Quyển 6 - Chương 40: Chứng sợ hãi trước hôn nhân
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
08/01/2015
Như Vũ đúng hẹn đến, chỉ dẫn theo Linh Đông đến đây, Linh Nguyên hôm nay phải đi học ở Thượng thư phòng! Tương đối bận rộn.
Linh Đông một tuổi mặc một thân y phục đỏ thẫm…. Mũm mĩm, lúc này vẫn còn ngủ, vừa ngủ vừa thổi bọt khí, rất là đáng yêu.
Ôn Uyển nhận lấy Linh Đông từ trong tay bà vú, ôm trong ngực cười nói “Tiểu tử này so với lần trước, nặng hơn không ít. Đúng là mỗi ngày một khác.” Nói xong, liền ở trên mặt Linh Đông cắn một cái. Dĩ nhiên là cắn nhẹ thôi, cũng sẽ không đau. Ôn Uyển nhìn Linh Đông khả ái, nghĩ tới bản thân mình cũng sắp phải thành thân rồi, cũng sẽ có con của mình, nụ cười trên mặt rực rỡ hơn nhiều.
Linh Đông bị Ôn Uyển đùa như vậy liền mở mắt. Có thể do thấy người xa lạ. Nên mở miệng ra khóc lên. Như Vũ cười nói “Chắc là đói bụng rồi. Trước tiên phải cho hắn ăn no đã, rồi mới bế tiếp được.”
Bà vú ôm tiểu tử thích khóc này vào trong phòng cho bú. Một chút liền khóc, quả nhiên là tiểu tử tham ăn.
Ôn Uyển mời Như Vũ ngồi xuống, tự mình cũng ngồi lên trên giường. Hai người cười nói, nói chuyện về việc nhà. Như Vũ nhìn Ôn Uyển càng ngày càng kiều diễm, phản phất giống như hoa Mẫu Đơn nở rộ mềm mại, nhẹ nhàng. Cảm xúc ở trong lòng nói không lên lời. Thật ra lúc ấy trong tám người, thì dung mạo của Ôn Uyển là đứng cuối. Nhưng hiện tại nếu tám người đứng chung một chỗ, Ôn Uyển tất nhiên là sẽ đứng đầu nên nói “Ôn Uyển, muội càng ngày càng đẹp. Muội nhìn ta đi, đã già rồi.” Nàng so với Ôn Uyển lớn hơn bốn tuổi, đã có nếp nhăn rồi.
Ôn Uyển cười nói “Ở đâu khoa trương như vậy chứ? Ngươi đều có cách bảo dưỡng. Nói ngươi hai mươi bốn tuổi ai cũng tin*.” Nữ nhân trong Hoàng cung ai mà chẳng dưỡng nhan. Như Vũ cũng không ngoại lệ. Mặc dù đã sinh hai con. Nhưng thật sự không có già. Ngược lại, còn có phong vận của nữ nhân thành thục. Chân chính già là Chân Chân. Hài tử sinh quá nhiều, thân thể bị suy sụp. Nhan sắc cũng không còn như trước nữa. So sánh với nàng cũng lớn hơn bốn tuổi, nữ nhân hai mươi bốn tuổi mà đã có không ít nếp nhăn. Nhưng cũng may bây giờ đã có con trai, mọi việc coi như đủ. Thượng Đường bởi vì có nàng nhắc nhở, cũng không ở bên ngoài ăn chơi đàng đúm. Cuộc sống cũng coi như là hạnh phúc.
Hai người ngồi nói chuyện, Ôn Uyển đột nhiên nhớ tới hôm trước nghe được tin tức, liền hỏi “Nghe nói Quách thị lại có thai?” Quách Ngữ nhi lần trước sinh một nữ nhi. Nghe nói Thái tử rất thích. Tắm ba ngày, tiệc đầy tháng đều làm rất náo nhiệt. Đáng tiếc chỉ là bên ngoài náo nhiệt, bên trong lại là một tràng diện khác. Ngay cả tên Hoàng đế cũng lười đặt, ban thưởng cũng là dựa theo quy định của nội vụ phủ. Ôn Uyển cũng giống như quy củ bình thường mà đưa lễ vật. Thái độ của Hoàng đế cùng Ôn Uyển chính là chong chóng đo chiều gió, để cho trong lòng rất nhiều người đều rõ ràng.
Như Vũ gật đầu nói “Đúng vậy a, thái y đã chuẩn đoán qua. Gần được hai tháng. Bây giờ Quách thị đang an tâm dưỡng thai ở phủ đệ.” Ngôn ngữ của Như Vũ không thèm che dấu sự châm chọc. Thấy sắc mặt của Ôn Uyển lạnh nhạt, nàng có chút xấu hổ nói “Ôn Uyển, bây giờ ở Đông cung, mỗi ngày đều giống như là đánh giặc vậy. Cũng chỉ đến chỗ của muội, trong lòng ta mới buông lỏng được. Muội đừng chê cười ta.”
Ôn Uyển tỏ vẻ không hiểu. Quách thị cuối tháng hai mới sinh nữ nhi. Mới bảy tháng lại mang thai. Sao lại vội vàng sinh con đến như vậy a! Ôn Uyển nhớ được hình như hài tử phải sinh cách nhau ít nhất là một tuổi. Như vậy thì cơ thể mẹ mới khôi phục lại được nguyên khí. Nếu không bất kể cho đối với cơ thể mẹ hay là đối với hài tử, cũng không tốt. Người ở thời đại này muốn sinh nhi tử đến điên rồi. Nàng vốn hi vọng đứa con đầu là nữ nhi. Bây giờ nghĩ lại, vẫn là sinh nhi tử đầu tiên, nữ nhi thì chờ thêm mấy năm nữa sinh. Tất nhiên sinh nữ nhi hay nhi tử vẫn là xem vận số của mình. Có con gái thì chúng ta cũng vui mừng.
Ôn Uyển cười, nói vài câu an ủi bảo không sao cả. Nhưng lệ khí trong mắt Như Vũ chợt lóe, nàng thấy rõ ràng. Xem ra Như Vũ đối với đứa bé trong bụng Quách thị đã nổi lên sát tâm. Nàng cũng không muốn cuốn vào phân tranh trong hậu viện của Đông cung. Cho nên cũng không tiếp lời của Như Vũ. Mà lại cười hỏi “Sao tiểu tử này mãi vẫn chưa no vậy?”
Đang nói thì bà vú đã ôm Linh Đông tới. Ôn Uyển tháo móng đeo trên tay cùng đồ trang sức đeo tay ra. Ôm lấy Linh Đông lên giường, chơi tiếp với Linh Đông.
Như Vũ nhìn dáng vẻ của Ôn Uyển, cười nói “Muội thích hài tử như vậy, chờ sau khi muội thành thân xong, hãy nhanh sinh một đứa. Nếu sinh nữ nhi thì hãy gả cho Linh Đông nhà ta. Nếu là nhi tử thì để cho bọn chúng làm huynh đệ chơi với nhau.”
Hạ Dao khẽ nhíu chân mày không để người khác thấy. Này, Thái tử phi, không lúc nào là quên đào hố để Quận chúa nhảy vào. Quận chúa cùng nàng hợp tác, thật đúng là bảo hổ lột da mà. Hạ Dao đang suy nghĩ, có nên nói với Quận chúa sau này cách xa Thái tử phi một chút hay không? Hạ Dao cảm thấy Thái tử phi càng ngày càng nguy hiểm. Quận chúa ở trong tay nàng ta, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi.
Ôn Uyển hai tay ôm Linh Đông lên, ôm vào trong ngực, cưới nói “Ngươi cũng không phải là không biết cảnh ngộ của Bạch Thế Niên. Muốn ta nói, sai là sai ở chỗ không nên hứa hôn sớm như vậy. Nếu không trước kia tại sao trên lưng lại phải đeo chút danh tiếng kia. Cho tới sau này, ba vị cô nương đều hoảng sợ, ai bỏ trốn được liền bỏ trốn, ai phóng hỏa liền phóng hỏa, giả bộ bệnh liền giả bộ bệnh. Cho nên bất kể nam nữ, không đến tuổi trưởng thành, ta nhất quyết sẽ không nói chuyện nghị hôn.” Như vậy cũng là uyển chuyển cự tuyệt. Dĩ nhiên đây cũng là những lời thật tâm của Ôn Uyển.
Như Vũ chỉ thuận miệng nói chuyện giỡn chút. Thấy Ôn Uyển không có ý nghĩ này, cũng không có vấn đề gì cả. Hai người đang nói chuyện, Linh Đông bây giờ mới hơn một tuổi một chút, chính là cái gì cũng muốn cầm vào tay. Nên kéo tóc Ôn Uyển. Làm cho da đầu Ôn Uyển tê dại.
Những người ở bên cạnh liền đến tháo gỡ cho Ôn Uyển. Ôn uyển liền chộp lấy Linh Đông, ở trên mặt hắn cắn cho hai cái nói “Tiểu tử này, lực tay quả thực không nhỏ a. Muốn giật hết tóc cô cô để thành ni cô sao? Đến lúc cô cô xuất giá nhìn sẽ không đẹp, ta sẽ tìm tiểu tử này tính sổ.” Tiểu hài tử da mềm mại. Mặc dù Ôn Uyển khẽ cắn, nhưng cũng rất nhanh trên mặt đã đã nổi lên dấu nho nhỏ.
Linh Đông làm sao biết những chuyện này, dù sao cũng không đau, lại còn ra sức vỗ vỗ Ôn Uyển.
Trên đường trở về, Như Vũ cau mày. Hôm nay vốn là muốn nói chút ít chuyện với Ôn Uyển. Nhưng mấy lần đều bị Ôn Uyển cắt đứt. Thái độ của Ôn Uyển rất rõ ràng, là không chuẩn bị giúp mình.
Bảo Hân cũng có chút tiếc hận nói “Vốn nghĩ rằng Quận chúa thống hận Quách lương đệ. Không ngờ Quận chúa lại thờ ơ vậy. Nương nương, như thế này thì làm sao cho tốt đây.”
Như Vũ trầm ngâm một chút nói “Trước tiên cứ quan sát đi!” Bây giờ tháng mang thai còn ít, nếu vẫn là nữ nhi thì không sao cả. Nhưng nếu là nhi tử, thì tuyết đối không được lưu lại hậu hoạn.”
Càng gần tới hôn kỳ, thì trong lòng Ôn Uyển càng ngày càng không an tâm. Ban ngày cũng luôn tâm thần không yên. Thậm chí, buổi tối còn mơ thấy ác mộng. Ôn Uyển biết đây là điển hình của chứng sợ hãi trước hôn nhân. Ôn Uyển suy nghĩ một chút, có lẽ gặp Bạch Thế Niên có thể làm cho nàng an tâm một chút. Đi ra ngoài thì nhất định là không được. Hắn tới phủ đệ của nàng cũng không được. Cho nên, Ôn Uyển thấy gặp mặt ở vườn hoa của Túy Hương Lâu đi.
Ôn Uyển vừa đến một lúc, thì tiếng bước chân vang vang có lực đi đến.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển mặc áo ngắn màu trắng, phía dưới là váy dài có hoa văn màu trắng bạc quanh co khúc khuỷu xen kín lẫn hoa mộc lan. Áo ngắn là trang phục tiêu chuẩn của người Hán, cổ áo rất phong cách, phía trên có thêu những đóa hoa nhỏ, ống tay áo dùng tơ bạc thêu hoa văn Tường vân. Váy phía dưới rất dài, là váy mười hai lớp nối tiếp nhau, tầng tầng lớp lớp, phía ngoài khoác một áo choàng bằng lông đỏ rực như lửa.
Ôn Uyển nhìn thấy Bạch Thế Niên đã tới, cười tươi nhìn về phía Bạch Thế Niên. Nụ cười này, mắt cong cong giống như trăng lưỡi liềm, phản phất như hào quang cũng tràn ra ngoài. Trong lúc đó một cái nhăn mày một nụ cười, cũng làm thần sắc cao quý tự nhiên lộ ra, làm cho người ta phải sợ hãi than lên vì ánh sáng thanh tú, thanh nhã của nàng.
Bạch Thế Niên nhìn thấy vậy, tim lập tức nhảy lên. Ai dám nói nương tử hắn không xinh đẹp, hắn sẽ đánh ngay. Hắn bước nhanh tới, một tay kéo người tiến sát vào trong lòng mình. Nắm tay Ôn Uyển nói: “Tay nàng lạnh như băng rồi, đi ra ngoài làm gì? Đi vào thôi.” Tiết trời tháng mười một, mặc dù đã dần dần trở lạnh. Nhưng tay của Ôn Uyển rất lạnh. So sánh với hắn thì một người như hỏa lò, một người lạnh như băng.
Ôn Uyển cười nói: “Đâu có yếu đuối như vậy. Chẳng qua trong lòng cảm thấy rất sợ hãi. Cho nên muốn đi ra ngoài một chút.” Nàng càng ngày càng sầu lo, sợ cảm xúc như vậy ảnh hưởng lớn đến hôn lễ. Cho nên muốn nhìn thấy Bạch Thế Niên. Để cho nàng biết, nam nhân này có thể tin tưởng được, có thể mang lại hạnh phúc cho nàng. Như vậy cũng có thể trấn an lo lắng sợ hãi trong lòng.
Bạch Thế Niên nghe thấy Ôn Uyển nói trong lòng đang cảm thấy rất sợ hãi liền nói: “Không có chuyện gì, ta sẽ đối với nàng thật tốt.”
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn Bạch Thế Niên, đôi mắt kia, chiếc mũi kia, thật giống như đã khắc sâu vào trong lòng của nàng. Rất kỳ quái, mới có gặp mặt vài lần, mà đã đem nam nhân này, ghi tạc tận trong tim nàng. Trong một nháy mắt Ôn Uyển bỗng hoảng hốt, nói: “Bạch Thế Niên, ta sợ.”
Bạch Thế Niên sửng sốt một chút nói: “Sợ cái gì? Có ai khi dễ nàng sao?”
Ôn Uyển lắc đầu nói: “Không phải, là ta sợ chàng sẽ vứt bỏ ta. Ta sợ tương lai sẽ không hạnh phúc.” Muốn hạnh phúc, hạnh phúc dường như dễ như trở bàn tay. Nhưng càng gần nắm được hạnh phúc, trong lòng Ôn Uyển càng thấy không có thực. Chung quy là cái cảm giác, đây không phải là thực, không phải thuộc về nàng, cầm trong tay nhưng chớp mắt sẽ biến mất.
Trong lòng Bạch Thế Niên quấn quýt, lời nói tràn đầy nồng đậm thương tiếc “Đứa ngốc, sao lại nói những lời ngốc nghếch như vậy? Nàng là người mà ta nhiều năm mong mỏi, chờ đợi để có thể lấy làm thê tử. Ta làm sao có thể vứt bỏ được nàng đây? Nàng lãnh đạm với ta nhiều năm như vậy, ta còn sợ nàng không quan tâm đến ta đấy chứ? Ta có thể lấy nàng làm thê tử, lúc ngủ cũng còn cười được. Sao có thể không thương nàng? Hơn nữa chỉ còn mấy ngày nữa, chúng ta sẽ thành hôn. Ta còn sợ nàng sẽ làm tân nương chạy trốn, nên mỗi ngày đều lo lắng, đề phòng đây này.”
Ôn Uyển nghe được những lời này, ngẩng đầu lên cười rất là vui vẻ: “Thật hay giả? Chàng không có lòng tin vào chính mình sao?” Ôn Uyển quả thật là không biết, Bạch Thế Niên vẫn luôn lo lắng mình sẽ là tân nương chạy trốn. Lần đầu tiên nàng phát hiện Bạch Thế Niên rất có tế bào hài hước.
Bạch Thế Niên nhìn đôi mắt sáng trong, long lanh như nước, trong vắt như suối, chói lọi như trời đầy sao. Cúi đầu xuống, hai người thân mật với nhau.
Hai tay Ôn Uyển ôm lấy eo Bạch Thế Niên, cái đầu chui vào lồng ngực của hắn. Trái tim bất an, lúc này mới được làm dịu lại.
Qua một lúc lâu, Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển cũng không động đậy, lo lắng nói: “Đi vào thôi, thân thể nàng yếu. Bên ngoài gió lớn. Ngộ nhỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?”
Ôn Uyển vẫn yên tĩnh, ôm Bạch Thế Niên, không buông tay.
Trong lòng Bạch Thế Niên có chút khó chịu nói: “Không cần sợ hãi. Ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng. Chúng ta sẽ hạnh phúc. Nàng không cần phải lo lắng.”
Lúc Ôn Uyển buông tay ra. Bạch Thế Niên nhìn mặt Ôn Uyển không có đỏ, thì cười ha hả không ngừng. Ôn Uyển liếc mắt một cái, có ý tứ gì, ôm nam nhân của mình thì sao phải đỏ mặt chứ?
Linh Đông một tuổi mặc một thân y phục đỏ thẫm…. Mũm mĩm, lúc này vẫn còn ngủ, vừa ngủ vừa thổi bọt khí, rất là đáng yêu.
Ôn Uyển nhận lấy Linh Đông từ trong tay bà vú, ôm trong ngực cười nói “Tiểu tử này so với lần trước, nặng hơn không ít. Đúng là mỗi ngày một khác.” Nói xong, liền ở trên mặt Linh Đông cắn một cái. Dĩ nhiên là cắn nhẹ thôi, cũng sẽ không đau. Ôn Uyển nhìn Linh Đông khả ái, nghĩ tới bản thân mình cũng sắp phải thành thân rồi, cũng sẽ có con của mình, nụ cười trên mặt rực rỡ hơn nhiều.
Linh Đông bị Ôn Uyển đùa như vậy liền mở mắt. Có thể do thấy người xa lạ. Nên mở miệng ra khóc lên. Như Vũ cười nói “Chắc là đói bụng rồi. Trước tiên phải cho hắn ăn no đã, rồi mới bế tiếp được.”
Bà vú ôm tiểu tử thích khóc này vào trong phòng cho bú. Một chút liền khóc, quả nhiên là tiểu tử tham ăn.
Ôn Uyển mời Như Vũ ngồi xuống, tự mình cũng ngồi lên trên giường. Hai người cười nói, nói chuyện về việc nhà. Như Vũ nhìn Ôn Uyển càng ngày càng kiều diễm, phản phất giống như hoa Mẫu Đơn nở rộ mềm mại, nhẹ nhàng. Cảm xúc ở trong lòng nói không lên lời. Thật ra lúc ấy trong tám người, thì dung mạo của Ôn Uyển là đứng cuối. Nhưng hiện tại nếu tám người đứng chung một chỗ, Ôn Uyển tất nhiên là sẽ đứng đầu nên nói “Ôn Uyển, muội càng ngày càng đẹp. Muội nhìn ta đi, đã già rồi.” Nàng so với Ôn Uyển lớn hơn bốn tuổi, đã có nếp nhăn rồi.
Ôn Uyển cười nói “Ở đâu khoa trương như vậy chứ? Ngươi đều có cách bảo dưỡng. Nói ngươi hai mươi bốn tuổi ai cũng tin*.” Nữ nhân trong Hoàng cung ai mà chẳng dưỡng nhan. Như Vũ cũng không ngoại lệ. Mặc dù đã sinh hai con. Nhưng thật sự không có già. Ngược lại, còn có phong vận của nữ nhân thành thục. Chân chính già là Chân Chân. Hài tử sinh quá nhiều, thân thể bị suy sụp. Nhan sắc cũng không còn như trước nữa. So sánh với nàng cũng lớn hơn bốn tuổi, nữ nhân hai mươi bốn tuổi mà đã có không ít nếp nhăn. Nhưng cũng may bây giờ đã có con trai, mọi việc coi như đủ. Thượng Đường bởi vì có nàng nhắc nhở, cũng không ở bên ngoài ăn chơi đàng đúm. Cuộc sống cũng coi như là hạnh phúc.
Hai người ngồi nói chuyện, Ôn Uyển đột nhiên nhớ tới hôm trước nghe được tin tức, liền hỏi “Nghe nói Quách thị lại có thai?” Quách Ngữ nhi lần trước sinh một nữ nhi. Nghe nói Thái tử rất thích. Tắm ba ngày, tiệc đầy tháng đều làm rất náo nhiệt. Đáng tiếc chỉ là bên ngoài náo nhiệt, bên trong lại là một tràng diện khác. Ngay cả tên Hoàng đế cũng lười đặt, ban thưởng cũng là dựa theo quy định của nội vụ phủ. Ôn Uyển cũng giống như quy củ bình thường mà đưa lễ vật. Thái độ của Hoàng đế cùng Ôn Uyển chính là chong chóng đo chiều gió, để cho trong lòng rất nhiều người đều rõ ràng.
Như Vũ gật đầu nói “Đúng vậy a, thái y đã chuẩn đoán qua. Gần được hai tháng. Bây giờ Quách thị đang an tâm dưỡng thai ở phủ đệ.” Ngôn ngữ của Như Vũ không thèm che dấu sự châm chọc. Thấy sắc mặt của Ôn Uyển lạnh nhạt, nàng có chút xấu hổ nói “Ôn Uyển, bây giờ ở Đông cung, mỗi ngày đều giống như là đánh giặc vậy. Cũng chỉ đến chỗ của muội, trong lòng ta mới buông lỏng được. Muội đừng chê cười ta.”
Ôn Uyển tỏ vẻ không hiểu. Quách thị cuối tháng hai mới sinh nữ nhi. Mới bảy tháng lại mang thai. Sao lại vội vàng sinh con đến như vậy a! Ôn Uyển nhớ được hình như hài tử phải sinh cách nhau ít nhất là một tuổi. Như vậy thì cơ thể mẹ mới khôi phục lại được nguyên khí. Nếu không bất kể cho đối với cơ thể mẹ hay là đối với hài tử, cũng không tốt. Người ở thời đại này muốn sinh nhi tử đến điên rồi. Nàng vốn hi vọng đứa con đầu là nữ nhi. Bây giờ nghĩ lại, vẫn là sinh nhi tử đầu tiên, nữ nhi thì chờ thêm mấy năm nữa sinh. Tất nhiên sinh nữ nhi hay nhi tử vẫn là xem vận số của mình. Có con gái thì chúng ta cũng vui mừng.
Ôn Uyển cười, nói vài câu an ủi bảo không sao cả. Nhưng lệ khí trong mắt Như Vũ chợt lóe, nàng thấy rõ ràng. Xem ra Như Vũ đối với đứa bé trong bụng Quách thị đã nổi lên sát tâm. Nàng cũng không muốn cuốn vào phân tranh trong hậu viện của Đông cung. Cho nên cũng không tiếp lời của Như Vũ. Mà lại cười hỏi “Sao tiểu tử này mãi vẫn chưa no vậy?”
Đang nói thì bà vú đã ôm Linh Đông tới. Ôn Uyển tháo móng đeo trên tay cùng đồ trang sức đeo tay ra. Ôm lấy Linh Đông lên giường, chơi tiếp với Linh Đông.
Như Vũ nhìn dáng vẻ của Ôn Uyển, cười nói “Muội thích hài tử như vậy, chờ sau khi muội thành thân xong, hãy nhanh sinh một đứa. Nếu sinh nữ nhi thì hãy gả cho Linh Đông nhà ta. Nếu là nhi tử thì để cho bọn chúng làm huynh đệ chơi với nhau.”
Hạ Dao khẽ nhíu chân mày không để người khác thấy. Này, Thái tử phi, không lúc nào là quên đào hố để Quận chúa nhảy vào. Quận chúa cùng nàng hợp tác, thật đúng là bảo hổ lột da mà. Hạ Dao đang suy nghĩ, có nên nói với Quận chúa sau này cách xa Thái tử phi một chút hay không? Hạ Dao cảm thấy Thái tử phi càng ngày càng nguy hiểm. Quận chúa ở trong tay nàng ta, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi.
Ôn Uyển hai tay ôm Linh Đông lên, ôm vào trong ngực, cưới nói “Ngươi cũng không phải là không biết cảnh ngộ của Bạch Thế Niên. Muốn ta nói, sai là sai ở chỗ không nên hứa hôn sớm như vậy. Nếu không trước kia tại sao trên lưng lại phải đeo chút danh tiếng kia. Cho tới sau này, ba vị cô nương đều hoảng sợ, ai bỏ trốn được liền bỏ trốn, ai phóng hỏa liền phóng hỏa, giả bộ bệnh liền giả bộ bệnh. Cho nên bất kể nam nữ, không đến tuổi trưởng thành, ta nhất quyết sẽ không nói chuyện nghị hôn.” Như vậy cũng là uyển chuyển cự tuyệt. Dĩ nhiên đây cũng là những lời thật tâm của Ôn Uyển.
Như Vũ chỉ thuận miệng nói chuyện giỡn chút. Thấy Ôn Uyển không có ý nghĩ này, cũng không có vấn đề gì cả. Hai người đang nói chuyện, Linh Đông bây giờ mới hơn một tuổi một chút, chính là cái gì cũng muốn cầm vào tay. Nên kéo tóc Ôn Uyển. Làm cho da đầu Ôn Uyển tê dại.
Những người ở bên cạnh liền đến tháo gỡ cho Ôn Uyển. Ôn uyển liền chộp lấy Linh Đông, ở trên mặt hắn cắn cho hai cái nói “Tiểu tử này, lực tay quả thực không nhỏ a. Muốn giật hết tóc cô cô để thành ni cô sao? Đến lúc cô cô xuất giá nhìn sẽ không đẹp, ta sẽ tìm tiểu tử này tính sổ.” Tiểu hài tử da mềm mại. Mặc dù Ôn Uyển khẽ cắn, nhưng cũng rất nhanh trên mặt đã đã nổi lên dấu nho nhỏ.
Linh Đông làm sao biết những chuyện này, dù sao cũng không đau, lại còn ra sức vỗ vỗ Ôn Uyển.
Trên đường trở về, Như Vũ cau mày. Hôm nay vốn là muốn nói chút ít chuyện với Ôn Uyển. Nhưng mấy lần đều bị Ôn Uyển cắt đứt. Thái độ của Ôn Uyển rất rõ ràng, là không chuẩn bị giúp mình.
Bảo Hân cũng có chút tiếc hận nói “Vốn nghĩ rằng Quận chúa thống hận Quách lương đệ. Không ngờ Quận chúa lại thờ ơ vậy. Nương nương, như thế này thì làm sao cho tốt đây.”
Như Vũ trầm ngâm một chút nói “Trước tiên cứ quan sát đi!” Bây giờ tháng mang thai còn ít, nếu vẫn là nữ nhi thì không sao cả. Nhưng nếu là nhi tử, thì tuyết đối không được lưu lại hậu hoạn.”
Càng gần tới hôn kỳ, thì trong lòng Ôn Uyển càng ngày càng không an tâm. Ban ngày cũng luôn tâm thần không yên. Thậm chí, buổi tối còn mơ thấy ác mộng. Ôn Uyển biết đây là điển hình của chứng sợ hãi trước hôn nhân. Ôn Uyển suy nghĩ một chút, có lẽ gặp Bạch Thế Niên có thể làm cho nàng an tâm một chút. Đi ra ngoài thì nhất định là không được. Hắn tới phủ đệ của nàng cũng không được. Cho nên, Ôn Uyển thấy gặp mặt ở vườn hoa của Túy Hương Lâu đi.
Ôn Uyển vừa đến một lúc, thì tiếng bước chân vang vang có lực đi đến.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển mặc áo ngắn màu trắng, phía dưới là váy dài có hoa văn màu trắng bạc quanh co khúc khuỷu xen kín lẫn hoa mộc lan. Áo ngắn là trang phục tiêu chuẩn của người Hán, cổ áo rất phong cách, phía trên có thêu những đóa hoa nhỏ, ống tay áo dùng tơ bạc thêu hoa văn Tường vân. Váy phía dưới rất dài, là váy mười hai lớp nối tiếp nhau, tầng tầng lớp lớp, phía ngoài khoác một áo choàng bằng lông đỏ rực như lửa.
Ôn Uyển nhìn thấy Bạch Thế Niên đã tới, cười tươi nhìn về phía Bạch Thế Niên. Nụ cười này, mắt cong cong giống như trăng lưỡi liềm, phản phất như hào quang cũng tràn ra ngoài. Trong lúc đó một cái nhăn mày một nụ cười, cũng làm thần sắc cao quý tự nhiên lộ ra, làm cho người ta phải sợ hãi than lên vì ánh sáng thanh tú, thanh nhã của nàng.
Bạch Thế Niên nhìn thấy vậy, tim lập tức nhảy lên. Ai dám nói nương tử hắn không xinh đẹp, hắn sẽ đánh ngay. Hắn bước nhanh tới, một tay kéo người tiến sát vào trong lòng mình. Nắm tay Ôn Uyển nói: “Tay nàng lạnh như băng rồi, đi ra ngoài làm gì? Đi vào thôi.” Tiết trời tháng mười một, mặc dù đã dần dần trở lạnh. Nhưng tay của Ôn Uyển rất lạnh. So sánh với hắn thì một người như hỏa lò, một người lạnh như băng.
Ôn Uyển cười nói: “Đâu có yếu đuối như vậy. Chẳng qua trong lòng cảm thấy rất sợ hãi. Cho nên muốn đi ra ngoài một chút.” Nàng càng ngày càng sầu lo, sợ cảm xúc như vậy ảnh hưởng lớn đến hôn lễ. Cho nên muốn nhìn thấy Bạch Thế Niên. Để cho nàng biết, nam nhân này có thể tin tưởng được, có thể mang lại hạnh phúc cho nàng. Như vậy cũng có thể trấn an lo lắng sợ hãi trong lòng.
Bạch Thế Niên nghe thấy Ôn Uyển nói trong lòng đang cảm thấy rất sợ hãi liền nói: “Không có chuyện gì, ta sẽ đối với nàng thật tốt.”
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn Bạch Thế Niên, đôi mắt kia, chiếc mũi kia, thật giống như đã khắc sâu vào trong lòng của nàng. Rất kỳ quái, mới có gặp mặt vài lần, mà đã đem nam nhân này, ghi tạc tận trong tim nàng. Trong một nháy mắt Ôn Uyển bỗng hoảng hốt, nói: “Bạch Thế Niên, ta sợ.”
Bạch Thế Niên sửng sốt một chút nói: “Sợ cái gì? Có ai khi dễ nàng sao?”
Ôn Uyển lắc đầu nói: “Không phải, là ta sợ chàng sẽ vứt bỏ ta. Ta sợ tương lai sẽ không hạnh phúc.” Muốn hạnh phúc, hạnh phúc dường như dễ như trở bàn tay. Nhưng càng gần nắm được hạnh phúc, trong lòng Ôn Uyển càng thấy không có thực. Chung quy là cái cảm giác, đây không phải là thực, không phải thuộc về nàng, cầm trong tay nhưng chớp mắt sẽ biến mất.
Trong lòng Bạch Thế Niên quấn quýt, lời nói tràn đầy nồng đậm thương tiếc “Đứa ngốc, sao lại nói những lời ngốc nghếch như vậy? Nàng là người mà ta nhiều năm mong mỏi, chờ đợi để có thể lấy làm thê tử. Ta làm sao có thể vứt bỏ được nàng đây? Nàng lãnh đạm với ta nhiều năm như vậy, ta còn sợ nàng không quan tâm đến ta đấy chứ? Ta có thể lấy nàng làm thê tử, lúc ngủ cũng còn cười được. Sao có thể không thương nàng? Hơn nữa chỉ còn mấy ngày nữa, chúng ta sẽ thành hôn. Ta còn sợ nàng sẽ làm tân nương chạy trốn, nên mỗi ngày đều lo lắng, đề phòng đây này.”
Ôn Uyển nghe được những lời này, ngẩng đầu lên cười rất là vui vẻ: “Thật hay giả? Chàng không có lòng tin vào chính mình sao?” Ôn Uyển quả thật là không biết, Bạch Thế Niên vẫn luôn lo lắng mình sẽ là tân nương chạy trốn. Lần đầu tiên nàng phát hiện Bạch Thế Niên rất có tế bào hài hước.
Bạch Thế Niên nhìn đôi mắt sáng trong, long lanh như nước, trong vắt như suối, chói lọi như trời đầy sao. Cúi đầu xuống, hai người thân mật với nhau.
Hai tay Ôn Uyển ôm lấy eo Bạch Thế Niên, cái đầu chui vào lồng ngực của hắn. Trái tim bất an, lúc này mới được làm dịu lại.
Qua một lúc lâu, Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển cũng không động đậy, lo lắng nói: “Đi vào thôi, thân thể nàng yếu. Bên ngoài gió lớn. Ngộ nhỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?”
Ôn Uyển vẫn yên tĩnh, ôm Bạch Thế Niên, không buông tay.
Trong lòng Bạch Thế Niên có chút khó chịu nói: “Không cần sợ hãi. Ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng. Chúng ta sẽ hạnh phúc. Nàng không cần phải lo lắng.”
Lúc Ôn Uyển buông tay ra. Bạch Thế Niên nhìn mặt Ôn Uyển không có đỏ, thì cười ha hả không ngừng. Ôn Uyển liếc mắt một cái, có ý tứ gì, ôm nam nhân của mình thì sao phải đỏ mặt chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.