Quyển 4 - Chương 155: Dâng hương Ngọc Tuyền Tự ( thượng )
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
28/07/2014
Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Mùng một tháng tám, vào lúc này hàng năm trừ phi là có nguyên nhân đặc thù, ngoài ra bình thường thì ngày hôm đó Ôn Uyển sẽ đi Ngọc Tuyền Tự cho dâng hương cho mẹ công chúa của nàng. Năm nay cũng không ngoại lệ.
Buổi tối trước hôm đó một ngày Ôn Uyển nói với hoàng đế “Ông ngoại, ngày mai con muốn đi Ngọc Tuyền Tự dâng hương cho mẫu thân. Thuận tiện cũng xin Bồ Tát phù hộ cho ông ngoại thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”
Hoàng đế biết kể từ khi Ôn Uyển trở lại, hàng năm vào ngày hôm đó là phải đi Ngọc Tuyền Tự dâng hương cho Phúc Huy, ở nơi đó tự mình chọn đèn chong (là đèn thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật) cho Phúc Huy. Ôn Uyển cũng vì sinh nhật của mình chính là ngày giỗ của mẫu thân, cho nên chết sống cũng không làm sinh nhật.
Từ lúc trở lại đến bây giờ, Ôn Uyển không có qua một lần sinh nhật nào ( đó là vì Ôn Uyển cho rằng sinh nhật không phải là của mình, nên xấu hổ). Hoàng đế không lay chuyển được nàng. Chẳng qua là hàng năm vào ngày này, sẽ sai người làm một chén mì trường thọ cho nàng ăn. Hoàng đế đối với sự hiếu thuận của Ôn Uyển, lại thêm một phần xúc động.
Ôn Uyển nói với hoàng đế muốn mang nhiều thị vệ đi theo. Hiện tại nói Ôn Uyển đã như chim sợ ná cũng không quá, vì nàng muốn bên cạnh nhất định phải có rất nhiều người bảo vệ quanh thân mình.
Hoàng đế đáp ứng cho nàng bốn mươi thị vệ, Ôn Uyển lại chê quá ít. Hoàng đế cười mắng: “Cháu chỉ đi dâng hương mà thôi, có bốn mươi thị vệ là đủ rồi. Bên cạnh còn có Hạ Dao và mấy người Võ Tinh nữa.” Trên thực tế, hoàng đế cũng không cho rằng có ai sẽ đi ám sát Ôn Uyển.
Ôn Uyển liền làm nũng với hoàng đế muốn mang thêm mấy người: “Ông ngoại hoàng đế, hai trăm, hai trăm thị vệ đại nội có được hay không?” Trong kinh thành, thị vệ bên cạnh không nhiều lắm cũng không sao. Bởi vì khắp nơi đều có quan binh đi tuần. Thị vệ bên người nàng cũng là cao thủ nhất đẳng. Kéo dài tới khi có người đến cứu viện tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Nhưng mà đi dâng hương, lại ở khoảng cách xa như vậy. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Hoàng đế cười mắng: “Cháu cho thị vệ đại nội là củ cải trắng à. Một lần đòi hai trăm người. Được rồi cho cháu sáu mươi Ngự Lâm Quân. Cháu sợ cái gì, còn có người ăn gan hùm mật gấu dám đánh chú ý lên cháu hay sao?”
Ôn Uyển dây dưa a lằng nhằng, hoàng đế nói cho sáu mươi là sáu mươi, Ôn Uyển rất buồn bực, siêu cấp buồn bực. Nàng cho rằng quấn lấy ông thì chắc cũng có thể có một trăm người! Không nghĩ tới, chỉ quấn được có sáu mươi. Quá ít.
Hạ Dao biết Ôn Uyển sợ thích khách, liền cười nói: “Quận chúa, người không cần lo lắng. Dưới Ngọc Tuyền Sơn cách đó không xa. Có một doanh trại đang đóng quân. Nếu thật xuất hiện vạn nhất như người nói, nô tỳ sẽ đi tìm bọn hắn. Bảo bọn họ điều binh lính đi bảo vệ Quận Chúa.”
Mắt Ôn Uyển trợn tròn nhìn về phía Hạ Dao: “Hạ Dao, ngươi đến tột cùng là người nào? Sao có thể điều động quân đội?” Điều động quân đội, đến cậu Trịnh vương cũng không thể. Ôn Uyển tình nguyện tin tưởng là Hạ Dao hù nàng, cũng không nguyện ý tin tưởng bên cạnh mình lại thả một pho tượng Phật.
Ánh mắt Hạ Dao chợt lóe, vui tươi hớn hở mà hỏi: “Quận chúa muốn biết không? Nô tỳ tự nhiên sẽ nói cho Quận Chúa biết.”
Ôn Uyển nhìn bộ dạng một hồ ly giảo hoạt của nàng ta, vội nói không có hứng thú. Ôn Uyển suy nghĩ một chút, cộng thêm Hạ Dao, Hạ Ảnh, còn có tứ đại thị vệ của Võ Tinh. Cộng lại không sai biệt lắm có bảy mươi người, Ôn Uyển nghĩ tới, chắc là không có vấn đề. Triệu vương sẽ không điên đến nỗi công khai mà tới giết nàng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Xảo trang điểm cho Ôn Uyển. Bởi vì đi chùa, không phải đi tham gia yến hội. Nên Ôn Uyển để cho Hạ Xảo búi tóc sơ xài, trên đầu trừ hai đóa hoa sen trắng noãn kiểu dáng trâm hoa bằng bạc ra thì không có mang những trang sức cài tóc khác. Người mặc một bộ áo khoác trắng muốt bằng vải mịn, hạ thân mặc váy trắng lấp lánh ánh bạc như trăng non, trên quần áo điểm thêm mấy đóa mai trắng. Trừ hai vòng bạc trên tay, thì trên người không có thêm những đồ trang sức đeo tay khác.
Hạ Dao và Hạ Ảnh cảm thấy quá mộc mạc rồi, nhưng Ôn Uyển khó được lúc không cần đeo nhiều trang sức nặng như vậy ở trên người, lại là dâng hương, tự nhiên sẽ không mang rồi. Vì vậy liền cho hai người lý do hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân, sao có thể ăn mặc phú quý được. Hơn nữa hôm nay là đi chùa, tự nhiên phải mặc màu sắc nhạt mới thỏa đáng.
Hạ Dao vẫn không đồng ý: “Quận chúa, mặc dù như thế. Người cũng không cần một thân màu trắng. Vẫn nên đổi một bộ quần áo đi” Cuối cùng Ôn Uyển miễn cưỡng đồng ý, đem quần áo trắng muốt đổi thành áo mùa hè màu xanh nước biển.
Hạ Dao buồn bực không gì sánh kịp. Vì sao, bởi vì … bộ dạng như vậy xem toàn thân, người không biết tuyệt đối sẽ cho rằng đây là một nha hoàn. Mười phần mười là nha hoàn.
Hạ Dao còn muốn khuyên giải, nhưng Ôn Uyển có chút không kiên nhẫn được nữa. Tại sao nhất định phải ăn mặc cẩm y hoa phục mới thật sự là người quý tộc. Người trên cao chân chính, không phải nhờ xiêm y phụ trợ. Mà chính là khí thế của người đó. Hơn nữa, nàng là đi dâng hương, mặc phú quý như thế làm gì ? Cho ai nhìn, cho mẹ công chúa của nàng nhìn sao? Thấy được sao?
Ôn Uyển híp híp mắt cười: “Đem hai người kia cũng mang theo. Để cho bọn họ ăn mặc Phú Quý hơn một chút so với ta. Đúng rồi, trang sức đeo tay bọn họ mang theo so với ta phải sáng rỡ chút. Vạn nhất có thích khách gì đó, ta cũng có thể chạy. Ít nhất muốn giết ta, thì ta cũng nên là một người cuối cùng. Có thể tranh thủ một ít thời gian.”
Hạ Dao luôn luôn là người tỉnh táo, nhưng mà năm lần bảy lượt nghe được Ôn Uyển nói như vậy, rốt cục cũng che dấu không được tức giận liền gầm rú hét: “Quận chúa, người không thể ăn nói may mắn chút à. Thuộc hạ biết chuyện lần trước người đã bị dọa. Nhưng mà người cũng không cần nguyền rủa mình như vậy. Không nên chết sống luôn giắt khóe miệng có được hay không ?”
Ôn Uyển tỏ vẻ cẩn thận có được thuyền vạn năm.
Hạ Dao chán nản. Còn Hạ Ảnh thì ở bên cạnh cười trộm. Cõi đời này cũng chỉ có Quận chúa là có thể làm Hạ Dao tức giận muốn hộc máu.
Ôn Uyển vào bên trong phòng, lấy ra một cái hộp giản dị đơn sơ, vỗ mấy cái độ vật bên trong hộp liền lộ ra ngoài. Ôn Uyển từ bên trong lấy ra một chiếc nhẫn, một vòng tay, kiểm tra một lát, lại cẩn thận mà đeo lên .
Chiếc nhẫn và vòng tay đều là Hạ Dao cho, bên trong có cất giấu ám khí. Bởi vì trong hoàng cung, còn phải thỉnh thoảng xoa bóp cho hoàng đế, nên Ôn Uyển đem những thứ đồ có chứa tính nguy hiểm toàn bộ đều lấy xuống. Hiện tại xuất cung nên phải đeo cho an toàn. Kể từ khi Ôn Uyển trải qua sự kiện trúng độc, mọi sự đều cẩn thận. Vì mạng nhỏ chỉ có một cái, nên cẩn thận là hơn.
Một nhóm người rầm rộ đi Ngọc Tuyền Tự. Trên đường đi, tất cả nhìn thấy đều tự động nhường đường ( vì sợ gặp phải thân vương gì đó).
Hai vị thế thân, đều ở chung trong xe ngựa lộng lẫy với Hạ Ảnh. Trừ mấy tâm phúc ra, những người khác không biết trong xe ngựa này còn ẩn dấu người khác.
Từ lúc vừa mới bắt đầu Ôn Uyển đối với thế thân, liền tràn đầy buồn bực. Nghe nói trừ hai vị này ra, Hạ Dao còn tìm đến một vị giống nàng đến bảy thành. Chẳng qua là tạm thời không cần, nên để ở Biệt trang nuôi. Ôn Uyển liền buồn bực, nàng lớn lên bình thường như vậy, tùy tiện tìm xem là có thể tìm được nhiều người. Nếu nàng không có thân phận này, đoán chừng cũng chính là người ném trong đám đông tuyệt đối không ai nhận ra. Dĩ nhiên, không ai nhận ra thì cũng có chỗ tốt của không ai nhận ra. Ôn Uyển buồn bực nhất chính là Hạ Dao đang yên đang lành, tìm cho nàng thế thân như vậy làm cái gì. Điều này làm cho trong lòng nàng sợ hãi, rất là bất an.
Ôn Uyển một đường qua nơi phồn hoa, đến địa phương ít người sinh sống thì cho cuốn lại rèm xe.
Trời tháng tám, thời tiết nóng bức nhất trong vòng một năm. Không có cử động nhiều cũng muốn nóng đến ra một thân mồ hôi. Ôn Uyển vốn sợ nóng, hiện tại phải hứng lấy mặt trời chói chang trên đường, đi chưa tới một canh giờ, trên xe liền chứa khối băng, Ôn Uyển vẫn ra khỏi một thân mồ hôi.
Hạ Dao ở bên cạnh quạt cho nàng, Ôn Uyển nhìn Hạ Dao chính mình cũng đầu đầy mồ hôi: “Đừng quạt, trái phải đều nóng như vậy thôi. Lấy cháo đậu xanh ướp lạnh rót ra hai chén. Ta và ngươi một chén, cũng có thể xua đi cái nóng.”
Bởi vì Ngọc Tuyền Tự thành lập ở trên núi Ngọc Tuyền nên được gọi như vậy. Vị trí ở gần đỉnh núi, so sánh với Hoàng Giác Tự cùng tọa lạc tại trên đỉnh núi, không hề kém.
Đường núi gập ghềnh, xóc nảy lợi hại. Cho dù ban đầu Ôn Uyển làm xe ngựa cân nhắc phòng chấn động, cũng tránh không được bị lắc lư đến thất điên bát đảo. Thật ra tương đối mà nói, Ôn Uyển càng hy vọng mình có thể cỡi ngựa. Đáng tiếc, nguyện vọng này thất bại. Ai cũng không cho phép nàng làm.
Đầu buổi trưa, cuối cùng đoàn người đã tới Ngọc Tuyền Tự. Để tỏ lòng trang trọng, vừa đến trước chùa, Ôn Uyển đã bước xuống xe. Nhưng Ôn Uyển lại phủ cái khăn che mặt. Kể từ sau khi biết nam tử khinh bạc nàng là Bạch Thế Niên, Ôn Uyển liền quyết định đi ra ngoài thì phải mang cái khăn che mặt.
Đối với việc này, Hạ Dao cho là Ôn Uyển đã trưởng thành, không muốn cho người ngoài thấy tướng mạo của nàng. Lại nói, cho dù không để cho ngoại nhân nhìn thấy. Nhưng nhìn thấy Trịnh vương gia, có lẽ không khác lắm như nhìn thấy Quận Chúa!
Đối với Ngọc Tuyền Tự, Ôn Uyển không tính là xa lạ.
Lúc vừa đi tới xã hội này, sau khi trở lại Bình gia biết được ông ngoại hoàng đế đã sắc phong cho mình xong, liền đi tới nơi này thắp đèn chong cho mẹ công chúa, đến bây giờ đã tám năm rồi, đèn chong vẫn không có tắt qua.
Kể từ sau lần đó, Ôn Uyển vào ngày sinh nhật mình hàng năm đều sẽ tới nơi này cho dâng hương cho Mẹ công chúa ( nếu không thể tới thì nhất định cũng cho tâm phúc tới ), coi như là tận hiếu tâm. Lúc này không giống với ngày thường lúc trước, ngày thường đều mấy gia đinh tôi tớ đi theo, nhưng lần này lại mang theo một đội ngũ người quy mô lớn đến .
Kích thước Ngọc Tuyền Tự gần với Hoàng Giác Tự. Phu nhân kinh thành, không có nguyên nhân đặc thù cũng mang theo nữ nhi tới nơi này dâng hương.
“Quận chúa vạn phúc, lão ni ở chỗ này vấn an Quận chúa.” Trụ trì Ngọc Tuyền Tự là Tuệ An sư thái mang theo mười mấy ni cô đi ra ngoài nghênh đón. Phô trương không nhỏ.
Hiện tại thân phận của Ôn Uyển, là danh tiếng thượng đẳng trong kinh thành. Không ai dám khinh thường nàng. Thấy nàng đều phải cung kính .
Ôn Uyển rất ôn hòa mà cho Trụ trì đứng lên. Trụ trì Tuệ An sư thái tuổi chừng hơn bốn mươi, sắc mặt bình thản, lời nói nhẹ nhàng khéo léo, rất được quý phụ nhân ưa thích. Nhưng mà Ôn Uyển không thích, nàng cảm thấy Tuệ An sư thái đánh mất đi lục căn thanh tịnh của người xuất gia.
So sánh cùng Tuệ An sư thái, mặc dù Giác Hành trụ trì Hoàng Giác Tự cũng có thể nói chuyện khéo léo, nhưng cảm Giác Hành trụ trì rất chững chạc, mặc dù biết hắn có chứa ý lấy lòng, nhưng lại rất thoải mái. Sẽ không để cho người nịnh nọt thăm viếng. Mà Tuệ An sư thái, thì lại có chút hấp tấp. Thái độ đối với thân phận địa vị cao và thân phận thấp hơn không giống nhau, dĩ nhiên đây chỉ là cảm giác của một mình Ôn Uyển ( chủ yếu là thân phận nàng lên cao quá nhanh, nên mới trước sau khác biệt quá lớn ).
“Quận chúa nói, làm phiền sư lao sư động chúng như vậy, trong lòng nàng thật sự có chút bất an. Vẫn là như ngày thường đi, không cần đặc biệt chiếu cố.” Hạ Dao ở bên cạnh nhìn đám người chung quanh rồi nói.
“Vâng” lúc này Tuệ An sư thái không nói nhiều lời.
Ôn Uyển rất kinh ngạc. Thế nhưng cũng không nghĩ nhiều. Bởi vì đi được quá mệt mỏi, Ôn Uyển ở trong sương phòng nghỉ ngơi trước một lúc, mới đi lạy Bồ Tát.
Mới vừa ngồi xuống, Tuệ An sư thái đã tự mình tặng mấy thứ điểm tâm tới đây. Ôn Uyển cho bà đi xuống chào hỏi những khách nhân khác. Bảo bà nghỉ ngơi trước một chút, rồi trở về đưa nàng đi dâng hương cho mẹ.
Beta: Tiểu Tuyền
Mùng một tháng tám, vào lúc này hàng năm trừ phi là có nguyên nhân đặc thù, ngoài ra bình thường thì ngày hôm đó Ôn Uyển sẽ đi Ngọc Tuyền Tự cho dâng hương cho mẹ công chúa của nàng. Năm nay cũng không ngoại lệ.
Buổi tối trước hôm đó một ngày Ôn Uyển nói với hoàng đế “Ông ngoại, ngày mai con muốn đi Ngọc Tuyền Tự dâng hương cho mẫu thân. Thuận tiện cũng xin Bồ Tát phù hộ cho ông ngoại thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”
Hoàng đế biết kể từ khi Ôn Uyển trở lại, hàng năm vào ngày hôm đó là phải đi Ngọc Tuyền Tự dâng hương cho Phúc Huy, ở nơi đó tự mình chọn đèn chong (là đèn thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật) cho Phúc Huy. Ôn Uyển cũng vì sinh nhật của mình chính là ngày giỗ của mẫu thân, cho nên chết sống cũng không làm sinh nhật.
Từ lúc trở lại đến bây giờ, Ôn Uyển không có qua một lần sinh nhật nào ( đó là vì Ôn Uyển cho rằng sinh nhật không phải là của mình, nên xấu hổ). Hoàng đế không lay chuyển được nàng. Chẳng qua là hàng năm vào ngày này, sẽ sai người làm một chén mì trường thọ cho nàng ăn. Hoàng đế đối với sự hiếu thuận của Ôn Uyển, lại thêm một phần xúc động.
Ôn Uyển nói với hoàng đế muốn mang nhiều thị vệ đi theo. Hiện tại nói Ôn Uyển đã như chim sợ ná cũng không quá, vì nàng muốn bên cạnh nhất định phải có rất nhiều người bảo vệ quanh thân mình.
Hoàng đế đáp ứng cho nàng bốn mươi thị vệ, Ôn Uyển lại chê quá ít. Hoàng đế cười mắng: “Cháu chỉ đi dâng hương mà thôi, có bốn mươi thị vệ là đủ rồi. Bên cạnh còn có Hạ Dao và mấy người Võ Tinh nữa.” Trên thực tế, hoàng đế cũng không cho rằng có ai sẽ đi ám sát Ôn Uyển.
Ôn Uyển liền làm nũng với hoàng đế muốn mang thêm mấy người: “Ông ngoại hoàng đế, hai trăm, hai trăm thị vệ đại nội có được hay không?” Trong kinh thành, thị vệ bên cạnh không nhiều lắm cũng không sao. Bởi vì khắp nơi đều có quan binh đi tuần. Thị vệ bên người nàng cũng là cao thủ nhất đẳng. Kéo dài tới khi có người đến cứu viện tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Nhưng mà đi dâng hương, lại ở khoảng cách xa như vậy. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Hoàng đế cười mắng: “Cháu cho thị vệ đại nội là củ cải trắng à. Một lần đòi hai trăm người. Được rồi cho cháu sáu mươi Ngự Lâm Quân. Cháu sợ cái gì, còn có người ăn gan hùm mật gấu dám đánh chú ý lên cháu hay sao?”
Ôn Uyển dây dưa a lằng nhằng, hoàng đế nói cho sáu mươi là sáu mươi, Ôn Uyển rất buồn bực, siêu cấp buồn bực. Nàng cho rằng quấn lấy ông thì chắc cũng có thể có một trăm người! Không nghĩ tới, chỉ quấn được có sáu mươi. Quá ít.
Hạ Dao biết Ôn Uyển sợ thích khách, liền cười nói: “Quận chúa, người không cần lo lắng. Dưới Ngọc Tuyền Sơn cách đó không xa. Có một doanh trại đang đóng quân. Nếu thật xuất hiện vạn nhất như người nói, nô tỳ sẽ đi tìm bọn hắn. Bảo bọn họ điều binh lính đi bảo vệ Quận Chúa.”
Mắt Ôn Uyển trợn tròn nhìn về phía Hạ Dao: “Hạ Dao, ngươi đến tột cùng là người nào? Sao có thể điều động quân đội?” Điều động quân đội, đến cậu Trịnh vương cũng không thể. Ôn Uyển tình nguyện tin tưởng là Hạ Dao hù nàng, cũng không nguyện ý tin tưởng bên cạnh mình lại thả một pho tượng Phật.
Ánh mắt Hạ Dao chợt lóe, vui tươi hớn hở mà hỏi: “Quận chúa muốn biết không? Nô tỳ tự nhiên sẽ nói cho Quận Chúa biết.”
Ôn Uyển nhìn bộ dạng một hồ ly giảo hoạt của nàng ta, vội nói không có hứng thú. Ôn Uyển suy nghĩ một chút, cộng thêm Hạ Dao, Hạ Ảnh, còn có tứ đại thị vệ của Võ Tinh. Cộng lại không sai biệt lắm có bảy mươi người, Ôn Uyển nghĩ tới, chắc là không có vấn đề. Triệu vương sẽ không điên đến nỗi công khai mà tới giết nàng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Xảo trang điểm cho Ôn Uyển. Bởi vì đi chùa, không phải đi tham gia yến hội. Nên Ôn Uyển để cho Hạ Xảo búi tóc sơ xài, trên đầu trừ hai đóa hoa sen trắng noãn kiểu dáng trâm hoa bằng bạc ra thì không có mang những trang sức cài tóc khác. Người mặc một bộ áo khoác trắng muốt bằng vải mịn, hạ thân mặc váy trắng lấp lánh ánh bạc như trăng non, trên quần áo điểm thêm mấy đóa mai trắng. Trừ hai vòng bạc trên tay, thì trên người không có thêm những đồ trang sức đeo tay khác.
Hạ Dao và Hạ Ảnh cảm thấy quá mộc mạc rồi, nhưng Ôn Uyển khó được lúc không cần đeo nhiều trang sức nặng như vậy ở trên người, lại là dâng hương, tự nhiên sẽ không mang rồi. Vì vậy liền cho hai người lý do hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân, sao có thể ăn mặc phú quý được. Hơn nữa hôm nay là đi chùa, tự nhiên phải mặc màu sắc nhạt mới thỏa đáng.
Hạ Dao vẫn không đồng ý: “Quận chúa, mặc dù như thế. Người cũng không cần một thân màu trắng. Vẫn nên đổi một bộ quần áo đi” Cuối cùng Ôn Uyển miễn cưỡng đồng ý, đem quần áo trắng muốt đổi thành áo mùa hè màu xanh nước biển.
Hạ Dao buồn bực không gì sánh kịp. Vì sao, bởi vì … bộ dạng như vậy xem toàn thân, người không biết tuyệt đối sẽ cho rằng đây là một nha hoàn. Mười phần mười là nha hoàn.
Hạ Dao còn muốn khuyên giải, nhưng Ôn Uyển có chút không kiên nhẫn được nữa. Tại sao nhất định phải ăn mặc cẩm y hoa phục mới thật sự là người quý tộc. Người trên cao chân chính, không phải nhờ xiêm y phụ trợ. Mà chính là khí thế của người đó. Hơn nữa, nàng là đi dâng hương, mặc phú quý như thế làm gì ? Cho ai nhìn, cho mẹ công chúa của nàng nhìn sao? Thấy được sao?
Ôn Uyển híp híp mắt cười: “Đem hai người kia cũng mang theo. Để cho bọn họ ăn mặc Phú Quý hơn một chút so với ta. Đúng rồi, trang sức đeo tay bọn họ mang theo so với ta phải sáng rỡ chút. Vạn nhất có thích khách gì đó, ta cũng có thể chạy. Ít nhất muốn giết ta, thì ta cũng nên là một người cuối cùng. Có thể tranh thủ một ít thời gian.”
Hạ Dao luôn luôn là người tỉnh táo, nhưng mà năm lần bảy lượt nghe được Ôn Uyển nói như vậy, rốt cục cũng che dấu không được tức giận liền gầm rú hét: “Quận chúa, người không thể ăn nói may mắn chút à. Thuộc hạ biết chuyện lần trước người đã bị dọa. Nhưng mà người cũng không cần nguyền rủa mình như vậy. Không nên chết sống luôn giắt khóe miệng có được hay không ?”
Ôn Uyển tỏ vẻ cẩn thận có được thuyền vạn năm.
Hạ Dao chán nản. Còn Hạ Ảnh thì ở bên cạnh cười trộm. Cõi đời này cũng chỉ có Quận chúa là có thể làm Hạ Dao tức giận muốn hộc máu.
Ôn Uyển vào bên trong phòng, lấy ra một cái hộp giản dị đơn sơ, vỗ mấy cái độ vật bên trong hộp liền lộ ra ngoài. Ôn Uyển từ bên trong lấy ra một chiếc nhẫn, một vòng tay, kiểm tra một lát, lại cẩn thận mà đeo lên .
Chiếc nhẫn và vòng tay đều là Hạ Dao cho, bên trong có cất giấu ám khí. Bởi vì trong hoàng cung, còn phải thỉnh thoảng xoa bóp cho hoàng đế, nên Ôn Uyển đem những thứ đồ có chứa tính nguy hiểm toàn bộ đều lấy xuống. Hiện tại xuất cung nên phải đeo cho an toàn. Kể từ khi Ôn Uyển trải qua sự kiện trúng độc, mọi sự đều cẩn thận. Vì mạng nhỏ chỉ có một cái, nên cẩn thận là hơn.
Một nhóm người rầm rộ đi Ngọc Tuyền Tự. Trên đường đi, tất cả nhìn thấy đều tự động nhường đường ( vì sợ gặp phải thân vương gì đó).
Hai vị thế thân, đều ở chung trong xe ngựa lộng lẫy với Hạ Ảnh. Trừ mấy tâm phúc ra, những người khác không biết trong xe ngựa này còn ẩn dấu người khác.
Từ lúc vừa mới bắt đầu Ôn Uyển đối với thế thân, liền tràn đầy buồn bực. Nghe nói trừ hai vị này ra, Hạ Dao còn tìm đến một vị giống nàng đến bảy thành. Chẳng qua là tạm thời không cần, nên để ở Biệt trang nuôi. Ôn Uyển liền buồn bực, nàng lớn lên bình thường như vậy, tùy tiện tìm xem là có thể tìm được nhiều người. Nếu nàng không có thân phận này, đoán chừng cũng chính là người ném trong đám đông tuyệt đối không ai nhận ra. Dĩ nhiên, không ai nhận ra thì cũng có chỗ tốt của không ai nhận ra. Ôn Uyển buồn bực nhất chính là Hạ Dao đang yên đang lành, tìm cho nàng thế thân như vậy làm cái gì. Điều này làm cho trong lòng nàng sợ hãi, rất là bất an.
Ôn Uyển một đường qua nơi phồn hoa, đến địa phương ít người sinh sống thì cho cuốn lại rèm xe.
Trời tháng tám, thời tiết nóng bức nhất trong vòng một năm. Không có cử động nhiều cũng muốn nóng đến ra một thân mồ hôi. Ôn Uyển vốn sợ nóng, hiện tại phải hứng lấy mặt trời chói chang trên đường, đi chưa tới một canh giờ, trên xe liền chứa khối băng, Ôn Uyển vẫn ra khỏi một thân mồ hôi.
Hạ Dao ở bên cạnh quạt cho nàng, Ôn Uyển nhìn Hạ Dao chính mình cũng đầu đầy mồ hôi: “Đừng quạt, trái phải đều nóng như vậy thôi. Lấy cháo đậu xanh ướp lạnh rót ra hai chén. Ta và ngươi một chén, cũng có thể xua đi cái nóng.”
Bởi vì Ngọc Tuyền Tự thành lập ở trên núi Ngọc Tuyền nên được gọi như vậy. Vị trí ở gần đỉnh núi, so sánh với Hoàng Giác Tự cùng tọa lạc tại trên đỉnh núi, không hề kém.
Đường núi gập ghềnh, xóc nảy lợi hại. Cho dù ban đầu Ôn Uyển làm xe ngựa cân nhắc phòng chấn động, cũng tránh không được bị lắc lư đến thất điên bát đảo. Thật ra tương đối mà nói, Ôn Uyển càng hy vọng mình có thể cỡi ngựa. Đáng tiếc, nguyện vọng này thất bại. Ai cũng không cho phép nàng làm.
Đầu buổi trưa, cuối cùng đoàn người đã tới Ngọc Tuyền Tự. Để tỏ lòng trang trọng, vừa đến trước chùa, Ôn Uyển đã bước xuống xe. Nhưng Ôn Uyển lại phủ cái khăn che mặt. Kể từ sau khi biết nam tử khinh bạc nàng là Bạch Thế Niên, Ôn Uyển liền quyết định đi ra ngoài thì phải mang cái khăn che mặt.
Đối với việc này, Hạ Dao cho là Ôn Uyển đã trưởng thành, không muốn cho người ngoài thấy tướng mạo của nàng. Lại nói, cho dù không để cho ngoại nhân nhìn thấy. Nhưng nhìn thấy Trịnh vương gia, có lẽ không khác lắm như nhìn thấy Quận Chúa!
Đối với Ngọc Tuyền Tự, Ôn Uyển không tính là xa lạ.
Lúc vừa đi tới xã hội này, sau khi trở lại Bình gia biết được ông ngoại hoàng đế đã sắc phong cho mình xong, liền đi tới nơi này thắp đèn chong cho mẹ công chúa, đến bây giờ đã tám năm rồi, đèn chong vẫn không có tắt qua.
Kể từ sau lần đó, Ôn Uyển vào ngày sinh nhật mình hàng năm đều sẽ tới nơi này cho dâng hương cho Mẹ công chúa ( nếu không thể tới thì nhất định cũng cho tâm phúc tới ), coi như là tận hiếu tâm. Lúc này không giống với ngày thường lúc trước, ngày thường đều mấy gia đinh tôi tớ đi theo, nhưng lần này lại mang theo một đội ngũ người quy mô lớn đến .
Kích thước Ngọc Tuyền Tự gần với Hoàng Giác Tự. Phu nhân kinh thành, không có nguyên nhân đặc thù cũng mang theo nữ nhi tới nơi này dâng hương.
“Quận chúa vạn phúc, lão ni ở chỗ này vấn an Quận chúa.” Trụ trì Ngọc Tuyền Tự là Tuệ An sư thái mang theo mười mấy ni cô đi ra ngoài nghênh đón. Phô trương không nhỏ.
Hiện tại thân phận của Ôn Uyển, là danh tiếng thượng đẳng trong kinh thành. Không ai dám khinh thường nàng. Thấy nàng đều phải cung kính .
Ôn Uyển rất ôn hòa mà cho Trụ trì đứng lên. Trụ trì Tuệ An sư thái tuổi chừng hơn bốn mươi, sắc mặt bình thản, lời nói nhẹ nhàng khéo léo, rất được quý phụ nhân ưa thích. Nhưng mà Ôn Uyển không thích, nàng cảm thấy Tuệ An sư thái đánh mất đi lục căn thanh tịnh của người xuất gia.
So sánh cùng Tuệ An sư thái, mặc dù Giác Hành trụ trì Hoàng Giác Tự cũng có thể nói chuyện khéo léo, nhưng cảm Giác Hành trụ trì rất chững chạc, mặc dù biết hắn có chứa ý lấy lòng, nhưng lại rất thoải mái. Sẽ không để cho người nịnh nọt thăm viếng. Mà Tuệ An sư thái, thì lại có chút hấp tấp. Thái độ đối với thân phận địa vị cao và thân phận thấp hơn không giống nhau, dĩ nhiên đây chỉ là cảm giác của một mình Ôn Uyển ( chủ yếu là thân phận nàng lên cao quá nhanh, nên mới trước sau khác biệt quá lớn ).
“Quận chúa nói, làm phiền sư lao sư động chúng như vậy, trong lòng nàng thật sự có chút bất an. Vẫn là như ngày thường đi, không cần đặc biệt chiếu cố.” Hạ Dao ở bên cạnh nhìn đám người chung quanh rồi nói.
“Vâng” lúc này Tuệ An sư thái không nói nhiều lời.
Ôn Uyển rất kinh ngạc. Thế nhưng cũng không nghĩ nhiều. Bởi vì đi được quá mệt mỏi, Ôn Uyển ở trong sương phòng nghỉ ngơi trước một lúc, mới đi lạy Bồ Tát.
Mới vừa ngồi xuống, Tuệ An sư thái đã tự mình tặng mấy thứ điểm tâm tới đây. Ôn Uyển cho bà đi xuống chào hỏi những khách nhân khác. Bảo bà nghỉ ngơi trước một chút, rồi trở về đưa nàng đi dâng hương cho mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.