Quyển 4 - Chương 217: Đánh trả ( hạ )
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
09/09/2014
Edit: Tuyết Y
Beta: Tiểu Tuyền
Lúc Như Vũ đi về Ôn Uyển tặng cho một vài dược liệu hiếm, cũng không thiếu lễ vật cho Nguyên ca nhi: “Thế tử phi, Quận chúa nói, người cũng đừng quá vất vả, phải lấy thân thể làm trọng.” Cũng may mình không cần phải vào Vương Phủ, sau này cũng không gả vào hoàng cung, nếu không thì còn không phải mệt chết à.
Sau khi Như Vũ trở về, đem ẩn ý mà Ôn Uyển không trực tiếp đề cập nói ra: “Mẫu phi, Ôn Uyển sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến cậu với con. Chắc là có chuyện rồi ạ.”
Trịnh Vương phi trầm ngâm chốc lát nói: “Con nói xem, là có chuyện gì?”
Như Vũ làm sao lại đi xen vào những chuyện này, đương nhiên là đùn đẩy nói không biết. Trở về viện của mình, Như Vũ nghĩ tới bộ dáng thanh thản của Ôn Uyển, thì trong lòng hâm mộ nói không nên lời. Bất kể là hiện tại, hay tương lai, Ôn Uyển đều không cần rơi vào hoàn cảnh như nàng ( mẹ chồng chèn ép, mẹ chồng khác chọc ngoáy, dì nhỏ gây chuyện, tiểu thiếp gây phiền toái ). Nàng vẫn muốn để Ôn Uyển giúp mình tháo gỡ một chút, đáng tiếc là Ôn Uyển đều coi như không thấy. Dĩ nhiên, nàng cũng không oán giận, chỉ là có chút thất vọng mà thôi. Nói đến nói đi, trong mấy người, Chân Chân nhu nhược không có chủ kiến nhất, ngược lại lại là người có phúc khí nhất, mệnh tốt như thế, nàng muốn hâm mộ cũng không hâm mộ nổi.
Trịnh Vương phi cuối cùng cũng biết nguyên nhân hậu quả những lời mà Ôn Uyển nói, thế là mắng cho Quách Thông một trận. Ngay cả nàng cũng phải tránh né Ôn Uyển bảy phần, không ngờ đệ đệ ruột của nàng còn gây chuyện ra cho nàng. Nếu như Ôn Uyển không phải nể mặt nàng, thì kết quả của Quách gia, sẽ có thể giống như ví dụ Giang gia và Mao gia ở phía trước.
Sau khi Quách Thông bị mắng xong thì thành khẩn nhận sai, tỏ vẻ nhất định sẽ tự mình đến phủ Quận chúa nhận lỗi.
Nói xong những chuyện này, Quách Thông thấy sắc mặt Trịnh Vương phi cũng đã bình tĩnh, thì cẩn thận trả lời “Tỷ tỷ, lúc nào định xong chuyện của Ngữ nhi ( con gái của Quách Thông).”
Trịnh Vương phi cũng có mục đích để cháu gái ruột của mình trở thành con dâu. Kỳ Ngôn thì nàng đã không có quyền nói chuyện rồi, bởi vì việc của Kỳ Ngôn là do Hoàng Đế lão gia tử định đoạt. Vốn nàng nhằm vào lão Tam, nhưng hôn sự của lão Tam Kỳ Mộ, thì Vương gia lại coi trọng trưởng nữ của La Hằng Viễn – tâm phúc của Vương gia, hiện tại cũng đã đính hôn, nên nàng không nghĩ gì được. Lão Lục, vốn tuổi tác tướng mạo vân vân, tất cả đều vừa hợp. Hết lần này tới lần khác Vương gia cố ý muốn để Ôn Uyển gả cho lão Lục. Ba đứa con ruột đều đã bàn xong hết rồi, cũng không thể để cháu gái gả cho con vợ kế hoặc làm thiếp được, thế thì nói ra ngoài còn ra thể thống gì nữa. Có điều, ngược lại cũng có một biện pháp điều hòa: “Chờ một chút đi, dù sao hiện tại Ngữ Nhi mới có mười lăm tuổi. Qua một năm nữa cũng không sao.” Nếu như chờ Vương gia được lập làm Thái tử, Kỳ Ngôn sẽ chính là thái tôn, đến lúc đó có thể làm đệ nhất trắc phi, tuy là thiếp, nhưng chờ tương lai khi nhi tử lên ngôi, có nàng ở đó, ít nhất cũng phải là một Quý phi. Đến tương lai sinh hạ hoàng tử… Trịnh Vương phi nghĩ tới đây, lập tức phái một vị ma ma lâu năm trong cung ra dạy dỗ Quách Ngữ Nhi.
Trịnh Vương phi không biết, bởi vì một hành động này của nàng, đã gây ra bao nhiêu chuyện ở tương lai. Thậm chí vì vậy, cũng khiến cho người không muốn bị cuốn vào trong cuộc tranh vị là Ôn Uyển cũng bị cuốn vào đó.
Một chuyện ồn ào oanh oanh liệt liệt khác trong kinh thành, đương nhiên là vụ án của Mao Tân Trạch. Đức Phi tìm Hoàng Đế khóc lóc kể lể cầu tình. Hằng Vương cũng cố gắng muốn giảm nhẹ chuyện này. Chuyện này là lần đầu tiên hắn so chiêu với Trịnh Vương, tuyệt đối không thể thua được. Nếu còn chưa vào trận chiến đã thua cuộc, thì sau này ai còn phục hắn nữa. Cho nên, Mao Tân Trạch nhất định không thể chết được, tốt nhất là phán lưu vong hay cái gì đó.
Trịnh Vương ban đầu không thèm để ý chuyện này, sau đó lại thấy dính líu càng nhiều, còn có Hằng Vương ở phía sau giở trò nên cũng không bỏ qua. Kết quả là một án tử trở thành cuộc giằng co của hai phái.
Ôn Uyển cảm thấy rất thú vị, một Mao Tân Trạch, không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy, nàng hỏi Hạ Dao: “Nói đi, có phải Hằng Vương đã đạt thành liên minh với Triệu Vương.”
Hạ Dao khẽ than thở, thật sự là cái gì cũng không thể gạt được Quận chúa.
Ôn Uyển cười khẽ, chỉ bằng mượn Hằng Vương, nếu không đạt thành liên minh với Triệu Vương thì có thể ầm ĩ nổi thế này à? Mấy tên quan viên trong triều kia cũng không phải kẻ ngốc. Cậu Trịnh Vương tương lai sáng bừng, còn Hằng Vương lại không được trọng dụng, đầu óc bọn họ có hư mới có thể đứng về phe Hằng Vương.
Thật ra thì Ôn Uyển rất buồn bực, nàng cảm thấy thân thể Hoàng Đế càng ngày càng kém. Đến bây giờ, căn bản là không chịu nổi giày vò nữa. Cũng không biết rốt cuộc Hoàng Đế nghĩ như thế nào đây! Ôi, nghĩ nhiều thì mất đi ích lợi. Chuyện này cũng đến hồi kết rồi, nếu kéo càng dài càng lớn, không ai chiếm được chỗ tốt cả.
Ôn Uyển suy nghĩ đến nguyên nhân là do nàng dẫn ra, nàng phải nhúng tay vào thế nào để cho chuyện này dừng ở đây thì tốt hơn. Đang suy nghĩ thì Hạ Ảnh đi vào, nói một câu vào tai Ôn Uyển, Ôn Uyển lại lộ ra vẻ mặt buồn cười.
Đức Phi đến Điện Dưỡng Hòa cầu xin ông ngoại Hoàng Đế.
Ôn Uyển vốn đang chuẩn bị đi Điện Dưỡng Hòa, hiện tại ngược lại, hai tay đặt ở phía sau, giống như một lão học cứu (*) bước chậm trong viện, đi mệt rồi thì ngồi trên bàn đu dây đung đưa. Ôn Uyển ngồi đó nghĩ, Hoàng Đế hẳn là phải dàn xếp ổn thỏa. Hoặc là, sẽ hỏi ý kiến mình. Mà câu trả lời của nàng, chỉ có Hoàng Đế mới có thể nghĩ ra được.
(*) học cứu:chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho
Ôn Uyển đi lại bàn đu dây, ánh mắt có chút mê mang. Hiện tại, nàng cũng coi như đã có thể trở tay làm mây, lật tay làm mưa (*) rồi. Ôn Uyển rất nhanh đã tỉnh táo lại. Chỉ cần giữ vững bản tâm, không vượt qua điểm mấu chốt, có giết người thì làm sao. Những người này đều đáng chết cả. Bọn hắn giết người, xem mạng người như cỏ rác, hôm nay chỉ là muốn bọn họ đền mạng mà thôi, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có liên quan gì đến nàng chứ.
(*) trở tay làm mây, lật tay làm mưa: ý chỉ muốn làm gì thì làm
Hoàng Đế biết chuyện này là do Ôn Uyển bới ra, hiện tại bản thân con bé dường như lại coi như không có chuyện này,bản thân muốn làm gì thì làm đó, khiến cho Hoàng Đế cũng dở khóc dở cười: “Ôn Uyển, con nói xem nên xử lý thế nào mới thỏa đáng nhất.” Thật ra, Hoàng Đế đã đoán được Ôn Uyển đưa ra loại lựa chọn gì. Từ trước đến giờ Ôn Uyển thích dùng lý phục người. Nếu như ông đoán không sai, thì Ôn Uyển sẽ phải nói, luật pháp quy định thế nào, thì cứ phán như thế.
Ôn Uyển viết trên tờ giấy trắng: “Luật pháp Đại Tề cũng không phải viết vào sách để cho người ta xem không. Vương tử phạm pháp, còn phải cùng tội với thứ dân. Mao Tân Trạch tính là gì, có đáng giá vì hắn mà để cho người đời hoài nghi luật pháp Đại Tề là thứ rỗng tuếch sao?”
Hoàng Đế mặc dù đoán được câu trả lời của Ôn Uyển, nhưng ông vẫn bật cười. Nha đầu này làm việc cứ thích dựa vào quy củ. Đáng tiếc, lại có người làm việc cứ không thích theo quy củ. Nếu như mọi người đều thích dựa theo quy củ, thì làm Hoàng Đế cũng không cần phải khổ cực như vậy rồi.
Kết cục cuối cùng của Mao Tân Trạch, là lập tức hành quyết chém đầu. Còn kết cục cuối cùng của Mao Tân Thuận, là bãi quan miễn chức.
Hằng Vương xuất quân chưa chiến mà người đã chết trước. Còn chưa bắt đầu đấu, đã bại đến nỗi thương tích đầy mình.
Ở trong khoảng thời gian này, Thuần Vương cũng lấy thiếu nữ xinh đẹp về nhà rồi, lập làm đệ nhất Trắc Phi. Thuần Vương hai mươi năm không lập trắc phi, không ngờ khi đã già rồi, ngược lại lại lấy vị Mĩ Kiều Nga này.
Thuần Vương Phi thương tâm mà ngã bệnh. Đến bây giờ, nàng mới chính thức cảm nhận được, Thuần Vương nói Ôn Uyển trở thành kẻ thủ đoạn độc ác, có thù tất báolà sự thật. Nàng muốn báo thù, đáng tiếc, không có Thuần Vương ủng hộ thì nửa bước nàng cũng khó đi nổi. Đừng nói người thân nhất của nàng ở trong nhà giam đã biết được chân tướng, cũng đang oán giận nàng đã chọc họa cho Giang gia.
Sau đó Ôn Uyển mới biết, đây chính là sự bi ai khi thân làm nữ nhân của thời đại này, mà nàng lại có bao nhiêu may mắn!
Thuần Vương Phi vẫn còn muốn hành động, nhưng lại nghĩ về hai đứa con gái của mình, thì lại không dám động nữa, đành nén giận mà toan tính sau này
Beta: Tiểu Tuyền
Lúc Như Vũ đi về Ôn Uyển tặng cho một vài dược liệu hiếm, cũng không thiếu lễ vật cho Nguyên ca nhi: “Thế tử phi, Quận chúa nói, người cũng đừng quá vất vả, phải lấy thân thể làm trọng.” Cũng may mình không cần phải vào Vương Phủ, sau này cũng không gả vào hoàng cung, nếu không thì còn không phải mệt chết à.
Sau khi Như Vũ trở về, đem ẩn ý mà Ôn Uyển không trực tiếp đề cập nói ra: “Mẫu phi, Ôn Uyển sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến cậu với con. Chắc là có chuyện rồi ạ.”
Trịnh Vương phi trầm ngâm chốc lát nói: “Con nói xem, là có chuyện gì?”
Như Vũ làm sao lại đi xen vào những chuyện này, đương nhiên là đùn đẩy nói không biết. Trở về viện của mình, Như Vũ nghĩ tới bộ dáng thanh thản của Ôn Uyển, thì trong lòng hâm mộ nói không nên lời. Bất kể là hiện tại, hay tương lai, Ôn Uyển đều không cần rơi vào hoàn cảnh như nàng ( mẹ chồng chèn ép, mẹ chồng khác chọc ngoáy, dì nhỏ gây chuyện, tiểu thiếp gây phiền toái ). Nàng vẫn muốn để Ôn Uyển giúp mình tháo gỡ một chút, đáng tiếc là Ôn Uyển đều coi như không thấy. Dĩ nhiên, nàng cũng không oán giận, chỉ là có chút thất vọng mà thôi. Nói đến nói đi, trong mấy người, Chân Chân nhu nhược không có chủ kiến nhất, ngược lại lại là người có phúc khí nhất, mệnh tốt như thế, nàng muốn hâm mộ cũng không hâm mộ nổi.
Trịnh Vương phi cuối cùng cũng biết nguyên nhân hậu quả những lời mà Ôn Uyển nói, thế là mắng cho Quách Thông một trận. Ngay cả nàng cũng phải tránh né Ôn Uyển bảy phần, không ngờ đệ đệ ruột của nàng còn gây chuyện ra cho nàng. Nếu như Ôn Uyển không phải nể mặt nàng, thì kết quả của Quách gia, sẽ có thể giống như ví dụ Giang gia và Mao gia ở phía trước.
Sau khi Quách Thông bị mắng xong thì thành khẩn nhận sai, tỏ vẻ nhất định sẽ tự mình đến phủ Quận chúa nhận lỗi.
Nói xong những chuyện này, Quách Thông thấy sắc mặt Trịnh Vương phi cũng đã bình tĩnh, thì cẩn thận trả lời “Tỷ tỷ, lúc nào định xong chuyện của Ngữ nhi ( con gái của Quách Thông).”
Trịnh Vương phi cũng có mục đích để cháu gái ruột của mình trở thành con dâu. Kỳ Ngôn thì nàng đã không có quyền nói chuyện rồi, bởi vì việc của Kỳ Ngôn là do Hoàng Đế lão gia tử định đoạt. Vốn nàng nhằm vào lão Tam, nhưng hôn sự của lão Tam Kỳ Mộ, thì Vương gia lại coi trọng trưởng nữ của La Hằng Viễn – tâm phúc của Vương gia, hiện tại cũng đã đính hôn, nên nàng không nghĩ gì được. Lão Lục, vốn tuổi tác tướng mạo vân vân, tất cả đều vừa hợp. Hết lần này tới lần khác Vương gia cố ý muốn để Ôn Uyển gả cho lão Lục. Ba đứa con ruột đều đã bàn xong hết rồi, cũng không thể để cháu gái gả cho con vợ kế hoặc làm thiếp được, thế thì nói ra ngoài còn ra thể thống gì nữa. Có điều, ngược lại cũng có một biện pháp điều hòa: “Chờ một chút đi, dù sao hiện tại Ngữ Nhi mới có mười lăm tuổi. Qua một năm nữa cũng không sao.” Nếu như chờ Vương gia được lập làm Thái tử, Kỳ Ngôn sẽ chính là thái tôn, đến lúc đó có thể làm đệ nhất trắc phi, tuy là thiếp, nhưng chờ tương lai khi nhi tử lên ngôi, có nàng ở đó, ít nhất cũng phải là một Quý phi. Đến tương lai sinh hạ hoàng tử… Trịnh Vương phi nghĩ tới đây, lập tức phái một vị ma ma lâu năm trong cung ra dạy dỗ Quách Ngữ Nhi.
Trịnh Vương phi không biết, bởi vì một hành động này của nàng, đã gây ra bao nhiêu chuyện ở tương lai. Thậm chí vì vậy, cũng khiến cho người không muốn bị cuốn vào trong cuộc tranh vị là Ôn Uyển cũng bị cuốn vào đó.
Một chuyện ồn ào oanh oanh liệt liệt khác trong kinh thành, đương nhiên là vụ án của Mao Tân Trạch. Đức Phi tìm Hoàng Đế khóc lóc kể lể cầu tình. Hằng Vương cũng cố gắng muốn giảm nhẹ chuyện này. Chuyện này là lần đầu tiên hắn so chiêu với Trịnh Vương, tuyệt đối không thể thua được. Nếu còn chưa vào trận chiến đã thua cuộc, thì sau này ai còn phục hắn nữa. Cho nên, Mao Tân Trạch nhất định không thể chết được, tốt nhất là phán lưu vong hay cái gì đó.
Trịnh Vương ban đầu không thèm để ý chuyện này, sau đó lại thấy dính líu càng nhiều, còn có Hằng Vương ở phía sau giở trò nên cũng không bỏ qua. Kết quả là một án tử trở thành cuộc giằng co của hai phái.
Ôn Uyển cảm thấy rất thú vị, một Mao Tân Trạch, không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy, nàng hỏi Hạ Dao: “Nói đi, có phải Hằng Vương đã đạt thành liên minh với Triệu Vương.”
Hạ Dao khẽ than thở, thật sự là cái gì cũng không thể gạt được Quận chúa.
Ôn Uyển cười khẽ, chỉ bằng mượn Hằng Vương, nếu không đạt thành liên minh với Triệu Vương thì có thể ầm ĩ nổi thế này à? Mấy tên quan viên trong triều kia cũng không phải kẻ ngốc. Cậu Trịnh Vương tương lai sáng bừng, còn Hằng Vương lại không được trọng dụng, đầu óc bọn họ có hư mới có thể đứng về phe Hằng Vương.
Thật ra thì Ôn Uyển rất buồn bực, nàng cảm thấy thân thể Hoàng Đế càng ngày càng kém. Đến bây giờ, căn bản là không chịu nổi giày vò nữa. Cũng không biết rốt cuộc Hoàng Đế nghĩ như thế nào đây! Ôi, nghĩ nhiều thì mất đi ích lợi. Chuyện này cũng đến hồi kết rồi, nếu kéo càng dài càng lớn, không ai chiếm được chỗ tốt cả.
Ôn Uyển suy nghĩ đến nguyên nhân là do nàng dẫn ra, nàng phải nhúng tay vào thế nào để cho chuyện này dừng ở đây thì tốt hơn. Đang suy nghĩ thì Hạ Ảnh đi vào, nói một câu vào tai Ôn Uyển, Ôn Uyển lại lộ ra vẻ mặt buồn cười.
Đức Phi đến Điện Dưỡng Hòa cầu xin ông ngoại Hoàng Đế.
Ôn Uyển vốn đang chuẩn bị đi Điện Dưỡng Hòa, hiện tại ngược lại, hai tay đặt ở phía sau, giống như một lão học cứu (*) bước chậm trong viện, đi mệt rồi thì ngồi trên bàn đu dây đung đưa. Ôn Uyển ngồi đó nghĩ, Hoàng Đế hẳn là phải dàn xếp ổn thỏa. Hoặc là, sẽ hỏi ý kiến mình. Mà câu trả lời của nàng, chỉ có Hoàng Đế mới có thể nghĩ ra được.
(*) học cứu:chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho
Ôn Uyển đi lại bàn đu dây, ánh mắt có chút mê mang. Hiện tại, nàng cũng coi như đã có thể trở tay làm mây, lật tay làm mưa (*) rồi. Ôn Uyển rất nhanh đã tỉnh táo lại. Chỉ cần giữ vững bản tâm, không vượt qua điểm mấu chốt, có giết người thì làm sao. Những người này đều đáng chết cả. Bọn hắn giết người, xem mạng người như cỏ rác, hôm nay chỉ là muốn bọn họ đền mạng mà thôi, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có liên quan gì đến nàng chứ.
(*) trở tay làm mây, lật tay làm mưa: ý chỉ muốn làm gì thì làm
Hoàng Đế biết chuyện này là do Ôn Uyển bới ra, hiện tại bản thân con bé dường như lại coi như không có chuyện này,bản thân muốn làm gì thì làm đó, khiến cho Hoàng Đế cũng dở khóc dở cười: “Ôn Uyển, con nói xem nên xử lý thế nào mới thỏa đáng nhất.” Thật ra, Hoàng Đế đã đoán được Ôn Uyển đưa ra loại lựa chọn gì. Từ trước đến giờ Ôn Uyển thích dùng lý phục người. Nếu như ông đoán không sai, thì Ôn Uyển sẽ phải nói, luật pháp quy định thế nào, thì cứ phán như thế.
Ôn Uyển viết trên tờ giấy trắng: “Luật pháp Đại Tề cũng không phải viết vào sách để cho người ta xem không. Vương tử phạm pháp, còn phải cùng tội với thứ dân. Mao Tân Trạch tính là gì, có đáng giá vì hắn mà để cho người đời hoài nghi luật pháp Đại Tề là thứ rỗng tuếch sao?”
Hoàng Đế mặc dù đoán được câu trả lời của Ôn Uyển, nhưng ông vẫn bật cười. Nha đầu này làm việc cứ thích dựa vào quy củ. Đáng tiếc, lại có người làm việc cứ không thích theo quy củ. Nếu như mọi người đều thích dựa theo quy củ, thì làm Hoàng Đế cũng không cần phải khổ cực như vậy rồi.
Kết cục cuối cùng của Mao Tân Trạch, là lập tức hành quyết chém đầu. Còn kết cục cuối cùng của Mao Tân Thuận, là bãi quan miễn chức.
Hằng Vương xuất quân chưa chiến mà người đã chết trước. Còn chưa bắt đầu đấu, đã bại đến nỗi thương tích đầy mình.
Ở trong khoảng thời gian này, Thuần Vương cũng lấy thiếu nữ xinh đẹp về nhà rồi, lập làm đệ nhất Trắc Phi. Thuần Vương hai mươi năm không lập trắc phi, không ngờ khi đã già rồi, ngược lại lại lấy vị Mĩ Kiều Nga này.
Thuần Vương Phi thương tâm mà ngã bệnh. Đến bây giờ, nàng mới chính thức cảm nhận được, Thuần Vương nói Ôn Uyển trở thành kẻ thủ đoạn độc ác, có thù tất báolà sự thật. Nàng muốn báo thù, đáng tiếc, không có Thuần Vương ủng hộ thì nửa bước nàng cũng khó đi nổi. Đừng nói người thân nhất của nàng ở trong nhà giam đã biết được chân tướng, cũng đang oán giận nàng đã chọc họa cho Giang gia.
Sau đó Ôn Uyển mới biết, đây chính là sự bi ai khi thân làm nữ nhân của thời đại này, mà nàng lại có bao nhiêu may mắn!
Thuần Vương Phi vẫn còn muốn hành động, nhưng lại nghĩ về hai đứa con gái của mình, thì lại không dám động nữa, đành nén giận mà toan tính sau này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.