Quyển 6 - Chương 245: Cuối cùng mở miệng
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
29/07/2015
Ôn Uyển tỉnh lại một lần nữa. Nhìn Cẩn ca nhi giống như là một con khỉ vậy, còn Duệ ca nhi thì lại biết điều , lẩm bẩm nói: "Bảo bảo, hi vọng cha của các con chẳng qua chỉ là để cho mẹ sợ bóng sợ gió một hồi thôi, cũng đừng có làm cho mẹ lo lắng nữa." Tin tức truyền tới sớm một ngày thì nàng cũng có thể yên tâm được rồi.
Duệ ca nhi còn không có trả lời thì Cẩn ca nhi ở bên cạnh đã dạ dạ mà đáp lời, cũng không biết do nghe hiểu, nói nàng chỉ là do sợ bóng sợ gió một trận, hay vẫn theo thói quen mà trả lời Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn Cẩn ca nhi hoạt bát khả ái, đưa thay sờ sờ đầu của tiểu nhi tử . Hạ Hương bưng chén cháo tới, Ôn Uyển ăn hết một chén cháo đầy, hiện tại cần phải ăn no hẳn, mà không phải chỉ ăn no sáu phần rồi .
Ôn Uyển vừa nằm xuống, nhưng lại bị Cẩn ca nhi làm ầm ĩ không ngừng nên cũng có chút phiền não. Ôn Uyển để cho Chu ma ma đem Cẩn ca nhi làm ầm ĩ không ngớt ôm tới: "Tiểu Bảo, mẹ với ca ca con đều là người bệnh , con không thể náo loạn được, ra chơi cùng với Chu ma ma đi, có được hay không?" Thấy Cẩn ca nhi không muốn đi ra ngoài, chỉ đành phải nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Nếu là con không muốn thì con cũng đừng có bò qua bò lại như thế, yên tĩnh nằm xuống, nếu làm được thì ở lại, còn không làm được thì để cho Chu ma ma ôm con đi ra ngoài."
Cẩn ca nhi nghe hiểu được lời nói của Ôn Uyển rồi, mẹ hắn ghét bỏ hắn náo loạn, lập tức đàng hoàng mà ngồi yên ở trên giường không động đậy, Ôn Uyển thấy bộ dáng biết điều của Cẩn ca nhi liền thở dài nói: "Cũng là một bảo bảo ngoan. Nhưng tại sao lại không nguyện ý mở miệng gọi mẹ đây, cũng đều đã hơn một tuổi rồi, hẳn là có thể mở miệng."
Cẩn ca nhi thật giống như nghe hiểu được những lời này, lập tức kêu lên: "Ma. . . . . ."
Ôn Uyển ban đầu không có phản ứng kịp, sửng sốt một chút. Chờ sau này phản ứng kịp xong thì rất mừng rỡ, thoáng chốc liền bò dậy nhìn Tiểu Bảo nói: "Tiểu Bảo, con mới vừa nói gì, tiểu bảo gọi lại một lần nữa đi?"
Cẩn ca nhi đọc nhấn rõ từng chữ không rõ: "Ma. . . . . ."
Ôn Uyển ôm Cẩn ca nhi vui mừng không dứt: "Tiểu Bảo rốt cục mở miệng gọi Mẹ rồi. Tiểu Bảo thật nghe lời, lại gọi nữa nghe xem ,gọi Mẹ, Mẹ. . . . . ."
Cẩn ca nhi dù phát âm không chính xác, nhưng vẫn gọi. Ôn Uyển vui mừng lần này cũng không để ý sửa đúng việc phát âm sai của tiểu bảo, bi thương mệt nhọc trên người thoáng chốc liền tiêu tán đi không ít.
Chỉ cần mở miệng là tốt rồi, sợ nhất chính là không mở miệng. Ôn Uyển thẳng tắp mà nhìn Duệ ca nhi ở bên người: "Bảo bảo, đệ đệ cũng đã mở miệng gọi mẹ rồi, con cũng nên mở miệng thôi, mẹ biết con sẽ không kém cỏi so với đệ đệ đâu, mau, mau theo đệ đệ cùng gọi có được không?" Ôn Uyển dụ dỗ mất hồi lâu nhưng Duệ ca nhi vẫn không mở miệng được.
Hạ Dao vốn là muốn nói, thời điểm Quận chúa té xỉu thì đại ca nhi cũng đã mở miệng gọi mẹ rồi, nhưng thấy đại ca nhi lại không mở miệng, Hạ Dao suy nghĩ một chút, cười lui xuống, không có nói cho Ôn Uyển biết.
Ôn Uyển nói không thất vọng là giả . Nhưng nếu Duệ ca nhi không mở miệng gọi, Ôn Uyển cũng không cưỡng cầu. Chuyện như vậy là cưỡng cầu không được: "Bảo bảo. Mẹ không miễn cưỡng con, chờ thời điểm con muốn gọi liền gọi."
Duệ ca nhi cúi đầu kêu lên"Mẹ. . . . . ."
Ôn Uyển thật giống như nghe được Duệ ca nhi gọi nàng, có chút không tin mà nhìn Duệ ca nhi nói: "Bảo bảo, mới vừa rồi là con mở miệng gọi Mẹ sao? Bảo bảo. Mẹ không có nghe rõ. Lớn tiếng chút."
Duệ ca nhi miệng mở rộng, thật giống như dùng thật to khí lực mới phát ra nghe được một âm thanh giống như muỗi kêu. Nhưng Ôn Uyển lại vô cùng tinh tường nghe được Duệ ca nhi gọi chính là Mẹ.
Cẩn ca nhi học với Ôn Uyển tương đối tốn sức. Nhưng nghe được một tiếng này của Duệ ca nhi thì học được rất nhanh, lập tức liền vung tay thanh thúy kêu lên: "Mẹ. . . . . ." âm thanh này tương đối cao, hơn nữa lại kéo dài. Toàn bộ người ở phía ngoài đều có thể nghe thấy được .
Ôn Uyển một tay ôm lấy hai đứa con vào trong ngực, hai mắt ngấn lệ "Bảo bảo ngoan của mẹ, tâm can bảo bối của mẹ, rốt cục cũng gọi mẹ rồi." Ôn Uyển hy vọng mất thời gian dài như vậy, rốt cục chờ được rồi.
Đừng nói tới Hạ Dao ở trong phòng, hai ma ma ở phái ngoài cửa cũng nghe được tiếng kêu trung khí mười phần của Cẩn ca nhi.
Hạ Hương xoa xoa nước mắt: "Tốt rồi, tốt rồi, hiện giờ Quận chúa cũng có thể thở phào một hơi rồi." Ôn Uyển cũng đều dạy vài tháng để cho hài tử mở miệng rồi, hai hài tử chết sống không mở miệng. Không nghĩ tới mới vừa rồi Duệ ca nhi mở miệng, hiện tại Cẩn ca nhi cũng mở miệng. Hơn nữa còn gọi được tốt như vậy. Ở trong lúc mấu chốt này hai anh em đều mở miệng, đối với Quận chúa chính là một sự an ủi lớn lao.
Duệ ca nhi thấy nước mắt của Ôn Uyển thật giống như không có gì chặn lại liền ngẩng đầu nói: "Mẹ, cha nhất định sẽ không có việc gì . Mẹ, cha không nỡ bỏ lại chúng ta. Cha nhất định sẽ bình an trở về. Người đừng tự mình dọa mình." Lúc trước Ôn Uyển té xỉu khiến cho hắn cũng bị dọa sợ.
Ôn Uyển lúc này đã biết gật đầu, cái gì đều không đi suy nghĩ: "Bảo bảo nói đúng, cha các con không có việc gì, chàng là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, đã nói sẽ trở lại gặp chúng ta thì nhất định sẽ trở lại . Chàng không có việc gì, chàng sẽ không mặc kệ mà bỏ lại chúng ta, cũng là do mẹ tự mình hù dọa mình."
Cẩn ca nhi hiện tại cũng không có khóc theo, chỉ tiếp tục trung khí mười phần kêu lên: "Cha, cha, cha."
Ôn Uyển còn đang mang nước mắt mà mắng Cẩn ca nhi: "Nhóc con không có lương tâm , dạy các con gọi mẹ mất mấy tháng, vừa nghe thấy cha liền kêu lên. Thật là uổng công nuôi các con."
Hạ Dao đi tới nghe được câu này, trên mặt mang ý cười: "Cẩn ca nhi gọi Mẹ gọi cha không giống nhau. Hơn nữa, Quận chúa thử nghĩ xem. Hai anh em cũng đã mở miệng gọi cha mẹ rồi. Đây là điềm lành, Tướng quân nhất định không có việc gì ." Thấy Ôn Uyển có bộ dáng như thế thì Hạ Dao cũng rốt cục yên tâm.
Ôn Uyển ừ ừ đáp lời.
Cẩn ca nhi thấy Ôn Uyển nghe được mình kêu cha xong thì rất vui vẻ. Cũng không quản là Ôn Uyển còn đang mắng hắn, lập tức vui vẻ mà kêu lên: "Cha, cha, cha. . . . . ."
Cẩn ca nhi thật giống như phát hiện món đồ chơi mới, lao thẳng đến thay phiên gọi cha cùng với mẹ, Cẩn ca nhi kêu một tiếng, Ôn Uyển ừ một cái, một chút cũng không thấy phiền chán. Duệ ca nhi thì ở bên cạnh nhìn.
Ôn Uyển làm bộ như mất hứng "Đệ đệ cũng đều tích cực cố gắng đến như vậy, con ở bên cạnh thì làm đầu gỗ, cần phải học tập đệ đệ nhiều hơn."
Duệ ca nhi ở dưới ánh mắt sáng quắc của Ôn Uyển giả bộ bất đắc dĩ mà nhỏ giọng kêu lên mấy tiếng.
Ôn Uyển thấy Duệ ca nhi mở miệng liền rất vui mừng. Có thể mở miệng đã là một tiến bộ lớn, những thứ khác cũng không miễn cưỡng. Chỉ cần có lòng kiên trì sắt đá cũng thành kim, Ôn Uyển tin tưởng sau này từ từ sẽ tốt.
Trương thái y tới đây còn không có vào trong phòng đã nghe thấy âm thanh vui vẻ kêu mẹ, kêu phụ thân của Cẩn ca nhi, còn có tiếng phụ họa của Ôn Uyển.
Hạ Hương ở bên cạnh cười giải thích: "Đại công tử cùng Nhị công tử đã mở miệng gọi người. Quận chúa cao hứng không nhịn được. Nói rõ rằng đây là điềm lành, Tướng quân tất nhiên cũng không có chuyện gì."
Trương thái y vuốt vuốt chòm râu: "Hai anh em thật là biết đau lòng Quận chúa." Mặc dù nghe rất quỷ dị, nhưng hai đứa bé hiện tại mở miệng gọi, chẳng phải là có thể làm cho Quận chúa tạm thời vơi bớt đi chút ưu sầu, nói không chừng qua hai ngày nữa thì tin tức tốt cũng sẽ truyền tới.
Chờ sau khi đi vào xong, lại nhìn lại cho Duệ ca nhi, xác định là không có chuyện gì, chẳng qua là Duệ ca nhi vừa mới ngã bệnh nên còn phải nghỉ ngơi hai ngày cho thật tốt.
Trương thái y cẩn thận nói: "Quận chúa, hôm đó hạ quan nhìn đại công tử sốt cao lên, Quận chúa có dùng biện pháp hạ sốt cho đại công tử có phải hay không ? Quận chúa , hạ quan thấy thủ pháp của người cùng người khác là không giống. Không biết Quận chúa có thể cho hạ quan biết đây là nguyên do gì không."
Ôn Uyển nở nụ cười: "Này có cái gì không thể nói . Loại phương pháp này của ta chỉ là một chút ít phương pháp thông thường thôi, là đem nhiệt độ của đứa nhỏ hạ xuống. Trước lấy nước nóng lau người sau đó là dùng nước đá chườm lạnh đầu cho đứa nhỏ, tiếp theo dùng rượu cồn thoa lên người tắm. Những điều này đều là một chút biện pháp hạ nhiệt độ đơn giản. Những thứ này cũng là những biện pháp nhìn được trong sách thôi, là một chút biện pháp địa phương, không ngờ lại rất hữu hiệu."
Trương thái y cung kính nói: "Quận chúa bác học, thần kính nể."
Ôn Uyển từ ái mà nhìn hai đứa bé: "Cái gì bác học không bác học . Chỉ vì có thể có một ngày cần dùng nên mới ghi nhớ . Không nghĩ tới hôm nay là thật dùng tới, là ông trời đã thương yêu nhiều đối với ta."
Trương thái y lấy giấy bút, nhất nhất ghi chép lại. Sau đó cung kính mà đi xuống.
Diệp thái y nhìn thấy Trương thái y ghi chép lại những thứ này, thở dài nói: "Quận chúa thật là, thật là. . . . . ." Thật là kỳ tài. Bằng không, tại sao người khác nhìn tạp thư lại không nhìn thấy được những thứ hữu dụng như vậy, mà Quận chúa lại thường từ chút đồ vật nhìn như vô dụng này lại vơ vét ra nhiều thứ hữu dụng, đây quả thật là thiên phú .
Trương thái y nhỏ giọng nói: "Hiện tại Quận chúa là mạnh mẽ ngăn chặn khủng hoảng, nhưng nếu thật sự có tin tức truyền tới thì ta và ngươi đều cần phải chuẩn bị sẵn sàng." Trương thái y nói, nếu Bạch Thế Niên thật không còn nữa, Quận chúa nhất định sẽ còn một trận bệnh nặng. Tới lúc đó cả hai người cũng đều phải bận rộn rồi.
Diệp thái y cũng biết, đây là nguyên nhân tại sao hoàng đế để cho hắn tiến vào ở trong phủ Quận chúa. Chỉ sợ tin dữ kia vừa truyền tới thì Quận chúa cũng không chống đỡ được nữa: "Quận chúa là người lương thiện nhân đức, từ nhỏ lại phải chịu nhiều khổ , nhận nhiều hành hạ như thế, thật vất vả mới hết được cơn khổ sở, tới ngày sung sướng, ta tin tưởng là ông trời cũng sẽ không phải là không có mắt như vậy. Bạch Tướng quân nhất định có thể bình an vô sự."
Trương thái y cũng hi vọng là như thế .
Tất nhiên, có người hi vọng Ôn Uyển tốt nhưng cũng có những người hận không thể để Ôn Uyển lập tức chết mới tốt.
Quách thị nghe được Ôn Uyển khỏi bệnh, hai đứa bé tất cả cũng khoẻ lại thì khuôn mặt lập tức lộ vẻ dữ tợn: "Làm sao nàng ta lại không bệnh chết đi, chân chính là cái tai họa lưu lại ngàn năm."
Ma ma bên người nàng cũng bị dọa cho sợ tới hết hồn hết vía: "Nương nương, sau này trăm triệu lần không thể nói những lời như thế nữa. Tai vách mạch rừng a! Vạn nhất nếu truyền tới tai của thánh thượng, Nương nương. . . . . ." Nếu bị hoàng đế biết rồi, cái gì cũng đều không cần nói, nhất định là được ban rượu độc.
Quách thị cũng vì sau khi mừng rỡ vạn phần xong thì nhìn thấy được sự chênh lệch như của lòng sông với mặt biển: "Ngươi vội cái gì. Nơi này cũng chỉ có hai người ta và ngươi, còn có ai có thể truyền đi, thật là, làm hại ta vui mừng hụt một trận. Hiện tại chỉ hi vọng Bạch Thế Niên chết đi , để cho độc phụ này cả đời làm quả phụ." Quách thị muốn báo thù, nhưng nàng không báo thù được, đừng nói là nàng, ngay cả Thái Tử cũng phải nhẫn nhịn cái độc phụ kia, thù giết cha của nàng lúc nào mới có thể trả được.
Ôn Uyển cố gắng làm cho mình hướng tới phương diện tốt mà suy nghĩ, không thể tự hù dọa mình nữa, còn dọa sợ cả hai đứa nhỏ. Nhìn Minh Cẩn hiện tại không thể tách rời nàng được, Ôn Uyển hết sức làm cho tâm tình của mình buông lỏng. Vì không để cho bản thân có thời gian suy nghĩ lung tung, Ôn Uyển cùng chơi với hai đứa trẻ, kể thêm chuyện xưa cho hai đứa nhỏ, lại suy nghĩ vẽ thêm một chút vật cho hai đứa nhỏ, để cho sau này hài tử có thể nhìn vật mà biết được chữ. Học lên cũng không khó khăn. Dựa theo lời nói của Ôn Uyển thì những thứ sách vỡ lòng hiện nay quá khô khan vô vị rồi.
Hạ Dao đối với việc Ôn Uyển khiến cho mình bận rộn loay hoay thì thật sự là im lặng tới cực điểm rồi. Đây được gọi là nghỉ ngơi sao? Quả thật giống hệt nhau trước kia có được hay không? Nhưng Diệp thái y lại nói: "Đối với Quận chúa thì đây cũng là một loại buông lỏng khác, để cho Quận chúa làm như vậy đi!" Thật ra Quận chúa dùng biện pháp như vậy là để cho bản thân mình không ngừng nghỉ, mới không có suy nghĩ lung tung.
Hạ Dao cũng biết, chân chính có thể làm cho Quận chúa thanh tĩnh lại, là đợi đến Tướng quân thoát khỏi nguy hiểm, bình yên vô sự, Quận chúa mới có thể chân chính thật sự tốt được. Cũng không biết tin tức kia lúc nào truyền đến. Hy vọng có thể nhanh một chút.
Duệ ca nhi còn không có trả lời thì Cẩn ca nhi ở bên cạnh đã dạ dạ mà đáp lời, cũng không biết do nghe hiểu, nói nàng chỉ là do sợ bóng sợ gió một trận, hay vẫn theo thói quen mà trả lời Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn Cẩn ca nhi hoạt bát khả ái, đưa thay sờ sờ đầu của tiểu nhi tử . Hạ Hương bưng chén cháo tới, Ôn Uyển ăn hết một chén cháo đầy, hiện tại cần phải ăn no hẳn, mà không phải chỉ ăn no sáu phần rồi .
Ôn Uyển vừa nằm xuống, nhưng lại bị Cẩn ca nhi làm ầm ĩ không ngừng nên cũng có chút phiền não. Ôn Uyển để cho Chu ma ma đem Cẩn ca nhi làm ầm ĩ không ngớt ôm tới: "Tiểu Bảo, mẹ với ca ca con đều là người bệnh , con không thể náo loạn được, ra chơi cùng với Chu ma ma đi, có được hay không?" Thấy Cẩn ca nhi không muốn đi ra ngoài, chỉ đành phải nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Nếu là con không muốn thì con cũng đừng có bò qua bò lại như thế, yên tĩnh nằm xuống, nếu làm được thì ở lại, còn không làm được thì để cho Chu ma ma ôm con đi ra ngoài."
Cẩn ca nhi nghe hiểu được lời nói của Ôn Uyển rồi, mẹ hắn ghét bỏ hắn náo loạn, lập tức đàng hoàng mà ngồi yên ở trên giường không động đậy, Ôn Uyển thấy bộ dáng biết điều của Cẩn ca nhi liền thở dài nói: "Cũng là một bảo bảo ngoan. Nhưng tại sao lại không nguyện ý mở miệng gọi mẹ đây, cũng đều đã hơn một tuổi rồi, hẳn là có thể mở miệng."
Cẩn ca nhi thật giống như nghe hiểu được những lời này, lập tức kêu lên: "Ma. . . . . ."
Ôn Uyển ban đầu không có phản ứng kịp, sửng sốt một chút. Chờ sau này phản ứng kịp xong thì rất mừng rỡ, thoáng chốc liền bò dậy nhìn Tiểu Bảo nói: "Tiểu Bảo, con mới vừa nói gì, tiểu bảo gọi lại một lần nữa đi?"
Cẩn ca nhi đọc nhấn rõ từng chữ không rõ: "Ma. . . . . ."
Ôn Uyển ôm Cẩn ca nhi vui mừng không dứt: "Tiểu Bảo rốt cục mở miệng gọi Mẹ rồi. Tiểu Bảo thật nghe lời, lại gọi nữa nghe xem ,gọi Mẹ, Mẹ. . . . . ."
Cẩn ca nhi dù phát âm không chính xác, nhưng vẫn gọi. Ôn Uyển vui mừng lần này cũng không để ý sửa đúng việc phát âm sai của tiểu bảo, bi thương mệt nhọc trên người thoáng chốc liền tiêu tán đi không ít.
Chỉ cần mở miệng là tốt rồi, sợ nhất chính là không mở miệng. Ôn Uyển thẳng tắp mà nhìn Duệ ca nhi ở bên người: "Bảo bảo, đệ đệ cũng đã mở miệng gọi mẹ rồi, con cũng nên mở miệng thôi, mẹ biết con sẽ không kém cỏi so với đệ đệ đâu, mau, mau theo đệ đệ cùng gọi có được không?" Ôn Uyển dụ dỗ mất hồi lâu nhưng Duệ ca nhi vẫn không mở miệng được.
Hạ Dao vốn là muốn nói, thời điểm Quận chúa té xỉu thì đại ca nhi cũng đã mở miệng gọi mẹ rồi, nhưng thấy đại ca nhi lại không mở miệng, Hạ Dao suy nghĩ một chút, cười lui xuống, không có nói cho Ôn Uyển biết.
Ôn Uyển nói không thất vọng là giả . Nhưng nếu Duệ ca nhi không mở miệng gọi, Ôn Uyển cũng không cưỡng cầu. Chuyện như vậy là cưỡng cầu không được: "Bảo bảo. Mẹ không miễn cưỡng con, chờ thời điểm con muốn gọi liền gọi."
Duệ ca nhi cúi đầu kêu lên"Mẹ. . . . . ."
Ôn Uyển thật giống như nghe được Duệ ca nhi gọi nàng, có chút không tin mà nhìn Duệ ca nhi nói: "Bảo bảo, mới vừa rồi là con mở miệng gọi Mẹ sao? Bảo bảo. Mẹ không có nghe rõ. Lớn tiếng chút."
Duệ ca nhi miệng mở rộng, thật giống như dùng thật to khí lực mới phát ra nghe được một âm thanh giống như muỗi kêu. Nhưng Ôn Uyển lại vô cùng tinh tường nghe được Duệ ca nhi gọi chính là Mẹ.
Cẩn ca nhi học với Ôn Uyển tương đối tốn sức. Nhưng nghe được một tiếng này của Duệ ca nhi thì học được rất nhanh, lập tức liền vung tay thanh thúy kêu lên: "Mẹ. . . . . ." âm thanh này tương đối cao, hơn nữa lại kéo dài. Toàn bộ người ở phía ngoài đều có thể nghe thấy được .
Ôn Uyển một tay ôm lấy hai đứa con vào trong ngực, hai mắt ngấn lệ "Bảo bảo ngoan của mẹ, tâm can bảo bối của mẹ, rốt cục cũng gọi mẹ rồi." Ôn Uyển hy vọng mất thời gian dài như vậy, rốt cục chờ được rồi.
Đừng nói tới Hạ Dao ở trong phòng, hai ma ma ở phái ngoài cửa cũng nghe được tiếng kêu trung khí mười phần của Cẩn ca nhi.
Hạ Hương xoa xoa nước mắt: "Tốt rồi, tốt rồi, hiện giờ Quận chúa cũng có thể thở phào một hơi rồi." Ôn Uyển cũng đều dạy vài tháng để cho hài tử mở miệng rồi, hai hài tử chết sống không mở miệng. Không nghĩ tới mới vừa rồi Duệ ca nhi mở miệng, hiện tại Cẩn ca nhi cũng mở miệng. Hơn nữa còn gọi được tốt như vậy. Ở trong lúc mấu chốt này hai anh em đều mở miệng, đối với Quận chúa chính là một sự an ủi lớn lao.
Duệ ca nhi thấy nước mắt của Ôn Uyển thật giống như không có gì chặn lại liền ngẩng đầu nói: "Mẹ, cha nhất định sẽ không có việc gì . Mẹ, cha không nỡ bỏ lại chúng ta. Cha nhất định sẽ bình an trở về. Người đừng tự mình dọa mình." Lúc trước Ôn Uyển té xỉu khiến cho hắn cũng bị dọa sợ.
Ôn Uyển lúc này đã biết gật đầu, cái gì đều không đi suy nghĩ: "Bảo bảo nói đúng, cha các con không có việc gì, chàng là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, đã nói sẽ trở lại gặp chúng ta thì nhất định sẽ trở lại . Chàng không có việc gì, chàng sẽ không mặc kệ mà bỏ lại chúng ta, cũng là do mẹ tự mình hù dọa mình."
Cẩn ca nhi hiện tại cũng không có khóc theo, chỉ tiếp tục trung khí mười phần kêu lên: "Cha, cha, cha."
Ôn Uyển còn đang mang nước mắt mà mắng Cẩn ca nhi: "Nhóc con không có lương tâm , dạy các con gọi mẹ mất mấy tháng, vừa nghe thấy cha liền kêu lên. Thật là uổng công nuôi các con."
Hạ Dao đi tới nghe được câu này, trên mặt mang ý cười: "Cẩn ca nhi gọi Mẹ gọi cha không giống nhau. Hơn nữa, Quận chúa thử nghĩ xem. Hai anh em cũng đã mở miệng gọi cha mẹ rồi. Đây là điềm lành, Tướng quân nhất định không có việc gì ." Thấy Ôn Uyển có bộ dáng như thế thì Hạ Dao cũng rốt cục yên tâm.
Ôn Uyển ừ ừ đáp lời.
Cẩn ca nhi thấy Ôn Uyển nghe được mình kêu cha xong thì rất vui vẻ. Cũng không quản là Ôn Uyển còn đang mắng hắn, lập tức vui vẻ mà kêu lên: "Cha, cha, cha. . . . . ."
Cẩn ca nhi thật giống như phát hiện món đồ chơi mới, lao thẳng đến thay phiên gọi cha cùng với mẹ, Cẩn ca nhi kêu một tiếng, Ôn Uyển ừ một cái, một chút cũng không thấy phiền chán. Duệ ca nhi thì ở bên cạnh nhìn.
Ôn Uyển làm bộ như mất hứng "Đệ đệ cũng đều tích cực cố gắng đến như vậy, con ở bên cạnh thì làm đầu gỗ, cần phải học tập đệ đệ nhiều hơn."
Duệ ca nhi ở dưới ánh mắt sáng quắc của Ôn Uyển giả bộ bất đắc dĩ mà nhỏ giọng kêu lên mấy tiếng.
Ôn Uyển thấy Duệ ca nhi mở miệng liền rất vui mừng. Có thể mở miệng đã là một tiến bộ lớn, những thứ khác cũng không miễn cưỡng. Chỉ cần có lòng kiên trì sắt đá cũng thành kim, Ôn Uyển tin tưởng sau này từ từ sẽ tốt.
Trương thái y tới đây còn không có vào trong phòng đã nghe thấy âm thanh vui vẻ kêu mẹ, kêu phụ thân của Cẩn ca nhi, còn có tiếng phụ họa của Ôn Uyển.
Hạ Hương ở bên cạnh cười giải thích: "Đại công tử cùng Nhị công tử đã mở miệng gọi người. Quận chúa cao hứng không nhịn được. Nói rõ rằng đây là điềm lành, Tướng quân tất nhiên cũng không có chuyện gì."
Trương thái y vuốt vuốt chòm râu: "Hai anh em thật là biết đau lòng Quận chúa." Mặc dù nghe rất quỷ dị, nhưng hai đứa bé hiện tại mở miệng gọi, chẳng phải là có thể làm cho Quận chúa tạm thời vơi bớt đi chút ưu sầu, nói không chừng qua hai ngày nữa thì tin tức tốt cũng sẽ truyền tới.
Chờ sau khi đi vào xong, lại nhìn lại cho Duệ ca nhi, xác định là không có chuyện gì, chẳng qua là Duệ ca nhi vừa mới ngã bệnh nên còn phải nghỉ ngơi hai ngày cho thật tốt.
Trương thái y cẩn thận nói: "Quận chúa, hôm đó hạ quan nhìn đại công tử sốt cao lên, Quận chúa có dùng biện pháp hạ sốt cho đại công tử có phải hay không ? Quận chúa , hạ quan thấy thủ pháp của người cùng người khác là không giống. Không biết Quận chúa có thể cho hạ quan biết đây là nguyên do gì không."
Ôn Uyển nở nụ cười: "Này có cái gì không thể nói . Loại phương pháp này của ta chỉ là một chút ít phương pháp thông thường thôi, là đem nhiệt độ của đứa nhỏ hạ xuống. Trước lấy nước nóng lau người sau đó là dùng nước đá chườm lạnh đầu cho đứa nhỏ, tiếp theo dùng rượu cồn thoa lên người tắm. Những điều này đều là một chút biện pháp hạ nhiệt độ đơn giản. Những thứ này cũng là những biện pháp nhìn được trong sách thôi, là một chút biện pháp địa phương, không ngờ lại rất hữu hiệu."
Trương thái y cung kính nói: "Quận chúa bác học, thần kính nể."
Ôn Uyển từ ái mà nhìn hai đứa bé: "Cái gì bác học không bác học . Chỉ vì có thể có một ngày cần dùng nên mới ghi nhớ . Không nghĩ tới hôm nay là thật dùng tới, là ông trời đã thương yêu nhiều đối với ta."
Trương thái y lấy giấy bút, nhất nhất ghi chép lại. Sau đó cung kính mà đi xuống.
Diệp thái y nhìn thấy Trương thái y ghi chép lại những thứ này, thở dài nói: "Quận chúa thật là, thật là. . . . . ." Thật là kỳ tài. Bằng không, tại sao người khác nhìn tạp thư lại không nhìn thấy được những thứ hữu dụng như vậy, mà Quận chúa lại thường từ chút đồ vật nhìn như vô dụng này lại vơ vét ra nhiều thứ hữu dụng, đây quả thật là thiên phú .
Trương thái y nhỏ giọng nói: "Hiện tại Quận chúa là mạnh mẽ ngăn chặn khủng hoảng, nhưng nếu thật sự có tin tức truyền tới thì ta và ngươi đều cần phải chuẩn bị sẵn sàng." Trương thái y nói, nếu Bạch Thế Niên thật không còn nữa, Quận chúa nhất định sẽ còn một trận bệnh nặng. Tới lúc đó cả hai người cũng đều phải bận rộn rồi.
Diệp thái y cũng biết, đây là nguyên nhân tại sao hoàng đế để cho hắn tiến vào ở trong phủ Quận chúa. Chỉ sợ tin dữ kia vừa truyền tới thì Quận chúa cũng không chống đỡ được nữa: "Quận chúa là người lương thiện nhân đức, từ nhỏ lại phải chịu nhiều khổ , nhận nhiều hành hạ như thế, thật vất vả mới hết được cơn khổ sở, tới ngày sung sướng, ta tin tưởng là ông trời cũng sẽ không phải là không có mắt như vậy. Bạch Tướng quân nhất định có thể bình an vô sự."
Trương thái y cũng hi vọng là như thế .
Tất nhiên, có người hi vọng Ôn Uyển tốt nhưng cũng có những người hận không thể để Ôn Uyển lập tức chết mới tốt.
Quách thị nghe được Ôn Uyển khỏi bệnh, hai đứa bé tất cả cũng khoẻ lại thì khuôn mặt lập tức lộ vẻ dữ tợn: "Làm sao nàng ta lại không bệnh chết đi, chân chính là cái tai họa lưu lại ngàn năm."
Ma ma bên người nàng cũng bị dọa cho sợ tới hết hồn hết vía: "Nương nương, sau này trăm triệu lần không thể nói những lời như thế nữa. Tai vách mạch rừng a! Vạn nhất nếu truyền tới tai của thánh thượng, Nương nương. . . . . ." Nếu bị hoàng đế biết rồi, cái gì cũng đều không cần nói, nhất định là được ban rượu độc.
Quách thị cũng vì sau khi mừng rỡ vạn phần xong thì nhìn thấy được sự chênh lệch như của lòng sông với mặt biển: "Ngươi vội cái gì. Nơi này cũng chỉ có hai người ta và ngươi, còn có ai có thể truyền đi, thật là, làm hại ta vui mừng hụt một trận. Hiện tại chỉ hi vọng Bạch Thế Niên chết đi , để cho độc phụ này cả đời làm quả phụ." Quách thị muốn báo thù, nhưng nàng không báo thù được, đừng nói là nàng, ngay cả Thái Tử cũng phải nhẫn nhịn cái độc phụ kia, thù giết cha của nàng lúc nào mới có thể trả được.
Ôn Uyển cố gắng làm cho mình hướng tới phương diện tốt mà suy nghĩ, không thể tự hù dọa mình nữa, còn dọa sợ cả hai đứa nhỏ. Nhìn Minh Cẩn hiện tại không thể tách rời nàng được, Ôn Uyển hết sức làm cho tâm tình của mình buông lỏng. Vì không để cho bản thân có thời gian suy nghĩ lung tung, Ôn Uyển cùng chơi với hai đứa trẻ, kể thêm chuyện xưa cho hai đứa nhỏ, lại suy nghĩ vẽ thêm một chút vật cho hai đứa nhỏ, để cho sau này hài tử có thể nhìn vật mà biết được chữ. Học lên cũng không khó khăn. Dựa theo lời nói của Ôn Uyển thì những thứ sách vỡ lòng hiện nay quá khô khan vô vị rồi.
Hạ Dao đối với việc Ôn Uyển khiến cho mình bận rộn loay hoay thì thật sự là im lặng tới cực điểm rồi. Đây được gọi là nghỉ ngơi sao? Quả thật giống hệt nhau trước kia có được hay không? Nhưng Diệp thái y lại nói: "Đối với Quận chúa thì đây cũng là một loại buông lỏng khác, để cho Quận chúa làm như vậy đi!" Thật ra Quận chúa dùng biện pháp như vậy là để cho bản thân mình không ngừng nghỉ, mới không có suy nghĩ lung tung.
Hạ Dao cũng biết, chân chính có thể làm cho Quận chúa thanh tĩnh lại, là đợi đến Tướng quân thoát khỏi nguy hiểm, bình yên vô sự, Quận chúa mới có thể chân chính thật sự tốt được. Cũng không biết tin tức kia lúc nào truyền đến. Hy vọng có thể nhanh một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.