Quyển 6 - Chương 226: Hài tử hoàn khố
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
25/07/2015
Rất nhiều người chú ý đến tình hình trong phủ Quận Chúa. Nghe nói Ôn Uyển Quận Chúa đặc biệt thiết kế sân chơi cho hài tử, tất cả mọi người đều nghĩ thầm, chẳng lẽ Ôn Uyển Quận Chúa lại tính toán nuôi ra hai cái quần là áo lụa. Nếu không tại sao hài tử còn chưa có lớn lên, đã bắt đầu chuẩn bị trò chơi cho chúng?
Các loại trò chơi. Làm sao lại có thể để cho hài tử sa vào các loại trò chơi mua vui đây!
Bạch Thế Hoa nghe được tin tức, cũng rất là lo lắng. Lập tức bảo Thanh Hà đi hỏi thăm. Rốt cuộc là Ôn Uyển có ý tứ gì? Cũng tốt để cho hắn có chỗ để cân nhắc. Nếu thật tính toán bồi dưỡng hai hài tử thành quần là áo lụa, vậy hắn cần phải viết thư cho Thế Niên. Muốn hắn suy nghĩ thật tốt chuyện này một chút. Dù sao, Bạch gia có thể phục hưng hay không, đều dựa vào hai đứa bé này.
Thanh Hà cảm thấy Bạch Thế Hoa hoàn toàn buồn lo vô cớ. Người làm mẹ nào lại nguyện ý bồi dưỡng con mình thành người quân là áo lụa. Trừ phi là mẹ kế, Ôn Uyển cũng không phải mẹ kế mà là mẹ ruột của hài tử. Thanh Hà đoán được Ôn Uyển có ý định khác, thông tuệ như vậy làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn chứ? Nhưng mà chuyện như vậy, một câu nói cũng không nói rõ ràng được. Thanh Hà cuối cùng cũng không lay chuyển được Bạch Thế Hoa, chỉ đành phải đi hỏi một chuyến.
Thời điểm Thanh Hà đi phủ Quận chúa, vừa lúc Mai nhi đã ở đó.
Mai nhi cũng vì chuyện sân chơi ở phủ Quận chúa mà tới. La Thủ Huân không thể để cho nữ nhi của mình gả cho quần là áo lụa. Nói đến Mai nhi liền phiền não muốn chết. Ôn Uyển là ai? Lấy tính tình cao ngạo như vậy, sẽ để cho nhi tử thành quần là áo lụa. Ôn Uyển làm việc thật quái dị, nhưng quái dị nàng cũng sẽ không nuôi nhi tử thành kẻ vô dụng. Mai nhi nói mấy lần La Thủ Huân rằng bản thân đừng buồn lo vô cớ. Nhưng cái chính là do La Thủ Huân nghe không vào tai.
La Thủ Huân oán giận nói: “Nàng cũng đã làm mẹ rồi. Làm sao lại không hề thương tiếc con gái mình như vậy chứ? Nàng thật sự muốn khuê nữ nhà ta gả cho quần là áo lụa sao?” Nói trở lại cũng thật đặc biệt, trong mắt của La Thủ Huân chỉ thương con gái. Đem hai đứa con trai thương ít hơn mấy phần.
Mai nhi chán nản: “Nếu chàng lo lắng như vậy thì không kết cửa hôn sự này là được. Lúc sinh ra lại không có đính hôn. Không thành cũng không sao.” Ôn Uyển dạy hài tử như thế nào, đó là chuyện của Ôn Uyển. Dù nàng có coi Ôn Uyển như tỷ muội khuê mật, cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện nhà của Ôn Uyển. Không biết trong đầu hắn nghĩ cái gì? Rõ ràng có ý định muốn chọc giận chết nàng.
La Thủ Huân liền bướng bỉnh muốn Mai nhi đi khuyên, Mai nhi thật sự không có cách nào khác. Chỉ có thể đi một chuyến. Thoáng qua một cái, liền trực tiếp tố khổ.
Vốn dĩ Ôn Uyển muốn phủ nhận. Nhưng sau khi lưu chuyển ý niệm trong đầu liền nói: “Ha hả, khi ta còn bé là một mình cô độc. Muốn có chỗ để chơi đùa. Đáng tiếc không có. Hiện tại có năng lực để cung cấp cho hài tử, để cho bọn chúng thật vui vẻ. Tất nhiên liền thuận theo bọn chúng. Có được hay không, cũng phải xem bọn chúng có muốn hay không?” Nhìn dáng vẻ điệu bộ của lão Đại nhà nàng, muốn nuôi lão Đại thành quần là áo lụa. Ôn Uyển cảm thấy đem Duệ Ca Nhi nuôi dưỡng thành quần là áo lụa còn tiêu tốn sức lực thời gian gấp mười lần thậm chí nhiều hơn là đem nó nuôi thành nhân tài. Minh Duệ nhà nàng sẽ không thành quần là áo lụa, có thể trông coi Minh Cẩn thì càng khẳng định không thể thành quần là áo lụa. Lại có nàng là mẹ của bọn chúng, quần là áo lụa? chê cười.
Mai Nhi thấy bộ dáng của Ôn Uyển, thì há miệng, cuối cùng vẫn là không nói gì. Chẳng qua chỉ cười nói: “Ta mặc dù không biết tính toán của ngươi như thế nào? Nhưng ngươi là mẹ ruột của hài tử, so với ai khác tất nhiên hi vọng bọn chúng tốt hơn. Ta cũng không muốn nói nhiều.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng không có giải thích tiếp. Nàng muốn dạy hài tử như thế nào, chính nàng có tính toán. Chuyện này, không cần giải thích với người khác. Đó là còn chưa nói tới quan niệm bất đồng muốn giải thích cũng không giải thích rõ ràng được.
Thanh Hà bị bắt buộc phải tới, nhưng nàng cũng là người biết chừng mực.
Chắc chắn sẽ không nói trắng ra là Thế Hoa lo lắng người dạy dỗ hai hài tử trở thành quần là áo lụa, cho nên để ta tới nhắc nhở ngươi. Thanh Hà chỉ khen hai đứa bé càng ngày càng khỏe mạnh, về phần trở về khai báo như thế nào, nghĩ như thế nào liền nói như vậy. Ôn Uyển làm việc ra sao cũng không phải là chuyện nàng có thể quản?
Mai nhi thấy Thanh Hà tới đây, nhớ tới lần trước Ôn Uyển nhờ nàng hỏi thăm chuyện khuê tú nhà ai để làm mai. Cười nói: “Ôn Uyển, chuyện ngươi nhờ ta. Đã có manh mối rồi. Nói đến cũng khéo, trong tộc chúng ta đúng lúc có khuê nữ của một tộc thúc phù hợp với yêu cầu của ngươi. Cô nương kia ở trong nhà là đích thứ nữ, năm nay mười lăm tuổi, lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt. Thừa dịp lần trước phủ đệ của chúng ta làm chuyện vui ta đã cố ý gặp cô nương kia quả thật không tệ, tướng mạo tốt tính tình cũng tốt. Ta cũng đã thử dò xét ý tứ của vị thím kia. Bọn họ nói, chỉ cần hài tử không tệ, cha mẹ chồng phúc hậu, những cái khác không quan trọng. Ta cũng chỉ tiết lộ chút ý này, không có nói là ai chọn người. Có nguyện ý hay không, còn cần Đại phu nhân gật đầu.”
Thanh Hà ngạc nhiên, chuyện gì cần nàng gật đầu. Mà còn là một cô nương, trong lòng Thanh Hà vừa động, chẳng lẽ….. Thanh Hà liền nhìn về phía Ôn Uyển chờ đợi.
Ôn Uyển cười kể lại chuyện lần trước của Minh Hoài: “Người làm mợ như ta, cũng phải quan tâm đến cháu một chút.”
Minh Hoài bởi vì xấu hổ cộng thêm cảm thấy Ôn Uyển chỉ là biểu lộ một chút quan tâm mà thôi. Đối với Minh Hoài mà nói Ôn Uyển là người bận rộn, nơi nào có thời gian để quản chuyện hôn sự khỉ gió của hắn.
Thanh Hà nghe được thật sự là chuyện liên quan đến Minh Hoài thì vui mừng không dứt. Hiện tại nàng vì đứa con thứ hai mà buồn rầu không dứt. Con lớn nhất bây giờ chuyện gì cũng tốt, vợ hiền lành cũng rất nhanh được làm cha rồi. Tiểu nhi tử tư chất không kém, tương lai muốn đi trên con đường thi khoa cử. Hiện tại số tuổi còn nhỏ, không nói đến trúng cử nhân, dù chỉ là tú tài cũng không lo con đường làm mai. Con thứ hai thì thấp hơn một phần.
Chuyện này cũng làm cho nàng rất rầu rĩ. Không nghĩ tới Ôn Uyển đối với chuyện lần này lại để ý như vậy (trong lòng Ôn Uyển thầm nói: Hoàn toàn là đúng dịp kích động thôi). Hôm nay Ôn Uyển nguyện ý ra mặt, có La phu nhân tự mình nhìn xem. Cô nương kia nhất định không hề kém.
Thanh Hà cái gì cũng không hỏi, nếu nói là tộc chi của quốc công phủ, có kém cũng không thể kém quá nhiều. Nhưng dù sao bây giờ cả hai bên đều đang mù mịt, không biết gì cả. Cho nên cần cẩn thận hỏi thăm tình huống cụ thể.
Mai nhi đem tất cả tình huống cụ thể nói ra. Tộc thúc của La Thủ Huân có công danh Cử nhân, trong nhà có ba trai bốn gái, hai con trai trưởng hai đích nữ. Trưởng tử hiện tại đang ở trong quân doanh, là quan viên ngũ phẩm của Tiền Phong Doanh. Đích thứ tử hiện nay cũng có công danh Cử nhân. Bào tỷ vốn là được gả trong phạm vi kinh thành, nhưng nhà chồng bởi vì một vài nguyên nhân nên về quê quán. Vị tộc thẩm kia đến nay cũng chỉ nhìn thấy được mặt con gái một lần. Lần sau gặp mặt còn không biết là ngày tháng năm nào. Cho nên nhất định tiểu nhi nữ phải được gả cho người ở trong kinh thành. Đứa nhỏ này tính tình rất tốt, bởi vì là tiểu nữ nhi nên nuôi dưỡng có chút ngây thơ, tính tình vô cùng đơn thuần. Làm mẹ chỉ sợ con gái gả vào nhà giàu nhà cao cửa rộng bị khi dễ sỉ nhục. Ngẫm nghĩ nên muốn tìm một nhà đơn giản hòa thuận, Nhìn như đơn giản, thật ra thì muốn tuyển chọn được nhà hợp ý, cũng rất khó.
Con dâu lớn trước là được định sẵn, không thể tham khảo ý kiến. Gia thế cô nương này, có thể nói là so sánh với Minh Hoài thì dư dả. Nhưng cũng bởi vì thật sự tốt như vậy, ngược lại Thanh Hà lại có chút thấp thỏm, sợ người khác biết chân tướng lại không muốn: “Minh Hoài nhà ta bây giờ đang làm công tại ngân hàng. Cũng không biết tộc thúc của muội có để ý đến việc này hay không?”
Mai nhi cười nói: “Ban đầu trưởng nữ kia của tộc thúc ta là do được hứa hôn gả ra ngoài. Hiện nay rất khó có thể gặp mặt được nữ nhi vì thế thím ta không biết oán hận bao nhiêu lần. Hiện nay hôn sự của tiểu nhi nữ, căn bản là do thím quyết định. Mong muốn của thím ta cũng rất đơn giản, hài tử có chí vươn lên, nhân khẩu đơn giản, cha mẹ chồng phúc hậu. Ta cũng đã suy nghĩ qua, Minh Hoài chỉ làm công ở ngân hàng, không phải nhập hộ tịch thương nhân, hài tử Minh Hoài kia cũng là người có chí vươn lên, các người là trưởng bối cũng là người phúc hậu. Ta cảm thấy chín mười phần là có thể thành.”
Thanh Hà vừa nghe nhưng lời này, đã cảm thấy hi vọng rất lớn “Như vậy thì phiền toái phu nhân giúp ta để ý một chút. Nếu có thể thành, cũng là giải quyết được chuyện đại sự này ở trong lòng ta.”
Mai Nhi tự nhiên là nhiệt liệt đầy miệng đáp ứng.
Lúc này rất nhanh thì đã có manh mối. Đương gia nhà La gia Cửu lão gia không quá vừa ý, Cửu lão phu nhân cũng không có một ngụm mà cự tuyệt thẳng. Chỉ nói là muốn gặp hài tử. Hai nhà thương định thật tốt thời gian, thấy mặt nhau. Cũng thừa dịp trong khoảng thời gian này, tìm hiểu hỏi thăm thật tốt nhà người ta, đặc biệt là phẩm tính của Nhị công tử.
Ôn Uyển mang theo hài tử tiến cung gặp hoàng đế, hoàng đế cũng hỏi Ôn Uyển về chuyện kia. Cười nói: “Thật tính toán bồi dưỡng Duệ Ca Nhi cùng Cẩn Ca Nhi thành quần là áo lụa hay sao?” Vừa nói hắn vừa bế Cẩn Ca Nhi chơi. Bất kể hoàng đế có hành hạ Minh Cẩn ra làm sao, tiểu tử này cũng không hề khóc. Còn Minh Duệ chính là an tĩnh đứng bên cạnh Ôn Uyển. Không nháo không ầm ĩ.
Ôn Uyển cảm thấy duyên phận giữa người với người thật sự kì diệu – Hoàng đế đối với Minh Cẩn cái con heo nhỏ này thương yêu có thừa, rõ ràng đã vượt qua nàng rồi. Nhưng đối với Minh Duệ lại thường thường. Dựa theo cách nói của Ôn Uyển chính là, ở chỗ này của hoàng đế, Minh Cẩn là nhân vật chính Minh Duệ là phông nền. Cũng may Minh Duệ nhà nàng không có ý kiến gì , bằng không, Ôn Uyển thật sự cũng không nguyện ý tiến cung nhiều.
Ôn Uyển không hề nói: “Quần là áo lụa liền quần là áo lụa đi. Cả đời làm một cái chỉ biết ăn uống vui đùa, không biết khó khăn, quần là áo lụa cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Hoàng đế không vui: “Minh Cẩn nhà ta thông minh như vậy, sao lại là quần là áo lụa? Minh Cẩn, nói cho ông cậu nghe, con sau này sẽ không trở thành quần là áo lụa, con sẽ trở thành lương đống của Đại Tề, đúng hay không?”
Minh Cẩn liên mồm a a.
Sau khi cùng Minh Cẩn trao đổi một chút. Ôn Uyển thấy hoàng đế có lời muốn nói với nàng liền đem hai hài tử đưa cho Hạ Dao mang ra ngoài. Hoàng đế muốn nói đến chuyện thương hành cùng ngân hàng “Hai sản nghiệp này, người trong đầu có ý niệm động tay đến đúng là nhiều.”
Ôn Uyển không quan tâm nói: “Bọn họ bây giờ đang suy nghĩ phương pháp để vay tiền từ ngân hàng. Về phía thương hành thì bọn họ tính toán để cho thương hành nội loạn. Đến lúc đó thương hành không tiếp tục duy trì được, phá sản là điều đương nhiên, tất cả mọi người đều được phân một chén canh.”
Hoàng đế thấy Ôn Uyển nắm chắc mọi việc, cũng không nhắc đến nữa rồi nói: “Hài tử đầy tháng xong đảo mắt sẽ tới lễ mừng năm mới. Sang năm sau con đã nhận việc lại. Nên hiện giờ hãy ở bên hài tử nhiều một chút.” Gấp nữa cũng không gấp mấy tháng này.
Ôn Uyển tất nhiên là nói rõ: “Chờ con từ thôn trang trở về đã” Lễ mừng năm mới trời lạnh như vậy, nàng nhất định là phải đi thôn trang để tránh đông.
Bạch Thế Niên nghĩ tới nhi tử không tới hai tháng nữa sẽ tròn một tuổi. Liền sai người đưa mũ giáp Tướng quân cùng một chuôi bội kiếm lại đây (chỉ là một loại bội kiếm, không phải là vũ khí tùy tay Thu Thủy Kiếm. Bạch Thế Niên còn có một cây đại đao khác. Lúc ấy không mang trở lại kinh thành).
Diệp Tuần nhìn hai kiện lễ vật của Bạch Thế Niên, cười híp mắt nói “Con của ngươi có thể cầm được thanh kiếm này của ngươi hay sao?” Thanh kiếm này ít nhất cũng phải ba mươi cân. Con của hắn trừ phi là Đại lực thần chuyển thế, nếu không nghĩ muốn cầm được thanh kiếm này, nằm mơ.
Bạch Thế Niên ngẫm nghĩ một lát.
Diệp Tuần cười nói: “Còn không bằng ngươi tự tay gọt một thanh kiếm gỗ. Vừa nhẹ lại cầm dễ dàng. Mũ giáp thì phải tìm một cái mũ giáp loại nhỏ.”
Mũ giáp kiên quyết không đổi, đây chính là mũ giáp hắn đội. Cầm mũ giáp của người khác sẽ không có chút ý nghĩa nào cả. Hơn nữa mũ giáp cũng không nặng (cùng so mũ giáp với bội kiếm, quả thật không nặng).
Bạch Thế Niên nói liền làm, không đến nửa ngày đã gọt được một thanh kiếm gỗ không tệ. Lập tức tính toán muốn mua lễ vật cho Ôn Uyển. Cùng một phong thư thật dầy. Cùng nhau gửi về kinh thành.
Các loại trò chơi. Làm sao lại có thể để cho hài tử sa vào các loại trò chơi mua vui đây!
Bạch Thế Hoa nghe được tin tức, cũng rất là lo lắng. Lập tức bảo Thanh Hà đi hỏi thăm. Rốt cuộc là Ôn Uyển có ý tứ gì? Cũng tốt để cho hắn có chỗ để cân nhắc. Nếu thật tính toán bồi dưỡng hai hài tử thành quần là áo lụa, vậy hắn cần phải viết thư cho Thế Niên. Muốn hắn suy nghĩ thật tốt chuyện này một chút. Dù sao, Bạch gia có thể phục hưng hay không, đều dựa vào hai đứa bé này.
Thanh Hà cảm thấy Bạch Thế Hoa hoàn toàn buồn lo vô cớ. Người làm mẹ nào lại nguyện ý bồi dưỡng con mình thành người quân là áo lụa. Trừ phi là mẹ kế, Ôn Uyển cũng không phải mẹ kế mà là mẹ ruột của hài tử. Thanh Hà đoán được Ôn Uyển có ý định khác, thông tuệ như vậy làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn chứ? Nhưng mà chuyện như vậy, một câu nói cũng không nói rõ ràng được. Thanh Hà cuối cùng cũng không lay chuyển được Bạch Thế Hoa, chỉ đành phải đi hỏi một chuyến.
Thời điểm Thanh Hà đi phủ Quận chúa, vừa lúc Mai nhi đã ở đó.
Mai nhi cũng vì chuyện sân chơi ở phủ Quận chúa mà tới. La Thủ Huân không thể để cho nữ nhi của mình gả cho quần là áo lụa. Nói đến Mai nhi liền phiền não muốn chết. Ôn Uyển là ai? Lấy tính tình cao ngạo như vậy, sẽ để cho nhi tử thành quần là áo lụa. Ôn Uyển làm việc thật quái dị, nhưng quái dị nàng cũng sẽ không nuôi nhi tử thành kẻ vô dụng. Mai nhi nói mấy lần La Thủ Huân rằng bản thân đừng buồn lo vô cớ. Nhưng cái chính là do La Thủ Huân nghe không vào tai.
La Thủ Huân oán giận nói: “Nàng cũng đã làm mẹ rồi. Làm sao lại không hề thương tiếc con gái mình như vậy chứ? Nàng thật sự muốn khuê nữ nhà ta gả cho quần là áo lụa sao?” Nói trở lại cũng thật đặc biệt, trong mắt của La Thủ Huân chỉ thương con gái. Đem hai đứa con trai thương ít hơn mấy phần.
Mai nhi chán nản: “Nếu chàng lo lắng như vậy thì không kết cửa hôn sự này là được. Lúc sinh ra lại không có đính hôn. Không thành cũng không sao.” Ôn Uyển dạy hài tử như thế nào, đó là chuyện của Ôn Uyển. Dù nàng có coi Ôn Uyển như tỷ muội khuê mật, cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện nhà của Ôn Uyển. Không biết trong đầu hắn nghĩ cái gì? Rõ ràng có ý định muốn chọc giận chết nàng.
La Thủ Huân liền bướng bỉnh muốn Mai nhi đi khuyên, Mai nhi thật sự không có cách nào khác. Chỉ có thể đi một chuyến. Thoáng qua một cái, liền trực tiếp tố khổ.
Vốn dĩ Ôn Uyển muốn phủ nhận. Nhưng sau khi lưu chuyển ý niệm trong đầu liền nói: “Ha hả, khi ta còn bé là một mình cô độc. Muốn có chỗ để chơi đùa. Đáng tiếc không có. Hiện tại có năng lực để cung cấp cho hài tử, để cho bọn chúng thật vui vẻ. Tất nhiên liền thuận theo bọn chúng. Có được hay không, cũng phải xem bọn chúng có muốn hay không?” Nhìn dáng vẻ điệu bộ của lão Đại nhà nàng, muốn nuôi lão Đại thành quần là áo lụa. Ôn Uyển cảm thấy đem Duệ Ca Nhi nuôi dưỡng thành quần là áo lụa còn tiêu tốn sức lực thời gian gấp mười lần thậm chí nhiều hơn là đem nó nuôi thành nhân tài. Minh Duệ nhà nàng sẽ không thành quần là áo lụa, có thể trông coi Minh Cẩn thì càng khẳng định không thể thành quần là áo lụa. Lại có nàng là mẹ của bọn chúng, quần là áo lụa? chê cười.
Mai Nhi thấy bộ dáng của Ôn Uyển, thì há miệng, cuối cùng vẫn là không nói gì. Chẳng qua chỉ cười nói: “Ta mặc dù không biết tính toán của ngươi như thế nào? Nhưng ngươi là mẹ ruột của hài tử, so với ai khác tất nhiên hi vọng bọn chúng tốt hơn. Ta cũng không muốn nói nhiều.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng không có giải thích tiếp. Nàng muốn dạy hài tử như thế nào, chính nàng có tính toán. Chuyện này, không cần giải thích với người khác. Đó là còn chưa nói tới quan niệm bất đồng muốn giải thích cũng không giải thích rõ ràng được.
Thanh Hà bị bắt buộc phải tới, nhưng nàng cũng là người biết chừng mực.
Chắc chắn sẽ không nói trắng ra là Thế Hoa lo lắng người dạy dỗ hai hài tử trở thành quần là áo lụa, cho nên để ta tới nhắc nhở ngươi. Thanh Hà chỉ khen hai đứa bé càng ngày càng khỏe mạnh, về phần trở về khai báo như thế nào, nghĩ như thế nào liền nói như vậy. Ôn Uyển làm việc ra sao cũng không phải là chuyện nàng có thể quản?
Mai nhi thấy Thanh Hà tới đây, nhớ tới lần trước Ôn Uyển nhờ nàng hỏi thăm chuyện khuê tú nhà ai để làm mai. Cười nói: “Ôn Uyển, chuyện ngươi nhờ ta. Đã có manh mối rồi. Nói đến cũng khéo, trong tộc chúng ta đúng lúc có khuê nữ của một tộc thúc phù hợp với yêu cầu của ngươi. Cô nương kia ở trong nhà là đích thứ nữ, năm nay mười lăm tuổi, lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt. Thừa dịp lần trước phủ đệ của chúng ta làm chuyện vui ta đã cố ý gặp cô nương kia quả thật không tệ, tướng mạo tốt tính tình cũng tốt. Ta cũng đã thử dò xét ý tứ của vị thím kia. Bọn họ nói, chỉ cần hài tử không tệ, cha mẹ chồng phúc hậu, những cái khác không quan trọng. Ta cũng chỉ tiết lộ chút ý này, không có nói là ai chọn người. Có nguyện ý hay không, còn cần Đại phu nhân gật đầu.”
Thanh Hà ngạc nhiên, chuyện gì cần nàng gật đầu. Mà còn là một cô nương, trong lòng Thanh Hà vừa động, chẳng lẽ….. Thanh Hà liền nhìn về phía Ôn Uyển chờ đợi.
Ôn Uyển cười kể lại chuyện lần trước của Minh Hoài: “Người làm mợ như ta, cũng phải quan tâm đến cháu một chút.”
Minh Hoài bởi vì xấu hổ cộng thêm cảm thấy Ôn Uyển chỉ là biểu lộ một chút quan tâm mà thôi. Đối với Minh Hoài mà nói Ôn Uyển là người bận rộn, nơi nào có thời gian để quản chuyện hôn sự khỉ gió của hắn.
Thanh Hà nghe được thật sự là chuyện liên quan đến Minh Hoài thì vui mừng không dứt. Hiện tại nàng vì đứa con thứ hai mà buồn rầu không dứt. Con lớn nhất bây giờ chuyện gì cũng tốt, vợ hiền lành cũng rất nhanh được làm cha rồi. Tiểu nhi tử tư chất không kém, tương lai muốn đi trên con đường thi khoa cử. Hiện tại số tuổi còn nhỏ, không nói đến trúng cử nhân, dù chỉ là tú tài cũng không lo con đường làm mai. Con thứ hai thì thấp hơn một phần.
Chuyện này cũng làm cho nàng rất rầu rĩ. Không nghĩ tới Ôn Uyển đối với chuyện lần này lại để ý như vậy (trong lòng Ôn Uyển thầm nói: Hoàn toàn là đúng dịp kích động thôi). Hôm nay Ôn Uyển nguyện ý ra mặt, có La phu nhân tự mình nhìn xem. Cô nương kia nhất định không hề kém.
Thanh Hà cái gì cũng không hỏi, nếu nói là tộc chi của quốc công phủ, có kém cũng không thể kém quá nhiều. Nhưng dù sao bây giờ cả hai bên đều đang mù mịt, không biết gì cả. Cho nên cần cẩn thận hỏi thăm tình huống cụ thể.
Mai nhi đem tất cả tình huống cụ thể nói ra. Tộc thúc của La Thủ Huân có công danh Cử nhân, trong nhà có ba trai bốn gái, hai con trai trưởng hai đích nữ. Trưởng tử hiện tại đang ở trong quân doanh, là quan viên ngũ phẩm của Tiền Phong Doanh. Đích thứ tử hiện nay cũng có công danh Cử nhân. Bào tỷ vốn là được gả trong phạm vi kinh thành, nhưng nhà chồng bởi vì một vài nguyên nhân nên về quê quán. Vị tộc thẩm kia đến nay cũng chỉ nhìn thấy được mặt con gái một lần. Lần sau gặp mặt còn không biết là ngày tháng năm nào. Cho nên nhất định tiểu nhi nữ phải được gả cho người ở trong kinh thành. Đứa nhỏ này tính tình rất tốt, bởi vì là tiểu nữ nhi nên nuôi dưỡng có chút ngây thơ, tính tình vô cùng đơn thuần. Làm mẹ chỉ sợ con gái gả vào nhà giàu nhà cao cửa rộng bị khi dễ sỉ nhục. Ngẫm nghĩ nên muốn tìm một nhà đơn giản hòa thuận, Nhìn như đơn giản, thật ra thì muốn tuyển chọn được nhà hợp ý, cũng rất khó.
Con dâu lớn trước là được định sẵn, không thể tham khảo ý kiến. Gia thế cô nương này, có thể nói là so sánh với Minh Hoài thì dư dả. Nhưng cũng bởi vì thật sự tốt như vậy, ngược lại Thanh Hà lại có chút thấp thỏm, sợ người khác biết chân tướng lại không muốn: “Minh Hoài nhà ta bây giờ đang làm công tại ngân hàng. Cũng không biết tộc thúc của muội có để ý đến việc này hay không?”
Mai nhi cười nói: “Ban đầu trưởng nữ kia của tộc thúc ta là do được hứa hôn gả ra ngoài. Hiện nay rất khó có thể gặp mặt được nữ nhi vì thế thím ta không biết oán hận bao nhiêu lần. Hiện nay hôn sự của tiểu nhi nữ, căn bản là do thím quyết định. Mong muốn của thím ta cũng rất đơn giản, hài tử có chí vươn lên, nhân khẩu đơn giản, cha mẹ chồng phúc hậu. Ta cũng đã suy nghĩ qua, Minh Hoài chỉ làm công ở ngân hàng, không phải nhập hộ tịch thương nhân, hài tử Minh Hoài kia cũng là người có chí vươn lên, các người là trưởng bối cũng là người phúc hậu. Ta cảm thấy chín mười phần là có thể thành.”
Thanh Hà vừa nghe nhưng lời này, đã cảm thấy hi vọng rất lớn “Như vậy thì phiền toái phu nhân giúp ta để ý một chút. Nếu có thể thành, cũng là giải quyết được chuyện đại sự này ở trong lòng ta.”
Mai Nhi tự nhiên là nhiệt liệt đầy miệng đáp ứng.
Lúc này rất nhanh thì đã có manh mối. Đương gia nhà La gia Cửu lão gia không quá vừa ý, Cửu lão phu nhân cũng không có một ngụm mà cự tuyệt thẳng. Chỉ nói là muốn gặp hài tử. Hai nhà thương định thật tốt thời gian, thấy mặt nhau. Cũng thừa dịp trong khoảng thời gian này, tìm hiểu hỏi thăm thật tốt nhà người ta, đặc biệt là phẩm tính của Nhị công tử.
Ôn Uyển mang theo hài tử tiến cung gặp hoàng đế, hoàng đế cũng hỏi Ôn Uyển về chuyện kia. Cười nói: “Thật tính toán bồi dưỡng Duệ Ca Nhi cùng Cẩn Ca Nhi thành quần là áo lụa hay sao?” Vừa nói hắn vừa bế Cẩn Ca Nhi chơi. Bất kể hoàng đế có hành hạ Minh Cẩn ra làm sao, tiểu tử này cũng không hề khóc. Còn Minh Duệ chính là an tĩnh đứng bên cạnh Ôn Uyển. Không nháo không ầm ĩ.
Ôn Uyển cảm thấy duyên phận giữa người với người thật sự kì diệu – Hoàng đế đối với Minh Cẩn cái con heo nhỏ này thương yêu có thừa, rõ ràng đã vượt qua nàng rồi. Nhưng đối với Minh Duệ lại thường thường. Dựa theo cách nói của Ôn Uyển chính là, ở chỗ này của hoàng đế, Minh Cẩn là nhân vật chính Minh Duệ là phông nền. Cũng may Minh Duệ nhà nàng không có ý kiến gì , bằng không, Ôn Uyển thật sự cũng không nguyện ý tiến cung nhiều.
Ôn Uyển không hề nói: “Quần là áo lụa liền quần là áo lụa đi. Cả đời làm một cái chỉ biết ăn uống vui đùa, không biết khó khăn, quần là áo lụa cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Hoàng đế không vui: “Minh Cẩn nhà ta thông minh như vậy, sao lại là quần là áo lụa? Minh Cẩn, nói cho ông cậu nghe, con sau này sẽ không trở thành quần là áo lụa, con sẽ trở thành lương đống của Đại Tề, đúng hay không?”
Minh Cẩn liên mồm a a.
Sau khi cùng Minh Cẩn trao đổi một chút. Ôn Uyển thấy hoàng đế có lời muốn nói với nàng liền đem hai hài tử đưa cho Hạ Dao mang ra ngoài. Hoàng đế muốn nói đến chuyện thương hành cùng ngân hàng “Hai sản nghiệp này, người trong đầu có ý niệm động tay đến đúng là nhiều.”
Ôn Uyển không quan tâm nói: “Bọn họ bây giờ đang suy nghĩ phương pháp để vay tiền từ ngân hàng. Về phía thương hành thì bọn họ tính toán để cho thương hành nội loạn. Đến lúc đó thương hành không tiếp tục duy trì được, phá sản là điều đương nhiên, tất cả mọi người đều được phân một chén canh.”
Hoàng đế thấy Ôn Uyển nắm chắc mọi việc, cũng không nhắc đến nữa rồi nói: “Hài tử đầy tháng xong đảo mắt sẽ tới lễ mừng năm mới. Sang năm sau con đã nhận việc lại. Nên hiện giờ hãy ở bên hài tử nhiều một chút.” Gấp nữa cũng không gấp mấy tháng này.
Ôn Uyển tất nhiên là nói rõ: “Chờ con từ thôn trang trở về đã” Lễ mừng năm mới trời lạnh như vậy, nàng nhất định là phải đi thôn trang để tránh đông.
Bạch Thế Niên nghĩ tới nhi tử không tới hai tháng nữa sẽ tròn một tuổi. Liền sai người đưa mũ giáp Tướng quân cùng một chuôi bội kiếm lại đây (chỉ là một loại bội kiếm, không phải là vũ khí tùy tay Thu Thủy Kiếm. Bạch Thế Niên còn có một cây đại đao khác. Lúc ấy không mang trở lại kinh thành).
Diệp Tuần nhìn hai kiện lễ vật của Bạch Thế Niên, cười híp mắt nói “Con của ngươi có thể cầm được thanh kiếm này của ngươi hay sao?” Thanh kiếm này ít nhất cũng phải ba mươi cân. Con của hắn trừ phi là Đại lực thần chuyển thế, nếu không nghĩ muốn cầm được thanh kiếm này, nằm mơ.
Bạch Thế Niên ngẫm nghĩ một lát.
Diệp Tuần cười nói: “Còn không bằng ngươi tự tay gọt một thanh kiếm gỗ. Vừa nhẹ lại cầm dễ dàng. Mũ giáp thì phải tìm một cái mũ giáp loại nhỏ.”
Mũ giáp kiên quyết không đổi, đây chính là mũ giáp hắn đội. Cầm mũ giáp của người khác sẽ không có chút ý nghĩa nào cả. Hơn nữa mũ giáp cũng không nặng (cùng so mũ giáp với bội kiếm, quả thật không nặng).
Bạch Thế Niên nói liền làm, không đến nửa ngày đã gọt được một thanh kiếm gỗ không tệ. Lập tức tính toán muốn mua lễ vật cho Ôn Uyển. Cùng một phong thư thật dầy. Cùng nhau gửi về kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.