Quyển 6 - Chương 193: Giảm biên chế ( hạ )
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
17/05/2015
Edit: Hàn Tuyết
Beta: Tiểu Tuyền
Người trong phủ tướng quân vốn cho rằng Ôn Uyển chẳng qua trừng phạt nhỏ để cảnh cáo. Không ngờ rằng Quận chúa lại muốn đuổi toàn bộ bọn họ ra ngoài. Bọn họ đâu có nguyện ý đi ra ngoài, cuộc sống trong phủ đệ không phải lo điều gì. Đi ra bên ngoài thì phải tay làm hàm nhai, nên cầu xin quản gia cho thêm một cơ hội nữa. Sau này sẽ không dám tái phạm nữa.
Phùng quản gia cũng chỉ có thể cười khổ. Đều nói thăng mễ ân đấu mễ cừu (ý là trong lúc người ta nguy nan, chúng ta ra tay giúp đở họ rất nhỏ, họ sẽ cảm kích chúng ta, nhưng nếu cứ tiếp tục giúp đở mãi, cho đến một ngày vì lý do nào đó mà không giúp nữa, thì họ sẽ hận chúng ta, có khi còn hận cả đời nữa). Có một bộ phận là người hầu trước đây của Hầu phủ, còn có một nửa binh lính là bệnh binh đi theo Bạch Thế Niên từ chiến trường về sống ở trong phủ. Vốn cuộc sống trôi qua rất tốt, nhưng cũng bởi vì quá an nhàn nên đòi hỏi nhiều hơn.
Phùng quản gia nào dám giúp bọn họ cầu tình. Lời của Ôn Uyển nói xong không cần đi xác nhận lại nữa. Phủ tướng quân biến thành bộ dáng như ngày hôm nay, hắn cũng có một phần trách nhiệm. Lần này Ôn Uyển niệm tình hắn là con của nha hoàn hồi môn của lão phu nhân, từ nhỏ đã đi theo tướng quân, cũng trung thành với tướng quân, cho nên mới cho hắn thêm một cơ hội nữa. Có chuyện như vậy nữa, ngay cả hắn đều đừng nghĩ ở lại trong phủ tướng quân. Phải chạy tới thôn trang ở rồi.
Quận chúa đã tự mình lên tiếng rồi, Phùng quản gia chiếu theo các điều mục để làm việc. Chủ yếu là Ôn Uyển trực tiếp đưa cho hắn tên những người cần xử lý, nguyên nhân gây ra mọi chuyện hắn đều hiểu rõ ràng. Hắn bị doạ đến mặt trắng luôn. Điều này chứng minh, Quận chúa không phải là không chú ý đến phủ tướng quân mà ngược lại vẫn luôn chú ý. Ngay cả chuyện hắn không biết Quận chúa cũng biết rõ ràng.
Trong phủ người nào nguyện ý đi ra ngoài. Ở trong phủ tướng quân, dựa lưng vào đại thụ mà hưởng lương cao. Của ăn của để còn có lợi tức hàng tháng, lại không phải làm chuyện gì. Lập tức gào khóc thảm thiết. Đáng tiếc chỉ có mệnh lệnh hạ xuống còn người bọn họ cũng không nhìn thấy.
Phùng quản gia không được liền tìm Đại lão gia và Đại phu nhân. Đại lão gia nghe nhíu mày nói: “Quận chúa làm như vậy, có thể làm cho danh tiếng Lục đệ trở thành vong ân bội nghĩa hay không? Nếu không nàng thử đi hỏi một chút xem.”
Đại phu nhân mới không đi nói: “Thiếp sẽ không đi sờ cái chân mày này. Nếu Ôn Uyển đã lên tiếng, người nào đi nói cũng không tốt. Hơn nữa trong phủ tướng quân nuôi quả thật nhiều người. Trong phủ đệ một chủ tử cũng không có, bọn họ đều nhàn rỗi . Chi phí chi ra cũng đủ cho một nhà chúng ta sinh hoạt một năm rồi.”
Bạch Thế Hoa lo lắng sẽ liên lụy danh tiếng của Bạch Thế Niên. Thanh Hà cười nhạo nói: “Hàm cật la bặc đạm thao tâm (Là câu nói địa phương ở phía bắc Trung Quốc ý là rảnh rỗi quan tâm vớ vẩn), Quận chúa làm việc có chừng mực, sẽ không dơ bẩn danh tiếng Lục đệ. Nhưng ta nói cho chàng biết, Ôn Uyển nguyện ý cho chàng phần thể diện này. Đó là nể tình Lục đệ. Nếu chàng dám nhúng tay vào chuyện của nàng, còn dính líu tới con cái thì ta với chàng không xong đâu.”
Bạch thế Hoa ngượng ngùng nói: “Ở đâu mà nghiêm trọng như vậy.”
Thanh Hà hừ một tiếng: “Không nghiêm trọng như vậy? Ôn Uyển cũng đã lên tiếng, chàng làm sao để nàng thay đổi ý định? Tại sao chàng phải làm cho nàng đổi ý? Giống như chàng nói sợ tổn hại danh tiếng Lục đệ ? Chàng biết chuyện này thì chẳng lẽ Ôn Uyển lại không biết? Chàng cho là điều này có thể sao? Dưới tình huống biết rõ hậu quả mà Ôn Uyển vẫn muốn ra tay sửa trị, cái này nói rõ sửa trị những người này còn quan trọng hơn điều chàng lo lắng. Chàng đừng tưởng rằng Ôn Uyển cho chàng một phần thể diện, là chàng không cần biết mình là người nào. Nếu không phải nể mặt của Lục đệ, chàng cho rằng Quận chúa sẽ nhìn chàng thêm một cái sao?” Thanh Hà thấy sắc mặt Bạch Thế Hoa đỏ lên, liền hạ giọng điệu xuống: “Chàng cũng đừng tức, một mình chàng suy nghĩ một chút xem có phải thế hay không? Ôn Uyển nguyện ý cho chúng ta phần thể diện này. Bởi vì chàng là đại ca ruột thịt của Lục đệ . Nếu chúng ta cho là có thể ỷ vào cái này, nhúng tay vào chuyện không nên nhúng tay, chọc giận Ôn Uyển, nàng sẽ bỏ mặc mọi chuyện của chúng ta.”
Từ sau khi Bạch Thế Hoa cải tà quy chánh, Thanh Hà nói gì, căn bản đều nghe theo. Hơn nữa ở trước mặt Thanh Hà, hắn có cảm giác chột dạ. Dẫn đến địa vị Thanh Hà ở nhà càng ngày càng cao, địa vị của hắn thẳng tắp giảm xuống. Lần này nghe xong lời của Thanh Hà.., cảm thấy rất là có lý.
Thanh Hà biết rõ hôm nay Bạch Thế Hoa đem chuyện của Bạch Thế Niên xem còn quan trọng hơn chuyện của mình. Nếu chuyện này không giải quyết, đoán chừng hắn sẽ không được dễ chịu: “Nếu chàng không tin tưởng, ngươi đi tìm Phùng quản gia, hỏi hắn một chút. Tại sao Quận chúa muốn để nhiều người đi ra ngoài như vậy. Phùng quản gia nhất định biết.”
Được rồi, lúc Bạch Thế Hoa đi ra ngoài tuy có vội vàng nhưng tâm trạng vẫn rất tốt. Lúc trở lại thì mặt giận dữ. Thanh Hà hỏi tại sao. Bạch Thế Hoa nổi giận đùng đùng nói: “Quận chúa vẫn còn quá nhân từ, chịu đuổi bọ họ. Nếu là ta sẽ trực tiếp đánh chết.” Lại dám lấy danh tiếng phủ tướng quân ở bên ngoài làm ăn bất hợp pháp, vạn nhất lan truyền đi ra ngoài, bại hoại không chỉ là danh tiếng phủ tướng quân mà còn dính líu đến Thế Niên. Lục đệ của hắn còn phải phong tước. Lại dám làm bại hoại danh tiếng của Lục đệ . Ghê tởm, quá ghê tởm. Dựa theo lời của hắn, những người này nên trực tiếp đánh chết. Sau đó đem toàn bộ người nhà bán đi, bán đi thật xa. Quận chúa tính tình quá lương thiện rồi.
Những người đến cửa cầu tình đều bị Bạch Thế Hoa trực tiếp đuổi ra ngoài.
Những người này trên nhảy dưới tránh cũng chọc giận Ôn Uyển. Ôn Uyển ra lệnh, trong vòng ba ngày phải rời khỏi phủ tướng quân. Nếu không tất cả đều bị bán đi ra ngoài. Chẳng muốn để ngươi nói nhảm mãi.
Mọi người được mệnh lệnh này rồi, lập tức bao lớn bao nhỏ rời khỏi phủ tướng quân.
Hoàng đế nhận được tin tức kia, chỉ cười nhẹ: “Cái nha đầu này, xử trí mấy hạ nhân cũng dây dưa dài dòng như vậy.”
Tôn công công thấy trên mặt hoàng đế mang theo ý cười, thì cười theo nói: “Ai không biết Quận chúa là Quan Âm Bồ Tát chuyển thế, có một tấm lòng từ bi.”
Hoàng đế nhẹ nhàng cười một tiếng. Ôn Uyển có tên Bồ Tát. Hoàng thất cũng được gọi giống như vậy. Từ thiện đường hoàng gia của Ôn Uyển, hàng năm cứu trợ không ít người. Dân chúng đều mang ơn từ thiện đường hoàng gia. Hết lần này tới lần khác cái nha đầu này lại cảm thấy mình cũng không làm được cái gì. Chẳng qua chỉ bỏ ra một chút sức lực, nhiều nhất là nói một câu, cứu thêm một người cũng là tích một phần công đức. Không có chút lòng danh lợi nào.
Hạo thân vương nghe đến chuyện này chỉ cười nhạt. Nhìn về phía Từ Trọng Nhiên bên cạnh nói: “Ôn Uyển làm việc như thế con cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt của Từ Trọng Nhiên lạnh lùng nói “Ôn Uyển Quận chúa có lòng nhân đức, nhưng không phải là người mềm yếu có thể ức hiếp. Nàng làm như vậy, thay vì nói danh tiếng lương thiện, không bằng nói vì nghĩ cho danh tiếng của Bạch Thế Niên. Ôn Uyển Quận chúa vì Bạch Thế Niên, coi như là dụng tâm rồi.”
Hạo thân vương gật đầu: “Nói đến điểm quan trọng đi. Nhớ năm đó nha đầu kia muốn làm cái gì thì làm cái đó. Nơi nào sẽ đi quản những thứ này. Nàng làm vậy là không muốn khiến danh tiếng của Bạch Thế Niên không tốt. Bạch Thế Niên thật là người có phúc.” Có thể làm cho Ôn Uyển suy trước tính sau vì hắn, không phải có phúc sao?
Từ Trọng Nhiên gật đầu. Phúc khí của Bạch Thế Niên không người nào có thể sánh kịp. Mặc dù hôm nay không phải là Thống soái biên thành, nhưng người nào không biết hắn không cần đứng dưới ai. Những người ở Binh bộ, trước kia đối với việc người ở biên thành cần quân lương, thì luôn hẹn lần hẹn lượt. Một bộ dáng đại gia. Nhưng hôm nay ai dám sưng Đại chứ, cho dù là một phần cũng không dám thiếu, còn không phải là bởi vì có Ôn Uyển Quận chúa ở phía trên nhìn. Dám có hành động bóc lột lừa gạt, có thể, nhưng ngày mai ngươi phải ngồi trong tù. Chớ đừng nói bây giờ Ôn Uyển sinh cho hắn hai nhi tử thong minh đáng yêu. Mặc dù chưa từng thấy, nhưng nghe được tin đồn, đứa lớn vừa chững chạc cơ trí vừa đáng yêu.
Hạo thân vương không nói đến Ôn Uyển nữa: “Con thấy Yến Hỳ Huyên nói như thế nào?”
Từ Trọng Nhiên cười khổ nói: “Đã đến trình độ này rồi, chỉ duy trì tình cảm trên mặt là được.” Nếu vạch mặt thẳng thì không thể nào. Nhưng nếu còn muốn trở lại bộ dạng trước kia, hắn cũng không. Hôm nay có nhạc phụ làm núi dựa lớn, mà còn bị tên đó nắm mũi dẫn đi, phải kém hơn người ta một bậc. Vậy hắn thật là vô dụng.
Hạo thân vương gật đầu. Hôm nay cũng chỉ có thể như vậy.
Chuyện này huyên náo ồn ào, đa số mọi người nói Ôn Uyển không đúng, nếu không phải Ôn Uyển chẳng nể mặt lưu tình như vậy, thì cũng không xảy ra chuyện này. Vừa lúc Bạch Thế Hoa ở trong quán trà uống trà. Thấy có một khách nhân nói Ôn Uyển làm như thế là không phải, thì lập tức gây lộn với người ta, không những thế còn đánh nhau. Trước kia Bạch Thế Hoa là một người hồ đồ, nên lập tức không bỏ qua, bắt người ta đến nha phủ, được, lại dám nói bậy sau lưng quận chúa, trước đánh ngươi hai mươi đại côn rồi nói sau.
Bạch Thế Hoa nói bọn nô tài đó đều đáng chết. Quận chúa nguyện ý thả bọn họ đi là quá nhân từ. Nô tài phản chủ đáng bị đánh chết. Về phần phản như thế nào, Bạch Thế Hoa một chữ cũng không nói.
Ôn Uyển nghe được tin tức cũng chỉ cười, sai người mang thuốc trị thương đi qua. Hơn nữa chuyển cáo nói, việc rất nhỏ, không cần quá so đo.
Ôn Uyển làm việc chỉ cần không thẹn với lương tâm là được, từ trước đến giờ nàng mặc kệ người khác chỉ chích sau lưng. Lần này đuổi người đi ra ngoài, coi như là một loại ân đức. Chỉ những người có tâm tư khác mới chỉ trích nàng.
Bảo Trúc nói thầm vào tai Thái Tử Phi Như Vũ : “Lần này Quận chúa cũng hạ thủ quá độc ác. Một chút việc mà đuổi hai phần ba người khỏi phủ tướng quân. Hiện tại bên ngoài đều nói Quận chúa là vì tiết kiệm tiền nên không muốn nuôi người rảnh rỗi.”
Như Vũ thật sự yêu thích giọng nói này, đã nghe đến Bảo Trúc nói chuyện bát quái: “Ngươi còn nghe được cái gì?”
Bảo Trúc lắc đầu: “Không có . Chẳng qua là cảm thấy, Quận chúa ra tay quá mạnh bạo.”
Như Vũ cười nói: “Ôn Uyển làm việc luôn như vậy. Một gậy đánh xuống rất gọn gàng. Từng bước từng bước giải quyết? Ngươi cho là Đông cung chúng ta sao? Muốn thay đổi phải hao hết tâm tư. Phủ Quận chúa, phủ tướng quân, Ôn Uyển chính là chúa tể.” Nàng cũng muốn một gậy đánh xuống, giải quyết toàn bộ những người có dã tâm kín đáo. Nhưng giải quyết được không? Đừng nói thái tử không đồng ý, ngay cả hoàng hậu đều nhúng tay được! Nàng làm việc cũng phải suy nghĩ thấu đáo .
Bảo Trúc gật đầu. Phủ Quận chúa, phủ tướng quân, người làm chủ đều là Quận chúa. Đừng nói thả những người này ra, hay đem những người này toàn bộ bán, cũng không còn ai dám nói nửa câu nói. Ai dám đưa tay đi quản. Đây chính là Ôn Uyển Quận chúa a. Nơi nào như nương nương bọn họ, làm việc bó tay bó chân , đi một bước, phải nhìn mười bước, cuộc sống trôi qua quá gian nan rồi: “Nương nương, người quá cực khổ rồi.”
Như Vũ cười hạ: “Rất tốt mà. Người khác muốn hưởng thụ phú quý, sẽ phải chịu trọng trách tương tự.” Nàng cũng muốn giống như Ôn Uyển. Nhưng không thể nào, vị trí của mình quyết định hết rồi. Rồi lại nói, Ôn Uyển cũng không hoàn toàn phong quang như ngoài mặt. Với Ôn Uyển mà nói, vẫn có nguy cơ trùng trùng. Quan hệ với hoàng hậu giống như một ngọn cầu độc mộc, một cái không tốt, thì sẽ tan xương nát thịt.
Như Vũ nhớ tới tám người năm đó. Tám người, hôm nay người ra đi thật đúng là không ít. Một Tôn Quý Quận chúa, một Thái Tử Phi, một Vương Phi, một Hoàng phi, một là Thế tử phu nhân phủ quốc công, coi như là đều đã đi một đoạn đường dài. Nhưng năm người bọn họ trên mặt vinh quang hơn ba người còn lại, nhưng sau lưng đề vô cùng gian nan, người ngoài cũng không thể nào biết được!
Sau khi Bảo Trúc đi ra ngoài, ma ma tâm phúc đi vào nói: “Nương nương, công tử cho người gửi thư tới. Nói chuyện nương nương phân phó người đã hỏi thăm rõ ràng. Thái tử không có đặt mua sản nghiệp cho Quách thị.”
Như Vũ nhìn thấy Quách thị tiêu xài xa xỉ, hào phóng hơn trước kia rất nhiều. Nên hoài nghi thái tử có đặt mua sản nghiệp cho Quách thị hay không? Quách thị nhiều tiền thu. Không nghĩ tới lại không có. Trong đầu Như Vũ thoáng hiện quá không ổn: “Ma ma, có còn nói những thứ khác hay không?”
Ma ma lắc đầu: “Không có.”
Không có, không có, không có là đã có. Chẳng qua là khó mà nói thôi, thái tử đang làm cái gì, đột nhiên trong lúc này để cho Quách thị có tiền như vậy. Tiền thu vào của Đông cung bình thường nàng đều biết. Chẳng lẽ. . . . . . Như Vũ đặt mông ngồi dưới đất.
Ma ma nhỏ giọng nói: “Nương nương đừng suy nghĩ nhiều. Cũng có thể là công tử không tra được. Tin tức tương đối kín. Chúng ta không thể rối loạn lúc này.”
Như Vũ cố gắng làm cho mình khôi phục bình thường. Nhưng toàn thân run rẩy, biểu lộ rằng nội tâm Như Vũ đang rất sợ. Nếu như nàng phỏng đoán đúng, thái tử đang tự làm mình diệt vong. Sẽ không , nhất định là mình nghĩ sai rồi. Cũng có thể có thể là mình hù dọa mình.
Beta: Tiểu Tuyền
Người trong phủ tướng quân vốn cho rằng Ôn Uyển chẳng qua trừng phạt nhỏ để cảnh cáo. Không ngờ rằng Quận chúa lại muốn đuổi toàn bộ bọn họ ra ngoài. Bọn họ đâu có nguyện ý đi ra ngoài, cuộc sống trong phủ đệ không phải lo điều gì. Đi ra bên ngoài thì phải tay làm hàm nhai, nên cầu xin quản gia cho thêm một cơ hội nữa. Sau này sẽ không dám tái phạm nữa.
Phùng quản gia cũng chỉ có thể cười khổ. Đều nói thăng mễ ân đấu mễ cừu (ý là trong lúc người ta nguy nan, chúng ta ra tay giúp đở họ rất nhỏ, họ sẽ cảm kích chúng ta, nhưng nếu cứ tiếp tục giúp đở mãi, cho đến một ngày vì lý do nào đó mà không giúp nữa, thì họ sẽ hận chúng ta, có khi còn hận cả đời nữa). Có một bộ phận là người hầu trước đây của Hầu phủ, còn có một nửa binh lính là bệnh binh đi theo Bạch Thế Niên từ chiến trường về sống ở trong phủ. Vốn cuộc sống trôi qua rất tốt, nhưng cũng bởi vì quá an nhàn nên đòi hỏi nhiều hơn.
Phùng quản gia nào dám giúp bọn họ cầu tình. Lời của Ôn Uyển nói xong không cần đi xác nhận lại nữa. Phủ tướng quân biến thành bộ dáng như ngày hôm nay, hắn cũng có một phần trách nhiệm. Lần này Ôn Uyển niệm tình hắn là con của nha hoàn hồi môn của lão phu nhân, từ nhỏ đã đi theo tướng quân, cũng trung thành với tướng quân, cho nên mới cho hắn thêm một cơ hội nữa. Có chuyện như vậy nữa, ngay cả hắn đều đừng nghĩ ở lại trong phủ tướng quân. Phải chạy tới thôn trang ở rồi.
Quận chúa đã tự mình lên tiếng rồi, Phùng quản gia chiếu theo các điều mục để làm việc. Chủ yếu là Ôn Uyển trực tiếp đưa cho hắn tên những người cần xử lý, nguyên nhân gây ra mọi chuyện hắn đều hiểu rõ ràng. Hắn bị doạ đến mặt trắng luôn. Điều này chứng minh, Quận chúa không phải là không chú ý đến phủ tướng quân mà ngược lại vẫn luôn chú ý. Ngay cả chuyện hắn không biết Quận chúa cũng biết rõ ràng.
Trong phủ người nào nguyện ý đi ra ngoài. Ở trong phủ tướng quân, dựa lưng vào đại thụ mà hưởng lương cao. Của ăn của để còn có lợi tức hàng tháng, lại không phải làm chuyện gì. Lập tức gào khóc thảm thiết. Đáng tiếc chỉ có mệnh lệnh hạ xuống còn người bọn họ cũng không nhìn thấy.
Phùng quản gia không được liền tìm Đại lão gia và Đại phu nhân. Đại lão gia nghe nhíu mày nói: “Quận chúa làm như vậy, có thể làm cho danh tiếng Lục đệ trở thành vong ân bội nghĩa hay không? Nếu không nàng thử đi hỏi một chút xem.”
Đại phu nhân mới không đi nói: “Thiếp sẽ không đi sờ cái chân mày này. Nếu Ôn Uyển đã lên tiếng, người nào đi nói cũng không tốt. Hơn nữa trong phủ tướng quân nuôi quả thật nhiều người. Trong phủ đệ một chủ tử cũng không có, bọn họ đều nhàn rỗi . Chi phí chi ra cũng đủ cho một nhà chúng ta sinh hoạt một năm rồi.”
Bạch Thế Hoa lo lắng sẽ liên lụy danh tiếng của Bạch Thế Niên. Thanh Hà cười nhạo nói: “Hàm cật la bặc đạm thao tâm (Là câu nói địa phương ở phía bắc Trung Quốc ý là rảnh rỗi quan tâm vớ vẩn), Quận chúa làm việc có chừng mực, sẽ không dơ bẩn danh tiếng Lục đệ. Nhưng ta nói cho chàng biết, Ôn Uyển nguyện ý cho chàng phần thể diện này. Đó là nể tình Lục đệ. Nếu chàng dám nhúng tay vào chuyện của nàng, còn dính líu tới con cái thì ta với chàng không xong đâu.”
Bạch thế Hoa ngượng ngùng nói: “Ở đâu mà nghiêm trọng như vậy.”
Thanh Hà hừ một tiếng: “Không nghiêm trọng như vậy? Ôn Uyển cũng đã lên tiếng, chàng làm sao để nàng thay đổi ý định? Tại sao chàng phải làm cho nàng đổi ý? Giống như chàng nói sợ tổn hại danh tiếng Lục đệ ? Chàng biết chuyện này thì chẳng lẽ Ôn Uyển lại không biết? Chàng cho là điều này có thể sao? Dưới tình huống biết rõ hậu quả mà Ôn Uyển vẫn muốn ra tay sửa trị, cái này nói rõ sửa trị những người này còn quan trọng hơn điều chàng lo lắng. Chàng đừng tưởng rằng Ôn Uyển cho chàng một phần thể diện, là chàng không cần biết mình là người nào. Nếu không phải nể mặt của Lục đệ, chàng cho rằng Quận chúa sẽ nhìn chàng thêm một cái sao?” Thanh Hà thấy sắc mặt Bạch Thế Hoa đỏ lên, liền hạ giọng điệu xuống: “Chàng cũng đừng tức, một mình chàng suy nghĩ một chút xem có phải thế hay không? Ôn Uyển nguyện ý cho chúng ta phần thể diện này. Bởi vì chàng là đại ca ruột thịt của Lục đệ . Nếu chúng ta cho là có thể ỷ vào cái này, nhúng tay vào chuyện không nên nhúng tay, chọc giận Ôn Uyển, nàng sẽ bỏ mặc mọi chuyện của chúng ta.”
Từ sau khi Bạch Thế Hoa cải tà quy chánh, Thanh Hà nói gì, căn bản đều nghe theo. Hơn nữa ở trước mặt Thanh Hà, hắn có cảm giác chột dạ. Dẫn đến địa vị Thanh Hà ở nhà càng ngày càng cao, địa vị của hắn thẳng tắp giảm xuống. Lần này nghe xong lời của Thanh Hà.., cảm thấy rất là có lý.
Thanh Hà biết rõ hôm nay Bạch Thế Hoa đem chuyện của Bạch Thế Niên xem còn quan trọng hơn chuyện của mình. Nếu chuyện này không giải quyết, đoán chừng hắn sẽ không được dễ chịu: “Nếu chàng không tin tưởng, ngươi đi tìm Phùng quản gia, hỏi hắn một chút. Tại sao Quận chúa muốn để nhiều người đi ra ngoài như vậy. Phùng quản gia nhất định biết.”
Được rồi, lúc Bạch Thế Hoa đi ra ngoài tuy có vội vàng nhưng tâm trạng vẫn rất tốt. Lúc trở lại thì mặt giận dữ. Thanh Hà hỏi tại sao. Bạch Thế Hoa nổi giận đùng đùng nói: “Quận chúa vẫn còn quá nhân từ, chịu đuổi bọ họ. Nếu là ta sẽ trực tiếp đánh chết.” Lại dám lấy danh tiếng phủ tướng quân ở bên ngoài làm ăn bất hợp pháp, vạn nhất lan truyền đi ra ngoài, bại hoại không chỉ là danh tiếng phủ tướng quân mà còn dính líu đến Thế Niên. Lục đệ của hắn còn phải phong tước. Lại dám làm bại hoại danh tiếng của Lục đệ . Ghê tởm, quá ghê tởm. Dựa theo lời của hắn, những người này nên trực tiếp đánh chết. Sau đó đem toàn bộ người nhà bán đi, bán đi thật xa. Quận chúa tính tình quá lương thiện rồi.
Những người đến cửa cầu tình đều bị Bạch Thế Hoa trực tiếp đuổi ra ngoài.
Những người này trên nhảy dưới tránh cũng chọc giận Ôn Uyển. Ôn Uyển ra lệnh, trong vòng ba ngày phải rời khỏi phủ tướng quân. Nếu không tất cả đều bị bán đi ra ngoài. Chẳng muốn để ngươi nói nhảm mãi.
Mọi người được mệnh lệnh này rồi, lập tức bao lớn bao nhỏ rời khỏi phủ tướng quân.
Hoàng đế nhận được tin tức kia, chỉ cười nhẹ: “Cái nha đầu này, xử trí mấy hạ nhân cũng dây dưa dài dòng như vậy.”
Tôn công công thấy trên mặt hoàng đế mang theo ý cười, thì cười theo nói: “Ai không biết Quận chúa là Quan Âm Bồ Tát chuyển thế, có một tấm lòng từ bi.”
Hoàng đế nhẹ nhàng cười một tiếng. Ôn Uyển có tên Bồ Tát. Hoàng thất cũng được gọi giống như vậy. Từ thiện đường hoàng gia của Ôn Uyển, hàng năm cứu trợ không ít người. Dân chúng đều mang ơn từ thiện đường hoàng gia. Hết lần này tới lần khác cái nha đầu này lại cảm thấy mình cũng không làm được cái gì. Chẳng qua chỉ bỏ ra một chút sức lực, nhiều nhất là nói một câu, cứu thêm một người cũng là tích một phần công đức. Không có chút lòng danh lợi nào.
Hạo thân vương nghe đến chuyện này chỉ cười nhạt. Nhìn về phía Từ Trọng Nhiên bên cạnh nói: “Ôn Uyển làm việc như thế con cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt của Từ Trọng Nhiên lạnh lùng nói “Ôn Uyển Quận chúa có lòng nhân đức, nhưng không phải là người mềm yếu có thể ức hiếp. Nàng làm như vậy, thay vì nói danh tiếng lương thiện, không bằng nói vì nghĩ cho danh tiếng của Bạch Thế Niên. Ôn Uyển Quận chúa vì Bạch Thế Niên, coi như là dụng tâm rồi.”
Hạo thân vương gật đầu: “Nói đến điểm quan trọng đi. Nhớ năm đó nha đầu kia muốn làm cái gì thì làm cái đó. Nơi nào sẽ đi quản những thứ này. Nàng làm vậy là không muốn khiến danh tiếng của Bạch Thế Niên không tốt. Bạch Thế Niên thật là người có phúc.” Có thể làm cho Ôn Uyển suy trước tính sau vì hắn, không phải có phúc sao?
Từ Trọng Nhiên gật đầu. Phúc khí của Bạch Thế Niên không người nào có thể sánh kịp. Mặc dù hôm nay không phải là Thống soái biên thành, nhưng người nào không biết hắn không cần đứng dưới ai. Những người ở Binh bộ, trước kia đối với việc người ở biên thành cần quân lương, thì luôn hẹn lần hẹn lượt. Một bộ dáng đại gia. Nhưng hôm nay ai dám sưng Đại chứ, cho dù là một phần cũng không dám thiếu, còn không phải là bởi vì có Ôn Uyển Quận chúa ở phía trên nhìn. Dám có hành động bóc lột lừa gạt, có thể, nhưng ngày mai ngươi phải ngồi trong tù. Chớ đừng nói bây giờ Ôn Uyển sinh cho hắn hai nhi tử thong minh đáng yêu. Mặc dù chưa từng thấy, nhưng nghe được tin đồn, đứa lớn vừa chững chạc cơ trí vừa đáng yêu.
Hạo thân vương không nói đến Ôn Uyển nữa: “Con thấy Yến Hỳ Huyên nói như thế nào?”
Từ Trọng Nhiên cười khổ nói: “Đã đến trình độ này rồi, chỉ duy trì tình cảm trên mặt là được.” Nếu vạch mặt thẳng thì không thể nào. Nhưng nếu còn muốn trở lại bộ dạng trước kia, hắn cũng không. Hôm nay có nhạc phụ làm núi dựa lớn, mà còn bị tên đó nắm mũi dẫn đi, phải kém hơn người ta một bậc. Vậy hắn thật là vô dụng.
Hạo thân vương gật đầu. Hôm nay cũng chỉ có thể như vậy.
Chuyện này huyên náo ồn ào, đa số mọi người nói Ôn Uyển không đúng, nếu không phải Ôn Uyển chẳng nể mặt lưu tình như vậy, thì cũng không xảy ra chuyện này. Vừa lúc Bạch Thế Hoa ở trong quán trà uống trà. Thấy có một khách nhân nói Ôn Uyển làm như thế là không phải, thì lập tức gây lộn với người ta, không những thế còn đánh nhau. Trước kia Bạch Thế Hoa là một người hồ đồ, nên lập tức không bỏ qua, bắt người ta đến nha phủ, được, lại dám nói bậy sau lưng quận chúa, trước đánh ngươi hai mươi đại côn rồi nói sau.
Bạch Thế Hoa nói bọn nô tài đó đều đáng chết. Quận chúa nguyện ý thả bọn họ đi là quá nhân từ. Nô tài phản chủ đáng bị đánh chết. Về phần phản như thế nào, Bạch Thế Hoa một chữ cũng không nói.
Ôn Uyển nghe được tin tức cũng chỉ cười, sai người mang thuốc trị thương đi qua. Hơn nữa chuyển cáo nói, việc rất nhỏ, không cần quá so đo.
Ôn Uyển làm việc chỉ cần không thẹn với lương tâm là được, từ trước đến giờ nàng mặc kệ người khác chỉ chích sau lưng. Lần này đuổi người đi ra ngoài, coi như là một loại ân đức. Chỉ những người có tâm tư khác mới chỉ trích nàng.
Bảo Trúc nói thầm vào tai Thái Tử Phi Như Vũ : “Lần này Quận chúa cũng hạ thủ quá độc ác. Một chút việc mà đuổi hai phần ba người khỏi phủ tướng quân. Hiện tại bên ngoài đều nói Quận chúa là vì tiết kiệm tiền nên không muốn nuôi người rảnh rỗi.”
Như Vũ thật sự yêu thích giọng nói này, đã nghe đến Bảo Trúc nói chuyện bát quái: “Ngươi còn nghe được cái gì?”
Bảo Trúc lắc đầu: “Không có . Chẳng qua là cảm thấy, Quận chúa ra tay quá mạnh bạo.”
Như Vũ cười nói: “Ôn Uyển làm việc luôn như vậy. Một gậy đánh xuống rất gọn gàng. Từng bước từng bước giải quyết? Ngươi cho là Đông cung chúng ta sao? Muốn thay đổi phải hao hết tâm tư. Phủ Quận chúa, phủ tướng quân, Ôn Uyển chính là chúa tể.” Nàng cũng muốn một gậy đánh xuống, giải quyết toàn bộ những người có dã tâm kín đáo. Nhưng giải quyết được không? Đừng nói thái tử không đồng ý, ngay cả hoàng hậu đều nhúng tay được! Nàng làm việc cũng phải suy nghĩ thấu đáo .
Bảo Trúc gật đầu. Phủ Quận chúa, phủ tướng quân, người làm chủ đều là Quận chúa. Đừng nói thả những người này ra, hay đem những người này toàn bộ bán, cũng không còn ai dám nói nửa câu nói. Ai dám đưa tay đi quản. Đây chính là Ôn Uyển Quận chúa a. Nơi nào như nương nương bọn họ, làm việc bó tay bó chân , đi một bước, phải nhìn mười bước, cuộc sống trôi qua quá gian nan rồi: “Nương nương, người quá cực khổ rồi.”
Như Vũ cười hạ: “Rất tốt mà. Người khác muốn hưởng thụ phú quý, sẽ phải chịu trọng trách tương tự.” Nàng cũng muốn giống như Ôn Uyển. Nhưng không thể nào, vị trí của mình quyết định hết rồi. Rồi lại nói, Ôn Uyển cũng không hoàn toàn phong quang như ngoài mặt. Với Ôn Uyển mà nói, vẫn có nguy cơ trùng trùng. Quan hệ với hoàng hậu giống như một ngọn cầu độc mộc, một cái không tốt, thì sẽ tan xương nát thịt.
Như Vũ nhớ tới tám người năm đó. Tám người, hôm nay người ra đi thật đúng là không ít. Một Tôn Quý Quận chúa, một Thái Tử Phi, một Vương Phi, một Hoàng phi, một là Thế tử phu nhân phủ quốc công, coi như là đều đã đi một đoạn đường dài. Nhưng năm người bọn họ trên mặt vinh quang hơn ba người còn lại, nhưng sau lưng đề vô cùng gian nan, người ngoài cũng không thể nào biết được!
Sau khi Bảo Trúc đi ra ngoài, ma ma tâm phúc đi vào nói: “Nương nương, công tử cho người gửi thư tới. Nói chuyện nương nương phân phó người đã hỏi thăm rõ ràng. Thái tử không có đặt mua sản nghiệp cho Quách thị.”
Như Vũ nhìn thấy Quách thị tiêu xài xa xỉ, hào phóng hơn trước kia rất nhiều. Nên hoài nghi thái tử có đặt mua sản nghiệp cho Quách thị hay không? Quách thị nhiều tiền thu. Không nghĩ tới lại không có. Trong đầu Như Vũ thoáng hiện quá không ổn: “Ma ma, có còn nói những thứ khác hay không?”
Ma ma lắc đầu: “Không có.”
Không có, không có, không có là đã có. Chẳng qua là khó mà nói thôi, thái tử đang làm cái gì, đột nhiên trong lúc này để cho Quách thị có tiền như vậy. Tiền thu vào của Đông cung bình thường nàng đều biết. Chẳng lẽ. . . . . . Như Vũ đặt mông ngồi dưới đất.
Ma ma nhỏ giọng nói: “Nương nương đừng suy nghĩ nhiều. Cũng có thể là công tử không tra được. Tin tức tương đối kín. Chúng ta không thể rối loạn lúc này.”
Như Vũ cố gắng làm cho mình khôi phục bình thường. Nhưng toàn thân run rẩy, biểu lộ rằng nội tâm Như Vũ đang rất sợ. Nếu như nàng phỏng đoán đúng, thái tử đang tự làm mình diệt vong. Sẽ không , nhất định là mình nghĩ sai rồi. Cũng có thể có thể là mình hù dọa mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.