Quyển 4 - Chương 178: Chạy Trốn ( hạ )
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
08/08/2014
Ôn Uyển buồn bực, làm sao lại có nhiều thị vệ như vậy. Cũng may những người này biết ngày hôm qua tướng quân đón dâu, nha hoàn bên cạnh chưa quen thuộc cách bố trí trong phủ cũng là bình thường. Chẳng qua họ đều giải thích giống nhau, nói rằng phía bên ngoài quá hỗn loạn. Bảo nàng lập tức quay lại trong phòng không cho chạy loạn ra ngoài.
Ôn Uyển thấy dáng điệu này cũng không làm nên chuyện gì. Mặc một thân nữ trang, cho dù hiện tại phủ tướng quân lộn xộn một mảnh, cũng không thể đi ra ngoại viện được. Nếu như là nam trang, hẳn không thành vấn đề.
Cần phải tìm được người mặc xiêm y vừa người, cũng chỉ có những gã sai vặt kia thì mới được. Ôn Uyển núp trong bóng tối, đợi gần nửa ngày, cũng không đợi được một gã sai vặt nào đi tới, giận đến muốn hộc máu. Chẳng lẽ lại nghèo như vậy, đường đường một phủ tướng quân ngay cả một gã sai vặt cũng dùng không nổi. Ôn Uyển không biết là Bạch Thế Niên vốn không cần gã sai vặt, những người đi theo hắn đều là thị vệ cao lớn thô kệch.
Thời điểm Ôn Uyển sắp mất hết kiên nhẫn thì rốt cục cũng có một gã sai vặt đi tới, gã sai vặt này là từ trong Hầu phủ đi đến, thân hình không khác với Ôn Uyển lắm, đang đi từ bên ngoài vào để báo tin.
Ôn Uyển cố ý phát ra tiếng vang, đem người dẫn dụ đi vào. Dùng một tảng đá nện lên trên đầu gã sai vặt, đáng tiếc đầu gã sai vặt lại rắn chắc, không đập ngất được nên định há miệng muốn kêu lên.
Ôn Uyển che miệng hắn, dùng chân huých vào phía sau lưng gã sai vặt, ép hắn dính vào tường. Lại không nghĩ gã sai vặt trở tay nắm lấy Ôn Uyển, người tuy không có nắm tới, nhưng cổ của Ôn Uyển cũng bị người này cào bị thương. Ôn Uyển còn không có cảm thấy đau đớn, đã cảm giác được một trận đau đớn từ tay truyền đến. Gã sai vặt đem miệng cắn chặt tay của Ôn Uyển không tha. Ôn Uyển vô cùng đau đớn, nhưng không dám buông tay ra. Nếu như vẫn tiếp tục giằng co như vậy thì nhất định sẽ kinh động tới mọi người, nàng hiện tại không đi thì cả đời này cũng không thể ra khỏi tướng quân phủ này được nữa rồi. Ôn Uyển liền nảy sinh ác độc, đâm chiếc nhẫn lên người gã sai vặt.
Nhìn gã sai vặt không thể nào giãy dụa được nữa, đáy mắt Ôn Uyển hiện lên vẻ ảm đạm. Mặc dù như thế, nhưng cũng không trở ngại đến việc nàng đem xiêm y của gã sai vặt đi đổi lại, Ôn Uyển nhìn một loạt dấu răng ở trên tay, bị cắn tới nỗi bắn máu ra. Lúc này cũng không phải thời điểm cố kỵ những thứ này.
Ôn Uyển đi dọc theo con đường trong ấn tượng để ra ngoài, đi ra tới ngoại viện thì thấy phía ngoài quả thực rất loạn, mất một lúc lâu, Ôn Uyển liền gặp thị vệ đi lại trên đường, hỏi thăm tới bốn lần, cũng may là Ôn Uyển cầm tấm bảng của gã sai vặt trên tay, nói phải về Hầu phủ đưa tin.
Những thị vệ kia nhìn thấy cước bộ của Ôn Uyển, bước đi không mang theo gió, không phải là người luyện võ, thân thể gầy yếu tới đáng thương, mang một bộ dạng gió thổi là bay nên không có nhiều hoài nghi, liền để nàng đi qua.
Ôn Uyển đi qua bảy, tám lỗi rẽ rốt cục cũng tìm được cửa ngách. Ôn Uyển không muốn hướng đại môn đi ra ngoài, bởi vì đi ra ngoài từ cửa lớn thì cần phải có tấm bảng nghi danh, nàng lại không biết gã sai vặt này tên gọi là gì, vừa bước vừa ghi nhớ lại đường đi. Nhưng hiện tại đi tới cửa ngách mới biết vì có thích khách nên cửa ngách đã bị khóa lại .
Ôn Uyển thở ra một hơi thật dài. Nàng sắp buồn bực chết rồi. Làm sao ra phủ lại khó như vậy . Cũng may đúng lúc Ôn Uyển đang buồn bực liền nhìn thấy một gốc cây, Ôn Uyển đi về phía gốc cây ở trong viện. Cũng may bên trong không ai. Ôn Uyển nhìn cái cây kia, vừa lúc dựa vào tường. Ôn Uyển bò lên cây. Chuẩn bị leo tường.
Vừa bò lên tường, định nhảy đi xuống. Đã nhìn thấy thị vệ tuần tra bốn phía hướng về phía nàng hét lớn: “Ngươi đang ở đây làm gì?” Bốn thị vệ lao đến.
Ôn Uyển giật mình một cái, thiếu chút nữa từ trên tường té xuống. Chẳng qua cũng không có thời gian để cho nàng suy nghĩ nhiều, nên trực tiếp nhảy xuống, khiến chân đau tới nỗi mắt Ôn Uyển nổ đom đóm, chân cũng mềm nhũn. Nhưng lúc này nàng chẳng quan tâm đau nữa. Thời gian gấp rút, Ôn Uyển liền hướng về chỗ có nhiều ngõ hẻm mà chạy đi.
Bốn thị vệ bay qua tường, đuổi theo. Nhưng khi nhìn thấy có quá nhiều ngõ hẻm, bốn người liền chia thành bốn hướng.
Ôn Uyển chạy vào trong ngõ hẻm, tùy tiện chọn lấy một ngõ hẻm , chạy một hồi lâu. Không còn dường nữa. Ôn Uyển muốn mở miệng mắng chửi người, không nghĩ tới lại là ngõ cụt. Đập cửa của những nhà xung quanh cũng không được. Bởi vì gần đây giới nghiêm, dân chúng đều co đầu rút cổ ở nhà. Đối mặt với những chuyện bên ngoài có thể tránh liền tránh, làm sao có thể mở cửa.
Ôn Uyển bất đắc dĩ. Chỉ đành phải nghĩ tới nếu như bốn người cùng nhau đến, độc châm dù lợi hại thì cũng chỉ có thể đánh lén duy nhất một lần, thật sự là không được. Chiếc nhẫn còn có thể sử dụng được mấy lần ( vòng tay là ba lần, chiếc nhẫn có thể xử dụng mấy lần Hạ Dao chưa nói, tuy nhiên, chỉ cần bên trong có độc thì còn có thể dùng ). Mặc dù như thế, Ôn Uyển nghĩ tới bốn thị vệ cao lớn thô kệch kia thì da đầu liền tê dại, nhưng cho dù muôn vàn khó khăn như thế nào đi chăng nữa nàng nhất định phải chạy trốn, chỉ cần hiện tại có thể chạy trốn, không bị bắt trở về thì nàng có thể đổi ý .
Ôn Uyển nghe được âm thanh, chỉ có một tiếng bước chân, trong lòng lo lắng hơn, cũng không biết ba người khác ở chỗ nào. Người thị vệ kia nhìn Ôn Uyển: “Mới vừa rồi từ trong phủ tướng quân trốn ra được đúng là ngươi. Đàng hoàng trở về cho ta, nếu không, hiện tại ta sẽ giết ngươi.” Bởi vì nhìn bộ dáng của Ôn Uyển không giống như người có võ công.
Ôn Uyển khởi động ám khí trong tay lên: “Ta không muốn giết người, ngươi không nên ép ta, nếu không, chớ có trách ta lòng dạ độc ác?”
Lão binh lính dày dạn kinh nghiệm, là người từng trải qua chiến trường chẳng lẽ lại sợ một hài tử. Sự uy hiếp của Ôn Uyển đối với tên thị vệ thì cũng chỉ là một chuyện chê cười.
Ôn Uyển cũng nhìn ra sự khinh bỉ và đắc ý trong mắt tên thị vệ, cảnh giác mà nhìn hắn: “Ta chỉ là ngẫu nhiên đi nhầm vào phủ tướng quân, ngươi thả ta đi, ta không muốn giết người.”
Ngẫu nhiên đi nhầm phủ tướng quân. Phủ tướng quân cũng không phải là chợ. Thị vệ cười ha hả nói: “Phải không? Bản thân ta muốn xem nữ nhân như ngươi, làm sao giết được ta. Mau theo ta trở về!” Nói xong, cũng nghĩ giống như là lão ưng bắt gà con, đem Ôn Uyển bắt về.
Ôn Uyển vốn là muốn sử dụng độc châm, nhưng thấy hắn lấy tay bắt mình, nên không nỡ vận dụng chiếc châm độc cuối cùng nữa. Thị vệ một tay bắt được nàng, Ôn Uyển hít một cái thật sâu đem chiếc nhẫn trong tay xuống, đâm vào trên cánh tay của thị vệ.
Thị vệ mở to mắt nhìn Ôn Uyển: “Ngươi. . . . . .”
Trong mắt của Ôn Uyển không có một chút nhiệt độ: “Ta nói, ta không muốn giết người . Là ngươi ép ta, không trách được ta.”
Ôn Uyển cúi đầu, đem túi tiền trong tay thị vệ cởi ra, sau đó liền xoay người không ngừng chạy ra khỏi cái ngõ hẻm này, cũng may vận khí nàng không tệ, không gặp ba tên thị về khác .
Ôn Uyển bằng vào kinh nghiệm lịch lãm một năm ở bên ngoài, ra khỏi bảy tám khúc ngoặt liền chạy về phía tây , trong lúc đó cũng thuận tay lấy xiêm y phơi bên ngoài. Vòng vo hơn một canh giờ rốt cục đã chạy đước ra ngoài. Ôn Uyển chạy ra khỏi ngõ hẻm, nhìn con đường yên tĩnh tới thê lương. Lúc này Ôn Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cục trốn ra được rồi.
Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tâm tình cũng không có suy sụp nhanh như vậy, lúc này mới cảm giác được trên có một chút đau đớn, sờ lên mới biết thì ra là máu. Trong lòng Ôn Uyển rơi lộp bộp, cũng không biết mặt mày có bị cào trúng hay không? Ôn Uyển bực mình, những người trong phủ tướng quân này, làm sao mà mọi người đều như hổ như sói thế, ngay cả gã sai vặt cũng có thân thủ tốt như vậy. May là có thích khách, nếu như không có thích khách, nàng cũng không thể thừa cơ mà trốn thoát được, cho dù có bay cũng không bay ra khỏi phủ tướng quân.
Khụ, thường ngày rèn luyện không đủ. Đến cả gã sai vặt đều không khống chế được. Ôn Uyển oán thầm Hạ Dao dạy nàng đều là qua loa. Mà không biết nghĩ lại, nàng cũng chỉ luyện tập vài cái, hơn nữa kể từ khi vào hoàng cung thì đã sớm không phải động đậy chân tay, đã không quen luyện như trước.
Ôn Uyển nhìn quần áo mặc trên người mình, vội vàng đổi trang phục chết tiệt này ra, lập tức thuận tay lấy quần áo ra thay đổi. Ôn Uyển vốn muốn giả bộ là tên khất cái . Sau lại vừa nghĩ, nhìn nàng một thân da thịt mềm mại thế này mà giả bộ tên khất cái thì chỉ một chút đã bị người ta nhìn thấu. Ôn Uyển từng giả bộ qua nam tử, cho nên cũng dễ như trở bàn tay. Những người lục soát cho dù có đầu óc hơn nữa cũng sẽ không nghĩ tới Ôn Uyển đi giả trang làm nam tử.
Bạch Thế Niên đi theo Trương Nghĩa đem tên thích khách đang khống chế Thần Tiễn Hầu bắt lại, chẳng qua Bạch Thế Niên vì cứu Thần Tiễn Hầu nên cánh tay cũng bị một đao, vết thương rất sâu. Bạch Thế Niên phân phó đem phủ tướng quân toàn bộ kiểm tra lại một lần. Mà thị vệ bên cạnh thì băng bó vết thương cho Bạch Thế Niên.
Trương Nghĩa ở bên cạnh thấy trên mặt Bạch Thế Niên không có vẻ mệt mỏi, ngược lại vẻ mặt còn nhu hòa không ít. Trong mắt thậm chí còn mang theo ý cười, cũng không vì chuyện có thích khách mà tức giận liền đoán được là chuyện hôn lễ hôm qua khiến cho hắn hài lòng. Cho nên cười nói”Thế Niên, ngày hôm qua là một bộ dáng không sao cả, bây giờ nhìn lại hẳn cô dâu này cũng rất hợp tâm ý của huynh đi. Nào, để cho lão Trương ta nhìn một chút, là dạng tuyệt thế mỹ nhân gì lại có hể đem Đại tướng quân có tâm địa cứng rắn hơn đá làm mềm được.”
Bạch Thế Niên nhìn thị vệ bên cạnh đang băng bó cho hắn vô cùng cẩn thận, cho nên cười nói”Tuyệt thế mỹ nhân thì không phải, chỉ là một chủ tử to gan lớn mật. Bình thường, nử tử nghe thấy thích khách tới sẽ bị làm cho sợ đến lạnh run, nhưng nàng nghe được thì hai mắt lại tỏa sáng , hận không thể đứng lên làm việc cho thỏa đáng. Ta đã quyết định, ta đi biên quan nhất định phải đem nàng mang theo. Có nàng ở bên người, cuộc sống sau này, nhất định rất tốt.”
Trương Nghĩa nghe xong cười ha hả nói “Không ngờ, thật là không ngờ Bạch tướng quân tâm địa sắt đá của chúng ta lại có thời điểm bị bắt giữ như vậy. Ha ha, ngày mai ta nhất định phải gặp được tân nương tử này. Rốt cuộc là hạng người gì, chỉ một buổi tối lại đem tướng quân của chúng ta lung lạc được. Ha ha, nhất định phải nhìn một cái. Bây giờ có thể đi nhìn một cái.”
Bạch Thế Niên cười ha hả một tiếng, đang còn muốn nói chuyện, đột nhiên nghĩ tới tên thích khách áo đen mất tích kia . Vạn nhất chạy đến hỉ phòng, vạn nhất, vạn nhất nha đầu kia có tư tưởng liều chết mà chạy ra ngoài. Hiện tại trong phủ đệ lại loạn như vậy. Hắn đẩy thị về còn đang băng bó ra trực tiếp xông tới hỉ phòng, đến nửa đường liền nhìn thấy đại quản gia của phủ tướng quân vẻ mặt như đưa đám mà kêu lên : “Tướng quân, phu nhân, phu nhân. . . . . .”
Đầu óc Bạch Thế Niên nổ ong một tiếng, chạy như bay đến trong hỉ phòng. Bởi vì Đại quản gia nhìn thấy một nha hoàn mặc giá y đã chết, biết đây không phải là tân nương. Nhưng nếu như đây không phải là tân nương, vậy tân nương kia đi đâu rồi. Vì cố kỵ, Đại quản gia phân phó người ở phía ngoài toàn bộ đều không cho vào trong tân phòng .
Tiến vào trong sương phòng thì nhìn thấy một nha hoàn còn đang ngã trong vũng máu, còn có thi thể của một hắc y nhân. Bạch Thế Niên vừa nhìn thi thể kia, cũng biết là Ninja tới ám sát mình.
Trời tháng tám nóng bức nhưng Bạch Thế Niên cảm giác mình giống như là lọt vào một hầm băng, lạnh tới nỗi hắn phát run, ngay cả hô hấp đều không được. Sẽ không, Thanh nhi nhất định không có việc gì , Thanh nhi nhất định không có việc gì .
Trương Nghĩa nhìn nữ tử mặc xiêm y màu đỏ nằm trên mặt đất, lại thấy bộ dáng kia của Bạch Thế Niên, tâm tình cũng một chút rơi vào vực sâu: “Thế Niên, huynh nhất định phải cố chịu đựng. Xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không muốn . Thế Niên.” Chuyện này một khi lan truyền ra ngoài, Thế Niên cả đời này đừng nghĩ tái giá thành thân nữa rồi.
Ôn Uyển thấy dáng điệu này cũng không làm nên chuyện gì. Mặc một thân nữ trang, cho dù hiện tại phủ tướng quân lộn xộn một mảnh, cũng không thể đi ra ngoại viện được. Nếu như là nam trang, hẳn không thành vấn đề.
Cần phải tìm được người mặc xiêm y vừa người, cũng chỉ có những gã sai vặt kia thì mới được. Ôn Uyển núp trong bóng tối, đợi gần nửa ngày, cũng không đợi được một gã sai vặt nào đi tới, giận đến muốn hộc máu. Chẳng lẽ lại nghèo như vậy, đường đường một phủ tướng quân ngay cả một gã sai vặt cũng dùng không nổi. Ôn Uyển không biết là Bạch Thế Niên vốn không cần gã sai vặt, những người đi theo hắn đều là thị vệ cao lớn thô kệch.
Thời điểm Ôn Uyển sắp mất hết kiên nhẫn thì rốt cục cũng có một gã sai vặt đi tới, gã sai vặt này là từ trong Hầu phủ đi đến, thân hình không khác với Ôn Uyển lắm, đang đi từ bên ngoài vào để báo tin.
Ôn Uyển cố ý phát ra tiếng vang, đem người dẫn dụ đi vào. Dùng một tảng đá nện lên trên đầu gã sai vặt, đáng tiếc đầu gã sai vặt lại rắn chắc, không đập ngất được nên định há miệng muốn kêu lên.
Ôn Uyển che miệng hắn, dùng chân huých vào phía sau lưng gã sai vặt, ép hắn dính vào tường. Lại không nghĩ gã sai vặt trở tay nắm lấy Ôn Uyển, người tuy không có nắm tới, nhưng cổ của Ôn Uyển cũng bị người này cào bị thương. Ôn Uyển còn không có cảm thấy đau đớn, đã cảm giác được một trận đau đớn từ tay truyền đến. Gã sai vặt đem miệng cắn chặt tay của Ôn Uyển không tha. Ôn Uyển vô cùng đau đớn, nhưng không dám buông tay ra. Nếu như vẫn tiếp tục giằng co như vậy thì nhất định sẽ kinh động tới mọi người, nàng hiện tại không đi thì cả đời này cũng không thể ra khỏi tướng quân phủ này được nữa rồi. Ôn Uyển liền nảy sinh ác độc, đâm chiếc nhẫn lên người gã sai vặt.
Nhìn gã sai vặt không thể nào giãy dụa được nữa, đáy mắt Ôn Uyển hiện lên vẻ ảm đạm. Mặc dù như thế, nhưng cũng không trở ngại đến việc nàng đem xiêm y của gã sai vặt đi đổi lại, Ôn Uyển nhìn một loạt dấu răng ở trên tay, bị cắn tới nỗi bắn máu ra. Lúc này cũng không phải thời điểm cố kỵ những thứ này.
Ôn Uyển đi dọc theo con đường trong ấn tượng để ra ngoài, đi ra tới ngoại viện thì thấy phía ngoài quả thực rất loạn, mất một lúc lâu, Ôn Uyển liền gặp thị vệ đi lại trên đường, hỏi thăm tới bốn lần, cũng may là Ôn Uyển cầm tấm bảng của gã sai vặt trên tay, nói phải về Hầu phủ đưa tin.
Những thị vệ kia nhìn thấy cước bộ của Ôn Uyển, bước đi không mang theo gió, không phải là người luyện võ, thân thể gầy yếu tới đáng thương, mang một bộ dạng gió thổi là bay nên không có nhiều hoài nghi, liền để nàng đi qua.
Ôn Uyển đi qua bảy, tám lỗi rẽ rốt cục cũng tìm được cửa ngách. Ôn Uyển không muốn hướng đại môn đi ra ngoài, bởi vì đi ra ngoài từ cửa lớn thì cần phải có tấm bảng nghi danh, nàng lại không biết gã sai vặt này tên gọi là gì, vừa bước vừa ghi nhớ lại đường đi. Nhưng hiện tại đi tới cửa ngách mới biết vì có thích khách nên cửa ngách đã bị khóa lại .
Ôn Uyển thở ra một hơi thật dài. Nàng sắp buồn bực chết rồi. Làm sao ra phủ lại khó như vậy . Cũng may đúng lúc Ôn Uyển đang buồn bực liền nhìn thấy một gốc cây, Ôn Uyển đi về phía gốc cây ở trong viện. Cũng may bên trong không ai. Ôn Uyển nhìn cái cây kia, vừa lúc dựa vào tường. Ôn Uyển bò lên cây. Chuẩn bị leo tường.
Vừa bò lên tường, định nhảy đi xuống. Đã nhìn thấy thị vệ tuần tra bốn phía hướng về phía nàng hét lớn: “Ngươi đang ở đây làm gì?” Bốn thị vệ lao đến.
Ôn Uyển giật mình một cái, thiếu chút nữa từ trên tường té xuống. Chẳng qua cũng không có thời gian để cho nàng suy nghĩ nhiều, nên trực tiếp nhảy xuống, khiến chân đau tới nỗi mắt Ôn Uyển nổ đom đóm, chân cũng mềm nhũn. Nhưng lúc này nàng chẳng quan tâm đau nữa. Thời gian gấp rút, Ôn Uyển liền hướng về chỗ có nhiều ngõ hẻm mà chạy đi.
Bốn thị vệ bay qua tường, đuổi theo. Nhưng khi nhìn thấy có quá nhiều ngõ hẻm, bốn người liền chia thành bốn hướng.
Ôn Uyển chạy vào trong ngõ hẻm, tùy tiện chọn lấy một ngõ hẻm , chạy một hồi lâu. Không còn dường nữa. Ôn Uyển muốn mở miệng mắng chửi người, không nghĩ tới lại là ngõ cụt. Đập cửa của những nhà xung quanh cũng không được. Bởi vì gần đây giới nghiêm, dân chúng đều co đầu rút cổ ở nhà. Đối mặt với những chuyện bên ngoài có thể tránh liền tránh, làm sao có thể mở cửa.
Ôn Uyển bất đắc dĩ. Chỉ đành phải nghĩ tới nếu như bốn người cùng nhau đến, độc châm dù lợi hại thì cũng chỉ có thể đánh lén duy nhất một lần, thật sự là không được. Chiếc nhẫn còn có thể sử dụng được mấy lần ( vòng tay là ba lần, chiếc nhẫn có thể xử dụng mấy lần Hạ Dao chưa nói, tuy nhiên, chỉ cần bên trong có độc thì còn có thể dùng ). Mặc dù như thế, Ôn Uyển nghĩ tới bốn thị vệ cao lớn thô kệch kia thì da đầu liền tê dại, nhưng cho dù muôn vàn khó khăn như thế nào đi chăng nữa nàng nhất định phải chạy trốn, chỉ cần hiện tại có thể chạy trốn, không bị bắt trở về thì nàng có thể đổi ý .
Ôn Uyển nghe được âm thanh, chỉ có một tiếng bước chân, trong lòng lo lắng hơn, cũng không biết ba người khác ở chỗ nào. Người thị vệ kia nhìn Ôn Uyển: “Mới vừa rồi từ trong phủ tướng quân trốn ra được đúng là ngươi. Đàng hoàng trở về cho ta, nếu không, hiện tại ta sẽ giết ngươi.” Bởi vì nhìn bộ dáng của Ôn Uyển không giống như người có võ công.
Ôn Uyển khởi động ám khí trong tay lên: “Ta không muốn giết người, ngươi không nên ép ta, nếu không, chớ có trách ta lòng dạ độc ác?”
Lão binh lính dày dạn kinh nghiệm, là người từng trải qua chiến trường chẳng lẽ lại sợ một hài tử. Sự uy hiếp của Ôn Uyển đối với tên thị vệ thì cũng chỉ là một chuyện chê cười.
Ôn Uyển cũng nhìn ra sự khinh bỉ và đắc ý trong mắt tên thị vệ, cảnh giác mà nhìn hắn: “Ta chỉ là ngẫu nhiên đi nhầm vào phủ tướng quân, ngươi thả ta đi, ta không muốn giết người.”
Ngẫu nhiên đi nhầm phủ tướng quân. Phủ tướng quân cũng không phải là chợ. Thị vệ cười ha hả nói: “Phải không? Bản thân ta muốn xem nữ nhân như ngươi, làm sao giết được ta. Mau theo ta trở về!” Nói xong, cũng nghĩ giống như là lão ưng bắt gà con, đem Ôn Uyển bắt về.
Ôn Uyển vốn là muốn sử dụng độc châm, nhưng thấy hắn lấy tay bắt mình, nên không nỡ vận dụng chiếc châm độc cuối cùng nữa. Thị vệ một tay bắt được nàng, Ôn Uyển hít một cái thật sâu đem chiếc nhẫn trong tay xuống, đâm vào trên cánh tay của thị vệ.
Thị vệ mở to mắt nhìn Ôn Uyển: “Ngươi. . . . . .”
Trong mắt của Ôn Uyển không có một chút nhiệt độ: “Ta nói, ta không muốn giết người . Là ngươi ép ta, không trách được ta.”
Ôn Uyển cúi đầu, đem túi tiền trong tay thị vệ cởi ra, sau đó liền xoay người không ngừng chạy ra khỏi cái ngõ hẻm này, cũng may vận khí nàng không tệ, không gặp ba tên thị về khác .
Ôn Uyển bằng vào kinh nghiệm lịch lãm một năm ở bên ngoài, ra khỏi bảy tám khúc ngoặt liền chạy về phía tây , trong lúc đó cũng thuận tay lấy xiêm y phơi bên ngoài. Vòng vo hơn một canh giờ rốt cục đã chạy đước ra ngoài. Ôn Uyển chạy ra khỏi ngõ hẻm, nhìn con đường yên tĩnh tới thê lương. Lúc này Ôn Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cục trốn ra được rồi.
Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tâm tình cũng không có suy sụp nhanh như vậy, lúc này mới cảm giác được trên có một chút đau đớn, sờ lên mới biết thì ra là máu. Trong lòng Ôn Uyển rơi lộp bộp, cũng không biết mặt mày có bị cào trúng hay không? Ôn Uyển bực mình, những người trong phủ tướng quân này, làm sao mà mọi người đều như hổ như sói thế, ngay cả gã sai vặt cũng có thân thủ tốt như vậy. May là có thích khách, nếu như không có thích khách, nàng cũng không thể thừa cơ mà trốn thoát được, cho dù có bay cũng không bay ra khỏi phủ tướng quân.
Khụ, thường ngày rèn luyện không đủ. Đến cả gã sai vặt đều không khống chế được. Ôn Uyển oán thầm Hạ Dao dạy nàng đều là qua loa. Mà không biết nghĩ lại, nàng cũng chỉ luyện tập vài cái, hơn nữa kể từ khi vào hoàng cung thì đã sớm không phải động đậy chân tay, đã không quen luyện như trước.
Ôn Uyển nhìn quần áo mặc trên người mình, vội vàng đổi trang phục chết tiệt này ra, lập tức thuận tay lấy quần áo ra thay đổi. Ôn Uyển vốn muốn giả bộ là tên khất cái . Sau lại vừa nghĩ, nhìn nàng một thân da thịt mềm mại thế này mà giả bộ tên khất cái thì chỉ một chút đã bị người ta nhìn thấu. Ôn Uyển từng giả bộ qua nam tử, cho nên cũng dễ như trở bàn tay. Những người lục soát cho dù có đầu óc hơn nữa cũng sẽ không nghĩ tới Ôn Uyển đi giả trang làm nam tử.
Bạch Thế Niên đi theo Trương Nghĩa đem tên thích khách đang khống chế Thần Tiễn Hầu bắt lại, chẳng qua Bạch Thế Niên vì cứu Thần Tiễn Hầu nên cánh tay cũng bị một đao, vết thương rất sâu. Bạch Thế Niên phân phó đem phủ tướng quân toàn bộ kiểm tra lại một lần. Mà thị vệ bên cạnh thì băng bó vết thương cho Bạch Thế Niên.
Trương Nghĩa ở bên cạnh thấy trên mặt Bạch Thế Niên không có vẻ mệt mỏi, ngược lại vẻ mặt còn nhu hòa không ít. Trong mắt thậm chí còn mang theo ý cười, cũng không vì chuyện có thích khách mà tức giận liền đoán được là chuyện hôn lễ hôm qua khiến cho hắn hài lòng. Cho nên cười nói”Thế Niên, ngày hôm qua là một bộ dáng không sao cả, bây giờ nhìn lại hẳn cô dâu này cũng rất hợp tâm ý của huynh đi. Nào, để cho lão Trương ta nhìn một chút, là dạng tuyệt thế mỹ nhân gì lại có hể đem Đại tướng quân có tâm địa cứng rắn hơn đá làm mềm được.”
Bạch Thế Niên nhìn thị vệ bên cạnh đang băng bó cho hắn vô cùng cẩn thận, cho nên cười nói”Tuyệt thế mỹ nhân thì không phải, chỉ là một chủ tử to gan lớn mật. Bình thường, nử tử nghe thấy thích khách tới sẽ bị làm cho sợ đến lạnh run, nhưng nàng nghe được thì hai mắt lại tỏa sáng , hận không thể đứng lên làm việc cho thỏa đáng. Ta đã quyết định, ta đi biên quan nhất định phải đem nàng mang theo. Có nàng ở bên người, cuộc sống sau này, nhất định rất tốt.”
Trương Nghĩa nghe xong cười ha hả nói “Không ngờ, thật là không ngờ Bạch tướng quân tâm địa sắt đá của chúng ta lại có thời điểm bị bắt giữ như vậy. Ha ha, ngày mai ta nhất định phải gặp được tân nương tử này. Rốt cuộc là hạng người gì, chỉ một buổi tối lại đem tướng quân của chúng ta lung lạc được. Ha ha, nhất định phải nhìn một cái. Bây giờ có thể đi nhìn một cái.”
Bạch Thế Niên cười ha hả một tiếng, đang còn muốn nói chuyện, đột nhiên nghĩ tới tên thích khách áo đen mất tích kia . Vạn nhất chạy đến hỉ phòng, vạn nhất, vạn nhất nha đầu kia có tư tưởng liều chết mà chạy ra ngoài. Hiện tại trong phủ đệ lại loạn như vậy. Hắn đẩy thị về còn đang băng bó ra trực tiếp xông tới hỉ phòng, đến nửa đường liền nhìn thấy đại quản gia của phủ tướng quân vẻ mặt như đưa đám mà kêu lên : “Tướng quân, phu nhân, phu nhân. . . . . .”
Đầu óc Bạch Thế Niên nổ ong một tiếng, chạy như bay đến trong hỉ phòng. Bởi vì Đại quản gia nhìn thấy một nha hoàn mặc giá y đã chết, biết đây không phải là tân nương. Nhưng nếu như đây không phải là tân nương, vậy tân nương kia đi đâu rồi. Vì cố kỵ, Đại quản gia phân phó người ở phía ngoài toàn bộ đều không cho vào trong tân phòng .
Tiến vào trong sương phòng thì nhìn thấy một nha hoàn còn đang ngã trong vũng máu, còn có thi thể của một hắc y nhân. Bạch Thế Niên vừa nhìn thi thể kia, cũng biết là Ninja tới ám sát mình.
Trời tháng tám nóng bức nhưng Bạch Thế Niên cảm giác mình giống như là lọt vào một hầm băng, lạnh tới nỗi hắn phát run, ngay cả hô hấp đều không được. Sẽ không, Thanh nhi nhất định không có việc gì , Thanh nhi nhất định không có việc gì .
Trương Nghĩa nhìn nữ tử mặc xiêm y màu đỏ nằm trên mặt đất, lại thấy bộ dáng kia của Bạch Thế Niên, tâm tình cũng một chút rơi vào vực sâu: “Thế Niên, huynh nhất định phải cố chịu đựng. Xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không muốn . Thế Niên.” Chuyện này một khi lan truyền ra ngoài, Thế Niên cả đời này đừng nghĩ tái giá thành thân nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.