Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 201: Dương phụng âm vi*

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

26/01/2016

*Bằng mặt mà không bằng lòng.

Ôn Uyển chờ sau khi Lý Nghĩa rời khỏi, không lập tức trở lại tiền viện xử lý triều chính, mà đi gặp Điền thị. Ôn Uyển nhìn Điền thị, không biết ban đầu Điền thị lấy tâm thái gì gả cho Thích Tuyền, một người có thể làm phụ thân bà ta.

Ôn Uyển ngồi đối diện Điền thị, mặt đầy nụ cười: “Nếu ta suy đoán không sai, Thích Ngọc, cũng chính là nhi tử lớn nhất của ngươi, chính là nhân vật đầu não phía sau màn.”

Điền thị nhìn Ôn Uyển một cái, cười nói: “Ngọc nhi của ta đều đã chết hai mươi năm rồi, không nghĩ tới còn có thể để cho Quận chúa biết đến, thật không dễ dàng gì.” Điền thị nói chuyện rất ổn, rất chậm. Nhưng chính là loại ổn định cùng chậm rãi này, lại làm cho Ôn Uyển càng thêm xác định suy đoán của nàng là sự thật.

Căn bản Ôn Uyển không có ý định chất vấn bà ta, có chất vấn cũng không chất vấn ra được cái gì, lập tức cười nói: “Ta tới là muốn nói cho ngươi biết. Từ nay trở đi sẽ đem ngươi chém đầu thị chúng giữa chợ. Đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người vây xem. Tin rằng cục diện ngày mai có thể còn thảm thiết hơn ngày hôm qua đấy.” Sau khi tin tức kia bị tung ra ngoài, Ôn Uyển không tin Thích Ngọc sẽ không đến cứu.

Điền thị đương nhiên là hiểu dụng ý của Ôn Uyển, vốn tưởng rằng Ôn Uyển còn tra hỏi mình, không nghĩ tới Ôn Uyển không nói gì, nhưng nàng ta lại dùng kế sách rút củi dưới đáy nồi này: “Ngươi không dám .”

Ôn Uyển cười đến vân đạm phong khinh: “Ta có cái gì mà không dám. Ngươi sẽ không cho rằng ta không dám giết ngươi chứ? Ta không phải là Lý Nghĩa, hi vọng khai thác được tin tức gì từ ngươi. Ta quá rõ ràng sẽ không chiếm được bất kỳ tin tức từ ngươi, thế nên ta cũng lười hỏi. Thay vì phải đặt nhiều người canh giữ ngươi như vậy, không bằng đánh cuộc một lần. Ta cá rằng sẽ sớm thôi, các ngươi cũng sẽ thất bại.” Điền thị đối với bọn họ mà nói, trừ làm mồi cho bọn người kia mắc câu,đúng là không có công dụng nào khác.

Điền thị gắt gao nhìn Ôn Uyển. Thấy khóe miệng Ôn Uyển vẫn chứa ý cười, cũng không vì bà ta nhìn chăm chằm mà tâm tình có bất kỳ thay đổi nào. Trong mắt Điền thị âm u: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ta không tin một nha đầu từ nhỏ bị trục xuất đến nông thôn, dựa vào một lão ma ma cổ hủ, lại có thể dạy ra ngoài một người như ngươi?” Những điều Ôn Uyển biết, có thể, căn bản không phải là điều mà một hài tử bình thường có thể biết. Bà cũng phái người âm thầm điều tra nghe ngóng, đáng tiếc tư liệu lấy được thật ít ỏi.

Ôn Uyển cười, nụ cười xán lạn như hoa nở: “Mới vừa rồi ta đã nói với ngươi. Con người ta rất công bằng, vẫn luôn tuân theo nguyên tắc trao đổi bình đẳng.” Công đạo đương nhiên là công đạo, nhưng điều kiện tiên quyết đó là ngươi cũng phải lấy ra lá bài làm cho nàng động tâm mới được. Mà lúc này, Điền thị không cầm ra được con bài nào. Lần này Ôn Uyển sang đây nhìn Điền thị, làm như vậy là để xác nhận, mà không phải để hỏi tiếp.

Điền thị nhìn Ôn Uyển, đột nhiên cười ha ha: “Thế nhân đều nói Quận chúa trời sinh là người làm ăn, hôm nay nhìn thấy quả nhiên không sai.” Mới vừa rồi bà ta nói nửa thật nửa giả, Ôn Uyển cũng giống như vậy, trả lời nửa thật nửa giả. Mặc dù bà ta không biết Ôn Uyển làm sao tìm ra được chủ sử phía sau màn là Thích Ngọc, nhưng Điền thị khẳng định, không thể nào từ chỗ bà ta có được tin tức.

Ôn Uyển cười: “Lời này rất đúng.” Nàng làm ăn thì như thế nào? Nàng làm ăn. Thiên hạ phần lớn đều rất thực dụng. Về phần những thứ châm chọc sau lưng kia, cứ mặc thôi. Đừng nói nàng chỉ là một tiểu nhân vật, cho dù là những người đã lưu danh thiên cổ kia, cũng còn bị chửi nữa. Sống tốt cuộc sống của chính mình, một nhà bình an, mạnh mạnh khỏe khỏe là đủ rồi.

Điền thị nhìn Ôn Uyển: “Ngươi muốn biết cái gì?”

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ta cái gì cũng không muốn biết.” Nói xong thì xoay người rời đi. Hôm nay đã xác nhận được chủ sử phía sau màn là Thích Ngọc. Nên cái gì nàng cũng không cần biết. Điền thị muốn dùng những thứ vô dụng này tới dụ nàng, nghĩ cũng thật tốt đẹp.

Ôn Uyển nói cùng Hạ Ảnh suy đoán của mình, thấy Hạ Ảnh rất lo lắng, cười nói: “Không cần lo lắng. Có Điền thị ở trong tay chúng ta, nhất định có thể bắt được những người này. Ngươi cứ cố gắng mà nghỉ ngơi.”

Lý Nghĩa rất nhanh đã đem chân dung của Thích Diệu đưa tới.

Ôn Uyển thấy bức họa rất là ghét bỏ, sau khi xem xong có một cảm giác, đó chính là cảm giác gì cũng không có. Bức họa của người này một chút đặc sắc cũng không có. Không phải là Ôn Uyển khoa trương, thật sự là khuôn mặt quá đại chúng rồi sao? Chuyện quan trọng như vậy, đoán chừng bắt cả một tháng cũng bắt không được, mà chỉ bắt được không ít thế thân thôi “Bộ dáng kia, sợ là trên đường cái tùy tiện tìm là có thể tìm được vài cái đấy.”

Lý Nghĩa cũng rất khó xử, đây đã là nhờ họa sư tốt nhất vẽ ra rồi. Ôn Uyển đối với cái đám họa sĩ này thật là không có ôm bao nhiêu kỳ vọng: “Để cho người thân cận chiếu cố Thích Diệu đi tới miêu tả cho ta, ta tự mình vẽ.” Rất nhanh đã mang tới một nha hoàn đã từng hầu hạ Thích Diệu, là một nha hoàn thiếp thân. Nha hoàn miêu tả cụ thể, Ôn Uyển căn cứ sự miêu tả của nàng ta, vẽ rồi sửa đổi, sửa đổi thêm bức tranh nửa. Vẫn phải tốn một nửa canh giờ mới có thể vẽ ra bức họa tốt.

Ôn Uyển đem bức tranh đã vẽ tốt kia cho nha hoàn kia nhìn, nha hoàn nói vô cùng giống. Lý Nghĩa nghe xong ngạc nhiên, tin đồn họa nghệ của Quận chúa là nhất lưu, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Thật ra cũng không phải là do họa sĩ cung đình vẽ tranh có vấn đề, mà liên quan đến suy nghĩ. Ôn Uyển đối với tranh trừu tượng miêu tả nắm chắc, cộng thêm nàng vốn am hiểu vẽ tranh vẽ vật. Bức tranh được có tám chín phần giống cũng không phải việc khó gì. Ôn Uyển đem bức tranh cho họa sĩ cung đình, để bọn họ vẽ lại bức tranh này. Sau khi bức tranh vẽ tốt, nàng cả đêm triệu kiến Phương Hi, nói với ông ấy chuyện này. Phát lệnh truy nã là chuyện của Hình bộ, hình bộ rất am hiểu làm cái này.

Lúc hừng sáng bắt đầu dán lệnh truy nã, đồng thời còn dán cả tin tức xử trảm người Thích gia. Người của Thích gia, tất nhiên bao gồm cả Điền thị.

Ôn Uyển lo lắng chính là đạo cao một thước, ma cao một trượng. Bởi vì có cái gọi là, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Vạn nhất thật làm cho bọn họ cứu được Điền thị, đến lúc đó bọn họ ngay cả mồi câu cũng không có thì sẽ hậu hoạn vô cùng.

Lý Nghĩa trầm giọng nói: “Quận chúa không cần lo lắng, chúng ta có thể hạ độc Điền thị, giải dược ở trong tay chúng ta. Cho dù Điền thị được cứu đi, chạy trốn cũng chỉ có một chữ chết.” Đây là biện pháp ổn thỏa nhất, tin rằng Quận chúa sẽ không cự tuyệt.

Ôn Uyển lắc đầu: “Ta chỉ là phòng bị vạn nhất, không phải thật sự muốn Điền thị chết. Dù sao có Điền thị trong tay, chúng ta vẫn có thêm một con bài quan trọng.” Biện pháp này vừa lúc giải quyết được lo lắng của Ôn Uyển, vì không thể hao hết tâm tư bắt một người cuối cùng lại để người đó đào thoát mất.

Lý Nghĩa gật đầu đáp ứng.

Ôn Uyển đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Điền thị có võ công hay không?” Ôn Uyển suy đoán hẳn là không có, dù sao nếu có võ công, Thích Tuyền nên biết mới phải. Nói lại, hiện tại Ôn Uyển cũng không xác định được Thích Tuyền có biết Điền thị có vấn đề hay không? Nếu không phải Thích Tuyền đã chết, Ôn Uyển cũng muốn cùng ông ta hàn huyên một chút. Đáng tiếc, không có cơ hội.

Lý Nghĩa lắc đầu: “Không có. Nếu bà ta có võ công, cho dù có ngụy trang, cũng sớm lộ ra tung tích. Sẽ không để cho chúng ta truy xét lâu như vậy.” Điền thị chính là một phu nhân bình thường tiêu chuẩn. Cũng chính bởi vì như thế, bọn họ mới không hoài nghi đến trên người Điền thị.

Ôn Uyển suy nghĩ một chút nói: “Lần này nhất định phải bắt được Thích Ngọc. Không bắt được người này, cuộc sống sau này của cậu hoàng đế khó an ổn.” Ôn Uyển chưa từng tiếp xúc với Thích Ngọc, nhưng bằng vào cảm giác nàng biết người này không phải người bình thường. Về phần đến tột cùng có bản lĩnh thế nào, Ôn Uyển không rõ ràng lắm.

Lý Nghĩa nghiêm túc gật đầu.

Ôn Uyển đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Lập tức đi mời Kỳ Cừu tới đây cho ta. Ta có chuyện quan trọng tìm hắn.” Ôn Uyển nhớ tới. Ban đầu những người này không hoạt động sôi nổi. Chỉ trong mấy năm gần đây mới hoạt động mạnh mẽ hơn. Nếu là như vậy, cũng có thể biết đại khái thế lực của những người này có bao nhiêu. Hôm nay diệt bao nhiêu, còn sót lại bao nhiêu lực lượng, như thế cũng có cái mà ước chừng.

Ôn Uyển biết Kỳ Cừu kiêng kỵ, nên vẫy lui mọi người, chỉ chừa lại một người là Hạ Hương trong phòng: “Trong phòng không có những người khác. Ngươi nói ta cũng sẽ không lưu giữ lại trong hồ sơ. Ngươi có thể yên tâm, chuyện đã qua ta sẽ không ghi nhớ ở trên người ngươi.” Ôn Uyển hiểu cố kỵ của Kỳ Cừu. Sợ nói nhiều, đến lúc đó hoàng đế trở lại sẽ tính sổ với hắn.

Kỳ Cừu gật đầu: “Tốt.” Bởi vì tín nhiệm Ôn Uyển, Kỳ Cừu cũng không giấu diếm nữa, lần trước đem cái nên nói đều nói hết. Lần này thì đem cả những cái không nên nói, tất cả đều nói hết.

Đúng như Ôn Uyển suy đoán. Ban đầu Triệu vương ngầm để lại không ít người. Hiền phi lưu lại khá nhiều người nằm vùng ở hậu cung. Mặc dù đã nói huyết tẩy qua mấy lần, nhưng vẫn có cá lọt lưới, cộng thêm Triệu vương lưu lại một món tiền khổng lồ, bên này đám người Kỳ Cừu và Điền thị bọn họ liền hợp tác, để cho đám người kia nhanh chóng mở rộng thế lực. Đây cũng là lý do tại sao thế lực này lúc trước khi hoàng đế đăng cơ lặng yên không một tiếng động, mà sau khi hoàng đế thượng vị lại hoạt động cực kỳ mạnh mẽ. Hoàn toàn chính là do Kỳ Cừu bên này trợ lực.

Ôn Uyển nhẹ nhàng nói. Nói đến nói đi, vẫn là hoạ từ trong nhà ra.

Ôn Uyển cho người đi quốc công phủ đưa tin tức qua, nói nàng đã tạm thời xử lý tốt. Bất quá chờ hoàng đế trở lại, khẳng định còn có một trận trách phạt.

Người của phủ Quận chúa đi qua nói: “Quốc công Gia, quốc công phu nhân, Quận chúa nói, đến lúc đó hoàng đế khải hoàn hồi triều, tâm tình cực kỳ vui mừng. Trách phạt chắc chắn sẽ không nặng, để các người yên tâm.” Cho dù có chuyện,Ôn Uyển cũng sẽ giúp đỡ cứu vãn.

La Thủ Huân thưởng một bao tiền lì xì thật dày.Ôn Uyển thật sự giúp bọn hắn an bài thỏa đáng. Chuyện này, đã qua một đoạn thời gian.

Ôn Uyển xử lý xong chuyện bên này, lại muốn xử lý chính vụ. Hiện tại bất kể là quan viên kinh thành, hay là quan viên ở chỗ nào, cũng đều dựa theo yêu cầu của Ôn Uyển mà viết tấu chương. Coi như là giảm bớt cho Ôn Uyển rất nhiều gánh nặng. Nhưng Ôn Uyển vẫn không thể nào cảm thấy thả lỏng.

Ôn Uyển nhìn một đống tấu chương trên bàn, rất buồn bực. Không nhịn được nặng nề thở dài một hơi, ngay cả Hạ Ảnh cũng cảm thấy nàng không có dùng hết toàn lực, có thể đoán được hoàng đế càng không cho rằng nàng cực khổ. Người nơi này bóc lột quá. Nửa điểm nhân quyền cũng không có.

Nếu hoàng đế biết ý nghĩ của Ôn Uyển, không phải buồn bực muốn hộc máu sao. Lượng công việc của Ôn Uyển chỉ bằng một nửa của ông lúc trước. Còn dư lại một nửa đã có thừa tướng đại nhân và đám người thượng thư lục bộ chia sẻ không ít công việc rồi. Đối với hoàng đế mà nói, Ôn Uyển làm chuyện đó tương đối dễ dàng.

Ôn Uyển xử lý chính vụ, đánh vài cái hắt xì. Ôn Uyển không nhịn được lầm bầm: “Đoán chừng là Minh Duệ và Minh Cẩn nhắc ta.” Trừ hai tiểu tử này, không còn những người khác.

Hạ Hương cười nói: “Công tử nhắc Quận chúa, là nhớ Quận chúa đấy.”

Nhắc tới Ôn Uyển đúng là Minh Duệ và Minh Cẩn. Hai người đi theo Võ Tinh vào núi rừng, cũng không đi đến nơi thâm sơn cùng cốc, bởi vì sâu trong núi rừng có rất nhiều mãnh thú, vô cùng nguy hiểm. Võ Tinh cùng hai thị vệ bản lĩnh cao cường cũng không dám mạo hiểm.

Ba người mang theo Minh Duệ và Minh Cẩn đi lại trên vùng Sơn Duyên. Hai ngày thu hoạch cũng hơi phong phú, săn được một đầu lợn rừng, lại thêm gà rừng thỏ hoang làm áo, nên thắng lợi trở về. Chẳng qua Minh Duệ và Minh Cẩn cũng không quá hài lòng. Bởi vì không có săn được con mồi mà bọn họ muốn.

Minh Duệ có chút tiếc nuối nói: “Ta còn muốn chuẩn bị một miếng da hổ cho mẹ may xiêm y” Đáng tiếc đi mất hai ngày cũng không gặp được hổ.Mà thâm sơn cùng cốc thì Võ Tinh lại không để bọn họ đi.

Minh Duệ nói muốn săn da hổ, là bởi vì ban đầu Ôn Uyển cười nói Bạch Thế Niên đáp ứng cho nàng một miếng da hổ mà đến bây giờ còn không có cho. Chuyện này khiến cho Minh Duệ nhớ mãi trong lòng, muốn đền bù cái tiếc nuối này của Ôn Uyển, cho nên cứ luôn tâm tâm niệm niệm da hổ.

Minh Cẩn u oán nhìn Minh Duệ một cái. Còn nói gì da hổ, lần này hắn bắt được một con thỏ, một con gà rừng. Mấy lần trước tới núi rừng săn thú hắn còn không thấy có chênh lệch lớn như vậy, nhưng lần này Minh Duệ lại trực tiếp đá hắn văng mấy con phố, càng làm nổi bật vẻ hắn đúng là cặn bã.

Minh Duệ cảm nhận được Minh Cẩn như đưa đám, đem cung tên đổi sang vai khác: “Tương lai đệ phải là thi Trạng nguyên lang. Ca ca sẽ không bằng được.” Mặc dù Minh Cẩn nói thi Thám Hoa Lang, nhưng Minh Duệ cảm thấy muốn thi thì phải thi Trạng nguyên lang. Mọi người đều chỉ nhớ người thứ nhất, không ai nhớ người thứ hai. Người thứ ba lại càng ít người nhớ được, cho nên Minh Duệ cho rằng mục tiêu của Minh Cẩn phải là Trạng nguyên lang.

Đây cũng là Minh Duệ cho Minh Cẩn lòng tin.Ôn Uyển luôn từ trên người Minh Cẩn tìm ra sở trường nổi trội hơn Minh Duệ, sau đó cường điệu khích lệ, còn thường xuyên nói với Minh Cẩn, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Cho nên nhiều … năm trôi qua, ở dưới ngọn núi lớn Minh Duệ này, Minh Cẩn cũng không còn cảm giác mình thua kém ca ca. Chẳng qua là hài tử mà thôi, luôn có thời điểm ganh đua so sánh, ganh đua so sánh thấy chênh lệch thì mặt sẽ như đưa đám.



Minh Duệ cũng đã được Ôn Uyển cường điệu nhắc nhở. Mỗi khi như vậy, Minh Duệ cũng khích lệ Minh Cẩn, tránh để cho Minh Cẩn phải ảo não.

Cho nên Minh Duệ vừa nói, Minh Cẩn lập tức cười vui vẻ nói: “Đúng vậy, sau này đệ nhất định phải thi Trạng nguyên lang.” Ôn Uyển nói Tham Hoa Lang tốt nhất, nhưng mà lão sư, phụ thân, ca ca, cô cô, thúc thúc đều nói Trạng nguyên lang tốt nhất. Vậy thì hắn vẫn nên thi Trạng nguyên lang thôi.

Võ Tinh thấy Minh Duệ còn nhỏ mà đã lanh lợi, trong lòng rất vui mừng. Cũng vì có Minh Duệ hiểu chuyện hiếu thuận, Quận chúa mới có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng làm cho bọn họ dễ dàng hơn rất nhiều.

Võ Tinh cố ý để cho hai đứa bé khiêng con mồi, chủ yếu là vì rèn luyện cước lực cùng nghị lực của hai đứa bé. Khoan hãy nói, cái này hiệu quả cũng không tệ lắm. Hai huynh đệ ngươi một câu ta một câu. Cho dù trên người cõng rất nhiều con mồi, cảm giác cũng không còn nặng như vậy nữa.

Đến nhà, đem những thứ này toàn bộ đều lột da. Thịt vào mùa này cũng không ướp được, nhưng lấy ra đi bán lại sợ lộ dấu vết.

Minh Cẩn nhìn trong viện nhiều thịt như vậy, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cô cô, thúc thúc, nếu không thì chúng ta đưa cho người trong thôn đi? Dù sao chúng ta cũng ăn không hết. Đặt ở đây cũng lãng phí.”

Hạ Dao lắc đầu: “Không được .”

Minh Cẩn vẫn không từ bỏ ý định này: “Cô cô, đưa thịt này đến cho bọn hắn ăn, thứ nhất có thể kết nhân duyên tốt, thứ hai cũng có thể nói cho bọn hắn biết chúng ta nơi này có hộ vệ, để cho bọn họ không dám nghĩ cách.” Minh Cẩn cũng là muốn làm một chút chuyện tốt.

Võ Tinh lắc đầu: “Không được. Như vậy ngược lại sẽ làm cho người ta hoài nghi. Chúng ta ở nơi này chẳng qua chỉ là hộ vệ bình thường, đánh săn có thịt nhất định sẽ giữ lại tự mình ăn. Làm gì chịu đưa cho người ta. Như vậy cũng đủ khiến người khác hoài nghi.” Minh Cẩn thật sự đã quá quen với cuộc sống giàu có, không biết dân chúng bình thường ăn được một bữa thịt là rất khó khăn. Còn có, Minh Cẩn cũng không hiểu biết nhân tình thế thái, nếu đưa cho thôn dân, bọn họ bây giờ là phu nhân cùng thiếu gia không được sủng ái bị lưu đầy, hẳn nên tính toán tỉ mỉ mới đúng, làm như vậy không khiến người hoài nghi mới gọi kỳ quái.

Minh Duệ nhìn Minh Cẩn ảo não không thôi, cười nói: “Minh Cẩn cũng là không muốn lãng phí. Mẹ thường xuyên nói không thể lãng phí đồ ăn. Lãng phí rất đáng tiếc. Nếu không thì như vậy, đem những thứ thịt này lấy ra đi bán. Không bán ở trong thôn, mà mang lên trấn trên đi bán. Như vậy có thể đổi lại vài đồng, không tặng cho người ta, nhưng cũng có thể đem đường sửa chữa lại, sau này ngồi xe ngựa cũng không bi xóc nảy.”

Hạ Dao cho rằng biện pháp cũng không thể thực hiện.

Võ Tinh lắc đầu, không đồng ý giống nhau: “Minh Duệ, nếu cháu có tâm tư này, chờ đến khi chúng ta rời đi thì để lại bạc cho bọn họ sửa đường. Nhưng hiện tại không được, hiện tại chúng ta nhất định phải khiêm tốn.” Không thể làm lộ ra tin tức dù chỉ là nhỏ nhất.

Minh Duệ gật đầu: “Được, ta nghe thúc thúc.” Chẳng qua hắn chỉ không muốn khiến Minh Cẩn thất vọng, nên cố ý làm cho Hạ Dao cô cô và thúc thúc nói không được, để Minh Cẩn không cần phải ảo não, cũng không phải thật sự muốn đem đi bán.

Trên mặt Minh Cẩn quả nhiên không có ảm đạm như lúc đầu nữa.

Minh Duệ lôi kéo tay Minh Cẩn nói: “Đi, đã ba ngày không luyện chữ rồi. Lúc trước mẹ còn hai mươi năm cũng không bỏ sót một ngày đấy. Cho nên chữ mới viết được tốt như vậy.”

Hai huynh đệ đi thư phòng luyện chữ.

Hạ Dao nhìn hai huynh đệ bọn họ, khóe miệng chứa đựng nụ cười.

Ôn Uyển tỉnh dậy, nghe được tiếng chim hót không ngừng trên cây lựu. Ôn Uyển nghe thấy ngẩng đầu nhìn lên,thì ra là chim nhỏ đậu trên cây lựu, hót đến rộn ràng.

Hạ Hương cũng nói: “Quận chúa, sáng sớm đã có Hỉ Thước đến gọi, hôm nay nhất định sẽ có chuyện tốt đến cửa.”

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng, không có lên tiếng chỉ tiếp tục đánh quyền. Đánh xong quyền thì nhận lấy khăn Hạ Hương đưa, lau lau mồ hôi hột trên trán: “Có thể có cái chuyện tốt gì chứ?” Gần đây mệt mỏi muốn chết, trong kinh thành trừ giết người bắt người, nửa chuyện tốt nàng cũng không nghe thấy đâu. Mà hôm nay lại là ngày muốn xử trảm Điền thị. Hôm nay nhất định cũng không phải là một ngày yên bình gì, có thể có chuyện tốt gì?

Bởi vì có phương hướng, cũng có mục tiêu, lúc trước Ôn Uyển phong bế cửa thành, không cho phép bất luận kẻ nào đi ra ngoài. Cũng không cho phép những người này có thể đi ra ngoài. Trong đoạn thời gian này Lý Nghĩa lật đến từng tấc đất trong kinh thành, chỉ cần có chút dính líu, không phải là bắt, thì chính là giết. Điều này khiến cho Thích Ngọc tổn thất một lực lượng khá lớn.

Hai ngày trước đánh lén bên kia tổn thất một nhóm, hiện tại chuyện sắp xảy ra, khẳng định lại sẽ có thêm tổn thương. Tin rằng thế lực của Thích Ngọc cũng chịu đủ đả kích. Lần này nếu Thích Ngọc thật sự tới cứu Điền thị cũng tốt, vừa lúc một lưới bắt hết bọn họ. Cho dù không diệt trừ được sạch sẽ, không bắt được Thích Ngọc, cũng có thể phá hủy thế lực của bọn họ.

Ôn Uyển còn chưa dùng đồ ăn sáng, Lý Nghĩa đã tới đây. Lý Nghĩa trước tiên hồi báo một chút chuyện tối qua với Ôn Uyển.

Ngày hôm qua sau khi Ôn Uyển gặp Kỳ Cừu, thì nàng đem danh sách Kỳ Cừu nói đưa cho Lý Nghĩa. Lần này Lý Nghĩa đã được giải thích cặn kẽ, cho nên danh sách Ôn Uyển đưa, không chỉ có danh sách quan viên lần trước, mà còn có cả đám cọc ngầm nằm vùng vẫn ẩn nấp trong hậu cung.

Lý Nghĩa nhận được phần danh sách này, lập tức dẫn người, trong một đêm đem người trên danh sách, nên bắt thì bắt, nên giết thì giết, làm việc vô cùng hiệu suất.

Ôn Uyển khẽ than thở: “Ngươi cần phải tra rõ ràng, ta không muốn mang trên lưng tính mạng người vô tội.” Nếu đã sinh ở cái triều đại này, tiếp tay cho những người này, bất kể có phải là chủ ý của họ hay không, đều phải chết. Nhưng Ôn Uyển hi vọng ở chỗ Kỳ Cừu có nhầm lẫn.

Lý Nghĩa sắc mặt trầm ổn, vẫn nghe nói Quận chúa có lòng từ bi, nhưng bây giờ nghe nói thế vẫn không hết bất ngờ: “Quận chúa, ta đã thẩm vấn bọn họ. Toàn bộ đều đã cung khai.” Kì Cừu đã nói cả gốc gác của bọn họ đi ra ngoài, muốn chống chế cũng không được. Nhưng mà chuyện này khiến cho hảo cảm của Lý Nghĩa đối với Kỳ Cừu tăng thêm hai phần. Hơn nữa còn thật sự khuất phục thủ đoạn của Ôn Uyển. Ôn Uyển không hề dụng hình đối với Kỳ Cừu, còn cho ăn uống đầy đủ. Vậy mà người ta cũng đem toàn bộ những chuyện đã biết đều cung khai rồi, so với thủ đoạn tra hỏi của hắn thì tốt hơn nhiều.

Ôn Uyển khẽ than thở, liên lụy vào rồi thì nàng cũng không thể giúp gì.

Lý Nghĩa nói với Ôn Uyển chuyện ngày hôm nay. Lý Nghĩa nói cho Ôn Uyển biết tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng. Lần này bọn họ bày ra thiên la địa võng, đoán chừng đối thủ chạy cũng không thoát .

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tốt, hi vọng Lý đại nhân có thể một lưới bắt hết những người này.” Ôn Uyển mới không tin thiên la địa võng gì đó. Nơi nào có người thì nơi đó có sơ hở, có chỗ sơ hở thì không thể tồn tại thiên la địa võng gì kia.

Ôn Uyển phái người đưa tin cho Đông Chính Vi. Đông Chính Vi am hiểu nhất chính là truy tung (truy tìm dấu vết), để cho Đông Chính Vi cải trang xen lẫn vào trong đám người, phòng bị vạn nhất những người này chạy trốn cũng có thể tra được tung tích. Chuyện này Ôn Uyển giấu Lý Nghĩa. Đối với Lý Nghĩa, Ôn Uyển không tín nhiệm.

Ba nghìn tinh binh áp tải Điền thị đi pháp trường. Ôn Uyển nhìn Điền thị bị mang đi, một chữ cũng không nói. Điền thị nhìn về phía Ôn Uyển, lúc này không thể không giữ vững bình tĩnh nữa rồi. Điền thị không ngốc, Ôn Uyển làm như vậy, hoàn toàn chính là dùng bà ta làm mồi nhử, dẫn người của bọn họ mắc câu.

Ôn Uyển hướng về phía Điền thị oán hận cười: “Thời điểm các ngươi hạ độc thủ với trượng phu và nhi tử của ta, đã quyết định chúng ta là tử địch, là tử địch thì ngươi chết ta sống.” Đối với địch nhân, Ôn Uyển chưa bao giờ nương tay. Bởi vì Ôn Uyển rất tín ngưỡng một câu nói, nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình. Thả cho bọn họ một con ngựa, tương lai bọn họ quay trở lại đối phó mình, nàng mới không ngu.

Điền thị nghe những lời này, trong mắt tràn ngập vẻ oán độc.

Ôn Uyển khoát khoát tay: “Thắng làm vua thua làm giặc mà thôi. Mang đi đi!” Thật ra Ôn Uyển nghĩ mãi không thông, tại sao những người này lại sao chấp nhất như vậy chứ? Nếu Đại Tề tham quan ô lại khắp nơi, dân chúng không có cách nào sống sót. Bọn họ tạo phản, phản đối triều đình cũng còn nói nghe được. Nhưng cậu hoàng đế là minh quân, yêu dân như con. Dân chúng an cư lạc nghiệp, cũng không biết bọn họ còn muốn hành hạ cái gì.

Điền thị bị áp tải đến pháp trường, Ôn Uyển ở nhà chờ tin tức. Ôn Uyển trong lòng không được an bình, trong lúc xử lý chuyện triều chánh, khi phê duyệt viết sai chữ rồi, thiếu mất một nét.

Mễ tướng thấy Ôn Uyển phê duyệt tấu chương viết sai chữ, nhỏ giọng nói: “Quận chúa, nếu mệt nhọc thì nghỉ ngơi một chút.” Sai lầm đơn giản như vậy cũng không giống như Quận chúa phạm phải, sợ rằng là do cái tử phạm hôm nay quấy nhiễu khiến cho tâm thần không yên, mới phạm phải sai lầm như vậy.

Ôn Uyển cũng cảm thấy trạng thái của mình lúc này không thích hợp xử lý triều chính. Đến lúc này Ôn Uyển mới cảm giác mình suy nghĩ nhiều, nàng và hoàng đế căn bản không phải là cùng một cấp bậc, càng không phải là một hình mẫu. Nếu hoàng đế gặp phải chuyện như thế, tuyệt đối chân mày cũng không nhíu một chút, vẫn như ngày thường yên lặng xử lý chính vụ. Nào có như nàng vậy, phê duyệt tấu chương còn viết sai chữ, thật đúng là khiến bà ngoại nàng mất mặt rồi.

Hạ Ảnh nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển, cười nói: “Quận chúa, kết quả xấu nhất chính là Điền thị chết, có cái gì đáng lo lắng chứ?”

Ôn Uyển suy nghĩ sau đó gật đầu. Mình quá để ý rồi, cho nên mới mất đi bình tĩnh. Nghĩ như vậy liền buông lỏng: “Ta nằm trên giường nghỉ ngơi một chút.” Ôn Uyển vốn tưởng rằng mình ngủ không được, không nghĩ tới vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ say.

Trong lúc Ôn Uyển đang ngủ, tiền viện có người đến báo có vị đại thần có chuyện quan trọng muốn tham khiến Quận chúa. Hạ Hương cũng là người thông tuệ, nếu thật sự có chuyện không phải Quận chúa xử lý không được, tin rằng thừa tướng đại nhân sẽ đi qua. Nếu thừa tướng đại nhân không tới đây, cũng không phải chuyện hết sức khẩn cấp gì. Quận chúa thật vất vả mới ngủ được một lát, trời sập xuống cũng không thể để người quấy rầy giấc mộng của Quận chúa.

Lúc Ôn Uyển tỉnh lại, đã là giữa trưa.Ôn Uyển vừa nhìn phía ngoài sáng rực rỡ, giật mình một cái: “Hiện tại là giờ nào rồi?” Phạm nhân đã định xử trảm vào buổi trưa, hẳn là không quá giờ ngọ.

Hạ Hương nhẹ nói nói: “Quận chúa, mới vừa qua buổi trưa.”

Ôn Uyển vội hỏi: “Tình huống bên ngoài như thế nào? Điền thị có bịxử trảm hay không?” Làm sao vừa nằm xuống ngủ đã ngủ đến bây giờ chứ?

Hạ Hương nhìn thần sắc ảo não của Ôn Uyển, cười nói: “Quận chúa tự mình đi gặp Lý Nghĩa đại nhân đi. Để Lý Nghĩa đại nhân nói cùng Quận chúa.” Lý Nghĩa cũng mới vừa trở lại. Hạ Hương hỏi một chút Lý Nghĩa có cần gặp Quận chúa hay không? Lý Nghĩa cảm thấy không vội. Hạ Hương là người tiên hoàng ban cho Ôn Uyển, không quen thuộc với Lý Nghĩa. Nếu đã nói không vội, cụ thể Hạ Hương cũng không hỏi.

Hạ Hương thấy Lý Nghĩa nói không vội, đương nhiên cũng không đánh thức Ôn Uyển. Gần đây Quận chúa ngủ không đủ giấc, mỗi ngày đều bận rộn đến nửa đêm, trời tờ mờ sáng đã tỉnh lại.

Ôn Uyển bận rộn như vậy, thứ nhất là do quả thật rất nhiều việc, cần rất nhiều thời gian để xử lý. Thứ hai Ôn Uyển cũng muốn làm cho mình lu bù bận rộn lên, không có thời gian nhớ đến nhi tử. Nếu không làm gì, rảnh rỗi là Ôn Uyển liền không nhịn được mà nhớ tới nhi tử, đây đối với nàng mà nói thật không tốt, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình.



Ôn Uyển vội vàng rửa mặt, đổi một thân xiêm y, đi ra ngoài gặp Lý Nghĩa: “Chuyện thế nào?” Ngàn vạn lần đừng nói với nàng người đã chạy trốn đấy. Nếu đã chạy trốn, còn muốn đưa Điền thị đi, chuyện này thật sự là quá mức rồi.

Lý Nghĩa chần chờ sau đó nói: “Quận chúa, Điền thị đã được cứu đi.”

Ôn Uyển lập tức nắm chặt tay. Tên khốn kiếp này, nàng đã sớm cảnh báo trăm nghìn lần, không thể để Điền thị chạy. Nhưng vẫn để chạy mất, đáng chết.

Vừa dứt lời Lý Nghĩa cảm nhận được Ôn Uyển toàn thân lạnh lùng, cả người đều lạnh lẽo. Nhưng đã đến mức này, hắn chỉ có thể kiên trì nói: “Quận chúa yên tâm, ta đã thả đồ trên người Điền thị. Bọn họ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta. Quận chúa, Thích Ngọc không xuất hiện. Ta định thông qua Điền thị dụ Thích Ngọc ra, hiện tại đã chứng minh, Thích Ngọc chính là chủ sửphía sau màn.”

Ôn Uyển lập tức nổi giận: “Ta đã nói với ngươi như thế nào? Ngươi cho lời của ta là gió bên tai đúng không?” Một lần coi như xong, còn có lần sau. Người như vậy, Ôn Uyển cảm giác mình thật mắt mù mới có thể tin tưởng người này.

Trên đường tới đây Lý Nghĩa đã dự liệu được cái kết quả này: “Quận chúa. . . . . .” Muốn tìm một lý do, nhưng rốt cuộc cũng áp chế xuống.

Ôn Uyển giận đến cực điểm: “Nhanh chóng, lập tức phái người bắt Điền thị trở lại. Cho dù bắt không được Thích Ngọc, Điền thị không thể chạy, càng không thể chết.”Ôn Uyển thật sự là quá tức giận rồi. Còn có kẻ đáng hận hơn hắn sao? A, buổi sáng còn nói sẽ làm tốt, nàng thậm chí vì phòng bị vạn nhất mới để Lý Nghĩa hạ độc Điền thị. Nhưng Ôn Uyển thật không nghĩ tới trong nháy mắt đã làm cho suy tính của nàng thành tro bụi. Lý Nghĩa này lại dám nói một đằng làm một nẻo.

Ôn Uyển thấy Lý Nghĩa bất động, tức muốn nổ phổi, không phải ngủ thêm một lát thôi à, làm sao lại hỏng việc chứ: “Ngươi cho rằng bọn hắn ngu đần như thế, không biết ngươi gian lận trên người Điền thị sao? Về phần độc dược kia, ngươi xác định bọn họ thật sự không có giải dược sao? Ngươi nhanh chóng phái người đuổi kịp, bắt lại Điền thị, lần nữa mang về Thiên Lao. Giam Điền thị vào trong đó rồi không cho Điền thị ra khỏi Thiên Lao nửa bước.” Thiên Lao địa thế hiểm yếu, lại có trọng binh canh gác, không lo lắng bị cướp tù. Ít nhất Ôn Uyển chưa từng nghe qua có người có thể mang người từ trong thiên lao cướp ra ngoài đâu.

Nhưng Lý Nghĩa vẫn bất động.

Ôn Uyển phát hỏa: “Người đâu, mang xuống cho ta, đánh hai mươi đại bản.” Lão hổ không phát uy, thật sự xem nàng là mèo bệnh, phải không!

Thị vệ phía ngoài lập tức đi vào, lôi Lý Nghĩa đi ra ngoài, tiếng đại bản đánh xuống, Ôn Uyển lại không nghe được Lý Nghĩa hừ lạnh nửa câu.

Ôn Uyển ở nơi này thở hổn hển, từ trước tới bây giờ nàng còn chưa có tức giận như vậy qua đâu, còn có chuyện gì so với chuyện này đáng hận hơn sao? Rốt cuộc lúc này Ôn Uyển đã biết, tại sao HạẢnh luôn tự tiện chủ trương? Thì ra gốc rễ là ở chỗ này, thật là thượng bất chính hạ tắc loạn.

Hạ Hương vội vàng bưng trà tới: “Quận chúa uống một ngụm trà, xin bớt giận.” Lại nói đây là lần đầu tiên Hạ Hương thấy Quận chúa phát hỏa lớn như vậy đấy.

Ôn Uyển nhận lấy trà, uống nửa chung trà cũng tỉnh táo lại, nhìn Hạ Hương bên cạnh không nhịn được trách cứ: “Có người tới tìm ta, cũng không biết gọi ta. Thật là. . . . . .” Trước khi Ôn Uyển ngủ không có nhắc nhở bọn họ lúc nào thì gọi, nhưng đã có chuyện thì phải gọi tỉnh nàng. Hiện tại không thể so sánh với năm đó, năm đó là không có cách nào thật vất vả mới ngủ được, mới không muốn để người khác gọi tỉnh mình. Lúc này là có chuyện. Khụ, rốt cuộc cũng không đắc dụng được như Hạ Dao.

Hạ Hương cũng không biết chỉ trong chốc lát như vậy, thiếu chút nữa làm hỏng đại sự, vội vàng quỳ trên mặt đất thỉnh tội. Nàng đã hỏi Lý Nghĩa, có muốn đánh thức Quận chúa hay không, là Lý Nghĩa nói không cần, sớm biết vậy đã đánh thức Quận chúa rồi.

Lý Nghĩa bị đánh hai mươi đại bản, còn có thể tựmình đi tới. Ôn Uyển tin tưởng các thị vệ cũng không biết nể tình riêng mà nhẹ tay, vậy thì chỉ cómột lý do, người này da dày thịt béo không sợ đánh.

Ôn Uyển cũng lười cùng hắn nói nhảm, để cho hắn đi bắt người. Nếu không bắt trở lại được Điền thị, Ôn Uyển không muốn gặp lại hắn.

Sau khi Lý Nghĩa bị Ôn Uyển đuổi đi,Ôn Uyển đi thăm Hạ Ảnh. Hạ Ảnh cũng biết chuyện này: “Là Lý Nghĩa qua loa.”

Thật ra Ôn Uyển rất muốn hỏi một chút, có phải ám vệ của hoàng đế đều là người tự cho là đúng, thích tự tiện chủ trương như vậy không? Hừ, chỉ sợ sẽ làm cho người để ý, chỉ hy vọng đừng để Điền thị đào thoát.

Ôn Uyển không biết rốt cuộc Thích Ngọc có bao nhiêu thông tuệ, nhưng Ôn Uyển có thể khẳng định Điền thị không phải là hạng người thiện lương gì. Nếu không như thế, ban đầu Ôn Uyển cũng cần không cùng Điền thị nói chuyện, thật sự là không có gì để nói.

Hạ Ảnh thấy ngay cả mình cũng bị kéo đến, càng không dám ló đầu. Ôn Uyển tức giận nói: “Ban đầu cho hắn hạ độc Điền thị, chỉ là vì phòng bị vạn nhất. Không nghĩ tới, haizz. . . . . .” Thật ra Ôn Uyển đã có tính toán, để cho Đông Chính Vi đi tìm hiểu. Đông Chính Vi thành thạo truy tung, phối hợp cùng ám vệ và cao thủ, Ôn Uyển cũng không tin Thích Ngọc có thể thoát khỏi kinh thành.

Hạ Ảnh im lặng: “Quận chúa. Người đã có tính toán này, vì sao không sớm nói với Lý đại nhân? Như vậy hắn cũng không dám tự tiện chủ trương. Quận chúa, người không biết, ám vệ truy xét đám người này đã nhiều năm như vậy, đã sớm gấp gáp muốn phát hoả rồi, tâm tình muốn bắt được đám người kia, Quận chúa không thể hiểu .”

Ôn Uyển buồn bực. Các ngươi tra xét nhiều năm như vậy cũng không tra được, đó là tại các ngươi vô năng. Còn muốn nàng hiểu, các ngươi làm việc bất lợi còn nói ta không phối hợp. Ôn Uyển u ám nói: “Ngươi nói xem, nếu cậu hoàng đế ở đây, bọn họ còn dám tự tiện chủ trương nữa hay không?”

HạẢnh lập tức ngậm miệng.

Ôn Uyển còn muốn trách cứ hai câu, đột nhiên nhớ tới buổi sáng nói cùng Lý Nghĩa. Lý Nghĩa nói bày thiên la địa võng, nàng đã nhắc nhở như vậy, Lý Nghĩa cũng đã đáp ứng. Lúc trước có thể nói là trách nhiệm mỗi bên một nửa, nhưng lúc này như thế Ôn Uyển cảm thấy thật quái dị. Ôn Uyển cảm giác, có chỗ nào đó không đúng: “Trong ám vệ, Lý Nghĩa là lớn nhất sao?” Hay là có người đứng sau Lý Nghĩa quyết định.

HạẢnh lắc đầu: “Lý Nghĩa cũng chỉ là người ra mặt xử trí chuyện bên ngoài. Thủ lĩnh ám vệ chưa từng rời khỏi hoàng thượng.” Nói cách khác thủ lĩnh ám vệ kia là tâm phúc thân tín nhất của hoàng đế, có thể giao phó thân gia tánh mạng. Nói cách khác, người này không thể nào trở lại kinh thành rồi.

Ôn Uyển còn muốn suy nghĩ đi xuống, Hạ Hương ở bên ngoài cất giọng nói: “Quận chúa, Mễ đại nhân cầu kiến. Mễ đại nhân nói có chuyện quan trọng cầu kiến Quận chúa.”

Mễ Tướng tự mình tới hậu viện tìm người, còn nói có chuyện quan trọng, sợ rằng có đại sự rồi.Ôn Uyển hướng về phía Hạ Ảnh nói: “Chuyện đã như vậy, cũng không thể hỏng bét hơn nữa. Ngươi phải cố dưỡng thương, mười bốn năm trước đả thương khiến nguyên khí tổn thương nặng nề, hiện tại số tuổi đã lớn càng không thể bỏ qua. Một khi không cẩn thận liền rơi xuống bệnh căn, chờ qua mấy năm nữa mỗi năm tuổi một lớn, đến lúc đó toàn thân đều đau nhức, vậy thì phải chịu tội rồi.”

HạẢnh nhìn Ôn Uyển một cái, cúi đầu đáp: “Được.”

Ôn Uyển thấy nàng ngoan ngoãn như thế, có chút không quen: “Muốn ăn cái gì muốn dùng cái gì, thiếu cái gì thì cứ nói với bọn họ. Chỉ cần không phải thứ phải kiêng kị (là đồ thái y dặn dò không thể ăn), có thể tìm được đều tìm cho ngươi. Ta đi xử lý công việc.” Mặc dù Ôn Uyển đối với việc Hạ Ảnh ba lần bốn lượt tự chủ trương hành động căm thù đến tận xương tuỷ, đối xử với Hạ Dao tốt hơn Hạ Ảnh không ít. Nhưng sâu trong nội tâm Ôn Uyển cũng coi HạẢnh là người nhà mà đối đãi. Chỉ có thời điểm chọc giận Ôn Uyển, luôn nói đem nàng đưa đi. Nếu thật đưa đi, Ôn Uyển còn không nỡ đâu. Dù sao cũng đã theo bên người hai mươi mốt năm, hai mươi mốt năm cũng không phải là hai mươi mốt ngày, đã sớm bồi đắp tình cảm thâm hậu. Hơn nữa cũng không dám bảo đảm hoàng đế sẽ phái đến người tốt hơn HạẢnh. Haizz thật khó xử a.

Hạ Ảnh không biết vì sao, cảm thấy khóe mắt cay cay. May là Ôn Uyển đã xoay người rời đi, nếu không sẽ nhìn thấy trong mắt nàng hàm chứa nước mắt.

Mễ Tướng xin gặp Ôn Uyển, thật sự là có đại sự. Mấy tỉnh Hà Nam, Thiểm Tây, Cam Túc gặp thiên tai nghiêm trọng.

Ôn Uyển nhìn trên sổ con không phải là hồng thủy, thì chính là đất lỡ, còn có đất đá trôi lập tức nhíu chặt mày. Năm nay là có chuyện gì xảy ra, năm trước cũng vẫn mưa thuận gió hòa, làm sao năm nay tai hoạ đặc biệt ghé thăm thế. Mấy tháng vừa rồi nạn hạn hán, lúc này lại hồng thủy, đất đá lở? Năm nay tai hoạ liên tiếp xảy ra, cũng không biết là có chuyện gì, thật sự không phải dấu hiệu tốt lành gì.

Trong lòng Ôn Uyển buồn bực, nhưng có buồn bực hơn nữa cũng phải cứu tế. Cũng may là mấy địa phương sản xuất lương thực trọng yếu như Giang Nam không có xuất hiện những tình huống này, nếu không Ôn Uyển thật muốn to đầu.

Ôn Uyển lập tức triệu tập Hộ bộ Thượng thư tới đây, chuyện lương thực ruộng đất đương nhiên tìm đến đầu tiên phải là Hộ bộ Thượng thư. Hộ bộ Thượng thư lập tức đem tình huống quốc khố nói ra, tiền bạc giúp nạn thiên tai quốc khố có thể lấy ra được, nhưng hắn lo lắng sau khi cứu trợ thiên tai xong rồi, thì chiến sự tiền tuyến, quân lương lương thảo lại là một vấn đề lớn. Ý của hộ bộthượng thư chính là, cứu trợ thiên tai vẫn phải kiềm chế một chút. Nhất định phải lưu lại đầy đủ bạc, dù sao chỗ hoàng đế mới là nơi quan trọng nhất.

Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Đem chi tiết tình huống thiên tai viết thành một phần tấu chương trình lên cho ta. Còn dự tính xem đại khái cần bao nhiêu bạc. Về phần tiền tuyến ta còn phải suy xét.” Hoàng đế còn có một lượng tiền lớn ở trong tay nàng. Căn cứ như Ôn Uyển suy đoán, trận chiến này cùng lắm là cuối năm đánh xong. Nói cách khác chỉ cần chống đỡ tới cuối năm là được.

Ôn Uyển lại cùng Mễ tướng bàn bạc chuyện này, vì chuyện thiên tai này, Ôn Uyển bận rộn đến nửa đêm. Trên đường Ôn Uyển trở về ngủ, nghe được tiếng chim hót, không nhịn được oán trách: “Đều nói Hỉ Thước (chim khách) hót, có chuyện tốt đến. Ngày này cả một đống chuyện xui xẻo. Ngươi nói xem ngươi rốt cuộc là Hỉ Thước hay là quạ đen” Ôn Uyển thật hoài nghi buổi sáng nay chính là quạ đen kêu đấy.

Hạ Hương mím môi cười: “Quận chúa là hỉ thước, không phải là quạ đen. Có lẽ ngày mai sẽ có tin tức tốt truyền đến. Quận chúa không cần phải gấp gáp.”

Ôn Uyển lầm bầm, có thể không gấp sao. Duyên hải cũng có rất nhiều chiến báo đưa tới đây, thắng thua đáy lòng nàng cũng có đo đếm. Nhưng biên thành đến bây giờ, một phần chiến báo cũng không có đâu. Tin hoàng đế tự tay viết cũng còn chưa đến, làm cho trong lòng nàng sờ không thấu. Hiện tại triều đình cũng cần đến tin chiến thắng từ biên thành để ổn định lòng người. Nếu không, còn tiếp tục như vậy, ngay chính cả Ôn Uyển cũng không giữ vững nổi.

Ôn Uyển nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, lại nặng nề than thở. Trước kia vốn nghe ông ngoại hoàng đế nói, đánh giặc là đánh giặc, đánh chính là tiền lương (tiền bạc và lương thảo), thời gian đánh giặc càng lâu thì quốc khố càng bị vắt kiệt. Đây còn không đúng sao? Ôn Uyển để ýchính là chút thời gian như vậy đấy, nhìn tiền từ trong quốc khố như thủy triều ào ào chảy ra ngoài, nếu không phải bởi vì trong tay mình còn có một số tiền khổng lồ khác, sợ rằng Ôn Uyển cũng phải đi theo Hộ bộ Thượng thư vì tiền bạc mà rầu rĩ.

Ôn Uyển bỏ lại những chuyện đáng ghét này, đến phòng ngủ thay y phục, nhìn vào gương, vuốt mặt: “Có phải ta đã già hơn rất nhiều không?” Cảm giác khuôn mặt tang thương hơn không ít!

Hạ Hương hé miệng cười nói: “Quận chúa lúc nào thì già rồi. Người nào gặp Quận chúa không nói giống như đại cô nương mười bảy mười tám tuổi. Để người khác nghe được lời này của Quận chúa, còn không biết sẽ như thế nào.” Nữ nhân thích đẹp là hiển nhiên, nhưng thích đến như Quận chúa, ừm, cũng thật sự quá mức rồi.

Người khác có thể không biết, nhưng Hạ Hương là người rõ ràng nhất. Trừ nửa tháng đầu loay hoay bận rộn đến chân không chạm đất, mỗi buổi tối sau khi phê duyệt tấu chương mệt mỏi, cũng đều đắp mặt nạ, nằm trên giường nghỉ ngơi, thời gian tuy không nhiều, đại khái khoảng hai khắc giờ. Cách một ngày làm một lần, cũng không gián đoạn bao giờ.

Ôn Uyển vuốt mặt: “Còn không già? Nhìn đã già đi rất nhiều rồi.” Ôn Uyển có cảm giác da khô khốc không sáng bóng, có khuynh hướng trở thành thiếu phụ luống tuổi có chồng.

Trong lòng Hạ Hương nói thầm khó coi thì không có chỉ có gầy đi mà thôi: “Quận chúa, người cũng nên ăn nhiều đồ ăn mặn một chút. Khoảng thời gian này ăn nhiều đồ thanh đạm, nhìn xem người gầy đi rất nhiều rồi.”

Ôn Uyển thấy người trong gương, lắc đầu: “Không được, vẫn là gầy chút tốt hơn. Lúc trước quá mập. Như bây giờ thật tốt.”

Hạ Hương bất đắc dĩ lắc đầu, Quận chúa đúng là khác thường. Phu nhân nhà ai mà không lấy phúc hậu làm kiêu ngạo đâu, cái này chứng minh có phúc tướng. Nơi nào giống Quận chúa, hi vọng giữ được vóc dáng thon thả.

Ôn Uyển bật cười, lười cùng Hạ Hương giải thích. Thời đại này nữ nhân lấy mượt mà làm đẹp,mà người ta cũng không nói sai. Người nơi này luôn tâm niệm nhiều con nhiều cháu là phúc khí. Nữ nhân mập mạp một chút chứng minh thân thể tốt, dễ sinh dưỡng a!.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook