Quyển 4 - Chương 167: Gả Thay (Thượng)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
03/08/2014
Editor: Nhạn Linh
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển đặt mông ngồi dưới đất, bây giờ mà còn quản cái gì lễ nghi với không lễ nghi. Cũng may lúc này là trời tháng tám, nếu trời tháng mười hai, sẽ khiến nàng đang sống sờ sờ mà bị chết rét. Ôn Uyển oán giận rất nhiều. Đầu tiên đang yên lành lại đụng với Ninja giặc Oa, để cho thích khách ở trong chỗ tối được lợi. Chạy trốn để giữ mạng, vừa lúc đụng phải đào hôn. Xui xẻo hơn, còn cùng tân nương đào hôn mập gầy không khác nhau lắm, Ôn Uyển cảm giác vận khí này của mình thật là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (xưa nay không có). Ôn Uyển cảm thán năm nay may mắn đã quay lưng lại với nàng, cũng không phải là năm bổn mạng, làm sao mà đen đủi như vậy.
Nhớ tới việc chịu tội lần này, kẻ đầu sỏ là Bạch Thế Niên, Ôn Uyển tức giận muốn nổ tung. Tên sao chổi này, nếu không phải thay hắn cản tai họa, bên người nàng có sáu mươi thị vệ cộng với sáu cận vệ nhất đẳng. Còn có một ám vệ ở chỗ tối, cho dù sát thủ đệ nhất thiên hạ hay cái gì tới, nhiều thích khách tới như vậy, nàng cũng không phải đi tới nước này. Lúc ấy có nhiều người bảo vệ, sẽ có thể duy trì tới lúc viện quân đến. Chỉ sợ mười mấy thích khách kia sẽ bị bọn hắn băm vằm.
Ôn Uyển đi tới phía trước, kiếm cách mở khóa nhưng không mở được. Suy nghĩ cả nửa ngày, cũng chỉ biết ngồi im. Lại lần nữa ngồi trở lại trên mặt đất. Ngồi xuống, không có chuyện suy nghĩ, bụng lại bắt đầu kêu lên. Từ khi chạy trốn đến bây giờ, ngay cả nước miếng cũng không có thời gian uống, chỉ lo chạy trối chết. Vừa đến chỗ này, không nói đến ăn cơm, ngay cả một miếng nước cũng không cho uống, đã đem nàng nhốt ở phòng chứa củi.
Trong lòng Ôn Uyển oán thầm không dứt, đợi sau này nàng trở về rồi xem làm sao thu thập bọn họ. Ôn Uyển vô lực tựa vào tường, chịu đựng đói bụng, nghĩ tới chuyện ngày mai thôi thì ngày mai rồi hãy nói, dù sao năm nay cũng không có trông cậy gì được. Ôn Uyển muốn nằm xuống nghỉ ngơi, cả ngày đều đem thần kinh căng ra, quá mệt mỏi. Vốn chẳng qua là muốn chợp mắt một chút, không nghĩ đến liền ngủ quên.
Thần Tiễn Hầu trở lại kinh thành, Bạch lão phu nhân nhìn thấy Bạch Thế Niên không có về, bảo ngày mai sẽ trở lại. Bạch lão phu nhân tức giận tới mức run run. Vừa nghe lời này của hắn rõ ràng là từ chối: “Chuẩn bị ngựa xe. Ta tự mình đi tìm hắn trở lại. Ngày tốt một khi bỏ qua, sẽ không có được nữa.”
Thần Tiễn Hầu khuyên can mãi cũng không được. Thái độ của Lão nhân gia vô cùng quyết liệt: “Con không suy nghĩ cho con của con, nhưng ta suy nghĩ cho cháu trai của ta. Chuẩn bị ngựa xe, ta tự mình đi đem Thế Niên tìm về.”
Thần Tiễn Hầu ở bên cạnh cực khổ khuyên: “Nương, thật sự không được thì chúng ta kiếm người khác thay Thế Niên đi rước dâu. Chờ Thế Niên trở lại là tốt.”
Bạch lão phu nhân quả quyết cự tuyệt: “Không được, tuyệt đối không được. Phải làm thành kính. Nhất định phải có thành kính. Đây quan hệ đến chuyện cả đời hắn, tuyệt đối không thể qua loa.” Bạch lão phu nhân quá tín nhiệm vị Giác Ngộ đại sư này. Bà nhất định phải làm cho Thế Niên trở lại tự mình đi rước dâu. Bái đường, vào động phòng, mới xem như giải được sát khí của hắn. Những người khác thì ai cũng không được.
Ai cũng không ngăn cản được Bạch lão phu nhân nện bước, Thần Tiễn Hầu đối với Bạch lão phu nhân trừ hiếu thuận ra còn rất kính sợ. Ngăn trở không được, chỉ đành phải đi theo. Bạch lão phu nhân gọi Thanh Hà tới, bảo nàng chuẩn bị mọi chuyện ngày mai cho thật thỏa đáng. Không thể xảy ra sơ suất gì, chờ bọn hắn trở lại.
Ôn Uyển ngủ một hồi thì tỉnh, là bị muỗi cho cắn cho tỉnh. Phòng chứa củi có rất nhiều muỗi, bị ngứa đến người khó chịu. Ôn Uyển vỗ một cái vào trên mặt, chụp chết liền bốn con muỗi. Ôn Uyển vừa xua đuổi đống muỗi có thể khiêng người đi này, vừa nhẫn nại trước tiếng bụng đang kêu, Ôn Uyển đè bụng lại. Đây là lần đầu nàng chịu đói từ khi trở lại kinh thành đến giờ. Cũng là lần đầu rơi vào tình cảnh bi thảm này.
Ôn Uyển đang suy nghĩ ngày mai nên chạy đi như thế nào thì nghe thấy phía ngoài có tiếng bước chân. Đang suy nghĩ chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy tiếng có người mở khóa. Ôn Uyển mở mắt, nhìn cánh cửa mở đang mở ra. Người đi vào là vú nuôi kia. Vú nuôi tới đây nói: “Tới đây nhanh, tiểu thư gọi ngươi đấy!”
Ôn Uyển vốn nghĩ thừa cơ hội này, động thủ bỏ chạy. Nhưng nhìn thấy có một bà tử phía sau vú nuôi. Nàng vừa động thủ, nhất định sẽ kinh động người nơi này, đến lúc đó tất cả mọi người trong phủ đệ đều ồn ào. Nàng cũng không thoát thân được. Một khi kinh động người trong quan phủ, thì sẽ kinh động đến Triệu vương. Ôn Uyển nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông. Tại sao Triệu vương nhất định phải đưa nàng vào chỗ chết? Tốn hao lớn như vậy, còn có nguy cơ bị ông ngoại Hoàng đế biết được, mất hết tất cả.
Ôn Uyển thuận lợi đến được khuê phòng Đinh tiểu thư. Ôn Uyển nhìn thấy hai bà tử ở cửa, trong tình huống này là để trông chừng người. Thật ra thì hai bà tử này chẳng qua là phụng mệnh không để cho tiểu thư đi ra ngoài phòng. Về phần có người vào phòng hay không thì không quan trọng.
Ôn Uyển vào khuê phòng Đinh tiểu thư, thấy Đinh tiểu thư đã đổi một thân xiêm y. Một thân xiêm y thuần trắng. Trong phòng đập vào mắt chính là nước sơn đen và màn giường màu đỏ chót, trên bàn trang điểm tràn đầy đồ trang sức đeo tay. Mí mắt Ôn Uyển hạ xuống. Xem ra, thật sự phải gả rồi. Nhà ai thần kinh như vậy, đầu tháng tám, đầu đầy mồ hôi lại làm hôn lễ, đầu óc bị gỉ sét cả rồi sao?
Đinh tiểu thư trên dưới đánh giá Ôn Uyển: “Lại đây, cái này cho ngươi ăn. Một ngày đã không ăn cái gì, hẳn là đói bụng.” Vú nuôi bưng tới một chén mì con. Ôn Uyển lắc đầu: “Tiểu thư, ta không đói bụng.”
Trên mặt Đinh tiểu thư hiện ra nụ cười lạnh lùng: “Ngươi không đói bụng? Là thật không đói bụng, hay là giả bộ không đói bụng. Ta cho ngươi biết, nếu ngươi không biết điều một chút nghe lời của ta, ta liền đem ngươi đuổi về Hoa gia. Cho lão nhân kia chà đạp.”
Bởi vì người là dao thớt, ta là thịt cá. Ôn Uyển ở phòng chứa củi, chưa phải không nghĩ tới để lộ ra thân phận, cho bọn họ hỗ trợ đi đưa tin. Nhưng nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng nàng vẫn không dám. Đối với những người không quen này, nàng không dám tin. Chuyện này quan hệ đến mạng nhỏ của nàng, không thể để xảy ra chuyện không may.
Vú nuôi cười nhận lấy chén: “Ngươi yên tâm, nơi này không có thả thuốc độc đâu.” Nói xong, liền lấy thìa bạc thử khuấy lên một chút. Dưới tình thế như vậy, Ôn Uyển rốt cục cũng nhận lấy chén mì, đáng tiếc, còn không đợi nàng ăn thì chén mì liền rớt trên mặt đất vỡ tan. Vú nuôi nắm chặt Ôn Uyển không để cho nàng nhúc nhích, Đinh tiểu thư đem một chén trà đặt ở trên bàn định đổ vào miệng Ôn Uyển. Trong mắt Ôn Uyển liền lóe ra tia sáng sắc bén. Khiến Đinh tiểu thư bị làm cho sợ đến tay khẽ run rẩy, nước trong chén trà rơi xuống tay. Đinh tiểu thư nổi giận mắng: “Ngươi muốn chết sao?” Đinh tiểu thư giận đến muốn nổi điên, không ngờ nàng lại bị một nhà hoàn dọa cho sợ. Chuyện này mà truyền đi, sau này nàng làm sao lập uy trước mặt hạ nhân được.
Hiện tại Ôn Uyển xem như là biết, nữ nhân này nhìn mảnh mai nhưng lực tay không yếu chút nào. Ôn Uyển nhanh chóng cân nhắc mình nên làm cái gì bây giờ. Con ngươi Ôn Uyển co rụt lại, giống như giãy dụa: “Các ngươi muốn làm gì? Có phải muốn đem ta gả cho tên quỷ bệnh hay không?”
Đinh tiểu thư cười lạnh nói: “Ta cho ngươi biết, ở hậu viện nhà chúng ta, ta nói cái gì thì chính là cái đó. Nếu như ngươi không biết điều một chút nghe lời, hiện tại ta sẽ đem ngươi trói lại đuổi về Hoa giả.” Ôn Uyển không thể nhúc nhích, đợi sau này nàng trở về rồi, nhất định phải cho bọn ngươi biết tay.
Đinh tiểu thư cười lạnh nói: “Muốn báo thù, cũng phải nhìn xem ngươi có mệnh này hay không?” Cái thứ sống không quá ngày mai, nàng mới không sợ. Xoay người lại đi chuẩn bị một chén nước, đổ vào trong miệng Ôn Uyển. Ôn Uyển không muốn uống, nhưng là bị mạnh mẽ rót vào, không uống cũng phải uống. Vú nuôi vừa bỏ nàng ra, Ôn Uyển liền đè lại cổ họng của mình, phun ra một nửa.
Đinh tiểu thư giận dữ: “Ngươi muốn chết à.”
Ôn Uyển nhìn quanh một vòng, nắm lấy một cái hỉ đèn, dùng đỉnh chóp bén nhọn hướng về phía hai người kêu lên: “Tới đây, cùng lắm thì đồng quy vu tận.” Dù sao nàng đoán chắc hai người này sẽ không giữ nổi nàng. Ai sợ ai a.
Đáng tiếc giằng co một hồi, dược lực phát tác khiến Ôn Uyển choáng váng. Ôn Uyển khẳng định trong chén trà này chắc chắn đã bỏ thuốc. Nữ nhân chết tiệt. Bản thân ả không lấy chồng lại tìm nàng tới gả thay. Cái tên hỗn đản nào không có mắt, tìm một người đàn bà chanh chua như vậy.
Tay chân Ôn Uyển càng ngày càng không có sức. Đinh tiểu thư nhìn thấy bộ dáng Ôn Uyển lảo đảo muốn ngã, liền che miệng cười nói: “Bà vú, cái nha đầu này, mặc dù bộ dáng đối với ta trung thành, nhưng lại không thành thật. Lời nói của nàng chúng ta đều nghe được, vẫn là ngươi nói đúng, dùng thuốc sẽ tương đối thỏa đáng hơn. Đợi ngày mai sau khi mọi chuyện đều kết thúc. Tin tưởng nàng không chỉ không hận chúng ta, còn có thể cảm tạ chúng ta, mang đến cho nàng một phen phú quý nữa! So với chuyện bị cái lão già háo sắc kia chà đạp còn khó giữ được tánh mạng vẫn tốt hơn.” Nói đúng không hề sai, chẳng qua là đã che giấu một câu, chỉ có mệnh hưởng thụ một ngày.
Ôn Uyển vẫn còn choáng váng. Quả nhiên là thuốc mê huyễn. Đích nữ nhà nào, tại sao lại có loại thuốc này. Không phải bị ép gả cho cái thứ không đứng đắn chứ? Ôn Uyển mặc dù đi đứng vô lực, nói không ra lời nhưng không có hồ đồ. Không biết rốt cuộc nàng đã đến cái nhà gì? Nhưng cầu cho ngàn vạn lần không nên là người đối đầu với nàng.
Trong mắt của Đinh tiểu thư lóe lên ánh sáng cừu hận: “Nếu không phải ta cơ trí, mua được một người hầu hạ bên cạnh Lão thái thái, thì còn không biết Bạch gia là vì tìm một cô gái có thể xung hỉ, mới vội vàng đón dâu. Một khi gả đi rồi tuyệt đối sống không quá một ngày. May mắn chúng ta đã phòng bị tốt. Chờ ngày mai lên đường, cũng không có chuyện gì.” Đinh tiểu thư đã xài một món tiền tài rất lớn, mua được một bà vú bên cạnh Bạch lão phu nhân, hỏi thăm được chuyện Bạch Thế Niên muốn ở ngày mùng hai tháng tám hôm đó thành thân, là vì lấy vợ xung hỉ. Nói ngày ấy cưới vợ, tân hôn thê tử có thể ngăn cản sát tinh cho hắn. Khi nhận được tin tức này, trái tim nàng nguội lạnh một nửa rồi. Cái này cũng đồng nghĩa, chỉ cần nàng gả đi, chắc chắn là phải chết.
Đinh tiểu thư vốn còn muốn giày vò Ôn Uyền một phen nhưng lúc này bên ngoài vang tiếng bước chân. Có người đang đến. Đinh tiểu thư cùng bà vú của mình nhanh chóng đem Ôn Uyển nhét vào dưới giường.
Mà ở một mặt khác, lúc Bạch lão phu nhân đến bên trên Ngọc Tuyền Sơn, trời đã hửng sáng. Bạch Thế Niên nghe được tổ mẫu của hắn tự mình đến đây liền vội vàng chạy tới.
Bạch Thế Niên nói xong tình huống và nguy cơ hiện giờ. Rồi mãnh liệt phản đối tiếp tục tiến hành hôn lễ: “Tổ mẫu, Giác Ngộ đại sư phê mệnh cũng không nhất định đúng. Tổ mẫu, hiện ở bên ngoài lộn xộn lắm, Ôn Uyển quận chúa sống chết không rõ. Bây giờ chúng ta còn tổ chức hôn sự, nếu bị người ta bắt được, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ khiển trách chúng ta, mà Trịnh Vương cũng sẽ ghi hận. Tổ mẫu, ngàn vạn lần không được.”
Lão phu nhân vô cùng kiên trì: “Không được, Giác Ngộ đại sư tuyên đoán, nhất định chuẩn. Ở trên đường ta đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần tổ chức đơn giản là được. Thế Niên chuyện thành thân này nhất định phải làm, nếu bỏ lỡ giờ lành hôm nay thì hi vọng cuối cùng của con cũng mất luôn. Thế Niên hiện tại con nhất định phải nghe tổ mẫu. Hôm nay con nhất định phải theo tổ mẫu về thành.”
Bạch Thế Niên vẫn còn không đồng ý. Cho dù Giác Ngộ đại sư đoán mệnh, hắn cũng không thể đi trở về lúc này.
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển đặt mông ngồi dưới đất, bây giờ mà còn quản cái gì lễ nghi với không lễ nghi. Cũng may lúc này là trời tháng tám, nếu trời tháng mười hai, sẽ khiến nàng đang sống sờ sờ mà bị chết rét. Ôn Uyển oán giận rất nhiều. Đầu tiên đang yên lành lại đụng với Ninja giặc Oa, để cho thích khách ở trong chỗ tối được lợi. Chạy trốn để giữ mạng, vừa lúc đụng phải đào hôn. Xui xẻo hơn, còn cùng tân nương đào hôn mập gầy không khác nhau lắm, Ôn Uyển cảm giác vận khí này của mình thật là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (xưa nay không có). Ôn Uyển cảm thán năm nay may mắn đã quay lưng lại với nàng, cũng không phải là năm bổn mạng, làm sao mà đen đủi như vậy.
Nhớ tới việc chịu tội lần này, kẻ đầu sỏ là Bạch Thế Niên, Ôn Uyển tức giận muốn nổ tung. Tên sao chổi này, nếu không phải thay hắn cản tai họa, bên người nàng có sáu mươi thị vệ cộng với sáu cận vệ nhất đẳng. Còn có một ám vệ ở chỗ tối, cho dù sát thủ đệ nhất thiên hạ hay cái gì tới, nhiều thích khách tới như vậy, nàng cũng không phải đi tới nước này. Lúc ấy có nhiều người bảo vệ, sẽ có thể duy trì tới lúc viện quân đến. Chỉ sợ mười mấy thích khách kia sẽ bị bọn hắn băm vằm.
Ôn Uyển đi tới phía trước, kiếm cách mở khóa nhưng không mở được. Suy nghĩ cả nửa ngày, cũng chỉ biết ngồi im. Lại lần nữa ngồi trở lại trên mặt đất. Ngồi xuống, không có chuyện suy nghĩ, bụng lại bắt đầu kêu lên. Từ khi chạy trốn đến bây giờ, ngay cả nước miếng cũng không có thời gian uống, chỉ lo chạy trối chết. Vừa đến chỗ này, không nói đến ăn cơm, ngay cả một miếng nước cũng không cho uống, đã đem nàng nhốt ở phòng chứa củi.
Trong lòng Ôn Uyển oán thầm không dứt, đợi sau này nàng trở về rồi xem làm sao thu thập bọn họ. Ôn Uyển vô lực tựa vào tường, chịu đựng đói bụng, nghĩ tới chuyện ngày mai thôi thì ngày mai rồi hãy nói, dù sao năm nay cũng không có trông cậy gì được. Ôn Uyển muốn nằm xuống nghỉ ngơi, cả ngày đều đem thần kinh căng ra, quá mệt mỏi. Vốn chẳng qua là muốn chợp mắt một chút, không nghĩ đến liền ngủ quên.
Thần Tiễn Hầu trở lại kinh thành, Bạch lão phu nhân nhìn thấy Bạch Thế Niên không có về, bảo ngày mai sẽ trở lại. Bạch lão phu nhân tức giận tới mức run run. Vừa nghe lời này của hắn rõ ràng là từ chối: “Chuẩn bị ngựa xe. Ta tự mình đi tìm hắn trở lại. Ngày tốt một khi bỏ qua, sẽ không có được nữa.”
Thần Tiễn Hầu khuyên can mãi cũng không được. Thái độ của Lão nhân gia vô cùng quyết liệt: “Con không suy nghĩ cho con của con, nhưng ta suy nghĩ cho cháu trai của ta. Chuẩn bị ngựa xe, ta tự mình đi đem Thế Niên tìm về.”
Thần Tiễn Hầu ở bên cạnh cực khổ khuyên: “Nương, thật sự không được thì chúng ta kiếm người khác thay Thế Niên đi rước dâu. Chờ Thế Niên trở lại là tốt.”
Bạch lão phu nhân quả quyết cự tuyệt: “Không được, tuyệt đối không được. Phải làm thành kính. Nhất định phải có thành kính. Đây quan hệ đến chuyện cả đời hắn, tuyệt đối không thể qua loa.” Bạch lão phu nhân quá tín nhiệm vị Giác Ngộ đại sư này. Bà nhất định phải làm cho Thế Niên trở lại tự mình đi rước dâu. Bái đường, vào động phòng, mới xem như giải được sát khí của hắn. Những người khác thì ai cũng không được.
Ai cũng không ngăn cản được Bạch lão phu nhân nện bước, Thần Tiễn Hầu đối với Bạch lão phu nhân trừ hiếu thuận ra còn rất kính sợ. Ngăn trở không được, chỉ đành phải đi theo. Bạch lão phu nhân gọi Thanh Hà tới, bảo nàng chuẩn bị mọi chuyện ngày mai cho thật thỏa đáng. Không thể xảy ra sơ suất gì, chờ bọn hắn trở lại.
Ôn Uyển ngủ một hồi thì tỉnh, là bị muỗi cho cắn cho tỉnh. Phòng chứa củi có rất nhiều muỗi, bị ngứa đến người khó chịu. Ôn Uyển vỗ một cái vào trên mặt, chụp chết liền bốn con muỗi. Ôn Uyển vừa xua đuổi đống muỗi có thể khiêng người đi này, vừa nhẫn nại trước tiếng bụng đang kêu, Ôn Uyển đè bụng lại. Đây là lần đầu nàng chịu đói từ khi trở lại kinh thành đến giờ. Cũng là lần đầu rơi vào tình cảnh bi thảm này.
Ôn Uyển đang suy nghĩ ngày mai nên chạy đi như thế nào thì nghe thấy phía ngoài có tiếng bước chân. Đang suy nghĩ chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy tiếng có người mở khóa. Ôn Uyển mở mắt, nhìn cánh cửa mở đang mở ra. Người đi vào là vú nuôi kia. Vú nuôi tới đây nói: “Tới đây nhanh, tiểu thư gọi ngươi đấy!”
Ôn Uyển vốn nghĩ thừa cơ hội này, động thủ bỏ chạy. Nhưng nhìn thấy có một bà tử phía sau vú nuôi. Nàng vừa động thủ, nhất định sẽ kinh động người nơi này, đến lúc đó tất cả mọi người trong phủ đệ đều ồn ào. Nàng cũng không thoát thân được. Một khi kinh động người trong quan phủ, thì sẽ kinh động đến Triệu vương. Ôn Uyển nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông. Tại sao Triệu vương nhất định phải đưa nàng vào chỗ chết? Tốn hao lớn như vậy, còn có nguy cơ bị ông ngoại Hoàng đế biết được, mất hết tất cả.
Ôn Uyển thuận lợi đến được khuê phòng Đinh tiểu thư. Ôn Uyển nhìn thấy hai bà tử ở cửa, trong tình huống này là để trông chừng người. Thật ra thì hai bà tử này chẳng qua là phụng mệnh không để cho tiểu thư đi ra ngoài phòng. Về phần có người vào phòng hay không thì không quan trọng.
Ôn Uyển vào khuê phòng Đinh tiểu thư, thấy Đinh tiểu thư đã đổi một thân xiêm y. Một thân xiêm y thuần trắng. Trong phòng đập vào mắt chính là nước sơn đen và màn giường màu đỏ chót, trên bàn trang điểm tràn đầy đồ trang sức đeo tay. Mí mắt Ôn Uyển hạ xuống. Xem ra, thật sự phải gả rồi. Nhà ai thần kinh như vậy, đầu tháng tám, đầu đầy mồ hôi lại làm hôn lễ, đầu óc bị gỉ sét cả rồi sao?
Đinh tiểu thư trên dưới đánh giá Ôn Uyển: “Lại đây, cái này cho ngươi ăn. Một ngày đã không ăn cái gì, hẳn là đói bụng.” Vú nuôi bưng tới một chén mì con. Ôn Uyển lắc đầu: “Tiểu thư, ta không đói bụng.”
Trên mặt Đinh tiểu thư hiện ra nụ cười lạnh lùng: “Ngươi không đói bụng? Là thật không đói bụng, hay là giả bộ không đói bụng. Ta cho ngươi biết, nếu ngươi không biết điều một chút nghe lời của ta, ta liền đem ngươi đuổi về Hoa gia. Cho lão nhân kia chà đạp.”
Bởi vì người là dao thớt, ta là thịt cá. Ôn Uyển ở phòng chứa củi, chưa phải không nghĩ tới để lộ ra thân phận, cho bọn họ hỗ trợ đi đưa tin. Nhưng nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng nàng vẫn không dám. Đối với những người không quen này, nàng không dám tin. Chuyện này quan hệ đến mạng nhỏ của nàng, không thể để xảy ra chuyện không may.
Vú nuôi cười nhận lấy chén: “Ngươi yên tâm, nơi này không có thả thuốc độc đâu.” Nói xong, liền lấy thìa bạc thử khuấy lên một chút. Dưới tình thế như vậy, Ôn Uyển rốt cục cũng nhận lấy chén mì, đáng tiếc, còn không đợi nàng ăn thì chén mì liền rớt trên mặt đất vỡ tan. Vú nuôi nắm chặt Ôn Uyển không để cho nàng nhúc nhích, Đinh tiểu thư đem một chén trà đặt ở trên bàn định đổ vào miệng Ôn Uyển. Trong mắt Ôn Uyển liền lóe ra tia sáng sắc bén. Khiến Đinh tiểu thư bị làm cho sợ đến tay khẽ run rẩy, nước trong chén trà rơi xuống tay. Đinh tiểu thư nổi giận mắng: “Ngươi muốn chết sao?” Đinh tiểu thư giận đến muốn nổi điên, không ngờ nàng lại bị một nhà hoàn dọa cho sợ. Chuyện này mà truyền đi, sau này nàng làm sao lập uy trước mặt hạ nhân được.
Hiện tại Ôn Uyển xem như là biết, nữ nhân này nhìn mảnh mai nhưng lực tay không yếu chút nào. Ôn Uyển nhanh chóng cân nhắc mình nên làm cái gì bây giờ. Con ngươi Ôn Uyển co rụt lại, giống như giãy dụa: “Các ngươi muốn làm gì? Có phải muốn đem ta gả cho tên quỷ bệnh hay không?”
Đinh tiểu thư cười lạnh nói: “Ta cho ngươi biết, ở hậu viện nhà chúng ta, ta nói cái gì thì chính là cái đó. Nếu như ngươi không biết điều một chút nghe lời, hiện tại ta sẽ đem ngươi trói lại đuổi về Hoa giả.” Ôn Uyển không thể nhúc nhích, đợi sau này nàng trở về rồi, nhất định phải cho bọn ngươi biết tay.
Đinh tiểu thư cười lạnh nói: “Muốn báo thù, cũng phải nhìn xem ngươi có mệnh này hay không?” Cái thứ sống không quá ngày mai, nàng mới không sợ. Xoay người lại đi chuẩn bị một chén nước, đổ vào trong miệng Ôn Uyển. Ôn Uyển không muốn uống, nhưng là bị mạnh mẽ rót vào, không uống cũng phải uống. Vú nuôi vừa bỏ nàng ra, Ôn Uyển liền đè lại cổ họng của mình, phun ra một nửa.
Đinh tiểu thư giận dữ: “Ngươi muốn chết à.”
Ôn Uyển nhìn quanh một vòng, nắm lấy một cái hỉ đèn, dùng đỉnh chóp bén nhọn hướng về phía hai người kêu lên: “Tới đây, cùng lắm thì đồng quy vu tận.” Dù sao nàng đoán chắc hai người này sẽ không giữ nổi nàng. Ai sợ ai a.
Đáng tiếc giằng co một hồi, dược lực phát tác khiến Ôn Uyển choáng váng. Ôn Uyển khẳng định trong chén trà này chắc chắn đã bỏ thuốc. Nữ nhân chết tiệt. Bản thân ả không lấy chồng lại tìm nàng tới gả thay. Cái tên hỗn đản nào không có mắt, tìm một người đàn bà chanh chua như vậy.
Tay chân Ôn Uyển càng ngày càng không có sức. Đinh tiểu thư nhìn thấy bộ dáng Ôn Uyển lảo đảo muốn ngã, liền che miệng cười nói: “Bà vú, cái nha đầu này, mặc dù bộ dáng đối với ta trung thành, nhưng lại không thành thật. Lời nói của nàng chúng ta đều nghe được, vẫn là ngươi nói đúng, dùng thuốc sẽ tương đối thỏa đáng hơn. Đợi ngày mai sau khi mọi chuyện đều kết thúc. Tin tưởng nàng không chỉ không hận chúng ta, còn có thể cảm tạ chúng ta, mang đến cho nàng một phen phú quý nữa! So với chuyện bị cái lão già háo sắc kia chà đạp còn khó giữ được tánh mạng vẫn tốt hơn.” Nói đúng không hề sai, chẳng qua là đã che giấu một câu, chỉ có mệnh hưởng thụ một ngày.
Ôn Uyển vẫn còn choáng váng. Quả nhiên là thuốc mê huyễn. Đích nữ nhà nào, tại sao lại có loại thuốc này. Không phải bị ép gả cho cái thứ không đứng đắn chứ? Ôn Uyển mặc dù đi đứng vô lực, nói không ra lời nhưng không có hồ đồ. Không biết rốt cuộc nàng đã đến cái nhà gì? Nhưng cầu cho ngàn vạn lần không nên là người đối đầu với nàng.
Trong mắt của Đinh tiểu thư lóe lên ánh sáng cừu hận: “Nếu không phải ta cơ trí, mua được một người hầu hạ bên cạnh Lão thái thái, thì còn không biết Bạch gia là vì tìm một cô gái có thể xung hỉ, mới vội vàng đón dâu. Một khi gả đi rồi tuyệt đối sống không quá một ngày. May mắn chúng ta đã phòng bị tốt. Chờ ngày mai lên đường, cũng không có chuyện gì.” Đinh tiểu thư đã xài một món tiền tài rất lớn, mua được một bà vú bên cạnh Bạch lão phu nhân, hỏi thăm được chuyện Bạch Thế Niên muốn ở ngày mùng hai tháng tám hôm đó thành thân, là vì lấy vợ xung hỉ. Nói ngày ấy cưới vợ, tân hôn thê tử có thể ngăn cản sát tinh cho hắn. Khi nhận được tin tức này, trái tim nàng nguội lạnh một nửa rồi. Cái này cũng đồng nghĩa, chỉ cần nàng gả đi, chắc chắn là phải chết.
Đinh tiểu thư vốn còn muốn giày vò Ôn Uyền một phen nhưng lúc này bên ngoài vang tiếng bước chân. Có người đang đến. Đinh tiểu thư cùng bà vú của mình nhanh chóng đem Ôn Uyển nhét vào dưới giường.
Mà ở một mặt khác, lúc Bạch lão phu nhân đến bên trên Ngọc Tuyền Sơn, trời đã hửng sáng. Bạch Thế Niên nghe được tổ mẫu của hắn tự mình đến đây liền vội vàng chạy tới.
Bạch Thế Niên nói xong tình huống và nguy cơ hiện giờ. Rồi mãnh liệt phản đối tiếp tục tiến hành hôn lễ: “Tổ mẫu, Giác Ngộ đại sư phê mệnh cũng không nhất định đúng. Tổ mẫu, hiện ở bên ngoài lộn xộn lắm, Ôn Uyển quận chúa sống chết không rõ. Bây giờ chúng ta còn tổ chức hôn sự, nếu bị người ta bắt được, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ khiển trách chúng ta, mà Trịnh Vương cũng sẽ ghi hận. Tổ mẫu, ngàn vạn lần không được.”
Lão phu nhân vô cùng kiên trì: “Không được, Giác Ngộ đại sư tuyên đoán, nhất định chuẩn. Ở trên đường ta đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần tổ chức đơn giản là được. Thế Niên chuyện thành thân này nhất định phải làm, nếu bỏ lỡ giờ lành hôm nay thì hi vọng cuối cùng của con cũng mất luôn. Thế Niên hiện tại con nhất định phải nghe tổ mẫu. Hôm nay con nhất định phải theo tổ mẫu về thành.”
Bạch Thế Niên vẫn còn không đồng ý. Cho dù Giác Ngộ đại sư đoán mệnh, hắn cũng không thể đi trở về lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.