Quyển 4 - Chương 90: Hổ Uy quân (trung)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
25/06/2014
Hạ Dao thấy Ôn Uyển còn không lên tiếng, liền quỳ trên mặt đất, trong mắt đã hàm chứa nước mắt:” Quận cháu, nếu như người thật sự có biện pháp gì tốt, xin nhất định nói ra. Năm đó Giặc Oa công chiếm Phúc Châu, đốt giết cướp bóc không chuyện ác nào không làm. Nói ra quận chúa có thể không tin, những kẻ súc sinh đó chém đứt tay chân của người già, thanh niên trai tráng, nhìn bọn họ đang sống sờ sờ vì đau đớn tới chết mà cười ha hả; dâm ô nữ tử sau đó cưỡng bức hành hạ đến chết, không lưu lại một thi thể đầy đủ nào, còn có những kẻ thích chặt sọ của trẻ con, thậm chí đứa bé đang sống sờ sờ mà chúng cũng đang tâm mổ bụng, ruột gan chảy cả ra ngoài, cả tòa thôn trang tất cả đều nhiễm đỏ bởi máu. Nơi đó chân chính là địa ngục nhân gian.” Hạ Dao vừa nói, nước mắt vừa lã chã tuôn rơi.
Ôn Uyển khiếp sợ đứng lên, miêu tả này sao lại giống với trận tru diệt ở Nam Kinh như vậy. Tiếp theo lại tự mắng mình một tiếng ngu xuẩn, giặc Oa còn không phải chính là người Nhật Bản à, tổ tiên không bằng súc sinh, tử tôn tự nhiên cũng thế, chính là một đám súc sinh, cầm thú.
Ôn Uyển nhìn Hạ Dao khóc không thành tiếng liền trầm mặc. Ôn Uyển biết nàng ấy nói cái thôn trang kia là cố hương của nàng ấy. Mà có thể miêu tả rõ ràng như vậy tất nhiên là nàng ấy tận mắt nhìn thấy. Khó trách mỗi lần nói đến giặc Oa, trong mắt Hạ Dao đều có cừu hận thấu xương, thì ra là như vậy. Khụ, thật là nghiệp chướng a, vì sao ông trời không giáng xuống một khối thiên thạch phá tan chỗ kia, những súc sinh đó cũng chết theo hết, trăm năm sau cũng sẽ không có một màn Nam Kinh đại tru diệt bi thảm như vậy (Ôn Uyển quên mất, đây không có ở cùng một thời không)
Hạ Dao thấy Ôn Uyển còn không nói chuyện, tiếp tục nói:” Quận chúa, hai mươi năm qua giặc Oa ở Chiết Giang, Phúc Kiến đốt giết đánh cướp không chuyện ác nào không làm. Không biết bao nhiêu dân chúng vô tội đã chết trên tay bọn họ. Quận chúa, những thứ súc sinh này tội ác ngập trời ở Đại Tề ta, nhưng vì rất nhiều nguyên nhân vẫn không bị diệt trừ hoàn toàn. Quận chúa, nếu người thật sự có biện pháp, ta ở chỗ này thay cho ngàn vạn dân chúng đã chết oan, van cầu người, Hạ Dao ở đây cầu xin người.” Hạ Dao tin tưởng nếu Ôn Uyển thật sự muốn làm gì, tất nhiên là có thể làm tốt, nếu có lòng muốn ra sức giúp, vậy thì nhất định có thể nghĩ được biện pháp tốt.
Ôn Uyển trầm mặc hồi lâu, cuối cùng liền nói với Hạ Dao:” Ngươi để cho ta thử nghĩ xem.” Chuyện này quá mức trọng đại, nếu tùy ý nghĩ kế, vạn nhất xảy ra vấn đề gì thì chính là chuyện phiền toái lớn, phiền toái lớn nhất chính là có thể khiến tướng sỹ duyên hải vô tội bị tử vong, khiến nàng sẽ hối hận cả đời. Hơn nữa, nàng đối với quân sự thật sự không hiểu, chuyện mà không hiểu nàng sẽ không cố quơ chân múa tay, đừng nói là chuyện có trách nhiệm trọng đại như thế này.
Nhưng nếu không giúp đỡ, trong lòng Ôn Uyển cũng không kìm được khó chịu. Mấy ngàn tướng sỹ, mấy vạn dân chúng vô tội chết thảm mà Hạ Dao thuật lại đều là những tánh mạng tươi đẹp ạ.
Lần này Ôn Uyển thật sự mất ngủ, thật ra bản ý của nàng không muốn dính vào chuyện này. Nhưng hiện tại chỉ cần nàng vừa nhắm mắt lại thì cảnh tượng Hạ Dao kể như hiện lên trước mắt nàng. Cảnh tượng bi thảm như thế giống như chính nàng cũng nhìn thấy, cuối cùng Ôn Uyển biết, nếu nàng không tận tâm làm, cả đời này không thể an lòng.
Thời điểm Ôn Uyển quyết định xuất lực, vẫn thấy rầu rĩ. Mặc dù lúc còn nhỏ, bá phụ nói thương trường như chiến trường, bắt bọn họ tìm hiểu binh pháp Tôn Tử, nàng cùng đặc biệt nghe lời, học binh pháp Tôn tử đặc biệt chắc chắn, nhưng chẳng qua là đọc thuộc lòng, mục đích vì dùng cho trên thương trường. qua nhiều năm như vậy, nàng cũng quên mất không còn nhớ mấy.
Các ngày kế tiếp, Ôn Uyển một mực đau khổ suy tư chuyện này, xem có thể hỗ trợ tại các phương diện hác hay không, có thể giúp chút gì đó cũng coi như tận một phần tâm sức.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển mấy ngày qua đều mang bộ dạng buồn rầu, vừa được an ủi vừa cảm thán, hy vọng quận chúa có thể nghĩ ra biện pháp tốt.
Ôn Uyển suy nghĩ mấy ngày, vắt hết óc mà không có bất kỳ ý tưởng nào. Thật đáng tiếc, nàng nói với Hạ Dao, nàng có lòng mà không có sức. Muốn nàng cho một chút chủ ý kiếm tiền thì có thể, còn việc cần phải chuẩn bị thứ gì cho hành quân đánh giặc nàng thật sự không hiểu. Nàng đối với chính trị quân sự vốn không thích, tiếp xúc lại không nhiều, không hiểu thì không nên nhúng tay loạn xạ, cho nên cũng không thể nghĩ kế loạn.
Hạ Dao lộ vẻ mặt đau khổ, cúi đầu kêu lên:” Quận chúa…” Tại sao đến trình độ này quận chúa vẫn không đáp ứng, không thể nào, quận chúa nhất định có chủ ý.
Ôn Uyển lắc đầu:” Ta thật sự không giúp gì được, ta đối với mấy việc đó không quen thuộc, nghĩ kế lung tung có thể hại chết rất nhiều người. Nhưng mà ta có một đề nghị, ngươi có thể tham khảo.”: Ôn Uyển biết, nói cho Hạ Dao chẳng khác nào nói với Ông ngoại hoàng đế.
Hạ Dao vội vàng gật đầu nói:” Quận chúa, xin cứ nói.”
Ôn Uyển nói:” Ngươi có thể phái mấy thuyết thư tiên sinh (tiên sinh chuyên kể truyện), đi đến doanh trại, đem chuyện hành vi hung ác bạo ngược của giặc Oa kể lại cho các tướng sỹ.Chỉ cần là nam nhi nhiệt huyết nghe thấy những hành động không bằng cầm thú thế tất nhiên tức giận không dứt, đến khi bọn họ ra chiến trường tất nhiên sẽ không nương tay với địch nhân.” Ngay cả như nàng nghe tới trong lòng cũng khó chịu muốn chết, đừng nói tới những nam tử nhiệt huyết kia.
Hạ Dao không biết chủ ý này có bao nhiêu lợi ích, nhưng áp dụng cũng không khó khăn, cho nên gật đầu, Ôn Uyển tiếp tục nói:” Ta không hiểu biết nhiều về Bạch Thế Niên, nhưng nhiều năm qua nghe tin đồn về hắn cũng không ít, người này hành quân đánh giặc lợi hại như thế, thì bài binh bố trận hẳn là cũng không phải chỉ nói suông. Nếu có thể, hãy đem chuyện chiêu mộ binh lính cho hắn toàn quyền phụ trách, bởi vì hắn so với người khác càng hiểu được làm sao chọn được người đắc dụng, đến lúc đó sử dụng càng thuận tay.”
Hạ Dao không nói gì, chuyện này không phải chuyện nàng có thể làm chủ, Ôn Uyển nhàb nhạt cười nói:” Ta chẳng qua chỉ nói thế, đều nói nếu dùng thì không nghi ngờ, nếu nghi ngờ thì không dùng, chưa nói tới việc chẳng qua chỉ có ba nghìn người, hắn có thể dùng ba nghìn người này gây ra việc gì động trời sao?”
Ôn Uyển đọc lịch sử cũng không phải chỉ nhìn cho có, nàng biết bất kỳ triều đại nào đều kiêng kỵ chuyện có tư binh (binh sỹ riêng của mỗi nhà). Nếu như Bạch Thế Niên tự mình đi chiêu binh, chờ hắn huấn luyện ra thì những người đó sẽ không trung thành với triều đình, mà là trung thành với Bạch Thế Niên.
Chẳng qua nàng thấy chuyện này không đáng lo, chỉ cần khống chế nhân số trong khoảng ba nghìn người thì những người này kể cả có thể lấy một địch mười cũng vẫn khống chế được. Dĩ nhiên, tâm tư đế vương ai cũng suy đoán không nổi, thân là Hoàng đế có băn khoăn là bình thường. Bất quá Ôn Uyển cảm thấy chuyện này không đến mức gây họa, hôm nay triều đình mặc dù có họa ngoại xâm nhưng không hề bấp bênh, ông ngoại hoàng đế anh minh, cậu Trịnh vương cũng là người có lòng dạ có năng lực. Nếu dân chúng có cuộc sống khá giả thì muốn tạo phản cũng không tạo ra được sóng gió gì, thử nghĩ xem, không thiếu ăn thiếu mặc ai lại muốn chết mà đi tạo phản, cũng không phải toàn người ngu, thấy sống đủ rồi.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, lấy ra hộp nhỏ của mình, đem tất cả ngân phiếu bên trong giao cho Hạ Dao:” Đối với quân sự ta thật sự không hiểu. Quân sự không hiểu nhưng tiền tài vẫn có thể trợ giúp một chút. Đây là tiền ta vẫn để dành, ngươi cầm đi trợ giúp đi, coi như là chút tâm lực của ta.” Nàng tạm thời không cần dùng tiền.
Hạ Dao nói không nên, nhưng Ôn Uyển cười nói:” Cũng không phải ta cho ngươi, ngươi không cần cự tuyệt, Cầm lấy đi, ta cũng chỉ có thể góp chút sức mọn như thế thôi.”
Hạ Dao lật xem ngân phiếu, mười tờ ngân phiếu mười vạn lượng. Xem xong khóe miệng Hạ Dao có chút co quắp, đối với chủ tử của nàng quả thật không còn gì để nói. Một triệu lạng bạc trong miệng Quận chúa là chút sức mọn, quận chúa rốt cuộc có biết giá thị trường hay không? Một triệu lạng bạc này có thể một lần sắm sửa cho đội quân ba nghìn người đủ trang bị vũ khí hoàn mỹ.
Ôn Uyển thấy vẻ mặt Hạ Dao cười nói:” Một triệu lượng này là đánh cuộc thắng, ta cũng không sử dụng, hiện tại cầm đi trợ giúp những người phải chịu khổ (Ôn Uyển muốn cầm bạc này đi trợ giúp nạn nhân của chiến tranh), coi như là được sử dụng thỏa đáng. Ngươi cũng không cần lo cho ta, ta còn có thôn trang, đất phong mà”. Hôn lễ của Thượng Đường nàng chỉ tốn hơn ba vạn lạng bạc, nhưng nhận lễ vật cũng đủ bù số này, tương lai hoàn lễ, cũng không tìm nàng, tìm Thượng Đường mà đòi đi.
Hạ Dao cũng không nghĩ Ôn Uyển không có tiền dùng, xem thủ đoạn vơ vét của cải của quận chúa, nếu bảo nàng ấy không có tiền dùng đánh chết mọi người cũng không tin, nhưng mà có một chuyện Hạ Dao nhịn rồi lại nhịn, cuối vẫn không thể nhịn được mà hỏi:” Quận chúa, tại sao người lại ghét Bạch tướng quân như vây? Người đã gặp qua Bạch tướng quân sao, chẳng lẽ hắn đã mạo phạm người sao?”
Ôn Uyển oán thầm không dứt, nhưng vẫn nói:” Ngươi cũng thật là có trí tưởng tượng, sáu năm trước hắn đã đầu quân. Ta khi ấy vừa trở lại kinh thành, không có ra khỏi cửa, muốn gặp cũng khồng gặp được, hắn có thể mạo phạm ta cái gì? Chẳng qua là nghe thấy quá nhiều, nên không thích nghe thôi, nhiều người sùng bái hắn như vậy, không có ta cũng không sao. Ngươi sau này cũng ít ở trước mặt ta nhắc tới hắn nhé, ta không muốn vừa đi một Đông Thanh lại chạy tới một người là ngươi.”
Hạ Dao đối với giải thích của Ôn Uyển, dở khóc dở cười.
Ôn Uyển chờ Hạ Dao đi ra ngoài xong mới bĩu môi, hừ, từng bước từng bước đào hố để cho nàng nhảy vào, cũng thật làm khó cho nữ nhân Hạ Dao chết bầm này nha, cả tình cả lý đều sâu sắc, thiếu chút nữa lừa gạt được nàng đi, đoán chừng là do ông ngoại hoàng đế thử dò xét mình.
Ôn Uyển đoán thứ nhất là thử dò xét xem nàng có chút tài năng quân sự nào không, thứ hai là muốn nàng ra một chút chủ ý xem có thể gom góp một khoản bạc lớn làm quân phí hay không? Ôn Uyển khẽ hừ, thật nghĩ rằng nàng là cây rụng tiền hả? Ra tay ác như vậy, giờ nàng đã không còn đồng nào rồi,vậy là không bị đánh giá dò xét gì nữa a
Khụ, Ôn Uyển hối hận vô cùng a, ban đầu sao nàng có thể mạnh miệng như vậy, nói gì mà có thể kiếm trăm lần ngàn lần một trăm vạn lương, sau này phải làm sao bây giờ. Bốc đồng này cả đời cũng không đền nổi a.
Nếu thật muốn Ôn Uyển nghĩ kế, nàng cũng không phải là không có chủ ý, những thứ khác Ôn Uyển có lẽ không hiểu, nhưng vũ khí trang bị thì có thể nói lên ý kiến của mình, chế tạo hỗ trợ cải thiện, tăng lực sát thương lớn, hoặc là kiến tạo tàu bè, có thể tác chiến nhanh nhẹn hơn, những thứ này nàng có biết một hai.
Nhưng Ôn Uyển lo lắng, nàng không phải là không muốn hỗ trợ, nàng sợ hỗ trợ rồi về mình không biết sẽ thế nào? Ngay như một cái danh hiệu trống rỗng Phú Quốc chi tài cũng khiến nàng bị hãm hại suýt không có chỗ chôn, nếu giờ còn lộ ra chút đồ được cải tiến, hiện đại hóa, sau này nàng sẽ không còn chỗ mà sống nữa cũng nên.
Nàng sợ, thật sự sợ hãi. Đối với người bên cạnh, Ôn Uyển hoàn toàn không thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm, hơn nữa, giữ một số lá bài tẩy lâu một chút, có lẽ có thêm mấy đường.
Về phần áy này, Ôn Uyển không có gánh nặng này trong lòng, hiện tại mặc dù có pháo nhưng chỉ là chút thổ pháo, vẫn lấy vũ khí lạnh là chủ yếu, mấu chốt quyết định thắng bại là ở trên người binh lính, thống soái chỉ huy thích đáng, quân đội tác chiến dũng mãnh mới có thể thắng.
Cái việc đó để cho vị Bạch tướng quân trong truyền thuyết làm đi, nàng đã làm hết mình, cố gắng đến mức lớn nhất như thế là đủ rồi.
Ôn Uyển khiếp sợ đứng lên, miêu tả này sao lại giống với trận tru diệt ở Nam Kinh như vậy. Tiếp theo lại tự mắng mình một tiếng ngu xuẩn, giặc Oa còn không phải chính là người Nhật Bản à, tổ tiên không bằng súc sinh, tử tôn tự nhiên cũng thế, chính là một đám súc sinh, cầm thú.
Ôn Uyển nhìn Hạ Dao khóc không thành tiếng liền trầm mặc. Ôn Uyển biết nàng ấy nói cái thôn trang kia là cố hương của nàng ấy. Mà có thể miêu tả rõ ràng như vậy tất nhiên là nàng ấy tận mắt nhìn thấy. Khó trách mỗi lần nói đến giặc Oa, trong mắt Hạ Dao đều có cừu hận thấu xương, thì ra là như vậy. Khụ, thật là nghiệp chướng a, vì sao ông trời không giáng xuống một khối thiên thạch phá tan chỗ kia, những súc sinh đó cũng chết theo hết, trăm năm sau cũng sẽ không có một màn Nam Kinh đại tru diệt bi thảm như vậy (Ôn Uyển quên mất, đây không có ở cùng một thời không)
Hạ Dao thấy Ôn Uyển còn không nói chuyện, tiếp tục nói:” Quận chúa, hai mươi năm qua giặc Oa ở Chiết Giang, Phúc Kiến đốt giết đánh cướp không chuyện ác nào không làm. Không biết bao nhiêu dân chúng vô tội đã chết trên tay bọn họ. Quận chúa, những thứ súc sinh này tội ác ngập trời ở Đại Tề ta, nhưng vì rất nhiều nguyên nhân vẫn không bị diệt trừ hoàn toàn. Quận chúa, nếu người thật sự có biện pháp, ta ở chỗ này thay cho ngàn vạn dân chúng đã chết oan, van cầu người, Hạ Dao ở đây cầu xin người.” Hạ Dao tin tưởng nếu Ôn Uyển thật sự muốn làm gì, tất nhiên là có thể làm tốt, nếu có lòng muốn ra sức giúp, vậy thì nhất định có thể nghĩ được biện pháp tốt.
Ôn Uyển trầm mặc hồi lâu, cuối cùng liền nói với Hạ Dao:” Ngươi để cho ta thử nghĩ xem.” Chuyện này quá mức trọng đại, nếu tùy ý nghĩ kế, vạn nhất xảy ra vấn đề gì thì chính là chuyện phiền toái lớn, phiền toái lớn nhất chính là có thể khiến tướng sỹ duyên hải vô tội bị tử vong, khiến nàng sẽ hối hận cả đời. Hơn nữa, nàng đối với quân sự thật sự không hiểu, chuyện mà không hiểu nàng sẽ không cố quơ chân múa tay, đừng nói là chuyện có trách nhiệm trọng đại như thế này.
Nhưng nếu không giúp đỡ, trong lòng Ôn Uyển cũng không kìm được khó chịu. Mấy ngàn tướng sỹ, mấy vạn dân chúng vô tội chết thảm mà Hạ Dao thuật lại đều là những tánh mạng tươi đẹp ạ.
Lần này Ôn Uyển thật sự mất ngủ, thật ra bản ý của nàng không muốn dính vào chuyện này. Nhưng hiện tại chỉ cần nàng vừa nhắm mắt lại thì cảnh tượng Hạ Dao kể như hiện lên trước mắt nàng. Cảnh tượng bi thảm như thế giống như chính nàng cũng nhìn thấy, cuối cùng Ôn Uyển biết, nếu nàng không tận tâm làm, cả đời này không thể an lòng.
Thời điểm Ôn Uyển quyết định xuất lực, vẫn thấy rầu rĩ. Mặc dù lúc còn nhỏ, bá phụ nói thương trường như chiến trường, bắt bọn họ tìm hiểu binh pháp Tôn Tử, nàng cùng đặc biệt nghe lời, học binh pháp Tôn tử đặc biệt chắc chắn, nhưng chẳng qua là đọc thuộc lòng, mục đích vì dùng cho trên thương trường. qua nhiều năm như vậy, nàng cũng quên mất không còn nhớ mấy.
Các ngày kế tiếp, Ôn Uyển một mực đau khổ suy tư chuyện này, xem có thể hỗ trợ tại các phương diện hác hay không, có thể giúp chút gì đó cũng coi như tận một phần tâm sức.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển mấy ngày qua đều mang bộ dạng buồn rầu, vừa được an ủi vừa cảm thán, hy vọng quận chúa có thể nghĩ ra biện pháp tốt.
Ôn Uyển suy nghĩ mấy ngày, vắt hết óc mà không có bất kỳ ý tưởng nào. Thật đáng tiếc, nàng nói với Hạ Dao, nàng có lòng mà không có sức. Muốn nàng cho một chút chủ ý kiếm tiền thì có thể, còn việc cần phải chuẩn bị thứ gì cho hành quân đánh giặc nàng thật sự không hiểu. Nàng đối với chính trị quân sự vốn không thích, tiếp xúc lại không nhiều, không hiểu thì không nên nhúng tay loạn xạ, cho nên cũng không thể nghĩ kế loạn.
Hạ Dao lộ vẻ mặt đau khổ, cúi đầu kêu lên:” Quận chúa…” Tại sao đến trình độ này quận chúa vẫn không đáp ứng, không thể nào, quận chúa nhất định có chủ ý.
Ôn Uyển lắc đầu:” Ta thật sự không giúp gì được, ta đối với mấy việc đó không quen thuộc, nghĩ kế lung tung có thể hại chết rất nhiều người. Nhưng mà ta có một đề nghị, ngươi có thể tham khảo.”: Ôn Uyển biết, nói cho Hạ Dao chẳng khác nào nói với Ông ngoại hoàng đế.
Hạ Dao vội vàng gật đầu nói:” Quận chúa, xin cứ nói.”
Ôn Uyển nói:” Ngươi có thể phái mấy thuyết thư tiên sinh (tiên sinh chuyên kể truyện), đi đến doanh trại, đem chuyện hành vi hung ác bạo ngược của giặc Oa kể lại cho các tướng sỹ.Chỉ cần là nam nhi nhiệt huyết nghe thấy những hành động không bằng cầm thú thế tất nhiên tức giận không dứt, đến khi bọn họ ra chiến trường tất nhiên sẽ không nương tay với địch nhân.” Ngay cả như nàng nghe tới trong lòng cũng khó chịu muốn chết, đừng nói tới những nam tử nhiệt huyết kia.
Hạ Dao không biết chủ ý này có bao nhiêu lợi ích, nhưng áp dụng cũng không khó khăn, cho nên gật đầu, Ôn Uyển tiếp tục nói:” Ta không hiểu biết nhiều về Bạch Thế Niên, nhưng nhiều năm qua nghe tin đồn về hắn cũng không ít, người này hành quân đánh giặc lợi hại như thế, thì bài binh bố trận hẳn là cũng không phải chỉ nói suông. Nếu có thể, hãy đem chuyện chiêu mộ binh lính cho hắn toàn quyền phụ trách, bởi vì hắn so với người khác càng hiểu được làm sao chọn được người đắc dụng, đến lúc đó sử dụng càng thuận tay.”
Hạ Dao không nói gì, chuyện này không phải chuyện nàng có thể làm chủ, Ôn Uyển nhàb nhạt cười nói:” Ta chẳng qua chỉ nói thế, đều nói nếu dùng thì không nghi ngờ, nếu nghi ngờ thì không dùng, chưa nói tới việc chẳng qua chỉ có ba nghìn người, hắn có thể dùng ba nghìn người này gây ra việc gì động trời sao?”
Ôn Uyển đọc lịch sử cũng không phải chỉ nhìn cho có, nàng biết bất kỳ triều đại nào đều kiêng kỵ chuyện có tư binh (binh sỹ riêng của mỗi nhà). Nếu như Bạch Thế Niên tự mình đi chiêu binh, chờ hắn huấn luyện ra thì những người đó sẽ không trung thành với triều đình, mà là trung thành với Bạch Thế Niên.
Chẳng qua nàng thấy chuyện này không đáng lo, chỉ cần khống chế nhân số trong khoảng ba nghìn người thì những người này kể cả có thể lấy một địch mười cũng vẫn khống chế được. Dĩ nhiên, tâm tư đế vương ai cũng suy đoán không nổi, thân là Hoàng đế có băn khoăn là bình thường. Bất quá Ôn Uyển cảm thấy chuyện này không đến mức gây họa, hôm nay triều đình mặc dù có họa ngoại xâm nhưng không hề bấp bênh, ông ngoại hoàng đế anh minh, cậu Trịnh vương cũng là người có lòng dạ có năng lực. Nếu dân chúng có cuộc sống khá giả thì muốn tạo phản cũng không tạo ra được sóng gió gì, thử nghĩ xem, không thiếu ăn thiếu mặc ai lại muốn chết mà đi tạo phản, cũng không phải toàn người ngu, thấy sống đủ rồi.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, lấy ra hộp nhỏ của mình, đem tất cả ngân phiếu bên trong giao cho Hạ Dao:” Đối với quân sự ta thật sự không hiểu. Quân sự không hiểu nhưng tiền tài vẫn có thể trợ giúp một chút. Đây là tiền ta vẫn để dành, ngươi cầm đi trợ giúp đi, coi như là chút tâm lực của ta.” Nàng tạm thời không cần dùng tiền.
Hạ Dao nói không nên, nhưng Ôn Uyển cười nói:” Cũng không phải ta cho ngươi, ngươi không cần cự tuyệt, Cầm lấy đi, ta cũng chỉ có thể góp chút sức mọn như thế thôi.”
Hạ Dao lật xem ngân phiếu, mười tờ ngân phiếu mười vạn lượng. Xem xong khóe miệng Hạ Dao có chút co quắp, đối với chủ tử của nàng quả thật không còn gì để nói. Một triệu lạng bạc trong miệng Quận chúa là chút sức mọn, quận chúa rốt cuộc có biết giá thị trường hay không? Một triệu lạng bạc này có thể một lần sắm sửa cho đội quân ba nghìn người đủ trang bị vũ khí hoàn mỹ.
Ôn Uyển thấy vẻ mặt Hạ Dao cười nói:” Một triệu lượng này là đánh cuộc thắng, ta cũng không sử dụng, hiện tại cầm đi trợ giúp những người phải chịu khổ (Ôn Uyển muốn cầm bạc này đi trợ giúp nạn nhân của chiến tranh), coi như là được sử dụng thỏa đáng. Ngươi cũng không cần lo cho ta, ta còn có thôn trang, đất phong mà”. Hôn lễ của Thượng Đường nàng chỉ tốn hơn ba vạn lạng bạc, nhưng nhận lễ vật cũng đủ bù số này, tương lai hoàn lễ, cũng không tìm nàng, tìm Thượng Đường mà đòi đi.
Hạ Dao cũng không nghĩ Ôn Uyển không có tiền dùng, xem thủ đoạn vơ vét của cải của quận chúa, nếu bảo nàng ấy không có tiền dùng đánh chết mọi người cũng không tin, nhưng mà có một chuyện Hạ Dao nhịn rồi lại nhịn, cuối vẫn không thể nhịn được mà hỏi:” Quận chúa, tại sao người lại ghét Bạch tướng quân như vây? Người đã gặp qua Bạch tướng quân sao, chẳng lẽ hắn đã mạo phạm người sao?”
Ôn Uyển oán thầm không dứt, nhưng vẫn nói:” Ngươi cũng thật là có trí tưởng tượng, sáu năm trước hắn đã đầu quân. Ta khi ấy vừa trở lại kinh thành, không có ra khỏi cửa, muốn gặp cũng khồng gặp được, hắn có thể mạo phạm ta cái gì? Chẳng qua là nghe thấy quá nhiều, nên không thích nghe thôi, nhiều người sùng bái hắn như vậy, không có ta cũng không sao. Ngươi sau này cũng ít ở trước mặt ta nhắc tới hắn nhé, ta không muốn vừa đi một Đông Thanh lại chạy tới một người là ngươi.”
Hạ Dao đối với giải thích của Ôn Uyển, dở khóc dở cười.
Ôn Uyển chờ Hạ Dao đi ra ngoài xong mới bĩu môi, hừ, từng bước từng bước đào hố để cho nàng nhảy vào, cũng thật làm khó cho nữ nhân Hạ Dao chết bầm này nha, cả tình cả lý đều sâu sắc, thiếu chút nữa lừa gạt được nàng đi, đoán chừng là do ông ngoại hoàng đế thử dò xét mình.
Ôn Uyển đoán thứ nhất là thử dò xét xem nàng có chút tài năng quân sự nào không, thứ hai là muốn nàng ra một chút chủ ý xem có thể gom góp một khoản bạc lớn làm quân phí hay không? Ôn Uyển khẽ hừ, thật nghĩ rằng nàng là cây rụng tiền hả? Ra tay ác như vậy, giờ nàng đã không còn đồng nào rồi,vậy là không bị đánh giá dò xét gì nữa a
Khụ, Ôn Uyển hối hận vô cùng a, ban đầu sao nàng có thể mạnh miệng như vậy, nói gì mà có thể kiếm trăm lần ngàn lần một trăm vạn lương, sau này phải làm sao bây giờ. Bốc đồng này cả đời cũng không đền nổi a.
Nếu thật muốn Ôn Uyển nghĩ kế, nàng cũng không phải là không có chủ ý, những thứ khác Ôn Uyển có lẽ không hiểu, nhưng vũ khí trang bị thì có thể nói lên ý kiến của mình, chế tạo hỗ trợ cải thiện, tăng lực sát thương lớn, hoặc là kiến tạo tàu bè, có thể tác chiến nhanh nhẹn hơn, những thứ này nàng có biết một hai.
Nhưng Ôn Uyển lo lắng, nàng không phải là không muốn hỗ trợ, nàng sợ hỗ trợ rồi về mình không biết sẽ thế nào? Ngay như một cái danh hiệu trống rỗng Phú Quốc chi tài cũng khiến nàng bị hãm hại suýt không có chỗ chôn, nếu giờ còn lộ ra chút đồ được cải tiến, hiện đại hóa, sau này nàng sẽ không còn chỗ mà sống nữa cũng nên.
Nàng sợ, thật sự sợ hãi. Đối với người bên cạnh, Ôn Uyển hoàn toàn không thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm, hơn nữa, giữ một số lá bài tẩy lâu một chút, có lẽ có thêm mấy đường.
Về phần áy này, Ôn Uyển không có gánh nặng này trong lòng, hiện tại mặc dù có pháo nhưng chỉ là chút thổ pháo, vẫn lấy vũ khí lạnh là chủ yếu, mấu chốt quyết định thắng bại là ở trên người binh lính, thống soái chỉ huy thích đáng, quân đội tác chiến dũng mãnh mới có thể thắng.
Cái việc đó để cho vị Bạch tướng quân trong truyền thuyết làm đi, nàng đã làm hết mình, cố gắng đến mức lớn nhất như thế là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.