉ biết buồn thương âu sầu, lại càng không tự dằn vặt bản thân. Ta sẽ cố sống thật tốt, cố gắng nuôi dưỡng con mình lớn lên.” Ngừng một chút, nhìn sắc mặt của Phương Vũ Đồng, tiếp tục nói: “Nếu Bạch Thế Niên cũng giống Kỳ Phong, ta sẽ ly hôn với hắn. Cho dù không ly hôn được, ta vẫn sẽ dọn ra phủ khác ở. Nữ nhân, phải có tự tôn tự trọng, không có nam nhân vẫn có thể sống tốt. Ngươi đã đâm vào ngõ cụt rồi.”
Phương Vũ Đồng lộ nụ cười bi thương: “Ôn Uyển, ngươi có thể phóng khoáng như vậy. Ta không bằng ngươi, ta không làm được.” Nàng cũng đã từng nghĩ tới, nhưng nàng lại không làm được.
Ôn Uyển im lặng. Nàng biết lời này rất lớn mật, thời đại này yêu cầu đối với nữ nhân quá hà khắc. Nhưng có hà khắc đến mấy, cũng không phải tất cả đều là đường chết. Chỉ cần bản thân kiên cường, có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, sẽ vẫn có đường khác để đi. Sợ là sợ tự mình dằn mặt mình, chỉ biết nói mệnh khổ, không đấu tranh không có hành động, cứ thế chịu đựng qua ngày, cuối cùng chịu không nổi mà chết. Mà Phương Vũ Đồng chính là một ví dụ.
Phương Vũ Đồng ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển nói: “Ôn Uyển, trong lòng ta vẫn luôn có một nghi vấn. Ôn Uyển, Hà thị vốn muốn tiến cung, nhưng sau lại vào Vương Phủ. Ôn Uyển, ngươi có biết nguyên nhân là gì không? Ôn Uyển, nếu ngươi biết nguyên nhân, xin hãy nói cho ta biết.” Nếu Hà thị không vào hậu viện, nàng sẽ không sa sút đến tình trạng ngày hôm nay.
Ý tứ thật sự trong câu hỏi này của Phương Vũ Đồng là, có phải Ôn Uyển đã giở trò đưa Hà thị tới vương phủ hay không? Phương Vũ Đồng đến bây giờ vẫn còn hoài nghi, là Ôn Uyển đã mang đến trận tai họa ngập đầu này cho nàng. Bất hạnh của nàng, cũng là do Ôn Uyển mang đến.
Như Vũ nghe Dung ma ma nói, hai tay run bần bật, trong mắt dần hiện lên vẻ ngoan lệ: “Nước cờ này xem ra vô dụng rồi, thế thì cứ để cho nó vô dụng đến cùng đi. Ả thật sự cho rằng ta không thể làm gì được ả ta sao? Muốn nhìn Linh Nguyên và Linh Đông huynh đệ tương tàn, ta sẽ để cho ả nhìn đủ.” Khi nói những lời này, móng tay sắc nhọn xoẹt qua mặt chiếc bàn tròn bằng đá cẩm thạch, để lại trên đó một vết xước.
Lúc mới biết tin tức kia, Dung ma ma cũng run rẩy cả người. Không thể nào, Quận chúa Ôn Uyển sẽ không làm loại chuyện như vậy .
Sau khi Như Vũ dặn dò xong, sắc mặt đã có vẻ bình tĩnh lại: “Ma ma, ngươi nói xem Quách thị nói có mấy phần là thật?” Giúp Linh Đông thượng vị, vậy tất nhiên sẽ phải đạp Linh Nguyên xuống. Nàng tuyệt đối không cho phép Linh Đông làm ra loại chuyện tàn sát ca ca. Tuyệt đối không để chuyện giống như của Tam hoàng tử và Thái tử xảy ra một lần nữa.
Ma ma hơi ngập ngừng, một chuyện trọng đại như thế này, nàng không dám tùy tiện đưa ra kết luận: “Thái Tử Phi, chuyện này còn phải quan sát thêm đã. Không thể vì vài ba câu của Quách thị mà đã vội vã đưa ra kết luận.” Thấy vẻ mặt Như Vũ thay đổi nhanh chóng, lại vội vàng nói thêm một câu: “Thái Tử Phi, hiện giờ Thái tử nguy cơ trùng trùng. Những chuyện này, nói ra vẫn còn quá sớm.” Ý của Dung ma ma là, Thái tử còn chưa thượng vị, mà chuyện huynh đệ tương tàn lại là chuyện của không biết bao nhiêu năm sau. Giờ đã bàn đến chuyện này, là quá nóng vội. Nếu không cẩn thận, còn có thể làm hỏng chuyện lớn.
Như Vũ không nói gì. Tình hình bây giờ như thế nào, nàng hiểu rất rõ, tất nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ thầm nghĩ trong lòng: “Ôn Uyển, hi vọng không phải là như lời Quách thị nói.” Hải Như Vũ hi vọng như vậy không phải là không có căn cứ, Ôn Uyển hoàn toàn không có ý định này. Nhưng trong lòng Như Vũ cũng hiểu, cho dù Ôn Uyển không có ý định này. Nhưng nếu sau này Linh Đông xuất sắc, lại có thêm sự giúp đỡ của Ôn Uyển, không ai có thể bảo đảm tương lai sẽ như thế nào. Chẳng qua giờ đúng thật không phải lúc bàn luận về chuyện này. Về phần tương lai, trong mắt Hải Như Vũ hiện lên thống khổ, chuyện tương lai để tương lai hãy nói.
Ôn Uyển tốn mất nửa tháng, cuối cùng cũng tìm ra sáu đại thần có điểm đáng ngờ. Tất nhiên, không thể nói sáu người này đều có vấn đề. Có vấn đề hay không thì các nàng phải điều tra tìm hiểu mới biết được.
Ôn Uyển nhìn một phòng đầy tư liệu, đúng là làm nàng mệt muốn chết. Trong đầu chỉ có tư liệu và tư liệu. Trước khi chuyển tờ danh sách đi, Ôn Uyển nhìn lại sáu cái tên trên danh sách, trong đó có hai cái tên được khoanh bằng mực đỏ: “Hai người này, điều tra thật cẩn thận.” Sau đó lại chỉ một cái tên, nói: “Đặc biệt là người này. Quan trọng nhất.”
Hạ Ảnh gật đầu, lập tức chuyển tài liệu này cho hoàng đế.
Hoàng đế không ôm quá nhiều kỳ vọng, nhưng nhìn đến danh sách, vẫn phái người đi nằm vùng bên cạnh. Hi vọng có thể tra được dấu vết.
Ôn Uyển bưng một chén trà quất mật ong, thong thả uống. Uống xong thì tựa vào ghế, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng. Hơn một tháng qua thật là mệt mỏi, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới được.
Ôn Uyển nghỉ ngơi ba ngày. Thật ra là nghỉ ngơi hai ngày, còn một ngày thì dành ở bên cạnh các con. Nghỉ ngơi xong rồi, lại tiếp tục bận rộn. Việc ở ngân hàng và cửa hàng, đã nhiều tháng rồi Ôn Uyển không quan tâm tới. Cũng may người phía dưới đã quen với việc phủi tay bỏ mặc mọi việc của Ôn Uyển. Nếu không có chuyện quan trọng gì, tất cả các chưởng quỹ đều có thể xử lý tốt. Ôn Uyển chỉ quản những việc quan trọng.
Ôn Uyển đang bận rộn, Hạ Dao thấy Hạ Ngữ vẻ mặt nghiêm trọng đi tới, liền hỏi chuyện gì. Hạ Ngữ nói Phong Vương Phủ phái người tới, nói tình trạng của Vương phi đang rất kém, muốn gặp mặt Ôn Uyển một lần cuối.
Hạ Dao bảo Hạ Ngữ đi ra ngoài, sau đó cũng đi theo ra. Vừa đi vừa cân nhắc: “Ngươi nói với người đó, bảo Quận chúa gần đây bề bộn nhiều việc. Chờ đến khi có thời gian rảnh, nhất định sẽ đến gặp Vương Phi bọn họ.”
Hạ Dao ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng không muốn nói chuyện này cho Ôn Uyển. Hạ Ảnh cũng tán thành suy nghĩ của Hạ Dao: “Ta thấy hiện tại Quận chúa quả thật không thích hợp đến Phong Vương Phủ. Quận chúa và Phong Vương Phi đã lâu không còn qua lại. Hiện tại muốn gặp mặt Quận chúa lần cuối, chắc chắn là để cầu xin Quận chúa. Nữ nhân này, lúc trước không lý do lại xa cách với Quận chúa. Bây giờ trước khi chết lại muốn gặp Quận chúa. Gặp Quận chúa để làm gì? Nhất định là muốn cầu cạnh Quận chúa. Không thể để Quận chúa lội vào vũng nước đục này được. Không nên nói cho Quận chúa thì hơn.” Với tính cách của Quận chúa, nhất định sẽ đi.
Thái Tử Phi Như Vũ nghe tin Phương Vũ Đồng bệnh nặng liền đến Phong Vương phủ một chuyến. Vũ Đồng không thấy Ôn Uyển đi cùng, rất thất vọng.
Thấy khuôn mặt Phương Vũ Đồng trắng bệch, tái nhợt, hốc hác đến dọa người, Như Vũ khẽ thở dài: “Ngươi sao thế? Sao lại không biết thương bản thân như vậy?”
Vũ Đồng cười, không kể khổ, chỉ nói với Như Vũ một ít chuyện, đều là những chuyện hồi còn chưa thành thân. Vũ Đồng nhớ tới người hoa si mà Ôn Uyển nói: “Còn nhớ vị công tử họ Vương mà Ôn Uyển bảo là hoa si không?” Kỳ thật, chẳng phải nàng cũng sa vào si niệm đó sao? Nếu không phải ngày còn ở nhà quá êm ấm, sau lại gả cho Vương gia vợ chồng ân ái, trở thành người hoàng tộc được người người hâm mộ, sẽ không càng ngày càng hãm sâu như vậy. Muốn quay đầu lại thì đã quá muộn.
Như Vũ ảo não nghe Vũ Đồng nói điều hối tiếc nhất trong cuộc đời là đã gả vào hoàng thất. Nếu năm đó sớm hứa hôn, sự tình sẽ không trở thành như bây giờ. Hoàng gia. Chém giết ngấm ngầm. Nàng đã được thể nghiệm rất sâu sắc. Chỉ có điều, thế gian này không hề có chữ nếu. Chỉ có thể hướng về phía trước, không thể đắm chìm mãi trong quá khứ. Nếu không sẽ lâm vào vũng bùn không thể thoát khỏi.
Vũ Đồng thều thào: “Như Vũ, thật ra ta rất muốn gặp Ôn Uyển. Ta thật sự rất muốn gặp nàng.” Trong lòng nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi Ôn Uyển.
Như Vũ đại khái đoán được Vũ Đồng muốn hỏi cái gì: “Không cần hỏi. Ta đã sớm nói với ngươi rồi, chuyện Hà thị không liên quan đến Ôn Uyển. Sao người cứ tự đưa mình vào ngõ cụt như vậy? Người khác nói đôi ba câu ngươi đã coi là thật. Nếu không phải. . . . . .” Cái nên tin thì không tin, cái không nên tin thì lại tùy tiện tin tưởng. Nếu không phải như vậy, sẽ không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.
Vũ Đồng im lặng.
Như Vũ khẽ thở dài, cuối cùng an ủi mấy câu rồi đi ra ngoài. Đi ra ngoài lại quay đầu nhìn Phong Vương Phủ một cái, đây là lần gặp mặt cuối cùng. Không được trượng phu yêu thương, lại không có con, không biết tự yêu thương bản thân, sẽ rơi vào tình cảnh như vậy.
Ôn Uyển thay một bộ quần áo đi thăm các con. Thấy ba con đều đang nghiêm túc nghe tiên sinh giảng bài, đặc biệt là Minh Cẩn, không lười biếng cũng không mất tập trung. Ôn Uyển mỉm cười hài lòng. Kể từ khi Minh Cẩn nghe những chuyện mà Ôn Uyển từng trải qua, không còn nghịch ngợm nữa, rất ngon. Đáng yêu hơn ngày trước rất nhiều. Hơn nữa, Minh Duệ còn nói với Minh Cẩn, chỉ sau khi bé học giỏi võ công, mới có thể bảo vệ mẹ thật tốt, mới không để mẹ bị người ta bắt nạt. Vì vậy, Minh Cẩn đã hạ quyết tâm phải học võ công thật giỏi, sau này lớn lên có thể bảo vệ mẫu thân không bị người xấu bắt nạt.
Ôn Uyển không ngờ nàng kể chuyện của mình cho các con lại còn có tác dụng như vậy. Nhưng kết quả rất tốt, nhìn bây giờ Minh Cẩn học tập rất chăm chỉ, luyện võ không ngại khổ.
Ôn Uyển đang ở chỗ các con, lại nghe nói La phu nhân tới. Ôn Uyển thấy trên mặt Mai Nhi lộ vẻ đau buồn: “Sao thế?” Cái này bộ dáng, tám chín phần là có người chết.
Mai Nhi không ngừng chảy nước mắt: “Ôn Uyển, Vũ Đồng chẳng còn trụ được mấy ngày nữa.” Sau khi thành thân, nàng không giống Ôn Uyển ngày càng trở nên xa cách với những tỷ muội khác, ngược lại, quan hệ ngày càng thân thiết. Quan hệ với Thái Tử Phi và Phương Vũ Đồng cũng càng ngày càng tốt. Đặc biệt là sau khi mấy khuê tú như Ngọc Tú, Y Y rời khỏi kinh thành, lại càng qua lại với Phương Vũ Đồng thường xuyên hơn. Quan hệ của Mai Nhi với Phương Vũ Đồng cũng thân không kém với Ôn Uyển. Ôn Uyển cho rằng điều này là do Mai Nhi được rèn luyện mà thành. Không nói đến khôn khéo, xử sự khéo đưa đẩy. Chỉ nói ở phương diện giao tiếp, Mai Nhi thật sự mạnh hơn Ôn Uyển rất nhiều.
Ôn Uyển rất ngạc nhiên, Hạ Dao và Hạ Ảnh không hề nói cho nàng biết. Nhưng ngẫm lại thì thầy bình thường, loại chuyện như vậy không phải là chuyện tốt lành gì, không cần thiết phải nói cho nàng biết.
Hạ Dao thấy Mai Nhi đang khóc rất thương tâm, bĩu môi. Lục hoàng tử sủng ái Hà thị, lạnh nhạt với nàng, nàng liền tích tụ trong lòng đến mức để con bị sinh non. Mình không buông ra thì sẽ tự dìm chết mình. Điều này có thể trách được ai. Nếu Quận chúa và Mai Nhi cũng giống Phương Vũ Đồng, thì chắc đã xanh cỏ từ lâu rồi. Cho nên, Phương Vũ Đồng rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, chỉ có thể trách chính nàng, không trách được ai.
Mai Nhi lau nước mắt, hai mắt vẫn còn sưng. Hứa Tịnh Thu đi rồi, Mai Nhi chỉ thở dài một tiếng, hiện tại Phương Vũ Đồng cũng không còn, nàng thật sự rất buồn. Nghĩ đến Phương Vũ Đồng tuổi còn trẻ đã ra đi, tim thắt lại như bị dao cứa.
Ôn Uyển thở dài thật sâu. Giờ ngoại trừ than thở ra, nàng thật sự không biết làm gì.
Mai Nhi sau khi ổn định tâm trạng, nói: “Ôn Uyển, Vũ Đồng nói với ta, nói muốn gặp mặt ngươi một lần cuối. Ta cũng không biết nàng muốn gặp ngươi để làm gì. Nhưng nàng nói đây là tâm nguyện cuối cùng của nàng. Ta, ta thấy nàng bệnh tình nguy kịch như vậy, ta không biết phải từ chối như thế nào. Ôn Uyển, nếu có thể, ngươi đi gặp nàng một lần đi! Coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nàng.”
Ôn Uyển khó hiểu: “Gặp ta? Sao lại muốn gặp ta?” Cái gì gọi là tâm nguyện cuối cùng là muốn được gặp nàng. Đây là tình huống gì thế? Nàng không phải là cha mẹ của Phương Vũ Đồng, hơn nữa quan hệ của hai người đã xa cách rất nhiều. Gặp nàng để làm gì?
Mai Nhi lau nước mắt rồi nói: “Ta cũng không biết tại sao nàng cứ khăng khăng muốn gặp ngươi như vậy. Ôn Uyển, ngươi đừng trách ta nhiều chuyện. Ta thật sự không chịu nổi nên mới đồng ý. Rốt cuộc cũng có một chút tình cảm. Ôn Uyển, nếu có thể, đi gặp nàng đi! Cũng là gặp mặt một lần cuối.”
Đã từng là bạn bè, mặc dù đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa. Nhưng nếu đưa ra tâm nguyện cuối cùng là muốn gặp nàng một lần cuối, thì Ôn Uyển cũng không đến mức vô tình như vậy.
Ôn Uyển gật đầu: “Bây giờ ngươi có rảnh không, đi luôn bây giờ đi!” Chọn ngày không bằng gặp ngày. Hơn nữa, bệnh tình đã nguy kịch, liệu còn được bao nhiêu ngày. Ai biết đến ngày mai, người còn hay đã mất. Nếu là nguyện vọng cuối cùng của nàng, vậy sẽ cho nàng được thỏa lòng!
Mai Nhi lập tức gật đầu: “Được. Bây giờ sẽ đi luôn.”
Ôn Uyển giản lược hết mọi thứ, ngồi lên xe ngựa cùng đi với Mai Nhi. Thấy vành mắt Mai Nhi vẫn còn đỏ, không biết phải an ủi như thế nào.
Mai Nhi sẽ không bởi vì Ôn Uyển không khóc mà cho rằng Ôn Uyển máu lạnh gì gì đó. Nói trở lại, quen biết nhiều năm như vậy, mỗi lần gặp đều thấy Ôn Uyển rất vui vẻ. Hơn nữa, lúc đối mặt nguy nan, Ôn Uyển luôn trấn định bình tĩnh. Ngay bản thân nàng lần đó suýt mất mạng cũng vẫn ung dung, không hề sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Ôn Uyển đến Phong Vương Phủ. Nhưng bố cục kiến trúc của Vương Phủ không khác nhiều so với phủ Quận chúa (phủ Quận chúa trước đây là phủ thân vương). Ôn Uyển đi thẳng tới chính viện. Trong viện tràn ngập không khí tang thương, nhìn là đoán được có người chết (hoặc là có người sắp chết).
Ôn Uyển và Mai Nhi cùng vào trong phòng. Ôn Uyển vừa vào phòng, đầu lông mày liền nhăn lại. Trong phòng, khắp nơi đều tràn ngập mùi thuốc, mùi thuốc kia khiến Ôn Uyển thấy khó thở.
Ôn Uyển cố nén khó chịu trong lòng, cùng Mai Nhi đi vào. Vừa bước vào, liền thấy Phương Vũ Đồng đang nằm trên giường. Vũ Đồng lúc này, khuôn mặt hốc hác, tái nhợt, toàn thân lộ ra tử khí.
Phương Vũ Đồng thấy Ôn Uyển, giãy dụa muốn ngồi dậy. Nha hoàn hầu hạ bên cạnh vội vàng nâng nàng dậy, đặt một chiếc gối sau lưng nàng. Phương Vũ Đồng nói một tiếng: “Ôn Uyển, ngươi đã đến rồi. . . . . .” Còn chưa nói hết, đã ho khan dữ dội.
Ôn Uyển đứng bên cạnh giường, nàng không biết mình nên nói gì. Mà đúng hơn, là không biết có thể nói cái gì. An ủi, thái y đã nói không còn hy vọng, nàng an ủi thì sẽ rất giả. Làm an lòng. Nàng có cái gì có thể làm Phương Vũ Đồng an lòng. Lần này tới đây, đơn giản chỉ là thực hiện nốt một phần đạo nghĩa cuối cùng. Nhưng lần sau nếu có chuyện như vậy nữa, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không đồng ý nữa. Chỉ là tự tìm phiền phức cho mình thôi.
Phương Vũ Đồng thấy vẻ mặt hờ hững của Ôn Uyển, hoàn toàn đối lập với vẻ đau lòng của Mai Nhi, trong lòng cảm thấy cay đắng. Mai Nhi cũng nhận ra bầu không khí không thích hợp này: “Vũ Đồng, ngươi nói nguyện vọng cuối cùng là muốn gặp Ôn Uyển lần cuối. Ta đã cất công mời nàng tới gặp. Vũ Đồng, ngươi có gì muốn nói Ôn Uyển thì nói đi.” Nàng biết mình làm như vậy rất lỗ mãng. Nhưng thấy Vũ Đồng chẳng còn sống được bao lâu. Lại còn hết lời cầu xin, chỉ mong có thể được hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này. Rốt cuộc Mai Nhi vẫn mềm lòng.
Vũ Đồng nói mấy câu với Đại nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh, những người khác trong phòng đều đi ra ngoài. Chỉ để lại một Đại nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ.
Phương Vũ Đồng mở miệng nói chuyện rất khó khăn, nói cũng rất chậm. Nhưng lại rất rõ ràng. Giọng nói nhỏ nhưng mọi người đều có thể nghe rõ ràng: “Ôn Uyển, ta biết sau khi ta thành thân đã cố ý xa lánh ngươi, khiến ngươi không vui. Thật ra thì, ta cũng chẳng hiểu vì cớ gì lại biến thành như vậy.”
Hạ Dao và Hạ Ảnh thật sự đã nghĩ sai, Phương Vũ Đồng xa cách Ôn Uyển, không phải bởi vì Phương Vũ Đồng cảm thấy địa vị của Ôn Uyển cao hơn nàng, muốn nàng hạ thấp tư thái mà xa lánh Ôn Uyển. Nguyên nhân thực sự, là bởi vì Phương Vũ Đồng nghe người khác nói nàng có thể được gả vào hoàng thất, trở thành hoàng tử phi, là nhờ Ôn Uyển. Bởi vì nguyên nhân này, khiến nàng cảm thấy không thoải mái khi đối mặt với Ôn Uyển. Sau đó nữa, lại nghe nói hoàng thượng vốn có ý tác hợp trượng phu và Ôn Uyển, nhưng giữa Ôn Uyển và trượng phu có khoảng cách không thể thành đôi được, nên mới nhường lại cho nàng. Vì những gút mắt này, quan hệ với Ôn Uyển lại càng trở nên xa cách. Bây giờ nghĩ lại, những lời này đều là lời vô căn cứ. Hoàng thượng có gả, là bởi vì cha nàng. Về phần Ôn Uyển, vẫn trung thành ba đời không kết thân. Sao có thể có liên quan tới trượng phu của nàng được?
Ôn Uyển lắc đầu: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, đều là chuyện đã qua, ta còn nhớ làm gì.” Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi. Lại nói Phương Vũ Đồng không qua lại với nàng, tuy là lúc đầu đúng là nàng có chút không thoải mái, nhưng tính nàng vốn vậy, nguyện ý làm bạn thì vui vẻ, không muốn nữa thì cũng không sao. Thời gian qua đi, nàng đã buông xuống. Mà, Ôn Uyển cũng chẳng có thời gian rảnh để nghĩ đến những chuyện này. Nàng bận rộn như vậy, làm gì có thời gian đi quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này. Chỉ là thỉnh thoảng nói đến mới có thể nhắc đến một hai câu.
Ánh mắt Phương Vũ Đồng ảm đạm, lại lấy hết sức ngước nhìn lên, giơ tay lại gần. Ôn Uyển tránh đi, không nắm được Ôn Uyển mà túm được Mai Nhi. Nhưng tiếp theo đó lại là một trận ho.
Ôn Uyển thấy bộ dáng kia của nàng, biết là nàng có lời muốn nói: “Có gì muốn hỏi thì hỏi hết đi, cái gì ta biết thì sẽ nói cho ngươi.”
Phương Vũ Đồng nhìn Ôn Uyển: “Ôn Uyển, ta biết ngươi và Bạch tướng quân tình cảm sâu đậm. Ta với Vương gia, đã từng vợ chồng ân ái, lại không nghĩ rằng cuối cùng lại ra nông nỗi này. . . . . . Ta thật sự không biết, tại sao lại ra nông nỗi này.” Nói xong, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
Ôn Uyển lắc đầu: “Thế nhân đều nhìn ta hiện tại dưới một người, trên vạn người, thấy ta đang rất được tôn kính. Nhưng trước đó thì sao, có người nào nghĩ tới ta từng phải sống cực khổ như thế nào không? Những chuyện đó nếu xảy ra trên người ngươi, sợ ngươi đã sớm không qua nổi.”
Phương Vũ Đồng không nói gì, không nói những chuyện khác, bắt nàng đi làm nha hoàn, dù chỉ là một ngày, nàng có chết cũng không làm.
Ôn Uyển sắc mặt lạnh nhạt: “Ta nói với ngươi những thứ này, không phải là muốn nói cho ngươi biết ta đã từng phải chịu bao nhiêu khổ sở mới có vinh hoa ngày hôm nay. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, những chuyện ta gặp phải trong những năm qua nhiều hơn ngươi rất nhiều, chịu khổ lại càng nhiều hơn ngươi, nhưng thân ở trong nghịch cảnh, ta vẫn không ngã lòng, lại càng không thỏa hiệp. Nếu ta là ngươi, rơi vào trong tình cảnh như thế này, ta sẽ không chỉ biết buồn thương âu sầu, lại càng không tự dằn vặt bản thân. Ta sẽ cố sống thật tốt, cố gắng nuôi dưỡng con mình lớn lên.” Ngừng một chút, nhìn sắc mặt của Phương Vũ Đồng, tiếp tục nói: “Nếu Bạch Thế Niên cũng giống Kỳ Phong, ta sẽ ly hôn với hắn. Cho dù không ly hôn được, ta vẫn sẽ dọn ra phủ khác ở. Nữ nhân, phải có tự tôn tự trọng, không có nam nhân vẫn có thể sống tốt. Ngươi đã đâm vào ngõ cụt rồi.”
Phương Vũ Đồng lộ nụ cười bi thương: “Ôn Uyển, ngươi có thể phóng khoáng như vậy. Ta không bằng ngươi, ta không làm được.” Nàng cũng đã từng nghĩ tới, nhưng nàng lại không làm được.
Ôn Uyển im lặng. Nàng biết lời này rất lớn mật, thời đại này yêu cầu đối với nữ nhân quá hà khắc. Nhưng có hà khắc đến mấy, cũng không phải tất cả đều là đường chết. Chỉ cần bản thân kiên cường, có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, sẽ vẫn có đường khác để đi. Sợ là sợ tự mình dằn mặt mình, chỉ biết nói mệnh khổ, không đấu tranh không có hành động, cứ thế chịu đựng qua ngày, cuối cùng chịu không nổi mà chết. Mà Phương Vũ Đồng chính là một ví dụ.
Phương Vũ Đồng ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển nói: “Ôn Uyển, trong lòng ta vẫn luôn có một nghi vấn. Ôn Uyển, Hà thị vốn muốn tiến cung, nhưng sau lại vào Vương Phủ. Ôn Uyển, ngươi có biết nguyên nhân là gì không? Ôn Uyển, nếu ngươi biết nguyên nhân, xin hãy nói cho ta biết.” Nếu Hà thị không vào hậu viện, nàng sẽ không sa sút đến tình trạng ngày hôm nay.
Ý tứ thật sự trong câu hỏi này của Phương Vũ Đồng là, có phải Ôn Uyển đã giở trò đưa Hà thị tới vương phủ hay không? Phương Vũ Đồng đến bây giờ vẫn còn hoài nghi, là Ôn Uyển đã mang đến trận tai họa ngập đầu này cho nàng. Bất hạnh của nàng, cũng là do Ôn Uyển mang đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.