Quyển 7 - Chương 254: Hoàng Hậu Chết
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
31/05/2016
Hoàng đế nhìn lại một chồng sổ con mới dâng lên, đều là phong cách
giống nhau, xin cách chức Từ Trọng Nhiên, bổ nhiệm Bạch Thế Niên làm chủ soái.
Hoàng đế giữ lại sổ con, không phải là hoàng đế sẽ bổ nhiệm Bạch Thế Niên làm chủ soái. Ôn Uyển cũng đã nói cùng với hoàng đế rằng Từ Trọng Nhiên không có tiêu diệt được hết những nguyên nhân căn bản này , không phải là do Từ Trọng Nhiên vô năng mà là hiện tại còn chưa tiêu diệt được. Có đổi thành Bạch Thế Niên cũng giống nhau thôi. Nên Hoàng đế không có chuẩn bị đổi lại tướng soái.
Hoàng đế giữ lại sổ con không phát, chính là muốn nhìn một chút xem Ôn Uyển trả lời như thế nào. Hoàng đế biết Ôn Uyển nhất định sẽ không để cho Bạch Thế Niên ra ngoài đánh giặc nữa. Thử nghĩ xem Bạch Thế Niên ở biên thành tám năm,ông đã nghe thấy Ôn Uyển oán trách cùng càm ràm biết bao nhiêu lần. Hiện tại người cũng đã trở lại, làm sao Ôn Uyển có thể để cho Bạch Thế Niên đi hải khẩu nữa.
Ngày thứ hai lâm triều, hoàng đế cùng đại thần còn đang thương nghị triều chính, mới nói tới một nửa chính vụ thì lại có đại thần tấu xin. Lần này không phải là dâng sổ con nữa mà là trực tiếp ở trên triều lên tiếng rồi.
Hoàng đế còn chưa có mở miệng liền nghe thấy người bên ngoài báo Ôn Uyển đã tới, không nhịn được liền cười lên một tiếng. Cái nha đầu này rốt cục là không kiềm chế được nữa, còn tưởng là có thể kiên trì được một thời gian, không nghĩ tới ba ngày đều không kiên trì được.
Ôn Uyển mặc một thân triều phục đi vào, vào trong cung điện cũng không quan tâm nhìn đám đại thần xung quan một cái, trực tiếp tiến lên phía trước, tới trược mặt đúng mực hành lễ cho hoàng đế.
Hoàng đế cười kêu người chuẩn bị thêm một cái ghế để cho Ôn Uyển ngồi xuống, Ôn Uyển lại không ngồi mà nhìn về phía hoàng đế, thi lễ một cái: “Cậu hoàng đế, mới vừa rồi con ở bên ngoài đại điện đã nghe thấy có đại thần đề nghị cho quận mã của con đi hải khẩu làm chủ soái, không biết có phải là con nghe nhầm hay không?” Lúc này Ôn Uyển gọi thẳng Bạch Thế Niên là Quận mã, mà không kêu Bạch Thế Niên là Thần Vũ hầu. Cũng đã biểu lộ lập trường của Ôn Uyển .
Hoàng đế không ngờ Ôn Uyển vừa đến trước tiên là nói tới chủ đề này, đã tích trữ bao nhiêu tức giận rồi. Cười gật đầu: “Phải, là có người đề nghị .”
Ôn Uyển sắc mặt lạnh băng, quay đầu nhìn xuống đại thần ở phía dưới, hơn phân nửa đại thần ở phía dưới đã từng bị Ôn Uyển tàn phá và ngược đãi qua, thấy ánh mắt sắc bén của Ôn Uyển thì ai có thể gánh vác được, đều cúi đầu.
Ôn Uyển hừ một tiếng: “Cậu hoàng đế, Quận mã toàn thân đều chịu thương tích, sau khi trở về con phải xin thái y tới điều trị, chỉ sợ hắn tái phát bệnh cũ. Hiện tại muốn hắn đi hải khẩu, cũng không biết là những người này có rắp tâm gì.”
Ôn Uyển căn bản không đồng ý để cho vết thương cũ Bạch Thế Niên mới hồi phục lại tái phát. Nàng trực tiếp điểm tên một chút, không cho phép Bạch Thế Niên đi hải khẩu. Nếu Ôn Uyển dùng lý do bệnh cũ trên người của Bạch Thế Niên tái phát thì triều thần tất nhiên là không còn lời nào để nói. Nhưng vấn đề là, Ôn Uyển cũng không muốn. Đến bây giờ, trừ hoàng đế thì không có người nào có thể làm cho nàng nhượng bộ nữa.
Hàn Quốc Trụ lập tức đứng ra: “Quận chúa, hiện tại tình cảnh chiến sự ở hải khẩu cũng không lạc quan, quận mã lại am hiểu hải chiến, lúc này nên xin Quận mã đảm đương trách nhiệm nặng nề.” Hàn Quốc Trụ là bể đầu chảy máu cũng không sợ Ôn Uyển. Dù sao lão cũng không phải là lần đầu tiên đắc tội Ôn Uyển nữa. Thiên Lao cũng ngồi qua rồi.
Ôn Uyển hừ một tiếng: “Ý của ông là Bổn cung không vì nước vì dân? Chỉ chú trọng nhi nữ tình trường?” Thấy sắc mặt Hàn Quốc Trụ có chút tái, Ôn Uyển cười nhạo nói: “Cũng đúng, dù sao ở trong mắt của mấy ngự sử các ngươi, bổn cung chính là một người giết người không chớp mắt, là người cố tình làm bậy. Còn nữa, trong lòng các ngươi, chờ bổn cung thật sự làm quả phụ thì đó cũng là quả báo.”
Hàn Quốc Trụ nghe được hai từ quả phụ thì mồ hôi lạnh trên trán lập tức toát ra: “Quận chúa, thần không dám.” Những lời này đúng là tương đối có lực sát thương.
Trong lòng Hàn Quốc Trụ âm thầm kêu khổ. Thời điểm để ý chính vụ, mặc dù Ôn Uyển không nói đạo lý nhưng vẫn còn dựa theo lẽ thường để làm, mỗi lần hành động đều có lối mà theo, thiên lý rõ ràng, hiện tại lại khôi phục lại tính tình không nắm vững chắc được rồi.
Ôn Uyển cười lạnh: “Ngươi là không dám, mà không phải không biết. Hàn đại nhân hi vọng bổn cung làm quả phụ như vậy, cũng đúng, ai bảo bổn cung đem ngươi nhốt vào thiên lao chứ” Lời này là nói Hàn Quốc Trụ đây đang trả thù Ôn Uyển rồi. Hàn Quốc Trụ mặc dù là được xưng danh hiệu là Thiết Đầu Ngự Sử, nhưng lão cũng không phải là người thật sự không hiểu biến đổi, nếu không thì cũng không thể ngồi vào chiếc nghế đứng đầu ngự sử rồi.
Hàn Quốc Trụ lập tức thật hối hận, nếu biết Quận chúa sẽ đến, đánh chết lão cũng không mở miệng. Vào Thiên Lao so sánh với hiện tại đặt thân ở trên lửa nướng còn tốt hơn nhiều. Hàn Quốc Trụ lập tức bò lổm ngổm trên mặt đất, trong miệng kêu oan uổng: “Thần ngay cả có gan lớn bằng trời cũng không dám có ý nghĩ như vậy, kính xin Quận chúa minh xét.” Ôn Uyển ở trên triều đình lớn lối như thế, nhưng hoàng thượng một câu cũng không nói, có thể thấy được là hoàng thượng đang ủng hộ quận chúa. Nếu lúc này quận chúa nói phải trách phạt lão như thế nào thì đấy cũng là do lão tự tìm. Lấy sự hiểu biết của lão đối với Ôn Uyển, lúc này cúi đầu chính là biện pháp tốt nhất rồi. Nếu không thì phạt cũng sẽ phải phạt rồi.
Quả nhiên, Ôn Uyển cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời Hàn Quốc Trụ. Mà là hướng về phía hoàng đế nói: “Cậu hoàng đế, Quận mã những năm này trên người vô số vết thương. Trận ám sát năm đó đã để cho nguyên khí của hắn tổn thương nặng nề, hiện tại thái y nói nếu không điều trị cho thật tốt thì con thật sự là phải làm quả phụ rồi. Cậu hoàng đế, người cũng muốn để cho con làm quả phụ. . . . . .” Ôn Uyển vốn còn muốn nói nàng không có công lao cũng có khổ lao nhiều.
Hoàng đế nhìn điệu bộ này đi xuống, chính ông cũng không nhịn được nữa rồi, dùng sức ho khan một tiếng: “Trẫm cùng đại thần ở đây còn đang thương nghị quân vụ. Con ở đây để nghe luôn đi.” Ý của hoàng đế là chẳng qua cũng chỉ là thảo luận quân vụ, không liên quan đến việc thay đổi thống soái.
Lúc này Ôn Uyển mới ngồi vào nghế mà Tôn công công mang tới cho nàng. Nghe các đại thần phía dưới hồi báo triều chính, Ôn Uyển nghe thấy hai mắt đánh đau muốn buồn ngủ. Có pho tượng thần Ôn Uyển này ngồi ở phía trên, còn ai lại dám nói tới chuyện đổi thống soái nữa. Không có bị Ôn Uyển phóng hỏa thì cũng làm bạn với Hàn ngự sử bây giờ còn quỳ trên mặt đất à.
Sau khi tan triều xong, Ôn Uyển vẫn còn mang khuôn mặt mất hứng.
Hoàng đế thật lâu không có nhìn thấy bộ dáng kia của Ôn Uyển rồi, lập tức cười nói: “Không phải đã đổng ý với con là không để cho Bạch Thế Niên đảm nhận chức thống soái này rồi sao ? Con còn mất hứng cái gì ?”
Ôn Uyển hướng về phía hoàng đế cũng hừ hừ, tỏ vẻ bất mãn của nàng: “Cái gì gọi là con mất hứng? Vết thương trên người Bạch Thế Niên cũng không phải là con thuận miệng nói ra được. Năm đó vì hắn, con đem dược liệu có thể vơ vét ở trong kinh thành toàn bộ đều vơ vét hết, nhưng thái y nói nếu không phải điều trị thật tốt thì sợ là đến già còn muốn chịu tội nữa. Hải khẩu không khí ẩm thấp nặng như vậy, để cho hắn đi thì sau này rõ ràng là thấy được. . . . . . Con còn trông cậy cùng với hắn trôi qua đến đầu bạc đấy!” Được rồi, lời nói điềm xấu hiện tại Ôn Uyển rốt cục cũng khó mà nói ra được.
Hoàng đế đối với Ôn Uyển có da mặt dầy đã sớm lãnh giáo: “Tốt lắm, cũng không nói để cho hắn đi hải khẩu. Chuyện xử lý như thế nào?” Hoàng đế hỏi chuyện tình, tự nhiên là những chuyện trên đầu Ôn Uyển hiện tại.
Ôn Uyển mấp máy miệng: “Còn khoảng một tháng nữa thì xong, cậu hoàng đế, chờ con đem chuyện trên tay xử lý xong con muốn đi Ôn Tuyền thông trang một tháng. Một năm này thật sự là mệt nhọc rồi, cũng không có lấy một ngày được nghỉ ngơi.”
Hoàng đế gật đầu: “Được, đem chuyện của con đều xử lý thỏa đáng đi, ở Ôn Tuyền thôn trang chơi nhiều mấy ngày cũng được.” Ôn Uyển xử lý tốt chuyện ở trên đầu thì ở trên thôn trang chơi nhiều một chút thời gian cũng không sao. Dù sao kinh thành cũng không có chuyện gì .
Ôn Uyển không ngờ hoàng đế lại dễ nói chuyện như vậy: “Cậu hoàng đế, chiến sự ở hải khẩu cũng làm ảnh hướng tới chuyện buôn bán của thương hội. Tiền lời của năm ngoài thiếu hơn năm trước một phần ba.” Đây là dưới tình huống còn khai thác thêm hai đường biển mới. Nếu không có khai thông đường biển mới thì còn thiếu hơn.
Lúc trước Ôn Uyển cùng hoàng đế nghị sự cũng đã cùng hoàng đế đề cập tới chuyện này, cho nên hoàng đế không thấy ngoài ý muốn: “Xem ra, những người này cũng phải mau sớm tiêu diệt.”
Ôn Uyển không có lên tiếng nữa. Hải tặc là không tiêu diệt được. Nếu trong cửa biển không ra tay được thì bọn họ lại bỏ chạy ra ngoài biển rồi. Chỉ có thể chèn ép chứ diệt không xong. Chẳng qua hoàng đế có quyết tâm này thì so sánh với không quan tâm cũng rất là tốt. Ít nhất việc thành lập hải quân cũng có thể nói trước.
Ôn Uyển trở lại phủ đệ, nói chuyện đã giải quyết cùng Bạch Thế Niên. Nhưng không có nói cùng Bạch Thế Niên là giải quyết như thế nào. Chờ Bạch Thế Niên biết tới thủ đoạn của Ôn Uyển thì lập tức hết chỗ nói rồi. Vợ hắn có cần phải mạnh mẽ như vậy hay không?
Diệp Tuần cười ha hả nói: “Ta nghe nói, Hàn Quốc Trụ bị Quận chúa làm cho sợ đến mức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh. Hiện tại đã ngã bệnh rồi.” Đây thật ra là truyền nhầm. Lúc ấy Hàn Quốc Trụ bị Ôn Uyển dọa là sự thật, nhưng ngã bệnh thì đúng là trùng hợp. Tất nhiên nếu nói không có chút liên lạc nào thì nhất định là giả dối
Bạch Thế Niên thấy Diệp Tuần nhìn có chút hả hê thì thần sắc có chút khó chịu: “Ngươi vui vẻ như vậy sao?” Vợ hắn không phải bưu hãn một chút thôi sao, có cái gì buồn cười ?
Diệp tuần cười đủ rồi mới lên tiếng: “Quận chúa nhìn như cậy mạnh vô lý, thật ra thì như vậy mới tốt hơn. Quận chúa nên bưu hãn một chút, ở đâu lại có chuyện muốn cáo bệnh mà còn phải nhượng bộ đây!” Ôn Uyển rất lớn lối, nhưng là Ôn Uyển có tư chất có vốn liếng để lớn lối, có tư cách này mà không cần thì đó mới là kẻ ngốc.
Bạch Thế Niên ghét Diệp Tuần, trước kia ghét, hiện tại càng phát ra đáng ghét.
Ôn Uyển lần này không đồng ý Bạch Thế Niên lấy lui làm tiến, nguyên nhân cũng giống như là lời của Diệp Tuần. Nàng không muốn dùng tình thế lấy lui làm tiến để đạt tới mục đích. Chuyện lần này hoàn toàn có các hoàng tử ở phía sau lưng trợ giúp. Nàng có thái độ cường thế thì như thế nào ? Chỉ cần hoàng đế ủng hộ là được, để cho bọn họ cũng có chỗ đố kỵ kiêng kỵ, lần này là cho một cái cảnh cáo, nếu lại có lần tiếp theo thì nàng cũng không dễ nói chuyện như vậy.
Tất nhiên đối với Hạ Dao và Hạ Ảnh mà nói thì những hành vi này của Ôn Uyển cho thấy Ôn Uyển là một con cọp giấy, nửa điểm lực sát thương cũng không quá. Chẳng qua con cọp giấy cũng có chỗ tốt của con cọp giấy, dù sao hoàng đế yên tâm là được. Nếu Ôn Uyển quá mạnh mẽ như thế thì hoàng đế phải lo lắng, đến lúc đó các nàng cũng phải muốn lo lắng theo.
Ôn Uyển vì có thể sớm ngày đi sơn trang nghỉ phép, trong mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc. Hi vọng đem mọi chuyện xử lý xong sớm một chút. Ngày hôm đó xem báo biểu thấy đôi mắt đều muốn căng lên, nghĩ nghỉ ngơi một chút cho nên mới mang theo Hạ Dao tản bộ ở trong vườn hoa. Hiện tại cũng đã tháng một rồi, cành liễu bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Năm nay mùa xuân giống như đặc biệt tới sớm, so sánh với năm ngoái thì càng lúc càng ấm áp hơn rất nhiều.
Ôn Uyển xoay người hướng về phía Hạ Dao nói: “Chờ bận rộn xong, ta và Bạch Thế Niên còn có Minh Duệ Minh Cẩn cùng nhau du xuân đi. Chúng ta người một nhà còn không có cùng nhau trải qua mùa xuân đâu?”
Hạ Dao cười nói: “Chờ Quận chúa bận rộn xong, thì thời gian vừa đúng.” Bạch Thế Niên hiện tại cũng đem mọi chuyện trong Hầu phủ đã làm xong, trong nhà bốn người cũng chỉ còn có một mình quận chúa là đang bận rộn. Chỉ cần quận chúa có thời gian thì ba người khác cũng không có vấn đề gì.
Ôn Uyển lầm bầm , còn phải muốn bận rộn thêm một tháng nữa đấy, có tăng giờ làm việc thì cũng phải tới hơn nửa tháng mới xong được. Thật sự là mệt chết đi được.
Chuyện du xuân của Ôn Uyển còn chưa có thực hiện thì đã nghe được tin tức hoàng hậu qua đời rồi.
Ôn Uyển nghe xong lập tức sai bảo cho người đem đồ có màu sắc tươi vui toàn bộ đều lấy xuống, tất nhiên là toàn bộ trang sức, vật phẩm có màu sắc tươi vui cũng lấy xuống, y phục trên người của Ôn Uyển đổi sang màu sắc mộc mạc rồi.
Sau khi thu thập thỏa đáng xong thì Ôn Uyển mới tiến cung để khóc tang.
Tang lễ của hoàng hậu cũng có quy cách, dựa theo quy định thì như thế cũng không tệ. Hoàng hậu bị bệnh thời gian dài như vậy, lại bị vây trong trạng thái hôn mê lâu dài, thái y cũng đã nói trước là cần chuẩn bị hậu sự, cho nên chuyện hậu sự cũng không bị rối ren.
Hoàng đế giữ lại sổ con, không phải là hoàng đế sẽ bổ nhiệm Bạch Thế Niên làm chủ soái. Ôn Uyển cũng đã nói cùng với hoàng đế rằng Từ Trọng Nhiên không có tiêu diệt được hết những nguyên nhân căn bản này , không phải là do Từ Trọng Nhiên vô năng mà là hiện tại còn chưa tiêu diệt được. Có đổi thành Bạch Thế Niên cũng giống nhau thôi. Nên Hoàng đế không có chuẩn bị đổi lại tướng soái.
Hoàng đế giữ lại sổ con không phát, chính là muốn nhìn một chút xem Ôn Uyển trả lời như thế nào. Hoàng đế biết Ôn Uyển nhất định sẽ không để cho Bạch Thế Niên ra ngoài đánh giặc nữa. Thử nghĩ xem Bạch Thế Niên ở biên thành tám năm,ông đã nghe thấy Ôn Uyển oán trách cùng càm ràm biết bao nhiêu lần. Hiện tại người cũng đã trở lại, làm sao Ôn Uyển có thể để cho Bạch Thế Niên đi hải khẩu nữa.
Ngày thứ hai lâm triều, hoàng đế cùng đại thần còn đang thương nghị triều chính, mới nói tới một nửa chính vụ thì lại có đại thần tấu xin. Lần này không phải là dâng sổ con nữa mà là trực tiếp ở trên triều lên tiếng rồi.
Hoàng đế còn chưa có mở miệng liền nghe thấy người bên ngoài báo Ôn Uyển đã tới, không nhịn được liền cười lên một tiếng. Cái nha đầu này rốt cục là không kiềm chế được nữa, còn tưởng là có thể kiên trì được một thời gian, không nghĩ tới ba ngày đều không kiên trì được.
Ôn Uyển mặc một thân triều phục đi vào, vào trong cung điện cũng không quan tâm nhìn đám đại thần xung quan một cái, trực tiếp tiến lên phía trước, tới trược mặt đúng mực hành lễ cho hoàng đế.
Hoàng đế cười kêu người chuẩn bị thêm một cái ghế để cho Ôn Uyển ngồi xuống, Ôn Uyển lại không ngồi mà nhìn về phía hoàng đế, thi lễ một cái: “Cậu hoàng đế, mới vừa rồi con ở bên ngoài đại điện đã nghe thấy có đại thần đề nghị cho quận mã của con đi hải khẩu làm chủ soái, không biết có phải là con nghe nhầm hay không?” Lúc này Ôn Uyển gọi thẳng Bạch Thế Niên là Quận mã, mà không kêu Bạch Thế Niên là Thần Vũ hầu. Cũng đã biểu lộ lập trường của Ôn Uyển .
Hoàng đế không ngờ Ôn Uyển vừa đến trước tiên là nói tới chủ đề này, đã tích trữ bao nhiêu tức giận rồi. Cười gật đầu: “Phải, là có người đề nghị .”
Ôn Uyển sắc mặt lạnh băng, quay đầu nhìn xuống đại thần ở phía dưới, hơn phân nửa đại thần ở phía dưới đã từng bị Ôn Uyển tàn phá và ngược đãi qua, thấy ánh mắt sắc bén của Ôn Uyển thì ai có thể gánh vác được, đều cúi đầu.
Ôn Uyển hừ một tiếng: “Cậu hoàng đế, Quận mã toàn thân đều chịu thương tích, sau khi trở về con phải xin thái y tới điều trị, chỉ sợ hắn tái phát bệnh cũ. Hiện tại muốn hắn đi hải khẩu, cũng không biết là những người này có rắp tâm gì.”
Ôn Uyển căn bản không đồng ý để cho vết thương cũ Bạch Thế Niên mới hồi phục lại tái phát. Nàng trực tiếp điểm tên một chút, không cho phép Bạch Thế Niên đi hải khẩu. Nếu Ôn Uyển dùng lý do bệnh cũ trên người của Bạch Thế Niên tái phát thì triều thần tất nhiên là không còn lời nào để nói. Nhưng vấn đề là, Ôn Uyển cũng không muốn. Đến bây giờ, trừ hoàng đế thì không có người nào có thể làm cho nàng nhượng bộ nữa.
Hàn Quốc Trụ lập tức đứng ra: “Quận chúa, hiện tại tình cảnh chiến sự ở hải khẩu cũng không lạc quan, quận mã lại am hiểu hải chiến, lúc này nên xin Quận mã đảm đương trách nhiệm nặng nề.” Hàn Quốc Trụ là bể đầu chảy máu cũng không sợ Ôn Uyển. Dù sao lão cũng không phải là lần đầu tiên đắc tội Ôn Uyển nữa. Thiên Lao cũng ngồi qua rồi.
Ôn Uyển hừ một tiếng: “Ý của ông là Bổn cung không vì nước vì dân? Chỉ chú trọng nhi nữ tình trường?” Thấy sắc mặt Hàn Quốc Trụ có chút tái, Ôn Uyển cười nhạo nói: “Cũng đúng, dù sao ở trong mắt của mấy ngự sử các ngươi, bổn cung chính là một người giết người không chớp mắt, là người cố tình làm bậy. Còn nữa, trong lòng các ngươi, chờ bổn cung thật sự làm quả phụ thì đó cũng là quả báo.”
Hàn Quốc Trụ nghe được hai từ quả phụ thì mồ hôi lạnh trên trán lập tức toát ra: “Quận chúa, thần không dám.” Những lời này đúng là tương đối có lực sát thương.
Trong lòng Hàn Quốc Trụ âm thầm kêu khổ. Thời điểm để ý chính vụ, mặc dù Ôn Uyển không nói đạo lý nhưng vẫn còn dựa theo lẽ thường để làm, mỗi lần hành động đều có lối mà theo, thiên lý rõ ràng, hiện tại lại khôi phục lại tính tình không nắm vững chắc được rồi.
Ôn Uyển cười lạnh: “Ngươi là không dám, mà không phải không biết. Hàn đại nhân hi vọng bổn cung làm quả phụ như vậy, cũng đúng, ai bảo bổn cung đem ngươi nhốt vào thiên lao chứ” Lời này là nói Hàn Quốc Trụ đây đang trả thù Ôn Uyển rồi. Hàn Quốc Trụ mặc dù là được xưng danh hiệu là Thiết Đầu Ngự Sử, nhưng lão cũng không phải là người thật sự không hiểu biến đổi, nếu không thì cũng không thể ngồi vào chiếc nghế đứng đầu ngự sử rồi.
Hàn Quốc Trụ lập tức thật hối hận, nếu biết Quận chúa sẽ đến, đánh chết lão cũng không mở miệng. Vào Thiên Lao so sánh với hiện tại đặt thân ở trên lửa nướng còn tốt hơn nhiều. Hàn Quốc Trụ lập tức bò lổm ngổm trên mặt đất, trong miệng kêu oan uổng: “Thần ngay cả có gan lớn bằng trời cũng không dám có ý nghĩ như vậy, kính xin Quận chúa minh xét.” Ôn Uyển ở trên triều đình lớn lối như thế, nhưng hoàng thượng một câu cũng không nói, có thể thấy được là hoàng thượng đang ủng hộ quận chúa. Nếu lúc này quận chúa nói phải trách phạt lão như thế nào thì đấy cũng là do lão tự tìm. Lấy sự hiểu biết của lão đối với Ôn Uyển, lúc này cúi đầu chính là biện pháp tốt nhất rồi. Nếu không thì phạt cũng sẽ phải phạt rồi.
Quả nhiên, Ôn Uyển cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời Hàn Quốc Trụ. Mà là hướng về phía hoàng đế nói: “Cậu hoàng đế, Quận mã những năm này trên người vô số vết thương. Trận ám sát năm đó đã để cho nguyên khí của hắn tổn thương nặng nề, hiện tại thái y nói nếu không điều trị cho thật tốt thì con thật sự là phải làm quả phụ rồi. Cậu hoàng đế, người cũng muốn để cho con làm quả phụ. . . . . .” Ôn Uyển vốn còn muốn nói nàng không có công lao cũng có khổ lao nhiều.
Hoàng đế nhìn điệu bộ này đi xuống, chính ông cũng không nhịn được nữa rồi, dùng sức ho khan một tiếng: “Trẫm cùng đại thần ở đây còn đang thương nghị quân vụ. Con ở đây để nghe luôn đi.” Ý của hoàng đế là chẳng qua cũng chỉ là thảo luận quân vụ, không liên quan đến việc thay đổi thống soái.
Lúc này Ôn Uyển mới ngồi vào nghế mà Tôn công công mang tới cho nàng. Nghe các đại thần phía dưới hồi báo triều chính, Ôn Uyển nghe thấy hai mắt đánh đau muốn buồn ngủ. Có pho tượng thần Ôn Uyển này ngồi ở phía trên, còn ai lại dám nói tới chuyện đổi thống soái nữa. Không có bị Ôn Uyển phóng hỏa thì cũng làm bạn với Hàn ngự sử bây giờ còn quỳ trên mặt đất à.
Sau khi tan triều xong, Ôn Uyển vẫn còn mang khuôn mặt mất hứng.
Hoàng đế thật lâu không có nhìn thấy bộ dáng kia của Ôn Uyển rồi, lập tức cười nói: “Không phải đã đổng ý với con là không để cho Bạch Thế Niên đảm nhận chức thống soái này rồi sao ? Con còn mất hứng cái gì ?”
Ôn Uyển hướng về phía hoàng đế cũng hừ hừ, tỏ vẻ bất mãn của nàng: “Cái gì gọi là con mất hứng? Vết thương trên người Bạch Thế Niên cũng không phải là con thuận miệng nói ra được. Năm đó vì hắn, con đem dược liệu có thể vơ vét ở trong kinh thành toàn bộ đều vơ vét hết, nhưng thái y nói nếu không phải điều trị thật tốt thì sợ là đến già còn muốn chịu tội nữa. Hải khẩu không khí ẩm thấp nặng như vậy, để cho hắn đi thì sau này rõ ràng là thấy được. . . . . . Con còn trông cậy cùng với hắn trôi qua đến đầu bạc đấy!” Được rồi, lời nói điềm xấu hiện tại Ôn Uyển rốt cục cũng khó mà nói ra được.
Hoàng đế đối với Ôn Uyển có da mặt dầy đã sớm lãnh giáo: “Tốt lắm, cũng không nói để cho hắn đi hải khẩu. Chuyện xử lý như thế nào?” Hoàng đế hỏi chuyện tình, tự nhiên là những chuyện trên đầu Ôn Uyển hiện tại.
Ôn Uyển mấp máy miệng: “Còn khoảng một tháng nữa thì xong, cậu hoàng đế, chờ con đem chuyện trên tay xử lý xong con muốn đi Ôn Tuyền thông trang một tháng. Một năm này thật sự là mệt nhọc rồi, cũng không có lấy một ngày được nghỉ ngơi.”
Hoàng đế gật đầu: “Được, đem chuyện của con đều xử lý thỏa đáng đi, ở Ôn Tuyền thôn trang chơi nhiều mấy ngày cũng được.” Ôn Uyển xử lý tốt chuyện ở trên đầu thì ở trên thôn trang chơi nhiều một chút thời gian cũng không sao. Dù sao kinh thành cũng không có chuyện gì .
Ôn Uyển không ngờ hoàng đế lại dễ nói chuyện như vậy: “Cậu hoàng đế, chiến sự ở hải khẩu cũng làm ảnh hướng tới chuyện buôn bán của thương hội. Tiền lời của năm ngoài thiếu hơn năm trước một phần ba.” Đây là dưới tình huống còn khai thác thêm hai đường biển mới. Nếu không có khai thông đường biển mới thì còn thiếu hơn.
Lúc trước Ôn Uyển cùng hoàng đế nghị sự cũng đã cùng hoàng đế đề cập tới chuyện này, cho nên hoàng đế không thấy ngoài ý muốn: “Xem ra, những người này cũng phải mau sớm tiêu diệt.”
Ôn Uyển không có lên tiếng nữa. Hải tặc là không tiêu diệt được. Nếu trong cửa biển không ra tay được thì bọn họ lại bỏ chạy ra ngoài biển rồi. Chỉ có thể chèn ép chứ diệt không xong. Chẳng qua hoàng đế có quyết tâm này thì so sánh với không quan tâm cũng rất là tốt. Ít nhất việc thành lập hải quân cũng có thể nói trước.
Ôn Uyển trở lại phủ đệ, nói chuyện đã giải quyết cùng Bạch Thế Niên. Nhưng không có nói cùng Bạch Thế Niên là giải quyết như thế nào. Chờ Bạch Thế Niên biết tới thủ đoạn của Ôn Uyển thì lập tức hết chỗ nói rồi. Vợ hắn có cần phải mạnh mẽ như vậy hay không?
Diệp Tuần cười ha hả nói: “Ta nghe nói, Hàn Quốc Trụ bị Quận chúa làm cho sợ đến mức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh. Hiện tại đã ngã bệnh rồi.” Đây thật ra là truyền nhầm. Lúc ấy Hàn Quốc Trụ bị Ôn Uyển dọa là sự thật, nhưng ngã bệnh thì đúng là trùng hợp. Tất nhiên nếu nói không có chút liên lạc nào thì nhất định là giả dối
Bạch Thế Niên thấy Diệp Tuần nhìn có chút hả hê thì thần sắc có chút khó chịu: “Ngươi vui vẻ như vậy sao?” Vợ hắn không phải bưu hãn một chút thôi sao, có cái gì buồn cười ?
Diệp tuần cười đủ rồi mới lên tiếng: “Quận chúa nhìn như cậy mạnh vô lý, thật ra thì như vậy mới tốt hơn. Quận chúa nên bưu hãn một chút, ở đâu lại có chuyện muốn cáo bệnh mà còn phải nhượng bộ đây!” Ôn Uyển rất lớn lối, nhưng là Ôn Uyển có tư chất có vốn liếng để lớn lối, có tư cách này mà không cần thì đó mới là kẻ ngốc.
Bạch Thế Niên ghét Diệp Tuần, trước kia ghét, hiện tại càng phát ra đáng ghét.
Ôn Uyển lần này không đồng ý Bạch Thế Niên lấy lui làm tiến, nguyên nhân cũng giống như là lời của Diệp Tuần. Nàng không muốn dùng tình thế lấy lui làm tiến để đạt tới mục đích. Chuyện lần này hoàn toàn có các hoàng tử ở phía sau lưng trợ giúp. Nàng có thái độ cường thế thì như thế nào ? Chỉ cần hoàng đế ủng hộ là được, để cho bọn họ cũng có chỗ đố kỵ kiêng kỵ, lần này là cho một cái cảnh cáo, nếu lại có lần tiếp theo thì nàng cũng không dễ nói chuyện như vậy.
Tất nhiên đối với Hạ Dao và Hạ Ảnh mà nói thì những hành vi này của Ôn Uyển cho thấy Ôn Uyển là một con cọp giấy, nửa điểm lực sát thương cũng không quá. Chẳng qua con cọp giấy cũng có chỗ tốt của con cọp giấy, dù sao hoàng đế yên tâm là được. Nếu Ôn Uyển quá mạnh mẽ như thế thì hoàng đế phải lo lắng, đến lúc đó các nàng cũng phải muốn lo lắng theo.
Ôn Uyển vì có thể sớm ngày đi sơn trang nghỉ phép, trong mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc. Hi vọng đem mọi chuyện xử lý xong sớm một chút. Ngày hôm đó xem báo biểu thấy đôi mắt đều muốn căng lên, nghĩ nghỉ ngơi một chút cho nên mới mang theo Hạ Dao tản bộ ở trong vườn hoa. Hiện tại cũng đã tháng một rồi, cành liễu bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Năm nay mùa xuân giống như đặc biệt tới sớm, so sánh với năm ngoái thì càng lúc càng ấm áp hơn rất nhiều.
Ôn Uyển xoay người hướng về phía Hạ Dao nói: “Chờ bận rộn xong, ta và Bạch Thế Niên còn có Minh Duệ Minh Cẩn cùng nhau du xuân đi. Chúng ta người một nhà còn không có cùng nhau trải qua mùa xuân đâu?”
Hạ Dao cười nói: “Chờ Quận chúa bận rộn xong, thì thời gian vừa đúng.” Bạch Thế Niên hiện tại cũng đem mọi chuyện trong Hầu phủ đã làm xong, trong nhà bốn người cũng chỉ còn có một mình quận chúa là đang bận rộn. Chỉ cần quận chúa có thời gian thì ba người khác cũng không có vấn đề gì.
Ôn Uyển lầm bầm , còn phải muốn bận rộn thêm một tháng nữa đấy, có tăng giờ làm việc thì cũng phải tới hơn nửa tháng mới xong được. Thật sự là mệt chết đi được.
Chuyện du xuân của Ôn Uyển còn chưa có thực hiện thì đã nghe được tin tức hoàng hậu qua đời rồi.
Ôn Uyển nghe xong lập tức sai bảo cho người đem đồ có màu sắc tươi vui toàn bộ đều lấy xuống, tất nhiên là toàn bộ trang sức, vật phẩm có màu sắc tươi vui cũng lấy xuống, y phục trên người của Ôn Uyển đổi sang màu sắc mộc mạc rồi.
Sau khi thu thập thỏa đáng xong thì Ôn Uyển mới tiến cung để khóc tang.
Tang lễ của hoàng hậu cũng có quy cách, dựa theo quy định thì như thế cũng không tệ. Hoàng hậu bị bệnh thời gian dài như vậy, lại bị vây trong trạng thái hôn mê lâu dài, thái y cũng đã nói trước là cần chuẩn bị hậu sự, cho nên chuyện hậu sự cũng không bị rối ren.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.