Quyển 2 - Chương 178: Cậu cháu trò chuyện
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
23/01/2014
Trịnh vương tiến vào là một người nhưng thời điểm xuất cung lại tự
nhiên có thêm một cái đuôi nhỏ phía sau là Ôn Uyển. Hai người nắm tay
nhau. Thật sự thì Trịnh Vương cũng không muốn làm như vậy. Đây là tuyệt
đối ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng lãnh đạm của hắn. Nhưng vừa
xem khuôn mặt cơ hồ giống nhau như đúc đang đáng thương nhìn mình liền
chỉ đành phải cúi đầu thỏa hiệp.
Cũng may chỉ đi nửa khắc đồng hồ là tới xe ngựa. Đây là xe ngựa chuyên dụng của Ôn Uyển. Là đích thân hoàng đế phái phủ nội vụ sai người đặc biệt chế tạo cho nàng. Tất cả đều là gỗ lim. Dùng gỗ lim chế tạo xe ngựa trên căn bản đều là người trong hoàng tộc. Nếu để Ôn Uyển lựa chọn, nàng tuyệt đối sẽ không dùng loại vật liệu tốt đến như vậy làm xe ngựa. Nhưng mà đã có cơ hội, lại không phải mất tiền nên phải đem xe ngựa làm sao cho thật thoải mái.
Ôn Uyển vừa nghe được tin tức lập tức thiết kế ngay một bản vẽ, yêu cầu họ dựa theo yêu cầu của nàng mà làm theo. Nếu không thì quá lãng phí những nguyên vật liệu này.
Căn cứ theo thiết kế của nàng mà phủ nội vụ đã chế tạo ra một cỗ xe dài hơn những chiếc bình thường. Phía tay trái cỗ xe ngựa được làm tăng thêm một cánh cửa, hai bên lại là hai cánh cửa nhỏ hình chữ thập, phía trước có thể ngồi được thêm năm sáu người, nếu ngồi ngay ngắn cố định cỡ sáu người được. Ngoài ra còn có thêm một chiếc bàn con con khá tinh xảo. Bên dưới bệ cửa có bày một bộ bàn trà đầy khéo léo, có thể chứa được điểm tâm và trái cây trên đó. Trong xe lại còn được trang trí thêm một tấm bình phong vẽ cảnh thủy mặt với tác dụng để ngăn cách. Đã thế lại còn được trải thêm một tấm đệm vừa mềm mại lại còn vừa ấm để làm nơi nghỉ ngơi. Ở đấy cho dù có thêm ba bốn người ngủ nữa cũng vẫn còn dư chỗ. Đây là Ôn Uyển đang dự trù cho việc mai này đi du lịch nghỉ phép cần đến.
Lúc phủ nội vụ vừa mới nhận được bản thiết kế thì có chút không hiểu. Đặc biệt ở chỗ là cỗ xe ngựa này không hề có một chút xa hoa nào, phong cách trang trí lại càng thêm độc đáo. Đối với việc thích khoe khoang sự giàu có của giới quý tộc lúc bấy giờ thì cách chế tác của Ôn Uyển lại càng ít. Nhưng yêu cầu chế tạo của Ôn Uyển lại vô cùng khắc khe, đặc biệt là trong vấn đề an toàn. Để có thể theo đúng như yêu cầu của Ôn Uyển thì việc chế tạo đã phải được thưc hiện đi thực hiện lại rất nhiều lần mới có thể đạt được theo đúng theo yêu cầu của nàng. Sau khi chế tạo xong cỗ xe ngựa cho Quận chúa, vị quản sự đã lau mồ hôi mà cảm thán về trình độ thưởng thức của Ôn Uyển.
Chờ sau khi thành quả được hoàn thành, vị quản sự đã dành cho Ôn Uyển một cặp mắt khác xưa. Trong lòng lại càng nhịn không được mà cảm thán. Nếu ai mà dám nói cỗ xe này không hoàn hảo thì hắn sẽ liều chết vời người đó ngay. Đây có thể coi là một cỗ xe vô cùng tốt, việc thiết kế bên trong nếu so với xe ngựa của Thân vương lại càng khác nhau một trời một vực. Nếu bắt hắn phải làm thêm một chiếc nữa thì chỉ còn nước phải chết mà thôi. Để làm ra một cỗ xe như thế này còn tốn sức hơn gấp bốn lần so với những chiếc xe ngựa khác.
Trịnh Vương vừa lên xe thì vẻ mặt liền buông lỏng ngay. Nhìn cách bày trí trong xe khiến hắn không khỏi cảm thán. Nha đầu này còn biết cách hưởng thụ ghê vậy! Chưa động đến những việc khác, chỉ luận thân phận của nàng thì dùng loại xe ngựa này thì cũng không ai có thể lên tiếng.
Trên xe ngựa, Trịnh vương chỉ đơn giản hỏi thăm nàng một chút chuyện tình gần đây nhất. Ôn Uyển nhất nhất trả lời, chỗ nào không biết thì Hạ Ảnh bổ sung thêm. Trên xe, Trịnh Vương hỏi thăm một chút cũng như có thể biết thêm về cuộc sống gần đây của nàng.
“Lúc ấy con có sợ không?”
Nghe được những chuyện Ôn Uyển đã trải qua, cho dù biết hiện tại nàng đã không có việc gì thì Trịnh Vương vẫn không nhịn được trong lòng một trận run sợ. Ôn Uyển gật đầu, nói lúc ấy bị dọa sợ đến độ chân mềm nhũn, cũng may có Hạ Ảnh vịn nàng lại, nếu không thì nàng đã ở trước mặt mọi người ngất xỉu đi rồi. Nếu thế thì tất cả thể diện chỉ còn cách bỏ đi. Sau đó lại tỏ vẻ tất cả mọi chuyện đã qua. Bây giờ nghĩ lại cũng đã không còn sợ hãi như trước nữa.
“Cũng là cậu đã làm hại con, nếu không phải bởi vì cậu thì những người đó cũng sẽ không đem con coi thành cái đinh trong mắt.”
Ôn Uyển lắc đầu, sau đó tỏ vẻ rằng không có liên quan đến cậu. Đó là tại nàng xui xẻo, không cẩn thận nên đụng phải những người lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt hạn hẹp. Chỉ vì một ít tiền mà có thể nhẫn tâm hi sinh nàng, đẩy nàng vào chỗ chết. Rất đáng giận, thật sự rất đáng giận.
Trịnh vương nhìn Ôn Uyển biến thành cái dạng này cũng chỉ cười cười. Nha đầu này khôn khéo đến như vậy thì cho dù có nói những lời này cũng không phải thật sự nói cho hắn nghe. Nhất định là có lý do thì nàng mới làm vậy. Chỉ là làm cho nàng phải bị nguy hiểm như vậy, khiến cho hắn thật lòng áy náy.
“Quyên một số tiền lớn vậy thì trong lòng con thật sự không đau lòng chút nào ư?”
Nghĩ tới việc nàng đem toàn bộ gia sản đều hiến đi ra ngoài, đây là việc mà không người thường nào có thể làm được. Huống chi lại là Quý Quận chúa, một người được mệnh danh là kẻ keo kiệt nhất kinh thành, một người vắt cổ chày ra nước. Lúc ấy, tuy rằng đã có suy đoán nhưng khi nghe tin này vẫn làm hắn kinh ngạc không thôi. Nếu đổi lại là hắn thì vẫn sẽ nghĩ một chút thiệt hơn, sợ rằng cũng sẽ không quyết đoán được đến như vậy (chờ ngươi suy nghĩ kĩ thì cúc vàng cũng đã héo).
Ôn Uyển ngay tức khắc diễn tả cho Trịnh Vương nghe suy nghĩ của mình vào lúc đó. Nàng nói cho Trịnh Vương nghe, thật ra nàng cũng không hoàn toàn là vì dân chúng Đại Tề, nàng không có tấm lòng cao cả đến như thế. Lúc đó Trịnh Vương mới hiểu được vì lẽ gì mà hoàng đế có thể sủng ái nàng đến như vậy. Bởi ngay cả hắn cũng thấy quái dị, tựa như theo hiểu biết của hắn về nàng thì tuy rằng Ôn Uyển đúng thật là không hề yêu tiền, cũng không có keo kiệt đến mức đó nhưng nàng tuyệt đối sẽ không có tấm lòng yêu dân đến như vậy, càng đừng nói đến việc sẽ bỏ một số tiền lớn thế. Vì trong mắt của Trịnh Vương, Ôn Uyển chính là một người thích ăn thích náo, lại là một tiểu hài tử thiếu cảm giác an toàn. Trịnh Vương trong lòng tất nhiên đều hiểu được đây là do trong lòng có bóng ma từ khi còn bé đến giờ.
Nhưng ngay khi Trịnh vương nghe được những lời này không những không thất vọng mà ánh mắt ngược lại lóe lóe sáng. Ôn Uyển nói những lời này có thể nói là đã thắng được một vạn câu vì Đại Tề vì dân chúng thiên hạ. Những lời này cùng tình cảm ngây thơ kia, nghe thôi cũng đã cảm động, đổi lại là ai thì cũng vạn phần cảm động. Đừng nói gì đến người trong cuộc chính là phụ hoàng. Phụ hoàng, người đã già rồi, càng là người ở trên cao lại cô tịch, khi đó họ sẽ dụng tâm để ý đến những người bên cạnh mình hơn. Cũng chỉ có những người như vậy mới chân chính nhận được sự quan tâm của nàng.
Trịnh vương gật gật đầu. Ở Dưỡng Hòa Điện, Trịnh vương đã lấy làm kỳ quái. Phụ hoàng đối với nha đầu này có thể nói là quá mức cưng chiều, cũng có một chút sủng nịnh. Hiện tại lại càng biết chắc vì cớ gì nàng lại được phụ hoàng ưu ái đến như vậy. Nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ có hành động như vậy thôi.
“Con chưa cùng ông ngoại con nói chuyện này sao?”
Trịnh vương đã hỏi một câu mà trong lòng tất cả mọi người đều muốn biết câu trả lời, mà chính Ôn Uyển đã giải thích rất nhiều lần nhưng vẫn không có người tin tưởng. Dĩ nhiên không nói đâu xa, ngay cả Trịnh vương cũng không hề tin tưởng. Đáng lý ra Triệu Vương, người có đất phong gần nhất dù muốn đi cũng không tới lược hắn. May mắn thay có Ôn Uyển xuất ra một số tiền lớn như vậy giúp đỡ thì thật sự quá tốt rồi. Có bạc tất nhiên là tốt, chỉ cần có bạc thì việc gì cũng không khó. Chẳng qua Trịnh Vương cũng không ngờ công việc chấn tai lần này lại vô cùng thuận lợi. Không chỉ có đủ tiền mà còn đượng Hiệu Buôn Lợi Phát trợ giúp sức mạnh lớn, ngay cả lương thảo cũng được vận chuyển đến sớm. Việc này đã phá đi áp lực cho hắn.
Lúc xuất hiện ôn dịch, cũng bởi vì trước đó Ôn Uyển lo lắng cho hắn, nên đã sớm làm công tác đề phòng, trước cho thái y kịp lúc chạy tới chữa trị nên nạn ôn dịch này chỉ là khúc nhạc điệm nhỏ mà không trở thành đại nạn. Cũng nhờ việc khó khăn này hoàn thành nên hắn được hoàng đế khen ngợi vô cùng. Đây cũng là việc làm nhẹ nhàng nhất mà từ trước tới đây hắn đã làm. Dường như mọi việc điều là do Ôn Uyển điều khiển mà hắn thì cũng chỉ là một chân chạy việc mà thôi. Mặc dù nghe qua thì có vẻ khá kì quặc nhưng tất cả nhờ có Ôn Uyển đề phòng mới dẫn đến việc hắn được coi trọng.
Ôn Uyển nghe xong liền vội lắc đầu, tỏ vẻ nàng không yêu cầu như thế. Sau đó viết lên giấy ý bảo ban đầu là nàng hướng ngoại công thỉnh cầu. Nói rằng bản thân mình muốn gặp cậu, nàng muốn quay về đất phong ở mà thôi.
Trịnh vương nhìn, cười rồi đem Ôn Uyển ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve một sợi tóc nhỏ rủ xuống từ trên đầu của Ôn Uyển. Mặc dù bây giờ Ôn Uyển không nói nhưng hắn biết trước mặt hoàng thượng nàng đã bảo hắn là lựa chọn tốt nhất. Ôn Uyển như vậy coi trọng hắn, vừa lúc có nhiệm vụ chấn tai, chấn tai xong là hắn phải quay trở lại kinh thành báo cáo. Đến lúc đó chắc chắn Ôn Uyển nàng sẽ xin hồi đất phong, vĩnh viễn không trở về. Trịnh vương trong lòng tất nhiên hiểu được, trãi qua chuyện lần này thì phụ hoàng tuyệt đối sẽ không cho Ôn Uyển trở về đất phong. Hơn nữa dựa theo tình hình bây giờ thì hắn cũng chưa thể quay về đất phong ngay được.
Trịnh vương vén rèm lên, thấy xe đang đi về hướng vương phủ thì cười bảo quay lại để xem phủ của Ôn Uyễn trước đã.
“Vẫn hay nghe cion nói về Ngõ Bát Tỉnh kia của mình nhưng cậu vẫn chưa xem tận mắt được. Lần này nhất định cậu phải xem một chút mới được. Phải xem thử nơi đó đã. “
Nhưng sau khi xem qua phủ đệ của Ôn Uyển, Trịnh vương lại không hài lòng. Tòa nhà này hoàn toàn không phù hợp với thân phận của Ôn Uyển một chút nào. Trước kia đã không phù hợp rồi chứ đừng nói tới việc bây giờ nàng đã thăng chức.
“Ừ. Tòa nhà này nhìn thì có vẻ không lớn nhưng lại được bố trí rất tốt. Chắc hẳn là con đã rất dụng tâm rồi nhỉ. Nhưng mà bây giờ con đã là nhị phẩm Quận chúa rồi mà vẫn còn ở một nơi nhỏ như thế này thì cũng không thể được. Cậu có một tòa nhà đại khái lớn hơn nơi này cỡ năm sáu lần, bố trí cũng khá tốt. Nếu con thấy vừa ý thì ngày mai ta sẽ mang khế ước mua bán nhà lại đây cho con.”
Trịnh vương nắm tay Ôn Uyển. Ở trong nhà nàng nhìn một chút lại thấy có chút không hài lòng.
Ôn Uyển lắc đầu, bút họa vài nét, ý tứ là nơi này mặc dù không lớn nhưng từng cọng cây ngọn cỏ nơi này đều do chính một tay nàng thiết kế. Phòng tuy nhỏ nhưng lại ấm áp, nàng rất thích, không nên tùy ý thay đổ. Nơi này mặc dù không lớn, nhưng lại do nàng đích thân thiết kế. Đều nói ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình.
Trịnh vương cười nói
“Tùy con thôi, nếu một ngày nào đó mà con thấy chán thì có thể nói với cậu một tiếng. Tòa nhà kia cậu sẽ để lại cho con. ”
Ôn Uyển lắc đầu thật mạnh, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không chán ghét nơi này. Không có người nào lại tự nhiên bỏ nhà mình chỉ vì nó không xa hoa không quý giá. Cũng một phần vì đây là nhà nàng.
Trịnh vương nhìn Ôn Uyển, cười cười, cũng không có tiếp lời. Trong lòng hãy còn đang suy nghĩ chuyện khác. Giờ này Triệu vương chắc hẳn là đang trên đường hồi kinh rồi. Cũng do tháng sau là đại thọ sáu mươi của Hiền phi, một lý do quá tốt để hồi kinh. Lúc trước còn lo lắng Triệu vương được tiên cơ, nay hóa ra lại là dư thừa, ngược lại chính mình mới được tiên cơ ấy. Đột nhiên nhớ tới khi thấy Ôn Uyển thật muốn quay về đất phong thì phụ hoàng lại nói qua việc khác. Thái độ này của phụ hoàng chẳng lẽ là … Nghĩ tới đây, Trịnh vương lập tức ép buộc bản thân không nghĩ đến nữa, buộc mình phải trở nên thanh tĩnh cùng lãnh tình.
Ôn Uyển nhìn Trịnh vương trong mắt có lửa nhưng nhanh chóng trở lại bộ dạng lãnh tình cũng không tra cứu hắn đang suy nghĩ chuyện gì. Trong lòng nàng thật hâm mộ hắn. Cậu thật lợi hại nha! Quả nhiên bốn năm không thấy, cậu đã tiến bộ không ít rồi.
Cũng may chỉ đi nửa khắc đồng hồ là tới xe ngựa. Đây là xe ngựa chuyên dụng của Ôn Uyển. Là đích thân hoàng đế phái phủ nội vụ sai người đặc biệt chế tạo cho nàng. Tất cả đều là gỗ lim. Dùng gỗ lim chế tạo xe ngựa trên căn bản đều là người trong hoàng tộc. Nếu để Ôn Uyển lựa chọn, nàng tuyệt đối sẽ không dùng loại vật liệu tốt đến như vậy làm xe ngựa. Nhưng mà đã có cơ hội, lại không phải mất tiền nên phải đem xe ngựa làm sao cho thật thoải mái.
Ôn Uyển vừa nghe được tin tức lập tức thiết kế ngay một bản vẽ, yêu cầu họ dựa theo yêu cầu của nàng mà làm theo. Nếu không thì quá lãng phí những nguyên vật liệu này.
Căn cứ theo thiết kế của nàng mà phủ nội vụ đã chế tạo ra một cỗ xe dài hơn những chiếc bình thường. Phía tay trái cỗ xe ngựa được làm tăng thêm một cánh cửa, hai bên lại là hai cánh cửa nhỏ hình chữ thập, phía trước có thể ngồi được thêm năm sáu người, nếu ngồi ngay ngắn cố định cỡ sáu người được. Ngoài ra còn có thêm một chiếc bàn con con khá tinh xảo. Bên dưới bệ cửa có bày một bộ bàn trà đầy khéo léo, có thể chứa được điểm tâm và trái cây trên đó. Trong xe lại còn được trang trí thêm một tấm bình phong vẽ cảnh thủy mặt với tác dụng để ngăn cách. Đã thế lại còn được trải thêm một tấm đệm vừa mềm mại lại còn vừa ấm để làm nơi nghỉ ngơi. Ở đấy cho dù có thêm ba bốn người ngủ nữa cũng vẫn còn dư chỗ. Đây là Ôn Uyển đang dự trù cho việc mai này đi du lịch nghỉ phép cần đến.
Lúc phủ nội vụ vừa mới nhận được bản thiết kế thì có chút không hiểu. Đặc biệt ở chỗ là cỗ xe ngựa này không hề có một chút xa hoa nào, phong cách trang trí lại càng thêm độc đáo. Đối với việc thích khoe khoang sự giàu có của giới quý tộc lúc bấy giờ thì cách chế tác của Ôn Uyển lại càng ít. Nhưng yêu cầu chế tạo của Ôn Uyển lại vô cùng khắc khe, đặc biệt là trong vấn đề an toàn. Để có thể theo đúng như yêu cầu của Ôn Uyển thì việc chế tạo đã phải được thưc hiện đi thực hiện lại rất nhiều lần mới có thể đạt được theo đúng theo yêu cầu của nàng. Sau khi chế tạo xong cỗ xe ngựa cho Quận chúa, vị quản sự đã lau mồ hôi mà cảm thán về trình độ thưởng thức của Ôn Uyển.
Chờ sau khi thành quả được hoàn thành, vị quản sự đã dành cho Ôn Uyển một cặp mắt khác xưa. Trong lòng lại càng nhịn không được mà cảm thán. Nếu ai mà dám nói cỗ xe này không hoàn hảo thì hắn sẽ liều chết vời người đó ngay. Đây có thể coi là một cỗ xe vô cùng tốt, việc thiết kế bên trong nếu so với xe ngựa của Thân vương lại càng khác nhau một trời một vực. Nếu bắt hắn phải làm thêm một chiếc nữa thì chỉ còn nước phải chết mà thôi. Để làm ra một cỗ xe như thế này còn tốn sức hơn gấp bốn lần so với những chiếc xe ngựa khác.
Trịnh Vương vừa lên xe thì vẻ mặt liền buông lỏng ngay. Nhìn cách bày trí trong xe khiến hắn không khỏi cảm thán. Nha đầu này còn biết cách hưởng thụ ghê vậy! Chưa động đến những việc khác, chỉ luận thân phận của nàng thì dùng loại xe ngựa này thì cũng không ai có thể lên tiếng.
Trên xe ngựa, Trịnh vương chỉ đơn giản hỏi thăm nàng một chút chuyện tình gần đây nhất. Ôn Uyển nhất nhất trả lời, chỗ nào không biết thì Hạ Ảnh bổ sung thêm. Trên xe, Trịnh Vương hỏi thăm một chút cũng như có thể biết thêm về cuộc sống gần đây của nàng.
“Lúc ấy con có sợ không?”
Nghe được những chuyện Ôn Uyển đã trải qua, cho dù biết hiện tại nàng đã không có việc gì thì Trịnh Vương vẫn không nhịn được trong lòng một trận run sợ. Ôn Uyển gật đầu, nói lúc ấy bị dọa sợ đến độ chân mềm nhũn, cũng may có Hạ Ảnh vịn nàng lại, nếu không thì nàng đã ở trước mặt mọi người ngất xỉu đi rồi. Nếu thế thì tất cả thể diện chỉ còn cách bỏ đi. Sau đó lại tỏ vẻ tất cả mọi chuyện đã qua. Bây giờ nghĩ lại cũng đã không còn sợ hãi như trước nữa.
“Cũng là cậu đã làm hại con, nếu không phải bởi vì cậu thì những người đó cũng sẽ không đem con coi thành cái đinh trong mắt.”
Ôn Uyển lắc đầu, sau đó tỏ vẻ rằng không có liên quan đến cậu. Đó là tại nàng xui xẻo, không cẩn thận nên đụng phải những người lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt hạn hẹp. Chỉ vì một ít tiền mà có thể nhẫn tâm hi sinh nàng, đẩy nàng vào chỗ chết. Rất đáng giận, thật sự rất đáng giận.
Trịnh vương nhìn Ôn Uyển biến thành cái dạng này cũng chỉ cười cười. Nha đầu này khôn khéo đến như vậy thì cho dù có nói những lời này cũng không phải thật sự nói cho hắn nghe. Nhất định là có lý do thì nàng mới làm vậy. Chỉ là làm cho nàng phải bị nguy hiểm như vậy, khiến cho hắn thật lòng áy náy.
“Quyên một số tiền lớn vậy thì trong lòng con thật sự không đau lòng chút nào ư?”
Nghĩ tới việc nàng đem toàn bộ gia sản đều hiến đi ra ngoài, đây là việc mà không người thường nào có thể làm được. Huống chi lại là Quý Quận chúa, một người được mệnh danh là kẻ keo kiệt nhất kinh thành, một người vắt cổ chày ra nước. Lúc ấy, tuy rằng đã có suy đoán nhưng khi nghe tin này vẫn làm hắn kinh ngạc không thôi. Nếu đổi lại là hắn thì vẫn sẽ nghĩ một chút thiệt hơn, sợ rằng cũng sẽ không quyết đoán được đến như vậy (chờ ngươi suy nghĩ kĩ thì cúc vàng cũng đã héo).
Ôn Uyển ngay tức khắc diễn tả cho Trịnh Vương nghe suy nghĩ của mình vào lúc đó. Nàng nói cho Trịnh Vương nghe, thật ra nàng cũng không hoàn toàn là vì dân chúng Đại Tề, nàng không có tấm lòng cao cả đến như thế. Lúc đó Trịnh Vương mới hiểu được vì lẽ gì mà hoàng đế có thể sủng ái nàng đến như vậy. Bởi ngay cả hắn cũng thấy quái dị, tựa như theo hiểu biết của hắn về nàng thì tuy rằng Ôn Uyển đúng thật là không hề yêu tiền, cũng không có keo kiệt đến mức đó nhưng nàng tuyệt đối sẽ không có tấm lòng yêu dân đến như vậy, càng đừng nói đến việc sẽ bỏ một số tiền lớn thế. Vì trong mắt của Trịnh Vương, Ôn Uyển chính là một người thích ăn thích náo, lại là một tiểu hài tử thiếu cảm giác an toàn. Trịnh Vương trong lòng tất nhiên đều hiểu được đây là do trong lòng có bóng ma từ khi còn bé đến giờ.
Nhưng ngay khi Trịnh vương nghe được những lời này không những không thất vọng mà ánh mắt ngược lại lóe lóe sáng. Ôn Uyển nói những lời này có thể nói là đã thắng được một vạn câu vì Đại Tề vì dân chúng thiên hạ. Những lời này cùng tình cảm ngây thơ kia, nghe thôi cũng đã cảm động, đổi lại là ai thì cũng vạn phần cảm động. Đừng nói gì đến người trong cuộc chính là phụ hoàng. Phụ hoàng, người đã già rồi, càng là người ở trên cao lại cô tịch, khi đó họ sẽ dụng tâm để ý đến những người bên cạnh mình hơn. Cũng chỉ có những người như vậy mới chân chính nhận được sự quan tâm của nàng.
Trịnh vương gật gật đầu. Ở Dưỡng Hòa Điện, Trịnh vương đã lấy làm kỳ quái. Phụ hoàng đối với nha đầu này có thể nói là quá mức cưng chiều, cũng có một chút sủng nịnh. Hiện tại lại càng biết chắc vì cớ gì nàng lại được phụ hoàng ưu ái đến như vậy. Nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ có hành động như vậy thôi.
“Con chưa cùng ông ngoại con nói chuyện này sao?”
Trịnh vương đã hỏi một câu mà trong lòng tất cả mọi người đều muốn biết câu trả lời, mà chính Ôn Uyển đã giải thích rất nhiều lần nhưng vẫn không có người tin tưởng. Dĩ nhiên không nói đâu xa, ngay cả Trịnh vương cũng không hề tin tưởng. Đáng lý ra Triệu Vương, người có đất phong gần nhất dù muốn đi cũng không tới lược hắn. May mắn thay có Ôn Uyển xuất ra một số tiền lớn như vậy giúp đỡ thì thật sự quá tốt rồi. Có bạc tất nhiên là tốt, chỉ cần có bạc thì việc gì cũng không khó. Chẳng qua Trịnh Vương cũng không ngờ công việc chấn tai lần này lại vô cùng thuận lợi. Không chỉ có đủ tiền mà còn đượng Hiệu Buôn Lợi Phát trợ giúp sức mạnh lớn, ngay cả lương thảo cũng được vận chuyển đến sớm. Việc này đã phá đi áp lực cho hắn.
Lúc xuất hiện ôn dịch, cũng bởi vì trước đó Ôn Uyển lo lắng cho hắn, nên đã sớm làm công tác đề phòng, trước cho thái y kịp lúc chạy tới chữa trị nên nạn ôn dịch này chỉ là khúc nhạc điệm nhỏ mà không trở thành đại nạn. Cũng nhờ việc khó khăn này hoàn thành nên hắn được hoàng đế khen ngợi vô cùng. Đây cũng là việc làm nhẹ nhàng nhất mà từ trước tới đây hắn đã làm. Dường như mọi việc điều là do Ôn Uyển điều khiển mà hắn thì cũng chỉ là một chân chạy việc mà thôi. Mặc dù nghe qua thì có vẻ khá kì quặc nhưng tất cả nhờ có Ôn Uyển đề phòng mới dẫn đến việc hắn được coi trọng.
Ôn Uyển nghe xong liền vội lắc đầu, tỏ vẻ nàng không yêu cầu như thế. Sau đó viết lên giấy ý bảo ban đầu là nàng hướng ngoại công thỉnh cầu. Nói rằng bản thân mình muốn gặp cậu, nàng muốn quay về đất phong ở mà thôi.
Trịnh vương nhìn, cười rồi đem Ôn Uyển ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve một sợi tóc nhỏ rủ xuống từ trên đầu của Ôn Uyển. Mặc dù bây giờ Ôn Uyển không nói nhưng hắn biết trước mặt hoàng thượng nàng đã bảo hắn là lựa chọn tốt nhất. Ôn Uyển như vậy coi trọng hắn, vừa lúc có nhiệm vụ chấn tai, chấn tai xong là hắn phải quay trở lại kinh thành báo cáo. Đến lúc đó chắc chắn Ôn Uyển nàng sẽ xin hồi đất phong, vĩnh viễn không trở về. Trịnh vương trong lòng tất nhiên hiểu được, trãi qua chuyện lần này thì phụ hoàng tuyệt đối sẽ không cho Ôn Uyển trở về đất phong. Hơn nữa dựa theo tình hình bây giờ thì hắn cũng chưa thể quay về đất phong ngay được.
Trịnh vương vén rèm lên, thấy xe đang đi về hướng vương phủ thì cười bảo quay lại để xem phủ của Ôn Uyễn trước đã.
“Vẫn hay nghe cion nói về Ngõ Bát Tỉnh kia của mình nhưng cậu vẫn chưa xem tận mắt được. Lần này nhất định cậu phải xem một chút mới được. Phải xem thử nơi đó đã. “
Nhưng sau khi xem qua phủ đệ của Ôn Uyển, Trịnh vương lại không hài lòng. Tòa nhà này hoàn toàn không phù hợp với thân phận của Ôn Uyển một chút nào. Trước kia đã không phù hợp rồi chứ đừng nói tới việc bây giờ nàng đã thăng chức.
“Ừ. Tòa nhà này nhìn thì có vẻ không lớn nhưng lại được bố trí rất tốt. Chắc hẳn là con đã rất dụng tâm rồi nhỉ. Nhưng mà bây giờ con đã là nhị phẩm Quận chúa rồi mà vẫn còn ở một nơi nhỏ như thế này thì cũng không thể được. Cậu có một tòa nhà đại khái lớn hơn nơi này cỡ năm sáu lần, bố trí cũng khá tốt. Nếu con thấy vừa ý thì ngày mai ta sẽ mang khế ước mua bán nhà lại đây cho con.”
Trịnh vương nắm tay Ôn Uyển. Ở trong nhà nàng nhìn một chút lại thấy có chút không hài lòng.
Ôn Uyển lắc đầu, bút họa vài nét, ý tứ là nơi này mặc dù không lớn nhưng từng cọng cây ngọn cỏ nơi này đều do chính một tay nàng thiết kế. Phòng tuy nhỏ nhưng lại ấm áp, nàng rất thích, không nên tùy ý thay đổ. Nơi này mặc dù không lớn, nhưng lại do nàng đích thân thiết kế. Đều nói ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình.
Trịnh vương cười nói
“Tùy con thôi, nếu một ngày nào đó mà con thấy chán thì có thể nói với cậu một tiếng. Tòa nhà kia cậu sẽ để lại cho con. ”
Ôn Uyển lắc đầu thật mạnh, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không chán ghét nơi này. Không có người nào lại tự nhiên bỏ nhà mình chỉ vì nó không xa hoa không quý giá. Cũng một phần vì đây là nhà nàng.
Trịnh vương nhìn Ôn Uyển, cười cười, cũng không có tiếp lời. Trong lòng hãy còn đang suy nghĩ chuyện khác. Giờ này Triệu vương chắc hẳn là đang trên đường hồi kinh rồi. Cũng do tháng sau là đại thọ sáu mươi của Hiền phi, một lý do quá tốt để hồi kinh. Lúc trước còn lo lắng Triệu vương được tiên cơ, nay hóa ra lại là dư thừa, ngược lại chính mình mới được tiên cơ ấy. Đột nhiên nhớ tới khi thấy Ôn Uyển thật muốn quay về đất phong thì phụ hoàng lại nói qua việc khác. Thái độ này của phụ hoàng chẳng lẽ là … Nghĩ tới đây, Trịnh vương lập tức ép buộc bản thân không nghĩ đến nữa, buộc mình phải trở nên thanh tĩnh cùng lãnh tình.
Ôn Uyển nhìn Trịnh vương trong mắt có lửa nhưng nhanh chóng trở lại bộ dạng lãnh tình cũng không tra cứu hắn đang suy nghĩ chuyện gì. Trong lòng nàng thật hâm mộ hắn. Cậu thật lợi hại nha! Quả nhiên bốn năm không thấy, cậu đã tiến bộ không ít rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.